Bên nhau dài lâu - Hàn Châu Cách Cách (hoàn)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      [​IMG]
      Nguồn: https://ssamiy.wordpress.com/ben-nhau-dai-lau/
      Editor: Sam (p3104)

      Thể loại: đại, truyện ngắn
      Độ dài: 12 chương
      Raw: Tấn Giang
      Poster: Sam

      Giới thiệu (by tác giả):
      , suy nghĩ rất lâu cũng biết nên viết văn án này như thế nào, biết làm sao diễn tả loại tình cảm tinh tế lại chấp nhất giống như giấy kiếng trong suốt sạch . Đây là câu chuyện ấm áp lạnh lùng, có bên thứ ba xen vào, có xe sang BMWs, mưu kinh động trời đất.
      Loại tình cảm này đơn thuần trong trẻo tựa như cây táo, gieo mầm xuống, trong khe hở dần dần bành trướng, sau khi lấy đầy khe hở, nẩy mầm, nhánh cây vươn ra, mở rộng tứ chi dưới ánh mặt trời, cuối cùng lớn lên thành cây táo mảnh khảnh.
      Tôi tin câu chuyện như vậy xảy ra, ấm áp, bình thản, vô cùng đơn giản, trong thời đại coi trọng vật chất này nó có vẻ lỗi thời. Nhưng mà —— chỗ khuyết trong đáy lòng rỗng tuếch của chúng ta, thích xe BMWs, kim cương danh tiếng dinh thự có thể lấp đủ sao?
      Tôi tin là phải. Ham muốn vật chất chỉ khiến hư khuếch trương ra.
      Vì thế, tôi hy vọng câu chuyện này có thể khiến bạn cảm động, tựa như vào mùa đông có tia nắng ấm áp chiếu rọi cơ thể, giống như uống ly sô la nóng trong gió thu xào xạc. Sau khi đọc quyển sách, dùng chăn bao bọc cơ thể, lười biếng ngủ trưa trong ngày ấm áp. Như vậy cũng đủ rồi.





    2. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 1: Có thánh học đến nhà

      Ngày cưới tới gần, Chung Mẫn gần như nảy sinh ý tưởng chạy trốn. phải , chỉ là —— muốn nhìn bộ dạng nhớn nhác của . Lý do này gượng ép, chính cũng biết thuyết phục.

      Mọi người đều nghiêng về phía , chính là người đàn ông tốt thích hợp nhất, bỏ qua cái thôn này còn nhà trọ khác*. Mà đối với , bọn họ chắc là có thái độ khinh thường: ở trong phúc mà biết phúc! Mẹ thậm chí gọi điện thoại đến, “Dám ngoan ngoãn kết hôn, mẹ nhận con là con nữa!”

      (*) ý trong hoàn cảnh tại điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.

      Cực kỳ bất đắc dĩ.

      chỉ là cam lòng. Mắt thấy chính mình từng bước rơi vào cạm bẫy do thiết kế mà hay biết. Từng có cơ hội, gần như phản kháng thành công. Nhưng biết làm sao, đe dọa cái, liền luống cuống, nộp vũ khí đầu hàng. Đó là lý do từ khi quen nhau tới nay, suốt tám năm trời, vẫn theo quỹ đạo của , rất tình nguyện, nhưng hết cách chỉ đành phối hợp.

      Giống như những khác, thứ mong đợi chẳng qua là lời tỏ tình nồng nhiệt và mối tình lãng mạn. có thể là người đàn ông bốc đồng, ghen tuông, thỉnh thoảng làm sai chuyện có chết cũng thừa nhận. Tuy nhiên hoàn toàn phải là người như vậy —— Chung Mẫn lục lọi trong đầu óc mình, nhưng chẳng tìm được chuyện nào từng làm sai.

      Đây là người đàn ông thể bị giễu cợt, luôn mỉm cười điềm đạm, tinh thần biếng nhác, ngữ khí bình thường, mà trong lòng , lại như con báo săn mồi tập trung vào mục tiêu từ sớm, khả năng quan sát nhạy bén, thiết kế ra phương án tường tận chu đáo chặt chẽ, đặt bẫy xong, từng bước ép sát, đưa mục tiêu tiến vào cạm bẫy của . chịu thảm họa này, lòng đầy nỗi khổ thể kể .

      cảm thấy mình càng giống con mồi của hơn là người vợ.

      Lần đầu tiên gặp mặt phải trở về thời trung học.

      Tên nằm biểu ngữ treo trước căn tin. Khi học sinh giành vinh dự cho trường, nhà trường theo thường lệ treo băng biểu ngữ. Trung học còn phổ biến đại hội toàn trường, loại hình thức treo biểu ngữ có tác dụng tuyên truyền tin tức. Lúc ấy biểu ngữ viết, “Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Hồng Minh đạt được giải nhất cuộc thi Olympic toán học toàn quốc!” —— cuộc thi Olympic coi là phân chia học sinh xuất sắc và học sinh bình thường, nếu ai đứng hạng nhất trong lớp đạt được giải trong cuộc thi Olympic, quả ngượng ngùng tự xưng là học sinh xuất sắc.

      Vì chiếu cố cảm xúc của học sinh dự thi và vinh dự của trường, giải nhất giống với hạng nhất. Chỉ có giải nhất mới là đoạt giải quán quân chân chính. Cho nên lần này nhà trường vô cùng vinh dự. Các phụ huynh của huyện T đều khen ngợi ngôi trường này, thế cho nên vì huyện mà làm rạng rỡ thiên tài trẻ.

      thực tế, Hồng Minh cũng phải học sinh được đào tạo từ ngôi trường này, là học sinh chuyển trường mới quay trở về huyện T. Trước đó vì việc kinh doanh của ba mẹ mà đến thành phố W học. Chính sách quốc gia quy định học sinh phải ở nguyên quán tham dự cuộc thi đại học, nên trở về quê hương mình sống hồi còn bé.

      Hiệu trưởng được hời tên thư sinh này nên rất đắc ý, thậm chí gọi bạn học vào văn phòng khen ngợi trận, cảm ơn làm rạng rỡ nhà trường, càng hy vọng ghi nhớ “Thành tựu có nửa là của em, cũng có nửa của nhà trường”. Nhưng Chung Mẫn trông thấy cái tên này, chỉ nghĩ rằng cái họ kỳ lạ. Khi thi, có lẽ phải dùng nhiều hơn ba giây để điền tên họ.

      lâu sau, bạn học lại làm rạng rỡ nhà trường lần nữa. Lần này là kỳ thi thống nhất do thành phố tổ chức, mục đích đương nhiên là chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Kỳ thi thống nhất tuy rằng đủ để treo biểu ngữ, nhưng chủ nhiệm của các lớp thông báo cho lớp. Trải qua hai lần làm tiêu điểm, cái tên Hồng Minh này nghiễm nhiên trở thành tồn tại như thần linh. Hồng Minh học lớp 6, trong nháy mắt thứ hạng nhảy vọt lên thứ nhất. Chủ nhiệm lớp 6 vốn là ông thầy ở độ tuổi trung niên ăn thận trọng, khi nổi cáu khiến bọn học sinh rét mà run, những ngày gần đây lại thân thiết hòa ái dễ gần, khiến các học sinh thở phào nhõm.

      Chung Mẫn và phần lớn bạn học đều giống nhau, sợ nhất thi dự bị và thi chính thức, đặc biệt là sợ thứ hạng có mấy hôm nay. Cũng may hữu kinh vô hiểm*, chỉ rớt hai hạng. Tuy nhất định bị quở mắng trận, nhưng hậu quả đến mức nghiêm trọng.

      (*) có kinh ngạc và sợ hãi nhưng gặp nguy hiểm.

      Thời đại đó, điều kiện của ký túc xá học sinh cả nước tốt lắm, bởi vậy xung quanh trường học có nhiều nhà cho thuê. Những ông bố bà mẹ có điều kiện đều hy vọng con mình chuyên tâm lo nghĩ trong thời điểm quan trọng trước khi vượt qua con đường gian nan, chuẩn bị tốt. Nhà Chung Mẫn ở cạnh trường học, cũng thu dọn căn phòng cho học sinh cấp ba thuê. Sau khi cho khách thuê vào kỳ thi đại học năm ngoái, trong nhà liền quyết định năm nay cho thuê nữa, toàn tâm toàn ý lo cho Chung Mẫn sắp thi chính thức.

      Vì thế khi Chung Mẫn nghe được có khách thuê mới, vừa giật mình lại tức giận. Trong nhà có người ngoài luôn bất tiện, nếu là nam sinh lôi thôi càng đáng ghét hơn. Huống chi mẹ luôn dùng thành tích của người khác để răn dạy Chung Mẫn, phiền càng thêm phiền. Chẳng lẽ là loại học sinh ưu tú? Hoặc là tăng tiền thuê? Mẹ cũng phải là người ham món lợi , nhất định là khả năng trước.

      Quả nhiên, mẹ vui vẻ kéo vào phòng, giới thiệu với tích quang vinh của “sát vách”. Vậy mà chính là Hồng Minh! Chung Mẫn thầm kinh ngạc. Khó trách mẹ đổi ý, khách trọ thế này quả thực chính là vinh quang của chủ nhà.

      Chung Mẫn có thể lập tức đoán được năm sau, phòng mẹ dán đầy ảnh của thiên tài và các loại giải thưởng. Hơn nữa mẹ rằng, quan trọng hơn là —— khỏi cần nghĩ cũng có thể đoán được câu kế tiếp của bà, tục ngữ “gần mực đen, gần đèn sáng”, cùng thiên tài ở chung sớm chiều, tốt xấu gì Chung Mẫn cũng có thể dính được tí tiên khí, chừng có thể học được nửa chiêu thức, thi đậu trường đại học danh tiếng cũng chừng.

      Mẹ hưng phấn đến mức quên hỏi chuyện thi cử.

    3. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 2: Thánh học có đôi mắt sáng long lanh

      Chiều hôm sau, ba giúp khách trọ đưa hành lý từ trường về nhà. bàn trà trong phòng khách là mấy chồng sách. Cuốn đầu tiên được bọc bằng da, bìa màu nâu là nét chữ xinh đẹp: “Tập văn Vương Hiểu Ba”. cuốn khác là “Trí tuệ của Lão Tử”. Những cuốn khác thấy tên, nhưng theo kích cỡ lớn chắc là phải tài liệu hướng dẫn học tập phổ biến nay. loạt sách này đều là khổ giấy lớn, độ dày hơn nửa tấc, màu sắc bìa ngoài rực rỡ, in đủ loại kỳ hiệu và tu từ cú pháp, tỏ nguồn gốc siêu phàm của những bậc thầy.

      Chung Mẫn rất ngạc nhiên. Sao có vẻ như là loại sách có giá trị? Hoặc là loại vô nghĩa. Thời buổi này, sách ngoại khóa của học sinh trung học là các loại tác phẩm nổi tiếng thế giới, và tiểu thuyết ngôn tình võ hiệp. Chung Mẫn tự xưng là thích văn học, nhưng đối với tác phẩm văn cổ, tiết học ngữ văn đủ đau đầu. Có lẽ là khi ngủ được dùng sách để gây buồn ngủ, Chung Mẫn nghĩ thầm. Nhưng cũng có quyển “Lỗ Tấn toàn tập” đặt ở đầu giường, hiệu quả hơn là thuốc ngủ.

      nam sinh cao gầy ra khỏi phòng. Mẹ lập tức giới thiệu: “Mẫn Mẫn à, bạn học này tên là Hồng Minh, cùng cấp với con đấy, cậu ấy ở lớp 6, ngay sát vách lớp con, là khéo mà! Tiểu , Mẫn Mẫn nhà dì thành tích rất kém, sau này con giúp nó nhé, dì cảm ơn con lắm!”

      “Thưa dì, bọn con đều là bạn học, sau này giúp đỡ lẫn nhau! Dì đừng khách sáo, sau này con cho dì thêm phiền toái rồi.”

      “Phiền chỗ nào? Mẫn Mẫn nhà dì vừa lười lại ngủ nướng. Sau này con phải tác động nó nhiều hơn. Dì vui kịp đấy.” tay mẹ cầm môi, tay kia vỗ vai , cười đến suýt nữa rớt cằm.

      có khuôn mặt dài trắng nõn, cằm bắt đầu mọc râu. Mặc áo t-shirt tay dài màu xám, trong tay áo vươn ra cánh tay dài và mảnh khảnh. với Chung Mẫn, “Chào cậu.” Đôi mắt sáng long lanh.

      Chung Mẫn nghĩ thầm, ánh mắt này là điểm xuất chúng duy nhất.

      “Chào cậu. Ăn cơm , đừng ngại.” dẫn ngồi xuống bên cạnh bàn, lời dư thừa. người hoạt bát, giới hạn chỉ khi muốn .

      bàn cơm im lặng. Để phá vỡ khí gượng gạo, Hồng Minh hỏi , trong các môn học, thích môn nào, ghét môn nào. Chung Mẫn tiết kiệm lời , vùi đầu ăn cơm. Nhưng nghĩ rằng ra cũng rất đáng thương, ăn nhờ ở đậu còn phải nhìn ánh mắt người khác. Cậu ta đắc tội với mình, vô cớ tức giận cũng đúng, dần dần trả lời nhiều hơn.

      Chàng nam sinh trái lại hề gì, vẫn mỉm cười, chuyện lễ phép với ba mẹ. Chung Mẫn dường như nghe được độc thoại trong lòng mẹ: đứa trẻ tốt! Đứa trẻ tốt! Là con trai mình tốt rồi! Tốt rồi!

      Sau khi ăn xong Chung Mẫn đến trường, Hồng Minh xin thầy nghỉ học, ở lại phòng thu dọn đồ đạc. Buổi tối về nhà, đèn phòng tắt. Ngày mai có cần cùng đến trường ? Mấy giờ cậu ta thức dậy? Có lề mề ? Mấy vấn đề này tra tấn hồi lâu.

      Cũng may sáng hôm sau, cho đến khi ra ngoài, phòng vẫn có động tĩnh.

      Khi ăn bữa tối, mẹ đưa bát cơm, đồng thời hỏi: “Bảng điểm có chưa?”

      Trong cơ thể Chung Mẫn “lộp bộp” chút, đôi đũa gắp thịt dừng ở trung, “Hạng 33.”

      “Bao nhiêu?!”

      “33.”

      “Lần trước là 31! Sao lại tụt hạng rồi! Làm sai môn nào?”

      Mọi người dừng đũa, trước bàn tĩnh lặng tiếng động. Chung Mẫn biết ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm bát cơm, nhưng lỗ tai lại dài ra. Ba thôi, nhưng Hồng Minh là người ngoài mà! Huống chi thành tích cậu ta tốt như vậy! là ngượng ngùng vô cùng.

      Trong tình huống thế này, Hồng Minh cũng thoải mái hơn . Hay là làm gì, nhúc nhích, hóa thành khí càng thích hợp hơn. Tay cầm đũa rụt về cạnh cái bát, làm bộ xới cơm. phát ra thanh là khó.

      “Môn toán thi tốt, có đề con biết làm. Ngữ văn tốt hơn lần trước.”

      đề trừ bao nhiêu điểm? Sai cái gì?”

      “Sơ ý sai ——”

      là làm bậy ! Con thể nào biết. Sơ ý qua quýt là thể chấp nhận được! Kiểm điểm đàng hoàng lại !”

      Khuôn mặt Chung Mẫn đỏ bừng.

      “Ăn cơm trước !” Ba tìm đúng cơ hội lên tiếng, “Ăn xong rồi kiểm điểm.”

      Chung Mẫn và Hồng Minh như là nhận được đặc xá, đều vươn đũa ra.

      “Con xem Hồng Minh người ta kìa, con nhìn lại con ! Cùng giáo viên dạy học, sao con lại kém xa thế chứ!” Mẹ cam lòng .

      Đôi đũa lại lùi về.

      Hồng Minh ý thức được mình phải lên tiếng: “Dì à, Chung Mẫn cậu ấy cũng rất cố gắng. Thành tích phải ngày là bắt kịp. Mỗi ngày tiến bộ chút, còn năm nữa ạ, khẳng định có thể đứng trước hạng 20.”

      “Đúng vậy đúng vậy —— nếu giống như con tốt rồi! Tiểu à, con phải giúp con bé đấy! Đầu óc nó phải ngốc, chỉ là đôi khi loằn ngoằn thôi, đẩy tí là được.” Mẹ đột nhiên gắp miếng thịt xào ớt chuông bỏ vào trong bát .

      “Bọn con giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau! Cám ơn dì!”

      “Đừng đứng lên, ngồi ! Coi như người trong nhà. Dì hứa với mẹ con chăm lo cuộc sống của con tốt. Con muốn ăn gì với dì nhé. Món này ăn ngon ?”

      “Rất ngon ạ. Còn ngon hơn mẹ con nấu!”

      sao?” Mẹ cười rất tươi, dì sợ con từ thành phố trở về, quen đồ ăn của huyện T chúng ta.”

      “Dì xem dì vẫn coi con là người ngoài. Con vốn là người huyện T mà. Đồ ăn dì nấu, con rất thích ạ!”

      “Vậy ăn nhiều nhé!” Vẻ u mặt mẹ hoàn toàn biến mất.

    4. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 3: Sinh hoạt của hai người cùng tiến độ

      Chung Mẫn sáu giờ thức dậy, sáu giờ mười lăm ra ngoài, mua chút đồ ăn sáng, vừa vừa ăn, đến sáu rưỡi vào lớp học. Lúc này trong phòng ngồi nửa lớp, tiếng động người ra vào liên tục.

      Giữa trưa, và Lượng Lượng cùng nhau về nhà. Tiến vào cấp ba, thời gian ở cùng bạn thân chợt giảm bớt, nên càng phải lợi dụng thời gian ngắn ngủi để trò chuyện. Nhà Chung Mẫn ngay gần trường, Lượng Lượng ở hơi xa. Khi thu dọn cặp sách bọn họ rề rà tí, đến tiệm văn phòng phẩm bịn rịn lúc, khi về đến nhà còn sớm.

      Sau bữa trưa, bạn học có thói quen ngủ trưa. Tuy rằng Chung Mẫn luôn ngủ đủ, nhưng sợ mẹ khinh thường. trở lại trường, chợp mắt hồi trong phòng học trống trải, thở dài hơi, rồi chầm chậm mở ra tài liệu học tập. cũng tìm Lượng Lượng. Đóa hoa ép khô kẹp trong sách văn, ánh mặt trời khúc xạ thành cầu vồng óng ánh, đều là đề tài trò chuyện của hai người. Buông đồ đạc xuống, hai người ngầm hiểu gật đầu, tự trở về chỗ cũ.

      Thời gian ăn chiều hơi căng chút. Vội vàng ăn xong rồi lập tức trở về phòng học. Vào cấp ba, giờ tự học trở thành thời gian kiểm tra. Mỗi ngày kiểm tra môn, tự học ngữ văn kiểm tra ngữ văn, tự học vật lý kiểm tra vật lý. Các giáo viên đem đủ loại đề thi của nhiều năm qua đưa ra mà chẳng hề keo kiệt chút nào. Kiểm tra hai tiếng, nửa tiếng đối chiếu đáp án, tự chấm điểm cho mình, điểm do lớp trưởng thống kê lại rồi nộp cho giáo viên, ngày hôm sau công bố thứ tự.

      Chung Mẫn bị vòng bánh xe chiến đấu này làm cạn kiệt thể xác và tinh thần. Nhưng về đến nhà, mẹ còn ép làm bài tập tiếng, chưa đến mười rưỡi thể ngủ. Tuy rằng mệt đến mức chẳng còn nhớ gì, nhưng lời mẹ chính là thánh chỉ, đành phải mở to hai mắt giả vờ làm bài tập, đầu óc trở nên mù mịt.

      rất hâm mộ Hồng Minh. Chưa bao giờ thấy vào lúc sáng tinh mơ —— khi ra ngoài, vẫn chưa thức dậy. Chỗ ngồi của ở cạnh cửa sổ, vì thế biết được khi nào tới trường.

      Giữa trưa, khoảng chừng giờ bốn lăm vào trường. Là do suy đoán —— đường vệ sinh, thấy bóng dáng cao gầy của vội vàng qua bồn hoa ở hành lang lầu hai.

      Trước giờ tự học còn thích vận động chút. Khi ngang qua sân bóng rổ của ký túc xá trông thấy thân ảnh cao gầy xen lẫn trong những học sinh cao to. Tay chân đều dài, nhưng cơ thể gầy gò, động tác cứng ngắc. chạy trước chạy sau, mệt đến đổ đầy mồ hôi, nhưng làm sao cũng bắt được banh. Chung Mẫn cúi đầu nhanh chóng qua.

      Mặc dù kỹ năng chơi banh tốt, nhưng vẫn chấp nhất. Khi ăn khuya ôm banh về nhà. Mẹ vội vàng xới cơm chuẩn bị thịt canh cho . ngửa đầu uống cả cốc nước lạnh trước rồi mới bưng canh lên.

      “Từ từ, từ từ thôi.” Mẹ ngừng dặn dò, ánh mắt đầy thương. Tay cầm khăn muốn giúp lau mồ hôi.

      Chung Mẫn nghĩ thầm, nhận người ta làm con trai luôn . ngờ mẹ quay đầu với , “Mau ăn ! Ăn xong rồi học tiếp.” cảm thấy ấm ức.

      Ăn canh xong, mẹ nhất định muốn dạy kèm cho Chung Mẫn. Thành tích của tốt, nhất là môn toán. Có sẵn quán quân Olympic, lúc này cần còn đợi đến khi nào.

      Mẹ đóng cửa lại, quấy rầy bọn họ. Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

      “Đề nào cậu hiểu?” Hồng Minh hỏi, rất chân thành.

      “Đề này.” mở bài thi.

      cúi đầu xem đề bài, lập tức kéo giấy nháp qua tính công thức. Chung Mẫn có gì làm bèn quan sát phòng .

      Đồ đạc trong phòng nhiều lắm, có vẻ rất sạch . Sách nằm ngay ngắn giá, chiếc áo sơ mi xếp ngăn ngắn đặt bên cạnh giường, tấm chăn gấp gọn gàng. Cách gấp kia, Chung Mẫn biết chắc là mẹ làm —— còn giúp cậu ta gấp chăn. Mẹ thương cậu ta bao nhiêu hả? —— khăn treo phía sau cửa, bóng rổ nằm trong góc. bàn có mô hình địa cầu nho , bút cắm trong hộp thẳng đứng, thước tam giác, com-pa, bút máy, mô hình ô tô màu vàng. lại nhìn tường, áp-phích ngôi sao của khách thuê trước đó còn lưu lại vẫn chưa xé , Châu Huệ Mẫn và Lương Triều Vỹ ố vàng. Cái gối của đối diện Châu Huệ Mẫn. Nghĩ tới mỗi ngày đều nhìn Châu Tuệ Mẫn mà ngủ, Chung Mẫn hơi buồn cười. chàng này giống như những fan cuồng nhiệt.

      “Đề này là vầy ——” bắt đầu giảng giải, rất kiên nhẫn, ràng mạch lạc. Chung Mẫn lại suy nghĩ, tiếng phổ thông của dễ nghe. Là êm dịu, mang theo giọng địa phương. tự chủ dùng tiếng phổ thông trả lời, cảm thấy lưu loát.

      “Cậu hiểu chưa?”

      “Ờ.” Chung Mẫn phục hồi tinh thần, “Tớ hiểu rồi —— cảm ơn!”

      “Tớ thấy có vài chỗ sai khác. Mấy đề này rất dễ dàng lẫn lộn, vấn đề phải ở chỗ sơ ý, chỉ cần nhớ công thức khẳng định sai.”

      “Là vậy à?”

      cười , “ bằng cậu ngủ trước —— tớ thấy cậu buồn ngủ rồi. Nghỉ ngơi tốt tư duy mới ràng được.”

      “Cảm ơn cậu. Cậu cũng nghỉ sớm ——”

      Sau đó, mỗi tối mẹ đều đôn đốc hai người ăn xong bữa khuya trước rồi hẵng về phòng làm bài tập.

      Chung Mẫn thường xuyên kinh ngạc về tốc độc giải bài của , nhưng chỉ dừng lại trong phạm vi đó. Thông minh phải học là được! Hơn nữa, học hành cả ngày, đầu óc tê dại từ lâu. Cùng sai lầm, hôm nay xong, ngày mai tái phạm.

      Cậu ấy nhất định cảm thấy mình ngu xuẩn, chán nản suy nghĩ. Tính tình tốt như vậy, làm thế nào cũng biết nổi nóng —— có khi bóng gió, nghĩ mọi cách cũng thể khiến thông suốt. cũng chỉ tạm dừng chút, nuốt nước bọt, rồi giảng lại lần nữa. Nếu còn được đành phải công bố đáp án. Chung Mẫn vỗ đầu: “ ra là vậy! Sao tớ nghĩ ra, lại phạm lỗi như vậy.”

      cười khổ. Bực thay cho , phải phụ đạo học trò ngốc có thuốc chữa.

      Da mặt càng ngày càng dày. Xấu hổ đến cùng cực, ngược lại chẳng sao cả. Cuộc sống cấp ba tối tăm như vậy, giống như địa ngục đáy, thần kinh yếu ớt nếu thể trải qua tra tấn này sụp đổ. ngày kiểm tra mấy lần, bài thi như bông tuyết đầy trời, thứ tự bảng xếp hạng lên xuống ổn định, đầu óc tê dại từ lâu. Trường học giống như xã hội quy chế cấp bậc, dùng thứ tự bảng xếp hạng phân chia nhiều loại người. Học sinh ưu tú là ngôi sao của trường, con cưng của giáo viên. Sức khỏe lại bị dán nhãn thấp kém, học mà thất thần bị giáo viên răn dạy. Gần đây có nữ sinh của trường bên cạnh, bởi vì thi trượt giữa học kỳ, sợ ba mẹ trách mắng mà uống thuốc ngủ tự tử. Mẹ nghe được chuyện này, đột nhiên ân cần với Chung Mẫn ít.

    5. nhiminsul

      nhiminsul Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      33
      Chương 4: Phương thức học bù của thánh học

      Thời tiết dần chuyển lạnh, cơn gió thổi qua lá cây khiến chúng dễ rụng như bẻ cành khô. mặt đất trải lớp lá màu vàng, bước chân giẫm lên vang tiếng giòn tan. Hồng Minh mặc thêm chiếc áo len, áo len cũ của biết là màu xám hay đỏ thẫm, tay áo quá ngắn, lộ ra cánh tay dài. Ba mẹ buôn bán quần áo, đối với quần áo của con cái qua loa thế này. Mẹ cau mày, mua cuộn len đan cho chiếc áo mới.

      “Con muốn áo len, con lâu lắm rồi!” Chung Mẫn bĩu môi.

      phải con có chiếc rồi sao?”

      “Khó coi như vậy, lại còn dày nữa.”

      “Dày chút mới ấm, nếu mỏng chi bằng mặc cho rồi.”

      mặc vào mùa thu! Áo len mỏng thôi ạ, được ?”

      “Được rồi —— mẹ cũng may cho con chiếc.”

      “Mẹ cho con tiền , con muốn áo len Jeanswest màu phấn hồng, đắt đâu!”

      “Lại mua sắm?” Mi tâm của mẹ dựng thẳng, “ được! Bây giờ là thời điểm học tập quan trọng, thể phân tâm.”

      “Mua quần áo phân tâm!”

      “Mặc đẹp làm gì chứ? Bây giờ cần tới xinh đẹp, phải tới thành tích!”

      “Ai da —— Lượng Lượng cũng mua nữa —— mẹ cho con mua , coi như quà sinh nhật của con được ?”

      “Ô? Sao mẹ nhớ con sinh vào tháng 11 nhỉ?”

      “Ơ kìa —— thế làm quà sang năm ——”

      “Mua sách được, quần áo được. Chị họ để lại cho con nhiều quần áo như vậy, con cũng chưa mặc hết!”

      “Chung Mẫn —— Chung Mẫn!” Dưới lầu có người kêu , là Lượng Lượng.

      Hôm nay là chiều chủ nhật, Lượng Lượng đến tìm chơi, thuận tiện cùng tự học. Cấp ba sau này, cuối tuần cũng rút lại hơn nửa, chỉ được nghỉ vào buổi sáng chủ nhật, buổi tối phải đến trường tự học.

      “Lượng Lượng à —— mau lên đây! Cùng Mẫn Mẫn học nào!”

      “Dì ơi —— bọn con muốn mua tài liệu.” Lượng Lượng rất thông minh.

      “Lại muốn mua tài liệu? Bài tập trong tay còn chưa làm hết. Hai đứa mau trở về đó! Đừng dạo cửa hàng!”

      “Vâng ạ.” Hai người vui vẻ đáp lại.

      Hai phát chỗ tốt. Ngay cuối phố đằng sau nhà Chung Mẫn, quẹo vào khoảng sân dân cư, tòa tháp nước đứng sừng sững trong góc. Từ cầu thang leo lên, đỉnh tháp chưa đến 10 mét vuông, trời đất như rộng mở.

      Khi đó, nhà lầu thường cao lắm, năm sáu tầng là nổi bật giữa đám đông. Từ đỉnh tháp nhìn xuống mặt đất, bóng của mái ngói màu đỏ, xi-măng màu trắng, nhựa đường màu đen chênh lệch chiều dài với nhau, cùng kéo dài về phía xa xăm. Sau trận mưa, mọi thứ đều có màu sắc mới mẻ, nhưng lộ ra vẻ tiêu điều và ảm đạm. Sắc trời u, giống như cái khăn ướt sũng, còn có thể vắt ra rất nhiều nước. Nhưng tại chỗ xa xăm —— nơi trời đất giao hòa tia sáng rực rỡ.

      Hai nằm úp sấp nhìn ngã tư đường ở phía dưới, đó là ngã tư đường náo nhiệt. Các trông thấy những chiếc ô tô bé chạy đường, trông thấy ông lão bán bánh mè châm điếu thuốc, thấy người phụ nữ con đường gồ ghề đạp phải vũng nước, muốn mắng lại biết mắng ai. Các còn nhìn thấy con chó vàng qua đường, nó rất thông minh biết quan sát phải trái, chọn người đàn ông trung niên hói đầu rồi theo ông ta băng qua đường, lúc sau liền biến mất trong hẻm.

      Con người và vật đều rất bé từ phía xa, hai nhìn chăm chú, thảo luận kỹ càng. Ở đây, các cách mặt đất rất xa, nhưng cách cuộc sống rất gần.

      “Cậu xem, bên kia có mưa ?” Chung Mẫn chỉ về phía chân trời.

      “Chắc là đâu, trời vẫn còn sáng mà.”

      “Tớ muốn đến đó xem thử —— lớn vậy rồi mà tớ chưa bao giờ rời khỏi huyện T. Bên ngoài thế nào? Nếu tớ là Tôn Ngộ nhảy qua rồi ——”

      “Tớ cũng muốn rời khỏi đây. Mỗi ngày học hành là phiền muốn chết! Tớ rất muốn nhanh chóng vào đại học!”

      “Cậu xem, bọn mình có thể thi đậu đại học ?”

      “Sao được? Chỉ là thi được điểm cao thôi.”

      “Trời ơi —— mệt quá à ——”

      “Cậu có học được gì ?”

      “Gì cơ?”

      Hồng Minh ấy —— mẹ cậu hôm nào cậu cũng ôn tập với cậu ta.”

      “À —— mười giờ, đầu óc chẳng thèm làm việc, hoàn toàn hiểu cậu ta gì, có hiểu cũng chẳng nhớ, nhớ rồi lập tức quên ngay.”

      “Ha ha —— cậu có hỏi cậu ta có bí quyết gì ?”

      “Cậu ta với tớ, phải học thuộc công thức.”

      Lượng Lượng nhíu mày, “Chỉ là có lệ thôi.”

      phải —— nhớ công thức làm sao thi được?”

      Cho đến khi khuôn mặt hai người bị gió thổi lạnh ngắt mới nhớ tới về nhà.

      “Sách đâu?”

      “Bán hết rồi, ông chủ ngày mai ông ấy nhập hàng.” Chung Mẫn trả lời.

      “Vậy hai đứa đâu mà lâu thế? Lại loanh quanh nữa! Lượng Lượng thành tích của con tốt, con phải làm gương tốt cho Mẫn Mẫn ——”

      Lượng Lượng tỏ vẻ đảm đương nổi, “Dì ơi, có, bọn con chơi. Vừa rồi bọn con còn thảo luận chuyện học hành ạ.”

      “Vậy là tốt rồi, rửa tay ăn cơm. Sao Tiểu còn chưa về? Thôi , hai đứa ăn trước, mẹ chừa chút đồ ăn cho thằng bé.”

      “Cậu ta đâu ạ?”

      “Chơi bóng.”

      “Cậu ta sướng ghê, mỗi ngày đều chơi.”

      “Nếu thành tích của con tốt chơi đến đâu mẹ cũng chẳng lo. Mau rửa tay !”

      Buổi tối, Hồng Minh giảng bài hóa học cho , bởi vì điểm môn hóa cũng tuột dốc.

      “Haiz ——” nhịn được thở dài hơi.

      “Sao vậy?”

      “Sao tớ ngốc như vậy!”

      mỉm cười, “Cậu ngốc, chỉ là thiếu chút nền tảng, có thể bổ túc được.”

      “Đừng an ủi tớ —— chính là ngốc nên cái gì cũng phải bổ túc, ngốc làm sao có thể bổ túc chứ? Chỉ có thể bổ não ra để đổi cái khác thôi.”

      cười , “ đâu đâu, đừng nản chí.”

      ra khi cậu giảng bài tớ chẳng nghe vào câu nào. Bây giờ tớ buồn ngủ, mệt thế nên chẳng nghe hiểu gì hết.”

      “Vậy nghỉ ngơi sớm chút —— nghỉ ngơi tốt học tập mới có hiệu suất.”

      “Đúng vậy —— chính là đạo lý này. Nhưng mẹ tớ hiểu! Trước mười rưỡi được phép ngủ! tại tớ chỉ ngủ có bảy tám tiếng. Nhưng mỗi ngày tớ phải ngủ chín tiếng mới đủ.”

      cười , “Tớ rất đồng tình với cậu.”

      “Đợi tớ tốt nghiệp rồi, tớ phải tìm công việc mỗi ngày đều có thể ngủ chín tiếng đồng hồ.”

      vừa cười lên lộ ra hàm răng đều đặn, “Cái này khó tìm đâu.”

      “Tớ xin lỗi —— phải phiền cậu giúp tớ ôn tập, làm cậu ngủ muộn như vậy, cũng thể chơi bóng.”

      có việc gì. Thời tiết lạnh rồi, bọn họ đổi sang chơi vào cuối tuần.”

      “Cậu vẫn còn chơi với bọn họ à? Bọn họ phê bình cậu như vậy.”

      sao, sân bóng đều như thế.”

      phải đâu —— tớ thấy bọn họ chỉ phê bình mình cậu. Dù sao cậu cũng là đàn mà.”

      “Hết cách rồi, chưa trải qua giày vò làm sao trở nên xuất sắc chứ?”

      nhoẻn miệng cười.

      “Tớ giúp cậu được ?”

      “Giúp gì?”

      “Sau này cậu nằm bàn ngủ, tớ trông chừng cho cậu.”

      Chung Mẫn ngoảnh đầu chột dạ, “ tốt đâu ——”

      sao —— giấc ngủ chất lượng cao, là vì tăng hiệu suất chiến đấu.”

      “Vậy cậu làm gì? Cậu buồn chán lắm.”

      “Tớ đọc sách.” chỉ vào loạt sách nằm giá.

      “Đúng rồi —— tớ luôn muốn hỏi cậu, quyển sách kia —— ‘Trí tuệ của Lão Tử’, có phải là dùng để gây buồn ngủ ?”

      “Hả?”

      “Tớ cũng thế, lúc ngủ được đọc ‘Lỗ Tấn toàn tập’ để mau buồn ngủ —— đó, cho dù hưng phấn thế nào, nội trong 20 phút là ngủ ngay.”

      cười rộ lên, “ phải cậu ngủ đủ giấc ư? Sao lại ngủ được?”

      “Bài tập nhiều quá đầu óc dừng được. Cậu mất ngủ hả?”

      “Thỉnh thoảng, lúc mất ngủ nên vận động nhiều. Bây giờ tớ ép mình chơi bóng, mất ngủ.”

      “À ——” lướt nhìn đống sách giá, “Trí tuệ của Lão Tử”, “Quân Vương”, “Tập văn Vương Hiểu Ba”, “Lý thuyết trò chơi và giá trị của nó”, thầm nhức đầu. Đây là những gì thế!

      “Tớ rất thích Trang Tử, ông ấy là nhà triết học cởi mở. ra trong xương cốt của mỗi người Trung Quốc, đều có Khổng Tử và Trang Tử. Lúc đắc ý là Khổng Tử, lúc được như ý là Trang Tử.”

      (*) Khổng Tử là nhà tư tưởng, nhà triết học, nhà giáo dục, nhà chính trị nổi tiếng người Trung Hoa, các bài giảng và triết lý của ông có ảnh hưởng sâu rộng đối với đời sống và tư tưởng của các dân tộc Đông Á.

      Trang Tử là triết gia và tác gia Đạo giáo. Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa với Bách Gia Chư Tử.

      thấy sắc mặt Chung Mẫn được tự nhiên, nên giải thích, “Ý tớ là, thái độ về cuộc sống của Khổng Tử là hướng về phía tích cực, còn Trang Tử là tiêu cực. Đương nhiên, khi con người đắc ý hướng về phía tích cực, khi được như ý trở về với thiên nhiên, giống như Đào Uyên Minh*.”

      (*) trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc, ông là người chịu hợp tác với tầng lớp thống trị, dù là họ Tư Mã hay họ Lưu. Ông kiêu hãnh trở về với nông thôn cày ruộng mà ăn, đọc sách, làm thơ.

      “Ồ —— vậy cậu là Khổng Tử, còn tớ là Trang Tử.”

      cười , “ phải như cậu hiểu đâu.”

      Tiếng gõ cửa vang lên, “Mẫn Mẫn à, Tiểu à —— khuya rồi, ngày mai lại học tiếp ——”

      Thấm thoát gần đến 11 giờ.

      “Vẫn là chuyện phiếm tốt hơn, chẳng mệt mỏi chút nào!” nháy mắt với , “Khổng Phu Tử, ngủ ngon!”

      Ngày hôm sau, quả nhiên giúp trông chừng. Ngủ bên cạnh nam sinh, Chung Mẫn có chút xấu hổ. lén giương mắt nhìn , ngồi bên cạnh, mím môi, sửa lại bài thi của . bảo đem tất cả bài thi làm ở trường về nhà —— vì mà lập ra kế hoạch học bổ túc.

      Còn ngủ, nước bọt thấm ướt tờ giấy nháp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :