1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bên anh mới là cả thế giới - Đại Ninh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Bên mới là cả thế giới - Đại Ninh
      - Tên tiếng Trung: Bên mới là cả thế giới

      - Tên tiếng : I Think The World Of You
      - Tác giả: Đại Ninh
      - Nhà xuất bản: Diêu Tuyết Tuyết
      - Nhà sản xuất: Lý Quốc Tĩnh
      - Giám chế đặc biệt: Hà Á Quyên
      - Chịu trách nhiệm biên tập: Du Linh Thông, Lương Tử Vi
      - Trình bày đặc biệt:
      - Biên tập đặc biệt:
      - Thiết kế mỹ thuật đặc biệt:
      - Họa sĩ minh họa: VIVID Vũ Hi
      - Đơn vị xuất bản: Nhà xuất bản văn học và nghệ thuật Bách Hoa Châu
      - Thời gian xuất bản: Năm 2016
      - Giá bìa: 29.8 tệ (tương đương 105.000 VNĐ)
      - Dịch: Cỏ Chymte
      Sách thuộc tủ sách Thời Gian Đẹp Nhất (Best Time) của Nhà xuất bản văn học và nghệ thuật Bách Hoa Châu
      Sách cùng thể loại có thể bạn thích: All In Love; thích thế giới này chỉ thích em; Bên mới là cả thế giới 2 - Moah.

      Giới thiệu:​

      Điều tuyệt vời nhất thế giới chính là -- ​
      Gặp được vào mười năm trước, mười năm sau vẫn ở bên nhau​

      Lần đầu gặp Lâm Tri Dật, tôi năm hai, năm bốn, kinh nghiệm trong tình của chúng tôi, đều là con số .​
      Tôi cười là "tình hoàng hôn", lại : "Thời gian đẹp nhất mới chỉ bắt đầu." ​
      Từ đó, chúng tôi cùng nhau đánh quái thăng cấp trong tình .​

      ra Lâm Tri Dật cũng có quá nhiều ưu điểm, chỉ là, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, sáng ra gọi dậy, tối đến ấm giường; quá lãng mạn, đùa giỡn ai bằng; chăm chỉ làm việc, tuyệt đối lười biếng​

      Nhưng mà, hai người nhau ở chung lâu ngày, cũng khó tránh những lúc xảy ra cãi vã.​
      Sau khi xảy ra chuyện, đến dỗ dành tôi, tôi thèm đếm xỉa đến .​
      : "Ngày mai đưa em ăn cá nướng, món em thích ăn nhất."​
      Tôi: "Cút."​
      : "Em đừng giận, sau này nhận hết việc nhà có được ."​
      Tôi: "Cút."​
      : "Nghỉ đông năm nay, đưa em du lịch Maldives."​
      Tôi: "Cút."​
      : "Thất tịch rồi, chúng ta lăn lên giường ?"​
      Tôi: "Cút."​
      Lâm Tri Dật cười ha ha lớn, "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta lăn ngay ." [1]​
      Tôi: "..." Sao lại có cảm giác như bị lọt hố thế này?​

      Lâm Tri Dật chính là như vậy, tuy bề ngoài điềm tĩnh, rất có phong độ của công tử nho nhã, nhưng cũng thích chiếm tiện nghi và tỏ ra nguy hiểm.​
      Nhưng lại cho rằng như vậy, : " chỉ nguyện chiếm tiện nghi của em, hơn nữa, sẵn lòng dùng cả đời để trả."​

      Nhận xét của giới truyền thông:​

      1. Cố Tây Tước (tác giả All In Love, Bức thư tình bị lãng quên, Nơi nào đông ấm, Nơi nào hạ mát,...)​
      tình bạn tên là ở bên bạn thời thanh xuân, có ấm áp tên là ngày thường của Đại Ninh và Lâm Tri Dật, có cảm động tên là cùng bạn cãi vã cùng bạn cười chính là toàn bộ thế giới.​

      2. Thư Hải Thương Sinh (tác giả Mười năm thương nhớ)​
      Cuốn sách này có lẽ chính là chân dung chân thực của " thích em, vẫn luôn rất thích em", ra, nhưng sâu đậm.​

      3. Đinh Mặc (tác giả Hãy nhắm mắt khi đến)​
      Tình của Đại Ninh và Lâm Tri Dật vừa ngọt ngào lại ấm áp dễ thương, khi đọc giống như ngậm viên kẹo nhân rượu, vừa ngậm ngọt ngào, càng thưởng thức càng say đắm, như rượu ngon lâu năm, thể kìm lòng mà bị tình cảm chân động lòng người nay làm cảm động. Tôi cảm thấy, tình của mỗi người đều có hai, chỉ cần đôi bên đều lòng.​

      4. Weibo 1​
      Mỗi lần đọc câu chuyện của chị, đều cảm thấy rất ấm áp, khi vui, khi buồn bực, khi thất vọng, đọc qua câu chuyện của chị, rất vui vẻ.​

      5. Weibo 2​
      Đọc xong tôi mới nhận ra thế giới này có nhiều điều tuyệt vời bé như vậy, Đại Ninh và Lâm Tri Dật nhất định phải bên nhau cả đời.​
      1900, Trúc Khải, Hồngnhung161119972 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Nàng có nhiều truyện mới quá @huongntd

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Gặp được chính là thời gian đẹp nhất.

      * * *

      ngày nọ Lâm Tri Dật thần thần bí bí với tôi: "Đại Ninh, có bốn vé xem phim, có thể mời em xem phim hai lần."

      Tôi nở hoa trong lòng, tiểu tử này vẫn còn có chút tế bào làng mạng.

      Nhưng mà, sau đó hai chúng tôi bận nhiều việc, khi vé sắp hết hạn, chúng tôi mới dành thời gian đến rạp chiếu phim.

      ra phía trước xếp hàng nhận vé, tôi cúi đầu xem 'Vì sao đưa tới' Ipad.

      Sau đó, đợi lúc lâu, chỉ thấy ôm hai phần bắp rang ra, tôi buồn bực, "Sao lại mua hai phần bắp rang?" Bình thường chỉ cần phần là đủ rồi.

      : " ngờ mạng khuyến mãi lại bẫy người như vậy, viết ràng, ràng là phiếu mua bắp rang ở rạp chiếu phim, phải vé xem phim."

      Tôi đổ mồ hôi.

      rất cẩn thận nghiêm túc: "Suất chiếu giờ này có vé, suất tiếp theo phải đợi tiếng, bây giờ chúng ta đợi hay là đây."

      Lúc đó tôi bị phim tình cảm 'Vì sao đưa tới' mê hoặc, cách vân đạm phong khinh: " đợi, ngay ."

      cảm thấy nghi ngờ, "Lúc trước làm chuyện rồng đen [2] này, phải em đều tức giận sao? Sao hôm nay tốt tính vậy?"

      Tôi : "Bận ngắm giáo sư Do! rảnh để tức giận."

      Đến lượt đổ mồ hôi.

      Vì phiếu mua hàng sắp hết hạn, cũng đáng quay lại lần nữa chỉ vì bắp rang.

      Vì thế, hôm đó chúng tôi ôm bốn phần bắp rang về.

      * * *

      Sau khi vì đến nhà, Lâm Tri Dật do dự hỏi tôi: "Đại Ninh, phạt sao?"

      "Ai bảo phạt?"

      "Quỳ bàn phím hay ăn hết, em chọn trong hai ."

      Vớ vẩn, lại để tôi chọn. Tôi : "Đều chọn, phạt ngắm giáo sư Do với em! Xem bốn tập liền!"

      : "..."

      Vì thế, tối hôm đó, chúng tôi tắm rửa xong dựa vào đầu giường, ôm bắp rang ngắm giáo sư Do.

      Hôm sau, nick QQ của Lâm Tri Dật đổi thành "Diện tích bóng ma tâm lí vì phải ngắm tình địch bốn tiếng cùng bà xã".

      * * *

      Bạn khuê mật Dư Kiều gửi cho tôi tấm ảnh qua Weixin, hình có manhua của hai , người khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hơi mập; người kia dáng người xinh xắn, khuôn mặt đẹp.

      Dư Kiều : "Cậu cho Lâm Tri Dật của cậu nhìn thử, hỏi xem ấy chọn ai?"

      Vì thế, tôi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lâm Tri Dật, hỏi : "Nếu cho chọn, chọn ai?"

      nhìn lướt qua, cương quyết : " chọn! Thà sống độc mình đến già."

      Tôi kiên trì: " chọn người thôi! Vóc người đẹp hay khuôn mặt đẹp, chọn ai?"

      cũng kiên trì: "Đừng lấy chuyện này đến hỏi . có tiêu chuẩn của mình, chọn em là được rồi."

      Tôi lập tức nở hoa trong lòng, cười ha ha, có phải tôi có cả dáng lẫn mặt ?

      Sau khi Dư Kiều biết đáp án của Lâm Tri Dật, khen ngợi: "Tình thương của ông xã cậu cao cả."

      Gì cơ, lẽ trọng điểm phải là tôi tài mạo song toàn sao?

      * * *

      Mỗi lần ra ngoài cùng Lâm Tri Dật, đều chủ động xách giỏ giúp tôi, tỏ ra rất phong độ.

      Lần này ra ngoài, vươn tay lấy túi giúp tôi theo thói quen. Tôi khoát tay, : " cần, túi đẹp như vậy, em tự đeo."

      như trút được gánh nặng: " ra mua túi đắt chút, còn có lợi như vậy!"

      "..." Lúc trước khi bắt trả tiền, ràng tỏ ra rất đau lòng.

      * * *

      Khi ăn cơm với Lâm Tri Dật, tôi đột nhiên xúc động: "Khi cảm thấy gì đó quan trọng như hít thở, cho dù là sáng tác, ca hát, vẽ vời, du lịch hay là cái khác, có lẽ đó chính là ước mơ lúc đó của ."

      Tôi xong cảm thấy câu của mình rất có đạo lý, sau đó hỏi Lâm Tri Dật: "Bây giờ có cảm thấy có gì quan trọng với như hít thở ?"

      trả lời nghiêm túc: "Em."

      Amen, chuyện ước mơ sao lại đến nỗi tim đập nhanh thế này? Còn có thể tiếp tục trò chuyện với nhau ?

      * * *

      Lâm Tri Dật luôn tôi có trái tim thiếu nữ, bởi vì tôi tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi, vẫn còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình.

      Mỗi khi đọc tiểu thuyết hay, nén nổi mà ngập tràn tình , thậm chí còn chủ động ôm ấp , nâng cao tần suất và chất lượng cuộc sống thân mật của tôi.

      ngày nọ, hỏi tôi: "Gần đây đọc được tiểu thuyết nào hay à?"

      Tôi nghi hoặc, "Sao lại bắt đầu quan tâm tới vấn đề này?"

      : "Em có nhiệt tình với hay là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm tiểu thuyết ngôn tình có hay hay . Gần đây em hơi lạnh nhạt với , nghĩ chắc là đọc được tiểu thuyết hay đúng ?"

      "..."

      * * *

      Hai người nhau ở chung lâu ngày, khó tránh khỏi có những lúc xảy ra cãi vã.

      hôm tôi và Lâm Tri Dật cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi.

      Sau khi xảy ra chuyện, Lâm Tri Dật đến dỗ dành tôi, tôi thèm đếm xỉa đến .

      : "Ngày mai đưa em ăn cá nướng, món em thích ăn nhất."

      Tôi: "Cút."

      : "Em đừng giận, sau này nhận hết việc nhà có được ."

      Tôi: "Cút."

      : "Nghỉ đông năm nay, đưa em du lịch Maldives."

      Tôi: "Cút."

      : "Thất tịch rồi, chúng ta lăn lên giường ?"

      Tôi: "Cút."

      Lâm Tri Dật cười ha ha lớn, "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta lăn ngay ." [3]

      Tôi: "..." Sao lại có cảm giác như bị lọt hố thế này?

      * * *

      Tôi thấy top search weibo là bức hình chàng trai khỏa thân, là phụ nữ bình thường, tôi vô cùng háo hức nhấp vào mở hình để xem.

      Vì vậy, tôi thấy tấm ảnh lưng trần đủ khiến người ta chảy máu mũi của Hà Nhuận Đông. ra đây là phúc lợi dành tặng khán giả để mừng bộ phim đóng chính phá rating kỉ lục.

      Tôi share tấm hình này cho Dư Kiều, cậu ấy cảm khái: " là có tinh thần cống hiến!"

      Sau đó, tôi lại share cho Lâm Tri Dật, trả lời rất lạnh nhạt: "Hồi sáng thấy rồi, mông đẹp bằng !"

      "..." Chuyện này, chuyện này, tôi vẫn chưa nghiên cứu.

      * * *

      Lâm Tri Dật tan làm về nhà, vừa thay giày ngoài cửa vừa : "Sáng nay làm thấy có người mặc sơ mi giống như đúc, ngờ ánh mắt tốt như vậy, vẫn có thể đụng hàng."

      Tôi liếc , xì mũi coi thường, "Với thẩm mỹ kia của , đụng đụng ai? Nhưng mà, phỏng vấn chút, thấy có người mặc áo đụng hàng với , lúc đó có cảm giác gì?"

      dương dương đắc ý: "Đụng hàng sao hết, quan trọng là ta đẹp trai bằng !"

      Tôi: "..." Người này chỉ có thẩm mỹ, còn biết tự hiểu bản thân.

      * * *

      Gần đây nhịn được bắt đầu nhớ lại chuyện xưa, tôi bỗng nhớ đến chuyện khi mới bắt đầu đương với Lâm Tri Dật.

      Khi đó chúng tôi còn trong trường đại học, quan hệ của hai người có chút mờ ám, xưng hô là sư huynh sư muội, vẫn chưa phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia.

      hôm mời tôi cùng ăn cơm, ăn xong đề nghị cùng dạo trong trường, khi dạo lặng lẽ nhét viên kẹo cao su vào lòng bàn tay tôi.

      Tôi còn khách sao : "Cảm ơn."

      Nếu biết lúc ấy mang lòng gây rối, có lẽ tôi quẳng cho chữ -- "Cút!"

      Bởi vì, ngay tại buổi tối trăng mờ gió lộng đó, bên cây đại thụ cạnh sân chạy điền kinh, Lâm Tri Dật hôn tôi.

      Quá đáng là, thừa dịp tôi phòng bị cướp nụ hôn đầu của tôi , hôn xong, còn thêm câu rất sát phong cảnh: "Cảm giác tuyệt như trong tưởng tượng!"

      "..." hôn trộm, người ta kháng cự theo bản năng, cảm thấy tuyệt mới lạ đó!

      Sau này tôi mới biết, chuẩn bị rồi mới đến, mời tôi ăn cơm, ăn xong chuẩn bị kẹo cao su, đều là vì kiss.

      Nhớ lại chuyện này, tôi với Lâm Tri Dật: "Lúc trước rất chủ động!"

      : " chủ động kịp nữa."

      Tôi ngẫm nghĩ, "Cũng phải, khi đó năm tư rồi. Quả thực là tình buổi hoàng hôn."

      : " thể là tình buổi hoàng hôn được, hai mươi hai tuổi, thời gian đẹp nhất chỉ vừa mới bắt đầu."

      Đúng vậy, cho dù gặp được người ấy vào lúc nào, chỉ cần gặp được, chính là thời gian tuyệt nhất.

      ===

      Chú thích:

      [1] Vì sao đưa tới: bộ phim tình cảm Hàn Quốc

      [2] Chuyện rồng đen: Chuyện ngu ngốc, ví dụ như sút bóng vào cầu môn của đội mình.

      [3] Cút: Trong tiếng trung, 'Cút' và 'Lăn' viết và đọc như nhau, nên Đại Lâm mới dùng chiêu này trêu chọc Đại Ninh.

      Mọi chú thích trong truyện đều là của người dịch.


      Chương 2: Chiếm tiện nghi của em, dùng cả đời để trả.


      * * *

      Khi đó, tôi và Lâm Tri Dật đều học đại học, vẫn chưa xác định quan hệ đương, gọi nhau là sư huynh sư muội.

      hôm, hai chúng tôi ăn cơm ở căn tin, có chàng trai tuấn khôi ngô đến chào hỏi Lâm Tri Dật.

      Dáng người chàng trai này rất cao, tôi ngồi ngẩng đầu nhìn , càng cảm thấy cao hơn, cộng thêm khuôn mặt rất đẹp trai, tôi nhịn được mà nhìn thêm chút.

      "Đừng nhìn, nhìn cũng vô dụng." Lâm Tri Dật lạnh lùng .

      "Sao vậy?" Ai cũng có lòng thích cái đẹp, thấy trai đẹp tôi nhìn thêm chút cũng được sao?

      "Người ta có bạn rồi."

      Lòng tôi bỗng có chút mất mát, nhưng vẫn giả vờ tỏ ra như có chuyện gì, " ấy có bạn liên quan gì đến em, em nhìn của em, ấy có của ấy."

      "Đừng chú ý lung tung nữa, nhìn bên ấy chi bằng nhìn bên này ."

      Lúc này tôi mới nhận ra ánh mắt mình vẫn háo sắc đuổi theo đẹp trai kia, lập tức thu liễm lại, thản nhiên hỏi: "Nhìn chỗ nào?"

      Lâm Tri Dật biết xấu hổ chỉ chỉ vào mình, "Nhìn đây này, nhìn đây này."

      "..."

      * * *

      Đôi khi, chúng ta thích ai đó, thường là do nhìn ra những chi tiết bình thường khó có thể thấy được.

      Còn nhớ lần đầu ăn cơm cùng Lâm Tri Dật, trước khi ăn cơm, tôi định tách đôi chiếc đũa liền ra, lấy chiếc đũa của tôi : "Để ."

      Tôi cảm thấy hơi bối rối, tôi còn là con nít ba tuổi, chuyện tách đũa cần kỹ thuật này vẫn có thể làm được mà.

      cẩn thận tách đũa ra trước, cọ cọ hai đầu đũa vào nhau vài lần, sau đó mới đưa cho tôi, "Được rồi, có thể bắt đầu ăn."

      Tôi thắc mắc: "Sao phải làm vậy mới có thể ăn cơm?"

      giải thích: "Sau khi tách đũa có vài chỗ khá sắc, có thể cắt phải tay em. Cọ cọ vào nhau lát cho nhẵn là sao rồi."

      trong lòng hề xúc động chút nào là gạt người, bởi vì trước giờ chưa có ai quan tâm tôi như vậy.

      * * *

      Có lần ăn cơm dì cả đại giá quang lâm, bụng đau ỉ, tôi nhịn được kêu lên: "Đau quá."

      "Đau ở đâu?" Lâm Tri Dật đến gần nhìn tôi với vẻ lo lắng.

      "Đau bụng."

      "Đau lắm ? Có cần đến bệnh viện ?" quan tâm hỏi.

      Mặt tôi đỏ lên, " cần. Vẫn chưa tới mức phải đến bệnh viện."

      đứng dậy ra ngoài, tôi lí do, chẳng lẽ mua thuốc cho tôi?

      lâu sau, trở lại, trong tay nhiều thêm ly trà sữa trân châu. đưa cho tôi, "Nóng đấy, có thể xoa dịu cơn đau bụng."

      ra trà sữa trân châu có thể sưởi ấm đến cả lòng người.

      Tôi đau bụng, muốn ăn, chỉ ăn vài miếng cầm trà sữa trân châu, ngồi bên nhìn Lâm Tri Dật ăn cơm.

      nhìn ra, có vẻ gầy gò lại ăn khỏe như vậy.

      định đến quầy căn tin lấy thêm cơm, tôi bỗng đùa: "Vẫn nên tiết kiệm tiền chút, dù sao em cũng ăn hết, chi bằng, cho cơm của em."

      hơi sững sờ, nhưng sau đó ngay: "Vậy cũng được! Thay vì để em gánh tội lãng phí đồ ăn, chi bằng dùng chung tài nguyên." xong liền chút khách khí bưng chén cơm trước mặt tôi gạt vào trong bát của mình.

      Lần này đến lượt tôi sững sờ, em chỉ thuận miệng vậy thôi, lại làm à!

      Nhưng mà... Nhưng mà... Tôi lớn như vậy rồi, trước giờ chỉ có ba từng ăn cơm thừa của tôi. lại có thể ngại tôi, ăn cơm thừa của tôi, thế này nghĩa là sao?

      Sau này tôi mới biết cơm thêm ở căn tin là miễn phí, lấy thêm cơm mà tình nguyện ăn cơm thừa của tôi, càng khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

      Tôi hỏi vì sao, : " vì sao cả, tự nhiên muốn làm vậy thôi."

      "Chẳng lẽ phải muốn hôn môi gián tiếp sao?" Tôi hỏi.

      trả lời thế này: " bỉ ổi như em nghĩ đâu."

      "..."

      * * *

      Trường của chúng tôi rất lớn, từ ký túc xá đến khu phòng học có đoạn đường rất dài phải qua.

      Có lần tôi đường đến lớp tòa Dật Phu gặp Lâm Tri Dật, chiếc xe đạp màu bạc, thấy tôi, dừng lại hỏi: " đâu vậy? Cần chở em ?"

      Nghĩ đến tình em thuần khiết của tôi và , tôi từ chối, "Vâng ạ."

      Trong trường có đoạn đường dốc, giảm tốc độ, tôi bảo bóp phanh, lại : "Ôm eo ."

      Vì tốc độ xe rất nhanh, tôi thể cố gắng ôm lấy eo .

      hè, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, dường như tôi chạm được đến cơ bụng của , xấu hổ đến nỗi đỏ hết cả mặt, nhưng vẫn ngồi trước như có chuyện gì: "Ôm chặt chút."

      Đoạn đường dốc kia dường như trở nên rất dài, bên tai có gió thoảng qua, mang theo hương hoa biết tên. Vì ôm , mặt tôi gần như áp vào lưng .

      Chợt nghĩ, chúng tôi như thế này, có phải dễ khiến người ta hiểu lầm lắm ?

      Quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, quan hệ của chúng tôi rất trong sáng, tôi thầm trong lòng ba lần, tự tẩy não mình.

      Hôm đó, đường đến tòa Dật Phu, mặt tôi đều đỏ ửng.

      thế Lâm Tri Dật còn hỏi: "Có phải trời nóng quá ? Em nhìn xem mặt em hồng thành tôm hùm rồi kìa."

      Có mà mặt hồng thành tôm hùm ấy, mặt cả nhà đều hồng hành tôm hùm .

      Sau này nghĩ lại, bề ngoài người này sợ sóng lớn, rất có phong độ của quân tử nho nhã, nhưng dường như thế giới nội tâm vẫn có chút đáng sợ, luôn chiếm được tiện nghi lại còn tỏ ra nguy hiểm.

      Nhưng lại hề nghĩ như vậy, : " chỉ muốn chiếm tiện nghi của em, hơn nữa, nguyện dùng cả đời để trả."
      duyenktn1, 1900, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: là ánh mặt trời sau mưa của em

      Trung thu lâu sau khi tôi quen Lâm Tri Dật, chủ động muốn mời cả ký túc xá chúng tôi ăn cơm, các chị em trong ký túc xá nghe vậy đều rất vui mừng, liên tục dựng ngón cái với , "Wow! ấy hào phóng!"

      Lâm Tri Dật mời chúng tôi đến quán ăn ngoài cổng tây của trường đại học, các chị em vẫn hay chê đồ căn tin thiều dầu thiếu muối, hôm đó nắm bắt cơ hội, ăn bữa no.

      Ăn xong, Lâm Tri Dật còn mua túi hoa quả đưa cho trưởng phòng, "Các em mang về ăn , ăn xong nên ăn chút hoa quả, tốt cho tiêu hoá."

      Trưởng phòng vui ra mặt, nhận hoa quả, ra lệnh: "Những người khác theo mình về, Đinh Ninh ở lại."

      Tôi ngơ ngác, "Sao mình phải ở lại?"

      "Ăn người miệng mềm, lấy người tay ngắn. Chúng ta vừa ăn vừa lấy, dù sao cũng phải lấy gì đó ra trao đổi. Cậu ở cùng ấy là được." Trưởng phòng bằng giọng chính nghĩa.

      Vì thế, tối đó, tôi chính là vật trao đổi bằng giá bị giữ lại.

      Tôi và Lâm Tri Dật dạo đường, tôi cúi đầu nhìn bóng của chúng tôi được đèn đường chiếu xuống, trong lòng lại nghĩ: Chắc mọi người chia nhau ăn hết hoa quả, để cho tôi miếng nào đấy chứ?

      Trong khi tôi nhớ mong hoa quả, bỗng cảm thấy cổ tay lành lạnh, cũng biết từ khi nào, chiếc lắc tay bằng thuỷ tinh được đeo lên cổ tay tôi.

      Lâm Tri Dật bên cạnh ngẩng đầu ngắm trăng, giả vờ hờ hững : "Lúc và các bạn học cùng ban du lịch, bọn họ đều mua quà lưu niệm, lúc đó người bán hàng bảo , 'Bạn học, bạn học, mua vòng tay tặng bạn !' có bạn . Người bán hàng ' có bạn lại càng phải mua, gặp được cậu thích tặng cho ấy!' bây giờ, cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi."

      Đây... đây... đây... lẽ là bày tỏ với tôi sao?

      Tôi vuốt lắc tay, : "Mua ở chỗ du lịch, sợ bị người bán hàng lừa à?"

      quay đầu nhìn tôi, "Đây đâu phải trọng điểm?"

      Nhưng mà... Nhưng mà... Người ta vẫn chưa sẵn sàng để đương! đeo thẳng tín vật định tình lên rồi, tôi nên tháo xuống trả cho , hay là...

      Tôi ngập ngừng lôi kéo dây đeo của lắc tay.

      nhìn cổ tay tôi, sợ tôi tháo xuống, : "Mặc kệ em nhận hay nhận, cũng cho tháo xuống. mong em từ cái nhìn đầu tiên giống như , nhưng mà, em cũng đừng đả kích tấm lòng của ."

      từ cái nhìn đầu tiên? Đó là giờ tự học buổi chiều nào cũng giữ chỗ cho tôi, ngày nào cũng đến siêu thị mini dưới ký túc xá của tôi ăn mì ăn liền, hôm nay mời chị em trong ký túc xá ăn cơm, đều có tính toán từ trước?

      Nhưng mà, cho dù như vậy, sao tôi lại hề ghét bỏ ?

      Tôi còn im lặng, biết từ đâu vang lên bài hát Because Of You của 98 Độ: "You 're my sunshine after the rain. You 're the cure against my fear and my pain..."

      "Bài hát này rất hay." Tôi chuyển chủ đề, hoá giải bầu khí ngượng ngùng khó hiểu.

      Lâm Tri Dật : " có CD của bài này, em thích tặng cho em." xong, còn bất giác ngâm nga câu, "You're my sunshine after the rain..."

      hát rất êm tai.

      Sau này, tôi nghe rất nhiều ca khúc hay, đều thấy hay bằng bài này, tôi cũng nghe rất nhiều người bên cạnh hát nhạc tiếng , nhưng thấy ai hát hay bằng Lâm Tri Dật.

      Khi đó, ngay cả tôi cũng biết, tôi có tình cảm với .

      * * *

      Sau này, khi chúng tôi nhắc đến chuyện này, tôi hỏi Lâm Tri Dật: "Sao lại mời chị em trong ký túc xá của em ăn cơm?"

      : "Đó là phần trong chiến lược tình , nông thôn bao quanh thành thị."

      "..."

      Uổng công các chị em trong ký túc xá của chúng tôi khen dứt miệng, tất cả đều bị vẻ bề ngoài như ánh mặt trời vô hại che mắt rồi.

      "Còn cả chiến lược tình gì nữa? Thành khai báo, có phải kinh nghiệm đương của rất phong phú ?"

      "Kinh nghiệm đương của từ khi gặp được em mới bắt đầu tích luỹ. Phải cảm ơn em, đại học có thể học được học phần tình , tất cả đều là nhờ phúc của em."

      "Như nhau cả thôi." Tôi đáp lại.

      Chúng tôi đều là những người kinh nghiệm đương bằng , phương diện tình tựa như tờ giấy trắng, nhưng mà, khi chúng tôi gặp được nhau, cuối cùng cũng có thể dùng tấm lòng chân thành vẽ nên bức tranh tình tươi đẹp.

      * * *

      Khi học đại học, khó khăn lớn nhất với tôi chính là tiếng cấp bốn, thi hai lần vẫn chưa qua, khó tránh có chút giận dữ, lo rằng khi tốt nghiệp lấy được giấy chứng nhận vì qua cấp bốn.

      Tôi tự thấy mình là người rất có kiên nhẫn và nghị lực, nhưng phương diện học tiếng này lại thiếu kiên nhẫn.

      Lâm Tri Dật đề nghị: "Hay là, từ nay tự học cùng em, giám sát đốc thúc em học tiếng ?"

      Lần đầu nhàng qua cấp bốn, nghĩ rằng nhất định có kinh nghiệm, nên tôi vui vẻ chấp nhận.

      Vì vậy, tối nào cũng đến phòng tự học giữ chỗ giúp tôi, còn đem cả sách tham khảo cấp bốn của mình lúc trước, đề chính thức mấy năm qua, kim từ điển và đề tham khảo.

      hỏi tôi: "Trong các đề bài cấp bốn, đâu là phần em yếu?"

      Tôi suy nghĩ, hơi do dự.

      lại hỏi: "Nghe? Đọc hiểu? Từ vựng? Điền vào chỗ trống? Viết?"

      Tôi ngại ngùng : "... Hình như đề nào cũng là phần em yếu."

      "..."

      Thấy im lặng, cho rằng quyết định rút lui, tôi hỏi: "Có phải dám dạy em ?"

      " hề dám! Thế này càng quyết tâm dạy em tốt. Chính vì tiếng của em kém, nếu em thi đậu, cảm giác thành tựu của mới có thể tăng gấp bội!"

      "..."

      * * *

      ra, Lâm Tri Dật là thầy giáo khá tốt, chỉ giảng bài tỉ mỉ kiên nhẫn, còn chú ý vừa học vừa chơi, mỗi khi tôi học tiếng đến mệt mỏi, lấy ra chút đồ ăn vặt từ hộc bàn ra như có phép thuật, khi ô mai, khi kẹo gấu, khi la, những thứ này có thể chính là bất ngờ với người thích ăn vặt như tôi.

      Mỗi lần học về muộn mua nước ngọt, gà rán khao tôi, hơn nữa, còn vẽ cho tôi cái bánh lớn, "Nếu em đậu tiếng cấp bốn, tặng quà cho em, cứ điểm chuẩn điểm có thêm phần quà."

      Tôi nở hoa trong lòng, muốn Lâm Tri Dật tốn kém cũng phải nỗ lực phấn đấu!

      Sau khi Dư Kiều biết Lâm Tri Dật làm thầy giáo tiếng miễn phí cho tôi, hâm mộ : "Cậu hạnh phúc! Bọn mình học tiếng đều phải tự thân vận động, chỉ có cậu mới được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp có thầy giáo tiếng mỹ nam này."

      Ặc, mỹ nam ư? Sao tôi lại thấy vậy?

      Nhưng mà, từ đó về sau, mỗi giờ tự học buổi chiều, tôi đều nhân lúc Lâm Tri Dật chú ý, lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt của , nhận ra ngũ quan tuấn tú, mũi cao thẳng, càng ngắm càng đẹp. Người này sao lại ngày càng đẹp trai thế này, là kì quái!

      * * *

      Cuối cùng cuộc thi cấp bốn tôi điểm chuẩn 11 điểm, tôi tưởng rằng nhận được đống quà, ngờ là 11 đoá hoa hồng.

      Cùng với bó hoa là tấm thiệp, bên viết: "11 đoá hoa hồng đại biểu cho trái tim ."

      Khi hoa gửi đến ký túc xá của chúng tôi, Dư Kiều cũng ở đó, cậu ấy nhìn tấm thiệp, cười : "Còn ánh trăng đại biểu lòng nữa.[1] Nhưng mà, con trai khoa tự nhiên có tế bào lãng mạng như vậy hiếm có lắm rồi."

      Tôi hỏi cậu ấy: " phải trong nhạc đều hát 999 đoá hoa hồng sao? ấy tặng mình 11 đoá hoa hồng có ý gì?"

      Dư Kiều lườm tôi, "Cậu ngốc thế! Đây nghĩa là đời kiếp đôi người, chỉ mong trái tim người, bạc đầu xa lìa." [2]

      vậy, Lâm Tri Dật thực rất có lòng!

      Sau này tôi cũng tìm ra ý nghĩa của 11 đoá hoa hồng mạng: nhất, chỉ để mắt đến mình em!

      May mắn biết bao khi điểm của tôi cao thấp, cao hơn vừa đúng 11 điểm.

      ===
      Chú thích:

      [1] Ánh trăng đại biểu lòng : Có bản dịch là 'ánh trăng thay thế lòng tôi', tên bài hát.

      [2] Chỉ nguyện có trái tim người, bạc đầu xa lìa: câu hát trong ca khúc Chỉ Mong Trái Tim Người, OST phim Bí mật bị thời gian vùi lấp

      Chương 4: Lần đầu tiếp xúc thân mật.

      Lâm Tri Dật tuy là sinh viên khoa tự nhiên, nhưng lại thích đọc sách giống tôi, bình thường chúng tôi phải cùng lên lớp tự học buổi chiều, cùng nhau đến phòng đọc sách của thư viện.

      Trước khi đến phòng đọc sách, tôi tưởng tượng ra cảnh tượng thế này: Hai chúng tôi ngồi ở hai đầu của bàn dài cạnh cửa sổ, rèm cửa trắng tinh bị gió thổi bay, cầm quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với tôi, làm lộ ra hàm răng trắng của , sáng chói hơn cả ánh mặt trời.

      Tình hình thực tế là -- gian trong phòng đọc sách lớn, người lại đông, bình thường chúng tôi phải khó khăn lắm mới giành được góc bàn, mà khi Lâm Tri Dật đọc sách lại rất tập trung, vốn xem như tồn tại của tôi.

      Đôi lúc vì thu hút chú ý của , tôi hay giả vờ như bất cẩn đụng vào khuỷu tay , kết quả vẫn lặng im bất động.

      Vậy mới , hình ảnh đẹp như trong sách ngôn tình cũng chỉ có trong tưởng tượng mà thôi.

      * * *

      Thời đại học, ngoài thích đọc, tôi còn thích viết, thỉnh thoảng đưa cho Lâm Tri Dật xem qua trước khi gửi cho tạp chí.

      Hôm đó trời mưa , chúng tôi mỗi người cầm cây dù, bộ đến phòng máy tính. Tôi định trước khi gửi bài cho tạp chí, nhờ xem qua bản thảo giúp tôi.

      Giữa đường, đột nhiên : "Có phải dùng cây dù là được rồi ?"

      "Hả?" Đầu gỗ tôi đây vẫn chưa hiểu.

      "Dù của khá lớn, em cất của em, dùng của ." vừa vừa tiến sát lại gần tôi.

      Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của , ra là muốn dùng chung cây dù.

      "Nhưng mà... Như vậy liệu em có bị mưa hắt vào ?" Tôi vẫn đánh trống lảng.

      " đâu, dù của đủ lớn mà." xong đưa dù lên đỉnh đầu tôi, tôi miễn cưỡng thu dù của mình lại.

      Đó là lần đầu tiên tôi tựa sát vào chàng trai như vậy, tôi có chút quen, muốn cách xa chút, nhưng lại sợ bị mưa hắt vào.

      Dọc đường đến cửa phòng máy, tôi cảm thấy thần kinh toàn thân đều căng thẳng.

      Lúc gấp dù, tôi liếc nhìn , thấy nửa quần áo người ướt sũng, tóc bên còn nước.

      Tôi ngờ vực : Sa lại bị ướt thành thế này?"

      "Bởi vì lúc nãy em , cứ dịch sang bên kia, dù của cũng nghiêng về phía em, thế nên thành ra như vậy." xong, còn hắt xì cái rất đúng lúc.

      "..." Tôi nên gì mới được đây? thể , muốn tiếp xúc thân mật phải trả giá đắt đúng ?

      * * *

      Vào phòng máy tìm cái máy tính, tôi ngồi xuống mở bản thảo trong hòm thư ra, Lâm Tri Dật đứng bên nhìn.

      " thấy chỗ này nên chỉnh sửa chút." xong, liền cầm chuột, phủ lên tay tôi.

      Dường như vẫn chưa ý thức được điểm này, vẫn cầm "chuột" : "Chỗ này cần chỉnh lại chút."

      Tôi lại cảm thấy toàn thân như được truyền dòng nước ấm.

      Cơn mưa mùa thu qua , tiết trời chuyển lạnh, tôi chỉ mặc bộ váy liền thân ngắn tay, tay rất lạnh, mà tay Lâm Tri Dật lại vô cùng ấm áp.

      Sau này, tôi hỏi : "Có phải nhân cơ hội sờ tay em, muốn chiếm tiện nghi của em đúng ?"

      : " chỉ muốn sửa bản thảo thôi, ngờ em lại nghĩ xấu như vậy."

      "..." Tôi á khẩu được gì, là tôi nghĩ quá nhiều sao?

      "Nhưng mà, hôm đó tay vẫn rất tuyệt, bị dính mưa vẫn nóng hổi." lại có chút dương dương tự đắc.

      "..." Còn dám phải cố ý sao?

      * * *

      Khi ăn cơm cùng Lâm Tri Dật, bất cẩn cắn phải lưỡi, kêu lên "Aiyo" tiếng.

      Thấy bụm miệng cau mày nửa ngày có phản ứng, tôi cười : "Nếu có mỹ nữ đồng ý dùng miệng giúp xoa xoa, lưỡi nhất định đau nữa."

      xong, tôi mới nhận thấy đúng lắm -- hình như tôi chọc ghẹo phải?

      Lâm Tri Dật bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, nhìn đến nỗi khiến tôi dựng cả tóc gáy.

      "Nhìn em làm gì?"

      "Tìm em xoa."

      "Lưu manh!"

      "Là em dụ người ta phạm tội trước."

      "..." Chẳng những chọc ghẹo thành, lại còn bị chọc ngược lại.
      duyenktn1, 1900, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Lời bày tỏ chân tình
      chiều nọ có giờ học, tôi đến lớp tự học cùng với Lâm Tri Dật.

      Mới vừa trở lại kí túc xá lâu, nghe thấy dưới lầu có người gọi tên tôi: "Đinh Ninh! Đinh Ninh! Đinh Ninh!"

      Tôi thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ, thấy Lâm Tri Dật đứng ở cửa siêu thị mini dưới lầu.

      thấy tôi, vui mừng hơi quá đà, gọi tiếp: "Đinh Ninh! Xuống đây !"

      "Đừng gọi nữa!" Còn muốn để tôi sống yên ổn ở kí túc xá nữa vậy? Còn gọi nữa, cả kí túc xá đều biết có nữ sinh tên Đinh Ninh chuyện đương rồi.

      Tôi chạy như bay xuống lầu.

      Đến khi tôi thở ra hơi đứng trước mặt , nhoẻn miệng cười, "Xem tốc độ của em kìa, vội vàng muốn gặp như vậy sao?"

      "..." Tôi bình tĩnh lại, mới ai oán , "Lần sau gọi em có thể đừng hét lên như vậy , gọi điện thoại được à?"

      "Đây phải là đúng lúc ngang qua, muốn tiết kiệm chút tiền điện thoại sao!"

      "Dù tiết kiệm cũng phải tiết kiệm mấy đồng ấy chứ! lẽ muốn cả trường biết em chuyện đương sao?"

      "Cho dù cả trường biết cũng sao, lăn lộn đến tận năm tư mới chuyện đương, cũng đâu dễ dàng gì?"

      "..."

      Tôi vẫn chưa nghĩ ra từ gì để cãi lại , hỏi tôi: "Em đói ? vừa gọi tô mì, em có muốn ?"

      " cần đâu, ăn mình , nếu còn chuyện gì khác, em lên đây." Tôi định dọn đường về phủ.

      "Muốn ở bên em chút, có được tính là chuyện ?" vừa vừa kéo tôi vào siêu nị mini, ngồi xuống chiếc bàn.

      lát sau, tô mì nóng hổi được đưa lên, nhìn vùi đầu ăn, bụng tôi cũng chịu thua mà reo lên.

      đưa cho tôi đôi đũa, "Cùng ăn ."

      Tôi cung kính bằng tuân mệnh.

      Cứ thế, hai người xì xụp ăn sạch mì trong tô.

      : "Lúc chưa đương thấy các cặp tình nhân cùng ăn tô mì rất mất vệ sinh, bây giờ, chỉ thấy ấm áp."

      Tối đến tôi về với Dư Kiều: "Mì ở siêu thị mini dưới lầu rất ngon! Hôm nào cậu cũng thử ."

      Dư Kiều chỉ dùng câu thiên cơ: "Đó là vì cậu và Lâm nào đó cho thêm gia vị tình vào rồi!"

      * * *

      Sau đó có hôm, hết giờ tự học buổi chiều, Lâm Tri Dật đưa tôi về kí túc xá như thường lệ.

      đến dưới kí túc xá, tôi nhận thấy trăng treo trời đêm vừa sáng vừa tròn, ánh trăng nhìn rất mê người, tôi bỗng nghĩ, tôi và xác định quan hệ đương rồi, nhưng hình như vẫn chưa chính thức tỏ tình với tôi!

      Vì vậy, tôi : "Chúng ta nhau lâu như vậy, vẫn chưa nghiêm túc bày tỏ với em!"

      nhìn tôi : " phải bày tỏ sao?"

      Tôi gật đầu, "Đương nhiên rồi, nếu sao có thể biểu thị lòng quyết tâm em của chứ?"

      im lặng suy nghĩ lúc rồi : "Có lẽ rất ngốc, biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng trái tim chân thành, lúc này đập loạn vì em; trước giờ biết lãng mạng là gì, bây giờ biết rồi, chỉ muốn ở bên em, ăn bữa cơm cũng là lãng mạng, cùng lên lớp tự học cũng là lãng mạng; từ đến lớn chưa từng ném đồng nào, chưa từng làm rơi chìa khoá, từ khi đeo kính đến nay, chưa từng làm rơi kính, từ đến nay, chưa từng nghiêm túc chuyện đương, dành tất cả chu đáo và tình cho mình em."

      Khi những lời này nối đuôi nhau liên tiếp được ra, tôi nghi ngờ đây là do chuẩn bị từ trước.

      Sau này, tôi hỏi đó có phải những lời bày tỏ trong sách của các tiền bối , giơ tay thề: "Tuyệt đối là tự nghĩ ra, là những lời từ tận đáy lòng của ."

      Điểm thi đại học môn ngữ văn của là điểm tuyệt đối, lời bày tỏ lần này của , nếu để tôi chấm điểm, tôi cũng cho điểm tuyệt đối.

      Ít ra , lúc đó tôi lập tức bị lời bày tỏ giản dị hoa mỹ này làm cảm động sâu sắc, còn tự với bản thân: Chàng trai này, là người cùng tôi cả đời.
      duyenktn1, 1900, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :