1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn gái cũ yêu dấu - Thạch Tú (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Bạn Dấu.

      Tác giả: Thạch Tú.

      Editor: Lạc Du
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com



      Giới thiệu:

      Khi người đàn ông còn thương, theo thói quen câu, nhắm mắt làm ngơ;

      Khi nhau người đàn ông chỉ muốn bất chấp tất cả, sủng ấy lên tới tận trời.

      Bảy năm trước, Đông Phương Hạo từng , người phụ nữ Phương Tử Huyên này, muốn,

      Ai ngờ, thế nhưng lại tiếng bỏ lại , để cho thành chuyện cười của mọi người.

      Phương Tử Huyên cho rằng, đời này, cùng Đông Phương Hạo nước giếng phạm nước sông,

      Ai ngờ, bảy năm sau, người đàn ông này lại xuất trước mắt . Quá đáng hơn là,

      lại còn là lãnh đạo trực tiếp của , chẳng những thể để ý đến người đàn ông này,

      Còn phải nhìn sắc mặt của . Phương Tử Huyên nghĩ thầm, chính mình nếu có ngốc, bị lừa qua lần,

      Sao có thể ngu ngốc mà bị lừa lần thứ hai? Cố tình Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là người đàn ông tự phụ,

      Chẳng những da mặt dày đến lợi hại, mà còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ,

      Chỉ cần dám lạnh nhạt với , luôn có biện pháp để cho giống như người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời.

      Nhưng mà, người đàn ông ai bì nổi như vậy, được, vậy trốn vẫn có thể chứ?

      Đáng tiếc, còn chưa có can đảm để trốn, lại đối với để tâm.

      Phương Tử Huyên biết, thể ngu ngốc như vậy, nhưng lại là người ngu ngốc như vậy,

      rất muốn suy nghĩ ngu ngốc này cho biết, ra vẫn luôn đợi trở về...

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 25/4/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 1.1

      Editor: Lạc Du.

      Dưới bóng đêm của sân trường, sân khấu là những ánh đèn sáng rực rỡ, dưới sân khấu là mảnh ồn ào, suýt nữa đạt tới cảnh giới cách nào khống chế cục diện với trạng thái điên cuồng này, chỉ vì tiết mục trước đó làm nổ tung toàn trường, rất nhanh thanh ồn ào bị yên lặng thay thế, chỉ vì bóng dáng mảnh khảnh bước lên bậc thang lững thững lên sân khấu.

      " tại mời đồng học Tử Huyên thuộc năm hai ban ba, trình diễn cho chúng ta tiết mục đánh đàn dương cầm, ca khúc Kiss The Rain, vỗ tay hoan nghênh nào."

      Theo trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ánh đèn màu trắng bạc chiếu lên người Phương Tử Huyên, thánh khiết như vậy, sáng ngời như vậy, ánh sáng của sân khấu dần dần tối xuống, cuối cùng tụ thành chùm sáng lặng lẽ bao phủ lên bóng dáng ấy.

      Mái tóc dài màu đen mềm mại, toàn thân mặc bộ váy dài màu thuần trắng bằng bông, người gần như có trang sức, tuy nhiên lại có vẻ đẹp sạch cùng yên tĩnh.

      nhàng cúi chào với những người xem dưới sân khấu sau đó ngồi vào trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài trắng noãn phím đàn đen trắng nhàng nhảy múa, bài hát trữ tình hóa thành những nốt nhạc, tại trường tâm hồn của mỗi người đều nhảy lên, theo tiết tấu trầm bổng của bài hát, trong lòng của mỗi người giống như là mê mẩn vậy, linh hồn hơi hơi run rẩy lay động.

      Đứng ở lầu hai của giáo đường đối diện sân khấu, ban công được chạm trổ bằng đá cẩm thạch, phía trước là hàng rào chắn, con ngươi trong đôi mắt thâm thúy dài của Đông Phương Hạo khóa chặt bóng dáng sân khấu kia, rơi vào suy nghĩ có giới hạn, trong lòng có hai loại cảm giác đối với bóng dáng kia vừa thưởng thức vừa khinh thường, khóe miệng thoáng qua độ cong tà mị.

      Với cũng coi như đánh nhau quen biết.

      Ba ngày trước Đông Phương Hạo từ nhận được cái bánh ngọt, ngay tại lúc kia lộ vẻ mặt hết sức vui mừng, đem cái bánh ngọt được gói rất tỉ mỉ, chính mình làm hành động độc ác ném bánh ngọt vào thùng rác trước mặt kia.

      Nhìn khuôn mặt của bé trong nháy mắt vàng như màu đất, Đông Phương Hạo vỗ tay giống như cái bánh ngọt kia làm bẩn tay vậy, đây là phương thức cự tuyệt trước sau như của , lưu tia tình cảm và thể diện.

      Ngoài hành lang là từng hạt mưa rơi tí tách đất, nhìn thấy đôi con ngươi của nữ sinh kia nhanh chóng che lên tầng hơi nước, giống như phong cảnh ngoài hành lang, xung quanh là mấy nữ sinh mặt toát lên vẻ giễu cợt bộ dạng hả hê đối với nữ sinh kia.

      hi vọng lần cự tuyệt này có thể giết người tác dụng răn trăm người, khiến đám hoa si về sau chớ làm phiềm , quấn lấy , nhưng nữ sinh coi ai vào mắt Phương Tử Huyên ngồi sân khấu kia, phải hung hăng sửa chữa tốt phen, bởi vì làm ra chuyện mà thể tha thứ, đó là sỉ nhục lớn nhất trong 17 năm cuộc đời của .

      Vào buổi chiếu mưa rơi lác đác ba ngày trước, khi làm cho mắt của tặng bánh ngọt giống như bầu trời sắp mưa kia, mới phát sau lưng có bóng dáng của cầm cây dù xanh dương đứng đó lâu.

      Ánh mắt của Phương Tử Huyên sáng ngời thông suốt theo dõi , mặt viết chữ bất mãn đối với , mang giày vải màu trắng đứng hành lang ướt nhẹp nhưng vẫn giữ được sạch sẻ, thu hồi cây dù đặt nó nhàng xuống góc tường.

      Phía áo sơ mi trắng có viền tơ lụa, váy màu trắng dài dưới gối, làn váy điểm những hoa văn đóa hoa làm cho chiếc vày trở nên lung linh thanh nhã, tóc của xõa vai, đen nhánh bóng loáng.

      Khóe miệng Đông Phương Hạo cong lên, nữ sinh có phong cách trước mặt này ngược lại có thể, rất giống Barbie, người có hơi thể vượt qua tất cả những nữ sinh xung quanh, phong cách mộc mạc ở nhà, cùng với trường học quý tộc tập hợp bởi tất cả con nhà giàu hợp nhau, tò mò cái quan niệm cá nhân vô cùng quan trọng ở trường học của người cha chủ tịch, khi nào bắt đầu thương cảm gia đình có giới hạn về kinh tế vậy.

      Từ phía sau Phương Tử Huyên đặt tay lên vai nữ sinh bị cự tuyệt khóc kia, hai tay Đông Phương Hạo xuyên vào túi, bỏ qua nữ sinh nho có thể dễ dàng xử lí ấy, lười biếng xoay người chuẩn bị hướng về phía hành lang khác tới.

      "Đứng lại." Sau lưng truyền đến tiếng thanh thúy.

      Đông Phương Hạo có tai như điếc, tiếp tục nhàn nhã bước .

      " đứng lại đó cho tôi!" Sau lưng là tiếng mang theo tức giận.

      "Cái gì. . ." Chữ thứ ba còn chưa ra miệng, cỗ bánh ngọt Hessen mùi vị nồng nặc đập thẳng vào mặt, Đông Phương Hạo cũng bị sặc hơi, đầu ngón tay khẽ che mũi, gương mặt khinh miệt.

      "Làm sao có thể đối với người thích tôn trọng cơ bản cũng có? Nếu như thích cũng cần nhận, nhận rồi lại muốn ném vào thùng rác, có biết hành động chà đạp lên tâm ý của người khác rất có đẳng cấp?" Trước mắt là mắt hạnh trợn tròn của Phương Tử Huyên đặc biệt sáng bóng linh động, để cho có thể nhìn thấy phải là loại nữ sinh có khí chất u buồn.

      "Hả? dạy đời tôi sao?" Cho tới bây giờ chưa có người nào dám dùng thái độ đó đối xử với , Đông Phương Hạo có chút cảm giác mới mẻ.

      bị cự tuyệt khóc càng lúc càng lớn, Đông Phương Hạo vì nữ sinh chuyện bé xé ra to này càng ghét thêm điểm, so sánh, nữ sinh chính nghĩa trước mặt càng thêm hấp dẫn.

      "Mời lập tức lời xin lỗi với bạn ấy!" Trong mắt Phương Tử Huyên giống như có ngọn lửa thiêu đốt, làm cho người khác có khí thế cự tuyệt.

      Đáng tiếc ngọn lửa cùng khí thể đó của khi vào con ngươi tối tăm của trong nháy mắt liền bị dập tắt, từ xưa đến nay chưa có ai dám dùng giọng điệu mệnh lệnh với , cũng ngoại lệ.

      Ngón tay thon dài của Đông Phương Hạo mạnh mẽ nắm giữ chiếc cằm nhọn của , bị hành động của làm cho cả kinh, nhưng cố trấn định, rất nhanh liền dùng sức đẩy tay của ra, hai ngươi bốn mắt nhìn nhau giằng co.

      Chung quanh người xem cuộc chiến đều vì Phương Tử Huyên vào thế yếu mà toát mồ hôi lạnh, dĩ nhiên cũng thiếu những người hả hê chờ nhìn kịch hay, nhìn bị nhục nhã khi phô trương.

      Đông Phương Hạo đối với những kẻ xung quanh hoặc là khẩn trương hoặc là hả hê vậy xem đều làm như thấy, nhìn Phương Tử Huyên trước mắt có chút nào e sợ lùi nước, hai tay ôm ngực đứng đắn cười tiếng, " là có tinh thần can đảm, chẳng qua tôi xin lỗi bất cứ kẻ nào, hiểu chưa? Cho nên cùng đồ bỏ kia cùng nhau biến mất khỏi mắt tôi ."

      "Khốn kiếp!" Nhìn đến có ý tứ xin lỗi, Phương Tử Huyên chửi câu.

      Luôn luôn được người khác tâng bốc nâng lên cao, chưa từng bị người khác mắng, mày kiếm tự đắc dương lên, ngũ quan lập thể tinh tế có tia vặn vẹo thoáng qua rồi biến mất.

      mỉm cười về phía Phương Tử Huyên, trong nháy mắt thoáng biến mất, ánh mắt sắc bén của nhìn chằm chằm vào , thầm cảnh cáo , sau đó xoay người rời .

      ◎ ◎ ◎

      cái chớp mắt qua ba ngày, vào giờ phút này, đứng ở nơi này Đông Phương Hạo có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực kia, bóng dáng phía đài, trình diễn xong, đứng lên tới trước sân khấu nhàng cuối đầu chào mọi người, sau đó bỏ mặc tiếng vỗ tay như sấm của nam sinh cùng với ánh mắt ghen tỵ của nữ sinh xuống sân khấu.

      Đông Phương Hạo xoay người từng bước từng bước xuống cầu thang, chắc bây giờ chuẩn bị về nhà, nếu như có thể ở giữa đường chặn lại rồi dạy dỗ tốt , cũng có thể xem là chuyện vui.

      Chương 1.2

      Editor: Lạc Du.

      Gọi điện thoại cho tài xế muốn mình, sau đó liền dọc theo con đường dưới ánh đèn đường theo sau lưng Phương Tử Huyên, biết bình thường đều có người bạn cùng , nhưng tối nay lại ngoại lệ, vốn còn muốn ở trước mặt bạn của đoạt dọa họ sợ chơi, tại cũng có chút mất vui.

      Phương Tử Huyên có phát Đông Phương Hạo theo phía sau, chỉ chăm chú con đường của .

      Ánh đèn mờ tối, có mấy tên côn đồ ra từ hẻm , hùng hổ xông về phía , Đông Phương Hạo nhíu mày, tình cảnh này làm cho bản thân ngoài ý muốn.

      Đông Phương Hạo thờ ơ nhìn Phương Tử Huyên phía trước theo bản năng lùi lại bước, dáng vẻ tràn đầy phòng bị, tay Đông Phương Hạo nắm thành đấm sau lưng, xem ra muốn sửa chữa kịch bản diễn màn kịch hùng cứu mỹ nhân rồi.

      Ngoài dự đoán là mấy tên côn đồ giống như là gặp thoáng qua Phương Tử Huyên, trực tiếp tới trước mặt , ra người đám người này muốn xông tới là mình, nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của Phương Tử Huyên, Đông Phương Hạo nhịn được cười, nhưng giờ phút này trong tình thế lực đơn bạc đương nhiên yếu thể chống lại mạnh, cố ý nhịn kích động đến buồn cười, nghiêm nghị nhìn mấy người tràn đầy địch ý trước mặt.

      Bọn họ hoàn toàn cho thời gian thương lượng, sau khi đến gần ào ào lấy ra gậy gỗ sau lưng, bộ dạng chuẩn bị đánh cho đến khi nằm giường dậy nổi.

      Đông Phương Hạo có học qua võ thuật, nhưng tay tấc sắt rất nhanh liền bị đám người kia dồn vào trong ngõ hẽm, côn mạnh đánh lên người , đau rát truyền đến, đám người kia có ý dừng tay lại, gậy gộc càng ngừng rơi người Đông Phương Hạo, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, khiến Đông Phương Hạo hoàn toàn có biện pháp suy nghĩ thử mình đắc tội đến người nào.

      "Cảnh sát tới, dừng tay!" thanh thanh thúy từ đầu hẻm vang lên, đám người kia liền lập tức giải tán.

      Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Phương Tử Huyên với vẻ mặt lo âu vào, ngồi xổm xuống đở , " bị sao chứ?"

      "Thiếu chút nữa bị đánh chết, thử có sao ?" Đông Phương Hạo lau máu ở khóe miệng , được dìu đỡ đứng dậy.

      " xin lỗi xin lỗi, tôi vốn nên sớm gọi lớn tiếng để ngăn lại, nhưng tôi bị dọa sợ, chờ tôi ý thức được đám người kia đánh rồi, tôi mới..." Phương Tử Huyên lo lắng giải thích.

      "Chuyện này liên quan đến ." Đầu ngón tay của Đông Phương Hạo xoa gò má của mình, hồi đau đớn làm biết rằng mặt mình có vết thương.

      Phương Tử Huyên nắm chặt cánh tay của nhìn ngõ hẻm, " bằng lúc này chúng ta nhanh chóng rời , biết bọn họ có còn trở lại hay ."

      "Yên tâm, bọn họ đánh đủ, trở lại nữa đâu." Đông Phương Hạo nhìn gương mặt lo lắng của Phương Tử Huyên, dẫn dưới ánh đèn đường.

      "Nơi này cách trường học cũng xa, bằng tôi dẫn đến phòng y tế giúp băng bó vết thương chút." Phương Tử Huyên nhìn vết thương mặt đề nghị.

      Mà đôi mắt của Đông Phương Hạo vừa lưc đón nhận lo lắng trong ánh mắt kia, vốn nghĩ muốn cự tuyệt nhưng lại nhàng gật đầu, biết vì sao, chợt rất thích cảm giác cùng với .

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 1.3

      Editor: Lạc Du.

      Trong phòng y tế của trường học, Phương Tử Huyên để Đông Phương Hạo ngồi xuống ghế, tìm bông, thuốc khử trùng, nghiêm túc giúp rửa sạch miệng vết thương.

      Vết thương mặt được rửa sạch cảm giác rất mát rượi, nhìn chằm chằm vào mặt mới phát khuôn mặt của rất dễ nhìn, lông mày thanh tú, đôi mắt như bảo thạch, lông mi dài, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi phần nộn, đúng là tiểu mỹ nhân xinh đẹp.

      "Tôi biết tại sao đám người kia là tới gây phiền toái cho , nhưng sau này phải cẩn thận chút." Phương Tử Huyên nghiêm túc giúp bôi thuốc, vẫn là dáng vẻ rất tò mò.

      "Hừ, nhất thời sơ ý mà thôi." Đông Phương Hạo biết thái độ để người khác vào trong mắt của khiến cho rất nhiều người khó chịu, thầm tìm người dạy dỗ sớm đoán được, chỉ là ngờ lại bị người nhìn chằm chọc nhanh đến như vậy, vừa mới nghĩ mình bộ về nhà thận tiện giở trò đùa dai, ngược lại bị người có ý đồ đâm trúng tim đen.

      Tái ông mất ngựa*, họa phúc khôn lường, bây giờ lại được hết lòng chăm sóc, cảm thấy hôm nay bị đánh là đáng đời, quyết định truy cứu nữa, chính là đối mặt với Phương Tử Huyên này càng ngày càng cảm thấy có hứng thú.

      *Tái ông mất ngựa= Họa phúc khôn lường: ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: 'Làm sao biết đó phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Câu này ví với chuyện hay trong hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.

      Lúc nhìn thấy là buổi chiều của ngày hôm sau.

      Như thường ngày Phương Tử Huyên đến thư viện để chọn mấy quyển sách hay, sau đó chọn vị trí yên tĩnh mà đọc, nhưng khi rút sách từ giá sách xuống, cũng xoay người chuẩn bị mở sách để xem thử nội dung bên trong nhìn thấy Đông Phương Hạo vào, nhất thời nở nụ cười đối với .

      biết bản chất của hư, hơn nữa mặt dáng băng OK càng làm cho cả người cảm thấy rất khốc, hề có chút ảnh hưởng đến dáng vẻ rất tuấn tú của .

      Nhưng lại biết nụ cười thoáng của như ánh mặt trời rơi vào trong lòng , nội tâm lo lắng vì ông nội bị bệnh ở nước Mỹ của mấy ngày qua toàn bộ đều bị quét sạch, nháy mắt trong lòng, vì nụ cười tươi của mà tim đập thình thịch.

      Mặt chút thay đổi tới bên người , trong chớp mắt ấy khi cùng lướt qua nhau, tiếng của nhanh chậm truyền tới, "Sau khi tan học, đến cửa sau trường học gặp mặt."

      "Nhưng sau khi tan học tôi có hẹn rồi." Phương Tử Huyên có cách nào đồng ý cầu của .

      "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn với , nếu như dám lỡ hẹn, nhất định chết!" quay đầu lại, đôi môi nở nụ cười đùa giỡn, sau đó xoay người rời .

      Phương Tử Huyên có cách nào từ chối , cùng mấy người bạn hẹn tạm thời có chút việc cần phải xử lý, sau khi tan học liền vội vàng đến nơi hẹn, trong mơ hồ có cảm giác giống như mối tình đầu, nhưng lại bị kháng cự.

      Cửa sau của trường học nằm sát với khu rừng , so với cửa lớn của trường học, bên này có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, khi Phương Tử Huyên dẫm xuống lá rụng đến cửa sau, liền nhìn thấy Đông Phương Hạo đứng ở phía trước.

      " tìm tôi tới có chuyện gì?" Phương Tử Huyên nhìn trước mặt.

      "Theo tôi đến đây chút." nhìn cảnh tượng hoàng hôn ở nơi xa kia, quay đầu nhìn , " đồng ý ?"

      " bởi vì chút chuyện này mà để tôi từ chối cuộc hẹn của đồng học sao?"Phương Tử Huyên liếc cái.

      "Nếu như thế nào? nghĩ rằng cá nhân chúng ta có chuyện lớn gì?" Đông Phương Hạo bộ đùa giỡn nhìn .

      "Trước tiên có thể trước với tôi, để tôi cân nhắc chút nặng rồi mới quyết định."Phải biết hẹn đồng học cùng nhau luyện đàn, nếu biết chỉ hẹn ra để bâng quơ dạo, làm chuyện chẳng có ý nghĩa.

      " cùng với tôi so với bất cứ chuyện gì cũng là chuyện quan trọng." nhàng nâng cầm lên, trong thanh thể cãi lại chính là bá đạo.

      "Tôi thích người khác nắm cằm tôi."Phương Tử Huyên cảm thấy động tác này rất mập mờ, huống chi đây là lần thứ hai rồi, cho nên đẩy tay của ra.

      "Chỉ là cảm thấy có gương mặt rất đáng , nhịn được muốn nghiêm túc nhìn mấy lần." Đông Phương Hạo nháy mắt mấy cái với , phải biết rằng có bao nhiêu ý muốn khắc họa vào trong lòng.

      "Ách..."

      "Đưa hình của cho tôi."

      " có, làm gì có người cả ngày mang hình của mình, đó phải hoa si chính là tự kỉ cuồng."

      "Vậy ngày mai mang cho tôi ."

      "Biết rồi, thôi." Mặc dù biết muốn hình làm gì, nhưng Phương Tử Huyên vẫn đáp ứng cầu của , đẩy ra, nhanh về phía trước.

      Dải lụa màu tím tràn đầy ánh nắng chiều ở chân trời càng trở nên đậm, ánh sáng mờ nhuộm rừng cây thành tòa thành tỏa ánh vàng óng cả vùng, bọn họ người trước người sau, tạo ra đường mỹ lệ trong phong cảnh, chờ hai người tới giữa sườn núi, sắc trời tối rất nhiều.

      Hai người cứ như vậy dựa vào lan can nhìn thành thị dưới chân núi, hưởng thủ cảnh đẹp trước mắt cùng gió đêm mát mẻ.

      " người có vết thương nào nữa chứ?" Phương Tử Huyên vẫn sợ hãi chuyện gặp đêm hôm trước.

      Đông Phương Hạo nhún nhún vai vuốt tay, " biết, hay giúp tôi kiểm tra thân thể ?"

      "Nghĩ hay lắm." Phương Tử Huyên quay đầu nhìn về phương xa, biết trong lòng cảm giác lờ mờ chợt nảy mầm.

      Đông Phương Hạo nhìn khuôn mặt của , có chút say mê.

      Cũng biết bọn họ vai kề vai nhìn phong cảnh bao lâu, cho đến trước mặt thắp sáng lên những ngọn đèn, hai người mới dừng .

      "Này, muộn rồi, tôi muốn về nhà." Phương Tử Huyên nhìn bên cạnh.

      "Còn chưa chính thức giới thiệu, tôi là Đông Phương Hạo." Đông Phương Hạo thích xưng hô 'Này' của .

      "Tôi biết ." phải chỉ là cái tên tồi tệ sao, nhưng lại là nhân vật được toàn bộ nữ sinh điên cuồng theo đuổi? Phương Tử Huyên khinh thường cười khẽ, "Tôi tên là Phương Tử Huyên."

      "Tôi cũng biết ." đương nhiên biết có thể biết tên , nhưng cũng nghe được toàn bộ nam sinh xem là nữ thần, tế bào nghệ thuật cùng việc học cũng coi là khá, đáng tiếc vị trí cao thắng dược nghèo khó, thiếu những nữ sinh coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, vụng trộm cắn răng nghiếng lợi đối với .

      "Đúng rồi, ra tôi rất ngạc nhiên, tối ngày hôm qua tại sao lại con đường kia, bình thường đều có tài xế riêng đến đón mà." Phương Tử Huyên rất nhanh phát chỗ có vấn đề.

      "Bởi vì tôi muốn lần làm hộ hoa sứ giả, ngờ bị người theo dõi, xem ra làm nhân vật phong vân trong trường thực tốt." Đông Phương Hạo liền vuốt tay, làm ra bộ dạng bất đắc dĩ.

      " sao, để cho tôi lần cảm giác làm hộ 'hoa' sứ giả cũng tốt." Phương Tử Huyên quay mặt nhìn khuôn mặt đẹp của Đông Phương Hạo, nhịn được nghĩ đưa tay lên sờ sờ, nhưng lý trí lại ngay lại.

      "Đúng rồi, ngày đó tôi định tính toán với , tại sao ở trước mặt nhiều người lại dạy dỗ tôi? Để cho tôi mất mặt!" Đông Phương Hạo dựng thẳng lông mi với .

      "Ai dạy chà đạp tâm ý của người khác, gặp chuyện bất bình tôi rút đao tương trợ chứ sao." Đôi mắt Phương Tử Huyên sáng lấp lánh nhìn , rất động lòng người.

      "Thôi, muốn chuyện đó làm ảnh hưởng đên tâm trạng, vẫn là tốt nhất nên ngắm phong cảnh ." Tầm mắt Đông Phương Hạo nhìn nơi xa, biết vì sao, ở bên cạnh loại cảm giác chưa bao giờ có làm cho động tâm, chỉ cần ở bên người, trong lòng thực nhàng, thực bình tĩnh.

      " có tâm sao?" Phương Tử Huyên nhìn vầng trán đầy ưu thương của , thân thiết hỏi.

      "Nếu như người thân nhất muốn rời khỏi, mà lại có cách nào giữ lại được, như vậy trừ việc lo lắng còn có thể làm cái gì?" nhìn phương xa nhưng nội tâm lại có chút khiếp sợ, bởi vì có thể nhìn thấu tâm của , từ khi biết nhận thức che dấu rất tốt, ở trước mặt người khác để lộ ra nội tâm thế giới của mình.

      "Nếu như sức lực rất mỏng, dù có gấp cũng làm được, như vậy hãy ở bên cạnh người sắp ra ấy cùng nhau hưởng thụ ấm áp cùng an ủi, để cho người đó rời tiếc nuối." Phương Tử Huyên cùng nhìn phương hướng đó, nhớ tới bà ngoại qua đời của mình.

      "Đúng thế...Chỉ có thể làm như vậy thôi." Đông Phương Hạo thở dài cái, mấy ngày nay người nhà sắp xếp ra nước ngoài làm bạn bên cạnh với ông nội bệnh nặng, ra rất sợ đối mặt với cảm giác bở lỡ, nhưng có số việc chính là thể tiếp nhận, có con đường sống để phản kháng.

      Nhưng khi nghe lời quyết định ra nước ngoài trong nháy mắt, phát trong lòng thậm chí có cảm giác muốn, hiếm có cái gì làm lưu luyến, bên cạnh , còn có nụ cười thoáng của làm cho trước khi rời thể nào vứt bỏ được.

      Nếu như thổ lộ, có thể chờ ?

      "Thời gian còn sớm, tôi muốn về nhà." Phương Tử Huyên nhìn bầu trời dần tối đen, xoay người chuẩn bị về nhà.

      "Trở lại cho tôi." cánh tay của Đông Phương Hạo kéo trở về, cũng đẩy lên thân cây bên cạnh.

      Phần lưng của Phương Tử Huyên nặng nề tựa vào thân cây, bị đau thấp giọng kêu tiếng, ngước mắt vừa đúng tiến vào cặp mắt thâm thúy kia, có thói quen bị người khác kiềm chế, Phương Tử Huyên muốn dùng Taekwondo đánh ngã, nhưng phát cơ bản thể động đậy, biết Đông Phương Hạo từ cũng luyện những thứ này, công lực còn thâm hậu hơn .

      " muốn làm gì?" ngước mắt nhìn , ý thức được mình quá mức tin tưởng người khác.

      "Làm bạn của tôi được ?" nhìn vào đôi mắt của , xem ra rất là nghiêm túc.

      "... đùa gì thế?" Gió đêm thôi làm mái tóc của tung bay, dùng vẻ mặt khó tin nhìn .

      Mặc dù đối với việc thỉnh thoải cười cũng có chút động lòng, nhưng dù sao muốn chọc phải nhân vật phong vân này.

      "Tôi rất nghiêm túc!" Cặp mắt của nhìn chằm chằm vào , "Làm bạn của tôi."

      Phương Tử Huyên ràng, nếu như đồng ý thể nghi ngờ chính là trở thành kẻ địch của toàn bộ nữ sinh trong trường, mới ngốc như vậy; hơn nữa trong giai đoạn này muốn học tập tốt, vẫn chưa muốn chuyện đương.

      Nhưng Đông Phương Hạo rất bá đạo kiềm chế , tay khác vuốt tóc , đầu ngón tay lướt qua dạ thịt mịn màng mặt , nâng cái cằm xinh xắn của lên, để ý đến giãy giụa, chút chậm trỡ hôn lên môi hồng của giống như cánh hoa mê người.

      "Ưm..."Thình lình bị hôn khiến cho Phương Tử Huyên chống đỡ được, giống như con thỏ bị giật mình trợn to cặp mắt, dùng sức nghiêng đầu muốn đẩy nụ hôn của ra, nhưng giãy giụa của có vẻ như vô lực, đầu ngón tay của mơn trớn xương quai xanh của , cởi ra mấy cúc áo, trượt vào cổ áo sơ mi của , cách vải mỏng xoa lên Bra bao trọn ngực mềm mại trổ mã rất tốt của , môi của chuyển qua cổ áo của , hấp thụ hương thơm đặc hữu của thiếu nữ người .

      "Buông ra!" Bị đụng vào bộ vị nhạy cảm người, Phương Tử Huyên hít ngụm khí lạnh, thở hổn hển cố gắng kéo bàn tay của ra, móng tay nhọn vì giãy giụa mà xẹt qua mặt , hồi đau đớn làm cho rời khỏi người .

      "Đáng chết!" Đầu ngón tay mơn trớn mặt của mình, sau khi thấy vết máu ý thức mình bị hủy khuôn mặt, chửi tiếng.

      Phương Tử Huyên cúi đầu sửa sang lại quần áo xốc xếch người, mới vừa nếm thử tư vị cùng cảm giác say đắm làm cho vừa kinh vừa sợ, tay chân luống cuống ngay cả nút áo cũng cài xong.

      " xin lỗi, tôi khống chế được mình." người của loại ma lực làm cho kiềm chế được, ngay cả cũng kinh ngạc vì luôn luôn tự chủ rất tốt lại kích động đối với .

      Nhìn thấy tay run run cài lại nút áo, khuôn mặt bị dọa đến thất sắc, nhịn được bật cười, lại bị vẻ mặt vô tội của cho kích nặng nề, như thế làm cho khỏi đau lòng.

      Lần đầu tiên Phương Tử Huyên đối với nam sinh vừa dịu dàng vừa bá đạo mà tay chân cứng ngắc cách nào nhúc nhích được, cảm giác lòng của mình bị từng chút từng chút đánh chiếm, biết mình ghét nhất loại người như , nhưng giờ phút này lòng của lại đối với cuồng loạn biết, để cho biết phải làm sao.

      "Tôi về." xoay người nhanh về phía dưới sườn, bước chân có chút hỗn loạn.

      "Nhớ, em về sau là bạn của tôi, nên để tôi gặp em cùng nam sinh khác ở chung chỗ." Đông Phương Hạo theo phía sau thong thả .

      "Tôi biết biết...." có cách nào tiếp thu được loại cảm giác này, đôi tay Phương Tử Huyện bịt lại lỗ tai tiếp tục bước về phía trước.
      Last edited by a moderator: 16/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 2.1

      Editor: Lạc Du.

      Cho đến ngày hôm sau, khi bước vào cửa trường học Phương Tử Huyên mới biết được, tin tức là bạn Đông Phương Hạo lan truyền nhanh chóng, cả sân truyền truyền tới tiếng ồn ào huyên náo.

      thiếu những nữ sinh xấu bụng dùng ánh mắt như mũi tên nhọn bắn về phía , cả những nam sinh thường ngày thích lấy lòng mặt cũng bắt đầu có vẻ hồi nghi, mà hơn nữa là sợ hại đối với , dù sao tin tức ràng kia cho bọn họ biết, bây giờ là hoa có chủ, sau lưng có Đông Phương Hạo ngang ngược kia, coi ai vào trong mắt, ai cũng đừng nghĩ chọc tới .

      Mặc kệ là ở phòng học yên tĩnh, người đến người hành lang hay là ồn ào náo động của sân thể dục, Phương Tử Huyên đến chỗ nào đều có người tránh lui , mà chắc chắn lúc vô ý thỉnh thoảng nhìn thấy Đông Phương Hạo nhìn chăm chú vào ánh mắt của .

      Mà sau khi tan học mới vừa ra cổng trường, tay Phương Tử Huyên bị bàn tay khác dắt , mười ngón tay nắm chặt, khi quay lại đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Đông Phương Hạo.

      Phương Tử Huyên biết mình có trốn tránh cũng vô ích, biết rất cố gắng để cho người khác ở trường học bắt gặp hình cảnh bọn họ ở bên nhau, nhưng sinh mệnh của bỗng nhiên xuất người dịu dàng vừa lạnh lùng vừa bá đạo như , để cho trong lòng có chút thấp thỏm, bởi vì chính bản thân cũng biết tình cảm này kéo dài bao lâu, nhưng khi nụ hôn của dán lên môi muốn ngừng cũng được chỉ để cho bản thân chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng triền miên của .

      Ngọt ngào như vậy cùng với lo lắng lần lượt thay đổi, mối tình đầu thuộc về chỉ kéo dài trong chốc lát, tất cả ngọt ngào khát khao đều bị cú điện thoại vội vàng đêm hôm đó của Đông Phương Hạo làm dập nát.

      "Tử Huyên, phải Mỹ, chờ máy bay." Giọng ở đầu bên kia bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi cảm thấy câu muốn làm bạn của cũng chỉ là lời đùa mà thôi.

      "Tại sao lại gấp như vậy." thể tiếp thu được, bởi vì cái ý nghĩ gặp nhau tạm biệt cũng có.

      "Ông nội của bị bệnh nặng, tình huống rất nguy hiểm, phải lập tức phẫu thuật, muốn cùng ông...Tử Huyên, đồng ý với , chờ . " rất nhanh liền cúp điện thoại.

      Phương Tử Huyên ngã mặt đất, tất cả ước mơ tốt đẹp trong lòng biến thành tuyệt vọng, nhưng phải thăm ông nội, lấy làm kinh hãi, ra cái đêm tối đó vô ý tiết lộ tâm của , kìm nén nước mắt lại hồi tượng đến tình cảnh qua đời của bà ngoại thương , lúc đó, có bao nhiêu đau lòng, biết loại cảm giác đó, có thể hiểu được tâm trạng của , chờ .

      Nhưng tới ngày thứ hai khi rời , tin tức bị Đông Phương Hạo bỏ rơi truyền khắp mọi góc của sân trường, nghe rời còn mang theo nữ sinh tương đối xinh đẹp, bởi vì trưởng bối hai nhà có quan hệ rất tốt, bọn họ cùng đến nước Mỹ, hơn nữa nghe nữ sinh kia là con dâu định của nhà bọn họ.

      Đoạn thời gian lỗ tai đầy tiếng cười nhạo, lời đồn đại đầy trời ép Phương Tử Huyên có đường lui, nữ sinh bị Đông Phương Hạo cự tuyệt ít cảm thấy may mắn, bởi vì khi oanh liệt tuyến bố thích sau đó lại bỏ rơi càng bi thảm hơn.

      Mà Phương Tử Huyên cũng thể chống lại lời đồn đại mà thay đổi ước hẹn ban đầu, cần đợi thêm nữa, cần tin tưởng nữa! ra phải nên sớm nghĩ, ở trước mắt nhiều người chỉ trích khinh dễ người khác, sau lại liền tiếp xảy ra chuyện trò đùa dai ngày ấy, cơ bản thích , mà còn ngây ngốc, còn muốn chờ đợi .

      Chỉ là khi ý thức được những chuyện này quá trở, thực thất tình, hơn nửa còn bị cái danh hiệu ‘đứa con bị Đông Phương Hạo vứt bỏ’ qua hết thời gian học cấp ba, những ngày đó rất tiêu cực đối với , duy nhất để cố gắng chính là trốn tránh, biến mình thành kẻ đáng ghét, trừ học ra, thời điểm khác ở trong nhà, điện thoại nhận, bạn bè gặp, bởi vì sợ hãi bị cười nhạo, bị đồng tình, tin chuyện này là , đến khi tốt nghiệp trung học mới có thể thở phào cái.

      ◎ ◎ ◎

      Năm tháng đằng đẵng, thoáng cái bảy năm trôi qua.

      Ở bên trong trường phòng học vũ đạo, theo hồi tiếng chuông tan học, Phương Tử Huyên cùng mấy học sinh nữ mỉm cười gặp lại sau, tới phòng thay quần áo thay ra bộ quần áo dành cho việc vũ đạo, lấy đồ dùng của mình từ trong ngăn tủ ra, sau lưng thoáng thấy bóng dáng nhưng lại giả vờ như thấy, sau đó đôi tay nhanh chóng từ phía sau che mắt của lại.

      Phương Tử Huyên dừng lại động tác tay, thể làm gì khác hơn là cười tiếng, "Chu Diễm, đừng làm rộn."

      "Thế nào mỗi lần đều bị cậu đoán ra thế?" Sau lưng Chu Diễm thở dài.

      "Bởi vì chỉ có cậu là ngây thơ cùng tớ chơi cái trò chơi đoán này." Phương Tử Huyên cười nhạt, bất đắc dĩ quở trách .

      "Buổi tiệc rượu tối nay cậu tham gia chứ?" Chu Diễm nhìn Phương Tử Huyên.

      " , tớ còn muốn đến đạo quán của trai cậu hỗ trợ, buổi tối cậu phải làm gia sư, mà hôm nay là chủ nhật, buổi tối có thể có rất nhiều người, trai cậu có thể xoay sở được." Phương Tử Huyên dọn dẹp đồ xong, xách theo túi xách chuẩn bị ra cửa.

      "Quan tâm trai của tớ như vậy, bằng cậu làm chị dâu của tớ luôn ." Chu Diễm nghịch ngợm cười trêu .

      "Chu Diễm, nếu cậu còn hưu vượn nữa tớ để ý đến cậu." Phương Tử Huyên vươn tay muốn véo mặt Chu Diễm cái, trừng phạt tốt cái miệng lựa lời của ấy.

      "Ai, được rồi, tớ coi như xong, thế nhưng tiệc rượu là Đông Phương Hạo mời, cậu tò mò ta tại biến thành bộ dạng gì sao? Trước kia ta rất đẹp trai, bây giờ chắc phải càng thêm đẹp trai rồi, chừng, vị trí người phụ nữ bên cạnh ta cũng vẫn giữ cho cậu ..." Chu Diễm dây dưa ngớt theo sát Phương Tử Huyên, mặc kệ ánh mắt đầy áp lực muốn giết mà tiếp tục tiếp.

      "Còn có Tử Huyên, chẳng lẽ cậu muốn biết ràng chuyện năm đó ta có thực nước Mỹ cùng nữ sinh khác sao?"

      Bị đâm chọt chỗ đau, Phương Tử Huyên cố nén khổ sở trong lòng, " cần cùng tớ đến cái tên này cùng tất cả mọi chuyện của ta, nếu tuyệt giao." Ngón tay Phương Tử Huyên ở trước mặt Chu Diễm đan chéo lại.

      " đề cập đề cập, dễ giận như vậy làm gì?" Chu Diễm tiếp tục bất mãn ngừng, ngay sau đó thở dài, "Nếu phải là buổi tối tớ phải làm gia sư, tớ nhất định tìm tòi đến cùng."

      "Gà mẹ tốt à, tớ muốn về nhà tắm, sau đó đến quán của cậu giúp tay, trước." Phương Tử Huyên kệ ấy lấy chiếc xe máy mini của mình nghênh ngang rời .

      Chu Diễm biết Phương Tử Huyên cũng tự nhiên như vẻ bề ngoài, trong lòng còn có nút thắt cởi ra được, đối với đoạn tình ngắn ngủi trong quá khứ cũng bỏ được, nếu cũng bó chân trong nơi hẹp này, cảnh giữ ở chỗ này, tại cuối cùng cũng chờ Đông Phương Hạo trở về, lại cố chấp chịu gặp mặt, chỉ là thân là bạn bè tốt của Phương Tử Huyên, làm bạn với trong thời gian tối tăm đến nay, muốn vạch trần vết sẹo của , cho nên tôn trọng suy nghĩ cùng cách làm của Phương Tử Huyên.

      Mà thoát khỏi dây dưa của Chu Diễm, Phương Tử Huyên ngồi xe gắn máy xuyên qua đầu đường hoàng hôn, cũng thở ra hơi.

      trở về... ngày trước khi nhận được thư mời của , cơ bản tính toán đến cái nơi tổ chứ tiệc rượu đó, mặc dù trong thời gian bảy năm có gọi điện thoại cho , nhưng mỗi khi gọi tới nhà, người nhà với tên của đều cự tuyệt nghe, bởi vì muốn có bất cứ rối rắm nào với .

      Nghĩ tới đây Phương Tử Huyên cười khổ, nhịn được tự lẩm bẩm, "Chờ ? chẳng lẽ còn muốn kéo dài trò đùa dai này đến khi tâm tình tốt bỏ rơi nữa sao? ràng cùng khác Mỹ du học!

      Nhớ tới đoạn cuộc sống trung học kia, chính là ác mộng của , nhưng lại trở về, bảo nên làm cái gì đây?

      Khi tay cầm thư mời màu tím nhạt, phía là dòng chữ đích thân viết, nhìn chữ của tay liền run rẩy, lòng của lại mê mang, thực muốn nhìn xem bộ dạng bảy năm sau của , nhưng lý trí khắc đánh tỉnh , lặp lại cái tình cảnh chê cười của bảy năm trước.

      Sau khi từ nhà tắm ra, Phương Tử Huyên đổi quần áo thoải mái liến hướng chạy tới đạo quán Taeknowdo của Chu Húc.

      thích Chu Húc giống như trai dịu dàng chăm sóc, mặc dù Chu Húc từng thổ lộ qua với , nhưng tiếp nhận tình của , chỉ nghĩ duy trì mối quan hệ bạn tốt này với , biết vì sao ôn nhu của Chu Húc lại tiến vào được nội tâm của , có lẽ trong lòng chỉ có vị trí , cho người rồi sau này lại có biện pháp thêm người khác.

      Chu Húc nam sinh thô kệch, nhưng tâm tư lại rất cẩn thận, luôn chăm sóc cảm thụ của , bởi vì có hai em họ là bạn tốt chí dao, cho nên nhưng chuyện Phương Tử Huyên sầu não đều chia sẻ với bọn họ, ở đoạn thời gian thống khổ năm nhất là bọn họ mang chạy trốn, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với bọn họ.

      Mơ ước lớn nhất của Chu Húc là kinh doanh tốt đạo quán Taekwondo này, bởi vì cha của say rượu cùng ham mê cờ bạc nên kinh doanh tốt, lần đạo quán sắp phá sản, là Chu Húc lang thang khắp nơi thu nhận học viên mới để cho đạo quán duy trì, nhưng trước mắt vẫn ở trạng thái sắp sụp đổ, cho nên mỗi bước đều phải tính toán tỉ mỉ, cố gắng kinh doanh, Phương Tử Huyên biết đây là thứ quan trọng của Chu Húc, cho nên thân là bạn tốt của cũng phải cố gắn trợ giúp.

      Khi bước vào đạo quán, hơn mười học viên được Chu Húc nghiêm khắc huấn luyện, hướng Chu Húc làm việc nghiêm túc khẽ mỉm cười, đổi đạo phục sau đó bắt đầu phụ tay giúp sửa lại những động tác vụng về của những học viên mới vào đạo quán.

      Dùng thời gian lãng phí ở tiệc rượu của Đông Phương Họa đây là việc phong phú hơn nhiều, chỉ là tại bộ dạng lớn lên của như thế nào? Trong đầu lơ đễnh nghĩ về nhưng lại cố gắng khắc chế mình, cho phép mình có tí nhung nhớ dính dáng gì với .
      Last edited by a moderator: 16/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.1

      Editor: Lạc Du.

      Dưới hướng dẫn của tài xế, Đông Phương Hạo đến trược đạo quán của Chu Húc.

      Nếu như nhớ lầm, đạo quán này nằm ở nơi dưới sản nghiệp của tập đoàn Đông Phương, chỉ còn chưa quyết định phương án hợp lí để khai phá, biết chủ nơi này bị lừa hay là giả bộ biết, lại vẫn trắng trợn lập nghiệp ở đây.

      Đông Phương Hạo vào, ở trước cửa cởi giày ra, kéo cánh cửa vào, ánh mắt tìm kiếm khuôn mặt kia, tưởng tượng khuôn mặt kia biết bao nhiêu lần, ấy cười như hoa lộ ra lúm đồng tiền, trong quá khứ ngày đêm luôn nhớ nhung nụ cười nở rộ đó, chỉ là nụ cười thuần túy ấm áp như vậy bao giờ nhìn thấy nữa.

      Rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng lưng kia, nếu như cảm giác của sai lầm, người đó chính là Phương Tử Huyên.

      mặc đạo phục màu trắng đưa lưng về phía cùng học viên luyện tập công thủ (tấn công+phòng thủ), mặc dù thấy nét mắt của , nhưng biết nhất định rất nghiêm túc, sau mấy hiệp để học viên chính mình tự luyện tập, sau đó tới bên dùng khăn lông lau mồ hôi.

      "Tử Huyên, học viên lớp này nghe lời chứ? Có thừa dịp có mặt ở đây mà quấy rối ?"

      Sau lưng giọng nam truyền tới, Đông Phương Hạo chưa kịp quay đầu nhìn xem thử người nào, liền thấy Phương Tử Huyên quay đầu lại, mặt là nụ cười nghênh đón kia gần như trong nháy mắt giết lấy .

      Rốt cuộc nhìn thấy người nhớ thương, nhớ mãi quên, trừ vóc dáng cao hơn chút, vóc người đầy đặn chút, ngây thơ mặt mất thay thế là vẻ ngoài mấy phần thành thục, những cái khác có bao nhiêu thay đổi, vẫn là độc nhất vô nhị trong lòng .

      Trong nháy mắt nụ cười của là liền đông lại, thay thế là cố gắng để ý, bình tĩnh, tầm mắt của phóng qua bả vai nhìn về phía sau .

      Chu Húc lên phía trước, ngang qua bên cạnh Đông Phương Hạo ta chợt quay đầu lại vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, " là..."

      "Đông Phương Hạo." Đông Phương Hạo rất có phong độ thân sĩ đưa tay phải ra.

      "Tôi là huấn luyện viên kiêm ông chủ ở đây Chu Húc." Chu Húc cũng hào phóng đưa tay phải ra, khắc bắt tay kia như có điều suy nghĩ nghĩ lại cái tên Đông Phương Hạo này, sau đó giống như là vỡ lẻ chợt hiểu ra, người trước mắt chính là người năm đó phụ lòng Phương Tử Huyên.

      Trong lòng Chu Húc chợt có chút bài xích, trong mắt có ý khiêu khích, ta buông tay Đông Phương Hạo ra , tới bên cạnh Phương Tử Huyên phen ôm lấy bả vai của , "Người này có thể tính là trợ thủ kiêm thư ký của tôi."

      Thấy cánh tay Chu Húc khoác lên bả vai của Phương Tử Huyên, khuôn mặt tuấn mĩ của Đông Phương Hạo có mấy phần vặn vẹo, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, cố gắng cắt đứt ‎ nghĩ bọn họ có phải là tình nhân hay , đối với người nhớ thương trước mắt chỉ nhàng câu: "Tử Huyên, trở về, hoan nghênh sao?"

      Đối với Đông Phương Hạo đây là vấn đề mà Phương Tử Huyên giải thích được, Phương Tử Huyên cảm giác mình giống như đứa ngốc, chỉ kinh ngạc nhìn , tim đập nhanh hơn tiết tấu, hô hấp cũng có chút khó khăn.

      So với tuấn dật năm đó bây giờ nhiều hơn mấy phần thành thục tao nhã sức quyến rũ, lông mày của , mắt của , ngũ quan như điêu khắc kia cùng với khí chất đặc biệt người , vẫn là con cưng được Thượng đế sủng ái, sức quyến rũ của có thể làm cho rung động sâu, đáng tiếc vẻ đẹp tuấn mĩ đó của lại tốt đẹp, năm đó để lại vêt thương lòng sâu để cho thời khắc vẫn sợ, làm còn dám nữa.

      Có lẽ nên học tha thứ, sau đó cho cái mỉm cười hoặc cho cái ôm quên lãng , nhưng lại thể, có cách nào thuyết phục mình, mặc dù từng nghỉ 1000 loại tình huống xuất ở trước mắt , nhưng lại nghĩ đến trong thực tế lại xuất như thế, chính mình thế mà lại biểu bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn thôi.

      Trốn tránh tiệc rượu của chính là muốn gặp , nhưng ngờ lại tìm tới cửa, để cho phải biết đối mặt như thế nào.

      Phương Tử Huyên biết mình thể mềm yếu như vậy, nên ra vẻ rộng lượng, thong dong, vì vậy mặt mang ý cười tới chỗ đưa tay phải ra, "Hoan nghênh."

      Khi hai tay nắm chặt chỗ đôi mắt của Đông Phương Hạo khóa chặt , từ đầu đến cuối có ý buông tay ra.

      khí xung quanh giống như ngưng kết, Phương Tử Huyên muốn rút tay của mình về, nhưng Đông Phương Hạo thủy chung nắm bàn tay buông, bảy năm rồi, rất nhiều thứ hay biết mà thay đổi, nhưng bá đạo và cậy mạnh của so với năm đó có hơn chứ kém.

      Lần nữa gặp mặt tới ba giây đồng hồ, gần như làm chết chìm trong khí thế mãnh liệt của , có cách nào đoán trước được khắc sau xảy ra chuyện gì, nhưng đối mặt với , phần rung động lắng đọng lâu trong đáy lòng mơ hồ tác quái, đôi mắt linh động của chớp chớp, ngước mắt nhìn , cuối cùng rất cố gắng tránh thoát kiềm chế của .

      Mấy học viên chung quanh thấy ổn,, bắt đầu ồn ào lên, "Sư phụ, người cùng đừng để trai đẹp đoạt sư mẫu tương lai!"

      "Thế nhưng soái ca này thân hàng hiệu, khí chất như vậy, giành được mới là lạ."

      "Sư phụ bằng cùng trai đẹp PK , xem ai thắng có thể đoạt sư mẫu mang về nhà."

      Mấy tiểu học viên biết trời cao đất rộng ồn ào lộn xộn ở đầu gió thổi lửa, Chu Húc có vẻ bấc đắc dĩ, bởi vì nguyên do Phương Tử Huyên thường xuyên tới đây giúp tay, đông đảo học viên sớm tao thành ăn ý, biết thực hư cho là Chu Húc cùng Phương Tử Huyên là đôi.

      Trước mắt xuất người đàn ông tây trang thẳng thớm ngang tàng đoạt người , bọn họ dĩ nhiên vì huấn luyện viên mà bất bình dùm, nhưng bởi vì Đông Phương Hạo thực quá xuất sắc, cho nên thiếu những nữ học viên đứng về phía Đông Phương Hạo, cùng ồn òa lên.

      Đông Phương Hạo khẽ mỉm cười, vẫy vẫy cánh tay hoạt động gân cốt chút, cũng muốn cùng người trước mắt Chu Húc tràn đầy địch ý với làm trận lớn.

      Chu Húc chỉ biết năm đó Đông Phương Hạo phụ lòng Phương Tử Huyên, đến nước Mĩ im bặt có tin tức, hại Phương Tử Huyên ở trường bị những nữ sinh thầm mến nhiều phen khinh dễ, bởi vì em cùng Phương Tử Huyên là bạn học cũng là bạn tốt, chỉ thuận tiện coi như là em chăm sóc, vì ra mặt.

      Nhưng Phương Tử Huyên lại ôn nhu săn sóc, xinh đẹp hào phóng, đối với kẻ yếu rất đồng tình, là người có tinh thần trọng tình nghĩa, ở đạo quán bị thương đều là giúp bôi thuốc, cho nên biết từ lúc nào thích , lần thổ lộ lại bị cự tuyệt, liền giấu ái mộ đối với Phương Tử Huyên giấu sâu ở đáy lòng.

      Lần này Đông Phương Hạo trở về biết mang mục đích gì, nhưng tuyệt đối để Đông Phương Hạo khinh dễ nữa.

      Hai người đàn ông này vung tay vung chân tràn đầy mùi thuốc súng.

      Hai tay Phương Tử Huyên chống nạnh nhìn chằm chằm đám học viên chỉ sợ thiên hạ loạn kia, "Nếu như muốn cả đám bị đánh tới nằm giường dây nổi mau tập luyện cho chị!" xoay người nhìn về phía Chu Húc, "Còn nữa, nhanh dạy , cần sinh khí mà đánh nhau, đây phải là tinh thần luyện võ."

      Tiểu học viên le lưỡi, biết có kịch hay nhìn, thể làm gì khác hơn là rối rít trở lại sân huấn luyện.

      Đông Phương Hạo nhìn bộ dạng Phương Tử Huyên phụ kỳ vọng của , xoa chóp mũi nở nụ cười, sau đó lên trước phen nắm lấy cổ tay , mạnh mẽ kéo ra khỏi đạo quán.

      ◎ ◎ ◎

      Bên ngoài sân của đạo quán gần như được phủ bởi bóng cây, giữa trung là vần trăng sáng, mấy vì sao sáng làm đẹp cho bầu trời đêm.

      Phương Tử Huyên cau mày hất tay của Đông Phương Hạo ra, thể làm gì khác hơn là đôi tay vòng ở trước ngực, bộ dạng xa cách nhìn .

      "Tại sao lại đến tham gia tiệc rượu của ?" Đông Phương Hạo đưa đầu ngón tay thoi dài, muốn giúp gạt mấy sợi tóc lộn xộn trán, nhưng lại tránh khỏi , cử chỉ thân mật này của làm có biện pháp tiếp nhận.

      Bởi vì là tổ chức, cho nên , Phương Tử Huyên cắn cắn môi, "Tôi rảnh."

      "Em có biết em đối với rất công bằng?" Đông Phương Hạo vừa nghĩ tới ở cùng chỗ với người đàn ông khác vẫn còn tức, may mắn được tu luyện thương trường, rất hiểu lòng người nhìn thấu được biết cùng Chu Húc có quan hệ người làm thể phào nhõm.

      " công bằng? Có cái gì công bằng? có biết hay cách chuyện của rất buồn cười đấy?" Phương Tử Huyên tức giận nhìn , nhưng nghĩ lại, cùng cãi cọ chỉ cùng dây dưa , cho nên thể làm gì khác hơn là ôm thái độ dàn xếp ổn thỏa nhìn , "Có chuyện gì nhanh , tối bận." Sau khi kết thúc tập luyện còn phải giúp tay dọn dẹp nữa.

      Đông Phương Hạo nhìn trước mắt mắt ngọc mày ngài còn có da thịt tỉ mỉ như sứ của , vẫn như năm đó, nghĩ xúc động muốn ôm , nhưng thái độ của đối với lại cự tuyệt, cho nên cố gắng khắc chế mình.

      biết nhất định có hiểu làm gì đó, bảy năm rồi, chỉ vì trong miệng người khác biết được lời dối, trong thời gian bảy năm lại quan tâm đến , giờ phút này có gì làm khó chịu và ảo não hơn.

      Phương Tử Huyên đợi được rồi, bởi vì người trước mặt này sớm vào bảy năm trước như mọi người mong muốn bỏ rơi , cho nên coi như vừa nhìn thấy trong nháy mắt động lòng, nhưng lại cố gắng cự tuyệt cảm giác này.

      "Nếu như có việc gì, tôi về." Phương Tử Huyên biết mình vẫn còn mong đợi thứ gì, nhưng đồng thời cảm thấy mình quá ngây thơ, muốn tại khắc nào đó lại nghe tin vui đính hôn hoặc kết hôn, cho nên muốn chạy trốn nhanh, nhưng trong chớp mắt khi xoay người, Đông Phương Hạo vươn tay giữ lại, cổ tay bị nắm lại có cảm giác đau, Phương Tử Huyên nhíu mày, " rốt cuộc muốn như thế nào?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :