1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Băng sơn mĩ nam - Mạc Nhan (Chương 7.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Mỹ nam lạnh lùng


      Tên gốc: Băng sơn mỹ nam

      Tác giả: Mạc Nhan

      Thể loại: Đô thị, ngôn tình

      Số chương: 10 chương

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Nhan Như Song

      Nguồn convert: ddlqd.com

      Giới thiệu:

      Mặt ngoài trầm lãnh khốc hạng nhất, thực ra tính tình nóng nảy giống như núi lửa.

      Vì được biết cha đẻ qua đời, đành phải vâng theo lời trăn trối của cha ── Tìm được đối tượng phù hợp giống như kết hôn, hơn nữa duy trì năm hôn nhân!

      Sợ phiền toái đơn giản phái người tìm ngày sinh tháng đẻ phù hợp với dâu,

      Nhưng ngay tại tình thế kết hôn, phát dâu đúng là tiểu nương! ?

      Nhìn bộ dáng ốm yếu khô quắt, khỏi nhíu mày,

      Trời ạ! Người như vậy tuyển có thể làm con dâu nhà sao?

      thể tưởng được thần may mắn cũng có ngụ tại người ngày!

      Nhìn nhà ở xa hoa trước mắt, Trữ Ngũ Muội ánh mắt khó nén ngạc nhiên.

      Chàng trai giống như núi băng này hẳn là ''chồng'' của ?

      Tuy nhiên nghiêm khắc trừng mắt khiến nhân tâm kinh sợ phát run, máu mũi phun mãnh liệt;

      Bất quá niệm tình mua về, nhất định phải báo đáp tốt!

      quyết định từ nay về sau mỗi ngày ăn ba chén cơm, làm cho mình trắng phao, mèo ,

      cố gắng vươn lên học làm thục nữ, phơi bày thành quả tốt đẹp nhất cho xem. . . . . .
      Song Song: Đây là lần đầu tớ edit, có gì mong mọi người bỏ qua http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif



    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1.1: Lão cha "quan tiếu đạo nhân"

      Trang nghiêm cung kính trong phong khách, bầu khí mảnh yên tĩnh , dòng khí lạnh duy nhất trong phòng làm cho người ta cảm nhận được chút độ ấm, chỉ có từng trận sát khí. . . . . .

      Trong phòng khách có ba nam hai nữ đứng, nữ xinh đẹp như tiên, nam khôi ngô lạnh lùng, canh giữ bên quan tài đến đêm, nên thống khổ buồn bã thảm thiết, lại theo năm người hừng hực lửa giận, ngọn lửa ngọn nguồn toàn bộ đến từ luật sư tuyên đọc năm phần di chúc.

      "Xin bớt đau buồn ." Luật sư .

      "Bớt đau buồn cái đầu!"

      Năm người nam nữ thần sắc khác nhau, có người giận dữ phẫn nộ, có người đổ mồ hôi lạnh, còn có người chưa kịp hoàn hồn ở bên trong.

      Cùng với bọn họ có năm người xanh hồng sắc mặt xác định ngoài ý muốn, linh đường phía Quan Tiếu Đạo Nhân tưởng rằng chết nhưng giờ lại cười mờ ám , có thể mười phần châm chọc, làm cho người hận thể xúm lại đánh lần.

      Quan Tiếu Đạo Nhân là nhân vật truyện kỳ lừng lẫy nổi danh, cả đời nghiên cứu thuật Kỳ Môn Độn Giáp, phàm nghệ nhân hoặc chính thương nhân vật nổi tiếng được chỉ điểm, đều có thể gặp dữ hóa lành, vận may to lớn. Người tương truyền, tích nổi danh thành truyền kì , ngoài ra còn có mười đời cũng tiêu xài hết tài sản.

      Quan Tiếu Đạo Nhân cả đời chưa lập gia đình, chỉ và năm đứa trẻ hữu duyên, bởi vậy tại canh giờ khác biệt, địa điểm khác biệt, thu dưỡng ba bé trai cùng hai bé .

      Người ngoài còn cảm thấy những đứa trẻ này bị bắt nuôi là vận may, ai ngờ đối với bọn họ mà , có cha nuôi quỷ quái, nhưng vận rủi bắt đầu.

      Di chúc nội dung phân vừa đến năm tập, làm cái gì vậy? Làm cho sáng ý sao?

      Theo ông năm người, người tập, giấy trắng mực đen ghi ràng, dự đoán được di sản, được lấy điều kiện để trao đổi, năm vị chị em, tranh tiền tài của cải, thích Đô-la cổ phiếu, chỉ mong có thể đều tự đạt thành nguyện vọng trong lòng, ngờ cha nuôi bọn họ còn sống về sau tìm đến gây phiền toái, chết lại còn Hồn Bất Tán.

      thực XX ! Năm vị sắc mặt thâm trầm trong lòng mắng to .

      Cả nhà ba trai hai , vốn là nổi danh ương ngạnh khó trị, tuy rằng nam tuấn, nữ xinh, cá tính lại lạnh lùng làm cho người khác phải nhượng bộ, bọn họ tài phú cùng dung mạo, đủ để trong nghiệp làm mưa làm gió, nhưng là bọn họ đơn độc lạnh lùng kiêu ngạo, cần bạn bè, cũng cần người thân, duy nhất có thể tiếp cận bọn họ chỉ có độc , bất luận ai có "Thiện ý" , "Hảo tâm" , còn chưa đến gần ngoài năm thước bị thương tích đầy mình.

      Nam nhân ngồi ở chủ vị, gương mặt dường như đóng băng, tuấn mạc phi phàm dung mạo cùng phong thái trầm ổn, tản mát ra cổ vô hình cảm giác bức bách, làm cho người nhìn qua mà sợ hãi. là con cả trong nhà, là người thừa kế di chúc tập , tuy nhiên vẻ mặt trầm, nhưng người ngoài có thể chân cảm nhận được trong thân thể tràn đầy cơn tức."Tiểu Băng băng" ba chữ kia làm giận dữ, từ khi bị bắt nuôi ngày đó trở , cha liền tự tiện đặt cái nhũ danh này cho , nhiều năm giờ lại treo ở bên miệng, quả thực chán ghét tới cực điểm, nào có người nào viết di chúc như vậy!

      "Vô lý." Tiếng trầm thấp, chứa đầy núi lửa chứa nguy hiểm bộc phát, trong mắt của lạnh như băng chồng chất gió bão thu lại, muốn giết tha nhìn chằm chằm vào cha nuôi ủy nhiệm luật sư Thiệu Càng Tinh.

      " thực ra, tôi với cậu đều hiểu được." Thiệu Càng Tinh tràn đầy đồng cảm gật đầu.

      Trong giọng lạnh như băng, tăng thêm ba phần khắc nghiệt."Tôi có hỏi cảm giác của cậu."

      "Đó? Như vậy a."

      Quan Thiên Tước vui trừng mắt nhìn luật sư. Người nọ là thực trì độn hay là giả trấn định? Người bình thường sớm sợ tới mức dám mở miệng, chưa hỏi đáp, ông trời!

      Đối với , phần này di chúc giống đe dọa , nhưng người chết, còn có thể tìm ai tranh luận?

      Con mắt sắc bén lạnh lẽo lại lần nữa đảo qua luật sư biết sống chết."Kết hôn, liền đưa ra manh mối?"

      "Đúng vậy, Quan lão tiên sinh xác thực có phân phó như vậy."

      Tùy tiện tìm nữ nhân kết hôn là việc đơn giản, đạt tới mục đích rồi ly hôn là được, tuy nhiên lại bài xích hôn nhân, nhưng đứng ra kết hôn làm phát điên, cha cho rằng dùng chiêu này có thể chế ngự được ? Ông sai lầm rồi .

      Môi bạc giờ mới cong lên tia cười tà ác, Thiệu Càng Tinh lại mở miệng bổ sung câu."Đây là Quan lão tiên sinh đối với việc lâu dài ắt có điều kiện."

      bức thư khác đưa tới trước mắt Quan Thiên Tước, làm cứng lại rồi tươi cười, thay vào đó hé ra khuôn mặt trầm .

      "Đừng trừng tôi, tôi phải là đầu sỏ gây nên." cũng chỉ là làm việc của mình thôi mà.

      Trong giấy viết thư quy định có ngày sinh tháng đẻ dâu, quả thực khinh người quá đáng!

      "Còn có?" Quan Thiên Tước ép hỏi, lời của quá ngắn gọn, Thiệu Càng Tinh chính mình may mắn phản ứng tốt, có thể lý giải ý tứ.

      "Văn kiện còn lại phải chờ đại thiếu gia sau khi kết hôn mới có thể đưa ra."

      Ít có người đối mặt với Quan Thiên Tước thần sắc lạnh lùng nghiêm khắc còn có thể thờ ơ, luật sư có thể làm cho Quan Tiếu Đạo Nhân ủy nhiệm, chỉ sợ cũng là người thể khinh thường.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, người chết chống lại người băng, làm cho người sống bên cạnh khỏi nhượng bộ lui binh, trong lòng nhịn được thầm tán thưởng, lão gia tìm luật sư đơn giản, giống cái tượng sáp bất động như núi, cùng đại thiếu gia đối đáp!

      Đối với gia đình năm vị tuấn nam mỹ nữ trong lời đồn, luật sư Thiệu Càng Tinh sớm nghe thấy, ánh mắt năm người gấp đôi lực sát thương sớm người biết hạ bao nhiêu lời lý lẽ, huống chi, lần đầu tiên đối mặt cả nhà năm vị hàn băng La Sát. Bất quá tiếp nhận ủy thác của Quan Tiếu Đạo Nhân, cho dù là Địa phủ cũng phải lần.

      Thiệu Càng Tinh có thói quen cùng bọn đầu trâu mặt ngựa liên hệ , nhưng hai vị trợ lý bên cạnh sớm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tứ chi như nhũn ra. Đồn đãi nhà này ai nấy đều rất tà ác, ách. . . . . . Chọc tới bị nguyền rủa, tuy nhiên thời đại bây giờ là coi trọng khoa học , nhưng. . . . . . Vẫn là rất tà môn.

      "Đây ràng là thư nguyền rủa!" Em thứ tư Quan Ngưng Ngọc nãy giờ trầm tĩnh cuối cùng nhẫn nhịn được rống lên, xé di chúc tay, lạnh lùng mang theo tia cảm tình.

      Mọi người ai cũng kinh ngạc. Cử chỉ của tứ tiểu thư như vậy chính là đại nghịch bất đạo! Nhưng cho dù hướng Diêm Vương mượn gan, cũng có người dám đứng ra câu công đạo, chỉ dám đồng tình ở trong lòng. Đáng thương cho luật sư nha, như cá bánh bao thịt bị năm người nhìn chằm chằm, sớm muộn cũng bị ăn vào bụng.

      Chỉ thấy Thiệu Càng Tinh giống như thấy kỳ tích phát sinh, lông mày đẹp rũ xuống, lập tức chút hoang mang đem bọc công văn mở ra phong thư dự bị đưa cho Quan Ngưng Ngọc.

      "Quan lão tiên sinh giúp chuẩn bị trước."

      "Tê ──" hề báo động trước, di chúc dự bị dũng trước, lại bị Quan Ngưng Ngọc xé thành hai phần.

      "Còn nữa." phong thư thứ hai lại lần nữa bị cung kính đưa lên.

      "Bá ── tê ──" lại bị xé thành năm!

      (Vài lời tự kỷ)

      Song Song: *thương xót* phong thư nó có tội tình gì đâu mà thê thảm thế?
      Năm người: *liếc - đồng thanh* muốn???
      Song Song: ... ... *chạy mất dạng*

      Quay lại...

      Thuộc Càng Tinh mặt biểu tình, cuối cùng cũng có điểm biến hóa, lên tia ngạc nhiên.

      "Còn rất nhiều." Phong thư thứ ba chuẩn bị trước lập tức được bổ sung.

      lại xé! Còn? Lại xé! Còn có? xé! xé! xé!

      Điên cuồng xé cái thứ sáu ! Hỗn loạn xé cái thứ bảy ── xé nát cái thứ chín ── xé cái thứ mười thành vạn đoạn. . . . . .

      Lại xé rồi lại có, liên tục dứt, liên tục có thêm, xé ngừng vẫn hết, chỉ chốc lát sau đống giấy vụn gom lại thành ngọn núi .

      Quan Ngưng Ngọc lớn tiếng thở phì phò , nóng giận làm hai gò má đỏ ửng, mắt đẹp trong veo như nước có ngọn lửa cơ hồ muốn thoát ra, hướng luật sư phóng tới.

      "Ngưng Ngọc, đừng uổng phí sức lực nữa, cha sớm tính ra em xé di chúc, em lại cứ xé như vậy, chỉ làm ông đắc ý nghĩ chính mình thần cơ diệu toán." Chị thứ hai Quan Ngưng Yên Từ chậm chạp mở miệng, tiếng nhu hòa như có hương hoa lan thấm vào ruột gan. nàng xinh đẹp xuất chúng sắc mặt cũng tốt nhìn ra nghĩ gì, di chúc của cha đối với nàng sao lại phải là uy hiếp hạng nhất?

      mới thê thảm đấy chứ, chứng kiến cha đưa ra điều kiện, làm cho mặt mày đều bị dọa trắng còn chút máu.

      "Tôi tưởng tượng "" tại khẳng định ở Địa phủ mà điên cuồng cười, chúng ta hẳn là nên tìm đạo sĩ đến làm phép bắt , làm cho "" vĩnh được đầu thai." Em trai út Quan Thiên Kình đằng đằng sát khí đưa ra đề nghị, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chỉ kém lấy súng ra bắn chết luật sư cho hả giận!

      Trong lời chỉ "" , đương nhiên là ông cha Quan Thiên Đao, sinh thời bị hại thê thảm, sau khi chết còn chịu buông tha năm người bọn họ. Trừng mắt nhìn di chúc tập năm tay, Quan Thiên Kình mặt liên tục run rẩy .

      Quan Ngưng Ngọc hung dữ chất vấn Thiệu Càng Tinh."Còn có bao nhiêu phong thư dự bị?"

      "Rất nhiều đếm được, tôi cũng lắm."

      "Toàn bộ lấy ra mau!"

      "Do trách nhiệm, xin tứ tiểu thư thứ lỗi."

      " lấy ra, còn mạng mà ra cửa chính!"

      "Quan lão tiên sinh trước, nếu như di chúc hoàn toàn bị diệt, Ngưng Ngọc tiểu thư muốn phần di sản kia, liền quyên góp cho quốc gia."

      "Đó là thuộc về tôi!" Nàng dữ dội rống lên.

      " có di chúc, pháp luật có hiệu lực." trai thứ ba Quan Thiên Tứ mở miệng nhắc nhở, khuôn mặt tuấn mỹ rất giống người nhã nhặn cùng tính khí nóng nảy, mặc dù như trưởng khí thế lạnh lùng, nhưng cũng là mặt mũi hung tợn dọa được người, ngay cả cũng bị phụ thân đưa di chúc chọc đến nổi điên .

      "Tam thiếu gia đúng." Thiệu Càng Tinh hơi vuốt cằm, con mắt trầm lạnh dời đến người Quan Ngưng Ngọc, bất thình lình để lại dấu vết lại lần nữa hở ra nét thoáng sửng sốt lo lắng.

      Di chúc dự bị thứ mười ba tay Quan Ngưng Ngọc được giữ lại, thất bại nắm chặt trong tay, rốt cục buông tha ý niệm xé bỏ trong đầu. Thiệu Càng Tinh trong nội tâm thầm lấy làm kỳ, Quan Tiếu Đạo Nhân dặn dò di chúc tập bốn chỉ cần chuẩn bị mười ba cái dành trước là có thể, bởi vì biết tứ tiểu thư Quan Ngưng Ngọc chỉ xé mười hai phần trong đó, quả nhiên như lời tiên đoán.

      thú vị! Làm luật sư đến nay, đụng phải đông đảo truyền thuyết ở Trung, nhưng Quan gia này là thần kì nhất, nếu Quan Tiếu Đạo Nhân tìm tới để giữ năm phần di chúc này, chỉ sợ là có cơ hội thấy được người khác miêu tả sinh động như năm vị hàn nam tuyết nữ, theo vào cửa đến bây giờ, bọn họ cá tính trầm lộ ra bỏ sót.

      Đừng bọn họ lãnh khốc làm cho người khác run lên, mà ngay cả xây trăm khu nhà cấp cao, cũng đông lạnh giống như hầm chứa đá, tia ấm áp, xứng với danh "nhà lạnh" . lại có thể tình tiết cho vợ nghe, vợ của thích nhất nghe những chuyện thú vị hiếm thấy.

      "Mang thứ đó cho chúng tôi, người ngoài có quyền hỏi đến chuyện trong nhà." Người đẹp, thanh cũng dễ nghe, Quan Ngưng Yên đủ để khiến nam nhân mất hồn lời mềm mại êm ái, mùi vị uy hiếp có thể mười phần rồi, nghe được ra cố khống chế cảm xúc.

      Thiệu Càng Tinh mặt đổi sắc đáp: " có lỗi, nhị tiểu thư kế thừa phần, phải chờ hoàn thành điều kiện của quan lão tiên sinh mới có thể giao cho."

      "Lá gan tựa hồ rất lớn, giống hai vị trợ lý bên cạnh sợ đến sắc mặt tái nhợt, sợ chúng tôi sao?"

      Ai chọc người trong bọn họ, đều đừng nghĩ bình yên sống qua ngày, huống chi là năm người liên hợp, ắt phải bắt đối phương sống bằng chết! Lúm đồng tiền mềm mại đáng tận xương như hoa, trong phút chốc đôi mắt sắc bén phóng ra làm người ta sợ tới đóng băng.

      Hừ, sợ rồi sao! Nàng chứa đựng ý cười quyến rũ.

      "Cùng so với , quan lão tiên sinh còn đáng sợ hơn."

      "Cái. . . . . ."

      "Cho dù đạo cao thước, nhưng cha càng ma cao trượng, tôi là người sợ ma, hay là nên tiết kiệm hơi sức , dù sao mỹ nữ mặt trắng như vậy có vẻ được tốt lắm." Thiệu Càng Tinh rất chân thành đề nghị, rốt cục cũng hiểu được vì sao cha lại đưa di chúc viết ra loại điều kiện này, quả là tinh vi, thần kì!
      Last edited by a moderator: 24/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.5: Lão cha "quan tiếu đạo nhân"

      Trang nghiêm cung kính trong phong khách, bầu khí mảnh yên tĩnh , dòng khí lạnh duy nhất trong phòng làm cho người ta cảm nhận được chút độ ấm, chỉ có từng trận sát khí. . . . . .

      Trong phòng khách có ba nam hai nữ đứng, nữ xinh đẹp như tiên, nam khôi ngô lạnh lùng, canh giữ bên quan tài đến đêm, nên thống khổ buồn bã thảm thiết, lại theo năm người hừng hực lửa giận, ngọn lửa ngọn nguồn toàn bộ đến từ luật sư tuyên đọc năm phần di chúc.

      "Xin bớt đau buồn ." Luật sư .

      "Bớt đau buồn cái đầu!"

      Năm người nam nữ thần sắc khác nhau, có người giận dữ phẫn nộ, có người đổ mồ hôi lạnh, còn có người chưa kịp hoàn hồn ở bên trong.

      Cùng với bọn họ có năm người xanh hồng sắc mặt xác định ngoài ý muốn, linh đường phía Quan Tiếu Đạo Nhân tưởng rằng chết nhưng giờ lại cười mờ ám , có thể mười phần châm chọc, làm cho người hận thể xúm lại đánh lần.

      Quan Tiếu Đạo Nhân là nhân vật truyện kỳ lừng lẫy nổi danh, cả đời nghiên cứu thuật Kỳ Môn Độn Giáp, phàm nghệ nhân hoặc chính thương nhân vật nổi tiếng được chỉ điểm, đều có thể gặp dữ hóa lành, vận may to lớn. Người tương truyền, tích nổi danh thành truyền kì , ngoài ra còn có mười đời cũng tiêu xài hết tài sản.

      Quan Tiếu Đạo Nhân cả đời chưa lập gia đình, chỉ và năm đứa trẻ hữu duyên, bởi vậy tại canh giờ khác biệt, địa điểm khác biệt, thu dưỡng ba bé trai cùng hai bé .

      Người ngoài còn cảm thấy những đứa trẻ này bị bắt nuôi là vận may, ai ngờ đối với bọn họ mà , có cha nuôi quỷ quái, nhưng vận rủi bắt đầu.

      Di chúc nội dung phân vừa đến năm tập, làm cái gì vậy? Làm cho sáng ý sao?

      Theo ông năm người, người tập, giấy trắng mực đen ghi ràng, dự đoán được di sản, được lấy điều kiện để trao đổi, năm vị chị em, tranh tiền tài của cải, thích Đô-la cổ phiếu, chỉ mong có thể đều tự đạt thành nguyện vọng trong lòng, ngờ cha nuôi bọn họ còn sống về sau tìm đến gây phiền toái, chết lại còn Hồn Bất Tán.

      thực XX ! Năm vị sắc mặt thâm trầm trong lòng mắng to .

      Cả nhà ba trai hai , vốn là nổi danh ương ngạnh khó trị, tuy rằng nam tuấn, nữ xinh, cá tính lại lạnh lùng làm cho người khác phải nhượng bộ, bọn họ tài phú cùng dung mạo, đủ để trong nghiệp làm mưa làm gió, nhưng là bọn họ đơn độc lạnh lùng kiêu ngạo, cần bạn bè, cũng cần người thân, duy nhất có thể tiếp cận bọn họ chỉ có độc , bất luận ai có "Thiện ý" , "Hảo tâm" , còn chưa đến gần ngoài năm thước bị thương tích đầy mình.

      Nam nhân ngồi ở chủ vị, gương mặt dường như đóng băng, tuấn mạc phi phàm dung mạo cùng phong thái trầm ổn, tản mát ra cổ vô hình cảm giác bức bách, làm cho người nhìn qua mà sợ hãi. là con cả trong nhà, là người thừa kế di chúc tập , tuy nhiên vẻ mặt trầm, nhưng người ngoài có thể chân cảm nhận được trong thân thể tràn đầy cơn tức."Tiểu Băng băng" ba chữ kia làm giận dữ, từ khi bị bắt nuôi ngày đó trở , cha liền tự tiện đặt cái nhũ danh này cho , nhiều năm giờ lại treo ở bên miệng, quả thực chán ghét tới cực điểm, nào có người nào viết di chúc như vậy!

      "Vô lý." Tiếng trầm thấp, chứa đầy núi lửa chứa nguy hiểm bộc phát, trong mắt của lạnh như băng chồng chất gió bão thu lại, muốn giết tha nhìn chằm chằm vào cha nuôi ủy nhiệm luật sư Thiệu Càng Tinh.

      " thực ra, ta với ngươi đều hiểu được." Thiệu Càng Tinh tràn đầy đồng cảm gật đầu.

      Trong giọng lạnh như băng, tăng thêm ba phần khắc nghiệt."Ta có hỏi cảm giác của ngươi."

      "Đó? Như vậy a."

      Quan Thiên Tước vui trừng mắt nhìn luật sư. Người nọ là thực trì độn hay là giả trấn định? Người bình thường sớm sợ tới mức dám mở miệng, chưa hỏi đáp, ông trời!

      Đối với , phần này di chúc giống đe dọa , nhưng người chết, còn có thể tìm ai tranh luận?

      Con mắt sắc bén lạnh lẽo lại lần nữa đảo qua luật sư biết sống chết."Kết hôn, liền đưa ra manh mối?"

      "Đúng vậy, Quan lão tiên sinh xác thực có phân phó như vậy."

      Tùy tiện tìm nữ nhân kết hôn là việc đơn giản, đạt tới mục đích rồi ly hôn là được, tuy nhiên lại bài xích hôn nhân, nhưng đứng ra kết hôn làm phát điên, cha cho rằng dùng chiêu này có thể chế ngự được ? Ông sai lầm rồi .

      Môi bạc giờ mới cong lên tia cười tà ác, Thiệu Càng Tinh lại mở miệng bổ sung câu."Đây là Quan lão tiên sinh đối với việc lâu dài tức có điều kiện."

      bức thư khác đưa tới trước mắt Quan Thiên Tước, làm cứng lại rồi tươi cười, thay vào đó hé ra khuôn mặt trầm .

      "Đừng trừng ta, ta phải là đầu sỏ gây nên." cũng chỉ là làm việc của mình thôi mà.

      Trong giấy viết thư quy định có ngày sinh tháng đẻ dâu, quả thực khinh người quá đáng!

      "Còn có?" Quan Thiên Tước ép hỏi, lời của quá ngắn gọn, Thiệu Càng Tinh chính mình may mắn phản ứng tốt, có thể lý giải ý tứ.

      "Văn kiện còn lại phải chờ đại công tử sau khi kết hôn mới có thể đưa ra."

      Ít có người đối mặt với Quan Thiên Tước thần sắc lạnh lùng nghiêm khắc còn có thể thờ ơ, luật sư có thể làm cho Quan Tiếu Đạo Nhân ủy nhiệm, chỉ sợ cũng là người thể khinh thường.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, người chết chống lại người băng, làm cho người sống bên cạnh khỏi nhượng bộ lui binh, trong lòng nhịn được thầm tán thưởng, lão gia tìm luật sư đơn giản, giống cái tượng sáp bất động như núi, cùng đại thiếu gia đối đáp!

      Đối với gia đình năm vị tuấn nam mỹ nữ trong lời đồn, luật sư Thiệu Càng Tinh sớm nghe thấy, ánh mắt năm người gấp đôi lực sát thương sớm người biết hạ bao nhiêu lời lý lẽ, huống chi, lần đầu tiên đối mặt cả nhà năm vị hàn băng La Sát. Bất quá tiếp nhận ủy thác của Quan Tiếu Đạo Nhân, cho dù là Địa phủ cũng phải lần.

      Thiệu Càng Tinh có thói quen cùng bọn đầu trâu mặt ngựa liên hệ , nhưng hai vị trợ lý bên cạnh sớm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tứ chi như nhũn ra. Đồn đãi nhà này ai nấy đều rất tà ác, ách. . . . . . Chọc tới bị nguyền rủa, tuy nhiên thời đại bây giờ là coi trọng khoa học , nhưng. . . . . . Vẫn là rất tà môn.

      "Đây ràng là thư nguyền rủa!" Em thứ tư Quan Ngưng Ngọc nãy giờ trầm tĩnh cuối cùng nhẫn nhịn được rống lên, xé di chúc tay, lạnh lùng mang theo tia cảm tình.

      Mọi người ai cũng kinh ngạc. Cử chỉ của tứ tiểu thư như vậy chính là đại nghịch bất đạo! Nhưng cho dù hướng Diêm Vương mượn gan, cũng có người dám đứng ra câu công đạo, chỉ dám đồng tình ở trong lòng. Đáng thương cho luật sư nha, như cá bánh bao thịt bị năm người nhìn chằm chằm, sớm muộn cũng bị ăn vào bụng.

      Chỉ thấy Thiệu Càng Tinh giống như thấy kỳ tích phát sinh, lông mày đẹp rũ xuống, lập tức chút hoang mang đem bọc công văn mở ra phong thư dự bị đưa cho Quan Ngưng Ngọc.

      "Quan lão tiên sinh giúp ngươi chuẩn bị trước."

      "Tê ──" hề báo động trước, di chúc dự bị dũng trước, lại bị Quan Ngưng Ngọc xé thành hai phần.

      "Còn nữa." phong thư thứ hai lại lần nữa bị cung kính đưa lên.

      "Bá ── tê ──" lại bị xé thành năm!

      (Vài lời tự kỷ)

      Song Song: *thương xót* phong thư nó có tội tình gì đâu mà thê thảm thế?
      Năm người: *liếc - đồng thanh* muốn???
      Song Song: ... ... *chạy mất dạng*

      Quay lại...

      Thuộc Càng Tinh mặt biểu tình, cuối cùng cũng có điểm biến hóa, lên tia ngạc nhiên.

      "Còn rất nhiều." Phong thư thứ ba chuẩn bị trước lập tức được bổ sung.

      lại xé! Còn? Lại xé! Còn có? xé! xé! xé!

      Điên cuồng xé cái thứ sáu ! Hỗn loạn xé cái thứ bảy ── xé nát cái thứ chín ── xé cái thứ mười thành vạn đoạn. . . . . .

      Lại xé rồi lại có, liên tục dứt, liên tục có thêm, xé ngừng vẫn hết, chỉ chốc lát sau đống giấy vụn gom lại thành ngọn núi .

      Quan Ngưng Ngọc lớn tiếng thở phì phò , nóng giận làm hai gò má đỏ ửng, mắt đẹp trong veo như nước có ngọn lửa cơ hồ muốn thoát ra, hướng luật sư phóng tới.

      "Ngưng Ngọc, đừng uổng phí sức lực nữa, cha sớm tính ra em xé di chúc, em lại cứ xé như vậy, chỉ làm ông đắc ý nghĩ chính mình thần cơ diệu toán." Chị thứ hai Quan Ngưng Yên Từ chậm chạp mở miệng, tiếng nhu hòa như có hương hoa lan thấm vào ruột gan. nàng xinh đẹp xuất chúng sắc mặt cũng tốt nhìn ra nghĩ gì, di chúc của cha đối với nàng sao lại phải là uy hiếp hạng nhất?

      mới thê thảm đấy chứ, chứng kiến cha đưa ra điều kiện, làm cho mặt mày đều bị dọa trắng còn chút máu.

      "Tôi tưởng tượng "" tại khẳng định ở Địa phủ mà điên cuồng cười, chúng ta hẳn là nên tìm đạo sĩ đến làm phép bắt , làm cho "" vĩnh được đầu thai." Em trai út Quan Thiên Kình đằng đằng sát khí đưa ra đề nghị, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chỉ kém lấy súng ra bắn chết luật sư cho hả giận!

      Trong lời chỉ "" , đương nhiên là ông cha Quan Thiên Đao, sinh thời bị hại thê thảm, sau khi chết còn chịu buông tha năm người bọn họ. Trừng mắt nhìn di chúc tập năm tay, Quan Thiên Kình mặt liên tục run rẩy .

      Quan Ngưng Ngọc hung dữ chất vấn Thiệu Càng Tinh."Còn có bao nhiêu phong thư dự bị?"

      "Rất nhiều đếm được, ta cũng lắm."

      "Toàn bộ lấy ra mau!"

      "Do trách nhiệm, xin tứ tiểu thư thứ lỗi."

      " lấy ra, ngươi toàn mạng mà ra cửa chính!"

      "Quan lão tiên sinh trước, nếu như di chúc hoàn toàn bị diệt, Ngưng Ngọc tiểu thư muốn phần di sản kia, liền quyên góp cho quốc gia."

      "Đó là thuộc về ta!" Nàng dữ dội rống lên.

      " có di chúc, pháp luật có hiệu lực." trai thứ ba Quan Thiên Tứ mở miệng nhắc nhở, khuôn mặt tuấn mỹ rất giống người nhã nhặn cùng tính khí nóng nảy, mặc dù như trưởng khí thế lạnh lùng, nhưng cũng là mặt mũi hung tợn dọa được người, ngay cả cũng bị phụ thân đưa di chúc chọc đến nổi điên .

      "Tam công tử đúng." Thiệu Càng Tinh hơi vuốt cằm, con mắt trầm lạnh dời đến người Quan Ngưng Ngọc, bất thình lình để lại dấu vết lại lần nữa hở ra nét thoáng sửng sốt lo lắng.

      Di chúc dự bị thứ mười ba tay Quan Ngưng Ngọc được giữ lại, thất bại nắm chặt trong tay, rốt cục buông tha ý niệm xé bỏ trong đầu. Thiệu Càng Tinh trong nội tâm thầm lấy làm kỳ, Quan Tiếu Đạo Nhân dặn dò di chúc tập bốn chỉ cần chuẩn bị mười ba cái dành trước là có thể, bởi vì biết tứ tiểu thư Quan Ngưng Ngọc chỉ xé mười hai phần trong đó, quả nhiên như lời tiên đoán.

      thú vị! Làm luật sư đến nay, đụng phải đông đảo truyền thuyết ở Trung, nhưng Quan gia này là thần kì nhất, nếu Quan Tiếu Đạo Nhân tìm tới để giữ năm phần di chúc này, chỉ sợ là có cơ hội thấy được người khác miêu tả sinh động như năm vị hàn nam tuyết nữ, theo vào cửa đến bây giờ, bọn họ cá tính trầm lộ ra bỏ sót.

      Đừng bọn họ lãnh khốc làm cho người khác run lên, mà ngay cả xây trăm khu nhà cấp cao, cũng đông lạnh giống như hầm chứa đá, tia ấm áp, xứng với danh "nhà lạnh" . lại có thể tình tiết cho vợ nghe, vợ của thích nhất nghe những chuyện thú vị hiếm thấy.

      "Mang thứ đó cho chúng ta, người ngoài có quyền hỏi đến chuyện trong nhà." Người đẹp, thanh cũng dễ nghe, Quan Ngưng Yên đủ để khiến nam nhân mất hồn lời mềm mại êm ái, mùi vị uy hiếp có thể mười phần rồi, nghe được ra cố khống chế cảm xúc.

      Thiệu Càng Tinh mặt đổi sắc đáp: " có lỗi, nhị tiểu thư kế thừa phần, phải chờ ngươi hoàn thành điều kiện của quan lão tiên sinh mới có thể giao cho."

      "Lá gan tựa hồ rất lớn, giống hai vị trợ lý bên cạnh sợ đến sắc mặt tái nhợt, sợ chúng tôi sao?"

      Ai chọc người trong bọn họ, đều đừng nghĩ bình yên sống qua ngày, huống chi là năm người liên hợp, ắt phải bắt đối phương sống bằng chết! Lúm đồng tiền mềm mại đáng tận xương như hoa, trong phút chốc đôi mắt sắc bén phóng ra làm người ta sợ tới đóng băng.

      Hừ, sợ rồi sao! Nàng chứa đựng ý cười quyến rũ.

      "Cùng so với , quan lão tiên sinh còn đáng sợ hơn."

      "Cái. . . . . ."

      "Cho dù đạo cao thước, nhưng cha càng ma cao trượng, tôi là người sợ ma, hay là nên tiết kiệm hơi sức , dù sao mỹ nữ mặt trắng như vậy có vẻ được tốt lắm." Thiệu Càng Tinh rất chân thành đề nghị, rốt cục cũng hiểu được vì sao cha lại đưa di chúc viết ra loại điều kiện này, quả là tinh vi, thần kì!

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1.5:

      Quan Ngưng Yên tức giận đến toàn thân phát run, nhưng dù cho mặt xám như tro, vẻ đẹp của vẫn y nguyên giảm phần.

      Nếu so sánh bốn người cùng với , con đầu Quan Thiên Tước trầm nhất khó tức giận, hơn nữa tiếc lời như vàng. Thiệu Càng Tinh rất ngạc nhiên, biết nếu người này bão nổi là cái dạng gì? Núi băng có thể hay biến thành núi lửa?

      " cái giá , muốn bao nhiêu mới bằng lòng dừng tay?" Quan Thiên Tứ trực tiếp tra hỏi.

      Dùng tiền thu mua, việc này ở trong dự liệu của Thiệu Càng Tinh.

      "Nhận ủy thác của người, phải hết lòng với việc." Như vậy thình lình có chuyện thú vị, thể nào lại cùng nhau làm chuyện lớn?

      Ý tứ rất ràng, cự tuyệt tiền lôi cuốn.

      " ai thương tiền." Quan Ngưng Yên ra.

      "Năm người phải là?"

      khí ban đầu càng tăng thêm vài phần hàn ý, mọi người sắc mặt có chỗ tức giận, lúc đầu tưởng rằng xin cha tài sản khổng lồ kia, có thể từ nay về sau bị khống chế, thoát khỏi lưới càn khôn của ông, ai ngờ chạy khỏi cặp mắt sắc bén.

      Đúng vậy, Quan Tiếu Đạo Nhân có thuật Kỳ Môn Độn Giáp (chắc là thuật chui xuống đất ấy http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif ) hiếm thấy, nghe hai con mắt của màu sắc khác nhau, mắt trái mang ít màu hổ phách hơn nữa lại chói lọi biến hoá kỳ lạ. Khi còn bé nếu dối hoặc làm chuyện thể cho ai biết, ngay cả cảnh sát cũng thấy gì ở trong mắt bọn họ, chỉ có đối mặt với ánh mắt của cha, mọi thứ khí thế cứng cỏi đều biến mất, dám lỗ mãng gây rắc rối.

      Khóe miệng luôn chứa ý cười vui vẻ của cha, quỷ dị làm cho người khác rét mà run, tiện tay bấm tay tính toán liền biết bọn họ làm cái gì, bọn họ thậm chí hoài nghi cha sắp xếp cơ sở ngầm bày bố ở bốn phía, mà cơ sở ngầm kia, đương nhiên phải là"Người" .

      Suy nghĩ điều này, lại lần nữa sởn tóc gáy, hắc bạch hai nhà bọn họ sợ, duy chỉ có sâu sắc kính sợ thế lực kéo dài qua hai giới dương của ông ấy.

      Mà ngay cả người gọi là Thiệu Càng Tinh luật sư ở trước mắt này, cũng là quái dị được giống người bình thường, nếu như lời nào, cho rằng là tượng sáp đấy.

      " rất can đảm, đối mặt với chúng ta, nét mặt ngay cả động cũng động chút."

      " hiểu lầm, tôi vốn là người như vậy."

      Múa mép khua môi?

      Năm người hai con mắt sắc bén lại lần nữa quét tới, đem hai vị trợ lý sợ tới mức liên tục lui bước, Thiệu Càng Tinh cũng đau nhức ngứa, gương mặt như đá chạm khắc biểu cảm.

      Bọn họ khỏi hoài nghi, người này nếu phải gan lớn dị thường, chính là thiếu gân. Trừng mắt như vậy mà vẫn bình tĩnh như trước khuôn mặt cứng ngắc, chợt cảm thấy có khả năng khá lớn, có lẽ là người như vậy.

      Hướng pho tượng phát giận, căn bản chỉ uổng phí khí lực.

      "Cậu ." Quan Thiên Tước rốt cục cũng mở miệng, là hiếm thấy.

      Bốn người khác ai cũng kinh ngạc mà trừng mắt nhìn ông .

      "Thôi cứ thả "

      " muốn kết hôn?"

      "Lấy người vợ quen biết?"

      "Hy sinh quá lớn !"

      Đối với trai dễ dàng như thế chịu khuất phục, bọn họ đều bảo trì thái độ ủng hộ.

      " có gì đáng lo." Ngữ khí lạnh như băng, Quan Thiên Tước lướt qua các chị em liếc mắt, giống như việc mua bán, bảng giá thấp, để vào mắt.

      Vì đạt được mục đích, kết hôn xác thực tính là cái gì, hôn nhân bất quá chính là thứ buồn cười mà pháp luật trói buộc, như thứ công cụ để chứng nhận giấy kết hôn, đối với Quan Thiên Tước mà cũng như giấy vụn.

      "Như thế, đến lúc đó nhốt người đàn bà kia vào chỗ khác nhắm mắt làm ngơ, căn bản ảnh hưởng được ." Quan Thiên Tứ hiểu biết ý nghĩ của hai.

      "Nếu như nữ nhân kia dám có câu oán hận, đe dọa chút là được rồi, loại chuyện này ta thành thạo nhất." Quan Thiên Kình rất có hứng thú đưa ra ý kiến, cha tìm đến mọi người đều là nàng ta gánh hết.

      Quan Ngưng Yên lại lạc quan như vậy."Em lo lắng tình có đơn giản như vậy, cha còn cố ý quy định cả ngày sinh tháng đẻ, chỉ sợ trong đó có quỷ. . . . . ."

      "Chị có ý tứ là đối phương khả năng ở trần gian, Thiên Tước đến lúc đó lấy là bài vị?" Nghĩ đến"Quỷ" , Quan Ngưng Ngọc phút chốc trở mặt, nàng cũng muốn cùng quỷ kết thân thích.

      Những người khác cũng gia nhập phe cánh thảo luận.

      "Người chết cũng tốt, đỡ phải phiền toái."

      " tốt! tốt! Ly hôn làm sao bây giờ? đáng lo nha!"

      "Cũng phải lấy, sợ cái gì!"

      "Quang minh chính đại dễ dàng ngăn cản, quỷ tối khó phòng cái đó!"

      "Tôi cũng tán thành như vậy, mời khách khi tới có thứ sạch làm sao bây giờ!"

      "Đúng rồi! Chẳng lẽ cầu cứu bọn họ sao! Tiệc vui thành chủ yếu là cứu người?"

      "Kết hôn sau đó đổi thành tụng kinh niệm Phật là được." Thiệu Càng Tinh tâm địa rất tốt đề nghị.

      Năm con mắt sáng lợi hại đồng thời chém giết , hai vị trợ lý sau lưng Thiệu Càng Tinh sợ tới mức hồn phi phách tán. có việc gì xem náo nhiệt gì a! Tật xấu lớn nhất của chính là thiếu gân, liên quan liên lụy vô tội bọn họ cũng muốn khó giữ được cái mạng này, nhìn cái! năm vị La Sát tức điên rồi, xảy ra án mạng .

      "Hừ hừ, thế cậu còn có đề nghị gì tốt?" Trong giọng đầy tràn nguy hiểm, ai cũng biết trước được đây là núi lửa sắp bộc phát, người bình thường có trả lời, đúng vậy, người bình thường.

      Thiệu Càng Tinh vỗ tay : "Aha đúng rồi, có thể tại chùa miếu cử hành hôn lễ, do hòa thượng chứng hôn."

      "Tao chửi con mẹ nó chứ ──"

      Bốn người nổi giận cơ hồ muốn đem bầm thây vạn đoạn, nộ khí công tâm chết bất đắc kỳ tử, quyết định trước hung ác dừng lại.

      "Dừng tay!" tiếng thét nặng nề ra lệnh, Quan Thiên Tước ngăn trở phẫn nộ của bốn đứa em.

      "Sao lại ngăn cản chúng ta!" Quan Thiên Kình rống to hết mức.

      Quan Thiên Tước bình tĩnh khoát tay chặn lại, ý bảo các em trai em bình tĩnh chớ nóng. bắt đầu hiểu được phụ thân ủy nhiệm người luật sư này dụng ý gì rồi, vị này gọi Thiệu Càng Tinh, có người bản lĩnh tốt, khuôn mặt lại đứng đắn làm cho người khác đoán ra, tức giận với bằng cùng chính mình gây khó dễ.

      "Đừng quên di chúc viết."

      Cha trước, luật sư này thương tổn được, nếu cũng chẳng nghĩ được bọn họ trăm phương ngàn kế muốn gì, đây là quỷ kế của cha, cũng là trò chơi, bọn họ thiếu chút nữa mất lý tính, giúp lão tặc kia đắc ý.

      Nhờ được cả nhắc nhở, bốn người cuối cùng khôi phục lý tính. Nguy hiểm ! Nguy hiểm ! Thiếu chút nữa bị cha đùa giỡn. cách nào đánh , chỉ có thể dùng mắt ác độc hung hăng trừng .

      " tuần lễ sau gặp lại." có gì để , hạ lệnh đuổi khách.

      Thiệu Càng Tinh cũng dứt khoát đứng dậy, thêm lời nào, hai vị trợ lý vui mừng như được sống lại. Rốt cục. . . . . . Rốt cục cũng có thể rời cái địa phương khủng bố này!

      Lúc đến mặt biểu tình, chạy cũng mặt biểu tình, Thiệu Càng Tinh mới xoay người, giống như nhớ ra cái gì đó, lại quay đầu chằm chằm vào Quan Thiên Tước.

      "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên."

      Quan Thiên Tước lạnh lùng giương mắt."Chuyện gì?" Chẳng lẽ cha lại còn khai báo cái điều kiện khó chơi gì nữa? Năm người bày trận sẵn sàng đón quân địch.

      "Vĩnh tắm bể tình."

      Năm vị băng nhân sợ run lên, hai mặt nhìn nhau. Đây cũng là cái vấn đề khó sao? bể tình cao sao? Hay là có dụng ý khác? Băng nhân nghị luận với nhau.

      "Di ngôn của ?" Quan Thiên Tước tự hỏi hàm nghĩa trong lời , suy đoán có hay có ám hiệu tàng?

      "Các người suy nghĩ nhiều quá, là tôi đưa ra lời chúc mừng kết hôn, đây chắc chắn là phải!" Tuy nhiên dâu còn chưa có xác định, bất quá sớm chút chúc mừng cũng sao, nhưng rất có thành ý đây này.

      lúc năm người muốn xé xác, Thiệu Càng Tinh bị hai vị trợ lý hốt hoảng lôi , khẩn cấp chạy trối chết! Mà sau lưng, từ xa truyền đến Quan Thiên Tước nộ chấn tám phương điên cuồng hét lên. . . . . .

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 2.1:

      chưa từng nghĩ tới thần may mắn cũng có dừng ở người mình ngày.

      Trữ Ngũ Muội yên cầm chặt lấy bọc trùm kín trong ngực, trong ngực như đánh trống, trừng mắt trước dinh thự giống như cung điện, ngây ngốc nửa ngày cũng nên lời.

      Dinh thự kia sau này là nhà của ? thể nào? Muốn đùa cũng phải là lúc này mà làm, tin đâu!

      "Ngôi nhà này là của Quan lão gia lưu lại , cứ tạm thời ở lại, trừ việc phụ trách quét dọn và lo ba bữa cơm là của bà Thẩm, còn có hai vị nữ giúp việc để cho sai bảo, cầu gì hãy với tôi, nếu có cần tôi giúp đỡ chỗ nào ── ách?" Thiệu Càng Tinh sợ run lên, nhìn chằm chằm vào chẳng biết lúc nào ở rất xa Trữ Ngũ Muội.

      " làm cái gì?" đến trước cảm thấy thú vị hỏi, chưa thấy qua có người lại tránh con chó .

      Trốn ở phía sau cánh cổng, Trữ Ngũ Muội đáng thương chớp mắt. đói bụng đến nỗi toàn thân cao thấp chỉ còn da bọc xương, bộ dáng yếu đuối có thể so với dân Châu Phi chạy nạn, đầu tóc rối bời che khuất khuôn mặt mảnh mai của , chỉ lộ ra con mắt trong suốt như nước dị thường, trong nháy mắt, Thiệu Càng Tinh còn tưởng rằng có đạo tặc ở đây ấy.

      " sợ sao?" bừng tỉnh hiểu ra hỏi.

      Trữ Ngũ Muội cẩn thận gật đầu, dựa vào cổng lớn hấp thu ít cảm giác an toàn, mỗi người ra nghênh đón nàng biểu mặt đều rất quái lạ, giống như xem nàng như người lạ, mà vị Thiệu tiên sinh trước mắt này mặc dù đối với nàng rất tốt, nhưng gương mặt chút biểu tình uy nghiêm hù chết người.

      Toàn bộ bên trong, liền nhân lúc này chỉ chú chó lông xù hòa ái dễ gần nhất.

      "Đừng sợ, từ nay về sau, chính là nữ chủ nhân trong chỗ này, hiểu ?"

      Khéo léo ngước khuôn mặt lên, tròng mắt linh hoạt nháy nháy ."Nữ chủ nhân?"

      "Đúng vậy, nơi này chính là nhà của ."

      ". . . . . . Nó cũng có thể là của tôi?" Từ "nó" trong miệng , chính là chỉ chú chó con.

      "Tôi xác định nó có thể hay là của , bất quá các người có thể làm. . . . . . bạn bè." thiếu chút nữa thành chị em, có biện pháp, quá giống, biểu cảm, ánh mắt kia, người cẩu có thể giống như vậy, cũng là kỳ quan.

      Trán rối loạn, đôi mắt trong suốt lóe lên quang mang, cái miệng nho rốt cục giương lên cười tươi, vốn là lần này đầu tiên đến đây kinh hồn mỉm cười.

      Nàng sanh ra ở núi Hoa Liên thôn xóm vắng vẻ, trải qua thời gian nghèo khổ là cơm bữa có bữa .

      Tối hôm qua, mẹ nấu nhiều đồ ăn phong phú, bình thường được ăn đùi gà trơn bóng bẩy giờ lại để ở trong chén của nàng, cơm tẻ thường ngày giờ gấp ba lần, ba cũng còn uống rượu đánh người.

      Lúc trước tâm linh phát giác được khí bây giờ cùng thường ngày bất đồng, đây là bữa cuối cùng, nàng biết .

      Tối hôm qua lời lời của mẹ còn văng vẳng bên tai ──

      "Ngày mai có người tới đón con, con phải nghe lời, đối phương là kẻ có tiền, cho con được ăn được mặc, người ta gọi con làm cái gì con cũng phải nghe theo, biết ?"

      Chưa từng thấy qua khuynh hướng bạo lực của ba cùng bệnh tâm thần của mẹ có vẻ mặt ôn hoà như vậy, Trữ Ngũ Muội ngoài thụ sủng nhược kinh, dùng sức gật đầu, sau đó lại bất an đặt câu hỏi.

      "Mẹ. . . . . . Ta bên nơi đó làm cái gì?"

      "Làm em ."

      "Làm quản gia."

      Lời ăn nhập từ hai lão, cả hai mắt trừng lẫn nhau có ăn ý.

      "Làm quản gia."

      "Làm em ."

      Hai người phối hợp , lại ngẫu nhiên sai sót (Song: * * hai lão muốn bắt chị làm dâu ấy http://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif ).

      Hai vợ chồng lại lần nữa trừng nhau, nếu phải so với đánh nhau là có trọng yếu hơn chờ xử lý, sớm đánh nhau, dù sao nữ nhân dễ lừa gạt, tùy tiện hù dọa cái còn đơn giản .

      "Ba là vì con suy nghĩ đấy, nhà của chúng ta nghèo quá rồi, đồ ăn no, nếu như con chỗ đó mỗi ngày đều có thể được ăn đùi gà!"

      "Đúng đấy, mẹ cũng rất nỡ, nhưng chúng ta vì ngươi nghĩ tốt đó!"

      ác, dứt khoát thêm câu cho đủ, vì giảm bớt cái gánh nặng, cho dù có chết cũng bị bọn họ còn sống .

      Trữ Ngũ Muội hiểu được, trong nhà bảy đứa con, ba mẹ thương em trai nhất, sáu đứa con thiếu đứa cũng có gì, thiếu người, những người khác có thể thêm mấy ngụm cơm ăn, tháng trước bốn người chị mới bị đưa , hôm nay rốt cục cũng đến phiên .

      Tại hai lão hợp tác khăng khít lừa gạt, liều mình cam đoan nhà mới có thể tốt hơn cái nhà này, Trữ Ngũ Muội rốt cục ngoan ngoãn gật đầu, thiếu chút nữa có vui mừng phá hỏng kế hoạch của bọn họ.

      Sáng sớm rời nhà vừa vặn thoáng nhìn ba ký hợp đồng, trong nội tâm hiểu được, đó là khế ước bán mình của , theo bọn họ từ tới lớn vẻ mặt hưng phấn khó nhịn này, liền biết hết. Thời điểm bán bốn chị cũng là như vậy, trong phong thư dày đặc là tiền.

      Nếu như có thể giúp no bụng người nhà, làm cho mấy đứa em gầy yếu có đùi gà ăn, bị đưa chỗ nào cũng có gì, chỉ có điều dinh thự trước mắt xinh đẹp quá mức khiến sợ hãi, thấy thế nào đều cảm giác bộ dạng mình rách nát bẩn thỉu vô cùng, so với cái nhà này hoa lệ hợp nhau.

      Nhiều tiếng đồng hồ tàu xe mệt nhọc làm vừa đói vừa mệt mỏi, cái gọi là nhà mới lại to đến thể tưởng tượng nổi, kinh hãi mỏi mệt nảy ra phía dưới chân, cơ hồ là dựa vào lực ý chí mới chống đỡ chính mình té xỉu mất.

      lỗ lỗ ── bụng thức thời tấu nhạc buồn thống khổ.

      A. . . . . . đói đó. . . . . .

      Tất cả hoảng sợ cùng bất an, lúc này toàn bộ đều đói quá nên chiếm cứ suy nghĩ, theo phía sau Thiệu luật sư, nhưng Thiệu luật sư gì đó, căn bản có biện pháp chú ý nghe, đầu óc nghĩ tất cả đều là buổi sáng ăn ít khoai lang cháo thịt nạc xa xỉ.

      Bịch!

      Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy ngả cả đầu ập xuống đất.

      Rất ít người ngã khoa trương như vậy, căn bản là trực tiếp dùng mặt hôn sàn nhà, là lạ! Cách thức ngã đồ sộ như vậy, mọi người đây là lần đầu tiên được chứng kiến.

      Trữ Ngũ Muội dưới mặt đất đau đớn che cái mũi. May mắn có thảm, nếu sợ ngã banh mũi.

      " phải chú ý bậc thang?"

      "Thực xin lỗi, tôi. . . . . ." nửa bỗng dưng dừng lại, tầm mắt của xuyên qua Thiệu Càng Tinh, rơi ở ghế sa lon trong phòng khách nam tử tuấn lãnh mặt cương nghị.

      Nét mặt của trầm làm cho người khác sợ hãi, đường nét dường như lạnh lùng, hoàn toàn bởi vì có khách tới mà nhu hòa lại, hai đầu lông mày hờ hững làm cho người ta lạnh đến trong tâm. Nam tử như pho tượng ngồi ở sô pha chính giữa, toàn thân khí thế lãnh ngạo ép tới người thở nổi, đôi mắt lạnh khóa lại , chớp mắt cũng chớp nhìn chằm chằm vào.

      Khiếp sợ khí thế của đối phương, Trữ Ngũ Muội dám động, cả người phảng phất như bị đóng đinh, cũng bởi vậy thủy chung duy trì tư thế, thoạt nhìn càng nhắn xinh xắn.

      Nam tử phát ra uy nghiêm làm khẽ run, bất quá nguyên nhân chính là trong mắt lạnh lẽo làm bị kinh sợ.

      "Chính là ta?" Quan Thiên Tước trầm thanh hướng Thiệu Càng Tinh hỏi, giọng điệu nghiêm túc hiển nhiên là gật bừa.

      "Đúng vậy, ngày sinh tháng đẻ hoàn toàn phù hợp với điều kiện."

      Lời của Thiệu Càng Tinh làm Quan Thiên Tước nhíu mày, dâu được tuyển này làm vui.

      chưa bao giờ đối với cái danh xưng dâu này từng có bất luận cái gì chờ mong, đương nhiên cũng quan tâm lấy chính là ai, chỉ có điều chứng kiến tóc lộn xộn trước mắt, thần sắc dinh dưỡng đầy đủ, thân thể gầy trơ xương như cây củi, ngoại trừ đôi mắt nước sáng trong suốt ra, quả thực rất giống dân Châu Phi chạy nạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :