1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn trai siêu nhân của tôi - Du Du Tiên (64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bạn trai siêu nhân của tôi – End


      [​IMG]

      Bạn trai siêu nhân của tôi
      (My Superman boyfriend)

      Tác giả: Du Du Tiên

      Edit: Rùa River

      Convert: Hazuka – Tàng Thư Viện

      Thể loại: Xuyên , đồng nhân phim Superman.

      Độ dài: 64 chap
      Nguồn: Memory River
      Ebook: Memory River


      [​IMG]


      Văn án
      Khoảng cách từ giáo Trương Dung đến tiểu thư quý tộc Amy, có lẽ chỉ là thế kỷ.

      Cơ thể thay đổi, thân phận thay đổi, trí nhớ cũng thay đổi, mọi thứ đều đảo lộn.

      muốn bị ràng buộc bởi thế giới của “Amy”, đến nước Mỹ.

      Nhưng….

      Hàng xóm mới là Clark Kent?

      Đó phải tên của siêu nhân, siêu hùng hay sao?

      Siêu nhân là hàng xóm, cuộc sống như vậy, có phải trở nên thú vị?


      Tác giả : về tuổi của siêu nhân, trong TV, Mr Kent tìm thấy siêu nhân năm 1966, mà phim lại xây dựng vào năm 1993, vậy nên năm này là năm bộ phim bắt đầu, cho nên tại, siêu nhân là 27 tuổi (ta thích mẫu đàn ông thành thục~(@^_^@)~

      Nhân vật: Amy, Clark Kent, Công tước Gloucester , Lois Lane, Lex Luther, các nhân vật trong phim Siêu nhân…​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 1

      Edit: Rùa River



      , em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình, đừng lo lắng mãi thế.”

      Amy vừa bịt lỗ tai, vừa đẩy cái điện thoại ra xa, chờ bên kia lải nhải xong, mệt rồi mới đưa lại gần tiếp. Đúng là tra tấn, biết trai là vì thương mình, nhưng còn bị “ca” như vậy, sợ mình cúp điện thoại, rồi sau đó trai lập tức lao qua đây giết chết mình.

      “Em bảo làm sao mà lo lắng đây? Amy, em lớn như vậy cũng chưa từng rời khỏi nhà, bây giờ đột nhiên xa như vậy, cái nước vừa thô tục kiêu ngạo vừa tham tiền, Chúa ơi, rất lo lắng! Amy, em là công chúa của gia tộc Richmond, cao quý tao nhã từ bé, nơi dơ bẩn hỗn loạn như thế sao có thể thích hợp? Em cảm thấy quen đâu, hay là chúng ta đổi địa điểm nhé! Tin , Cambridge và Oxfordđều là những trường đại học tốt nhất, tuyệt đối hơn ngàn lần so với NYU (viết tắt của New York University) kia của Mĩ.” – Công tước Gloucester giọng lo lắng, là người trai tốt, cực kỳ thương em , khi Amy ở bên cạnh, luôn lo lắng cho an toàn của .

      , em biết là lo cho em, nhưng cũng biết, giờ em muốn ở nơi đau buồn đó.” Amy cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ tràn ngập bi thương hoài niệm.

      “…… Thôi được rồi, có lẽ em đúng, cứ học chăm chỉ, làm chuyện mà em thích, đừng lo lắng điều gì, sắp xếp vệ sĩ rồi, bọn họ bảo vệ em.”

      “Chỉ cần bọn họ đừng xuất trước mặt em là được.” Biết mình qua ải, giọng Amy lại tươi tỉnh trở lại. “ có biết là cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm kinh khủng!”

      Bên kia cười nhàng đồng cảm:

      “Ừ, cảm giác đó đáng ghét, nhưng đây là cần thiết mà! Đừng lo lắng, công chúa của , cam đoan bọn họ quấy rầy cuộc sống của em đâu, bọn họ là những người xuất sắc nhất.”

      “Dạ, em tin tưởng trai.” Amy nở nụ cười ngọt ngào.

      “Chúng ta tạm thời chuyện này nữa, chuyện chỗ ở mới của em , tại sao lại chọn phòng trong nhà trọ cũ nát đó? Chỗ đó thậm chí còn lớn bằng phòng tắm nhà chúng ta.”

      “Chỉ là tạm thời thôi mà , em chỉ ở lại đây thời gian ngắn, chờ cho phòng mới dọn dẹp xong chuyển đến, kỳ nơi này cũng tệ như nghĩ, nó chỉ hơi chút…. Được rồi, còn bẩn chút thôi.” Amy le lưỡi, nhìn con gián nghênh ngang dạo qua trước mặt.

      “Tin , biết mà, chỗ đó phải nơi em nên ở.”

      “A, đám cấp dưới trung thành!” Amy thấp giọng mắng tiếng. “, nơi này phải tệ như nghĩ đâu, ít nhất an ninh ở đây rất ổn, chỉ có mấy ngày mà thôi, em tự chăm sóc mình ổn thỏa. A! Muộn rồi, em còn muốn dọn phòng nữa, lần sau chuyện tiếp nhé! Bye.” Hôn gió cái vào điện thoại, Amy dứt khoát tắt máy, bằng còn tiếp tục bị lải nhải nữa.

      Thân mình ngả về phía sau, Amy trực tiếp đổ xuống chiếc giưởng sau lưng, thở phào hơi: “Cuối cùng cũng qua ải!”

      Amy, tên đầy đủ là Elizabeth Alice Richmond Lee, công chúa của gia tộc Richmond nước , đương nhiên, nhìn họ của cũng biết phải huyết mạch chính thống của dòng họ Richmond.

      Mẹ Amy là con cả của nữ hoàng – công chúa Leah Anne Elizabeth Ai Lisi Louis, còn cha là Lí Kiệt, người Trung Quốc.

      Công chúa Leah Anne bốn mươi mấy năm trước lấy công tước Richmond, ba mươi năm trước, khi Gloucester được năm tuổi, công tước Richmond cưỡi ngựa may bị ngã, chết ngay tại chỗ, hai mẹ con thành mẹ góa con côi.

      Khi Gloucester mười ba tuổi, Lí Kiệt đến nước du học, sau khi tốt nghiệp, cha mẹ cũng còn, ông ở lại nước trở thành luật sư giỏi, lần ngẫu nhiên, Lí Kiệt quen biết Gloucester, trở thành cố vấn pháp luật của , cũng vì vậy, Lí Kiệt mới gặp được Leah Anne, hơn nữa hiểu nhau rồi nhau. Năm năm sau, hai người cùng với giúp đỡ của Gloucester tổ chức hôn lễ đơn giản, trở thành đôi khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

      Tuy rằng Lí Kiệt ít hơn Leah Anne mấy tuổi, nhưng cuộc sống sau hôn nhân của họ vẫn vô cùng hạnh phúc, sau hai năm Leah Anne sinh ra Amy, bé đáng này vừa ra đời được mọi người ai nấy đều quý, dù là cha mẹ trai hay là Nữ hoàng từ trước vốn cũng thích Lí Kiệt mấy, từ cái tên của bé do nữ hoàng đặt cho cũng có thể nhận ra điều này.

      Cha mẹ Amy vô cùng nhau, thỉnh thoảng lại bay đó đây hưởng kỳ trăng mật, đem Amy bé giao trai lớn hơn bé gần hai mươi tuổi chăm sóc, cho nên Gloucester vô cùng sủng ái em này. Nhưng lâu sau sinh nhật mười chín tuổi của Amy, cũng chính là tháng trước, máy bay riêng của vợ chồng Lí Kiệt gặp phải bão lớn, máy bay rơi, cả hai đều thiệt mạng.

      Đả kích này quá lớn, Amy vừa nghe tin lập tức khiếp sợ mà ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, đưa xong lễ tang cha mẹ, liền cầu chuyển trường đến NYU của Mĩ tiếp tục học đại học, lý do là muốn ở lại nơi tràn ngập những kỷ niệm đau thương này, cần đến nơi khác để bình tĩnh lại, còn muốn học độc lập mà phải là những người quen thuộc theo sau.

      Đương nhiên, đây phải nguyên nhân thực , nguyên nhân thực là, khi bé Amy đáng ngất , du hồn của thế kỷ hai mươi mốt nhập vào và hợp nhất, hai linh hồn trở thành , bắt đầu cuộc sống mới, “Amy” mới với tư tưởng và cá tính của giáo mầm non Trương Dung thế kỷ hai mươi mốt, cùng với thói quen và giáo dưỡng của tiểu thư quý tộc Amy.

      dung hợp hoàn mỹ, trừ bỏ đôi khi chợt hiểu chính mình rốt cuộc là ai.

      Nhưng biến hóa bất ngờ đó làm cho Amy tại lo lắng mình bị người khác phát , nên biết rằng dù là trai hay bà ngoại đều phải là người đơn giản, thậm chí ngay cả quản gia cũng có thể nhìn ra trở nên khác thường, bởi vì chính cũng mình có phải là Amy lúc trước hay , lo mọi người trong nhà chấp nhận mình nữa. Bởi vậy, lựa chọn tạm thời rời khỏi đây thời gian, khiến mọi người tin rằng bản thân thay đổi là do cha mẹ qua đời cũng với thời gian du học tạo thành.

      Tuy rằng những người trong gia đình đều muốn, nhưng bọn họ vẫn chấp nhận tùy hứng của , tuy rằng số vệ sĩ thể giảm . Vì thế, Amy bề ngoài người, kỳ thực là cả phái đoàn theo từ thủ đô quốc sang thành phố lớn nhất của nước Mỹ – Metropolis (cũng có nghĩa là đô thị, thành phố).

      Khi mới biết đến thành phố này, Amy hoang mang thời gian, trong trí nhớ của Trương Dung ở thế kỷ hai mươi mốt, nước Mỹ có thành phố nào tên như vậy, về sau, đoán thành phố lớn này có lẽ là New York – tha thứ cho giáo mầm non cả ngày dạy trẻ hiểu gì nhiều về địa lý thế giới.

      Nằm giường lát, Amy trở mình lấy chiếc lap, gõ ra từ, chậm rãi tra tìm.

      tại là năm 1993, mà thời gian của Trương Dung là năm 2011, nếu lịch sử của thế giới này giống với thế giới của , vậy có thể làm được nhiều điều, về việc này lần theo trí nhớ của Amy, chứng thực từ các loại báo chí cùng thư viện của nhà Richmond.

      Khi học đại học, Trương Dung là nhà văn nghiệp dư internet, mãi cho đến khi chết do tai nạn giao thông bất ngờ, ham thích này vẫn thể bỏ được. Bởi vì cần tư liệu cho sáng tác, từng thu thập rất nhiều tư liệu lịch sử, hơn nữa lại sử dụng chỉ hai lần, tuy rằng thể nhớ kỹ toàn bộ nhưng phần lớn quên.

      Vì đề phòng mình quên, trong khoảng thời gian này Amy vẫn ghi chép lại những gì mình thuộc, tính toán đến lúc thích hợp lại giao cho trai, giúp nắm trước tình thế chút, đương nhiên đây là lý do tốt nghĩ ra sau đó.

      Gõ đến chữ cuối cùng, gập laptop lại, Amy ngồi dậy vươn thắt lưng, quá trưa, ánh nắng chiếu thẳng vào mái tóc dài đen óng như mực, đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo đáng của đắm chìm trong ánh nắng, trông như thiên thần.

      Con lai luôn xinh đẹp hơn so với người bình thường, Amy cũng ngoại lệ. Dung mạo phần lớn được thừa hưởng từ cha, so với người phương Tây mềm mại hơn, ngũ quan thâm thúy sắc nét khiến gương mặt trông giống như búp bê, thân mình cũng thô như người phương Tây mà có vẻ đẹp tinh tế. Màu da của cũng là lai giữa hai chủng tộc, trắng nõn so với người da vàng truyền thống nhưng xanh xao nhạt nhẽo như người da trắng, có màu giống như ngà voi, vô cùng xinh đẹp, chạm vào cũng thô ráp như da người phương Tây dễ bị tàn nhang mà có vẻ bóng mịn nhẵn nhụi như người phương Đông, hơn nữa lại được bảo dưỡng từ đến lớn, giống câu: “tay mềm như lá, da mịn như kem”.

      Muốn có điểm gì chưa hoàn hảo chính là chiều cao cơ thể thiên hướng như người phương Đông, tại thế giới ai ai cũng cao này, Amy thân mét sáu năm có thể dễ dàng mất hút trong đám đông ngay lập tức. Nhưng bề ngoài như vậy vẫn khiến Amy vô cùng hài lòng, thân thể vậy cũng đủ xinh đẹp đáng , là phong cách Lolita ngọt ngào thích nhất của – trước đâu cũng bởi vì thích những chuyện nho đáng , nhất là trẻ con đáng , Trương Dung mới có thể lựa chọn làm giáo dạy trẻ.

      Bò xuống giường, Amy đến trước vali, lấy ra chiếc váy kiểu dáng đơn giản màu đen, cổ và tay áo gấp lá sen có viền ren phong cách Victoria, biết loại váy phong cách này mặc người mình, trông càng xinh xắn đáng hơn. Sống ở thế kỷ hai mươi mốt, chịu nổi kiểu trang phục thập niên chín mươi của thế kỷ hai mươi của quốc này, quá bảo thủ, phục sức khoa trương, cũng thích loại phong cách gợi cảm hấp dẫn tại ở Mỹ tại lưu hành – công tước Gloucester cũng đồng ý cho mặc như vậy, cho nên tất cả quần áo của đều là tự mình tìm trong trí nhớ rồi vẽ kiểu dáng ra cho người khác may, hình thức tuy rằng có chút Lolita, nhưng cách ăn mặc này ít nhất còn trong phạm vi cho phép của Gloucester. Thậm chí khi lần đầu tiên mặc quần áo chính mình vẽ ra đó xuất trước công chúng, cơ hồ các tiểu thư quý tộc đều mắt mở to, tìm kiếm xem quần áo do ai thiết kế. Amy ngay lập tức đem việc này đổ lên công ty trang phục may mặc của trai, buôn bán lời thêm chút là được.

      Đương nhiên, cũng phải có quần áo đơn giản bình thường, nhưng lần đầu tiên chào hỏi hàng xóm, cũng nên có chút lễ nghi nghiêm chỉnh. Trương Dung hiểu lễ nghi xã giao của thế kỷ mười chín, trong phương diện này hoàn toàn là ngốc, chỉ có thể dựa vào trí nhớ ban đầu của Amy mà thôi.

      Nhưng, sinh ra trong gia đình đại quý tộc, định nghĩa của Amy đối với “lễ nghi nghiêm chỉnh” hoàn toàn khác hẳn, bất quá lúc này còn chưa chú ý đến điều đó.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 2

      Edit: Rùa River



      Hàng xóm Amy phải chào hỏi nhiều lắm. Ngay từ đầu với những vệ sĩ theo mình, có thể bí mật bảo vệ nhưng được đến gần trong vòng mười mét, có thể ở trọ cùng ngôi nhà với nhưng được cùng tầng, cho nên Amy tin rằng, nhà trọ mà ở này, trừ những căn hộ cùng tầng với mình, tầng tầng dưới đều đổi chủ.

      Mà hàng xóm cùng tầng với cũng chỉ có , hôm nay mới chuyển đến – chủ nhà trọ sớm cho biết – cho nên mới chuẩn bị chào hỏi người nọ, ah, buổi chiều ba giờ rồi, nhà hàng xóm hẳn chuyển đến.

      đôi giày da , cầm theo chút quà chào hỏi, Amy mở cửa ra, vừa lúc nhìn thấy trước cửa phòng đối diện người cao to xách chiếc vali màu vàng bằng da cũ kỹ mở cửa.

      “Xin chào, xin hỏi là người mới đến thuê phòng ở đây phải ?”

      Clark Kent vừa mới ở nhật báo Hành tinh trở về, tâm trạng mấy vui vẻ, tuy rằng chủ biên Nhật báo Hành tinh Perry White tỏ ra khá lịch , nhưng ông ta vẫn từ chối nhận vào làm. Việc này khiến cho ý muốn vào Nhật báo Hành tinh trở thành phóng viên của Clark trở nên khó khăn, nhất là vừa đến Metropolis, khoản tiền tiết kiệm hao ít trong chuyến , Clark lại muốn bố mẹ phải lo lắng.

      Clark vừa mở cửa, nghĩ nên với bố mẹ thế nào trong điện thoại để họ khỏi lo, chợt nghe thấy tiếng hỏi phía sau, theo phản xạ xoay người nhìn lại.

      Trong hành lang hẹp hơi u ám, xinh xắn đáng giống như búp bê đứng, khiến Clark nhớ đến búp bê Barbi thích của các bé học cùng lớp thời tiểu học của mình.

      này rất đặc biệt, cử chỉ của lộ ra tao nhã cao quý có ở người thường, khiến Clark liên tưởng đến công chúa xinh đẹp thường có trong truyện cổ tích, làm người ta khát vọng mà thể có được, nhưng nụ cười của lại dịu dàng, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng trong suốt nhìn khiến bất giác nhớ đến mẹ. (tác giả tiết lộ: ánh sáng này gọi là “tình thương của mẹ”, sát chiêu của Trương Dung dùng để đối phó với bọn trẻ, tuy rằng rất trẻ con nhưng thể phủ nhận rằng bọn chúng khá là khó hòa hợp).

      Cho đến khi còn cười, mặt nghi hoặc nhìn , Clark mới phục hồi tinh thần lại, có chút lúng túng, trời mới biết bao lâu có loại cảm giác thế này. gật đầu đáp:

      “À vâng, tôi là Clark Kent, còn ?”

      Vừa dứt lời, Clark liền thấy trước mặt tỏ ra kinh ngạc.

      Clark Kent? Amy cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, cái tên này đối với quen thuộc đến cỡ nào?

      Clark Kent– Siêu nhân, là siêu hùng mà Trương Dung khi còn cực kỳ thích. tháng trước ở thế kỷ hai mươi mốt, còn bởi bài hát “Siêu nhân X Batman, chúng ta đều biết~ ” (chả hiểu ý gì nữa|| = :) mà mỗi ngày đều xem lại phim truyền hình ‘Những cuộc phiêu lưu mới của Siêu nhân’ của Mỹ những năm 90, vừa xem vừa gõ máy tính viết chuyện về ta và các siêu hùng.

      Mà bây giờ, tên này lại đột nhiên xuất trong cuộc sống của , có thể sao?

      Amy mở to hai mắt cẩn thận nhìn Clark trước mặt, tóc đen mắt lam, cặp kính đen to oành mặt gần như chắn hết cả gương mặt đẹp trai. ta rất cao, khoảng 6 thước 3 tấc (6 feet 3 inchs ~ 1,905m) – Amy cảm thấy mình đứng trước ta càng giống như đứa trẻ – mặc chiếc áo khoác màu nâu sẫm cũ dài nhưng vẫn che giấu được vóc dáng cao lớn của mình.

      Càng nhìn càng giống…

      ? ?..”

      Thấy đối phương ngẩn người nhìn mình chằm chằm, Clark giơ tay quơ quơ trước mắt .

      Amy hồi phục lại tinh thần, được nuôi dạy trong gia đình quý tộc nhiều năm, trước tiên tỏ vẻ xin lỗi:

      “A, xin lỗi, tôi hơi phân tâm.”

      xong, liền rầu rĩ nắm tay trước miệng, phân tâm trước mặt người khác chẳng phải hành vi lịch gì cho cam, hơi đỏ mặt, tự giới thiệu:

      “Xin chào Kent, tôi là Amelia Lee, có thể gọi tôi là Amy, tôi ở ngay căn hộ bên cạnh.” chỉ tay vào cánh cửa sau lưng mình, “Tôi cũng vậy, mới dọn đến đây từ mấy hôm trước, nghe chủ ngôi nhà này cho biết hôm nay có người mới chuyển đến, tôi nghĩ nên chào hỏi chút, xin hỏi có làm phiền ?”

      Amy cố nhịn phấn khích, cố làm cho mình nhìn trông tỏ ra ….điên cuồng, dù sao đối phương có thể là ( trong số) thần tượng của – uhm, có rất nhiều thời gian để từ từ kiểm tra điều này.

      Đối với nhiệt tình của Amy, Clark khá ngạc nhiên, cứ nghĩ việc thế này chỉ có thể xảy ra ở thị trấn quê mình mà phải thành phố lớn phồn hoa nhưng lạnh lùng, điều này khiến tâm trạng chán nản trở nên tốt hơn ít: “À, đương nhiên , tôi rất vui vì có hàng xóm đáng như .”

      Đối phương có thể là thần tượng của mình, Amy theo bản năng cầm váy làm động tác cúi chào : “Cám ơn lời khen của , vậy xin hỏi tôi có thể mời dự bữa trà chiều ? Ban đầu tôi định tặng ít bánh nướng để uống trà, nhưng có lẽ phòng còn chưa được thu dọn?” Amy đến món quà trong tay, lại nhìn vali bên cạnh Clark.

      “Tôi nghĩ tôi nên từ chối lời mời của !” Clark cười cười, cầm lấy tay và đặt lên đó nụ hôn. Từ khi đặt chân đến Metroplis, đáng này là người đầu tiên tỏ ra thân thiện với , ấn tượng của về rất tốt.

      Amy nhìn hôn tay mình, kìm được mặt lại đỏ lên, “Vậy Kent nghỉ ngơi trước , nửa giờ sau có thể sang chỗ tôi chứ?”

      “Tôi rất hân hạnh, có thể gọi tôi là Clark.”

      “Được, Clark, gặp sau nhé.”

      Amy lại cầm váy hơi nhún mình, xoay người về phòng chuẩn bị.

      “Gặp sau.”

      Trở lại phòng, Amy cầm điện thoại, vốn định nhờ mấy vệ sĩ giúp chuẩn bị tiệc trà chiều thịnh soạn, nhưng ngẫm nghĩ lát lại đặt điện thoại xuống, vào phòng bếp của căn hộ, tự tay làm.

      Amy trước đây có tay nghề nấu ăn tồi, rất thích nấu nướng, hưởng thụ khoái khẩu khi nếm món ăn ngon, cho nên khi vào đại học liền chọn ngay ngành dinh dưỡng học – tuy rằng thích làm đầu bếp hơn, nhưng người nhà tuyệt đối cho phép chọn nghề này, hoàng gia bị bêu xấu. Mà Amy tại, vì cần thiết cho viết văn, từng xem qua ít thực đơn, cũng giúp ích nhiều cho tay nghề càng thêm tiến bộ.

      có chuẩn bị tốt, bữa trà chiều của Amy có nhiều món, bình hồng trà nóng thơm ngát, hai chiếc bánh ngọt mua buổi sáng, phần bánh nướng định mang làm quà, cùng với bánh sanwich thịt hun khói còn lại trong tủ lạnh.

      Về phần những đồ dùng cho bữa trà chiều, Amy là quý tộc đích thực, nơi của làm sao có thể thiếu đồ dùng cho tiệc trà?

      Trải lên chiếc bàn duy nhất trong phòng chiếc khăn sạch có thêu những bông hoa , Amy sắp đặt mọi thứ xong xuôi, chỉnh lại chút, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

      “Thời gian vừa đủ.” Amy mỉm cười, sửa sang lại mình chút, đứng dậy ra mở cửa.

      Ngoài cửa, Clark thay chiếc áo khoác cũ của mình bằng chiếc vest mới, nhìn tươi cười, lại nhìn chiếc bàn đằng sau: “Xin chào, tôi nghĩ là tôi đến đúng giờ.”

      Amy nở nụ cười ngọt ngào, mời vào: “Vâng, đến rất đúng giờ, mời vào.”

      “Mọi thứ đều là chuẩn bị? Trông tuyệt!” Clrck ngồi vào chiếc ghế, nhìn Amy rót trà cho mình.

      “Cám ơn, kỳ còn có thể tốt hơn, nhưng hôm nay đột ngột mời nên chưa có thời gian chuẩn bị gì nhiều.” Amy rót trà đưa cho Clark, lấy bánh sanwich trong chỗ điểm tâm ra đặt vào chiếc đĩa đặt trước mặt .

      “Như thế này là rất tuyệt rồi, tôi cá nhất định là người , chỉ có nơi đó mọi người mới tổ chức buổi tiệc trà chiều thịnh soạn.” Clark nhận lấy chén đĩa, cảm ơn.

      “Chính xác tôi là người mang hai dòng máu Trung và .” Amy ngồi xuống ghế đối diện.

      “Cho nên nên trông rất….đặc biệt.” Clark cắn miếng sanwich, mắt sáng lên: “Ngon .”

      vui vì thích nó. Tôi rất tự hào vì mình mang hai dòng máu của hai đất nước.” Amy gật đầu, biểu ra khí chất cao quý tao nhã.

      “Vậy sao lại đến Metropolis? Chẳng phải ở đó các đều thích nước Mĩ này sao?” Chính xác mà , cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Mĩ là đất nước thô lỗ.

      “Có lẽ tôi là ngoại lệ chăng.” Amy mỉm cười, tuy rằng thích nước Mĩ lắm, nhưng cũng phải là ghét.

      chỉ có mình? Ý tôi là.. cha mẹ sao lại cho phép mình đến đây?” Clark phát , tựa hồ như có sức mạnh bí dẫn dắt khiến thể tìm hiểu về trước mắt, dù hai người vừa mới quen nhau.

      “Cha mẹ tôi qua đời.” Amy với chính mình cần quá thương tâm, nhưng trong nụ cười của vẫn trông thấy vẻ đau lòng.

      “Xin lỗi, tôi xin lỗi…” Nhìn Amy cười chua xót, Clark lúng túng.

      sao.” Amy nhấp ngụm trà để trầm tĩnh lại, “Còn nữa, tôi mười chín tuổi, cần người giám hộ vẫn có thể sống tốt.”

      “Mười chín tuổi?” Clark tin, “Trông giống như học sinh trung học.” Người phương Tây thường trưởng thành rất sớm.

      “Ôi, tôi học đại học năm thứ hai rồi.” Amy phục, tuy rằng đây phải lần đầu có người như vậy, nhưng vẫn thể nào vui nổi.

      Về việc này, Clark cũng chỉ có thể thở dài: “Người phương Đông hình như có tuổi.”

      “Đừng đến tôi, về . Tại sao lại đến Metropolis?” Amy chuyển đề tài, bắt đầu thử xem ta rốt cuộc có phải là siêu nhân hay .

      “Mục tiêu của tôi là trở thành phóng viên xuất sắc, cho nên tôi đến đây.” Clark nhún vai, đáp.

      “Đến… Nhật báo Hành tinh xin việc?” Amy hỏi.

      “Ồ vâng, sáng nay tôi đến đó, đáng tiếc là được nhận, họ rằng cách viết của tôi quá nhàm chán.” Clark tiếc nuối thở dài, ra xong cảm giác tâm trạng khá hơn nhiều.

      “Tin tôi , nhận vào là tổn thất của họ.” Amy nháy mắt cười khẽ, nhờ việc này khẳng định được, người trước mắt quả là Siêu nhân trong trí nhớ của mình rồi.

      “Cám ơn an ủi, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Clark cười .

      phải an ủi, tôi nghĩ vậy, tôi nhìn người chuẩn lắm.”

      “Ah, tôi tin, nếu mời người vừa gặp lần đầu về nhà làm khách, tuy rằng người đó chính là tôi.”

      “Clark, tôi phát ra điều, da mặt rất dày.” Amy trêu chọc, “Nào có ai tự khen mình là người tốt đâu.”

      “Tôi quả là người tốt, hàng giá đấy.” Clark thành khẩn .

      “Tôi tin.” Amy rót thêm trà cho , “Tôi rồi, tôi nhìn người rất chính xác mà.” chính xác cũng sao, những người tầng tầng dưới đều kiểm tra kỹ đến tậm tám đời, “ Mà này, khi xem tin tức ban sáng tôi thấy có tin chính phủ ngày mai phá bỏ nhà hát số 42, có lẽ nên đến đó xem có gì có thể viết được .”

      “Cám ơn, tôi đến đó xem.” Clark nhớ đến trước đó Perry White chủ biên Nhật báo Hành tinh có nhắc đến nơi này, cũng tính ngày mai đến đó xem thế nào.

      Hai người trò chuyện vui vẻ, khí vô cùng hòa hợp, khiến Clark sau khi về phòng gọi điện về cho bố mẹ vẫn giữ được tâm trạng rất tốt.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 3

      Edit: Hoabatthoat9

      Beta: Rùa River



      Tiễn Clark, Amy bắt đầu thu dọn, trong lòng lại thể bình tĩnh.

      tại có thể chắc chắn Clark là siêu nhân rồi – tuy rằng tại chưa phải – như vậy, đối với tương lai thế giới này còn chắc chắn như trước. “Super Man” dù sao cũng chỉ là câu chuyện, phải thế giới thực, nếu tương lai giống với cuộc sống mà Amy từng sống cũng là dễ hiểu, chỉ riêng thành phố này được gọi là “Metropolis” là có thể minh họa cho điều này.

      Hơn nữa thế giới có “Siêu nhân” nguy hiểm hơn so với thế giới thực, siêu nhân mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi cứu người, hoả hoạn, các vụ án giết người ở Metropolis nhiều hơn bình thường, trong khi nhân vật phản diện lớn nhất là Lex Luther vì diệt trừ siêu nhân, lại thường xuyên gây ra những chuyện nguy hiểm cho thế giới , đây phải việc trẻ như Amy có thể giải quyết, điều này khiến từ bỏ ý định ban đầu là tìm cơ hội rũ bỏ đám vệ sĩ theo đuôi kia, dù tự do là quan trọng nhưng cũng phải còn mạng mới có thể hưởng thụ.

      Tuy nhiên, hưng phấn và kích động khi nhìn thấy thần tượng vẫn giúp cho cảm giác nguy hiểm trong lòng Amy giảm xuống. Sau khi dọn dẹp xong, Amy lại mở laptop, lần này muốn đem những diễn biến phim có liên quan đến “siêu nhân” viết ra đại khái, đương nhiên, dùng cách ghi chép chỉ mình mình hiểu được, đề phòng ngày nào đó cẩn thận bị thần tượng bên hàng xóm nhìn lén.

      Tuy rằng trước đó lâu vừa mới xem qua phim “siêu nhân”, nhưng may đó phim truyền hình, rất nhiều chi tiết Amy chú ý nhớ , cho nên bận rộn đến quá nửa đêm, Amy mới viết hết ra được những điều mình còn nhớ, nhưng đều được đầy đủ, chỉ có những tình tiết chung chung đại khái của bộ phim, còn chi tiết, tên địa điểm..v..v…. đều nghĩ ra .

      Thêm vào bản ghi chép những mật mã linh tinh mà chỉ Trương Dung trước đây và Amy bây giờ mới hiểu, Amy gập máy tính, đứng dậy cầm áo ngủ vào phòng tắm, định tắm rửa xong rồi ngủ, ngày mai còn phải đến trường học làm thủ tục nhập học.

      Căn hộ giá rẻ, diện tích cũng lớn, đương nhiên thể mong đợi có phòng tắm tốt, còn may mắn là phòng tắm có bình nóng lạnh có thể cung cấp nước nóng cả 24 giờ.

      Trong phòng tắm hẹp, Amy cởi quần áo bỏ vào trong giỏ quần áo bên cạnh treo cửa, lại lấy mũ tắm bao kín mái tóc dài để lúc tắm rửa khỏi bị ướt.

      Mở vòi nước nóng, nước từ trong vòi sen lập tức phun ra , Amy đợi lát, sau khi xác định độ ấm thích hợp, lúc này mới đứng ở dưới vòi hoa sen, vừa tắm vừa ngâm nga khe khẽ hát.

      Nhà trọ cũ thường thường vài loại sinh vật đáng ghét tồn tại, cho nên khi Amy tắm, từ lỗ thoát nước nền phòng tắm chui ra con chuột bự cũng là điều rất bình thường. ( tự mình trải qua, làm ta sợ muốn chết =:)- tác giả ).

      “A…!!!…” Tiếng thét chói tai vang lên trong nhà trọ im lặng.

      Clark tắt đèn, bị tiếng thét chói tai nhà bên làm kinh động, phản ứng đầu tiên chính là bỏ kính ra, hướng nơi phát ra tiếng thét chói tai nhìn lại.

      Vách tường dày qua mắt trở nên trong suốt, Clark nhìn thấy người hàng xóm mới của mình, tiểu thư Amy đứng ở chiếc ghế , cầm cây chổi ra sức chà đạp con chuột chết nền đất, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn ngập kinh hoàng cùng tức giận, miệng còn lẩm bẩm: “Cho mày biết thế nào là làm ta sợ, chết này, chết này!!”.

      Điều quan trọng nhất là, Amy tại có mặc quần áo. Clark nhìn thấy Amy người đầy bọt sót mảnh, tự chủ được mà nuốt nuốt nước miếng.

      Clark biết tại chính mình nên giống như kẻ chuyên rình trộm mà nhìn tắm rửa, nhưng mắt lại sao dời được, bộ dáng Amy nhìn qua con, nhưng thân thể của lại tuyệt ”, bộ ngực sữa cao thẳng là hai điểm hồng nhạt xinh đẹp, vòng eo thon tinh tế như rắn nước, cặp mông tròn trĩnh mượt mà, đôi chân trắng như tuyết mảnh mai thon dài, – có chút khác với người phương Tây, nhưng thân hình vốn là nhắn, cho nên kích thước như vậy so với người phương Tây cao lớn có thể coi là ba vòng chuẩn, thân hình nóng bỏng mê người.

      Clark chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, biết thể nhìn nữa, vừa định thu hồi ánh mắt, lại thấy người thanh niên diện mạo bình thường bước nhanh đến trước cửa Amy, vội vàng gõ cửa phòng: “Tiểu thư Amy, làm sao vậy?”

      Clark biết người này, nhưng từ khi vào nhà trọ biết bên người Amy có người theo, cũng nhận thấy bọn họ có ý đồ xấu, hiển nhiên là bảo vệ Amy. Điều này có đôi chút tò mò với thân phận thực của Amy, lại nghĩ đến quý phái người Amy, trong lòng nghĩ, có lẽ Amy tiểu thư quý tộc .

      Amy biết bị Clack nhìn sạch , nghe thấy có người gõ cửa, liền quàng khăn tắm ra, mở cửa, vọng ra ngoài : “ sao, chỉ là con chuột thôi, hoảng sợ chút, trở về .” Amy phải nhát gan nhưng cũng có sợ hãi vài thứ , đều là những thứ đại đa số con ghét như là chuột, rắn, sâu… đương nhiên dám xem phim kinh dị cũng vì nguyên nhân đó, rất sợ bóng tối.

      với vệ sĩ xong, Amy trở về phòng tắm, cầm vòi nước dọn sạch con chuột chết, lúc này mới tiếp tục tắm rửa, bất quá lần này đứng ở ghế, miễn cho lại có con chuột khác chạy đến dọa mình.

      Clark cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu ngủ, nhưng tiếng hát cùng hình ảnh trong phòng tắm nhà bên kia lại quấy rầy hết cả đêm.

      Sáng sớm hôm sau, Amy ăn xong bữa sáng, trang phục chỉnh tề, lấy ba lô chuẩn bị học, khi ra ngoài gặp Clark cũng bước ra khỏi cửa.

      Amy mỉm cười, nhàng hướng Clark chào hỏi:

      “Buổi sáng tốt lành, Clark, tối hôm qua ngủ ngon ?”

      Clark được tự nhiên gật đầu:

      “À vâng, ngủ ngon, còn sao?”

      Kỳ có ngủ được đâu, lúc đầu là vì chuyện công việc, đến nửa đêm bị trước mắt làm cho rối loạn .

      “Cũng được, chỉ có điều giường của tôi hình như có vấn đề, vừa nằm xuống là kêu kèn kẹt.”

      Amy có chút ngại ngần , phải là người dễ ngủ, gặp phải việc này lại càng khó ngủ hơn.

      “Có lẽ là đinh ốc bị lỏng, có cần tôi giúp xem chút ?”

      Clark hỏi cách lịch , còn nhớ trước mặt này có ít người bảo vệ.

      “Vậy rất cảm ơn , tuy nhiên bây giờ chúng ta đều phải ra ngoài, hay là buổi tối xem giúp tôi nhé ?” Amy vừa cảm ơn vừa đề nghị.

      “Được, tôi rất vui lòng .”

      “Mà muốn đâu đấy?”

      Hai người cùng xuống lầu, Amy tuy rằng biết Clark đến Nhà hát số 42 nhưng vẫn lễ phép hỏi câu.

      “Tôi đến Nhà hát số 42 xem thử, hy vọng tìm được điều gì đó hữu dụng.”

      Clark nhún nhún vai, hai tay đút túi, nhảy vài bước xuống tầng dưới, sau đó quay đầu lại nhìn Amy còn đứng cầu thang.

      Amy bị hành vi trẻ con này của làm bật cười: “Tôi nghĩ được như ý .”

      “Ha ha, hy vọng lời chúc của có thể trở thành .”

      “Tin tôi , nó là .” Amy cười thần bí.

      Clark nghi hoặc nhìn Amy, nhưng cũng đem lời của để trong lòng.

      ***********

      Tạm biệt Clark, Amy bắt xe đến NYU, thủ tục chuyển học được Gloucester làm xong từ lâu, bây giờ chỉ để làm nốt những việc còn lại, như là lấy giáo trình, chọn môn học, chương trình học..vv.., đương nhiên sau khi báo cáo xong còn phải theo giảng viên đến đúng lớp mình học, rồi cuối cùng mới là học.

      NYU khai giảng đầu tháng chín, thời gian Amy chuyển đến là đầu tháng mười, đối với sinh viên chuyển trường Amy này tất cả mọi người đều tò mò, như trung học, ở đại học rất hiếm thấy sinh viên chuyển trường, nhất là trường đại học hàng đầu thế giới như NYU này, cho nên sinh viên chuyển trường ngoại trừ có thành tích tốt còn cần bối cảnh gia thế hơn người.

      Hai điều này đối với Amy đương nhiên thành vấn đề , thành tích của ở trường học quý tộc trước đây là hạng nhất hạng hai, mà nhà Richmond ở quốc, ngoại trừ hoàng gia là gia tộc quý tộc lớn nhất dù thân phận địa vị hay là quyền lực tiền tài đều thể khinh thường, gia thế như vậy ngay cả tổng thống Mĩ cũng phải kính trọng ba phần, sao lại đủ tư cách vào NYU nhập học?

      Đương nhiên những điều này cũng chỉ có mấy người cấp cao ở trường biết thôi, Amy cũng hy vọng bởi vì thân phận sáng chói mà đưa đến bao nhiêu phiền phức, muốn có cuộc sống tự do .

      Sau khi được giới thiệu với các sinh viên cùng học, tầm vóc nhắn đáng của Amy tự nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt, lại làm bộ như biết, chỉ nhìn thời khóa biểu, hỏi nữ sinh ngồi cùng bàn, sau khi tiếng chuông hết giờ vang lên , Amy rời khỏi phòng học môn tiếp theo .

      Chương trình học của NYU áp lực lớn nhưng cầu rất cao, thành tích Amy vẫn rất tốt, tuy vừa mới chuyển đến chưa kịp thích ứng hoàn toàn nhưng tin mình rất nhanh có thể vượt qua .

      Hôm nay môn học nhiều, buổi sáng chỉ có hai tiết, cho nên Amy sớm rời khỏi trường, bắt xe về nhà.

      Lúc này, lại gặp Clark.

      Nhìn thấy người trước mắt giống cũng vừa trở về , Amy khỏi hoài nghi mình có phải đụng tới định luật xuyên qua – đến đâu cũng có thể gặp được diễn viên.

      Clark có vẻ khá vui, mặt vẫn còn thấy vẻ tươi cười, Amy đoán hẳn là được Nhật báo Hành tinh nhận vào làm.

      Quả nhiên, sau khi hai người chào hỏi, Clark vui vẻ :

      “Amy, tôi đúng là trở thành phóng viên của Nhật báo Hành tinh, cám ơn khích lệ ban sáng của .”

      “Việc đó tôi thấy bất ngờ chút nào, nhưng dù sao cũng chúc mừng , về phần lời khích lệ kia, cũng có gì đáng kể đâu, tôi chỉ là ra quan điểm của mình thôi.”

      “Dù sao vẫn phải cám ơn , buổi trà chiều sao? Coi như là quà đáp lễ ngày hôm qua .”

      có thể chuẩn bị sao?”

      “Đương nhiên…., tay nghề của tôi kém lắm. Nghe quán cà phê góc phố đằng kia cũng tồi, tuy rằng được giống như buổi trà chiều mà làm.”

      “Vinh hạnh.”

      Amy cười vui vẻ vì thân thiện và nhiệt tình của Clark, lại dù sao cũng là người nước khác, có thể có người bạn thân thiết cũng hay, hơn nữa người bạn này còn là “Siêu nhân” .

      “Vậy xin mơì.” Clark giơ tay, Amy mỉm cười khoác lên, hai người đến quán cà phê góc phố gần đó.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 4

      Edit: Hoabatthoai9

      Beta: Rùa River



      Tới quán cà phê, Amy cũng gọi trà bánh như buổi trà chiều truyền thống mà chọn bánh pho mát, trà xanh và bánh sandwich cá ngừ, điều này làm Clark thấy hơi bất ngờ:

      “Tôi nghĩ thích buổi trà chiều truyền thống kiểu .”

      “Ăn nhiều thứ mãi cũng ngán, thỉnh thoảng đổi vị khác giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh, đối với tôi, buổi trà chiều truyền thống thường sử dụng nhiều trong những dịp chính thức nhiều hơn, hơn nữa tôi cũng thích thử những lựa chọn khác, nhất là khi ở cùng bạn bè.” Amy cười tủm tỉm .

      Clark giơ tách lên:

      “Như vậy, nâng cốc cho tình bạn của chúng ta ?”

      rất vui vì Amy thừa nhận mình là bạn của , vì cũng vậy, cho rằng đối phương người bạn rất tuyệt .

      “Đương nhiên, chúc công việc của thuận lợi.”

      Amy cũng nâng tách .

      “Chúc học tập thuận lợi.”

      Hai chiếc tách trắng nhàng cụng nhau, báo hiệu cho bắt đầu của tình bạn, mà tình bạn này dường như có chen lẫn vài cảm xúc khác , trong tương lai tỏa sáng chói mắt (tác giả : có đủ văn vẻ hay = :).

      Sau buổi trà chiều thú vị, Amy tạm biệt Clark ở cửa phòng trọ rồi vào phòng gọi điện thoại cho Gloucester. Đây là trong những điều kiện để đến Mĩ của — mỗi ngày phải gọi điện cho ít nhất lần.

      “Chào buổi tối , em quý, vẫn chờ điện thoại của em đây.”

      Metropolis và Luân Đôn chênh lệch nhau khoảng 5 tiếng đồng hồ, Metropolis bây giờ là ba giờ chiều trong khi Luân Đôn là tám giờ tối.

      “Xin lỗi , hôm nay em đến trường đăng ký cho nên chậm chút.”

      “Được rồi, lý do này có thể chấp nhận, thế nào, chuyến buổi sáng tốt chứ?”

      “Tốt lắm ạ, đăng ký xong hết rồi, giảng viên trong trường và các bạn sinh viên đều tốt, việc học mặc dù có vài khó khăn, nhưng em tin rằng theo kịp nhanh thôi .”

      “Ha ha, công chúa của chúng ta vẫn là tốt nhất. Hứa với là xảy ra chuyện gì đều phải cho biết, đừng làm cho lo lắng.”

      trai quan tâm khiến Amy rất vui vẻ :

      “Hì hì, , em muốn cho , em gặp người hàng xóm rất tốt, em nghĩ em và ta trở thành bạn tốt .”

      ta? người đàn ông?”

      Gloucestergiọng cao lên, như là em sắp bị người ta cướp mất.

      Amy phát ra thay đổi đó, vui vẻ với trai về người bạn mới của mình:

      “Đúng vậy, người đàn ông rất tốt, hiểu biết rộng, năng hào phóng, em nghĩ bọn em ở cùng rất vui, đúng rồi, ấy vừa mới nhận được việc làm ở Nhật báo Hành tinh, nhanh chóng trở thành phóng viên xuất sắc .”

      “Phóng viên? ghét phóng viên.” Bây giờ lại càng ghét , công tước Gloucester thầm , đối với người bạn mới của Amy, có dự cảm tốt.

      “Đương nhiên, em cũng thích, bọn họ luôn mọi chỗ mọi nơi làm bất cứ chuyện gì để đào ra chuyện riêng tư của mọi người ngay cả khi đó phải là , nhưng Clark ngoại lệ, ấy quan tâm đến tin đồn.”

      tin là, chỉ cần ta biết danh tính của em là có được tin tức sốt dẻo có hai. Bảo vệ tốt chính mình, bé của .” Gloucester tin các phóng viên có trường hợp ngoại lệ.

      Amy tuy nghĩ vậy nhưng vẫn hứa: “Thôi được, em cam đoan lộ ra chuyện của mình, chuyện này nữa, , em có vài thứ cần gửi cho , chỗ có mạng ?” Amy vừa vào điện thoại vừa mở laptop ra.

      “Đương nhiên, đây là dịch vụ cần thiết mà, em có cái gì cho sao?”

      “À, mấy thứ lặt vặt, tuy rằng đối với có thể có ích đó.”

      Amy thừa dịp cười hì hì, sau đó đem tư liệu về kinh tế từ quá khứ đến tương lai được sắp xếp gửi , “Xong rồi, em gửi cho món hàng lớn đó, nhớ đừng để cho ai khác nhìn thấy, đây là chuyện lớn.”

      “Điều gì mà thần bí như vậy. . . . . . Đây là?” Câu kế tiếp pha chút ngạc nhiên, hiển nhiên là bên kia nhận được thư của Amy.

      “Em nghĩ cần chút thời gian tiêu hóa mấy thứ này, phí điện thoại đường dài đắt lắm, tối nay gọi lại nhé, em cho câu trả lời thỏa đáng.” Amy tạm biệt xong liền cúp điện thoại.



      Ngã xuống giường, Amy thấy hơi bồn chồn, vốn tính đem thứ những điều kia giao cho Gloucester nhanh như vậy, nhưng xuất của siêu nhân khiến có dự cảm tốt, biết thế giới này tương lai có thể lệch khỏi quỹ đạo như thế nào, chỉ có thể đem những điều này giao cho Gloucester phân tích nghiên cứu, tin trai mình có năng lực đó.



      Chưa nghỉ ngơi được bao lâu – có lẽ chỉ trong thời gian uống tách trà – tiếng chuông điện thoại vang lên.

      “Xin chào, tôi là Amelia.” Điện thoại phòng trọ có chức năng hiển thị số cuộc gọi, Amy thể biết chắc đầu bên kia là Gloucester.

      “Amy, những điều em gửi cho chứ?” Gloucester giọng nghiêm túc pha chút háo hức hỏi.

      Amy nhàng thở ra, ít nhất ấy có ngay từ đầu liền hỏi những điều này ở đâu ra:

      “Đương nhiên là , em kiểm tra.”

      “ Kiểm tra như thế nào?”

      Amy có chút chột dạ:

      “Uhm, biết trong phòng làm việc của cũng có gì ngăn cản đối với em, em xem ít tư liệu, ví dụ như: quyết định ‘theo nhu cầu phát triển nội bộ và bên ngoài, Cộng đồng châu Âu được đổi tên thành của Liên minh châu Âu (EU)’, được tuyên bố ngày 01 tháng 11, em đúng ?”

      “Xem ra nên chú ý an toàn của mình.” Gloucester giọng vui đùa, giọng điệu thoải mái hơn nhiều.

      “Đương nhiên, an toàn của là quan trọng nhất mà.”

      “Amy!” Giọng Gloucester lại trở nên nghiêm túc, “ sao biết được em lấy được nó ở đâu? Phải biết rằng những thông tin đó quá quan trọng cũng quá. . . . . . thực khó , quả thực tìm thấy câu chữ để hình dung nó nữa..”

      “Em cho , nghe có vẻ vô lý khó tin. . . . . . Những điều này tháng trước đột nhiên xuất ở trong đầu em, khi em bị ngất nghe được thông tin đó.” Amy tâm tình có chút trầm xuống, việc dung hợp linh hồn khiến quá bi thương vì việc cha mẹ qua đời như trước, nhưng đau đớn trong lòng phải nhanh như vậy có thể bình ổn lại.

      “Mỗi ngày chút, thông tin càng ngày càng xuất nhiều và phức tạp trong đầu em, khiến em muốn nổi điên, em biết những điều đó đến như thế nào , nhưng em hiểu được tầm quan trọng của nó, cho nên em dành thời gian tháng để sắp xếp lại rồi giao cho .” Amy nhiều lý do, lý do khéo léo cỡ nào cũng là dối, mà dối, luôn luôn bị vạch trần vào ngày nào đó.

      Gloucester dĩ nhiên thể nào tin được lời của Amy, nhưng đả động gì:

      “Em chắc chắn có di chứng gì chứ? Có lẽ nên sắp xếp cuộc kiểm tra toàn thân cho em.”

      đừng lo, giờ em rất tốt. Nhưng có tính toán gì ?”

      “Có những điều này, chúng ta có thể làm được nhiều việc, phải biết rằng từ sau chiến tranh thế giới thứ nhất , địa vị nước liên tục trượt dốc, đến bây giờ bị Mĩ thay thế hoàn toàn, mà quyền lực của hoàng gia cũng bị cướp quá nửa, chỉ còn là biểu tượng để gắn kết của các lực lượng quốc gia mà có quyền lực thực . Tuy có dự định khôi phục địa vị bá chủ thế giới cho quốc, nhưng lần nữa trở thành cường quốc là điều cần thiết.”

      “Dù định làm gì, hãy chia sẻ cho Trung Quốc, đó là quê hương của cha, em hy vọng nó cũng có thể trở nên mạnh mẽ.” Ở trong lòng Amy trước đây, địa vị Trung Quốc thể so sánh cuộc sống ở quốc , nhưng đối với Amy tại mà , Trung Quốc là quê hương của .

      “Đương nhiên, tài liệu em gửi có rất nhiều kiện lớn về quốc gia kia , chúng ta cần đưa người đến đó phát triển, việc này phải thông báo bọn họ tiếng.”

      Dù Gloucester có tính toán gì , tại cũng quyết định giúp đỡ Trung Quốc, việc này ảnh hưởng ích lợi gia tộc , ngược lại còn có thể có thêm đồng minh. (May cho là thế giới giả tưởng này ứ phải , chứ ko mình ko muốn nhắc đến cái nước TQ…=,.:)

      Cho đến khi chuyện xong, Gloucester cũng nhiều lời với Amy về tính toán của , đối Amy vẫn là bé con, cần để biết quá nhiều. Amy cũng hỏi nhiều, phải thiên tài, đối với kinh tế lại hề hiểu biết nhiều, nếu bởi vì cần viết văn, ngay cả những kiện này cũng biết đến.

      Giải quyết xong phiền não vẫn làm mình nhức đầu, tâm trạng Amy tốt hẳn lên, vừa ngân nga hát vừa chuẩn bị bữa tối, nhấc con dao lên bất chợt nhớ tới hàng xóm của mình, phòng bên kia có bếp nhỉ? Phòng trọ này là đặc biệt cầu, cho nên căn phòng vốn lớn lắm nay lại càng thêm .

      Ngẫm nghĩ, Amy quyết định mời đối phương cùng ăn bữa tối, tuy rằng Clark cũng cần ăn cơm (theo tư liệu cho thấy siêu nhân dùng năng lượng mặt trời để bổ sung năng lượng ), nhưng làm hàng xóm và bạn tốt, biết người kia thể nấu ăn, mời ta cùng ăn tối cũng là loại lễ nghi và cách để tăng cường quan hệ .

      So với “Siêu nhân”, Amy thích bản thân “Clark” hơn, “Siêu nhân” là siêu hùng, còn “Clark” là bạn của .
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :