1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai ta là con sói (bản edit trên mạng) (108c +PN) - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]
      Tác giả: Tát

      Editor: habin_3288
      Convertor: ss Lue (2T)
      Nơi đăng: nhà Sunny
      Thể loại: hài vô đối, đại, số yếu tố khác các bạn tự tìm hiểu
      Văn án:
      Tỉnh tỉnh mê mê vừa tròn 20 tuổi, Diệp Tây Hi chợt phát cuộc sống của mình có rất rất nhiều con sói, có đuổi giết , có giúp .

      con sói với “Cho đến khi ta chết, ta cũng bảo vệ ngươi – Nếu như ngươi gật đầu đồng ý, ta bây giờ vứt bỏ hết thảy tất cả, chúng ta cùng nhau rời , chỉ cần ngươi đồng ý!”.
      con sói khác lại với “Ngươi đừng phí công bỏ trốn, ngươi thể nào chạy thoát khỏi bàn tay ta – ngươi vĩnh viễn là người của ta, vĩnh viễn là như thế, trừ khi ta chết !”

      Last edited by a moderator: 14/10/14
      piipp thích bài này.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Tát - Chapter 1
      Editor: habin_3288
      nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/

      [​IMG]
      đường cái, đôi nam nữ kích động tranh cãi nhau kịch liệt.
      với em bao nhiêu lần rồi, ta có gì!” Nam ôm lấy đầu, hướng về phía trời cao gầm thét.
      “Em tin! Em tin! Em tin!” Nữ hai tay bịt chặt lỗ tai, vẻ mặt thê lương “ ta ràng vừa gọi điện cho đấy thôi! còn dám hai người có gì?! Làm sao có thể đối với em như thế, đồ tàn nhẫn! tàn nhẫn!”
      “Đấy chỉ là bạn bè thăm hỏi nhau thôi mà!” Chàng trai cầm lấy hai tay , dùng hết sức nắm chặt trong khi đó giãy dụa thoát ra “Tại sao em lại tin ? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ tình giữa chúng ta chỉ mỏng manh như vậy?”
      bị dao động khẽ lắc đầu, hồi lâu sau mới ổn định được, gạt bỏ bao nước mắt xụt xịt hỏi câu: “ thề?”
      “Được, thề!” Chàng trai giơ tay lên, “Nếu như cùng ta có gì, liền ở đường này bị xe đụng chết!”
      Lời còn chưa dứt, chiếc xe liền thẳng tắp lao tới, hai người bị hù dọa đến ngẩn người, chỉ đứng đơ ra như trời trồng nguyên chỗ, căn bản là kịp né tránh. May là trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông ấy, cái xe lại mãnh liệt phanh được, lúc này, đầu xe cũng chỉ cách hai người kia mấy centimet mà thôi.
      Nữ hồi phục tinh thần, “Chát!” thưởng cho nam cái bạt tai đau “ còn dám các người có quan hệ , đến ông trời cũng muốn tin kìa!” xong, che mặt khóc chạy .
      Nam tức sùi bọt mép, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào trong xe kia”Ngươi, ngươi, ngươi…” chưa kịp nghĩ chửi thêm cái gì, cuối cùng quyết định việc cấp bách bây giờ vẫn là đuổi theo bạn , liền chạy theo hướng kia vừa chạy.
      Chờ hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cửa kính chỗ người lái xe mới dần được hạ xuống, cái đầu tóc cháy nắng đỏ rực lên, ánh mắt tinh của chàng trai mở to, nhô đầu ra ngoài nhìn xung quanh sau đó thở phào nhõm: “An toàn!”
      Phía băng ghế sau truyền đến thanh thập phần lạnh lùng: “Ngươi nhìn bộ dạng của ta xem, giống như an toàn sao?”
      Bạch Bách Thanh quay đầu lại, nhìn thấy ghế ngồi phía sau nữ nhân ngồi đó mặt cắt còn giọt máu nào, bị làm cho sợ đến hồn hồn vía lên mây hết: “Diệp Tây Hi, ngươi chết chưa vậy?”
      “Nhờ hồng phúc của ngươi! Chưa có chết a~” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi, “Vừa rồi tại sao đột ngột dừng xe? Hại ta đập cả vào thành ghế, đầu đập đến hỏng rồi!”
      “Nếu ta dừng xe lại xem hai kẻ kia đứng đường diễn kịch Quỳnh Dao chắc chắn chúng ta mất mạng vì buồn nôn mất, ô hô hô!”
      “Ai kêu ngươi phanh gấp như thế làm gì? Kỹ thuật sai đừng nên thể !”
      “Ngươi đó, ai bảo thích ngồi sau ngủ gật cơ, cả ngày chỉ biết ngủ ngủ, ngươi là heo à?”
      “Như thế nào, ta là heo đấy, sao, ngươi ghen tỵ với ta hả?”
      “Xin lỗi, ngươi là heo là còn vũ nhục loài heo, bọn chúng ít nhất còn có thể đứng ăn cơm, đâu có giống như ngươi, chỗ nào cũng gục xuống ngủ được …Lười đôi co với ngươi, trước tiên đến bệnh viện khâu vết thương !”
      “Ta !”
      “Ngươi phải !”
      Xe lại như lúc nãy cãi nhau loạn cả lên, gào thét hướng bệnh viện tới.
      “Cũng tại ngươi, hại mặt ta nhìn hốc hác như vầy.”
      “Mặt của ngươi, hủy dung trước hay hủy dung sau cũng đâu có gì khác nhau đâu.”
      “Bạch Bách Thanh, ngươi còn tiếp tục xấu ta, cẩn thận ta đánh ngươi!”
      “Đánh đánh, cũng phải là chưa bị ngươi đánh qua!”
      Hai người cứ như vậy cãi qua cãi lại đến trước cửa phòng khám, Bạch Bách Thanh đẩy cửa ra, nhìn có chút hả hê với vị bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi quay lưng lại phía cửa: “Bác sĩ, có người đầu bị thương, phiền toái bác sĩ khâu cho vài mũi, còn có, bệnh nhân này chịu được cho nên cần dùng thuốc tê đâu!”
      “Là ai bị thương, mời tới ngồi đây.” Bác sĩ vừa vừa xoay người lại, tóc dài chấm vai, ngũ quan thanh tú, mỏng manh hai mí mắt, vô cùng sạch xinh đẹp, chói mắt nhìn lại, còn tưởng nhầm là nữ nhân xinh đẹp.
      Diệp Tây Hi chuẩn bị trả lời, Bạch Bách Thanh nhanh chóng cướp lời, ngồi vào ghế trước mặt bác sĩ “Là tôi.”
      Hạ Hư Nguyên nhìn qua đánh giá phen, cười : “ xác định?”
      Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy Bạch Bách Thanh bị cước đá văng ra khỏi ghế, ghế ngồi lúc này là lấy tay che trán.
      “Bác sĩ, là tôi.”
      Hạ Hư Nguyên lấy tay ra, tình kiểm tra.
      Diệp Tây Hi thấp thỏm: “Bác sĩ, phải khâu bao nhiêu mũi vậy? Có thể làm mặt mày biến dị ?”
      “Đừng lo lắng, tôi cố gắng hết sức làm ảnh hưởng đến bộ mặt xinh đẹp này của .” Hạ Hư Nguyên đối với mỉm cười sán lạn, sau đó đem kéo đến bên bàn mổ, bắt đầu khâu vết thương.
      Mặc dù được tiêm thuốc mê nhưng Diệp Tây Hi vẫn cảm thấy đau đến nhe răng trợn mắt, để chú ý vào vết thương nữa, tùy ý hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, động tác của rất điêu luyện, nhất định phẫu thuật ít lần đúng ?”
      ” Phẫu thuật đúng là tôi làm rất nhiều lần rồi, nhưng phẫu thuật đối với người đây là lần đầu tiên a~”
      Nghe vậy, Diệp Tây Hi cười khan vài tiếng: “Bác sĩ, là hài hước!”
      “Cưng ơi, mà, trước kia chỉ tiến hành phẫu thuật động vật thôi… Đúng rồi, quên cho biết… tôi hành nghề còn có giấy phép đâu!”
      Nhìn bộ dạng của Hạ Hư Nguyên, hề giống như đùa, Diệp Tây Hi lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh: “Làm sao có thể? hành nghề mà có giấy phép, còn có thể vào làm ở bệnh viện lớn nhất nhì cả nước sao?”
      Hạ Hư Nguyên khóe miệng như kìm chế được nở nụ cười hiểm hóc: “Bởi vì, trùng hợp, viện trưởng của bệnh viện này, chính là cha tôi!”
      Diệp Tây Hi hận thể chảy nhiều máu quá mà ngất , nhìn về chân trời hy vọng xa xôi, chỉ có thể nín thở kinh hồn bạt vía dõi theo từng động tác của vị bác sĩ thú y này từng mũi từng mũi kéo chỉ da .
      Giống như trải qua cả thế kỉ dài vậy, Hạ Hư Nguyên rốt cục xong việc, băng bó vết thương xong, đến gần lại hỏi : “Đưa tới đây là bạn trai của sao?”
      Diệp Tây Hi chưa kịp mở miệng, Bạch Bách Thanh biết từ nơi nào chui ra, lập tức phủ nhận: “Làm sao có thể? Ánh mắt của ta có khả năng lại kém như vậy. Ta với nàng này hoàn toàn trong sáng, bác sĩ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”
      Diệp Tây Hi hé mắt nhìn Bạch Bách Thanh thất sắc, thầm kêu tốt, vội vàng đứng dậy kéo qua bên, giọng hỏi: “Thành khai báo mau, ngươi nhìn trúng ta?”
      sai.” Bạch Bách Thanh trộm liếc Hạ Hư Nguyên, gật gù xác nhận “ là hoàn mỹ, ta rốt cuộc cũng gặp được chân mệnh thiên tử của mình rồi.”
      “Thiếu gia.” Diệp Tây Hi bắt đầu dội cho bạn tốt gáo nước lạnh, “Ngươi câu ấy bao nhiêu lần rồi? Chân mệnh thiên tử của ngươi giờ tính ra cũng xếp thành hàng dài rồi đấy!”
      “Lần này là .”
      “Ta cho ngươi biết.” Diệp Tây Hi ngoắc ngoắc tay, kéo Bạch Bách Thanh xích lại gần, sau đó ghé sát vào tai thầm rất nghiêm túc: “Vị bác sĩ này thực là đại biến thái!”
      “Làm gì có chuyện ấy?”
      lừa ngươi! ta lúc nãy khâu vết thương cho ta còn ngừng lảm nhảm những điều vô cùng đáng sợ nha, gì mà “Da người cảm giác khác với da thú rất nhiều”. 100 tên tội phạm giết người đến 99 tên những lời biến thái như thế, lại còn bộ dạng như muốn phanh thây mổ sẻ ta nữa.”
      Bạch Bách Thanh khoa trương há to mồm, sau đó cơ mặt thả lỏng thoải mái, khinh bỉ : “Tài láo của ngươi ngày càng kém đó!”
      Lại , bên này, Hạ Hư Nguyên lau khô tay : “Mời theo tôi điền vào giấy tờ quy định.”
      “Tôi giúp ấy điền.” Vì nửa định mệnh trước mặt mà muốn lưu lại ấn tượng tốt, Bạch Bách Thanh vội đón lấy bút, vùi đầu vào khai giấy tờ.
      Diệp Tây Hi đứng phía sau nhìn, đột nhiên kêu lên: “Sai rồi, ta năm nay mới 19, tại sao viết 20?”
      Bạch Bách Thanh mở miệng bắn như súng: “ ra , ngươi năm nay đúng là 20.”
      “Cái gì??!!”
      “Ta là nghe lén ba mẹ ta chuyện nên mới biết được, ra là lúc ngươi ra đời bá bá liền sửa lại giấy khai sinh của ngươi.” Bạch Bách Thanh hướng phía Hạ Hư Nguyên cười tiếng: “Ta có thể lừa gạt ngươi nhưng tuyệt đối thể lừa gạt bác sĩ!”
      “Lại có thể dùng chuyện như vậy để lấy lòng ư, ngươi thực nhàm chán!”
      “Ta như vậy đâu thể làm bạn với ngươi đây.”
      Hai người hoàn toàn có chú ý đến tia khó hiểu nhanh chóng lóe lên trong mắt Hạ Hư Nguyên.
      Diệp Tây Hi bận rộ cùng Bạch Bách Thanh tranh chấp, đột nhiên cảm thấy ngón trỏ nhói cái, phục hồi lại trạng thái, mới phát ra là Hạ Hư Nguyên dùng kim châm vào đầu ngón tay , trực tiếp lấy mẫu máu.
      làm gì vậy!” Diệp Tây Hi kêu lên.
      Hạ Hư Nguyên đem mẫu máu cất kĩ, sau đó quay lại nhìn bọn họ khẽ mỉm cười: “Tôi đột nhiên có hứng thú muốn nghiên cứu máu của bệnh nhân a~”
      Thanh rất , kết hợp với nụ cười quỷ dị nhất thời làm cho hai người bọn Diệp Tây Hi cứng đờ, hồn phi phách tán.
      “Có thể viết địa chỉ của ?” Hạ Hư Nguyên tiếp tục hỏi: “Có lẽ, tôi nếu thiếu mẫu máu còn biết chỗ tìm chứ.”
      Còn chưa hết, “Bang!” tiếng, hai người trước mặt đột nhiên đạp cửa lao vội ra ngoài, biến mất còn thấy gì nữa.
      Hạ Hư Nguyên nhún nhún vai, tiện tay đưa mẫu máu của Diệp Tây Hi đặt lên kính hiển vi quan sát.
      Lúc này, bên trong phòng làm việc, cánh cửa vốn đóng im ỉm bỗng bật mở, người vóc dáng cao gầy, dung mạo diễm lệ vào, miễn cưỡng vươn vai ngáp dài, thanh kiều kiều mềm mại dễ nghe dị thường: “Tiểu đệ, ngươi thích hù dọa bệnh nhân a~”
      Hạ Hư Nguyên có ngẩng đầu lên, chỉ nhàng : “Ta nhớ là, mẹ cho tới bây giờ cũng chưa trong hai ta đến tột cùng ai mới ra đời trước, cho nên, muội muội thân ái của ta, đừng có gọi lọan như vậy!”
      Hạ Từ Viện ngồi xuống ghế, hai chân gác lên nhau, vừa dò xét nhìn về phía đệ đệ hay ca ca sinh đôi của mình vừa than thở: “Ngươi thực mò kim đáy bể mà, tìm, tìm đến đầu trắng bệch cũng tìm ra đâu.”
      cần chờ lâu như vậy.”
      “Cái gì?”
      với Phùng Tuyền” Hạ Hư Nguyên nhìn kính hiển vi, nhếch mép cười: “Ta tìm được rồi.”

      Ngồi trong xe, Diệp Tây Hi cùng Bạch Bách Thanh vỗ vỗ ngực, ngừng thở hổn hển.
      “Bây giờ ngươi tin, ta là đại biến thái rồi chứ!” Diệp Tây Hi trừng bạn tốt cái.
      là… người thể xem vẻ bề ngoài được.” Bạch Bách Thanh còn đắm chìm trong sợ hãi.
      ràng là ngươi thấy sắc quên bạn.” đến đây, Diệp Tây Hi bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: “Ngươi lúc nãy vừa ta năm nay thực 20, có phải thực ?”
      “Cái này…”
      “Bạch Bách Thanh!”
      “Được rồi, được rồi, ta nhưng ngươi được tiết lộ cho người khác biết.”
      mau!”
      “Cũng chính là tháng trước sinh nhật ngươi, mẹ ta phải là theo thường lệ làm bánh cho ngươi ư, ta nghĩ ăn trộm chút, kết quả là lúc tới phòng bếp, chỉ nghe thấy ba mẹ ta bàn luận chuyện nhà ngươi, nhưng mà rất , ta chỉ nghe thấy chút, hình như là mẹ của ngươi qua đời đến nay được 20 năm.”
      thể nào a, mẹ ta vì khó sinh ta mà qua đời, vậy nên, phải là 19 năm mới đúng.”
      “Hãy nghe ta hết, bọn họ còn , hoàn hảo lúc ngươi mới ra đời sửa giấy khai sinh tuổi chút, nếu rất nguy hiểm.”
      “Nguy hiểm? Có nguy hiểm gì?”
      “Cái này ta biết.”
      “Có thể ba mẹ ngươi nghĩ sai rồi ?”
      “Làm sao có thể? Ban đầu chính mẹ ta đỡ đẻ cho mẹ ngươi,chẳng nhẽ bà ấy có thể nhớ nhầm sao?”
      Diệp Tây Hi nhíu nhíu mày, trong lòng nảy sinh mối nghi hoặc.
      Last edited: 10/8/14

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Tát - Chapter 2
      Edit: habin_3288
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com

      [​IMG]
      “Người sói, là sinh vật phi thường thần bí, hoặc có thể như thế này, bọn họ là loại người vô cùng huyền bí… sai, ta có khuynh hướng coi bọn họ là loại người hơn. Bởi vì, bọn họ lúc bình thường cũng có hình dạng của người, chỉ khi có ánh trăng chiếu xuống, mới biến thành con sói, dĩ nhiên, với năng lực của những người sói cấp cao có thể tùy thời điểm biến thân.”Trong phòng thí nghiệm, giáo sư Khắc Lỗ Tư đứng bục giảng, rất hào hứng giảng giải, thanh cao vút hơn ngày thường. Mái tóc bạc trắng thỉnh thoảng xòa xuống trước mặt lão sư, làm cho ông hết lần này đến lần khác phải lấy tay vuốt lại, động tác này khiến bọn học sinh bướng bỉnh cười phá lên.“Ma cà rồng sợ tỏi, mà người sói lại sợ bạc, cho nên, cách duy nhất có thể giết chết người sói chính là viên đạn bạc bắn vào tim … Lý Bá Đặc em có cao kiến gì sao?” Giáo sư Khắc Lỗ Tư đột nhiên hướng tới học sinh lợi hại nhất cười cười hỏi.Lý Bá Đặc lảo đảo đứng dậy, sờ sờ đầu tóc, giọng mang theo chút khinh miệt: “Giáo sư, ý của thầy là, bọn họ chính là những Transformers trong truyền thuyết sao?” (transformer: biến hình)Lại phen làm cả lớp cười vang.“Lý Bá Đặc, để ta cho em biết, dù đó là truyền thuyết nhưng chưa chắc phải là , ai chứng minh được nó phải .” giáo sưKhắc Lỗ Tư nhẫn nhịn, từ từ tới trước mặt chàng “Cho nên, nếu em may mắn gặp bọn họ, gặp phải tình huống đó , ta chỉ có thể , chúc em may mắn thôi!”Lý Bá Đặc cười lạnh tiếng: “Em đây hôm nay thực bắt đầu có hứng thú mạ bạc đạn, mang súng dắt bên người a, chừng có ngày nào đó gặp được bọn họ, đánh chết con, mang về cho giáo sư làm tiêu bản.”Xung quanh lại rộ lên tràng cười.“Em làm được sao, năng lực tránh né, tốc độ, nhạy bén của bọn họ so với người thường mạnh gấp 10 lần, cách khác” giáo sư Khắc Lỗ Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Bá Đặc “Khi em chưa kịp rút súng ra, bọn họ cắn nát cổ họng của em rồi, hoặc dùng móng vuốt sắc nhọn moi tim của em ra, sau đó nhào lên, từng chút từng chút xả thịt em. Cho nên, đến lúc có người phát ra em chỉ còn lại là bộ xương trơ trụi… Dĩ nhiên cái này có thể làm tiêu bản cho ta cũng tệ lắm !”“Dù sao… em cũng tin người sói, loại sinh vật quái dị này, tồn tại.” Lý Bá Đặc bị ánh mắt chằm chằm củagiáo sư Khắc Lỗ Tư dọa đến phát run nhưng trong lòng vẫn cam chịu yếu thế.giáo sư Khắc Lỗ Tư nặng nề chụp vai “Con trai của ta ơi, chuyện đó tùy thuộc vào ý kiến chủ quan của em có tin tưởng hay mà thay đổi. Bất quá, thành tích của em thay đổi… Học kì này, em thi lại chắc rồi.”“Nhìn thấy chưa, đây chính là lý do vì sao ta muốn chọn khoa của giáo sư Khắc Lỗ Tư.” Bạch Bách Thanh giọng : “Chỉ cần ngươi giả bộ tin rằng người sói có tồn tại ông ấy nhất định cho ngươi điểm cao nha!”“Cũng bởi vì điểm rất cao mà ngươi liền vứt bỏ tự tôn, giấu diếm tín ngưỡng của bản thân?” Diệp Tây Hi nheo mắt lại, quơ quơ ngón tay: “Tiểu Bạch! Ngươi có lập trường đó.”“Vì có thể vào ăn điểm tâm ở giảng đường, ngươi chạy tới chỗ nữ tu sĩ mình tôn thờ thượng đế, ngươi còn tư cách mà ta như vậy sao?” Bạch Bách Thanh khinh bỉ dò xét cái.“Nhưng việc này giống nhau, ba ta muốn ta đến gần giáo sư Khắc Lỗ Tư!”“Mẹ ta cũng chuẩn cho đến gần ông ấy, nhưng vì điểm số, chúng ta phải hi sinh!”Hai người , giáo sư Khắc Lỗ Tư bắt đầu chỉ dẫn những bước cơ bản của thí nghiệm:“Hôm nay chúng ta làm thí nghiệm tên là Thạch trắng khuếch tán, nó thuộc loại thí nghiệm kiểm tra vết máu, đúng như tên gọi, thí nghiệm này có thể phân biệt được máu người và máu động vật. Mọi người hãy nhìn những tiêu bản thạch trắng bàn của mình, ở lỗ được rót sẵn dung dịch Thanh Hòa- loại dịch so sánh với kháng nguyên của máu người. Các em chích lấy ít máu của mình vào cái lỗ ấy, sau thời gian khuếch tán tạo thành lớp kết tủa trắng lắng đọng, chứng minh đó là máu người…”“Tới đây!” Bạch Bách Thanh đưa kim cho Diệp Tây Hi.“Tiểu Bạch! Ngươi còn nhân tính vậy? Ta mỗi tháng chảy máu liền bảy ngày, ngươi vẫn còn muốn chích máu của ta sao?” (=.= mọi người hiểu chị ấy đề cập đến cái gì k?? đọc đoạn này ta uống nước tý phun vào màn hình[​IMG]) có biện pháp, ngươi cũng biết, ta sợ máu.”“May là ngươi phải nữ nhân!” Diệp Tây Hi tức giận bất bình giật lấy cây kim, quyết định chích đầu ngón tay mình nhát, giọt máu đỏ sẫm rơi xuống bản thạch trắng sáng láng.“Tây Hi, ta hoài nghi máu của ngươi xuất lớp màu trắng đâu.” Bạch Bách Thanh : “Ngươi cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, căn bản là muốn thoái hóa thành heo rồi!”Diệp Tây Hi “Câm!” tiếng, thèm để ý.Nhưng là…5 phút sau, hình như thí nghiệm có xuất lớp màu trắng lặng đọng nào cả.Bạch Bách Thanh ngồi bên cạnh nín cười đến đau bụng.“Cái thí nghiệm này nhất định là có vấn đề rồi!” Diệp Tây Hi giận dỗi đập cái bàn.“Có vấn đề gì?” Phía sau bỗng truyền đến thanh của giáo sư Khắc Lỗ Tư, làm hai người bọn họ bị dọa nhảy dựng lên.“ có gì, chẳng qua là thưa giáo sư, chúng em máu vào, nhưng có xuất cái tượng thầy vừa ạ.” Bạch Bách Thanh giải thích.“ thể nào!!” giáo sư Khắc Lỗ Tư cầm bản thạch trắng lên xem, nhìn kĩ, lúc sau rốt cục mới hỏi: “Là máu của ai?”“Của em.” Diệp Tây Hi nhàng giơ tay lên.“Có thể là dung dịch bên trong có vấn đề, để thầy lấy xuống kiểm tra lại.” giáo sư Khắc Lỗ Tư vừa vừa cầm bản thạch trắng ra ngoài, những vừa mới ra được bước, ông liền dừng lại, xoay người hỏi: “Đúng rồi, em tên là gì?”Diệp Tây Hi do dự trong chốc lát cuối cùng cũng trả lời: “Em tên là… Diệp Tây Hi.”Giáo sư Khắc Lỗ Tư gật gật đầu, trực tiếp bước ra khỏi phòng thí nghiệm, qua hành lang, tới khúc quanh, mới lấy điện thoại di động ra, ấn gọi dãy số.“Ta nghĩ, ta tìm được rồi.”
      “Ngươi lặp lại lần nữa!” Diệp Tây Hi hỏi.“Giáo sư Khắc Lỗ Tư mới nhận được tin tức, ở núi Tiêu vừa phát được bộ xương chưa xác định có phải của người sói , liền muốn dẫn chúng ta khảo sát, cách khác, muốn chúng ta lên núi đợi tuần lễ. Ai vi phạm đến 99,9% kì thi cuối kì qua.” Bạch Bách Thanh lập lại lần nữa.“Ta nhất định !” Diệp Tây Hi lớn tiếng kháng nghị: “Giáo sư cái kiểu gì vậy? suốt ngày lấy việc công làm việc tư.”“Xuỵt!” Bạch Bách Thanh che miệng của nàng “Ngươi muốn qua môn này sao?”“Cùng lắm sang năm thi lại.”Diệp Tây Hi rất hoành tráng tuyên bố, sau đó đem ba lô nhanh chóng tương lên vai, vừa định xoay người bước “Phanh!” đụng phải người nào đó, có đứng vững, chuẩn bị ngã về phía sau, may là có đôi tay vững vàng kéo lại.“ sao chứ.” giọng ôn nhu mà tràn đầy cuốn hút vang lên đỉnh đầu .Diệp Tây Hi ngẩng đầu, thấy người trước mặt mình, tuấn nho nhã, các đường nét thanh tú nhưng vẫn rất nam tính, mặc dù chỉ mặc áo trắng, quần vải màu thô, nhưng cả người như tỏa ra khí chất tao nhã mà cao quý.Nhưng Diệp Tây Hi nhìn thấy trước tiên là mắt phải của nốt ruồi, nho màu nâu.
      nam xuất
      Last edited: 10/8/14

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      Bạn trai ta là con sói - Tát - Chapter 3
      Edit: habin_3288
      Nguồn: http://ringringring0sunny.wordpress.com/


      [​IMG]
      sao chứ?” người con trai đó hỏi lần thứ hai.Diệp Tây Hi định thần lại, vội : “ sao, tôi có việc gì.” đối với cười cười, sau đó bước lên bục giảng.Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào .Lúc này, giáo sư Khắc Lỗ Tư mới bước vào phòng học, hướng mọi người giới thiệu:“Các em, đây là trợ giảng của ta, Du Giang Nam, lần này ấy cùng chúng ta lên núi tiến hành khảo sát, mọi người ở chung chỗ trong tuần… Như vậy bây giờ chốt danh sách, những em nào đồng ý nào?”Vừa dứt lời, phía dưới đồng loạt dơ tay lên, trong đó người tích cực nhất có lẽ là Diệp Tây Hi. (mê trai thế chứ lại, vừa mới chửi loạn lên giờ quay ngoắt rồi, ông thầy này cao tay ghê ^0^) phải vừa rồi ngươi có đánh chết cũng nhất định chịu sao?” Bạch Bách Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu chán nản nhìn.“Ai biết giáo sư Khắc Lỗ Tư chơi ác như vậy, lại dùng mỹ nam kế.” Diệp Tây Hi nhìn Du Giang Nam bục giảng, ánh mắt bắt đầu lóe lóe sáng như đèn pha ô tô.“Lau nước miếng .” Bạch Bách Thanh đưa cho tờ giấy ăn, hỏi: “Ngươi định với cha ngươi thế nào đây?”“Ta tự có kế hoạch.”Diệp Tây Hi về nhà vừa lúc nhìn thấy cha tưới hoa trong sân Diệp gia.Diệp lão gia vẻ ngoài tuấn, ôn hòa nho nhã, rất có phong độ, khá được phụ nữ xung quanh hoan nghênh nhưng từ sau ngày vợ mất, ông hoàn toàn có ý định bước nữa trong đầu,ngày thường trừ làm về, đều tưới hoa trong sân nhà.“Cha, con muốn theo Tiểu Bạch lên núi tham gia cuộc biểu tình của những người đồng tính trong tuần lễ.” Diệp Tây Hi đem những từ luyện tập lập lập lại những 10 lần ra .“Biểu tình của người đồng tính? Chủ đề là cái gì?” Diệp cha cũng tò mò.“Ân… Hình như là chống chính phủ ban luật cấm kết hôn giữa những người đồng tính, còn có quyền lợi sinh sản của họ nữa.” Diệp Tây Hi bắt đầu nhảm. (ý là chị ấy chém gió đấy)“Vậy con chơi nhớ cẩn thận chút.” Diệp cha dặn dò.“Vâng ạ.” Diệp Tây Hi may mắn vượt qua kiểm tra, hít hơi sâu, đợt hương thơm ngát xông vào mũi, lúc này mới chú ý hoa nhài khắp vườn nở rộ lúc nào, những bông hoa trắng tinh khôi, thanh khiết và tao nhã.“Hoa nhài đẹp quá cha ơi.” Diệp Tây Hi nhàng .“Đây là loài hoa mẹ con lúc còn sống thích nhất.” Diệp cha từ từ cúi người ngồi xuống, nâng nhánh hoa nhài lên, động tác mềm , tràn đầy thương.Diệp Tây Hi nhìn cha mình, đột nhiên hỏi: “Cha, mẹ qua đời được bao nhiêu năm rồi ạ?”“19 năm, làm sao, ngay cả sinh nhật mình cũng nhớ ư?”Diệp Tây Hi cắn cắn môi dưới: “Cha, có phải lúc con ra đời mọi người sửa giấy khai sinh của con ?”Diệp lão gia bóng lưng chợt cứng lại, biết sao, ông thở dài: “ sai.”“Tại sao lại làm như vậy ạ? Tại sao nếu thay đổi tuổi nhất định gặp nguy hiểm ạ?” Diệp Tây Hi thể nào giải thích được.Diệp cha đứng dậy, sờ sờ đầu con , chậm rãi : “Con sau khi sinh, thân thể vẫn tốt, bệnh nặng bệnh vẫn ngừng, thậm chí có lần, bệnh viện còn báo bệnh tình nguy cấp khó có thể chữa. Khi đó, mẹ của con vừa mới qua đời, cha thể để mất thêm con được nữa, cho nên, chỉ có thể làm tất cả những gì có thể khi tuyệt vọng, nghe người ta giới thiệu, đó là thầy tướng số cư. , con ra đời năm tháng ngày đại hung, chỉ có sửa đổi, nếu quá được tuần tuổi. Mặc dù luôn luôn tin tưởng những thứ này, nhưng cha vẫn làm theo, đem sửa tuổi của con năm. Nhắc tới cũng kì quái, sau này, thân thể của con từng ngày tốt lên… Bởi vì cảm thấy có cần thiết, cho nên cha vẫn cho con nghe, con trách cha chứ?”“ ra là như vậy.” Diệp Tây Hi gật gật đầu, chợt cười : “Như vậy cũng tốt, chờ lúc con 30 tuổi, còn có thể đối người khác 29… Cha, thèm nghe cha nữa, con siêu thị mua đồ đây.”“ đường cẩn thận chút.”Diệp cha vẫn đưa mắt dõi theo bóng con xa dần, sau đó ngắt xuống đóa hoa nhài, bước vào phòng, tiến tới phòng ngủ của mình khóa cửa lại.Sau đó, Ông lấy xuống từ tầng thứ ba của giá sách cuốn sách, nhấn chốt sâu bên trong mở ra, bức tường dựa lưng vào tủ sách từ từ chuyển động ra mật thất.Diệp cha bước vào trong, tới trước quan tài thủy tinh đá lạnh, đêm đóa hoa nhài tay mình đặt xuống.“Mạt Tâm, mới vừa nãy, ta lại dối Tây Hi rồi…”Chớp mắt đến ngày bắt đầu cuộc sống núi Tiêu rồi, ngày đó, Diệp Tây Hi lần đầu tiên có bị Bạch Bách Thanh từ giường nắm ngược lên mà là đem Bạch Bách Thanh dựng ngược lên gọi dậy.“Sặc sao sớm như vậy?” Bạch Bách Thanh trợn tròn con mắt.“Đoạt vị trí a, phải là tự lái xe lên núi sao? Ta muốn nhờ xe Du Giang Nam, như vậy có thể ngồi mình với trong ba giờ liền. Như thế nào, ta thông minh chứ.” Diệp Tây Hi đắc ý hỏi.“Nhưng là, chỉ có mình ngươi thông minh.”“Có ý gì?”Diệp Tây Hi nhìn theo hướng tay Bạch Bách Thanh chỉ chỉ, chỉ thấy trước cửa phòng trọ của Du Giang Nam đám nữ nhân nhanh chóng xếp thành hàng.“Tránh ra, ta tới trước.”“Chê cười! Ta rạng sáng 4h đứng đây xếp hàng rồi.”“Các ngươi cùng cút ngay cho ta! Ta là vận động viên đẩy tạ chuyên nghiệp đấy.”“Sợ ngươi a, ta còn học yoga đó.”Tình hình chiến đấu vô cùng dữ dội, vượt ngoài sức tưởng tượng, mặc dù Diệp Tây Hi cùng Bạch Bách Thanh lẩn cách xa đám đó nhưng vẫn thỉnh thoảng bị chiếc giày cao gót hoặc là nửa đoạn móng tay phấn hồng bị bẻ gãy bay tứ tung rơi vào đầu.“Ngươi cảm thấy so sánh với những nữ quái này có cửa thắng sao?” Bạch Bách Thanh hỏi.“Giờ tính sao.” Diệp Tây Hi nuốt nuốt nước bọt tiếp: “Chúng ta hay là trở về nhà tiếp tục ngủ chăng?” , phía sau bỗng truyền đến tiếng động cơ ồn ào, Diệp Tây Hi xoay người, phát ra người lái xe chính là Du Giang Nam.“Cần tôi đưa hai người lên núi ?” Du Giang Nam mỉm cười nụ cười nhàn nhạt dị thường đẹp mắt.Diệp Tây Hi cùng Bạch Bách Thanh liếc mắt nhìn nhau, lập tức vọt tới ghế ngồi phía sau xe.Những nữ nhân đứng trước cửa nhà trọ nhìn thấy có người nhanh chân hơn mình liền liều mạng lao tới.Nhưng chậm bước, xe lao mất hút.Nhìn phía sau, Bạch Bách Thanh vỗ ngực an ủi: “Nhìn vẻ mặt của bọn họ, như muốn nhào lên cắn cái mông của chúng ta vậy.”“Tiểu Bạch, biết tại sao, lời của ngươi vừa rồi làm ta cảm thấy tự hào nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ làm bạn với ngươi tới giờ.”“ khách khí!”Mặc dù ngồi lên xe nhưng ba người vẫn chỉ đơn giản trò chuyện, chẳng biết tại sao, lại có chút gió lạnh.Trầm mặc ba phút sau, Bạch Bách Thanh nhịn được, chọt chọt Diệp Tây Hi, : “ nghe coi, tại sao lại lo lắng như vậy?”“Nhưng là… Ta cùng vốn quen a!”“Được rồi.” Bạch Bách Thanh xung phong nhận việc, cao giọng : “Ta kể chuyện cười cho hai ngươi nghe được ?” “Tốt!” Diệp Tây Hi vỗ tay.“Tốt.” Du Giang Nam gật đầu.Bạch Bách Thanh ngồi thẳng người, hắng giọng, bắt đầu kể: “ Ngày xưa có người đánh cá câu chỉ được con mực. Con mực cầu xin : ngươi thả ta , đừng đem ta nướng lên ăn a. Ngư nhân : Được, vậy trước hết cho ta hỏi ngươi vài vấn đề nha. Con mực rất vui vẻ : ngươi hỏi ngươi hỏi ! Sau đó ngư nhân liền đem con mực nướng ăn… Ha ha ha, cười chứ.” đám Ô nha ở trong xe bay ra. (ô nha: quạ đen, này kể chuyện đến hai người kia đứng hình toàn tập luôn)“Ngươi chê cười khí chưa đủ lãnh sao?” Diệp Tây Hi .“ hài lòng ngươi kể a.” Bạch Bách Thanh phản bác.“Kể kể.” Diệp Tây Hi cũng cao giọng: “Ta cũng kể chuyện cười.”“Kể .” Du Giang Nam lau mồ hôi lạnh.“Người chủ trì hỏi: mèo có leo cây hay ? Diều hâu nhanh chóng đáp : Có! Người chủ trì lại hỏi: Xin nêu ví dụ chứng minh! Diều hâu rưng rưng : năm ấy, ta ngủ say, mèo trèo lên cây… Sau đó lại có con cú mèo…”Lại đám Ô nha khác bay ra khỏi xe. ^0^“Ngươi cũng còn gì đặc biệt sao.” Bạch Bách Thanh cười trộm.“Giỏi ngươi kể nữa a!”“Được, nghe đây…”“ cần nữa.” ghế lái Du Giang Nam xoa bóp huyệt thái dương, nhàng buông lời : “Mới vừa rồi hai người kể chuyện…đều hay cả.”Chỗ ngồi phía sau hai người lúc này mới an tĩnh lại.
      Last edited: 10/8/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @đại đại: bạn ơi bạn sửa lại tên tiêu đề theo mẫu này giúp mình nhé. Cảm ơn bạn :)
      [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :