1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Béo mới là đẹp - Cửu Lộ Phi Hương (45 chương và 2 ngoại truyện) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Béo Mới Là Đẹp
      [​IMG]
      [​IMG]
      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

      Editor: Minh Hạ @ Box Văn - kitesvn.com

      Thể loại: đại, cổ xuyên kim, hài hước

      Độ dài: 45 chương + 2 Ngoại truyện

      Nhân vật chính: Lý Viện Viện - Yến Tư Thành

      Tên convert: Mập Mới Đẹp (tangthuvien)

      Nguồn: http://tuyngochienn.wordpress.com/
      [​IMG]


      Tóm tắt
      Lý Viện Viện cảm thấy cuối cùng mình cũng trở thành mỹ nữ tuyệt thế.
      Chẳng ngờ.
      Thấm thoắt qua bao thời đại, năm tháng đổi thay, bãi bể hóa nương dâu.
      Thẩm mỹ của thế giới này.
      Lại hoàn toàn.
      Thay đổi...
      Tác giả giải thích: Công chúa và trưởng hộ vệ cùng nhau xuyên .
      Thể loại: đại, cổ xuyên kim.
      Nhân vật chính: Lý Viện Viện - Yến Tư Thành

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      tart_trung, Nhược Vânfujjko thích bài này.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @miiupham90

      1. Bạn sửa giúp mình toàn bộ tên của tất cả topic truyện mà bạn đăng được ko? Theo mẫu?
      [Tên truyện] - [Tên tác giả] (số chương)

      Ví dụ: Thiên mệnh tân nương - Thục Khách (65c)

      cách sửa
      [​IMG]

      2. Bạn bổ sung cho mình đầy đủ:
      - Tên truyện
      - Tên tác giả
      - Hình ảnh (bìa truyện nếu có)
      - Tên editor hoặc beta
      - Nguồn truyện (nguồn nơi truyện được edit nhé, ko phải là nguồn nơi bạn copy hay nguồn của bản convert) [cái này bạn nên google để tìm kiếm tên truyện và nơi chuyển ngữ của truyện]

      3. Hãy sửa toàn bộ topic của bạn trước khi đăng truyện mới, nếu mình phát bạn đăng truyện mà vẫn chưa sửa mọi topic mình xóa toàn bộ topic bạn đăng, trừ ruby và có thể đưa thẻ phạt cho bạn nếu cần thiết.

      Mình biết bạn muốn vào VIP nhưng hãy tôn trọng đúng nội quy và tác phẩm của những nhà khác nữa nhé :-(
      lyly thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      bạn ơi mình sửa hết rồi , bạn xem coi đúng chưa nha
      Avehil thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Mở đầu
      Đầu xuân, gió đêm vẫn mạnh như thể quật ngã người.
      Lý Viện Viện thở hồng hộc chạy như điên dưới ánh trăng bảng lảng tựa sương, quanh tai ngập tiếng giục giã hốt hoảng: "Công chúa mau lên."
      Đường xá nhấp nhô gập ghềnh, xiêm y người lại vướng víu kinh khủng, đầu kim quan lệch lạc, giày thêu dưới chân chẳng biết rơi tự lúc nào. Có điều tốc độ nàng chạy trốn vẫn quá chậm.
      Hộ vệ vì bởi bảo vệ nàng mà đành chậm bước lại theo.
      Thoáng thấy bóng đuốc nơi rừng cây càng lúc càng gần, Lý Viện Viện dứt khoát ném thẳng kim quan đầu xuống, xé toạc dải thắt lưng, vừa chạy vừa cởi phắt áo choàng.
      người nhiều, Lý Viện Viện cứ ngỡ nhất định có thể dùng tốc độ như bay mà chạy trốn dưới chân lại vướng phải xiêm y mình vừa cởi ra, nhoáng cái ngã nhào xuống đất.
      Nàng tức giận quay đầu lại toan bỏ vạt áo dưới chân ra, nhưng đôi tay gầy yếu cố mãi cũng vứt được chiếc áo choàng nặng chình chịch, nếu nàng gầy tới vậy tốt biết bao, Lý Viện Viện tự nhủ, nếu nàng to khỏe béo tốt... Nếu nàng to khỏe béo tốt đỡ biết bao nhiêu...
      Đương lúc hoảng loạn, chợt thấy ánh đao lóe lên, phượng bào bị chẻ làm đôi, Lý Viện Viện ngẩng đầu ngước nhìn, liền thấy Yến Tư Thành đứng trước người nàng, lôi nàng lên rồi : "Công chúa, tình thế cấp bạch, xin thứ lỗi cho thuộc hạ..."
      "Cõng ta lên!" Lý Viện Viện đợi y dứt lời, mượn lực y, lập tức bò lên lưng rồi hô: " mau!"
      Áo giáp rắn chắc khiến Lý Viện Viện vô cùng khó chịu, nhưng động tác của nàng vô cùng nhanh gọn.
      Bỗng đúng lúc đó, phía trước đột nhiên xuất vài đốm lửa, người đuổi theo phía sau cũng lũ lượt kéo tới.
      Yến Tư Thành cau chặt mày, nhìn quanh tìm lối thoát, nhưng trước mắt chỉ có đúng vách núi đá dựng đứng.
      Hết đường chạy, chỉ còn cách tử chiến.
      Ánh trăng lạnh soi rọi vách núi, Lý Viện Viện nhận thấy vô số bóng đao ánh kiếm loang loáng bay qua, nàng nhớ mình bị treo giữa vách núi thế nào, chỉ nhớ được Yến Tư Thành như con thú bị thương liều mạng tóm lấy nàng, máu tươi loang lổ chảy dọc theo chỗ cánh tay đan nhau, trông vô cùng đáng sợ.
      Ánh trăng lạnh lẽo càng tôn lên gương mặt trắng bệch như người chết của Yến Tư Thành.
      Nhưng y vẫn che chở cho nàng, chắn mọi nguy hiểm cho nàng như bao lần trước đây.
      "Công chúa đừng sợ."
      Y vừa dứt lời, Lý Viện Viện liền tháy có kẻ cũng treo mình vách đá, nhe răng cười ác độc, tàn nhẫn giẫm lên bả vai bị thương của Yến Tư Thành.
      Yến Tư Thành có võ công cao cường, nếu chỉ có mình y rất dễ dàng chạy trốn. Lý Viện Viện vừa nghĩ như vậy, có điều nàng chưa kịp chủ động buông xuôi, dòng máu trơn đỏ khiến nàng bỗng dưng trượt tay, Yến Tư Thành ngỡ ngàng, đôi mắt tức ánh vẻ đau xót còn hơn bị kẻ địch giày xéo.
      Lý Viện Viện chưa từng thấy thân thể bẫng như vậy.
      Rơi từ vách núi xuống, cảnh vật chợt trở nên xa xăm, song bóng hình ai đó vách núi cũng nhảy xuống theo, màng sinh tử lao tới chỗ nàng, cản bớt ánh trăng thê lương, ngăn trở gió lạnh thấu xương.
      Ôm siết nàng trong lồng ngực ấm áp, dùng cả tính mạng đê bảo vệ nàng.
      "Tư Thành trung thành tới ngu ngốc rồi..." Nàng mơ hồ thấy mình cất lời như vậy.
      "Nếu công chúa còn, Tư Thành sống để làm gì."
      Sống... Để làm gì ư...
      Ầm tiếng, Lý Viện Viện chợt thấy toàn thân bải hoải đau nhức, đầu óc choáng váng, đương lúc mơ màng, nàng vẫn cảm nhận được nền đất lạnh dưới lưng, luồng sáng vàng óng trước mắt, còn cả tiếng người xôn xao ầm ĩ câu được câu chăng...
      "Mẹ kiếp, Lý Viện Viện, sao ngu thế, diễn được lại nhảy từ cao xuống làm cái gì!"
      "Mẹ kiếp! Ngớ ra đấy làm gì, cậu ta bất động rồi kìa! Gọi giáo viên !"
      "Mẹ kiếp! Giáo viên làm sao bế cậu ta nổi! Gọi phòng y tế mau!"
      Trước lúc chìm hẳn vào hôn mê, Lý Viện Viện thầm nhủ.
      "Mẹ kiếp" rốt cuộc là gì nhỉ...
      Chương 1: béo và mỹ nam
      Lý Viện Viện do lúc diễn kịch hóa thân được vào nhân vật, nên bị nhóm trưởng nhóm kịch mắng mỏ thậm tệ, nhất thời suy nghĩ luẩn quẩn, lúc tập luyện, bất thần nhảy thẳng từ sân khấu cao xuống.
      Người sao, nhưng nền nhà thủng hẳn lỗ to tướng.
      Lúc Lý Viện Viện tỉnh lại, nghe bạn cùng phòng thuật lại như vậy.
      ấm ức.
      Bạn cùng phòng tóc cột đuôi ngựa ngồi bên cạnh mắng mỏ liên hồi. Lý Viện Viện cũng cảm thấy ấm ức. nhảy phải nhảy thẳng vào người tên nhóm trưởng, cho thủng hẳn lỗ người gã chứ. Nhưng bây giờ hình như phải lúc nên vậy.
      Lý Viện Viện ngắm nghía vừa cao giọng mắng nàng, vừa điên cuồng chửi bới tên nhóm trưởng, ràng nàng biết ta, nhưng trong đầu bất chợt lại ra tên ấy - Chu Tình.
      Đầu óc Lý Viện Viện khỏi miên man suy nghĩ.
      Nàng nhớ rằng mình rơi xuống núi cơ mà!
      Cả trưởng hộ vệ của nàng cũng rơi cùng nữa, nhưng bây giờ...
      Nàng vừa tỉnh lại tới nơi xa lạ này, trong đầu còn hữu ký ức thuộc về mình nữa. Thân thể này có vẻ lớn hơn nàng bao nhiêu, điều càng kỳ lạ hơn là...
      Người sở hữu thân thể này cũng tên là Lý Viện Viện.
      Lý Viện Viện hoang mang vô ngần, nghĩ ngược nghĩ xuôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi.
      Bỗng dưng, cửa phòng bệnh mở ra lần nữa, nam sinh bị khiêng vào, hình như ta bị thương ở trán, vẫn day day huyệt Thái Dương, điệu bộ vừa như thể đau khổ, vừa như thể gắng sức suy nghĩ gì đó.
      "Yến Tư Thành, đừng làm tớ sợ chứ, có ngã cầu thang thôi mà cũng biến thành thế này ư?"
      Cậu nam sinh khiêng Yến Tư Thành vào thoạt nhìn rất khẩn trương, vừa mới đặt Yến Tư Thành xuống giường, chợt nghe thấy bên cạnh vang tiếng nữ sinh: "Tư Thành?" Giọng vừa hoang mang bất an, vừa đầy ý dò xét.
      Nghe giọng tuy lạ nhưng ngữ điệu quen thuộc, Yến Tư Thành lập tức mở mắt, ánh mắt bừng sáng. Y quay đầu, nhìn thẳng vào nữ sinh.
      Sau đó hai người bỗng chốc ngây ngẩn.
      Lý Viện Viện đánh giá trang phục của Yến Tư Thành từ xuống dưới, nhìn đầu y cạo sạch như đầu heo, nhất thời hoảng hốt. Áo màu đỏ tươi dài tới nửa cánh tay, ngực in ký hiệu mà nàng thể hiểu nổi, quần màu xanh, vằn vện hoa văn, chân đôi giày vàng chói, để lộ đến nửa cổ chân, còn nhìn thấy cả lông măng.
      "Tư... Thành à?" Lý Viện Viện cất tiếng gọi chắc chắn.
      Yến Tư Thành chưa kịp trả lời, nguyên nhân y sửng sốt nãy giờ được cậu nam sinh bật thốt ngay.
      " nàng béo này là ai?"
      Chu Tình ngồi cạnh Lý Viện Viện có tính cách nóng nảy, lập tức đập mạnh xuống giường bệnh rồi đứng lên quát: "Ăn kiểu gì thế!"
      Cậu nam sinh tỏ ra yếu thế: "Ơ hay! Thấy béo cũng được à!"
      Chu Tình cau tít mày: "Đúng là cái đồ biết tôn trọng người khác!" Hai người bọn họ trừng mắt lườm nhau, tranh cãi ầm ĩ.
      Giữa cảnh hỗn loạn này, lời gọi "Công chúa điện hạ" của Yến Tư Thành có vẻ vừa thốt bặt tăm, nhưng Lý Viện Viện lại nghe thấy, nàng gật đầu: "Ừ, ta Thiên Trữ đây."
      Thiên Trữ là tên tự* của Lý Viện Viện, người biết tới chưa đếm đủ năm ngón tay. Yến Tư Thành là trong số đó.
      *Tên huý là tên cúng cơm do bố mẹ đặt khi mình sinh ra. Tên tự là tên theo mặt chữ Hán để giải thích ý nghĩa tên huý.
      Yến Tư Thành nghe vậy càng trầm mặc, đặc biệt trong tình huống hai người bên cạnh mặt đỏ tía tai gân cổ cãi lộn, im lặng của bọn họ càng vẻ quỷ dị.
      chẳng ngờ... Y cứ tưởng rơi xuống núi hẳn phải chết, nào ngờ bọn họ lại tương phùng trong cảnh gà bay chó sủa thế này... Nhân sinh khó lường.
      Yến Tư Thành đột nhiên xuống giường, cậu nam sinh dìu y vào mắng sướng mồm, nhất thời chú ý, đến lúc quay đầu lại thấy Yến Tư Thành quỳ dưới đất, cúi đầu lạy: "Thuộc hạ bảo hộ bất lực, xin điện hạ trách phạt."
      Hai kẻ gân cổ cò, co cổ họng bỗng ngây ra, trợn tròn mắt nhìn y.
      Y khá , bọn họ nghe lời y lắm, nhưng động tác của y khiến họ kinh ngạc đến sững cả người.
      Chu Tình lùi bước kêu: "Gì... Gì vậy, bái thần à!"
      Cậu nam sinh sợ hãi, vội ngồi xổm xuống toan xách y lên: "Yến Tư Thành, cậu muốn dọa chết tớ à! Đầu óc có vấn đề hả?"
      Yến Tư thành vẫn quỳ dưới đất, mảy may nhúc nhích. Chỉ có Lý Viện Viện ngồi giường như thể tập mãi thành quen, thản nhiên : "Miễn lễ." Chu Tình càng kinh hãi nhìn sang Lý Viện Viện, lòng thầm nhủ, con bé kia từ lúc nào lại có thể gặp biến sợ thế chứ... chàng trai đột nhiên quỳ xuống trước mặt như thế mà mặt đổi sắc, tim đập nhanh đúng là...
      Miễn lễ?
      đóng kịch chắc...
      Có điều đáng sợ nhất là, Yến Tư Thành nghe vậy thực đứng lên, cúi đầu im lặng, lời, hình như cảm nhận thấy vết thương máu đầu, chẳng thèm lau qua.
      Hai kẻ bên cạnh nhìn mà sợ tới mức chẳng biết gì.
      Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, bác sỹ phòng y tế lững thững tới: "Cậu kia, tới đây băng bó vết thương."
      đầu Yến Tư Thành quấn băng vải xong xuôi. Bác sỹ phòng y tế thong thả bỏ . Cậu nam sinh lo lắng nhìn Yến Tư Thành, rồi lại nhìn sang điện thoại, : "Này, chiều nay tớ còn có buổi học, phải trước đây, cậu sao chứ?"
      Yến Tư Thành gật đầu. Cậu nam sinh bấy giờ mới dè dặt rời khỏi phòng bệnh, lát sau trong túi Chu Tình vang lên thứ gì đó, lấy ra cục màu đen, quay người vừa vào đó vừa kêu: "Tớ phải đây, lão điểm danh!" ta xong rồi vội vàng xách túi lên, vỗ vào chân Lý Viện Viện: "Tớ đến lớp trước, cậu chờ tớ tan học tới đón nhé!"
      Lý Viện Viện cũng gật đầu.
      Đến lúc trong phòng yên ắng lại chỉ còn hai người bọn họ. Yến Tư Thành lại đứng dậy, cung kính canh bên giường Lý Viện Viên, nghe Lý Viện Viện trầm ngâm hỏi: "Tư Thành có biết đây là đâu ?"
      Yến Tư Thành lắc đầu: "Thuộc hạ biết."
      Lý Viện Viện lại trầm tư: "Tư Thành, mang gương đồng lại đây cho ta."
      Yến Tư Thành sửng sốt, dù trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn vô thức tỏ ra điềm nhiên, trực tiếp thi hành mệnh lệnh. Y tìm thấy cái gương tròn ở đầu giường buồng sát vách, nhìn thấy ràng hình dáng bên trong hơi giật mình, dung mạo trong gương này... quá mất. Y tò mò nhìn trái ngó phải trong gương, nghĩ tới Lý Viện Viện còn chờ, bèn lấy tay lau bớt bụi bám gương, rồi nghiêm cẩn trình lên Lý Viện Viện.
      "Công chúa, đây phải gương đồng, nhưng soi vào còn hơn gương đồng."
      Lý Viện Viện nhận gương, ngó nghiêng ngắm nghía, nhéo vào chiếc cằm núc thịt, miết đôi mắt hẹp dài, lại chọc vào cái mồm tròn tròn, nở nụ cười thỏa mãn.
      Quả nhiên là mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành!
      Nàng nghĩ sau này vẽ mày tròn, tô son, cài thêm đóa mẫu đơn đỏ thẫm đầu chắc hẳn xinh đẹp tuyệt trần đến nỗi ai ai cũng phải trố mắt mất.
      Lý Viện Viện nghĩ, mặc kệ trước đây gặp phải chuyện gì, sau này ra sao, bây giờ nàng sở hữu thân thể xinh đẹp đẫy đà, thực còn gì tiếc nuối nữa.
      Trời xanh nhân từ, ban thưởng cho nàng được làm người lần nữa, lại còn thỏa mãn mơ ước bấy lâu, Lý Viện Viện nhất định phải sống vui vẻ.
      "Tư Thành." Lý Viện Viện cảm khái: "Rơi xuống núi hóa ra lại may."
      Yến Tư Thành sửng sốt: "Công chúa?"
      Nàng ngắm bản thân trong gương, lúc cười rộ lên mắt híp lại như vầng trăng lưỡi liềm, lòng càng vui mừng hớn hở: "Ngươi biết đấy, vì ta gầy yếu quanh năm nên phụ vương mới thích, bởi vậy mới bị gả tới vương tộc Bắc Nhung, giữa đường hòa thân lại gặp phải trộm cướp chặn giết, ta hận thân thể yếu đuối liên lụy tới các ngươi. Bây giờ tốt rồi, ta buồn vì phải gả tới nơi biên thùy xa xôi nữa, còn bỗng dưng sở hữu thân thể khỏe mạnh nữa này."
      Yến Tư Thành trầm mặc.
      "Lúc ở vách núi, chắc hẳn ta chết lần rồi, chủ nhân của thân thể này chắc cũng vậy... Ông Trời ban ơn cho được sống lại, ta phải sống cho tốt, thay thế chủ nhân của thân thể này. Vứt bỏ phong hào "Tĩnh An" công chúa mà phụ vương ban tặng, tự quyết định cuộc sống của mình. Có điều thân phận thể để người khác phát được. Mặc dù chẳng biết đây là đâu, nhưng cũng may ta vẫn biết tên những người xung quanh, nên tạm thời bị phát , còn ngươi sao, Tư Thành?"
      Nghe Lý Viện Viện hỏi, Yến Tư Thành đành kìm nén tâm tình, cất giọng đáp: "Có vẻ giống công chúa, mặc dù hiểu gì, nhưng nếu nhìn thấy ai vẫn biết được danh tính người đó. Thuộc hạ cố gắng đoán ra tính cách của người trước đây để bị phát ."
      " phải." Lý Viện Viện lại , "Ta muốn hỏi ngươi là, ngươi nghĩ gì về nơi này?"
      Yến Tư Thành chớp mắt, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ là người của phủ Công chúa, tất nhiên công chúa ở đâu, thuộc hạ theo đó." Bộ dạng cung kính vạn phần.
      Lý Viện Viện chợt nhớ tới câu lúc giữa cơn giá lạnh ở vách núi.
      "Nếu công chúa còn, Tư Thành sống còn nghĩa lý gì."
      Vì bọn họ ở bên nhau quá lâu, nên Lý Viện Viện biết, trong mười ba năm làm bạn với nhau, chỉ có độc lần y thổ lộ như vậy với nàng, so với cung kính giờ, khoảnh khắc lúc đó mới càng chân thực, có lẽ đó là cảm xúc bộc phát trong giây phút sinh tử.
      Giây phút sinh tử...
      Lý Viện Viện nhìn trưởng hộ vệ cúi gằm đầu xuống đất, đột nhiên nảy ra ý nghĩ, tác phong hành động của y còn hơn cả lời y , khiến người khác phải kinh ngạc tán thưởng, xúc động rưng rưng, nhưng sao nàng lại cảm thấy...
      Y làm vậy là đương nhiên nhỉ?
      Lý Viện Viện tư lự hồi, nghe bên ngoài vọng tiếng bước chân qua lại, liền bảo Yến Tư Thành đứng dậy. Nàng lại nhìn về chiếc gương, bắt đầu nhìn ngắm tỉ mỉ, phút chốc quẳng mọi suy tư ra sau đầu.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2: Công chúa và hộ vệ
      Chu Tình tan học tới đón Lý Viện Viện, vừa vừa ngoái lại nhìn, nhịn nổi kéo Lý Viện Viện sang bên thầm : "Sao ta lại theo bọn mình thế, cậu gì với lúc ở phòng y tế vậy?"
      Lý Viện Viện quay lại liếc Yến Tư Thành, thấy y nhìn chằm chằm vào bạn bên cạnh nàng, mặc dù bây giờ y mang theo đao, nhưng tay vẫn quen thói đặt ở thắt lưng, giống những đêm Thất tịch, y theo sau dạo chợ cùng nàng.
      Lý Viện Viện quay lại đáp lời Chu Tình: " sao đâu." Nàng vỗ vào tay Chu Tình tỏ ý vỗ về: " cần sợ."
      Chu Tình ngẩn ra: "Học lối cổ xưa làm gì, tớ nổi hết da gà rồi đây này, rốt cuộc hôm nay cậu bị sao vậy?"
      Lý Viện Viện nữa, theo Chu Tình vào trong tòa nhà, định bước lên tầng, chợt nghe phía sau vang tiếng phụ nữ kêu: "Ơ, cậu kia, được vào ký túc xá nữ!"
      Cả ba người đều ngây ra.
      Lý Viện Viện quay lại, thấy Yến Tư Thành bị người phụ nữ trung niên chặn ngoài cửa. Chu Tình dùng ánh mắt thể tưởng tượng nổi soi mói, đoạn : " ta bị điên à, còn muốn lên phòng cùng nữa chắc?"
      Người phụ nữ khăng khăng chặn lại Yến Tư Thành, nhưng y thèm để ý tới bà ta, chỉ chăm chăm nhìn Lý Viện Viện.
      Lý Viện Viện hiểu ánh mắt y, y muốn : nếu cần, thuộc hạ lập tức đánh ngã bà ta.
      Lý Viện Viện lắc đầu. Ngay sau đó hỏi Chu Tình: "Đêm nay, tớ phải ở tại... Ừm, ký túc xá? Là nơi mọi người ngủ à?"
      Chu Tình ngạc nhiên, dời mắt khỏi Yến Tư Thành, quay sang nhìn chòng chọc vào Lý Viện Viện: " ở đâu?"
      Lý Viện Viện gật đầu, bảo Yến Tư Thành: "Đêm nay ta nghỉ lại đây. Ngươi cũng về ký túc xá ."
      Yến Tư Thành chớp mắt, hé miệng toan mở lời, nhưng sau cùng lại cung kính rời . Chu Tình xoa xoa mắt, hơi ngưỡng mộ hỏi Lý Viện Viện: "Ái chà, hai vị diễn tuồng hả, sao ta ngoan ngoãn nghe lời cậu thế? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
      "Cũng lâu rồi." Chu Tình kỳ quái nhìn Lý Viện Viện, Lý Viện Viện lập tức chữa: "Có cảm giác như mới gặp quen... Trông giống họ xa của tớ."
      Thực ra nếu tính kỹ càng Yến Tư Thành thực là họ hàng xa của Lý Viện Viện, có điều vì quan hệ quá xa, nên hầu như chẳng ai còn nhớ. Mối quan hệ giữa bọn họ chủ yếu theo kiểu chủ tớ, công chúa với hộ vệ.
      Nếu phải có quan hệ như vậy, e rằng cả đời y cũng chẳng có cơ hội diện kiến công chúa.
      Yến Tư Thành đứng yên ngoài cổng ký túc xá, giống như trước kia khi Lý Viện Viện vào cung, y đứng chờ ngoài cửa cung, đưa nàng trở về, che chở bình an cho nàng...
      Lý Viện Viện lên tầng mới sực nhớ ra, Yến Tư Thành được ai chỉ dẫn, làm thế nào tìm thấy ký túc xá đây. Nàng đứng ban công nhìn xuống phát ra y quả nhiên vẫn ở dưới tầng. Toan bước xuống dưới, bỗng cửa phòng mở ra, nữ sinh bước vào.
      Lý Viện Viện dịu dàng mỉm cười: "Xin chào, Tĩnh Trữ."
      Trương Tĩnh Trữ kinh ngạc: "A, chào." ta thả túi xuống, cầm cốc nước bàn lên uống, cười hỏi: "Lý Viện Viện, sao hôm nay cậu khách sáo thế, làm sai chuyện gì rồi à?"
      "Đâu có..." Lý Viện Viện thầm nhớ, nên năng khách sáo với bọn họ.
      Chu Tình ở bên cạnh sáp lại gần: "Ôi dào, tớ bảo cậu đừng ăn như diễn kịch nữa mà, cậu thích cái gã Trương Nam đó đến thế cơ à?"
      "Ai cơ?" Lý Viện Viện ngớ ra.
      Trương Nam là ai? Sao trong đầu nàng... có chút thông tin gì nhỉ...
      Trương Tĩnh Trữ đón chuyện: "Này, ta coi thường cậu, cậu việc gì phải tới diễn tiếp nữa, tối nay cậu tập luyện ở đâu hả, để tớ đến cho ta trận!"
      Nàng... cũng biết tập ở đâu nữa...
      "Thôi , Lâm Hiểu Mộng cũng ở đó đấy, hay cậu tới cho ta trận trước ."
      Lâm Hiểu Mộng lại là ai?
      "Hừ, con ranh ấy à, sớm muộn cũng có ngày tớ cắt lưỡi nó."
      "Con ranh"* là cái gì vậy!
      *Nguyên văn là từ "bitch".
      Lý Viện Viện càng nghĩ càng toát mồ hôi hột, tâm trạng còn hồi hộp hơn cả lúc nghe phụ hoàng giáo huấn. Nghe bọn họ ríu rít trò chuyện, càng lúc càng lộ ra nhiều người lẫn từ ngữ mà nàng biết. Lý Viện Viện lặng lẽ đứng dậy, mở cửa ra, lẳng lặng ra ngoài.
      Xuống lầu, nàng nhanh chóng tới chỗ Yến Tư Thành.
      Thấy Lý Viện Viện tỏ vẻ vội vã, Yến Tư Thành căng thẳng, bước lên đón. Song lại nghe thấy Lý Viện Viện : "Chỗ này tiện ở lâu."
      Y nghiêm mặt: "Ai muốn hãm hại công chúa?"
      Lý Viện Viện nghiêm nghị đáp: "Ta bị phát ra mất."
      Yến Tư Thành im lặng chớp mắt.
      Lý Viện Viện dẫn đầu về phía trước, được vài bước, nàng liền dừng lại. , biết đâu đây? Ngoại trừ ký túc xá ra hình như nàng cũng chẳng biết ở đâu được nữa.
      lúc chần chừ, bỗng thấy có người gọi: "Yến Tư Thành." Hóa ra lại là cậu nam sinh dìu y tới phòng y tế: "Tớ nghĩ cậu về nhà rồi chứ, sao lại tới đây?" Vừa dứt lời, cậu ta liền ngó sang bên cạnh: " béo?"
      Lý Viện Viện cứ tưởng cậu ta thẳng thắn khen ngợi mình, liền mỉm cười tươi tắn, đáp: "Cảm tạ."
      Cậu nam sinh nhếch môi, đưa mắt dò xét, rồi phớt lờ, quay sang vỗ mạnh vào cánh tay Yến Tư Thành: "Cậu rảnh à, tốt lắm, giúp bạn tớ chuyển nhà nào." Cậu ta túm tay Yến Tư Thành, nhưng lại thấy như túm phải cả cân sắt, hề suy chuyển.
      "Lục Thành Vũ." Yến Tư Thành mở miệng. "Cậu vừa tớ về nhà ư? Chứ phải là ký túc xá à?"
      "Đúng vậy, chẳng phải hai hôm trước cậu thuê nhà gần trường học còn gì." Lục Thành Vũ ngạc nhiên hỏi: "Cậu bị ngốc đấy à?"
      Nghe cậu ta vậy, trong đầu Yến Tư Thành chợt nảy ra manh mối, nhưng lắm, Yến Tư Thành do dự hỏi: "Tớ nhớ hình như là ở số 2 tầng 3 tòa nhà 1 Học Phủ Viên đúng ?"
      Lục Thành Vũ càng cảm thấy quái lạ: " phải là số 1 tầng 2 tòa nhà 3 à?" Cậu ta im im rồi lại bảo: "Cậu muốn tới bệnh viện xem sao hả?"
      Yến Tư Thành thầm ghi nhớ địa chỉ, y học theo cậu trai xoa đầu trêu chọc bạn ở cách đó xa, xoa đầu Lục Thành Vũ, nháy mắt : "Tớ đùa thôi." Dứt lời lại nghiêm mặt : "Tớ trước."
      Y dẫn Lý Viện Viện trước, để lại Lục Thành Vũ nổi hết da gà ở lại: "Mẹ kiếp, dám nháy mắt đưa tình thế à! Chết tiệt! Cậu có biết làm gì thế hả! Mẹ kiếp! Làm ông đây nổi hết da gà da vịt lên rồi!"
      Lý Viện Viện hơi ngoái lại : "Tư Thành, ta mắng ngươi."
      Yến Tư Thành gật đầu đáp: "Thuộc hạ cố làm quen với ngôn ngữ của thời đại này." Công chúa quyết định sống ở đây, y nhất định phải mau chóng hiểu hết quy tắc, làm quen với thế giới này, như vậy mới có thể bảo vệ được cho nàng. Yến Tư Thành kính cẩn thưa: "Khiến công chúa phải sợ hãi, mong công chúa lượng thứ."
      " hề gì."
      Rốt cuộc cũng tìm thấy phòng thuê, Yến Tư Thành mở rộng cửa, lập tức sững sờ há hốc mồm.
      Trước cửa lung tung giày dép, sàn nhà cáu bẩn. Lý Viện Viện cẩn thận bước vào phòng, cánh tay mập mạp lơ đãng quơ phải giá áo, làm rơi thứ gì đó xuống đầu, Lý Viện Viện nhón tay hạ xuống nhìn thấy chiếc quần hình tam giác...
      Mặc dù chưa từng thấy thứ này, Lý Viện Viện cũng đoán ra dùng để làm gì.
      Gương mặt nàng nhất thời thoắt trắng thoắt đỏ, giữ nguyên được, bỏ xuống xong. Sau rồi Yến Tư Thành hắng giọng, ngại ngùng cầm chiếc quần ném vào WC.
      Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn y: "Tư Thành... Ngươi mặc đồ kiểu gì vậy... Ngươi thích mặc thế lắm hả? Như vậy tốt đâu..."
      Yến Tư Thành đen mặt xoa trán: "Công chúa, phải thuộc hạ mà..."
      Lý Viện Viện vỗ đầu, sao nàng lại quên béng mất, đây đâu phải phòng ở của Yến Tư Thành.
      Nàng vào phòng, quan sát lượt, trang phục vương vãi tứ tung, bàn học lộn xộn, đồ đạc lung tung, chỉ nhìn được cục đen đen ở giữa, trông giống như tấm bài vị, những thứ khác nàng đều biết. cái đệm to, bàn uống nước hình vuông, tường cũng treo cục đen đen, to hơn rất nhiều so với cục ở bàn học, cuối cùng là...
      chiếc giường.
      Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đều nhìn thấy chiếc giường. Lý Viện Viện ngó trái phải, thấy căn phòng phủ hơi bé, chỉ dành cho người, còn lại là phòng bếp và WC. Nàng trầm tư hỏi: "Nên làm thế nào đây?"
      Yến Tư Thành xoay người vào bếp, nhìn quanh: "Công chúa, thuộc hạ nghỉ ở đây được rồi."
      Lý Viện Viện nhìn sang phòng bếp, chau mày hỏi: "Bé thế nhỉ?"
      "Đủ để đặt lưng mà."
      Lý Viện Viện chỉ vào chiếc đệm to: "Hay là ngươi..."
      Lời còn chưa dứt, Yến Tư Thành quỳ phịch xuống: "Tư Thành tuyệt đối thể làm chuyện đại nghịch bất đạo!"
      "Ừ... Vậy được thôi."
      Lý Viện Viện ngồi xuống đệm, biết động vào thứ gì mà cục đen tường bỗng sáng lên, người đàn ông trung niên hói đầu đột nhiên xuất : "... Hôm nay chúng ta bàn về triều đại có thể là phồn vinh nhất trong lịch sử nước nhà..."
      Lý Viện Viện hoảng sợ. Yến Tư Thành cấp tốc chắn trước mặt nàng.
      Thế nhưng dù Yến Tư Thành có nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia lâu tới đâu, người đó vẫn chẳng phản ứng lại, vẫn thao thao bất tuyệt. Lý Viện Viện nhặt lấy quần áo bên cạnh, ném vào mặt người đó.
      Nhưng người đó vẫn tiếp tục .
      Yến Tư Thành bước tới gỗ vào cục đen.
      "Là cái gì vậy?" Lý Viện Viện hỏi.
      "Chắc là giống bóng người, vô hại." Yến Tư Thành chăm chú dõi theo, thấy người đàn ông vẫn ngớt miệng, bỗng nhiên câu lọt thẳng vào tai y.
      "Vương triều nhà Đường, cách nay hơn nghìn năm lịch sử."
      Lý Viện Viện và Yến Tư Thành sững sờ, ngơ ngác.
      lyly thích bài này.

    6. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 3: Đại Đường và đại
      Lý Viện Viện khoanh chân ngồi dưới đất, nghiêm túc nghe người trong TV giảng giải, ngay cả Yến Tư Thành dọn dẹp xong nhà cửa lúc nào cũng biết.
      Yến Tư Thành lẳng lặng canh giữ ở huyền quan*, giống như trước đây y luôn canh giữ ngoài phòng công chúa. Điểm khác biệt chính là, y cũng giương ánh mắt sáng quắc mê mẩn xem TV như Lý Viện Viện.
      *Huyền quan: Thường là chỗ hành lang nối giữa cửa ra vào và phòng khách.
      TV phát xong đoạn người đàn ông trung niên chuyển sang quảng cáo, xong quảng cáo lại tới thời gian phát phim truyền hình, Lý Viện Viện xem dời mắt, lúc phim mới bắt đầu, ánh mắt nàng vẫn điềm tĩnh mà sắc bén, giống hệt các nàng phi tử trò chuyện với nhau, tập trung tinh thần, im lặng quan sát từng chi tiết, mặc dù cười, nhưng thần sắc hết sức ôn hòa, che giấu tâm trạng .
      Nhưng khoảng mười phút sau, Lý Viện Viện hoàn toàn bị cuốn theo nội dung phim, nàng chuyên tâm theo dõi, nghe thấy lời khôi hài còn bật cười khanh khách.
      Yến Tư Thành quay qua ngó nàng, Lý Viện Viện chẳng phát ra, vẫn chăm chú dõi theo, ánh mắt Yến Tư Thành chợt mềm mại hẳn, nàng thích ở đây, vậy y càng phải nhanh chóng lý giải nơi này.
      Nhìn lướt qua TV, Yến Tư Thành giọng : "Công chúa, thuộc hạ vòng quanh tra xét chút."
      "Ừ, ." Nàng vui vẻ xem TV, ngữ điệu bất giác trở nên hơi thúc giục.
      Yến Tư Thành biết lúc nàng chuyên chú làm gì thích bị người khác quấy rầy, bèn cầm chìa khóa lên, nhàng ra ngoài.
      Qua lúc, Lý Viện Viện ngồi ngay ngắn xem TV lâu, đôi chân tê mỏi, Lý Viện Viện thầm nhủ bây giờ đâu phải thời Đường, nơi đây cũng phải phủ công chúa, vì mải xem người ta diễn nên nàng vẫn ngồi thẳng, lưng hơi mỏi, nhìn ra sau, thấy chiếc đệm tựa lưng ở ngay phía sau! Nàng thuận thế ngả lưng xuống, hai tay đặt lên bụng.
      Nằm lát, lại thấy tư thế này có vẻ hơi kỳ, do vốn quen với quy củ ràng buộc, nhưng ngồi lâu quá rồi, nên nằm vẫn thoải mái hơn.
      Hơn nữa Yến Tư Thành cũng có ở đây, chẳng ai nhìn thấy nàng cả...
      Lý Viện Viện nghĩ vậy liền ngả xuống đệm, bật thốt: "A... Mềm mại ."
      Giữ tư thế đó lút, Lý Viện Viện chợt phát ra bên phía tay trái có bình nước, dưới giường bên phía tay phải có túi ni lông màu trắng, dùng lực chút mở được, bên trong hóa ra lại đựng đồ ăn vặt vừa mới quảng cáo trong TV!
      Lý Viện Viện sáng bừng mắt. Tay lấy gói ra, nghĩ thế nào lại để lại. Nhưng lúc sau, TV lại chiếu quảng cáo đồ ăn vặt, Lý Viện Viện lại nhìn chằm chằm sang chiếc túi trắng.
      Nàng chỉ ăn gói , hẳn là sao đâu?
      Bóc vỏ ra, nàng quay đầu nhìn thấy thùng rác bên giường, bèn nhàng ném vào đó.
      Chủ nhân căn phòng này thiết kế tinh vi! Dù nằm nhưng vẫn làm được mọi việc.
      Cơ thể Lý Viện Viện trước đây được khỏe mạnh cho lắm, kiêng khem đủ thứ, nhưng giờ khác hẳn, nàng ăn liên tiếp vài gói. Ăn nhiều lại thấy khát nước, tay trái bê bình nước lên rót vào cốc, uống xong lại đặt cốc lên bụng, tiện biết bao nhiêu.
      Lý Viện Viện thoải mái thở hắt ra.
      Sống thế này thích .
      Yến Tư Thành xách túi đồ ăn về thấy Lý Viện Viện gần như nằm nhoài ra đệm, chân gác lên nhau, tay trái giữ cốc đặt bụng, tay phải móc đồ ăn vặt, vừa cắn răng rắc vừa khoái chí xem TV.
      Yến Tư Thành ngẩn người, quên cả gọi nàng.
      Cánh cửa sau lưng Yến Tư Thành sập lại, nghe thấy tiếng động, Lý Viện Viện mới lơ đãng ngoái lại nhìn, thấy Yến Tư Thành đứng ở huyền quan, lúc đầu nàng còn thấy có gì lạ, sau mới sực nhớ ra, tức cả người run lên, nước sóng sánh ra ngực, cảm giác lạnh lẽo khiến Lý Viện Viện vội đứng lên, gấp gáp chà lau.
      Nàng ngờ rằng, giờ nàng béo hơn trước đây rất nhiều, trong lúc nàng chà lau bộ ngực cũng nảy lên phập phồng. Nước ngấm vào quần áo, thấm ướt mảng, Lý Viện Viện vội lấy giấy vệ sinh từ chiếc bàn lên lau.
      Yến Tư Thành khom người hành lễ với Lý Viện Viện, giả bộ thấy gì hết, xoay người vào bếp.
      Thái độ khác thường, chẳng chẳng rằng.
      Có điều Lý Viện Viện cũng chẳng để ý tìm tòi nghiên cứu.
      Lúc Yến Tư Thành gọt hoa quả mang ra Lý Viện Viện ngồi nghiêm chỉnh trước bàn uống nước, vẫn xem TV, thần thái bình thường.
      "Công chúa." Yến Tư Thành giọng bẩm báo như thường: "Thuộc hạ tra xét khu vực xung quanh, đây là hoa quả thuộc hạ mua ở chợ, thuộc hạ nếm qua, khá mới mẻ ngon miệng."
      Lý Viện Viện đưa mắt nhìn đĩa hoa quả: "Tự ngươi mua ư? Mua thế nào?"
      Yến Tư Thành lấy ra chiếc ví tiền màu vàng nhạt từ trong túi quần, cung kính dâng cho Lý Viện Viện: "Trong đây có hề ít tiền bạc, căn cứ theo mức tiêu hôm nay, số tiền này đủ cho chúng ta dùng trong tháng."
      Từ trước tới giờ Lý Viện Viện hiểu về tiền bạc, nên chỉ gật đầu: "Vậy giao cả cho ngươi."
      Yến Tư Thành lĩnh mệnh, lại đứng lên bước vào phòng bếp.
      Ở đây có đầu bếp, Yến Tư Thành còn cách nào khác đành phải tự tay nấu nướng, y vẫn chưa học được cách sử dụng dụng cụ nhóm lửa, nên cũng chỉ có thể làm mấy món đơn giản, mãi cho tới tận lúc trời sẩm tối, y mới nấu xong cơm tối.
      Y thử hết qua lượt, phỏng đoán khẩu vị Lý Viện Viện, đoán xem nàng thích ăn gì, lại làm thêm vài món ăn, sau đó mới bưng đồ ra đặt xuống bàn uống nước.
      Trời chuyển tối, Yến Tư Thành vô cùng ngại ngùng : "Công chúa thứ tội, hôm nay thời gian cấp bách, chỉ làm được vài món đơn giản..."
      " sao." Lý Viện Viện vẫn xem TV, Yến Tư Thành sắp xong bát đũa, định lui xuống đứng canh bỗng nghe Lý Viện Viện : "Ngươi bận rộn cả ngày, chắc cũng mệt rồi, cùng dùng cơm với ta . Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, cần giữ lễ tiết."
      Yến Tư Thành sửng sốt.
      Gia thế xuống dốc, y trở thành nô bộc của phủ công chúa từ , sau này thành trưởng hộ vệ, y cũng vẫn chỉ mang phận người hầu, người ngoài chẳng ai coi trọng y, chỉ có Lý Viện Viện từ xưa tới nay đều đối đãi thân thiết tử tế, khiến y thỉnh thoảng chợt nghĩ, y phải chỉ là nô bộc, mà còn là người huynh trưởng lớn lên bên nàng, là người thân của nàng.
      Nhưng y sao có thể thực là người thân của nàng được chứ, Yến Tư Thành hiểu thân phận mình, dám vượt quá chút nào.
      "Công chúa, Tư Thành ăn sau cũng được."
      "Ngươi ăn luôn ." Lý Viện Viện nhoẻn cười: "Tư Thành, bụng người gõ trống kìa."
      Yến Tư Thành ngẩn ra, mặt thoắt ửng đỏ, lập tức tuân lệnh vào bếp dùng cơm.
      Đói là phải, ngẫm lại , cả ngày nay y ăn gì đâu.
      Thu dọn xong xuôi, Yến Tư Thành biết cách dùng nước nóng, đồng thời suy ra cả cách tắm rửa. Mệt mỏi cả ngày, Lý Viện Viện cũng thấy nhớp nháp, Yến Tư Thành liền giảng lại cách dùng nước nóng cho Lý Viện Viện trong phòng vệ sinh.
      Mặc dù ban chiều xem TV, nhưng nàng vẫn thấy kỳ diệu: "Chỉ cần giật ra là có nước nóng à?" Nàng hứng chí bừng bừng, giật chút, ai ngờ nước lạnh phọt thẳng vào người, Lý Viện Viện bất ngờ dính nước liền lạnh cóng cả người, cuống quýt nhảy lung tung.
      "Lạnh quá!" Nàng trợn to mắt, nhăn mày méo mặt ngó Yến Tư Thành.
      Tóc tai dính nước khiến Lý Viện Viện thoạt trông hơi nhếch nhác.
      Yến Tư Thành bất giác muốn cười, nhưng thấy nước ẩm thấm vào ngực áo, quần áo lót bên trong, đường cong đờ người ra, cúi đầu xuống, vô thức cúi người thi lễ: "Công chúa thứ tội..."
      Lý Viện Viện đỡ lấy y: "Nền nhà ướt đấy."
      Trong lúc trò chuyện, nước dần dần nóng lên, toả làn hơi mờ. Lý Viện Viện ngây người, tâm tư nhanh chóng bị hấp dẫn: "Nóng này."
      "Mời công chúa dùng." Yến Tư Thành như thể được cứu sống, vội vã lùi ra ngoài. Ra khỏi phòng tắm, vẫn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Yến Tư Thành đành phải mở cửa ra ngoài hóng gió.
      Hồi lâu sau, Lý Viện Viện mở cửa, mái tóc còn ẩm ướt, gọi Yến Tư Thành vào.
      Nàng thay trang phục của Yến Tư Thành vào, trang phục tuy ít lớp, nhưng quần lại dài chấm đất. Lý Viện Viện cũng để ý nhiều, lại ngồi xuống trước bàn uống nước, bắt đầu luyện TV tiếp.
      Lát sau, mí mắt Lý Viện Viện bắt đầu díp lại, Yến Tư Thành nhắc nàng nghỉ, nàng mới lưu luyến bò lên giường, nhưng đầu vẫn ngẩng lên ngó TV. Yến Tư Thành định tắt TV nghe Lý Viện Viện bảo:
      "Tư Thành, đừng tắt, ta nghe tiếng mới ngủ được."
      "Vâng."
      Mắt nàng nheo chặt lại, cứ như chuẩn bị ngủ tới nơi: "Tư Thành. Chúng ta tới 1000 năm sau đấy."
      "Vâng." Ban chiều trong lúc tuần tra xung quanh, Yến Tư Thành cũng cố gắng tìm hiểu thế giới này, y phát nơi đây khác biệt nghiêng trời lệch đất so với thời Đường, cuộc sống của người dân trở nên nhanh chóng và thuận tiện tới khó tin.
      "Nơi đây mặt trời mọc từ Trường An, hoàng hôn buông xuống tận vùng đất phía nam. Chẳng cần ra khỏi cửa cũng có thể ngắm trọn phong cảnh thế gian, xem trọn trăng sao nhật nguyệt." Lý Viện Viện líu ríu rủ rỉ: "Thời đại này cường thịnh hơn biết bao so với Đại Đường ta."
      Yến Tư Thành đáp lời, thân là người sống hai mươi năm dưới thời nhà Đường, Yến Tư Thành cũng phải thừa nhận, nhìn cảnh thái bình thịnh thế giờ, trong lòng y bỗng dấy lên cảm giác phiền muộn mơ hồ.
      Lý Viện Viện khép mắt: "Chợ nơi đây lớn hơn hẳn, khắp nơi đều có đồ ăn ngon, còn cả những điều mới mẻ nữa..." Gương mặt ửng hồng, giọng điệu mơ màng: "Đây... Quả là thời đại tuyệt vời..."
      Mới qua buổi chiều, công chúa phản quốc rồi sao...
      Yến Tư Thành ngắm bộ dạng ngái ngủ của Lý Viện Viện, mỉm cười bất đắc dĩ.
      Y tắt đèn, bỗng nhiên từ góc phòng vang tiếng reng reng, làm Lý Viện Viện giật mỉnh tỉnh giấc. Yến Tư Thành chau mày, lia mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, nhưng trước khi y di chuyển, Lý Viện Viện đưa tay lấy thứ gì đó từ đầu giường xuống: "Ta biết đây là cái gì." Lý Viện Viện phấn khởi : "Đây là điện thoại di động, trong TV người ta dùng thứ này để trò chuyện với bạn bè ở phương xa!"
      Yến Tư Thành tức trầm mặc hẳn.
      Lý Viện Viện xem xét điện thoại di động lúc, thấy màn hình hiển thị hai chữ "Trương Nam", Lý Viện Viện tò mò nghịch ngợm, bỗng thấy bên trong truyền ra giọng : "A lô?"
      Lý Viện Viện trợn mắt ngạc nhiên, kìm chế phấn khích: "... A lô?" Nàng cất giọng vừa thấp thỏm, vừa kích động, còn pha lẫn... niềm khẩn trương khi làm chuyện xấu.
      "Lý Viện Viện." Bên trong truyền ra giọng mấy thiện cảm của chàng trai: " muốn làm mình làm mẩy gây khó dễ cho cả nhóm hả?"
      Lý Viện Viện ngây người.
      "Tới phòng tập ngay."
      "Bây giờ ư?" Lý Viện Viện lướt nhìn sắc trời, : "Muộn rồi, tôi còn phải ngủ..." Lời còn chưa dứt, bên kia ào ào mắng mỏ: "Mới có tám giờ! Ngủ cái gì chứ! Tới ngay cho tôi!"
      Giọng ta to tới mức Yến Tư Thành ở bên cạnh cũng nghe thấy được, Yến Tư Thành nhíu mày, Lý Viện Viện cũng hơi khó chịu vì đòi hỏi cương quyết này, ngoại trừ phụ hoàng ra, chẳng ai dám ra lệnh với nàng như thế, huống chi còn giở giọng ác cảm tới vậy.
      Nàng nhàng điều tiết hơi thở, cất giọng ôn hoà nhưng cứng rắn: "Xin lỗi, hôm nay tôi khoẻ, mệt lắm, mặc kệ có chuyện gì, mai tiếp nhé. Hẹn gặp lại."
      "..."
      Người nọ thêm được nữa. Lý Viện Viện học theo TV cúp điện thoại cái rụp.
      Song điện thoại di động lập tức vang lên tiếp, Yến Tư Thành thấy Lý Viện Viện bực bội, bèn chủ động hỏi: "Công chúa?"
      "Tư Thành, làm nó đừng kêu nữa."
      "Vâng."Yến Tư Thành nắm chặt điện thoại, muốn vận lực bóp nát thấy di động ngưng kêu, lát sau, điện thoại rung , màn hình sáng lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua thấy tin nhắn.
      Trương Nam:
      tùy hứng của làm lỡ buổi tập luyện của mọi người, tôi rất thất vọng, chỉ còn tuần nữa là công diễn rồi, giờ là người có vấn đề lớn nhất, ngày mai có buổi tập, tôi mong đừng bỏ nữa.
      Yến Tư Thành ném điện thoại xuống đệm, sau đó ngồi ngay ngắn lên , chặn lại nó.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :