1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Băng tiểu thư - Thiên Tầm (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Văn án:

      Kem que, người máy, đó là những từ chính xác nhất để hình dung về ,


      sai, nhân sinh của chỉ có công tác, mục tiêu trở thành người quyền uy nhất khoa tim,


      Dư thừa cảm xúc…… Đặc biệt là tình , càng cần!


      Nhưng có người đàn ông chỉ cần cười rộ lên cũng làm lòng người rạo rực lại cố tình quấn quít lấy ,


      vừa khéo chuyển đến ở đối diện nhà , khó tránh khỏi phải gặp mặt còn chưa tính,


      Lại vì muốn nhìn thấy mà xem bệnh viện như hoa viên dạo, nhìn thấu dùng vẻ ngoài kiêu ngạo che giấu tâm ,


      Chẳng những cho ước mơ về gia đình ấm áp, còn cho mượn bả vai dựa vào,


      Hại trái tim đóng băng bao năm, lại dần dần hòa tan,


      Nhưng được ảo tưởng, làm thế chỉ vì muốn hóa giải hiềm khích của cùng em mình,


      Mới coi em là “Bạn tốt” mà đối xử [ lại xem như bạn trai của em mình],


      Nhưng kỳ quái là, đối với so ra còn tốt hơn với em mình rất nhiều,


      những ngày nghỉ dẫn dạo phố, mua sắm…… Thậm chí còn ngoài ý muốn hôn ?!


      Ah, được, như nai con chạy loạn vì ,


      chỉ có thể cùng duy trì quan hệ bạn bè, dù thế nào cũng thể động tâm……
      tart_trung thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.1:


      tên là Cung Diệc Hân, hai mươi sáu tuổi, là bác sĩ của khoa tim bệnh viện Tân Sinh.


      Bệnh viện Tân Sinh là bệnh viện lớn, bên trong bác sĩ khá nhiều, vì sao chỉ duy nhất nhắc tới ?


      Bởi vì là con viện trưởng? Bởi vì là nữ bác sĩ xinh đẹp có tiếng trong bệnh viện? Bởi vì tuổi còn trẻ thăng chức làm bác sĩ chủ trì?


      Nhưng mà, nhắc tới là vì đặc biệt, đặc biệt đến nỗi chỉ cần lướt qua , cũng làm người ta kiềm được mà dừng chân, liên tiếp quay đầu.


      Đương nhiên, bộ dạng tương đối xinh đẹp là nguyên nhân thứ nhất, cần mang áp tròng cùng dán lông mi giả, đôi mắt to đến làm người ta kinh ngạc, ngũ quan lập thể ràng, làn da trắng nõn non mềm, môi hồng diễm lệ làm cho người ta xúc động muốn chạm vào, mà dáng người lại yểu điệu nhàng.


      Nhưng bây giờ con xinh đẹp chạy đầy đường, mặc kệ là đẹp nhờ vào công nghệ hoặc đẹp tự nhiên cũng như nhau, phải đều có thể khiến mọi người dừng chân, rốt cuộc có điểm nào đặc biệt?


      Có người , cảm xúc của phụ nữ như động vật, khi vui vẻ, khi tức giận. Khi nhiệt tình, khi lạnh lùng, nội tiết tố ảnh hưởng đến thay đổi cảm xúc.


      Cung Diệc Hân đặc biệt khác với mọi người ở điểm này, gặp phải loại vấn đề này.


      chuyện, chỉ trọng điểm, cũng lãng phí tinh thần điều vô nghĩa, lại thường trúng tim đen, làm cho người ta thể nào cãi lạ. vào phòng mổ, mang theo cảm xúc gì, cho dù nằm giường bệnh là người thân thích của mình cũng ngoại lệ, vẫn lạnh lùng trầm tĩnh, mỗi dao đều chính xác như máy móc.


      Bởi vậy có người là thiên tài khoa tim, cũng có người to gan tiên đoán, tôi trở thành trưởng khoa tim sớm hơn cả cha mình – Cung Tịch Duệ.


      Người máy, từ này thực thích hợp để hình dung, chính là như vậy.


      Cho nên có bạn bè, có họ hàng, có nghỉ ngơi, có giải trí, sinh hoạt của trừ bỏ công việc còn cái gì khác.


      Từng có người đàn ông với : “Tôi cảm thấy dường như luôn có cái gì đó đuổi chạy, phải dùng hết khí lực mới có thể đem tất cả kết thúc trong ngày hôm nay, nhưng biết như thế rất vất vả sao? Bởi vì ngày mai tỉnh lại, lại có cái mới đuổi theo .”


      Nhờ lời này, người đàn ông kia trở thành người bạn trai đầu tiên trong cuộc đời , cho phép chính mình bước chậm lại, thử làm như thấy những thứ đuổi theo phía sau mình, mãi cho đến khi người đàn ông kia em mình…… lại tiếp tục cố gắng vượt qua chông gai, vượt qua khó khăn để tiến lên trong cuộc sống, hơn nữa còn làm bản thân thêm bận rộn.


      Em tên Cung Ấu Lâm, hai mươi mốt tuổi.


      So diện mạo, em bằng , so đầu óc, em cũng thông minh như , so dáng người, em càng kém xa . Nhưng em ấy thắng tính cách, em ấy đáng hoạt bát, sáng sủa hào phóng, những nơi có em ấy luôn tràn ngập tiếng cười, em ấy hòn ngọc quý tay cả nhà, là công chúa, chỉ được ba mẹ cùng họ hàng thân thích thương, lại là có rất nhiều bạn bè quanh mình đến nỗi có thể biên tập thành sách.


      Cho nên người đàn ông kia thương em là đương nhiên.


      Đàn ông mà, đều thích công chúa, thích con hay cười.


      Mẹ là giáo viên nhạc ở trường đại học, bởi vậy em đàn dương cầm rất hay.


      Trong mắt người ngoài, đây là kết quả của di truyền gien, hai chị em người giống ba, người giống mẹ, là gia đình làm cho mọi người cực kỳ hâm mộ, nhưng chỉ có biết, đời này thể chỉ nhìn mọi việc từ bên ngoài, thực tế nhà cũng như vậy.


      “Diệc Hân, sắp tan tầm?”


      Thời điểm đến bên cạnh , y tá trưởng Nhan chào tiếng, cười, chính là khẽ gật đầu đáp lại.


      Y tá trưởng Nhan vì vậy mà cảm thấy thoải mái, rất ràng, đó là phương thức biểu đạt thiện ý.


      Y tá trưởng Nhan dùng bàn tay mập mạp chụp cánh tay , cười meo meo : “ thăm Ấu Lâm , em nó mình ở trong phòng bệnh, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.”


      buông xuống lông mày và lông mi, lời nào.


      Y tá trưởng Nhan là y tá lão thành của bệnh viện Tân Sinh, năm đó theo ba Cung Tịch Duệ cùng nhau đấu tranh giành thiên hạ, bọn họ thậm chí còn là bạn học trung học, đối với mọi việc trong bệnh viện, bao gồm gia đình viện trưởng, đều như lòng bàn tay.


      “Diệc Hân, con cũng hiểu được, Ấu Lâm từ có vẻ yếu đuối, đột nhiên đụng chuyện thường kinh hoàng thất thố, biết làm thế nào, con lại giống như vậy là người trấn định dũng cảm, thăm em nó ? mấy câu an ủi, yên tâm…… mẫu thân con còn ở đó.” Y tá trưởng Nhan cười譪 譪 .


      Sau lúc lâu lo lắng, miễn cưỡng gật đầu.


      “Đứa trẻ ngoan.” Y tá trưởng Nhan vỗ đầu , từ trong túi lấy ra cây kẹo mút cho , vẫn làm như khi còn .


      Nhìn bóng lưng y tá trưởng Nhan rời , cúi đầu, khẽ cười. đời này, cũng chỉ có y tá trưởng Nhan còn coi như đứa mà đối xử.


      về phía thang máy, khi thang máy mở ra, do dự mãi, mới cùng đám người phía sau tiến vào. Thấy , nhân viên cứu hộ đứng bên trong theo bản năng hơi lui về phía sau nhường chỗ, cũng chào hỏi bất kỳ ai, chính là mặt chút biểu cảm xoay người hướng mặt về phía cửa thang máy nhìn từng con số thay đổi.


      Hai, ba, năm……Thang máy lên từng tầng, bàn tay tôi đút trong túi quần nắm chặt thành quyền, khi thang máy dừng lại ở lầu bảy, vẫn do dự vài giây đồng hồ, phải bước ra ngoài cho mọi người rời , cuối cùng mới ra khỏi thang máy.


      ra, là người máy, nên có cảm xúc do dự.


      Quẹo trái, lướt qua chỗ y tá đứng, ở cuối hành lang có ba phòng bệnh cấp tổng thống.


      Phòng bệnh cấp tổng thống đại biểu cái gì? Đại biểu bên trong trang hoàng sang trọng lộng lẫy nhất, nhận được chăm sóc tốt nhất, bệnh nhân ở trong đó, phải quan to kẻ quyền thế cũng là người giàu có.


      tán thành việc bố trí loại phòng bệnh này. Tính ra phòng bệnh cấp tổng thống, có thể chứa mười giường bệnh, bệnh viện có thể nhận thêm mười bệnh nhân, nhưng thực hiển nhiên, người làm kinh doanh chắc chắn đồng ý cái nhìn của .


      bước ngang qua phòng bệnh thứ nhất, cửa phòng hơi hơi mở ra, theo khe hở nhìn vào, trông thấy ngồi bên cửa sổ.


      kia thực đặc biệt, lần trước nhầm phòng bệnh, nhưng lại với Cung Diệc Hân: ấy là Alice, mộng du đến nơi kỳ lạ, nhớ rất nhiều việc, vì sao có biện pháp từ trong mộng tỉnh lại, có phải phải trải qua nhiều lần mạo hiểm, mới có thể rời khỏi cái động thỏ bé này hay ?


      Ngày đó, còn hỏi Cung Diệc Hân, có thể giúp tiêm mũi hay , nhờ vào cảm giác đau đớn do kim tiêm, giúp tỉnh lại? Bởi vì cảm thấy, cứ ngủ mãi cũng phải là biện pháp.


      Vì thế, Cung Diệc Hân đặc biệt nhìn qua bệnh án của đó.


      Lúc này mới biết được tên là Khương Tuệ Thanh, tai nạn xe cộ, có ngoại thương, chính là vừa ngủ dậy, quên những chuyện xảy ra những năm gần đây, trước mắt, khoa tâm thần hội chẩn, muốn tìm ra nguyên nhân xác thực.


      Theo nghĩ, nếu đoạn kí ức mất là những kỉ niệm vui, lãng quên cũng là trong phương pháp do bệnh nhân tự mình chữa trị. khi như vậy, cũng cần miễn cưỡng nhớ lại.


      thích cùng Khương Tuệ Thanh ở chung, thích vẻ mặt điềm đạm yên tĩnh, khí chất bình tĩnh làm cho người ta tự giác cảm thấy an tâm.


      Có người , Ấu Lâm là đóa hoa hướng dương hoạt bát đáng , vàng óng khoe sắc, xán lạn, chói mắt, hấp dẫn ánh mắt toàn thế giới; mà là đóa bách hợp hoang dã cao ngạo, lẳng lặng nở, lẳng lặng khoe sắc nơi vùng núi, bên dòng suối, ở những nơi có người tự cho mình là thanh cao.


      Như vậy Khương Tuệ Thanh là cái gì? cảm thấy Khương Tuệ Thanh là đóa hoa hồng, xinh đẹp kiều diễm, lại chói mắt, mà ôn nhu mềm mại màu hồng phấn, như khi dưới ánh trăng lại có chút kinh diễm, làm cho người ta .


      Khương Tuệ Thanh hai mươi tám tuổi, lại có vẻ mặt của đứa trẻ, trong ánh mắt, luôn mang theo tia e lệ, làm cho tự chủ được mà muốn tới gần.


      Hẳn là phải bước thêm hai bước để trực tiếp đến phòng bệnh Ấu Lâm, nhưng lại theo bản năng mở cửa phòng Khương Tuệ Thanh, đến bên người.


      Thấy , Khương Tuệ Thanh điềm tĩnh mỉm cười. “Bác sĩ, nhiều ngày đến thăm tôi.” Khẩu khí kia, có hai phân làm nũng, hai phân oán trách.


      Khương Tuệ Thanh còn nhớ ? Sở dĩ là tự ấy lựa chọn lãng quên đoạn kí ức mất, cũng phải do đầu óc mất khả năng ghi nhớ?


      có khỏe ?” ngồi vào bên giường.


      tốt, tôi nếu tỉnh, lúc Tuệ Kình đến mắng tôi lười biếng.” Khương Tuệ Thanh thẹn thùng cười.


      hạ mi sau lại giương mắt hỏi: “ từng nghe qua Nhất Thủ Thi hay chưa?”


      Khương Tuệ Thanh lè lè đầu lưỡi hồng phấn, mặt hơi hơi đỏ. “Đầu của tôi tốt, cũng biết làm thơ, cứ thử xem, nếu thực biết tôi hỏi Tuệ Kình, nó nhất định biết.”


      “Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên, Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên, thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên, thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.” nắm chặt tay Khương Tuệ Thanh, giọng : “Trang sinh ngủ mộng thấy mình là con bướm, khi tỉnh dậy lại nghĩ, có khả năng mình chính là cái con bướm hay , khi đầu óc minh mẫn mới chính là nằm mơ, mộng chính mình là con người?”


      Cầm sắt – Lý Thương


      Cẩm sắt vì đâu ngũ-thập-huyền ?
      Mỗi dây mỗi trục gợi hoa niên.
      Trang sinh sớm mộng mê thành bướm,
      Thục đế xuân tình gửi tiếng quyên.
      Bể cả trăng thanh châu đẫm lệ,
      Ðồng xanh nắng ửng ngọc tan liền.
      Tình này ví thử sau còn nhớ,
      Khi qua rồi thuở lứa duyên !



      Nguồn: http://www.diendan.org/phe-binh-nghien-cuu/ve-bai-tho-cam-sat-cua-ly-thuong-an


      ngủ đến hồ đồ.” Khương Tuệ Thanh miệng như vậy, trong lòng lại thào đọc lại hai câu cuối – thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên……


      Hồi ức…… Hồi ức a…… Giống như có cái gì đó muốn đuổi theo hồi ức……


      hồ đồ, trái lại, thực thông minh, hiểu được dù là người hay là bướm, chỉ cần chính mình lúc nào cũng vui vẻ là được.” Lời ra khỏi miệng, trong lòng nhịn được tự giễu. Khuyên người dễ mà khuyên mình mới khó, tại sao làm cho chính mình vui vẻ chút?


      cần phải quan tâm là người hay là bướm sao?”


      “Đúng, cho dù ngủ như thế nào, chỉ cần mộng vui vẻ khoái trá là được.”


      “Nhưng là Tuệ Kình mắng tôi……” Khương Tuệ Thanh chu miệng lên, đáy mắt có chút vô tội, ràng là hai mươi tám tuổi, qua tuổi mười tám thanh thuần hồn nhiên.


      “Như vậy, Tuệ Kình của cần phải được giáo dục lại, ai có thể dùng tiêu chuẩn của chính mình để đánh giá người khác.”


      “Bác sĩ, thông minh. Trước kia tôi cũng muốn hi vào trường y, nhưng Tuệ Kình tôi rất ngốc, làm bác sĩ có tranh cãi với bệnh nhân.”


      Khương Tuệ Thanh nắm tay , cười đến đầy mặt ngọt ngào, mà luôn thích bị người khác đụng vào thế nhưng lại bỏ tay ra, hai người mặt lạnh, nóng mặt, ở dưới ánh mặt trời, tỏa ra vầng sáng xinh đẹp rực rỡ.


      là bác sĩ, có thói quen quan sát tình trạng bệnh nhân. Việc Tuệ Thanh chưa từng quên trước kia muốn thi vào trường y, như vậy, tại sao lại vứt bỏ đoạn kí ức kia?


      Rút đóa Tulip trong bình đưa cho Khương Tuệ Thanh. “Đừng suy nghĩ nhiều, hoa chưa bao giờ nghĩ vì sao chính mình nở rộ, cũng lo lắng chính mình vì sao tàn, dùng trực giác để nắm bắt cuộc sống, con người rất tự tại.”


      Gật đầu tạm biệt xong, đứng dậy, chuẩn bị rời , chưa từng quên mục đích chủ yếu khi mình lên lầu 7.


      “Bác sĩ……” Khương Tuệ Thanh gọi .


      dừng bước, quay đầu.


      “Có thể hay mời …… Có thời gian rảnh rỗi đến thăm tôi? đến, tôi rất khoái nhạc.”


      quên cả hô hấp. cho rằng bản thân chỉ biết cầm dao phẫu thuật, nghĩ tới mình cũng có thể cho người khác cảm thấy vui vẻ. Mọi người đều là quái thai, hóa ra như hoa hồng này cũng quái thai giống .


      “Được.” đồng ý, nhìn Khương Tuệ Thanh ấm áp ý cười.


      Xoay người, lọt vào tầm mắt người đàn ông.


      chưa mở miệng, liền lên tiếng, ngữ khí lãnh liệt, so với , chỉ có hơn chứ kém.


      là ai?”


      nhìn ra tôi là ai sao?” kéo kéo cổ áo blouse.


      “Tôi ràng với y tá, cho bác sĩ nội trú đến quấy rầy.”


      Bác sĩ nội trú? quá coi thường .


      nhàng mỉm cười, ngay cả trả lời cũng lười, lướt qua người , nghĩ tới, đột nhiên giơ tay giữ chặt cánh tay , đem kéo trở lại.


      cùng bốn mắt nhìn nhau, hai người đánh giá lẫn nhau, ai cũng chịu mở miệng trước.


      Thấy bọn họ giằng co bất động, Khương Tuệ Thanh vội vàng tiến lên. “Tuệ Kình, chị giới thiệu với em, ấy là bạn tốt của chị, là bác sĩ.”


      Bác sĩ? Ngay cả tên cũng biết, liền đem người ta trở thành bạn tốt, cũng chỉ có chị ngu ngốc mới có thể làm ra loại tình này! tức giận trừng chị mình. Chị ngốc, khi nào mới có thể ghi nhớ lời giáo huấn của ?


      rút tay mình về, nhìn cũng thèm nhìn , liếc mắt cái gật đầu thăm hỏi Khương Tuệ Thanh, rời .


      Khương Tuệ Thanh đuổi tới ngoài cửa, nhìn bóng lưng kêu: “Bác sĩ, được quên, phải ghé thăm tôi.”


      Tức giận đem chị kéo về phòng bệnh, Khương Tuệ Kình ngón tay gõ gõ đầu , “Cảnh giác chút, được đem mỗi người đều trở thành bạn bè.”


      “Chị thích ấy.” Khương Tuệ Thanh dựa vào bả vai em trai.


      Bọn họ là long phượng thai, hai người sinh ra chỉ cách nhau 6 phút, lại ngăn cách hai ngày. là chị, Tuệ Kình là em; Em trai là thiên tài nhi đồng, lại là đứa trẻ ngu ngốc. thường nghĩ, Tuệ Kình nhất định là trời sinh làm ác bá, thời điểm ở trong bụng mẹ, liền đem toàn bộ óc cướp , mới hại đầu óc trống rỗng, đành phải dùng tương hồ bỏ thêm vào.


      Cá tính bọn họ hoàn toàn bất đồng — Tuệ Kình lạnh lùng, Tuệ Thanh nhiệt tình; Tuệ Kình bình tĩnh lý tính, mọi chuyện Tuệ Thanh đều giải quyết bằng cảm tính; Tuệ Kình lý trí quan trọng hơn hết thảy, Tuệ Thanh chỉ cần người ta tốt với phần, lòng đáp lại.


      Theo loại tính cách này, Tuệ Kình chỉ chiếm tiện nghi người khác, Tuệ Thanh lại bị chiếm tiện nghi khắp nơi, hai người bất đồng như vậy đúng là long phượng thai, người ta nghe thấy liền cảm thấy thể tưởng tượng nỗi.


      “Người nào mà chị thích?” Ngay cả lưu manh đều có thể thương, căn bản tin mắt nhìn người của chị mình.


      “Đúng vậy, giống Tuệ Kình nhà chúng ta, người trong lòng mới chiếu cố nha. xem, thiên sứ phòng bên cạnh, hôm nay lông chim trắng noãn có dài ra hay ?” Khương Tuệ Thanh chê cười .


      Tuệ Kình nhà bọn họ bất ngờ gặp gỡ phòng bên, tên là Cung Ấu Lâm, bộ dạng rất mỹ lệ, tuy rằng ngũ quan so với của bác sĩ kém chút, nhưng là gương mặt thích cười, thực tươi mát.


      Nghe chỉ có hai mươi mốt tuổi, tuổi còn trẻ mắc bệnh thực đáng thương, mà Tuệ Kình nhà bọn họ cực kỳ đồng cảm, thương, trong lòng để ý, phát Ấu Lâm mình vụng trộm trốn ở cầu thang khóc thút thít, liền quyết định mình trở thành người bảo hộ đó.


      hiểu được, Tuệ Kình tính cách hùng là do thói quen bảo vệ người chị yếu kém như , mới có thể đối xử tử tế với kẻ yếu đời này.


      “Chị nhàm chán, có thể tìm Ấu Lâm chuyện phiếm.”


      cười đồng ý, trong lòng lại nghĩ, vẫn thích cùng bác sĩ mặt lạnh chuyện hơn, nhưng là……


      “Tuệ Kình, chị khi nào có thể về nhà?” thích nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng này.


      vội, chờ nhóm bác sĩ cảm thấy sức khỏe chị khá hơn, chúng ta trở về nhà.”


      “Nhưng mà bác sĩ ……”


      cái gì?”


      “Trang Sinh nằm mộng thấy mình là con bướm, là bướm hay là người có quan hệ gì, chỉ cần mỗi phút đều sống vui vẻ khoái trá là được rồi.”


      thích vị “Bác sĩ” kia, nhưng thừa nhận, rất…… Chết tiệt đúng.


      Giơ tay, xoa xoa tóc của , ôn nhu : “Thực xin lỗi, em phải ở bên chị nhiều hơn.”


      Khó mà nhìn được vẻ ôn nhu của , lắc đầu. “Em vì chị làm quá nhiều rồi.”


      đủ……”


      Khương Tuệ Kình ôm chị vào lòng. Chị này, từ , chị ngốc đến nỗi làm cho cảm thấy sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, nhưng tại mới hiểu được, chị vĩnh viễn là gánh nặng ngọt ngào thể bỏ của .


      tart_trung thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.2:

      Rời khỏi phòng bệnh Khương Tuệ Thanh, lại chần chờ khi tiến vào phòng bệnh Cung Ấu Lâm. luôn chần chờ, thời điểm phải đối mặt người nhà.


      Thở mạnh, lo lắng cả nửa ngày, mới đẩy cửa tiến vào.


      Cung Ấu Lâm nằm giường bệnh, nghe thanh cửa chuyển động, khuôn mặt tái nhợt chợt chút đỏ ửng, nhìn về phía cửa, lại phát tiến vào cửa, phải là người trong lòng mong chờ ……


      “Chị.”


      cắn cắn môi, có cảm giác biết phải làm sao, nhưng nhớ tới Khương Tuệ Kình, nhịn được mỉm cười.


      Tuệ Kình đẹp trai tuấn là thiên sứ…… Có phải ? là công chúa, lo nghĩ, được che chở, nhưng cũng cho rằng mình chính là thiên sứ.


      Bởi vì làm rất nhiều chuyện xấu, chút ác tâm, có chút lòng ghen tị, cho nên đối với chị mình thực tệ, còn thường xuyên gây chuyện xấu rồi để chị mình gánh trách nhiệm, như vậy chính mình làm sao có thể là thiên sứ?


      từng nghĩ tới, có phải bởi vì chính mình quá xấu xa, thượng đế mới trừng phạt , để cho mắc phải căn bệnh này.


      Nhưng mà, vì Tuệ Kình, nguyện ý cố gắng biến chính mình thành thiên sứ thiện lương. Đúng, muốn hối cải, phải trở thành chân chính, ngày nào đó, biến thành thiên sứ hàng giá .


      ngẩng đầu cười, lại gọi tiếng chị. Hôm nay, muốn bắt đầu sám hối, sau mỗi ngày, muốn cố gắng làm đứa em tốt.


      Cung Diệc Hân đến trước giường, bình tĩnh nhìn em mình, biết mình nên dùng thái độ gì đối mặt với nó. Đó là người nhà của , nhưng hai chữ “Người nhà” đối với , cũng đồng nghĩa với oán hận.


      “Có khá hơn chút nào ?” Khẩu khí thực công thức hoá, trong đôi mắt , chút gợn sóng.


      “Chị, bệnh của em có phải rất nặng hay , nghiêm trọng đến…… Bác sĩ phải bó tay?” Cung Ấu Lâm ngữ khí chần chờ, hai tròng mắt lộ vẻ bất an.


      Hai đầu lông mày nhíu chặt. Rất nhiều bệnh nhân hỏi vấn đề này, lạc quan mà , chỉ căn cứ vào thực tế mà trả lời. thể cảm xúc gì, lựa chọn trầm mặc, nhưng nghĩ tới, hôm nay người hỏi mình lại là em oán hận hai mươi mấy năm.


      nên trả lời thế nào? bối rối biết làm sao, may nhờ có bề ngoài lạnh lùng che đậy nên ai có thể phát giác vô thố của .


      “Chị, bệnh của em thực nghiêm trọng, đúng hay ?” Vẻ trầm mặc của làm lòng Cung Ấu Lâm càng thêm nặng nề, tiếp theo hai má ửng hồng, nước mắt lưng tròng.


      Thấy Cung Ấu Lâm như vậy, yên lặng thở dài, ly khai ánh mắt, nhìn bệnh án trong tay. Nhưng bệnh án này phải của Ấu Lâm, chính là cần cái gì đó để che giấu, che giấu hoảng loạn sao ra được của .


      nên suy nghĩ bậy bạ, kết quả kiểm tra vẫn chưa có, chừng chỉ là bệnh .” dối, lần đầu tiên, dối bệnh nhân.


      Cung Ấu Lâm thở phào, giữ chặt tay , chân thành : “Chị, thực xin lỗi.”


      trả lời, tại sao Cung Ấu Lâm lại nới thực xin lỗi?


      “Từ , chị luôn luôn vĩ đại như vậy, làm cho em thực ghen tị với chị. Còn nhớ giáo Lâm hồi năm nhất tiểu học hay ? luôn :『 là, chị em kiểm tra dưới trăm điểm, em tại sao ngay cả đạt sáu mươi điểm cũng khó khăn như vậy?』 em giận , càng giận mỗi lần xong, cả lớp cười em.”


      Bình tĩnh nhìn em , Cung Ấu Lâm tại sao lại kể những chuyện năm xưa.


      Nhưng mà thực vẫn còn nhớ giáo Lâm, nhớ hồi , hết cố gắng, tất cả đều vì muốn trong mắt ba mẹ có , nhưng mãi về sau, mới hiểu được, chính mình càng vĩ đại, càng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mẹ mình. phải làm sai, nhưng luôn phải gánh chịu trách nhiệm.


      Đến cuối cùng…… Đến cuối cùng a……


      Cung Diệc Hân bĩu môi. Đến cuối cùng hiểu ra rằng mình vĩ đại còn là lý do để chịu giày vò, đáy lòng tràn ngập, hiểu được có phải tất cả chỉ là bất đắc dĩ.


      “Em ở trong nhà là công chúa, cha mẹ thương em sủng em, nhưng vì chị mà khi rời khỏi nhà, em liền biến thành đứa đại ngu ngốc trăm phần trăm, em biết mình sai ở đâu, vì sao mẹ sinh ra chị xinh đẹp thông minh như vậy, lại sinh ra em vừa ngốc lại xấu?”


      , nghĩ Ấu Lâm vừa ngốc lại xấu, nhưng…… Nếu vừa ngốc lại xấu có thể được ba mẹ thương, cần thông minh cùng mĩ lệ để làm gì?


      “Cho nên em hỏi mẹ, có cái gì em biết mà chị biết, mẹ suy nghĩ nửa ngày, quyết định dạy em đàn đàn dương cầm……”


      Đúng, kiện kia ấn tượng sâu sắc.


      nhớ Ấu Lâm tựa vào trong lòng mẹ, mỗi khi đánh ra hai , mẹ ngừng vỗ tay, khen Ấu Lâm thông minh nhất, là đứa trẻ cực kì có thiên phú.


      hy vọng hão huyền có ngày được mẹ khen như vậy, vì thế cùng bạn học lớp thỏa thuận, giúp đối phương làm bài tập, đối phương dạy đánh đàn.


      phải thực thích nhạc, nhưng đối với việc luyện đàn dương cầm cực kì nghiêm túc, đến đâu đều đeo tai nghe, mỗi ngày luyện luyện lại những đoạn nhạc, chiều nào sau giờ học, cũng ở lại lễ đường của trường học luyện đàn, mãi đến khi nhân viên tạp vụ đến khóa cửa, mới cầm cặp sách rời .


      Về sau có lần, trong nhà có khách, mẹ muốn Ấu Lâm đàn đoạn nhạc cho các chú xem, Ấu Lâm đàn bài Ong mật , khách khứa cười khen Ấu Lâm thông minh, sau đó quay đầu hỏi: “Chị có thể đàn hay ?”


      gật đầu tới phía trước đàn dương cầm, đàn bài Alice, biểu của làm mọi người xung quanh kinh diễm, những vị khách vỗ tay như sấm, hết sức khen ngợi, con giống mẹ.


      Khi đó hiểu mẹ mình vì sao khi đó sắc mặt trắng bệch, về sau liền hiểu, mới biết được chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn.


      Tối hôm đó, Ấu Lâm khóc lớn, mẹ vì thế mà tát bạt tai, người đầy những vết thương xanh tím mẹ dùng móc áo đánh, hơn nữa còn đe dọa , muốn vĩnh viễn được chạm vào đàn dương cầm, sau ngày đó, hề chạm vào đàn dương cầm thêm lần nào nữa.


      từng hỏi tự hỏi bản thân ngàn lần, vì sao mẹ đối xử công bằng với , rốt cuộc làm sai chuyện gì, làm cho mẹ chán ghét mình như vậy?


      Cái đáp án kia, năm hai trung học rốt cục hiểu .


      “Em phải cố ý hại chị, em chỉ là cảm thấy đau lòng chán nản, mình nghiêm túc luyện tập như vậy, thế nhưng so với chị chỉ bất ngờ đàn bài cũng hay hơn em cả trăm lần, em thực rất tức giận, giận đầu óc mình sao lại ngu ngốc như vậy, nhưng mà em thực nghĩ tới, mẹ lại ra sức đánh chị……”


      Nước mắt của Ấu Lâm hề làm cảm thấy thương tiếc, nhưng lại gợi lên nhưng kí ức mà thể nào quên.


      Hồi hiểu, vì sao mẹ lại hận mình như vậy? Cho rằng giống như bà nội , bởi vì mẹ hy vọng có thể sinh con trai, nghĩ tới lại sinh ra đứa con , vì quá thất vọng nên mới có loại biểu này.


      Về sau khi mẹ sinh ra Ấu Lâm, vui mừng, vui mừng vì từ nay có thêm người em và mình cùng nhau gánh vác oán giận của mẹ.


      nghĩ tới Ấu Lâm cũng là con , nhưng lại là hòn ngọc quý tay mẹ, còn vẫn chỉ là bé lọ lem.


      Hồi Ấu Lâm hay khóc, thích mách lẻo, vì thế mà bị đánh bị mắng vô số lần nhiều đến đếm được. Khi bắt đầu học, nghĩ ràng chỉ cần học giỏi thành tích tốt làm mẹ vui, ai ngờ được mẹ vẫn coi thường, oán hận như trước, mất mười mấy năm cố gắng hi vọng có được tình thương của mẹ, về sau mới hiểu được, mình uổng phí khí lực.


      “Có lần em muốn chị chơi với em, chị chịu, em bị chọc tức, chân đứng vững, nên ngã từ cầu thang xuống, em khóc :『 Đều là do chị làm hại.』 câu kia ý tứ là chị chịu chơi với em, hại em rất tức giận nên mới ngã xuống, phải chị đẩy em, nhưng mẹ lại hiểu lầm, lấy chổi lông gà 撢 撢đánh chị, thực xin lỗi……”


      Lần đó bị đánh tới da tróc thịt bong, mình đầy thương tích, đằng đẵng hai tuần lễ, mặc đồng phục mùa đông đến trường học, rước lấy ánh mắt khác thường, mà những bạn học nam đùa dai cố ý kéo mở tay áo của , lại nhìn thấy tay đầy những vệt xanh tím, sợ tới mức thành lời……


      Mẹ hiểu lầm như vậy, trong lúc đó Ấu Lâm cùng , lại hiểu là vì sao lại như vậy.


      gì coi như thừa nhận, đặc biệt là khi vào năm hai trung học.


      Sau kì nghỉ đông của năm hai, tiếp tục theo đuổi bóng lung mẹ, bao giờ chờ mong tình thương của mẹ nữa vì biết như vậy chỉ là ảo tưởng cần thiết, dám tưởng tượng có ngày, bé lọ lem cùng mẹ kế giải thích mọi hiềm nghi lúc trước.


      biết mẹ vĩnh viễn ra nguyên nhân vì sao hận mình như vậy, áy náy cho nên nhẫn, nhưng đến cuối cùng…… Lại còn hơn cả oán hận.


      Sau đó biến thành người máy, người chỉ biết ăn uống và đọc sách, người máy có cảm tình, cho đến khi Mộc Thụ xuất trước mặt .


      “Chị, em cái gì cũng thua kém chị, chỉ có duy nhất khuôn mặt tươi cười, cười đến ông bà nội mở cờ trong bụng, cười đến đồng học bằng hữu nguyện ý cùng em kết làm bạn bè, em thường tự với chính mình, chỉ cần thiện lương, đáng , có rất nhiều người thích mình.”


      “Dù em tự tin bao nhiêu nhưng mỗi lần ở trước mặt chị, lại còn sót lại chút gì. Chị học giỏi như vậy, thi thủ khoa trường y, em ngay cả trường trung học công lập cũng vào được, bạn bè của ba đều chị là niềm tự hào của nhà họ Cung, Còn em sao? Em tuyệt đối là nỗi sỉ nhục của ba, đúng vậy, bác sĩ nổi tiếng làm sao có thể sinh ra đứa con đần độn như vậy.


      “Trong lòng em hiểu được, đời này chỉ có mẹ cảm thấy em tốt hơn chị, mà do lòng tham, em cảm thấy chỉ có mẹ là em đủ, cho nên em mới tìm cơ hội chỉnh chị, cho nên em mới…… Cướp Mộc Thụ, em cho rằng cướp có thể ở trước mặt chị hãnh diện, thực xin lỗi……”


      Ấu Lâm được hãnh diện.


      Năm ấy còn học tại trường y, việc học ở trường y rất nặng nề, nhưng cắn chặt răng, dám , muốn có thành tích học tập nổi trội xuất sắc, cho nên thường xuyên mất ăn mất ngủ, vì thế dạ dày bị loét, nhưng quan tâm, được mẹ coi trọng, ít nhất muốn ba ở trước mặt đồng nghiệp được hãnh diện.


      là người máy, cũng bài xích kiểu xưng hô này, thậm chí còn cảm thấy rất tốt.


      Cho đến khi Mộc Thụ xâm nhập vào cuộc sống của , làm cho vui vẻ và để mắt đến sức khỏe của .


      Khi đó, thực cho rằng, có lẽ làm bình thường thực tốt, cho đến ngày nào đó, phát Mộc Thụ cùng Ấu Lâm hôn nhau trong sân.


      Ngày đó, ràng nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát.


      Ngày đó, với chính mình, làm người máy có vẻ an toàn.


      Ngày đó, quyết định, quyết định cả đời sống độc thân……


      Nhưng vận mệnh cũng có đơn giản buông tha , lúc ấy Ấu Lâm chỉ mới mười lăm tuổi, mẹ biết hai người quen nhau, phi thường bất mãn, nhưng lại có trách cứ Ấu Lâm, ngược lại phẫn nộ chỉ trích là do dẫn Mộc Thụ về nhà, tức giận “Dâm đãng” dạy hư em .


      Nhưng khi bị đánh, dám dùng tay chống đỡ côn bổng của mẹ, bởi vì khi đó quyết định, muốn trở thành người nối nghiệp cha, trở thành bác sĩ tim nổi tiếng, cho nên đôi tay đối với , vô cùng quan trọng, cũng bởi vậy, lần đó bị đánh, nằm yên giường, ba ngày xuống giường được.


      “Em thực hối hận hành vi của mình, xin lỗi hại chị bị mẹ đánh chửi, mà em phải cố ý, cảm giác được tội ác của mình, em muốn tiếng xin lỗi với chị, nhưng mà chị…… Rất lãnh đạm, mỗi lần hẹn gặp chị,『 thực xin lỗi 』lại nghẹn trong cổ họng, ra thành lời.”


      Cung Diệc Hân vẫn duy trì trầm mặc.


      cần câu『 thực xin lỗi 』kia, mặc kệ là Cung Ấu Lâm có cố ý hay vô tình hại mình bị đánh, cũng lớn lên như vậy, vui vẻ cũng tốt, đau thương cũng được, hôm nay Cung Diệc Hân ra, cũng thay đổi được gì.


      cẩn thận nghỉ ngơi .” muốn nghe tiếp, cắt lời Ấu Lâm, vẫn công thức hoá mở miệng, tựa như bác sĩ đối xử với bệnh nhân.


      “Chị, chị chịu tha thứ cho em sao? Cho dù em sắp chết, cũng tha thứ?” Cung Ấu Lâm cầm tay , cho .


      Hít vào. đối với Ấu Lâm có chút kiên nhẫn. “ chết, ba mẹ dùng hết sức để cứu .” Dù sao, trong cảm nhận của Ấu Lâm chính là tiểu công chúa của bọn họ.


      chú ý tới, trong khẩu khí của mình có tia chán ghét.


      “Chị, thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Đều là do em sai……”


      Cung Ấu Lâm đột nhiên kéo chăn bông khóc lớn.


      Nếu lúc này mẹ bước vào, khẳng định mọi việc trở nên rắc rối. Loại “Hiểu lầm” này lại lập lại lần nữa, hiểu, nếu Ấu Lâm thực cảm thấy có lỗi với , vì sao lại lặp lại màn trình diễn này?


      có ác ý nhận định Ấu Lâm diễn trò, nhưng việc này diễn ra rất nhiều lần, thể ngăn bản thân suy nghĩ như vậy.


      “Hóa ra trong những việc cần làm của bác sĩ, là làm cho bệnh nhân khóc rống thất thanh.”


      Khương Tuệ Kình hành lang, bởi vì cửa phòng bệnh đóng kín, nên nghe được tiếng khóc của Cung Ấu Lâm, vội vàng bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng này — vô tâm vô phế, đối diện với bệnh nhân rơi lệ đầy mặt, vẫn cứ thờ ơ.


      Khuyết điểm của quan tâm đến người xung quanh, nhận định.


      nâng mi, nhàn nhạt liếc nhìn , chút cảm xúc.


      Cung Ấu Lâm phát người đến là Khương Tuệ Kình, vội vàng khịt khịt mũi : “ có việc gì, phải lỗi của chị ấy, là do em kích động, chị chỉ tới an ủi em thôi.”


      An ủi? liếc mắt nhìn lạnh như băng đứng ở kia. giống như an ủi người khác sao.


      Nhưng mà ấy là chị Ấu Lâm? Cái này kỳ quái, các điểm giống nhau, hai người như vậy đúng là chị em?


      Trong khi Khương Tuệ Kình đánh giá Cung Diệc Hân, cũng quan sát hai người kia, nhìn thấy mặt Cung Ấu Lâm ở phía sau đỏ bừng lên, biểu thẹn thùng làm cho người ta ngửi được mùi mờ ám. Quả nhiên là công chúa, đến đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông.


      Lạnh lùng cười. Chỉ có , mới có thể thu thập nước mắt công chúa thôi?


      muốn giải thích, xoay người rời khỏi phòng bệnh, nghĩ tới Khương Tuệ Kình lại đuổi theo, chạy nhanh đứng trước mặt , ngăn cản rời .


      “Có việc gì?” liếc mắt cao thấp đánh giá chút.


      ở khoa tim?”


      Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, làm dò xét ràng thân thế của ? liếc mắt nhìn , gật đầu.


      “Bệnh của Tuệ Thanh có ảnh hưởng trái tim, về sau mời cần quấy rầy chị ấy, bằng ……”


      Bằng ? đời này người có thể uy hiếp chỉ có “Mẹ”, …… có cái ả năng đó.


      “Đây là ý của Tuệ Thanh sao?”


      “Là ý của tôi.”


      “Nếu vậy xin lỗi, người tôi quấy rầy phải là , trừ phi là ấy chính miệng với tôi, bằng , thứ lỗi thể nghe theo. Nhưng nếu cầu tôi được quấy rầy Cung Ấu Lâm …… cứ yên tâm tôi tới nữa.”


      xoay người tránh , bước nhàng bình tĩnh, dường như ai cũng làm dao động.


      Chăm chú nhìn bóng lưng của , Khương Tuệ Kình suy nghĩ sâu xa. Đó là như thế nào? Lạnh lùng như hàn băng ngàn năm, thể hòa tan, rất độc lập, dường hư cả thế giới này cùng có quan hệ, bất ngờ là nghề của lại quan hệ với con người rất nhiều.


      Mày khẽ nhếch, lần đầu tiên, có hứng thú với người .
      tart_trung thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.1:

      Hôm nay đối với Cung Diệc Hân mà , là ngày thuận lợi.


      Thời gian trực ban, khám bệnh, kiểm tra phòng bệnh, xem bệnh án, vào phòng mổ, nhưng dao vừa hạ…… Rạch lên vết khâu lần trước.


      Khi rời khỏi phòng mổ, liếc mắt nhìn bệnh nhân, tuổi vẫn còn , mới mười sáu tuổi, vốn nên có thân thể khỏe mạnh, cuộc sống tốt đẹp.


      Ỏ lần phẫu thuật trước, mẹ của bệnh nhân biết lần phẫu thuật này rất phiêu lưu, cơ hội giải phẫu thành công chỉ 20%, nhưng vẫn quyết định mạo hiểm, nguyên nhân – chỉ có hai con đường là chết hoặc mạo hiểm, còn lựa chọn nào khác.


      Kéo bao tay, Cung Diệc Hân ra khỏi khu vực cách ly, thống hận việc phải gặp người nhà để thông báo kết quả phẫu thuật.


      Cửa tự động mở ra, vượt qua cánh cửa kia, nhìn vào ánh mắt người nhà bệnh nhân, đáy mắt đối phương tràn ngập hi vọng, chờ đợi ra đáp án, đáng tiếc thể.


      đến gần, gục đầu xuống, nhàn nhạt : “Tôi xin lỗi.”


      Nháy mắt, người nhà đau thương khóc rống.


      là bác sĩ khoa tim, 80% phải đối mặt trọng bệnh, cái chết mỗi ngày đều lướt qua bên người , theo lý thuyết, nhìn thấy loại này trường hợp từ lâu trở thành thói quen mới đúng, nhưng…… thủy chung thể tập thành thói quen.


      “Con bé chết sao? Trời ơi…… Nó chết……”


      Mẹ bệnh nhân khóc rống thất thanh, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, bất chấp ở trước mặt mọi người quỳ xuống, cứ gào khóc như vậy, nếu phải cõi lòng tan nát đến cực điểm, ai làm loại tình này.


      “Nha Nha thể chết được, có con, mẹ cũng còn gì cả…… Ba của con bị bệnh tim bẩm sinh, rời xa chúng ta từ rất sớm, mẹ chỉ còn lại mình con, chỉ còn lại có con……” Bà hai tay che mặt, nước mắt theo khe hở lòng bàn tay trào ra. “Mọi người đều Nha Nha ỷ lại tôi, nhưng bọn họ biết, Nha Nha là mục tiêu sống của tôi, mấy năm nay, chúng tôi dựa vào nhau, có con, mẹ phải sống thế nào…… Sống sao đây……”


      Bà khóc gào, nấc nghẹn, giống như muốn đem toàn bộ tuyệt vọng trong lòng khóc hết lần.


      Lẳng lặng lắng nghe những tâm cực kì bi ai của bà, mặt mày Cung Diệc Hân càng ưu sầu hơn.


      Thời khắc đứa được sinh ra, cái bọn họ phải đón nhận phải hy vọng mà là chờ chết, thử hỏi, có mấy người làm ba làm mẹ có thể chấp nhận?


      Chồng của bà lựa chọn trốn tránh, chỉ là chuyện thường tình, mà bà lựa chọn thừa nhận, là vì tin tưởng cùng dũng khí, thực tế, bà làm rất tốt.


      Bệnh như vậy còn có thể sống đến mười sáu tuổi, trong bệnh án được cho là cao tuổi.


      Người máy có tia cảm tình, đưa tay, vỗ vỗ vai người mẹ khóc thút thít, đạm thanh : “Bà đừng khóc, Nha Nha còn chưa chết, bà chẳng phải còn cơ hội……”


      Lần đầu tiên, thể trầm mặc đối mặt với tuyệt vọng của người nhà bệnh nhân.


      Lời của làm cho mẹ bệnh nhân áp chế bi thương cường đại, hai mắt trợn to lên, cố sức nhìn , ngay sau đó, mừng rỡ như điên ôm lấy .


      “Nếu có trái tim khỏe mạnh, tốt.” Cung Diệc Hân tiếp.


      Lời của làm cho người mẹ, lại lần nữa từ thiên đường rơi vào địa ngục.


      Nếu chờ được trái tim, lựa chọn hôm nay mạo hiểm…… Mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân bởi vì đợi được thay tim mà chết giường bệnh, Nha Nha của bà cũng như vậy sao? Bà từng nghĩ với bác sĩ – hãy mổ ngực của tôi, lấy trái tim tôi, thay cho Nha Nha!


      Nhưng…… Bà còn có thể cầu cái gì? Ít nhất Nha Nha chưa chết, ít nhất con còn có thể mở mắt ra, kêu bà tiếng mẹ……


      Hạ mi, buông ra cổ tay áo Cung Diệc Hân, bà thở sâu, gật đầu, lại gật đầu, giống như chuyện với , cũng giống với chính mình.


      “May mắn nó còn có thể rời khỏi bàn mổ; May mắn tôi còn có cơ hội cùng con bé tạm biệt; May mắn, tôi còn có thể mua bánh ngọt dâu tây sinh nhật, có thể mua cho con bé bộ quần áo màu hồng, bác sĩ biết bộ quần áo kia có bao nhiêu quý giá, nhưng nó rất thích, cho nên tôi dự tính mua cho con bé, chờ nó mặc vào, tôi muốn giúp nó chụp nhiều bức ảnh……”


      ra càng nhiều, bà mới giật mình phát , trong lúc đó chính mình cùng con nguyên lai còn có nhiều việc chưa hoàn thành như vậy.


      Cung Diệc Hân phải dạng phụ nữ chủ động, nhưng lần này, chủ động.


      cầm chặt tay người nhà, nghiêm túc : “Mặc kệ duyên phận hai người còn kéo dài được bao lâu, nhưng xin hãy tận dụng mỗi phút để làm cho con bà hiểu được, bà nó bao nhiêu, làm cho nó hiểu được đời này chỉ gặp được lần, con bao giờ độc, bởi vì…… Con bé gặp được người mẹ mình như chính sinh mạng.”


      “Cám ơn người, cám ơn bác sĩ Cung.” Bà lui ra phía sau hai bước, cúi người sâu chào Cung Diệc Hân. “Cám ơn để con bé chết bàn mổ, cám ơn cho tôi cơ hội được với con bé, mẹ con.”


      Sau đó bà lại lần nữa cúi đầu chín mươi độ, mới lau nước mắt, xoay người, bước nhanh về phía nhà vệ sinh.


      Nhìn bóng lưng người mẹ, dường như người vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp của cái ôm kia.


      Nha Nha là may mắn, chưa từng bị vứt bỏ, giống , dù liều mạng làm gì cũng thoát khỏi vận mệnh bị vứt bỏ.


      Nhìn đồng hồ đeo tay. Nên tan tầm, hôm nay ác ma (ý công việc) đuổi theo chạy mệt đến buông đao đầu hàng, mà ngày mai…… quay đầu. Chuyện ngày mai, ngày mai tính tiếp.


      ra cửa lớn bệnh viện, mới phát giác bụng mình rất đói, ăn qua cơm nắm hay là bánh mì sandwich? Uổng phí đầu óc tốt như vậy, tại làm thế nào cũng nhớ ra.


      Tiếng chuông di động vang lên, nhìn màn hình, là bà nội. “Bà nội, con là Diệc Hân.”


      “Diệc Hân, bà nội muốn hỏi con, Ấu Lâm có kết quả chưa? Có biết con bé bị bệnh gì hay ?”


      “Vẫn chưa có.” dựa vào tình hình thực tế .


      Tuy rằng chưa có, nhưng chỉ cần có đầy đủ vài xét nghiệm thông thường, đều đoán ra được Ấu Lâm bị bệnh gì.


      “Nhưng mà…… Con biết được chút gì đó, đúng hay ?”


      “Bà nội, con ở khoa tim, chuyện ở khoa máu…… Cũng lắm, nhưng mà bà nội người đừng quá lo lắng, tại y học phát triển, hơn nữa ba có nhiều tiền như vậy, Ấu Lâm có vấn đề gì đâu.”


      “Bà cũng nghĩ như vậy, nhưng mà mẹ con vừa tới nơi đây khóc lớn hồi, khóc làm bà tâm phiền ý loạn, giữ được bình tĩnh. Diệp Hân, mấy ngày nay con vất vả, mẹ con cảm xúc ổn định, khống chế được, nếu có thể con tránh……”


      Bà nội hết câu, làm sao .


      Mấy ngày nay, hầu như đều ru rú ở phòng nghỉ của bác sĩ, muốn về nhà, trốn cái gì, trong lòng cha mẹ đều hiểu .


      có việc gì, bà nội.”


      “Đứa này, có nỗi khổ gì cũng nuốt vào bụng, nếu chê bà nội già cả chậm chạp, có ủy khuất gì, con có thể với bà nội, bà nội tuy rằng thể vì con lấy lại công đạo, nhưng kiên nhẫn nghe con tâm , nghe con càu nhàu.” Trong giọng bà nội có đau lòng.


      “Bà nội, con thực có việc gì.”


      “Được rồi, tự chiếu cố tốt bản thân, lần trước khi con trở về, thoạt nhìn rất gầy.”


      “Con biết.”


      “Đúng rồi, lần trước con gửi cho bà hộp sôcôla ăn rất ngon, nhưng chú con lại đem nó cất , cho bà ăn, về sau bà mãnh liệt kháng nghị, nó mới mỗi ngày cho bà ăn viên.”


      “Lần sau về quê, con mang cho bà nội mấy hộp.”


      “Tốt quá, con còn phải với chú con, người chết vì bệnh tiểu đường còn ít hơn chết vì đói khát, được ngăn cản bà nội.”


      mím mím môi đáp “Con với chú.”


      cùng bà nội hàn huyên lúc sau mới tạm biệt, gác điện thoại.


      Cung Diệc Hân bình thẳng nhoẻn miệng cười. Đó là bà nội, từ ngày mười tuổi, là người thân duy nhất.


      sai, là “Duy nhất”.


      Trước khi mười tuổi, phụ thân ngày ngày bận việc công tác, mẹ chỉ biết hận , ngẫu nhiên bà nội xuất như trận gió xuân, xoa dịu nội tâm . Tuy rằng bị hoàn cảnh huấn luyện dần dần trở thành người máy, nhưng chưa từng quên bà nội, vì bà nội mà lưu lại góc mềm mại trong tim mình.


      Nên tìm thời gian về quê thăm bà nội.


      “Diệc Hân.”


      Phía sau cây cột đột nhiên truyền đến giọng quen thuộc, làm nhíu mày, các cơ mặt lập tức kéo căng.


      Cung Diệc Hân nhìn người đàn bà trước mắt, bà hơn bốn mươi tuổi, dáng người lại như trước yểu điệu tinh tế. Ngũ quan chưa xuất dấu vết tuổi già, chính là phấn trang điểm quá dày làm mất khí chất, mà dưới chân là đôi giày cao gót tầm thường cùng dây lưng đính châu quang túi xách rẻ tiền, càng làm cho người ngoài nhìn vào nhịn được nhíu mày.


      Người đàn bà này là mẹ đẻ của , là đối tượng ngoại tình của cha , là nguyên nhân lớn nhất làm mẹ thống hận .


      Bà tên là Lí Thiến Vũ, nghe khi tuổi trẻ là ca sĩ tài ba, biết đánh đàn ca hát, viết nhạc, phát hành rất nhiều album, người trong giới điện ảnh theo đuổi nhiều vô số kể, nhưng là bà chỉ thương Cung Tịch Duệ, chồng người khác.


      thèm để ý danh phận, nhưng ai có thể chấp nhận chòng mình có người phụ nữ khác.


      Năm ấy bà cùng vợ Cung Tịch Duệ đều mang thai, lúc lâm bồn, bà vì khó sinh mà nguy hiểm tính mạng, bệnh viện gọi điện thoại cần cha của đứa tới.


      Người vợ cho phép chồng mình ra khỏi cửa, khóc lớn đại náo cùng tranh cãi ầm ĩ, nhưng bàn mổ là hai mạng người, người đàn ông vẫn rời khỏi nhà.


      Rồi sau đó, bà sinh ra đứa con , mà người vợ mang thai bảy tháng ỏ nhà vì quá độ phẫn nộ mà sinh non, đó là đứa bé trai.


      Chuyện này bắt buộc người đàn ông nhìn thẳng vấn đề ngoại tình của mình, cuối cùng, vợ chồng nhường bước, đến hiệp nghị, vợ ông nhận nuôi đứa của bà, còn bà cầm lấy năm trăm vạn, đồng ý bao giờ xuất trong cuộc sống của người đàn ông này lần nữa.


      tình đến nước này, tựa hồ đến hồi kết.


      Nhưng sinh non làm cho thân thể người vợ thương tổn, luôn cố gắng để mang thai nhưng thành công, mà Lí Thiến Vũ rời , hận thù của người vợ chỉ có thể trút hết lên người đứa bé hiểu chuyện, nhận định này bé là hung thủ giết người, nhận định việc đứa bé được sinh ra hại chết con trai bà.


      Hai mươi sáu năm, mẹ hận thù, gián đoạn ngày.


      Hồi , tìm mọi cách lấy lòng mẹ, nhưng vì sao đổi lấy luôn luôn là ánh nhìn căm thù cùng phẫn nộ? Mãi đến kì nghỉ đông năm ấy, nghe thấy tiếng người đàn ông cùng vợ mình tranh cãi ầm ĩ, bọn họ nhắc lại chuyện cũ năm ấy, mới hiểu được nguyện nhân hậu quả.


      người nào biết được biết về thân thế của mình, cũng ai để ý đến tâm tình phức tạp mà mâu thuẫn của , cảm thấy mẹ đáng thương, lại hận mẹ nhiều năm qua gia tăng bạo lực người mình.


      thừa nhận, mình ghi danh trường y phần vì ý nghĩ trả thù, lựa chọn khoa tim, lựa chọn cùng con đường với ba mình, lựa chọn ở bên ngoài phạm vi gia đình, cùng ba sóng vai đứng chung chỗ, là vì muốn làm cho mẹ khó chịu.


      cố gắng bộc lộ tài năng trong giới y khoa, cho phép người nào xem tồn tại của mình.


      cố gắng để bản thân trở nên ưu tú, xuất sắc muốn đuổi theo ba mình, có thể được cùng ông tham dự hội nghị, diễn đàn y khoa lớn ; Xuất sắc đến nổi trong khi người ta cùng ba mình hàn huyên chuyện, bất giác nghĩ đến con của ông là Cung Diệc Hân mà phải là Cung Ấu Lâm; Xuất sắc đến nổi khi phóng viên truyền thông phỏng vấn , dùng câu “Hổ phụ sinh hổ tử”.


      biết việc này làm mẹ càng thêm tức giận, nhưng vẫn lờ — là cố ý.


      Đến khi mẹ dùng chính bàn tay mình tát vào má , thứ cảm nhận được phải là phẫn nộ, mà là khoái ý, khoái ý khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của mẹ, khoái ý khi thấy bà thể ở trước mặt người ngoài mà phát tiết lửa giận.


      Bọn họ là gia đình mẫu mực, ba là viện trưởng, mẹ là giáo sư, con là bác sĩ hơn nữa còn có tiểu công chúa, người người đều hâm mộ gia đình hoàn mỹ, ai hiểu được đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, chứa bên trong là nhơ bẩn?


      “Diệc Hân, con xem ra rất mệt.” Lí Thiến Vũ chắn trước mặt , kiêu ngạo nhìn chính đứa con của mình, di truyền từ bà khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người uyển chuyển.


      Cung Diệc Hân hít sâu, mặt mang theo ý lạnh, hiểu được vì sao bà xuất . Bảy năm nay nguyên nhân cũng chỉ có — bà có tiền.


      Đúng, có tiền. Bà sinh con , rồi bỏ kết giao cùng vô số đàn ông, nhưng những người đàn ông này chịu chi tiền cho bà tiêu xài, con trưởng thành liền trở thành “kim chủ” cho bà rút tiền.


      Bà từng trước truyền thông: “Tôi thể mất tình .”


      Vì thế Lí Thiến Vũ cùng rất nhiều đàn ông lưu truyền chuyện xấu, mỗi lần mẹ thấy tin tức về bà tivi, nhịn được mắng bà hạ tiện, hơn nữa còn câu “Nếu bà ta sinh con , con khẳng định cũng hạ lưu giống bà ta.”


      Mẹ cho rằng hiểu, thực tế từ năm hai trung học hiểu được, khóe miệng mẹ nhếch lên ý khinh miệt vì cái gì.


      “Bà lại có tiền?” Cung Diệc Hân lãnh đạm hỏi.


      “Thời gian này tình hình kinh tế của mẹ có chút eo hẹp, con có thể cho mẹ thêm nhiều tiền chút ?” Lí Thiến Vũ mặt dày hỏi.


      Bà cũng muốn như vậy, nhưng bà là người phụ nữ thất bại, hơn bốn mươi tuổi, còn thể kinh doanh đảm bảo sinh hoạt của mình, có người bà nhược trí, bà cũng phản bác.


      “Bà cầm ít.”


      “Thực xin lỗi, mẹ biết chính mình có quyền này, nhưng là…… Bất đắc dĩ. Diệc Hân, con là bác sĩ, lại là bác sĩ có tiếng, lần đó mẹ nhìn thấy con cùng Tịch Duệ lên tivi nhận phỏng vấn……”


      “Mặc kệ tôi có danh tiếng hay , cùng bà đều quan hệ, bà dựa vào cái gì nghĩ rằng tôi có nghĩa vụ chu cấp tiền cho bà?”


      Nhìn Lí Thiến Vũ, lại nhớ tới người mẹ biết con mình bệnh nặng sắp chết vẫn buông tay, cảm giác bất bình tự nhiên nảy sinh trong lòng.


      có hai người mẹ, cả hai người đều muốn vứt bỏ quyền làm mẹ , được cảm thụ qua tình thương của mẹ, từ “Mẹ” đối với , chỉ có nhục nhã cùng đau thương.


      “Con…… Là con của mẹ.” ra khỏi miệng, Lí Thiến Vũ đỏ bừng mặt, tâm vặn xoắn.


      “Bà cũng xem tin tức sao? Pháp lệnh sửa đổi, đối với người mẹ chưa từng nuôi nấng con mình, con cái có quyền xóa bỏ nghĩa vụ chăm sóc.”


      Cung Diệc Hân lãnh khốc ra những lời đó, làm sắc mặt Lí Thiến Vũ hồi đen, hồi trắng. Bà hiểu được, bà hiểu được Diệc Hân đối với bà hông thể tha thứ, nếu phải vạn bất đắc dĩ, bà như thế nào vô liêm sỉ xuất ?


      “Mẹ muốn ép con, nhưng bà ngoại con…… Bà thực chịu được nữa, mẹ muốn đưa bà bệnh viện, van cầu con, bằng , bằng …… Mẹ chỉ có thể đem chuyện năm truyền ra ngoài, ba con là danh nhân……” Cắn chặt môi, bà thực nghĩ ra cách nào khác.


      “Bà đây là uy hiếp tôi?” Cung Diệc Hân bật cười. “Làm tình nhân phải tôi, nếu bà vẫn muốn tìm cách uy hiếp, tôi có thể cho bà số điện thoại của bà và mẹ.”


      Hơn nữa lấy cớ là bà ngoại, nghe sớm ngấy.


      “Diệc Hân, con trước kia……”


      Đúng, trước kia phải như vậy, trước kia sợ hãi, lo lắng, sợ hãi bị vạch trần, chuyện xưa bị vạch trần, mẹ đối xử với rất tàn nhẫn.


      Nhưng tại hai mươi sáu tuổi, còn là chưa thể tự lập năm đó, năm tháng làm trở thành máy móc, đối với sợ hãi, mất cảm giác.


      “Van cầu con, mẹ thực cần tiền.” Lí Thiến Vũ khóc, ngờ việc như thế, cầu xin nhìn .


      Nhìn người đàn bà trước mắt rốt cục hiểu được, vì sao mỗi khi cầu xin, chỉ đổi lấy cái nhìn hèn mọn cùng khinh thường của mẹ, bởi vì cầu xin tha thứ khiến người ta mất tự tôn.


      “Tôi phải cục xã hội, bà nếu có gì cần , có thể tìm tòa thị chính.” quyết tuyệt .


      “Mẹ bị buộc đến còn đường để , van cầu con Diệc Hân, con cho mẹ tiền, cho dù chỉ có chút cũng sao……” Nhớ tới người mẹ hấp hối, bả dứt bỏ tôn nghiêm, động thủ cướp đoạt túi xách của con .


      Cung Diệc Hân nhíu chặt mày, nhìn bà hèn mọn. Bà là Lí Thiến Vũ mỹ nữ năm đó?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :