1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn học, chào em! - Tát Không Không (21 Chương + 1 Kết thúc)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Bạn học, chào em!
      [​IMG]

      Tác giả: Tát

      Edit: viochan

      Độ dài: 21 chương + 1 kết cục

      Nguồn: https://bin0kun0.wordpress.com

      Thể loại: ngôn tình đại, hài, HE.

      Tiết tử

      giường lớn mềm mại, hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy nhau.

      Hơi thở nóng rực, mồ hôi giọt, tiếng rên rỉ khe khẽ, tất cả tạo nên phong cảnh ám muội.

      Bàn tay chu du thân thể trắng mịn như tuyết của , lướt tới đâu là đốt lửa nóng rực tới đó, làm nhen nhóm trong cơ thể dục vọng nguyên thủy nhất.

      Đôi mắt như chứa ánh sao lấp lánh, bờ môi ấm áp mềm mại. Những sợi tóc rối tung của dính sát vào nhau ở hai bên thái dương, trông gợi cảm biết bao.

      Hô hấp của bọn họ dây dưa lẫn nhau, thân thể của bọn họ quấn chặt lấy nhau.

      thành thục khiêu khích mẫn cảm của , làm toàn thân tê dại.

      Khát vọng của bị kích thích càng trở nên mãnh liệt, chỉ chực phát tiết trào ra.

      nhắm mắt lại, chờ đợi thời khắc sắp xảy ra.

      Thế nhưng, dừng lại.

      mở mắt, gấp gáp hỏi dồn: “Sao vậy?”.

      thở dài, “Em lớn lên thực quá xấu, làm được”.

      cái khó ló cái khôn, “Lấy chăn bịt kín mặt em được ?”.

      Đôi mắt sáng lên, “Cách này rất hay”.

      Vì vậy, mặt của bị khăn trải giường bịt kín.

      Cuộc vận động giường lại tiếp tục.

      cảm giác được đặt vật rắn chắc của mình ở nụ hoa của , sau đó vặn người, tiến vào cơ thể .

      cơn đau nhức kéo tới, thảm thiết kêu lên, sau đó…

      Dụ Vi Hề bỗng nhiên mở mắt ra, tỉnh lại.

      thở dốc, hốt hoảng phủ định.

      Trời xanh, đất rộng, đức mẹ Ma-ri-a, chúa Jesus, ngọc đế, vương mẫu, diêm vương, quỷ dạ xoa.

      giấc mộng kinh khủng, hèn hạ!

      Lúc gã kia chê mình xấu xí, đá phăng xuống giường thôi, trái lại còn đề nghị lấy chăn che mặt mình vào?!

      Quan trọng hơn, bộ dáng gã đó sao lại giống y như đúc tên con trai mình căm hận nhất đời?

      Dụ Vi Hề, mày đúng là quá đói khát!

      Dụ Vi Hề vừa tự mắng mình vừa lau mồ hôi lạnh trán, nhưng tay vừa đưa lên, lập tức cứng đờ lại – nghe thấy hai trái tim đập.

      đương nhiên là của mình, còn lại là… chậm rãi quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt muốn nhìn thấy nhất.

      Nước da trắng trẻo, đôi mắt trong veo, cái mũi cao thẳng, làn môi mỏng manh, còn cả thân thể gầy gò trần trụi nữa.

      Mộ Tử Khâm, là Mộ Tử Khâm.

      Dụ Vi Hề cố gắng nhắm mắt, mở ra, nhắm mở, nhắm mở, lặp lặp lại rồi lặp lặp lại, vẫn ở đó biến mất.

      “A!!!”.

      Tiếng hét chói tai rạch ngang bầu trời, làm vô số chim hoảng sợ bay lên.​

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1:

      Năm năm trước.

      “Tùng tùng tùng tùng tùng tùng!”. nữ sinh chạy như bay hành lang của trường trung học Tùng Hoa.

      Khuôn mặt nhắn, thanh tú, đôi mắt trong như nước, làn da trắng nõn nà, đáng , ôn hoà tựa như con vật nhưng vầng trán mịn màng lại lấm tấm tầng mồ hôi mỏng.

      Chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi! ngờ lại ngủ quên, ngày đầu tiên học mà vào muộn nhất định bị phê bình nghiêm khắc mất!

      Dụ Vi Hề vừa oán giận bản thân vừa sải dài hai chân, chạy thục mạng về phía trước.

      Ai ngờ ngay chỗ rẽ, lại đâm sầm vào người khác.

      Vì chạy quá nhanh nên lực va chạm vào nhau cực mạnh. Trong lúc choáng váng, Dụ Vi Hề ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của cây mộc hương, thấm sâu vào tận tim gan.

      Dụ Vi Hề biết người này là nam sinh – vì ngực ta vừa cứng lại vừa phẳng.

      Nhưng giờ kịp nghiên cứu nhiều như vậy, to tiếng “xin lỗi” rồi hề ngẩng đầu lên mà tiếp tục lao về phía trước.

      Chính bởi vậy, Dụ Vi Hề nhìn thấy phía sau mình, người bị va vào che cánh tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán.

      Lúc này, Ngô Luật Quần lên từ phía sau, nhìn người bạn tốt, tò mò hỏi thăm: “Sao sắc mặt lại tái nhợt thế kia? sao chứ?”.

      Người bị va vào cúi đầu, phủ tóc xuống che mắt. lúc lâu sau, ta mở miệng, giọng u.

      “Con bé kia chết chắc rồi”.

      Nhờ vào tốc độ chạy thục mạng, Dụ Vi Hề rốt cục cũng chạy vào được phòng học lớp tám năm hai trung học chỉ trước tiếng chuông báo vào giờ trong nháy mắt.

      Nguy hiểm , nguy hiểm , suýt nữa muộn. Dụ Vi Hề thở hổn hển vỗ ngực, đến khi hít thở lại bình thường mới phát ra toàn bộ các bạn trong lớp đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vị khách mời mà đến là khiến xấu hổ vô cùng. May là ba giây sau, thầy Tưởng – giáo viên chủ nhiệm lớp – cũng bước vào phòng học, bắt đầu giới thiệu với cả lớp.

      “Các em, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới chuyển đến, tên là Dụ Vi Hề. Thực ra bạn Dụ học các em lớp, nhưng năm ngoái vì cứu con chó mà bị ô tô đâm, chân bị thương nên phải tạm nghỉ học năm”. Thầy Tưởng hít hơi sâu, kích động biểu dương: “Tinh thần liều mình vì chó này đáng quý biết bao, mọi người hãy cùng vỗ tay nào!”.

      Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Dụ Vi Hề nhếch miệng, mỉm cười cứng ngắc.

      Thực ra, chuyện phải như thế.

      Mạch suy nghĩ của quay về cái ngày gặp chuyện may ấy.

      Đó là ngày cuối tuần, vì phải vội học lớp bổ túc kịp ăn, nên Dụ Vi Hề vào cửa hàng thức ăn nhanh mua cái hamburger.

      đường về nhà, Dụ Vi Hề bỗng thấy có điểm bình thường, hình như có cái gì đó theo mình.

      Quay đầu, nhìn thấy con chó to đùng.

      “Mày… mày muốn làm gì?”. Dụ Vi Hề nhìn con chó to khoảng bằng nửa người mình, hoảng hốt.

      Con chó dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn , rồi lại nhìn chằm chằm vào cái túi đựng hamburger tay .

      “Mày muốn ăn hả?”. Dụ Vi Hề hỏi.

      Con chó vội vươn đầu lưỡi, nuốt nước bọt ừng ực.

      Trong đầu Dụ Vi Hề bắt đầu đấu tranh: Bây giờ phải học nên còn thời gian mua gì ăn nữa. Nếu cho nó hamburger mình bị đói, bị đói thể tập trung nghe giảng, thể tập trung nghe giảng thành tích giảm sút, thành tích giảm sút vào được đại học, vào được đại học tìm được việc làm, tìm được việc làm mình phải ra ngủ ngoài đường.

      Dụ Vi Hề tưởng tượng ra tình cảnh mình quần áo tả tơi, đắp tờ báo rách ngủ ở đầu đường, sợ đến phát run.

      Phục hồi lại tinh thần, hắng giọng: “Này chó, nhìn mày da lông trơn bóng, sạch thế này nhất định là được ăn rất ngon, chắc thích loại đồ ăn đầy bụi bặm này đâu. Mày quay về với chủ ”.

      xong, Dụ Vi Hề xoay người về phía trước.

      Con chó ngồi xổm tại chỗ, tiu nghỉu nhìn theo xa dần.

      Nhưng lúc này, trận gió thổi qua, khiến mùi của chiếc hamburger lan toả trong khí.

      Trong nháy mắt, con chó nổi thú tính, làm hành động hết sức ti tiện – nó xông lên, ngoạm cái túi hamburger từ trong tay Dụ Vi Hề xuống. Sau đó, chạy như bay về phía trước.

      Dụ Vi Hề sững sờ tại chỗ, ba giây đồng hồ sau rốt cục cũng có phản ứng.

      bị cướp. bị con chó cướp!

      thể nhịn được nữa! Dụ Vi Hề suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi theo.

      Vì vậy, lối bộ, người chó chạy như bay.

      “Đứng lại, mày đứng lại đó cho tao!”. Dụ Vi Hề hét to.

      hét còn đỡ, vừa mới hét câu con chó lại càng chạy nhanh hơn, bốn chân cứ bật tung lên khỏi mặt đất, bộ lông bị gió thổi dựng cả lên.

      Cuối cùng, lúc đuổi tới lối bộ, Dụ Vi Hề tức giận tới mức mê muội, hề phát đèn đỏ sáng lên, lao luôn sang đường theo con chó.

      Thực ra theo nguyên tắc mà , khi đó xe cũng nhiều lắm, hoàn toàn có thể an toàn chạy sang phía bên kia đường.

      Nhưng đến giữa đường, con chó bỗng nhiên khựng lại.

      Dụ Vi Hề tránh kịp, chân đạp thẳng lên cái mông béo ú của con chó. Vì mông co dãn, vì quán tính, vì tất cả những kiến thức vật lí khó ưa, Dụ Vi Hề bị bật lùi về phía sau bước.

      Đúng lúc này, từ phía sau lại có chiếc xe lao tới, Dụ Vi Hề bị đụng ngã xuống đất.

      Đau.

      Đau quá!

      Dụ Vi Hề xoa xoa cẳng chân phải, nước mắt lưng tròng trào ra.

      Tài xế gây tai nạn nhanh chóng gọi điện thoại cấp cứu, người xung quanh cũng cấp tốc xông tới.

      Lúc này, qua tầm nhìn mơ hồ, Dụ Vi Hề thấy con chó mang tội vốn chạy sang bên đường bên kia chậm rãi bước quay lại, đặt túi hamburger bên cạnh sau đó chạy như bay rời khỏi trường.

      Những người vây xem khẽ xì xào.

      “Hình như này vì muốn cứu con chó kia nên mới bị đâm phải”.

      ngờ con chó kia còn mang hamburger đến trả ơn, dễ thương quá!”.

      “Đúng vậy, nhìn mắt con chó đó biết ngay là rất có giáo dục, tôi cũng muốn nuôi con”.

      Nhìn bãi nước bọt dính túi, Dụ Vi Hề khóc ra nước mắt.

      Đó chính là mọi chuyện từ đầu đến cuối.

      “Tuy rằng bạn Dụ Vi Hề tạm nghỉ học hơn năm nhưng vì hồi bạn ấy học sớm năm nên các em bằng tuổi nhau cả. Mọi người đều là bạn cùng lứa, thầy tin chắc rằng các em thân nhau nhanh thôi”. Thầy Tưởng quay đầu, cười niềm nở chỉ vào chỗ trống thứ hai từ dưới lên trong tổ, : “Vi Hề, em ngồi ở đó nhé. Có vấn đề gì cứ hỏi các bạn”.

      Dụ Vi Hề cảm ơn rồi vác cặp ngồi xuống chỗ của mình.

      “Đúng rồi, hai bạn Mộ Tử Khâm và Ngô Luật Quần đâu rồi?”. Thầy Tưởng nhìn về phía hai chỗ trống gần Dụ Vi Hề, nghi ngờ hỏi.

      “Thưa thầy, vừa rồi Mộ Tử Khâm tập bóng rổ bị trật khớp cổ tay, Ngô Luật Quần đưa bạn ấy xuống phòng y tế rồi ạ”. Có bạn trả lời.

      “Hoá ra là thế, được rồi, tiết này là tiết tự học, các em tự giác nhé”. Thầy Tưởng dặn dò rồi khỏi phòng học.

      Dụ Vi Hề chuẩn bị lấy sách vở ra để học nữ sinh bên cạnh bỗng chìa tay ra: “Chào cậu, tớ là Lâm Nhan Ngạn, là bạn cùng bàn với cậu”.

      “Chào cậu”. Dụ Vi Hề vươn tay nắm lại, trong lòng xúc động. Bạn nữ này xinh quá!

      Da dẻ trắng nõn nà, đôi mắt to sáng như ngọc, mũi cao thẳng, nhìn trông cứ như con lai.

      Lâm Nhan Ngạn đột nhiên hỏi: “Cậu thích nước hoa hương bách hợp hay hoa hồng?”.

      Dụ Vi Hề mặc dù ý bạn nhưng vẫn trả lời: “Hương hoa hồng”.

      “Cậu thích ăn thịt bò hay tôm?”. Lâm Nhan Ngạn tiếp tục hỏi.

      “Thịt bò”. Dụ Vi Hề tiếp tục đáp.

      “Nếu như cậu làm phù dâu, liệu có có trang điểm đẹp hơn dâu ?”.

      , vì… nếu thế bị dâu đuổi giết”.

      Lâm Nhan Ngạn thoả mãn nở nụ cười, “Toàn bộ đều trả lời chính xác, tớ quyết định chọn cậu làm phù dâu cho tớ”.

      “Cậu sắp kết hôn à?”. Dụ Vi Hề kinh ngạc.

      đằng nào tớ chẳng phải kết hôn, lo trước tốt hơn mà”. Lâm Nhan Ngạn vươn tay, “Quyết định thế nhé, từ hôm nay trở , cậu là bạn tớ. Ai dám bắt nạt cậu cứ với tớ, tớ cho nó trận”.

      Có thể quen biết với người đẹp thú vị như thế, Dụ Vi Hề hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Vì vậy, cũng vươn tay ra.

      Hai tay nắm chặt, hai người nhìn nhau cười, tình bạn từ đó nảy sinh.

      Sau hai tiết học tiếp theo, Dụ Vi Hề cảm thấy mình thực may mắn đến lạ thường. Lớp học này quả là lớp ngoan ngoãn, mọi người đều có vẻ thân thiện. Xem ra, sau này học ở đây rất vui vẻ.

      Nhưng thời gian vui sướng luôn kéo dài lâu. Giữa tiết học, Ngô Luật Quần ngồi sau về. Người này cao to đẹp trai, làn da màu đồng cổ, có nụ cười ấm áp khiến người ta bỗng nhiên sinh thiện cảm.

      Lâm Nhan Ngạn hỏi: “Sao Mộ Tử Khâm về?”.

      Ngô Luật Quần đáp: “Cậu ấy bị thương rất nặng, muốn nghỉ ngơi hai ngày”.

      Lâm Nhan Ngạn nghi ngờ: “Vừa rồi nhìn cậu ấy cũng có thế nào đâu, sao tự dưng lại thành nghiêm trọng thế?”.

      Ngô Luật Quần giải thích: “Vừa rồi chỉ là trật khớp, kết quả lúc hành lang bị nữ sinh va vào lại thành gãy xương”.

      Lâm Nhan Ngạn hiếu kỳ: “Vậy nữ sinh đó là người học lớp nào?”.

      Ngô Luật Quần lắc đầu: “Tớ biết, Tử Khâm cũng nhận ra, có điều ta đâm vào người khác xong lại bỏ chạy”.

      Nghe vậy, cả người Dụ Vi Hề bỗng nhiên lạnh toát. Trong nháy mắt, nhớ lại vài chuyện.

      Sáng sớm hôm nay, lúc va vào người kia hình như nghe thấy tiếng “rắc” vang lên.

      Lẽ nào – mình thực làm gãy cổ tay người ta rồi?!

      Dụ Vi Hề lòng tràn đầy hổ thẹn, muốn thừa nhận hành vi phạm tội với hai người chợt nghe thấy Lâm Nhan Ngạn kêu lên: “Hỏng bét, cuối tuần tới chính là trận thi đấu bóng rổ với Kiến Trung, Mộ Tử Khâm chắc chắn thể tham gia được, nếu thế chẳng phải cậu ấy tức điên lên sao?”.

      “Đó là điều đương nhiên”. Ngô Luật Quần tiếp lời: “Nữ sinh kia nếu bị điều tra ra, nhất định bị hành hạ đến sống được mà chết cũng xong”.

      Cậu ta vừa dứt lời, máu trong người Dụ Vi Hề ngừng lưu thông hoàn toàn.

      Mình… bị hành hạ đến sống được mà chết cũng xong?

      Dụ Vi Hề miệng cười cứng ngắc, giả vờ thoải mái hỏi: “Này, Mộ Tử Khâm là ai thế? Lợi hại lắm à?”.

      “Mộ Tử Khâm là nhân vật quan trọng trong trường chúng ta, ngoại hình gia thế đều là đệ nhất. Cậu ta chính là đội trưởng đội bóng rổ, nữ sinh theo đuổi cậu ta nhiều kể xiết. Tuy rằng bình thường tính tình người này khá hiền hoà, nhưng ”, Lâm Nhan Ngạn đắc ý nheo mắt lại, “Dựa vào năng lực quan sát và trinh thám tuyệt đỉnh của mình, tớ phát ra, nếu chọc tới Mộ Tử Khâm hãy tự chuẩn bị quan tài cho tốt . Thế nên, nếu tớ mà là nữ sinh kia, cho dù chết cũng thừa nhận mình đâm phải cậu ta”.

      đến đây, môi Dụ Vi Hề hoàn toàn trắng bệch. quyết định, vì suy nghĩ cho an toàn tính mạng của mình, nhất định phải giấu nhẹm chuyện này đến cùng!

      ~*~ hết chương 1 ~*~

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2:

      Vì sợ nên Dụ Vi Hề dám thành tự thú mà chọn cách chôn chuyện này vào trong lòng.

      Mỗi lần nhìn thấy chỗ ngồi trống đằng sau, Dụ Vi Hề luôn cảm thấy rất xấu hổ, thầm cầu khẩn cho Mộ Tử Khâm nhanh khỏi hẳn. Nhưng vừa nghĩ sau khi cậu ta khỏi hẳn quay về trường học điều tra thủ phạm Dụ Vi Hề lại đê tiện cầu khẩn ông trời hãy để cậu ta phục hồi chậm chậm thôi.

      Thế là, trong lúc còn chưa quyết định được tuần lễ trôi qua.

      Tiết đầu tiên của sáng hôm nay là thể dục, sau tiếng chuông vào học, tất cả mọi người xuống sân tập hợp. Dụ Vi Hề cầu thang phát quên chưa để điện thoại di động ở lại lớp. Nếu như bị ông thầy thể dục hắc ám kia phát mang điện thoại di động học nhất định bị phạt chạy năm vòng quanh sân. Để tránh chuyện xui xẻo này, Dụ Vi Hề nhanh chóng chạy về phòng học cất điện thoại di động.

      Nhưng khi đẩy cửa lớp học ra, Dụ Vi Hề giật mình tại chỗ – phòng học đáng lẽ còn ai lại có nam sinh ngồi bên trong.

      Đôi mắt trong veo đen láy, lông mày rậm đẹp lạ thường, cái mũi cao thẳng tuấn tú, đôi môi hơi mỏng mềm mại như nước. Những tia nắng của sáng sớm luồn vào qua cửa sổ, bao phủ toàn thân cậu ta bằng luồng sáng vàng lung linh tựa như bức tranh đẹp nhất thế gian.

      thưởng thức sắc đẹp, Dụ Vi Hề vô tình thoáng nhìn thấy tay trái cậu ta quấn vải băng, trong lòng ngay lập tức lạnh toát.

      Băng bó… Gãy xương… Mộ Tử Khâm!

      Người đó là Mộ Tử Khâm!

      Nhận ra điều kinh khủng này, Dụ Vi Hề có tật giật mình lập tức cúi đầu, chuẩn bị xoay người ra ngoài lại nghe thấy giọng trong trẻo hỏi: “Cậu là ai?”.

      Dụ Vi Hề tự nhủ trong lòng, phải bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, nghìn vạn lần phải bình tĩnh. hít sâu hơi, : “Tớ… Tớ là học sinh mới chuyển đến tuần trước”.

      Mộ Tử Khâm gật đầu, “Thảo nào chưa từng nhìn thấy cậu”.

      “À”, Dụ Vi Hề gắng gượng nhếch miệng, dùng hết sức lực duy trì giọng bình tĩnh, “Tiết thể dục bị muộn rồi, tớ trước đây”.

      xong, Dụ Vi Hề xoay người, phóng như bay ra ngoài cửa.

      Trời ạ, còn ở cùng chỗ với Mộ Tử Khâm nữa nhất định bị cảm giác tội lỗi sâu sắc làm tắc thở mất.

      Ngay lúc xoay người, Mộ Tử Khâm từ từ, từ từ nheo mắt lại.

      nghĩ, bóng lưng lúc chạy của này nhìn cực kì quen mắt, giống – quả bí đao lùn đâm phải mình rồi lại sải hai cái chân ngắn nhanh như bay trốn khỏi trường!

      Trong nháy mắt, khi Dụ Vi Hề đến cửa phòng, bỗng cảm thấy phía sau áo bị níu chặt rồi tiếp đó bị lực mạnh túm trở về phòng học. Sau trận trời đất quay cuồng, thấy mình bị ép lên vách tường, còn Mộ Tử Khâm đứng ngay trước mặt , đôi mắt đen như hắc ngọc thạch mạnh mẽ khống chế .

      Dụ Vi Hề hoảng hồn, chịu nổi dày vò trong lòng, hét lớn: “Xin lỗi, phải tớ cố ý đâu, hãy tha thứ cho tớ!”.

      Nghe vậy, mắt Mộ Tử Khâm trầm xuống, “Hoá ra cậu sớm biết mình là người đâm vào tôi”.

      Cả người Dụ Vi Hề cứng ngắc, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

      Mộ Tử Khâm tiếp tục : “Nếu phải tôi nhận ra cậu vẫn còn tiếp tục giả vờ có chuyện gì xảy ra, đúng ?”.

      Dụ Vi Hề nhắm chặt mắt lại. Tiêu đời, lần này chết chắc rồi!

      Mộ Tử Khâm nâng cằm lên, hỏi từng câu từng chữ : “Cậu xem, tôi nên dạy dỗ cậu thế nào đây hả… bí đao lùn?”.

      “Xin lỗi, tớ thực cố ý đâm vào cậu”. Dụ Vi Hề vội vã cầu xin, “Để bồi thường, tớ có thể đồng ý làm bất cứ chuyện gì”.

      Mộ Tử Khâm nhíu mày, “Bánh bao thịt, cậu đấy chứ?”.

      Vì mạng sống, Dụ Vi Hề gật đầu như giã tỏi, “Là mà! Tớ thề!”.

      Mộ Tử Khâm chậm rãi tiến tới gần , khóe miệng nở nụ cười đẹp đến tàn nhẫn, “Đây là cậu đấy nhé”.

      Thấy tình hình này, tim Dụ Vi Hề thình thịch tiếng rồi ngừng đập luôn.

      biết, cuộc sống trung học tốt đẹp của mình từ hôm nay trở chấm hết.

      Dự cảm của Dụ Vi Hề quả rất chính xác. Để bù lại lỗi lầm của mình, cơ bản trở thành nô tỳ của Mộ Tử Khâm.

      Tiết học nào cũng phải nắn nót chép bản bài học cho cậu ta.

      Mỗi lần giữa giờ, lại phải vội vàng chạy mua nước ngọt có ga cho cậu ta.

      Mỗi ngày tan học, đều phải quét lớp thay cậu ta.

      chung, Dụ Vi Hề bây giờ, mỗi ngày đều phải săn đón những hoạt động của Mộ Tử Khâm.

      Đối với những chuyện này, Dụ Vi Hề nghĩ chỉ cần nỗ lực thêm chút là có thể chịu đựng được. Dù sao mình cũng làm gãy khớp xương của người ta, xấu xa cầu khấn cho tay cậu ta hồi phục chậm, lại còn chết cũng chịu thừa nhận, giấu giếm đến cùng, đúng là hơi quá đáng.

      Thế nhưng, có vấn đề thể chịu đựng được, đó chính là việc Mộ Tử Khâm mỗi ngày lại thay đổi biệt danh cho mình.

      Cái gì mà bí đao lùn, bánh bao thịt, chân voi đủ các loại, từng tấc từng tấc tùng xẻo lòng tự trọng của .

      trong lúc ai thán cho số phận của bản thân, Mộ Tử Khâm lại cầm bút chọc chọc từ đằng sau, dùng ngữ khí cho phép phản kháng để ra lệnh: “ béo, mau ôm đống sách bài tập số học đến văn phòng cho tôi”.

      Dụ Vi Hề bất đắc dĩ thầm: “ biết bao nhiêu lần rồi, tớ béo, chỉ là mặt hơi tròn tí thôi”.

      “Đừng nhiều, mau ”. Mộ Tử Khâm giục.

      Dụ Vi Hề nhìn đống sách bài tập cao ngất bục giảng, tiu nghỉu hỏi: “Cậu có phải là cán số học đâu, sao phải phụ trách ôm sách bài tập?”.

      “Tôi phải, nhưng Luật Quần phải”. Mộ Tử Khâm cắm đầu xem tạp chí, thèm ngẩng lên, : “Cậu ta có việc ra ngoài, cậu dù sao cũng nhàn rỗi, giúp cậu ta ”.

      “Thế chẳng lẽ tớ ngoài việc hầu hạ cậu còn phải hầu hạ bạn tốt của cậu nữa à?”. Dụ Vi Hề bắt đầu có dấu hiệu phản kháng.

      “Răng rắc”. Mộ Tử Khâm khẽ : “Còn nhớ tiếng này ?… Răng rắc, răng rắc, răng rắc”.

      Dụ Vi Hề sao có thể nhớ tiếng xương bị bẻ gãy này chứ, gần đây nó thường xuyên xuất trong ác mộng của .

      “Đừng có làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của tớ nữa”. Dụ Vi Hề uể oải gục đầu xuống, chịu thua: “Tớ là được chứ gì”.

      xong, cam chịu lên bục giảng, vất vả ôm lấy chồng sách bài tập còn suýt cao hơn cả mình.

      “Tớ về rồi đây”. Ngô Luật Quần đặt nước có ga vừa mua lên bàn, mới ngồi xuống lập tức nhớ ra: “Đúng rồi, còn phải ôm vở nữa”.

      Mộ Tử Khâm kéo cậu ta, : “Yên tâm, tớ phái người làm giúp cậu rồi”.

      “Ai cơ?”. Ngô Luật Quần hỏi.

      “Đương nhiên là con bé kia rồi”. Mộ Tử Khâm giơ ngón tay chỉ về phía cửa.

      Lúc này, Dụ Vi Hề ôm đống sách bài tập cao như núi, lảo đảo tiến về phía trước, nhìn qua cứ như biểu diễn xiếc. Vì bị cản trở tầm nhìn nên lại tông thẳng vào khung cửa, đau đến chảy nước mắt.

      “Đáng quá”. Ngô Luật Quần cười vang.

      Mộ Tử Khâm rút ánh mắt lại, chậm rãi : “Chờ đến khi tay cậu bị ta bẻ gãy chắc thế được nữa đâu”.

      “Đừng mọn như vậy”. Ngô Luật Quần khuyên nhủ: “Người ta xin lỗi rồi, lại còn mỗi ngày lẽo đẽo theo cậu làm thay cậu đủ thứ việc, coi như là chuộc tội rồi mà”.

      Mộ Tử Khâm hừ lạnh tiếng, “Nếu phải tớ nhận ra ta định vĩnh viễn giấu giếm hành vi phạm tội, nghĩ đến đấy tớ lại muốn nấu ta lên để ăn luôn cho hả dạ”.

      “Vậy cậu định hành hạ cậu ấy bao lâu?”. Ngô Luật Quần hỏi.

      đợi Mộ Tử Khâm trả lời, giọng của Lâm Nhan Ngạn vang lên bên tai bọn họ: “Các cậu hơi quá đáng rồi, sao lại thông đồng bắt nạt Vi Hề, để nữ sinh ôm chồng vở nặng như vậy hả?”.

      xong, Lâm Nhan Ngạn nhanh nhẹn lên giúp đỡ Vi Hề.

      Ngô Luật Quần cũng theo sát phía sau, có điều lại : “Nhan Ngạn, để tớ giúp cậu”.

      Nhìn Dụ Vi Hề ngoài cửa lớp, đôi mắt sáng như sao của Mộ Tử Khâm thoáng loé lên. thào trả lời câu hỏi vừa rồi của Ngô Luật Quần: “Đương nhiên là càng lâu càng tốt”.

      Sau hai tháng ác mộng, Dụ Vi Hề mong trăng mong sao, rốt cục cũng mong được đến ngày cổ tay Mộ Tử Khâm khỏi hẳn.

      Sau này bao giờ phải nghe cậu ta sai khiến nữa! Dụ Vi Hề hưng phấn tới cực điểm, còn mang bánh ga-tô tự nướng ở nhà đến chia cho tất cả các bạn trong lớp cùng thưởng thức.

      chìm đắm trong niềm vui sướng lấy lại được tự do giọng lạnh như băng của Mộ Tử Khâm cất lên: “Cậu chúc mừng cái gì à?”.

      Dụ Vi Hề cười cười nịnh nọt: “Ừ, bọn tớ chúc mừng cổ tay cậu khỏi hẳn”.

      Lâm Nhan Ngạn bổ sung: “Đồng thời cũng chúc mừng cậu ấy sau này phải chịu hành hạ, nghe lời cậu sai khiến nữa”.

      Mộ Tử Khâm nheo mắt, độ cong khóe miệng chứa nguy hiểm: “Tôi có đồng ý như thế à?”.

      Tim Dụ Vi Hề treo ngược: “Nhưng tay cậu khỏi rồi, đâu cần tớ làm giúp cậu mọi việc nữa”.

      “Cậu thực cần làm việc giúp tôi, nhưng”, Ánh mắt Mộ Tử Khâm sáng lên cách gian ác, “Từ hôm nay trở , cậu phải giúp việc cho đội bóng rổ”.

      “Là sao?”. Lâm Nhan Ngạn hiểu.

      Ngô Luật Quần giải thích giúp : “Tử Khâm quyết định để Vi Hề làm trợ lí đội bóng rổ của bọn tớ”.

      “Nhưng tớ thực có hứng thú với hoạt động ngoài giờ!”. Dụ Vi Hề từ chối khéo.

      “Biết gì ?”. Mộ Tử Khâm nhìn , chậm rãi : “Vì lực va chạm mạnh của cậu mà làm hại tôi thể tham gia thi đấu, trực tiếp dẫn tới thất bại trước Kiến Trung. Kết quả, bây giờ cứ nhìn thấy bọn họ là thành viên đội bóng rổ bọn tôi lại phải đường vòng… Cậu thử xem, có đúng là nên dùng hành động thực tế thể chút áy náy với toàn bộ đội bóng rổ ?”.

      Mộ Tử Khâm , lại thành công khơi lên cảm giác tội lỗi mạnh mẽ của Dụ Vi Hề. suy nghĩ chút, nghĩ rằng làm trợ lí đội bóng rổ chí ít cũng dễ hơn làm chân chạy việc cho Mộ Tử Khâm nên đồng ý.

      Lâm Nhan Ngạn kéo Ngô Luật Quần sang bên, giọng hỏi: “Mộ Tử Khâm rốt cục lại có mưu gì thế?”.

      Ngô Luật Quần khẽ đáp: “Lần này thua trận đấu, tâm trạng mọi người tốt, thế nên có người chĩa luôn mũi tên vào Vi Hề cậu ấy là kẻ hại Tử Khâm thể tham gia trận đấu. Tớ đoán Tử Khâm muốn cho Vi Hề tự chui đầu vào lưới, để lửa giận của cả đội bóng rổ đốt cháy cậu ấy luôn”.

      Lâm Nhan Ngạn thở dài: “Chọc phải cậu ấy, Vi Hề đúng là may”.

      Lúc này, người chuẩn bị đảm nhiệm vai trò trợ lý Dụ Vi Hề cảm thấy mũi ngứa ngứa, bỗng hắt xì cái. xoa xoa mũi, lẩm bẩm : “Kỳ quái, ai mình ấy nhỉ?”.

      Phán đoán của Ngô Luật Quần hoàn toàn chính xác. Mộ Tử Khâm đúng là muốn để cả đội bóng rổ phối hợp với mình cùng chỉnh Dụ Vi Hề.

      Nhưng điều cậu ta ngờ tới chính là, Dụ Vi Hề này ngờ chưa đến hai, ba ngày đối phó được hết với cả đám đội viên phẫn nộ kia.

      Biết đầu sỏ gây chuyện sắp tới, các đội viên đều chuẩn bị mấy câu lạnh nhạt cộng thêm mấy trò đùa dai. Nhưng lần đầu gặp Dụ Vi Hề, thấy sợ hãi cười lấy lòng bọn họ, các đội viên thể tức giận nổi. Sau đó, lại đưa bánh ga-tô làm sẵn ở nhà ra chuộc tội. Mấy tên này thấy có ăn là tất cả đều tươi cười như hoa, thân thiện xúm lại xung quanh .

      Tiếp đó, mỗi ngày Dụ Vi Hề đều làm những món điểm tâm khác nhau tới mời khách, cái đám đứng núi này trông núi nọ kia cứ thế mà bị mua chuộc. Cả ngày xúm quanh , khen tay nghề tốt, khen dễ thương, khen là trợ lí tốt nhất của đội bóng rổ từ trước tới nay. Cứ tiếp tục được khen như vậy, Dụ Vi Hề bị tung hê thành con heo bay trời mất.

      Mộ Tử Khâm cảm thấy khó chịu với tình huống mà mình khống chế được nên thường thường tự ra tay chỉnh Dụ Vi Hề.

      Ví dụ như buổi trưa hôm nay, mặt trời gay gắt như muốn hoà tan tất cả mọi vật, khí cũng bức bối như dính giấy lên mũi người ta. Những người đường, da toàn thân đều như sắp bị đốt cháy hết.

      Ngay trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Mộ Tử Khâm và Ngô Luật Quần chơi bóng rổ trong sân bóng có điều hoà nhiệt độ. Mà Dụ Vi Hề lại bị ép chạy mua đồ uống cho bọn họ dưới ánh mặt trời gay gắt.

      “Lâu như vậy rồi còn chưa về, liệu có phải bị say nắng rồi ?”. Ngô Luật Quần nhíu mày, “Tử Khâm, lần này cậu quá đáng rồi đấy”.

      “Thế à? Con heo đó người khoẻ như trâu ấy, sao đâu”. Mộ Tử Khâm nhắm vào khung giỏ, ngón tay khẽ cử động, đường bóng tuyệt đẹp hoàn thành.

      “Tớ nghĩ Vi Hề tệ, dễ thương, tính cách cũng tốt, bánh ga-tô cậu ấy làm càng là đệ nhất”. Ngô Luật Quần khuyên nhủ: “Cậu đừng làm khó cậu ấy nữa”.

      “Thế nào, cậu định bỏ qua Lâm Nhan Ngạn mà quay sang theo đuổi Dụ Vi Hề à?”. Mộ Tử Khâm nhàn nhạt liếc xéo bạn tốt.

      Ngô Luật Quần mỉm cười, “Yên tâm, tớ từ bỏ Nhan Ngạn đâu”.

      “Đúng là hiểu sao cậu lại thích cái người cuồng kết hôn kia nữa?”. Mộ Tử Khâm nảy người lên, lại là pha bóng đẹp mắt rơi vào giỏ.

      “Tớ tự biết là được”. Ngô Luật Quần cười cười, : “Tớ bảo này Tử Khâm, cậu cũng nên có bạn . Hoa hậu giảng đường của chúng ta Nghiêm Tiểu Tiểu chẳng phải vẫn rất ưu ái cậu ư, cả ngày đều tặng quà, cứ thử gặp gỡ xem thế nào”.

      có hứng thú”. Mộ Tử Khâm nhàn nhạt đáp.

      “Hoá ra cậu thích kiểu xinh đẹp, vậy thử kiểu dễ thương hiền lành , như Dụ Vi Hề chẳng hạn”. Ngô Luật Quần chớp mắt với Tử Khâm.

      “Bánh bao thịt kia á?”. Mộ Tử Khâm bật cười: “Tớ còn chưa đói đến mức đấy đâu”.

      Vừa dứt lời, Ngô Luật Quần vội vàng nháy mắt mấy cái với . Mộ Tử Khâm quay lại nhìn, phát Dụ Vi Hề trở lại sân bóng rổ biết từ bao giờ.

      “À, mua đồ về rồi đây”. Dụ Vi Hề cúi đầu đưa túi đồ uống cho Mộ Tử Khâm, giọng buồn bã.

      Lúc nãy vừa phải lang thang dưới ánh nắng chói chang, bị phơi nắng đến choáng váng, lồng ngực cảm thấy khó chịu, cực kì khó chịu. Kết quả trở lại sân bóng rổ còn nghe thấy Mộ Tử Khâm ghét bỏ là bánh bao thịt, chịu qua lại với .

      Đương nhiên Dụ Vi Hề phải thất vọng, chỉ là nghe xong những lời này tất nhiên thoải mái. Kể ra cũng phục vụ bọn họ mà, cậu ta thể mấy lời dễ nghe được sao?

      Mộ Tử Khâm lấy lon đồ uống từ trong túi ra, bật nắp, uống ngụm, gật đầu, hời hợt : “Cũng được đấy, lần sau tiếp tục ”.

      Còn có lần sau? Dụ Vi Hề ngẩng đầu nhìn trời xanh, khóc ra nước mắt.

      “Vi Hề, mặt cậu sao đỏ bừng lên thế?”. Ngô Luật Quần lo lắng hỏi thăm: “ phải là bị say nắng rồi chứ?”.

      “Đúng đấy”. Mộ Tử Khâm vừa uống đồ uống vừa : “Biết gì ? Bây giờ mặt cậu giống bánh bao, mà giống đào mừng thọ”.

      Dụ Vi Hề mệt mỏi liếc mắt dò xét cậu ta, nhắc lại: “Mặt tớ phải bánh bao”.

      Mộ Tử Khâm bỗng nhiên vươn tay ra, bóp chặt mặt , : “Sao cậu cứ phải chối, mặt đúng là giống bánh bao như đúc mà”.

      Ngón tay Mộ Tử Khâm vừa tiếp xúc với đồ uống nên dính chút nước lạnh, chạm vào mặt Dụ Vi Hề trái lại còn làm tăng nhiệt độ trong cơ thể , đó là loại cảm giác khác thường.

      Dụ Vi Hề vô ý thức lui về phía sau bước, hơi quay đầu , : “ có gì nữa tớ trước đây”.

      xong, xoay người ra ngoài cửa.

      biết vì sao, Dụ Vi Hề cảm giác bước chân của mình bỗng nhiên bẫng như giẫm lên mây, cả người dường như cũng còn chút sức lực. trận trời đất quay cuồng níu lại, sau đó trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất ý thức…

      ~*~ hết chương 2 ~*~

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3:

      lúc Dụ Vi Hề sắp tỉnh lại nghe thấy tiếng quở trách ngừng của Lâm Nhan Ngạn, “Hai người các cậu quá đáng, sao có thể làm cái chuyện táng tận lương tâm như thế hả? Để cậu ấy phải chạy dưới ánh nắng mặt trời gay gắt như vậy, có biết tia tử ngoại có hại cho da thế nào ? Phải đắp biết bao nhiêu mặt nạ mới trắng lại được đấy! Các cậu quá tàn nhẫn!”.

      Dụ Vi Hề đầu óc còn trong trạng thái choáng váng nhưng dựa vào chút ý thức còn lại mà nhận ra mình nằm giường trong bệnh viện.

      “Vi Hề chẳng phải là chỉ bẻ gẫy tay cậu có tí thôi sao, cậu ấy làm rất nhiều chuyện bồi thường rồi sao cậu cứ chịu tha cho cậu ấy chứ? Xem , Vi Hề trắng trẻo mịn màng nhà tớ sắp bị nướng cháy đen thành hòn than rồi này, sao các cậu nhẫn tâm thế!”. Lâm Nhan Ngạn tiếp tục ra mặt giúp Dụ Vi Hề.

      Dụ Vi Hề tuy rằng tỉnh lại nhưng nghĩ là nếu để Lâm Nhan Ngạn thay mình dạy dỗ Mộ Tử Khâm cũng tệ liền chặt nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ hôn mê.

      Ai ngờ giọng lạnh lùng của Mộ Tử Khâm đúng lúc này khẽ cất lên: “Cậu ấy tỉnh rồi”.

      Dụ Vi Hề hết cách, đành phải mở mắt ra.

      “Vi Hề, cậu sao chứ?”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.

      sao”. Dụ Vi Hề day day đầu, “Đầu còn hơi choáng chút thôi”.

      “Cậu là vì mua đồ uống cho hai cái tên ỷ mạnh hiếp yếu này nên mới bị cảm nắng mà té xỉu”. Lâm Nhan Ngạn nhắc nhở.

      “Nhan Ngạn, chúng ta tìm bác sĩ hỏi những điều cần lưu ý ”. Ngô Luật Quần chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, lôi Lâm Nhan Ngạn ra.

      Tức khắc, trong phòng chỉ còn lại có hai người Dụ Vi Hề và Mộ Tử Khâm.

      Nhìn Mộ Tử Khâm sắc mặt tốt khoanh hai tay tựa người vào tường, cả người Dụ Vi Hề run rẩy, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

      Nhưng Mộ Tử Khâm thong thả đến bên người , khẽ hỏi: “Khó chịu trong người sao vẫn còn cố chấp muốn mua đồ uống?”.

      Dụ Vi Hề mở mắt ra, đôi mắt trong như nước chớp cả nửa ngày, đáp lại: “Tớ làm chuyện có lỗi với cậu, đương nhiên là phải chuộc tội rồi”.

      Mộ Tử Khâm nhìn khuôn mặt tròn trắng nõn hồng lên của Dụ Vi Hề, cực kì muốn vươn tay ra véo, mà thực tế làm như vậy .

      “Đau quá”. Dụ Vi Hề đau đến nhe răng nhếch miệng, vội lùi ra sau.

      Mộ Tử Khâm ngồi cái ghế bên giường bệnh, ngả người ra sau, đôi chân dài vắt lên nhau. : “Dụ Vi Hề, tôi tha thứ cho cậu”.

      Ngày hôm nay lúc Dụ Vi Hề ngất xỉu ngay trước mặt, quả sợ hết cả hồn và cũng là lần đầu tiên nhận ra, mình thực hơi quá đáng. Cho dù Dụ Vi Hề từng làm sai nhưng nể tình nghe lời làm nhiều việc như vậy tính toán gì nữa.

      chứ?”. Dụ Vi Hề ngạc nhiên mừng rỡ, “Ý cậu là sau này sai tớ làm việc nữa à?”.

      “Đúng”. Mộ Tử Khâm gật đầu.

      “Vậy”, Mắt Dụ Vi Hề loé lên tia mong chờ, “Sau này cậu đừng bảo tớ giống bánh bao nữa nhé”.

      Mộ Tử Khâm cười nhạt, phun ra ba chữ: “ đời nào”.

      “Vì sao?”. Dụ Vi Hề giải thích được, “Chẳng phải cậu tha thứ cho tớ rồi mà?”.

      “Vì nhìn cậu giống bánh bao”. Mộ Tử Khâm , “Tôi chỉ thành thực lên mà thôi”.

      Dụ Vi Hề thất vọng cúi đầu. Mộ Tử Khâm này sao cứ thế chứ?

      Nhưng bất luận thế nào, Dụ Vi Hề cũng coi như hoàn toàn được giải thoát. Từ ngày hôm đó về sau, Mộ Tử Khâm chỉnh nữa. Vì vậy, cuộc sống trung học tốt đẹp của lại lần nữa trở về!

      Vốn tưởng có thể bỏ quách cái chức trợ lí đội bóng rổ bị ép làm này, nhưng mấy vị đội viên nhà ta được hưởng thụ món lợi bánh ga-tô thế nào cũng đồng ý cho từ chức, Dụ Vi Hề chỉ có thể nghỉ tạm thời.

      Thực ra làm trợ lý cũng rất dễ, chỉ cần chuẩn bị sẵn bánh ngọt cho bọn họ rồi làm mấy việc lặt vặt là xong. Thời gian còn lại cứ ngồi chỗ ngắm đám trai đẹp tranh bóng rổ, Dụ Vi Hề cũng được vui vẻ ung dung tự tại, mỗi ngày đều cười ngoác đến tận mang tai.

      Tình trạng của bị Mộ Tử Khâm nhìn thấy. Hôm nay, trong lúc luyện tập bóng lại hờ hững quay sang với Ngô Luật Quần: “Cậu nhìn cái bánh bao thịt kia kìa, cả ngày chỉ biết cười khúc khích”.

      “Thế á? Sao tớ phát ra nhỉ?”. Ngô Luật Quần .

      “Mắt cậu cả ngày dán hết vào người Lâm Nhan Ngạn, làm sao mà phát được chứ?”. Mộ Tử Khâm trêu ghẹo cậu bạn tốt.

      Ngô Luật Quần đương nhiên cũng phản kích, nháy mắt mấy cái, : “Ánh mắt của con trai đương nhiên là phải tập trung vào người con mà mình thích chứ. Thế nếu dựa theo cách này, cậu chú ý đến Dụ Vi Hề như thế, khéo lại… thích người ta mất rồi”.

      “Cái bánh bao kia á?”. Mộ Tử Khâm vô tình cười, “Sao có thể?”.

      “Vì sao thể?”. Ngô Luật Quần chậm rãi phân tích giúp , “Cậu luôn luôn thích giao tiếp với con nhưng hết lần này tới lần khác lại thích chuyện với Dụ Vi Hề rồi trêu chọc cậu ấy nữa”.

      “Lẽ nào cậu nhận ra là tớ bắt nạt ta sao?”. Mộ Tử Khâm phản bác.

      như thế, Ngô Luật Quần lại đồng tình, “Nhưng gần đây cậu bắt nạt cậu ấy nữa mà lại hay tiếp xúc với cậu ấy hơn, điều này giải thích sao đây?”.

      “Nhắc nhở câu, phía sau cậu sắp cháy rồi kìa”. Mộ Tử Khâm chỉ chỉ phía sau .

      Ngô Luật Quần nhìn lại thấy phía khán đài, Lâm Nhan Ngạn trò chuyện rất vui vẻ với bạn nam lớp bên cạnh. vội vàng quẳng Mộ Tử Khâm sang bên, phóng về phía kia.

      Nhớ tới lời bạn tốt vừa , trong lòng Mộ Tử Khâm bỗng nhiên biết vì sao lại khó chịu. Sao có thể thích cái bánh bao kia được? Tuy mặt véo rất thoải mái nhưng… Sao có thể thích được chứ?

      Càng nghĩ càng rối, Mộ Tử Khâm vỗ vỗ quả bóng rổ trút giận, nhanh nhẹn chạy đến dưới rổ, nhảy lên.

      Nhưng vì sàn nhà vừa lau, trượt chân ngã luôn xuống đất, cảm thấy đau nhức cả cánh tay.

      Mộ Tử Khâm muốn đứng dậy tiếng bước chân vội vã vang lên. Tập trung nhìn thấy Dụ Vi Hề cầm hòm thuốc chạy nhanh đến, ngồi xổm bên người lo lắng hỏi: “Mộ Tử Khâm, cậu sao chứ?”.

      sao”. Mộ Tử Khâm kiểm tra cánh tay, đáp: “Chỉ trầy da tí thôi”.

      “Làm tớ sợ muốn chết”. Dụ Vi Hề vuốt vuốt ngực: “Tớ chỉ sợ cậu lại gãy xương”.

      “Yên tâm, chỉ cần có cái bánh bao như cậu đâm vào tôi cổ tay tôi rất an toàn”. Mộ Tử Khâm móc.

      “Tớ xin lỗi rất nhiều lần rồi mà”. Dụ Vi Hề giọng thầm, mở hòm thuốc ra băng bó cho .

      quỳ cả hai chân, cẩn thận từng li từng tí dùng nước sạch rửa bụi bẩn bên ngoài rồi lại nhàng dán cao dán lên vết thương.

      Tóc Dụ Vi Hề buông xuống phủ cánh tay . Những sợi tóc mềm mại tạo nên cảm giác hơi ngưa ngứa. Hai người dựa vào rất gần, mùi hương thoang thoảng từ người Dụ Vi Hề toả ra bay vào mũi , in sâu vào lòng người. Gương mặt Dụ Vi Hề được phóng đại, da trắng nõn gần như trong suốt, lông mi dài mà cong, cực kì… đáng .

      sai, trong đầu Mộ Tử Khâm thực lên cái từ đáng này.

      bỗng giật mình, lẽ nào mình thực giống như Ngô Luật Quần … Thích Dụ Vi Hề mất rồi?

      chưa kịp xác định Dụ Vi Hề ngẩng đầu, cười hì hì: “Sắp xong rồi, đau chứ?”.

      Mộ Tử Khâm bỗng nhiên có loại cảm giác như nhìn trộm bị người ta phát , mặt bỗng đỏ bừng cả lên. quay đầu , giọng miễn cưỡng: “Chân tay vụng về, trầy da cũng bị cậu làm cho thành chảy máu đầm đìa rồi”.

      Dụ Vi Hề tủi thân thầm: “Động tác của tớ lắm mà”.

      “Cái móng lợn của cậu đương nhiên biết nặng là gì”. xong, Mộ Tử Khâm thèm nhìn mà xoay người như thể trốn tránh điều gì.

      Nhưng thực ra cảm giác rất rệt, cánh tay, chỗ Dụ Vi Hề chạm vào ấm áp nóng nóng. Mà trong lòng, cũng có loại cảm giác chưa từng có.

      Bởi vì lúc trong sân bóng rổ vô duyên vô cớ bị Mộ Tử Khâm đả kích, tâm trạng Dụ Vi Hề vui, cúi gằm mặt về lớp học. Kết quả hành lang lại cẩn thận đâm vào người.

      Dụ Vi Hề vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, cậu có bị làm sao ?”.

      Trời ạ, nghìn vạn lần đừng để cổ tay người ta bị gãy xương.

      lúc lo lắng, từ đỉnh đầu vang lên giọng quen thuộc, “Vi Hề? Cậu học lại rồi à?”.

      Dụ Vi Hề ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, buột miệng gọi: “Trịnh Dịch Phong?”.

      Trịnh Dịch Phong từng là bạn học của Dụ Vi Hề, bề ngoài nho nhã, giỏi giang đa tài. Lúc hai người còn học cùng lớp, Dụ Vi Hề vẫn luôn có cảm tình với , tiếc rằng sau lại vì tai nạn giao thông mà bị ép tạm nghỉ học. Hơn nữa, nhà trường vì muốn tạo điều kiện học tập tốt nhất cho học sinh năm ba nên sắp xếp cho bọn họ dãy nhà riêng, những cấp còn lại học ở chỗ khác. Vì vậy, hai người có dịp qua lại.

      ngờ mấy ngày nay, dãy nhà kia có chút trục trặc nên toàn bộ học sinh năm ba tạm thời sang chỗ bọn họ bên này. Chính vì thế nên hôm nay mới có thể gặp lại .

      Càng ngờ hơn chính là, Trịnh Dịch Phong gặp được lại cảm thấy rất mừng. Hôm đó hai người trò chuyện với nhau vui vẻ, trong lòng Dụ Vi Hề dễ chịu hẳn lên.

      Nhưng chuyện khiến vui hơn nữa còn ở phía sau. Từ sau hôm ấy, hai người vì cùng tham gia các hoạt động của trường mà thường xuyên gặp mặt, dần dần trở nên thân thiết.

      Giọng dịu dàng của Trịnh Dịch Phong làm người ta cảm thấy nụ cười của như mang tới cả làn gió xuân, khiến Dụ Vi Hề say mê.

      Vì muốn thể sức hút của bản thân, Dụ Vi Hề mỗi ngày đều mang thêm phần cơm hộp được chuẩn bị công phu, hẹn Trịnh Dịch Phong lên sân thượng cùng ăn.

      Đương nhiên, để tránh lời ra tiếng vào, Dụ Vi Hề làm mọi việc cực kì bí mật. Nhưng kì lạ trong khoảng thời gian này của lại bị Mộ Tử Khâm phát .

      Buổi trưa hôm nay, khi Dụ Vi Hề lần thứ hai vô cớ biến mất, Mộ Tử Khâm tìm đúng thời cơ, giả vờ vô tình dò hỏi Lâm Nhan Ngạn, “Dụ Vi Hề chạy đâu mất rồi?”.

      Lâm Nhan Ngạn thà, “Lên sân thượng ăn rồi”.

      “Ý cậu là mình ta lên sân thượng ăn á?”. Mộ Tử Khâm hỏi.

      Lâm Nhan Ngạn mờ ám cười cười, “Đương nhiên phải mình, còn có cả Trịnh Dịch Phong đẹp trai là bạn học hồi trước của cậu ấy nữa. Gần đây hai người bọn họ rất thân thiết. Tớ đoán sắp có chuyện vui rồi”.

      “Ý cậu là bây giờ ta ngồi ăn với người con trai?”. biết vì sao, trong lòng Mộ Tử Khâm bỗng nhiên vô cớ bừng lên ngọn lửa.

      Như kiểu là, tức giận vì nghe bạn mình đương vụng trộm với người khác vậy.

      Từ sau hôm ở sân bóng rổ đó, Mộ Tử Khâm bắt đầu càng thêm quan tâm đến Dụ Vi Hề. muốn tìm ra khuyết điểm của để khiến bản thân mình tỉnh táo lại. Thế nhưng như mong muốn, khuôn mặt bánh bao của Dụ Vi Hề trong mắt dần dần trở nên đánh . thích nghe giọng của , thích ngắm nụ cười của , thích từng cử động của .

      thay đổi này khiến cảm thấy hoảng loạn, Mộ Tử Khâm bỗng nhiên ý thức được, có thể, thực thích nàng bánh bao này rồi.

      Vì thế khi nghe tin Dụ Vi Hề và Trịnh Dịch Phong lúc này ăn cùng nhau sân thượng, Mộ Tử Khâm nhịn được nữa, lao luôn ra khỏi phòng học, bước nhanh về phía sân thượng.

      Nhưng vừa mới đến cầu thang gặp Dụ Vi Hề cơm nước xong xuôi chuẩn bị quay lại lớp.

      Mộ Tử Khâm chặn lại, chất vấn: “Dụ Vi Hề, cậu vừa đâu?”.

      “Tớ… tớ lung tung thôi”. Ánh mắt Dụ Vi Hề né tránh.

      “Vừa lên sân thượng đúng ?”. Mộ Tử Khâm nhíu mày, “Còn nữa, sao cậu lại cầm tận hai hộp cơm?”.

      “Tớ ăn nhiều lắm mà”. Dụ Vi Hề vội vàng giấu hộp cơm ra sau người.

      “Thảo nào lại tròn xoe như thế”. Mộ Tử Khâm nheo nheo mắt.

      “Vậy, tớ về lớp trước đây”. Dụ Vi Hề xong muốn ngay nhưng Mộ Tử Khâm lại chống tay lên tường chặn lại, “Rốt cục cậu, vừa mới làm gì hả?”.

      “Tớ… Tớ ăn”. Dụ Vi Hề đáp .

      mình cậu?”. Mộ Tử Khâm kẹp chặt .

      “Ừ”. Dụ Vi Hề đảo mắt dám nhìn thẳng vào .

      dối, mũi cậu lõm vào rồi kìa”. Mộ Tử Khâm lạnh như băng .

      “Mũi tớ bị lõm, chỉ tại cậu cao thôi”. Dụ Vi Hề khẽ lầu bầu, “Hơn nữa, dối là mũi dài ra cơ mà”.

      “Cậu định hả?”. Mộ Tử Khâm nhướng mày uy hiếp.

      Bị uy quyền khuất phục, Dụ Vi Hề đành phải : “Tớ ăn cơm cùng người bạn sân thương”.

      “Vậy hai hộp cơm là thế nào?”. Mộ Tử Khâm tiếp tục tra hỏi.

      hộp là để cho cậu ấy”. Dụ Vi Hề sợ hãi nhìn Mộ Tử Khâm, thực vì sao trong ánh mắt lại phảng phất như có lửa đốt.

      Mộ Tử Khâm hít sâu hơi, : “Từ ngày mai trở , cậu cũng phải mang cho tôi phần cơm hộp”.

      “Tại sao chứ?”. Dụ Vi Hề kinh ngạc.

      “Bởi vì”, Mộ Tử Khâm kề sát vào , gằn từng câu từng chữ: “Cậu làm gãy cổ tay tôi”.

      “Tay cậu sớm khỏi rồi gì, hơn nữa, tớ cũng dùng hành động thực tế để chuộc lỗi rồi mà”. Dụ Vi Hề cắn cắn môi dưới.

      “Vậy… ý của cậu là muốn hả?”. Trong đôi mắt đẹp của Mộ Tử Khâm bừng lên tầng ánh sáng nguy hiểm.

      “Đúng thế đấy!”. xong, hai chân Dụ Vi Hề vẽ thành vòng tròn trốn nhanh như chớp.

      Nhìn bóng lưng xa dần của , Mộ Tử Khâm hết sức bình tĩnh. Đôi môi mỏng của hơi nhếch lên, “Dụ Vi Hề, mọi chuyện phải do cậu quyết định”.

      ~*~ hết chương 3 ~*~

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4:

      Tiên đoán của Mộ Tử Khâm ngay ngày hôm sau linh ứng.

      Dụ Vi Hề bi ai nhìn cánh tay trái của Mộ Tử Khâm lại quấn băng vải.

      “Bác sĩ là vết thương cũ tái phát”. Mộ Tử Khâm mỉm cười nhìn về phía Dụ Vi Hề, “Sau này lại phải làm phiền đầu sỏ gây nên là cậu chạy việc giúp tôi rồi”.

      Nghe vậy, Dụ Vi Hề nước mắt lưng tròng văng khắp nơi.

      Vì sao, vì sao ông trời lại đối xử với như thế!

      Nhưng còn cách nào khác, ai bảo dính phải chuyện này chứ? Vì vậy, Dụ Vi Hề chỉ có thể nhẫn nại, chuẩn bị tốt để chịu đựng hành hạ lần thứ hai.

      Nhưng thể ngờ lần hành hạ này càng thêm kinh khủng hơn.

      Buổi trưa cùng ngày, Dụ Vi Hề chuẩn bị cầm hộp cơm lên chỗ hẹn sân thượng, Mộ Tử Khâm lại cướp luôn phần cơm hộp của hai người, cầm dĩa ăn luôn.

      Dụ Vi Hề sợ run, lúc lâu mới phản ứng lại được, hét lớn: “Mộ Tử Khâm, cậu làm gì thế hả?”.

      Mộ Tử Khâm gắp miếng thịt bò cho vào miệng, chậm rãi nhấm nháp, “Tôi quên mang cơm”.

      “Nhưng cậu cũng đâu ăn hết được hai phần chứ!”. Dụ Vi Hề nhìn phần cơm hộp bị càn quét, khóc ra nước mắt.

      “Tôi bị thương, cơ thể cần dinh dưỡng”. Mộ Tử Khâm mở to mắt, nhìn sâu vào mắt , “Còn nhớ chứ? Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”.

      “Đừng có lặp lại cái tiếng này nữa!”. Dụ Vi Hề bịt tai, chịu thua hoàn toàn.

      Vì vậy, buổi trưa hôm đó, dạ dày Trịnh Dịch Phong đành chịu đói.

      Mấy ngày tiếp theo, Dụ Vi Hề phát , bất luận mang nhiều hay ít cơm hộp đến đều bị Mộ Tử Khâm cướp , ăn đến còn hạt.

      Quá ngại vì nhiều lần lỡ hẹn, Dụ Vi Hề đành phải từ bỏ việc hẹn ăn cơm sân thượng với Trịnh Dịch Phong.

      Nhưng ngay sau đó, Dụ Vi Hề lại phát , thời gian ở chung của và Trịnh Dịch Phong dần dần ít – đó là vì Mộ Tử Khâm mỗi ngày đều có thể tìm ra rất nhiều chuyện khiến bận đến kịp thở.

      Ví dụ như tan học hôm nay, Dụ Vi Hề vốn có hẹn cùng về nhà với Trịnh Dịch Phong, ai ngờ Mộ Tử Khâm bỗng nhiên bắt phải thay làm báo tường.

      Dụ Vi Hề hết cách, đành phải lỡ hẹn với Trịnh Dịch Phong lần nữa.

      Nghĩ đến thất vọng trong mắt Trịnh Dịch Phong, tâm trạng trầm xuống như khí trời u hôm nay vậy.

      Đến lúc Dụ Vi Hề viết xong chữ cuối cùng nghe thấy tiếng ầm ầm, mưa như trút nước xuống.

      nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trời mưa rất to đổ xuống mặt đất như thể làm nổi lên cả tầng khói trắng.

      Làm sao bây giờ? Hôm nay mẹ phải trực phòng cấp cứu ở bệnh viện, chắc chắn có thời gian tới đón mình, xem ra đành phải chờ mưa tạnh dần rồi về thôi.

      Nhưng đợi mãi đến hơn mười phút, mưa lại càng lúc càng to. Dụ Vi Hề lo lắng điện thoại di động đổ chuông. Trong phòng học vắng vẻ vốn có cảm giác độc, bây giờ có thể chuyện với ai đó cũng tốt. Dụ Vi Hề vui vẻ, quên cả xem tên màn hình mà ấn luôn nút nhận cuộc gọi.

      Ai ngờ đầu bên kia lại truyền đến giọng Mộ Tử Khâm: “Cậu vẫn còn ở trong lớp à?”.

      “Ừ”. Giọng Dụ Vi Hề ỉu xìu.

      “Xe tôi ở ngoài cổng trường, cậu ra đây ngay , tôi đưa cậu về nhà”.

      Dụ Vi Hề tin, hơn tiếng đồng hồ rồi, tài xế nhà họ Mộ chẳng lẽ chưa đưa Mộ Tử Khâm về nhà được chắc? Sao bây giờ lại ở ngoài cổng trường?

      “Có nghe thấy ?”. Mộ Tử Khâm hỏi.

      Dụ Vi Hề vốn định đồng ý nhưng nghĩ đến chuyện Mộ Tử Khâm hành hạ mình mấy ngày nay lại tức lên, : “ cần, tớ có ô rồi”.

      “Sáng sớm nay trời nắng, cậu đâu có mang ô?”. Mộ Tử Khâm hỏi vặn.

      Dụ Vi Hề lại được.

      “Dù sao trong vòng hai mươi phút cậu lập tức xuống đây cho tôi, đừng để tôi phải lên lôi xuống”. Mộ Tử Khâm ra tối hậu thư, sau đó ngắt điện thoại.

      Dụ Vi Hề nổi máu, tên Mộ Tử Khâm này dám uy hiếp mình? Hôm nay nhất đinh ngồi xe đấy.

      Vì vậy, Dụ Vi Hề cầm cặp lao xuống lầu, hít thở sâu, bi tráng liều phen chạy về nhà từ cổng sau của trường dưới trời mưa tầm tã.

      Dỗi tí mà hậu quả lại rất nghiêm trọng. Đêm đó, sốt cao cả đêm, ngày hôm sau đương nhiên là thể học được.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, trong lòng Dụ Vi Hề thấy có tí may mắn: Thế cũng tốt, đỡ phải làm chân chạy việc cho Mộ Tử Khâm.

      Hồ An Ny ngược lại vô cùng lo lắng, hôm nay ở bệnh viện có ca mổ mà bà phải mổ chính nhưng nhìn con mê man thực nỡ làm.

      Dụ Vi Hề thoải mái khẽ : “Mẹ, con thực sao đâu, ngủ giấc là khỏi thôi, mẹ mau làm ”.

      Hồ An Ny vừa cho uống thuốc vừa hỏi: “Vi Hề, vừa rồi có bạn nam tên là Trịnh Dịch Phong gọi điện thoại tới hỏi thăm con, nó là ai vậy?”.

      ạ?”. Mặt Dụ Vi Hề đỏ bừng lên, biết là do hưng phấn hay sốt cao nữa.

      Hồ An Ny chớp chớp mắt: “Nó có phải là đứa con thích ?”.

      Dụ Vi Hề bị sốt đến hồ đồ, hoàn toàn quên cả xấu hổ, mắt nhắm mắt mở lẩm bẩm: “Mẹ, Trịnh Dịch Phong là bạn học trước đây của con, cậu ấy rất đẹp trai, hơn nữa con người cũng tốt, lại hiểu biết lễ phép, học hành xuất sắc… Mẹ, thuốc có tác dụng rồi, con ngủ , mẹ đừng làm phiền con mà mau làm ”.

      xong, Dụ Vi Hề nhắm mắt lại.

      Hồ An Ny do dự nhưng lại nghĩ đến tình trạng bệnh nhân rất nguy hiểm, đành phải để con ở nhà mà chạy đến bệnh viện.

      chuẩn bị ra khỏi nhà thấy có cậu học sinh đẹp trai đứng trước cửa, cậu ta hỏi: “Xin hỏi, đây có phải là nhà Dụ Vi Hề ạ?”.

      Ngay lúc chớp loé lên, Hồ An Ny bỗng nhiên phản ứng lại được, người này nhất định là cậu Trịnh Dịch Phong mà con mình thích rồi. Chắc là biết Vi Hề hôm nay đến trường nên đến thăm con bé đây.

      Hoá ra là con rể tương lai, vậy cần khách sáo nữa. Hồ An Ny lôi Mộ Tử Khâm vào nhà, dặn dò: “Phòng Vi Hề ở tầng hai, thuốc đặt đầu giường nó, phiền cháu bốn tiếng cho nó uống lần… Thôi chết, kịp nữa rồi, cháu à, nhờ cháu nhé”.

      xong, bà chạy luôn ra khỏi cửa.

      Mộ Tử Khâm nhướn mày, vốn tưởng Dụ Vi Hề hôm nay giả bệnh đến trường để tránh , ngờ là bị sốt .

      lên phòng Dụ Vi Hề tầng hai, đẩy cửa ra thấy bên trong sắp xếp bài trí rất ấm áp, chỗ nào cũng thấy toàn là thú bông, còn Dụ Vi Hề cuộn tròn trong chăn bông giường.

      Mộ Tử Khâm từ từ tiến lại bên giường, nhìn từ xuống.

      Dụ Vi Hề nhắm chặt hai mắt, vùng xung quanh lông mày nhăn lại hình như thấy rất khó chịu. Mặt bị sốt đến ửng đỏ như bị thiêu, nhìn rất giống quả táo chín mọng mê hoặc khiến người ta chỉ muốn cắn cái.

      Mộ Tử Khâm nhìn chằm chằm kĩ, trong mắt dần dần có thay đổi. Sau đó, vươn tay ra – nắm chặt lấy mũi .

      Hôm qua dám cãi lại mệnh lệnh của mình, Dụ Vi Hề này đúng là muốn bị đánh quá rồi.

      Dụ Vi Hề ngủ say trong nháy mắt bị thiếu khí, ngừng lắc đầu.

      Mộ Tử Khâm buông tay.

      Hai tay Dụ Vi Hề bắt đầu vung loạn xạ.

      Mộ Tử Khâm cứ buông tay.

      Hai chân Dụ Vi Hề bắt đầu đạp loạn xạ.

      Mộ Tử Khâm vẫn buông tay.

      Rốt cục, Dụ Vi Hề đầu gục sang bên, nhúc nhích nữa.

      Mộ Tử Khâm lúc này mới buông tay, trong lòng hơi lo lắng: phải ta thở được mà chết rồi đấy chứ?

      muốn cầm cái gương đặt sát vào mũi để kiểm tra xem có còn hô hấp Dụ Vi Hề bỗng ngáp cái, kéo chăn, xoay mặt vào tường tiếp tục ngủ say sưa.

      Trán Mộ Tử Khâm nổi lên ba vạch đen.

      Đổi túi nước đá chườm cho Dụ Vi Hề xong, Mộ Tử Khâm bắt đầu nhìn quanh gian phòng.

      Nhìn giá sách, tất cả đều là sách tham khảo, quả nhiên là nữ sinh ngoan ngoãn chán phèo.

      Kéo hết ngăn kéo bàn học ra xem, mọi thứ bên trong đều được xếp ngay ngắn có trật tự, quả nhiên là có năng khiếu làm nữ nô dịch.

      Cuối cùng là mở tủ quần áo, cái này này, quần lót kiểu gì mà toàn là màu hồng Hello Kitty thế biết? Ấu trĩ. Còn cả áo lót nữa, tất cả đều là cup A, quá bi thảm.

      Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đến lúc cho Dụ Vi Hề uống thuốc, Mộ Tử Khâm vỗ vỗ mặt muốn đánh thức dậy nhưng Dụ Vi Hề có phản ứng.

      Mộ Tử Khâm hết cách, đành phải cầm tay nhàng kéo dậy, cẩn thận cho uống thuốc.

      Dụ Vi Hề nhắm mắt lại, nuốt viên thuốc Mộ Tử Khâm đưa cho vào miệng rồi nằm xuống giường mà tựa luôn vào vai , ngủ thiếp .

      mặt Mộ Tử Khâm có vẻ mất tự nhiên, muốn đặt xuống giường lại nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của ai đó. chỉ thế, còn cảm thấy chỗ vai mình ươn ướt.

      Con bé này quệt nước miếng lên vai mình!

      Khoé mắt Mộ Tử Khâm giật giật.

      Tuy vui vì chuyện hôm qua Dụ Vi Hề cho mình leo cây nhưng Mộ Tử Khâm vẫn hết sức cẩn thận chu đáo chăm sóc cho .

      lúc lại đổi túi chườm nước đá, xem đúng giờ cho uống thuốc, thỉnh thoảng còn để cái tay vung loạn của vào trong chăn.

      Mộ Tử Khâm ngồi bên giường, chán có gì làm liền bắt đầu chọc chọc mặt . Khỏi phải , mặt Dụ Vi Hề mềm mềm mịn mịn có khi còn hơn cả bánh pút-đing. Mộ Tử Khâm càng chọc càng thích, tốc độ và lực đạo càng lúc càng tăng.

      Nhưng lúc vui vẻ, Dụ Vi Hề bỗng há miệng cắn ngón tay cái mạnh.

      Mộ Tử Khâm tốn hết sức của chín trâu hai hổ mãi mới rút được ngón tay mình ra. Nhìn cái, mặt tự dưng lại đỏ bừng lên.

      Lúc này, Dụ Vi Hề mơ hồ câu:”Lạp xưởng, đừng cướp lạp xưởng của tôi”.

      Dám biến ngón tay thành lạp xưởng? Khoé miệng Mộ Tử Khâm run run, vươn tay ra áp vào cái mặt bánh bao của chuẩn bị véo cái mạnh. Nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài mà tha cho .

      Mộ Tử Khâm cúi đầu, nhìn Dụ Vi Hề.

      Khuôn mặt trắng nõn lại hơi hơi ửng đỏ, cái mũi cao xinh xắn, lông mi dài mà cong, còn cả… đôi môi đào căng mọng làm người ta mê mẩn đến muốn phạm tội.

      Mộ Tử Khâm cứ như bị ma ám, chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên đôi môi kia.

      Môi mềm mại mà ấm áp, còn có chút gì đó ngọt ngào khiến mê muội. Mộ Tử Khâm khẽ liếm lướt qua tựa như đó là hương vị tuyệt nhất thế gian. Lưỡi lần lượt liếm hết hàm răng , tuyên bố quyền sở hữu của mình. Tiếp đó, tách hai hàm răng ra, hưởng thụ thành quả thắng lợi đẹp đẽ nhất. cuốn lấy cái lưỡi mềm mại của , dây dưa chặt, say sưa mút vào mãi đến lúc Dụ Vi Hề thiếu dưỡng khí, khó chịu rên lên bất mãn mới ngừng lại được, lưu luyến rời buông ra.

      Giờ khắc này, trong mắt Mộ Tử Khâm loé lên kiên định.

      hiểu , này là người mình định.

      Khi Dụ Vi Hề tỉnh lại là buổi tối.

      Hồ An Ny bưng tới bán cháo loãng vừa cho ăn vừa hưng phấn : “Vi Hề, bạn trai con đẹp trai đấy”.

      Dụ Vi Hề chín tầng mây hiểu gì: “Bạn trai gì cơ ạ?”.

      Hồ An Ny cười : “Cái cậu tên là Trịnh Dịch Phong kia ấy, hôm nay chính là nó chăm sóc con cả ngày mãi đến lúc mẹ về đấy”.

      Dụ Vi Hề trợn to mắt, thể nào, sao mình cảm thấy gì hết cơ chứ? Mà quan trọng hơn là, tướng ngủ của xấu như vậy, Trịnh Dịch Phong thấy nhất định rất thất vọng.

      Chết mất thôi!

      Dụ Vi Hề trùm chăn kín đầu, rên rỉ: “Mẹ, sao mẹ lại để cậu ấy vào?”.

      “Đừng xấu hổ”. Hồ An Ny vỗ vỗ chăn, cười : “Thằng bé đúng là đẹp trai , mắt thẩm mỹ con mẹ tệ đâu nhé”.

      Dụ Vi Hề đâu còn nghe thấy bà gì nữa, còn xấu hổ trong chăn.

      Nhưng xấu hổ xong lại nghĩ đến chuyện Trịnh Dịch Phong quan tâm mình như thế, Dụ Vi Hề thầm cảm thấy vui vẻ. Vì vậy, nhân lúc bị ốm nghỉ ở nhà tranh thủ đan cái khăn quàng cổ để tặng cho Trịnh Dịch Phong.

      Vốn định lặng lẽ tặng nhưng lúc giữa giờ, Lâm Nhan Ngạn lại phát ra nó, ép hỏi Dụ Vi Hề định tặng cho ai. Dụ Vi Hề hết cách, đành phải hết cho biết.

      Sau khi nghe xong, Lâm Nhan Ngạn dùng khuỷu tay huých huých , mờ ám hỏi: “Cậu với Trịnh Dịch Phong nam quả nữ cứ thế ở cùng nhau ngày đêm hả? Cậu ta có hôn cậu ?”.

      “Sao thế được chứ?”. Tai Dụ Vi Hề đỏ hết cả lên, “Cậu ấy phải loại người như vậy”.

      “Vậy cậu ta làm gì?”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.

      Dụ Vi Hề lắc đầu: “Tớ nhớ , lúc đó ốm đến thất điên bát đảo căn bản cả mắt cũng mở nổi… Nhưng nghe mẹ tớ , Trịnh Dịch Phong cậu ấy cho tớ uống thuốc, đổi túi chườm nước đá, đắp chăn, làm rất nhiều chuyện”.

      Lâm Nhan Ngạn ôm ngực, vẻ mặt cảm động: “Dụ Vi Hề, người con trai tốt như vậy, cậu nhất định phải gả cho cậu ta!”.

      “Cậu gì thế hả?”. Dụ Vi Hề mặt đỏ như quả cà chua, lấy tay phẩy phẩy hạ nhiệt độ.

      “Đừng xấu hổ, tớ biết thừa hai người rồi”. Lâm Nhan Ngạn vỗ vỗ vai , nụ cười mặt bỗng nhiên cứng đờ, “Vi Hề, cậu có thấy lạnh ?”.

      Dụ Vi Hề vòng hai tay, hơi run rẩy,”Hình như là có”.

      Hai người liếc nhau rồi chậm rãi quay đầu lại.

      Vừa nhìn cái, Lâm Nhan Ngạn sợ đến mức tóc quăn suýt biến thành thẳng, Dụ Vi Hề đứng bật dậy – Mộ Tử Khâm biết ngồi phía sau hai từ bao giờ, toàn thân dưới được bao bởi tầng khí lạnh lẽo nguy hiểm.

      “Mộ Tử Khâm, cậu làm gì thế hả?”. Dụ Vi Hề lúng túng.

      Mộ Tử Khâm nhìn Dụ Vi Hề, mắt nheo lại chậm chậm, “Hoá ra hôm đó là Trịnh Dịch Phong đến nhà chăm sóc cho cậu”.

      Dụ Vi Hề bị ánh mặt băng giá của làm lạnh run, chỉ có thể lắp bắp : “À, ừ, đúng thế”.

      “Được”, Mộ Tử Khâm mỉm cười, nụ cười lạnh như tuyết rơi đỉnh Thiên Sơn, “Được lắm”.

      Tuy rằng biểu của Mộ Tử Khâm hết sức kỳ lạ, nhưng cũng phải lại, cậu ta làm gì có ngày nào mà kỳ quái cơ chứ?

      Vì vậy, Dụ Vi Hề cũng để chuyện này trong lòng. Đợi đến lúc tan học buổi chiều, muốn cầm quà tìm Trịnh Dịch Phong chủ nhiệm lớp có việc gọi , Dụ Vi Hề liền lên văn phòng trước.

      Sau khi trở về lại thấy Mộ Tử Khâm ra từ chỗ ngồi của . Dụ Vi Hề hỏi: “Cậu tìm cái gì à?”.

      Mộ Tử Khâm nhướn mắt lên, mỉm cười: “ có gì”.

      quen với khác thường của Mộ Tử Khâm, Dụ Vi Hề cũng thèm để ý, sờ sờ đầu, lấy món quà đặt trong ngăn bàn chạy tìm Trịnh Dịch Phong. Nghĩ đến hôm đó mình bị ốm nhìn nhất định rất xấu, hơi ngượng ngùng đỏ mặt, Dụ Vi Hề dúi quà vào tay , thấp giọng : “ biết cậu có thích ”. Sau đó bỏ chạy.

      Thế nhưng, từ hôm đó về sau, Trịnh Dịch Phong tìm nữa. Ngay cả có lúc gặp hành lang cũng chỉ hơi gật đầu rồi nhanh chóng mất.

      Dụ Vi Hề uể oải cực kỳ, thực hiểu nổi chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ khăn quàng cổ đan xấu quá nên Trịnh Dịch Phong ghét mình luôn rồi? Hay là cậu ấy hiểu lầm mình tặng khăn quàng cổ là vì muốn làm bạn cậu ấy nên sợ quá rồi?

      Dụ Vi Hề vò đầu bứt tai, tóc rối bù lên mà nghĩ lấy nổi nguyên nhân.

      ~*~ hết chương 4 ~*~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :