1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo sủng y phi: Bệnh vương quá phúc hắc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      [Xuyên ]

      Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
      ~~~~~~~~~~~~~~


      Tác giả: Hương Tuyết

      Editor: Tuyền Uri

      Thể loại: Xuyên

      Nguồn raw : Tàng Thư Viện

      Nguồn cv : wattap

      Tình trạng tác phẩm: Hoàn bản gốc

      Tình trạng dịch: tiến hành​

      Giới thiệu:

      (thân tâm nam chủ sạch , đủ loại sủng ái nữ chủ)

      Thưởng hoa du thuyền, nàng tận mắt chứng kiến vị hôn phu và tỷ tỷ có tư tình, Hách Liên Thiến thảm thương bị vị hôn phu tát cho bạt tai rơi xuống hồ nước!

      Khi lần nữa tỉnh lại, linh hồn bị hoán đổi, cho nên nàng phải là người trước kia nữa.

      Nàng xuyên mà đến nơi này, trở thành thứ nữ xấu xí trong miệng mọi người ở Thiên Thánh hoàng triều.

      Mẹ cả tính kế nàng, khiến nàng phải gả cho tên Vương gia tàn phế, suốt ngày ho ra máu.

      Nàng vội vàng vỗ tay bảo hay: cần sinh đứa , phải bị ràng buộc, hôn này nàng rất hài lòng.

      là Thất hoàng tử của Thiên Thánh hoàng triều, bị người khi dễ. lần bị trúng tên khiến mất khả năng chống cự, trong mắt người ngoài chính là phế vật!

      Cũng có ai biết được dưới vẻ ngoài tàn phế yếu đuối kia lại có thế lực hết sức cường đại, trong tay nắm lượng tin tức khổng lồ, người khác càng biết được Giáo chủ Ma giáo giết người chớp mắt, khiến người ta nghe tin sợ mất mật lại chính là .

      đạo thánh chỉ tứ hôn, nàng và trở thành trò cười trong mắt thế nhân: Xấu xí xứng với tàn phế! Có thể là rất xứng.

      (Trước khi cưới)

      Mỗ nữ nhìn nam nhân vẫn phong hoa tuyệt đại như cũ ngồi xe lăn, bá đạo mở miệng.

      "Vương gia, nếu như ngươi đáp ứng ta ba điều kiện ta lập tức gả cho ngươi!"

      "Được!"

      "Thứ nhất, sau khi cưới cho ngươi chạm vào ta. Ta từ chối sinh đứa !"

      "Thân thể ta tàn phế!"

      "Thứ hai, sau khi cưới nếu như ngươi thích nữ nhân khác, ta thành toàn cho ngươi!"

      "Thân thể ta tàn phế!"

      "Thứ ba, sau khi cưới, tiền của ta là của ta, tiền của ngươi cũng là của ta!"

      "Được! Ta là của ngươi."

      (Sau khi cưới)

      Gió mát trăng thanh, bên trong phòng ngủ của Vương phủ, mỗ nữ chỉ vào mỗ nam thoải mái sải bước chân tiến về phía giường lớn tức giận quát:

      "Vương gia, ngươi đồng ý là chạm vào ta! Cơ thể ngươi phải là bị tàn phế sao?"

      "... " Mỗ Vương gia vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.

      "Vương gia, ngươi hẳn là nên giải thích vì sao hễ là nam nhân muốn tiếp cận ta lập tức thấy bóng dáng nữa là như thế nào?"

      "... " Mỗ Vương gia vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.

      "Vương gia, phải cơ thể ngươi tàn phế sao? Đứa trong bụng ta là của ai cũng quan hệ đến ngươi!"

      Mỗ Vương gia hoàn toàn trợn tròn mắt!

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Sống lại ở nơi khác

      Dịch: Tuyền Uri


      Thời tiết mùa hè, Tứ thủy hồ ở phía Tây Thịnh Kinh nước trong xanh mơn mởn, sóng biếc dập dờn, sen hồng lá xanh, khí trong lành.

      Bên trong hồ có vài chiếc thuyền dập dờn dạo quanh hồ, trong đó có chiếc thuyền được thiết kế thành ba tầng. Thân thuyền mạ vàng óng ánh, mái ngói làm bằng ngọc lưu ly, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

      thuyền, có nương trẻ tuổi mặc bộ y phục màu đỏ thẫm lòng tràn đầy vui mừng, nàng ta đường vòng ra sau, chuẩn bị đẩy cánh cửa để tiến vào cho nam tử bên trong kinh hỉ!

      Nhưng bất chợt, nàng lại nghe được bên trong cánh cửa phát ra những thanh khiến cho người ta nghe phải đỏ mặt.

      Nữ tử khẽ đưa tay lên nhàng đẩy cánh cửa kia ra, cẩn thận nhìn vào bên trong khe cửa hé ra.

      Ngay sau đó gương mặt nàng vốn vui vẻ lập tức trở nên vặn vẹo cứng ngắc.

      Bên trong gian phòng xuất nữ tử mặc bộ y phục màu xanh lục, dáng người ưu nhã, khuôn mặt khuynh thành dựa vào lòng của nam tử cao lớn.

      Hai người bên trong gian phòng kia, người là tỷ tỷ của nàng - Hách Liên Nhu, người là tứ Hoàng Tử Bắc Đường Mặc Dạ được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất!

      Nữ tử đứng bên ngoài cửa chính là thứ nữ của Tướng quân phủ - Hách Liên Thiến ở Thiên Thánh hoàng triều.

      Hai người ở bên trong phòng triền miên lời thương là tỷ tỷ nàng và phu quân tốt của nàng!

      Lúc này Hách Liên Nhu nghiêng ngả ở trong lòng Bắc Đường Mặc Dạ, thân thể nàng kiều mị mềm mại như là thủy xà, gương mặt dạt dào ái tình, cánh môi cũng sưng đỏ lên.

      Vừa nhìn là biết bọn họ vừa làm gì bên trong gian phòng.

      Bắc Đường Mặc Dạ thấy vậy, trong lòng càng kìm hãm được : "Nhu nhi đáng , nàng làm Bổn vương cảm thấy rất chặt nha!"

      "Dạ, người ta... người ta cũng muốn..."

      Hách Liên Nhu kiều đỏ mặt, có chút ngượng ngùng mở miệng .

      Bắc Đường Mặc Dạ được câu của nàng cổ vũ, lông mày nhướn lên vô cùng đắc ý, thuận tiện chuẩn bị đem người trong ngực....

      Đúng lúc này, Hách Liên Thiến đừng ngoài cửa cuối cùng chịu đựng nổi, nàng bây giờ cảm thấy vô cùng tức giận.

      Đầu óc trống rỗng, cước đạp bay cánh cửa kia.

      "Hách Liên Nhu, đồ tiện nhân này!"

      Nàng dùng lực quá mạnh làm cho hai người trong phòng giật mình, Hách Liên Nhu nhìn thấy muội muội nổi giận đùng đùng chạy tới, gương mặt lúc này lên tia giả dối.

      Tay nàng càng nắm chặt khuỷu tay Bắc Đường Mặc Dạ, sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả lời cũng trở nên run rẩy: "Tam muội, ngươi hãy nghe ta ... Chuyện này phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi đừng nóng giận, đừng trách Dạ ca ca, chúng ta là trong sạch."

      Nhân vật chính diễn quá đạt!

      Trong sạch?

      Hách Liên Thiến cười lạnh tiếng, giơ tay lên lập tức đánh vào gò má của nàng ta: "Quần áo ngươi xốc xếch dựa sát vào người của vị hôn phu ta, nam quả nữ ở chung phòng, ngươi còn dám là các người trong sạch?"

      Hách Liên Nhu bị tát cái mạnh, gò má non mềm của nàng sưng đỏ, Bắc Đường Mặc Dạ vì nàng cảm thấy đau lòng, quay đầu lại nhìn về phía Hách Liên Thiến. Nàng phải là người mà là quỷ, cả gương mặt cũng xấu như quỷ, trong lòng càng lúc càng cảm thấy buồn nôn!

      vung tay tát nàng cái rồi : "Hách Liên Thiến, ngươi nổi điên làm gì! Ngươi cả gan dám đánh Nhu nhi, ngươi cũng chịu về nhìn dáng vẻ của mình chút, Bổn vương mới nhìn ngươi cảm thấy buồn ói. Nếu như ngươi còn biết chút liêm sỉ hẳn là phải biết Bổn vương thích ngươi!"

      Hách Liên Thiến bị đánh, hơn nữa người đánh nàng lại người nàng thương nhất, nàng tủi thân rơi lệ.

      chịu khuất phục, nàng tiến lên kéo ống tay áo của Bắc Đường Mặc Dạ năn nỉ : "Dạ ca ca, ngươi đừng nóng giận, hu..hu...hu, ngươi với ta có hôn ước với nhau, ngươi là nam nhân của ta, ngươi thể làm chuyện này với nữ nhân khác!"

      "Câm miệng! Đồ đàn bà xấu xí, được chạm bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào người Bổn vương! Cút ngay!"

      Bắc Đường Mặc Dạ cước đá vào bụng của nàng, Hách Liên Thiến bị đạp ngã mặt đất, nằm mặt đất từ từ bò về phía Bắc Đường Mặc Dạ vẫn như cũ cầu xin: "Dạ ca ca, ta mới là vị hôn thê của ngươi, là ta mới đúng.... Dạ ca ca, ngươi thể bỏ rơi ta, tất cả đều tại ngươi - Hách Liên Nhu, là ngươi quyến rũ Dạ ca ca, ta muốn giết ngươi."

      Hách Liên Thiến trở nên trầm, vết bớt xấu xí gương mặt càng trở nên quỷ mị, nàng bò dậy bóp cổ Hách Liên Nhu.

      Nàng giống như nổi cơn điên mà lao tới.

      Bắc Đường Mặc Dạ sợ nàng thực gây tổn thương tới Hách Liên Nhu liền dùng toàn bộ nội lực xuất ra.

      "A......!!!"

      Hách Liên Thiến thảm thiết kêu lên tiếng, cả người trực tiếp từ trong phòng bay thẳng ra ngoài.

      Ùm...ùm! Rơi vào trong hồ!

      "Cứu mạng, khụ khụ... Dạ ca ca cứu muội, khụ khụ... mau cứu muội."

      Hách Liên Thiến ở trong hồ vẫy vẫy hai tay, ánh mắt nhìn về phía nam nhân vẫn đứng nguyên thuyền, trong mắt tràn đầy nhu tình.

      Thế nhưng đổi lấy ánh mắt của nàng Bắc Đường Mặc Dạ chỉ cười lạnh trào phúng, ôm tỷ tỷ Hách Liên Nhu của nàng, quay về phía nàng : "Ngươi phải là thích Bổn vương sao? Chết vì Bổn vương cũng là vinh hạnh của ngươi, ngươi nên vui mừng mới phải!"

      "Ngươi...."

      Hách Liên Thiến nghe được những lời lạnh lùng của , máu trong thân thể nàng đột nhiên ngừng lưu thông.

      Tính mạng nhanh chóng mất , thời điểm toàn thân nàng vẫn còn ở trong hồ, nàng mơ hồ nghe được tiếng Thủy Tâm - nha hoàn thiếp thân của nàng kêu lớn: "Tiểu thư...."

      Lần này nơi đảm nhận nhiệm vụ là ở biển, khi bị thuộc hạ tín nhiệm nhất dùng súng đột kích ở phía sau, ngay trong giây phút đó lại nhập vào thân thể này.

      Hách Liên Thiến quả dám tin vào mắt mình, tình cảm và tín nhiệm nhiều năm qua lại sụp đổ vào thời khắc này.

      Ngày trước đồng nghiệp cùng kẻ thù của nàng nội ứng ngoại hợp đẩy xuống biển, Hách Liên Thiến chỉ cảm thấy toàn thân đều cứng đờ.

      Thân thể ngập trong nước biển lạnh lẽo, thở nổi, ngực bị đè nén gần như muốn nổ tung.

      Trong lòng vẫn cam tâm, căm hận được biển cả mênh mông cắn nuốt lấy...

      Thời điểm mở mắt ra lần nữa, cảm giác cơ thể lạnh lẽo khiến chịu nổi.

      Quần áo ướt sũng bao phủ lấy thân thể , làm khó chịu kêu đau.

      "Tiểu thư, tiểu thư người tỉnh tỉnh, người đừng hù dọa Thủy Tâm, người mau chóng tỉnh lại , người như thế nô tỳ biết ăn sao với Tướng quân đây... Tiểu thư người mau tỉnh lại ."

      Ồn ào cái gì?

      Hách Liên Thiến cau mày lại, bỗng nhiên mở mắt ra, trừng mắt nhìn người trước mắt: "Đừng khóc!"

      thanh lớn nhưng mà trong trẻo lạnh lùng.

      Lúc này mọi người xung quanh rời , chỉ còn lại tiểu nương mặc bộ y phục màu xanh biếc, hai đầu thắt hai tím tóc .

      Xem dáng vẻ nàng ta chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi.

      chưa chết sao?

      Tại sao lại như thế...

      Hách Liên Thiến nhìn chằm chằm người trước mặt bị dọa sợ dám lên tiếng, lấy tay gắt gao che miệng, viền mắt Thủy Tâm đỏ bừng, nàng quan sát xung quanh xem bản thân ở nơi nào.

      Hình như thuyền, chỉ có điều là chiếc thuyền này có hình dạng vô cùng kỳ quái, đây cũng phải là du thuyền, nó giống như là....

      "Đây là nơi nào? Địa phương nào?"

      "Tiểu thư, người làm sao vậy? Nơi này là hồ nước, tại chúng ta thuyền, thân thể người sao chứ? Tại sao người lại đột nhiên nhảy xuống hồ, người rất ngốc nha! Mặc Vương gia rời rồi."

      Mặc Vương gia?

      Là thứ gì vậy?

      Hách Liên Thiến nhìn tiểu nha đầu ăn mặc giống cổ trang đứng trước mặt, lập tức phản ứng kịp, từ dưới đất bò dậy lộ ra thân thể boong thuyền, thông qua hồ nước nhìn gương mặt của chút.

      Vừa nhìn người trước mắt liền sợ ngây người.

      Đây là người nào?

      Trong hồ nước phản chiếu hình dáng của nữ nhân hoàn toàn phải dáng vẻ trước kia của , người nàng ta mặc bộ y phục màu đỏ diễm lệ, đầu cắm đống đồ trang sức sáng loáng, tục chịu được.

      Trọng yếu nhất là má phải nàng ta lại có cái bớt lớn màu đỏ sậm...

      Trời ạ, tại sao lại khó coi như vậy?!

      Thủy Tâm tưởng rằng ban nãy Mặc Vương gia để ý tới sống chết của nàng mà rời nên mới khiến tiểu thư nhà mình thành ra như vậy.

      Nàng vội vàng tiến lên nắm lấy ống tay áo của kéo vài cái rồi : "Tiểu thư, người đừng như vậy, người nghìn vạn lần cần nghĩ tới chuyện nhảy xuống hồ lần nữa."

      Nhảy xuống hồ?

      Ai muốn nhảy xuống hồ?

      lại phải đứa ngốc, chết lần còn chưa đủ sao?

      Hách Liên Thiến gần như biết chuyện gì xảy ra, chắc là may mắn đuổi kịp con nước lớn xuyên về đây.

      Lúc rơi xuống đại dương lạnh như băng cơ thể nàng vẫn còn cảm thấy đau đớn, lúc này nàng thậm chí còn thể động đậy.

      Sống lại lần nữa, có thể tự do thoải mái hít thở khí mới mẻ nơi đây, loại cảm giác này tốt.

      "Ngươi tên là Thủy Tâm đúng ?"

      "Đúng vậy, tiểu thư. Nô tỳ là Thủy Tâm, tiểu thư, rốt cuộc người bị làm sao vậy?"

      Thủy Tâm nhìn tiểu thư nhà mình, lo lắng nóng nảy hỏi.

      "Ừ, ta chính là vừa rồi rơi xuống nước, sau đó hình như nhớ được mọi chuyện trước kia, ngươi kể lại số chuyện lúc trước cho ta nghe ."

      "A? Tiểu thư, người quên rồi sao?! Ngày này mỗi năm trong kinh đều tổ chức hội thưởng hoa, mới sáng sớm chúng ta đến đây là vì muốn gặp Mặc Vương gia ...."

      canh giờ trôi qua, chờ Thủy Tâm tóm tắt mọi chuyện cho nàng nghe, Hách Liên Thiến cuối cùng cũng biết thân thể này là có thân phận cao quý.

      Nàng là thứ nữ của Tướng quân phủ - Hách Liên Thiến, là phế vật thiên kim trong miệng mọi người ở Thiên Thánh hoàng triều.

      Lộ ra gương mặt xấu xí, ngực chút lồi lõm nhưng lại hung hăng càn quấy, tiếng xấu đồn xa.

      Hôm nay là ngày hội hoa, là thưởng hoa nhưng thực chất là cùng nữ nhân khác tranh giành tình nhân, bị người giễu cợt và hãm hại, vì muốn gặp mặt vị hôn phu là Mặc Vương gia ngọc ngà kia mà khiến bản thân rơi vào trong hồ.

      Hách Liên Thiến chân chính có lẽ cũng vì rơi xuống hồ nước mà chết cho nên mới có thể thế thân nàng ta nhập vào cái xác này.

      Gần như hiểu bản thân xảy ra chuyện gì, thân phận của người này cũng tệ lắm, ngay cả thanh danh cũng quá tệ hại.

      Có điều là Thủy Tâm vì Mặc Vương gia mà nàng ta nhảy xuống hồ, hình như mọi chuyện phải như vậy!

      Tuy rằng nàng cũng phải Hách Liên Thiến chân chính, mới vừa rồi tỉnh lại cái ót của sưng to rất khó chịu, bây giờ tỉnh táo lại, trong đầu dường như còn sót lại vài phần kí ức của cơ thể nguyên bản trước khi chết.

      Ánh mắt chợt trở nên thâm trầm, nếu nàng phải dùng cái thân phận này để sinh tồn ở cái thế giới này cũng tuyệt đối có khả năng nhân nhượng với những kẻ muốn gây bất lợi cho mình.

      "Thủy Tâm, chúng ta hồi phủ thôi!"

      "A? Tiểu thư, chúng ta tìm Mặc Vương gia sao?"

      " tìm!"

      Tìm tên nam nhân kia làm gì? Nàng lại phải Hách Liên Thiến chân chính, tên Bắc Đường Mặc Dạ kia cùng nàng chút quan hệ nào cả.

      Hơn nữa tên nam nhân kia những phản bội nàng, mà lại còn mưu toan muốn hại chết nàng, nàng có ngu mới tìm .

      Vẻ mặt Thủy Tâm lộ thần sắc mừng rỡ, lập tức mở miệng : "Tiểu thư, người cuối cùng cũng thông suốt rồi, chúng ta trở về phủ thôi."

      Nàng mang theo Thủy Tâm xuống thuyền hoa, vừa tới lên đến bờ liền thấy nhóm người vây quanh nam nhân ngồi xe lăn chỉ trỏ.

      Nam nhân ngồi xe lăn mặc bộ y phục trắng màu ánh trăng, mái tóc đen được buộc lên, ngũ quan tinh tế, vẻ mặt so với cương thi còn muốn tái nhợt hơn vài phần.

      Mặc dù là ngồi xe lăn, thế nhưng Hách Liên Thiến liếc mắt liền có thể cảm nhận được áo bào rộng của rủ xuống, lộ thân thể yếu đuối của .

      Mà người nam tử đứng ở bên cạnh lại mặc áo bào màu đen huyền hoa lệ, ánh mắt nhìn thoáng qua nam tử mặc áo bào màu trắng, môi mỏng mang theo giễu cợt và châm biếm, phía sau bọn họ là cả đám người cúi đầu khẽ cười.

      Hách Liên Thiến vốn là thèm quản loại chuyện nhàn rỗi này, vừa sống lại ở nơi này, lại vừa có được cơ thể này, nàng còn chưa có đem toàn bộ tiềm lực khai phát ra ngoài, lúc này nên gây chuyện thị phi.

      Thế nhưng, lúc nàng vừa muốn xoay người rời lại nhìn thấy nam tử áo trắng ngồi xe lăn bỗng nhiên nôn ra ngụm máu màu đen.

      Những người bên cạnh lập tức lui về phía sau mấy bước.


      Chương 2: Bạch y nam tử


      Dịch : Tuyền Uri

      "Trời ơi, Mặc Vương gia, người mau tránh ra xa chút, máu này có thể có độc đó, nghìn vạn lần đừng có đụng vào."

      " là ghê tởm, tại sao lại có mùi thế này..."

      "Nhanh tránh ra chút..."

      "Thất hoàng tử, thân thể ngươi tốt nên ra ngoài, ra ngoài này phải là..."

      Những người đó che mũi tránh xa nam tử ngổi xe lăn như là sợ ôn dịch vậy, lời của bọn họ vô cùng ác độc.

      Nam tử ngồi xe nhận lấy khăn tay từ tên thị vệ phía sau, gì, chỉ lặng lẽ lau khóe môi còn dính ít máu, Hách Liên Thiến nhìn thấy bộ dáng này , đột nhiên nghĩa khí của nàng bỗng nhiên xuất .

      Nàng bất thình lình xoay người, nhắm thẳng đám người kia mà tới.

      Thủy Tâm đứng sau lưng thấy Hách Liên Thiến muốn về phía của Bắc Đường Mặc Dạ, nàng vội vàng la to: "Tiểu thư, người muốn làm gì thế? Người bảo là muốn về phủ sao, tại sao bây giờ lại tìm Mặc Vương gia..."

      A?

      Mặc Vương gia?

      "A? ... Đúng vậy tiểu thư, chẳng lẽ người cũng quên mất Mặc Vương gia sao? thể nào, tiểu thư... phải người rất thích Mặc Vương gia..."

      "Ngươi cho ta, ngươi người nào là tên đầu heo đó là Bắc Đường Mặc Dạ?"

      "Khụ...khụ... Cái đó..."

      Thủy Tâm chỉ vào Bắc Đường Mặc Dạ mặc bộ cẩm bào màu đen, Hách Liên Thiến nhìn theo hướng tay nàng, đôi mắt nheo lại, trong đầu ra chủ kiến.

      Bắc Đường Mặc Dạ quả thực lớn lên rất là tuấn tú lịch , chỉ có điều là nàng phải là kẻ háo sắc trước kia, giống như bọn nữ nhân ngu ngốc tối ngày vây quanh .

      ", chúng ta gặp chút."

      "Tiểu thư, ..."

      Thủy Tâm còn chưa hết bóng dáng tiểu thư nhà nàng nhanh chóng tiến về phía Mặc Vương gia.

      "Vương gia..."

      Mọi người còn chưa định thần lại bỗng nhiên thấy bóng dáng màu hồng nhào tới trước mặt , chờ mọi người thấy người tới là ai, nháy mắt bọn họ sợ đến thần sắc tái nhợt.

      Có người thấy diện mạo xấu xí của Hách Liên Thiến nhịn được mà trực tiếp xoay người nôn mửa.

      Hách Liên Thiến cũng để ý đến những người này, nàng ở trước mặt mọi người nhào vào lòng Bắc Đường Mặc Dạ, Bắc Đường Mặc Dạ tưởng chừng như muốn bùng nổ.

      Giận dữ hét: "Hách Liên Thiến, ngươi cút ngay cho Bổn vương!"

      "Vương gia, người là xấu nha. Ngày trước ngài thời điểm cùng người ta ngắm trăng, người còn gọi người ta là tiểu Thiến Thiến, bây giờ trước mặt nhiều người như vậy nên ngượng ngùng mới gọi người ta là Hách Liên Thiến, Vương gia... "

      Hai tay Hách Liên Thiến khoác lên cổ Bắc Đường Mặc Dạ, Bắc Đường Mặc Dạ cúi đầu xuống là có thể thấy vết bớt xấu xí gương mặt của Hách Liên Thiến, nhưng hết lần này tới lần khác Hách Liên Thiến vẫn cố ý nhón mũi chân sát lại gần .

      Bắc Đường Mặc Dạ buồn nôn, ả nữ nhân này cư nhiên vẫn còn sống?!

      Nàng ràng rơi xuống hồ nước, làm sao bây giờ lại xuất ở đây?!

      Thực là tai họa nghìn năm, làm gì cũng thể chỉnh chết nàng, nàng chết chẳng lẽ muốn đuổi theo xằng bậy trước mặt mọi người?

      "Hách Liên Thiến, cút ngay cho Bổn vương. Ngươi... Các ngươi còn đứng đó làm gì, đều choáng váng hết rồi sao, còn mau đem nữ nhân xấu xí này kéo ra khỏi người Bổn vương."

      Bọn thị vệ sau lưng bị lời của Hách Liên Thiến làm cho chợt tỉnh, lúc này mới phản ứng, dồn dập tiến lên.

      Hách Liên Thiến cũng phải là người đơn giản, sao có thể cứ đứng im như vậy để bọn họ mệt nhọc tiếp đãi nàng.

      Nàng trực tiếp dùng chân hung hăng đạp cước lên lưng của Bắc Đường Mặc Dạ, Bắc Đường Mặc Dạ đau đớn kêu rên tiếng, lui về phía sau.....

      "Ùm...ùm..."

      mặt hồ lập tức xuất trận bọt nước.

      "Trời ơi, tại sao người lại nhảy xuống hồ vậy Vương gia? Có phải hôm nay nóng quá nên ngài muốn xuống dưới đó tắm cho mát mẻ ?"

      Hách Liên Thiến ngồi xổm bên bờ nhìn về phía Bắc Đường Mặc Dạ khổ sở mà hô to.

      Bắc Đường Mặc Dạ rơi xuống nước, tình cảnh lúc này lập tức trở nên náo nhiệt.

      Bọn thị vệ đều nhảy xuống hồ cứu chủ nhân, bọn tuỳ tùng bên người cũng lo lắng đứng ở bờ kêu Vương gia Vương gia.

      Hách Liên Thiến thấy chơi đùa vậy là được rồi, nàng chậm rãi xoay người, khẽ vỗ tay cái, xoay người về phía nam từ mặc áp bào màu trắng.

      Bắc Đường Mặc Dạ phía sau lưng hiển nhiên được cứu lên bờ, cả người đều ướt đẫm, đâu còn bộ dáng hăm hở lúc nãy.

      chật vật thở hổn hển, chỉ vào bóng lưng Hách Liên Thiến quát: "Hách Liên Thiến, Bổn vương bỏ qua cho ngươi...khụ...khụ... "

      "Vương gia, ngài sao chứ? Cả người ngài đều ướt đẫm, nếu ngại để ta lau cho ngươi. Đến đây, Vương gia, đừng khách khí a, hai chúng ta đâu còn là người xa lạ đúng ?"

      Hách Liên Thiến đột nhiên quay đầu, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt xấu xí càng trở nên dọa người, Bắc Đường Mặc Dạ sợ nàng đột nhiên phát điên lại nhào qua, trừng mắt nhìn nàng: "Hồi phủ!"

      Cả đám người đều cụp đuôi rời khỏi, nháy mắt cái thấy bóng dáng bọn họ.

      Hách Liên Thiến thầm cười, bả vai cũng vì thế mà run lên. Thủy Tâm nhìn từ phía sau cho rằng tiểu thư nhà mình lại bị tổn thương.

      "Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm, sau này Mặc Vương gia nhất định phát được tiểu thư tốt như thế nào, lúc đó người nhất định tiếp nhận tiểu thư. Tiểu thư, người đừng khóc... "

      Khóe miệng Hách Liên Thiến giật cái, quay đầu vỗ vỗ bả vai Thủy Tâm, thành khẩn rằng: "Thủy Tâm, cái loại đầu heo này đáng để bản tiểu thư khóc vì sao? Ngươi mở to mắt ra xem bản tiểu thư có thương tâm hay ? Ha ha ha, lẽ nào ngươi thấy được dáng vẻ giống như gặp quỷ của sao, là buồn cười quá a ha ha ha ha... "

      "Tiểu thư..."

      Thủy Tâm lo lắng nhìn tiểu thư nhà nàng, tiểu thư ngày hôm nay là rất bình thường, có đúng là đầu nàng bị hỏng rồi hay ?

      Nam tử ngồi xe lăn vẫn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Hách Liên Thiến trước mắt mà quan sát.

      Nhận thấy được ánh mắt của , Hách Liên Thiến nhàn nhạt nhìn cái, phía sau vẫn còn hai gã thị vệ, mới vừa rồi cùng tên đầu heo Vương gia kia có quen biết, Hách Liên Thiến nghĩ thân phận của người này cũng đơn giản.

      Hơn nữa tuy rằng ốm yếu nhưng trong con ngươi tỏa ra vẻ trầm ngoan lệ lường được, người này giống như là vẻ bề ngoài mà mọi người nhìn thấy, cho nên thời điểm Hách Liên Thiến qua chỉ thản nhiên : " cần cảm tạ!"

      Sau đó lập tức dẫn Thủy Tâm rời .

      Đợi sau khi nàng rời , nam tử mặc áo bào màu trắng nhìn người nấp cây :" Ngươi đến tột cùng còn muốn ở nơi này nhìn bao lâu?"

      "Hì hì, thực là chơi khá nha. Thú vị thú vị, nương này có chút ý tứ. Cảnh, ngươi cảm thấy thế nào? Nàng hiển nhiên lại sợ ngươi, còn có lòng tới đây cứu ngươi, ban nãy nàng còn với ngươi rằng cần cảm tạ, ha ha ha quả thực ngày hôm nay ra ngoài là đáng giá. Nữ nhân này chơi rất tốt, đến cả Bắc Đường Mặc Dạ cũng bị dọa sợ đến nhảy xuống hồ..."

      Bỗng bóng dáng màu đỏ từ cây nhảy xuống.

      Bắc Đường Văn Cảnh thấy thế ánh mắt ánh mắt sâu thẳm liếc cái, thản nhiên : "Buồn chán!"

      "Chẳng lẽ Vương gia cảm thấy thú vị? Ta lại cảm thấy chơi rất vui nha, nhưng mà kỳ lạ là nữ nhân này phải là Tam tiểu thư Tướng quân phủ có hôn ước với Bắc Đường Mặc Dạ sao? Vừa rồi ta còn thấy nàng bị Bắc Đường Mặc Dạ tát cái khiến nàng ngã nhào xuống hồ, vậy mà nàng chết còn dám đến tiếp cận . tại sau khi thấy Bắc Đường Mặc Dạ rơi xuống nước lại vỗ tay bảo hay? là rất kỳ quái, lâu rồi ta có gặp qua người nào thú vị như vậy..."

      Nam tử mặc áo đỏ càng càng cảm thấy Hách Liên Thiến thú vị.

      Bắc Đường Văn Cảnh nghe như vậy, con ngươi thâm thúy càng lúc càng u ám, môi mỏng hơi nổi lên, khẽ lau vết máu còn dính môi.

    3. Cổ Điệp

      Cổ Điệp New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Chào bạn, tôi là Editor Ân Đồng bên truyen.org và vào đây muốn thông bào với chủ topic là bộ truyện Bạo vương sủng phi: Bệnh vương quá phúc hắc này là do chính tôi dịch. Sau khi biết truyện do chính mình dịch bị đạo rồi sửa lại tên dịch giả cách trơ trẽn như thế tôi qua lqđ cầu làm , cuối cùng bên đó xóa truyện cách im lặng nên tôi cũng truy cứu nữa. Nếu chủ toipic muốn lấy truyện của tôi đăng bên mục sưu tầm cầu qua bên truyen.org xin phép tôi trước và mong rằng đổi lại tên người Editor là Ân Đồng. Xin lỗi nếu gây phiền phức cho m.n.
      Thân!

      p.s: Đây là link truyện tôi dịch
      http://truyen.org/threads/bao-sung-y-phi-benh-vuong-qua-phuc-hac.12689/

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :