1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bạch Mã Hoàng Tử Và Chị Thiên Thần -

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      Tác giả: Thủy Tinh
      Nhà xuất bản: NXB Văn học
      Công ty phát hành: Đinh Tị
      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
      Số trang: 320


      Giới thiệu trong truyện:
      Nhược Nhược là ở tuổi 17- lứa tuổi đẹp nhất với những hi vọng, khát khao và mộng tưởng. Tuy có bề ngoài khá bình thường nhưng lại được mọi người mến và có người bạn tốt ở bên là Lệ Lệ - người bạn tâm đầu ý hợp.

      Truyện bắt đầu vào ngày lễ tình nhân, mọi người đón chào hạnh phúc, các cặp tình nhân quấn quýt trao cho nhau những lời và quà tặng thương. Nhưng chính ngày đó, mọi thứ như tan vỡ đối với Nhược Nhược. nhận được lời chia tay từ người (Hoàng Lạc Thiên) sau hai năm hai gắn bó. Người bạn trai của đem lòng khác nổi tiếng xinh đẹp, khôn ngoan, sắc sảo, nhưng cũng rất kiêu ngạo và ích kỉ là Mạc Uyển Như. Đau đớn tột độ, thất vọng tràn trề Nhược Nhược lặng lẽ lê từng bước chân trở về nhà, đường gặp cụ già bán socola dạo, theo lời giới thiệu của cụ, mua cho mình thanh socola thần kì và ước rằng quên được Hoàng Lạc Thiên và Thượng đế đem đến cho người con trai tốt hơn ta gấp ngàn vạn lần.

      Đúng lúc Nhược Nhược cảm nhận tan biến nhiệm màu của socola gặp chàng trai có gương mặt đẹp như thiên thần. Nhưng trớ trêu thay, người con trai đó do bị xe đụng mà mất hết trí nhớ, còn biết mình là ai và nhà mình ở đâu. Họa bất đắc trí, phải dẫn chàng trai đó về nhà mình ở trong thời gian cảnh sát tìm được thân thế của ta. Bố mẹ Nhược Nhược là những người tốt bụng và hào phóng, những cho chàng trai ở lại nhà mà còn tạo điều kiện để có thể hồi phục lại trí nhớ - mọi người đặt tên cho là Lâm Tiểu Cáp. Ngày ngày trôi qua, dù lúc đầu thấy khó chịu nhưng Nhược Nhược dần dần quen với diện của chàng ngốc nghếch cứ gọi là chị Thiên thần…

      Con người thực của Lâm Tiểu Cáp là ai?

      có phục hồi được trí nhớ hay ?

      Và nếu phục hồi được trí nhớ giữa và Nhược Nhược ra sao?

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương mở đầu: Bà cụ bán sôcôla thần bí


      “Nhược Nhược, chúng ta chia tay .”


      “Hoàng Lạc Thiên, đùa đấy à?”


      , rất nghiêm túc.”


      Quán cà phê đông nghẹt khách, gian đầy ắp tiếng cười vui vẻ, hương thơm của ly trà sữa ngọt ngào, quyến rũ. Ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều hắt qua khung kính cửa sổ sáng bóng, chiếu lên từng đôi uyên ương, viết thêm trang lãng mạn cho câu chuyện tình hạnh phúc của họ.


      Hôm nay là ngày Lễ tình nhân, mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ cười. Chỉ có Nhược Nhược lại thể cười nổi, bởi vì, đáng lẽ phải được ở bên người vào đúng ngày này lại bị bỏ rơi.


      Lâm Nhược Nhược mặt lạnh tanh, trừng mắt nhìn Hoàng Lạc Thiên nhấp nhổm yên, hồi lâu năng gì.


      Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, làm sao có thể bàng hoàng, đau lòng. Thậm chí, muốn học theo mấy nữ diễn viên thần tượng trong phim, hắt cả ly sinh tố vào mặt kẻ bội bạc, sau đó giận dữ bỏ . Nhưng làm vậy cũng ích gì? Nếu ta quyết chia tay, có làm gì cũng vô ích. vậy, chẳng thà tiết kiệm chút sức lực để lát còn lê chân về nhà.


      Hoàng Lạc Thiên gần như bị mất kiểm soát bởi ánh mắt xoáy siết của , bất an. Thời tiết đầu xuân còn chưa hết rét, mà trán ta lấm tấm mồ hôi.


      Cuối cùng, chịu nổi nữa, liếc trộm Nhược Nhược, lí nhí: “Nhược Nhược, biết có lỗi với em, nhưng thực …”


      ta là ai?” Nhược Nhược lạnh lùng cắt ngang câu của Hoàng Lạc Thiên, giọng bình tĩnh đến ngờ.


      “Hả?”


      Hoàng Lạc Thiên nhất thời phản ứng kịp, há hốc miệng, hồi lâu mới ấp úng hỏi lại: “ nào cơ?”


      Nhược Nhược nhìn khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín của , nhẫn nại nhắc lại câu hỏi: “ cho tôi biết, ta là ai?”


      Hoàng Lạc Thiên hề biết, mỗi lần dối hay chột dạ chuyện gì mặt mũi lại tự nhiên đỏ bừng lên. Trước đây, mỗi lần có bất ngờ hay món quà bí gì muốn tặng đều bị dễ dàng đoán trúng, lần nào cũng hỏi tại sao biết, nhưng chỉ cười trừ lém lỉnh, quyết chịu tiết lộ thiên cơ.


      Tiếc rằng những ngày tháng êm đẹp đó trở thành quá khứ.


      Thấy thái độ của Nhược Nhược, Hoàng Lạc Thiên hiểu mọi chuyện thể giấu giếm được nữa, vừa định thẳng tất cả điện thoại đổ chuông, tiếng nhạc vui nhộn của bài “Hôm nay em phải lấy ” đánh tan bầu khí nặng nề đè trĩu lên hai người.


      Hoàng Lạc Thiên nhìn cái tên màn hình, quên mỉm cười tỏ ý xin lỗi Nhược Nhược, rồi mới nghe máy, nét mặt giấu nổi vui sướng.


      Nhược Nhược cũng thấy cái tên ấy, người gọi điện cho cũng chẳng xa lạ gì với , cho dù cập nhật thông tin kém đến đâu cũng thể biết tiếng hoa khôi đình đám của trường – Mạc Uyển Như.


      Hoàng Lạc Thiên gần như hết chuyện, hết chuyện về Lễ tình nhân lại sang chủ đề về hoa hồng, rồi từ chủ đề hoa hồng lại chuyển sang bộ phim nào đó… hoàn toàn lãng quên Nhược Nhược còn ngồi trước mặt.


      Nhược Nhược lặng lẽ nhìn vẻ hạnh phúc của Hoàng Lạc Thiên, lặng lẽ nghe câu chuyện của hai người. Chưa bao giờ Lạc Thiên chuyện với ngọt ngào và âu yếm đến thế. Ánh nắng chiều làm sáng lên khuôn mặt thư sinh trắng trẻo của , tóc từng giọt sáng li ti tung tăng như nhảy múa.


      Thẳng thắn đánh giá, Hoàng Lạc Thiên thực rất đẹp trai. Chiều cao 1m73, cao to, ăn vận sành điệu, khuôn mặt khôi ngô, cùng đôi mắt trong veo, biết . Trước đây, chính Nhược Nhược thầm đơn phương đôi mắt ấy.


      Đúng! Là Nhược Nhược thích Hoàng Lạc Thiên trước.


      Nhược Nhược vốn dĩ phải nàng hiền lành, nhu mì, đúng hơn bản tính rất hiếu động, tinh nghịch, nhưng sau đó biết Hoàng Lạc Thiên thích mẫu người dịu dàng, thỏ thẻ, nên tự ép bản thân sửa tính đổi nết, học cách làm dịu dàng, ngoan ngoãn. Qua bao nỗ lực, cuối cùng cũng khiến Hoàng Lạc Thiên để mắt tới mình.


      Sau khi hai người thành đôi, Hoàng Lạc Thiên rất chiều chuộng , thỉnh thoảng hay tặng quà dỗ dành . Tình cảm của hai người tới mức mãnh liệt như trong phim truyền hình nhưng có thể coi là hạnh phúc, yên ả.


      Nhược Nhược luôn cảm thấy may mắn vì Hoàng Lạc Thiên phải người xem trọng hình thức, nếu nhan sắc bình thường như muốn thu hút chú ý của đúng là còn khó hơn lên trời. Nhưng hôm nay mới nhận ra, tình thể tách rời ngoại hình, giữa bình thường như với hoa khôi xinh đẹp như Mạc Uyển Như, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng chọn ta.


      biết như vậy, bản thân cần gì tự chuốc lấy nhục nhã.


      Nhược Nhược tự cười nhạo mình, hít hơi sâu rồi rắn rỏi đứng dậy, rời khỏi quán. Hoàng Lạc Thiên mải mê chuyện với hoa khôi, thậm chí còn biết bỏ từ lúc nào.


      Đường phố nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy các cặp tình nhân tay trong tay mặn nồng, tay các bạn nữ đều ôm bó hồng rực rỡ, họ hạnh phúc nép sát vào người , nụ cười còn rạng rỡ hơn hoa. Nhược Nhược lẻ loi, lạc lõng hòa vào đám người.


      Cứ nghĩ hôm nay mình giống những khác, hạnh phúc ở bên người . Bởi vậy mà dành dụm cả tháng tiền ăn sáng và tiêu vặt để mua chiếc váy trắng thiên thần đẹp. Nhưng giờ đây mọi kế hoạch đều tan thành mây khói.


      Nhược Nhược thể cố tỏ ra cứng rắn thêm được nữa, mũi cay cay, bao nhiêu đau khổ trong lòng phút chốc biến thành nước mắt ào ào tuôn ra. Bỗng nhiên giọng hiền từ vang lên.


      “Con à, chuyện gì khiến con đau lòng như vậy?”


      Nhược Nhược muốn để người khác thấy yếu đuối, bèn lén lau sạch nước mắt rồi mới quay lại, trước mặt cụ già phúc hậu: “Cụ à, cụ có chuyện gì cần con giúp ạ?”


      Cụ nở nụ cười hiền từ, lắc đầu, : “Con à, con có muốn mua sôcôla ? Già có loại sôcôla rất thần kì, chỉ cần con đặt thanh sôcôla trước mặt ước điều, sau đó ăn nó, điều ước thành .”


      Nhược Nhược nhìn chiếc làn trúc trong tay bà cụ, bên trong đựng đầy những thanh sôcôla.


      Nhược Nhược vốn phải thích mơ mộng viển vông, cũng hề tin vào hộp sôcôla thần kì của bà cụ.


      Nhưng nghĩ trời rét mướt thế này mà bà cụ vẫn phải lóc cóc bán sôcôla, tội nghiệp. Hơn nữa, từng nghe lũ bạn rằng, sôcôla có thể giúp tâm trạng trở nên vui vẻ, ăn thanh sôcôla biết đâu thấy vui hơn chút. Thế là quyết định mua thanh.


      “Cụ ơi, bao nhiêu tiền thanh sôcôla ạ?”


      “Hai mươi đồng.”


      Bà cụ nhận tiền rồi lấy từ trong giỏ thanh sôcôla được bọc giấy rất đẹp mắt đưa cho quên dặn lại: “Con phải nhớ trước khi ăn ước điều, thanh sôcôla thần kì biến điều ước của con thành thực. Vào ngày Lễ Tình nhân tuyệt vời hôm nay, mọi điều xui xẻo tan biến hết.”


      Nếu mọi chuyện thực dễ dàng như lời bà cụ tốt biết mấy!


      Nhược Nhược thầm cười chua xót, lễ phép gật đầu, đón lấy thanh sôcôla rồi trở về nhà.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1: Nhặt được chàng hoàng tử Gà Công Nghiệp


      đường về nhà, Nhược Nhược bóc lượt giấy bọc sôcôla, bẻ mẩu, vừa định bỏ vào miệng chợt nhớ tới lời bà cụ…


      “Con phải nhớ trước khi ăn ước điều, thanh sôcôla thần kì biến điều ước của con thành thực. Vào ngày Lễ Tình nhân tuyệt vời hôm nay, mọi điều xui xẻo biến mất.”


      sau khi ước mọi chuyện vui biến mất ?


      Nhược Nhược đắn đo lúc, cuối cùng quyết định chắp hai tay lại nắm lấy thanh sôcôla, đứng vào ngõ người qua lại, hướng lên trời, ước to: “Con muốn quên Hoàng Lạc Thiên! Con muốn Thượng đế tặng cho con người đàn ông tốt hơn Hoàng Lạc Thiên ngàn, vạn lần!”


      Hét xong, lập tức thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. hít hơi sâu, bỏ thanh sôcôla trong tay vào miệng, vị ngọt ngào hòa lẫn với chút đắng đặc trưng của sôcôla tan nhanh ở đầu lưỡi, Nhược Nhược nhắm mắt lại và tận hưởng. Vị đắng trong lòng cũng dần tan theo cảm giác ở đầu lưỡi.


      “Chị ơi, chị có phải thiên sứ ?”


      Đúng lúc Nhược Nhược cảm nhận tan biến nhiệm màu, giọng vang bên tai , trong cái ngõ tối tăm này, giọng trong trẻo, thanh thoát khiến muốn vờ như nghe thấy cũng được. nuốt miếng sôcôla trong miệng rồi mở mắt ra.



      Dưới ánh sáng của đèn đường, chàng trai đứng trước mặt . Cậu ta cao khoảng 1m75 – hơn hẳn nửa cái đầu. Cũng trạc tuổi , đẹp trai như thiên thần. Mái tóc đen nhánh, óng ả rủ trước trán, đôi mắt to, tròn, trong veo, hai hàng mi dài hơi rủ xuống in thành vệt xám hình bán nguyệt mặt. Nước da trắng muốt, có lẽ đến hoa khôi Mạc Uyển Như cũng phải ghen tị nếu gặp chàng này. Điển trai chẳng kém gì mấy ngôi sao Đài Loan, mà nhìn kĩ còn có nét gì đó hao hao giống La Chí Tường. tóm lại, chàng này thuộc típ tỉ lệ ngoái đầu đạt 200%.


      Nhưng… tại sao chàng tỉ lệ ngoái đầu 200% mà trông lại tội nghiệp thế kia? Cứ nhìn cái dáng vẻ tội nghiệp, đôi mắt to tròn ngơ ngác, cặp môi mỏng chỉ trực mếu khóc, và nhất là giọng đáng thương của cậu ta chỉ nghe nghĩ là cậu bé mười tuổi.


      Nhược Nhược nhìn chàng, khóe miệng bỗng hơi giật giật.


      “Những thiên thần ở nhà thờ đều mặc váy trắng, chị ơi, chị cũng mặc váy trắng nên chị cũng là thiên thần có phải ?” Cậu hồi hộp, ánh mắt ngây thơ, vô tội.


      Nếu theo cách suy luận của chàng này chẳng lẽ bất cứ thứ gì có cánh đều là thiên thần? Dơi cũng có cánh chẳng lẽ nó cũng là thiên thần? Có vẻ đầu óc chàng này được bình thường.


      Nhược Nhược quyết định để ý tới cậu ta nữa, quay lưng bỏ . Nhưng mới bước được bước bị ai đó kéo lại.


      Xem ra hôm nay thực ngày phiền phức.


      Nhược Nhược thở dài, khó chịu quay người lại, hỏi: “Bạn à, mình giúp gì được bạn?”


      “Chị Thiên Thần ơi, em đói quá.” Miệng cậu ta méo xệch, nhìn cầu xin. Vẻ tội nghiệp chẳng khác nào chú cún con ngầm với rằng, nếu chịu giúp cậu ta, chính là kẻ xấu xa nhất trần đời.


      Nhược Nhược muốn làm người xấu nên chỉ đành rằn lòng đưa cho chàng toàn bộ phần sôcôla còn lại trong tay: “Tôi chỉ có thứ này thôi, cậu cầm lấy .”


      “Cảm ơn chị Thiên Thần.” Cậu chìa hai tay đón lấy thanh sôcôla, nhìn Nhược Nhược biết ơn, ánh mắt cậu ta khiến Nhược Nhược thấy hơi rờn rợn.


      Sao cậu ta lại nhìn như vậy? Chẳng lẽ cậu ta tưởng mình gặp được chúa Giesu chắc?


      Nhược Nhược xoa xoa hai cánh tay nổi da gà, lịch chào: “Cậu ăn nhanh rồi về nhà, tôi trước đây, tạm biệt!”


      “Chị Thiên Thần ơi, chị đợi .”


      Tiếng chàng gọi với từ phía sau, Nhược Nhược vờ như nghe thấy, bước nhanh ra đường lớn.


      Bị bỏ rơi vào đúng Lễ Tình nhân là xui xẻo lắm rồi, muốn dây dưa thêm với chàng kì lạ này nữa.


      Nhược Nhược men theo vỉa hè nhanh, nhưng hình như có gì đó đúng lắm.


      ràng qua ba con phố và bốn ngõ hẻm rồi tại sao vẫn nghe tiếng gọi của cậu ta như vậy?


      Nghĩ tới đây, dừng lại, chau mày nghi ngờ, rồi quay lại phía sau, giật mình khi phát chàng kì lạ, tội nghiệp, vẫn cầm thanh sôcôla đuổi theo .


      “Cậu về nhà lại chạy theo tôi làm gì?” Nhược Nhược sầm mặt lại, giận dữ nhìn chàng. Cậu ta đuổi theo quãng đường xa như vậy mà đỏ mặt, cũng chẳng thở dốc, chẳng lẽ cậu ta là em trai của Lưu Tường?


      chàng thấy Nhược Nhược tức giận, lập tức hối lỗi: “Chị Thiên Thần ơi, em quên đường về nhà rồi.”


      “Cậu quên đường về nhà phải tìm cảnh sát chứ tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải bản đồ sống.” Nhược Nhược thèm để ý đến cậu ta nữa, quay phắt người bỏ .


      Hai tay chàng vẫn nắm thanh sôcôla, lẽo đẽo theo sau Nhược Nhược: “Chị Thiên Thần ơi, chị đưa em về nhà được ? Mấy chú ở đồn cảnh sát rất hung dữ, em sợ…”


      “Nếu cậu biết sợ nên tránh xa tôi ra, tôi mà nổi xung lên còn đáng sợ hơn cả cảnh sát.” Nhược Nhược chẳng thèm quay đầu lại, cố gắng nhanh.


      “Chị Thiên Thần…” Cậu đứng nguyên chỗ cũ, nhìn Nhược Nhược mỗi lúc xa, vẻ ấm ức như dâu mới về nhà chồng bị bắt nạt, tiếng gọi nghẹn ngào.


      Nhược Nhược được hơn trăm mét, bỗng dừng lại, chân phải hất lên nửa chừng, phải cũng chẳng ra đứng. Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng thở dài, miễn cưỡng quay lại chỗ chàng. “Được rồi, tôi chịu thua cậu, cho tôi địa chỉ nhà cậu, tôi đưa cậu về nhà.”


      “Cảm ơn chị Thiên Thần.” Vừa thấy Nhược Nhược quay lại, chàng mếu máo lại tươi tắn trở lại, nhưng dường như chợt nghĩ ra chuyện gì đó, miệng cậu ta vừa hé cười lại bỗng tru lại, rụt cổ lại, lấm lét nhìn Nhược Nhược, ấp úng: “Nhưng mà, chị ơi, em biết nhà em ở đâu cả.”


      “Tôi biết ngay mà.” Nhược Nhược bình thản, cứ nghĩ ý cậu ta nhớ địa chỉ chính xác của nhà mình, “Nếu cậu nhớ tên phố có thể miêu tả đặc điểm ở xung quanh nhà cậu, ví dụ, có nhà hàng nào gần đó , hay siêu thị nào đó chẳng hạn, hoặc cảnh vật quanh đó như thế nào.”


      “Em chẳng biết gì cả…” Miệng cậu lại méo xệch sang bên, cúi đầu xuống, ỉu xìu.


      Nhược Nhược cố kìm nén cơn giận, nhẫn nại: “Được rồi! Vậy cậu cho tôi số điện thoại của gia đình hoặc bạn bè cậu.”


      “Em, em quên cả rồi…” chàng lo lắng bẻ bẻ mấy đầu ngón tay.


      “Vậy cậu tôi biết, cậu học ở trường nào?” Giọng của Nhược Nhược bắt đầu khó chịu, nỗi bực tức sắp sửa trào lên tới cổ.


      “Em, em quên rồi…”


      “Vậy mẹ cậu tên gì?”


      “Em nhớ lắm…”


      “Tên khốn này, cậu định bỡn cợt tôi đấy hả?” Nhược Nhược trừng đôi mắt đỏ ngầu, máu tiết sôi sục.


      phải, phải đâu… em bỡn cợt chị đâu…” Cậu sợ hãi lùi lại mấy bước, cổ rụt hẳn, hai mắt tròn xoe, lo sợ nhìn Nhược Nhược, thần sắc có chút nào hợp với vẻ bề ngoài bảnh bao của cậu ta. Cậu ta sợ đến như vậy giống như giả vờ, chẳng lẽ cậu ta quên hết mọi chuyện rồi sao?


      Khoan ! Quên hết mọi chuyện rồi. Vậy, vậy… phải là… đến đây Nhược Nhược mới nhận ra mọi chuyện đơn giản.


      giật mình, ngẩng đầu kinh hãi nhìn chàng, dò hỏi: “Cậu, cậu có nhớ cậu tên gì ?”


      chàng vẫn mếu máo, ngơ ngác nhìn Nhược Nhược. lập tức có dự cảm chẳng lành.


      Quả nhiên, giây sau, nhận được câu trả lời: “Em, em quên rồi…”


      Trời ạ! Hôm nay là ngày gì biết! Thất tình đành, lại còn gặp con gà công nghiệp chẳng nhớ gì hết. Chẳng lẽ ông trời thấy vẫn chưa đủ thê thảm nên cố tình bày thêm trò hành hạ .


      Nhược Nhược ngồi phịch xuống chiếc ghế bên đường, uể oải, : “Chắc chắn cậu bị mất trí nhớ rồi.”


      “Mất trí nhớ?” chàng chớp mắt nghi ngờ, hai hàng lông mày chau sát vào nhau.


      Nhược Nhược khóc ra tiếng: “Ừ, nếu tôi đoán nhầm là như vậy, cậu quên hết những chuyện trước đây rồi đúng ?”


      “Em biết.” chàng đăm chiêu, cố gắng nhớ lại. “Em chỉ nhớ là hôm qua hình như em bị xe đâm phải, tỉnh lại quên hết mọi chuyện.”


      “Vậy trong người cậu có vật tùy thân ?” Nhược Nhược gấp gáp hỏi, “ví dụ như chứng minh thư, thẻ học sing chẳng hạn. điện thoại cũng được, trong danh bạ điện thoại nhất định có số của ba mẹ hoặc bạn bè cậu.”


      “À, em có điện thoại…”


      Nhược Nhược như mở cờ trong bụng, giục: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi mau, tôi liên lạc với gia đình cậu giúp cậu.”


      “Nhưng bây giờ mất rồi…”


      “Sao lại mất?” Nhược Nhược gào lên, cú mừng hụt khiến gần như phát điên.


      chàng sợ sệt liếc , cúi đầu, lí nhí trong miệng: “Sáng hôm nay có chú râu dài , chỉ cần em đưa tiền và những thứ đáng tiền cho chú ấy, chú ấy dẫn em về nhà.”


      Nhược Nhược trừng mắt, nốt câu chàng bỏ dở: “Nên cậu đưa hết cho chú đó rồi?”


      chàng ngó trộm Nhược Nhược, lấm lét lùi xa vài bước nữa, rồi mới dám khe khẽ gật đầu.


      Trời ạ! gặp phải ai thế này? Bị xe đâm thôi, còn học mấy chàng trong phim Hàn mất trí nhớ, thế lại còn dâng chiếc điện thoại duy nhất cho bọn lừa đảo. … thực chẳng biết gì hơn nữa. Bỏ , mặc kệ . Dù sao cũng có quen biết gì chàng này đâu, đường ai nấy cho rảnh.


      Tính toán xong xuôi, Nhược Nhược chẳng lấy câu “tạm biệt”, liền dứt áo bỏ .


      chàng linh tính thấy chuyện hay, vội kéo lấy vạt áo : “Chị Thiên Thần, chị bỏ em lại mình đấy chứ?”


      !” Nhược Nhược phủi tay chàng ra, tiếp tục .


      vô tình cũng được, sắt đá cũng được, dù sao quyết định đoái hoài đến cậu ta nữa. Ốc còn chưa mang nổi mình ốc, làm sao mà đóng cọc cho rêu.


      “Chị ơi, chị chịu giúp em sao?”


      “Tôi giúp nổi cậu, cậu tìm người khác nhờ vả , đừng theo tôi làm gì.”


      “Em, em chẳng biết đâu cả. Nếu như, nếu như chị giúp em tìm được nhà, em, em chỉ còn biết cứ theo chị thôi.”


      “Được! Cậu uy hiếp tôi phải ?” Nhược Nhược bất thình lình dừng lại.


      chàng ngốc phản xạ kịp, cằm dưới va trúng trán , hai tay ôm cằm, kêu la ầm ĩ.


      Nhược Nhược lè lưỡi, mỉa mai: “Đáng kiếp”, vừa bỏ vừa ném lại câu: “Có giỏi cậu cứ theo, đến lúc cậu mệt chết tôi vẫn mặc kệ.”


      Tuy rắn là vậy nhưng lượn lờ nửa vòng quanh thị trấn quay lại vẫn thấy chàng theo sát sau lưng, phát điên lên.


      “Rốt cuộc cậu muốn sao đây? Cậu còn muốn theo tôi đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ cậu muốn chọc tôi phát điên lên mới vừa lòng phải ?”


      chàng bị dọa cho sợ đến nỗi lùi hẳn về sau, rụt cổ, run rẩy : “Em, em có ý đó… chỉ tại em chẳng có nơi nào để về.”


      “Cậu có nơi nào để về mắc mớ gì đến tôi!”


      “Chị là thiên thần, chị nhất định có cách.” chàng nhìn Nhược Nhược sùng bái như thấy chúa Giêsu.


      “Cậu, cậu…” Nhược Nhược giận đến nỗi toàn thân run lên, hối hận vì lúc nãy đưa cho gã ngốc này thanh sôcôla, chừng gã cứ ỳ ra, theo đến cùng.


      “Chị Thiên Thần ơi, chị đừng giận.” Nhìn sắc mặt , chàng buồn bã cúi đầu xuống, “Em… chỉ tại em muốn về nhà. Ban đêm ở ngoài trời rất tối, bọn xấu đánh em, còn có chú gì đó rất kì lạ cứ sờ mặt em…” xong, chàng thút thít.


      “Cậu, cậu nín …” Nhược Nhược lo lắng, cục tức trong bụng cũng vơi bớt phân nửa, hoang mang nhìn chàng ngốc, lại ngó nhìn xung quanh phát bao nhiêu người đường nhìn chằm chằm hai người. lập tức cuống quýt: “Này, này, cậu nín ! Mọi người nhìn lại tưởng tôi bắt nạt cậu. Trời ơi, thôi được rồi, coi như tôi đen đủi. Cậu đừng có khóc nữa, tôi đưa cậu theo là được chứ gì, tối nay, cậu phải ngủ ngoài đường nữa, cũng có ai bắt nạt cậu nữa.”


      ?” chàng ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn nước trông đến tội nghiệp.


      . . Mau thôi.”


      “Nhưng phải trước. Em đến đồn cảnh sát đâu. Mấy chú ở đó nhìn rất hung dữ, em sợ lắm.”


      “Biết rồi, biết rồi.” Nhược Nhược tuy ngoài miệng thế nhưng trong bụng thầm tính toán, dù sao ta cũng biết chữ, đâu đâu có do ta quyết mà được.


      chàng ngốc hoàn toàn hay biết “bụng dạ” của Nhược Nhược, tung tăng chạy theo .


      Mới được hai bước, Nhược Nhược chột dạ, quay đầu hỏi lại cho chắc chắn: “Cậu chắc chắn quên hết những chuyện trước đây rồi đấy chứ?”


      “Đúng thế.”


      Nhược Nhược vỗ ngực thở phào, : “Quên là tốt.”


      “Sao cơ?” chàng ngốc ngạc nhiên hỏi.


      có gì, có gì, mau thôi.”


      Cũng may đồn cảnh sát nằm ngay trung tâm thị trấn, dưới ánh hoàng hôn vàng rực, tòa trụ sở cảnh sát lên uy nghiêm khác thường. cửa còn treo tấm biển với hàng chữ mạ vàng “Vì nhân dân phục vụ”.


      Nhược Nhược và chàng ngốc đứng trước cửa đồn, ngước nhìn tấm biển vàng cửa, thần sắc mỗi người khác. Nhược Nhược nước mắt vòng quanh, sung sướng vì “Mình sắp thoát rồi”, còn chàng ngốc nghi ngờ, hỏi: “Chị ơi, đây là đâu vậy?”


      “Nhà tôi.” Nhược Nhược lấy lại bình tĩnh, nghĩ bụng: “Chỉ cần lừa được chàng này vào trong là mình được tự do rồi.”


      chàng chớp chớp mắt, càng thêm nghi ngờ: “Chị ơi, nhà chị ở đồn cảnh sát sao?”


      Nhược Nhược giật mình, quay sang hỏi: “Sao cậu biết đây là đồn cảnh sát?”


      cửa viết rất mà.” chàng ngốc chỉ vào tấm biển vàng cửa, .


      Nhược Nhược mắt trợn tròn, kinh ngạc: “Cậu phải mất trí nhớ rồi sao? Sao lại biết chữ?”


      “Em chỉ quên chuyện trước đây thôi, chứ đâu phải biết chữ.” chàng ngốc tội nghiệp lại chớp chớp mắt.


      chàng này thực phải đùa đấy chứ?


      Nhược Nhược sầm mặt lại, ba bảy hai mốt gì cũng phải kéo cho được ta vào đồn cảnh sát.


      “Cậu nhìn nhầm rồi, mấy chữ đó phải ‘Đồn cảnh sát’.”


      “Thế là gì?” chàng ngốc ôm chặt lấy cây cột trụ ngoài cửa đồn, thà chết chịu vào trong.


      “Đó là tấm biển đề câu đối tết của nhà tôi, có nghĩa là ‘Hạnh phúc như ý’.”


      “Chị gạt em, đó ràng có năm chữ, ‘Hạnh phúc như ý’ chỉ có bốn chữ.”


      Nhược Nhược thở dài thườn thượt, kiềm chế thụi cho gã ngốc này trận, cố lấy giọng nhàng dỗ dành: “Lúc nãy là tôi nhầm, phải là ‘rất hạnh phúc như ý’, lần này đủ năm chữ rồi chứ? Mau theo tôi vào trong .”


      ! Chị gạt em! đó ràng viết ‘vì nhân dân phục vụ’!” chàng sống chết ôm khư khư lấy cây cột, đầu ngoẹo sang bên nhìn nữa.


      nhẫn nại của Nhược Nhược quá giới hạn, cần dài dòng với ta làm gì, cứ tóm cổ áo gã lôi vào cho xong.


      “Cứu tôi với!”


      Bóng chàng khuất sau cánh cửa đồn cảnh sát, chỉ nghe tiếng kêu khóc lóc vọng lại, đánh động lũ chim mấy cành cây ven đường…

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Thành viên mới trong gia đình

      “Ba, mẹ, con về rồi!”


      Nhược Nhược mệt mỏi đóng cửa lại, kéo chàng ngốc vào trong nhà.


      Gia đình Nhược Nhược thuộc tầng lớp trung lưu, ba là quản lý của công ty cỡ vừa, tính tình hào phóng, hay giúp đỡ người khác nên rất được lòng mọi người. Mẹ Nhược Nhược dịu dàng, hiền từ, là mẫu người phụ nữ truyền thống điển hình, ngoài những công việc bếp núc, dọn dẹp hằng ngày, thỉnh thoảng bà còn nhận thêm hàng thủ công về làm tại nhà.


      Họ sống tại khu dân cư nằm ở phía đông thị trấn, căn nhà tại là ba Nhược Nhược được cơ quan cấp, diện tích hơn trăm mét vuông, các phòng rộng rãi và góc sân nho . Tuy căn nhà lớn lắm nhưng ba người sống rất hạnh phúc, đầm ấm.


      “Nhược Nhược, về rồi hả con? Sao hôm nay con về muộn thế?” Ông Lâm vui vẻ đón từ ngoài cổng, đỡ lấy chiếc cặp sách vai .


      “Hôm nay con gặp số chuyện nên về trễ ạ!” Nhược Nhược vừa thay dép vừa than vãn.


      “Thế à? Vào nhà con, hôm nay có món lẩu thịt lợn con thích ăn nhất đấy!” Ông Lâm cười , vừa đón lấy cặp sách của Nhược Nhược định trở vào, chợt phát sau con còn người nữa. Ông dừng lại, tò mò nhìn chàng trai lạ.


      chàng ngốc phát ba Nhược Nhược nhìn mình, bèn cúi gập người, lễ phép : “Cháu chào bác ạ!”


      “Ừ! Được rồi…” Ông Lâm cười sảng khoái, vỗ vai chàng, rồi quay sang con , dò xét: “Nhược Nhược, cậu bạn này là ai vậy?”


      biết ạ! Con nhặt được ngang đường.” Nhược Nhược thều thào trả lời, tiện tay với đôi dép lê dành riêng cho khách tủ dép đưa cho chàng. “Này, thay dép , làm bẩn sàn nhà cậu biết tay tôi.”


      “Vâng… vâng ạ!…” chàng ngốc đón lấy đôi dép, dám hé răng nửa lời.


      Ba Nhược Nhược nhìn vẻ tội nghiệp của chàng, bèn quở trách con : “Nhược Nhược, sao con chuyện với khách như thế?”


      bĩu môi, muốn cãi lại nhưng dám, đành lẩm bẩm, coi như xả bực: “ ràng là nhặt được mà.”


      Ông Lâm để ý đến nữa, cười với chàng khách lạ hì hụi thay dép: “Thay dép xong cháu vào nhà ăn cơm. Ngoài này lạnh lắm, bác cháu mình vào trong chuyện.”


      Ba Nhược Nhược đứng tuổi, dáng người to béo, cặp mắt nhân từ, nụ cười rất giống Đức Phật Di Lặc, vì thế chàng cảm giác gần gũi, liền xúc động gật đầu lia lịa đáp: “Vâng, cảm ơn bác ạ!”


      Trong bữa tối, bốn người ngồi quây quần quanh bàn ăn, ba mẹ Nhược Nhược nhiệt tình gắp thức ăn cho cậu ta, ngồi bên nhìn mà tức nổ mắt. Lúc đũa của ba mẹ Nhược Nhược hướng tới đĩa thịt viên Nhược Nhược thích ăn nhất, thể kìm nén được nữa, lên tiếng phản đối: “Ba mẹ nhầm rồi, con mới là con của ba mẹ. Sao hai người cứ gắp hết miếng này đến miếng khác cho cậu ta vậy?”


      “Con bé này! lăng nhăng gì thế!” Ông Lâm lừ con , giọng vừa lòng. “Cậu ấy là bạn học của con. Phải lịch với khách chứ.”


      Nhược Nhược trợn tròn mắt: “Ai bảo cậu ta là bạn học của con?”


      phải bạn học của con, vậy…” Ông Lâm tới đây im bặt, chợt nghĩ ra chuyện gì đó, ngạc nhiên chỉ vào chàng, lúc sau mới tiếp: “Chẳng lẽ lại là bạn trai của con?”


      “Ba! Ba lại linh tinh rồi. Làm sao cậu ta lại là bạn trai của con được? Lúc nãy con rồi, cậu ta là do con nhặt được.”


      “Cái gì cơ? Nhặt được?”


      Ba mẹ Nhược Nhược tròn mắt ngạc nhiên, ai bảo ai cùng quay sang chàng có vẻ bồn chồn, lo lắng, bầu khí lạ kỳ vây kín lấy phòng ăn, chỉ riêng vẫn thản nhiên và lấy và để.


      “Con bé này, đừng ăn nữa!” Ông Lâm giật lấy đôi đũa trong tay , đánh mắt về phía chàng, rồi lại chăm chăm nhìn con . “ cho ba mẹ biết, rốt cuộc có chuyện gì?”


      “Dạ, con biết rồi. Con kể đầu đuôi câu chuyện, được chưa ạ? Chuyện là thế này…” Nhược Nhược thuật lại đầu đuôi câu chuyện rồi giật lại đôi đũa trong tay ba, coi như hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục ăn ngấu nghiến, còn ba mẹ vẫn chưa hết ngạc nhiên vì câu chuyện kỳ lạ.


      chàng ngốc giương cặp mắt ngây ngô, chăm chú quan sát thái độ của ba mẹ Nhược Nhược, cảm thấy hai người cũng có vẻ khó chịu bèn ngập ngừng : “Bác trai, bác , cháu xin lỗi! Cháu biết cháu nên đòi theo chị thiên thần, cũng biết mình làm phiền hai bác nhiều. Hai ngày nay, chỉ có chị thiên thần cho cháu sôcôla, chỉ có chị ấy là bắt nạt cháu, cháu chỉ biết tin mình chị ấy thôi. Hai bác đừng giận cháu nhé!”


      “Hai bác giận cháu, chỉ là ngạc nhiên quá thôi”, bà Lâm nhàng giải thích. “Chuyện thế này thực hai bác cũng chưa gặp bao giờ…”


      “Vậy… vậy hai bác có đuổi cháu ạ? Bác , bác đừng đuổi cháu. Cháu nhớ đường về nhà nữa, cũng chẳng có chỗ nào để . Cháu rất được việc, cháu giúp bác việc nhà, chỉ cần mỗi ngày bác cho cháu ăn ít cơm thôi ạ.” chàng ngốc mắt ngấn nước, mếu máo chực khóc.


      “Cháu đừng khóc…” Bà Lâm nhìn cậu ta vẻ khó xử, biết nên quyết định ra sao, đành quay sang hỏi ông Lâm: “Ba nó xem thế nào?”


      “Tôi cũng chưa gặp chuyện thế này bao giờ.” Ba Nhược Nhược cũng phân vân kém, đột nhiên ông ngẩng lên nhìn con : “Nhược Nhược, con .”


      Nhược Nhược nuốt miếng cơm trong miệng, chẳng chút đắn đo: “Con thấy tốt nhất là vứt cậu ta ra đường, đỡ vướng chân con.”


      chàng ngốc tưởng , sợ đến tái mặt, cầu xin Nhược Nhược: “Đừng mà, đừng mà, chị thiên thần ơi, chị đừng vứt em , em ngoan mà, vướng chân chị đâu.”


      “Bây giờ cậu vướng chân tôi đó”, Nhược Nhược chẳng thèm ngẩng đầu, gắt lên.


      “Con bé này, sao ăn thế? Nhìn xem, con dọa cho cậu ấy sợ sắp khóc rồi kìa.” Ba Nhược Nhược lừ . Ngẫm nghĩ lúc lâu, ông vui vẻ : “Cậu bé này đáng thương, trước khi tìm thấy bố mẹ, cháu cứ ở lại nhà bác.”


      chàng ngốc sung sướng đứng bật dậy, khom người : “Cảm ơn bác trai, cảm ơn bác , cảm ơn chị thiên thần!”


      “Cậu bé này lễ phép. Nhược Nhược, con phải học tập đó, biết chưa?” Mẹ Nhược Nhược kéo chàng ngồi xuống. bĩu môi, gì nữa.


      Ăn tối xong, Nhược Nhược bưng mâm bát vào bếp, chàng ngốc cũng tự giác giúp tay.


      “Chị thiên thần, bát đĩa cứ để em rửa cho.”


      Nhược Nhược liếc xéo cậu, suy nghĩ lát, hỏi lại: “Cậu làm được đấy?”


      “Em làm được mà, em rửa sạch, chị cứ yên tâm.” chàng ngốc nghiêm nghị gật đầu, cứ như thề chuyện gì đó rất quan trọng vậy.


      “Là cậu tự đòi rửa, phải tôi ép cậu đâu đấy.”


      “Vâng, là em tự nguyện.”


      “Nếu cậu muốn tôi để cậu toại nguyện.” Nhược Nhược giao cả mâm đầy ắp bát đĩa vào tay chàng ngốc, vui vẻ ra khỏi bếp. Mới bước được hai bước, chợt nghĩ ra chuyện gì đó, quay đầu lại dặn: “Cậu làm cho cẩn thận, đánh vỡ bát là tôi cho cậu ăn đòn đó.”


      “Dạ, em biết rồi!” chàng ngoan ngoãn gật đầu.


      Nhược Nhược yên trí ra ngoài.


      Ông Lâm ngồi xem ti vi, bà Lâm ngồi bên cạnh tay thoăn thoắt đan len. Thấy con chạy từ trong bếp ra, ông hỏi: “ phải con rửa bát sao? Rửa nhanh thế?”


      “Cậu ta rửa giúp con.”


      Nhược Nhược chạy tới bên cạnh sofa, toan ngồi xuống đầu lãnh trọn cái cốc đau điếng của ba. ôm lấy đầu nhảy dựng lên, phụng phịu, kêu la: “Đau quá! Ba, sao ba đánh con?”


      “Sao con để khách rửa bát?”


      “Cậu ta muốn rửa, chứ có ai bắt đâu ạ!” Nhược Nhược ấm ức, xịu mặt. Biết ngay cậu ta là Sao Chổi mà. Từ lúc cậu ta xuất , chẳng có lấy nửa phút bình yên. Thường ngày ba vẫn chiều chuộng , vậy mà giờ lại bênh cậu ta. hối hận vì lúc đầu mềm lòng, thanh sôcôla ngon là thế, chẳng được mấy miếng lại đem cho cậu ta cả.


      “Tự nguyện cũng được, mau vào bếp dẹp dọn bát đĩa. Xong rồi hai đứa ra đây, ba có chuyện muốn .”


      “Vâng!” Nhược Nhược cáu kỉnh đáp, quay vào bếp.


      chàng ngốc rửa bát trong bếp, thấy Nhược Nhược trở vào bèn hỏi: “Chị thiên thần, phải chị muốn xem ti vi sao? Sao lại quay vào?”


      “Tôi thích rửa bát, được chưa?” Nhược Nhược trừng mắt nhìn chàng, hậm hực .


      chàng nhìn chiếc bát trong tay Nhược Nhược, muốn gì đó rồi lại thôi. Đến lúc rửa xong chiếc bát đó, định với chiếc nữa, cậu mới : “Chị ơi, chồng đó em rửa sạch rồi.”


      Nhược Nhược giận dữ lừ chàng, cậu ta chẳng dám ho he gì nữa, cun cút lấy chồng bát bẩn, lẳng lặng rửa, còn lấy chồng bát bẩn đặt dưới vòi nước tráng lại.


      Hai người cặm cụi lát, đống bát đĩa nhanh chóng được rửa sạch . Nhược Nhược lau khô tay, dẫn chàng ra ngoài phòng khách.


      Ông Lâm thấy hai người ra, liền gọi chàng tới ngồi cạnh mình. Nhược Nhược chống mắt nhìn chỗ ngồi của mình bị người ta cướp mất, lẳng lặng đến ngồi cạnh mẹ, khóc thầm vì mình bị thất sủng, thấy hối hận vì dẫn cậu ta về nhà.


      “Cả nhà có mặt đầy đủ rồi, vậy cuộc họp gia đình bắt đầu.” Ba Nhược Nhược với lấy chiếc điều khiển, tắt ti vi rồi mới tiếp: “Vấn đề chính của cuộc họp tối nay là về thành viên mới của gia đình chúng ta.”


      “Thành viên mới gì chứ!” Nhược Nhược lẩm bẩm.


      chàng tròn mắt nhìn Nhược Nhược, hiểu rốt cuộc mình làm gì mà khiến nổi giận.


      Ông Lâm trừng mắt cảnh cáo con rồi tiếp: “Trước hết chúng ta cần đặt cho cậu ấy cái tên, dù sao cậu ấy cũng sống cùng chúng ta thời gian, có tên tiện, mọi người nghĩ xem nên gọi cậu ấy là gì?”


      Nhược Nhược nhìn chàng ngốc, đúng lúc cậu ta cũng mở tròn cặp mắt ngây ngô nhìn lại, chợt nảy ra ý nghĩ trêu chọc cậu ta: “Con thấy cứ gọi là Tiểu Bạch .”


      “Cái tên này được.” Bà Lâm quay sang chồng hỏi ý kiến: “Ba nó thấy thế nào?”


      “Đúng thế. Cậu ấy đâu phải cún, sao lại gọi Tiểu Bạch?” Ông Lâm lại trừng mắt lừ con , sau đó quay sang chỗ chàng: “Cậu bé, cháu thích tên gì?”


      “Cháu…” chàng ngốc lại nhìn qua chỗ Nhược Nhược. làm bơ ngửa cổ lên trần nhà. chàng buồn thiu cúi đầu, ấp úng: “Cháu thấy tên Tiểu Bạch cũng được ạ!…”


      “Nhược Nhược, đừng dọa cậu ấy nữa. Cậu ấy lớn như vậy lại đặt cho cái tên của cún, nghe sao được. Nghĩ cái tên khác .” Ông Lâm mắng con, trong bụng nghĩ gì, ông đoán được hết.


      “Cậu ta đâu có giống người lớn”, Nhược Nhược hậm hực . “Ba nhìn xem, nhìn ánh mắt cậu ta tội nghiệp có khác gì con cún đâu. Con gọi cậu ta là Tiểu Bạch có gì đúng?”


      “Ăn linh tinh! Con nhìn lại cậu ấy xem, cao to đẹp trai thế này, giống cái cậu La… La… La gì đó?”


      “La Chí Tường.”


      “Đúng… đúng, La Chí Tường!”


      Nhược Nhược bĩu môi: “Cậu ta làm sao mà giống La Chí Tường được, người ta đâu có bị xe đâm, cũng đâu có bị tâm thần.”


      “Con bé này, sao lại thế? Nếu cậu ấy gì, con có biết người ta bị mất trí nhớ ?”


      “Trời ơi! Con biết rồi. Con biết rồi. Con nghĩ cái tên khác là được chứ gì. Ba, ba đừng kêu ca nữa. Người ta bảo chỉ có phụ nữ mới hay phàn nàn, ba là đàn ông, sao cũng nhiều vậy?” Nhược Nhược quẹt mũi, nghĩ lúc lâu rồi : “Gọi là Lâm Tiểu Cáp vậy.”


      “Lâm Tiểu Cáp? Nghĩa là gì?” Bà Lâm cảm thấy cái tên nghe rất kỳ lạ bèn dừng tay, ngẩng lên nhìn con .


      Nhược Nhược quay sang ba, lém lỉnh: “Ba cậu ta cao to đẹp trai, loài chó Husky phải rất to, rất đẹp sao?…”


      Ông Lâm nhịn cười, tiếp vế sau: “Cho nên con gọi cậu ấy là Tiểu Cáp?”


      “Vâng!” Nhược Nhược điềm nhiên gật đầu.


      “Con bé này, con cố tình chọc tức ba phải ? Ba được đặt tên của cún rồi cơ mà.” Ông Lâm rút chiếc dép lê dưới chân định gõ lên đầu Nhược Nhược.


      Bà Lâm định ngăn cản người khác còn đứng dậy nhanh hơn bà.


      “Bác à! Bác đừng đánh chị thiên thần.” chàng ngốc ngồi cạnh Nhược Nhược bật dậy, ôm chặt lấy ông Lâm. “Cháu thấy cái tên Tiểu Cáp cũng rất hay, mọi người cứ gọi cháu là Tiểu Cáp được rồi.”


      Chiếc dép lê trong tay ông Lâm vẫn hướng lên trời, ông khuyên: “Cháu à, cháu cần miễn cưỡng, chúng ta nghĩ ra cái tên khác hay hơn, cháu…”


      !” chàng ngốc vội vàng chen ngang lời ông Lâm. “Cái tên đó rất hay mà, cần nghĩ tên khác đâu ạ!”


      “Cháu thích cái tên đó sao? phải miễn cưỡng đấy chứ?” Ông Lâm hỏi hỏi lại.


      chàng liếc trộm Nhược Nhược rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cháu thích ạ!”


      Lúc đó ông Lâm mới hạ chiếc dép lê xuống, tiếp: “Nếu cháu thích, vậy khi nào cháu còn chưa tìm thấy bố mẹ, chúng ta gọi cháu là Lâm Tiểu Cáp. Cháu cứ ngủ ở phòng dành cho khách. À, còn việc này nữa, mai bác đưa cháu tới bệnh viện khám, ngộ nhỡ để lại di chứng khổ, tiện đường mua luôn cho cháu ít đồ dùng cá nhân, cháu thấy thế nào?”


      “Vâng ạ, cháu cảm ơn bác!”


      “Được rồi, nếu cháu có ý kiến gì, vậy cứ quyết định thế . Nhược Nhược, con đưa Tiểu Cáp về phòng cho cậu ấy quen dần .”


      phiền phức!” Nhược Nhược khẽ càu nhàu, miễn cưỡng đứng lên.


      “Con bé này, con cái gì vậy?” Ông Lâm lại khom người toan vớ chiếc dép.


      Nhược Nhược thấy vậy, co giò chạy biến. Tiểu Cáp đứng ngây ra nhìn, biết phải làm gì.


      “Tiểu Cáp, cháu. Nhược Nhược dẫn cháu về phòng”, bà Lâm dịu dàng với Tiểu Cáp.


      “Dạ… vâng ạ!” Tiểu Cáp vội đứng dậy, đuổi theo Nhược Nhược.


      Phòng của Tiểu Cáp ở ngay cạnh phòng khách, chỉ vài bước là tới.


      “Đây là phòng của cậu.” Nhược Nhược chĩa ngón tay cái về phía cánh cửa gỗ sơn đỏ, ra hiệu cho cậu vào xem phòng. “Trước khi rời khỏi nhà tôi, cậu ở trong phòng này, biết chưa?”


      “Vâng ạ!” Tiểu Cáp ngoan ngoãn gật đầu, hoan hỉ nhìn cánh cửa gỗ sơn đỏ. Tình cờ phát gần đó còn cánh cửa sơn đỏ nữa, cậu ta tò mò hỏi: “Chị thiên thần, phòng bên cạnh này là phòng của ai?”


      “Của tôi.”


      ra phòng của em ở ngay cạnh phòng chị.” Tiểu Cáp cười vui vẻ, ánh mắt sáng lên như có ngàn vạn ngôi sao trong đó. Rồi hiểu chàng nghĩ ra chuyện gì, hai má chợt đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu.


      Nhược Nhược nheo mắt nhìn vẻ mặt khả nghi của Tiểu Cáp, đoán ngay đó là việc hay ho gì.


      phải tên nhóc này mưu gì đó chứ? Tuy nhìn bề ngoài gã phải loại người đó, nhưng “thức khuya mới biết đêm dài”, trong bụng gã nghĩ cái gì, ai mà biết được, cứ hỏi cho hơn.


      Nghĩ vậy, Nhược Nhược bèn vặn hỏi: “Lâm Tiểu Cáp, cậu nghĩ gì thế? nhanh! Tốt nhất là trả lời cho thà, bằng để tôi phát cậu dối, tôi cho cậu biết tay.”


      Tiểu Cáp ngượng ngập ngẩng đầu liếc Nhược Nhược, rồi lại cúi xuống, lí nhí: “Chị thiên thần, em nhất định phải sao?”


      Nhược Nhược nhìn Tiểu Cáp rồi liếc qua chỗ ba mẹ. Ba chăm chú xem ti vi, hề để ý đến hai người, liền giơ nắm đấm trước mắt cậu ta, khẽ đe dọa: “Đúng thế! mau, tôi đấm cậu chết.”


      “Đừng… đừng, em là được mà.” Bị dùng vũ lực đe dọa, Tiểu Cáp dám lần lữa, đỏ bừng mặt : “Em nghĩ, phòng em và chị gần nhau thế này, từ nay về sau, em ngủ phải để ý chút…”


      “Để ý cái gì?” Nhược Nhược nôn nóng chen ngang. “Chẳng lẽ cậu sợ tôi lẻn vào phòng cậu?” còn chưa sợ cậu ta có ý đồ xấu, thế mà cậu ta phải để ý , là sỉ nhục người khác quá!


      phải, phải, ý em phải thế…” Thấy Nhược Nhược hiểu lầm, Tiểu Cáp luống cuống giải thích: “Em sợ lúc ngủ em ngáy rất to làm chị ngủ được, cho nên tự nhắc mình lúc ngủ phải để ý chút.”


      Chỉ vì chuyện vặt vãnh này mà mặt cậu ta đỏ như vậy sao? Nhược Nhược cúi đầu gì, cười nhạt.


      quyết định thèm để ý cậu ta nữa, mở cửa vào phòng, Tiểu Cáp thấy vậy lo lắng chạy theo.


      Trong phòng tối om, Nhược Nhược mò mẫm tường lúc mới tìm thấy công tắc đèn. “Tách” tiếng, căn phòng lập tức sáng trưng.


      Bài trí trong phòng đơn giản mà khoáng đạt.


      Phía góc phòng kê chiếc tủ quần áo cao chạm trần nhà, đối diện là chiếc giường đôi được chạm khắc hoa văn rất đẹp mắt. Đầu giường đặt chiếc tủ, phía còn có cây đèn ngủ và mấy thứ đồ chơi nhắn, dễ thương.


      Cửa sổ đối diện cửa ra vào, hai cánh cửa còn khép chặt, mặt kính thủy tinh sáng bóng, chút bụi. Rèm cửa sổ màu xanh da trời được làm từ chất liệu cotton mềm mại điểm xuyết cho căn phòng thêm ấm áp, dễ thương.


      Ở góc bên trái rèm cửa sổ còn treo chiếc chuông gió trong suốt, mỗi lúc có cơn gió thổi tới lại phát ra những tiếng trong như tiếng ngọc.


      Tuy là phòng dành cho khách nhưng tuần nào bà Lâm cũng quét dọn sạch , trong phòng còn thoang thoảng hương hoa nhài.


      Nhược Nhược vào, mở cửa sổ, cơn gió ùa vào phòng, thổi tan những bực tức trong người.


      “Dễ chịu quá!” Tiểu Cáp ngồi lên giường, nhắm mắt lại hít hơi sâu, vui sướng : “Cuối cùng tối nay mình cũng phải ngủ ngoài đường nữa, cũng phải sợ nửa đêm bị người ta vuốt mặt, có phòng ngủ là tốt.” tới đây, cậu ta mở mắt ra, cảm kích nhìn Nhược Nhược, tiếp: “Chị thiên thần, cảm ơn chị, cảm ơn chị dẫn em về nhà!”


      Nhược Nhược lại liếc xéo cậu ta, xoa xoa hai cánh tay, : “Từ nay về sau cậu đừng có mấy câu sáo rỗng ấy nữa, tôi nghe mà nổi cả da gà.”


      Tiểu Cáp gãi gãi đầu, bẽn lẽn : “Vâng, chị thiên thần!”


      “Tại sao cậu cứ luôn miệng gọi tôi chị thiên thần, chị thiên thần thế?” Nhược Nhược đến cạnh giường, vừa giúp cậu ta trải lại ga giường, vừa hỏi. “Chẳng lẽ chỉ vì lúc gặp cậu tôi mặc chiếc váy trắng?”


      “Cũng hẳn là vì thế.” Tiểu Cáp đứng dậy để Nhược Nhược trải ga. “Em thấy chị giống thiên thần chỉ vì chiếc váy của chị, mà bởi vì chị có trái tim lương thiện. Trong thần thoại Hy Lạp có , thiên thần rất lương thiện, tâm hồn họ trong trắng như đôi cánh họ mang mình vậy.”


      “Luyên thuyên cái gì vậy, tôi chẳng thấy mình lương thiện chỗ nào cả. Cậu quên tôi nổi xung với cậu thế nào rồi hả? Còn nữa, hơi tí là tôi đòi đấm cậu, thế mà cậu vẫn nghĩ tôi lương thiện sao?”


      Tiểu Cáp vẫn kiên quyết: “Em ở bên ngoài hai ngày trời, mỗi ngày gặp biết bao nhiêu người nhưng chỉ có mình chị cho em sôcôla, cho nên, em tin chị là người tốt. Em biết chị hung dữ với em cũng vì muốn tốt cho em.”


      “Tôi thấy đầu óc của cậu đúng là bị xe đâm nên bình thường rồi.” Nhược Nhược trải ga xong, vuốt cho phẳng mấy nếp gấp đó rồi mới đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu ta : “Từ nay về sau cậu đừng gọi tôi chị thiên thần gì gì đó nữa, cậu cao to hơn tôi, gọi tôi là chị nghe ổn lắm.”


      Tiểu Cáp liếc trộm Nhược Nhược, rồi bẽn lẽn cúi đầu, lẩm bẩm: “Nhưng em thấy chị lớn hơn em. giáo , gặp con tuổi hơn mình gọi là em, còn gặp người lớn tuổi hơn gọi là chị, nếu con lớn tuổi hơn mình mà lại có bạn trai rồi phải gọi là dì, còn nếu có chồng rồi gọi là…”


      “Cậu xong chưa? Tóm lại, ý cậu là tôi lớn tuổi hơn cậu, đúng ? Tôi thấy cậu muốn ăn đấm rồi đấy.” Nhược Nhược nghiến răng ken két, định bụng đấm cho cậu ta trận.


      Nào ngờ cậu ta lại né tránh, chỉ giơ tay ôm đầu, trông tội nghiệp.


      Nhược Nhược dừng tay, thắc mắc: “Cậu biết tôi định đánh cậu, sao tránh ?”


      Tiểu Cáp vẫn ôm chặt đầu, ló hai con mắt đen láy ra, sợ sệt trả lời: “Nếu em tránh , chị đấm trúng tường sau lưng em mất. Trời lạnh thế này, tường lại rất cứng, chị mà đấm vào tường, chắc chắn tay rất đau.”


      Câu trả lời làm Nhược Nhược hoàn toàn bất ngờ, ngây người ra hồi lâu, rồi bất thình lình quay lưng, lén lau khóe mắt.


      chàng mới quen còn quan tâm tới như vậy, vậy mà Hoàng Lạc Thiên bên suốt hai năm trời lại thèm đoái hoài gì tới cảm giác của , trước mặt còn thản nhiên nựng nịu, âu yếm chuyện với người khác. Cuộc đời này vô lý.


      “Chị thiên thần ơi, chị sao vậy?” Tiểu Cáp bỏ tay xuống, nhàng đến trước mặt Nhược Nhược, lo lắng hỏi.


      “Tôi sao.” Nhược Nhược quay mặt , muốn để Tiểu Cáp nhìn thấy đôi mắt mọng nước của mình. “Từ nay về sau cậu đừng gọi tôi là chị thiên thần nữa, nghe buồn cười lắm, cứ gọi tôi là Nhược Nhược được rồi.”


      Tiểu Cáp tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cẩn thận hỏi lại: “ , chị thiên thần? À! , chị Nhược Nhược.”


      “Ừ!” Nhược Nhược hắng giọng, quay , lạnh nhạt : “Muộn rồi, cậu cũng ngủ sớm . Mai tôi còn phải học, tôi về phòng ngủ trước đây. Chúc ngủ ngon!”


      xong, ra ngoài, bóng lẳng lặng khuất dần sau cánh cửa gỗ sơn đỏ.


      “Chị Nhược Nhược…” Tiểu Cáp lo lắng nhìn theo , trong lòng bỗng thấy yên.


      Nhược Nhược về phòng mình, đóng cửa lại, chẳng thèm thay quần áo, nằm lăn ra giường.


      Chạy ngược chạy xuôi suốt cả buổi chiều, người mỏi nhừ, cứ tưởng đặt lưng xuống giường là ngủ được ngay, nhưng hiểu sao lại buồn ngủ chút nào. Nhắm mắt lại, hình ảnh Hoàng Lạc Thiên lại lên, tim bỗng quặn đau…


      Lăn lộn khắp giường hồi lâu, Nhược Nhược trở dậy, đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn khoảng tối om bên ngoài.


      Đêm nay có trăng, màn đêm u ám, đơn trải dài đến vô tận.


      Vài ngôi sao thưa thớt, lơ lửng treo giữa tầng , lẻ loi tỏa sáng.


      Ban đêm ở khu này rất yên tĩnh, ngoài đường có người lại, chỉ có ngọn đèn đường đứng im lìm.


      còn nhớ ngày này năm ngoái, Hoàng Lạc Thiên đứng bên ngọn đèn này, dưới khung cửa sổ này hôn .


      Lễ Tình nhân hôm đó, hai người hẹn nhau bảy giờ tối có mặt tại quán cà phê Starbucks, nhưng lại tới muộn. đợi rất lâu, đồng hồ sắp điểm tám giờ mà vẫn chưa tới. tức giận bỏ về nhà.


      Chín giờ tối, gọi cho biết bao nhiêu lần, giận nên nhất quyết nghe. vẫn kiên trì gọi, tiếng chuông điện thoại khiến càng khó chịu, thế là tháo luôn pin ra.


      chịu từ bỏ. Mười giờ tối, chạy tới nhà , đứng dưới cửa sổ phòng , bên cạnh cột đèn này, ôm theo hộp quà rất đẹp, lẳng lặng đợi tiếng đồng hồ. Đêm hôm đó, gió thổi khá mạnh, đứng run bần bật. đành lòng nhìn đóng băng, mềm lòng chạy xuống. Lúc đó, lạnh đến mức môi tím tái, nhưng vừa thấy chịu xuống gặp liền nở nụ cười rạng rỡ.


      Nhìn bộ dạng lúc đó, trong lòng thấy chua xót vô cùng, mắng : “Sao ngốc thế?”


      cười trừ, đưa hộp quà trong tay cho , hạnh phúc : “Nhược Nhược, chúc em ngày lễ Tình nhân vui vẻ!”


      Sống mũi cay cay, nhận quà mà sà vào lòng , dụi đầu vào ngực , thút thít trách móc: “Sao lại đến muộn? có biết em đợi lâu lắm ? Trong quán cà phê có bao nhiêu là người, bọn họ ai cũng có đôi có cặp, chỉ có em lẻ loi ngồi đó mình, hứng chịu cặp mắt soi mói của người khác…”


      nhàng ôm lấy , cằm tựa lên tóc , : “Nhược Nhược, đừng khóc, biết để em phải chịu ấm ức, xin lỗi.”


      nín khóc, ngẩng đầu nhìn , : “Hôm nay là lễ Tình nhân đầu tiên chúng ta bên nhau, sao lại tới muộn?”


      vỗ lên vai , nhìn xót xa, : “Xin lỗi, phải cố ý. Em rất thích tuyết trong bộ phim Bản tình ca mùa đông, muốn sang Hàn Quốc lấy thứ tuyết em thích về tặng em nhân ngày đặc biệt này. định xin giáo nghỉ học, nhưng hôm nay có bài kiểm tra rất quan trọng, nên cho phép.”


      “Sao nhờ người khác lấy giúp?”


      muốn tự tay lấy rồi cho vào chiếc lọ điều ước tặng em.”


      “Vậy sao gọi cho em?”


      “Vừa tan học là ra sân bay ngay, bỏ quên điện thoại trong ngăn bàn. Xin lỗi Nhược Nhược, để em phải lo lắng.”


      mỉm cười, hạnh phúc nhận lấy món quà. nhàng kéo sợi ruy băng hộp quà, mở ra, chiếc lọ điều ước đẹp lung linh lên trước mắt . Chiếc lọ trong suốt nằm giữa bó hồng đỏ thắm, dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, long lanh như cầu vồng.



      “Đẹp quá!” hạnh phúc reo lên, nhấc chiếc lọ lên ngắm nghía.


      “Em thích là được rồi.” mỉm cười hạnh phúc.


      Ngắm nhìn nụ cười của , trong lòng thấy ngọt ngào vô cùng.


      Lúc chia tay, bỗng nhiên kéo lấy rồi ôm vào lòng, nhàng đặt nụ hôn lên trán .


      Giây phút đó, như nghe thấy giai điệu của hạnh phúc.


      Chỉ có điều lúc ấy quên mất rằng, hạnh phúc vốn rất ngắn ngủi. Trước đây ngọt ngào bao nhiêu hôm nay đau khổ bấy nhiêu.


      Chỉ qua năm, giờ đây bên phải là nữa.


      Nhược Nhược nhắm mắt lại, hai hàng mi ướt nhòe, nước mắt từ từ lăn xuống má, thành đường dài đậm nét.


      Giống như mảnh tình của qua để lại vết sẹo hằn sâu trong tim.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      ra phải Gà Công Nghiệp


      Sáng sớm hôm sau, ánh ban mai đánh thức cả thị trấn, nắng sớm chan hòa trong ngôi nhà của Nhược Nhược. Trong mấy lùm cây rậm rạp, chim véo von hót khúc ca chào bình minh.


      Nhược Nhược ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt thâm quầng vào phòng ăn.


      Suốt đêm qua, nhớ lại những kỷ niệm với Hoàng Lạc Thiên, tới gần sáng mới thiếp lát. Bây giờ hai mắt cứ nhíu lại, lưng cũng mỏi nhừ. Thất tình ra nông nỗi thế này, chắc ông trời nhìn hạnh phúc thấy thuận mắt.


      Tiểu Cáp bày bát đũa ra bàn, nhìn thấy Nhược Nhược liền tươi cười: “Chị Nhược Nhược, chào buổi sáng!”


      “Ừ! Chào buổi sáng!”


      Nhược Nhược dụi mắt, đảo mắt quanh phòng ăn lượt, thấy ba mẹ đâu, bèn hỏi: “Ba mẹ tôi đâu?”


      “Bác trai và bác vừa ra ngoài rồi, hai bác bảo mua cho em ít đồ dùng cá nhân. Nhược Nhược, lát chị còn phải học, cứ ăn sáng trước .”


      “Ừ!” Nhược Nhược lạnh lùng đáp, chẳng thèm để ý Tiểu Cáp vô cùng hồi hộp.


      ngồi xuống, lại ngáp hơi dài, vừa bưng bát lên bỗng mắt chữ O, miệng chữ A bởi đồ ăn bày bàn.


      Mẹ ơi! Có ngồi ở nhà mình vậy? Bữa sáng của nhà từ lúc nào trở nên thịnh soạn như đại tiệc thay vì bánh quẩy với sữa đậu nành thế này?


      Nhược Nhược tròn mắt nhìn những chiếc bánh ngọt xinh xắn, cùng cốc sữa dâu tây, thốt nên lời.


      Tiểu Cáp thấy Nhược Nhược như vậy liền hồi hộp, hỏi: “Chị Nhược Nhược, chiếc bánh ngọt đó là do em tự làm. Vì có nhiều thời gian, hơn nữa đồ trong tủ lạnh cũng nhiều, nên em chỉ làm ít thôi, chị có thích ?”


      Nhược Nhược chỉ vào bữa sáng thịnh soạn bàn, ngạc nhiên hỏi: “Những thứ này đều do cậu làm sao?”


      “Vâng!” Tiểu Cáp ngại ngùng gật đầu, hai má đỏ lựng.


      thể nào!” Nhược Nhược hết nhìn Tiểu Cáp lại dán mắt vào bữa sáng bàn, dám tin vào mắt mình. “Chiếc bánh ngọt này làm công phu như vậy, chắc chắn do đầu bếp chuyên nghiệp làm, cậu… dựa vào cậu… phải tôi tin cậu, nhưng mà… chuyện này khó mà tin nổi…”


      “Chị Nhược Nhược, chị tin em sao? Bánh này thực do em tự làm mà.”


      Tiểu Cáp thấy còn nghi ngờ, trong lòng lo lắng, vội chỉ vào cốc sữa: “Chị nhìn cốc sữa dâu này, cả sữa và dâu tây em đều lấy từ trong tủ lạnh. Em bỏ cuống dâu tây, rồi cho cả dâu và sữa vào máy xay sinh tố xay nhuyễn, để sữa ngon hơn, em còn cho thêm chút thạch dâu tây nữa…”


      Tiểu Cáp lại chỉ vào chiếc bánh ngọt thơm ngon, hấp dẫn, khiến người khác nhìn mà chảy cả nước miếng: “Bột làm bánh là bác lấy cho em, trứng gà và hoa quả bề mặt em lấy trong tủ lạnh.”


      Nhược Nhược vẫn chưa tin hẳn: “Nhưng… phải cậu mất trí nhớ rồi sao? Cứ cho là trước đây cậu học làm bánh ngọt, nhưng cậu mất trí nhớ rồi, đáng lẽ cũng phải quên luôn rồi chứ?”


      Tiểu Cáp gãi đầu gãi tai, cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Em cũng biết. Nhưng thấy nguyên liệu em cứ thế làm thôi. Cũng có thể em chỉ quên những chuyện trước đây, còn mấy việc cắm rễ vào đầu rồi vẫn nhớ đôi chút.”


      Nhược Nhược nghe cậu ta có vẻ có lý, nghi vấn trong lòng cũng được gỡ bỏ.


      Hơn nữa chiếc bánh ngọt thực rất đẹp, muốn nếm thử hương vị nó, dù sao cũng chẳng đâu mà thiệt.


      Nghĩ vậy, Nhược Nhược bèn cầm dĩa lên, xắn miếng bánh bỏ vào miệng.


      Tiểu Cáp càng bồn chồn, hồi hộp hỏi: “Thế nào? Có ngon ?”


      Nhược Nhược nhai kỹ rồi vui vẻ nuốt ực vào bụng, ngẩng đầu với Tiểu Cáp: “Rất ngon! Tiểu Cáp, ngờ cậu những biết làm bánh ngọt mà còn làm rất ngon nữa.”


      “Chị Nhược Nhược, chị thích chứ ạ?” Tiểu Cáp sung sướng nhìn Nhược Nhược. Thấy gật đầu cái rụp, cậu vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên: “Yeah! Tốt quá, nếu chị thích từ nay về sau em thường xuyên làm cho chị ăn.”


      “Cảm ơn cậu trước.” Nhược Nhược vỗ vai cậu ta rồi tiếp tục giải quyết chiếc bánh.


      “Chị ăn từ từ thôi nghẹn.” Tiểu Cáp đứng bên cạnh nhìn ăn ngon lành, trong lòng cũng thấy rất vui.


      “Ừ… ừ…” Miệng còn nhồm nhoàm bánh, Nhược Nhược chỉ ậm ừ cho qua chuyện.


      Nhược Nhược ăn như rồng cuốn, chẳng mấy chốc hết veo chiếc bánh, đứng dậy xoa bụng: “Tôi phải học rồi, bát đĩa cứ để đó, tan học tôi về dọn.”


      “Vâng, chị đợi em lát. Em thay giày.” Tiểu Cáp tươi cười quay , tung tăng chạy ra ngoài.


      “Khoan !” Nhược Nhược vội gọi với lại, thắc mắc: “Tôi học, cậu thay giày làm gì?”


      Tiểu Cáp quay đầu lại, vui vẻ đáp: “Em đưa chị học.”


      Nhược Nhược trợn mắt, xẵng giọng: “Tôi có phải ngày đầu tiên học đâu, ai cần cậu đưa?”


      “Nhưng em muốn bảo vệ chị…” Tiểu Cáp ỉu xìu cúi đầu.


      Nhược Nhược bĩu môi, khoác cặp lên vai, ra cửa, vừa vừa : “Tôi học rồi, cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi, chớ có chạy theo.”


      Tiểu Cáp nhìn theo , miệng méo xẹo.


      Trường học cách nhà xa, Nhược Nhược bộ đầy hai mươi phút là tới.


      chầm chậm bước , thỉnh thoảng có vài người bạn đạp xe tới, ngỏ ý cho nhờ nhưng đều từ chối. Nhược Nhược tuy xuất sắc gì nhưng rất được bạn bè quý.


      Gần tới trường, Nhược Nhược nghe thấy tiếng gọi rất quen.


      “Nhược Nhược! Nhược Nhược! Đợi tớ với!” bạn thân nhất cũng là bạn cùng bàn của , Triệu Lệ Lệ, vừa gọi vừa thở hồng hộc đuổi theo.


      Nhược Nhược dừng lại, đợi bạn đuổi kịp mới tiếp: “Sao hôm nay muộn thế? Lỡ xe buýt hả?”


      Nhà Lệ Lệ cách trường khá xa, ấy lại muốn trọ ở ký túc xá, nên sáng nào cũng dậy sớm, chen chúc xe buýt tới trường.


      “Hôm nay phải chuyến xe buýt tớ vẫn tới trễ, chỉ tại xe đông quá, tớ chen được lên, đành chuyến sau, nên mới tới muộn thế này. May mà vẫn kịp.”


      Lệ Lệ thở hổn hển vì mệt, nhìn Nhược Nhược ngưỡng mộ, : “Nhược Nhược, cậu sướng đấy, nhà gần trường thế, phải dậy từ sáng sớm để chen chúc xe buýt.”


      “Sướng cái gì chứ!” Nhược Nhược khoát khoát tay, nhìn bạn thân, vẻ mặt giấu nổi ngưỡng mộ. “Tớ mới ngưỡng mộ cậu đấy. Vừa học giỏi vừa xinh đẹp.”


      Lệ Lệ thực tiểu mỹ nhân, cao 1m58, thân hình thon thả, cân đối, mái tóc màu lá cọ yểu điệu xõa ngang vai, ôm lấy gương mặt trái xoan trắng trẻo, đáng .


      So với Lệ Lệ, Nhược Nhược quá bình thường. Tuy cao hơn Lệ Lệ vài phân, da dẻ cũng trắng hơn Lệ Lệ chút, nhưng hàng mi dù có chuốt vẫn thưa thớt của thể sánh được với hàng mi dày, cong vút của Lệ Lệ. Hơn nữa, chẳng bao giờ chịu trang điểm nên càng thể bì với Lệ Lệ. Nhược Nhược có đôi mắt mí, đen láy, khá to, nhưng long lanh bằng mắt của Lệ Lệ. Sống mũi cũng cao bằng sống mũi Lệ Lệ, môi cũng đỏ bằng môi ấy. Nếu gương mặt của Nhược Nhược có thể dùng hai từ “thanh tú” để miêu tả, gương mặt của Lệ Lệ phải là “diễm lệ”.


      Lệ Lệ : “Xinh đẹp được cái gì? Xinh đẹp cần ngày nào cũng phải chen chúc xe buýt chắc?”


      “Nghe cậu kìa! Cậu thể biết tớ ngưỡng mộ cậu chừng nào đâu. Những chàng thích cậu cứ xếp hàng dài từ cổng chính tới cổng phụ, mối tình nào của cậu cũng đẹp, như ý, chẳng bù cho tớ…” tới đây, Nhược Nhược ủ rũ cúi đầu.


      Lệ Lệ nhìn chằm chằm bạn thân, phát mắt Nhược Nhược hôm nay rất u sầu, buồn bã, liền hiểu ngay ra vấn đề: “Sao thế? Lại cãi nhau với Hoàng Lạc Thiên à?”


      Nhược Nhược lắc đầu.


      Thấy bạn lắc đầu, Lệ Lệ càng khó hiểu: “ cãi nhau, sao nhìn cậu ủ rũ như gà rù bị cắt tiết thế?”


      Nhược Nhược thở dài, âu sầu : “Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều.”


      Vừa vừa chuyện hai người đến cổng trường tự bao giờ. Họ chìa thẻ học sinh cho ban trực nhật kiểm tra rồi vừa lên lớp vừa tiếp tục câu chuyện còn dang dở.


      “Nghiêm trọng hơn cả cãi nhau sao?” Lệ Lệ ngẫm nghĩ, rồi tròn mắt hỏi: “Chẳng lẽ hai người chia tay rồi?”


      “Ừ!” Nhược Nhược cười khô khốc, gật đầu. “Bọn tớ chia tay chiều qua rồi. ta thích người khác rồi…”


      “Người khác? Ai?”


      “Mạc Uyển Như.”


      “Lại là con ranh đó.” Lệ Lệ sầm mặt, tức giận gắt lên. “Tớ thấy ta đúng là loại chuyên cướp người của người khác. Lần này như thế, lần trước cũng thế, lần trước nữa cũng thế. Chắc ta nghiện trò này mất rồi.”


      “Chắc ta còn hận tớ lần trước cự tuyệt trai ta.”


      “Chính là chàng răng vẩu ba năm trước tỏ tình với cậu và bị từ chối đó hả?”


      Nhược Nhược gật đầu, : “Chắc thế, ngoài chuyện đó ra tớ biết làm gì đắc tội với Mạc đại tiểu thư nhà chúng ta nữa.”


      ta đúng là đồ biến thái. Chuyện qua lâu lắm rồi. Mà ta cũng từng cự tuyệt biết bao nhiêu người còn gì, chẳng lẽ chỉ có ta mới có quyền cự tuyệt bạn trai, còn người khác thể chắc?” Lệ Lệ thấy rất chướng mắt với Mạc Uyển Như.


      “Nghe bố ta là phó tổng của tập đoàn quốc tế rất có tiếng, đâu cũng có xe đưa xe đón. Con của gia đình như vậy, kiêu ngạo mới lạ, bọn mình cũng chẳng cần so đo với ta làm gì. ta thù dai nhớ lâu, tớ cũng bó tay. Dù sao tớ cũng chịu nổi ông cục súc, kiêu ngạo, vô lý của ta.” Nhược Nhược nhún vai. “Cùng lắm từ giờ tới lúc tốt nghiệp tớ ai nữa. Dù sao cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi mà, lên đại học học cùng trường với ta nữa là xong.”


      “Sao cậu lại phải nhún mình thế? Mặc xác ta.” Lệ Lệ nắm chặt tay thành quả đấm, căm phẫn . “Tớ thấy cậu đừng có nhớ tới tay Hoàng Lạc Thiên đó nữa, nếu ta lòng cậu dù Mạc Uyển Như đó có xinh đẹp đến đâu cũng thể cướp ta được. Nếu ta lựa chọn chia tay cậu, chứng tỏ ta lòng với cậu. thế cậu cũng cần lưu luyến ta nữa. Mau quên ta , tìm người khác tốt hơn ta gấp vạn.”


      Nhược Nhược vốn buồn bã vì bị đá, nhưng nhìn Lệ Lệ thấy chuyện bất bình thay bạn căm phẫn, cảm thấy buồn cười, liền vỗ vai bạn an ủi: “Được rồi! Được rồi! Cậu đừng tức giận nữa, tớ quên ta nhanh thôi. ràng người thất tình là tớ, thế mà bây giờ tớ lại phải an ủi cậu.”


      “Cậu còn được nữa. Ai bảo cậu cứ nín nhịn như vậy.” Lệ Lệ trợn mắt nhìn Nhược Nhược, buồn rười rượi, : “Mạc Uyển Như đó ngang ngược, vô lý, cậu vẫn còn nhẫn nhịn được, tớ sắp tức chết vì cậu đây.”


      “Được rồi! Được rồi! Tớ biết rồi, đừng tức giận nữa. Đến lớp rồi, mau vào .”


      Nhược Nhược ngoài miệng dỗ dành Lệ Lệ, trong lòng nghĩ, nếu chia tay Hoàng Lạc Thiên, từ nay về sau đừng nên gặp nhau nữa hơn. Nếu đường tình cờ bắt gặp cũng tránh cho xa.


      Nhưng quên mất câu: Oan gia ngõ hẹp.


      Buổi chiều, sau khi tan học, Nhược Nhược cùng Lệ Lệ sánh vai bước con đường chính dẫn vào trường. Đây là con đường dài rộng nhất trong trường, lát xi măng như dải lụa trắng nối từ khu lớp học tới cổng chính, cũng là con đường duy nhất để ra ngoài trường.


      Hai bên đường là hàng cây ngô đồng thân thẳng tắp vươn lên trời. Mỗi độ thu về, những chiếc lá to như bàn tay lại phủ đầy mặt đường khiến con đường trông từ xa hệt như chiếc váy dát vàng óng ánh của bảy nàng tiên.


      Lúc này, mặt trời khuất dần về phía tây, ráng chiều đỏ quạch dệt thành những dòng sông ánh sáng mỹ lệ chiếc váy diệu kỳ.


      Nhược Nhược chợt có hứng ngắm nghía dòng sông ánh sáng, chầm chậm dạo bước con đường.


      Lệ Lệ bên cạnh, hào hứng : “Nhược Nhược, cậu cậu ăn xong thanh sôcôla đó liền gặp ngay chàng Lâm Tiểu Cáp sao?”


      “Đại khái là thế.”


      “Thanh sôcôla đó nhiệm màu đấy! Cậu mua ở đâu vậy? Mau cho tớ biết, tớ cũng phải mua thanh mới được.” Lệ Lệ chắp hai tay trước mặt, thành khẩn : “Tớ muốn ước từ nay về sau sáng nào phải chen chúc xe buýt nữa.” Hai mắt Lệ Lệ sáng lên như thể thanh sôcôla nhiệm màu đó đặt ngay trước mắt và mơ ước xa cách tầm tay .


      Nhược Nhược nhìn , khỏi bật cười, trêu chọc: “Cậu muốn chen chúc xe buýt, chẳng lẽ lại muốn chạy bộ tới trường?”


      “Ai bảo thế!” Lệ Lệ hất hàm, tự đắc : “Tớ ước ba tớ trúng số độc đắc, nếu ba tớ trúng giải nhất vé Mark Six, tớ bảo ba tớ mua con BMW, đến lúc đó tớ cần chen chúc xe buýt nữa.”


      “Trúng vé Mark Six á? Cậu mơ mộng hão huyền quá rồi đấy, chẳng khác nào cậu mơ nhặt được nhẫn kim cương, xác suất bằng 0. Thực tế tí , tốt nhất cậu cứ học hành cho tử tế, sau này kiếm được công việc tốt, rồi tự kiếm tiền mà mua.”


      “Cậu mà! Năn nỉ mà! Tớ muốn thử lần, nếu quyết cam lòng. Nhược Nhược, cho tớ biết mà.” Lệ Lệ lắc mạnh cánh tay Nhược Nhược, nũng nịu.


      “Được rồi! Được rồi!”


      Nhược Nhược hết chịu nổi, hất tay Lệ Lệ ra, : “Tớ là được chứ gì. Tớ gặp bà cụ ở trước cửa khách sạn Ya Pavilion…”


      tới đây, Nhược Nhược bỗng đứng khựng lại, ngẩn nhìn về phía trước.


      “Nhược Nhược, cậu sao vậy?” Lệ Lệ lại lắc tay Nhược Nhược hỏi, thấy phản ứng gì bèn quay về hướng nhìn.


      Dưới ánh hoàng hôn len lỏi qua tán lá ngô đồng, Hoàng Lạc Thiên sánh vai cùng Mạc Uyển Như, cười thân mật bước về phía hai người.


      Mạc Uyển Như quả rất đẹp, mái tóc xoăn dài bồng bềnh xõa sau lưng, mấy lọn tóc buông đằng trước, yểu điệu cuốn theo gió cong thành hình cánh cung tuyệt đẹp, khuôn mặt trông càng quyến rũ nhờ lớp phấn mỏng, đầu mày cuối mắt đong đưa tình tứ. Chiếc áo len trắng cổ chữ V giản dị kết hợp với chiếc váy màu xám nhạt, xếp ly càng tôn thêm vẻ mềm mại, thướt tha. Nếu Triệu Lệ Lệ là đóa hải đường tươi xinh Mạc Uyển Như là đóa mẫu đơn kiều.


      bên Mạc Uyển Như, Hoàng Lạc Thiên vẫn đẹp trai như ngày còn là bạn trai của , bộ đồng phục bình thường người cũng tỏa ra sức hấp dẫn kỳ lạ, nụ cười tuấn tú in đậm khuôn mặt trái xoan, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.


      Hai người dường như cũng phát ra có mặt của Nhược Nhược và Lệ Lệ, đôi chân lập tức đơ cứng, nụ cười môi cũng tắt ngấm.


      Hoàng Lạc Thiên ngẩn ra nhìn Nhược Nhược, cảm xúc hỗn loạn.


      Ánh mắt Mạc Uyển Như cũng thoáng chút kỳ lạ, sau đó ta lập tức kéo tay Hoàng Lạc Thiên tới trước mặt Nhược Nhược.


      “Hi! Nhược Nhược, dạo này cậu thế nào? Cuộc sống độc thân chắc tự do lắm nhỉ?” Mạc Uyển Như khoanh tay trước ngực, nguýt dài Nhược Nhược, chút lịch .


      Nhược Nhược chẳng thèm đoái hoài đến ta, ánh mắt chằm chằm chiếu lên người Hoàng Lạc Thiên, nửa lời.


      Ngôi trường rộng như thế, dù biết trước tình cờ gặp mặt, nhưng ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, cũng ngờ trái tim lại đau đớn đến thế.


      Người con trai mới sáng hôm qua còn nắm tay , vậy mà hôm nay âu yếm bên khác. Phải chăng số mệnh khéo đùa giỡn, hay thực như Lệ Lệ , nhầm người?


      Hoàng Lạc Thiên bị ánh mắt của làm cho luống cuống chân tay. Hồi lâu, chịu nổi nữa, rụt rè lên tiếng: “Nhược Nhược, em vẫn ổn chứ?”


      có thể ổn được sao?


      Ngày lễ Tình nhân ngọt ngào, lại bị người đá. ta như vậy, nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn ta quấn quýt bên người khác.


      Thử hỏi như vậy có thể ổn được sao?


      Nhược Nhược trong lòng đau khổ, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, kể cả giọng cũng lạnh lùng chút thay đổi: “Rất tốt, , tôi mới phát ra đời này còn vô khối đàn ông tốt.”


      Mạc Uyển Như chịu lép vế, lập tức khoác tay Hoàng Lạc Thiên, nhìn Nhược Nhược cười giả tạo, : “Lâm Nhược Nhược, tôi ngưỡng mộ cậu lắm đó, cậu biết ? Trở lại cuộc sống tự do rồi, chắc nhiều thời gian rảnh mà ngồi đánh ruồi.”


      Nhược Nhược đờ đẫn trong tích tắc, ngọn núi băng ngàn năm mặt cũng dần tan chảy.


      Lệ Lệ đứng cạnh thấy chướng mắt đến hết chịu nổi, bèn kéo ra sau lưng, xỉa xói Mạc Uyển Như: “Nếu bạn ngưỡng mộ tự do của Nhược Nhược như vậy tôi và Nhược Nhược xin chúc bạn sớm bị người ta đá. Đến lúc đó có rất nhiều thời gian rảnh cho bạn ngồi đánh ruồi đó. Bọn tôi còn có việc phải trước, có thời gian chém gió với bạn được, bye bye!”


      Mạc Uyển Như nhìn hai người bỏ bằng ánh mắt hình viên đạn, gương mặt vì thế mà trở nên cực kỳ khó coi.


      Nhưng vừa nhìn thấy Hoàng Lạc Thiên, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lập tức lên nụ cười đắc ý, trong lòng thầm rủa: Nhược Nhược, muốn đấu với tôi ư, còn non lắm! dám làm tổn thương trai tôi, tôi để yên đâu.


      Buổi tối, trăng sao vằng vặc.


      Trong phòng Nhược Nhược im lặng như tờ, ngọn đèn học bên góc bàn học sưởi ấm cả căn phòng. bàn của Nhược Nhược chất cao chồng sách toán tham khảo, vở bài tập của mới được vài chữ.


      Nhược Nhược ngồi trước bàn, tay trái chống cằm, tâm trí treo ngược cành cây.


      Ăn tối xong, về phòng luôn. Vốn định giải quyết đống bài tập toán, nhưng làm mãi, làm mãi, cuối cùng lại thành ra nhớ tới Hoàng Lạc Thiên.


      Hoàng Lạc Thiên học toán rất giỏi, còn Nhược Nhược lại khó nhằn nhất môn này.


      Hồi trước cứ tan học, Nhược Nhược lại dính lấy Hoàng Lạc Thiên, nũng nịu đòi giúp làm xong bài tập toán mới chịu về nhà.


      Lâu dần thành ra ỷ lại, mỗi lần gặp phải bài hóc lại nghĩ ngay tới . Dù có khó tới đâu, chỉ cần giảng là hiểu ngay.


      Bây giờ hai người chia tay, đành mình gặm nhấm đống bài tập. Những đề toán hết sức đơn giản mà cắn bút hàng giờ vẫn sao giải được.


      Trời ạ! Chẳng lẽ có Hoàng Lạc Thiên lại thể giải nổi bài toán đơn giản sao?


      Nhược Nhược nhìn qua cuốn vở bài tập bàn, bất lực ôm lấy đầu.


      Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.


      hạ tay xuống, quay đầu ra phía cửa, hơi bực dọc, hỏi: “Ai đấy?”


      “Chị Nhược Nhược, là em, Tiểu Cáp.”


      Giọng Tiểu Cáp lanh lảnh vang lên ngoài cửa.


      Vừa nghe thấy tiếng cậu ta, Nhược Nhược lại ôm ghì lấy đầu, đau khổ gục xuống bàn, : “Tôi bực mình, đừng có làm phiền tôi.”


      Ngoài cửa im lặng lát, Nhược Nhược cứ tưởng cậu ta bỏ , nhưng lát sau giọng đó lại vang lên: “Chị Nhược Nhược, em làm cho chị bánh sôcôla đen nè. Sôcôla có thể giúp tâm trạng tốt lên, chị ăn thử ?”


      Nghe tới đó, Nhược Nhược liền nhớ ngay tới chiếc bánh ngọt hấp dẫn hồi sáng, vị thơm nồng của sữa vẫn đọng lại nơi đầu môi. Ngẫm nghĩ lát, cưỡng nổi sức hấp dẫn kỳ lạ đó, quyết định đứng dậy mở cửa.


      Tiểu Cáp thấy cửa mở, mừng rỡ, ló đầu vào phòng quan sát, phát có gì bất thường mới dám bưng đĩa bánh ngọt bước vào phòng.


      Nhược Nhược đóng cửa lại, quay lại bàn học, tiếp tục vật lộn với đống bài tập toán.


      Tiểu Cáp đặt bánh lên bàn, vô tình nhìn thấy đống bài tập của Nhược Nhược, liền thuận miệng hỏi: “Chị Nhược Nhược, chị giải bài hàm số à?”


      Nhược Nhược ngạc nhiên, nhìn cậu ta: “Cậu biết đây là hàm số à?”


      “Biết chứ. Em học rồi mà.” Tiểu Cáp lại nhìn qua vở bài tập của , mỉm cười : “Dạng bài này dễ mà. Em làm tốt.”


      Nhược Nhược nhìn cậu ta từ đầu đến chân, tin tưởng, : “Cậu làm được? Đừng có đùa, đây là bài tập toán lớp mười hai đó. Nếu cậu trước khi mất trí nhớ cậu làm được tôi còn tin, chứ bây giờ …”


      “Em làm được mà. tin em làm cho chị xem.” Tiểu Cáp bèn cầm cuốn vở bài tập lên, chọn lấy câu rồi : “Ví dụ câu này, làm như thế này nhé…” rồi, Tiểu Cáp giải hồi.


      “Trời ơi! Cậu làm được !” Nhược Nhược mừng quýnh reo lên.


      liền kéo lấy Tiểu Cáp, chỉ vào mấy bài toán tài nào giải nổi, vội hỏi: “Vậy còn bài này? Cậu giải được ? Bài này, bài này nữa…”


      “Từ từ, em với chị làm dần dần. Đầu tiên mình làm bài này, mấu chốt của bài này nằm ở…”


      Tiểu Cáp giải thích cặn kẽ, gương mặt vuông vức dưới ánh đèn càng thêm điển trai, Nhược Nhược chăm chú lắng nghe, có những chỗ còn cẩn thận ghi chép lại. khí trong phòng trở nên thân mật, vui vẻ.


      Thoáng chốc, ánh trăng nhòm qua cửa sổ, đường phố huyên náo giờ vắng bóng người qua lại, kim đồng hồ tường chạy hai vòng, nửa cốc sữa bàn cũng nguội ngắt.


      Nhược Nhược đặt bút xuống, vươn vai, cầm cốc sữa uống liền hai ngụm, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Cáp, : “Tiểu Cáp, tối nay cảm ơn cậu, có cậu ngày mai chắc tôi nộp giấy trắng mất.”


      Tiểu Cáp lắc lư cái đầu, hai má đỏ lựng, bẽn lẽn : “ có gì, giáo dạy phải biết giúp đỡ người khác. Giúp được chị, em cũng thấy rất vui.”


      “Nhưng tôi ngờ, cậu chỉ biết làm bánh ngọt, mà giải toán cũng đỉnh như thế. Cậu giỏi đấy.” Nhược Nhược giơ ngón cái lên tỏ ý bái phục. Từ khi quen cậu ta tới giờ, đây là lần đầu tiên thấy khâm phục cậu ta đến thế.


      Thấy Nhược Nhược khen ngợi, Tiểu Cáp vô cùng sung sướng.


      Chị thiên thần khen ngợi cậu.


      Đây là lần đầu tiên cậu được khen ngợi.


      Cảm giác lâng lâng tựa như bay giữa muôn tầng mây trắng.


      Đúng lúc Tiểu Cáp còn thả hồn bay bổng, giọng của Nhược Nhược kéo cậu ta tỉnh lại: “Đúng rồi, hôm nay ba tôi đưa cậu khám phải ? Bác sĩ bảo sao?”


      Tiểu Cáp vui vẻ, nghe thấy hỏi vậy lại đâm ra ủ ê: “Bác sĩ trong não của em có máu đọng, đè vào dây thần kinh gì đó, tuổi của em khoảng mười tám, mười chín, nhưng đầu óc chỉ giống cậu bé mười bốn…”


      Nhược Nhược vỗ vai cậu ta tỏ vẻ thông cảm rồi an ủi: “Cậu đừng buồn! Bác sĩ chữa khỏi bệnh cho cậu, lúc đó cậu nhớ lại được mọi chuyện. Để tìm lại gia đình, tìm lại chính mình, cậu phải có niềm tin chứ!”


      Tiểu Cáp gật gật đầu, rồi nghiêm chỉnh như thề thốt, cương quyết : “Vâng! Em biết rồi! Cảm ơn chị động viên. Nhất định em cố gắng.” tới đây, cậu ta chợt nghĩ ra chuyện gì đó, liền hào hứng : “Đúng rồi, còn tin vui nữa! Bác sĩ bảo, tuy tạm thời em mất trí nhớ nhưng những ký ức đó vẫn đọng lại trong não, chỉ cần tiếp xúc nhiều với những chuyện hay làm trước kia, có thể dần dần nhớ lại được. Ví dụ như hồi sáng em làm bánh ngọt và lúc nãy làm bài tập toán vậy. Cho nên, hai bác quyết định đưa em tới trường De La để giúp em hồi phục trí nhớ.”


      “Hả? Trường De La?” Nhược Nhược tròn mắt vẻ kinh ngạc. “Đó là trường tôi học mà.”


      “Đúng vậy. Bác trai , để em học cùng lớp với chị cho tiện giúp đỡ nhau.”


      “Cái gì? Lại còn học cùng lớp với tôi nữa á?” Nhược Nhược nhìn Tiểu Cáp rồi ù té chạy ra ngoài.


      Ba mẹ ngồi xem ti vi ngoài phòng khách, thấy Nhược Nhược hớt hải chạy ra, ai bảo ai liền nhìn chằm chằm.


      Bà Lâm hỏi: “Nhược Nhược, làm cái gì mà như ma đuổi thế? Muộn thế này con còn định ra ngoài à?”


      Nhược Nhược kịp giải thích, hỏi thẳng: “Ba, mẹ, ba mẹ định đưa Tiểu Cáp tới trường De La học ạ?”


      Ông Lâm bỏ chiếc điều khiển ti vi trong tay xuống, ngẩng đầu đáp: “Ừ! Nó với con rồi à?”


      Nhược Nhược nhăn nhó: “ được đâu, vào học được gần nửa học kỳ rồi, nhà trường …”


      Bà Lâm giải thích: “Nhược Nhược, ba con quen trai của hiệu trưởng, ba mẹ nhờ chú ấy giúp rồi.”


      được, Tiểu Cáp thể tới trường của con được.”


      “Tại sao?” Ông bà Lâm đồng thanh hỏi.


      Ngay cả Tiểu Cáp đứng sau cũng tội nghiệp hỏi: “Chị Nhược Nhược, chị thích em học cùng trường với chị sao?”


      phải như thế. Nhưng chuyện này bất ngờ quá…” Nhược Nhược càng nhăn nhó, tay múa loạn lên, biết nên thế nào.


      “Nếu con lo chuyện đó sao.” Ông Lâm thở phào, cười khà khà vỗ vai Nhược Nhược, an ủi: “Dần dần con quen. Đúng rồi, ngày mai Tiểu Cáp tới trường làm thủ tục, con nhớ dẫn nó , đừng có để nó lạc đường. Thôi, muộn rồi, ba mẹ ngủ trước đây. Hai đứa cũng ngủ sớm . Ngủ ngon!”


      Tiểu Cáp lễ phép gật đầu: “Hai bác ngủ ngon ạ!”


      Ông Lâm mỉm cười gật gù, kéo vợ về phòng.


      Nhược Nhược chỉ biết trơ mắt nhìn cánh cửa phòng ba mẹ khép lại, trong lòng lo lắng nhưng biết nên sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :