1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bước tiếp theo, thiên đường - Vân Diệp Du ( 43C + 2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      “Bước tiếp theo – Thiên đường!” – Những vết thương rồi lành, các ạ!

      [​IMG]

      Tác giả: Vân Diệp Du

      Dịch: Tiểu Đông

      Nguồn : http://quietdecember.wordpress.com

      Văn án:

      Hạnh phúc giống như thiên đường, con đường tới thiên đường đâu chỉ có , có thể thiếu đường tắt, nhưng đa số mọi người lại phải vòng vèo, tìm tòi lăn lộn mới đến được nơi đó;

      Con đường đầy hấp dẫn mê hoặc lại nhấp nhô gập ghềnh, nhiều cạm bẫy, tuy nhiên vẫn cầu xin được thuận lợi bước ;

      Nếu ngày lòng hoài nghi, ngồi xuống ngắm cảnh ven đường;

      Đường

      Có thể là hoa thơm cỏ xanh, nhưng ai có thể ngăn được tiêu điều khi trời đông giá rét;

      Trong quá trình dò đường vẫn luôn tiến về phía trước, ngày nào đó đến nơi ấy, khi ấy…

      Đừng quay đầu nhìn lại con đường , hãy cứ hưởng thụ hạnh phúc và ngọt ngào của thiên đường;

      Nhưng hãy nhớ lại lựa chọn mê muội ban đầu, khi đó biết con đường hạnh phúc chỉ có .

      P/S: Văn phong chậm, nội dung ba bốn chương đầu đủ đặc sắc, nhưng về sau mối quan hệ của hai nhân vật chính được khắc họa sâu, tình cảm cũng dần dần được bộc lộ, thể giữa tính cách và ngôn ngữ mang tới rất nhiều thú vị.


      Lời người dịch: Dịch chỉ đơn giản theo quan niệm: Những khổ đau, tang thương, kí ức đau buồn rồi cũng qua. Cái gì đến và cũng đều có lí do của nó. Đừng buồn và u mê mãi, rồi mọi chuyện qua. Những niềm đau qua chỉ là dạy mình cách trưởng thành hơn, để mình chín chắn hơn khi đón nhận những gì được gọi là “Right Things” của mình thôi. Cố lên nhé, các !

      Đau khổ qua, để mình kiên cường hơn bước đến Thiên đường của chính mình mà thôi!


      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Duyên đến như thế…

      Trần Mặc Đông như thường lệ cầm thẻ phòng trở về, vào vừa lúc thang máy dừng ở tầng , trong nháy mắt thang máy sắp đóng, cửa thang máy lại lần nữa mở ra.

      Lộ Nghiên mặc đồng phục nhân viên màu đen của khách sạn, áo sơ mi trắng bên trong áo vest đen, cổ áo dựng thẳng ôm lấy phần ba chiếc gáy mảnh khảnh, bảng tên gắn ngay ngắn chiếc túi áo ngực, bên dưới là chiếc váy bó sát đến đầu gối.

      Lộ Nghiên lịch mỉm cười với Trần Mặc Đông đứng trong thang máy, nụ cười khuôn phép nghi thức, vì nụ cười của vốn là kỹ năng thiết yếu, cùng với tiếng “Xin chào” bước nhanh vào thang máy, nhấn nút số tầng, rồi đứng phía sau Trần Mặc Đông, vốn dĩ nên thang máy của bộ phận nhân viên, nhưng khách ở tầng mười lăm phàn nàn liên tục, thời gian cấp bách, quản lý lại lên kế hoạch năm, vì thế những loại công việc lặt vặt này giao hết cho Lộ Nghiên hôm nay phải làm đêm, tuy chức vụ và việc tương xứng nhưng Lộ Nghiên chỉ có thể kiên nhẫn hoàn thành.

      Trần Mặc Đông đứng thẳng trong thang máy, khi tới tầng mười bốn, chầm chậm ra khỏi thang máy, về phòng mình. Lộ Nghiên nhìn người khách bước ra khỏi thang máy, thở phào nhõm, dù chỉ là thời gian lên tầng cũng có thể thả lỏng chút, dựa người vào vách thang máy, hôm nay rất mệt, chỉ muốn quẳng hai đôi giày cao gót chân ra khỏi thang máy. mới làm việc ở đây hai tháng, vì thế phải cẩn thận chú ý ở mọi nơi với mọi người, ca đêm hôm nay là do thay người khác làm, người ta nhờ làm hộ, nỡ từ chối, chỉ biết bắt mình đồng ý. thầm cầu nguyện có thể thuận lợi “giải quyết” vị khách kia. Khi thang máy hiển thị con số 15, Lộ Nghiên đứng thẳng người, nở nụ cười, sau đó chuẩn bị lắng nghe những lời phàn nàn của khách hàng.

      Cuối cùng Lộ Nghiên kết thúc công việc, đổi quần áo bước ra ngoài khách sạn Hyatt, ngẩng đầu khởi động cổ, lúc quay đầu ánh mắt dừng lại ở hình bóng quen thuộc, nhớ lại đó là người đàn ông tối qua, sở dĩ có ấn tượng sâu sắc vì nhìn thấy bóng dáng này khiến cảm giác kiên định rất quen thuộc. vứt bỏ quy nghĩ, chạy nhanh về nhà lúc này mới là điều quan trọng, bốn giờ chiều nay còn phải tiếp tục làm việc nữa.

      bộ đường, chân mang giày vải, trong lòng thầm nghĩ “ phải giày cao gót là hạnh phúc”, lên cầu vượt, người đường lúc này nhiều, gió buổi sớm mát lành khiến khỏi nhớ tới buổi tối chia tay với Thẩm Nham.

      Buổi tối nhận được tin nhắn chia tay, Lộ Nghiên im lặng, nhưng sau đó lại điên cuồng hỏi thăm tin tức của Thẩm Nham, thậm chí quên mất chính mình khi đó chỉ thích hợp với đau lòng và khóc lóc thôi.

      Sau này tìm được rồi, nhưng thực tế lại thể thay đổi được gì, hết thảy bất lực. Lộ Nghiên phải phải dựa vào người khác để sinh tồn, nhưng lại cảm thấy thế giới của mình lún sụt góc, thể cứu lại, thể đối mặt, càng có triển vọng.

      Sau khi gặp Thẩm Nham, Lộ Nghiên đờ đẫn về căn phòng mình vừa thuê. Nơi ở trước kia là “nhà” do và Thẩm Nham cùng nhau xây dựng khi sắp tốt nghiệp. Buổi sáng nhận được tin chia tay, phản ứng đầu tiên của Lộ Nghiên là tìm cho mình nơi ở, dành cả buổi sáng để tìm căn phòng nhưng đầy đủ.

      Sau khi quyết định lấy căn phòng đó, Lộ Nghiên quay trở lại căn “nhà” kia thu dọn đồ đạc của mình, những đồ thuộc về nhiều, đây vốn là nhà của Thẩm Nham, ở đây căn bản chỉ có quần áo của , hai cái va li – lớn , Lộ Nghiên muốn gọi xe, kéo hành lý bộ bốn mươi phút đến nơi ở mới của mình.

      Buổi tối đến căn phòng mới, Lộ Nghiên bỏ từng bộ quần áo trong va li ra, cảm thấy kiệt sức, trước mắt đều là hồi ức về hai người, cơ thể chống đỡ được, cả người ngã xuống sô pha.

      Lộ Nghiên nhắm mắt lại, những cảnh tượng ra nếu ngọt ngào cũng là cảnh hai người “tranh cãi”, con mắt thấm đẫm đau thương.

      Năm nhất đại học, Lộ Nghiên tham gia hội sinh viên, Thẩm Nham là sinh viên năm thứ tư, là hội trưởng hội học sinh. Khoa của Lộ Nghiên là Kiến trúc học, theo qui định phải học năm năm, Thẩm Nham lại chỉ phải học Quản lí trong bốn năm, theo lý mà Thẩm Nham học năm cuối hẳn là phải nhường chức vụ cho người khác, nhưng vì Thẩm Nham tiến hành cải cách hội học sinh vẫn chưa xong nên cậu ấy vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ấy, dường như đó là ý trời vậy. Lộ Nghiên phải là người nhiều chuyện, công việc của hội sinh viên vốn muốn, chỉ vì bạn cùng phòng muốn thể tinh thần “đoàn kết nhất trí, cùng bắt đầu tương lai tươi sáng” viết đơn đăng ký giúp , đơn được thông qua, lần đầu tiên tin nhắn báo hội nghị của hội học sinh đến điện thoại của Lộ Nghiên, thể .

      Vì thế hai người chấp nhận ý trời này, trong chiều hoàng hôn đầu thu lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau.

      Hôm đó Lộ Nghiên từ phòng tắm trở về, thấy tin nhắn báo hội nghị điện thoại và mấy cuộc gọi lỡ của bạn học cùng phòng kí túc, sấy khô tóc rồi ngay lập tức chạy nhanh đến hội nghị của hội học sinh, tới phòng họp mà dám xông vào, lưỡng lự nhìn vào bên trong, số người nhiều, mà hội nghị bắt đầu, Lộ Nghiên đứng ở cửa biết nên làm thế nào, đúng lúc ấy có người có vẻ lớn tuổi hơn nhìn thấy Lộ Nghiên ngoài cửa.

      “Tiểu Nham.”

      Tiếng gọi của người kia được đáp lại bằng hai tiếng trả lời. (Chữ “Nham” và chữ “Nghiên” đều được phát là “yán” nên bạn Nghiên mới hiểu lầm người ta gọi bạn ấy.) Thẩm Nham khai mạc dừng lại, thấp giọng trả lời “Hử?”, sau đó quay đầu nhìn người vừa cất tiếng giống mình, ra Lộ Nghiên cho rằng người kia gọi nên trả lời, rồi mở cửa vào khiến mọi người ở đó đều cười khúc khích, Lộ Nghiên biết rằng người kia chẳng qua muốn nhắc nhở Thẩm Nham dừng lại chút để có cơ hội bước vào. là rất mất mặt, lúc ấy Lộ Nghiên chỉ muốn có cái hố chui xuống mà thôi.

      “Bạn đến dự họp à, đội ngũ chúng ta lại được trẻ hóa rồi.” Vẫn là người lúc nãy, về sau Lộ Nghiên mới biết người này chính là chủ tịch hội học sinh, là nghiên cứu sinh năm nhất, lần đó chỉ muốn đến góp vui, trích dẫn nguyên lời của ta là “Đến xem có mỹ nhân ”. Nam sinh ở đại học đều như vậy, điều này trước kia Lỗ Mạn từng với rồi.

      Mãi đến khi mặt bớt nóng, Lộ Nghiên mới dám ngẩng đầu lên, lúc này trưởng ban đối ngoại phát biểu, Lộ Nghiên vốn định liếc mắt xem dung mạo của người có giọng dịu dàng kia như thế nào, ngờ vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nham, Lộ Nghiên lại cúi đầu xấu hổ, ngoài cảm giác xấu hổ và bẽ mặt, cảm thấy gì nữa, sau này Lộ Nghiên rất muốn nhớ lại biểu của Thẩm Nham khi đó nhưng lại nhớ được gì.

      Thường là các thày hoặc bạn bè thân thiết mới gọi Thẩm Nham là Tiểu Nham, em tốt gọi cậu là Nham Tử; bạn bè của Lộ Nghiên cũng gọi là Tiểu Nghiên, vì thế thường nghe thấy tiếng gọi “Tiểu Nham” là thể nào cũng có hai tiếng trả lời. Mọi người bắt đầu đem điều đó ra trêu chọc, sau này quen rồi việc đều giao cho hai người làm, đỡ gọi phiền phức, vì thế hai người dần dần thân thiết, đấu võ mồm, tán chuyện, ăn cơm, làm việc luôn cùng nhau. Thẩm Nham khi đó sống rất khiêm tốn vì muốn mọi người biết gia cảnh nhà , cho nên tiêu tiền, làm việc đều khoa trương; mà tính cách Lộ Nghiên lại điềm đạm khôn khéo, nhưng luôn liều lĩnh cách ngu ngốc đáng .

      “Em làm bạn nhé?” Khi Lộ Nghiên học năm ba, Thẩm Nham thổ lộ với , ầm ĩ, lãng mạn. Sau khi Lộ Nghiên cùng Thẩm Nham chơi bóng rổ, địa điểm là sân bóng, lúc ấy là hơn sáu giờ, vì mỗi khi đến giờ này đài phát thanh của trường đều mở các bài hát Trung, Nhật, Hàn, Âu Mĩ, thi thoảng có xen lẫn các ca khúc Italia, hoặc các loại vũ khúc Tây Ban Nha, Lộ Nghiên vẫn luôn cảm thấy đài phát thành trường như món thập cẩm.

      “Hử?” Lộ Nghiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng Thẩm Nham lại nghĩ nghe thấy nên lặp lại lần nữa, Lộ Nghiên lập tức nhào đến lòng Thẩm Nham, vòng tay ôm lấy thắt lưng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Nham, mặt là nụ cười vô cùng rực rỡ: “ được hối hận đấy.”

      Thẩm Nham bị hành động của dọa hết hồn, nhưng nghe thấy lời của tâm tình bỗng tươi sáng hẳn: “ biết xấu hổ!”, Thẩm Nham cười , sau đó nhàng in dấu vết lên môi , khuôn mặt Lộ Nghiên bỗng đỏ lên như quả cà chua, lắp bắp: “ mới biết xấu hổ ý.”

      Từ đó hai người luôn ngọt ngào bên nhau, Lộ Nghiên biết hoàn cảnh gia đình nhà Thẩm Nham là khi học năm cuối phải tìm công việc thực tập. Lộ Nghiên vốn là con Bắc Kinh gốc, nhưng vì Thẩm Nham ở lại thành phố S, chuyện tìm công việc của thuận lợi, học kiến trúc, nhưng các công ty kiến trúc lớn ở đây đều khéo léo từ chối , lúc đầu còn có niềm tin tìm việc, nhưng hi vọng vẫn xa vời mong manh như cũ, sau này suy nghĩ hiểu nguyên nhân vì sao. Khi Lộ Nghiên biết gia cảnh của Thẩm Nham chính là lúc mẹ đến tìm , đơn giản là mong trở về Bắc Kinh, Thẩm Nham và thích hợp, khi đó người phụ nữ ấy rất khách sáo, Lộ Nghiên nghe chuyện, nhưng vẫn để tâm, vốn phải tiểu nha đầu chịu để người khác sai khiến. Mẹ của Thẩm Nham là nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng của tỉnh nên chuyện tìm được việc cũng chẳng có gì là lạ, vì thế tìm những việc vặt khác, cuộc sống thoải mái vì công việc rất mệt, nhưng từ bỏ mà tiếp tục tìm việc. Tuy gần năm vất vả nhưng nhận giúp đỡ của Thẩm Nham, mỗi lần Thẩm Nham đau lòng khiến vợ ngốc của mệt quá rồi”, Lộ nghiên gì, chỉ làm nũng trong lòng đòi ăn, vì thế quãng thời gian ấy Thẩm Nham luôn dẫn ăn.

      Nhưng tháng trước khi họ chia tay, biết Thẩm Nham làm sao biết được chuyện này, : “Đừng tìm nữa, nuôi em, chẳng phải em thích lừa gạt sao?”

      vậy, em nhất định phải là người phụ nữ độc lập về kinh tế.” xong, nhăn mặt làm trò với , “ đừng lo, em sao, dần dần ổn, tự em khiến mẹ phải nhìn thấy thành ý của em, đúng ?” Có lúc Thẩm Nham thực bội phục tính khí lạc quan của nha đầu này.

      Nghĩ lại vất vả khổ cực và ngọt ngào của quãng thời gian ấy, nếu cho Lộ Nghiên cơ hội được chọn lựa lại lần nữa, vẫn chọn Thẩm Nham – người từng đưa tới thiên đàng.

      Ngày đó, từ bên cạnh Thẩm Nham bước chân ra cũng quay đầu ngoảnh lại, giống như hôm nay bước cây cầu vượt này, nhưng sau đó lại khống chế nổi mà bật khóc, chầm chậm ngồi xuống mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối cuộn người lại, như vậy dường như có thể ấm áp hơn chút. Lộ Nghiên muốn cầu xin Thẩm Nham đừng chia tay với , tuy biết muốn tốt cho , nhưng dễ dàng chia tay như vậy khiến thấy thất vọng.

      Lộ Nghiên mải suy nghĩ thấy mình về đến nơi ở của mình, “ dễ chịu!” nhào vào giường, sau tiếng cảm thán thấy hơi thở dần trở nên đều đều.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Phong cảnh đầu xuân

      Lộ Nghiên bước ra từ phòng làm việc của Triệu Phàm, khuôn mặt tươi cười. Triệu Phàm là bạn học cùng trung học và đại học của . là người địa phương ở đây, vì công việc của bố mẹ nên năm lớp mười phải chuyển lên Bắc Kinh học, sau đó lại quay về đây học đại học. Tình bạn của hai người trải qua thử thách bảy năm, dường như gì có thể phá vỡ được. Thời học, dù là nghỉ đông hay nghỉ hè, hai người cũng thường xuyên liên lạc với nhau, bọn họ đều hiểu mối quan hệ thân thiết được duy trì này xuất phát từ loại tình cảm gì, nhưng hai người vẫn luôn ngầm hẹn làm vậy, chưa hề gián đoạn, có thể đây chính là “Duyên”, là duyên phận tín nhiệm, quan tâm lẫn nhau.

      Sau khi Lộ Nghiên và Thẩm Nham chia tay, quay lại Bắc Kinh mà tiếp tục ở đây tìm việc, nghĩ trong lĩnh vực kiến trúc bất kể thế nào cũng thoát khỏi “thế lực” của mẹ Thẩm Nham, hơn nữa bỗng dưng mất cảm hứng với chuyên ngành này, vì thế từ bỏ công việc của chuyên ngành gốc, nhưng trong hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt của thành phố S, muốn tìm công việc cũng phải chuyện dễ, vào lúc định buông xuôi, muốn quay về Bắc Kinh Triệu Phàm cho cơ hội tìm việc. Hai người cùng nhau làm việc, ngày ngày gặp nhau, tình cảm gia tăng, trong lòng Lộ Nghiên vẫn luôn cảm kích , tuy miệng nhưng biết cả đời này mình thể nào quên được giúp đỡ của .

      Khi Lộ Nghiên học cấp hai, trời xuân Bắc Kinh mưa rất nhiều, học thường rất hay quên mang ô, trời mưa thường đội mưa đạp xe về nhà, khi về đến nhà cơn mưa xuân cũng đủ làm ướt cả người . Khi đó ba Lộ má Lộ người dẫn dắt lớp thi đại học, người quản lý lớp nghiên cứu sinh đại học, bận tối mày tối mũi, Lộ Nghiên ở nhà chỉ có thể tự chăm sóc mình, còn như Lộ Hi hay bắt nạt càng trông mong ta chăm sóc .

      Mấy ngày trước hết giờ làm trời lại mưa, Lộ Nghiên vốn ngại ướt mưa, nhưng bên cạnh giữ Lộ Nghiên lại cho ra ngoài, đưa ô cho . Lộ Nghiên từ chối nhiều lần nhưng ấy cho rằng ngại ngùng nên nhét chiếc ô của mình vào tay Lộ Nghiên, rồi che chung ô với bạn trai bước .

      Qua lần đó, người bạn đầu tiên Lộ Nghiên kết giao ở Hyatt chính là Tiểu Diêu.

      “Trả lại ô cho bạn này.”

      “Mình còn tưởng cả đời này bạn mang trả lại cơ.” Mấy lần Lộ Nghiên muốn đem trả, nhưng lúc làm lại quên mất ở nhà.

      “…”

      “Hay là bạn cứ về nhà ngủ , nhìn mắt bạn thâm hết rồi kìa.” Tiểu Diêu vừa vừa luôn tay làm việc.

      sao, bây giờ ngủ buổi tối ngủ được nữa.”

      Tiểu Diêu lườm : “Bạn đánh giá mình cao quá đấy, đừng buổi trưa, có để bạn ngủ cả ngày đến tối bạn tuyệt đối vẫn lăn ra ngủ như heo thôi.” ấy xong cười phá lên, Lộ Nghiên cũng cười theo, vì những gì ấy sai, Lộ Nghiên luôn ở trong trạng thái thiếu ngủ, khiến bạn bè xung quanh đều rất “bái phục.”

      Hai người tạm biệt, Lộ Nghiên về phía thang máy.

      Lúc Lộ Nghiên qua phòng nào đó, đúng lúc cửa mở, ngẩng đầu thấy Trần Mặc Đông, quần áo chỉnh tề, sắc mặt hơi tái. Hai người nhìn chằm chằm nhau trong giây lát, Lộ Nghiên nhận ra Trần Mặc Đông, tuy lúc này vẫn chưa biết tên , nhưng vẫn hơi gật đầu, rồi định bước .

      có phiền mua giúp tôi ít thuốc ?” Giọng Trần Mặc Đông yếu ớt, có vẻ khàn khàn.

      Những năm về sau, Lộ Nghiên mới biết câu này là câu khách khí nhất của Trần Mặc Đông, cũng là trong ít thời điểm tỏ vẻ yếu ớt trước mặt .

      Lộ Nghiên mua thuốc xong chạy chậm về. vẫn luôn là người có trách nhiệm, tuy khi làm việc thể nắm toàn cục nhưng ít nhất cũng để mình sơ suất. Lộ Nghiên tự suy xét nhiều lần như thế này rất ích kỉ, nhưng thể thay đổi suy nghĩ cố định trong tiềm thức của mình, vì thế có đôi khi Lộ Nghiên rất ích kỉ, lạnh lùng, thậm chí là vô tình. Đối với chuyện chia tay Thẩm Nham, tự cho rằng rất vô tình, biểu đau khổ quá ít, đơn giản vì ngọt ngào trong lòng vẫn còn quá nhiều.

      Lộ Nghiên đặt khăn mặt lạnh lên trán Trần Mặc Đông, sau khi uống thuốc xong ngủ ngay, hơi thở rất . Khi Lộ Nghiên quay lại, Trần Mặc Đông nằm giường, có vẻ rất khó chịu, ngay cả vẻ mặt cũng cau có.

      Cuối cùng có thể nghỉ ngơi, Lộ Nghiên ngồi bên giường Trần Mặc Đông, trong lúc vô tình lướt qua mặt, nhìn thoáng qua Lộ Nghiên có chút thất thần, trong nháy mắt ấy bỗng phát ra Trần Mặc Đông lúc này rất giống Thẩm Nham khi ngủ, vầng trán rộng như nhau, hàng lông mi đen dày, sống mũi thẳng, và đôi môi mỏng. Dáng vẻ lặng lẽ xuất khuôn mặt này khiến khó rời tầm mắt, trước kia cũng vậy. Lộ Nghiên có chút hoảng hốt, sau khi lấy lại tinh thần lại thấy họ giống nhau, da Thẩm Nham trắng hơn, mũi cũng dài hơn Trần Mặc Đông, mà dáng vẻ Trần Mặc Đông lại kiên cường hơn.

      Lộ Nghiên nhàng bước đến chiếc ghế dựa thoải mái, vốn chỉ muốn rời xa ký ức chút, nhưng ngờ lại dần dần thiếp .

      Lộ Nghiên khi ngủ thường có cảm giác rất an toàn, mơ thấy ác mộng, trong giấc mộng khi thể chịu được, thường đột ngột ngồi dậy, theo bản năng sờ chiếc dây chuyền ngực, lần này khi tỉnh táo lại mới phát khí có gì đó đúng.

      “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, cảm thấy khỏe hơn chưa?” biết từ khi nào trong phòng có thêm người con trai nữa, Lộ Nghiên có lòng dạ suy nghĩ nữa, ngay lập tức khôi phục lại phong thái làm việc, tuy bản thân rất xấu hổ, bị hai người đàn ông lạ mặt nhìn thấy, cảm giác rất kì lạ, nhưng giờ phản ứng gì có lẽ là phản ứng tốt nhất, tự với mình: phải bình tĩnh.

      “Lộ Nghiên…” Lâm Hướng nhìn bảng tên ngực , mặt mang theo nụ cười thản nhiên.

      Lộ Nghiên cũng cười đáp lại.

      “Khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn.” Trần Mặc Đông hờ hững mở miệng, nhã nhặn lịch .

      Lộ Nghiên còn vài câu xin lỗi về chuyện ngủ quên của mình, sau đó tìm cớ chạy nhanh khỏi đó.

      Trong lòng Lộ Nghiên cảm thấy yên, luôn cảm thấy thái độ của hai người khi nãy viết hai chữ “nghiên cứu”, cứ như họ từng gặp mặt trước đây vậy, hiểu nổi.

      Cảm xúc của Lộ Nghiên đều viết mặt, tuy mỗi lần đều thấy mình che giấu cảm xúc nhưng đó chỉ là tự nhận thôi, người khác vẫn có thể nhìn cảm xúc của khi đó, mà lúc này đường về nhà và mang theo biểu tình “Vì sao?” mặt.

      Cây cối bên đường nảy mầm, vừa mới vào đầu xuân, những người bạn phố cũng như hưởng ứng câu “Xuân bù thu đông”, mỗi cơ thể giống như khối thịt, đâu đâu cũng đều mơn mởn sức sống.

      Mấy ngày nay Lộ Nghiên thay áo khoác mỏng, những cơn gió vẫn còn hơi lạnh, dựng thẳng cổ áo, nhìn thấy người bán khoai nướng bên đường, mùi thơm thổi qua, Lộ Nghiên thong thả qua đường mua củ khoai nướng, bóc lớp vỏ, củ khoai hồng bốc lên hơi nóng, Lộ Nghiên cắn hai miếng ăn được nữa, những thứ đồ thế này chỉ ngửi thơm chứ ăn thơm, gói nó lại, đến trước cửa khu ở mới ném nó vào thùng rác.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3. Biển người mênh mông…

      Giữa biển người thế gian mênh mông, mỗi người mỗi ngày đều gặp mấy chục khuôn mặt xa lạ, hoặc nhiều hơn thế, có người lướt qua nhau, có người tình cờ gặp nhau, có người cả đời bên nhau. Lộ Nghiên nghĩ đến câu: “Kiếp trước năm trăm lần quay đầu chỉ đổi lại cái lướt qua nhau ở kiếp này”. từng cho rằng năm trăm lần quay đầu có thể vẫn còn ít mới có thể khiến duyên phận ngắn ngủi như vậy, nhưng Lộ Nghiên tại lại cho rằng năm trăm lần quay đầu là quá nhiều, cứ thêm lần lại nhìn nhược điểm tính cách của người ta, vì thế cuối cùng đổi tới đổi lui là dần dần xa lánh nhau.

      Bên giao nhiệm vụ xuống, cầu phải làm việc với tinh thần tốt thất để hoàn thành việc tổ chức hội nghị chiêu thương lần này vì khách hàng có mối quan hệ thâm sâu nào đó với Hyatt. Lộ Nghiên quan tâm những điều này, chỉ biết theo lệnh cấp làm tốt công việc của mình là được. Công việc chủ yếu của là dẫn khách đến phòng hội nghị, thẳng ra công việc của là dẫn đường cho người khác, nhưng cũng vui vẻ, nhàn hạ.

      Đến địa điểm, Lộ Nghiêm mỉm cười gật đầu, sau đó chuẩn bị quay người trở về, nhưng lại va phải Trần Mặc Đông vào, Trần Mặc Đông đỡ người Lộ Nghiên. Hai phần cơ thể tiếp xúc nhiều nhưng Lộ Nghiên khỏi có chút xấu hổ, tháng kể từ lần họ gặp nhau trong phòng của Trần Mặc Đông.

      Lâm Hướng đứng bên cạnh Trần Mặc Đông mang theo nụ cười mờ ám, nhìn chướng mắt, Lộ Nghiên cố nén ham muốn trừng mắt lườm ta.

      Sau khi Lộ Nghiên xin lỗi, lại quay về công việc của mình.

      “Trần Mặc Đông, cố ý nha, sao tôi lại gặp được những chuyện tốt như vậy nhỉ.” Giọng Lâm Hướng to, nhưng đứng ở khoảng cách của Lộ Nghiên vẫn nghe được.

      Lộ Nghiên dừng lại, Trần Mặc Đông và Lâm Hướng cũng vào trong, nghe thấy tiếng trả lời của Trần Mặc Đông.

      Lộ Nghiên rất nhạy cảm, nhưng đồng thời lại luôn cẩn thận che giấu nhạy cảm của mình. Lần ấy nhớ Lâm Hướng phải vì dáng vẻ xuất chúng của ta, cũng phải vì trí nhớ xuất sắc của , mà vì lần đó ánh mắt của Lâm Hướng mang đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng vừa nãy lại thấy ánh mắt của Lâm Hướng cứ như người qua đường chưa gặp nhau bao giờ.

      Thẩm Nham từng khách khí phê bình kiểu người của Lộ Nghiên thường hay để ý những hành động của người lạ nhưng lại ra vẻ hờ hững, giả vờ cao ngạo. Lộ Nghiên để ý, cứ thế cầm tay đung đưa, tay kia cầm que kem đưa lên miệng Thẩm Nham, Thẩm Nham tránh được, lấy tay đẩy ra, cùng với tiếng kem rơi xuống đất, Lộ Nghiên tức giận với Thẩm Nham, quay người bước , Thẩm Nham cũng để ý , cứ theo hướng cũ.

      Lộ Nghiên cho rằng Thẩm Nham hiểu nhiều, cũng như hiểu được Thẩm Nham. Mà với chính mình, cũng thể cụ thể tính cách của mình. thấy mình giống như tình trạng khi nhìn thấy ô mai mơ tiết ra nước miếng, gặp phải việc gì có cách phản ứng của mình, có thể mỗi lần giống nhau vì còn phụ thuộc đối phương như thế nào mà phản ứng.

      Lúc kết thúc buổi hội chiêu thương cũng là lúc Lộ Nghiên hết giờ làm, gần đây thời gian làm việc ổn định, luôn có chuyện thay ca, đổi giờ làm, mạng còn có thông tin gần hai tháng nay là thời kỳ cao điểm của chuyện đổi nghề và kết hôn, Lộ Nghiên khá nghi ngờ, hai chuyện này còn có thời kỳ cao điểm sao?

      Lộ Nghiên cúi đầu dạo. Khi còn đường để ý mà bị Nguyễn Minh Ngữ bao nhiêu lần, bà Nguyễn Minh Ngữ dạy con mình lúc đường phải trang nhã thoải mái, lưng thẳng, mắt nhìn phía trước, nhưng đến giờ Lộ Nghiên vẫn y như cũ.

      Trước kia khi Lộ Nghiên và Thẩm Nham cãi nhau, Lộ Nghiên thường mình trong sân trường hoặc dạo phố, Thẩm Nham biết từ đâu xuất bên cạnh nắm lấy tay , Lộ Nghiên ra vẻ vùng vẫy mấy cái, vùng vẫy được ngoan ngoãn để nắm chặt. Sau mỗi lần cãi nhau, Thẩm Nham đều dùng phương thức đơn giản mà ngọt ngào này để khiến Lộ Nghiên vui vẻ, nhưng nếu Lộ Nghiên sai trước, Thẩm Nham dỗ dành trước rồi trừng phạt sau, các phương thức đều khác nhau. Lộ Nghiên cũng “mang hận”, sau khi hòa thuận nhắc lại nguyên nhân giận dỗi lúc trước nữa.

      Lộ Nghiên bị thanh cắt đứt suy nghĩ, hoàn hồn lại thấy người trước mặt là Lâm Hướng, tên của người này biết được lâu cách đây, lần và Tiểu Diêu ở đại sảnh nhìn thấy Lâm Hướng từ xa, Tiểu Diêu chỉ cho , bởi vì ngay lúc đó ấy dùng mọi từ ngữ khen ngợi để chỉ hai người đàn ông lịch lãm là Trần Mặc Đông và Lâm Hướng, Lộ Nghiên thấy vậy cũng cắt đứt, để mặc ấy .

      “Lần trước chăm sóc Mặc Đông tôi vẫn chưa cảm ơn , hôm nay trùng hợp ba người chúng ta gặp lại, để ta mời chúng ta ăn bữa .”

      cần khách khí, công việc mà thôi.” Câu trả lời của Lộ Nghiên vẻ xa cách, nhưng vẫn lễ độ vừa mức.

      “Rất hân hạnh được Lộ nhận lời.” Quần áo người Lâm Hướng khá sang trọng.

      “…” Lộ Nghiên giỏi chuyện với người lạ, lúc này lại biết trả lời như thế nào.

      Lộ Nghiên ngồi trong xe, tự bảo mình phải rèn luyện thêm nữa, nếu sao lại có thể lên xe thế này. Lộ Nghiên thi thoảng liếc nhìn Lâm Hướng, đối với quấy rối của “người lạ” người này đạt đến cảnh giới cao nhất. Trong lòng thực rất khó chịu, ngờ khi ngẩng mặt lên lại nhìn thấy Trần Mặc Đông nhìn mình trong gương, Lộ Nghiên coi như thấy gì ngoảnh nơi khác.

      Quán được chọn là quán ăn Tứ Xuyên, gian rất lịch tao nhã, nhưng lại mất náo nhiệt. Lộ Nghiên rất quen quán ăn này, Thẩm Nham và từng tới đây, lần cuối cùng ăn cơm ở đây Thẩm Nham gặp người quen, đứng dậy chào hỏi, Lộ Nghiên quay đầu nhìn thấy sáu bảy người con trai áo quần bảnh bao. Khi Thẩm Nham quay lại, Lộ Nghiên hỏi thân phận của họ, Thẩm Nham chỉ bốn chữ “mặt người dạ thú”, Lộ Nghiên bị chọc cười, tán dương nhận thức cao thâm của , Thẩm Nham tức giận gì. Khi đó Lộ Nghiên biết Thẩm Nham phải người bình thường như nghĩ, cuộc sống của có lẽ cũng giống như những người vừa nãy.

      Lúc bắt đầu ăn cơm, tâm trí của Lộ Nghiên tập trung, Lâm Hướng phải nhắc mấy lần, mới bắt mình bình tĩnh lại được. Nhìn vật nhớ người phải tác phong của , tuy thể hoàn toàn thoát ra khỏi cảm giác thất tình, nhưng hiểu tất cả đều trở lại nữa.

      khí dần dần sôi nổi lên, ba người vốn đều là người Bắc Kinh, tuổi tác khác nhau nhiều lắm, những chuyện tán gẫu đều là chuyện vui vẻ hồi , đa số là Lâm Hướng , Trần Mặc Đông rất ít. Lộ Nghiên dần dần thích tính cách của Lâm Hướng, cũng dần dần nhiều hơn. chủ động kết bạn, nhưng nếu có người chê lạnh lùng và ở cùng vài lần phát phải là người yên lặng như mọi người thấy, thậm chí còn là người rất ồn ào náo nhiệt.

      Lâm Hướng học đại học Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp định cư ở thành phố S để phát triển nghiệp, ở đây bốn năm, kể lại những chuyện rất buồn cười về ngôn ngữ hồi mới đến đây. Lộ Nghiên cảm thấy rất đồng cảm, khi mới lên đại học, bị tiếng địa phương làm cho dở khóc dở cười, tuy nghe thấy rất hay, nhưng nghĩa của nó lại rất mơ hồ, khiến phát điên.

      Lộ Nghiên thích căn cay, cảm giác rất thích thú thoải mái, nhưng hai người con trai trước mặt lại rất ít hạ đũa, nhất là Trần Mặc Đông, bát cơm ít nhìn thấy đáy, đồ ăn bàn lại thấy chút dầu cay nào. Ở trước mặt hai người này được thoải mái ăn, nhìn mỹ vị trước mắt, chỉ có thể thở dài. Lúc này dè dặt cẩn thận quan trọng hơn, Lộ Nghiên nhắc nhở chính mình, nhưng bàn mỹ vị kia quả là đáng tiếc.

      *******************

      Lộ Nghiên chậm rãi kiểm tra đại sảnh, tốc độ của cũng giống hôm về nhà sau bữa ăn đó.

      Hôm đó Lộ Nghiên kiên quyết tự mình về nhà, hạ sách mới dùng đến làm phiền của Lâm Hướng, nhưng ngờ tính toán của sai lệch, hành động của Trần Mặc Đông cho cơ hội để , khiêm tốn đỡ đứng dậy, có vẻ như hai người cùng rời , mà Lâm Hướng tự lái xe rồi.

      Lộ Nghiên thầm kêu trong lòng, đôi chân dài như vậy sao lại có thể chậm như thế.

      Trần Mặc Đông rất lịch cùng vừa vừa chuyện, để hai người rơi vào xấu hổ, khi đề tài khó tiếp tục lại tự nhiên chuyển sang đề tài khác. Lộ Nghiên có chút bội phục vận dụng tinh thần đàm phán vào trong đối thoại cuộc sống, nhưng đâu phải chỉ có chữ mệt. Đúng là lãnh đạo còn có lãnh đạo, cảm thấy rất áp bức, ít nhất sau khi Lộ Nghiên về nhà, ngồi ghế sô pha vẫn phải ấn chặt tim mình rất lâu mới làm cho cảm giác căng thẳng kia biến mất.

      Khi đến cửa xoay gặp hai mẹ con vào, bé trai khoảng 7, 8 tuổi, làn da trắng mịn, xinh trai, giống hoàng tử đáng , từ Lộ Nghiên thích búp bê, khi bé dưới năm con búp bê Sơn Trại, còn cho chúng mặc quần áo, tự mình làm váy, nhờ bà nội làm quần cho búp bê, tay nghề thủ công của bà rất tinh xảo, những chiếc quần được làm ra rất đẹp. Hồi nghỉ hè năm ba đại học, Lộ Hi tặng con búp bê , Lộ Nghiên rất trân trọng, đến kì nghỉ hè năm tư đại học, Thẩm Nham lại tặng con búp bê được bán ra với số lượng hạn chế, Lộ Nghiên thích đến mức rời tay.

      Mẹ của cậu bé đề nghị Lộ Nghiên chăm sóc đứa trẻ lát để bà làm thủ tục, người mẹ là người Nhật, Lộ Nghiên nghe phát tiếng của bà cảm thấy bất lực, nhưng cuối cùng cũng hiểu được cơ bản, thở nhõm.

      Tuy Lộ Nghiên thích trẻ con, nhưng biết nên dỗ trẻ con thế nào, nhất là trẻ con nước ngoài, Lộ Nghiên đưa cậu bé đến khu nghỉ ngơi, để cậu bé ngồi xuống, còn mình ngồi xổm trước mặt cậu bé, chuyện với cậu bé bằng tiếng .

      “Cháu có muốn ăn socola ?” Lộ Nghiên lấy thanh socola từ trong túi ra lắc lắc trước mặt cậu bé, nhưng cậu bé hoàn toàn để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Lộ Nghiên.

      “Vậy cho cháu kẹo này…” Lộ Nghiên lại móc túi kẹo từ trong túi ra, cậu bé vẫn để ý.

      Hai tay Lộ Nghiên cầm hai thứ ăn vặt trong trung, vẻ mặt cũng thôi cười, sau đó lại tươi cười: “Cháu lớn lên rất đẹp trai, có thể cho cháu mấy tuổi rồi ?” Cậu bé vẫn để ý. Bỗng nhiên Lộ Nghiên nghĩ có thể cậu bé biết tiếng , vì thế lục loại toàn bộ trí nhớ về tiếng Nhật từng năm trước: “ tên là Lộ Nghiên, cháu tên là gì?” Lúc này cậu bé cúi đầu, nghịch ngón tay của mình.

      Trong lòng Lộ Nghiên thầm than thất bại, lẽ nào dáng vẻ của mình khó nhìn vậy sao? Hay là dáng vẻ mình ghê gớm? muốn thử sờ khuôn mặt chút, nhưng chưa suy nghĩ xong người mẹ trở lại, hết lòng cảm ơn Lộ Nghiên. chỉ có thể cười đáp lại, dù sao chính mình cũng giúp được gì. Sau khi được vài bước, cậu bé kia bỗng vụt khỏi tay mẹ chạy đến trước mặt Lộ Nghiên, bỗng nhiên cầm lấy đồ ăn trong tay , sau đó dùng giọng chuẩn : “Cảm ơn , tên tiếng Trung của cháu là Cao Nguyên ạ!” Sau đó cúi người chào, rồi chạy tới bên mẹ.

      Khi Lộ Nghiên lấy lại tinh thần hai người mẹ vào thang máy. “Tên nhóc xấu xa, giả vờ im lặng gì chứ, đáng lẽ nên đem cháu nặn thành viên nấu cháo nhừ mới đúng.” Tiếc đám đồ ăn của mình, Lộ Nghiên thầm than thở quay người lại bắt gặp ánh mắt hài hước của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên nhất thời đỏ mặt, chỉ có thể nhìn mỉm cười giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, sau khi chào nhau khách khí quay lại làm việc. ra Lộ Nghiên cũng dám đảm bảo mấy câu than thở của mình Trần Mặc Đông có nghe thấy .

      Sau lần đưa Lộ Nghiên về nhà, khi vô tình gặp nhau hai người cũng chuyện đôi câu, đa số là Trần Mặc Đông mấy câu xã giao, còn Lộ Nghiên rất nghiêm túc trả lời lấy lệ.

      Lộ Nghiên hiểu hành vi của Trần Mặc Đông, ví như bữa cơm ngày hôm đó có thể cảm thấy ràng ánh mắt của Trần Mặc Đông, đến khi Lộ Nghiên quay sang nhìn, lại mang dáng vẻ thoải mái thản nhiên, hoặc là nhìn chằm chằm đồ ăn bàn như nghiên cứu gì đó, Lộ Nghiên bị làm cho bấn loạn đầu óc, cảm thấy xung quanh rất kỳ dị; chẳng hạn như mấy lần chuyện, Lộ Nghiên ràng cảm thấy cuộc chuyện của hai người nhạt nhẽo vô vị, cần thiết, nhưng ràng lại có cách khiến chuyện tào lao vài ba phút.

      Dường như có gì đó trào lên trong lòng, Lộ Nghiên quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, tuy cũng biết khả năng hành đạo của mình vốn tới nơi tới chốn.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      4. Mập mờ


      Tên mĩ miều của công việc “Báo cáo” mà Triệu Phàm gọi ra là hai người mượn cớ để chuyện, công việc hôm nay vừa bắt đầu nên lúc này vẫn chưa bận rộn lắm.

      Lộ Nghiên vừa từ ngoài trở về, tóc vẫn rối vì bị gió thổi. Tóc dài, chỉ buộc tạm được, thường có tóc rơi xuống bên mặt, vì thế thường tùy tiện cài chúng sau tai.

      Hai người mặt đối mặt, thảo luận vấn đề phấn đấu cực khổ của giai cấp vô sản ra là đến chính , nhân thể cũng châm chọc bản chất của nhà tư sản Triệu Phàm chút. Triệu Phàm cười nghe các luận cứ của , giúp cài sợi tóc rơi xuống ra sau tai.

      Động tác cư xử này dành cho Lộ Nghiện là thói quen của Triệu Phạm. Trước kia Lộ Nghiên để tóc ngắn, Triệu Phàm rất thích xoa mạnh tóc , làm chúng rối lên như ổ gà. Lúc đầu Lộ Nghiên chấp nhận những hành động như vậy, thường trừng mắt nhìn , đẩy tay ra, “phê bình” , nhưng đều bị giả điếc, sau này kệ , dù sao cũng phải người chú ý hình ảnh của mình lắm. Trước kia Thẩm Nham từng nhìn thấy cảnh tượng này, lúc ấy bạn bè đều bên cạnh, gì, nhưng lúc còn lại hai người Thẩm Nham lại lạnh lùng với . Tuy Lộ Nghiên nhạy cảm với việc xung quanh nhưng lại nhạy cảm trong vấn đề tình , nghĩ mãi vẫn ra nguyên nhân. Sau lần hiểu lầm Thẩm Nham muốn chia tay , tuy cả buổi tối vùi mình trong chăn khóc lóc, buổi sáng tỉnh dậy chăn gối đều ẩm, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận, nhưng khi Thẩm Nham gọi ăn sáng vẫn , nghĩ dù sao sớm muộn gì cũng tới. Thẩm Nham thấy đôi mắt như quả đào của hỏi nguyên nhân, nước mắt Lộ Nghiên hiểu sao lại rơi xuống, ấp úng hồi lâu mới nguyên nhân, Thẩm Nham nghe xong khóc cười nổi, nhìn , hai tay giữ chặt đầu Tiểu Nghiên, hôn chặt chán , cười mắng: “Em ngốc nghếch.” Đương nhiên sau đó chuyện này được bỏ qua, đến giờ Lộ Nghiên vẫn biết Thẩm Nham từng ghen với Triệu Phàm.

      Sau chuyện ấy, Lộ Nghiên có chút hối hận, thời gian ấy vừa mới thích ứng chiều chuộng nhường nhịn của Thẩm Nham.Thậm chí còn cảm thấy hành động của mình khi đó mang nghĩa ‘lùi bước tiến hai bước’, vì tuy lo lắng phải chia tay Thẩm Nham, nhưng trong đáy lòng vẫn có niềm tin rằng Thẩm Nham thể rời xa , cũng như khi đó thể rời xa Thẩm Nham.

      Nhưng có thể lý trí bị ngọt ngào làm u mê, vì thế qu ên hỏi nguyên nhân vì sao lạnh nhạt, may mà thời gian sau Lộ Nghiên nghĩ ra cũng nhắc lại, rất thích truy cứu dông dài.

      Nghĩ về trước kia, Lộ Nghiên tránh khỏi cảm giác ngọt ngào chua xót xen lẫn, nhưng rất nhanh lại trấn áp được cảm xúc dữ dội của mình.

      “Các nhìn những người vô giai cấp như chúng tôi là cặn bã, nhưng chúng tôi lại hi sinh chính mình để nuôi dưỡng những con chó bất lương của giai cấp tư sản, công bằng mà.”

      “Như em chẳng phải chúng tôi có đóng góp to lớn là làm sạch khí, làm đẹp môi trường sao.”

      khiêm tốn, tự suy ngẫm, xấu hổ khi là dân nước ta.”

      “…”

      Khi Lộ Nghiên nhìn thấy Trần Mặc Đông, và Triệu Phàm vừa xong những lời .

      Trần Mặc Đông đến trước mặt, chuyện vài câu với Triệu Phàm.

      Lộ Nghiên mang khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị thốt ra những câu chào hỏi thấy Trần Mặc Đông khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại đỉnh đầu , vài giây sau lại bình thường, ràng có ý định chuyện với , Lộ Nghiên có chút xấu hổ, may mà Trần Mặc Đông dừng lại lâu, quay người về phía thang máy.

      “Hôm nay làm sao vậy?” Triệu Phàm khẽ than thở.

      và em đều chuyện, làm sao em biết ta hôm nay làm sao, bốn tuần rồi em chưa thấy ta đấy.”

      “Em biết ta?”

      Lộ Nghiên lúc này mới phản ứng lại, Triệu Phàm vốn cần trả lời, trong lòng bỗng lúng túng.

      biết.” quay người làm việc.

      nhiều lần Lộ Nghiên nghi ngờ, bốn tuần trước quan hệ hai người ràng giống như vừa bắt đầu tình bạn, nhưng ánh mắt hôm nay… Trong lòng bỗng cảm thấy rất khó chịu, sếp lớn tài ba lắm sao? tình bất định, thay đổi liên tục, quả nhiên nửa người đàn ông là đàn bà, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

      Còn hai tiếng buổi chiều nữa mới hết giờ làm, Lộ Nghiên lại gặp phải Trần Mặc Đông từ ngoài vào. Hai người đối diện nhau, Lộ Nghiên thầm nghĩ, chào hỏi vẫn phải chào hỏi, đây vốn là công việc của .

      “Khi nào hết giờ làm?” Lộ Nghiên kinh ngạc nhìn Trần Mặc Đông thẳng về phía mình, quên cả mở miệng . Ngược lại là Trần Mặc Đông bắt chuyện bằng câu hỏi đầu cuối.

      “Hơn tám giờ.”

      “…”

      xong đợi phản ứng của Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông về phía thang máy, Lộ Nghiên vô thức sờ tóc, càng ngày càng phát thể hiểu nổi người này.

      Lộ Nghiên thể giờ mình cảm thấy thế nào, vô tình liên tưởng đến khi Thẩm Nham tức giận. Những lúc Thẩm Nham tức giận nhiều, nhưng khi tức giận nhất định là do Lộ Nghiên sai, nếu thừa nhận sai lầm, Thẩm Nham lại càng tức giận, tuyệt đối hai, hơn nữa vẻ mặt rất nghiêm túc. Khi đó Lộ Nghiên tự biết mình sai, nhưng vẫn ngang bướng chịu nhận, vì thế liền hóa thành cao su, bám chặt lấy cánh tay , có khi Thẩm Nham vô cùng tức giận vùng vằng tay ra, bám riết buông , cuối cùng khiến Thẩm Nham vừa tức vừa buồn cười, chỉ có thể mạnh bạo hôn lại , coi như đó là trừng phạt.

      Vừa thay quần áo ra cửa khách sạn, bầu trời đầy sao, khí tốt lành hơn Bắc Kinh rất nhiều. Lộ Nghiên thở dài nhõm, thời khắc hết giờ làm có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất của . Cảm giác bị bóng đêm che phủ, Lộ Nghiên mở mắt phát Trần Mặc Đông đứng cách 40cm, vì giày cao gót nên Lộ Nghiên chỉ đứng tới cằm Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên ngửa đầu nhìn , kỳ thực cảm thấy mình ra làm sao cả, nghĩ dáng người Trần Mặc Đông và Thẩm Nham khác nhau lắm, từng rất thích chiều cao ấy để mình được sà vào lòng Thẩm Nham, hưởng thụ cảm giác rất ấm áp.

      “Xin cho phép tôi được đưa Lộ về nhà.” Trần Mặc Đông mở miệng, hoàn toàn như mệnh lệnh, có chút cảm giác hỏi dò nào.

      “Nhà tôi rất gần, dám phiền.”

      “Tôi biết quán cháo, hương vị rất được.”

      “Tôi ăn rồi, thực dám phiền đến .” tìm lý do từ chối, ra cũng muốn ăn cơm.

      Trần Mặc Đông khiêm tốn đỡ Lộ Nghiên, chân bước ngừng. Để tránh tiếp xúc cơ thể với Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên chỉ có thể bước cùng .

      Đôi chân Lộ Nghiên phải bắt kịp tốc độ, mặt nở nụ cười ứng phó, hết giờ làm cũng được yên ổn, thầm oán hận Trần Mặc Đông, vì sao lại chuyện với kỳ lạ như vậy.

      ra đối với Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông luôn khiến có cảm giác bị áp bức, lần ăn cơm trước, cảm thấy Lâm Hướng khá dễ chịu, nhưng với Trần Mặc Đông luôn mang cảm giác dám chống lại, mà lại thể hiểu vì sao lại như vậy.

      “Cháo nhà XX ngon lắm, em thích.” Cánh tay Trần Mặc Đông đặt bên eo , Lộ Nghiên chỉ còn biết theo về phía trước, đường hai người chuyện, nhưng lúc này Lộ Nghiên thả lỏng mình hơn, cần làm việc và giày cao gót luôn khiến tâm tình vui vẻ.

      Lúc hai người bộ đến quán cháo là 9 giờ, nhưng quán ăn vẫn đông đúc như thường, mặt tiền cửa hàng lớn, bàn ghế đều làm từ gỗ, sau khi quan sát kỹ thấy bát đũa cốc bàn đều làm từ gỗ, dáng vẻ tinh xảo, nhưng giản dị chất phác. Hai người vào vừa đúng lúc có bàn ăn xong, vì thế may mắn có chỗ ngồi bàn hai người trong góc quán.

      Khi gọi món xong Lộ Nghiên còn có chút ngại ngùng, nhưng hương vị của cháo phả đến khiến chịu được sức hấp dẫn, giương mắt liếc nhìn Trần Mặc Đông, nhìn ăn từng ngụm , rảnh để ý mình, Lộ Nghiên mới thoải mái ăn.

      Dáng vẻ ăn của Trần Mặc Đông rất đẹp, đầu cúi xuống, phát ra thanh gì. Nhận thức việc đánh giá người khác như vậy là tốt, Lộ Nghiên cũng chuyên tâm ăn, hai người hề gì.

      Trần Mặc Đông cầm chiếc đũa gắp cho Lộ Nghiên miếng dưa cải ngon mát, Lộ Nghiên ngẩng đầu cười, nhìn bát cháo của chỉ còn non nửa, nhưng có vẻ ngừng ăn.

      “Ở đại học em học chuyên ngành gì?” Vấn đề Trần Mặc Đông nhắc đến có chút ngạc nhiên, Lộ Nghiên nghĩ người như chuyện khi ăn.

      “Học Kiến trúc.” Lộ Nghiên xong tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      “Lại tiếp tục tìm những công việc liên quan nữa sao?”

      tìm nữa, đột nhiên hứng thú nữa, em thích công việc và đồng nghiệp giờ, đương nhiên nếu phải giày cao gót em càng vui hơn.” Thực chữ “lại” Trần Mặc Đông hơi tác động đến Lộ Nghiên, cảm thấy biết gì đó, nhưng vừa mới tốt nghiệp tìm công việc liên quan đến chuyên ngành, nếu tìm được cũng là chuyện thường tình, chỉ số thông mình của đủ để phân tích những điều này.

      Trần Mặc Đông vụng về tìm đề tài chuyện, Lộ Nghiên sao cảm nhận được đó dường như là điều rất khó khăn với , vì hai người thường rơi vào im lặng. cảm thấy rất buồn cười, lại cảm thấy hai người rất thân thiết, nghĩ nghĩ lại bật ra tiếng cười, cháo trong miệng suýt chút phun ra ngoài.

      “Cái gì khiến em vui vẻ vậy?”

      “Em có thể ăn thêm bát cháo nữa ? Cháo này rất ngon.” Lộ Nghiên sang chuyện khác, nhưng là . Trời sinh tham ăn, chống đỡ được hấp dẫn của thức ăn. Thẩm Nham thường dùng điểm này để ‘tóm gọn’ .

      Trần Mặc Đông cười cười, gọi giúp bát, để yên lặng ăn.

      Khi tính tiền, Lộ Nghiên vốn muốn trả tiền, nhưng Trần Mặc Đông muốn, cuối cùng lấy câu: “Em chủ trì, chủ tri” làm kết luận.

      Hai người ra khỏi quán, cơn gió thổi vào mặt, rất thoải mái, Trần Mặc Đông đưa khăn tay của mình cho Lộ Nghiên, Lộ Nghiên hiểu, thấy Trần Mặc Đông chỉ tay vào khóe miệng, vội lấy chiếc khăn tay lau miệng, vốn cẩn thận, trước kia Thẩm Nham đều lấy tay giúp lau sạch, giờ nghĩ lại trong lòng cảm thấy rất buồn.

      Sau khi lau miệng xong, Lộ Nghiên mới nhận ra mình vừa dùng khăn tay của Trần Mặc Đông, chiếc khăn nắm chặt trong tay trả phải, mà trả cũng phải.

      “Ngại quá, lần sau em trả cái mới.”

      Trần Mặc Đông trả lời, khóe miệng bỗng cong cong.

      Hai người chuyện nhiều, tâm tư của Lộ Nghiên phiêu diêu nhớ lại, trong lúc tính tiền nhân viên của cửa hàng nhìn cứ chằm chằm vào , toàn bộ cảnh khó giải thích lúc nãy mất mặt, trong lòng thầm mắng Trần Mặc Đông, ràng nhìn thấy từ lâu mà bây giờ mới với , càng nghĩ ánh mắt Lộ Nghiên càng trở nên sắc nhọn. Trần Mặc Đông dường như cảm giác được ánh mắt chăm chú của Lộ Nghiên, quay đầu nhìn , nhưng lập tức khiến khiếp sợ, thu hồi ánh mắt hung hăng của mình.

      “Em ăn đều như vậy sao?” Trần Mặc Đông cười hỏi.

      Lần đầu tiên Lộ Nghiên nhìn thấy cười như vậy, nụ cười khiến mặt xuất thêm hai lúm đồng tiền, rất giống cậu bé… đáng , hơn nữa còn giống với Trần Mặc Đông nghiêm túc bình thường thấy. Lộ Nghiên ngạc nhiên đến mức biết trả lời thế nào.

      “Trăng đêm nay tròn nha.”

      “Em chuyển đề tài thế này thông minh gì cả.”

      “Em cẩn thận, haiz, mất mặt quá.” Giọng Lộ Nghiên tràn ngập chán nản.

      đường trở về, Trần Mặc Đông nghĩ lại chuyện đó đều cố nhịn cười, tuy Lộ Nghiên cảm thấy có chút mất mặt nhưng đến mức tức giận, “Muốn cười cười , nếu lại nghẹn chết đấy Trần tổng ạ, lúc ấy em chịu nổi trách nhiệm đâu.” Lộ Nghiên thoải mái câu, dường như có thể cảm thấy chút tình cảm tinh tế của dành cho , tuy muốn nhận, nhưng bắt đầu hiểu người trước mắt kia phải là người lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, ít nhất ở trước mặt như vậy, có thể đây chỉ là mặt nạ nhưng khi chiếc mặt nạ đẹp kia chỉ vì mình bạn mới xuất đó cũng là cảm giác rất đẹp và ấm áp.

      Nhưng đối với , vẫn có cảm giác áp bức vô hình.

      đường, bóng dáng hai người đan lẫn vào nhau dưới ánh đèn, ràng.

      thời gian dài Lộ Nghiên muốn ăn, thậm chí còn nghi ngờ mình mắc chứng kén ăn, mỗi ngày ăn rất ít, hiếm khi cảm thấy đói, cho dù có khi nhìn thấy thức ăn, hứng thú ăn cũng biến mất, vì thế bình thường quen mang kẹo trong túi để tránh bị hạ huyết áp. Hương vị cháo rất ngon, nhưng việc ăn được hai bát quả là điều kinh ngạc.

      Về đến nhà gần 11 giờ, ngày hôm nay rất mệt, Lộ Nghiên có thời gian suy nghĩ lại, lấy nước nóng để tắm, muốn rửa sạch những cảm xúc trong lòng, sau khi rửa mặt xong nằm xuống ngủ ngon lành, đêm mộng mị.



      Lời tác giả: Nam nữ chính bắt đầu tiếp xúc với nhau, tôi tin nội dung phía sau làm mọi người thích, hi vọng ủng hộ nhiều hơn, đóng góp nhiều hơn, comment nhiều hơn!
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :