1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo quân độc sủng - Diệp Vũ Sắc (86)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG

      Tác giả: Diệp Vũ Sắc

      Nguồn: Tàng thư viện

      Thể loại: xuyên , ngược

      Edit: Dương tỷ (Meomeomeo)

      Nguồn: https://duongnga199615.wordpress.com/

      Giới thiệu vắn tắt​

      tóm chặt vòng eo của nàng, lạnh lẽo, “Ngươi tự xưng là dâm phụ, trẫm để cho tất cả mọi người trong cung cùng thưởng thức, dìm hết tất mọi chuyện.”

      ***

      Nàng là giáo viên dạy múa giỏi, khi hôn mê, lại phát ra chân tay mình còn sức lực, toàn thân khô khát, người đàn ông nằm người nàng bận rộn, càng bi ai hơn nữa là, trong ngoài cơ thể nàng đều như bốc lửa.

      Song thân bất do kỷ, lại ôm lấy , cũng nhìn thấy dung mạo của người đàn ông này mà lại trầm luân trong bể hoan ái.

      Lúc tỉnh lại, cả người đều đau nhức, lại bị người ta quàng lên người tội dâm đãng, tư thông, rồi bị người ta đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc thanh lâu. Vì bảo vệ mình và mẹ, nàng quyết định tự mình kiếm tiền sinh sống.

      Lại đem Tiêu Tương lầu trở thành nơi người ném tiền vào như nước, biểu diễn ca múa, giải trí tiêu khiển biến thành câu lạc bộ đêm duy nhất nổi tiếng ở cổ đại.

      Nổi danh tên tuổi “Diệp Vũ Sắc”, danh tiếng nàng lan xa, trở thành có phong thái thần bí nhất mà già trẻ ai ai cũng tranh đoạt. Nhưng mà theo nhau đến lại là đám hoa đào, hữu tướng đương triều, Tấn vương tiêu sái, Sở Hoàng tàn nhẫn, còn có vô số đàn ông, hoa đào đếm xuể, đều nảy sinh hứng thú nồng đậm với nàng.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 1: Bắt cóc ư? Mị dược sao? Cổ khát khô.

      Hình như bị mê man rất lâu, Diệp Vũ tỉnh lại nhưng sao lại tối om chẳng thấy năm ngón tay thế này nhỉ?

      Đầu óc mơ hồ choáng váng, tinh thần thể tập trung nổi. Thêm nữa chân tay đều còn sức, cả người nóng như lửa đốt vậy, ngọn lửa nóng hừng hực kia nướng cho nàng cháy khô cả lưỡi, cả người khát, cổ cháy, nếu có thùng nước lạnh dội từ đầu xuống sung sướng biết bao.

      Sao lại thế chứ? Vì sao người lại nặng vậy? Hình như có tảng đá to đè nặng chính mình vậy. Vì sao có cái gì đó ẩm ướt cứ liếm liếm về ngừng người nàng chứ? Đó là đầu lưỡi ư? Có người nằm người nàng ư? Có người đàn ông hôn nàng sao? Tại sao có thể vậy chứ? Nàng phải ngồi thuyền hoa uống trà sông Tần Hoài ở Nam Kinh sao?

      Trời ơi!!!

      Nàng tỉnh táo chút, cố sức nâng tay lên sờ, lòng lạnh lẽo, chân tay cứng ngắc.

      Đúng vậy, có người đàn ông đè nặng nàng, hôn cánh tay nàng, đầu vai, xương quai xanh, đường xuống...

      Vì sao lại bị vậy chứ? Nàng bị bắt cóc sao?

      “Nè...” Nàng chẳng còn hơi sức nào cố , lấy tay lay vai , lại mềm mại chẳng có chút sức nào, rơi xuống vai , “ là ai... Buông ra...”

      “Ngươi bị người ta bỏ thuốc chí mê tâm tán, thế gian chỉ có duy nhất cách giải này thôi” Người đàn ông này giọng rất dễ nghe, trầm thấp thuần hậu, so với Hạ Phong càng dễ nghe hơn.

      “Mê tâm tán là gì vậy? Giải dược là gì? Để tôi mua” Diệp Vũ oán thầm, tên này chuyện sao nho nhã thế, khá giống lời kịch cổ trang mà Hạ phong quay chụp lắm, có hương vị cổ đại.

      “Mê tâm tán là mị dược, giải dược là đàn ông” Giọng hề ấm áp chút nào.

      Nàng khiếp sợ, có người bỏ thuốc cho nàng ư? Là ai bỏ đây? Là tên đàn ông này sao?

      nhận thấy nàng kháng cự yếu ớt, giải thích bảo, “ phải là ta bỏ mà là huynh trưởng của ngươi.”

      Nàng kinh ngạc, “Huynh trưởng của tôi ư?”

      lại bảo, “Thuốc mê tâm tán là loại thuốc cực mạnh, trong vòng nửa canh giờ mà có thuốc giải, ngươi khát khô cổ mà chết.”

      giúp mua thuốc giải về cho tôi có được ? cần bao nhiêu tiền, tôi có thể cho ” Diệp Vũ khẩn cầu.

      “Mê tâm tán là loại thuốc dùng hoa tình vô cùng độc làm thành, thành Kim lăng này có thuốc giải nào cả” quả quyết.

      Độc tình hoa ư? Thành Kim Lăng sao?

      Nàng nghe được rất , thế kỷ hai mươi mốt làm gì có loại hoa, thành Kim Lăng này. Gã đàn ông này vậy sao cổ quái thế, rốt cục là sao chứ? Sao tự dưng nàng vô duyên vô cớ bị ca ca bỏ thuốc chứ? là kỳ lạ quá.

      dùng khuỷu tay chống đứng lên, “Sống hay chết, tuỳ ngươi.”

      Da thịt càng ngày càng thấy khát, muốn uống nhiều nước lạnh… Cả người càng ngày càng nóng rực, càng ngày càng hư , càng ngày càng mềm như cần cái gì đó, khát vọng có ai đó chạm vào, âu yếm… Tên đàn ông này như tảng băng vậy, có thể an ủi cơn khát của nàng, nhồi vào hư của nàng… Trong ngoài cơ thể nàng như bị cháy sạch, dồn lên mặt, đầu nóng hừng hực, nàng tự chủ được liếm môi, thân mình khó chịu uốn éo.

      Vừa rồi câu kia của , nàng hiểu được để cho nàng chọn. Muốn sống cùng xxx, nếu muốn nảy sinh quan hệ với cũng chỉ còn con đường chết. Làm sao bây giờ?
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 2: Điên đảo tâm hồn

      Nàng chỉ du lịch Nam Kinh để giải sầu thôi, chỉ là ngồi uống trà ngắm cảnh sông Tần Hoài thôi, sao mà lại gặp phải chuyện này chứ?

      Lấy nhãn lực của cho dù căn phòng này có tối mò nhìn thấy mặt nhau chăng nữa, cũng nhìn thấy tia do dự của nàng.

      khẽ chạm vào môi nàng, rồi nhàng vuốt phẳng, giây lát rời xuống, chạm vào xương quai xanh của nàng, bộ ngực nàng phập phồng.

      Thể xác và tinh thần chấn động, nàng thể kiềm chế được sợ run, người lửa càng bốc cao, càng khó chịu vô cùng.

      Nàng thế này mới biết, cả người trần truồng mà cũng vậy.

      rụt tay về, Diệp Vũ tự chủ được túm được tay , cả người phát run lên, “Nóng quá… khó chịu quá…”

      nặng nề bảo, “Như mong muốn của ngươi”

      Mỗi tấc người đều là ngọn lửa, thiêu hủy lý trí của nàng, nàng sắp phát điên rồi, thể khống chế được tư tưởng và tay chân của mình, ôm lấy cổ , ngẩng đầu hôn , cảm giác thoải mái hơn chút. Cái kiểu khát vô cùng và lo lắng này chẳng những hề giảm bớt mà ngược lại càng trầm trọng thêm, làm cho nàng muốn nhiều hơn nữa.

      có chút kinh ngạc, ngờ vị đại tiểu thư yếu đuối nhát gan lại có gan lớn thế, tuy hôn rất ngốc nghếch, vội vàng mà lại bốc lửa. hôn lại nàng, mút chặt cánh môi nàng, tiến quân thần tốc, cuốn chặt chiếc lưỡi đinh hương của nàng…

      Trong bóng đêm, màn kinh hoàng, hỗn loạn.

      Nàng ôm lấy , tay bé mềm mại xương chậm rãi vuốt ve . Người đàn ông này rắn chắc quá!

      Tấm lưng dày rộng, eo thon, chắc, điển hình chính là có hình thể tam giác, đoán chừng cơ ngực và bụng rất được.

      Lưỡi của chạy da thịt nàng, đến đâu ẩm ướt nóng hổi đến đó… liếm nụ phấn hồng của nàng, hơi dùng sức chút… làm hết tất cả, làm cho thân thể nàng ngày càng mẫn cảm hơn, chiến đấu càng thêm lợi hại hơn…

      Nàng chịu nổi kích thích như vậy, vừa khó chịu vừa vặn vẹo, vừa rên ư ử, tiếng vụn phát ra từ yết hầu, lọt vào tai nghe xương mềm tuột.

      Mềm mại hương thơm, tuyệt vời như thế, còn đợi gì nữa chứ?

      Nàng căn bản biết chính mình làm gì, trong đầu hỗn loạn, theo bản năng ôm chặt lấy , cọ cọ vào , hôn môi , cổ , vai …Hình như có tia tê dại từ nơi nào đó người lan toả, tràn ngập cả người, rất thoải mái mà cũng cực kỳ thống khổ…

      sờ sờ mặt nàng ẩm ướt, biết thời gian của nàng còn nhiều, ngón tay xuống, cảm giác chỗ mềm mại kia ướt át từ lúc nào, vì thế đẩy lưng xuống, hung hăng xông thẳng tới…

      Chỉ trong chớp nhoáng, cơn đau sắc nhọn ập tới, Diệp Vũ bật kêu lên, nhưng mà kiểu đau đến tận xương cốt ấy vẫn giảm, cứ từng đợt từng đợt ập tới…

      cứng người lại chút, nghĩ gì thêm lại tiếp tục tiến tới, lấy sức mạnh cướp đất thành công, rốt cục cũng phá tan bức tường thành cuối cùng.

      “Đau quá …” toàn thân nàng co rút nhanh, giống như mỗi tấc da thịt đều co rúm lại vậy, cơn đau lớn ào tới bao trùm cả người nàng.

      để ý tới, chặn hai chân nàng lại, hoà hoàn toàn cùng nàng.

      Thân thể cháy khát từ từ hoà tan với cơn đau xé rách da thịt, cảm giác vui sướng kỳ diệu bắt đầu tràn lên. Nàng túm chặt lấy vai , nhấc hai chân lên, quàng lên hông , làm cho cả hai thân hình kết hợp chặt chẽ với nhau hơn.

      Trong ngọn lửa bùng to, trong cơn chìm nổi mạnh mẽ, bị tình dục phá huỷ.

      Toàn bộ ngọn lửa đều hoá thành từng giọt mồ hôi rơi xuống.

      Thân hình cuốn chặt triền miên càng phát ra điên cuồng, giờ này, khắc này, nàng tuân theo tiếng gọi của thân thể, cùng rơi vào vực sâu đen tối với người đàn ông này.

      Có lẽ, đây là vận mệnh an bài, Càn khôn xoay chuyển…
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    4. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 3: Tư thông? Dâm đãng? Hạ lưu.

      Đó là trận cuồng dã mê loạn trí óc tới mức nào, Diệp Vũ nhớ nữa, chỉ nhớ bản thân mình bất mãn quấn quít lấy , chỉ nhớ gã đàn ông đó thoả mãn nhu cầu sinh lý của nàng ra sao, còn tuyệt hơn cả là họ cùng đứng ôm nhau hưởng gió ở đầu thuyền, giữa đại dương mịt mờ.

      Lúc tỉnh lại, gã đàn ông kia thấy, khắp nơi tối om, nàng nhìn toàn cảnh, cố bò lên nhưng cả chân tay đau nhức vô cùng.

      Vẫn còn chưa chết, chỉ có độc tính mị dược gì đó giải rồi.

      Nàng cố sức ngồi dậy, đúng lúc này có người mở cửa tiến vào, cả phòng bỗng chốc bừng sáng.

      Ánh sáng làm mắt đau, nàng vội nhắm tịt lại, lúc mở ra thấy hai nha hoàn xinh đẹp đứng bất động trước đầu giường, gọi nàng đứng dậy, bảo muốn mặc quần áo cho nàng.

      Sao lại thế nhỉ? Đây là hậu trường quay phim đó ư? Nơi này là thanh lâu hay vẫn là chỗ cách Nam Kinh kia?

      Trang trí tất cả trong phòng đều cổ kính vô cùng, có đồ dùng, bàn ghế, tường, gương đồng, giường chiếu, đến cả chiếc chăn cũng cổ, chả lẽ là… quay phim sao?

      Diệp Vũ kết luận câu vậy.

      Cảnh tượng rất quen thuộc, nhưng nàng lại phải diễn viên, nàng chỉ là giáo viên dạy múa của Đoàn ca múa Hạ Phong, là trợ giảng, mà sao lại thế chứ? Đạo diễn đâu rồi? Nhiếp ảnh gia đâu? Còn những người khác đâu cả?

      chấp nhận được phản ứng này của nàng, hai nha hoàn thô lỗ túm nàng lôi xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo cho nàng.

      Mặc quần áo lót tơ tằm người, quần màu tím, áo màu trắng, ba lớp, phiền toái quá.

      Mơ màng Diệp Vũ nhìn thây mình trong gương hoảng sợ, là mình đó sao?

      Trong gương lên khuôn mặt rất xinh đẹp, đúng tiêu chuẩn, đôi mắt đen long lanh, chiếc mũi thẳng thanh tú, đôi môi hồng phấn xinh xinh, chiếc cằm tinh xảo hoàn mỹ, tóm lại là người tuyệt đẹp.

      Nàng kinh ngạc mãi, Diệp Vũ thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù dáng người cũng được, khuôn mặt lại bình thường tới mức thể bình thường hơn được, giờ biến thành mỹ nữ tuyệt đẹp, rất quỷ dị. Tại sao vậy chứ?

      Hai nha hoàn chẳng kịp vén tóc xong cho nàng, túm lôi nàng ra khỏi phòng, vào đại viện đèn đuốc sáng trưng.

      Có rất nhiều người, toàn là người cổ đại cả…

      phụ nữ trung niên diện mạo xinh đẹp, kéo tay Diệp Vũ, “Vũ nhi, đừng sợ, mẹ ở bên cạnh con”

      Nàng kinh ngạc, mỹ nữ này là mẹ nàng đó ư?

      “Diệp Vũ tư thông với người hầu, dâm đãng hạ lưu, làm nhục danh dự gia đình, trục xuất cùng mẹ ra khỏi nhà. Sau này, các người phải là người của nhà họ Diệp nữa, cũng cho phép bước bước vào trong phủ!” phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng đoan trang uy nghiêm .

      “Ta có thể cùng Vũ nhi rời khỏi phủ tướng quân, nhưng mà Thành nhi phải ở lại trong phủ”

      Diệp Vũ kinh ngạc, nàng tư thông với người hầu sao? Người cổ đại này cũng biết cách đây lâu nàng và người đàn ông giường sao? Và gã đàn ông đó là người hầu của phủ tướng quân đó sao? Vậy ở đâu…

      Khoé môi người phụ nữ đoan trang khẽ nhếch lên cười, “Ngươi yên tâm , Tuấn Thành là con của tướng quân, ta bạc đãi đâu”

      “Mẫu thân” Khoé miệng lại nhếch lên, “Hy vọng ngươi giữ chữ tín”

      Lông mi của người phụ nữ đoan trang này rất dài khẽ chớp chớp, “Ta muốn ngươi thề, cả cuộc đời này tuyệt đối trở về phủ tướng quân nữa”
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    5. thuyvan

      thuyvan Active Member

      Bài viết:
      213
      Được thích:
      85
      Chương 4: Đuổi ra khỏi nhà

      “Ta thề, cả đời này trở về!” “Người mẹ” cắn răng .

      “Cao Siêu, đưa họ ra ngoài!” Người phụ nữ đoan trang tên Tử Dương .

      Cao Triều ư? Diệp Vũ suýt phì cười, sao tự dưng lại có người gọi tên như vậy chứ?

      người đàn ông tới, nàng nhìn dõi theo , thấy nam tử này cũng rất cao, thân hình khôi ngô khoẻ mạnh, khuôn mặt trông tục tằn hơn so với Diệp Tuấn nhưng vẫn rất tuấn tú, đồng thời lại hoà vào nhau lên vẻ tuấn tú từng trải, lãnh khốc.

      xua tay, làm tư thế “Mời”, “Nhị phu nhân, đại tiểu thư, xin mời!”

      Nhị phu nhân nhìn cây cỏ trong phủ, lệ trào ra.

      Vị nữ tử đoan trang kia nháy mắt có hai hán tử tới, dẫn các nàng đẩy ra khỏi cửa.

      Cửa lớn đóng sầm lại, hai người đứng dưới chân bậc thang, nhìn bóng đêm bao phủ, hai mắt rưng rưng, nhiều biểu tình cảm vương vấn khó nên lời.

      Đột nhiên, có ít đoạn ngắn bất ngờ lên, luồng trí nhớ ào vào trong đầu, hình như là người khác đập vào đầu nàng. Đầu nàng đau chút, lại tự dưng lúc đó nhớ ra được rất nhiều chuyện, biết vì sao lại bị những kẻ đó trục xuất mình ra khỏi nhà rồi.

      Nàng vốn là Diệp Vũ của thế kỷ hai mươi mốt, sao tự dưng lại trở thành con lớn Diệp Vũ của đại tướng quân nước Sở thành Kim lăng Diệp Chí Bằng chứ? Ở đây là thành Kim lăng của nước Sở, là phủ tướng quân, là nhà của nàng – nàng dĩ nhiên có hai đoạn trí nhớ, là phần trí nhớ của Diệp Vũ thế kỷ thứ hai mươi mốt, còn người biết Diệp Vũ của nước Sở xuyên .

      Đầu óc nàng bùng nổ, chả nhẽ là….xuyên qua rồi ư?

      Bên cạnh nữ tử xinh đẹp là mẫu thân của Diệp đại tiểu thư, hơn ba mươi tuổi, tuy chỉ mặc quần áo mộc mạc màu sắc vàng nhạt, tóc búi găm chiếc trâm ngọc bình thường, mà khuôn mặt lại trắng nõn đẹp tự nhiên như trăng rằm, xinh đẹp tuyệt thế. Đó là Nhị phu nhân phủ tướng quân là mẫu thân của nàng tên Thiến Hề.

      Cuối cùng nàng hiểu, đại tướng quân Diệp Chí Bằng nước Sở có hai phu nhân, Nhị phu nhân Thiến Hề sinh được lớn là Diệp Vũ và con trai thứ là Diệp Tuấn Thành; còn vợ chính là công chúa An Dương, sinh được con trai cả là Diệp Tuấn Kiệt và con Diệp Mi.

      Công chúa An Dương kiêu ngạo, tự cao là muội muội ruột của hoàng đế nước Sở, chẳng coi ai ra gì, mười mấy năm qua vẫn ngược đãi, tra tấn Nhị phu nhân; Nhị phu nhân vì gia đình mà chịu mọi hung bạo, vì con mà chịu ở trong phủ lớn lên, nín nhịn, nhẫn nhục chịu đựng. Vài năm gần đây, Diệp tướng quân hàng năm đều đóng quân bên ngoài, công chúa An Dương quản lý cả phủ tướng quân, dùng trăm phương ngàn kế tra tấn ba mẹ con Nhị phu nhân, tìm mọi cơ hội để đuổi họ ra khỏi phủ.

      Lần này, bà ta nghĩ ra kế tuyệt hảo: bỏ thuốc mê tâm tán cho Diệp Vũ, vu hãm nàng tư thông với kẻ hầu hạ, trục xuất mẹ con các nàng ra khỏi phủ.

      Mà nàng bị kê đơn thế nào nhỉ?

      Diệp Vũ nghĩ đến, giữa trưa hôm nay, Diệp đại tiểu thư phủ Tấn vương, thầm mến Tấn vương Minh Tâm hai năm rồi, nhưng Tấn vương phong lưu đa tình nhận tình ý của nàng, lại còn làm cho nàng hết hy vọng. Nàng thương tâm trở về phủ muốn chết, người đau đớn quá mà tự đày đoạ mình, được người hầu cứu.

      Có lẽ thời điểm Diệp đại tiểu thư tự đày đoạ bản thân suýt chết, linh hồn nàng nhập vào thể xác; sau đó lại bị nha hoàn bỏ thuốc vào trong chén thuốc đưa cho nàng, chén thuốc đó chắc bị người ta động tay chân vào, bỏ mê tâm tán, nàng mới bị trúng mị độc.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :