1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Bình Thiên Hạ
      [​IMG]
      Tác giả: Cuồng Thượng Gia Cuồng
      Nguyên tác: Cựu phi yến đế vương gia
      Thể loại : Cung đình quý tộc, lửa gần rơm
      Số chương: hoàn (203 chương)
      Nam chính: Hoắc Tôn Đình :yoyo35:Nữ chính: Uất Trì Phi Yến
      Phụ: Nhiều :yoyo45:
      Nguồn convert: Tangthucac
      Editor: Bánh Bao + Thần Gương Treo Tường + tiểu viên viên


      Văn án:
      Triều cũ diệt vong, ngày xưa biết bao phồn hoa tuyệt trần, Uất Trì Phi Yến thầm nghĩ quên quá khứ hào hùng của mình, sống cuộc sống thường dân vui vẻ cùng gia đình bá thúc. Nhưng kẻ thù ngày xưa chiến trường, cũng là nhị hoàng tử - Kiêu vương điện hạ tôn quý nay. giống như hồn tan luôn mang vẻ mặt ôn hòa xuất trước mặt mình.........

      Xin chào! Văn án chỉ có tí tẹo vậy thôi, hết cốt truyện ra mọi người lại có hứng đọc mất. Tên mình là Bánh Bao và hợp tác cùng bà chị già beta xấu . Mong mọi người ủng hộ hai bọn mình nhớ. Tiêu chí của editor cùng beta đáng là : " thích đừng lời cay đắng!" :yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      Rất mong nhận được góp ý của mọi người để chúng mình ngày càng hoàn thiện hơn :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

      Mục lục

      C1 - 27 (liền mạch) C28 C29 30
      31 32 33 34 35 36 37 38 39 40
      41.1+.2 42 43 44 45 46 47 48 49 50
      51 52 53 54 55 56 57 58 59 60
      61 62 63 64 65 66 67 68 69 70
      71 72 73 74 75 76 77 78 79 80
      81 82 83 84 85 86 87 88 89 90
      Last edited by a moderator: 14/6/17
      thuann, Seen.173, langthangkt53 others thích bài này.

    2. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 1

      Vương triều mới làm mọi thứ đổi thay, cũng giống như chân phụ nữ quấn vải, đó chính là thay đổi cho mới mẻ, mấy trăm năm thay đổi tuần hoàn cũng làm người ta cảm thấy thiện cảm.

      Nhưng với đôi chân phải quấn vải khó tránh khỏi nhiều vết bẩn nhơ dính vào, cho dù có là mỹ nhân có đôi chân ngọc ngà, tại cũng chỉ mang đôi vải vụn quanh chân ở giữa đống gạch ngói vỡ vụn.

      Đó là Uất Trì Thụy chân bó vải bẩn đó, khó tránh làm người khác sinh ra chút thương tiếc, - Uất Trì Thụy người ở Đại Lương triều cũ ngày trước có bao nhiêu là lẫy lừng! tướng quân cao quý, liên tục ba đời triều đại, bị đóng cửa vì thừa kế trung đỉnh hầu. Nhưng đến thế hệ Uất Trì Thụy, cũng chính là suy thoái dần dần, ở triều hề lập công, cuối cùng là đưa em trai Uất Trì Đức đánh trận ở Cửu Tử Nhất Sinh lên được chức Trấn Viễn tướng quân, nhưng lại bị hi sinh chiến trường tiếp, bởi vì thua trận nên tiên đế tức giận, chút nữa là cả gia tộc bị đày ải nơi biên cương.

      Thời gian chỉ như cái chớp mắt, triều đại mới Tề quốc, hoàng đế Tề Cao Đế tuyên bố nghỉ ngơi dưỡng sức ngừng chiến đấu, làm cho tướng lĩnh dân chúng có thể thở phào nhõm sau từng ấy năm, mọi người an cư lập nghiệp sinh con đẻ cháu, sớm để cái triều đình mục nát kia tận xa.

      Nhà Uất Trì tuy tkhông còn mạnh nhưng con lạc đà dù gầy thế nào nữa vẫn mạnh hơn núi rơm kh. Nếu phải vương triều Đại Vương bị diệt cửa hàng này có thể đứng thêm vài năm nữa thành vấn đề.

      Nhưng tại, cửa hiệu Phú Quý của bị thiêu cháy trong đêm. Tính tính lại, gần 50, vợ cả chịu nổi cảnh khổ đau thêm cả bệnh cũ tái phát rời xa 2 năm, hai vợ lẽ sinh được con, liền dần dần rời , cầm hết tiền đồ mà bỏ chạy. Hầu gia Uất Trì lúc đầu phải rơi vào tỉnh thế khốn đốn như vậy khó nổi thành lời, mỗi ngày mí mắt chưa mở, trong mơ chỉ toàn thấy cảnh gia đình sung túc giàu có cùng phồn hoa chốn kinh thành hoa lệ, mở mắt ra thực khốc liệt bày ngay trước mặt là chiếc giường cũ cùng căn nhà tồi tàn.

      Lúc trước kinh thành náo động, vội vàng chạy nạn chỉ mang nổi ba chiếc giường cùng ít tiền, mấy ngày trước có lục tìm nhưng gia sản còn.

      Hôm nay sáng sớm Uất Trì Thụy tỉnh dậy, dùng chút lá trà ngâm nóng để súc miệng, lại luyện bộ Ngũ Cầm Quyền, bên trong ống tay áo lại rơi ra chum chìa khóa, cái rương được mở ra, bên trong chiếc rương đó đồ đạc cũng có nhiều, cẩn thận cầm hai chiếc bình hoa, nhìn nhìn lại hai cái, cuối cùng quyết định lau chiếc bình có hai quai tai xanh. Dùng vải lau cẩn thận từng chút rồi lại bọc lụa cẩn thận.

      cầm cái bọc, vén mành ra khỏi cửa phòng, đứng trong sân ho tiếng, giọng cao lên: “ Phi Yến, sáng rồi sao?”

      Nghe thấy tiếng gọi, phòng bên cạnh liền có tiếng giòn tan: “ Bá thúc, sáng rồi!”

      Uất Trì Thụy đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy con của đệ ruột mặc chiếc áo màu lam, dáng người cao gầy thon thả, đằng sau đó là mái tóc tỏa nắng. Khuôn mặt nhắn như bức tranh tuyệt mĩ, làn da sáng trắng, đôi môi đỏ mọng căng tràn, mặc dù mặc vải thô nhưng thể nào che giấu xinh đẹp đó.

      Nếu đệ đệ chưa mất, ắt hẳn cháu mình sớm lập gia đình, tính tình nàng thà dịu dàng làm vui nhà chồng. Nhưng mà đệ đệ hi sinh, tiên đế tức giận mà gây khó dễ cho Phi Yến, làm hại nàng bị nhà chồng hủy hôn ước, thế nên đến 18 tuổi rồi mà vẫn chưa xuất giá, haizzz, số mệnh đứa khổ.

      Phi Yến ra khỏi phòng, nhìn thấy bá thúc đứng trong sân tay cầm món đồ : “ Bá thúc muốn đến tiệm cầm đồ sao?”

      Uất Trì Thụy thở dài tiếng, gật gật đầu. Gia sản dần dần còn, toàn phải dựa vào nó để sinh tồn, lúc trước lão nô trung thành theo, nhưng sản nghiệp mất lão nô buộc phải làm, lại sinh bệnh rồi qua đời. đúng là người kém may mắn, quá nửa đời người như công tử ăn mặc đầy đủ, làm sao hiểu được nhân gian nhiều chuyện như vậy. tại chỉ còn đến tiệm cầm đồ, khom lưng với những người thô bỉ để được chút tiền mang về.

      3 tháng trước cháu lại đến tìm mình, coi mình như nơi nương tựa. từ nàng mất mẹ, là chỗ dựa duy nhất của em trai, lại luôn mặc quần áo của nam nhân lại trong doanh trại, khác hẳn cách ăn mặc của tiểu thư khuê các, giúp đỡ việc gia đình, so với đôi thê thiếp tri kỉ kia đúng là hơn trời vực.

      “ Hôm nay trời tồi, Yến Nhi ở trong nhà nhiều quá cũng buồn chán, bằng cùng bá thúc ra ngoài thôi, coi như cho khuây khỏa”. Nghĩ bá thúc lần trước đến cửa hàng, đôi vòng chỉ đổi lại được chút ít tiền,trong lòng Uất Trì Phi Yến than câu, thầm nghĩ gian sản còn nhiều, nếu tính toán hợp lý, đó là trước kinh thành, có thể làm hàng nho , cũng tốt hơn ở tận trong kinh thành ngồi núi vàng ăn cũng hết. Nhưng mình mới đến cũng thể bừa, nay nhìn lại bá thúc chút, nhìn qua rất dễ bị gian thương lừa gạt.

      Nghe cháu muốn cùng, Uất Trì Thụy gật gật đầu, nay còn là nhà quý tộc, cần phải có nô bộc theo sau mỗi khi ra ngoài, dân nữ bình thường có thể ra ngoài là chuyện bình thường, nếu được nhiều tiền, có thể mua thêm quần áo, bát đĩa đồ ăn, vì thế liền kêu hai đứa con cùng , Uất Trì Kính mười bảy tuổi cùng Uất Trì Kính Nhu mười bốn tuổi, cả bốn người ra ngoài, chỉ để lại người tìm Phi Yến nương tựa, cùng tỳ nữ Uyên Ương ở nhà nhóm lửa nấu cơm.

      Nghĩ đến có quần áo mới để mặc, đứa con khó tránh nở nụ cười vui vẻ, mỗi lần như thế khác gì tâm trạng khi bước sang năm mới.Kính Nhu lại kéo tay tỷ tỷ Phi Yến, ánh mắt tỏa sáng rằng mấy ngày trước bên cạnh tiệm gạo có tiệm quần áo Hoa mới mở rất đẹp.

      Khác với em , công tử nhà Uất Trì khá trầm tĩnh, nhíu chặt mày nuốt nước miếng, nhìn hồi nào là thịt kho tàu, cá hấp đuôi quế.

      Thời điểm cả bốn người đến tây thị, phố xá đột nhiên náo động, tựa như tiếng thúc ngựa chạy như điên. Lúc này tuy sáng sớm, cửa hàng dựng lên nhiều nhưng có mấy người lại, cho nên mấy con tuấn mã chạy như điên lao đến.

      Uất Trì Thụy giống như đệ đệ, tinh thông võ nghệ, hơn nữa khi lúc quân Tề tràn vào kinh thành liền sợ tới mức phát bệnh, khi nhìn thấy kị mã áo giáp sợ tới mức hai tay run run, bình hoa được vải lụa bọc cũng ôm, lập tức ngã sang bên.

      Uất Trì Thụy trong lòng kinh hãi, suy nghĩ chút lại tìm chiếc bình được bọc vải lụa cẩn thận ôm lại. Uất Trì Phi Yên nhanh nhẹn, nhanh tay kéo bá thúc muốn sống kia lại, tránh được con tuấn mã.

      Gót sắt tuấn mã kêu “ răng rắc” làm cho cả nhà Uất Trì tâm thế như bay lên mây. Lão cùng với đôi nam nữ kết hợp cùng kêu “ a ôi” , trong lòng mắng rủa trăm ngàn lần mấy con ngựa điên kia ba đời.

      Nhưng khi cả gia đình Uất Trì đưa mắt lên nhìn sợ tới mức bao oan ức tiêu tán .

      Chỉ thấy con tuấn mã làm vỡ bình hoa kia dừng lại, đó là nam tử tuấn mặc áo giáp, thân hình cao lớn, dù ngồi lưng ngựa nhưng cũng nhìn thấy cái mũi thẳng, đôi lông mày rất tuấn mĩ, lại chút độc, nhất là đôi mắt lạnh lẽo kia. Lúc này híp mắt nhìn bọn họ…… , đúng ra là chỉ nhìn chằm chằm Uất Trì Phi Yến cúi đầu kia.

      Do nhớ lúc Tề quân mới vào kinh thành, quý tộc quan lại chưa kịp chạy đều bị bắt lại. Thái tử Hoắc Đông Lôi- tân hoàng đế 23 tuổi giơ tay lên chém loạt. Lúc đó bầu trời nhuộm đầy màu đỏ, quý tộc của triều cũ bị giết hết, máu chảy thành song.

      Đến lượt Uất Trì Thụy, bởi vì có đệ đệ Uất Trì Đức nổi tiếng vang danh, Uất Trì Thụy biết chắc lúc đó chết, khi bị túm lên, sợ tới mức lạnh run, trong lòng ai oán : “ Đệ đệ, ca ca ta đến tìm ngươi tính sổ đây!”

      Thái tử kia đúng là trừng trừng mắt nhìn mình, cũng lười , chỉ đưa đôi tay lên chuẩn bị hạ lệnh chém, đao cho xong việc. Nhưng lúc ấy, người bên cạnh là Tề nhị hoàng tử yên lặng đột nhiên lên tiếng hoãn chém rồi gì đó với hoàng huynh của mình, cuối cùng Uất Trì Thụy bình thường ra, lại đặc biệt mang theo gia sản rời khỏi.

      Cho nên có thể , nhị hoàng tử Tề quốc trước mắt này lại là ân nhân cứu mạng của . Lúc này “ ân nhân” đứng quá xa, ra chính là mĩ nam mặc áo giáp đứng trước mặt đây- đại Tề thống soái Tam quân, giúp phụ thân chinh chiến bốn phương, thống nhất thiên hạ, Kiêu Vương Hoắc Tôn Đình.

      Thấy người tới, Uất Trì Thụy sao dám im lặng, liền kéo nữ nhi của mình tới quỳ xuống : “Thảo dân Uất Trì Thụy khấu kiến Kiêu vương điện hạ…..”

      Uất Trì Phi Yến ở bên, thấy bá thúc quỳ xuống liền lẳng lặng ở phía sau quỳ xuống, cụp mắt cúi đầu thấp…..
      Trần Ngọc Hà Thanh, Ameri, bogani51 others thích bài này.

    3. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 2

      Ngay lập tức Kiêu vương lấy roi ngựa làm cho ngựa dừng, lúc sau mới chậm rãi xoay ngựa xuống, đôi giày da trâu bước xuống, đứng trước mặt những người quỳ. tên thị vị rất thông minh, nhìn thấy nhị hoàng tử nhìn đến cái bọc, lập tức lấy cho Kiêu vương.

      Chiếc bình hoa có tuổi chắc lâu nhưng lại bị vỡ vụn, Kiêu vương đưa trước mặt Uất Trì Thụy: “ Đây là của ngươi?”

      Uất Trì Thụy bị Kiêu vương nhìn thẳng mặt, có chút sợ hãi, run sợ : “ Chỉ là bình hoa thô bỉ bình thường, vỡ nát tiếc, chỉ sợ làm hỏng vó ngựa của Kiêu vương….”

      Uất Trì Kính Hiền quỳ gối ở bên, nhìn thấy món ngon nào là gà bay trứng vỡ, trong tâm chính là ảo não bằng lời, lại nghe phụ thân tiếc chỉ sợ ngựa hỏng, ai oán thầm: “ Giục ngựa đến Tây thị, nhiễu loạn dân sinh, luật pháp đâu …..”

      Uất Trì Thụy sau khi nghe con trai mình xong, lòng run lên từng đợt cao nhất: Tiểu tổ tông, có phải ta trước kia đem ngươi giáo dục tốt quá ! Ngươi hiểu thế nào là luật pháp sao? Dùng luật pháp Đại Đường áp dụng cho tân hoàng tử sao? Con của ta ơi! Ngươi ngại mình sống quá lâu đúng ?

      ứa mồ hôi quay lại trừng cho đứa con dại vài phát rồi : “Hỗn láo, chuyện với Kiêu vương ngươi có phần ! Còn mau cúi nhận lỗi với Kiêu vương!”

      Kiêu vương cũng thèm chắp nhặt với đứa trẻ vắt mũi chưa sạch mà chân thẳng tới chỗ Uất Trì Phi Yến, kéo mạnh nàng đứng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp.

      Chỉ thấy nữ tử này xinh đẹp, tóc buộc đơn giản cầu kì, cặp mắt tuy rằng yếu ớt, khác hẳn với đôi mắt phong tình của các mĩ nhân nhưng lại nhàng như nước hồ thu, khiến người xem qua khó quên……..

      Hành động của Kiêu vương khiến cho già trẻ nhà Uất Trì kinh sợ tột độ. Nhớ ngày đó khi Tề quốc vì trấn an nhân dân ra ba điều luật – Giết người đền tội, gây thương cho người khác cũng đền tội. Nhưng đó chỉ là đối với dân nghèo còn quan lại nhà cao quý đều ngoài ba điều luật đó, các nữ tử xinh đẹp nhà quyền quý khi bị bắt đều làm công cụ cho tướng lĩnh quân sĩ hết.

      bị mấy con người man rợ đem bị chà đạp trong sạch, nhiều người rơi vào kết cục của phận làm thiếp thất, vận mệnh bị thay đổi, sau khi đùa giỡn xong rồi thả về nhà, có những nữ tử chịu được rèm pha người đời hay bảo vệ trong sạch cắn lưỡi tự tử.

      Hành động của Kiêu vương bây giờ phải như vậy với Phi Yến sao, phải chuẩn bị bắt con bé sao?

      Cằm Phi Yến bị đôi tay cứng rắn nắm rất đau, lông mi nhíu đột nhiên thu về, đúng lúc này, xa xa có tiếng vó ngựa, nam tử dị tộc đến gần.

      Cùng lúc đó Phi Yến phối hợp cúi đầu, lại quỳ xuống như tảng đá ven đường.

      Nam tử kia nhìn Kiêu vương, liền giữ dây cương : “ Nhị đệ sao lại có lúc rảnh rỗi như vậy? Phụ vương gọi đệ cùng hai người nữa nhanh chóng vào cung, vì việc gì lại lâu như vậy? Hay là… có bông hoa nào ven đường quyến rũ đệ làm đệ nỡ sao?”

      Lúc này Uất Trì Thụy thầm trách bản thân, hôm nay đáng lẽ nên xem ngày mà ra khỏi nhà chứ, mạng đúng là như sắp bị Diêm Vương ăn tươi nuốt sống vậy, là ai chạm lại chạm đúng người định xử trảm là Đại Thái tử Hoắc Đông Lôi kia.

      Hoắc Đông Lôi nhìn thấy Phi Yến, liếc mắt tò mò nhìn lại thấy Uất Trì Kình Nhu, Kình Nhu độ 14 tuổi, cái tuổi xuân xanh mơn mởn. Tề thái tử cho rằng nhị để của mình mải miết nhìn đó, liền nở nụ cười.

      Kiêu vương gì, cầm lấy bình hoa, với tên thị vệ bên cạnh: “ Cho bạc, coi như ta bồi thường bình hoa hỏng này”.

      xong, liền thúc ngựa chạy mạch. Đại thái tử biết tính lạnh như băng của nhị đệ cũng để ý, trước khi còn liếc lại Uất Trì Kình Nhu cái rồi thẳng.

      Buổi sáng này được coi là kinh hoàng nhất đời , lão gia Úy Trì lau lau mồ hôi trán, nhặt lượng bạc lên, ra điều đó làm giảm bớt phiền phức, bạc làm lão giảm bớt sợ hãi.

      Vừa rồi thấy phụ thân liếc cái, liền sao mở mắt được, chỉ thấy phụ thân úp mặt xuống, nằm quỳ rạp xuống, mông chổng lên cao……. Cho dù lúc triều bái Thiên Tử Đại Lương cũng được thành kính như thế.

      Nhất là đối với tên Kiêu vương vô liêm sỉ dám vô lễ với Phi Yến tỉ tỉ như thế, phụ thân lại im lặng gì, quả nhiên là chẳng bằng tí nào của nhị thúc….. Nghĩ thế, tinh lực tuổi trẻ dâng trào, dùng sức đẩy tay của phụ thân ra, mình nhăm nhăm băng về phía trước.

      Úy Trì Thụy tức giận mắng to: “ Tiểu tử thối bất hiếu!”

      Lúc này Úy Trì Phi Yến đứng dậy đỡ muội muội của mình lên, thấy bá thúc tức giận liền dịu dàng : “ Bá thúc đừng quá tức giận, từ sống xa hoa sung túc, gặp hoàn cảnh như vậy tức giận mới làm lạ, phải từ từ thích ứng với hoàn cảnh……”

      Úy Trì Thụy thấy cằm cháu bị ửng đỏ, trong lòng đau xót, tự trách mình quá yếu đuối bảo vệ được cháu cùng các con…….

      Phi Yến luôn khéo hiểu lòng người, thấy bá thúc bớt giận, liền chuyển đề tài, cầm ít bạc mua vải vóc, thức ăn nước uống rồi năm người già trẻ cùng nhau ra về.

      Sau khi cơm nước xong, Phi Yến liền ngồi xuống chiếc giường của mình, cúi đầu , sau khi nha hoàn Uyên Ương rửa bát chén xong xuôi vào phòng thấy tiểu thư nhà mình ngồi thẩn thơ , lại thấy cằm tiểu thơ đỏ ửng.

      Thể chất tiểu thư rất đặc biệt, da rất mềm và mỏng, chỉ cần vật nào chạm mạnh cũng để lại vết ứ đọng đến lâu mới khỏi…….. Vết thương kia phải là vô tình bị chạm vào hay cố ý chạm nhưng thành công sao?

      Phi Yến liếc mắt nhìn thấy nha hoàn tri kỉ của mình loay hoay tìm thuốc mỡ, cười : “ có gì đâu, chẳng qua vừa ra chợ, đụng phải người, chỉ là Hoắc Tôn Đình mà thôi………”

      Uyên Ương nghe thấy tiểu thư giật mình suýt rơi chén mỡ cầm tay, : “ Làm sao….. Làm sao có thể chạm mặt tên mặt người dạ thú đó, …… có nhận ra tiểu thư ?”

      Uất Trì Phi Yến nghĩ nghĩ rồi lắc đầu : “ Lúc trước ta theo phụ thân ra chiến trường, ta chỉ ở Bạch Lộ Sơn thời gian, cũng thấy quân Tề nào cả, hôm nay nếu phải bá thúc cả họ lẫn tên ta biết tên là Hoắc Tôn Đình hay Kiêu vương đâu,…… Có thể biết ta đâu…”

      Lời này làm Uyên Ương an tâm đôi chút, nàng gấp gáp đến mức kéo tay tiểu thư của mình : “ Hai năm trước Kiêu vương treo giải hai nghìn lượng muốn tìm đầu của tiểu thư đấy, lại phái binh lính vây chặt Bình Lộ Sơn để bất người cùng tướng quân……. Tiểu thư , chúng ta rời kinh thành , càng xa càng tốt….

      Phi Yến cười cười vỗ tay nàng, cười hiền : “ Thiên hạ này là của , ta được bao lâu? Ta quyết định, quên hết chuyện ở quân doanh trước kia rồi, sau này chẳng có “ tiên sinh Gia Cát” nữa đâu, cái việc Kiêu vương treo giải thưởng gì đó có liên quan tới ta sao?

      Chẳng qua……. Kinh thành rất nguy hiểm. Ta cứ nghĩ bá thúc của ta có cơm ăn áo mặc, có thể cưu mang hai chúng ta qua ngày, nhưng nghĩ đến lại làm gánh nặng cho bá thúc. Nhưng nếu hai chúng ta mà bây giờ, với tính cách của bá thúc liệu chống chọi được với cuộc sống khắc nghiệt này bao nhiêu ngày, sao ta có thể mình mà bỏ mặc ba người bọn họ đây? Nếu quyết tâm xa kinh thành này phải cùng nhà chúng ta , đến huyện nào đó rồi lập nghiệp nho ở đó.”

      Chủ tớ chuyện được lúc, Uyên Ương cũng dần dần yên lòng. Uất Trì Phi Yến đến cửa tủ lấy bộ tranh thêu, bắt đều thêu thêu vá vá.

      Cái việc nữ công gia chánh này lâu làm, nên có vẻ hơi cứng tay. Nay nước Tề lên làm chủ, quân doanh được nghỉ ngơi, kinh thành lại phồn hoa, rực rỡ thậm chí còn hơn trước. Những món đồ như thêu thùa này có vẻ bán chạy, nàng lại tỉ mẩn học lại để bán lấy thu nhập cho gia đình này.

      Nhưng tuổi nàng ngày lớn, lại đọc binh pháp cùng pháp trận chiến trường, thậm chí vào lúc hai mươi tuổi, mình nàng còn chỉ huy quân đội đánh chiếm nhiều nơi mặt trận, phụ thân chẳng những khen ngợi mà còn cho nàng câu chuyện của con tướng quân Triệu Quát ngày xưa. Lúc đó nàng còn trẻ người, cùng phụ thân : “ Có phải phụ thân cũng coi con như Triệu Quát tầm thường đó, lời giống với thực tế phải ? Vẫn cho rằng nữ nhân thể làm những điều to lớn như nam nhân sao?”

      Phụ thân lắc đầu, : “ Phi Yến của ta nhanh nhẹn, so với nam nhân hơn hẳn, ta làm sao dám so đo con với nam nhân? Nhưng Lưu Tôn xưa kia có viết “vua và dân cũng chỉ như tờ giấy”, cần biết hoàn cảnh lúc đó của Triệu Quát hay Triệu yếu hơn Tân Cương. Mặc dù lúc đó Triệu Quát hao tổn trí lực của mình nhưng Tân Cương chỉ cần mang Bạch Khởi ra, chỉ sau trận Trường Bình, Triệu Quát phải hinh sinh thân mình, những vậy lại kéo theo cả hơn bốn vạn binh lính, hao tổn nhân lực như thế, hoàng thượng liệu có biết ơn? Nhưng đau lòng hơn, khi bốn vạn binh lính ấy rơi vào tay Bạch Khởi, Triệu Tấn cũng cần những người đó bị giết sạch, máu chảy thành sông ……..”

      Khi đó nàng nghe xong, thấy Triệu Quát ngu xuẩn, bèn hỏi phụ thân : “ Nếu trước khi Triệu Quát chinh chiến, sao phụ thân khuyên nên đánh?”

      Phụ thân vuốt đầu nàng : “ Trước kia ta cũng hiểu, nhưng đến ngày hôm nay ta mới hiểu được, Yến nhi của ta, con phải nhớ kĩ điều, chiến trường phải chỉ là hai bên giao chiến thế là xong, đó là bên khi gặp thời cơ mới giáng đòn quyết định. Có lẽ khi Triệu tướng quân nhìn thấy Triệu quốc ngày càng suy vong cam lòng, muốn khôi phục lại hết tất cả……..”


      Phụ thân xong chuyện xưa, cũng chẳng giải thích, chỉ muốn bắt nàng phải học thêu thùa may vá, học nhiều thứ của tiểu thư khuê các.

      Đó là lúc tính tình nàng ương bướng làm náo loạn phụ thân……. đúng là chả hiểu chuyện!

      Truyện cũ kia cũng phải phụ thân tự nghĩ ra hay suông, mà chính phụ thân cũng nhìn trước được mệnh Đại Lượng cũng như thế, nhưng mình chỉ là Đại Lượng tướng quân, sao dám năng bừa bãi triều. Thân là tướng quân chỉ biết dốc sức cho nhân dân cùng hoàng thượng đến tận hơi thở cuối cùng.

      Phi Yến nghĩ vậy, vành mắt ửng đỏ, giọt nước trong suốt rơi xuống bức tranh thêu.

      Cứ tưởng rằng gặp Nhị hoàng tử chỉ như mây qua, mọi chuyện êm đẹp. Nhưng làm cho Uất Trì Thụy tưởng là lúc đại tổng quản của Kiêu vương phủ đến trước của nhà Uất Trì : “ Kiêu vương rất thích bình hoa bị vỡ kia, muốn mời Uất Trì Phi Yến tiểu thư đến phủ chuyến, mượn đôi tay khéo léo của nàng chút, tu sửa lại chiếc bình”

      Uất Trì Thụy sau khi nghe xong, choáng váng hết đầu, cái lý do gì vậy? nương chưa gả sao dám tùy tiện đến vương phủ chứ?
      bogani, Seen.173, bornthisway01109148 others thích bài này.

    4. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 3

      Thái giám tổng quản chút cũng chẳng thèm để ý Uất Trì Thụy, hỏi thẳng : “ Vị nào là Phi Yến tiểu thư?”

      Hiền nhi sớm chịu nổi cơn tức giận, vụt đứng dậy : “ Dựa vào cái gì muốn tỉ tỉ vào phủ? Chẳng lẽ Tiên Ti xuất , ngay cả trật tự nam nữ cũng cần chắc?”

      Uất Trì Thụy há hốc mồm, chỉ muốn ngụm nuốt tiểu tử thối này!!! Ai cần ngươi chen mồm vào! Ai cần!

      Hoắc tân đế đồng ý thay chân Tân Dã Đại Lương , tổ tiên là bộ lạc Tiên Ti bé, sau này chiếm nước Hán thay “ Lương”. Nhưng mà để cho vẹn toàn đôi bên vì Lương có nghĩa là trung thành, để kiêng kị sửa thành “ Hoắc” và cưới vợ Hán làm vợ. Đến đời Hoắc tân đế cũng làm như vậy. Cũng cưới phụ nữ cùng tộc làm vợ mà chỉ cưới vợ Hán, xem như có chút huyết thống của người Hán, sinh con đẻ cái giống người Hán.

      Nguồn gốc của họ Hoắc chính là Chu Văn Vương, Hoắc gia cố ý chọn dòng họ như vậy là muốn gìn giữ bản sắc văn hóa của người Hán. Tân đế cũng nhiễm văn hóa của người Hán quá lâu, cũng quá quen thuộc nhưng sâu trong người Hán vẫn coi đó là dị tộc và chưa chấp nhận hẳn họ.

      Quả nhiên khi thái giám tổng quan nghe xong câu đó mặt liền biến sắc, muốn làm khó Hiền nhi. Phi Yến thấy thế vội vàng chạy ra sân, thi lễ với thái giám tổng quản : “ Dân nữ là Uất Trì Phi Yến, nếu vương có lệnh sao dám trái lời, được nghe lệnh của Kiêu vương quả là có diễm phúc, với lại đứa còn bé, hiểu chuyện xin tổng quản đừng so đo với nó.” xong thi lễ sâu.

      Tổng quan kia nghe xong,liền thu xếp mọi thứ ổn thỏa, lại nghe được lời của Phi Yến cũng dịu , nhưng trước khi quên trừng mắt cho Hiền nhi vài cái rồi đợi Phi Yến cùng nha hoàn Uyên Ương lên xe thẳng.

      xe ngựa, Uyên Ương gấp gáp luôn miệng hỏi, nhưng chỉ thấy tiểu thư để ngón tay thon lên môi, chỉ chỉ ra ngoài, ý bảo ngoài xe họ có tai, họ nghe thấy hết, chủ tớ cùng im lặng ngồi lên xe, xe ngạy chạy phập phồng y hệt như tim của hai người lúc này………

      Phủ của Kiêu vương là phủ của Hầu phủ ngày xưa, hồi Uất Trì Phi Yến cũng từng cùng cha đến đây, còn nô đùa với tì nữ hay các tỉ muội ở đây….

      Hai con sư tử đá trước cửa phủ vẫn uy phong như cũ, Hầu phủ xưa kia được coi là hoa lệ nhất vẫn như cũ có khi đẹp hơn nhiều, trong hoa viên vẫn rộng lớn như vậy, hoa đào nở rực cả khoảng trời, nhưng biết khuê phòng của bạn thuở đâu rồi…….

      Phi Yến khỏi bồi hồi, chưa gì Ngụy tổng quản dẫn đến hậu hoa viên. Nha hoàn Uyên Ương bị chắn ngay ở cửa lớn thể vào. Uất Trì Phi Yến rũ mắt xuống theo Ngụy tổng quản, đến trước cửa phòng yên tĩnh.

      Đẩy cửa phòng ra, Uất Trì Phi Yến thấy dáng người cao lớn ngồi đó, khác hẳn với dáng vẻ mặc áo giáp vàng hôm đó, lần này Kiêu vương mặc thân áo trắng, mái tóc đen nhánh được quấn bởi lụa bạch ngọc, tướng mạo tuấn tú cộng thêm vẻ điềm đạm chững chạc. Nếu chưa nhìn bao giờ, chắc chắn điều người này chỉ như thư sinh nho nhã.

      Nhưng trong lòng Phi Yến biết quá , nam nhân hai mươi ba tuổi trước mặt này khác gì quỷ Tu La ở dưới địa ngục. Lúc trước Hoắc triều cố ý tạo phản, chẳng cần chần chừ, khi ấy Hoắc Tôn Đình 17 tuổi đem quân đánh thẳng Đại Lương khiến máu chảy thành sông , khi chiến thắng nhiều nơi, chẳng quản ngại đến tận phòng của Đại hoàng tử Đại Lương đường kiếm chém chết, thầm chặt đầu, đưa phụ thân của mình say rượu để ngay đúng chỗ đầu đại hoàng tử.

      Có thể khi Hoắc hoàng đế tỉnh lại, thấy trong tay cầm kiếm với đầu đại hoàng tử Đại Lương bên cạnh, mặc dù biết phải mình mà là con của chính mình làm nhưng thể chối cãi được.

      Lẽ ra Hoắc hoàng đế chia cho Hoắc Tôn Đình nửa thiên hạ. Nhưng biết làm sao khi có câu tôn ti trật tự, dù gì Hoắc Tôn Đình cũng chỉ là đứa thứ hai, mặc dù con cả ở chiến trường lập được công như cũng là nhất, lại thêm mẫu hậu Thẩm thị thích. Theo nhiều ý kiến, cuối cùng lập con Hoắc Đông Lôi làm thái tử.

      Tất nhiên Đông cung Đại Tề ít nhiều có náo loạn………

      Phi Yến nghĩ vậy, giương mắt lên nhìn, đâu ngờ thấy Kiêu vương nhìn chằm chằm mình.

      Phi Yến muốn giáp thẳng mặt với , bước vào phòng, cúi đầu thi lễ với Kiêu vương.

      Kiêu vương để cuốn sách xuống, đưa tay bảo nha hoàn lui xuống, trong phòng vỏn vẹn chỉ có hai người, tay chỉ chỉ chiếc vải bọc, : “ Làm phiền Phi Yến tiểu thư rồi, hãy làm chiếc bình kia khôi phục như cũ.”

      Phi Yến đứng dậy, giọng : “ Kiêu vương công việc bận rộn, dân nữ muốn quấy rầy, bằng thỉnh an Kiêu vương cho dân nữ đem chiếc bình hoa này về sửa lại rồi đưa cho ngài?”

      Kiêu vương dùng từ đánh gãy lời thỉnh cầu của nàng : “ Ngồi!”

      Phi Yến bước chân đấy, ngoài chiếc ghế mà Kiêu vương vịn tay bên cạnh là chiếc vải bọc,. Kiêu vương ý bảo nàng ngồi cuống, nàng nhanh nhẹn cầm chiếc vải bọc cùng lọ keo dính những mảnh vỡ lại với nhau.

      Keo dính bằng nước, qua thời gian im lặng, Phi Yến xếp những mảnh vỡ của bình hoa gắn lại với nhau, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy Kiêu vương ngồi thư thả nhìn chằm chằm mình.

      Lần này Phi Yến cũng né tránh, nhìn thẳng mặt Hoắc Tôn Đình, tuy rằng cả nhà bá thúc ở trong kinh thành, mình phải nhẫn nhịn để liên lụy đến họ, nhưng cũng đồng nghĩa nàng phải sợ tên nhị hoàng tử này. Kiêu vương nhìn nàng vài lần, nếu có nhận ra. Nàng cũng cần phải phí công chơi trò mèo vờn chuột, giấu giấu với .

      này vừa rồi chăm chú cúi xuống, mới thấy trán nàng mịn màng, sống mũi rất thẳng, này nhìn qua bằng những mĩ nhân thường thấy, nhưng càng nhìn càng mê, tại thấy nàng giương mắt lên nhìn mình, trong đôi mắt ngoài vẻ hiền dịu còn đan thêm nét nghiêm nghị, ngữ khí như vậy, làm cho người ta…… muốn bẻ gãy cũng được…..

      Kiêu vương thu mắt thêm phần ác ý nhưng vẫn trào phúng, điềm đạm nho nhã : “ hổ danh là con của Lương Trấn Viễn tướng quân, quả nhiên can đảm xuất chúng, nhưng ra so với bá thúc kia của ngươi có khí chất nam nhi hơn nhiều.”

      Hóa ra là bởi vì cha của nàng, mới tìm đến nàng….. Uất Trì Phi Yến thở ra hơi, cúi mặt : “ Lúc trước bá thúc chỉ là hầu gia, làm sao có thể có khí chất chiến trường được. Nhưng từ được dạy giỗ bài bản hơn, nay vận mệnh thay đổi, Đại Tề xưng đế, bá thúc tự nhiên thay đổi lễ tiết sao cho phù hợp, với cả Đại Tề ràng to lớn vĩ đại ban nhiều phúc lộc cho dân chúng, làm cho dân chúng kính nể, chẳng qua Phi Yến hiểu lễ nghĩa mà thôi, xin Kiêu vương tha tội.”

      Kiêu vương thấy Phi Yến nhanh mồm nhanh miệng, khẽ nhếch miệng cười : “ Bổn vương cũng có mấy lần cùng phụ thân ngươi giao chiến, nhưng phụ thân ngươi lại ở Cao Xương bị trúng mấy mũi tên mà chết, ta giết nhưng người tự chết, có phải trong lòng vô cùng hận ta?”

      Phi Yến nghe vậy, tay nắm chặt, : “ Phụ thân ràng làm tròn bổn phận, để cho tên phản quốc bỏ chạy hay sao? Chết chiến trường là điều tất nhiên, dù sao cũng là theo tiên đế để làm hầu cận đền ơn. Phi Yên có nghe lúc trước ở quảng trường, nơi các quan lại bị xử trảm, theo lý thuyết khi đến bá thúc của dân nữ phải chết, may có Kiêu vương rat ay, mới bảo toàn được tính mạng. Phụ thân dân nữ có vài lần dụng tới binh mã của Kiêu vương, Kiêu vương cũng chẳng để ý. Vậy có cớ gì mà dân nữ thể bỏ xuống được hận thù?”

      Lời này nghe qua giống như khen ngợi, nhưng thực chất là lên án Kiêu vương, nhắc thân quý tộc nhưng lại chắp nhặt chuyện cũ.

      Kiêu vương sau khi nghe xong lời của nàng, khóe miệng cười càng sâu: “ ra bổn vương rất rộng lượng, nhưng cũng rộng lớn đến mức trong lời của Phi Yến nương, có lúc đêm khuya khi trong mơ, thấy đủ loại bẫy trong lòng nản lòng, đáng tiếc Uất Trì Đức tướng quân mất sớm, những binh pháp, trận chiến cũng thế mà cùng, nhìn lại là luyến tiếc……… Nghe nương tài nghệ hơn người, có thể cùng với bổn vương thử tài lúc?”

      Trong lòng Uất Trì Phi Yến trùng xuống, từ khi nào tên Kiêu vương chết tiệt này muốn thăm dò tài nghệ của nàng vậy?

      Ngay lúc nàng muốn từ chối Kiêu vương lại : “ nương cần phải giống bá thúc của ngươi như thế, bổn vương lại thấy lo sợ, chỉ muốn qua ván cờ để thấy tài nghệ của nương thôi……. bằng thua lần đổi mạng nhà bá thúc của ngươi sao?”

      Nghe thấy thanh thản nhiên của Hoắc Tôn Đình, Phi Yên giận rung người, chỉ ván cờ mà đổi hẳn mạng người. Phi Yên trừng mắt, tức giận nhìn .

      Kiêu vương đứng dậy, thân hình cao lớn che phủ trước mặt nàng, ngữ khí đột nhiên lạnh băng : “ Sao ánh mắt lại trừng lớn như vậy, có phải tức giận với bổn vương?”

      Trong phòng yên tĩnh, ở giữa có bàn cờ được làm bằng ngọc thạch quý,.

      Phi Yến chờ Kiêu vương chậm rãi ngồi xuống, nghiêng người ngồi xuống, chờ trước. Kiêu vương cũng chẳng khách khí, trước con Hắc Tử.

      Trong lúc chơi cờ, than him lặng chỉ còn tiếng chạm của đá ngọc thạch. Lúc này Kiêu vương giống như bình thường nhưng thực chất là hồn tan, bày bố trận chiến khắp nơi. Phi Yến phải cẩn thận, sai nước nhà bá thúc khó bảo toàn tính mạng!

      Ngay tại lúc hai người chăm chú, đột nhiên Kiêu vương : “ Cờ vây giống như trận chiến, chút cũng giả, phải chú ý bố cục, mất lo , nương chống đỡ được lâu như vậy, ngoài sức tưởng tưởng của bổn vương. Chẳng qua con đường tài nghệ của nương, khiến bổn vương nhớ tới người bạn tri kỉ ngày xưa……”

      Uất Trì Phi Yến nghe thấy liền động tâm, tay cầm quân cờ trắng chậm chạp mãi để xuống.

      “ Sauk hi Uất Trì tướng quân hi sinh, quân lính cũng chịu đầu hàng, mà dựa vào địa hình hiểm trở của Bạch Lộ Sơn mà tiếp tục chống đỡ. Mặc cho cảnh chết chóc cũng làm binh lính sợ hãi, nghe có vị tên là “ tiên sinh Gia Cát” theo tướng quân từ rất lâu phò tá lãnh đạo binh lính, để lại cho bổn vương ít thắc mắc……” đến đây, đột nhiên Kiêu vương vươn đôi tay dài, cầm chặt tay cầm quân cờ của Phi Yến, “ biết nương có biết tiên sinh Gia Cát kia ?”
      bogani, Seen.173, Vinhan47 others thích bài này.

    5. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      Chương 4

      Cổ tay bị nắm đau, Phi Yến ngã sang bên, quân cờ bàn cờ rơi xuống, thậm chí nàng còn cảm nhận được ngón tay của Kiêu vương, các ngón tay năm chặt khác nào con rắn độc chườn tay nàng……. Quả nhiên là đùa giỡn người khác!

      Cố gắng muốn mắng trận, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú đứng đắn của , mang chút dâm tà nào, thậm chí còn làm cho người ta cảm giác hoài nghi nhìn nhầm………….

      “ Kiêu vương vị tiên sinh nào vậy, Phi Yến biết…….” xong nàng cố gắng rút tay ra, nhưng đôi tay chắc như sắt đá kia vẫn chuyển rời.

      “ Ồ? nương biết sao, là nuối tiếc……… biết nương có cách nào mà tìm được người thân cận bên tướng quân đó ? Bổn vương xưa nay rất trọng người tài, cho dù ngày xưa là địch hay là thần cũng vậy, nếu giúp ích được cho Đại Tề, chuyện cũ bổn vương bỏ qua hết, sắp tới phong hầu bái tướng….. Còn về chuyện vị tiên sinh Gia Cát kia…..”

      tới đây, Kiêu vương đột nhiên đưa mặt giáp mặt, khiến cho mọi thứ lung lay rơi xuống, bàn cờ bằng ngọc thanh rơi xuống đất vỡ giòn tan, kéo người Phi Yến lại khiến nàng ngã vào lòng, khuôn mặt trắng trẻo dán vào tai, ngửi được hương tóc nhàn nhạt của nàng, giọng : “ Bổn vương từ lâu ngưỡng mộ tài nghệ của , nếu có bên cạnh, chắc chắn chuyện thâu đêm suốt sáng được…..” Lời nóng bỏng ra từ miệng Kiêu vương, khiến tai nàng phiếm hồng.

      Phi Yến ảo não làm sao thoát ra khỏi người , đột nhiên, bên ngoài có tiếng : “ Bẩm Kiêu vương, công chúa Nhạc Bình đến muốn gặp ngài”

      Kiêu vương nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Phi Yến, lạnh giọng : “Mời nàng vào phòng khách chờ”. Thái giám tổng quản rồi, Kiêu vương mới nới lỏng tay, chỉ thấy bên tay có vết đỏ ửng, quả nhiên là quá mềm mại….. Trong lòng Kiêu vương nổi lên ý thương tiếc, miệng lại nghiêm giọng : “ Hôm nay có khi muộn, nương nên về thôi, ngày khác lại đến phân thắng bại”.

      Uất Trì Phi Yến nhàng thở ra, giọng : “ Bàn cờ này đẹp đáng tiếc khi bị Kiêu vương phá hỏng, hay là chẳng cần ngày khác, ngày mai phân thắng bại thôi”.

      Mới vừa rồi nàng rơi vào thế bại, đột nhiên chuyển thành thắng, tự nhiên Kiêu vương gây khó dễ, cuối cùng là làm đổ bàn cờ, ràng sắp thua mà chịu nhận!

      Kiêu vương hề xấu hổ, khóe miệng hơi nhếch lên : “ Cũng chưa hẳn như vậy……….. Ngụy tổng quản, tiễn khách!”

      Phi Yến xoay người thi lễ với Kiêu vương, liền ra nhanh khỏi thư phòng. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trước mặt là thân hình cao lớn lông rậm màu phượng thân mặc áo giáp, nhìn thấy Phi Yến thân áo váy thô ra, khỏi ngạc nhiên.

      Phi Yến thấy đột kị vệ cùng nha hoàn cúi đầu “ Công chúa điện hạ” trong lòng thầm nghĩ Ngụy tổng quản con của Tề đế Nhạc Bình quận chúa, vì thế cúi đầu thi lễ nhường đường.

      Công chúa kia có liếc nàng vài cái, tuy rằng có tò mò khi thấy nữ tử dơ bẩn kia xuất ở phòng của nhị ca, nhưng trong lòng có chuyện gấp, chưa đến cửa, liền to tiếng : “ Nhị ca! Huynh chả quan tâm bất cứ thứ gì hết! Huynh có biết phụ hoàng đưa muội gả cho tên ăn hại Vương Ngọc Lãng ? Huynh mau khuyên phụ hoàng ……….”

      Phi Yến cúi đầu xuống cầu thang, mặc dù nghe nhưng lại nghe thấy tên “ Vương Ngọc Lãng”

      Nếu sai, Vương Ngọc Lãng là con của Thừa tướng Vương Ngọc Đình thời Đại Lương, cách khác cũng là vị hôn phu lúc trước của nàng.

      Như thông thường khi gia tộc Uất Trì suy sụp, hôn này cũng chẳng dám trèo cao, nhưng bởi vì lúc ấy đường làm quan của cha nàng thăng tiến, lại sắp sửa được làm thống soái ba quân, Vương thừa tướng thấy tình thế, mượn tiệc rượu định hôn ước như vậy.

      Lúc đó nàng chỉ là thiếu nữ 12 tuổi, thấy hai nhà đính ước như vậy, mượn lúc ngắm cảnh xem hoa. Làm cho hai người gặp mặt, hồi đó Vương công tử chỉ mới 13 tuổi, gấm hoa rực rỡ, tôn lên vẻ trắng trẻo tinh khiết của đứa bé trai, lúc ấy nàng còn bé nên chưa đỏ mặt thẹn thùng, ngược lại vị công tử họ Vương kia lại xấu hổ đỏ mặt, làm cho mọi người cười đùa.

      Sau đó phụ thân gặp nạn bỏ mình nơi chiến trường, mình nàng mặc áo chịu tang cha, giữa linh đường lạnh lẽo, bạn bè thân thiết đến viếng rất ít. Đến đêm nọ khi Vương công tử cùng với thư đồng nhà mình chạy đến, chưa kịp lời, đỏ mắt với nàng cũng như với chính mình : “ Ta bao giờ phụ nàng”.

      Thế mệnh chuyển rời, thấy lén lút đến, nàng hiểu Vương thừa tướng định vạch ranh giới với cha nàng, cũng từ lúc này duyên phận giữa hai người cũng hết.

      Quả nhiên sau khi cha nàng mất lâu, Vương gia đưa thư từ hôn đến. Bá thúc của nàng lúc đó đau khổ thôi, còn nàng nhàng thở ra, khi đó trong lòng nàng ôm hận mối thù của quốc gia, nào nghĩ đến tình cảm nam nữ? Cảm thấy cũng chẳng cần phải mở miệng lời ngon ngọt như Vương công tử làm gì.

      Sauk hi lo xong hậu , nàng liền lấy cớ muốn về nơi mẫu thân sinh ra để nghỉ ngơi, tránh cho bá thúc giữ lại, cùng người hầu mạch thẳng đến Bạch Lộ Sơn.

      núi vài năm, nàng có nghe ngóng được tin tức của Vương gia. Vương Ngạn Đình đúng là có tài, lại che đậy đủ mọi thứ, triều đại cũ sụp đổ, tìm cách nâng vị thế triều đại mới lên, mặc dù triều đại có thay đổi, vẫn giữ được chức Thừa tướng cách vững vàng, làm cho người ta thể bội phục.

      tại xem ra gia tộc họ Vương này lại càng thêm quyền quý khi hoàng đế muốn Vương Ngạn Đình làm phò mã. Công chúa kia cũng khó đối phó, có người tung tin rằng con Hoắc gia toàn người hoang dã rất ngang ngược, nghĩ vậy, cầu chúc Vương công tử qua khỏi, chống đỡ tốt.

      Uyên Ương lo lắng đến độ lại quanh cửa phủ, thấy tiểu thư nhà mình ra, nhìn trước nhìn sau thấy vẫn bình thường, sắc thái bình thường, mới nhàng thở ra, cùng nhau quay về .

      Ở trong nhà, là xế chiều, bá thúc sớm đứng ở cửa chờ. Thấy Phi Yến là vội vàng hỏi. Phi Yến chỉ qua Kiêu vương hỏi việc lúc cha nàng mất ở đâu mà thôi.

      Uất Trì Thụy nghe đến đó : “ Cái chuyện đó mà Kiêu vương lại hỏi nương, con biết cái gì đâu? Thất đúng là đau đầu, nhưng cũng phải thôi vì hoàn cảnh của cha con khác biệt, năm đó đem Bạch Lộ Sơn long trời lở đất, đó là nơi đất Tùng Giang hoa mai, nơi Bắc Tuyên vương lập nên…… chậc chậc, ăn uống no say, đến tiên đế cũng phát nghiện vì vùng đất đó!”

      Uất Trì Thụy với cháu có việc gì, đừng lo lắng buồn phiền, rồi quay ra hừ đứa con bất hiếu.

      Trong sân cây hòe nở hoa rực rỡ, bên cạnh có chiếc lồng nuôi hai con chim họa mi, ông thấy cháu của mình nghe lời như vậy đột nhiên lòng thấy chua xót.

      Ngày tiếp theo, bá thúc đột nhiên sắm cho Phi Yến bàn trang điểm, rường cổ chạm khắc, có vẻ hơi ngạc nhiên, Phi Yến cười khổ : “ Bá thúc, Phi Yến biết người đau lòng cho con, nhưng những vật dụng này con cần, mỗi ngày chỉ cần chiếc chậu cùng chiếc lược là được, con cần gì bàn trang điểm to lớn này?”

      Nhưng Uất Trì Thụy đồng ý, nghiêm mặt : “ Cháu của ta diện mạo mĩ miều, rất xứng với bàn trang điểm này, với lại mấy ngày nữa, bá thúc từng có quan hệ với nhiều gia tộc ngày xưa, xem có đám nào tốt, liền làm đám cưới cho con, có bàn trang điểm, lấy cái gì để con soi, con chưng diện?”

      Phi Yến nghe xong ý nghĩ kì lạ của bá thúc, cười khổ : “ ràng bá thúc cố tình, bay giờ Phi Yến làm sao tìm được người trong sạch, gả liên lụy bao người, cho dù nếu cưới được cũng chỉ là phận thiếp thất, Phi Yến chấp nhận điều đó đâu, thà con ở mình đơn cả đời. Mấy ngày nữa Phi Yến về nhà ngoại, quấy rầy bá thúc……. Đem bàn trang điểm này bỏ thôi……”

      Uất Trì Thụy vừa nghe xong, giậm chân tức giận : “ Ai? Ai dám cưới con để làm thiếp thất? Cháu của ta phải là chính thiếp, về nhà ngoại rồi cũng phải trở về. Nếu lo được cho con, ta làm sao xuống hoàng tuyền nhìn mặt cha con đây?”

      Lời hùng hồn, cần sức lực, 12 ngân lượng cứ thế mà bay.

      Sáng sớm bá thúc muốn lục tung khắp nhà. Phi Yến khuyên can mãi. Nàng nhiều ngày cùng với Uyên Ương thêu thêu vá vá những bức họa, dùng vải bọc để đem ra chợ bán.

      cùng Uyên Ương ra cửa để ra ngoài, Phi Yến liền nhìn thấy bóng dáng của hai người đứng từ xa nhìn vào nàng. ….. ra từ lúc ra khỏi Kiêu vương phủ ngày ấy, hai người này vẫn cứ theo dõi nàng.

      Chẳng lẽ Kiêu vương sợ mình bỏ chạy? Hay muốn tìm nơi ở của nghịch đảng ở Bạch Lộ Sơn?

      Uất Trì Phi Yên cố ý làm cho Uyên Ương chú ý, tự mình nhanh nhanh, lúc sau đứng trước hàng thêu dệt.

      Nhìn mặt hai nương hề quen biết, chưởng quầy cũng chả nóng chả lạnh, kêu hai nàng mở bức tranh thêu ra.

      Đợi Uyên Ương mở ra, chưởng quầy nhìn, lập tức thu ánh mắt dao động trở lại.

      Đường thêu hơi khô cứng,khó đạt trình độ cao, nhưng so với các bức tranh khác hoàn toàn khác biệt, khác hẳn với những bức có hoa mẫu đơn thông thường, hơn nữa khăn tay cùng giày thêu đều độc đáo, phối màu rất đẹp, quá rực rỡ nhưng lại thanh lịch, tất cả đều làm cho người xem hứng thú………

      nương, đường thêu của các ngươi hơi cứng, nhưng hình thức mới mẻ, độc đáo. Như vậy , ta đưa các người bốn xâu tiền được ?”

      Uất Trì Phi Yến cười lắc đầu, giơ năm ngón tay. Chưởng quầy liền hiểu ý, biết nương này muốn cò kè mặc cả, liền cười : “ Năm xâu tiền ư? Được rồi, được rời, liền theo ý nương……”

      Lúc này Phi Yến mới mở miệng cười : “ Ta là năm lượng bạc”
      bogani, Seen.173, Viclu52050 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :