1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bên Anh... Chầm Chậm Thôi - Karry Mai

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718

      Truyện: Bên ... Chầm Chậm Thôi!

      Tác giả: Karry Mai (Mai Ngọc Luyến)

      Nhà xuất bản: truyen8

      Văn án:

      Vy Linh - bé luôn chỉ thích mơ mộng,thích tìm hiểu về nhân vật nổi tiếng. đáng và ngây thơ của tuổi thơ trong sáng nhanh chóng bị vùi dập khi cơn bão quá khứ chợt ập đến. hề biết đến tồn tại của quá khứ đau đớn đó khi tai nạn than khóc cướp mạng sống của người bố mà thương. nó chỉ là tai nạn xe hơi bình thường sao?

      Vậy tồn tại của là gì? Người luôn dõi theo người con ? phải vượt qua trang quá khứ kinh hoàng trong khi hoàn toàn biết xuất của mình là bi thảm của quá khứ đáng sợ?

      Dương Hoàng Nguyên-Giống như thiên thần của cuộc đời đầy sóng gió của . bước đến tựa như ánh dương soi sáng con đường tăm tối của . Và khi chợt nhớ ra ra của người bố Vy Linh, luôn bên ,che chở và bao bọc dưới lớp vỏ của thương. Nhưng tận sâu trong đôi mắt xám đen đầy mê hoặc là nỗi đơn mà chuỗi thời gian thể xóa bỏ.

      phải làm sao đây? Để có thể ôm hết mỏi nhọc mà phải vượt qua?

      Còn , con người bé này làm sao để bước qua trang quá khứ để chầm chậm bên cạnh ?

      Họ đâu biết rằng… gặp được nhau chính là định mệnh!​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mở đầu

      Bạn có nghĩ cuộc đời này rất tuyệt vời? Vậy bạn có nghĩ tất cả các nàng công chúa đều hạnh phúc?

      Lọ lem của quá khứ liệu cũng giống với lọ lem của tại? Trong truyện cổ tích có kể rằng: nàng lọ lem sau khi được bà tiên hóa phép trở thành nàng công chúa xinh đẹp nàng sống hạnh phúc bên hoàng tử mãi mãi, nhưng nếu lọ lem tại thể sống hạnh phúc bên hoàng tử bởi vì tất cả chỉ là huyễn hoặc mà thôi…hoàng tử đuổi theo nàng khi bỏ chạy kim đồng hồ điểm mười hai giờ đêm mà cùng sánh bước bên nàng công chúa xinh đẹp khác…mặc lọ lem có đau buồn, nhớ thương, chàng vẫn lạnh lùng bỏ . Nếu vậy lọ lem phải làm sao để có thể xóa bỏ hình ảnh của chàng trong tâm trí? cuộc đời chưa bao giờ thực hoàn hảo như bạn tưởng. Nó tàn nhẫn và lạnh lùng như dòng thời gian bao giờ dừng lại, trôi qua và biến mất chỉ lưu lại trong mỗi con người là thứ ngọt ngào mang tên”kỉ niệm. ”

      Chương 1: Cứ ngỡ là người xa lạ!

      Reng…rengggg….

      - Alô!

      - Vy Linh! Nhớ cậu quá hà! Cậu khỏe ? Vui ? Tokyo thế nào? Đẹp ? Vy Linh cho tớ nghe với! - Ở bên đầu dây bên kia tiếng thánh thót của Tiểu vẩn ngừng nghỉ vang lên. Vy Linh cố gắng để điện thoại ra cách xa mình nhất có thể để tránh họa về tai…

      - Đừng hỏi nhiều thế chứ, tớ biết phải trả lời thế nào! Nhưng mà cậu đả khỏe hẳn chưa đấy, sao nghe giọng vui thế?

      - Ừm! Bây giờ tớ rất rất là khỏe và cũng rất rất là nhớ cậu! hi. . hi!

      - Vậy Kim ngoan nhé! Phải ăn uống đầy đủ vào, đừng để mình ốm nữa! Ngày mai về kể cho cậu nghe!

      - Biết rồi mà! Ngày mai mấy giờ cậu về, tớ đón!

      - cần đâu! Cậu cứ ở nhà , tớ tự được! Quyết định vậy , bye!

      Tắt máy điện thoại, Vy Linh quăng mình xuống chiếc giường êm ả, thầm tạ lỗi với bạn . đời này thứ ghét nhất ngoài phiền phức của mấy ông vệ sĩ thứ còn lại chính là con trai, đặc biệt là bọn con trai nhà giàu mắc bệnh Hot boy. thế Kim của chúng ta lại còn là đại tiểu thư tập đoàn Đông đứng thứ ba thế giới. Thôi thôi nghĩ nữa, ngủ thôi!

      Vốn dĩ được đến nước Nhật Bản xinh đẹp này là vì lí do gì đó mà đến cả cũng , chỉ biết rằng nơi đây rất quen thuộc, giống như từng sống ở đây rất lâu rồi. Nó cho cảm giác của tuổi thơ, tự do, thảnh thơi mà vẫn thường mơ ước khi còn bé.

      8giờ 30 phút…Chuyến bay về Việt Nam. .

      Cuối cùng cũng phải tạm biệt Tokyo rồi, bao giờ mình mới có thể đến đây lần nữa!



      - Xin quý hành khách chú ý thắt dây an toàn và ổn định chỗ ngồi, máy bay hạ cánh trong vòng năm phút nữa!

      Hạ…hạ cánh sao? nhưng…nhưng mà mình…có cảm giác gì đó rất khó chịu…

      - Này…! - Chàng trai với gương mặt điển trai, mái tóc đen quý tộc tự do quyến rũ, đôi mắt sau cặp kính râm, khoát mình là màu đen sắc lạnh. khẽ nheo mài nhìn đứa con ngồi cạnh vẫn nắm chặt lấy cánh tay mình kiên quyết buông, móng tay thô bạo mấu vào làn da trắng…

      - Tôi. . tôi…

      Mặt bỗng biến sắc, từ hồng hào chuyển sang tái xanh còn có chút khó chịu , xem ra xong rồi…

      - Buông! - Hơi lạnh từ vẫn loang ra, chạm đến người con bên cạnh. Lời có tính bắt buộc, nhưng vẫn ngang bướng, càng mấu chặt hơn nữa…

      Nhìn thoáng qua, ấy có lẽ là say máy bay. Dù trong tình trạng mấy là khỏe nhưng nét mặt vẫn rất đáng , màu trắng tinh khiết, đôi mắt ấy thoáng tinh ranh và sâu lắng kì lạ.

      khẽ cựa mình, chất lỏng từ trong miệng ùa ra đăng đắng, vay lên vạt áo của . buồn nhìn xuống chiếc áo, vẫn lạnh tanh và thản nhiên. nhận ra mình vừa làm chuyện hết sức vô duyên, vội vàng lấy khăn giấy lao giúp , ngừng xin lỗi.

      gạt phắt tay . Đứng dậy và khỏi đó.



      Vừa đáp xuống máy bay, kéo cái va li nặng quằn đến chỗ định lời xin lỗi đàng hoàng. Là như thế! là đứa con chưa từng tiếp xúc với bất kì đứa con trai nào lâu như thế, lại còn làm như thế, quả là rất xấu hổ…

      Người cứ , người đuổi theo cứ chạy. vẫn lạnh lùng bước , cặp mắt kính đen bóng lãnh đạm lướt qua, đôi chân xảy bước dài về phía trước, hề quan tâm dến vẫn ra sức kêu réo ầm ĩ…

      - Này kia! Mau đứng lại đó! - Chiếc váy trắng bồng bềnh theo mỗi bước chân, tức giận chạy nhanh đến. .

      quan tâm, kéo va li đen bước . Người thanh niên đứng cách xa nơi đó, với chiếc áo vét xám đen thoáng vui mừng, mỉm cười nhìn .

      - Này kia! Đứng lại ngay!

      Lần này dừng lại, phải vì mà chính là giọng đó, ngang bướng và tinh ranh. nhận ra, người tìm kiếm.

      - …tôi…xin lỗi vì chuyện lúc nãy! - vừa thở hắt vừa chống tay lên đầu gối, đôi chân khẽ khụy xuống, mồ hôi tuôn ra ngừng. .

      khẽ nheo mày, nhìn như xăm sôi .

      - Tôi bồi thường! - bực vì thái độ đó của , xem thường ư?

      - cần! - Giọng trầm vang lên phá vỡ ồn ào xung quanh, quay người định rời bàn tay ấy níu lại, nắm lấy cánh tay rắn rỏi của giật phắt…

      - Tôi rằng mình bồi thường nhất định có khả năng chi trả, sợ gì?

      bỏ cánh tay đó ra khỏi mình, lần nữa nhất định quay .

      - …Áaaa! - người va phải cánh tay , mất thăng bằng ngả người về phía trước. Và trước chính là .

      Ôm lấy thân hình nhắn, chiếc váy trắng khẽ lượn mình rồi theo chủ nhân nhào vào sắc đen quyến rũ. tròn mắt, thoáng nhìn thấy đôi mắt đen huyền bí , mái tóc đen tỏa mùi hương bạc hà mát rượi…

      Dường như tất cả ánh mắt đều tập trung vào trung tâm của sân bay. Cánh phóng viên từ trong cũng nhào ra săn tin nóng…

      Lách…lách…

      Ánh sáng của máy chụp hình làm thoáng nheo mắt lại, tiếng ồn ào xung quanh khiến giật mình.

      - Dương Hoàng Nguyên! Lý do về nước sau bao nhiêu năm sống ở nước ngoài có phải là vì này?

      - Dương Hoàng Nguyên! này có phải là vợ chưa cưới của ?

      - Làm ơn hãy trả lời chúng tôi! . . . .

      Tiếng phóng viên và máy ảnh khiến tai như ù . Vợ chưa cưới? ư? thể nào?

      - Đừng quá tò mò! - Người kia chỉ trả lời vỏn vẹn bốn từ. Đám phóng viên im bặt, vội bỏ máy quay xuống, họ vốn biết là người đáng sợ như thế nào, ngầm cảm nhận được khó chịu từ , ngữ lạnh trầm vang lên lôi kéo ngỡ ngàng:

      - Để tôi lần thứ hai! Các người mất việc! - quay người bước quên lôi theo bé con ngốc nghếch là khỏi chốn nhộn nhịp. Chàng thanh niên đứng từ xa quan sát khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng ma mãnh. đẩy gọng kính đen. suy nghĩ thú vị nhen nhóm…

      - Hai người rất đẹp đôi đấy! Hoàng Nguyên!

      - thôi ! Tôi vốn quen biết ta, đừng bừa! - sớm nhận thức được kì cục này, nhanh biện hộ. Liếc sang người bên cạnh vẫn thản nhiên như việc vừa rồi là việc thường.

      - Nguyễn Duy! Đưa về nhà! - đẩy sang Nguyễn Duy, buông lời ra lệnh rồi bước vào chiếc ô tô đen sang trọng và phóng .

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Náo loạn!

      chiếc BMW xám đen, vừa nhìn cảnh vật xung quanh bên ngoài vừa miên man suy nghĩ về việc vừa rồi. hiểu, rốt cuộc ta là ai? Người nổi tiếng? Hay Siêu sao? Đúng là thế ! công nhận ta rất có sức hút nhưng với người được miễn dịch con trai như tại sao nó lại ảnh hưởng như thế? Cứ suy nghĩ về thể nào dức ra. là ai?

      Dương Hoàng Nguyên? Dương Hoàng Nguyên? Dương Hoàng Nguyên? . . .

      A! ! ! Bây giờ biết ta là ai rồi! Con trai dộc nhất của tập đoàn Khánh Nguyên. Khánh Nguyên tập Đoàn lớn mạnh nhất thế giới, là tài phiệt xếp vào hàng bậc nhất, trụ sở chính ở ngay thành phố nơi sống, công ty con nằm rải rác khắp thế giới. Phải con gười hoàn hảo, luôn sống tách biệt với bên ngoài. Từ ở Mỹ, là người chỉ cần nghe đến tên cũng đủ khiến con đổ rạp, luôn trầm tĩnh, là con người cao ngạo luôn thích làm theo ý mình. Người thừa kế của tập đoàn Khánh Nguyên trong tương lai.

      Tìm hiểu về người nổi thiếng là sở thích của nhưng có nghĩa là thích họ. Là sở thích vốn có mà ngay cả cũng thể nào sửa được! từng lấy làm tiêu chuẩn của mình nhưng khả năng đặt chân về nước là thể nên từ bỏ và cũng vì cái tính cách ưa con trai của mình.

      Nguyễn Duy lém lĩnh đưa đôi mắt sang nhìn nàng trằn trọc, mỉm cười tươi …

      - Vy Linh phải ?

      - Vâng! Nhưng sao biết tên em? - giật mình quay sang. Đúng là nãy giờ có hơi rối nhưng đầu óc đủ minh mẫn để nhớ những gì mà mình . chưa từng giới thiệu tên?

      - Em cần thắc mắc! Vì từng gặp em!

      - Gặp em? Khi nào?

      - Rất lâu từ trước đó! Nhưng có lẽ là em nhớ!

      - Vâng!

      - Vy Linh! Mình làm bạn thân nhé!

      - Vâng! Em rất thích!

      - Cảm ơn em! Mình còn gặp lại nhau nhiều!

      Xe dừng lại, bước xuống và quên chào . cười tươi rồi quay .

      ngày nữa, đầu óc lại trống rỗng chỉ nghĩ về cái tên Dương Hoàng Nguyên. Có khi nào là tình sét đánh ? Tại sao lại ngang nhiên chiếm hết thải mọi suy nghĩ của trong tâm trí mặc dù chỉ chạm mặt lần duy nhất và thời gian quá ba mươi phút chứ? Là cảm nắng thôi, qua nhanh! nghĩ thế và vùi mình trong chăn, cố gắng ngủ để phải nghĩ đến nữa!

      ***…***

      ngày mới bắt đầu với niềm đời đầy nhiệt quyết. Vy Linh bước ra khỏi chiếc giường , tiến đến kéo rèm cửa. Ánh sáng của bình minh lùa vào, thúc đẩy tâm hồn non nớt tràn nhịp thương. Khẽ uốn mình, tập vài động tác thể dục. Nhanh làm vệ sinh cá nhân và mặc bộ đồng phục mới toanh. Vy Linh nở nụ cười chào đón ngày mới bắt đầu.

      Bước , nhàng và đáng .

      Vy Linh sung sướng khi được cưởi chiếc xe đạp hồng phấn của mình đến học viện.

      Gió thổi mang theo dư vị của trận mưa đêm qua, mát mẻ và trong lành. Xe lướt con đường rộng, mùi hương hoa thơm vẫn ngừng lan tỏa.

      Học viện Day White là ngôi trường nổi tiếng thế giới, chỉ về trình độ nhân tài mà còn là học viện cực đẹp. Rộng nhất và luôn nổi tiếng với chi phí cực cao, loài hoa đào có mùi hương quyến rũ. Học viện gắn liền cấp ba với đại học Quốc tế Day White. Diện tích chứa được hơn ba nghìn người. Top giáo viên thuộc hàng giáo sư, tiến sỉ bậc nhất. Học sinh bao gồm con nhà tài phiệt và những người nổi tiếng. những thế, học viện còn là nơi tu bổ kiến thức, vui chơi với các hoạt động giải trí mang tính khoa học và ý nghĩa. Day White là học viện cực kì nghiêm khắc, dễ dàng chỉnh đốn lại các vị thiếu gia ăn chơi. Hưởng được phần vốn đầu tư với phần trăm cao chót bởi các công ty, tập đoàn hàng đầu thế giới.

      Vừa đến cổng trường, thu hút chú ý củ là tiếng ồn ào của các cậu ấm rãnh rỗi. Họ bàn tán về vấn đề nào đó nhưng quan trọng nhất chính là cái tên khiến say nắng=Dương Hoàng Nguyên.

      Xuống xe và dẫn nó vào nơi gửi, ở bất kì chỗ nào có người có cái tên Dương Hoàng Nguyên xuất . ta nỗi tiếng đến thế sao?

      Với cái tính cách bướng bỉnh, dĩ nhiên là thèm để ý đến chuyện của bàn dân thiên hạ rồi. Chắc chắn là loại bỏ cái tên đó ra khỏi đầu của mình.

      Ra khỏi cái nhà giữ xe chật chọi, sân trường rộng lại thêm rộng, đám nữ sinh từ mọi phía bỗng trào ra, và hô lớn tên ai đó.

      Chiếc BMW xám đen chợt dừng lại, với mới mái tóc đen mang theo hương vị của nắng sớm, đôi chân dài duỗi thẳng bước xuống xe. Tiếng “ồ”lớn lần nữa vang lên cùng với ngỡ ngàng, rung động.

      chừa bất kì giây phút nào, đám nữ sinh ngây ra nhìn đến thời gian thở cũng còn.

      Thân người cao ráo bước xuống, khẽ nheo mài với cảnh tượng trước mắt. Chiếc áo sơ mi trắng mang theo vị của ánh sáng ban mai, tay áo săn hờ đến khủy tay càng làm nét quyến rũ của trở nên thư sinh. Hơi lạnh giá từ phát ra khiến mọi người rùng mình nhưng vẫn đứng yên như sợ rằng giây phút này trôi qua vô nghĩa.

      Im lặng đến cực điểm, bước xem như mọi thứ xung quanh mình đều hề tồn tại. tia nắng xuyên qua khe lá, mang đến cảm giác của yên bình mà học viện vốn có.

      quan tâm, chẳng buồn quay đầu lại xem xảy ra việc gì. Nét tinh nghịch hữu gương mặt trẻ con vẫn còn. Hát vu vơ điều gì đó cho đến khi khuất khỏi chốn nhộn nhịp này.

      Bắt gặp ngay ánh mắt chạm vào người con . Khóe môi khẽ nhếch lên như báo hiệu cho điều kì diệu xảy ra…

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Vụ chạm mặt đẹp!

      về bạn thân thể về Kim của . Tính cách dường như rất thất thường, lúc dễ thương đáng như baby, lúc lại mạnh mẽ và cá tính. Được bạn trai là hot boy năm nhất của đại học kinh tế Day White theo đuổi, rất chung tình, dịu dàng và vui vẻ. Là thế đấy! Hai con người này từ khi quen nhau là quấn lấy rời.

      - Vy Linh! Nhớ cậu quá! ! ! - Vừa đến cửa lớp, tiếng Kim vang lên ỉ khiến phải bịt chặt lại tai mình…

      - Rồi, rồi! Làm ơn , đừng có kêu réo như thế!

      Kim nhào đến ôm chặt lấy , mặc ai kia ra sức ngăn cản.

      - Ngạt thở tớ mất!

      - Kim ! được hư như thế! - Huy tỏ vẻ hài lòng, kéo Kim về phía mình…

      - Hừ! Bạn em từ nước ngoài vừa trở về, em nhớ nên ôm thế có sao? - Kim chịu thua, liền vênh mặt ngang ngạnh.

      - khéo Vy Linh chết vì ngạt sao! Nên kìm chế, ôm này! - Huy cười gian, dang tay ra hiệu. .

      - Em thèm! - Kim lè lưỡi trêu…

      - Hai người muốn gì chỗ khác! Đây chịu nỗi, sắp nôn hết ra rồi này! - Vy Linh làm động tác muốn nôn, cười ngây thơ khi sắp bị Kim tra tấn ôm…

      - Vy Linh! ! !

      - Đùa thôi! - Vy Linh làm lơ rồi cười xòa xóa bỏ.

      - Nhưng sao Huy lại ở trong lớp tụi mình được nhỉ, Kim ? - Lườm sang cái người đứng cười ngơ ngác, Vy Linh buông câu rồi nhìn sang Kim đáng

      - là ngoại lệ mà!

      - Ngoại lệ? Thế sao, Kim ?

      Kim núp phía sau Huy, cười ngây, là biết hai người này thông đồng với nhau mà…

      - Thôi về lớp đây, vào học rồi! Lát qua! - Huy mỉm cười rồi ra khỏi lớp.

      ***…***

      - Dương Hoàng Nguyên về nước rồi đấy, ấy lại học ở trường mình nữa chứ! !

      - vậy sao? Hoàng Nguyên về rồi ư? Ôi thích quá! !

      Giờ ra chơi, tin đồn về vẫn ngừng, đến tay mấy đứa con lớp quả là rất nổi tiếng rồi!

      - Vy Linh! ! Dậy! ! ! - Và bây giờ là Kim phá hủy giấc ngủ của . Vy uể oải ngốc đầu dậy…

      - Cậu biết tin gì chưa?

      - Rồi! Mình ăn phải ?

      - Này! ! Nghiêm túc chút !

      - Rồi!

      - Cậu biết Dương Hoàng Nguyên thần tượng của tớ ?

      - Ừ, biết!

      - ấy học ở trường của tụi mình đấy! Lại còn là năm hai kinh tế! - Kim vừa vừa sáng rỡ mắt.

      - Rồi sao? - Vy Linh ngây ngô.

      - Là cậu ngốc hay vờ ngốc thế!

      - Tớ bình thường!

      Kim lấy tay đập mạnh vào đầu mình cái, quên mất rằng Vy thích con trai, với chẳng khác gì chuyện với cái đầu gối!

      - Được rồi, vì cậu quá ngây thơ nên tớ giải thích ràng hơn!

      - Đừng xúc phạm tớ nhé!

      - Lần này Dương Hoàng Nguyên về nước hình như là để tiếp tục việc học và đồng thời tiếp quản luôn trụ sở chính ở đây. ấy vừa đẹp trai, lãng tử và rất lạnh lùng nam tính! Cứ thế này tớ phản bội Huy nhà tớ mất!

      Mắt Kim sáng lên khi về thần tượng số của mình. đúng là thế rồi! Kim thần tượng khi còn ở Mỹ kia mà. Nhưng thế này, Huy biết được, chắc chắn…

      Vy Linh bỗng tối sầm lại khi nhìn về phía cửa lớp, thầm cầu mong bạn của mình bình an vô khi rơi vào tay ác quỷ trỗi dậy. .

      Thấy nét mặt Vy thay đổi, Kim linh cảm có chuyện hay, quay mặt lại….

      Oh my god! ! Lần này Kim thảm chắc rồi! Dám khen người con trai khác trước mặt bạn trai mình. Còn gì đáng sợ hơn là con trai ghen?

      - Huy! đến khi nào thế? - Kim cười tươi, cho qua chuyện vừa xảy ra, chạy đến kéo lấy tay , vẻ đáng .

      - vừa đến thôi! Hai em có dự định ăn cơm sao? - với hai người nhưng đôi mắt lại dán chặt vào bạn lém lĩnh, gằn từng chữ kìm lại cơn tức giận…

      Vy ngồi đây cũng thấy ớn lạnh thay Kim ! Nhìn thấy ngọn lửa giận bùng cháy dữ dội!

      - Em định thế! Mình thôi , nhé! - Kim giải quyết tình huống bằng cách làm người kia nguôi giận với đáng của mình, mu mô quá! !

      Cả bọn kéo nhau đến căng tin trường. Tuy là phân ra hai dãy Đại học và Cấp ba nhưng căng tin vẫn là chung. Tương đối là rộng, như nhà hàng năm sao chẳng hạn!

      Cứ như lũ kiến tìm nơi trú . Các cậu ấm dường như tập trung đầy đủ ở đây. Đa phần cổng chat, trao đổi thông tin đều là đây. Giờ giải lao còn hơn dạ tiệc. Ồn ào và khá nhộn nhịp.

      Ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh của kính trong suốt. Chỗ ngồi ưa thích của .

      Hai con người kia quấn lấy nhau và thay phiên chọn món.

      - Vy Linh! Em uống gì? - Huy bước đến cạnh bàn, hỏi khi may mắn thoát khỏi truy sát của Kim .

      - Em trung thành với sữa ca cao lạnh!

      - biết là thế mà!

      Sữa ca cao lạnh là thứ mà Vy Linh thể nào dức ra được từ khi biết nhận thức được mùi vị. Là người thân của ai cũng biết điều đó. Mỗi ngày có thể uống ca cao trừ cơm cũng được nếu có cho phép của mẹ .

      Ngoài ô cửa kính mỏng, cơn gió thổi mang theo chiếc lá vàng lìa cành. Nó cuốn vấn vương của mọi vật. Là gió, thanh thót mà dịu êm. Là gió, quyến rũ kì lạ. Đem mọi thứ nhấn vào vòng xoáy của rung động, xuất và biến mất ai biết. Còn mau quyến luyến dịu dàng của cành, lá bay theo trêu gọi của gió, lạnh lùng và tàn nhẫn.

      Gió mát mang dư vị của buổi trưa êm ả, thoáng say mê và dịu ngọt. Hương thân quen của đất mẹ bình yên.

      Vy Linh đắm chìm trong cảnh vật đẹp hơn tranh vẽ. Thả tâm hồn ngây thơ cho cơn gió kia cuốn xa, mặc bao buồn đau giáng xuống với con người bé .

      Trong cơn gió thổi kia, bước đến như thiên thần lưu giữ chút hương vị của trần thế. xuất như ánh mặt trời sau cơn mưa ngâu ả. Thanh nhã và trong sáng.

      Con người bé của bị nhấn chìm khi khẽ chạm vào ánh mắt đầy mê hoặc. Màu xám tro lẫn đen huyền trong đôi mắt. Mái tóc đen phản chiếu chút ánh sáng của mặt trời.

      Đôi chân dài bước qua khiến bao ánh mắt phải ngước nhìn. vẫn lạnh lùng và vương chút nét cao ngạo. Chăm vào sắp tài liệu tay. Khẽ nheo mài rồi tiếp tục bước.

      Căng tin nhộn nhịp hẳn khi nhìn thấy xuất của vị thiên thần mới. Hàng nghìn cặp mắt dõi theo, thoáng đỏ hồng.

      chiếc ghế cạnh cửa kính mở đối diện, cứ như người mất hồn, thẫn thờ nhìn bước vào. giữ phong thái của mình, chân buông thõng bắt ngang, ánh mắt thoáng chút khó chịu. Gương mặt phảng phất theo ánh dương.

      Khi Kim bước đến cạnh mình mới kịp trở về với tại. Hóa ra, quá đa tình rồi!

      - Này! Em sao thế?

      - Tớ biết rồi! Hoàng Nguyên hút hồn cậu chứ gì? - Kim lém lĩnh thôi, chạy nhanh đến trêu ghẹo nhưng ngờ lại đúng là như thế!

      - Chắc thế!

      - Tớ biết mà!

      - biết nữa! Tớ thể khẳng định đây là cảm xúc gì?

      - Là rung động!

      ra cái mơ tưởng mà muốn quên nó lại khó đến thế! thể để lí trí chi phối con người của mình, nhưng lại mặc cho cảm xúc cuốn . phải làm sao để loại bỏ nó ra khỏi suy nghĩ? biết! Hay đành miễn cưỡng con người của mình, vùi mình trong nhớ nhung lối thoát?

      Ồ, lặng thầm có lẽ là như thế này? Thầm dõi theo, thầm trốn tránh bản thân, thầm nhung nhớ dù biết đó là tất cả!

      Tim người là thứ chết tiệt nhất đời! Cứ đập sai nhịp rồi khiến chủ nhân của mình chao đảo, mang theo bao điều mà mình thể biến thành có thể, nó đáng sợ và tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng non nớt này! Và cuốn khi mọi thứ khi bắt đầu!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :