1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bên Hứa tiên sinh đã nhiều năm - Cốc Cốc (Hoàn - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chris thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      1


      Trong lúc ở nhà lướt weibo, tôi phát chủ đề ‘ thích thế giới này, chỉ thích em’ được đẩy lên đứng đầu. Tôi click vào xem mới phát đó là tác giả rất trẻ, ấy ghi lại vài mẩu chuyện trong cuộc sống của mình. Từng câu chuyện đều có ấy và chồng, chỉ vài dòng ngắn ngủn nhưng lại vô cùng ấm áp.




      Tôi tiện tay gửi cho Hứa tiên sinh công tác ở nước ngoài tin nhắn: “Em thích thế giới này, em chỉ thích .”




      “Đêm mai về, muốn ăn ức bò hầm.”




      Tôi cười cười nhắn lại ‘Được’, ấy chưa bao giờ trả lời những tin nhắn mang tâm trạng thiếu nữ của tôi.




      Trước kia tôi còn từng oán trách hiểu lãng mạn, những lời tâm tình như củi gạo dầu muối hàng ngày. cũng giận giải thích gì, chỉ cười cười vươn tay kéo tôi qua, dùng sức vò đầu rối tóc tôi.




      (*củi gạo dầu muối: chỉ những thứ cần thiết trong cuộc sống hàng ngày)




      Cuối cùng, hờn giận gì cũng biến mất.




      Buổi sáng tôi ở nhà quét dọn vệ sinh, lúc quét sân tôi để ý thấy biết từ khi nào hàng rào có loài hoa biết tên nở rộ.




      Tôi vui vẻ ném cái chổi chạy lại xem, cánh hoa màu trắng hồng, chính giữa có những đường vân đen, đám lại đám tụ lại những chiếc lá xanh. Nhìn nó giống như những đám mây trời rơi xuống, bên còn dính chút sương sớm, vô cùng đáng .




      Phản ứng đầu tiên của tôi là phải đến bên cạnh tường rào cầm cái cuốc tới, ngồi xổm xuống cẩn thận lấy cây hoa dưới đất, tôi còn tỉ mỉ bỏ hết những cây cỏ dại bên cạnh . Chạy tới bên ngoài đường nhặt được rất nhiều đá , nguyên đám hoa nở hoa ở góc.




      Sau khi tất cả chuẩn bị xong, tôi mừng rỡ muốn chia sẻ với nên chạy vào trong phòng tìm điện thoại.




      Tôi còn chưa vào tới nhà, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tôi cong miệng cười, cực kỳ kích động với :




      “Trong sân nhà mình có loài hoa biết tên mới nở, màu hồng, em vừa mới dọn dẹp cho bọn nó xong, đáng chuẩn bị chụp cho xem đấy.”




      “Em rửa tay chưa?”




      Có vẻ như ở đó tiện để gọi điện thoại, cố gắng thấp giọng hỏi.




      “A, còn chưa.”




      Bên này tôi hơi lè lưỡi, đúng là cái gì cũng có thể vừa lòng được.




      “Lần sau nhớ rửa sạch tay trước, nếu em lại sờ loạn ăn bậy rồi sinh bệnh.”




      Tôi luôn miệng trả lời được, sợ vị bên kia công tác nhưng bởi vì muốn dạy dỗ tôi mà lập tức bay trở về. Dường như Hứa tiên sinh còn họp, bên kia có người giục , trả lời vài câu rồi hạ giọng dặn dò tôi xem WeChat, cái gì hỏi lại .




      Tôi tưởng là chuyện gì khẩn cấp nên mới khiến họp cùng phải gọi điện cho tôi, lúc tôi lên WeChat mới biết gửi hơn mười tin nhắn tới.




      Cái tật xấu hay lo lắng của Hứa tiên sinh vẫn sửa được, chỉ cần hơn năm tin nhắn của mà tôi chưa trả lời lại nhất định đào sâu ba thước để tìm tôi. Vì chuyện này, ngay cả hai người bạn của tôi cũng lấy ra để trêu đùa . gì, bộ dạng đương nhiên.




      ra có bạn học tới thành phố A, vừa vặn có phần văn kiện, ở đây nên nhờ tôi đến lấy phần văn kiện kia. Tôi trả lời ‘Được’, lập tức gửi địa điểm và phương thức liên lạc cho tôi.




      Tôi còn chưa kịp lưu số đó WeChat nhắc nhở có người thêm bạn bè.




      Là hình đầu của Hanawa Kazuhiko, bên dưới ghi chú là “Bạn học cũ của Hứa Minh Trạch.”




      Tài khoản WeChat này là Hứa tiên sinh lập cho tôi, bên trong ngoại trừ Hứa tiên sinh và số bạn đồng nghiệp, tôi chưa từng thêm bất cứ bạn học cũ hay bạn bè nào. Nhưng lần này biết sao tôi lại có cảm giác đặc biệt, tôi cảm thấy người này mang lại cho tôi rất nhiều ngạc nhiên mừng rỡ, những điều về Hứa tiên sinh mà trước kia tôi chưa từng tham dự.




      Sau khi hẹn thời gian địa điểm với người nọ, tôi chuẩn bị đơn giản rồi vào gara chuẩn bị lái xe.




      Bằng lái này là sau khi ở cùng Hứa tiên sinh, tôi bị ép học. Nhưng sau khi học được Hứa tiên sinh chưa từng cho tôi cơ hội tự mình lái bao giờ, mình cũng được. Hầu như đều là lái xe còn tôi là tay lái phụ. ấy lái xe tôi thuê xe. Cho nên kỹ thuật lái xe của tôi chỉ dừng lại tại thời điểm vừa cầm bằng lái, bây giờ sợ rằng tôi quên hết mất rồi.




      “Lái xe từ từ đến, cần gấp, muộn cũng sao. Bản chỉ dẫn cũng chuẩn bị cho em rồi, em mở ra rồi dựa vào đó mà . Đừng khẩn trương, biết ?”




      Hứa tiên sinh gửi cho tôi ba tin nhắn tương tự như thế trước khi tôi ra cửa, tôi đáp vâng. Cuối cùng tôi kiên nhẫn hỏi bây giờ hay là em , lúc đó mới bỏ qua.




      Sau khi hai chúng tôi ở cùng nhau, bởi vì tôi thích yên tĩnh nên Hứa tiên sinh mua ngôi nhà kết hợp giữa thành phố và nông thông. Phía trước có sân , đằng sau có hồ nước, ngôi nhà rất rộng. Bất tiện nhất là mỗi ngày phải làm hơi xa chút, những cái khác thể tốt hơn.




      Đường chỉ mất hơn giờ nhưng do tôi nơm nớp lo sợ kỹ thuật của mình nên đến nơi thành hai giờ. Cũng may tôi biết trước nên ra khỏi nhà trước hai tiếng nên cũng muộn nhiều.




      Sau khi tới nơi, lúc vào bãi đỗ xe, tôi chú ý quẹt phải chiếc Cadillac ở bên cạnh. Tôi vội vàng lái xe vào rồi luống cuống xuống xem mức độ quẹt của xe. Chủ xe ở đây, xe bị quẹt mất ít nước sơn, may mà nghiêm trọng lắm. Tôi lấy giấy bút trong túi, sau khi viết lời xin lỗi và phương thức liên lạc, tôi nhét tờ giấy vào cửa sổ xe.




      Nhìn đồng hồ thấy quá thời gian hẹn hai mươi phút. Tôi vội vàng chạy sợ đối phương kiên nhẫn mất. Còn chưa tới trước bàn thấy bóng lưng ngồi đó.




      Rất xin lỗi vì để ngài đợi lâu.




      Tôi đứng trước bàn khẽ khom người xin lỗi với người nọ, hình như đối phương hơi mất tự nhiên đứng lên giúp tôi kéo ghế và sao, tôi cũng mới đến. Tôi liếc nhìn, bàn có hai túi đường mở.




      Ga lăng, hiểu lễ, khiến cho người ta thấy thoải mái là cảm giác đầu tiên của tôi với bạn học cũ của Hứa tiên sinh.




      “Cậu biết tôi sao?”




      Tôi ngồi vào chỗ của mình, hai người còn chưa tự giới thiệu, người nọ hỏi câu đầu đuôi.




      “Hả?”




      Tôi mờ mịt, chớp chớp đôi mắt nhìn ta.




      Mái tóc thịnh hành, phía trước cuốn lại giống như Hanawa Kazuhiko nhưng khuôn mặt hơi mập, mặc bộ âu phục, bên trong lộ ra vạt áo len mà cuối thu mới mặc. Nhìn cách ăn mặc có chút buồn cười nhưng lại có chút trang trọng.




      Sao tôi lại nhớ nổi trong những bạn học cũ của Hứa tiên sinh lại có người biết tôi.




      “Xem ra cậu biết tôi, phù.”




      Đối phương xong câu , dường như thả lỏng chút. Đó là loại cảm xúc thả lỏng nhưng tôi lại hiểu cái gì.
      YoororoChris thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      2


      “Tôi là Hoàng Lỗi, là bạn học cấp ba của Hứa Minh Trạch, cũng là bạn học của cậu.”




      Tôi lập tức cảm thấy hứng thú, tôi muốn hiểu nhất cũng khó mở miệng hỏi nhất là những năm tháng cấp ba của Hứa tiên sinh, mặc dù hai chúng tôi học cùng cấp ba.




      “Tôi gọi là Cố Thiển, là vợ của Hứa Minh Trạch.”




      Lần đầu tiên giới thiệu về mình như thế trước mặt người ngoài, tôi hơi ngượng cúi đầu uống cà phê trong tay.




      “Cậu nhớ tôi sao?”




      ràng Hoàng Lỗi định bỏ qua vấn đề này, mà tôi vô cùng xác định chút ấn tượng nào với cậu ta. Tôi mơ hồ lắc đầu, lần nữa xác định, hồi cấp ba tôi có bất kỳ ấn tượng nào về bạn học có kiểu tóc Hanawa Kazuhiko này.




      Dường như cậu ta có chút bất đắc dĩ, cởi áo khoác ra, vì vậy áo len trắng mặc bên trọng liền lộ ra ngoài.




      Áo len hơi , hơn nữa nhìn có vẻ cũng vài năm, hơi cũ, bên là hình quả lê màu vàng. Cái áo dễ thương như vậy mặc người của người đàn ông 24, 25 tuổi có cảm giác buồn cười vì hợp tuổi. Tôi ngồi đó liền cảm nhận được vài ánh mắt đến từ nhiều phương hướng khác nhau, còn Hoàng Lỗi dường như thèm để ý, hai tay đan chéo ở trước bàn hỏi tôi: Bây giờ sao? Có nhớ lại cái gì ?




      nhớ cái gì cả. Tôi thành .




      “Cố Thiển, từ lâu tôi nghe người khác cậu bạc tình bạc nghĩa, ngờ cậu những bạc tình bạc nghĩa mà còn dễ quên.”




      Hoàng Lỗi hoảng hốt từ từ mặc áo khoác vào, quả lê màu vàng vừa rồi còn lộ ra trong khí lúc này bị cậu ta giấu dưới lớp áo khoác màu đen lạnh như băng. Cậu ta cũng cho tôi thời gian thắc mắc, tự nhiên kể cho tôi câu chuyện xưa.




      “Từ lâu trước kia tôi biết cậu, khi đó chúng ta cũng mới học lớp mười . Tôi và Hứa Minh Trạch học cùng lớp, cậu học lớp bên cạnh lớp chúng tôi. Lúc đó tôi cũng biết cậu và Hứa Minh Trạch biết nhau, lúc biết cậu cũng là lần tình cờ.




      lần nghỉ hàng tháng, mẹ tôi đến trường học thăm tôi, bà mang theo rất nhiều đồ dùng và cả quần áo mùa thu. Khi đó mọi người cũng mặc áo khoác mua thu mỏng, bên trong là áo cộc tay. Cái áo len này dày và nóng, tôi muốn mặc nhưng lại muốn cãi mẹ. Tôi nghĩ, chờ mẹ về tôi nhét quần áo vào trong tủ là được.




      Nhưng mà mẹ tôi vẫn cứ ở phòng học xem tôi ăn cơm xong, muốn tôi mặc cái áo len đó mới bằng lòng rời . Tôi chịu mẹ lại càng bướng bỉnh tôi mặc . Khi đó trong lớp có ai nhưng lúc nữa có người trở lại. có cách nào khác tôi đành phải thỏa hiệp.




      Cái áo len lúc đó mặc vẫn còn rộng, nó lùng thùng mặc người tôi cũng nóng lắm, tôi mặc vào rồi lập tức đưa mẹ ra khỏi phòng học, xuống cầu thang. Tôi muốn nhanh chóng tiễn mẹ , nhanh chóng lên lầu đổi áo.




      Ai ngờ mẹ tôi vừa , tôi lên lầu lại gặp phải bạn học. Nhìn bộ dạng giật mình của cậu ta tôi biết được cái áo này xấu thế nào. Tôi còn chưa kịp mở miệng cậu ta cười ha ha hỏi tôi mặc cái gì, mặc giống cái gì!




      Hanawa Kazuhiko!




      Sau đó tôi còn chưa kịp cãi lại giọng thanh thúy truyền tới từ phía sau.




      Cậu và bạn nữ khác cứ như vậy qua chúng tôi, nét mặt cậu tươi như hoa kéo cánh tay bạn, vừa cười vừa . Mà câu Hanawa Kazuhiko kia giống như trùng hợp xuất , giúp tôi giải vây, còn cậu ngay cả con mắt cũng ngẩng lên nhìn chúng tôi.




      Lúc đó tôi cũng ngốc, cậu chỉ trùng hợp chuyện phiếm với bạn mình như vậy, vừa vặn vào cuộc đối thoại của chúng tôi, tôi lại cho rằng lúc đó cậu cố ý.




      Từ đó về sau tôi bắt đầu để ý tới cậu.




      Thành tích của cậu bình thường, người cũng chỉ thanh tú nhưng xuất sắc. Tôi còn cố ý tìm thành tích lớp mười của cậu thấy môn Ngữ Văn của cậu tốt hơn nhiều nhưng lại chọn khoa học tự nhiên. Lúc đó tôi cho rằng đây là ý trời an bài, về sau mới hiểu được mọi chuyện đều vì cái gì,




      Từ sau khi để ý cậu, tôi phát cậu thường xuất trong tầm mắt của tôi. xuất này phải do tôi cố ý truy tìm mà giống như lúc tan học, tôi ngồi trong lớp chuyện với bạn học có thể cảm giác được cậu qua lớp tôi, ra vẻ để ý mà nhìn qua nhìn lại. Chính là kiểu muốn nhìn nhưng lại giả bộ như ánh mắt rất tự nhiên, giống như tìm kiếm cái gì, sau đó tìm thấy thu lại. Còn có lúc chơi bóng rổ cậu cũng xuất bên cạnh sân bóng mà chúng tôi chơi. Ngay cả giờ chạy thể dục tôi cũng nhiều lần bắt gặp được ánh mắt của cậu nhìn sang.




      Ha ha, lúc đó tôi vẫn cho rằng cậu lén nhìn tôi, còn mừng thầm nữa.




      Lúc đó tôi cảm thấy cậu rất thú vị, vóc dáng nho thích chuyện, có cảm giác tồn tại nhưng lại khiến người ta dễ dàng nhớ kỹ. Lúc hội diễn nguyên đán năm lớp mười , tôi thấy mình cậu đứng dậy, tựa vào vách tường từ từ ra phía sân thể dục. Lúc đó tôi rất muốn theo cậu và chuyện, nhưng lúc đótôi bị chủ nhiệm lớp trông kỹ nên thể ra ngoài tìm cậu.




      Sau này về ký túc xá, tôi liền nghĩ, nếu cậu cũng thích tôi sao.... tôi thể đợi cậu chủ động được, tôi phải ra. Lúc đó tôi tìm số di động của cậu mà tôi có được rất lâu trước kia, lúc đó điện thoại của tôi lại mất, tôi liền mượn điện thoại của Hứa Minh Trạch.




      Lúc đầu Hứa Minh Trạch cũng đồng ý cho tôi mượn, tôi đeo bám dai dẳng rằng nếu mượn được nhà họ Hoàng bị tuyêt hậu, cha mẹ tôi đau lòng mà chết, tôi sống độc cả quãng đời còn lại. Rốt cuộc cậu ta kiên nhẫn, ném điện thoại lại cho tôi.




      Cậu biết tôi phát cái gì trong điện thoại cậu ta ?”




      Đột nhiên Hoàng Lỗi dừng lại, vô cùng giảo hoạt nhìn tôi hỏi.




      biết.”




      Tôi thành thực lắc đầu, nhưng tôi biết nhất định có liên quan tới tôi.




      “Tới lúc đó tôi mới biết được, ra tôi luôn hiểu sai. Tôi nhắn tin ngắn cho cậu, sau đó bắt đầu nhập số điện thoại cậu vào, nhưng mà càng lúc tôi càng cảm thấy đúng, bởi vì trong danh bạ Hứa Minh Trạch có số điện thoại hoàn toàn giống của cậu, nhưng số điện thoại này ghi tên. Tôi lần theo tên cậu mở lại tin nhắn nháp, toàn bộ là tin nhắn gửi cho cậu, toàn bộ là 113 tin.




      Mỗi tin đều rất ngắn, ví như ‘Gặp lại em ở căn tin lầu hai’, ‘Lúc chạy tóc em xõa tung rất đẹp’, đều là những lời thường ngày, hơn nữa lại lặp lại câu ‘ nhớ em, khi nào em mới có thể câu với .’




      Đúng rồi, lúc tôi nhìn thấy những câu đó vẻ mặt giống y hệt cậu bây giờ. Vô cùng khiếp sợ! Hứa Minh Trạch chỉ đẹp trai, thành tích còn rất tốt, nữ sinh theo đuổi cậu ta dưới mười người, vậy mà người trong lòng cậu ta lại là cậu!




      Nhưng ngoại trừ khiếp sợ, tôi còn có chút đau lòng. Bởi vì nếu như người thích cậu phải là cậu ta, ít nhiều tôi cũng cảm thấy mình nên ra tay. Nhưng người đó lại là cậu ta, tôi biết chuyện này nên dừng lại thôi.




      Nhưng mà, tôi dường như thể buông tha. Vẫn yên lặng thích cậu nhiều năm như vậy.”




      xong những lời này, vẻ mặt Hoàng Lỗi thoải mái, bưng cà phê uống ngụm.




      Tôi trầm mặc ngồi đối diện, cố gắng khắc chế chính mình và tiêu hóa những tin này.




      Cho tới nay, tôi luôn là nữ sinh được người khác thích, cho dù về sau tôi ở cùng với Hứa tiên sinh, tôi vẫn luôn tự ti về bản thân mình.




      Nhưng tôi lại biết, tôi được người khác dịu dàng nhiều năm như vậy.




      Đối với chuyện Hanawa Kazuhiko của cậu ta, tôi có chút ấn tượng. Lúc đó tôi và bạn thân thảo luận về các nhân vật anime, ấy hỏi tôi thích nhất nam sinh nào trong anime. Tôi rất tự nhiên là Hanawa Kazuhiko, nhưng tôi lại biết câu thuận miệng năm đó lại làm cho bạn học nhớ kỹ Hanawa Kazuhiko lâu như vậy, cũng để cho cậu ta giữ lại áo len đáng năm đó cho tới nay. Đột nhiên tôi cảm thấy có chút hối hận vì lỗ mãng năm đó của mình, nếu như quay lại lần nữa, tôi nhất định quay đầu nhìn nam sinh tự nhiên mặt đỏ kia, cùng với áo len quả lê của cậu ta.




      ra, trong thanh xuân của người, tôi cẩn thận làm nữ chính, vẫn là nữ chính ngây thơ biết cái gì....




      “Cảm ơn cậu cho tôi biết những điều này, cũng rất cảm ơn cậu từng thích tôi.”




      có gì, chẳng qua là muốn tạm biệt tuổi thanh xuân của tôi. Nếu người trong lòng cậu phải là Hứa Minh Trạch... chừng tôi sớm ra tay đoạt lại cậu. Đáng tiếc, năm đó ánh mắt cậu luôn tìm kiếm cậu ta, haizz, đều là do tự mình đa tình nên gây họa. Đúng rồi, việc này cậu đứng cho cậu ta biết, nếu cậu ta ghen lên dùng sức ném tôi về thành phố B chừng.”




      “Ha ha, làm sao có thể.”




      Hai người chúng tôi hàn huyên về chuyện cũ hồi cấp ba lúc tới thời gian cậu ta phải về công ty. Hai chúng tôi cùng xuống lâu, lúc vào gara lấy xe tôi đứng ở trước xe, nhìn cậu ta cầm tờ giấy xin lỗi và phương thức liên lạc của tôi mặt tôi đen lại.




      “Ha ha ha, Cố Thiển, sao cậu lại đáng vậy.”




      Hoàng Lỗi cầm tờ giấy cười với tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy lúc này cậu ta cực kỳ giống Hứa tiên sinh năm đó thôi’ với tôi.




      Sau khi về nhà là bảy giờ tối, tôi tắm rửa xong nhận được điện thoại đúng hẹn của Hứa tiên sinh. Tôi ôm Tam Tam vào trong ngực, nằm ghế sofa hay ngồi và báo cáo tiến trình gặp mặt buổi chiều cho Hứa tiên sinh.




      Hình như Hứa tiên sinh hơi bận, chuyện phiếm với tôi, thanh nền là tiếng bàn phím lạch cạch. Tôi sợ phân tâm vì tôi nên lẩm bẩm muốn ngủ.




      hơi giật mình, bình thường giờ này tôi ầm ĩ đọc sách nghe chuyện xưa lại nghịch ngợm đồ trong nhà.




      “Xế chiều hôm nay có việc gì xảy ra chứ?”




      Có, vợ quẹt phải xe Cadillac nhà người ta, chủ xe muốn lấy vợ làm áp trại phu nhân để gán nợ đấy.




      “Lúc học cấp ba, có phải nếu em để ý tới , cũng để ý tới em ?”




      Tôi thình lình hỏi câu như vậy, người bên kia gì.




      đâu, sợ em cùng người khác, dám để ý tới em.”




      Tôi có chút cảm động, trái tim đập rộn lên, sợ ra khỏi miệng muốn ôm cái trái tim nổ tung.




      “Ừ, đời này em chỉ theo .”




      Tôi từ từ vùi đầu vào trong bụng tam tam, nhàng gãi gãi khiến nó kêu meo meo. Sau khi Hứa tiên sinh cúp điện thoại, cả căn phòng yên tĩnh hẳn.




      Đây là năm thứ mười tôi biết Hứa tiên sinh.
      YoororoChris thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      3
      Tôi biết Hứa tiên sinh năm mười bốn tuổi, tại trường học cấp hai của trấn .




      Lúc học cấp hai đọc tiểu thuyết ngôn tình, tôi đọc được câu ‘Có số người trời sinh mang theo ánh hào quang’, lúc đó người đầu tiên tôi nghĩ tới trong đầu là Hứa tiên sinh.




      khối có bốn lớp, người nhiều nhưng cũng coi là ít. Từ Hứa tiên sinh là người vô cùng vĩ đại, vừa mới khai giảng được thời gian, cả trường nhớ kỹ tên .




      có gì ngoài: Thành tích tốt, lễ phép, có khả năng. Hứa tiên sinh thay mặt học sinh khóa mới lên phát biểu, tôi đứng trong hàng ngũ buồn ngủ, chỉ nhớ đài kia có nam sinh họ Hứa, những điều khác hề có ấn tượng.




      Lại tiếp, tôi biết Hứa tiên sinh còn sớm hơn biết tôi năm.




      Lúc hai người chúng tôi chính thức quen biết là năm thứ hai, các thầy trong khối biết nảy ra suy nghĩ gì muốn chuẩn bị bồi dưỡng lớp ưu tú và lớp phổ thông, lấy thành tích cuối kỳ làm chuẩn. Tôi phải là người hay đọc sách, lúc còn học sinh thành tích thi cử tốt chỉ đếm được đầu ngón tay. Mà vào lần đó tôi được ở trong nhóm của .




      Tôi là người chót của lớp ưu tú, ngày đó phân chỗ ngồi trong lớp rất ồn ào. Hình như những người thành tích tốt thường thích chơi với nhau, đương nhiên là bọn họ tự chọn bạn ngồi cùng bạn. Thành tích của tôi tốt, cũng có bạn bè, mình ôm sách ngồi xuống bàn cuối cùng, ngồi mình.




      Cách đường chính là chỗ ngồi của Hứa tiên sinh.




      Tôi nhớ dạo còn rất nghi ngờ, cho dù Hứa tiên sinh lạnh lùng nhưng thành tích của rất tốt, người muốn ngồi cùng bàn với đáng ra phải rất nhiều chứ, thể nào luân lạc đến mức phải ngồi bàn cuối cùng.




      Về sau, khi quen biết tôi có hỏi , : “ thích bọn họ, sao phải ngồi cùng bàn.”




      Giọng điệu vô cùng bá đạo của tổng giám đốc, thích là chuyện, người khác tha thiết ước mơ cũng được sao.




      Những ngày học ở lớp ưu tú cũng dễ chịu, đặc biệt đối với học sinh được vào ngẫu nhiên như tôi mà lại càng khó hơn. Thường là giáo viên ở giảng đề tôi còn mắc kẹt trong việc vận dụng các công thức trước như thế nào. Mà tôi lại dám giơ tay đưa ra câu hỏi, càng giữ lại càng nhiều, hậu quả chính là kỳ thi giữa kỳ rớt xuống cuối lớp, trong khối càng biết về đâu.




      Sau khi ở lớp học bị chủ nhiệm lớp ném đá giấu tay dạy dỗ trận, dường như còn chưa hết giận, điểm tên của tôi rằng sau khi tan học đến văn phòng gặp.




      Gần tối, các học sinh lục tục thu dọn đồ đạc về nhà, tôi ngồi yên rồi đứng dậy đến văn phòng. Đứng trong phòng làm việc, giáo hơn 40 tuổi bưng cốc sứ trắng uống nước chuyện với tôi.




      có gì ngoài việc sao thành tích của em như vậy mà biết xấu hổ ngồi vào lớp ưu tú? Sao học tập những bạn học, đừng có cả ngày ngồi ngẩn người, ngẩn người có thể thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm, trường đại học trọng điểm sao? Em nghĩ lại điều kiện của mình xem, cũng phải là con nhà có tiền, tiền thế, nếu dựa vào mình sao có thể lên được cấp 3? học cấp 3 sao có thể lên được đại học?




      Những lời tận tình khuyên bảo như thế hơn giờ, tôi vẫn chỉ cúi đầu gì. Ánh sáng ngoài cửa sổ từ từ chuyển tới cạnh chân tôi, cuối cùng chuyển tới vách tường phía sau, cho tới khi vệt sáng màu vàng cuối cùng thấy tung tích.




      Sau khi mệt mỏi, chủ nhiệm lớp liền vung tay lên , em về suy nghĩ cẩn thận.




      Tôi vẫn lời nào, chỉ trầm mặc khom người ra khỏi cửa, khu nhà học vắng vẻ nghe thấy tiếng người. Tôi mím môi vào phòng học thấy Hứa tiên sinh gục xuống bàn ngủ. Trong lòng giật mình, bị kinh sợ.




      Tôi cẩn thận qua thu dọn sách vở, do dự có nên gọi tỉnh dậy về nhà hay là trực tiếp rời . Hai người ở chung nửa học kỳ nhưng tôi chưa từng vài câu với Hứa tiên sinh.




      Nước sông phạm nước giếng, tương kính như tân.




      Nhưng lần đó, cả trường dường như chỉ còn hai chúng tôi. Đột nhiên tôi có ảo giác như cả thế giới chỉ có hai chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau. Tôi dựa lưng vào cái ghế, cứ như vậy từ từ làm cho mình và Hứa tiên sinh cùng tan vào đêm tối.




      Ai ngờ sau đó tôi mệt mỏi quá nên ngủ thiếp , bị Hứa tiên sinh lay tỉnh, vẻ mặt tôi lúc đó vô cùng xấu hổ. Hứa tiên sinh đeo túi xách tựa ở cửa ra vào, nhìn tôi vội vàng hấp tấp cầm túi sách.




      thôi, Cố Thiển.”




      đứng phía trước tôi, cười , thôi Cố thiển. Ngoài cửa sổ có ánh nắng, trong phòng bật đèn, bóng đêm mờ nhạt bao phủ lấy hai chúng tôi, với tôi thôi, trang trọng như lời hứa.




      Sau đó, Hứa tiên sinh hỏi tôi, rốt cuộc tôi thích từ lúc nào. Tôi suy nghĩ rất lâu, phải lúc rất tốt với tô, phải lúc chê tôi, mà là vào buổi đêm nở nụ cười lại vô cùng nghiêm túc với tôi, thôi Cố Thiển.




      thôi, cho dù cậu muốn bất cứ nơi nào tôi dẫn cậu , đoạn đường này tôi mang cậu .




      Hai người ra khỏi khu nhà học, tôi phía sau cậu như con cún con bên cạnh chủ nhân. cố ý thả chậm bước chân để cho tôi song song, nhưng chậm tôi càng chậm hơn. Hai người câu, phân cao thấp nhịp bước chân, cuối cùng Hứa tiên sinh nhịn được nữa túm đồng phục của tôi lên phía trước để tôi song song cùng .




      cần phải giống như động vật theo phía sau tôi, bạn học Cố Thiển!”




      Rốt cuộc cũng có chút khí của người trần gian, Hứa tiên sinh giận dữ khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn nhiều. đường tôi có ít chuyện để , nhiều nhất là về những câu của chủ nhiệm lớp hôm nay. Hứa tiên sinh trầm mặc còn tôi lại trở nên nhảm khác thường, liên tục dứt. Người bình thường hay nhiều như tôi bởi vì sợ hai người trầm mặc xấu hổ mà trở thành cái máy hát.




      Mặc dù Hứa tiên sinh gì, nhưng từ đó về sau tất cả bài tập của tôi đều được Hứa tiên sinh kiểm tra qua lần, sau đó dạy cho tôi. cũng chê tôi ngốc nhưng chưa từng bực mình bỏ bút mắng tôi, mà chỉ lần lại lần nâng trán rồi giảng giải lại cho tôi, còn kiên nhẫn hơn so với mẹ tôi.




      Dần dà, quan hệ của hai chúng tôi trở nên khá hơn, theo đó thành tích của tôi cũng tốt lên. Mặc dù thể vọt ngay lên tốp đầu nhưng còn ở tốp cuối nữa, tôi cảm thấy rất thỏa mãn.




      Nhưng mà dù tôi có cố gắng để có thể cùng thi vào trường cấp 3 với Hứa tiên sinh năm thứ ba tôi chuyển trường rồi.




      Chuyển học mà hề có báo trước, loạt thủ tục được mẹ tôi xử lý nhanh chóng, sau đó dọn nhà . Nghiêm khắc mà là ra ở riêng.




      Cha mẹ tôi bất hòa nhiều năm, từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện bọn họ luôn khắc khẩu. Khi còn bé tôi còn hay khóc nháo xin bọn họ đừng cãi nhau nữa, dần dần lớn lên tôi cũng gì nữa. Tôi thường xuyên ở nhà bà ngoại còn hơn là ở cùng với cha mẹ.




      Mà ngay cả khi bọn họ ly hôn người cuối cùng được biết cũng là tôi. Được thông báo trở thành đứa trẻ trong gia đình đơn thân, được thông báo thuộc quyền mẹ nuôi, được thông báo mẹ chuẩn bị tái giá, lần này dọn nhà cũng chỉ vì xây dựng gia đình khác.




      Tất cả nhừng điều đó mãi tới khi tôi chuyển đến nhà mới tôi mới tiêu hóa hết được, ngay sau đó là tiêu hóa về trường học mới.




      Tôi có bạn, sau khi chuyển trường tôi muốn cho bọn họ biết câu nhưng lại phát có ai cả, ai có thể gọi điện thoại. Mà số điện thoại duy nhất tôi biết là số nhà riêng của Hứa tiên sinh, nhưng tôi lại tự ti cho rằng Hứa tiên sinh để ý tới chuyện tôi chuyển trường, giống như lớp học có thiếu tôi cũng thay đổi gì. Chỗ tốt duy nhất đó là bọn họ ít đối thủ cạnh tranh.




      Cứ như vậy, tôi tiếng nào ra khỏi thế giới của Hứa tiên sinh.




      Tôi cho rằng, thế giới này ai có nghĩa vụ phải để ý người khác, cũng ai nhớ ai vô điều kiện. thân thể đơn độc, hề tồn tại trói buộc, cùng nhau chỉ là trong nháy mắt, mà trong nháy mắt thường dễ dàng bị lãng quên.
      Chris thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      4


      Tôi luôn tôi biết Hứa tiên sinh mười năm, tôi và ở chung ít mà xa cách nhiều. Nhưng Hứa tiên sinh đồng ý, tôi chưa từng rời , vẫn luôn chỉ nhận định tôi, rời chỉ là mặt vật chất nhưng cái tồn tại ở chỗ chính là tinh thần.




      , đời trước hai chúng tôi là hai thần tiên làm loạn, bởi vì ham mê tình con người mà bị Ngọc Đế phạt đầu thai, phải dằn vặt nhau mới có thể tu thành chính quả.




      Tôi từ chối cho ý kiến, có lẽ đời này có nhân duyên.




      Bởi vì chuyển vào trong năm thứ ba cho nên áp lực cạnh tranh giảm bớt phân nửa. Tôi được Hứa tiên sinh hướng dẫn học tập trong năm cho nên lúc đó cũng dễ dàng hơn nhiều. Sau kì thi vào cấp ba, mặc dù tôi thi vào trường cấp ba tốt nhất nhưng vẫn vào được trường cấp ba trọng điểm.




      Mẹ tôi tính tình tôi ít va chạm, ở trường này là rất tốt.




      Sau khi mẹ tôi ly hôn nhanh chóng tái hôn. Chú là người rất tốt nhưng tôi luôn có cảm giác mình ăn nhờ ở đậu nên trong nhà cũng nhiều. Cũng may hai người lớn cũng vội, cũng để ý tôi thế nào. Mà tôi vui vẻ nhất chính là sau khai giảng ở ký túc, có thể ở trường học, tháng về nhà lần.




      Vì thế tôi và mẹ còn cãi nhau trận. Đơn giản là mẹ tôi cảm thấy nhà ở trong thành phố cần gì ở trường học, ăn ở cũng tiện, ở nhà tốt hơn. Tôi đương nhiên muốn, sau khi khuyên can mãi tôi mới thuyết phục được bà cho phép tôi vào ở phòng ký túc mười hai người.




      Cũng là buổi lễ tựu trường, tôi cũng buồn ngủ, nhưng lại bị câu tự giới thiệu đài ‘Tôi là Hứa Minh Trạch” làm giật mình, toàn thân run lên.




      Hứa tiên sinh đứng bên đài, cầm trong tay tờ giấy màu trắng, từng câu từng chữ đại diện cho học sinh khóa mới. Tôi đứng trong sân rộng hơn hai ngàn người, ngưỡng cổ lên nhìn , trong lòng là kích động và nghi vấn.




      Sau khi kết thúc, tôi vội vàng chạy đến bảng chia lớp, tìm đến lớp của Hứa tiên sinh, sau khi so tên trường cấp 2, tôi xác định đó chính là . Vào lúc đó, tôi đột nhiên rất muốn hét lớn ôm lấy mỗi người đứng bên cạnh.




      Tôi và Hứa tiên sinh lại trở thành bạn học rồi.




      Tôi mới biết được Hứa tiên sinh được miễn học phí vào học trường cấp ba này, thành tích so với người thứ hai cao hơn 40 điểm, là học sinh của lớp trọng điểm, là đối tượng bảo vệ của cả khối trọng điểm.




      Những điều này tôi đều biết được từ miệng bạn cùng bàn , tự xưng là đội trưởng đội bát quái. Lúc tôi nghe ấy thao thao bất tuyệt khen Hứa tiên sinh cuối cùng tôi có cảm giác món rau trong vườn nhà mình vô cùng tốt, người ngoài khen dứt miệng mà biết là tôi có cảm giác mừng thầm.




      Ừ, chính là cảm giác còn vui vẻ hơn khi khen bản thân mình.




      Khi đó, tôi thường thầm nhìn trộm, chú ý đến Hứa tiên sinh. Mà tôi lại giả vờ như chưa từng quen biết , tôi biết giải thích thế nào với việc năm đó tạm biệt, mà sợ rằng cũng biết trong trường học mấy ngàn người này, có người là tôi.




      Tôi giống như người ngốc, vụng trộm thầm mến .




      Hứa tiên sinh vẫn như cũ, là người lạnh lùng thích chuyện, thành tích tốt, có nhiều bạn bè. bạn cùng bàn luôn chia sẻ những câu chuyện về Hứa tiên sinh đầu tiên, cái gì mà vừa từ chối thổ lộ, trong lớp học dùng phương pháp giải mới để giải đề khó của giáo viên, sáng tác văn cũng vẫn xếp thứ nhất.




      Tôi càng nghe nhiều đôi khi tôi chần chờ, đây là Hứa tiên sinh trước kia dạy tôi học bài sao? lợi hại như vậy, tôi còn có thể đuổi theo sao?




      Nhưng tất cả những vấn đề đó vẫn bị gạt bỏ , tôi thích , chút đó thế nào?




      Lớp mười phải phân khoa, Hứa tiên sinh vẫn ở lại lớp trọng điểm của khoa tự nhiên. Trong trường cấp ba trọng Toán Văn, năm lớp Văn và mười lăm lớp tự nhiên tạo thành liên minh đối lập.




      Môn Văn của tôi, thành tích có thể cao hơn chút, mà môn tự nhiên đợi tới ngày nổi danh. Tôi muốn học khoa tự nhiên nhưng bị cả nhà phản đối, mà chú lại càng cực lực duy trì. Ông và mẹ tôi tận tình khuyên bảo, kể ra đống điểm tốt, cuối cùng mẹ tôi câu, con đừng hối hận.




      Đó là lần đầu tiên trong đời tôi quyết định, hơn nữa còn là quyết định vận mệnh tương lai của mình.




      Sau khi trình bảng điền, chủ nhiệm lớp còn nhiều lần hỏi tôi nghĩ tốt chưa?




      Tôi nghĩ kỹ rồi, học văn tôi thể lại gần thế giới của Hứa tiên sinh, nhưng học lớp tự nhiên khác. Như vậy tôi cùng ở trong thế giới của , chưa hề rời .




      Sau khi phân khoa phân lại lớp, Hứa tiên sinh vẫn ở lớp trọng điểm như trước, mà tôi lại được trời chiếu , phân vào lớp bên cạnh lớp Hứa tiên sinh. Hai lớp học chung giáo viên ngữ văn, số học, tiếng , giống như là hai lớp em vậy.




      Vì thế, tôi vẫn luôn thầm vui vẻ.




      Năm cấp ba cũng kết thúc ở thầm mến, tôi khôi phục mối quan hệ với Hứa tiên sinh là vào bữa tiệc nguyên đán năm đó. Trong sân thể dục đầy ắp người xem tiết mục, tôi vừa xem diễn vừa nhìn khu vực Hứa tiên sinh ngồi ở lớp bên cạnh. Sau khi xem được nửa tôi thấy Hứa tiên sinh đâu nữa. Tôi đứng dậy lén lút chuồn , tôi nghĩ nếu có thể gặp chuyện với , gặp được thôi.




      Nhưng mới ra khỏi sân vận động tôi thấy Hứa tiên sinh mặc đồng phục màu lam đứng dưới ngọn đèn đường, đưa lưng về phía tôi.




      Cảm giác này giống như bạn ở giữa sa mạc mênh mông muốn tìm nước, có người đứng bên cạnh bạn và đưa qua. Chỉ xuất trùng hợp như vậy nhưng khiến bạn cảm thấy tất cả đều có định số.




      “Hứa Minh Trạch.”




      Tôi mở miệng , từ từ về phía . Ánh đèn sân thể dục chiếu sau lưng tôi, kéo dài bóng dáng tôi tới chân .




      Lúc đó, trong lòng tôi rất yên, tôi sợ để ý tới tôi, sợ hỏi tôi là ai, sợ hững hờ rời giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.




      Nhưng mà chỉ quay đầu lại cười với tôi, nhàn nhạt câu: “ thôi, Cố Thiển.”




      đâu.”




      “Đói bụng, dẫn em ăn bánh mì đậu đỏ, trả sữa chocolate.”




      Về sau tôi hỏi vì sao lúc đó chưa gì chuyện với tôi, phải người bình thường lộ vẻ ngạc nhiên sao? Vì sao giống như tất cả đều chưa xảy ra, làm sao làm được vậy?




      “Bởi vì em trở lại, nên hai năm đó coi như có.”




      Sau khi ở cùng Hứa tiên sinh, mãi cho tới hết cấp ba, tôi mới biết ra học cùng trường cấp ba phải do duyên phận, mà là sớm biết trường tôi học, tính toán xem thành tích của tôi ở đâu, sau đó điền nguyện vọng ở đó. sớm biết tôi và là bạn học, cũng sớm biết tất cả về tôi. chỉ dùng tất cả để đánh cuộc, đánh cuộc xem lúc nào tôi mở miệng, đánh cuộc tôi thích . chuyện duy nhất nghĩ tới là tôi bỏ khoa văn để theo khoa tự nhiên. lúc đó chỉ hận thể tìm và mắng cho tôi trận, nhưng lại thầm vui vẻ mong sao tôi học tự nhiên để thay đổi trong lòng,




      Mà trong năm đó, chỉ tôi để ý tới , càng nhớ nhiều chi tiết trong cuộc sống của tôi. Ví như cơm tối tôi ăn bởi vì múc nước rất chậm, sau tiết tự học buổi tối nhất định đói nên siêu thị mua bánh mì đậu đỏ và trà sữa chocolate. Ví như tôi thích xem ngôn tình, những quyển tiểu thuyết bỏ qua, luôn rất ngốc nhưng lại giả vờ biểu lộ.




      Tất cả về tôi, đều hiểu được, ghi ở trong lòng .




      Mà tôi, mãi về sau mới biết.
      YoororoChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :