1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng.

      [​IMG]
      Tác giả: Hạ Lan .

      Editor: tyvybutchi.

      Thể loại: Hắc bang, sủng

      Nguồn edit: SƯU TẦM
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Bìa: Jemy
      Giới thiệu bộ sách:

      "Tiểu Nhu, em."

      Trong buổi tiệc sinh nhật của bạn trai, công khai dẫn theo em sinh đôi của xuất , coi như hề tồn tại, với nhau lời .

      tan nát cõi lòng, nhưng mặt lại là nụ cười diễm lệ trước nay chưa từng có " Nếu như vậy, tôi chúc hai người trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc."

      Chỉ để lại cho bọn họ bóng lưng kiêu ngạo, ai có thể nhìn thấy, sau khi xoay người, hai hàng lệ im lặng chảy xuống từ khóe mắt , cùng với nỗi tuyệt vọng áp chế nơi đáy lòng.(tyvy.***************)

      Hai năm tình cảm, quay đầu lại, cũng chỉ là câu chuyện cười…

      Cho đến khi gặp , Bạch Thắng - con cháu của nữ hoàng trong Hoàng thất quốc, con trai của Bạch Trì - cục trưởng Cục Quốc An, đội trưởng đội đặc vụ chống khủng bố của Cục Quốc An, gia đình ba đời đều là quân nhân hoa hoa lệ lệ, là người đàn ông độc thân trị giá hoàng kim sáng chói nhất Hongkong. dùng thâm tình của mình, hứa cho cả vũ trụ.

      *

      【Lời phúc hắc】
      "Chị, ba đồng ý hôn của em và Thiếu Tuyền rồi, cử hành ở khách sạn vương thất quốc tế, Thiếu Tuyền làm càng long trọng càng tốt, nhưng mà em mong muốn nhất, vẫn là lời chúc phúc của chị, chị có thể đến dự chứ?" Quý Nhu thành khẩn , nhưng trong lời đó lại cố ý để lộ ra khoe khoang vô hạn.

      thầm trào phúng, kỹ năng diễn suất của em ấy càng ngày càng đạt, cũng có thể thi lấy giải Oscar rồi.

      muốn mở miệng, người đàn ông bên cạnh lại nhàng : " tiếc quá, đồng ý với nữ hoàng hôm đó dẫn Nghiên Nghiên tham dự thịnh yến hoàng tộc ở Điện Buckingham rồi, nếu Quý tiểu thư chê, vào ngày hôn lễ đó có thể cho mở cuộc tổng giảm giá, coi như là quà mừng và Nghiên Nghiên tặng cho em."

      Thấy vẻ mặt Quý Nhu y hệt như bị táo bón, phúc hậu nghĩ muốn vỗ bàn cười to.

      Sau đó, đùa giỡn hỏi : " đó, sớm là quý ông rồi, còn dùng cái chiêu này, cảm thấy ấu trĩ à?"

      Người nọ nhếch môi, mặt là nụ cười tao nhã hời hợt: " có chiêu nào là ấu trĩ hay ấu trĩ, chỉ cần có tác dụng là được, em cảm thấy, lấy gậy ông đập lưng ông, đối với bọn họ mà phải là đả kích nhất sao?"

      *

      【 Dịu dàng sủng nịch 】
      Trong hội đấu giá, thẳng tay ném trăm triệu, chỉ vì muốn đổi được tiếng cười của người đẹp.

      yếu ớt hỏi: "Em có phải là quá phá của ?"

      Người nọ thản nhiên đáp: ", theo kiếm tiền chính là để cho vợ phá, nếu kiếm nhiều tiền như vậy, ngay cả người giúp xài bớt cũng có, rất có cảm giác thành tựu. (các độc giả của cê quy hắc, truyện các bạn đọc đc ed bởi lequydon) tại là thiếu người làm cho phá sản."

      Người nào đó đứng đối diện cảm động vô hạn T^T

      " cần đối với em quá tốt, chiều hư em."

      "Hư cứ việc hư, cho dù có ngày em gác dao ở cổ , cũng chỉ biết mỉm cười nhắm mắt lại."

      *

      【 Như lang như hổ 】

      " Thắng, hôm nay lại có tìm tới cửa, ta là bạn thanh mai trúc mã với , tình cảm thâm hậu." Giọng điệu của người nào đó tốt.

      Người đàn ông gặm cắn ở bên cổ chút để ý "À" tiếng: "Vậy em sao?"

      "Em em là vợ của , cưới hỏi đàng hoàng, tình đầu ý hợp."

      Người đàn ông gật đầu cái " tệ, lần sau nếu có người tới nữa, em hãy em là mẹ của con , cùng giường chung gối, keo sơn gắn bó."

      nghi ngờ "Con cũng có, mẹ ở đâu ra?"

      "Ngoan, phải bây giờ chúng ta tạo ra sao. cố gắng chút, em rất nhanh được làm mẹ."

      xong, quả quyết đè xuống… ăn .

      *

      【 Đây là bộ truyện có bối cảnh rộng lớn, liên quan đến chống khủng bố, hắc đạo, hải tặc, đấu tranh thương nghiệp, mưa bom bão đạn, chém giết đánh nhau, ấm áp cưng chiều, khẩu vị nặng. 】

      ——Nội dung bắt đầu ——-

      Các file đính kèm:

      Last edited: 16/7/16
      tú cầu, dunggg, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bạch thiếu gia

      Chương 1.1 : Bị vứt bỏ.

      Editor: tyvybutchi.

      Ở biệt thự Mạnh gia, lần đầu tiên trong đời Quý Nghiên trực tiếp đứng nghe lén ngoài cửa phòng bạn trai.

      thanh cao thấp thỉnh thoảng từ trông phòng truyền ra, phụ nữ rên rỉ kiều, đàn ông động tình gầm , nếu như đây phải là phòng của Mạnh Thiếu Tuyền, nhất định mặt đỏ tới mang tai, lúng túng biết làm thế nào cho phải.

      Dù sao thanh bên trong rất lớn, cho dù bị ngăn cách bởi canh cửa coo cũng có thể cảm nhận được hai người kia kịch liệt như thế nào.

      "Bảo bối. . . . . em chặt quá. . . . . Thả lỏng chút. . . . . "

      "Ư. . . . . sâu. . . . . A. . . . . cần. . . . . "

      "Thiếu Tuyền. . . . . cần. . . . . "

      ". . . . . "

      Quý Nghiên rất muốn thuyết phục mình là nhầm phòng. Thế nhưng thanh quen thuộc kia, hai năm qua sớm khắc sâu vào trong trí nhớ, muốn tự lừa mình dối người cũng khó. Nhưng tại sao giọng nữ đó laiị nghe quen tai như vậy? Cực kỳ giống với. . . , em ấy bây giờ nên ở nước ngoài, thể nào là em ấy!

      Cả người cứng ngắc, ngây ngốc nhìn cách cửa kia, mắt cũng khô khốc, giờ phút này ngay cả dũng khí mở cửa chất vấn phen cũng có, ra là người hèn nhát như thế. nhìn thấy, ít nhất còn có thể cất giữ phần chờ mong, nhưng cũng có thể, là nghĩ sai rồi?

      Quý Nghiên vẫn đứng đó nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, dường như muốn đâm thủng hai cái lỗ đó, cho đến khi thể chịu đựng nổi loại tra tấn này nữa mới xoay ngườ, chết lặng nghiêng nghiêng ngả ngả về phía đại sảnh. nghĩ, cần yên tĩnh chút, sau đó hỏi tất cả mọi chuyện, mặc kệ có tàn nhẫn đến mức nào nữa, cũng muốn câu trả lời hợp lý.

      Từ cầu thang bước xuống, đại sảnh to như vậy, trang hoàng hoa lệ. Rất nhiều nam nam nữ nữ qua đó, quần áo sang trọng phù hợp, chuyện huyên náo, phong thái ưu nhã. Đúng là đặc điểm của con nhà giàu.

      Bản nhạc thanh thoát nhàng vang vọng trong kháng phòng, khí náo nhiệt càng làm cho lòng Quý Nghiên trùng xuống.

      Hôm nay là đêm cuối cùng Mạnh Thiếu Tuyền là sinh viên đại học năm thứ tư, vừa vặn cũng là sinh nhật , Mạnh Thiếu Tuyền mời mọi người đến nhà tham dự party, cùng nhau ăn mừng phen. Mọi người hớn hở đồng ý. Quý Nghiên từ trước đến giờ có hứng thú với mấy hoạt động như vậy, nhưng dù sao cũng là bạn của Mạnh Thiếu Tuyền, tất nhiên từ chối được.

      Hôm nay Quý Nghiên mặc bộ lễ phục màu trắng ngắn đến đầu gối, tóc dài đen mượt hơi xoăn xõa bên vai, giữa ngực là viên thủy tinh màu trắng tinh sảo, ở dưới ánh đèn lấp lánh lóe sáng. gợi cho người ta cảm giác vừa trong sáng vừa đáng , khuôn mặt trái xoan đâyg đặn, đôi mắt to xinh đẹp, chỉ là giờ phút này, trong cặp mắt luôn chứa ý cười kia lại nhìn thấy chút thần thái nào.

      Mấy bạn học thấy xuống, mặt liền lộ ra vẻ giễu cợt.

      "Ơ, đây phải là bạn của Mạnh thiếu gia sao? Tại sao lại mătcj bộ quần áo nghèo nàn như vậy, phải là bị người ta vứt bỏ chứ?"

      "Đúng vậy, bộ lễ phục này vừa nhìn liền biết là hàng thứ cấp, chất liệu kém , nhưng ngay cả đường chỉ cũng đều lộ ra, chậc chậc... mình còn tưởng là hàng phế thải trong xưởng nào, đoán chừng cũng chưa tới vạn."

      "Nếu là mình... mình tthà núp ở nhà, chứ chết cũng ra ngoài. Cũng may là thân phận ta đê tiện nên mới có thể mặc bộ quần áo mất mặt như vậy, biết Mạnh thiếu gia coi trọng ta ở điểm nào nữa, Đình Đình ha?!"

      Giọng điệu lộ ra xem thường chút nào che giấu, gọi là Đình Đình kia khinh thường liếc cái, hừ : " Thiếu Tuyền cũng chỉ là vui đùa với ta chút mà thôi, làm như mình có nhiều quyến rũ lắm vậy, cả ngày bày cái bộ mặt đáng ghét cho người tta nhìn, mặc bộ quần áo bỏ , còn vọng tưởng đàn ông có thể để mắt đến sao?"

      Bạch thiếu gia

      Chương 1.2 (tiếp)

      Editor: tyvybutchi

      Quý Nghiên phải là người nóng bỏng, lần đầu tiên gặp mặt, có thể cảm thấy rất lạnh lùng, dễ ở chung. Nhưng ra, khi quen thuộc liền phát , chỉ là giỏi chủ động kết bạn với người khác, tính tình có chút bị động, còn lại đối với người thân thiết cực kỳ tốt. rất bao dung, lúc ở trước mặt bạn bè cũng chút kiêng kỵ đùa giỡn, vô cùng trọng tình trọng nghĩa.

      Có lẽ chính vì cái tính nóng lạnh này, mà làm cho ngườ ta cảm thấy rất dễ ăn hiếp, cho nên luôn có người thích gây với . Những lời như thế cũng phải lần đầu tiên nghe được, Quý Nghiên lười gây phiền toái, có thể nhìn liền nhìn. Dù sao cũng là người khác nhiều chuyện, còn có thể cầm băng dính dán lên miệng người ta hay sao? Bị người ta vài lời, cũng đau.

      Đây là ý nghĩ trước kia, nhưng tại, khi người khác dùng cái giọng khinh miệt nhân tâm này đâm trúng chỗ đau của mới biết, ra lời cũng có thể làm cho người ta đau lòng vô cùng. Trước kia thèm để ý là bởi vì biết họ chỉ hươu vượn, họ hề quen biết , chỉ là muốn hãm hại mà thôi. tin cho nên có chuyện gì, nhưng bây giờ sao? còn có thể tự tin Mạnh Thiếu Tuyền là sao) Còn có thể xem tất cả những lời này là gió thoảng bên tai sao?

      Từng câu từng chữ ràng rành mạch như thanh kiếm sắc nhọn nhất, ddâm vào tim làm máu chảy đầm đìa.

      Quý Nghiên chỉ cảm thấy vô lực, muốn phản bác, há miệng, lại nnói ra được câu.

      Dương Đình Đình thấy Quý Nghiên xem lời của bọn họ như nghe thấy, thái độ chuyển thành tức giận và cam lòng, ghét nhất chính là bộ dáng này của Quý Nghiên, giống như đánh vào kkhông khí, chút cảm giác thành tựu cũng có. Những người khác cũng có chút thất vọng. lúc ấy điện thoại di động của Dương Đình Đình vang lên, ta cầm lên nhìn chút, trong mắt sáng lên, nháy mắt lại khôi phục nụ cười hả hê. "Chờ đó, sắp có trò hay để xem rồi."

      Mấy người còn lại mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo.

      Ánh mắt Dương Đình Đình có ý tốt nhìn chằm chằm Quý Nghiên - chị nuôi của , bạn của Mạnh Thiếu Tuyền. Hừ, cố ý để cho Quý Nghiên xem Mạnh Thiếu Tuyền thân là nhân vật chính của yến hội tại sao lại trễ như thế còn chưa xuống? Nhưng ngờ Quý Nghiên lại vẫn bình tĩnh như có chuyện gì. tin, đến cuối cùng Quý Nghiên vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh như vậy.

      Quý Nghiên có ý định đấu đá với ta, Dương Đình Đình từ nhìn vừa mắt, ở khắp mọi nơi luôn nhằm vào , bởi vì cha nuôi mẹ nuôi nên vẫn nhẫn nhịn. Nhưng rốt cuộc, làm gì có lỗi với Dương Đình Đình hay sao mà ta vẫn luôn chán ghét như vậy. Họ từ lớn lên cùng nhau nhưng Duuơng ĐÌnh Đình từ đầu đến cuối đều muốn được sống tốt, cứ như hạnh phúc của ở trong mắt ta chính là điều sai trái.

      Quý Nghiên mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành.

      Dương Đình Đình mặc dù ghét , nhưng lại có cảm tình cực tốt với người kia, thường theo sau người đó, đối với lời của người đó cũng là gì nghe nấy. Nụ cười hả hê tự tin như vậy, chỉ xuất mỗi khi ta bày mưu đặt kế chỉnh hoặc là lúc đoạt đồ của .

      Đột nhiên, cả sảnh đều an tĩnh lại.

      Chỉ có nhạc là vẫn nhàng du dương, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía sau , Quý Nghiên cũng chả chú ý tới, nụ cười mặt Dương Đình Đình càng thêm rạng rỡ, thậm chí là cười ra tiếng.

      Ý thức được cái gì đó.

      bỗng ngẩn ra, cứng ngắc xoay người.

      . . . . .

      màn kia, vĩnh viễn bao giờ quên được, đó là giây phút mà tan nát cõi lòng. Đôi trai nắm tay nhau, nở nụ cười hạnh phúc, sâu đâm vào mắt , làm tim đau nhói.

      Đó là nggười đàn ông mà say đắm suốt hai năm trời, đó là người đàn ông gọi là bảo bối, đó là người đàn ông làm cho hạnh phúc cả đời, giờ phút này. lại dắt tay người em sinh đôi của , quang minh chính đại xuất trước mắt .

      Mặc dù cũng đoán được ít nhiều, nhưng so với tận mắt nhìn thấy, trị số tổn thương hiển nhiên vẫn là có chút chênh lệch.

      ngờ, thâth là em ấy.

      Quý Nhu em tốt của .

      Bọn họ chỉ coi như hề tồn tại, cười đến ngọt ngào.

      "Nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng mình có lời muốn ."

      Mạnh Thiếu Tuyền nhìn tất cả bạn tốt của trong đại sảnh, đông đủ mọi người, giống như sớm chuẩn bị tôt.

      Bạch thiếu gia

      Chương 1.3 (tiếp)

      Editor: tyvybutchi

      "Hôm nay, là sinh nhật 23 tuổi của mình, cũng là ngày cuối cuungf trước khi mình bước chân vào xã hôi.. Mình muốn gửi lời cảm ơn đến người, cảm ơn ấy luôn bầu bạn bên cạnh mình, luôn tìm mọi cách làm miình vui vẻ, cũng cảm ơn ấy luoon khích lệ, cho mình lòng tin để cố gắng phấn đấu."

      thanh trong trẻo truyền vào tai từng người ở đây, mang theo vui vẻ và nhõm như muốn tuyên bố với toàn thế giới. Nhưng bây giờ trong mắt Quý Nghiên chỉ nhìn thấy, người đàn ông trong trí nhớ của , nghiêng người, dịu dàng nhìn chăm chú vào bên cạnh , thâm tình bày tỏ với ấy: "Tiểu Nhu, em."

      "Nghiên Nghiên, em."

      ràng đều cùng là câu , cùng là giọng điệu, vậy , rốt cuộc là cái gì thay đổi? Tại sao là tháng sáu, mà lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như vậy? Mạnh Thiếu Tuyền, đây chính là cái mà gọi là sao?

      "Thiếu Tuyền. . . . . "

      mặt Quý Nhu ra vẻ thẹn thùng, thận trọng nhìn Quý Nghiên cái, do dự chút, cuối cùng vẫn kéo Mạnh Thiếu Tuyền tớ truuơcs mặt .

      Theo cử động này của em , tầm mắt của mọi người chung quanh trong nháy mắt đều tập trung lên người Quý Nghiên, có đồng tình, có thương hại, cũng có giễu cợt, xem trò vui. Quý ghiên cảm thấy tại mình giống như cá bị mắc trong lưới, ngừng giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng ngời giăng lưới làm sao mà chịu buông tha ? Nhìn lướt qua những ánh mắt tò mò của mọi người bắn tới, vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn thấy trong mắt Quý Nhu cũng như cười to: "Nhìn xem, em chính là muốn cho chị mất hết mặt mũi, đau lòng đến muốn sống, chị vĩnh viễn cũng thể đấu lại em."

      "Chị, xin lỗi. Em là lòng Thiếu Tuyền, em biết em nên tranh với chị, nhưng em thể khống chế được tình cảm của mình, huống chi Thiếu Tuyền ấy. . . . . ấy cuungx em, cho nên, em cầu xin chị, xin chị hãy thành toàn cho chúng em."

      chữ "Chị" này khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc rồi, lời em vừa ra làm họ kkhông khỏi cảm thấy này là dịu dàng là có tình nghĩa, ngược lại Quý Nghiên mới là người khi dễ ta, là người chia rẽ bọn họ.

      Đây chính là Quý Nhu, vĩnh viễn là bộ dáng nhu nhược thiện lương, dễ dàng nắm bắt lòng người, ràng là ta đoạt bạn trai của , nhưng chỉ vài ba lời, cục diện trong nháy mắt liền trở thành Quý Nghiên mới là người hoành đao đoạt ái, là Tiểu Tam bị người đời thóa mạ.

      Chị Tiểu Nhu, chị cầu xin ta làm gì? Chị và Thiếu Tuyền mới chính là lưỡng tình tương duyệt, cùng nhau ở chung chỗ là chuyện đương nhiên, ta chính là kẻ biết xấu hổ mới có thể dây dưa với Thiếu Tuyền."

      Dương Đình Đình - người chân thành ủng hộ Quý Nhu lập tức nhảy ra chuyện, Quý Nghiên cảm nhận đuọc chung Quanhh càng ngày càng nhiều ánh mắt khinh bỉ, chua sót nhếch khóe môi. nhìn Quý Nhu, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Thiếu Tuyền đứng bên cạnh em , hỏi: "Chẳng lẽ có lời nào muốn với em sao?"

      Vừa mở miệng, mới phát cổ họng mình khô rát khinh khủng, khàn khàn, rất khó nghe.

      Trong mắt Mạnh thiếu thoáng qua tia áy náy. "Nghiên Nghiên, xin lỗi."

      Ánh đèn lưu ly sáng chói chiếu lên mặt , mặt mày tuấn, sống mũi cao, môi mỏng đỏ mộng, người ta thường người môi mỏng là người bạc tình nhất, ừm, quả rất bạc tình. Khuôn mặt nhắn của Quý Nghiên tái nhợt như tờ giấy trắng, cố chịu đựng để cho mình rơi xuống giọt lệ nào.

      "Bắt đầu từ lúc nào?"

      muốn để ý tia đắc ý toát ra trong mắt của Quý Nhu, cũng muốn quan tâm bây giờ mình có bao nhiêu nhếch nhác, có đúng là để cho mọi người chê cười hay ? chỉ muốn biết rốt cuộc Mạnh Thiếu Tuyền có từng lòng ?

      Có lẽ phải hoàn toàn chết tâm, vết thương mới có thể khép lại nhanh hơn.

      Mạnh Thiếu Tuyền trầm mặc , Quý Nghiên càng cảm thấy trào phúng, Quý Nhu người cũng như tên, ôn nhu : "Chị, chị nên trách Thiếu Tuyền. LÀ em đúng, em định là sau khi về nước tới đây thăm chị, ĐÌnh Đình chị có bạn trai, em liền tò mò, muốn biết người đàn ông mà chị thích như thế nào? Em có ý khác, nếu như em biết trước, sau khi quen biết với Thiếu Tuyền kìm được mà bị ấy hấp dẫn, em nhất định làm như vậy. Em vẫn luôn tự nhủ với mình là em thể thích ấy, thể thích ấy, nhưng em khống chế được. Chị, chị tha thứ cho em ?"

      Bạch thiếu gia

      Chương 1.4 (tiếp)

      Editor: tyvybutchi

      ta lời này đúng tình hợp lý, than thở khóc lóc. Mạnh Thiếu Tuyền đau lòng dứt, thương ôm Quý Nhu vào ngực mình, với Quý Nghiên: "Chuyện này liên quan tới Tiểu Nhu. Quý Nghiên, cho em biết, lúc đầu chịu cùng với em là do đánh cược với mấy người em tốt. Em quá bảo thủ, lại trời sinh tính cách nhạy cảm, chúng ta quen nhau hai năm, hôn cái em cũng bất đắc dĩ, chớ chi là lên giường. Em có biết là ra việc này, có bao nhiêu mất mặt ? Còn có mỗi lần hẹn hò hay dự party, em hề biết nghĩ cho , chịu chú trọng vấn đề quần áo, ngay cả trang điểm cũng làm ra cửa, lần nào cũng bị đám bạn cười nhạo, ông đây mẹ nó xấu hổ muốn chết!!"

      "Nhưng mà, Tiểu Nhu giống vậy, ở chung chỗ với Tiểu Nhu, rất hạnh phúc."

      Cho nên? cùng với hạnh phúc sao? Lời này hình như mới là cản trở hạnh phúc của .

      Trái tim của người đến tột cùng có thể đau đến mức nào?"

      người khi bị tổn thương, phải đến khi nào mới có thể làm lại từ đầu?

      đối với , ngờ lại chồng chất nhiều bất mãn như vậy? Trong phần tình cảm này, luôn cẩn thận tưungf chút từng chút , chính là sợ thời gian lâu dài, Manh Thiếu Tuyền chán , từ đó thay lòng đổi dạ. phải là người biết pha trò, đương nhiên biết cách làm người khác vui vẻ, luôn nghĩ Mạnh Thiếu Tuyền cùng với có thể cảm thấy nhàm chán hay ? Luôn lo được lo mất. Đúng là vẫn mất .

      Trong Đại học Thánh , Mạnh Thiếu Tuyền được công nhận là bạch mã hoàng tử, gia đình giàu có, phong lưu phóng khoáng, miệng lại ngọt, là làm người ưa thích. Quý Nghiên luôn cho rằng trong Đại học có rất nhiều nữ sinh thích , thế nhưng nhìn cũng nhìn cái. Lúc ấy còn cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cho là , ngờ. . . . . ra cũng chỉ là tự mình đa tình thôi.

      có nghĩ cho , nhưng ai có thể cho biết, người nào từng vì lục tung hết quần áo trong cửa hàng của người ta, mất hàng giờ liền thử bộ lại bộ, ngại làm phiền người khác hết đổi lại đổi, còn phối với kiểu tóc, tất cả chính là muốn bản thân tạo đuọc ấn tượng tốt trước mặt ? Người nào ràng quen tiếp xúc với người lạ, luôn từ chối nhưng vẫn luôn nỗ lực muốn gia nhập vào đám bạn của ? Còn có, người nào ràng là rất ghét cái lại ánh mắt khinh bỉ, người nhìn người dưới nhưng lại vì cố gắng ăn khép nép lấy lòng mẹ đây? Quý Nghiên làm những việc này còn gọi là biết nghĩ cho sao?

      Quay đầu lại, Mạnh Thiếu Tuyền nối cho biết, tất cả đều là là giả, chỉ là và bạn bè đánh cược, chỉ là đùa giỡn.

      Bạch thiếu gia

      Chương 1.5 (tiếp)

      Editor: tyvybutchi

      "Còn nữa, chúng ta quen nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ em cũng chưa từng cho biết, em là con của Quý Bình - chủ tịch tập đoàn Thụy Hưng, là đại tiểu thư của Quý gia. Nếu như phải là Tiểu Như trong lúc vô tình nhắc tới, em còn định giấu bao lâu? Quý Nghiên, là bạn trai em, nhưng ngay cả điều cơ bản nhất là thẳng thắn em cũng làm được. Vậy em cảm thấy khi biết hết tất cả, suy nghĩ về em như thế nào? Em cảm thấy lấy địa vị của Mạnh Phi ngay hôm nay, cần phải lấy lòng Thụy Hưng sao? Buồn cười."

      Mỗi câu Mạnh Thiếu Tuyền ra, đều giống như đao gim vào tim .

      Hốc mắt Quý Nghiên ửng hồng, những lời muốn đều nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng ra được. Tay nắm chặt thành quyền, bởi vì quá gấp, móng tay bấu sâu vào trong da thịt, đau,caií này tuy đau, nhưng rốt cuộc vẫn bằng phần vạn nỗi đau trong lòng. phải như vậy, căn bản phải như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng hoài nghi . Thế nhưng lại từng chữ từng chữ tố cáo, tuyệt tin , tin , nhau hai năm, ở trong lòng Mạnh Thiếu Tuyền hình tượng của hẳn là vẫn luôn đáng giá đồng như thế.Từ đau lòng, đến uất ức, rồi đến thất vọng, tại dần dần biến thành tức giận, các loại cảm xúc từ trong lòng chảy qua. Quý Nghiên thử há miệng, nhưng mà thanh gì cũng có, còn có thể cái gì? còn có thể cái gì nữa đây? Tại sao mọi chuyện đột nhiên lại biến thành như thế này?

      Quý Nghiên đột nhiên cảm thấy mệt quá, rất mệt mỏi.

      MẠnh Thiếu Tuyền nhìn , Quý Nhu cũng nhìn , tất cả mọi người đều nhìn , trong mắt của bọn họ người nào là có ý tốt, họ đều chờ đợi diễn trò cười. Hai mắt Quý Nghiên đỏ bừng, mắt thấy lệ sắp thuận dòng mà rơi xuống, vội vàng ngửa đầu, nhắm mắt lại, ép nước mắt trở về. Khóc, phải là việc lúc này nên làm, có bất cứ ai đau lòng vì , thể khóc, ở trong lòng Quý Nghiên ngừng tự với mình. Giơ tay lên, che mặt, vuốt xuống hai bên, sau khi lặp lại mấy lần, rốt cuộc bình tĩnh lại.

      Hít sâu.

      Quý Nghiên nhìn lại bọn họ, chỉ câu: "Nếu như vậy, tôi chúc hai người về sau trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc."

      Những lời này Quý Nghiên là cười . Khuôn mặt vẫn luôn thanh thuần ấm áp này, lần đầu tiên, lộ ra nụ cười diễm lệ như thế.

      Mạnh Thiếu Tuyền ngạc nhiên, vậy mà, cho bọn họ thời gian phản ứng, Quý Nghiên xoay người, chỉ để lại cho bọn họ bóng lưng kiêu ngạo, ai có thể nhìn thấy, sau khi xoay người, hai hàng lệ im lặng chảy xuống từ khóe mắt , cùng với nỗi tuyệt vọng áp chết nơi đáy lòng.

      Hai năm tình cảm, quay đầu lại, cũng chỉ là câu chuyện cười.

      ra là, suốt thời gian qua thứ mà thấy phải là đoạn tình khắc cốt ghi tâm, mà chỉ là mình đơn phương ngu xuẩn.

      Quý Nghiên, quên , quên, có lẽ cũng khó vượt qua như vậy.

      Nhưng mà, làm cũng dễ như sao?
      tú cầu, Mai Trinh, Phiên Nhiên8 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bạch thiếu gia

      Chương 2.1: Chỗ nào mà có cỏ thơm.

      Editor: tyvybutchi

      Từ sau khi ra khỏi quầy rượu, Quý Nghiên cảm thấy rất chóng mặt, rất muốn ngủ.

      thói quen, hễ gặp phải chuyện vui, chỉ cần ngủ giấc, trong lòng yên tĩnh lại rất nhiều. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay, hiển nhiên phải ngủ là có thể ngủ được, ngược lại rất có thể mất ngủ.

      Cgỉ là Quý Nghiên còn có đặc điểm, đó chính là thể uống rượu. được xưng là "uống rượu liền say", nhưng may mắn là sau khi say rượu cũng tệ lắm, bởi vì say rồi cái gì cũng làm, yên lặng, liền muốn ngủ.

      Cho nên lúc này, rượu đối với thể nghi ngờ là loại thuốc tốt nhất.

      Ngủ thiếp , cái gì cũng đều mơ hồ. cố giương mí mắt, lảo đảo nghiêng ngả về phía trước. Trước cửa quán rượu là đường cái, muốn gọi taxi, vừa đúng lúc có chiếc xe con vững vàng dừng ở bên cạnh, người phụ nữ từ xe bước xuống, đóng cửa, trực tiếp đến quầy rượu.

      Quý Nghiên cho là taxi, chút nghĩ ngợi, sau khi người phụ nữ đó xuống xe liền trực tiếp mở cửa sau xe ngồi xuống. Bây giờ nhìn cái gì cũng , đương nhiên thể nào chú ý tới người ngồi ở ghế lái bởi vì hành động của mà ngớ ngẩn.

      "Bác tài, phiền đến bờ biển."

      Quý Nghiên hàm hồ ói, hơi dán lưng vào ghế dựa, sau đó liền chống cự nổi mỏi mệt, ngoẹo đầu ngủ.

      giây trước khi nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghĩ, xe taxi này thoải mái, so với mấy xe trước kia ngồi thoải mái hơn nhiều.

      Dù là người phản ứng nhạy bén như Bạch Thắng trước màn này, cũng khỏi ngẩn người.

      Nhìn qua kính chiếu hậu, kia nghiêng đầu, tròng mắt khép, nửa bên tóc rũ xuống, chặn lại hơn phân nửa gương mặt . Thế nhưng khuôn mặt quen thuộc này, vẫn còn nhận ra.

      ấy.

      Giữa bãi biển sóng vỗ dập dìu, đứng đó với lúm đồng tiền như hoa. giống như vừa mới tham dự bữa tiệc, người còn mặc bộ lễ phục màu trắng, mặt dây chuyền thủy tinh vẫn như cũ phát ra ánh sáng lấp lánh, chỉ là quanh thân , lại toát ra loại ưu thương .

      Cùng với lần đầu tiên nhìn thấy rất khác nhau. Lần đầu tiên Bạch Thắng nhìn thấy Quý Nghiên, là ở bãi biển, lúc đó phong cảnh tươi đẹp, gió biển cuốn theo sóng xô vào bờ. nhớ lúc đó mặc cái áo T-Shirt đơn giản màu trắng, phối với quần short da bò có dây đeo, chân mang giày Cavans, còn vác theo hai cái bao to. Da Quý Nghiên rất trắng, tóc cột đuôi ngựa, cũng phải quá cao, chỉ cỡ chừng 1m65, từ xa nhìn lại tựa như học sinh trung học. Lúc ấy, cầm máy ảnh chụp phong cảnh, vừa lúc lấy góc độ, nụ cười mặt thanh xuân mà đầy sức sống, cứ như có thể lây thỏa mãn và vui mừng kia đến người bên cạnh.

      Ánh mặt trời bao trọn cả người , giống như dát lên tầng sáng vàng kim nhàn nhạt, là đẹp đến thể diễn tả bằng lời.

      Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, người phụ nữ, còn là phụ nữ xa lạ mà dừng chân.

      Gần như là theo bản năng, lái xe, chở đến bờ biển. Quý Nghiên ngủ rất chập chờn, đường bị tỉnh lại mấy lần, thấy xe vẫn còn chạy, lại nhắm ,mắt ngủ tiếp. Xe ngừng lại lập tức mở mắt, từ trong túi móc ra mấy tờ tiền mặt, qua khe hở giữa chỗ ngồi, đưa cho Bạch Thắng.

      "Cảm ơn."

      Khóe miệng Bạch Thắng giật giật, nhận lấy tiền trong tay , có chút dở khóc dở cười.

      Quý Nghiên xuống xe, gió biển thổi vào mặt, làm hơi tỉnh táo chút. Chỉ là đầu còn choáng váng, gió thổi như vậy, càng làm có cảm giác buồn nôn. ra khi ở xe cũng rất muốn nôn, nhưng dù sao cũng là xe taxi, muốn nôn xe người khác, cho nên vẫn cố chịu đựng đến bây giờ.

      Sau khi đến bờ biển, nhịn nổi nữa, liền ôm tảng đá mà nôn ra.

      Buổi tối còn chưa ăn cái gì cho nên căn bản có bao nhiêu thứ để nôn, ngược lại rượu phun ra ít, cả người thoáng thư thái chút. liền tìm vị trí ôm đầu gối ngồi xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay.

      Bạch Thắng đứng ở trước xe, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của , nghĩ, bây giờ nên để yên tĩnh mình

      Bạch thiếu gia

      Chương 2.2 (tiếp)

      Editor: tyvybutchi

      hồi lâu sau, Quý Nghiên ngẩng đầu. ngủ được, từ trong túi lấy điện thoại di động và tai nghe ra, đeo tại nghe mở nhạc, lại ngục đầu xuống ngủ tiếp.

      Giống như làm vậy đau đớn trong mới có thể giảm ít.

      Bạch Thắng khoanh tay trước ngực, khẽ nheo mắt lại, dưới màn đêm, bóng dáng của Quý Nghiên co lại thành đoàn nho , có vẻ mỏng manh mà yếu ớt. chắc chắn vô cùng đau lòng cho nên mới có thể toát ra hơi thở tịch như vậy, cho dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được.

      Quý Nghiên có đôi mắt to cực kỳ xinh đẹp, lần đầu tiên gặp mặt Bạch Thắng chú ý tới. phải loại người nhìn lần liền thấy đẹp, mà làm cho người ta có cảm giác trước mắt tỏa sáng. CẶp mắt kia khi cười lên trong veo như nước, lông mi dài rung động, diện mạo của vốn là rất thanh thuần, chỉ cần cười tiếng, cả người srx ra vẻ hoạt bát linh động.

      Nhưng tại sao từng như vậy bây giờ lại thấy nữa?

      xe Quý Nghiên có tỉnh lại mấy lần, còn mơ mơ màng màng, trong ánh mắt lại có thần thái những ngày trước, chỉ có ảm đạm làm người ta đành lòng xem.

      đúng, uống rượu say, nửa đêm mình tới bờ biển vắng vẻ là cử chỉ sáng suốt. Huống chi gió đêm lại lạnh như vậy, ấy chỉ mặc bộ lễ phục, rất dễ bị cảm lạnh.

      Nghĩ đến chỗ này, Bạch Thắng nhíu nhíu mày, chân dài bước tới gần, tới bên cạnh Quý Nghiên, gương mặt tuấn nhã của , khóe môi nhịn được mà nhàng cong lên.

      thế nhưng cứ như vậy mà nghiêng đầu, nằm ở đầu gối ngủ thiếp .

      phải là nên cảm thấy may mắn vì người hôm nay gặp là sao? Nếu lấy tính cách mơ hồ này của , chỉ sợ là bị người ta lừa gạt lúc nào hay. Bach Thắng cởi áo khoác xuống, khoác ở vai , đầu ngón tay cẩn thận chạm được vệt nước mắt, hơi ngừng lại, ánh mắt rơi sườn mặt , nhờ trăng, có thể nhìn thấy lông mi khẽ rung động, cái mũi xinh xắn, cánh môi đỏ tươi, lệ kia, thế nhưng chỉ có giọt.

      lúc ấy điện thoại di động trong ngực Quý Nghiên nhàng rung lên, BẠch Thắng cầm lấy, màn hình là khuôn mặt tươi đẹp với nụ cười xinh xắn, phía dưới màn hình viết hai chữ: Tây Tây.

      Chắc là bạn của ấy.

      Ngón tay dài của Bạch Thắng vuốt , nghe máy.

      Khi Quý Nghiên tỉnh lại mùi rượu tan ít, biết tửu lượng của mình rất kém, nên bản thân uống cũng nhiều. nhìn chung quanh vòng, là ở trong phòng mình, thoáng yên tâm lại có chút kỳ quái, suy nghĩ hồi, chỉ nhớ là mình ngồi mình ở bờ biển, sau đó, cũng còn làm gì khác. Vậy trở về bằng cách nào?

      Nghe tiếng mở cửa, Quý Nghiên nhìn sang, chỉ thấy Mộc Tây bưng tô mỳ tới.

      "Tỉnh dậy rồi sao?"

      Mộc Tây nhìn , đuôi lông mày nhếch lên. "Vừa đúng lúc, cậu ăn này."

      Mộc Tây ngồi ở mép giường, trực tiếp đặt tô mỳ vào tay Quý Nghiên.

      Quý Nghiên im lặng.

      Mộc Tây là sát thủ phòng bếp, chỉ nấu được loại đồ ăn, đó chính là mỳ ăn liền, hơn nữa còn là mỳ ăn liền có thêm bánh sủi cảo và chân giò hun khói...

      Chỉ là vừa đúng lúc đói bụng, người ta cũng khó khi nào thân thiết được như vậy, cho nên Quý Nghiên cúi đầu, yên lặng ăn mỳ.

      Căn phòng này là và Mộc Tây hùn tiền thuê, diện tích lớn, nhưng dù sao cũng ở vùng phụ cận đại học Thánh . Mộc Tây lớn lên có tính tiểu thư, quen ở kí túc xá, cho nên mới thuê phòng ở bên ngoài, học kỳ hai của Đại học năm ba Quý Nghiên mới dời qua ở cùng ấy, quan hệ của hai người vô cùng tốt.
      Chương 2 (tiếp):

      " , xảy ra chuyện gì?" Mộc Tây hỏi.

      Động tác của Quý Nghiên thoáng dừng lại, nhớ tới chuyện buổi tối, trong nháy mắt liền muốn ăn, chỉ là vẫn miễn cưỡng ăn xong mì. Hỏi ngược lại Mộc Tây: "Mình trở về bằng cách nào?"

      Mộc Tây bình tĩnh : "Trai đẹp đưa về." (tyvybutchi.***************)

      Quý Nghiên nghiêng đầu.

      Mộc Tây kể, lúc uống rượu say nhìn lầm xe của người ta thành xe taxi, còn bảo người ta đưa đến bờ biển, sau lại ngủ ở đó luôn, may là nhân phẩm của người kia cũng tệ, yên tâm để mình, nên vẫn chờ ở đó với , rồi sau đó nhận được điện thoại của Mộc Tây, lại tốt bụng đưa về.

      Quý Nghiên sững sờ tại chỗ, khóe miệng giật giật, chuyện mất mặt như vậy, làm sao ra ngoài nữa đây? Quả nhiên, rượu chỉ có thể làm cho người ta ngủ, còn có thể làm cho người ta ngớ ngẩn.

      Mặc dù quen người kia, thậm chí ngay cả người kia trông như thế nào cũng biết, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia, cảm thấy quá mất mặt.

      Mộc Tây đả kích : "Đừng nghĩ nữa, cậu ngớ ngẩn cũng phải là chuyện lần lần hai, bây giờ cậu trả lời mình vấn đề hồi nãy ."

      Quý Nghiên: ". . . . . ."

      suy nghĩ chút, hay là kể hết mọi chuyện xảy ra trong bữa tiệc cho Mộc Tây biết? Dù sao Mộc Tây cũng là bạn của , hơn nữa vào lúc này quả cũng hi vọng có người ở bên cạnh nghe tâm , như vậy dễ chịu hơn chút.

      Sau khi Mộc Tây nghe xong liền giận dữ, xông ra muốn dạy dỗ Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nghiên vội vàng kéo lại.

      Mộc Tây mắng to: "Mẹ nó, cái thằng cặn bã này, sớm biết ta phải người tốt, bắt cá hai tay coi như xong , vậy mà lại dám ăn cỏ gần hang, hơn nữa còn là cỏ dại, đầu óc bị cửa kẹp rồi sao? Mẹ nó, cậu đừng cản mình."

      vừa vừa muốn xông về phía cửa, Quý Nghiên chặt chẽ ôm lấy ."Tây Tây, được rồi, cậu bình tĩnh chút."

      "Chị đây tỉnh táo cái rắm, xử đẹp thằng khốn này trận, mối hận trong lòng mình khó tiêu."

      "Xử bằng cách nào?" Quý Nghiên nhìn , giọng bình tĩnh " chừng giải quyết được gì mà còn làm cho chuyện ngày càng phiền toái, mình muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ như vậy nữa."

      "Chẳng lẽ cứ để yên cho bọn họ khi dễ cậu như vậy sao, ngừng rắc muối lên vết thương của cậu?" Nét mặt Mộc Tây vô cùng phẫn nộ.

      Quý Nghiên lắc đầu."Chỉ là người thay lòng đổi dạ thôi, mình sớm lạ gì."

      Tính cách của tuy là nhẫn, nhưng đôi lúc cũng vô cùng lý trí, Quý Nghiên là người cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn có chủ kiến của riêng mình, khi quyết định chuyện gì dễ dàng thay đổi.

      Mộc Tây điều chỉnh lại tâm tình, gật đầu : "Cậu đúng, chỗ nào mà có cỏ thơm, nhận ra bản chất của cái tên rác rưởi đó sớm chừng nào tốt cho cậu chừng đó, chừng sau này cậu cảm thấy hối hận."

      Chỉ có dứt khoát cắt đứt, Quý Nghiên mới có thể hoàn toàn thoát khỏi đoạn tình cảm này, tìm hạnh phúc của .

      Muốn bị thương, trước tiên phải học được cách thờ ơ trước dư luận…

      Trước khi , Mộc Tây dặn dò nghỉ ngơi tốt, Quý Nghiên nằm giường, nhìn trần nhà trắng bóng. Sau khi ngủ giấc, đầu óc tỉnh táo lạ thường, đau đớn cũng càng thêm ràng, người xưa rất đúng, tránh được ngày cũng thể tránh được đời.
      Last edited by a moderator: 17/9/14
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @@ sao giờ em mới lôi nó về thế bé @__@

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      @Avehil
      truyênj toàn Pic nên em tuyển bạn type chị ạ

      Chương 3: Ba Quý tuyệt thế.

      Mấy ngày nay Quý Nghiên đều ở nhà trọ lên web tìm tin tuyển việc làm, còn tình , vẫn còn phải sống.

      học đại học nhiếp ảnh, buổi tối, ăn hết chén cơm liền ôm laptop ngồi ghế salon tìm quảng cáo tuyển việc, sau đó nhớ kỹ, ngày thứ hai mang theo hồ sơ lý lịch nộp đơn.

      Chỉ là, mấy ngày trôi qua, cũng có bao nhiêu thu hoạch.

      Trung Quốc vẫn luôn đứng đầu về vấn đề thiếu thốn công ăn việc làm, nên đây cũng phải là chuyện sớm chiều, coi như bạn có trình độ học vấn, có kiến thức, có tài năng, cũng bằng lòng chịu khổ, nhưng mà có tiền, có gia cảnh, rốt cuộc vẫn khó có đường ra tốt.

      Mộc Tây nhìn ngày nào cũng bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng có. Châm chọc : "Cậu đừng tự làm khổ mình nữa, nếu là có công việc, chị đây liền nuôi cậu, chứ hành hạ thân thể làm mấy việc cực nhọc đó, lỡ may mệt đến hỏng mất chẳng phải là càng lỗ sao?"

      Quý Nghiên muốn đả kích ấy, nhưng mà đại tiểu thư Mộc Tây ơi, mấy năm trước bởi vì số cố mà cậu đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mình từ Hạ Môn tới Hongkong học, cũng sớm xài hết tiền gửi ngân hàng trước kia. Cậu tiêu tiền như nước, lại có nguồn kinh tế, bản thân còn biết có thể chống đỡ được bao lâu, vậy làm cách nào nuôi mình được đây?

      Hơn nữa Quý Nghiên cũng phải loại người làm mà ăn, bảo mỗi ngày ở nhà làm việc, làm được.

      Cùng lắm tìm công việc có thể sống tạm trước, chờ khi tìm được việc phù hợp đổi lại là được.

      Mấy ngày này, Quý Nghiên cứ theo thường lệ ra ngoài nộp đơn, đến gần tối mới rời khỏi cái công ty cuối cùng trong ngày, ai ngờ chưa được mấy bước, liền nhận được điện thoại của Quý Bình - ba .

      Quý Bình rất ít gọi điện thoại cho , nếu có chuyện để chắc chắn gọi.

      Quý Nghiên cầm điện thoại di động lên, nhìn tên người gọi điện tới, đôi mắt liền tối sầm lại, cũng dừng bước chân, sắc mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng nghe máy liền, mà chỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trong tay hồi lâu, cho đến lúc điện thoại ngừng reo, màn hình tối đen, sau đó lại sáng, tiếng chuông vang lên lần thứ hai, mới bấm nút nghe.

      "A lô." Giọng Quý Nghiên có chút máy móc.

      Người mà muốn nhìn thấy nhất, giọng muốn nghe thấy nhất, tuyệt đối ai khác ngoài Quý Bình, Mạnh Thiếu Tuyền và Quý Nhu cũng chỉ xếp thứ hai.

      "Tại sao đến giờ mới bắt máy?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh lạnh lùng, xen lẫn bất mãn.

      Quý Nghiên : "Có chuyện gì ?"

      "Lập tức trở về đây." Quý Bình cũng nhảm, trực tiếp ra lệnh.

      Ông ta vẫn luôn như vậy, cái gì chính là cái đó, tuyệt cho phép bất kỳ người nào trái lời ông ấy, chuyên chế lại tàn bạo.

      Quý Nghiên sớm thành thói quen, bình tĩnh : "Gần đây con tìm việc làm, thể xao lãng được."

      "Tìm cái gì mà tìm! Xách hành lý, trở lại ngay lập tức." Quý Bình lớn tiếng .

      Nhà Quý Nghiên cũng phải ở Hongkong, là người Hồ Nam.

      Quý Bình như vậy, xem ra là muốn rời khỏi Hongkong, cũng quay lại nữa.

      Vừa nghĩ tới phải về Quý gia, Quý Nghiên liền khỏi sinh ra cảm giác muốn tránh né.

      Im lặng lúc.

      Quý Nghiên hít sâu, phun ra từng chữ : "Con muốn làm việc ở đây."

      Quả nhiên, lời còn chưa có xong, giọng của Quý Bình oang oang truyền tới: "Mày dám, lập tức trở về đây cho tao. Đừng để tao cho người ép mày lên máy bay."

      Trong giọng tràn đầy tức giận, Quý Nghiên thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ nóng nảy của ông ta bây giờ như thế nào, hơn nữa tin tưởng, Quý Bình tuyệt đối được làm được.

      Quý Nghiên lẳng lặng đứng ở trước cửa tòa cao ốc, trong lòng như bị chèn tảng đá, là buồn bực khó chịu.

      Mấy ngày nay, sau khi bị Mạnh Thiếu Tuyền phản bội, còn chưa có trở lại bình thường, tâm trạng cực kì tệ. Vừa nghe Quý Bình hét như vậy, cũng biết lấy dũng khí ở đâu ra, hồi lâu, hướng người trong điện thoại, kiên định : "Con trở về."

      về, đối mặt cũng chỉ là căn nhà lạnh lẽo, người cha xem là con , người em xem là chị, mà mẹ , mặc dù mẹ thương , nhưng ở trong lòng mẹ, mãi mãi cũng thể quan trọng bằng Quý Nhu và Quý Dương được.

      Ở trong lòng Quý Nghiên, căn phòng mà và Mộc Tây cùng nhau thuê kia còn giống nhà hơn.

      Bởi vì, nơi đó có ấm áp.

      Mà Quý gia, chỉ làm cảm thấy hít thở thông.

      Quý Bình rống giận: "Mày thử lại lần nữa xem, trở về coi tao có đánh chết mày . Tao cho mày biết, tao bảo mày về mày phải về, muốn về tao cũng có cách ép mày về, mày tưởng mày có thể tự quyết định mọi chuyện sao?"

      Lòng Quý Nghiên cực kì đau đớn, nước mắt lập tức dâng lên, nắm điện thoại di động chặt, khó khi nào kích động như vậy : "Ba kêu con về gấp như vậy, là muốn cho con xem mắt có phải ? khi con kết hôn, ba có thể mượn thế lực của nhà đối phương mà mở rộng Thụy Hưng, từ đó thỏa mãn dã tâm và dục vọng của ba đúng chứ."

      "Đúng thế nào? Tao là cha mày, tao cái gì mày phải nghe cái đó, tao bảo mày làm cái gì mày phải làm cái đó, đây chính là đạo lý hiển nhiên. Nếu tao sinh mày ra làm gì hả?" Câu hỏi ngược lại của Quý Bình đương nhiên Quý Nghiên nghe mồn , cũng làm cho lòng càng thêm bi thương.

      Quý Nghiên vô lực hỏi: "Ba có coi con là con ruột thịt ?"

      "Quý Nghiên, tao cho mày biết, mày đừng nghĩ giở trò trước mặt tao. Tao có thể cho mày ra ngoài, cũng có biện pháp bắt mày trở lại, mày. . . . . ."

      đợi Quý Bình xong, Quý Nghiên nghe vô nữa, vội vàng cúp điện thoại, sợ nếu mình tiếp tục nghe nữa, chịu nổi.

      biết, tại sao mỗi người bọn họ đều muốn ép như vậy? Chẳng lẽ thể cho cơ hội thở dốc sao? rốt cuộc làm sai điều gì?

      Mạnh Thiếu Tuyền, trách tôi thân phận của mình cho biết, nhưng có biết ? Nếu như có thể lựa chọn, tôi hi vọng mình phải họ Quý.

      Quý Nghiên ngửa mặt lên nhìn bầu trời, tóc đen theo bả vai chảy xuống sau thắt lưng, mặt của vốn nhắn, mấy ngày nay lại càng thêm tiều tụy, người cũng gầy rất nhiều, chua sót nhếch môi, mặt, nụ cười tái nhợt ấy lại mang theo giễu cợt, cười cười, dần dần cười ra nước mắt.

      Cả người bị bao phủ trong bi thương nồng đậm.

      Đây chính là ba của , Quý Bình để tồn tại cõi đời này chỉ có mục đích duy nhất, chính là lợi dụng hết khả năng để lấy được lợi ích từ người .

      Ông ta có lúc nào là có dã tâm và kế hoạch to lớn, Quý Nghiên cũng phải là muốn mọi việc cho Mạnh Thiếu Tuyền, mà là trong lòng bây giờ, theo bản năng cũng muốn thừa nhận thân phận này.Hơn nữa, khi Quý Bình biết quan hệ của và Mạnh Thiếu Tuyền, ông ta nhất định ép hai người bọn mau sớm kết hôn, đến lúc đó phần tình cảm này dung nhập thêm buôn bán và ích lợi, tình cảm vốn trong sáng cũng biến thành trong sáng.

      Còn nữa, nếu như Quý Bình dùng đoạn quan hệ này mà đòi hỏi chỗ tốt gì đó ở Mạnh gia, sợ, đến lúc đó Mạnh Thiếu Tuyền xem thường .

      Quý Nghiên muốn bởi vì những nguyên nhân ngoài lề này mà khiến cho tình của mình biến chất, chỉ muốn có tình đơn giản, liên quan đến gia tộc, liên quan đến thân phận, cả hai chỉ cần lòng là đủ rồi.

      từng lưu luyến ấm áp mà Mạnh Thiếu Tuyền mang đến cho , tưởng rằng đây chính là hạnh phúc, cho rằng đây chính là vĩnh cửu. Nhưng mà ai có thể biết, hạnh phúc đến đột ngột như thế, lúc cũng lặng yên tiếng động như vậy, muốn giữ cũng giữ được.

      Đến khi quay đầu lại cái gì cũng còn nữa.

      Chỉ cảm thấy đau xót tận đáy lòng.

      Lúc Quý Nghiên về đến nhà, sắc trời tối, đeo tai nghe, cúi đầu, mình dọc theo đường phố yên lặng về nhà trọ.Khi tâm trạng Quý Nghiên tốt làm như vậy, vừa nghe nhạc, vừa bộ chậm, lẳng lặng cho đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, như vậy mới có thể xoa dịu vui trong lòng.

      "Nghiên Nghiên, rốt cuộc cậu cũng chịu về. Nếu cậu mà về trễ thêm chút nữa, chị đây biến thành hòn vọng phu mất !"

      Mộc Tây vẫn đứng dưới lầu chờ , trong chung cư có đèn đường, chỉ có thể mượn ánh sáng nhà người ta soi đỡ, xa xa thấy bóng đen tới, mặc dù rất mơ hồ, nhưng chỉ cần liếc mắt cái liền có thể nhận ra ngay đó là Quý Nghiên.

      "Sao vậy? Cậu mang theo chìa khóa sao?" Lúc Quý Nghiên thấy liền tháo ống nghe xuống, thấy Mộc Tây vẫn đứng ở dưới lầu lên, bộ dạng dường như đợi rất lâu rồi, còn tưởng rằng mang theo chìa khóa, khỏi có chút áy náy, nếu như dạo sớm trở về, Tây Tây cũng cần chờ lâu như vậy.

      Mộc Tây liếc thấy Quý Nghiên lấy điện thoại di động ra tắt nhạc, mắt phượng liền hếch lên, cất giọng : "Cậu nha, mang theo điện thoại di động, tại sao mình vẫn gọi được cho cậu?"

      "Hả." Quý Nghiên nhìn chút, đàng hoàng đáp: "Mình cài đặt chế độ máy bay."

      là vì phòng ngừa Quý Bình lại gọi điện thoại tới, ngờ lại vì vậy mà bỏ lỡ điện thoại của Mộc Tây.

      " xin lỗi." Quý Nghiên .

      Mộc Tây trước sau như tùy tùy tiện tiện, loại chuyện này, căn bản để ở trong lòng, vừa kéo Quý Nghiên ra ngoài, vừa : "Chúng ta rất lâu chơi rồi, ngày mai chị đây khó khi nào được nghỉ, hôm nay liền xả thân vì bạn tốt, dẫn cậu ra ngoài xả stress chút."
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :