1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạc hà năm năm trên ruộng cải thảo - Tôi Là Người Mù Chữ(c1.4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Bạc Hà Năm Năm Ruộng Cải Thảo
      Truyện : 24 chương :>
      Thể loại : HE , đại , Có tí h :))
      Tác giả : Tôi là người mù chữ

      Tóm Tắt
      Này cải thảo, sao em lại để người khác sờ vào mông?". nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      "Người khác? Người khác nào cơ?". dẩu dẩu môi.

      "Thế cái thằng nhóc níu áo em là thế nào?"

      "..." Ôi thiếu gia của tôi ơi, sao lại có thể trẻ con đến thế, nó chỉ là con nít thôi mà!!

      " ghen à?". vênh mặt trêu . Người nào đó bị động đến tự trọng, liền sa sầm mặt.

      "Cái mông đó là của ". rồi cứ thế bế thẳng vào phòng.

      Từ đó trở , chẳng để ai có cơ hội chạm vào mình. Người nào đó lại tỏ vẻ rất hài lòng."​
      Cố Huân NhiênMiki Quỳnh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1

      thường tự hỏi rằng :"Tại sao lớn lên người ta thường thích lí lẽ?"

      nghĩ người lớn cũng chỉ là trẻ con lớn lên mà thôi, họ cũng chỉ là người may mắn sinh ra trước , lớn lên trước và bước vào đời trước. là người trước có kinh nghiệm trong cuộc sống nhiều hơn , nhưng phải vì thế mà bắt những người kém may mắn - trong đó có đây phải tuân theo những gì họ dù đúng hay sai . Người lớn họ luôn tự cho mình là đúng , dù có sai chăng nữa họ vẫn là đúng

      Giống như vài người hay thế này (trong đó có bố mẹ ) họ thường mắng vì quậy phá, ngủ , lười , làm việc nhà blala.... Sau đó người bị hại trình bày có vai trò giải thích vì sao như thế , tiếp theo có 1 tràng cảm thán và chấm hỏi như :" Tao nuôi mày lớn thế để mày trả treo với tao à ?!" hay " Lì lợm nghe lời mà hỗn láo". Trong vài trường hợp bất đồng quan điểm cũng có trường hợp cao cấp là vừa khóc vừa mắng cộng trách than

      Nhưng con người rất kì lạ , việc gì càng ép buộc , họ càng muốn làm , người ta thường làm những việc ngược lại . Họ thích bị nhốt trong cái khuôn mẫu . Bản chất con người ép buộc họ càng thích khác người .

      Bạch Thiên Di Là nhân viên quèn trong đám nhân viên tài năng . Có thể xem là động vật sách đỏ :)) trong đám động vật quý hiếm . Tốt nghiệp trường đại học bình thường , bằng cấp bình thường , nhưng vẫn có thể làm trong công ty nổi tiếng nhất nhì thành phố B .Đó chính là cái cốt của việc hậu thuẫn ,Sau thời gian du học nước ngoài trở về thành phố A ăn bám bố mẹ

      du học nhưng thực chất là giao lưu ngôn ngữ , hiểu , họ họ hiểu ... cũng chẳng có bằng cấp gì lớn lao , thời buổi kinh tế toàn cầu , mang tấm bằng về cũng chỉ tìm công việc đủ nuôi sống qua ngày . Bố Bạch vì nỡ nhìn sống vui sống khỏe ăn bám ông nên tận dụng vài mối quan hệ thâm tình, tìm cho công việc kha khá ở thành phố B, sẵn tiện tống khứ ra khỏi nhà, giảm bớt miệng ăn

      tất nhiên là muốn cũng phải tuân theo, vốn thích những chuyện gian lận như cửa sau, nhưng vì nghĩ đến tương lai hạnh phúc sau này của bản thân nên đành chấp nhận cuốn gói ra khỏi nhà. Thời buổi nay, có mấy ai có thể làm được công việc mà họ thích ?

      Thời buổi đại hóa đất nước, công nghiệp hóa phát triển như nay, thứ dư thừa nhất thể kỉ 21 là gì ?

      Là nhân tài !

      Điều thiếu nhất là gì ?

      Chính là việc làm !

      Thế nên, cái chính là ở chỗ có hậu thuẫn vững chắc. Có có sẵn việc gì phải chịu khổ, hơn người khác bậc có gì là sai ?

      Chứng tỏ kiếp trước Bạch Thiên Di làm rất nhiều việc tốt. Mặc cho những ánh mắt tò mò ganh tị vẫn đường hoàng chui cửa sau vào.

      Chui chui, nhưng điều quan trọng vẫn là đãi ngộ…
      chỉ là nhân viên quèn nên đãi ngộ cao cho lắm, công việc lại nhiều, mỗi ngày đều làm đúng giờ để có thể hưởng trọn phúc lợi của công ty. Việc đó đối với con sâu ngủ như Bạch Thiên Di là cực hình. Nhưng cuối cùng cũng vì đồng tiền sương máu mà phải cắn răng chịu đựng.

      Theo , tiền phải tất cả, nhưng có tiền có mà cạp đất ăn sao ? Mà với thời buổi nay, giá đất mắc như vàng đến con giun đất cũng có để ăn == !.

      phải người cao cả có xu hướng sống giản dị cần đến tiền bạc, tế mà người như muốn sống giản dị cũng khó lòng thực được, muốn cái dạ dày luôn vui khỏe tất nhiên phải có nhiều tiền.

      Kim đồng hồ điểm đúng 11 giờ, Bạch Thiên Di mang chòng tài liệu to gấp 3 lần các đồng nghiệp đến báo cáo với trưởng phòng. Tiếp theo đó là thanh chói tai bao gồm cả tiếng gầm rú phát ra từ vòm họng của vị trưởng phòng vĩ đại vang dội khắp ngóc ngách của phòng làm việc. đương nhiên vinh dự là người được nhận tất cả những gì “tốt đẹp” nhất.

      Ôi enzim ơi là enzim, tất cả đều thích lựa chỗ đẹp mà bay thẳng đến, khiến muốn né cũng được.

      Đến khi ông ta cảm thấy tất cả những stress của mình tiêu tan, mới có thể ôm đóng tài liệu ra khỏi phòng.

      Vừa lau thứ nước ngài trưởng phòng vừa ban cho, vừa thầm nguyền rủa lão già đầu hói bụng phệ ấy. Chỉ sai xót có tí xíu xiu bé như hạt đậu thế mà ông ta cũng thương tiếc mà bắt phải làm lại tất cả …từ đầu.

      Ôi trời ! Ông ta còn định vắt kiệt sức nhân viên quèn như đến khi nào nữa đây ???!

      Đây có lẽ là thói quen của ông ấy, ngày nào trách mắng đầy đọa nhân viên ngày đó ông ta ăn ngon, ăn ngon ông ta béo tốt, bụng cũng trương ra nữa, nhưng nếu béo tốt ảnh hưởng đến hình ảnh hài hòa tươi đẹp của công ty. Người biết nhìn vào nghĩ công ty keo kiệt.

      Từ vị trưởng phòng luôn béo tốt đột nhiên gầy mất cả cái bụng to đùng phía dưới. Vì vậy để giữ hình tượng đẹp đẽ của công ty nên dù muốn ông ấy cũng phải trách mắng .

      béo làm khổ cho công ty, béo làm khổ chính mình, thế nên ông ta thà làm khổ chính mình còn hơn làm khổ cho công ty.

      Chưa kể lão trưởng phòng vốn rất ghét những người cửa sau vào. Đó là lý do vì sao luôn vinh dự trở thành người có nhiều công việc nhất để làm.

      Trong khi các đồng nghiệp tay trong tay xuống phòng ăn nhai thịt, phải hì hục nhai núi tài liệu vẫn chưa hoàn thành…

      Thế nên đành ôm hận trong lòng, sẵn tiện hỏi thăm cả dòng họ tổ tông nhà lão già đầu hói trưởng phòng chết tiệt, dám rút cạn máu nhân viên quèn của , đồ độc ác !

      Nhớ lại những ngày còn học thi đại học, Bạch Thiên Di học nhiều đến mức cứ nhìn thấy từ nào có chữ S nhìn thành sin, c là cos, t là tan. Là như thế này, nếu sách viết là “H là môn thể thao giảm stress, nhưng khi h cơ thành biến thái lúc nào hay.” Não tự động chuyển thành “H là môn tan tan giảm sin, nhưng khi H tan cos tan biến tan lúc nào hay.”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1-2

      Đó chính là ác mộng.

      Bạch Thiên Di cảm thấy tình hình bây giờ cũng khá gì hơn lúc đó, nhìn mọi thứ đều biến thành toàn số với số. đành lặng lẽ ôm cái bụng lép kẹp tiếp tục nuốt các con số.

      Cuộc đời ta, chữ số là bất tử.

      Trong lúc đó có toán người vận âu phục chỉnh tề ngang qua phòng làm việc của bộ phận Bạch Thiên Di. Vì bàn làm việc của nằm sâu ở phía trong góc văn phòng nên khoảng cách hơi xa, cộng với việc mắt được tốt cho lắm nên nheo tít cả mắt vẫn chỉ thấy được đám người có gương mặt lờ mờ, đoán chắc là những thành phần cốt cán cấp cao của công ty vì người phía gần cuối trong có vẻ giống lão trưởng phòng của .

      Nhưng cũng chắc được vì cả đoàn người dài đa phần đều là những lão già bụng bự đầu hói đều được nuôi bằng “máu” của nhân viên.

      Nổi bật nhất trong đoàn người là người đàn ông trẻ có thân hình cực kì chuẩn, thoáng nét cao ngạo, người toát ra khí chất rất mạnh mẽ, mái tóc đen vô cùng hoàn hảo. đúng, phải là muốn thấy cũng phải thấy, ta quá nổi bật giữa đám quái thú…Dù nhìn từ xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được điều: ta là đàn ông mà còn rất đẹp ==” ( Thế đàn ông được đẹp ?)

      Mắt sáng lên, nhưng lại mau chóng phụt tắt.

      Nghĩ lại đẹp trai cũng thể mài ra ăn được, chưa kể đến việc những người đẹp trai đẹp thường rất đào hoa, có mới nới cũ. Còn chưa đến việc nay đa phần trai đẹp thường có xu hướng thương nhau. Kinh nghiệm của cho thấy rằng, quả trai đẹp chỉ thích hợp với BL mà thôi.

      Nghĩ vậy nên lại cắm đầu tiếp tục làm việc, vừa xúyt xoa cái dạ dày bị bỏ đói vừa thầm rủa lão đầu hói chết tiệt kia.

      Vì mãi chăm chú vào màn hình máy vi tinh nên hề biết rằng người đàn ông vừa nhìn thấy khi nãy, ánh mắt hướng về góc trong cùng của văn phòng, môi khẽ nhếch lên tạo thành đường cong kỳ bí. nụ cười đầy ý vị.

      Bạch Thiên Di bùng nổ khi nhận được thông báo của cấp : Bạch Thiên Di trong quá trình làm việc có biểu tốt, vì thế công ty quyết định cho thăng cấp. cười ngoác cả miệng, cảm thấy mùa xuân đến với mình, thầm nghĩ, đây chính là thời cơ để Bạch Thiên Di này thăng quan tiến chức.

      Thăng cấp nghĩa là phải làm những công việc thuộc chuyên môn của mình, thăng cấp nghĩa là lương tăng bậc, đãi ngộ cũng tăng theo.

      Ôi thịt ơi, cá ơi, cơm ơi, thế là có thể yên tâm ngày ngày sợ đói nữa rồi.

      Buổi chiều, các đồng nghiệp nhân lúc trưởng phòng ra ngoài, liền tụm năm tụm ba lại xì xầm bàn tán. Tất nhiên, thể bỏ qua chuyện vui thế này.

      “Nghe đâu tổng giám đốc của chúng ta vừa từ nước ngoài trở về ?”

      Thế San mở đầu cuộc hội nghị.

      “Theo nguồn tin xác nhất đúng là như vậy, vừa về là mở cuộc họp lớn, tất cả lãnh đạo các cấp trong công ty đều phải tham gia, bởi thế trưởng phòng chúng ta mới vội vã chạy đến đó ngay.”

      người tiếp lời: “ biết tổng giám đốc là người thế nào nhỉ ?”

      Câu hỏi vừa bật ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người vừa phát ngôn - chính là Bạch Thiên Di đáng thương. giật mình, hắng giọng:

      “Vì… em chưa từng gặp tổng giám đốc nên muốn hỏi thôi.”

      “Ừ nhỉ, Thiên Di vừa vào công ty chưa bao lâu, chưa từng gặp tổng giám đốc, đúng là nén khỏi tò mò. ra tổng giám đốc rất hay nước ngoài, thế nên rất ít khi xuất ở công ty, tôi làm lâu năm thế mà cũng chỉ mới gặp được có vài lần, lòng mà tổng giám đốc…tổng giám đốc…”

      “Tổng giám đốc như thế nào ?!”

      sốt ruột rất muốn biết, còn Thế San cứ ngập ngừng mãi.

      Cả đám người nhìn nhau lượt, rồi hướng mắt về phía , đồng thanh đáp:

      “Tổng giám đốc rất đẹp trai !”

      như được khai sáng.

      Đúng rồi, tất cả chỉ gói gọn trong 3 từ “rất đẹp trai”, như thế là có thể lên tất cả, “rất đẹp trai” chứng tỏ tổng giám đốc người rất phong lưu, “rất đẹp trai“ thêm với "rất thành đạt” trở thành người đàn ông của công chúng, là người đàn ông trong truyền thuyết, “rất đẹp trai” còn bao gồm rất nhiều hàm ý khác nữa…

      Ba chữ này làm liên tưởng ngay đến người đàn ông vừa thấy lúc trưa, phía sau nhiều lãnh đạo cấp cao vậy, rất có thể chính là người đó.

      ngờ tổng giám đốc của lại là người như thế, người đàn ông chỉ xuất trong các tiểu thuyết của các thiếu nữ, nam nhân thanh tú tài ba hiếm có! Nhưng cũng thể gì hơn, có tiền bao gồm tất cả rồi.







      Trong khi Bạch Thiên Di chìm đắm trong ảo mộng của mình mọi người tản hết lúc nào. Lúc định thần lại chỉ còn mình ngồi mơ mộng mình.

      Thôi tổng giám đốc hay tổng gì gì đó cũng chẳng quan trọng nữa, quan trọng là thăng cấp, là tiền lương !

      Hết giờ làm, nhanh chóng bắt xe búyt về nhà.

      Vừa mở cửa bước vào, Bạch Thiên Di thấy Lục Hợp nằm dài ghế sofa xem truyền hình.

      “Tớ về rồi, hôm nay mệt chết được.”

      nhào xuống ghế cạnh Lục Hợp, thống thiết kêu rên.

      “Ồ ! Cậu vất vả rồi, nấu cơm .”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1-3

      “Này ! Cậu có còn là bạn tớ đấy ?! Cả ngày nay tớ phải lăn lộn nơi chiến trường, bị bọn tư sản hút sạch sinh lực, thế mà cậu chỉ lo cho bản thân mình là sao ? Cậu tự mà nấu .”

      tức giận. Lục Hợp chẳng thèm nhìn lấy cái, cứ chăm chú xem tin tức:

      “Thế cậu dọn ra ngoài mà ở.”

      “…”

      đành nhăn nhó vào bếp, liên tục ai oán.

      Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao ??? Chỉ vì phải ăn nhờ ở đậu nhà Lục Hợp mà phải chịu cực khổ thế này, đai lưng ra cho người khác hành hạ. Thế đấy, chẳng biết Ti Mệnh viết cho số phận thế nào nữa, vừa bị bố tống ra khỏi nhà, may mắn thuê được căn hộ chung cư giá rẻ thế còn rất gần công ty, cứ tưởng ông trời rủ lòng thương cho người nghèo khó, ai ngờ chẳng bao lâu cả chung cư bị…hoả hoạn.



      ……

      ……….

      Trong bài báo nào đó mà đọc được cách đây vài ngày có viết: “Nguyên nhân đám cháy do người nào đó sống trong khu nhà bất cẩn gây ra, đến khi phát đám cháy dã lan rộng. Lính cứu hỏa phải ra sức vật lộn với đám cháy, cuối cùng ngọn lửa cũng tắt sau 14 tiếng đồng hồ . nguyên nhân và người gây ra vẫn chưa được xác nhận…”

      người nào đó” trong bài báo có nhắc đến ai khác chính là Bạch Thiên Di.

      ra điều bất cẩn của chính là khi ninh canh lại ngủ gật, đến khi tỉnh dậy vì nóng nhà cháy được gần nửa.

      Tất cả đồ đạt của cứ thế mà theo gió mất. ra giữ được cái mạng này cũng là may mắn cho rồi, bị truy cứu tội phóng hỏa lại càng may mắn hơn nữa.

      Nhưng thực tàn nhẫn, tất cả tài sản của đều cháy thành tro cả, trở thành kẻ trắng tay.

      thể về nhà cầu xin bố mẹ cho vay ít tiền tiêu xài được, như thế thằng em trai đáng ghét kia có cơ hội cười vào mặt mất. Bạch Thiên Di thà la lết đầu đường xó chợ còn hơn để thằng em trời đánh ấy cười vào mặt.

      Thế nên mặt dày đến cầu xin Lục Hợp cho ở cùng.

      Lục Hợp là bạn học hồi đại học của , biên tập viên cho nhà xuất bản nào đó nên rất bận rộn, chỉ cần làm phiền Lục Hợp có thể ở cùng, cốt là lo chuyện cơm nước cho Lục Hợp.

      Vậy là ở đây.

      Cơm nước xong xuôi, nằm dài giữa nhà mặc cho Lục Hợp dẫm qua dẫm lại, còn sức kháng cự nữa rồi !!!

      lườm Lục Hợp cái, nhìn cái con người xinh đẹp ngời ngời ngồi sofa mà nổi lòng ghen tỵ.

      Lục Hợp vốn xinh đẹp, gương mặt lạnh lùng kiêu sa, mái tóc nhuộm màu tím thang, cắt ngắn như bọn con trai trông vô cùng phong độ, như vậy lại càng thể cá tính của Lục Hợp.
      Mỗi lần nhìn Lục Hợp, thường liên tưởng đến hoa violet, cao ngạo, xinh đẹp, luôn phủ màu tím bí ( sau này mới biết đó phải màu tím, mà là màu thâm nho).

      Thời học đại học, biết có bao nhiêu người phải đau khổ vì cái màu tím ấy. Tất cả những người dám phát “tờ rơi” cho Lục Hợp đều có kết cục tốt đẹp. còn nhớ hồi ấy có chàng theo đuổi Lục Hợp rất ghê, ta làm đủ mọi cách để lấy lòng ấy, đến độ tất cả mọi người trong trường ai biết ta có tình cảm sâu nặng với Lục Hợp. Đến ngày nọ, khi cùng Lục Hợp tự học, đến giữa trường bỗng nhiên có tiếng nhạc vang lên, mọi người đứng xung quanh sân trường đứng vây quanh hai người bắt đầu nhảy nhót, sau đó ta thình lình xuất trước mặt Lục Hợp, chân khụy xuống làm động tác cầu hôn giống hệt như cảnh trong phim Hàn Quốc hay chiếu truyền hình. Cậu ta bắt đầu kể lể chuyện trúng tiếng sét với Lục Hợp ngay từ ánh mắt đầu tiên, nhìn vào ánh mắt ấy cậu ta biết ấy chính là tình đích thực…vân vân và mây mây…cuối cùng là dùng màn nhảy flashmod thịnh hành này để tỏ tình. Sau hồi lâu cậu ta kết thúc những lời sến súa khiến ai cũng nổi da gà, chỉ duy nét mặt Lục Hợp vẫn thay đổi, vẫn ánh mắt lạnh lùng vẻ bất cần.

      “Bạn là ai ?”

      “…”

      Mọi người im lặng. Cằm Bạch Thiên Di sút tí nữa rơi xuống đất, may mà phản ứng kịp nên vẫn giữ được hình tượng.

      Mặt cậu ta còn ghê hơn, đến cơ mặt cũng chẳng cử động được.

      Lúc đó tận mắt nhìn thấy trái tim bé của cậu ta bị Lục Hợp dẫm bẹp mất rồi. Từ đó Lục Hợp được mọi người gọi là nữ hoàng băng giá.

      Sau đó chẳng thấy cậu ta xuất lần nào nữa, khiến Bạch Thiên Di buồn đến cả mấy ngày.

      ta theo đuổi Lục Hợp, là bạn thân nên được thơm lây, bánh kẹo quà vặt ta tặng Lục Hợp đều vào bụng cả, điều đó khiến Bạch Thiên Di tiết kiệm được khoản tiền ăn vặt…

      Phải công nhận rằng Lục Hợp rất lợi hại, chỉ ba chữ là có thể đánh bại người khác ngay tức khắc. Lúc đó chỉ với Lục Hợp : “Hợp Hợp, cậu là có tài thu hút sinh vật lạ…”.

      Đáp lại cái cốc đầu đau điếng, giọng như muốn giết người: “Tên tớ vốn là Lục Hợp mà”.

      “…”

      Hình như Lục Hợp hề tha thiết với cái tên ấy, thích mọi người gọi mình là Hợp Hợp, nhưng Bạch Thiên Di lại rất thích, gọi mãi thôi.

      biết đó là trong những chiêu thức vô cùng ghê gớm của Lục Hợp, khi quan tâm đừng có hòng bước chân vào thế giới của Lục Hợp.

      Mọi người nghĩ như vậy là vô tâm, nhưng lại thấy Lục Hợp làm vậy là rất đúng, nếu thích đừng nên dây dưa lằng nhằng làm gì, đối với những tên bám dai như sam thế cứ phát bứng cỏ tận gốc là hay nhất.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1-4

      Bạch Thiên Di hiểu , tuy bên ngoài Lục Hợp lúc nào cũng tỏ ra quan tâm nhưng ra trong lòng lại rất quan tâm. Lục Hợp là người duy nhất ở cạnh lúc đau khổ nhất, khó khăn nhất. Dù có hơi độc mồm độc miệng, mở miệng ra chỉ có xiên xỏ và khinh bỉ, thêm dầu vào lửa như châm lửa đốt rùng, nhưng Bạch Thiên Di cảm thấy như vậy mới đúng là người đáng tin cậy, chút giả tạo.

      Bạch Thiên Di lăn lăn qua cạnh ghế sofa

      “ Hôm nay cậu bận à?

      “ Ờ, bản thảo được thông qua sáng nay, chắc giờ ở xưởng in, từ giờ đến cuối tuần có thể nghỉ ngơi rồi.”

      “ Thế cuối tuần chúng ta ăn nhé, nhân tiện mua chút quần áo, vừa hay tớ vừa lãnh lương.”

      Bạch Thiên Di cười tít mắt, quần áo tất nhiên là phải mua ngay rồi, toàn bộ quần áo của đều cháy thành tro cả rồi, thế nên những gì vận người cũng đều là mượn tạm Lục Hợp.

      Hôm sau làm, công ty có thông báo mới, cơm trưa hôm nay công ty đãi, buổi tối còn có tiệc, tất cả nhân viên đều được mời.

      Cả công ty vỡ òa trong niềm vui khôn xiết.

      “Oa oa oa !! vậy???! nằm mơ chứ!! Hiểu Lập, mau véo tớ cái !”

      Hiểu Lập lập tức véo cái đau điếng cả người.

      “ Nghe là do Tổng giám đốc bỏ tiền túi ra chi tất đấy, còn là qúy này nhận thấy các nhân viên có thái độ làm việc tích cực nên quyết định tổ chức tiệc, nhân tiện mừng tổng giám đốc vừa hợp tác thành công với công ty lớn nào đó ở nước ngoài, ôi, thế là tối nay lại có thể gặp tổng giám đốc đẹp trai rồi.”

      Hiểu Lập hai mắt lấp lánh, tay chắp lại, thiếu mỗi chảy nước dãi. Hiểu Lập vào công ty trước Bạch Thiên Di cũng bao nhiêu, suy tính lại cũng là nhân viên mới giống . Hình như ấy chỉ mới nhìn thấy Tổng giám đốc qua tấm ảnh chụp bằng điện thoại nét của ai đó, thế nên vui sướng khi nhìn thấy người là điều thể tránh khỏi. có phước đức nhìn thấy tấm ảnh ấy, nên cũng chẳng hình dung nổi gương mặt ta như thế nào.

      Ôi ôi ôi, thầm tán thưởng công ty này tốt bụng, rất biết nghĩ cho nhân viên. Đây là lần đầu tiên cảm thấy hạnh phúc khi được làm ở đây.

      Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Bạch Thiên Di tay trong tay cùng Hiểu Lập tung tăng xuống nhà ăn của công ty, vui vẻ xếp hàng lấy thức ăn, vui vẻ tìm chỗ ngồi. Nhưng ai mà ngờ được chuyện gì sắp xảy, cuộc đời thường mang đến bất hạnh lúc hạnh phúc nhất kia mà.

      Trước mắt là đôi giày da bóng loáng, từ ngẩng đầu lên, người đàn ông vận bộ âu phục đen được là ủi thẳng thớm, bên trong phối với chiếc áo sơ mi và cà vạt màu xám đậm nhạt khác nhau, dáng người cực chuẩn, nhìn sơ qua từ dưới lên đều là hàng hiệu. Nhưng đầu ta lại là hỗn hợp những thứ xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng trong rất buồn cười. Xanh xanh là rau, đỏ đỏ là cà chua băm nhuyễn và nước sốt, vàng vàng chính là mì ống… và chủ nhân của tác phẩm nghệ thuật đủ màu đó ai khác, chính là .

      Bạch Thiên Di thảng thốt liếc nhìn gương mặt của ta, khẽ rùng mình. Khóe môi giật giật, mặt ta còn đen hơn cả đít nồi cháy.

      Cả nhà ăn im lặng. Hầu như tất cả ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người đàn ông kia, khí càng im lặng hơn.

      Quen… quá quen, quen đến mức khiến Bạch Thiên Di phát sợ. Sao cái cảnh tượng này lại cảm thấy quen đến thế? Hình như trước đây cũng từng rơi vào hoàn cảnh này, chỉ khác điều, chắc chắn người bị hại phải là ta. vội vàng lục lại trí nhớ của mình.

      Người đàn ông đó khẽ nhếch môi cong thành nụ cười đầy ý vị:

      “ Cải thảo, lâu quá gặp, xem ra vẫn rất khỏe nhỉ”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :