1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – ĐIỆN TUYẾN (66 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      [​IMG]


      Link: https://dongphuongbangdi.wordpress.com/2014/12/21/truyen-drop-bac-ha-do-my-le-hoa-bach-dien-tuyen/
      Tác giả: Điện Tuyến


      Thể loại: ngôn tình, cổ đại, xuyên

      Edit:

      [Cún con say sữa]

      [Windy]

      [Lâm Linh]

      Độ dài: 66 chương + 3 phiên ngoại




      LÝ GIẢI TÊN TRUYỆN

      Bạc hà: Vân Tưởng Dung, từ có đôi mắt long lanh đẹp hút hồn, đôi má tựa ráng chiều, làn da trắng mịn nõn nà, sinh ra biết , dung nhan vô song. Trời sinh tính tình thông minh, linh hoạt, tựa như tinh linh trong truyền thuyết. Từ khi lên chín tuổi diện mạo khuynh quốc, khuynh thành. Sinh ra được phong làm thái tử phi. Thân thể có mùi thơm mát của bạc hà, vì vậy mà được xưng tụng là “Bạc Hà mỹ nhân”.

      Đồ my: Tử Hạ Phiêu Tuyết, đôi mắt màu tím, dung nhan còn đẹp hơn cả nữ nhân, giống như đóa hoa đồ my nở trong tuyết tháng sáu. Thiên phú dị bẩm, xử lạnh lùng, quyết đoán, danh xưng là “ vương”.

      Lê: Triệu Lê Mậu, thái tử Hương Trạch Quốc, trí dũng hơn người, đôi mắt phượng giận mà uy, như cây lê cao vút, xum xuê cành lá.

      Hoa: Hoa Phỉ, ngọc thụ lâm phong, giỏi dùng độc mà cũng giỏi trị độc. Thích màu xanh, từ chỗ ở cho đến quần áo và đồ dùng hàng ngày đều là màu xanh. Tính tình thẳng thắn, chân thành, thường khiến cho người khác ôm bụng cười đến quặn thắt cả ruột.

      Bạch: Vân Tương Chi, là con nuôi của Thừa tướng Hương Trạch Quốc Vân Tư Nho, dáng vẻ khó phân biệt nam nữ, thích màu trắng, giỏi vẽ tranh, được mệnh danh là Họa thánh. Người đời sai dùng “tư nho”để chỉ mỹ nam.

      Giới thiệu vắn tắt

      Hoàng đế tự mình xem xét tuyển người phối ngẫu(1) với Thái tử. Thái tử mặc dù rất tốt, nhưng cũng bằng được “Tiểu Bạch ca ca” thanh mai trúc mã của nàng. Vì vậy, Vân Tưởng Dung vốn sợ trời, sợ đất liền tỉ mỉ bày ra màn “tân nương thất lạc”. Nguyên tưởng rằng chỉ là tư tình của nhi nữ, ngờ lại khiến thiên hạ phân tranh.

      (*Phối ngẫu: Kết duyên vợ chồng)

      Thân thế của Tiểu Bạch ca ca mà nàng vẫn thương câu đố. Kẻ được thế nhân gọi là “ Vương”, Tử Hạ Phiêu Tuyết, cũng nhìn chằm chằm vào nữ tử mang người hương bạc hà truyền kỳ. Dung mạo đẹp chính là sai lầm mà. Đúng là Hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết

      VĂN ÁN

      tình được đặt tên là kỳ diệu này bắt đầu từ đầu mối như sau: tôi quen biết người bạn trai được 3 tháng lẻ 1 ngày. Trong buổi tối nọ, lương tâm tôi đột nhiên thức tỉnh, cho nên tôi quyết định rằng để cứu vớt trái đất, nếu tôi vào địa ngục còn ai vào địa ngục? cuộc cách mạng tinh thần cao thượng. Nhưng nó gắn với bài học đau lòng. Nếu có thể tôi ước gì người bạn trai ấy đừng cố cầu hôn tôi. Cũng biết tên “quạ đen” nào ngu ngốc đưa ra ý kiến rằng tôi rất thích chiếc nhẫn kim cương – khiến người bạn trai đó lẳng lặng bỏ chiếc nhẫn vào trong ly sinh tố đào mát lạnh. Đúng lúc chàng giương mắt hồi hộp chờ đợi, tôi ngây thơ vô tội múc thìa sinh tố đào lớn đến mức thể lớn hơn được nữa, rồi dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai nuốt xuống… Tại thời điểm tôi trình diễn động tác sét đánh kịp bưng tai ấy, trong nháy mắt, tôi thấy trong con ngươi tí xíu nhìn tôi chờ đợi, chợt xuất vô số con số phóng đại (người bình thường gọi đó là nhãn thần), sau đó trước mắt tối sầm…

      ———————-

      Sử sách ghi chép lại rất nhiều cách xuyên qua gian: có người vì bị tông xe mà xuyên qua, có người vì nhảy lầu mà xuyên qua, có người xuyên qua khi ngủ, có người vì sinh bệnh mà xuyên qua… Mà tôi —— lại vì bị chiếc nhẫn cầu hôn nạm kim cương làm cho nghẹn chết mà xuyên qua. Quá xấu hổ! quá xấu hổ mà! nỗi bất hạnh trong vạn nỗi bất hạnh! Có người tôi biết cách hủy hoại trong sạch của những người xuyên qua…
      Lời của bạn Editor:
      Notes :


      Mình rất thích truyện này, nhưng do chị Cún Con ngừng edit nên mình rất tiếc. Do đó mình quyết định edit tiếp vài chương còn lại, để bạn nào đọc được bản convert có thể thưởng thức.

      Đây là những trang edit đầu tiên của mình, tránh khỏi rất nhiều thiếu xót. Mình cũng có nhiều thời gian cho lắm, nên tiến trình cập nhật bài mới rất chậm. Mong mọi người thông cảm và lưu tâm góp ý cho mình để mình sửa chữa. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ :’>
      Last edited: 26/9/15
      Julia tran thích bài này.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      QUYỂN 1: TUYẾT ÁNH BẠCH MAI, MAI ÁNH TUYẾT.
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 1
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến27.12.2014
      CHƯƠNG 1: XUYÊN QUA LÀ PHIỀN MUỘN
      EDIT: CÚN CON SAY SỮA




      Tôi thề: nếu có kiếp sau, tôi nhất định ăn thùng uống vại nữa, nhất quyết phấn đấu trở thành thục nữ

      —————————————————————


      Vì sao mùa hè nhất định phải nóng như vậy! 8 giờ tối rồi mà nhiệt độ vẫn giảm xuống chút nào, tôi mặc chiếc váy hai dây, tưởng tượng đến miếng thịt bò béo ngậy bày đĩa, xung quanh là nước sốt xâm xấp. Đối với tượng khí tượng “Hiệu ứng nhà kính” tôi luôn luôn cười nhạt, “Hiệu ứng lò nướng” mới là vương đạo! Tôi vừa ao ước miếng thịt bò xuất —— vừa liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh chút (tình cờ lại là người bạn trai quen được 3 tháng lẻ 1 ngày), để ý tới khuôn mặt tươi cười phấn khởi của ta, trong lòng tôi thầm nguyền rủa, chửi mắng lần lượt 108 vị tổ tông của ai đó mà người ta biết!

      Nhân viên phục vụ ân cần trưng ra 108 vẻ mặt cười dẫn chúng tôi đến vị trí bàn ăn.

      Năm ngọn nến sáng loáng nhức cả mắt, cách tầng khí mà vẫn làm da tôi bị tổn thương. Là bữa ăn dưới ánh nến!

      Từ đến lớn tôi từng tưởng tượng ra vô số lần được thưởng thức những bữa cơm dưới ánh nến. Nhưng cho tới bây giờ, ngồi trong nhà hàng lộ thiên này, dưới ánh nến chỉ cách khoảng mét, “hưởng thụ” bữa cơm dưới ánh nên lên đến 42 độ, thử nghĩ xem …

      ”An An, thích ? Đây là đặc biệt chuẩn bị cho em đấy!” Lâm Trình trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía tôi tranh công.

      Đây chính là bất ngờ khiến cho thiên địa, quỷ thần kinh sợ, sét đánh vô địch vũ trụ sao. Có mà là surprise tàn nhẫn và độc ác có! Lôi người ta quãng đường xa như vậy tới nhà hàng này (Lâm Trình gọi nó bằng cái tên mỹ miều là tản bộ. P/S: Tôi khoác người bộ váy gợi cảm, căm hận bộ đôi giày xăng đan cao gót, tàn phá đôi chân gần 2 dặm đường mới đến được đây) cuối cùng là để nhận lấy bữa cơm dưới ánh nến chết tiệt…

      Tôi chết trân, đứng nhìn chằm chằm vào 5 ngọn nến vui vẻ nhảy nhót bàn ăn, bất chợt có cảm giác như mình bị hóc xương vậy.

      “Trấn tĩnh, trấn tĩnh! Nhất định phải trấn tĩnh! Thục nữ! Thục nữ! Nhất định phải bảo vệ hình ảnh thục nữ!” Tôi ở trong lòng mặc niệm câu thần chú đó 10 lần, sau đó mới ghìm cương được con ngựa bất kham trong người xúi giục tôi chửi ầm lên và nuốt tất cả những ngôn từ chực xổ ra miệng vào trong bụng. Trong hoàn cảnh này, tôi có quyền tỏ ra trầm mặc.

      biết tạo cho em bất ngờ nhất định khiến em cảm động.” Lâm Trình với nỗi tự hào gì sánh được kéo tôi ngồi xuống, thành kính lẫn tự hào nhìn tôi, tôi vẫn im lặng, tình cảm của ta giành cho tôi khiến ta lý giải trầm mặc đó thành cảm động…

      Tôi vẫn cho rằng Lâm Trình chính là tên ác ma mà ông trời phái tới để hủy diệt tôi, hơn nữa lại là tên ác ma am hiểu sâu sắc nhất cách thức giết người dao —— ta có năng khiếu biến tôi thành quả bom khinh khí có xu hướng phát nổ bất cứ lúc nào, rồi lại bày ra khuôn mặt tươi cười vô tội, khiến tôi lại phải đem hết lửa giận mà nuốt vào trong bụng, cuối cùng tự hầm tôi đến nát nhừ. Con người của tôi có khuyết điểm lớn nhất chính là thể ra tay được khuôn mặt tươi cười của người khác. Nghẹn suốt 3 tháng lẻ 1 ngày, cuối cùng đến thời điểm mà tôi dốc hết toàn bộ vốn liếng kiên trì của đời mình ra tiêu xài đến còn giọt, rốt cuộc, nghẹn tới nội thương.

      ta cười tủm tỉm nhìn tôi như sợ bị ngọn nến làm lu mờ mất tiểu vũ trụ bốc cháy, dùng tốc độ ánh sáng 300.000km/s quét xong vòng chết chóc, nhàng cầm lấy tay tôi : “An An, đừng nóng vội, bình tĩnh lại chút .” xong, khẽ hất hàm ra hiệu cho nhân viên phục vụ đứng ở cách đó xa, tựa như ma xui quỷ khiến, bưng lên cho tôi – ly kem đào mát lạnh.

      Xem ra Lâm Trình cũng thức thời, biết châm lửa sau đó lại còn biết dập lửa, tôi tán thưởng nhìn ta cái, rồi bắt đầu yểu điệu khoắng sâu cái thìa xuống đáy cốc, rồi dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai, vừa húp vừa tống thìa lớn kem đào mát lạnh, cứ thế nuốt xuống bụng (tôi từ trước đến nay mỗi khi ăn kemđều thực hành bằng biện pháp tốt nhất là dùng hết khả năng và tốc độ bắt toàn bộ bọn nó cất giữ vào trong bụng).

      Tôi trình diễn động tác sét đánh kịp bưng tai ấy, trong nháy mắt, tôi thấy trong con ngươi tí xíu nhìn tôi chờ đợi, chợt xuất vô số con số phóng đại (người bình thường gọi đó là nhãn thần), sau đó trước mắt tối sầm…


    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 2
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến27.12.2014
      CHƯƠNG 2 : TỬ CÚC SƠ SINH CHU CẬN TRỤY (HOA CÚC TÍM MỚI SINH RƠI VÀO NHÀ PHÚ QUÝ)
      EDIT: CÚN CON SAY SỮA


      Bực , rất bực, cổ họng giống như bị hóc vật gì đó…

      “Ôi ôi ôi, khụ khụ khụ…” Sau trận ho khan mãnh liệt, tôi cảm giác có vật tròn tròn, dẹt dẹt từ trong cổ họng bật ra ngoài, cuối cùng cũng thở hắt ra suôn sẻ.




      Mắt vừa mở ra, vẫn còn chưa kịp nhìn cẩn thận xung quanh, chợt bên cạnh lỗ tai vang lên giọng nữ cao đến mấy đê-xi-ben: “Lục tiểu thư ra đời rồi, Lục tiểu thư ra đời rồi! Trong miệng Lục tiểu thư lại ngậm chiếc nhẫn!”.
      Ngay sau đó, giọng nữ yếu ớt tiến đến sát tai tôi: “Mau, mau đưa cho ta xem.”

      Nhoáng cái, tôi có cảm giác mình bị truyền từ cái ôm ấm áp này sang cái ôm ấp ám khác có mùi thơm. Tôi cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt mỹ nữ cổ trang dịu dàng phóng đại bị đảo ngược ở trước mắt tôi, nhìn tiếp ra xung quanh, thấy hình như đây là căn phòng bị đảo ngược, đám người cổ trang đứng chổng ngược trong phòng. Chẳng lẽ đây là gánh tạp kỹ biểu diễn xiếc sao? Hay là lực hút trái đất tiến hành bãi công? Hay là tôi rốt cuộc bộ ngoài hành tinh thể quay trở về?

      Tôi sợ hãi đến mức nhắm mắt khóc ầm lên: “Oa oa oa oa oa …” Trời ạ! Đây là thanh của tôi sao? Sao tiếng tôi khóc lại giống hệt tiếng của đứa trẻ thế này?

      bàn tay lạnh lẽo mềm mại xoa lên hai má tôi, thay tôi lau nước mắt: “Ngoan, đừng khóc, mẫu thân ở đây”. tiếp xúc từ bàn tay ấy lên má tôi dễ chịu cùng giọng mềm mại, dịu dàng khiến cho tôi lập tức ngừng khóc, mở mắt ra. A, những người vừa rồi còn đứng chổng ngược, giờ đều ở trước mặt tôi, trông rất quỷ dị. Vẫn là mỹ nữ vừa rồi, đôi mắt phượng hẹp dài long lanh ướt át, sống mũi thanh tú cao ngất, đôi môi mỏng manh có huyết sắc, khuôn mặt trái xoan tái nhợt trong suốt. Rất đẹp! Tuyệt đối đẹp! Mặc dù có chút ốm yếu nhưng khuyết điểm thể che lấp được ưu điểm.

      Vào giờ phút này, nàng ấy ôm tôi vào lòng nhàng đưa đưa lại, làn da mềm mại, mịn màng khiến tôi nhịn được đưa tay muốn chạm vào. Nhưng ngay khi tay tôi sắp chạm được vào mặt của nàng ấy, phát ra hình ảnh khiến tôi ngay lập tức phải dừng tay lại. Tay của tôi! Quá ! Trời ạ! Cúi đầu nhìn thân thể của mình, tôi phát ra , tôi biến thành đứa trẻ con cộng thêm xuyên qua gian…

      Khó trách vừa rồi tôi nhìn thấy mọi người đều đứng chổng ngược, xem ra các vị giáo sư sinh vật cũng lừa dối tình cảm của chúng ta, những nghiên cứu của khoa học cho thấy, khi trẻ con mới sinh ra, những hình ảnh của thế giới bên ngoài mà chúng nhìn thấy đều là hình ảnh bị đảo ngược, bất quá theo thời gian, đại não tự mình điều chỉnh lại chức năng của thị giác nên chúng ta lại có thể nhìn được cách bình thường.

      (Nữ trư: Leng keng! Phổ cập khoa học: khi ánh sáng vào phía sau mắt trẻ, chúng kích thích tế bào thị giác, chuyển hóa thành tín hiệu đưa đến đại não, đại não lại đem tín hiệu vẽ lại thành hình ảnh như lúc ban đầu. Trong quá trình này, đại não luôn tự động đối chiếu với hình ảnh thu được để điều chỉnh chức năng của thị giác. Có người từng làm thí nghiệm như sau: cấp cho những tình nguyện viên đeo kính mắt đặc thù, khiến cho ánh sáng khi vào sau mắt bị thay đổi 180 độ, cách khác, sau khi ánh sáng vào mắt họ khiến cho hình ảnh họ nhìn thấy bị đảo ngược hoàn toàn. Khi mới bắt đầu, những tình nguyện viên này đều thích ứng được, nhưng sau tháng, họ lại có thể có cuộc sống hoàn toàn bình thường, cách khác, là đại não tự động điều chỉnh chức năng của thị giác để giúp cơ thể thích ứng. Sau tháng làm thí nghiệm, họ lại bỏ kính ra, tình trạng hình ảnh bị đảo ngược lại lặp lại, và phải mất thời gian sau mắt họ mới nhìn bình thường trở lại được. Thí nghiệm này chứng minh được rằng đại não của chúng ta có tự đối chiếu với hình ảnh để điều chỉnh chức năng của thị giác.)

      lúc tôi tận tình ngao du trong thánh địa của khoa học trận ho khan đem tôi quay trở về thực tại. “Khụ khụ… Vú nuôi, đem khụ…đứa khụ… bế ra cho khụ…lão gia nhìn. Khụ khụ khụ…” Mỹ nhân cổ trang (tác giả: đó là mẹ của ngươi=:) sau khi hoàn thành loạt cao độ của bản opera ho khan, rốt cuộc lần nữa lại đem giao tôi cho cái thân thể mềm mại vừa nãy ôm ấp (phỏng chừng giống như F Cup, đá qua đá lại a).

      Vú nuôi ôm tôi lĩnh mệnh ra ngoài, đồng thời làm tràng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, khiến đất rung, núi chuyển: “Lão gia, chúc mừng ngài! Tứ phu nhân vừa hạ sinh thiên kim tiểu thư, tiểu thư vừa sinh ra trong miệng ngậm chiếc nhẫn. Nô tỳ nghĩ đây chính là điềm đại cát a!” Nữ Pavarotti ngân lên chuỗi điệu cao, thấp, phập phồng, trầm bổng, du dương.

      (Pavarotti: nam danh ca opera nổi tiếng thế giới người Italia)

      Ngay tại lúc tôi cân nhắc xem nên như thế nào để thuyết phục nàng ta đừng úp mặt tôi vào ngực nàng, giọng nam vang lên: “Ôm lại đây cho ta xem nào!”. Giọng uy nghiêm ấy cùng với khuôn mặt đẹp như mộng áp sát vào tôi. Oa! thanh này tuyệt đối có sức hút nha, có thể so sánh với Dương Hoàng Cơ lão nhân gia.

      Vì thế, tôi lại lần nữa bị rơi vào cái ôm khác, rốt cuộc có thể thông nhuận hô hấp (nữ trư: thể hiểu được vì sao có nhiều đồng bào nam của chúng ta lại thích những bộ ngực vĩ đại, từ thực tiễn của chính mình, tôi có thể chứng minh rằng, trừ phi muốn tự sát, bằng bộ ngực vĩ đại của nữ nhân có khả năng vô ý ám sát chồng cao hơn rất nhiều so với những nữ nhân có ngực !).

      Tôi hít sâu ngụm khí, dưỡng khí dạo vòng qua các phế nang trong phổi, chuyển hóa thành carbon diocid rồi theo miệng của tôi tông cửa xông ra ngoài, mở mắt ra —- bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của oa nhi! Thừa dịp đoan trang nhìn tôi, tôi cũng thuận tiện nhìn lượt — cặp môi hồng mượt mà, sống mũi tuấn tú cao ngất, đôi con ngươi thâm thúy trong suốt, làn da mềm mại, nhẵn nhụi như bơ, toàn bộ hình dáng khuôn mặt thoạt nhìn ước chừng khoảng 19 tuổi, oa nhi này là đẹp mắt, chỉ là biểu hơi nghiêm túc chút, tuy là mỉm cười, nhưng ánh mặt lại phản bội lại, vì trong con ngươi thâm thúy kia lộ ra cảm giác hoàn mỹ, ràng khuôn mặt oa nhi giận mà uy, khiến tôi khỏi rùng mình cái.

      (Oa nhi: trẻ con. Ở đây ám chỉ người còn trẻ).
      “Tướng gia, Lục tiểu thư có lẽ bị lạnh, để thiếp thân sai bọn hạ nhân mang tấm chăn đến.” Lúc này tôi mới phát ra trong đại sảnh này đầy những người là người, kẻ vừa chuyện chính là vị thiếu phụ ngồi bên phải của oa nhi (tạm thời gọi là thiếu phụ A, vì nếu ai cũng gọi là mỹ nữ thiếu sáng tạo). Thiếu phụ A dịu dàng nghiêng người, theo góc nhìn của tôi thể thấy được mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng của mỹ nhân và kiểu tóc phức tạp, phía đính mã não rườm rà, bên cạnh cài chiếc trâm vàng có đính mấy hạt trân châu hồng nhạt, phong cách cổ xưa mấy trang trọng hào phóng. Nghe lời của nàng đoán chừng nàng chính là phu nhân của tên có khuôn mặt oa nhi… Tên có khuôn mặt oa nhi vẫn nhìn chằm chằm rời mắt khỏi tôi, chỉ khẽ gật đầu cái, thiếu phụ A liền gọi Pavarotti đem chăn lại.

      Tên có khuôn mặt oa nhi dùng tay ôm chặt lấy tôi, chắc là sợ tôi bị lạnh, tôi cảm kích nhìn , hiểu sao, trực giác cho tôi biết có khả năng hay làm những chuyện chăm sóc cho người khác như thế này, vì thế, tôi báo đáp bằng cách đưa tay lên xoa mặt và mỉm cười.

      Theo phán đoán của tôi, tên có khuôn mặt oa nhi này có lẽ là ca ca của mình, nếu tôi là Lục tiểu thư, ca ca của mình khoảng chừng 19 tuổi cũng có gì là lạ, người xưa thực có thể sinh đẻ như vậy a. Thực là cảm khái.

      “Lục tiểu thư vừa cười với lão gia, Lục tiểu thư nhất định là vui mừng vì được gặp phụ thân rồi”. Ngay vào lúc tôi đoán chắc về mối quan hệ thân thích của tên có khuôn mặt oa nhi với mình, bỗng thiếu phụ A ra câu kinh người.

      “Ôi! Cha??!!” Tôi khỏi buộc miệng kêu lên, oa nhi này hóa ra lại là cha của tôi.

      thanh của tôi nghe có chút quái dị, giống như đứa trẻ vừa sinh ra có lý gì mọc sẵn hàm răng, nên tiếng “Cha” của tôi tựa như tiếng sét giáng xuống đất bằng, khiến tên có khuôn mặt oa nhi cũng phải kinh ngạc trợn trừng mắt, tiện đà nhìn tôi chăm chú và kỳ quái, sau lại chuyển thành ý cười sủng nịnh, tất cả những biểu tình đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, hành văn rất liền mạch và lưu loát, nếu như phải tôi ở gần như vậy, chỉ sợ cũng nhìn ra bộ dạng bất động trước gió của từng phát sinh biến hóa.

      “Lục tiểu thư có… có… có… có thể mở miệng chuyện!!!”. Bên dưới biết là ai rốt cuộc hoàn hồn, há mồm câu —- có thể cái gì mà có thể, tôi còn có thể là Curie phu nhân nữa ấy chứ! là chưa gặp qua người quen mà, bổn tiểu thư mới ra từ khiến ngươi biến thành R&B, nếu hết câu có lẽ còn khiến cho xác chết vùng dậy cũng nên.

      (Curie phu nhân: Nữ bác học Mari Curie, người tìm ra tia X.
      R&B: là viết tắt của Rhythm and Blues – dòng nhạc của người da đen và rất được ưa chuộng trong cộng đồng Da đen tại Mỹ. Rymthm and Blues là kết hợp của 3 dòng nhạc chính là Jazz, Nhạc phúc (nhạc tôn giáo của đạo Cơ đốc bắt nguồn từ Thánh ca) và Blues. Nó được biểu diễn lần đầu bởi những người Mỹ gốc Phi. Dòng nhạc này khi hát thường chú trọng đến những rung. Trong truyện này, khi có người vì quá kinh ngạc nên lắp, khiến nữ chính liên tưởng việc lắp với việc tạo những rung trong dòng nhạc R&8-).

      “Lục tiểu thư sinh ra ngậm chiếc nhẫn trong miệng, mở miệng biết ! Ngày sau tất phải chỉ là vật trong ao, mà nhất định là đại phú, đại quý chi mệnh. Chúc mừng Tướng gia! Chúc mừng Tướng gia!” Là ai mà lúc này lại còn có thể chuyện lưu loát như vậy, tôi nghe mà khỏi ngoái đầu nhìn lại. (Tác giả: người khác chuyện lắp bắp cũng được, lưu loát cũng được, ngươi thực nữ nhân phiền toái…), chỉ thấy kẻ vừa mở miệng thân gấm vóc màu xanh, thắt lưng dắt ngọc bội, chân giày đen, tay cầm quạt, diện mạo trong sáng, búi tóc có thắt sợi dây buộc tóc màu xanh, bộ dạng thư sinh nho nhã.

      “Tạ ơn Phương sư gia cát ngôn” Tên có khuôn mặt oa nhi vươn tay nắm lấy bàn tay bé, lạnh buốt của tôi, tia hơi ấm theo bàn tay truyền vào trong cơ thể tôi, nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc nhẫn đặt chiếc bàn uống trà bằng gỗ lim.

      (Cát ngôn: những lời tốt lành).
      “Bẩm lão gia, đây chính là chiếc nhẫn Lục tiểu thư ngậm ở trong miệng” Pavarotti mang chăn đến, thấy tên có khuôn mặt oa nhi xem nhẫn, lập tức bẩm báo giống như tranh công.

      Phụ thân mặt oa nhi tay ôm tôi, tay đoan trang cầm lấy cái nhẫn kim cương… A! Cái nhẫn này… Tôi nhớ ra rồi, ngày đó Lâm Trình tỏ vẻ thần thần bí bí, tám phần là muốn cầu hôn tôi, liền đem chiếc nhẫn kim cương giấu trong ly sinh tố trái đào, tưởng rằng khiến tôi ngạc nhiên, ngờ tôi lại là kẻ ăn thùng uống vại, khoắng thìa sinh tố to, ngụm nuốt xuống, có lẽ chính chiếc nhẫn giấu trong ly sinh tố khiến tôi mắc nghẹn mà chết rồi lạc đến thời cổ đại này. Cho nên mới những bộ phim thần tượng hại chết người ta như thế nào! Đúng là nỗi bất hạnh trong vạn nỗi bất hạnh! Nghe bọn họ hình như phụ thân oa nhi này là Tể tướng, như vậy về sau theo nhất định là đến nỗi có cơm ăn… Nhưng tôi nhớ mẹ tôi, nhớ ba tôi, nhớ Tiểu Cường nằm trong góc bếp sáng sáng vẫn sủa lên ầm ĩ, bọn họ mới là gia đình của tôi!!! (tác giả: ngươi nhớ tới cũng hơi muộn đấy, giờ mới nghĩ đến sao =_=!).

      Bất quá, cũng phải lại, Lâm Trình lần này dốc hết cả vốn liếng, biết cái nhẫn kim cương này có đủ lớn hay , nhìn lướt qua lượt thấy nó được khảm viên kim cương , căn cứ vào ánh sáng mà nó phát ra ước chừng viên kim cương đó khoảng 1,5 Cara, biết đáng giá bao nhiêu tiền a!

      “Tướng gia, Lục tiểu thư được đặt tên chưa?” Phương sư gia hỏi.

      Phụ thân có khuôn mặt oa nhi nhìn chiếc nhẫn kim cương lúc lâu. Xong rồi! phải là muốn lấy chiếc nhẫn này để đặt tên cho tôi chứ. Năm đó khi Bảo Ngọc sinh ra vì trong miệng ngậm miếng ngọc mà đặt tên thành Giả Bảo Ngọc , giờ phải là lại dùng mấy cái tên như Chỉ, hoặc Giả Chỉ để đặt cho tôi chứ! So với đặt tên là Giả Chỉ tôi tình nguyện được gọi là Chỉ Hoàn Vương.

      (Giả Bảo Ngọc: nam chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Chỉ: nhẫn. Giả Chỉ: chiếc nhẫn. Chỉ Hoàn Vương: chiếc nhẫn vua).
      “Chiếc nhẫn này trong sáng, chất liệu giống với những thứ có trong triều, vạn vật trong trời đất đều có bắt đầu và luân hồi sinh sôi, nảy nở, có xoay chuyển tuần hoàn, vậy đặt tên là Tưởng Dung, Vân Tưởng Dung!” Ngay khi tôi suy nghĩ miên man phụ thân có khuôn mặt oa nhi cho tôi “cái quan định luận” (tác giả: làm ơn, biết dùng thành ngữ đừng có mà dùng loạn, vừa sinh ra cái gì mà “cái quan định luận”).

      (Cái quan định luận: có nghĩa là khi người chết nằm trong quan tài, nắp hòm đậy lại mới định công luận tội người quá cố).
      “Tên rất hay”.

      “Tướng gia có tài văn chương”.

      “Chúc Lục tiểu thư phúc lộc song toàn”.


      Trong đại sảnh, thanh xu nịnh cứ thế mà vang lên liên tu bất tận.

      Còn tôi, có cố gắng thế nào cũng thể thấy cái tên này hay ở đâu, ràng “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung”, phải biến thành kẻ biết an phận, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ sao! Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn phụ thân có khuôn mặt oa nhi muốn kháng nghị, đáng tiếc nhìn thấy, đưa tay cầm lấy chiếc chăn tay Pavarotti, sau đó đem tôi gói lại chặt cứng như bánh trưng, nhìn biểu tình của những người xung quanh như thể vừa nuốt trửng quả trứng gà, tôi đoán chừng hẳn là lần đầu tiên phụ thân làm loại chuyện này, trong lòng khỏi có chút cảm động. Phụ thân có khuôn mặt oa nhi mỉm cười ôm tôi khẽ đưa qua đưa lại, khuôn mặt tươi cười kia chứa tình phụ tử, có kiêu ngạo, có sủng nịnh, có ấm áp, có ni tơ, có oxi, có hidro… (nữ trư: bệnh nghề nghiệp, chỉ là bệnh nghề nghiệp, tôi học khoa hóa, mỗi thứ vào tay tôi đều bị phân tích thành thành phần hóa học!).

      (Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung: Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng).

      thể thừa nhận, khuôn mặt của phụ thân oa nhi giờ rất tốt, tựa như ánh mặt trời đầu xuân khiến cho tuyết đỉnh núi đều vì nụ cười khuynh thành của người này mà tan chảy…

      “Tưởng Dung, gọi cha con”. Phụ thân oa nhi dụ dỗ tôi mở miệng.

      “Cha”.

      “Ha ha ha ha ha! Hay cho tiếng “cha! Vân tướng gia quả có phúc khí rất lớn!” giọng nam sảng khoái từ bên ngoài truyền vào, thanh tựa như chuông đồng, lộ vẻ tự tin, cuồng ngạo, càn rỡ. Phụ thân oa nhi nghe thấy mấy tiếng này, lông mày nhíu lại chút, khôi phục lại bộ dáng bất động trước gió, ta khỏi đoán già đoán non xem người mới tới là kẻ nào mà lại có thể ở phủ Tướng gia mà kiêu ngạo như thế…

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 3
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến27.12.2014
      CHƯƠNG 3 : NGƯỜI SỢ NỔI DANH, HEO SỢ THỊT
      EDIT CÚN CON SAY SỮA


      “Ha ha ha ha ha! Hay cho tiếng “cha”! Vân tướng gia quả có phúc khí rất lớn!” giọng nam sảng khoái từ bên ngoài truyền vào, thanh tựa như chuông đồng, lộ vẻ tự tin, cuồng ngạo cùng càn rỡ. Phụ thân oa nhi nghe thấy mấy tiếng này, lông mày nhíu lại chút, khôi phục lại bộ dáng bất động trước gió, tôi khỏi đoán già đoán non xem người mới tới là kẻ nào, mà lại có thể ở phủ Tướng gia mà kiêu ngạo như thế.


      Chỉ thấy người vừa tới cùng đứa trẻ, tóc đen như mực, lông mày như phi kiếm, mắt như sao Tinh, mũi như chạm khắc, khóe miệng nhắn đẹp đẽ, thân mặc cẩm bào màu tím, áo thuê hoa văn cẩm tú bằng chỉ bạc, thắt lưng lụa đen có giắt ngọc bội nhìn là chạm trổ hoa văn gì, toàn thân toát lên cảm giác cao sang, quý phái.

      Phụ thân oa nhi nâng cẩm bào lên, cùng đám tùy tùng bước vào phòng khách, trong nháy mắt ôm tôi rồi nhanh chóng quỳ xuống: “Vi thần thỉnh an bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, thái tử thiên thuế. Vi thần biết thánh giá quang lâm nên kịp đón tiếp từ xa, mong Thánh thượng cùng Thái tử điện hạ thứ tội!”.

      Oa! ra là Hoàng đế! Khó trách lại kiêu ngạo như vậy. “Ái khanh bình thân! Chư vị bình thân! Người biết có tội! Là trẫm cố ý cho bọn hạ nhân thông báo, hôm nay cùng Thái tử xuất cung điều tra, nghe ngóng dân tình, ai ngờ vừa đến trước phủ Vân Tướng gia, chợt nghe thấy tin trong nhà Tướng gia có hỉ , vừa sinh được thiên kim tiểu thư, khi tiểu thư sinh ra trong miệng còn ngậm chiếc nhẫn, việc vui như thế, trấm nhất định phải tới cửa để chúc mừng!”.

      “Được Thánh Thượng đến chúc mừng, vi thần thực dám nhận, bất quá tiểu nữ cũng được như lời ngoại nhân ”.

      “Vân tướng gia nếu dám nhận, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ cũng có người nào dám rồi. Hôm nay, toàn bộ văn võ bá quan của trẫm có tới nửa là khách của quý phủ” xong, Hoàng thượng nhanh tới phòng khách ngồi xuống, ánh mắt híp lại, hàn quang phụt ra, quét vòng tất cả mọi người trong phòng.

      “Chư vị đại nhân cùng vi thần thảo luận đối sách chống lại nạn hạn hán ở phương Bắc.” Phụ thân oa nhi ôm tôi nhanh, chậm hồi phục lại. Hoàng thượng nghe vậy cũng gì, chỉ cầm chén trà sứ men xanh trong tay, cúi đầu thổi lá trà, chậm rãi thưởng thức.

      Lúc này, tôi mới phát quả thực đám người đông nghìn nghịt trong phòng phần lớn đều mặc quan phục. Người người bộ dạng phục tùng dễ nghe chia làm hai bên, tất cả đều câm như hến. Cái quái gì ở đây vậy? phải chỉ là hoàng đế thôi sao, có gì đáng sợ đâu? Xem ra chỉ có kẻ vô sỉ như tôi mới có thẻ phá vỡ trầm mặc này —- “A đế!” Tôi khụt khịt mũi hắt xì cái lớn .

      “Ha ha! vậy đây chính là Chỉ Hoàn thiên kim của Vân Tướng gia sao? Ôm lại đây cho trẫm nhìn cái xem nào.”

      (Chỉ Hoàn: chiếc nhẫn)

      “Vâng”, tên tùy tùng bên cạnh hoàng đế, chắc là thái giám, đem tôi từ trong tay phụ thân oa nhi tiếp lấy, khom người bế đến trước mặt Hoàng thượng.

      “Ái chà, đôi mắt đẹp long lanh, đôi má tựa ráng chiều, Vân ái khanh, con khanh sau này chắc chắn mỹ nhân khuynh thành!” Tôi choáng váng, theo tôi được biết, trẻ con vừa sinh ra có diện mạo cơ bản là giống nhau, làm thế nào mà lại nhìn ra tôi có diện mạo khuynh thành vậy!

      “Tạ Thánh thượng khen ngợi” Phụ thân oa nhi khom mình, ngữ khí bình thản, nghe ra có chứa chút cảm xúc phấn khởi nào.

      “Để cho trẫm bế cái” Hoàng thượng đón lấy tôi từ tay thái giám rồi ôm vào lòng. Xem ra mệnh tôi sinh ra phải làm trái bóng chuyền, từ lúc ra đời bị người ta truyền truyền lại rồi.

      “Trẫm vừa nghe thấy có người gọi cha, chẳng lẽ là đứa trẻ này hay sao?”. Hoàng thượng nghiên cứu tôi ở trong lòng, còn tôi nghiên cứu lông mi của .

      “Đúng là tiểu nữ!”. Phụ thân oa nhi ngữ khí rốt cục có chút phấn khởi, nghe ra chút kiêu ngạo của kẻ được làm cha rồi.

      sao…”. Hoàng thượng nghiền ngẫm liếc mắt nhìn tôi. Trời ạ! nghĩ tôi là quái chứ? Xem ra tôi phải trông nom mồm miệng của mình cho tốt mới được. “ đặt tên chưa?”.

      “Hồi bẩm Thánh thượng, tiểu nữ tên gọi là Vân Tưởng Dung”.

      “Tưởng Dung? Tên rất hay! Nhưng còn thế này mà biết rồi sao? Trẫm rất muốn mục kích sở thị. Nào, Tưởng Dung, câu cho trẫm nghe thử xem nào”.

      Xong rồi, cái này nguy rồi, gì cho phải bây giờ? Tôi sững sờ nhìn , tất cả mọi người ở đây đều nhìn tôi chằm chằm, có thể giả ngu hay ? Dù sao đứa trẻ mới ra đời đâu có nghĩa vụ nghe và hiểu những gì người lớn , mắt xem mũi, mũi nhòm mồm, tôi liền dâng tặng nụ cười ngây ngô.

      Đau! Người nào vô liêm sỉ nhéo mông tôi vậy? Tôi uốn éo đầu, chỉ thấy tên thái giám vừa ôm tôi sốt ruột, vừa vặn tôi muốn đánh rắm, tính buông tay. Nhìn lại Hoàng thượng vẫn bày ra vẻ mặt cùng bộ dạng chờ mong, như thể nếu tôi mở miệng, làm cho thời gian ở trong phòng này đứng yên luôn (Họ tên: oa ca ca! Ta nổi danh! Mọi người đều khen ta! Nữ trư: ngươi chính là ánh sáng của ta!).

      Ai da, tiếng thở dài thứ 101 – đúng là người sợ nổi danh, heo sợ ngu đần mà, xấu số a! Nổi danh thế này cũng đành phải mở miệng thôi!

      “Cha”.

      Mọi người nghe vậy đều hoảng sợ nhìn tôi. Nhìn cái gì vậy, vì cứu mình nên tôi phải mở miệng chuyện, nhưng thể khiến Hoàng thượng coi tôi như là quái nên tôi thể nhiều lời, cho nên ràng phải giả ngu, từ đầu đến cuối chỉ có từ! Như vậy hẳn là có thể trừ bỏ mối liên quan với cái đuôi nghiệt kia .

      “Vi thần thỉnh Hoàng thượng thứ tội, nhi nữ trẻ người non dạ, xuất ngôn có trách nhiệm, vạn mong hoàng thượng độ lượng.” Phụ thân oa nhi lại nâng vạt áo quỳ xuống, các gia đinh cũng quỳ xuống, chỉ có các đại thần là run lập cập.

      lạ nha, tôi đâu có làm gì sai, bất quá chỉ gọi hoàng thượng tiếng “cha”, đâu đến mức nghiêm trọng vậy chứ.

      “Ha ha ha! Ái khanh bình thân, có tội gì chứ! tiếng này của Tưởng Dung rất hợp ý trẫm”. Xem ra hôm nay lượng hô hấp của Hoàng thượng rất lớn, luôn thích cười ha ha. Phụ thân oa nhi đứng dậy, khuôn mặt vốn vẫn trưng ra cái vẻ bất động trước gió chợt đảo qua vẻ trầm, chỉ khẽ lướt qua thôi, rồi lại khôi phục lại bộ dạng phục tùng như cũ đứng ở bên? Là tức giận chăng? Vì sao? Chẳng lẽ trong lời của Hoàng thượng có huyền cơ gì?

      “Thái tử năm nay 10 tuổi, trẫm cùng hoàng hậu lo chuyện lập thái tử phi, xem ra Tưởng Dung thể nghiệm và quan sát trẫm, tiếng “Cha” thôi nhưng ra lên được tâm tư của trẫm, vì trẫm giải được vấn đề cấp bách này. Vân ái khanh nghĩ thế nào?”. Hoàng thượng này cũng quá điên cuồng, tôi cũng chỉ vừa mới sinh ra thôi nha! Thế giới này tốt đẹp như vậy, tương lai còn có biết bao mỹ nam chờ tôi đến dụ dỗ, sớm như vậy hủy hết cơ hội của tôi, như vậy phải là hoàn toàn mất mục tiêu của cuộc sống sao? Cuộc sống chìm ngậm trong bóng đêm sao? Rất tà ác! (Tác giả: đề nghị mọi người vì thái tử mà chia buồn 3 phút).

      Lông mày của phụ thân oa nhi giãn ra, lát sau lại hơi cau lại: “ Vi thần nghĩ ổn, thái tử phi tương lai là bậc mẫu nghi thiên hạ, tình liên quan đến quốc thể, tiểu nữ lại còn quá , trong tương lai có thể dung mạo cùng đức hạnh đủ để xứng đôi với thái tử, mong bệ hạ cân nhắc”.

      “Ái khanh quá khiêm tốn rồi. Nếu nữ tử của Vân Tướng gia là bình thường trong thiên hạ này thể có tiểu thư khuê các nữa. Ý trẫm quyết, Vân ái khanh cần phải nhún nhường! Thái tử, Vân ái khanh, Vân Tưởng Dung nghe chỉ ——”.

      Thái giam ôm tôi đặt vào lòng phụ thân oa nhi, đám người loạt xoạt quỳ xuống, “Phong Vân Tưởng Dung, ái nữ của Tể tướng Vân Thủy Hân là chính phi của thái tử Triệu Lê Mậu! Khâm thử!”.

      “Thần/nhi thần lĩnh chỉ tạ ơn!”.

      “Bình thân”.

      “Hoàng thượng minh! Chúc mừng thái tử, thái tử phi!” Lại trận phụ họa liên tiếp vang lên.

      Xã hội phong kiến đúng là hại chết người! Hoàn toàn thèm hỏi qua ý kiến của tôi, tôi đâu cần làm thái tử phi. đến chuyện vào cung hoàn toàn mất tự do, mà khi làm thái tử phi cũng thể cho phép bản thân được hồng hạnh xuất tường. (tác giả: ai cũng có thể dễ dàng tha thứ cho vợ mình hồng hạnh xuất tường được sao =_=!) Tương lai của tôi! Mỹ nam của tôi! Tôi cứ như vậy mà ngay cả nhìn cũng thể nhìn sao! Ai da, lại buông tiếng thở dài thứ 102, thói đời đổi a!

      “Lê Mậu, đến đây, nhìn thái tử phi Tưởng Dung của con !” Lê Mậu? Tôi nghe tưởng con báo *! Quả con báo chính là thái tử. Ai đặt cái tên này? tài tình nha! Hoàng thượng đáng xấu hổ, ngồi ghế thái sư ôm tôi, khom người triêuh hồi con báo nhà bọn họ lại gần tôi –-

      *(Con báo: ly miêu, đọc gần giống Lê Mậu. Tưởng Dung cố ý xuyên tạc tên của Lê Mậu)
      Oán hận ngẩng đầu, liếc mắt cái, đôi mắt xếch tà mị, lông mày như lưỡi kiếm, sống mũi tuấn tú, nhân trung sâu, đôi môi đỏ sẫm bạc tình, làn da trơn bóng, chiếc cằm kiêu ngạo hơi vênh lên, giống như cho phép người khác xúc phạm đến uy nghiêm của hoàng thất.

      “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng tứ hôn!” Nhưng ánh mắt khinh thường cùng khóe môi khẽ nhếch, trái lại chính là ngấm ngầm phản đối (nữ trư: phát từ khi đến cổ đại, tôi càng ngày càng biết cách đoán ý qua xem nét mặt, và xem môi. Lúc nào đôi mắt cũng mở trừng trừng như tượng đồng, bắn ra vô số những tia sáng thông minh. Tai dựng đứng như ăng-ten, thu nhận hết thảy những thanh bên ngoài. Bạn thích dùng móng tay sắc nhọn nhúng vào hết thảy mọi việc xung quanh, vì thế, bạn mang đến cho mọi người cuộc sống an bình…)

      Hừ! phải là tiểu P hài, nếu phải nhìn ngươi trong tương lai có tới 99% xác suất phát triển thành mỹ nam, ta lập tức ly hôn ngươi, chẳng qua nể phân vai của tác giả, nên tạm thời ta miễn cưỡng làm thái tử phi của ngươi (tác giả: cần để ý đến phân vai của ta, chính ngươi bị mỹ nam chiếu điện đấy chứ. P/S: ngươi là thái tử phi, là thái tử! là bị ngươi đánh bại mà =_:).

      “Lê Mậu, con bế Tưởng Dung ”.

      “Nhi thần tuân chỉ!”. Con báo cứng ngắc đón lấy tôi, hoàn toàn biết thương hương tiếc ngọc, còn muốn cải thiện…

      “Trẫm hôm nay đem Long Phượng Tích Huyết Ngọc Bội tặng cho thái tử phi.” xong, Hoàng thượng tháo ngọc bội thắt lưng xuống để vào lòng tôi, lập tức tia ấm áp theo ngọc bội truyền sang.

      “Vi thần thay mặt thái tử phi lĩnh chỉ tạ ơn!”.

      “Đây là di vật của tiên hoàng, lãnh noãn đôi, lãnh là ngọc hoàng cầu phượng, noãn là ngọc phượng cầu hoàng, thái tử phi giữ noãn ngọc, sau này vợ chồng hòa thuận, cũng uổng trẫm phen tâm ý”.

      (Lãnh: lạnh. Noãn: nóng)

      Xem ra ngọc bội này đáng giá, hai mắt tôi lập tức tỏa sáng, lúc này con báo vừa vặn dùng bàng quang, à nhầm rồi, dùng tinh quang quét qua mặt tôi cái, ánh mắt khinh thường giống như đọc được tình cảm của tôi giành cho bảo vật.

      “Vi thần tạ chủ long ân!”.

      “Nhi thần tuân mệnh phụ hoàng”.

      “Đặc chuẩn thái tử phi trước 10 tuổi ở tại Vân Tướng phủ, vào rằm Trung thu năm tròn 10 tuổi cùng thái tử thành hôn, đến tuổi cập kê viên phòng!”.

      (Viên phòng: tức là lúc đó các bạn ấy chính thức xxx)

      “Vi thần tạ chủ long ân!”.

      “Nhi thần tuân mệnh phụ hoàng”.

      Ai da, tiếng thở dài thứ 103, người cổ đại chuyện là phiền toái, chuyện cùng Hoàng thượng lại càng phiền toái hơn.

      “Vi thần xin đem chiếc nhẫn này dâng lên thái tử. Đây là chiếc nhẫn mà Dung nhi ngậm trong miệng lúc mới sinh ra, bảo thạch chiếc nhẫn trong suốt, sáng lấp lánh, thần trộm nghĩ rằng đó là vật cát tường.” Đau lòng quá! Phụ thân oa nhi lại đem chiếc nhẫn mà con phải đánh đổi bằng chính sinh mạng của mình mà cho con báo kia sao…

      “Cám ơn Vân Thừa tướng!”. Cái tên ma – cà – bông kia mặt đổi sắc, chút biểu cảm nhận lấy chiếc nhẫn, xong rồi lại còn liếc tôi cái, đoán chừng là muốn đắc ý cùng thị uy (tác giả: đó là do ngươi tưởng tượng mà thôi).

      Bài học đầu tiên khi xuyên qua: tiếng “cha” thể gọi cách bậy bạ, phải trả cái giá rất đắt!

      Từ nay về sau, tôi cái quan định luận hừng hực khí thế triển khai cuộc sống của thái tử phi (tác giả: thế nào là cái quan định luận? Ngửa mặt nhìn trời mà lệ rơi!).

      (cái quan định luận: người chết rồi mới luận công tội)

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 4
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến27.12.2014
      CHƯƠNG 4: SINH NHẬT TRÒN TUỔI
      EDIT: CÚN CON SAY SỮA




      Ẩm ướt quá… Trời mưa sao? Rất ngứa… Cái gì chạm vào mặt tôi vậy, mềm mềm…

      Hé mở đôi mắt mung lung vì buồn ngủ ra, khuôn mặt non nớt đáng phóng đại trước mặt tôi, cặp mi dài như lông chim bỗng nhiên chớp chớp, nhàng lướt qua, lướt lại hai má tôi, ánh mắt trong suốt, hưng phấn nhìn tôi chằm chằm, đôi môi như quả đào hơi bĩu, cố gắng bôi nước miếng lên mặt tôi,tôi cứ ngỡ là Goldbach a! Thế nào lại là nước miếng tỉnh mộng đại pháp. (Nữ trư: hôm nay, Đức Chúa, thần linh, mẫu thân và Maksim Gorky đều nghỉ ngơi cả, đến lượt Goldbach trực ban).

      (Goldbach: nhà toán học nổi tiếng người Đức)


      “Mẫu thân nhìn này! Muội muội tỉnh rồi nha! Muội muội đáng nha!”. Đầu sỏ gây tội, Vân Tư Nho, hoàn toàn chút áy náy, lại còn vô cùng hưng phấn lôi kéo tham quan bộ mặt bi thảm của tôi, xem ra lần sau phải thu tiền vé vào cửa mới được.

      Vân Tư Nho là biểu ca của tôi, được bốn tuổi, là con trai độc nhất của đường muội phụ thân, khi lấy chồng được ba tháng trượng phu qua đời, lưu lại đứa con mồ côi trong bụng mẹ, phụ thân thương hai mẹ con họ bơ vơ, liền đưa bọn họ đến sống tại Vân Tướng phủ. Phụ thân có tất cả bốn thê thiếp, sinh được 6 người con , nhưng chỉ sống được có 3, vì vậy liền nhận đứa con của đường muội làm con thừa tự, đổi tên thành Vân Tư Nho.

      Tôi sau này mới biết phụ thân oa nhi thực ra hai mươi sáu tuổi chứ phải mười chín tuổi.

      Vân gia khởi nghiệp bằng nghề buôn bán hương liệu. Trước kia chỉ là gia đình buôn bán bình thường, sau đến đời ông cố của phụ thân (cũng chính là thái gia gia của tôi), dần dần lũng đoạn nghề buôn bán hương liệu của cả nước, phụ thân xem như là trường hợp đặc biệt trong nhà, từ có khiếu làm thương nhân, đành phải chú tâm đèn sách, trở thành học trò ưu tú, 15 tuổi giành giải nhất trong cuộc thi đình, từ đó về sau bước chân vào chốn quan trường, 20 tuổi nhậm chức tể tướng, quyền lực nghiêng thiên hạ.

      Quốc gia này có tên là Hương Trạch quốc, giao thông đường thủy rất phát triển (giống như Venice, ra khỏi cửa là dùng thuyền làm phương tiện giao thông), nổi tiếng về hương liệu và hoa quả phong phú. Đương kim thánh thượng họ Triệu, dưới có văn võ bá quan, tả hữu có hai vị Thừa tướng, Tả thừa tướng đáng kính, Hữu Thừa tướng đáng trọng…

      Đúng lúc tôi nhớ đến lịch sử của Vân gia bị chiếc khăn lụa trùm lên mặt, lập tức đem hồn phách của tôi gọi trở về — “Đúng nha, muội muội thực là đáng , để mẫu thân tắm cho muội muội rồi Tư Nho lại ôm muội muội được ?”. bế tôi rời khỏi tám cái xúc tu của bạch tuộc, ôn nhu dùng khăn lụa lau sạch nước miếng mặt, rồi lại lấy Tích Huyết Ngọc ngực tôi, dùng bàn tay mềm mại lau nhàng, khiến cho sợi chỉ bạc viền áo thêm đỏ thẫm. chiếc túi thơm hương ngọc lan dùng chỉ kim tuyến thêu chữ “Dung” theo lối Vân Thể, nghe lối viết Vân Thể này là do phụ thân sáng tạo ra, đường nét rất mảnh, vuông vắn mà tà mị, nét bút tiêu sái, rất sáng tạo độc đáo, người đời gọi là lối viết Vân Thể.

      “Được rồi. Nhưng muốn mang Dung nhi đến Vân La Thính, phụ thân Dung nhi chờ Dung nhi a”. nhàng chạm vào mũi tôi cái, tay ôm tôi, tay dắt Tư Nho, phía sau còn có bà vú Pavarotti cùng hai tiểu hoàn chậm rãi về Vân La Thính.

      Khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, chỗ nào cũng nhìn thấy chữ “Thọ”! Đúng rồi! Hôm nay chính là ngày sinh nhật của Vân Tưởng Dung tôi tròn tuổi! giờ tôi mới thực cảm thấy thời gian là tương đối chứ phải tuyệt đối, năm qua đối với tôi quả dễ dàng nha, đúng là sống ngày mà dài bằng cả năm.

      Đầu tiên, tôi mỗi ngày đều được rửa mặt bằng nước miếng. Vân Tư Nho đặc biệt có hứng thú đối với tôi, chỉ cần vừa thấy tôi, phải lao vào hôn như sói hôn cũng ôm tôi như cái ôm của con gấu. Tôi vẫn biết bộ dạng của tôi khiến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, liễu gặp liễu xanh, nhưng nếu cứ thế này mãi tôi sợ rằng ngày nếu tôi bị chết đuối trong nước miếng cũng chết vì buồn(*). Tôi nhớ nụ hôn đầu tiên của tôi là khi nào và khi nào mới là nụ hôn chung kết…

      (Buồn: nghĩa là buồn (cười) do bị hôn chứ phải là buồn bã)

      Tiếp theo, khủng bố nhất chính là phụ thân nổi tiếng hiểu biết về khoa học, kiên trì để cho vú nuôi Pavarotti ngày tàn phá tôi đến N lần: tàn phá thị giác của tôi; tàn phá vị giác của tôi; tàn phá tâm linh của tôi. tính đến việc cả ngày phải úp mặt vào bộ Fcup vĩ đại, bởi vì tôi có thể lựa chọn cách nhắm mắt, nhưng lại muốn tôi phải nhấm nháp… Ôi! Đồ uống Colombia! là cả thể xác lẫn tinh thần đều công phẫn! Vừa mới bắt đầu được hai hơi, tôi uống đến đâu ói ra đến đó, lặp lặp lại vòng tuần hoàn ác tính, khiến phụ thân tôi cuống lên! Cả ngày để cho Phương sư gia bắt mạch kê đơn cho tôi (P/S: Phương sư gia hình như là superman vạn năng, người trong Vân phủ sinh bệnh chưa bao giờ mời đại phu bên ngoài, đều là tay Phương sư gia lo liệu. Nghe ông ta còn thông hiểu cả thuật Bát Quái Ngũ Hành, chính là thần côn! Chuyện triều chính của phụ thân cũng do ông ta bày mưu tính kế cho ít, ngoài ra, ông ta còn có thể dự báo khí tượng thủy văn, so với dự báo thời tiết trong thế giới đại cũng sai biệt lắm. Người của Vân phủ chưa bao giờ vì thời tiết thay đổi đột ngột mà trở tay kịp, bởi vì có Phương sư gia dự báo trước diễn biến thời tiết trong 3 ngày. Đương nhiên, Phương sư gia còn có nhiều công dụng khác chờ chúng ta khai thác sử dụng… Tường thuật của họ Tống, câu — mười nghìn công dụng từ cao dán của Phương sư gia(*), bất cứ chỗ nào bị đau, dán vào lập tức có hiệu quả!) so sánh giữa loại thuốc đắng có mười nghìn công dụng của Phương sư gia và nhũ mẫu Pavarotti, tôi nhận thấy duỗi thẳng cổ cũng phải chịu dao, co đầu rụt cổ cũng vẫn phải chịu dao, cuối cùng tôi cũng đánh phải khuất phục dưới tay nhũ mẫu, nhịn nhục úp bộ mặt của nhân dân lao động vào hai tòa núi đôi Fcup suốt 5 tháng trời.

      (superman: siêu nhân; Thần côn: vừa có nghĩa là đạo sĩ, vừa có nghĩa là kẻ lừa đảo và bài bạc; Mười nghìn công dụng của Phương sư gia: tác giả chơi chữ, Phương sư gia tên là Phương Vạn, Vạn cũng có nghĩa là mười nghìn).

      Tiếp nữa, chính là học . Tay ngắn, chân ngắn lại cộng thêm thân thể mềm nhũn, sau tháng cố gắng, tôi cuối cùng có thể từ loài bò sát lưỡng thể (giường và sàn nhà là lưỡng thể) tiến hóa lên thành con người đứng thẳng hai chân mà , bước đại nhảy vọt từ lượng biến thành chất, lịch sử từ nay về sau lật sang trang mới —

      “Sấm mùa xuân rền vang khắp trời đất

      Nắng xuân ấm áp trải dài hai bên bờ sông

      A, Trung Quốc, Trung Quốc

      Ngươi bắt đầu bước những bước mới với khí thế ngất trời!

      Ngươi bắt đầu bước những bước mới với khí thế ngất trời!

      Mùa xuân tới, vạn vật thay áo mới

      Khắp đất trời sức xuân cuộn cuộn như sóng triều

      Giương buồm lên bắt đầu cuộc hành trình mới

      Gió xuân thổi đến Thần Châu Phương Đông

      Mưa xuân rơi cánh hoa trong vườn

      A Trung Quốc! Trung Quốc!

      Ngươi bắt đầu thực bức họa trăm năm mới

      Ngươi bắt đầu thực bức họa trăm năm mới

      Mang đến mùa xuân muôn ngàn sắc tía

      A…”

      (Mùa xuân xưa)

      Lại đoàn người chúng tôi chậm rãi về phía Vân La Thính. “Phụ thân!”. Chưa nhìn thấy người nghe thấy tiếng, tôi vọt vào trong phòng như đường thẳng, nhằm thẳng phụ thân oa nhi giơ tay ôm lấy tôi. “Chụt!”. Phụ thân tặng tôi cái thơm môi vang dội!

      “Ha ha ha ! Vẫn nghịch ngợm như vậy. chút cũng có bộ dáng của thái tử phi”. Trong miệng tuy là tán thành, nhưng mặt lại là vẻ hưởng thụ và sủng nịnh, véo cái mũi của tôi cái.

      “Cung chúc thái tử phi điện hạ phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn! Chúc mừng Tướng gia!”. Bọn hạ nhân đồng loạt quỳ xuống, ba vị mẫu thân cùng hai vị tỷ tỷ cũng cúi thấp người hành lễ.

      Vì sao chỉ là ba vị mẫu thân? Bởi vì mẫu thân đáng thương của tôi sau khi sinh vì mất quá nhiều máu mà qua đời. Từ xưa đến nay, hồng nhan vẫn bạc mệnh. Phụ thân khi nghe hạ nhân bẩm báo tin ấy, cũng ngẩng đầu lên, chỉ câu nghe như thể liên quan đến mình: “Hậu táng tứ phu nhân!”. Khiến cho tôi khỏi cảm thấy người vô tình bạc nghĩa, đúng là:

      Mới chế lụa Tề trắng

      Trong sạch như tuyết sương

      Đem làm quạt hợp hoan

      Tròn giống hình trăng sáng

      Ra vào tay áo vua

      Lay động sinh gió mát

      Thường sợ tiết thu đến

      Gió mát cướp nồng nhiệt

      Nên cất vào góc rương

      Nửa đường ân ái tuyệt

      (Chiếc quạt thu-Khúc ca ai oán)

      biết những gia đình khác ở quốc gia này có cái dạng gì, ít nhất ở Vân Tướng phủ, địa vị của nữ nhân cao, hơn nữa gia giáo nghiêm khắc, ngoại trừ những ngày quan trọng, tôi hầu như bao giờ nhìn thấy ba vị mẫu thân cùng hai vị tỷ tỷ. Ban ngày phụ thân vào triều, bữa tối bình thường cũng chỉ có tôi, , Vân Tư Nho, đại phu nhân Lãng Nguyệt (chính là thiếu phụ A tôi nhìn thấy khi mới sinh ra) cùng Phương sư gia bồi tiếp phụ thân ăn cơm, các vị phu nhân khác có lẽ đều ăn trong viện của mình.

      “Miễn lễ, đứng dậy ”. Tôi ở trong lòng phụ thân khẽ nghiêng ngó, thấy Phương sư gia vẻ mặt vui mừng sủng ái nhìn tôi. Bánh ít , bánh quy lại. Tôi cũng hướng về phía ông ta làm cái đầu heo mặt quỷ, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu khẽ cười thành tiếng.

      “Lại nghịch ngợm nữa rồi, ngươi, đứa này…”. Phụ thân khẽ xoa đầu tôi, ôm tôi ngồi xuống bên chiếc bàn bát giác gỗ đào.

      Theo tôi quan sát, phụ thân oa nhi chỉ đối với tôi là nề hà mà mỉm cười bất cứ lúc nào, tuy rằng người có khuôn mặt rất trẻ, nhưng phần lớn là miệng cười nhưng mắt cười, khi nổi giận vô cùng lạnh lùng, mặt trầm xuống, giận mà uy, cho dù qua ba lớp áo cũng khiến người ta cảm giác có gió lạnh vù vù thổi qua, khi trừng phạt thủ hạ cũng hề nhân từ nương tay. Cho nên tôi hay đường sau, người trong phủ tự giác coi tôi thành cái ô sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, tôi thường xuyên bận bịu lao tới trường các khu vực xảy ra tai ương, xem xét tình hình tai nạn, an ủi dân chúng… (tác giả: ngươi tự coi mình là tỉnh trưởng sao? Nữ trư: ta thích làm cái đèn báo tình trạng khẩn cấp, chiếu sáng hàng ngàn, hàng ngàn dặm!) tóm lại, chỉ cần tôi vừa xuất , lửa giận của phụ thân liền thay đổi đột ngột, vì thế tôi mới được dân bầu, trở thành đảng chấp chính ở Tướng gia phủ, cũng là đảng được lòng dân.

      Phụ thân bế tôi đến trước cái bàn bát giác, bàn bày đủ những thứ linh tinh, mỗi thứ đại diện cho tiền đồ, có sách, bút, mực, thước, thỏi bạc, bàn tính, son, bội kiếm, cây sáo, chiếc đũa, sợi tơ, con dấu… Phụ thân khẽ vung tay lên, Phương Vạn từ đại sảnh bước lại gần, đứng ở bên, cùng Tư Nho cũng tiến lên ngồi ở bên. Vân Tư Nho ngại phụ thân nên tạm thời buông tha lấy nước miếng rửa mặt tôi, chun mũi quỳ ghế nhìn tôi. Phụ thân thương vuốt ve mặt tôi : “Dung nhi, có nhiều thứ như vậy có thích hay ? Lấy cái ra cho phụ thân nào”.

      Xem ra nơi này cũng có tập tục chọn đồ vật đoán tương lai giống như chúng ta. Theo như tôi được biết, sách đại diện cho học trò. Bút đại diện cho nhà thư pháp, nghệ sĩ, văn nhân. Thước đại diện cho người làm ra pháp luật, nhà quy phạm, nhà cách mạng. Thỏi bạc đại diện cho ý chí làm giàu. Bàn tính đại diện cho thương gia hoặc người làm ăn. Son đại diện cho người đẹp. Bội kiếm đại diện cho người học võ. Cây sáo đại diện cho nhạc sĩ. Chiếc đũa đại diện cho đầu bếp. Sợi tơ đại diện cho nữ hồng(*). Con dấu đại diện cho quan chức hoặc quan quyền…

      (nữ hồng: tức là người phụ nữ điển hình trong xã hội phong kiến, hội tụ đủ công dung ngôn hạnh)

      Ai da, nhiều đồ vật này nọ như vậy, tôi biết chọn thế nào đây! Con người của tôi hám tiền, hám sắc, hám ăn, hám quyền lực… Dù sao chọn cái gì cũng phải là lựa chọn tốt nhất. Mặc kệ, tôi nửa quỳ đùi phụ thân liền đứng dậy, trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, long trọng hướng hai tay lên bàn, miễn cưỡng vơ tất cả những thứ thất bát gì ở đó, rồi cố hết sức ngầng đầu lên nhìn phụ thân, cười sáng lạn : “Phụ thân, Dung nhi muốn tất!”.

      “Ha ha ha! Được được được! hổ là con của Vân Thủy Hân ta!”. Phụ thân cười đến rung cả ngực, tôi tham lam nhìn nụ cười như tỏa nắng của người! Phương sư gia, , chư vị mẫu thân, tỷ tỷ cùng bọn hạ nhân tất cả đều cười đến run rẩy cả người. Vân Tư Nho nhìn tôi bội phục: “Muội muội lợi hại nha!”. Tôi choáng váng…

      Bầu khí vui vẻ của nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai chấm dứt. Sau đó, Hoàng Thượng và Hoàng hậu sai người đưa tới đôi ngọc như ý và váy nghê thường do nước Tây La tiến cống (chắc là đến khi 10 tuổi mới có thể mặc) cùng với châu báu do các quan viên và tần phi đưa đến, ngoài vàng bạc, mã não, phỉ thúy, ngọc lưu ly… Nhìn xem, ánh vàng lấp lánh trước mắt tôi.

      Song “Vật vì hiếm nên mới quý”, kỳ trân dị bảo xem nhiều cũng biến thành rác.

      Trong phần lớn quà tặng, chỉ có thứ khiến tôi có hứng thú, ra đó là quà tặng của con báo thái tử…

      chú heo!

      Lời bộc bạch! Heo, là gia súc được chăn nuôi phổ biến nhất ở nông thôn Trung Quốc, heo có tính thích ứng rất lớn, mắn đẻ, người nông dân coi nuôi heo là bộ phận quan trọng trong nền kinh tế gia đình. Đại đa số đều chuồng nuôi heo được làm trong vườn, nuôi ít để tự cung tự cấp, nuôi nhiều có thể đem bán lấy tiền. “Chuồng nuôi gia súc có bầy heo béo” được coi là dấu hiệu của nhà giàu, “Heo mập đầy chuồng” là nguyện vọng tốt đẹp nhất của mỗi nhà nông bình thường.

      Nuôi heo tuy rằng rất bình thường nhưng những người bình thường quanh năm suốt tháng lại hiếm khi được ăn thịt heo. Nguyên nhân là những nhà nuôi heo phải đợi đến khi heo được 120-130 cân mới có thể đem giết thịt hoặc bán. Trong quá khứ, người Đông Bắc coi việc được ăn “thịt heo thiến màu phấn hồng” là “có lộc”.

      Vào tháng chạp, phần lớn nhà nông đều giết heo mừng năm mới, gói bánh trẻo, làm cơm. Dân gian gọi là “sát niên trư”. Đồng dao có câu: “Tiểu hài tử, tiểu hài tử, ngươi đừng khóc, đến tháng chạp, giết heo”, “Tiểu hài tử, tiểu hài tử, ngươi đừng tham, qua tháng chạp, là năm mới”, phản ánh nguyện vọng của người dân, hy vọng thời điểm năm hết tết đến được giết heo ăn thịt.

      Giết heo ở nhà nông được coi như là đại , việc giết heo được giao cho sư phụ “Chưởng đao”, động tác nhanh nhẹn, sạch , lãng phí bất kỳ thứ gì, đầu heo, thịt heo, nội tạng, tiết heo, xương heo thu thập gọn gàng, ngăn nắp, sử dụng bằng hết. Ngày nay, chủ nhà khi giết heo thường mời họ hàng gần xa đến để ăn tiệc.

      Lời bộc bạch!

      Con báo con này hiểu lòng tôi, biết tôi rất thích heo! Trước khi xuyên qua, tôi chính là con heo! Khi quần chúng mỹ nư giương cao khẩu hiệu ăn chay giảm béo, chỉ có tôi vẫn giữ vững trận địa, ngày ngày ăn mấy lạng thịt heo, kiên quyết duy trì nghiệp nuôi heo của quốc gia, thúc đẩy nền kinh tế quốc dân nhanh chóng phát triển.

      Thái tử đưa đến con heo, nghe là do nước X tiến cống, hình thể khéo léo, lỗ tai mượt mà, toàn thân lộ ra ánh sáng màu phấn hồng, còn có mùi kỳ lạ, giống mùi của giống heo Hà Lan. Thái tử sai người đưa đến cho tôi, rằng muốn cho tôi được nếm thử thực phẩm tươi sống, tôi kích động ôm lấy cổ heo , cầu mong phụ thân đưa nó đến nhà bếp. Phụ thân kinh ngạc khi tôi buồn động đến dù chỉ là thứ trong đống đồ trang sức, liền sai nha hoàn thu dọn, thấy con heo cũng kích động đứng lên, liền cười ha ha để cho tôi ôm nó rời .

      Chẳng qua…

      Oa nhi ca ca! Tôi chưa bao giờ là thiện nam tín nữ! Tôi tin chắc rằng, heo, chỉ khi nào thành thức ăn nằm trong bụng của con người mời phát huy hết giá trị của nó. Sở dĩ giết nó bởi vì tôi hướng đến mục tiêu to lớn: heo rồi sinh heo con, heo con sinh heo cháu; heo cháu rồi sinh heo con, heo con lại sinh heo cháu… Con cháu đời đời, sinh sôi này nở, làm người phải có kế hoạch lâu dài! Mùi thịt heo thơm chưa này… Nước miếng muốn chảy ra… Ha ha ha (Tác giả: rất tà ác, khó trách lại bị nghẹn nhẫn mà chết =_:).

      Để kỷ niệm và đáp tạ hảo ý chủ nhân của nó, tôi chính thức đặt tên cho heo con là — con báo! (Thái tử: Ta chẳng hay ho gì! Cùng heo có chung cái tên. Heo con: tạm thời giữ lại cái mạng , ta phải mèo! Ta kháng nghị! Nữ trư: ai ngươi là mèo, con báo phải là con mèo).

      Từ nay về sau, tôi oanh oanh liệt liệt triển khai kiếp sống nuôi heo chuyên nghiệp!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :