1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Báo Ân Cái Đầu Ngươi ý! - Sữa Chua Be Be (48C + 6PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      [​IMG]

      Tác giả: Sữa Chua Be Be

      Thể loại: Xuyên , đồng nhân Bạch Xà, sủng, hài…..

      Nhân vật chính: Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên

      Độ dài: 48 chương + 6 phiên ngoại.

      Dịch: QT + GG ca ca

      Editor + Beta: Tiểu Ngọc Nhi, Bỉ Ngạn, Nuxuku, Tiểu Mộng

      Nguồn edit: http://tamvunguyetlau.com


      VĂN ÁN:

      Khi xuyên qua, thấy bộ ngực đáng tự hào của mình, thân đổ mồ hôi lạnh. Bên tai còn có người khóc thút thít: “Hán Văn ơi, tỷ tỷ thực xin lỗi muội. Lúc trước mẹ quyết định thế cũng là vì muốn tốt cho muội, muội đừng lẩn quẩn trong lòng!”

      Đây là tình huống gì?

      Cực kì hoảng sợ, sờ sờ ngực, tốt, vẫn còn, chỉ là bị vải quấn chặt mà thôi. Nhưng mà, cái tên Hán Văn, hai chữ này có chút quen thuộc nha, vẫn thấy cực kì quen thuộc…

      “Ngươi là ân nhân của ta, cho nên ta muốn báo ân, gả hay là chết?” Bạch y mỹ nam tử lấy kiếm kề vào cổ nàng, mặt chút thay đổi lạnh giọng hỏi.

      “A!” Nàng ngây ngốc nhìn mỹ nam tử trước mắt, đây là thái độ ngươi muốn báo ân sao? Chẳng lẽ đây là Bạch xà trong truyền thuyết sao?

      “Gả hay là chết?” Bạch y mỹ nam máy móc lặp lại những lời này.

      “Ngươi thấy tại ta là nam nhân sao? Là nam nhân đấy! Phải gả cũng là ngươi gả!” Vì tức giận nàng quát lớn.

      “Được” chữ ngắn gọn, làm cho cuộc sống của nàng từ đó biến hóa long trời lở đất.

      Mẹ nó, tên này quá phúc hắc rồi, ta muốn phản đối, được ? Nàng ngửa mặt lên trời lệ rơi đầy mặt rống lên. Báo ân cái đầu ngươi, ta đổi ý được ?

      Lời tác giả: Đây là câu chuyện đảo loạn của Bạch xà, rất hài và thoải mái. Nữ chủ là trạch nữ, có điểm kiêu ngạo, có điểm đáng khinh. Còn nam chủ ư? Mọi người cứ xem biết!

      Lời editor: Đây là câu truyện cũ rích về Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh. Tuy nhiên lần này Bạch Tố Trinh là nam. Cho nên là nam cường chứ phải nam thụ như trong truyện nha. Chuyện tình Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh trôi về đâu ? Dĩ nhiên là happy nhưng happy theo kiểu nào?? Muốn biết đọc hết nhé.

    2. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 01:
      Xuyên qua là trừng phạt sao?

      (Lời mụ tác giả: Chương 1 đây rồi, đừng nóng, đừng nóng, đặc sắc ở phía sau, cuộc gặp gỡ kinh thiên động địa của trạch nữ đại và Bạch xà trong truyền thuyết!!!!)

      Khi TV bắt đầu chiếu phim “Truyền Thuyết Bạch Xà” cũng là lúc mọi người biết kì nghỉ hè tới.

      “Em à. Em biết thưởng thức, những thứ này quá vô nghĩa.” Hứa Tiên qua phòng khách, thấy em họ ôm bọc khoai tây chiên xem Truyền thuyết Bạch Xà, dáng vẻ rất thưởng thức, khỏi nguyền rủa câu. Tên của bi ai lại trùng với tên Hứa Tiên. Chính là cái tên tiểu bạch kiểm, vô cùng hèn yếu đáng khinh kia! Cho tới nay, trạch nữ Hứa Tiên của chúng ta rất là khinh bỉ bạn tiểu bạch kiểm Hứa Tiên, cực kỳ khinh bỉ. Chưa đến chuyện giống đàn ông, lại còn là tên mặt trắng có phẩm chất! Có việc gì cũng hô to gọi ‘nương tử, nương tử’, là giống con gà mái quá , quá ghê tởm! Tại sao Tiểu Thanh ban đầu kiếm đâm chết a! Lại có thể ở chùa Kim Sơn tu hành hai mươi năm thành tiên, tiên cái đầu á, nên bị hủy thành tro bụi mới đúng! Trùng tên với nam nhân như vậy là sỉ nhục quá mà. Nhưng bất kể có kháng nghị muốn đổi tên thế nào, cha mẹ cũng đồng ý, nên đành phải chấp nhận.

      “Nào có cái thần tiên cứt chó gì đâu chứ.” Hứa Tiên khinh thường bổ sung.

      “Chị họ, chị coi thường thần tiên, cẩn thận thần tiên trừng phạt chị đó.” em họ nhai khoai tây chiên rất chân thành.

      “Trừng phạt cái đầu em á, em xem ít mấy thứ này thôi, cẩn thận chị cho mẹ em biết, em mê tín thế nào!” Bạn trạch nữ Hứa Tiên nảy sinh oán hận, cướp lấy khoai tây chiên trong tay em rồi quay về phòng mình ăn ngấu nghiến.

      em họ ở phía sau rầm rì oán trách mấy câu, cũng dám chọc , lấy thêm bọc khoai tây chiên nữa mở ra, tiếp tục thưởng thức bộ phim TV.

      Ban đêm nóng bức, người ngủ giường tiếng thở như rán cá, còn tự động hóa cá, lật qua lật lại như bị nướng.

      “Nóng quá, nóng quá, chặt, chặt ….” Hứa Tiên vốn cảm thấy rất nóng nhưng bộ ngực tự nhiên thắt chặt lại, là chuyện gì xảy ra thế?

      “Hán Văn à, tỷ tỷ xin lỗi muội. Ban đầu mẹ quyết định như vậy cũng là vì muốn tốt cho muội, muội đừng nghĩ thông nữa mà.” Tiếng khóc của nữ nhân ngừng vang vọng bên tai .

      Ầm ĩ quá vậy, để cho người ta ngủ à?

      Hán Văn? Cái tên này có chút quen thuộc. phải quen thuộc mà là rất quen thuộc. Đây phải tên tự của cái tên ngốc mặt trắng kia sao?

      Hứa Tiên tức giận nha. Nhóc kia có phải ngứa mông hay , sao lại cho lượng TV lớn như vậy, để cho người ta ngủ sao?

      Hứa Tiên chợt ngồi dậy, định rống lên quát em họ, nhưng vừa mở miệng liền ngây ngẩn.

      Đây phải là phòng ngủ của mình, dám khẳng định. Đồ đạc mang đậm sắc thái cổ xưa, bên cạnh còn có mặc đồ cổ trang khóc.

      Uầy, chắc là nằm mơ. Hứa Tiên lại nằm xuống, lật người chuẩn bị tiếp tục ngủ.

      “Hán Văn, Hán Văn ơi, muội đừng hù dọa tỷ tỷ mà.” mặc đồ cổ trang ngồi bên giường vừa thấy Hứa Tiên phản ứng như thế, vẻ mặt luống cuống, vươn tay nắm lấy bả vai Hứa Tiên lắc rồi lại lắc.

      Lắc đến khi muốn phun ra, Hứa Tiên mới lệ rơi đầy mặt nhận định đây đúng là , phải là nằm mơ, đây là . Đây mới ! Xuyên qua? Mẹ kiếp, mặc dù tại lưu hành tiểu thuyết xuyên , nhưng có nghĩa là thích nha! Cuộc sống có Internet, có trò chơi, có đồ ăn vật, trạch nữ như làm sao mà chịu nổi?

      Hứa Tiên bất đắc dĩ ngồi dậy, vừa định chuyện, lại thấy bộ ngực thắt chặt từng hồi. theo bản năng sờ soạng ngực mình, sau đó giống như bị sét đánh. Ngực đâu? Bộ ngực sóng cả nở nang của mình đâu? 36D đâu, sao giờ lại bằng phẳng thế này. Xuyên qua thành đàn ông ư? thể nào! Hứa Tiên hai mắt tối sầm trực tiếp ngất .

      bên giường thấy thế, lại càng hô to gọi , vội vàng chạy muốn tìm đại phu.

      “Chờ chút….” Giọng của Hứa Tiên yếu ớt truyền đến từ giường.

      “Hán Văn, muội sao chứ? Muội làm sao rồi?” mặc cổ trang như hổ đói vồ mồi, nhào lên, đè đến Hứa Tiên mắt trợn trắng.

      có chuyện gì bị đè như vậy cũng thành có chuyện đấy đại tỷ.” Hứa Tiên vô lực .

      “Hán Văn, muội rốt cục nghĩ thông rồi? Chịu gọi tỷ là tỷ tỷ tức là còn giận nữa rồi đúng ?” cổ trang vui mừng hỏi lại.

      Hứa Tiên trầm mặc, mình còn chưa hiểu truyện gì xảy ra đâu, làm sao mà tiếp lời. Hán Văn? Cái tên này rất quen thuộc, phải là tên tự của tên tiểu bạch kiểm kia sao? Chẳng lẽ nơi này là thế giới trong truyện Bạch xà? Nếu như thế, chẳng phải là bi kịch tới cực điểm sao? Con mẹ nó ! Xuyên qua thành nam nhân phải là điều đau khổ nhất, mà đau khổ nhất là xuyên qua thành kẻ mình ghét nhất.

      Bộ ngực bị thắt chặt, rất khó chịu. Hứa Tiên theo bản năng sờ lên ngực mình, phát ngực quấn từng vòng vải trắng.

      Này! Đây là cái gì? Hứa Tiên phen kinh ngạc, dùng sức sờ soạng tiếp, sau đó là mừng như điên. Có ngực đó, mình có ngực đó, xem ra bị xuyên thành nam nhân rồi. Nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trắng bệch, theo bản năng sờ xuống phía dưới. Hoàn hảo, có, ‘đồ chơi’(là cái ấy của con trai)kia cũng có. Hứa Tiên yên lòng, thân thể này đúng là nữ nhân. Nếu nửa người là nữ nhân, nửa người dưới lại là nam nhân chết mất, , là sống bằng chết!(TNN: hahaha ta chết mất thôi :)))

      mặc cổ trang bên giường chăm chú nhìn loạt hành động kỳ quái của Hứa Tiên, nhưng có mở miệng hỏi, theo nàng thấy, chuyện tình hôm nay đối với Hứa Tiên tạo thành đả kích quá lớn rồi.

      “Này, Hán Văn, muội có đói bụng , tỷ tỷ nấu cho muội chút cháo nha.” mặc cổ trang quan tâm hỏi.

      “A! nha, được.” Hứa Tiên quay đầu, nhìn trước mắt, đờ đẫn gật gật.

      mặc cổ trang rất vui mừng, xem ra Hán Văn nghĩ thông suốt rồi.

      “Hán Văn, đừng giận tỷ tỷ nữa, ban đầu cha mẹ cũng là vì tốt cho muội, cao tăng bảo ngày sinh tháng đẻ của muội tốt, nên mới đem muội nuôi dưỡng như nam tử, muội đừng nóng vội, chờ đến năm hai mươi lăm tuổi, là có thể khôi phục thân phận nữ nhi, đến lúc đó khổ tận cam lai, chúng ta dọn nhà đến nơi mà ai biết chúng ta, tìm mối hôn tốt cho muội. Muội ngàn vạn lần đứng nghĩ quẩn nữa nha.” mặc cổ trang trong lòng vẫn còn sợ hãi khuyên giải.

      “Nha, được.” Hứa Tiên lại đờ đẫn gật đầu, đầu óc giờ phút này rất loạn, vô cùng loạn. cần mình yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

      cổ trang nhàng rời , để lại Hứa Tiên mình ngây ngốc ngồi ở giường, suy nghĩ tất cả những điều bất ngờ này.

      Hung hăng cấu cái lên tay, đau quá. phải là mơ! Nhìn bốn phía, tuyệt đối giống với đồ dùng quen thuộc. vốn là ngủ ngon ở nhà, làm sao lại xuất ở nơi này? Chợt nhớ tới câu kia của em họ ‘chị họ, chị coi thường thần tiên, cẩn thận thần tiên trừng phạt chị đó.’ Hứa Tiên hóa đá rồi, là vậy ….Có phải …Đại khái, có lẽ là thể nào…..

      Mẹ kiếp! Nhưng tàn khốc cho , …..

      Trong truyện Bạch xà, Hứa Tiên là con sao? Chuyện Bạch xà báo ân xảy ra như thế nào? Chẳng lẽ truyền thuyết chỉ là đồ giả? Sờ sờ cằm, Hứa Tiên chợt hiểu ra, vốn là truyền thuyết, phải là . Nhưng mà bây giờ mình xuyên tới, như thế nào đây?

      Cái này , nhưng cha mẹ Hứa Tiên có phải bị thiếu não hay a? Cao tăng nhìn ngày sinh tháng đẻ, mà lại đem con mình nuôi như con trai, còn đến tận năm hai mươi lăm tuổi? Nữ nhân tuổi này ở cổ đại là thành ế ?

      Hứa Tiên nghĩ tới nghĩ lui, đều tìm được logic phù hợp với thực tế, định nằm úp xuống chuẩn bị ngủ. Có lẽ, ngủ giấc trở về thôi!

      Đây là hy vọng xa vời, tuyệt đối là hy vọng xa vời.

      Vừa mới mơ mơ màng màng, đoạn trí nhớ thuộc về xuất . Cái này càng xác định, nơi này là thế giới trong truyện Bạch xà, xuyên qua thành Hứa Tiên, mặc cổ trang vừa rồi chính là tỷ tỷ nàng, Hứa Kiều Dung. Nàng tại mới mười lăm tuổi,vẫn còn học tại trường tư . Nhưng trong nhà đúng là giàu có gì, Hứa Hán Văn muốn tiếp tục học nữa, muốn lãng phí tiền như thế, muốn bỏ học để làm. Hứa Kiều Dung vì chuyện này mà xung đột cùng nàng, nàng kích động rống lên thân nữ nhi cho dù học thi đậu có thể thế nào. Rồi rất hận thân phận nữ nhi của mình, chất vất tại sao lại muốn đem mình nuôi như nam tử. Sau đó quá kích động nên té xỉu, tiếp theo chính là Hứa Tiên – bạn trạch nữ xuyên qua. tại Hứa gia chỉ có Hứa Tiên cùng Hứa Kiều Dung sống nương tựa lẫn nhau, hoàn toàn dựa vào việc Hứa Kiều Dung khâu vá, sửa đồ, giặt đồ cho người ta mà kiếm sống. Có điều, hình như có Tiểu bộ khoái theo đuổi Hứa Kiều Dung, Hứa Kiều Dung dường như vẫn chưa đáp ứng. Xem ra, cách đoạn Bạch xà Bạch Tố Trinh báo ân còn đoạn thời gian nữa.

      Hứa Tiên trong lúc choáng váng, cửa bị đẩy ra, Hứa Kiều Dung mắt đỏ hồng đến, bưng chén cháo.

      “Hán Văn, nếu như muội muốn học nữa tỷ tỷ cũng miễn cưỡng muội.” Hứa Kiều Dung nhàng , “Trước tiên uống chén cháo này, sao đó chúng ta bàn bạc tiếp.”

      Hứa Tiên ngồi dậy, trong lòng thở dài, nhận lấy cháo rồi uống. Thầm nghĩ nếu xui xẻo đến thế giới này, như vậy kế tiếp mình phải làm gì đây? Sống ở đâu yên ở đấy? Có lẽ như em họ , mình đối với thần tiên bất kính cho nên mới xuyên tới nơi này. Ngồi ăn chờ chết, diễn hết kịch bản mình có thể về nhà sao? Cũng biết Bạch xà kia bao giờ xuất .Vấn đề là mình phải bách hợp(ám chỉ đồng tính nữ).Lại nàng kia phải báo ân…, mình cũng thể nào cùng nàng thành thân. Đến lúc đó biết nên cầu nàng cái gì mới tốt đây? Hỏi nàng có thể hay đưa mình quay lại thế giới cũ sao? Phi! được, tìm đường sao? Nếu như nàng biết mình phải là ân nhân của nàng, vậy hỏng bét. Nàng cũng thể biến đá thành vàng, nếu ban đầu trộm ngân khố quan phủ rồi, vậy thể đòi tiền tài. Phải làm sao cho nàng báo được ân, cái vở kịch này mới có thể xong a. Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tiên cũng nghĩ ra được kết quả.

      “Hán Văn, nếu muội học nữa, vậy muốn làm gì?” Hứa Kiều Dung quan tâm hỏi.

      Hứa Tiên uống xong ngụm cháo cuối cùng, cầm chén đưa cho Hứa Kiều Dung, suy tư, theo đúng kịch bản mà , như vậy hẳn là mình học y? Lại còn thích hợp ra vẻ tôn kính với thần tiên đúng ? Nghĩ thế khóe miệng Hứa Tiên có chút co giật.

      “Muội muốn học y.” Hứa Tiên cân nhắc trước sau, mở miệng .

      Hứa Kiều Dung sửng sốt, cuối cùng vẫn đồng ý. Sau đó nghĩ xem làm sao chuẩn bị để Hứa Tiên học y.

      “Được, tỷ tỷ đáp ứng muội. Nhưng mà phải học cho tốt giỏi nhé.” Lòng Hứa Kiều Dung có chút chua xót, ra học giỏi rồi sao? Hán Văn là nữ giả nam trang, sau này đường khó khăn cỡ nào, nàng biết hơn bất kì ai.

      “Vâng.” Hứa Tiên đáp tiếng, nhìn trong mắt Hứa Kiều Dung có phân vân, đáy lòng than thở. Lại thấy hận cái tên gọi là cao tăng kia, bói cái gì mà ngày sinh tháng đẻ, làm cho phức tạp như thế.

      Hứa gia khốn khó, nên Hứa Kiều Dung đến ngày thứ ba mới thu xếp thỏa đáng được chuyện này. Sau đó đưa Hứa Tiên đến tiệm thuốc học y. ra nhìn Hứa Kiều Dung mỗi ngày mệt nhọc như vậy, Hứa Tiên cũng đành lòng. Ở cổ đại kiếm sống nuôi nhà như thế, là chuyện vô cùng khó khăn gian khổ. Bây giờ trở thành “đệ đệ” của Hứa Kiều Dung, vậy cũng nên nghĩ xem có biện pháp gì cải thiện cuộc sống chút hay .

      “Ừm, Vương đại nương, cho hai cái bánh bao, to chút nhé.” Hứa Tiên sáng sớm bị Hứa Kiều Dung vội vàng đưa đến tiệm thuốc, lúc này ánh mắt mông lung dừng trước cửa hàng bánh bao, móc ra bốn đồng tiền mua bữa sáng cho mình.

      “Được.” Vương đại nương đem hai cái bánh bao bỏ vào túi giấy đưa cho Hứa Tiên, “Lần sau lại tới nữa nha.”

      “Được được.” Hứa Tiên cắn bánh bao có chút mơ hồ đáp lời. Bánh bao ăn trong miệng ngon, Hứa Tiên thỏa mãn nheo mắt lại, ây ây, thực là ngon quá . Nhìn lớp vỏ bánh, nhào bột đủ mềm, thịt heo này, tuyệt đối phải thịt mỡ.

      lúc Hứa Tiên rung đùi đắc ý chuẩn bị đến tiệm thuốc, ở bên Tây Hồ, xuất hai tuyệt thế mỹ nam. bạch y phiêu phiêu, bên hông là thanh bảo kiếm khắc hoa văn cổ xưa, vừa nhìn biết phải vật phàm. Chẳng qua là khuôn mặt tuấn mỹ của tầng hàn khí che phủ, làm cho người ta sinh ra loại cảm giác ‘chớ đến gần’. Mà bên cạnh công tử áo xanh tuấn mỹ, đôi mắt đẹp an phận nhìn xung quanh. Hai người có bề ngoài xuất chúng như thế, dĩ nhiên hấp dẫn ít ánh mắt của người khác. Bây giờ chính là mùa du hồ, người đường liên tiếp quay đầu nhìn bọn họ. Thậm chí có ít táo bạo làm bộ như cẩn thận làm rớt khăn lụa xuống trước mặt hai người để gây chú ý, nhưng hai người vẫn trực tiếp nhìn.

      ———————————————

      (TNN: Vì chương này dính đến phần đại nên ta dùng nhiều xưng hô đại hơn cho Hứa Tiên tỷ. Sang chương sau đổi toàn bộ sang văn cảnh cổ đại ^^)
      Snow thích bài này.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 02:
      Nàng là nữ nhi.

      “Bạch đại ca, người huynh muốn tìm, ở nơi này?” Công tử áo xanh nghi ngờ hỏi.

      “Ừm.” Mỹ nam áo trắng lạnh nhạt trả lời, cũng gì nữa.

      “Làm sao tìm được đây, nhiều người như vậy.” Công tử áo xanh nhăn lại đôi mày liễu xinh đẹp, có chút kiên nhẫn.

      Mỹ nam áo trắng gì, nhưng mắt sáng như đuốc nhìn phía cầu Đoạn.

      cây cầu , có thiếu niên gầy yếu miệng cắn bánh bao, hăng hái bừng bừng nhìn cảnh đẹp Tây Hồ. cần phải , thiếu niên này, chính là Hứa Tiên rồi.

      “Chậc chậc, nhìn cảnh sinh thái này đẹp nha.” Hứa Tiên cắn bánh bao cảm thán cảnh đẹp trước mắt. là đẹp, đẹp vô cùng. Ở xã hội đại, cảnh đẹp căn bản cũng bị ô nhiễm. khi khai phá bị phá hủy, hết khăn giấy, tàn thuốc lá, cả vỏ chai nước suối. Ngay cả Trường Thành(Vạn Lý Trường Thành)cũng là mớ hỗn loạn kinh tởm. Vừa sang mùa hè liền tỏa ra từng trận hôi thối, có người còn đem đó thành nơi phóng uế bừa bãi. sường núi cần phải , khắp nơi đều là rác thải trắng xóa. Mà cảnh đẹp trước mắt hoàn toàn bất đồng, đây mới là lục thủy(nước xanh)chứ, nhìn ngắm khiến cho lòng người thoải mái và hạnh phúc.

      Hứa Tiên ngắm phong cảnh, lại biết mình cũng thành phong cảnh trong mắt người khác.

      Công tử áo xanh nhìn theo ánh mắt của mỹ nam áo trắng, cũng nhìn thấy người cây cầu , muốn mở miệng hỏi gì đó. Mỹ nam áo trắng chớp mắt vung tay cái, trong trung trước mặt liền xảy ra biến hóa quỷ dị, xuất cảnh tượng chỉ có hai người mới có thể nhìn. Chỉ thấy thiếu niên gầy yếu cây cầu kia ngừng biến hóa, biến hóa, cuối cùng biến thành mục đồng.

      “Là .” Mỹ nam áo trắng câu nhàn nhạt, thu hồi phép thuật.

      “Người nọ chính là người Bạch đại ca huynh muốn tìm?” Công tử áo xanh kinh ngạc hỏi.

      Mỹ nam áo trắng vẫn lời ít ý nhiều như cũ: “Phải”. Dứt lời liền về trước, muốn về phía cây cầu.

      Công tử áo xanh theo sát phía sau. Bây giờ ở phàm trần, thể tùy ý sử dụng phép thuật, nếu trực tiếp bay qua là tốt rồi, sao cần phải bộ như bây giờ?

      Nhưng mà khi hai người tới cầu, còn thân ảnh của thiếu niên gầy yếu kia nữa.

      đâu rồi?” Công tử áo xanh thầm, nhìn ngó trước sau, nhưng vẫn có thấy thân ảnh thiếu niên kia đâu.

      Mỹ nam áo trắng có lên tiếng, xuống cầu, bên hồ.

      Mà Hứa Tiên chút rồi dừng, đường tới Khánh Dư Đường của Vương viên ngoại. Hôm qua gặp Vương viên ngoại này, bộ dạng mập mạp, lại rất hiền lành. Nàng trước hết học bán thuốc, sau đó học nghề y. ra , Hứa Tiên với Hứa Kiều Dung muốn học y chỉ là bởi vì nàng nghĩ phải theo cái gọi là kịch bản kia, mà là nàng vốn học trung y. Phải biết rằng, Tây y đại chỗ nào cũng có, mà trung y ngày càng xuống dốc. Ở bệnh viện ngồi khám căn bản cũng là lão trung y rồi, người học trung y quá ít. Mà Hứa Tiên cố tình lại chính là đóa hoa hiếm thấy này. Nguyên nhân rất đơn giản, vì nàng lười! Bệnh nhân tìm trung y lại ngày càng ít, cho nên làm cũng như . Như kiểu làm ba ngày nghỉ ngơi ngày, thời gian ở bệnh viện cùng ở nhà hai hòa làm . làm toàn bộ cuộc sống ở nhà của nàng là đồ ăn vặt, máy tính, chơi game.

      Đến Khánh Dư Đường, thấy Vương Viên ngoại, sắc mặt đổi vuốt đuôi(nịnh nọt, tâng bốc)vài cái, trêu trọc khiến cho ánh mắt Vương viên ngoại híp thành đường, lúc này mới tới quầy, cùng học đồ(người học)khác học bắt đầu việc ngày hôm nay. Có học đồ họ Lý, vốn là có chút địch ý với Hứa Tiên, nhưng mà sau khi Hứa Tiên cùng nhăng cuội mấy câu, lại còn tỏ vẻ chờ hết bận mời cơm vân vân, liền trở thành huynh đệ.

      “Lý đại ca, tay huynh đúng là lợi hại, dùng tay mà bốc đúng hai lạng.” Hứa Tiên nhìn Lý học đồ ước lượng dược liệu, nghiêm trang vuốt mông ngựa.

      “Ha hả, đây là chút trò vặt thôi, chờ đệ thuần thục, đệ cũng có thể.” Lý học đồ rung đùi đắc ý, tâm tình vô cùng vui sướng. Đây là tiểu nhân vật sao, cũng có tiểu nhân vật kiêu ngạo phải sao? Hứa Tiêm vuốt mông ngựa nếu kèm theo vẻ mặt nịnh hót, sợ là chịu nổi. Vấn đề là Hứa Tiên rất thành khẩn đó nha, điều này làm cho vô cùng hưởng thụ.

      Khánh Dư Đường làm ăn rất tốt, phu nhân của đại phu cùng Lý học đồ, cộng thêm Hứa Tiên cũng bận rộn cả ngày.

      “Hứa Tiên này, hôm nay vất vả cho ngươi.” Hôm nay Hứa Tiên rất tích cực học tập, biểu ban đầu như thế, làm cho Vương viên ngoại rất hài lòng, cho nên trước lúc “tan việc”, tới động viên hai câu.

      vất vả, vất vả.” Hứa Tiên khiêm nhường từ chối, “Chúng tôi là người trẻ tuổi, nên học tập nhiều, chịu chút vất vả.”

      Chậc chậc, nhìn thanh niên tiến bộ này, Vương viên ngoại hài lòng vuốt vuốt râu mép, trong lòng thầm gật đầu.

      Cùng Lý học đồ ra cửa, Hứa Tiên vung tay lên : “, Lý đại ca, chúng ta ăn vặt chút .”

      “Hắc hắc, hôm nay ta có việc rồi để hôm khác .” Lý học đồ cười có chút rực rỡ, có chút nhộn nhạo.

      “Ôi, Lý đại ca, hoa đào của huynh lại nở rồi có phải hay ?” Hứa Tiên vừa nhìn cái nụ cười nhộn nhạo kia, liền biết là có chuyện tốt, lên tiếng trêu ghẹo.

      Lý học đồ hơi nhăn nhó: “Bát tự còn chưa có viết đâu.”

      “Vậy chính là có hy vọng rồi. Được, tiểu đệ ta cũng làm trễ nải thời gian của Lý đại ca nữa, nhanh .” Hứa Tiên cười lên. Xưng ca gọi đệ có thứ tự. Đứa này nhập cuộc cũng phải nhanh bình thường a.

      Sau khi cùng Lý học đồ tách ra, lúc này Hứa Tiên mới từ từ dạo, tản bộ về nhà. Ngày thứ nhất trong kiếp học đồ dễ dàng.

      Sau khi về đến nhà, Hứa Kiều Dung làm cơm xong đợi nàng. Còn chưa kịp ngồi xuống, Hứa Kiều Dung bùm bùm tuôn ra chuỗi dài quan tâm, hỏi nàng ở tiệm thuốc có quen , học được cái gì, cùng mọi người ở chung có tốt … Nhìn vẻ mặt ân cần của Hứa Kiều Dung, Hứa Tiên trong lòng ấm áp, ở nơi dị giới xa lạ này, có người quan tâm mình như vậy tốt.

      Đồ ăn bàn rất đơn giản, ở giữa mâm chỉ có món mặn, Hứa Kiều Dung ngừng gắp toàn bộ thịt bên trong cho Hứa Tiên, còn nàng ăn rau.

      “Tỷ, tỷ cũng ăn .” Hứa Tiên đành lòng, gắp khối thịt bỏ vào trong chén của nàng.

      Hứa Kiều Dung lại đem thịt gắp lại vào chén cho Hứa Tiên: “Muội còn tuổi lớn, muội cứ ăn .”

      Hứa Tiên nhàng than thở, cuộc sống nghèo khó này phải cải thiện như thế nào đây? Nhớ TV, từ khi Hứa Kiều Dung bị bắt lập gia thất cùng mục đầu kia cuộc sống mới coi như khá hơn, mục đầu kia hình như gọi là Lý Công Phủ? Người nọ tính tình có vẻ tệ, phải tìm cơ hội tác hợp cho Hứa Kiều Dung mới được.

      Mà lúc này bên bờ Tây Hồ, mỹ nam áo trắng yên lặng đứng dưới gốc cổ thụ, mặt trời ngả về tây, y như bức tranh hoàn mỹ khiến lòng người khiếp đảm. Công tử áo xanh đứng cách đó xa, nhìn mặt hồ chán đến chết, thầm: “Tiểu tử kia nơi nào rồi? Làm sao tìm ngày rồi cũng thấy bóng người. Nhanh chóng báo ân xong còn trở về tu luyện nữa a.”

      “Đại ca, làm sao huynh báo ân được đây? Quan đại sĩ thế nào vậy?” Công tử áo xanh nhịn được mở miệng hỏi.

      “Đây là lần thứ hai mươi tám đệ hỏi như vậy rồi.” Mỹ nam áo trắng nhàn nhạt phun ra câu như vậy.

      Công tử áo xanh tiếp tục uể oải, hai mươi tám lần sao? Còn tưởng mới là lần thứ hai mươi bảy chứ, lại nhớ nhầm nữa à. Mỗi lần hỏi như vậy, đại ca cũng có trả lời. Điều này làm cho càng thêm tò mò.

      “Túc thế nhân duyên(nhân duyên từ xưa).” Mỹ nam áo trắng bỗng nhiên hừ lạnh tiếng.

      “Cái gì?” Công tử áo xanh giống như bị lửa đốt mông nhảy dựng lên, “Túc thế nhân duyên? đùa gì vậy đại ca, ân nhân của huynh là nam nhân nha, nam nhân đấy!”

      Mỹ nam áo trắng thèm để ý đến công tử áo xanh, mà chậm rãi về phía trước. Trong đầu bỗng xuất cảnh tượng đáng ghét mấy ngày trước.

      đài hoa sen, hiền hòa xinh đẹp tưởng nổi, vẻ mặt chính khí(quang minh chính đại): “Bạch Tố Trinh, trần duyên của ngươi chưa dứt, sao có thể đứng vào hàng Tiên ban(hàng ngũ tiên nhân)?”

      Bạch Tố Trinh vẻ mặt hờ hững, nhìn Quan ngồi nghiêm chỉnh đài hoa sen lời nào.

      “Khụ, khụ….” Quan bị hờ hững nhìn soi mói tới mức chịu được nữa, giả ho hai tiếng, “Ngươi còn thiếu người ta ân tình, trả rồi hãy .”

      đâu tìm?” Bạch Tố Trinh tích chữ như vàng.

      “Tới bên Tây Hồ tìm.” Quan giả bộ bí hiểm câu như vậy.

      “Cụ thể.” Giọng Bạch Tố Trinh càng lạnh hơn.

      Quan nghĩ trong lòng muốn phát hỏa đánh . Tên khốn kiếp này, lại chảnh như vậy, đây là thái độ cầu người sao? Nếu như nhìn phía có người, Lão tử đánh chết …..

      “Nha.” Bạch Tố Trinh hờ hững kêu lên tiếng rồi xoay người ngay.

      “Ngươi phá lệ câu cảm ơn chết à?” Quan ở phía sau cắn môi giọng thầm . Nếu phải người nọ dặn dò mình chiếu cố chút, mình cũng thèm để ý cái tên Bạch xà ngông cuồng này đâu.

      “Hửm?” Bạch Tố Trinh dừng bước, xoay đầu lại.

      “Ha hả, ha hả, có chuyện gì. Ngươi nhanh báo ân , chờ ngươi chấm dứt đoạn túc thế nhân duyên này, có thể quy y tam bảo(Phật, pháp, tăng)rồi.” mặt Quan lại đổi về nụ cười hiền hòa chính khí.

      Bạch Tố Trinh nhìn Quan chút, chuyện, xoay người rời , nhưng mà khóe miệng hơi động chút, cúi đầu truyền tới câu trong khí: “Nam ra nam, nữ ra nữ.”

      Lời vừa rơi xuống, thân ảnh của Bạch Tố Trinh cũng biến mất.

      “Ta xiên!” Quan rốt cục cũng tức giận, từ đài hoa sen đứng lên, cầm lọ tịnh bình(cái lọ sứ có cắm cành liễu đó)trong tay xông lên.

      “Đại sư, bình tĩnh, bình tĩnh ạ!” Đồng tử bên cạnh vội vàng ngăn cản Quan . Trong lòng nhịn được mà oán giận cái tên Bạch Tố Trinh vừa rời kia, làm sao lại đâm chúng chỗ đau của Quan ? Quan ra có giới tính, nửa là nữ, nửa dưới lại….(cái này các bạn tự liên tưởng =D)

      . . . . . . . . . . . .

      “Đại ca, tiểu tử kia, , ân nhân của huynh là nam nhân. Huynh muốn báo ân như thế nào?” Giọng ồn ào của công tử áo xanh cắt đứt suy nghĩ của Bạch Tố Trinh, gấp gáp gào rống lên, “ đùa gì vậy, là nam nhân đấy, huynh chẳng lẽ muốn….” Nếu bị đè ở phía dưới, những lời này công tử áo xanh chưa kịp ra nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tố Trinh, sáng suốt vội đem câu này nuốt vào bụng.

      “Nàng là nữ nhi.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng ra câu.

      “Nữ, nữ nhi?” Công tử áo xanh thấp giọng hô, “Nhưng mà đệ nhìn mặc nam trang, ta còn tưởng là nam chứ. Ừm, là nữ nhân tốt rồi, vậy tốt rồi.” Công tử áo xanh yên lòng.

      Nhưng vừa mới yên lòng lại liền nhíu mày khinh thường : “Là nữ nhân sao? Túc thế nhân duyên? Chẳng lẽ đại ca huynh muốn cưới phàm nhân?”

      khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Tố Trinh lộ vẻ gì nhưng cũng gì.

      “Nếu , chúng ta trước tìm được nàng, cho nàng chút tiền, cứ báo ân như vậy là tốt rồi. Hoặc là xem nàng cần những thứ gì, chúng ta nghĩ biện pháp để thỏa mãn nàng . Làm sao lại có thể để đại ca huynh kết nhân duyên với phàm nhân đây?” Khẩu khí công tử áo xanh vô cùng khinh thường, trong mắt , loài người chính là đê tiện, là giun dế mà thôi.

      Bạch Tố Trinh gì, ánh mắt lạnh lẽo lên tia sáng, ngầm chấp nhận lời của công tử áo xanh.

      Lời Editor:Thực ra trong này Quan phi giới tính cũng sai ^^. Vì theo Phật giáo của Ấn Độ tất cả vị Bồ Tát đều là nam nhân kể cả Quan . Còn khi đến Trung Quốc và Việt Nam lại thành Quan là nữ.
      Snow thích bài này.

    4. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 03:
      Đại lừa gạt Pháp Hải.

      Sáng sớm hôm nay, sau khi Hứa Tiên rời giường rửa mặt xong, liền ngồi trước gương làm dáng. “Chậc chậc, ra mặc dù thân thể này ngực có chút, nhưng tướng mạo cũng tệ lắm.” Hứa Tiên tự luyến(tự sướng)vuốt mặt, nhìn người trong gương. Người trong gương cũng coi như là giai nhân thanh tú, cho dù mặc nam trang cũng là cực phẩm tiểu thụ…A! Phi! đúng, mặc nam trang vào phong độ phiêu phiêu, tao nhã lịch mới đúng. Sờ khắp mặt, Hứa Tiên lại có chút tiếc nuối sờ lên bộ ngực, rồi nhịn được mà than thở. Trước kia mình là 36D đấy, tại chỉ còn đôi bánh bao vượng tử(ám chỉ mấy bạn ngực ) bé. Nhưng mà, xem ra, còn có thể lớn hơn, bây giờ đúng lúc tuổi phát triển. Có điều cứ quấn ngực chặt như thế, ảnh hưởng đến trổ mã nha. Hứa Tiên suy nghĩ chút, đem vải quấn ngực nới lỏng chút ít, tìm y phục rộng rãi thay, lúc này mới nhìn người trong gương gật đầu thỏa mãn .

      “Hán Văn ơi, Hán Văn!” Hứa Kiều Dung déo dắt kêu gọi ở bên ngoài, “Nên đến Khánh Dư Đường rồi.”

      “Biết rồi, tới đây.” Hứa Tiên cũng đáp lại câu.

      Ra cửa trước, Hứa Kiều Dung dặn dặn lại lúc, đơn giản chỉ bảo nàng đường phải chú ý an toàn này, đến Khánh Dư Đường phải tôn tính Vương viên ngoại này, phải cố gắng học tập này và vân vân…Hứa Tiên có chút kiên nhẫn, nhất nhất đáp ứng. Sau khi cha mẹ hai người mất sớm, Hứa Kiều Dung chính là vừa làm cha vừa làm mẹ rồi, cực khổ thế nào cần phải . Điểm này Hứa Tiên vô cùng hiểu, chung đụng mấy ngày qua nàng cũng rất có hảo cảm với Hứa Kiều Dung.

      “Được rồi, tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng. Muội cũng còn nữa, biết tự chăm sóc mình rồi. Tỷ đừng vất vả quá, chờ muội có tiền…Nha, chờ muội có tiền rồi, nhất định cho tỷ cuộc sống tốt.” Hứa Tiên đổi thành giọng văn vẻ, an ủi Hứa Kiều Dung. nghiệp, tình , tiền tài và mỹ nữ ra là cùng ý tứ, nhưng nghệ thuật chuyện chính là ở chỗ này. Phía trước vĩ đại, phía sau tục khí. Cho nên Hứa Tiên sáng suốt sửa lại lời. Mà lời này càng làm cho Hứa Kiều Dung vui mừng dứt, nước mắt cũng bắt đầu điên cuồng rơi xuống.

      Tạm biệt Hứa Kiều Dung xong, Hứa Tiên ra cửa. Như cũ qua cửa hàng bánh bao mua hai cái, vừa vừa gặm về phía Khánh Dư Đường.

      Tới bên ven Tây Hồ, giờ phút này có rất nhiều du khách. Hứa Tiên ngáp cái, đè nén nước mắt muốn chảy ra ở khóe mi. Cuộc sống cổ đại buồn chán, buổi tối có Internet, có trò chơi để chơi, mới còn sớm leo lên giường ngủ. Nhưng mà, mấu chốt là ngủ được! Suy nghĩ lung tung suốt buổi tối cho nên buổi sáng mới uể oải như vậy.

      lúc Hứa Tiên mơ màng, bóng người bỗng nhiên xuất trước mặt nàng, chặn đường của nàng lại. Nàng híp mắt, thấy cái đầu trọc sáng bóng. Đầu trọc?

      “A di đà Phật, tiểu tăng thấy ấn đường của thí chủ biến thành màu đen rồi, sắp tới có tai họa ập xuống đó….” Đầu trọc chuyện, hơn nữa vừa mở miệng cũng phải là lời tốt đẹp gì.

      Hứa Tiên trừng mắt nhìn người trước mặt, ừm, là hòa thượng, còn là hòa thượng trẻ tuổi lớn lên nhìn rất khá. Thân mặc chiếc áo cà sa màu vàng rực rỡ, tay phải cầm thiền trượng, tay trái cầm chén vàng, vẻ mặt bí hiểm nhìn Hứa Tiên.

      “Ngừng ngừng ngừng!” Hứa Tiên khoát tay ngăn tên hòa thượng trước mặt lại trước khi tiếp tục thao thao bất tuyệt.

      “Thí chủ, ta và ngài gặp nhau tức là có duyên, tiểu tăng nguyện vì thí chủ hóa giải tai họa này, chỉ cần thí chủ….” Hòa thượng trẻ tuổi tuấn vừa mở miệng.

      “Câm mồm! Ngươi là Đường Tăng à, suốt ngày vo ve vo ve….” Hứa Tiên bị ầm ĩ đến nhức đầu, mở miệng quát đối phương ngừng ngay lại. Đây chính là buôn thần bán thánh, điển hình lừa đảo đó a!

      “À, tiểu tăng pháp danh Pháp Hải, phải là Đường Tăng.” Hòa thượng đẹp trai trước mặt đáp lại câu như vậy.

      Hứa Tiên trong nháy mắt hóa đá, Pháp Hải? Pháp Hải?!!

      “Thí chủ, những ngày gần đây có phải có cảm giác lao lực tiều tụy hay ? Đó là bởi vì tai họa sắp đến, chỉ cần thí chủ quyên góp hai lượng tiền nhan khói, tiểu tăng nhất định có thể giúp thí chủ gặp dữ hóa lành.” Pháp Hải thao thao bất tuyệt .

      “Ta phi!” Hứa Tiên rốt cục cũng thoát khỏi trạng thái hóa đá, vẻ mặt thể tin nhìn tên hòa thượng lừa bịp đẹp trai trước mặt. Mẹ nó! Pháp Hải còn trẻ như vậy sao? Pháp Hải đẹp trai như vậy sao? Pháp Hải là tên đại lừa đảo ‘chém gió’ như vậy sao? Đây là cái dạng thế giới gì vậy?

      “Thí chủ, chỉ cần hai lượng bạc….” Pháp Hải còn thao thao bất tuyệt giết hại lỗ tai của Hứa Tiên.

      Còn Hứa Tiên lại cúi đầu nhìn mặt đất tìm kiếm.

      “Thí chủ, ngài tìm cái gì vậy?” Pháp Hải có chút nghi ngờ hỏi.

      “Ta tìm gạch.” Hứa Tiên đáp lại.

      “Tìm gạch làm gì?” Pháp Hải càng thêm nghi ngờ.

      “Để đập ngươi.” Hứa Tiên ngẩng đầu, thâm độc .

      “Này, thí chủ, mặt ngài đầy hồng quang, ngũ quan đoan chính, là tướng đại phú đại quý, đợi thời gian, nhất định thăng chức rất nhanh…” Pháp Hải nghiêm trang .

      “Nhanh tránh sang bên.” Khóe miệng Hứa Tiên co giật nhìn tên lừa đảo trước mặt, nhịn được mà suy đoán hành động của . Đây chính là cao tăng đắc đạo Pháp Hải? Đây chính là Pháp Hải trụ trì Kim Sơn Tự? Đây chính là Pháp Hải pháp lực cao thâm náo loạn với Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh? Ông trời ơi, mang sét tới đánh chết ta !

      Nhìn bóng lưng Pháp Hải rời , Hứa Tiên thẫn thờ hồi lâu.

      “Thí chủ, tiểu tăng thấy ấn đường ngài biến thành màu đen, xin hỏi gần đây có phải lao lực quá sức hay …” Nhìn Pháp Hải lại ngăn cản người đường, diễn lại lời vừa rồi, Hứa Tiên vô lực muốn nôn rồi.

      Mặc dù tính tình Pháp Hải này khiến Hứa Tiên chấn động rất lớn, nhưng Hứa Tiên hiểu được đạo lý. thương tính mạng, tránh xa Pháp Hải. Ở trong TV tên Pháp Hải này làm hại nhà Hứa Tiên rất bi thảm.

      Nghĩ tới đây, Hứa Tiên tăng nhanh tốc độ rời .

      Qua cầu Đoạn, lúc này mới bước chậm lại.

      Trong đình phía trước cách đó xa, hai nam tử tuyệt mỹ nhìn Hứa Tiên đến gần bọn họ. Bạch Tố Trinh vẫn thân bạch y phiêu dật như cũ, nhiễm bụi trần, vẻ mặt tuấn mỹ vẫn có biểu tình. Mỹ nam áo xanh còn lại cau mày nhìn Hứa Tiên đến gần, thấy Hứa Tiên có chút hình tượng nào há hốc mồm ngáp cái, khinh bỉ trong mắt càng đậm.

      “Phải bắt chuyện với nàng thế nào đây?” Giọng công tử áo xanh có chút buồn bực hỏi. cũng tới nhân gian sống thời gian, biết được chút đạo lý thế tục. Hiểu rằng nếu như đột ngột lên tiếng chào hỏi, dù ngươi có mong muốn gì, mười phần đối phương cũng coi ngươi là kẻ điên.

      Bạch Tố Trinh trả lời, mà chợt vung tay lên, chiếc câm cài lấp lánh rơi xuống bên chân Hứa Tiên.

      “Đại ca, ngón đòn này của huynh là lợi hại nha.” Công tử áo xanh khỏi lên tiếng than thở. Làm như vậy, thứ nhất có thể bắt chuyện, thứ hai có thể thử dò xét xem tiểu tử này có phải kẻ tiền hay . Nếu là kẻ tiền dễ giải quyết hơn nhiều.

      Vẻ mặt Bạch Tố Trinh lạnh nhạt, để ý đến công tử áo xanh than thở, mà quan sát nhất cử nhất động của Hứa Tiên cách đó xa.

      Lúc này Hứa Tiên rung đùi đắc ý tới, đột nhiên cảm giác được dưới chân có cái gì rơi vào, cúi đầu nhìn, là trâm cài sáng loáng.

      “Ai nha!” Hứa Tiên cúi người xuống đem cây trâm cài tinh mỹ(đẹp đẽ tinh tế)dưới chân nhặt lên, cau mày nhìn trâm cài trong tay. Trâm cài này tỉ lệ tồi, chế tác rất tinh xảo, thoạt nhìn cũng rất đáng giá. Con ngươi Hứa Tiên nhấp nháy, biết suy nghĩ gì. Công tử áo xanh có chút thất vọng, bởi vì Hứa Tiên có nhặt lên rồi lập tức tham lam nhét vào trong ngực.

      Đúng lúc đó, Bạch Tố Trinh chậm rãi đến, nhìn Hứa Tiên sững sờ, đạm mạc câu: “Trâm này là của ta.”

      Hứa Tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn người chuyện trước mặt. Vừa nhìn ràng dung mạo vô cùng kinh hãi. Mỹ nam! Soái ca! Làm người ta chấn động, tuyệt đại tao nhã(hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị), a nha nha, còn có cái từ gì có thể hình dung nữa đây? Hứa Tiên vốn từ nghèo nàn, chỉ ngây ngốc nhìn người trước mặt ra lời. Mới vừa rồi Pháp Hải cũng rất đẹp trai, nhưng mà thân mặc áo cà sa, vẻ mặt lừa đảo, lại còn ầm ĩ, sớm đem vẻ đẹp trai kia tàn phá đến hầu như còn mống rồi. Mỹ nam trước mắt lại giống vậy, phiêu dật như thế, giống kẻ phàm.

      “Này, đại ca của ta cùng ngươi chuyện đấy, trâm này chính là của chúng ta làm rơi.” Công tử áo xanh cau mày khó chịu lên tiếng, nhìn bộ dạng ngẩn người kia của Hứa Tiên, trong lòng càng thêm khó chịu.

      Lại là mỹ nam? Ánh mắt Hứa Tiên dời về phía công tử áo xanh vừa chuyện bên cạnh. Song nhìn thấy trong mắt người này đầy vẻ khinh bỉ, Hứa Tiên liền nhướng mày, thu hồi tâm tư nhộn nhạo. Fuck(nguyên văn của chị tác giả)! Vội cái gì mà vội? Lòng cái đẹp ai mà chả có, chỉ là thấy hai người trước mặt lớn lên tệ, thưởng thức chút mà thôi, đúng tự cho mình là siêu sao chắc? Trạch nữ Hứa Tiên này, mặc dù hay hi hi ha ha, nhưng cũng phải là sắc nữ, cũng có thói quen đem mặt nóng dán mông lạnh của người ta.(ý là phải nhiệt tình nịnh bợ kẻ coi thường mình)

      “Của các ngươi? Có chứng cứ gì chứng minh là của các người làm rơi? người hai đại nam nhân làm sao lại mang theo trâm cài?” Hứa Tiên phe phẩy trâm cài trong tay, còn lấy ánh mắt khinh bỉ khinh thường .

      “Ta là của chúng ta, đương nhiên là của chúng ta.” Công tử áo xanh thấy thái độ của Hứa Tiên đột ngột thay đổi, có chút kinh ngạc, song ngoài miệng cũng buông tha .

      “Ta lại đây là trâm cài của tỷ muội kết bái của con của muội muội của bác cạnh nhà ta làm rơi, ta nhặt được chuẩn bị trả lại đó.” Hứa Tiên phun ra đoạn thuận miệng như vậy, nhìn nam tử áp xanh há mồm định cái gì. Hứa Tiên liền tranh trước chặn họng , “Ta vậy đương nhiên là vậy.”

      “Ngươi!” Công tử áo xanh có khi nào gặp qua người miệng lưỡi sắc bén như vậy. chút phản ứng cũng kịp, giương mắt nhìn Hứa Tiên.

      trâm cài có khắc chữ Bạch.” Bạch Tố Trinh lúc này mới lạnh lùng phun ra câu.

      Hứa Tiên cúi đầu nhìn trâm cài, à há, quả nhiên có chữ Bạch.

      “Ta họ Bạch.” Bạch Tố Trinh nhanh chậm ném thêm ra câu trả lời ngắn gọn nữa.

      là của ngươi?” Hứa Tiên phe phẩy trâm cài, nghi ngờ hỏi. Nhưng mà, trong lòng có cảm giác, cảm thấy có cái gì đó đúng, rốt cuộc là chỗ nào là lạ đây? Cảnh tượng này hơi hơi có chút ấn tượng nha.

      “Đương nhiên là của đại ca ta.” Công tử áo xanh lúc này mới khí thế .

      “A, của ngươi, vậy trả lại cho ngươi.” Hứa Tiên tiện tay ném trâm cài trong tay về phía Bạch Tố Trinh, sau đó lắc đầu, dứt khoát câu “tạm biệt” rồi rời . Hai người này đẹp trai đẹp trai , nhưng phải là ‘món ăn’ ưa thích của nàng. Môt tên mặt liệt lãnh đạm như núi băng, tên nhìn nàng tràn đầy khinh bỉ. Ta cũng là người có chí khí, soái rất giỏi sao, cắt! Hứa Tiên trong lòng khó chịu thầm nhủ.

      “Này!” Công tử áo xanh choáng váng, nhìn bóng lưng Hứa Tiên có chút biết làm sao? Chuyện cứ như vậy là xong? Hai mục đích ban đầu mới miễn cưỡng đạt được cái, là làm quen rồi, nhưng mà giống như đến nơi đến chốn a. Về phần tiền, nhìn chưa ra ‘’ rốt cục có hay đây.

      Hứa Tiên đối với tiếng gọi kia mắt điếc tai ngơ, tiếp tục về phía trước.

      Bạch Tố Trinh đứng yên tại chỗ, cầm trâm cài trong tay, nhìn bóng lưng Hứa Tiên dần dần biến mất, cũng biết suy nghĩ cái gì.
      Snow thích bài này.

    5. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Chương 04:
      Mứt quả trong truyền thuyết.

      Hứa Tiên đường, trong đầu vẫn cứ hồi tưởng lại màn vừa rồi. màn kia, thế nào cũng cảm thấy có chút ấn tượng, tại sao vậy chứ?

      Làm rơi trâm cài? Người nọ họ Bạch?

      áo trắng, áo xanh. . . . . .

      A a a a! Hứa Tiên đột nhiên đứng lại, hoàn toàn hóa đá.

      màn này, phải là màn kinh điển trong TV, Bạch xà và Thanh xà thử dò xét nhân phẩm của Hứa Tiên sao? Dùng pháp thuật làm trâm cài rơi xuống trước mặt Hứa Tiên, để Hứa Tiên nhặt được, xem Hứa Tiên xử lý thế nào. Kết quả Hứa Tiên nhặt được của rơi liền hỏi hết nương này đến đại thẩm nọ xem có phải trâm này của các nàng làm rơi hay . ra càng nhìn càng thấy Hứa Tiên giả tạo. Nhưng sau đó càng khiến người ta câm nín hơn chính là Bạch Tố Trinh kia từ đó lại nhận định nhân phẩm Hứa Tiên, thâm tình dời.

      Hai mỹ nam kia là Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh? Có lầm hay vậy? Bạch xà cùng Thanh xà lại là nam nhân! Hứa Tiên kinh hãi. Kinh hãi xong lại cảm thấy bình thường. tại Hứa Tiên cũng chính là mình, là nữ nhân. Pháp Hải vốn là lão tăng đắc đạo pháp lực cao thâm bây giờ lại trở thành tên tiểu tăng lừa đảo gạt tiền. Trời ơi mang sét mạnh hơn chút, đánh chết ta . Hứa Tiên ức chế muốn chết cho xong.

      Sau khi muốn bị sét đánh, Hứa Tiên lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Bạch Tố Trinh kia sợ rằng vẫn tìm mình, dù sao còn phải báo ân nữa. Làm sao để báo ân đây? Chẳng lẽ giống như TV trở thành đoạn giai duyên(đoạn tình duyên đẹp)sao? A phi, dẹp. Chuyện này đặt ở người cái tên băng sơn mỹ nam kia quá là điên rồi. Hơn nữa mình cũng có hứng thú chung giường chung gối gì đó với con rắn. Muốn tiền càng dẹp. Hai bạn rắn kia căn bản có năng lực biến đá thành vàng, ở TV còn hồ đồ trộm tiền của quan phủ, làm cho Hứa Tiên gặp xui xẻo. Ngươi ngươi trộm ngân khố của Quan phủ trộm , ấn ký quan ngân phía dưới cũng biết đường mà xóa, kết quả là cái mông thiếu chút nữa bị đánh cho nở hoa, sau đó bị đày . đúng là sợ kẻ thù thông minh, chỉ sợ đồng bọn ngu dốt…

      Quên , tạm thời nghĩ nữa. Binh tới tướng chặn, lũ tới đất ngăn, chờ hai người kia tìm tới tận cửa rồi hãy .

      Hứa Tiên vẫn luôn là kẻ theo trường phái sống vô tư tùy tiện, nghĩ xong mấy cái này, liền nhảy chân sáo “ làm” tiếp.

      Vui vẻ hoàn thành công việc được giao hôm nay, Hứa Tiên cùng mọi người bắt chuyện qua loa, rồi chuẩn bị về nhà.

      Khẽ ngâm nga điệu dân gian biết tên, Hứa Tiên bước nhàng đường. Ven đường thấy tiểu ca bán mứt quả nghỉ ngơi, hiển nhiên hôm nay làm ăn tệ, cây chỉ còn hai xâu mứt quả thôi.

      Hứa Tiên nhìn chằm chằm vào xâu mứt quả, nàng chỉ có chút tò mò thứ đồ chơi mà tất cả các nhân sĩ xuyên qua nhất định phải ăn này rốt cuộc có mị lực gì, khiến cho các nhân sĩ xuyên qua như trẻ già măng mọc, í chết, dùng sai từ, phải là chạy theo như vịt mới đúng.

      Nàng nhìn chằm chằm lúc, tiểu ca bán mứt quả kia thấy được, hướng nàng vẫy tay cười : “Tiểu huynh đệ, có muốn mua xâu hay ? Sắp bán hết rồi, lời cho ngươi đó.”

      “Nha, làm sao lại lời?” Hứa Tiên thuận miệng hỏi chút.

      đồng xâu.” Tiểu ca bán mứt quả cười ha hả .

      đồng, hai xâu.” Hứa Tiên xòe ra hai ngón tay.

      “Được, ta cũng muốn nhanh nhanh bán hết để trở về.” Tiểu ca bán mứt quả gật đầu, nhanh nhẹn gỡ mứt quả xuống, đưa cho Hứa Tiên.

      Hứa Tiên có chút sửng sốt, ra nàng cũng phải muốn ăn cho lắm. Chẳng qua là tùy tiện mò mẫm trả giá thôi, ai mà biết được người ta bán chứ. Nhìn mứt quả được đưa tới trước mắt, Hứa Tiên cũng chỉ đành móc đồng xu ra.

      Tiểu ca bán mứt quả khiêng cây rơm cảm tạ rồi rời , chỉ còn lại Hứa Tiên cầm hai xâu mứt quả chôn chân tại chỗ, cẩn thận quan sát xem mứt quả này có gì phi phàm. nhìn, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt nóng rực phóng tới đây, quay đầu nhìn lại, thấy ven đường có bé trai mặc y phục màu lam trơ mắt nhìn mứt quả trong tay nàng. Chỉ nhìn nhìn cũng thôi , đằng này lại còn nhét ngón tay vào trong miệng, nhìn rất chăm chú, ngay cả nước miếng dính ngón tay cũng chưa phát .

      Hứa Tiên có chút囧rồi, bước lên : “Tiểu đệ đệ, có muốn xâu ?”

      Bộ dạng thằng bé này thoạt nhìn cũng tầm năm sáu tuổi, đến gần Hứa Tiên mới phát đứa này lớn lên môi hồng răng trắng, là tiểu chính thái(*)xinh đẹp a.

      (*)Tiểu chính thái = Shota (tiếng Nhật): ý chỉ những bé trai xinh xắn, cute.

      Tiểu chính thái nhìn chăm chăm mứt quả trong tay Hứa Tiên dời mắt, nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng : “Muốn. Nhưng mà gia gia thể tùy tiện lấy đồ của người khác.” Có điều nó xong vẫn còn trơ mắt nhìn mứt quả trong tay Hứa Tiên. Bộ dạng lã chã chực khóc khiến Hứa Tiên có cảm giác mình là kẻ khi dễ hài tử rất đáng xấu hổ.

      “Vậy, nếu , chúng ta chơi trò chơi nha. Chúng ta oẳn tù tì, đệ thắng có thể lấy mứt quả, thế nào hả?” Hứa Tiên đành lòng nhìn mắt tiểu chính thái phủ lên tầng hơi nước, vì vậy đề nghị.

      “Được.” Tiểu chính thái gật đầu, vui vẻ trở lại. Như vậy cũng phải là tùy tiện lấy đồ của người lạ ? Đây là do mình thắng được mà.

      Hứa Tiên cười híp mắt gật đầu: “Đến đây , đá(đấm)giấy kéo!”

      Hai người đồng thời ra, tiểu chính thái ra kéo, Hứa Tiên ra đá. Tiểu chính thái thua, ngây ngốc nhìn tay của mình, miệng nhếch lên, như sắp khóc rồi.

      “Ván này tính, chúng ta đấu lại.” Hứa Tiên vội vàng an ủi. Mắt tiểu chính thái tỏa sáng, gật đầu lia lịa, lại bắt đầu vung tay oẳn tù tì.

      Kết quả vẫn là tiểu chính thái thua, nó lại vẫn ra kéo! Hứa Tiên vẫn ra đá.

      “Đấu lại, tính.” Hứa Tiên trước khi tiểu chính thái khóc òa lên.

      Nhưng mà, quá tà môn rồi, hầu như liên tiếp, Hứa Tiên đều muốn cho tiểu chính thái thắng, nên vẫn ra đá, còn tiểu chính thái cũng ra giấy, vẫn ra kéo.

      Lại thua rồi, lần này tiểu chính thái nhịn được nữa, oa oa khóc lớn lên. Hứa Tiên囧rồi lại囧.

      Mà lúc này đây, mưa to ầm ầm rơi xuống. Cơn mưa to tầm tã này tới quá đột ngột, trong nháy mắt trời đất bị màn mưa nối lại với nhau, thấy quang cảnh chung quanh.

      Hứa Tiên vội vàng lôi kéo tiểu chính thái đến bên cạnh, trú mưa dưới mái hiên, sau đó đem mứt quả trong tay để vào tay của cậu bé: “Đừng khóc, đừng khóc, ăn .”

      “Nhưng đệ thua mà.” Tiểu chính thái cứ khóc, nhưng dù khóc vẫn trơ mắt nhìn mứt quả trong tay Hứa Tiên.

      “Mới vừa rồi đệ nghe lầm quy tắc rồi, cái trò chơi này, oẳn tù tù thua, là có thể ăn kẹo hồ lô.” Hứa Tiên dụ dỗ tiểu chính thái.

      sao?” Tiểu chính thái vẻ mặt mong chờ nhìn Hứa Tiên.

      !” Hứa Tiên dùng sức gật đầu.

      Tiểu chính thái rốt cục nín khóc mỉm cười, nhận lấy hai xâu mứt quả, gặm lấy gặm để.

      Di? Thời tiết gì đây? Hứa Tiên kinh ngạc nhìn ngoài mái hiên. Mới vừa rồi còn mưa to tầm tã, bây giờ nháy mắt tạnh. Đây là cái loại thời tiết quỷ quái gì vậy a?

      “A, tiểu đệ đệ, mưa tạnh rồi, đệ về nhà sao?” Hứa Tiên vừa quay đầu , lại ngây ngẩn cả người. thấy tiểu chính thái! Tiểu chính thái mới vừa rồi còn ở bên cạnh giờ vô thanh vô tức( tiếng động)biến mất. Hứa Tiên nhìn chung quanh chút, có bóng người? Kỳ quái, người đâu? Hứa Tiên sờ đầu, nghĩ ra nên lười suy nghĩ. Vội vàng chạy nhanh về nhà.

      Về đến nhà, vẫn là Hứa Kiều Dung ân cần hỏi han, vẫn là thức ăn đơn giản, chỉ có hai người, nhưng Hứa Tiên vẫn cảm thấy ấm áp.

      “Tỷ, lúc muội trở về vừa thấy Lý bộ khoái kia ở bên ngoài thò đầu nhìn vào đó.” Hứa Tiên gắp cho Hứa Kiều Dung ít thức ăn, cẩn thận dò xét.

      Quả nhiên sắc mặt Hứa Kiều Dung hơi đổi, cúi đầu ăn cơm, chỉ ‘nha’ tiếng.

      “Tỷ, muội thấy người nọ tệ nha. Hơn nữa hàng xóm láng giềng cũng sắp thăng chức rồi, thành bộ đầu(*) đó.” Hứa Tiên tiếp tục .

      (*) người cầm đầu nhóm chuyên tầm nã, bắt người

      “Nhưng mà chúng ta sau này phải dọn nhà, tỷ muốn lo những thứ này.” Hứa Kiều Dung thấp giọng .

      “A, tỷ băn khoăn cái này sao? Muội tỷ cũng đừng để ý cái này làm gì. Chuyện sau này để sau này hãy , còn những mười năm cơ mà. Xe tới trước núi tất có đường, đến lúc đó nhất định có biện pháp giải quyết.” Hứa Tiên vội vàng mở miệng an ủi, sau đó giọng có chút xót xa, “Tỷ, muội biết mình tỷ rất cực khổ. Muội cảm thấy được Lý bộ khoái là người tồi, nhà chúng ta có chỗ dựa vào cũng tốt.”

      Hứa Kiều Dung há mồm còn muốn gì, Hứa Tiên lại : “Mặc dù trong mắt người ngoài đều xem muội là nam nhân, chống đỡ cái nhà này. Nhưng mà….” Sắc mặt Hứa Tiên ảm đạm, câu kế tiếp cũng ra.

      Hứa Kiều Dung vừa nhìn liền thấy lòng đau như dao cứa, vội vàng để bát đũa xuống kéo tay Hứa Tiên, nước mắt rơi rơi: “Hán Văn, là lỗi của tỷ. Là tỷ nghĩ chu đáo.”

      “Tỷ cảm thấy Lý bộ khoái là người thế nào?” Hứa Tiên vừa nghe, biết có hy vọng rồi, vội vàng rèn sắt khi còn nóng.

      Hứa Kiều Dung mặt đỏ lên, thiếu tự nhiên : “Người kia, cũng tồi….”

      “Vậy là được rồi, ngày mai bà mai đến hỏi…, đáp ứng .” Hứa Tiên vui vẻ . ra bà mai sớm tới cửa chuyện này rồi, nhưng mà Hứa Kiều Dung vẫn do dự mãi.

      Hứa Kiều Dung còn có chút do dự, Hứa Tiên thở dài : “Tỷ, muội cũng nghĩ là nên có tỷ phu đến chiếu cố tỷ, cũng có thể chiếu cố muội….Dù sao muội cũng là nữ tử….”

      mặt Hứa Kiều Dung vẻ mặt do dự nữa, Chuyện đến đây là xong! Ồ yeah! Hứa Tiên ở trong lòng khoa tay múa chân thành hình chữ V(biểu tượng chiến thắng)

      Vừa làm hình chữ V vừa chợt nhớ tới hôm nay gặp được tiểu chính thái kia. Tiểu chính thái kia cũng thú vị, oẳn tù tì lúc nào cũng ra kéo, chẳng lẽ nó biết ra cái khác sao(Tác giả:Người ta lòng biết cái khác, Hứa Tiên ngươi cũng muốn cười nhạo sao.)

      Hôm sau, theo thường lệ “ làm”. Nhưng lần này Hứa Kiều Dung bảo Hứa Tiên mang ô theo, là gần đây khí trời tốt lắm, dễ mưa, mang theo để phòng ngừa.

      đường “tan việc” về nhà lại gặp được Tiểu chính thái lần nữa.

      Tiểu chính thái dường như cố tình đứng đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng vội vàng hấp hấp chạy đến, lén lút đưa cho nàng viên cầu.

      “Tiểu đệ đệ, ngày hôm qua sao bỗng nhiên đệ lại ?” Hứa Tiên còn chưa kịp nhìn đồ trong tay cười hỏi.

      “Gia gia của đệ , thể tùy tiện lấy đồ của người ta. Ngày hôm qua huynh mời đệ ăn kẹo hồ lô, đệ đến để đưa cái này. Đệ đây.” Tiểu chính thái nghiêm trang , sau đó chạy .

      Hứa Tiên ở phía sau gọi, nó cũng làm như nghe thấy. Cho đến khi thân ảnh Tiểu chính thái biến mất, Hứa Tiên mới cúi đầu nhìn đồ Tiểu chính thái lén lút đưa cho mình.

      Sau khi thấy ràng đồ trong tay, Hứa Tiên kinh hãi. Trong tay lại là viên trân châu to đùng sáng loáng! Cái này chắc nhiều tiền lắm?(TNN: tỷ quá tục =D)

      Hứa Tiên chết đứng tại chỗ, nhìn trân châu trong tay lúc lâu ra lời. Nhà Tiểu chính thái có nhiều tiền lắm sao? Cho nó ăn hai chuỗi mứt quả nó lại đưa mình viên trân châu giá trị rẻ thế này!

      Lúc Hứa Tiên ngẩn người, Tiểu chính thái chạy xa.

      Xa xa có ánh mắt băng lãnh nhìn sang bên này.

      “Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiểu Thanh thấp giọng hỏi chủ nhân ánh mắt băng lãnh nọ. Phải nghĩ biện pháp tiếp cận tiểu tử kia a, nếu làm sao mà báo ân được đây?

      Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ híp mắt, tay vung lên, bầu trời, nhất thời mây đen giăng đầy, lập tức sắp có cơn mưa to ập tới.

      “Ngươi là nghiệt phương nào? Lại dám ở địa bàn của ta hô mây gọi mưa?” Bỗng nhiên giọng non nớt vang lên lọt vào trong tai Bạch Tố Trinh.

      Bạch Tố Trinh cúi đầu, bỗng nhiên thấy trước mặt mình xuất thằng bé trai, nhưng cũng chỉ lạnh lùng nhìn, coi như nghe thấy lời của nó. Thằng bé trai này chính Tiểu chính thái vừa cho Hứa Tiên trân châu!

      “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta là Thủy thần Tây hồ được Thiên đình bổ nhiệm. Ngươi, ngươi tự tiện làm mưa, cẩn thận ta, ta….” Tiểu chính thái cố gắng ngẩng đầu, chống lại gương mặt tuấn tú băng lãnh của Bạch Tố Trinh, cố lấy dũng khí ra những lời này, nhưng đối mặt với khí thế cường hãn của Bạch Tố Trinh, khí thế của nó càng ngày càng yếu.

      con cua chỉ biết ra kéo.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt câu, xuyên thẳng vào chỗ đau của tiểu chính thái.

      [*] Tiểu chính thái – là thủy thần của Tây Hồ. Bạn này nguyên hình là con cua nên chơi oẳn tù xì chỉ ra được kéo là vì thế. :)))

      Tiểu chính thái sửng sốt, tiếp đó gương mặt hồng lên, nhìn khuôn mặt Bạch Tố Trinh cao cao tại thượng kia, rốt cục nhịn được oa tiếng khóc lớn. Rồi xoay người chạy mất.

      Lúc này, mưa to tầm tã rơi xuống.

      “Tỉnh ra rồi.” Mặt Bạch Tố Trinh chút thay đổi câu như vậy.

      Tiểu Thanh ở bên cạnh câm nín, trong lòng thầm mặc niệm thay nhóc tiểu thần khóc lóc bỏ chạy kia. Đứa trẻ đáng thương a, ai kêu ngươi gặp phải đại ca của ta đây?

      Ánh mắt Bạch Tố Trinh dời vừa vặn rơi trúng người Hứa Tiên che ô đầu ở xa xa. Chẳng biết tại sao, Tiểu Thanh có loại cảm giác, cảm thấy Hứa Tiên sắp gặp xui xẻo rồi.

      Lời tác giả:

      biết mọi người còn nhớ hay , khi đó trời mưa, có màn Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh che chung ô vô cùng lãng mạn.


      Nhưng bị ta tàn sát, nó còn có thể lãng mạn sao??? Cùng đợi chương kế tiếp lên sàn nào.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :