* Tại căn nhà gỗ ven biển:
" cho em kẹo nữa!" bé với khuôn mặt thiên thần làm nũng với bé trai trạc bằng tuổi .
" cho đâu!" Người con trai phồng má lên, lề lưỡi trêu tức bé kia.
Thế là trong căn nhà gỗ cạnh bển kia vang lên tiếng cười đùa, tiếng chân của 2 đứa trẻ rượt nhau trong căn nhà. lúc sau, từ trong nhà bếp xuất người phụ nữ trạc tầm 40 tiến dần về phía bé. Bà có vẻ đẹp mặn mà dù bà bước qua tuổi thanh xuân. bé vừa nhìn thấy bà liền chạy ngay vào lòng bà nhõng nhẽo: "Mẹ ơi, hai cho con kẹo kìa." xong, bé còn giả vờ khóc nữa.
Mẹ liền nhéo mũi : "Thôi nương tôi thấy toàn ăn hiếp người khác chứ ai ăn hiếp được "
"Con có ăn hiếp ai đâu, mọi người ăn hiếp con có!" bé chu môi lên với mẹ mình.
"Thôi là ăn hiếp con, chịu chưa?" Mẹ đáp.
" thấy chưa, tí nữa mẹ phạt đó." bé quay lại trêu mình. Bé trai kia định lại mẹ :"Thôi, xin hai đứa, hôn nay là sinh nhật hai đứa, mẹ có quà cho các con đây."
"Đâu đâu? Quà ở chỗ nào thế mẹ?" Nghe thấy có quà mắt bé liền sáng lên.
"Chỉ có thế là tài!" trai bé liền mắng .
Trong lúc đó, mẹ của hai đứa trẻ lấy ra 1 chiếc vòng cổ có hình bông hoa hồng trong suốt được làm từ kim cương và chếc nhẫn hình con chim đại bàng được chế tác rất tinh xảo ra.
"Oa! Mẹ ơi đẹp quá!" Hai đứa trẻ đồng thanh reo lên.
Mẹ hai đứa bé mỉm cười, bà lần lượt đeo cho chúng những kỉ vật của hai vợ chồng mà bà giữ gìn suốt mấy chục năm nay. Đúng lúc ấy, lầu vọng xuống giọng trầm ấm: "Trúc Lam, Lăng Phong hai con lên đây."
Nghe thấy tiếng ba gọi, hai em liền chạy ngay lên lầu mà để ý thấy ánh mắt mẹ mình - ánh mắt chứa đầy đau đớn, tiếc nuối và buồn bã.
"Ba cho gọi bọn con ạ?" Cậu bé mang cái tên Lăng Phong hỏi ba mình.
"Ừ, hôm nay sinh nhật hai con, ba có quà muốn tặng các con, hai con theo ta."
Hai đứa trẻ theo ba mình và 1 căn mật thất đằng giá sách. Ông bật đèn và lấy ra hai tập hồ sơ, ông : "Đây là những chứng cứ phạm tội của CIA. Hai con mỗi người giữ 1 tập kĩ. Đến khi có đủ sức mạnh, các con hãy mang ra. Còn bây giờ các con hãy ở trong đây, dù có bất kì tiếng động nào cũng được ra ngoài. Khi các con nghe thấy tiếng gì nữa 1 tiếng sau các con hãy ra ngoài."
Sau khi dặn dò xong, ông ra ngoài, cánh cửa từ từ đóng lại. hiểu sao hai đứa trẻ có cảm giác đây là lần cuối cùng chúng nhìn thấy cha mẹ mình. Cánh cửa vừa đóng lại, người đàn ông vội xuống dưới. Chưa đặt chân xuống cầu thang, ông nghe thấy tiếng hét thê thảm của người phụ nữ. Ông chạy vội xuống nhà, trước mắt ông là hình ảnh người vợ mà ông hằng thương giờ bị trói ở cột nhà, bà phải chịu những đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần. Bà bị những tên dã thú đó đánh thương tiếc bằng roi điện, bằng côn.
"Thả vợ tôi ra!" - Ông hét.
"Được, vậy cho tôi biết hai tập hồ sơ đó ở đâu." - tên có vẻ là người đứng đầu hỏi ông.
" bao giờ!" - Ông gằn giọng.
"Được, cho ngươi nhìn thấy vợ ngươi đau đớn như thế nào. Mấy tên kia, chặt đứt cánh tay của con ả đó cho tao." - ra lệnh.
Tiếng kếu xé trời của người phụ nữ làm ông đau đớn trong lòng. Ông hét lên:
"Dù có chết chúng tôi cũng để các ông biết chỗ cất hai tập hồ sơ đâu!"
"Chết tiệt! Tụi mày cắt từng miếng thịt thân thể bọn chúng ." - Tên đứng đầu hét lên.
Họ đánh đập, cắt từng miếng thịt thân thể hai người trung niên, gương mặt họ như chơi đùa với con chuột sắp chết. Hai tiếng súng trúng thẳng mi tâm khến hai vợ chồng chết nhắm mắt. Những tên bằng loài cầm thú lại chẳng hay biết gì về đứa trẻ xuất ở đấy từ nãy đến giờ. Đó ai khác chính là Lăng Phong - con trai của hai người vừa chết. Thế nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, cậu bé vẫn thể bình tĩnh được khi tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị hành hạ đến chết, cậu lao ngay ra chỗ bố mẹ mình dù biết hành động ấy có thể khiến cậu gặp nguy hiểm. Cậu lay họ nhưng họ dậy. Cậu khóc, lần đầu tiên trong đời cậu khóc. Nhìn thấy đứa trẻ, người đứng đầu đám người kia ra lệnh:
"Đem nó về, có khi nó biết tập hồ sơ đó ở đâu. Còn căn nhà này, đốt ."
xong, bước ra ngoài, bọn thuộc hạ tách cậu ra khỏi cha mẹ mình, và khi hai chiếc ô tô rời cũng là lúc căn nhà đó bốc cháy. Còn Trúc Lam, đợi mãi thấy trở lại, nôn nóng cùng cảm giác sợ hãi trong lòng thôi thúc con bé chạy ra khỏi mật thất. Hình ảnh nhìn thấy đầu tiên lại là ngọn lửa đâng cắn nuốt ngôi nhà chứa đầy những kỉ miệm hạnh phúc của . Trúc Lam chạy vội xuống lầu, đứa trẻ đó thể tin nổi vào mắt mình khi thấy từng bộ phận lìa hẳn hỏi thân thể của cha mẹ , máu của họ chảy xuống thấm đẫm nền đất lạnh lẽo dần nóng nên bởi nhiệt độ của ngôi nhà. Trúc Lam chạy lại lay cha mẹ của mình nhưng họ tỉnh lại , bé nhìn vào đôi mắt vẫn mở to của cha mẹ với khuôn mặt nhăn nhó thể cái chết tột cùng đau đớn. Trúc Lam chợt nhìn quanh, tìm thấy trai , đứa trẻ kêu gào khản cổ cái tên "Lăng Phong" giữa ngôi nhà đâng ngày càng cháy rụi, vài thanh sắt từ trần nhà bắt đầu rơi xuống, chiếc váy trắng của Trúc Lam cũng bắt đầu bén lửa. Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, đầu óc của bé mới 5 tuổi như muốn nổ tung. Trúc Lam thôi tìm trai mình, cầm lấy tập hồ sơ mà ba đưa chết khi chết ôm vào lòng rồi tìm cách thoát khỏi biển lửa thiêu rụi toàn bộ ước mơ của . Sau khi ra ngoài được, tay bé vẫn cầm tập hồ sơ cháy xém vỏ ngoài và nắm chặt bông hồng héo úa dính đầy máu của cha mẹ mình như lời thề: Tôi - Mai Trúc Lam này khiến từng người gây thương tổn lên gia đình tôi phải nhận lại kết cục đau đớn gấp trăm ngàn lầm và tìm lại Lăng Phong....