1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Băng nữ sủng phu - Mị Dạ Thủy Thảo ( 58c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Băng nữ sủng phu
      [​IMG]

      Nguồn : http://sunnycachua.wordpress.com/
      made by Truy Mộng

      Tác giả : Mị Dạ Thủy Thảo

      Converter: Ss Meoconlunar

      Editor:
      Sunny Cà Chua, Phiên Phiên, Cà Rốt, Bee Bee

      Tình trạng : Hoàn

      Tình trạng edit: Hoàn

      Thể loại: nữ tôn, sủng, nữ tôn nam tử xuyên đại, nam chính cực kì ngoan ngoãn, nữ chính lạnh hơn cả băng ngàn năm ~

      Số chương : 58 chương

      quyển nữ tôn cực hay, ta cực cực cực bấn, ai đọc nữ tôn mà bỏ qua truyện này thôi r.

      【 giới thiệu vắn tắt 】:

      Nam nhân từ thế giới nữ tôn xuyên qua đến đại!

      sát thủ mang hơi thở thần bí lạnh như băng ở đại cứu nam nhân từ trời giáng xuống!

      Sau đó, tình mãnh liệt liền như vậy tiếng động bắt đầu giữa hai người…

      Nàng tính tình lạnh như băng mà thần bí, hề biết sợ hãi là gì.

      Dưới vẻ băng bề ngoài lạnh như băng lại là tâm hồn nóng như lửa, hơi thở lthần bí khó có thể che dấu vẻ gợi cảm của nàng.

      phải người lãnh khốc vô tình, chỉ là có điểm lãnh, có điểm băng, khi có cơ hội tự động hạ nhiệt độ xuống mức bình thường.

      Chức nghiệp của nàng là quan toà, quan toà trẻ tuổi nhất cả người, nghề phụ là sát thủ, sát thủ đứng thứ nhất bảng xếp hạng sát thủ.

      Nàng là người thừa kế của gia tộc Mạnh thị, phụ thân cùng mẫu thân là những nhân vật có quyền lực , có năng lực hô phong hoán vũ, là thiên chi kiều nữ.

      Tính chiếm hữu của nàng rất mạnh, đồ thuộc về mình liền tuyệt đối để bị người khác nhúng chàm, nhất là nam nhân, đó cũng là tính chung của chòm sao bò cạp.

      Last edited: 16/8/14
      hikari2088 thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 1: Nguyện vọng của Tử Uyên

      Edit: Phiên Phiên

      Beta: Sunny Cà Chua

      “Uyên Nhi, ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi 25 tuổi rồi, cho dù là trong hay ngoài nhà, người bằng tuổi ngươi cũng muốn làm cha của vài đứa trẻ rồi, nhưng là ngươi lại còn được gả ra ngoài, tại khó lắm mới có được người môn đăng hộ đối đến cầu hôn với ngươi, lại là chính thất, ngươi còn có cái gì hài lòng, cha đẻ ngươi chết sớm, ta là nhị cha (PP: vợ hai :)))) còn có thể giúp ngươi như vậy, cái dạng người như ngươi, Vương thượng thư nguyện ý cưới ngươi, ngươi còn do dự cái gì a, ta nghĩ thế nào cũng hiểu, chẳng lẽ ngươi đúng là muốn ở mãi trong nhà, nhà chúng ta rất rộng, cũng phải có người rảnh rỗi như ngươi, nhưng là như thế nào chúng ta đều là quan lại thế gia (con nhà quan), nếu thực người con gả được, ta và mẫu thân ngươi còn có mặt mũi nào nhìn ai nữa, còn có người cha mất sớm của ngươi, ở dưới có biết, cũng là an tâm……”

      cái nam nhân hơn 30 tuổi cầm khăn tay la lối dông dài đứng ở trước mặt thanh niên cao lớn , thanh niên kia chính là cúi đầu lời cũng .

      “Uyên Nhi, phải vì ta là cha dượng nên mới , nhưng là, ngươi soi gương nhìn chính ngươi , dáng người ngươi như vậy,tướng mạo như vậy, muốn tìm cái người trong sạch còn có thể sao, tại Thượng Thư đại nhân muốn kết hôn ngươi, chính là cái phúc của ngươi, ngươi còn muốn cái gì hơn nữa, nàng tuy rằng có hơi già, nhưng là người biết chiều chuộng a, hơn nữa, nàng có quyền thế, ngươi gả qua đó lại là chính thất, lo ăn mặc, muốn cái gì có cái đó, ngươi có cái gì hài lòng, chẳng lẽ muốn ở nhà ngốc cả đời sao?”

      Nam nhân càng càng tức, chính là nghĩ hiểu được con riêng xấu xí này rốt cục nghĩ như thế nào, việc tốt như vậy vì sao lại đáp ứng, dường như muốn làm cho bố dượng này phải ngồi đống lửa mới chịu thôi.

      là có điểm chanh chua, nhưng cũng là thương hại tiểu tử này cha mất sớm, hề ghét bỏ vì là con riêng xấu xí, tuy rằng lời của khó nghe, nhưng tất cả đều là lời , coi như là vì tốt cho .

      “Nhị cha, con biết ngài là muốn tốt cho con, con cũng biết lấy thân hình bên ngoài này của con là rất khó gả ra ngoài, nhưng là, con là muốn gả, con quyết định muốn xuất gia, còn thỉnh nhị cha thành toàn.”

      muốn lập gia đình, ít nhất muốn mình bị gả ra ngoài bằng cách như vậy.

      biết chính mình lớn lên khó coi, lông mi quá ngắn, ánh mắt quá mức lợi hại, cái mũi rất kiên đĩnh, môi có chút bạc, thân hình lại quá mức cao lớn, tất cả gộp lại chỗ, chút cũng mềm mại nên có của nam tử, ngược lại giống nữ nhân, vậy nên ai thích con người này của .

      Nhưng là vẫn là muốn gả như vậy, suy nghĩ, cho dù là ai thích , nhưng là ít nhất phải gả cái người mình thích!

      Nhị cha về thượng thư này, gặp qua, tướng mạo bình thường cũng ghét bỏ, nhưng là người kia bản tính phong lưu, ăn uống phiêu đổ mọi thứ đều làm, toàn kinh thành đều biết đến ác danh của , nàng sở dĩ định cưới , cũng là bởi vì những thiếu gia trong sạch ai nguyện ý gả cho nàng, mà nàng lại tự giữ thân phận muốn kết hôn với người môn đăng hộ đối, cho nên mới nghĩ tới người có thân hình, có tướng mạo, con của tướng quân là .

      Nhưng là, làm sao có thể để chính mình gả cho người như vậy, có thân hình, có tướng mạo, nhưng là có kiêu ngạo, cần chấp nhận, nếu phải người mình thích, liền tuyệt đối gả, mẫu thân cũng là đáp ứng , để cho tự quyết định, đây là nguyện vọng trước khi chết của phụ thân .

      “Xuất gia? Làm sao có thể, ngươi là con của tướng quân a, làm sao có thể xuất gia?” Nam nhân thanh càng thêm bén nhọn đứng lên, bất khả tư nghị (vô cùng ngạc nhiên) nhìn đứa con riêng này.

      “Nhị cha, chuyện của con con tự mình xử lý, làm ngài phải lo lắng, con gả cho thượng thư đại nhân, nhị cha ngài cũng mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi .”

      ràng là lời tiễn khách, nam nhân thể hiểu, oán hận nhìn đứa con riêng này từ vẫn làm cho người ta chán ghét như vậy, xoay người cất bước rời , muốn thế nào được cái đó , dù sao cũng phải do mình sinh ra, muốn sống muốn chết cũng liên quan tới .

      ……

      Ai, phụ thân, nếu phải nguyện vọng của ngài, để cho con tự mình quyết định chuyện tương lai, con nhất định kiên trì đến bây giờ , con 25 tuổi rồi, bỏ lỡ lúc này cơ hội này thể gả được nữa, trong toàn bộ Hoàng thành này có thiếu gia nào quá 18 tuổi mà xuất giá, con tại nhất định trở thành đối tượng chê cười của Hoàng thành rồi…..

      Còn nhớ khi con còn bé, mẫu thân có với con về ngài, ngài là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành hảo phu lang, có thể lấy được ngài là cái phúc của nàng, lúc đó, con có suy nghĩ, con nhất định phải học tập giống ngài, phải làm nam nhân khiến cho thê chủ (thê tử +chủ nhân) thỏa mãn kiêu ngạo.

      Cho nên, con cố gắng học tập cầm kỳ thư họa, học tập trù nghệ, học tập châm chức, học tập tất cả những gì ngài có, thậm chí còn vụng trộm học tập võ công, hy vọng thân thể của chính mình có thể khỏe mạnh chút, để cho thê chủ tương lai lo lắng.

      Nhưng là nhiều tài nghệ cũng có ích gì, đầy ngập ôn nhu cũng có ý nghĩa gì đâu, tướng mạo con như vậy chung quy có ai thích, nhất là con so với nữ nhân còn cao hơn cái đầu, so với nữ nhân còn có dáng người to lớn hơn, ai nguyện ý thích con như vậy……

      Phụ thân…… Ngài ở trời có khỏe ? Có thể hay tưởng niệm con, con rất nhớ ngài, nghĩ là có thể nghe chút tâm tư của con.

      Con cầu cái gì quá cao, con thầm nghĩ muốn người có thể chấp nhận con người con, cho dù người kia thương con, nhưng là chỉ cần nguyện ý chấp nhận con, mà con chỉ cần nàng vui tốt rồi……

      Phụ thân……

      Ngài có thể thỏa mãn nguyện vọng này của con sao?

      Đây là nguyện vọng duy nhất của cả đời con……

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương thứ hai : Đêm cũng an tĩnh


      “Van cầu ngươi đừng làm vậy, đừng mà, ta có rất nhiều tiền, đều cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu ta đều cho… Van cầu ngươi… nên…”


      “… Đoàng.” Đêm khuya tĩnh lặng, thanh của súng lục cho dù là trải qua xử lý thanh nhưng tiếng súng vẫn như cũ hề đỡ hơn vang lên.




      thu hồi súng lục liền nàng liền xoay người đến thẳng đến nơi khác, thấy từ nơi đó liền xuất người.


      “Ngươi thấy hết rồi.” thanh lạnh kinh người, tại trong đêm tối làm cho người ta vừa nghe cứ tưởng như gặp quỷ.


      “Đúng vậy, ta thấy hết.” Chủ nhân thanh kia từ từ hướng người co quắp nằm mặt đất kia tơi, bắt đầu kiểm tra miệng vết thương.


      là do ta giết.” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng lại lần nữa mở miệng, nàng ý muốn nhắc nhở , hung thủ giết người vẫn chưa , người này sao gan lại lớn như vậy, liền can đảm chạy tới cứu người, sợ bị diệt khẩu sao?


      “Ta biết, ta đều thấy được.” Ân, kỹ thuật bắn súng rất chuẩn, trực tiếp cắt qua động mạch chủ, đạn cũng lưu lại ở trong thân thể nhưng lại có thể làm cho người khác thống khổ đến muốn chết , nếu như là tại trong bệnh viện, nắm chắc có thể cứu sống người này, nhưng là ở chỗ này, nghĩ…sát thủ lạnh lùng này cho cơ hội này rồi.


      “Ngươi sợ chết?” Nàng sợ cứu người, dưới tình huống này, ai có thể đem người nàng muốn giết mang .


      “Sợ, nhưng ta là bác sĩ.” Bác sĩ thấy người khác sắp chết, hảo tâm nhìn cái, nhưng là cứu hay cứu liền cũng liên quan giống nhau.


      là người xấu, cưỡng gian rồi giết chết trẻ .” Cứu người cũng phải phân người tốt người xấu, Mạnh Phi Vũ thấy vị bác sĩ kia muốn cứu người mà xen vào việc của nàng, liền ra nguyên nhân giết người.


      “Ta cũng hy vọng người như vậy sống đời, nhưng ta là bác sĩ, thể chút động tâm nhìn người trước mặt của ta chết .”


      “Ngươi muốn thế nào?” Nàng muốn giết người tốt.


      “Ngươi lại bắn thêm mốt phát , để trực tiếp chết là tốt rồi, như vậy ta cũng còn muốn cứu .” Bác sĩ chăm chú nhìn Mạnh Phi Vũ, đúng là Đông Phương Dật Văn trong truyền thuyết.


      “… Hảo.” có kinh ngạc, có hoài nghi, Mạnh Phi Vũ giơ lên súng lục nhắm ngay người mặt đất bắn phát ở giữa lông mày, trong nháy mắt, người mặt đất biến thành cỗ thi thể.


      Thu hồi súng xoay người rời , hôm nay nàng lãng phí nhiều hơn viên đạn, nàng muốn lại lãnh phí thời gian.


      “Ngươi tên là gì?” Nghe Đông Phương Dật Văn hỏi, nàng cũng dừng cước bộ rời , trong lòng nàng, bọn họ chỉ là người lạ cần thiết phải quan tâm.


      “… Ta gọi là Đông Phương Dật Văn, vui khi biết ngươi.” thanh trong đêm yên tĩnh trong trẻo vang lên, cũng biết nữ nhân lãnh tâm kia có thể cảm giác được hay .





      Đêm, chiếc Ferrari 612 màu bạc phóng nhanh qua ngã tư vắng người, hơi thở lan ra từ chiếc xe mơ hồ như nhuốm mùi huyết.






      “Két… chi… két” Xe vận hành ở tốc độ cao, đột nhiên cảm giác có cái gì rớt mui xe, sau đó tại lúc Mạnh Phi Vũ phanh đột ngột, cái…đồ vật mui kia liền rơi xuống sau thùng xe, sau đó Mạnh Phi Vũ liền thấy được người hôn mê, mày kiếm hơi nhíu, mũi cao thẳng, môi có chút mím, từ bề ngoài nhìn đến, xem ra đây là người có chút lạnh lùng cố chấp, nhưng là từ trường đến xem, này nhất định là người may rồi.


      Mạnh Phi Vũ có chút nhăn lại đôi mắt đẹp, nàng vừa mới giết người xong, tính toán về nhà nghỉ ngơi liền đụng tới chuyện như vậy, đúng là làm cho lòng người phiền não, từ tình huống mới vừa rồi phán đoán, cái…này nam nhân hẳn là từ trời rớt xuống, bằng chính là từ phía saunhảy lên, sau đó lăn xuống dưới, bất kể là thế nào, cái…này nam nhân xuất cũng đơn thuần, Mạnh Phi Vũ có dự cảm, cái… nam nhân này làm phiền nàng cả đời.


      Mạnh Phi Vũ vẫn nhúc nhích, nàng liền lẳng lặng ngồi ở trong xe, người ngoài kia chết sống đều cùng nàng quan hệ, nếu như phải vừa lúc rơi xe nàng, nàng nhất định cũng quay đầu lại, tiếp tục lái xe, mà phải ở chỗ này lãng phí thời gian.


      “Ai…” Than tiếng, Mạnh Phi Vũ nghĩ hôm nay thời gian nàng xuất môn nhất định là có thích hợp, bằng như thế nào gặp được nhiều chuyện tình thuận như vậy , giết người còn muốn lãng phí hai viên đạn, tại chỉ là lái xe về nhà, liền gặp phải quái nhân biết sao liền rơi xe như vậy ,hơn nữa sinh tử chưa biết.



      “Phiền!” Vừa , Mạnh Phi Vũ lại lần nữa nhấn ga, sau đó lại dừng khẩn cấp, muốn ném người xe tới mặt đất , nàng có tâm tình quản việc này, ai biết có phải hay do người khác phái tới ám sát nàng chứ.


      “Bịch…” Người cũng bị ném tới dưới đất, mái tóc đen dài trung bay lên tạo thành đạo xinh đẹp đường cong, hoạt bát như các loại váy cùng ở trung bay múa, lóe sáng. Mạnh Phi Vũ lạnh như băng mà nhìn.


      phút, hai phút… Mười phút qua, Mạnh Phi Vũ cũng có lái xe chạy lấy người, mà là ngồi xe lẳng lặng nhìn cái…nam nhân quỳ rạp mặt đất, nàng nghĩ thế nào liền xuống xe…





      Chiếc xe màu xám lại lần nữa xẹt qua bầu trời đêm, Mạnh Phi Vũ đem tốc độ xe đạt tới cực hạn, xe có thêm bóng người, để lại phía sau đường đêm trống vắng.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương thứ ba : Nam nhân cũng xuyên qua


      Mạnh Phi Vũ ngừng xe, sau khi tắt máy, lần đầu tiên bởi vì chỗ ở của mình mà rầu rỉ, nàng nên như thế nào đem… nam nhân này vào nhà của mình nằm tầng cao chót vót của toà nhà cao tầng này đây chứ?

      Chính mình tự động thủ? Đó là có khả năng, nàng cho dù có thể khiêng lên, nàng cũng bao giờ làm như vậy. (Sunny: lạnh lùng có khác….)

      Kêu tỉnh? Nếu có thể, nàng sớm làm như vậy,lúc nàng đem từ đường vào trong xe liền thuận tiện kiểm tra qua, cái nam nhân ngã vào xe nàng kia, cơ hồ bị bất cứ ngoại thương gì, nhưng lại hôn mê bất tỉnh, bất kể nàng như thế nào lay , cũng chịu tỉnh, biết là bởi vì có nội thương, hay là nguyên nhân gì nữa. người biết cách làm phiền người khác mà.

      Mạnh Phi Vũ lại cau mày nhìn chút người ngồi sau xe, tốt nhất đừng chết ở trong xe nàng, bằng , nàng nhất định đem nhét vào bãi đỗ xe, cho tự sanh tự diệt. (Sunny: má ơi… sao chị nữ 9 này ác ma quá vậy *chảy mồ hôi*)

      Dù sao, nhìn qua chắc mọi người cũng chỉ nghĩ bị tan nạn xe cộ bình thường. Mạnh Phi vũ trơ mắt nhìn nam nhân kia, phút đồng hồ, hai phút đồng hồ… Mười phút qua, Mạnh Phi Vũ rốt cục bất đắc dĩ mở ra cửa xe, đem nam nhân ia gác ở vai. Cũng may nàng từ do luyện võ nên mới có được khí lực như thế , bằng nam nhân này chết ở chỗ này cũng tốt lắm.



      Nơi ở của Mạnh Phi Vũ là trong toà nhà cao 24 tầng, hai tầng ngầm, 22 tầng mặt đất, mỗi tầng chỉ có nhà.

      Mạnh Phi Vũ ở tại tầng cao nhất, đại khái diện tích khoảng 300 mét vuông, trừ ra phòng tắm, toàn bộ các phòng còn lại đều thông nhau thành phòng, đồ bày biện trong nhà cũng chẳng có gì, làm cho căn nhà thoạt nhìn càng như là phòng mẫu trong bản thiết kế, có…chút nào biểu là nơi có người sống, lạnh như băng giống như chủ nhân của nó vậy.

      Mạnh Phi Vũ vất vả đem người kia khiêng vào trong nhà, sau đó nhìn trong phòng duy nhất chỉ có cái giường cùng cái ghế… salon, lại bắt đầu nhăn mi lần nữa. (Sunny: kiểu này ta càng tiện, khỏi mua giường chi phí, dù sao hai nươời sau này cũng sống chung còn gì :-” )

      Mạnh Phi Vũ có chút bất đắc dĩ, nam nhân này dù sao cũng làm phiền nàng lắm rồi, cần nghĩ liền đem tùy ý quăng xuống mặt đất, mệt nhọc ngày, Mạnh Phi Vũ tính toán tắm rửa rồi mới ngủ. (Sunny: ác ôn…. == )



      Tắm rửa xong, Mạnh Phi Vũ giống như bình thường, quấn quanh người cái khăn mỏng rồi bước ra khỏi phòng tắm… Mạnh Phi Vũ bề ngoài lạnh như băng, nhưng vóc người cũng rất khiêu gợi, hơn nữa lại toát ra hơi thở thần bí tràn ngập khắp nơi, khỏi hiến người khác bị hút vào.

      “Tiểu thư, thỉnh ngài tự trọng!” Thanh ôn hòa vang lên có chút vội vàng, nhanh chóng cúi đầu nhưng vẫn che dấu được biểu tình vì ngượng mà gương mặt đỏ ửng, Tử Uyên nghĩ tới chính mình tỉnh lại cuối cùng lại đụng tới chuyện như vậy.

      “Ngươi tỉnh.” Mạnh Phi Vũ thanh vẫn lạnh lùng như cũ, cũng có bởi vì tình huống xấu hổ này mà có chút thay đổi, nhưng là trong mắt lại lên tia mỉm cười, xem ra nàng là nhặt trở về quân tử a , thấy thân thể của mình dĩ nhiên lại cúi đầu đỏ mặt, là khó kiếm được đời mà.

      “Ân, tiểu thư, là ngài cứu ta sao?” biết dùng cái từ “cứu” này có đúng , chỉ là ở nhà ngủ, biết sao tỉnh lại liền ở chỗ này, hơn nữa nơi này rất quái lạ, nhìn xung quanh, nhìn ra được thứ gì quen mắt.

      “Ngươi là ai?” Đây là chuyện nãy giờ nàng vẫn thấy kỳ quái, giống như bình thường, nam nhân hẳn là mặc dạng quần váy xuất ngoài đường , mà lại trong lúc trời tối nữa.

      “Ta gọi là Tử Uyên, Tử tướng quân là mẫu thân của ta, biết nơi này là địa phương nào?” Nữ nhân trước mắt này, mặc dù lạnh như băng, nhưng cũng là nữ nhân đẹp nhất từng gặp qua, tin tưởng nàng phải là người xấu, hơn nữa, tin võ công của đủ để tự bảo vệ mình.

      Mạnh Phi Vũ rất nhanh tại trong trí nhớ tìm kiếm chính mình cùng “Tử tướng quân” rốt cục có liên quan gì , nhưng kết quả cuối cùng là hoàn toàn biết gì cả, này tuyệt đối là có khả năng, tư liệu cặn kẽ về tất cả người lãnh đạo trong bổn quốc chính mình đều là biết đến, huống chi còn là vị tướng quân, bổn quốc chỉ có mấy vị tướng quân, nhưng người nào họ Tử, hơn nữa nữ tướng duy nhất còn là bạn tốt của mình, nàng hoài nghi nhìn Tử Uyên.

      “Ngươi là người quốc gia nào?”

      “Ta là người của Mị Thủy quốc, chẳng lẽ nơi này phải Mị Thủy quốc sao?” Tử Uyên cũng bắt đầu kinh ngạc, phải là vừa ngủ liền mộng du chạy đến quốc gia khác . (Sunny: này ngây thơ có thừa nha :)))

      “Mị Thủy quốc? Ở địa phương nào?” thế giới có rất nhiều tiểu quốc, có nước là do liên hiệp quốc thừa nhận, mọi người đều biết, nhưng là có khi là được thừa nhận. Nàng có người bạn tốt cũng là nữ hoàng của quốc gia ít người biết đến, cho nên, nàng vẫn còn có chút hiểu .

      “Mị Thủy quốc cùng Dạ quốc, Ảnh quốc là ba nước lớn nhất của lục địa, ngươi biết Mị Thủy quốc sao?” Điều này sao có thể, Mị Thủy quốc là quốc gia lớn nhất đại lục, như thế nào có người biết đến Mị thủy quốc.

      “Dạ quốc? Ảnh quốc? Mị Thủy quốc? Ngươi còn biết quốc gia nào ?” Mạnh Phi Vũ hình như vừa nghĩ tới thứ gì, ánh mắt quái dị nhìn Tử Uyên.

      có quốc gia nào khác , đại lục cũng chỉ có tam quốc gia này mà thôi.” Tử Uyên sắc mặt cũng càng ngày càng kém , thanh ôn hòa ban đầu có hơi ngập ngừng.

      “Có thể cho ta biết quốc gia ở chỗ người chế độ là cái dạng gì ?”

      “Người thống trị tối cao của Mị Thủy quốc là nữ hoàng.” Chế độ hẳn là hỏi cái này .

      “Nữ hoàng? Ngươi vừa mẫu thân của ngươi là tướng quân? Như vậy nam nhân đâu? Nam nhân làm cái gì?” Mạnh Phi Vũ tuyệt đối phải người hay nhiều, nhưng là nàng là quá mức với kinh ngạc, nam nhân trước mắt này nếu như phải thần kinh ổn định, liền vô cùng có thể là phải người ở cái thế giới này.

      “Nam nhân? Đương nhiên là ở nhà , Mị Thủy quốc quy định nếu như có thê chủ đồng ý, nam nhân là được mình ra ngoài, ta mặc dù có hôn phối, nhưng cũng là được tùy ý ra ngoài, ngài có thể cho ta biết này rốt cuộc là nơi nào ?” cảm giác chuyện càng ngày càng kỳ quái rồi .

      “Nữ tôn nam ti? Ngươi phải người ở cái thế giới này.” Nàng kết luận, nhìn nam nhân ánh mắt trấn định, hơi thở chậm rãi, chuyện có trật tự ràng, tuyệt đối phải người thần kinh có vấn đề, cho nên, duy nhất có thể chính là phải người từ thế giới này, như vậy chuyện từ trời giáng xuống cũng có khả năng giải thích ràng. Mạnh Phi Vũ chưa từng nghĩ chính mình dĩ nhiên nhặt trở về người… Ân, phải là xuyên qua mà đến , tại tiểu thuyết đều là kêu như vậy.

      phải người thế giới này ? Nơi này rốt cuộc là địa phương nào?” Có chút kinh ngạc, có chút thể tin được, cũng có chút bất an, Tử Uyên biết tại rốt cuộc là tình huống nào.

      “Chờ chút” hai chữ xong, Mạnh Phi Vũ liền xoay người hướng giá sách tới, từ bên trong tùy ý rút ra quyển lịch sử Trung Quốc cổ đại đưa cho Tử Uyên.

      “Ngươi có thể đọc chữ này ?” Mạnh Phi Vũ quyết định rồi, nếu như xem hiểu, nàng đem đưa đến nhà trẻ , mời bắt đầu học lại từ đầu thôi.

      “Có thể, ta từ bắt đầu học chữ.” mặc dù tướng mạo khó coi, nhưng cũng là công tử nhà quan, như thế nào lại biết chữ được.

      “Ân, ngươi muốn hỏi gì ta ngày mai tìm người đến cho ngươi ràng, ta tại muốn nghỉ ngơi, ngươi tự tiện .” Tìm ai đây? Vẫn là Tư Đồ Tử Nhiên , chỉ có nàng là có thể kiên nhẫn chuyện với , đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải đưa đủ tiền. Haiz. cuối cùng vẫn là mình thấy phiền nhất mà.

      xong, Mạnh Phi Vũ liền nằm giường lớn, lưu lại Tử Uyên người ở nơi này biết như thế nào cho phải.

      “Tiểu thư, ta…” biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi người ở giường.

      “Mạnh Phi Vũ.”

      “A, cái gì?” Hình như là tên, nhưng là cũng xác định nữa.

      “Ta gọi là Mạnh Phi Vũ.”

      “A, ta gọi là Tử Uyên. Ta nghĩ…” Nàng cho tên mình rồi, biết tại sao, chính mình đột nhiên cảm giác được rất vui vẻ.

      “Im lặng, ngủ.” phiền.

      “Ách…” Mạnh Phi Vũ khiến Tử Uyên có chút bị thương, nàng sở dĩ như vậy là bởi vì là thích sao? biết chính mình lớn dung mạo rất xấu, nhưng là… Ai, dù sao chính mình hẳn là có thể tự mình hiểu lấy, nữ nhân này phải là người mà chính mình có thể xứng đôi, hơn nữa tình huống tại như thế cũng phải lúc nghĩ tới việc sau này, vẫn là trước tìm hiểu tình huống của bản thân rồi sau

      .

      Tử Uyên nghĩ nghĩ, sau đó cầm lấy quyển sách tay bắt đầu nhìn sơ qua, dưới ánh đèn yếu ớt chăm chú đọc sách, người nằm ở giường giả bộ ngủ kia mở mắt ra nhìn phen, sau đó, lại từ từ nhắm hai mắt ngủ thiếp

      ( tấu chương hoàn )

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương thứ tư : Nam nhân tốt


      6 giờ sáng, Mạnh Phi Vũ đúng lúc mở mắt, sau đó, chuyện thứ nhất làm chính là nhìn về phía ghế sa lon.



      Nam nhân kia, tư thế cùng tối hôm qua hoàn toàn giống nhau, ngồi ở chỗ kia xem sách, chỉ bất quá hình như gần tới trang cuối, rốt cuộc nhìn bao lâu, là đêm có ngủ sao?



      “Ngươi có nghỉ ngơi.” thanh có…chút nào độ ấm, nhưng là chút trách cứ. (Sunny: tỷ lo lắng cho Tử Uyên ca mới trách đó nha :-” )



      “Ta ngủ được, ngươi có thể cho ta biết này rốt cuộc là nơi nào sao?” nhìn cả sách cả đêm, càng xem càng kinh hãi, những kiện lịch sử từng phát sinh có cái gì biết đến, Tử Uyên phát chính mình có chút đau đầu.



      “Địa Cầu, Trung Quốc.” Xuống giường, rửa mặt, Mạnh Phi Vũ cũng có bởi vì trong nhà có người đàn ông mà thay đổi cách sống.



      “Đây là ta tới cái thế giới xa lạ .” trước kia cũng có loại cảm giác này, tại ý nghĩ duy nhất chính là như thế nào mới có thể ở chỗ này sống sót, nữ nhân trước mắt này tựa hồ cũng phải rất hoan nghênh chính mình, là bởi vì là chính mình rất xấu sao, Tử Uyên đối với dung mạo chính mình bất giác có chút xấu hổ.



      “Ngươi sợ hãi sao?” Cổ nhân, nhất là những người sinh hoạt tại thế giới nữ tôn, có thể lập tức đón nhận thế giới mới nhanh như vậy sao?



      “Ta sợ, chỉ là ta biết nên như thế nào ở chỗ này sinh sống thôi.” Tử Uyên trong mắt có tia kiên định, trước giờ mực đều là như vậy, bất kể cuộc sống có bao nhiều gian nan, cũng sợ, có gì để theo đuổi, chỉ là hy vọng chính mình có thể sống tốt, sau đó có thể tìm được người chân chính , chỉ cần là được, biết là có ai đâu. (Sunny: này giống Diễm ca quá :)) 2 Diễm luôn nhé :))



      “Ngươi biết cái gì?” sớm biết nam nhân này mang đến phiền toái ít, nhưng Mạnh Phi Vũ tựa hồ nghĩ muốn đem gánh nặng này đeo lên lưng.



      “Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, thêu thừa, nấu nướng cùng trà đạo, chỉ cần là chuyện của nam nhân ta đều biết làm, hơn nữa, ta còn có võ công, thân thể của ta cũng rất tốt.” Tử Uyên tuyệt đối phải tự khen chính mình, cho rằng biết mấy thứ này đều là rất bình thường, chỉ là Mạnh Phi Vũ trong mắt lên tia khác thường, hình như phải cho rằng như vậy.



      Mạnh Phi Vũ phi thân hướng phía trước, tay phải nắm lại, hướng ngực phải Tử Uyên công tới, động tác ngoan cường chuẩn xác.



      Tử Uyên có chút kinh ngạc, hơn nữa bởi vì Mạnh Phi Vũ động tác rất nhanh, kịp trốn tránh, thể làm gì khác hơn là giơ cánh tay lên cản phen.



      Liền tại lúc quyền của Mạnh Phi Vũ sắp đụng tới Tử Uyên, lại khó có thể tin nổi quyền tiến tới với tốc độ của xe phanh liền biến đổi, nhàng điểm vào trước ngực Tử Uyên .



      “A! Ngươi!” Tử Uyên há mồm hét to tiếng, mặt đỏ bừng! (Sunny: ca này cứ đỏ mặt hoài :”> ta thích con trai biết đỏ mặt, trai giờ cáo quá, ai biết đỏ mắt hết trơn :”>)



      “Ta chỉ là thử chút võ công của ngươi mà thôi.” Mạnh Phi Vũ nhíu mi, nhìn thân thủ của hẳn là cũng tệ, chưởng kia mặc dù đánh vào người của , nhưng là còn khí lực gì , kêu cái gì chứ, mặt vẫn còn hồng như vậy, chẳng lẽ bị thương sao? Hẳn là , nàng có làm kiểm tra rồi mà a.




      “Ngươi… Ta… Ngươi là nữ nhân!” Tử Uyên cảm giác chính mình có chút giận dữ, người đàn ông a, mặc dù xấu chút, nhưng là vẫn còn biết nam nữ thụ thụ bất thân, nàng như thế nào có thể đụng chính mình, nghĩ tới đây, mặt Tử Uyên đột nhiên có chút trắng bệch, trước kia, nằm ở mặt đất trong phòng , là từ trước nằm ở nơi này hay là… (Sunny: A đoán đúng rồi :))



      “Ngươi trước kia là ở nơi nào phát được ta?” Mặc dù Tử Uyên trong lòng dao động mãnh liệt , nhưng là giọng điệu vẫn còn là tương đối bình tĩnh, cho nên, Mạnh Phi Vũ cũng có phát cái gì khác thường.



      đường, ngươi đụng vào xe của ta, sau đó hôn mê, sau đó ta khiêng ngươi về nhà.”



      “…” Nghe Mạnh Phi vũ vậy, Tử Uyên cúi đầu, mặt độ ấm càng ngày càng cao, là bị nàng mang về, đó phải là nàng cứu nhưng lại đụng vào người … Thân thể của , là làm cho người ta có phát sinh ý niệm gì, từ đến lớn, trừ ra mẫu thân, có bất cứ nữ nhân nào tiếp xúc quá thân thể của , Tử Uyên ngẩng đầu len lén nhìn thoáng qua Phi Vũ…

      Nàng xinh đẹp, so với những nữ nhân từng gặp qua đều hơn rất nhiều, bất quá cảm giác điểm tối hấp dẫn người của nàng phải bề ngoài, mà là khí chất lạnh như băng kia, mặc dù có thể đông lạnh người khác, nhưng là rồi lại làm cho người ta nhịn được nghĩ muốn hướng về phía nàng, dùng bản thân để thăm dò dưới băng lãnh thần bí kia là gì…



      Tử Uyên cảm giác chính mình khi nãy rất bình tĩnh đột nhiên rối loạn, lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Phi vũ, sau đó… nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập… Phụ thân, đây là ngài thu xếp sao? Là ngài nghe được nguyện vọng của hài nhi, cho nên mới để hài nhi tới đây sao? Mạnh Phi Vũ, Mạnh Phi Vũ, hài nhi quyết định , nàng chính là người hài nhi muốn tìm, phụ thân, cám ơn ngài, cám ơn ngài đưa hài nhi tới đây, hài nhi cẩn thận trận trọng nó.



      “Ngươi làm cái gì vậy?” Mạnh Phi Vũ mi lại có chút nhíu lại, nàng hiểu nam nhân này rốt cuộc cái gì. Đầu tiên là lẩm bẩm tên ai, sau đó nhắm mắt lại, bất quá, lẳng lặng đứng như vậy, nhìn rất lãnh khốc nha. Nếu như bị các tiểu nương bên ngoài thấy nhất định khiến mọi người thét chói tai, người cổ đại đều tướng soái (đẹp trai) như vậy sao?



      “Ta có thể lưu lại sao? Ta có thể giúp ngươi dọn dẹp, nấu cơm, giặt quần áo, hơn nữa ta rất an tĩnh, phiền đến ngươi.” Tử Uyên xong liền khẩn trương nhìn Mạnh Phi Vũ, nếu là trước kia là nhất định ra nhung lời như vậy, nhưng là nếu là nắm lấy cơ hội này, có lẽ cũng có thể ở đây , cũng thể nhìn tới nữ nhân khiến mình động tâm này nữa.



      “Ngươi nghĩ muốn lưu lại?”



      “Phải “



      “Tại sao?”







      ( tấu chương hoàn )



      P/S: ở đại nên đáng lý ta phải dịch lời của Vũ tỷ là - tôi, nhưng mà ta thấy tính cách tỷ ấy lạnh lùng nên chuyện ta giữ nguyên văn. Ca ở cổ đại, chuyển gì hết ;;) Còn xưng hô của mấy người khác ta vẫn để bình thường ^^~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :