1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bách Xuân du ký truyện - Mỹ Khách(c12) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tên truyện: BÁCH XUÂN DU KÝ TRUYỆN
      Tác giả: Mỹ Khách
      Xuyên , cổ đại, phiêu lưu giang hồ, cung đình.
      Nữ cải nam trang, 3S, ngược.

      Giới thiệu

      Lý Bách Xuân xuyên qua thành đứa trẻ mồ côi, tên tuổi, cha mẹ đều biết. Kiếp trước số nàng cũng “đỏ”, sang đến kiếp này chỉ muốn bình bình an an mà sống tiếp, nào ngờ vận rủi đeo đuổi nàng từ kiếp trước đến kiếp này vẫn chưa chịu buông. Bị bắt vào hang sống gần 15 năm trời, luyện thành bách độc bất xâm, di chứng để lại là mất hết cảm giác đau đớn, thêm vào đó bị luyện sai thành ra nàng chỉ sống tiếp được thêm có 3 năm.

      Bách Xuân thân võ nghệ cao cường ra giang hồ mong muốn tìm được người có thể cứu được mạng mình. Nàng nhận lời kí hợp đồng làm hộ vệ cho Phượng Tam công tử Phượng gia, nhưng thân hộ vệ của nàng thể giết người chỉ có thể mang chủ nhân chạy. Từ đó, nàng dần bị cuốn vào vòng xoáy của tranh đoạt, mưu kế. Nàng gặp lại kẻ thù truyền kiếp, cuộc tranh đấu diễn ra. Những bí trong thân thế của nàng là gì? Kiếp trước và kiếp sau có phải nàng vẫn bị chung kết cuộc? Bách Xuân thực chỉ là muốn được sống mà thôi.

      Nàng chịu được tất cả, số phận bi thảm, bị tra tấn, hành hạ thê thảm vẫn sao …nhưng đừng bắt nàng vượt qua giới hạn của bản thân mình. Bởi vì con ác quỷ trong nàng mở mắt…đừng bắt nàng phải giết người.


      .....

      Giới thiệu

      Bách Xuân “…Còn nữa trước mặt ta tháo cái khẩu trang của ngươi ra . Bịt lâu như thế ngươi sợ bị nổi mụn à?”

      Nhạc Dung: “Ta thích như thế”

      Bách Xuân: “Thích bị nổi mụn?”

      Nhạc Dung: “Ngươi!”

      ……………………………..


      Bách Xuân: “Dung nhi, tại sao ngươi thích mặc đồ trắng?”

      Nhạc Dung: “Vì ta thấy màu trắng rất sạch

      Bách Xuân: “Ngươi cảm thấy mặc đồ trắng suốt ngày rất dọa người hay sao?”

      Nhạc Dung: “Vì sao dọa người?”

      Bách Xuân: “Ban đêm ngươi thử cầm đèn lồng ra ngoài mình, đảm bảo trẻ con khóc thét vì sợ ma”

      Nhạc Dung : “ …”
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Lý Bách Xuân, 24 tuổi, là chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm, làm việc tại sở cảnh sát của thành phố B. Ít ai biết được Bách Xuân có quá khứ khá khó khăn, mồ côi từ , còn có khoảng thời gian phải điều trị tâm lý, tự mình cố gắng vươn lên, mình tự lập. Bách Xuân ban đầu mong muốn trở thành bác sĩ tâm lý, nhưng việc gặp người làm thay đổi hướng của nàng. Năm nàng học đại học năm 3 gặp được giáo sư Trương dạy về tội phạm học, ông còn là chuyên gia trong lĩnh vực phân tích tâm lý tội phạm, mặc dù chỉ là các nghiên cứu cá nhân nhưng được cảnh sát hết sức tin tưởng và thường được mời đến hợp tác trong nhiều vụ án nghiêm trọng. Nhận lời làm đệ tử của ông ta là quyết định làm nàng tự hỏi là đúng hay sai đến tận bây giờ.

      Ông ta dạy nàng về cách phân tích trạng thái tâm lý, hành vi của người phạm tội, đồng thời chỉ dẫn cho nàng các cấp độ bức cung để lấy lời khai của tội phạm. Ban đầu là những bài học đơn giản, dần về sau nàng được hướng dẫn tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, những tên tội phạm có tâm lý vặn vẹo. Lúc đầu, nàng chỉ là hứng thú, tò mò. Rồi đến ngày nàng nhận ra có những điều kinh khủng, nàng chứng kiến tận mắt ông ta khiến người bình thường có thể phát điên.

      Ông ta từng , trong mỗi con người đều có con quỷ, bình thường nó trốn sâu ở góc nào nó trong cơ thể của chúng ta, đến khi gặp tác động nó thức tỉnh, nếu biết cách ngăn chặn nó dần ăn mất linh hồn của chúng ta. Nàng mơ hồ rằng lời ông ta là đúng, ít nhất là với bản thân của ông ta.

      Bách Xuân được nhận vào làm ở sở cảnh sát thành phố B là nhờ vào giới thiệu của người thầy “đáng kính” đó, càng ngày nàng càng muốn tránh xa ông ta, nàng thực mệt mỏi với những đề tài nghiên cứu kinh khủng và những thử nghiệm cá nhân đáng sợ của người đàn ông đó. Nàng dần mượn cớ công việc để từ chối những lần gặp mặt riêng, từ chối những chuyến học hỏi điều tra cùng với giáo sư Trương.

      Rồi lần ông ta gọi điện rằng ông ta chán công việc đó. Ông ta bảo muốn tìm lại vợ con thất lạc. Ông ta tâm với nàng rất lâu, trong lời kể về vợ và con trai lộ tiếc nuối và tình ngọt ngào dành cho gia đình. Nàng chợt thấy ông ta lại trở về như người thầy gần gũi lúc đầu, giáo sư Trương vui vẻ, dí dỏm, người luôn che chở, quan tâm đến nàng. Vì mồ côi từ bé, Bách Xuân luôn cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm gia đình. xuất của giáo sư Trương giống như người đỡ đầu mang lại cảm giác thân thương cho nàng.

      Nàng lòng khuyên ông ta nên chấm dứt công việc nghiên cứu tâm lý tội phạm, trở về dạy học bình thường. Ông ta đồng ý nhưng dạy học nữa mà định tìm lại người thân, nhân tiện đó du lịch để bản thân được thảnh thơi. Trước khi , ông ta muốn dạy nàng thủ thuật nho , đó là thôi miên. Đối tượng bị thôi miên phải là nàng, chỉ là những đứa bé bị mắc chứng trầm cảm, những người vô tình muốn quên kí ức nho nào đó. Mục đích ban đầu khi nàng muốn trở thành bác sĩ tâm lý, đó là chữa lành những vết thương, khiếm khuyết về mặt tinh thần. Chính vì thế mà nàng nhanh chóng đồng ý.

      Học thôi miên rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tâm thần. Sau mỗi lần thành công, nàng chỉ thấy bản thân dường như mất hết sức lực chỉ muốn ngủ thiếp . Tần số nàng gặp ác mộng ngày càng nhiều. Đến ngày, vì cú điện thoại giữa đêm của người bạn mà nàng phát ra nguyên nhân. biết ai đó bật loại nhạc I dosing hay còn gọi là “ma túy ảo” trong khi nàng ngủ. ràng nàng bao giờ nghe thứ này, nhưng trong chiếc đồng hồ kĩ thuật số đầu giường lại có cả list nhạc, được hẹn giờ bật lên lúc 2h khuya. Khoan , nếu nàng nhớ lầm, khoảng thời gian nàng ngủ thường là 12h, 2h là khoảng thời gian sâu của giấc ngủ, khi đó bắt đầu trạng thái nằm mơ. Bách Xuân lạnh cả người, nếu nàng phát sớm, chắc thời gian nữa nàng bị suy sụp tâm lý, nặng hơn nữa là gặp ảo giác khi ngủ, và điều tồi tệ nhất có thể xảy đến là nàng phát điên, trở về thời gian tăm tối khi xưa. Bình thường nàng rất coi trọng chất lượng giấc ngủ nên để thứ gì quấy rầy, điện thoại trong nhà đều tắt sau 11h đêm, nhưng gần đây do mệt mỏi nên nàng hay quên tắt điện thoại.

      Bách Xuân mở điện thoại, gọi ngay đến số của giáo sư Trương, lát sau có tiếng bắt máy, nhưng thấy ai trả lời. “Alô, thầy Trương? Thầy Trương?”. Đầu dây bên kia bỗng có tiếng cười khẽ, tiếng hát của người đàn ông vang lên, “búp bê … búp bê ngoan ngoãn… trốn cho kĩ…ta thấy tóc của mi rồi…”

      Những chuyện đáng sợ ngày xưa lại trở về, cái đêm nàng 6 tuổi trốn trong tủ nhìn tên tội phạm lần lượt giết cả nhà mình, còn chặt rất nhiều nhát, máu thịt văng khắp nơi, đứa em trai 4 tuổi của nàng bị xé ra làm đôi. Nàng hoảng sợ, lúc đó vì chơi trò trốn tìm với em trai nàng mới trốn vào trong tủ, khi tên tội phạm vào nhà bố kịp trở tay, còn mẹ nhanh chóng khóa chặt cái tủ và ra hiệu cho nàng im lặng. Từ đầu đến cuối nàng chứng kiến tất cả, chứng kiến cảnh sát ập đến, trấn giữ tên tội phạm, khi đó còn quay đầu về phía tủ nơi nàng ngồi, nở nụ cười, và hát khe khẽ “búp bê … búp bê ngoan ngoãn… trốn cho kĩ…”.

      Hôm sau, nàng vội vã chạy đến nhà giáo sư Trương nhận được tin ông ấy rời 2 ngày trước, nhà cũ cũng có dấu hiệu đột nhập. Vậy giọng của người đàn ông tối qua là ai? Nàng nhờ người trong cục cảnh sát lục lại hồ sơ vụ án của gia đình mình. Hung thủ là tên bị bệnh thần kinh, sau khi bị giam 1 năm tự tử chết. Tài liệu tại bệnh viện tâm thần nơi giam giữ cũng còn nhiều. Mọi thứ đều vào ngõ cụt.

      Từ hôm đó, Bách Xuân bắt đầu cảnh giác hơn, nàng chuyển vào kí túc xá cơ quan, tuy hơi chật chút nhưng an ninh. Hạn chế đến nơi lạ mình, cuộc sống nàng dần ổn định, nhưng nàng luôn có cảm giác ai đó vẫn luôn dõi theo. Bách Xuân sợ hãi nữa, nàng luôn chuẩn bị tâm lý để đối đầu với bất cứ thứ gì xảy ra, kể cả tên tâm thần biến thái năm xưa, nàng có trực giác là vẫn chưa chết.

      Rồi ngày, nàng nhận được điện thoại từ số lạ khi làm việc, đó là giáo sư Trương, ông ta tìm được vợ con của mình, nhưng hai người họ dường như vẫn chưa quen với có mặt của ông. Trong điện thoại có tiếng động lạ, ông ta bảo ở nhà và chuẩn bị bất ngờ nho cho thằng bé, ông tặng nó chú mèo con. Ông ta mời nàng dự buổi tiệc sinh nhật của con trai mình, hi vọng nàng đến. Trong lời của ông ta tràn ngập hạnh phúc. Nàng đồng ý và hứa đến đúng giờ.

      Theo địa chỉ được ghi, nàng tìm đến căn nhà nằm triền đồi, khí trong lành, nhưng là buổi tối nên có cảm giác u hơn rờn rợn người, nàng nhìn đồng hồ, đúng 6h30 tối, nhưng cột sóng điện thoại tắt, chứng tỏ nơi này gọi điện được.

      Nàng đến gõ cửa, người mở cửa là giáo sư Trương, ông ta rất vui khi thấy nàng đến. Khi nàng vừa bước vào nhà ông ta bảo phải ra ngoài lấy số thứ và đóng cửa lại. Trong nhà còn ba người, người đàn ông, người phụ nữ và đứa bé ngồi quây quần bên bàn ăn. Nhưng khí có hơi khác lạ, giống bữa tiệc sinh nhật, nàng ngượng ngùng gật đầu chào hỏi. Cả 3 người nhìn nàng với ánh mắt khác lạ, người đàn ông lên tiếng hỏi, “ là bạn của ông ấy?”, nàng khẽ gật đầu, Bách Xuân hơi nghi ngờ nên hỏi thử, “ông ta là người trong nhà này?”, người đàn ông lắc đầu, tay nàng chợt lạnh, “ông ta cầu các người làm gì?”.

      Theo lời kể của người đàn ông, cả ba người họ là gia đình, tháng trước ông ta đến, là khách du lịch tham quan thành phố muốn ở nhờ nhà địa phương muốn ở khách sạn, ông ta trả cho họ rất nhiều tiền, hôm nay còn bảo phải làm nhiều đồ ngon vì người bạn của ông ta đến chơi. Ngoài ra ông ta còn , người bạn này rất thích trò trốn tìm. Nàng chợt ngắt lời “có phải ông ta bảo tôi trốn trong cái tủ đó ?”, nàng chỉ vào chiếc tủ đặt ở góc nhà. Người đàn ông im lặng nhìn nàng, người đàn bà mở to mắt ngạc nhiên “sao biết?”.

      Bách Xuân nắm chặt tay, nàng vội vã lao về phía cánh cửa khóa chốt, cài then lại. Nàng hét lên với người đàn ông, “mau giúp tôi chặn tất cả các cửa, đừng để vào được, nếu muốn tất cả bị giết chết lập tức làm ngay”. Người phụ nữ hốt hoảng ôm đứa bé, người đàn ông giúp nàng chặn tất cả các cửa, nàng nhìn đồng hồ, 7 giờ kém 5 phút. Đúng 7 giờ, có tiếng mở khóa, nhưng cửa bị nàng khóa ở phía trong, nhất định là có chìa khóa, nàng hốt hoảng.

      Mặc dù nàng và người đàn ông lấy bàn ghế, tủ chặn lại nhưng từng nhát búa đập cánh cửa vào vẫn làm tim nàng thắt lại từng đợt. Đứa bé trong nhà òa khóc, nàng bảo hai mẹ con nên trốn phía sau bếp. Nàng tìm vũ khí có thể chống đỡ được cây búa của con ác quỷ khát máu đó nhưng có lấy thứ, người đàn ông tất cả cuốc xẻng, đều để ở ngoài vườn, trong nhà chỉ có mấy con dao thái thịt. Chợt Bách Xuân nhìn thấy bình xịt cứu hỏa ở góc phòng, trong đầu nàng nảy ra kế hoạch. Khi phá cửa được, nàng xịt bình cứu hỏa vào mặt , người đàn ông nhân cơ hội tước vũ khí , sau đó nàng nện bình cứu hỏa vào đầu làm bất tỉnh.

      Nhưng nàng lầm, bởi vì khi cửa mở nàng xịt bình cứu hỏa vào người giáo sư Trương, phía sau ông ta còn người khác, người đó cầm búa và bổ thẳng vào đầu nàng. kịp nhận thức nàng tối sầm lại.

      Như vậy, có hai người là giáo sư Trương, người còn lại là tên biến thái giết người, có lẽ ông ta là người điều khiển tên biến thái. Nàng chắc tên biến thái giết người bằng búa kia có phải là tên giết cả nhà nàng nhưng nàng chắc chắn lần đó giáo sư Trương cũng có mặt, có thể vì nàng trốn trong tủ nên nhìn phía ngoài còn có người. Và sai lầm nữa chính là nàng tính sai thời gian gây án. Nàng cứ tưởng giáo sư Trương là kẻ biến thái trực tiếp giết người, lúc gọi điện cho , ông ta bảo sinh nhật diễn ra lúc 7h30, và bất ngờ hoành tráng, lúc đó giọng ông ta chút hưng phấn. Vụ án cả nhà nàng bị giết, khi đến cũng là 7h30.

      Nàng nghi ngờ ông ta từ cái đêm phát có ai đó cài nhạc “ma túy ảo” vào đồng hồ kĩ thuật số của nàng. Khi nhận được điện thoại của ông ta, nàng đồng ý là vì muốn cho ông ta vào lưới. Để tránh bứt dây động rừng, có rất nhiều cảnh sát mai phục nhưng khoảng cách hơi xa căn nhà. Qua tính toán, để kẻ giết người lộ mặt nàng bảo đợi đến 7h30 hãy xông vào. Ai ngờ ta đập cửa lúc 7h, lúc xưa khi cả nhà nàng ở trong phòng khách chơi, có lẽ đứng ngoài cửa quan sát trước mới biết được trong tủ còn đứa bé. Còn khi nàng khóa cửa, quan sát được phía trong nên mới phá cửa, nếu theo tâm lý của hai tên đó, hẳn là nếu cho bọn nhìn vào phía trong, chỉ cần nàng và cả gia đình kia giả vờ vui vẻ, bọn họ đứng đó đợi đến 7h30. Khi đó cảnh sát có lẽ tiến đến gần và ngăn chặn được.

      Chỉ vì nàng hoảng sợ, nhìn cả gia đình đó nàng lại nhớ đến bố mẹ và em trai của mình, nếu nhỡ may cảnh sát đến kịp sao? Nàng chủ động phòng vệ cho bản thân mình, lại ngờ rằng chính suy nghĩ đó giết chết nàng. Hi vọng, cả gia đình đó sao, vì trước khi mất ý thức nàng có nghe được tiếng súng nổ.

      Nhưng mục đích giáo sư Trương tiếp cận nàng để làm gì? Còn dạy nàng tâm lý tội phạm. Có lẽ ông ta muốn đánh cược, cược xem với đào tạo của ông ta nàng có nhận ra được kẻ giết cả nhà nàng hay nàng bị giết. Có lẽ hai con quỷ đó thành công, bọn quay lại tìm nàng và giết được nàng.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2

      cơn đau ập đến, Bách Xuân mở mắt, khung cảnh lạ lẫm, căn nhà gỗ mục nát, chất đầy rơm rạ. Nhìn kĩ lại xung quanh, rồi nhìn lại chính bản thân mình, nàng giật mình, thân hình bé xa lạ, nàng thử giơ chân lên, bàn chân nho , quần áo người làm từ vải thô. thể nào bị bửa nhát liền biến thành xíu như vậy chứ. Có tiếng động , nàng quay đầu ra sau thấy đứa bé khoảng chừng 5, 6 tuổi, đứa bé này rất đẹp, tuy người mặc quần áo cũ rách, đầu tóc hơi lộn xộn nhưng toàn thân da dẻ trắng trẻo. Mà khoan , đồ của đứa bé phải đồ của thế kỉ 21, mà giống như đồ ở cổ đại. Chẳng lẽ đóng phim gì ở đây. trường hợp nữa, rất có khả năng xảy ra là nàng …xuyên . là Bách Xuân muốn cười, nàng thấy phấn khích, giáo sư Trương ông ta thua, nàng sống lại, có điều trong thân thể khác mà thôi.

      Đứa bé kia mở to mắt nhìn nàng, trong mắt hơi lộ chút sợ hãi nhưng cũng rất quật cường. Nàng nhận ra cả hai cùng cảnh ngộ, đều bị trói như khúc bánh chưng. Nàng cố di chuyển đến cạnh đứa bé, ánh mắt ra hiệu cho nó tháo miếng bịt miệng cho nàng, nó do dự rồi khe khẽ, “ngươi hứa là được la hét nữa”, nàng gật đầu lia lịa. Nó dùng miệng cố tháo miếng vải, mặt có chút ửng đỏ.

      Theo như lời kể đứa bé này tên Bạch Dung, nàng và bị bắt cóc mang sang Nguy Quốc bán làm nô lệ, nơi này gần biên giới giữa Viên Quốc và Nguy Quốc . Khi Bạch Dung bị bắt vào thấy nàng ở đây la hét, khóc lóc dữ dội, tên buôn người thấy phiền phức nên lấy gậy đập vào đầu nàng, máu chảy rất nhiều, tên bắt cóc nàng chết, trời tối nên định sáng mai mới xử lý xác của nàng, đồng thời tên đó cũng hẹn gặp số đồng bọn nữa tại đây. Bách Xuân ngẫm nghĩ, chắc là chủ nhân của cái xác này chết , nàng mới nhập vào. Còn đây là thời đại nào, thời gian nào nàng cũng chẳng xác định được.

      Theo tình hình xung Bách Xuân nàng nhận thấy nếu để đến sáng mai kịp nữa. Nàng tìm cách để cởi trói Bạch Dung lên tiếng “Ngươi chỉ cần giả vờ chết, sáng mai bọn quan tâm đến ngươi nữa mà rời ”. Nàng quay sang mỉm cười nhân tiện cái tay cởi trói véo má cái “ ngoan”. tỏ vẻ tức giận, nhưng ngay sau đó mở to mắt ngạc nhiên vì nhận ra nàng cởi trói được. Dù gì nàng cũng từng được huấn luyện qua khóa phòng chống tội phạm, mở dây, hay thắt dây trói cũng được trãi nghiệm qua mấy tiết học. Thân thể bé, yếu ớt này tuy có chút trở ngại nhưng việc đó thành vấn đề.

      Sau khi cởi trói cho Bạch Dung, nàng liền kéo tay định chạy nhưng lại bị kéo lại, nàng thắc mắc, thấy tháo chiếc giày, rón rén đứng ở phía cửa sau quăng ra xa. Sau đó ra hiệu cho nàng đến đống rơm to, rồi chui vào. bảo nếu cả hai bỏ chạy rất có thể bị bắt lại, vì vậy trốn ở đây khi trời sáng, bọn chúng nhanh chóng đuổi theo, hơn nữa, bọn buôn người dám ở đây lâu vì địa phận này của Viên Quốc thường có quan binh tra xét. Nàng bất ngờ, đứa bé này thông minh nha. Nàng nghe theo lời nó, cả hai im lặng chờ đến khi trời sáng. Việc thức qua đêm là bình thường đối với nàng nhưng với cơ thể này dường như thích ứng được, mắt nàng cứ nhíu lại vì buồn ngủ, đến lúc nàng chống chịu được mà ngủ thiếp lúc nào hay.

      Bách Xuân bị tỉnh ngủ bởi tiếng động lụp cụp, có tiếng người rầm rì phía xa, tiếng chuyện lớn dần. Quả nhiên đồng bọn của tên bắt cóc đến, cả bọn gầm lên vì phát hai sợi dây trói trống mặt đất. Lát sau, có người lên tiếng báo rằng phát ra chiếc giày trẻ con ở hướng tây. Bọn chúng nhanh chóng kéo , nàng nghe tiếng cười khoái trá của tên “để xem ngựa của chúng ta nhanh hay chân của bọn nó nhanh, nếu bắt được tao cắt gân chúng nó”.

      Để cho chắn chắn cả hai nằm im trong đó gần hơn canh giờ mới dám bước ra. Tay chân nàng tê rần đến nổi cử động được, còn Bạch Dung đến giờ nàng mới nhìn mặt . Là đứa bé cực kì xinh đẹp, môi hồng, răng trắng, mắt đào ở giữa trán lại có nốt ruồi son đẹp mắt, cứ như tiên đồng trong tranh vẽ. Nàng chợt nhớ đến em trai của nàng, mặc dù đẹp như tên nhóc này nhưng cũng có trắng trẻo, dễ thương như thế.

      Vì đến thế giới xa lạ này quen biết ai nên nàng quyết định theo thằng nhóc này. Thấy nàng lẽo đẽo theo sau, ban đầu cứ nghĩ cùng đường nhưng khi phát là nàng cố ý theo, đồng ý muốn đuổi nàng , nhưng sau khi nghe phụ mẫu nàng mất, phản đối nàng nữa.

      Bạch Dung nhiều chuyện của , nàng chỉ biết sơ qua là nhà gặp chuyện hay, được thúc phụ dẫn lên núi Trúc Sơn chuẩn bị bái sư học võ nhưng giữa đường lạc mất, sau đó bị bắt cóc đến đây. giờ tìm đường đến Trúc Sơn mong gặp lại thúc phụ. Bạch Dung cũng nhận ra nàng là nữ nhi, bởi lẽ khối thân thể này của nàng còn quá , gầy guộc, thêm bộ dạng e dè, chút sợ hãi nào của nàng liền tự cho rằng nàng giống , tuy nhiên lại nhớ tên bắt cóc có lần này bắt được nam hài cùng nữ hài. hỏi kĩ lại nàng. Thấy Bạch Dung tướng mạo xinh xắn, đáng nhưng lại luôn tỏ vẻ như mình là ông cụ non nên Bách Xuân muốn trêu chọc chút. “ nam, nữ chắc hẳn nghĩ ngươi là nữ nhi rồi”. Bạch Dung trông rất tức giận, thèm chuyện với nàng nữa.

      Bách Xuân phát ra, thân thể này giống với nàng hồi , khác chút nào, điều này làm nàng rất thoải mái. Bách Xuân còn thấy được cổ mình có đeo sợi dây màu đỏ cũ kĩ, xỏ vào dây là cái vòng nhắn màu đen. Nàng nghĩ chắc cũng chỉ là vật trang sức của những đứa trẻ nông thôn thời này, nhưng dù sao những thứ gắn liền với thân thể này nàng nỡ bỏ . Cứ xem như nàng thay bé này sống hết quãng đời còn lại.

      đường cả hai tìm trái cây dại để ăn, buổi tối lại leo lên cây cao ngủ để tránh thú dữ. Những nơi qua thường lưu lại kí hiệu, nàng cũng hiểu là để người nhà tìm ra . Trãi qua mấy ngày, Bách Xuân nhận thấy thằng nhóc này bản lĩnh lợi hại, biết nhìn sao để đoán phương hướng, biết phân biệt thảo dược, thỉnh thoảng hái cho vào áo để dành phòng ngừa. Trẻ con cổ đại đều là như thế này hay sao? Tâm tình nàng từ khi sống lại đều tệ, lại có thằng nhóc hiểu chuyện bên cạnh càng ung dung hơn, nàng nghĩ chắc tương lai ở nơi đây cũng thoải mái, có điều nàng vẫn muốn thằng nhóc này chuyện nhiều hơn chút, lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm túc, trầm giống trẻ con chút nào. Chính vì vậy mà nàng càng cố tình muốn trêu chọc, làm cho tức đến đỏ mặt mới thôi.

      Nàng gọi là Dung Nhi, hỏi tại sao nàng liền chẳng qua giống với nhân vật trong truyện nàng rất thích, đó là nương rất bản lĩnh nha. tức giận chuyện với nàng ngày mấy ngày liền. Nàng kể cho nghe Hùng Xạ Điêu, biết vẫn luôn chăm chú nghe nhưng cố tình giả vờ quan tâm, nàng luôn chọn khúc gay cấn nhất để kết thúc, làm tức tối nhưng mở miệng muốn hỏi tiếp ngại. Dần dần, Bạch Dung cũng hiểu ra, mặc nàng gì, làm gì cũng vẫn là bộ dạng để ý, nàng mất hứng trêu chọc nữa.

      gọi nàng là A Xuân, nàng hỏi tại sao, liền nhà nô bộc đều là A Nhị, A Tam, A Tứ, bất quá nàng theo nghĩ tình cấp cho nàng cái tên A Xuân. Nàng tức đỏ mặt, lão nương mà làm nô bộc cho ngươi sao? Nếu có bạn trai sớm, chừng sinh ra ngươi được đó.

      được vài ngày cả hai đến được trấn Thôn Viễn, tại đây chính là nơi Bạch Dung và thúc phụ lạc mất nhau. Bạch Dung muốn hỏi thăm tin tức về thúc phụ nhưng lại gặp nhiều trở ngại. Lí do là, người ta thấy bộ dáng rách rưới của hai đứa bé nghĩ ngay đến ăn xin, lừa đảo liền đuổi . Chật vật cả ngày mà hỏi thăm được tin tức nào, lại đói đến mệt lã. Cả hai nhìn thấy quầy bán bánh nướng nóng hổi, nghi ngút khói ở ven đường mà thèm dãi, lão bà bán bánh nướng ngồi thụp xuống làm việc gì đó, thỉnh thoảng mới đứng lên trông bánh.

      Nàng quan sát lúc liền muốn đến đó, kéo tay nàng lại, bất ngờ nghe được ăn cắp”. Nàng lắc lắc đầu, nhân tiện muốn kéo cùng, đến quầy bánh nướng nàng đứng trước mà vòng qua sau quầy chỗ lão bà ngồi. Bạch Dung thấy ra bà ta trông con chó , biết nó bị gì mà cứ rên ư ử, hai tay cào lấy cái mỏ, lộ vẻ khó chịu. Lúc này nghe nàng lên tiếng "Bà bà ơi, tiểu cẩu dễ thương này bị gì thế?". Lão bà bán bánh nướng ngạc nhiên nhưng thấy nàng chăm chú nhìn con chó nên ánh mắt trở nên hòa hoãn

      "Ta cũng biết, bình thường nó quanh quẩn bên chân ta, thỉnh thoảng cũng chơi đâu đó lát, nhưng hiểu sao lúc nãy nó đằng kia về bị như thế này"

      "Để ta xem thử nó bị gì"

      Lão bà tin tưởng lắm nhưng thấy ánh mắt của nàng ác ý nên cho nàng đụng đến con chó. Nàng vuốt ve nhàng, sau đó mở miệng nó lấy ra vật gì đó, nhìn kĩ lại là khúc xương cá to. Con chó còn khó chịu, liền liếm liếm tay nàng. Lão bà thở phào nhõm. Phần thưởng của nàng và là hai cái bánh nướng ngon lành, nàng muốn phụ giúp chút bằng cách trông chú chó cho đến khi bà dọn hàng. Nhân tiện đó giúp hỏi thăm về thúc phụ và đường lên Trúc Sơn.

      Tuy nhiên nàng bảo là cả hai cùng đại thúc, nhưng đại thúc bận chuyện ở kia, bọn họ tìm người giúp đại thúc, lát sau về cùng. Bà lão thấy nàng và nhu thuận, lại hiểu chuyện chỉ lát sau hết mực quý. Lúc cả hai chuẩn bị bà còn gói cho mấy cái bánh nướng để mang theo.

      Lúc khỏi, liền hỏi nàng

      "Ngươi biết y thuật?"

      "Đâu có, ta chỉ là tình cờ thấy con chó ăn xương cá ở trước tiệm ăn bên kia thôi.- Nàng trả lời "

      "Lúc nãy tại sao ngươi dối rằng chúng ta cùng đại thúc" – lại hỏi

      "Để đề phòng thôi. Nếu kẻ xấu biết chúng ta lang thang mình chừng là lại nổi ý đồ bắt cóc bán lấy tiền"

      "Nhưng ta thấy lão bà bà là người tốt"

      "Dung Nhi à, thể chỉ nhìn bề ngoài mà đoán được bên trong. Ngươi thể dễ dàng tin tưởng người khác được"

      Lời nàng ra làm ngạc nhiên, nhưng cũng có chút khó chịu.

      ..........

      Ra khỏi trấn là trời gần sụp tối, cả hai dừng chân ở ngôi miếu hoang ven đường, sáng mai mới tiếp tục . Tối đó Bạch Dung bỗng dưng bị đau đớn dữ dội, mặt lúc trắng, lúc xanh, mồ hôi nhễ nhại. Nhìn bị bệnh nàng cuống cuồng, lấy mớ thảo dược trong người muốn hỏi dùng được thứ gì. Nhưng lắc đầu, Bạch Dung bảo phải bị bệnh mà là trúng độc. nằm đó cố cắn răng chịu, cắn tới môi bật máu nhưng khóc la tiếng.

      Nhìn thấy mà nàng đau lòng, nàng ôm chặt , kể chuyện cho nghe, hết truyện này đến truyện khác. Nàng thức cùng gần đến sáng cơn đau giảm , lúc nhắm mắt nàng hốt hoảng sợ chết, nhưng khi thấy hơi thở nhàng mới biết ngủ được. Nàng cũng nhanh chóng thiếp . Lúc tỉnh dậy mặt trời nhô cao, Bạch dung khôi phục lại bộ dáng bình thường, cứ như tối qua có chuyện gì, chỉ có nàng toàn thân mệt mỏi, rũ rượi. Nàng ngáp dài ngáp dắn, đôi mắt đỏ ngầu.

      "Tối qua ngươi làm cho ta đứng tim, là sợ" nàng oán trách

      "Ngươi sợ gì?"

      "Sợ ngươi chết chứ gì, tên tiểu tử thối!"

      "Ta chết , ngươi làm gì phải sợ?"

      "Tiểu tử, có phải chưa khỏi bệnh hay ?"

      nhìn nàng chăm chú, rồi quay mặt sang nơi khác. Nàng và nằm cạnh nhau, phía dưới lót tầng rơm mỏng, ánh nắng từ ngoài theo khe hở rách nát của ngôi miếu chiếu vào, cho đến khi nàng muốn đứng dậy vì bị ánh nắng chiếu trúng mặt nghe .

      Viên Quốc có ba gia tộc lớn, Lục Gia, Chung Gia và Phượng Gia. Ba gia tộc này cùng tồn tại như kiềng ba chân, cái mất cũng làm cho Viên Quốc sụp đỗ. nay, Lục Gia là người nắm giữ thiên hạ, hoàng đế là Lục Tôn. Hoàng hậu lại là người của Chung Gia. Phượng Gia tham dự vào triều chính, nhưng nắm giữ phần lớn tiền tài, của cải, tài sản của Phượng Gia có thể là vượt cả quốc khố.

      Người nắm giữ Phượng Gia nhất thiết là con trai trưởng nối dõi, để củng cố gia tộc, người đứng đầu phải là người tài giỏi xuất chúng, được bốn vị trưởng lão trong tộc lựa chọn. Chính vì thế Phượng Gia luôn luôn xảy ra tranh đấu, ai cũng muốn trở thành chủ nhân. Tuy nhiên Phượng Vô Nhan phải là người như thế, ai tranh tranh chỉ quan tâm đến cầm khúc. Phượng Vô Nhai bẩm sinh là thiên tài tính toán, nhưng lại luôn nhẫn giả vờ ngốc ngốc ôm cầm qua ngày. là con của dòng thứ, rất xa với dòng chính thức, địa phương ở cũng gần Phượng Gia Trang, vì vậy mà yên tâm bị ai ngó ngàng tới. Nhưng cuối cùng cũng qua mắt được bốn vị trưởng lão, bị bắt trở về bồi dưỡng để trở thành chủ tộc. Cùng thời điểm đó cũng có hai người khác là Phượng Lam và Phượng Du Hầu được lựa chọn, cả hai đều là dòng dõi chính thức, nỗ lực học tập từ , cũng có chút tài năng.

      Phượng Vô Nhan bất ngờ gặp Bạch Ngọc Lan, nữ tử giang hồ, cả hai nảy sinh tình cảm. Bốn vị trưởng lão cũng lựa chọn Phượng Vô Nhan cho vị trí chủ tộc, và buổi lễ công bố diễn ra sau đám cưới 1 tháng. biết nguyên cớ gì cả hai đều bị hạ độc trong ngày cưới, khi đó Bạch Ngọc Lan trong bụng có hài tử. Phượng Vô Nhan qua khỏi, Bạch Ngọc Lan lại được sư huynh của nàng là Hàn Diệc cứu mang . Ai đó tung tin rằng chính Bạch Ngọc Lan bày mưu giết Phượng Vô Nhai, và vụ việc cũng được Phượng Gia kết luận như thế.

      Bạch Ngọc Lan được sư huynh dẫn về cư ở sơn cốc. Vì trúng độc nên sức khỏe rất yếu, nhiều lần tưởng qua khỏi nhưng nàng vẫn cố gắng đến ngày sinh đứa bé ra. Nàng tắt thở khi đứa bé vừa chào đời. Hàn Diệc nuôi nấng đứa bé và kể mọi chuyện cho nó nghe từ khi nó hiểu chuyện. Bất quá, đứa bé bị chất độc xâm nhập từ trong bụng mẹ nên thể chất hơi yếu, Hàn Diệc cố gắng hết sức để bảo trì tính mạng cho nhưng mỗi tháng đều phải chịu đau đớn 1 lần khi bị chất độc tái phát vào đêm trăng tròn.

      Bạch Dung tên là Phượng Nhạc Dung, chính là con trai của Phượng Vô Nhan và Bạch Ngọc Lan. Thúc phụ cũng chính là Hàn Diệc. Lần này Hàn Diệc dẫn lên Trúc Sơn cũng vì muốn tìm người để giải độc, nếu sống qua 18 tuổi. Giữa đường Hàn Diệc gặp kẻ thù truy kích vì vậy mà lạc mất nhau.

      Bách Xuân chăm chú nghe kể, nàng thở dài, đứa bé này số cũng khổ, lại chợt nghe lên tiếng hỏi nàng

      "Nếu là ngươi, ngươi có muốn truy tìm kẻ giết phụ mẫu của mình A Xuân?"

      Nàng suy nghĩ, nếu nàng biết giáo sư Trương là kẻ hại chết gia đình nàng sớm hơn sao? Để cảnh sát điều tra để bắt , thể, như thế quá thoải mái cho . Phải để nếm trãi những cung bậc cảm xúc bị tra tấn tinh thần trước, từ từ để rơi vào trạng thái khủng hoảng, tống vào viện tâm thần, mỗi ngày đều cho gặm nhấm những ảo tưởng. Mỗi ngày, mỗi ngày nàng đến tìm , an ủi như đứa học trò , để bấu víu, rồi đến lúc nào đó đâm vỡ những ảo tưởng đó. kẻ như giáo sư Trương sợ nhất là gì, là để người khác biết được bộ mặt của . Nàng dần dần lột lớp da của con quỷ đó, phơi bày ra ánh sáng.

      Bách Xuân giật mình, tại sao nàng lại có những suy nghĩ đáng sợ đó. Nàng hít sâu, là chuyện của kiếp trước rồi nàng cũng nên giữ mãi trong lòng.

      "Ta biết, nhưng Dung Nhi đừng nên để thù hận làm mờ mắt ngươi. Mẫu thân cố gắng sinh ngươi ra đời phải là muốn ngươi trả thù cho họ, mà là muốn ngươi được sống vui vẻ thoải mái"

      " Sao ngươi biết mẫu thân ta nghĩ gì?"

      "Ách, việc này…thông minh như ta dĩ nhiên là biết rồi, ngươi là trẻ con đừng hỏi nhiều"

      đen mặt.

      Bạch Dung thích họ Phượng nên lấy họ mẹ, nàng mặc kệ là Bạch hay Phượng nàng là gọi Dung Nhi quen rồi. Mặt lại đen thêm chút nữa.

      "Tại sao ngươi thích ta gọi là Dung Nhi?" – nàng hỏi

      " có khí phách, cứ như tên của tiểu nương"

      "Vậy ta cứ gọi ngươi Dung Nhi, tiểu Dung Nhi…haha"

      "Ngươi…ngươi!…"
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3

      Trãi qua chuyện như vậy, nàng và trở nên thân thiết hơn. Cả hai lại cùng nhau tìm đường đến Trúc Sơn. Có lần muốn cả hai kết nghĩa huynh đệ , nhưng lại tranh cãi ai là huynh ai là đệ, cuối cũng vẫn phân biệt được. Nàng vẫn gọi là Dung Nhi, vẫn gọi nàng là A Xuân như cũ.

      Đường cũng gặp nhiều trắc trở vì biết đúng hướng, duy chỉ có ăn uống là hơi thiếu thốn. Từ lúc ở thế giới này nàng vẫn chưa được ăn thịt lần nào, toàn trái cây rừng, rau dại. Có mấy lần bắt được cá dưới suối, hay thỏ rừng nhưng biết làm sao nấu nướng, đành phải thả . Trúc Sơn có rất nhiều cao nhân, bọn họ ở đó là người muốn trốn tránh thế gian, màn thế . Nàng chợt nghĩ đến vấn đề, đừng bảo đó là nơi tu hành được ăn thịt nha. Nàng thèm thịt muốn chết được, nếu nhỡ lên núi gặp được đám ăn chay phải làm sao đây. Nàng đem vấn đề này cho , ai ngờ trả lời rằng, Trúc Sơn thanh tịnh, mọi người đều giống như tu hành, phải cạo đầu, được ăn thịt. Nàng hốt hoảng, vậy chẳng khác nào làm hòa thượng. Nàng biết rằng chỉ là lừa gạt nàng mà thôi. Mà nàng lại tùy hứng bảo, nếu biết trước theo , chẳng thà ở lại trấn Thôn Viễn làm tiểu nhị, có thịt để ăn, lại phải cạo trọc đầu. Cũng vì câu như thế mà lại để tâm.

      Bởi vì bộ suốt thời gian dài nên giày của nàng bị rách nát, giày của là đồ tốt nên đỡ hơn nàng chút. Giày bị nát được nữa, lấy dây đay bên đường bện thành giày, sau đó nhường giày của cho nàng, tự mình đôi giày đay thô. Tuy là nữ nhân nhưng nàng là người lớn đâu thể nào để đứa bé chịu thiệt thòi vì mình. Nàng nhất quyết chịu. Cuối cùng cả hai chia đôi, mỗi người chiếc giày lành.

      đường chỉ toàn núi rừng trùng điệp, hết núi này lại đến núi nọ. Thỉnh thoảng lại gặp phải vài con thú dữ, dọc đường hái được loại thảo dược bôi lên mình, khi gặp thú dữ nín thở, đứng yên. Chúng đến ngửi ngửi vài cái rồi lại bỏ . Nàng lúc đầu cũng hơi sợ, sau cũng quen dần, lại càng biết sợ là gì. Tuy nhiên, có thứ khắc tinh của nàng là sâu, gặp phải sâu tay chân nàng run rẩy, cử động nổi. lấy điều đó để trêu chọc nàng, nàng y như nữ hài tử sợ sâu. Nàng bị đứa nhóc trêu chọc thẹn quá hóa giận, liền đến nắm tóc định cho trận. Vậy là cả hai lần đầu tiên đánh nhau, thân thể nàng yếu ớt nên chịu đòn ít nhưng cũng khá hơn bị nàng cào cấu, nắm tóc. Đến khi cả hai buông đối phương ra lưỡng bại câu thương. Nàng thấy mình nên chấp nhất trẻ con vả lại bản thân cũng có chút đúng. Vì vậy mà trưa đó, khi nghỉ ngơi nàng xung phong tìm nước.

      khoảng hơi xa nghe thấy tiếng động lạ, Bách Xuân hoảng sợ, giữa rừng núi hoang vắng lại nghe tiếng cười có phần thê lương phụ nữ, nàng cấp tốc chạy về nhưng vừa quay đầu thấy người phụ nữ mặt trắng toát, tóc xõa dài, thấy đôi mắt, chỉ có hai chỗ thủng sâu vào. Là người hay quỷ? Ý thức vừa lóe trong đầu nàng ngất .

      Khi tỉnh dậy nàng thấy mình nằm chiếc giường đá, xung quanh là ánh sáng của mấy cây đốt căm tường. Nhìn kĩ lại, là hang động rộng lớn, xung quanh lại có rất nhiều ngõ ngách. Phía bên kia phát ra tiếng động, bất thình lình nữ quỷ kia lại xuất trước mặt nàng. Bách Xuân hoảng sợ nhưng nghe nữ quỷ kia lên tiếng

      "Ngươi tỉnh?" - Giọng có phần the thé đáng sợ, nàng cố trấn tỉnh lại, đến giờ vẫn chưa chết, có nghĩa là nữ quỷ này có ý định giết nàng.

      "Đây là đâu?"

      Nữ quỷ kia nghe nàng liền cười to, tiếng cười vang vọng khắp hang động rồi vọng lại từng đợt .

      "Ngươi sợ ta? sợ ta, đúng rồi là ngươi, là ngươi, ngươi là hài tử của ta, chỉ có hài tử mới sợ ta, là ngươi, là ngươi…"

      Mấy ngày ở chung, nàng biết được nữ quỷ này cư nhiên là người bị bệnh tâm thần, mắt bị mù, hình như là bị móc mắt, cổ họng bị tổn thương nghiêm trọng, cả người đều chằn chịt vết sẹo, chỗ lồi chỗ lõm, giống như…bị người ta xẻo thịt. Có điều nữ quỷ này có võ công rất cao, mỗi lần di chuyển đều như lướt qua nên chả trách lúc đầu nàng còn tưởng bà ta đúng là ma quỷ. Nữ quỷ lúc tỉnh lúc mê, lúc thần trí ổn định bảo nàng là con của bà ta, lúc bình thường gì. Nàng đều được cho ăn uống đầy đủ, bị buột ở trong động, được phép di chuyển bất kì đâu, trong động luôn luôn u tối, đôi khi còn có mùi rất khó ngửi, thỉnh thoảng nàng còn nghe đâu đó có tiếng khóc trẻ con, nhưng Bách Xuân nghĩ chắc do mình nghe lầm.

      ngày nọ nàng nằm suy nghĩ tìm cách trốn thoát nữ quỷ đến muốn nàng làm đệ tử bà ta. Bách Xuân vòng vo hồi, nàng biết nếu nàng , chừng nữ quỷ liền phát điên đánh nàng phát chết tươi. Nàng giỏi nhất là nhìn ra trạng thái tâm thần của người bệnh, nữ quỷ này những bị bệnh tâm thần mà còn bị ám ảnh, bên trong bà ta toát lên cỗ hung ác, nàng chỉ sợ lúc nào đó nó bộc phát, người chịu thiệt thòi duy nhất là nàng. Cuối cùng bà ta cho nàng lựa chọn, chỉ đồng ý hoặc bị giết chết.

      Có đôi lúc Bách Xuân ngẫm nghĩ lại, lúc đó mình có thể để bà ta giận quá liền cho nàng chầu diêm vương, còn hơn là gật đầu đồng ý để rồi trong suốt mười mấy năm nàng nếm trãi được đầy đủ cực hình, muốn chết được, muốn sống cũng xong.

      Bách Xuân nhìn thấy con quỷ ăn mòn trái tim của bà ta. Lúc đầu Bách Xuân còn tưởng nó chưa bộc phát, nhưng chỉ thời gian sau nàng nhận ra, quá muộn rồi. Bà ta là muốn biến nàng trở thành giống như bà ta, con quỷ khát máu. Mục tiêu của bà ta là giết sạch người thế gian này, tuy nhiên mình bà ta đủ sức, nên muốn rèn luyện nhóm người giúp sức.

      Ngày ngày, bà ta bắt những đứa trẻ về để dạy bảo, đứa nào khóc nhiều đều bị chặt tay chặt chân. Đứa nào ngoan ngoãn biết nghe lời được ăn uống ngon, thời gian sau bị bỏ đói, rồi quăng động vật như thỏ, heo, gà vào để bọn trẻ tự bắt ăn sống, giai đoạn kế tiếp lại cho chúng ăn uống bình thường, rồi nhốt chung lại bỏ đói, đứa nào chịu nổi chết lại lấy làm thịt để cho những đứa còn lại ăn. thời gian sau chỉ còn lại hai đứa liền đem ra ngoài. Trong trình tự huấn luyện còn rất nhiều chuyện kinh khủng.

      Để tránh rơi vào trình tự rèn luyện đó, nàng cố sức thuyết phục bà ta rằng nàng và bà ta đều cùng đồng loại, hằng ngày nàng kể bà ta nghe về những chuyện của những tên sát nhân biến thái kiếp trước, rồi đó là cậu, mợ, bác,…của nàng. Nàng bảo phương pháp huấn luyện của bà ta đúng. Bọn chúng chỉ là bị ép buột mới làm vậy, nàng khuyên bà ta tìm cách khác, phải tìm những ai có sẵn trong người máu tàn bạo, từ đó mới dần dần làm bộc lộ bản tính hung ác của chúng. Sau đó để chúng về môi trường bình thường với cha mẹ, theo thời gian bọn chúng tự động bộc phát. Nàng làm chút thủ thuật thôi miên lên người đứa bé, làm bà ta hết sức tin tưởng nàng, từ đó bà ta giao nàng việc huấn luyện mấy đứa trẻ rồi thả chúng ra ngoài.

      Trong khoảng thời gian đó, nàng lén lúc cứu được rất nhiều đứa bé, bằng cách thôi miên, nàng làm chúng quên những ký ức đáng sợ đó, tạo cho chúng ám thị hễ gặp bà ta liền tự động những câu hung ác, rất hợp lòng bà ta. Bất quá, số đứa nàng cứu được vì chúng bị điên , đối với những đứa đó, bà ta cho rằng chúng là sản phẩm thất bại, liền giết chết.

      thời gian sau, khi lần lượt thả hết những đứa bé ra ngoài nàng ngăn bà ta bắt thêm trẻ con, rằng nếu chọn lựa tạo ra những sản phẩm hoàn mỹ nhất. Bà ta đồng ý để nàng làm việc đó, tuy nhiên bà ta bảo tự tay dạy võ công cho nàng, khi nào ra ngoài nàng sợ bất kỳ ai, nàng nhìn thấy đường thay bà ta lựa chọn kĩ càng hơn. Nàng được học võ công, đồng thời nàng cũng vẽ ra lộ trình điều trị tâm lý cho bà ta, được đến đâu hay đến đó.

      Dần dà, nàng cũng biết được bà ta được gọi là Cầu Liên Sát, lúc ca ca mắc bệnh ngu ngốc, phụ mẫu bà ta lại luôn luôn chìu chuộng ngó ngàng gì với bà ta, lúc nào Cầu Liên Sát cũng cảm thấy chán ghét phụ mẫu, lẫn ca ca của mình. Cả gia đình đều sống trong sơn cốc, cha mẹ bà ta đều là thân võ công cái thế, nhưng lại cư trốn tránh trong cốc này.

      ngày Cầu Liên Sát phát ra bí mật động trời, ra phụ mẫu là huynh muội ruột. đôi song sinh tuyệt sắc, võ công cái thế nhưng vì tình cấm kị nên bị xua đuổi. Cầu Liên Sát thích tối tăm, bà ta muốn hưởng thụ thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài. lần bà ta giả vờ dẫn ca ca chơi xung quanh cốc, rồi cố ý đẩy ca ca xuống nước. Bà ta nghĩ, ngu ngu ngốc ngốc, chết cũng coi như là giải thoát cho . Nhân lúc phụ mẫu rối rắm tìm ca ca bà ta trốn . Trong cốc này chứa đầy bí tịch võ học kì tài mà thế gian luôn muốn có được, vì thế Cầu Liên Sát tùy tiện học chút, lấy vài cuốn ra ngoài liền trở thành cao thủ.

      Cầu Liên Sát lần đầu gặp được Lâm Tấn, thanh niên nho nhã, khí độ liền mến thôi, vì thế mà bà xuống tay giết chết biểu muội mà thương nhất, bà ta nghĩ bản thân bà ta xinh đẹp hơn vị biểu muội kia, chỉ cần giết chết nàng Lâm Tấn bà ta. Lâm Tấn khi đó mặc dù là cao thủ có tiếng nhưng đánh lại Cầu Liên Sát. Thấy bà ta võ công cái thế địch nổi ,Lâm Tấn liền bày mưu với ba huynh đệ khác của mình để lấy bí tịch võ công của Cầu Liên Sát. giả vờ tỏ ra mến Cầu Liên Sát, để bà ta phòng bị mình, Lâm Tấn dần luyện bí tịch của Cầu Liên Sát nhằm ngày có thể tự tay giết bà ta trả thù cho biểu muội.

      Bất quá có lần, Cầu Liên Sát tiết lộ, ở trong cốc còn rất nhiều bí tịch nếu say mê võ học, bà ta có thể dẫn về, tuy nhiên điều kiện là phải cưới bà ta. Lâm Tấn nổi lòng tham muốn chiếm được bí kíp võ công nên đồng ý. Cầu Liên Sát dẫn về cốc, phụ mẫu bà ta phản đối, nhưng thấy con quyết liệt quá cũng đành chiều theo, cho phép Lâm Tấn ở lại trong cốc thời gian.

      Trong lúc sơ ý, Cầu Liên Sát cho nghe chuyện ca ca bị mình giết chết, ngờ rằng phụ mẫu bà ta luyện công phía sau vách đá, nghe hết những lời bà ta , cả hai đều bị tẩu hỏa nhập ma bị nội thương. Mẫu thân nàng đau lòng bệnh nằm dậy nổi, phụ thân nàng cũng cười. Cầu Liên Sát càng chán ghét hơn, bà ta đốc thúc Lâm Tân học võ công để mau khỏi cốc.

      Đến ngày, Lâm Tấn bí mật liên lạc với ba huynh đệ lẻn vào trong cốc hợp sức với mình giết Cầu Liên Sát, lúc trước e dè phụ mẫu bà ta võ công cái thế, nhưng giờ cả hai người đó mất hết võ công, có tính uy hiếp. Lâm Tấn bắt được Cầu Liên Sát, nhốt bà ta lại, định bụng cùng ba huynh đệ học xong hết võ công cái thế thiêu hủy toàn bộ sơn cốc. Phụ mẫu bà ta biết chuyện liền lén đến giải cứu, sau đó dẫn bà ta trốn dưới hang động ở sau cốc. Chỉ dẫn cho bà ta bí mật về những bí kíp võ công trong hang động, mong bà ta luyện thành công để tránh được họa sát thân. Phụ mẫu muốn bà ta bỏ qua mọi chuyện nên tìm Lâm Tấn trả thù, nhưng bà ta dễ gì nghe theo, khi luyện thành võ công bà ta liền muốn trả thù. Bị mẫu thân ngăn cản bà ta liền chưởng đánh văng mẫu thân ra xa. Khi ra khỏi động bà ta còn nghe tiếng khóc lớn của mẫu thân, là nghiệt chướng, nghiệt chướng của huynh và ta. Lời đó Cầu Liên Sát biết là dành cho phụ thân của bà.

      Cầu Liên Sát ra giang hồ lần này giết người càng tàn bạo, tay moi tim, móc mắt, xé đứt chân tay những ai ngăn cản. Bà ta giết người càng ngày càng nghiện, càng muốn giết nhiều người hơn, mặt là để thõa mãn bản thân, mặt là để cho Lâm Tấn và huynh đệ hoảng sợ. Khi đó võ lâm nhuốm máu tanh, tất cả các môn phái đều hợp sức truy giết bà ta. lần nữa Lâm Tấn lộ mặt, giả vờ bị võ lâm đồng đạo truy đuổi vì biết trước kia có quan hệ với Cầu Liên Sát. Bà ta biết tin như vậy liền muốn đến gặp . rằng trước kia vì căm hận nàng mới ra tay như thế, nhưng sau đó hối hận, muốn tìm lại nàng lại thấy ở đâu. Cầu Liên Sát nghe mềm lòng, đồng ý nối lại tình xưa. Lâm Tấn dẫn Cầu Liên Sát về nhà, ngày đêm thân cận, sau mấy tháng để bà ta đề phòng liền ra tay.

      ngày Cầu Liên Sát muốn báo tin vui bản thân mang thai mang thai con của cũng chính ngay ngày đó Lâm Tấn cùng nhân sĩ võ lâm hợp sức vây bắt bà. Cầu Liên Sát mình tiêu diệt gần hết cao thủ võ lâm, chỉ còn lại Lâm Tấn cùng ba huynh đệ của vài cao thủ còn chống đỡ được. Cuối cùng Cầu Liên Sát cũng thoát khỏi, lúc bị trói dẫn , bà ta vẫn tin Lâm Tấn phản bội mình. Nhìn thấy Lâm Tấn đứng bên kia bà ta cố gượng cười tươi

      "Là chàng đùa với ta. Chàng thử võ công ta tiến bộ tới mức nào phải ? Ta chịu thua rồi. Ách, hôm nay ta muốn báo cho chàng tin vui, ta có hài tử. Là hài tử của chàng, chàng có vui ?"

      Lâm Tấn đáp lại, liền sai thủ hạ đem người tới. Người này bị bệnh cùi, toàn thân lở loét, tay chân bị tật nguyền, mắt bị mù con, nhìn qua rất đáng sợ.

      "Đây mới chính là cha của đứa bé trong bụng ngươi. Hằng đêm ta đều lén cho ngươi uống bát canh. Ngươi rất nhạy cảm với chất độc nên ta dám tùy tiện hạ độc. Nhưng trong bát canh đó có chứa loại thuốc sinh ra ảo giác. Lại cho uống xuân dược cực mạnh nhốt vào phòng của ngươi. Ngươi liền cho đó là ta mà hoan ái, vui vẻ với . Loại thuốc đó bình thường có độc, nhưng với cơ thể phụ nữ sau khi hợp hoan gây ra tác dụng phụ là làm tiêu tán dần nội lực bản thân. Đừng tưởng rằng ngươi có bộ dáng xinh đẹp, ta liền ngươi. Ngươi biết , toàn thân ngươi chỗ nào ta cũng ghê tởm, mỗi khi đụng vào ngươi ta liền lập tức rửa tay, đừng thương ngươi, nhìn ngươi chút cũng làm ta muốn nôn"

      Cầu Liên Sát nghe những lời đó như ngàn vạn đao chém vào tim. Bà ta buông tay để mặc người khác dẫn . Kẻ thù của bà ta đều đếm xuể, đao giết chết quá nhân từ. Liền mở ra đại hội tùng xẻo, ai có thâm thù huyết hận đều có thể đến lóc thịt của bà ta. Người lấy đôi mắt, người cắt tai của bà ta cho hả giận. Cầu Liên Sát vẫn rên la câu. Đám nhân sĩ võ lâm tức tối vì bà ta cứ mặc kệ tất cả hé miệng câu nào. Vì vậy bọn họ càng muốn hành hạ bà ta nhiều hơn.

      Đến ngày, có vị hòa thượng thấy cảnh tượng ghê sợ như thế liền thỉnh cầu Lâm Tấn buông tha, để ông ta dẫn bà ta về cảm hóa. Lâm Tấn muốn có được tiếng tăm lương thiện để tranh thủ chức võ lâm minh chủ liền đồng ý. Nhưng phế hết võ công và cắt đứt gân tay, gân chân của Cầu Liên Sát. Vị hòa thượng dẫn Cầu Liên Sát về chùa được năm, lúc đó bà ta thuận lợi sinh ra đứa bé , tuy nhiên thần trí được thanh tỉnh. Luôn điên điên, khùng khùng. Rồi bà ta lại bỏ mất, vị hòa thượng tìm gặp được.

      Cầu Liên Sát bậy bạ tìm được đường về cốc. Lúc đó phụ mẫu bà cũng tự vẫn chết từ lúc bà rời được bao lâu. Cầu Liên Sát mình ở trong hang động, lần mò được các bức vẽ khắc trong động mà luyện lại võ công. Mặc cho đau đớn bà ta tìm cách nối lại kinh mạch, tuy được như lúc trước nhưng phần nào cũng luyện được võ công.

      Càng luyện thần trí càng thanh tỉnh, bà ta nhớ lại chuyện trước đây, lòng muốn trả thù lần nữa, nhưng mắt bị mù, lại biết đường , bà ta chỉ quanh quẩn trong núi này, ngày ngày muốn bắt trẻ con để huấn luyện. Muốn chúng cùng bà ta trả thù, càng ngày mà ta chỉ muốn muốn trả thù đám người Lâm Tấn mà muốn trả thù cả thế gian này.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4
      Bách Xuân nhìn người phụ nữ này, những lúc thanh tỉnh bà ta luôn tin tưởng chuyện cùng nàng. Nhưng những lúc lên cơn điên bà ta bất chấp, tất cả có những lúc nàng tưởng mình bị đánh chết nhưng rồi nàng tìm được cách đối phó là chỉ cần ngồi yên bất động, bà ta coi nàng như đồ vật mà động tới.

      Nàng dựa theo những kiến thức trước đây mà phán đoán, Cầu Liên Sát vốn dĩ có khiếm khuyết tâm thần từ lúc , có thể cha mẹ nàng loạn luân nên sinh con ra đứa bị ngốc, đứa bị tâm thần chưa bộc phát. Nếu như từ phụ mẫu bà ta chịu khó quan tâm, săn sóc chút, cho bà ta có cuộc sống vui đùa bình thường với bạn bè, bị tách biệt bà ta có thể khá hơn. Bản tính con người dần lấp đầy những khiếm khuyết đó.

      Nhưng hoàn cảnh lại ngược lại, bản tính hung ác của bà ta ngày càng được nung nấu. Đến ngày mưu sát được ca ca làm bà ta thấy thoải mái, từ đó dẫn đến việc bà ta xem thường mạng người. ai chỉ ra rằng suy nghĩ mạng người như mạng chó mèo là sai. Phụ mẫu của bà ta dạy, Lâm Tấn cũng chỉ ra chỗ sai. Nếu như Lâm Tấn có tình cảm với bà ta, cho bà ta biết việc giết người là tàn bạo, mất nhân tính có lẽ vì tình bà ta suy nghĩa lại. Nhưng Lâm Tấn bà ta, cùng với những người khác đẩy bà ta vào đường cùng, làm con quỷ trong lòng Cầu Liên Sát lớn dần, đến lúc nó ăn mất linh hồn của bà ta.

      Khi gặp được vị hòa thượng, nếu vị ấy đầu tiên là chữa bệnh tâm thần cho bà ta rồi mới giảng giải đạo đức chắc đỡ hơn được phần nào. Đằng này tụng kinh cho người tâm thần nghe, chỉ giống như cho bệnh nhân tâm thần nghe nhạc thư giãn, áp chế nổi loạn trong tâm lý chứ giải quyết được triệt để. Để bà ta tìm đường về nơi tăm tối này cũng là bước sai lầm. Con người ở trong tăm tối, càng có những suy nghĩ tiêu cực hơn. Đó là kết quả những đứa bé mất mạng trong tay của bà ta.

      Bách Xuân tự nhủ, nàng nhất định cố hết sức giúp người phụ nữ này. Làm việc này là để tìm lại bản chất con người cho bà ta đồng thời cũng là để bảo vệ cho mạng sống của mình. Bách Xuân bỗng dưng nhớ lại tên nhóc Bạch Dung kia, biết mình có tìm đến Trúc Sơn được . Đồng thời nàng cũng thầm cảm thấy may mắn, người bị bắt là nàng chứ phải là . Bách Xuân luôn cảm thấy đứa bé ấy toát lên cỗ sạch , sạch từ tâm hồn. Nàng muốn nó lớn lên vẫn giữ được bản thân như thế, nàng muốn nhìn thấy hình ảnh em trai nàng lớn lên, nhưng được, vì vậy nàng muốn gửi gắm phần tình cảm đó cho , người đầu tiên nàng gặp ở cổ đại này. Mong là sau này nàng còn dịp gặp lại.

      Hằng ngày, nàng luyện võ công, lại tùy ý kể chuyện cho bà ta nghe chút. Những truyện dành cho trẻ con, hay hát số bài đồng dao. Số lần phát điên của bà ta ngày càng giảm, nhưng bản tính hung ác vẫn còn.

      Bà ta đem nàng ra để huấn luyện, lúc đánh đập. Lúc thử khoét lỗ người nàng để nhìn thấy xương rồi dần để khôi phục lại. Có lúc lại rút hết các đầu móng tay, móng chân của nàng. Bách Xuân cắn răng chịu đựng, mỗi khi làm xong bà ta đều cố hết sức chữa trị để nàng khôi phục lại như cũ. Bà ta bảo còn nhớ nội dung trong quyển y thuật, phụ mẫu bà ta rằng quyển sách đó là của thần y từ bao đời trước để lại. Nàng biết có đúng là thần y hay , nhưng bà ta dựa theo trí nhớ đem nàng thành dược nhân, thử đủ mọi y thuật. Có việc làm, bà ta nghĩ đến chuyện bắt trẻ con để rèn luyện thành cỗ máy giết người nữa.

      Đến ngày bà ta nảy ra ý nghĩ muốn nàng luyện thành bách độc bất xâm, để nàng trở thành hoàn hảo nhất. Nàng giật mình lờ mờ đồng ý, nhưng mấy năm sau khi bà ta dần thanh tỉnh, ý nghĩ đó lại làm bà ta hối hận vô cùng. Nàng dần được cho phép của bà ta tự do lại trong hang động. Việc điều trị diễn ra cũng gặp thuận lợi. Sau 10 năm, bà ta còn phát bệnh điên nữa. Đề phòng nàng bỏ chạy , bà ta uy hiếp nàng bằng cách nếu nàng đâu quá canh giờ bà ta bắt về đứa bé.

      Nàng học võ công vách đá, nội lực ngày càng tăng lên khủng khiếp. Tuy nhiên nàng vẫn thích nhất là bộ khinh công chạy trốn, tương tự như lăng ba vi bộ của Đoàn Dự trong Thiên Long Bát Bộ. Tập nội công, tập khinh công nhưng chiêu thức sát thương nàng hạn chế tập luyện. Nhưng nàng lại quên rằng, chỉ cần có nội công bất kì chiêu thức nào cũng đều rất cường đại. Nàng tập võ công chán chê, lại ngâm dược để bản thân bách độc bất xâm.

      Việc ngâm dược là cực hình nàng phải nếm trãi, giống như ngàn vạn kim đâm xỏ xiên từ từ vào da thịt, lại giống như phỏng rát toàn thân nhưng da dẻ vẫn bình thường, có đôi lúc giống như toàn thân bị lột da rồi đem ngâm muối. Mỗi ngày đều trở nên đau hơn, đến mức cực hạn nào đó, gần như đau đến chết cơn đau lại giảm dần. Đến năm thứ 10 nàng ngâm thuốc còn đau nữa, nhưng lại phát là bản thân mất luôn cảm giác đau.

      Rồi ngày, bà ta hốt hoảng, bắt nàng từ bỏ ngâm thuốc, nàng hỏi có phải thất bại, bà gật đầu, rồi lại lắc đầu, bà ta bảo, ngươi bây giờ bách độc bất xâm, nhưng trong giọng lại có chút vui vẻ. Nàng mặc kệ, có thân bách độc bất xâm, lại khuyến mãi thêm biết đau càng cao hứng nha. Nàng đem chuyện còn biết đau nữa cho bà ta, bà ta lại hài lòng còn nàng ngu ngốc, nếu ngộ nhỡ sau này bị người ta đâm, hoặc bị nội thương nặng chảy máu cũng biết, để chảy máu dần đến chết cũng biết vì sao mình chết. Nàng giật mình, ngờ ngợ, vì thế mà nàng càng chăm chỉ luyện võ công nhiều hơn, để sau này tránh gặp cường địch có thể làm nàng bị thương. Từ lúc Cầu Liên Sát bắt nàng ngâm dược nữa cũng còn tra tấn ngược đãi nàng. Nàng có cảm giác bà ta ngày càng nhu hòa hòa hơn.

      Rồi mấy năm sau sức khỏe của bà ta có phần suy yếu, bà ta thường mơ thấy ác mộng, và gặp ảo giác. Nhưng may mắn là phát điên lại, trong hai năm cuối cùng bà ta lại nhắc đến hài tử của mình. Bà ta muốn tìm lại nó, bà ta sợ người ta biết được nó có bà mẹ độc ác, đáng sợ như thế. Năm thứ 15 nàng ở trong hang đá, bà ta gọi nàng lại dặn dò, nàng biết bà ta sắp qua khỏi. Bà ta câu xin lỗi nàng, bà ta bây giờ rất muốn nhìn thấy mặt nàng như thế nào, khẳng định là nương rất xinh đẹp. Bà ta bản thân thấy hối hận vì giết chết ca ca, cũng hối hận vì nghe lời phụ mẫu mà ra khỏi cốc. Bà ta rất nhiều, còn điều quan trọng nữa là bà ta cố hết sức nhưng thể chữa trị được cho nàng. Vì sơ sót lúc luyện nàng thành bất độc bất xâm chất độc khác được tạo thành, thứ nàng làm mất cảm giác đau chính là chất độc đó. Bà ta cũng biết làm thế nào để giải độc. Sau 3 năm, cơ thể nàng dần mục rữa mà chết nếu được giải độc.

      Bách Xuân biết nên trách vì bà ta làm nàng ra như thế này hay nên vui mừng vì cuối cùng ở cổ đại nàng cũng chữa trị được cho bệnh nhân bị bệnh nặng như thế này. Sau khi chôn cất Cầu Liên Sát bên cạnh cái hồ mà bà ta giết ca ca mình nàng biết bước tiếp theo mình làm gì. Ngay cả bà ta cũng biết cách giải độc ai biết. Võ công cái thế, bách độc bất xâm, đau thương bất nhập, nhưng chỉ sống được 3 năm. Nàng muốn cười với cái số phận này. Bỗng dưng nàng nhớ lại, cách đây rất lâu, nàng cùng tên nhóc đó, bị trúng độc từ bụng mẹ, muốn lên Trúc Sơn tìm người giải độc. Dù chắc nhưng nàng muốn thử. Vậy là Bách Xuân quyết định ra khỏi cốc tìm đường đến Trúc Sơn.

      Sống trong hang động 15 năm, có ra ngoài cũng chỉ là quẩn quanh trong sơn cốc, bước ra thế giới bên ngoài nàng có chút lạ lẫm, ánh mắt trời dường như sáng hơn, cây cối xanh tươi, cảnh vật đều trở nên sống động có sức sống hơn. Nhưng nghĩ đến bản thân nàng có chút khó chịu, chẳng lẽ kiếp trước hay kiếp này nàng đều sống quá 24 tuổi. lâu ra ngoài nàng muốn xem kĩ bộ dạng mình giờ như thế nào, đến hồ nước nàng liền ngó xuống. Gương mặt giống y hệt nàng lúc trước, có điều da trắng hơn, bộ dạng rách rưới, đầu tóc bù xù, nhìn ra nam nữ. Nàng suy nghĩ, thôi cứ mua nam trang mặc cho gọn, với lại ở cổ đại phải là trọng nam khinh nữ hay sao.

      Tài sản của Bách Xuân là số món đồ cổ còn sót lại ở sơn cốc, nàng cũng còn chọn lựa nào khác. ra ngoài có tiền làm gì được. Hơn nữa nàng sống trong hang động sau sơn cốc cũng 15 năm, xem như nàng cũng là người nơi đó. Chôm đồ nhà mình phải là tội ăn cắp nha.

      Bách Xuân tìm đường lớn để , được nửa tháng gặp được vài thợ săn, bọn họ chỉ cho nàng đường đến trấn gần nhất. Đến được trấn gọi là Dĩ Sơn, nàng liền tìm cửa hiệu cầm đồ. Mấy món đồ cổ xem ra cũng có chút giá trị. Nàng đem bạc mua vài bộ quần áo nam trang, tìm bộ khách điếm để vào tắm rửa thay đồ, sau đó mua vài thứ lặt vặt khác. Đầu tiên nàng mua con dao, cái đánh lửa, vài lọ thuốc trị thương, chiếc khăn tay. Đến cửa hàng bán khăn tay nàng thấy treo mấy cây quạt xếp khá đẹp nên mua cây, vừa quạt cho mát vừa có thể làm vũ khí ít gây đả thương cho người khác.

      Vậy là người đường thấy nam nhân bộ dáng hơi kì lạ, cao lại hơi gầy, ngũ quan tuấn tú, làn da trắng có chút nhợt nhạt. Quần áo người là vải thô, tóc buột phía sau tùy tiện, phần tóc mái che khuất phần trán và đôi mắt, tay cầm quạt của quân tử, mắt hết nhìn này, lại nhìn nọ, bước đủng đỉnh. Nhìn sao cũng giống kẻ vô lại, thích kiếm chuyện sinh . Bách Xuân hề biết mọi người suy nghĩ về mình như thế. Nàng vẫn ung dung ngắm cảnh, chợt nhớ đến việc mơ ước từ lâu khi ra khỏi hang động đó là ăn bữa thỏa thích nàng liền ghé vào tửu quán đông khách vãn lai.

      Bách Xuân gọi rất nhiều đồ ăn, mình ăn hùng hục làm những người xung quanh đều trợn mắt. Họ nghĩ rằng nam tử gầy gò có thể ăn hết bao nhiêu là đồ ăn như thế. Trong quán lại có hai người bước vào, khác với khi Bách Xuân vào, chẳng ai để ý. Còn hai người này vừa bước vào thu hút tất cả các ánh mắt ở đây, chỉ trừ Bách Xuân vẫn mãi cúi đầu hì hục ăn.

      Thu hút chú ý của mọi người là hai nam tử, người mặt áo trắng viền chỉ bạc, có gương mặt phảng phất nét đẹp nhàng như nữ tử, cử chỉ nhấc tay, nhấc chân cũng có chút ôn nhu, tuy nhiên thu hút ánh nhìn là vị công tử áo lam thêu hoa văn màu vàng ánh kim còn lại, ta có vẻ đẹp quí phái, gương mặt tỏa nắng rạng ngời, vừa nhìn thấy toát lên cỗ vương giả nhưng thân thiện, làm nữ nhân đều phải liếc mắt nhìn trộm cái. Nhìn quần áo của hai người bước vào, tiểu nhị nhanh chóng chạy đến chân chó, niềm nở.

      Vị công tử áo trắng ôn nhu liền hỏi người kia muốn ăn món gì, người kia trả lời mà nhìn khắp quán ăn lượt, sau đó liền chỉ vào chỗ của Bách Xuân, mọi người nghe , cho ta tất cả món các món giống . Lúc này, ai cũng tò mò nhưng Bách Xuân lại vẫn để ý, nàng còn bận thưởng thức mỹ vị. Tiểu nhị đem đến, công tử áo xanh chỉ ăn vài miếng liền bỏ đũa xuống, đến chỗ của Bách Xuân ngồi. Nàng ăn thấy có người đứng trước bàn, ngẩng đầu lên thấy mỹ nam nhìn chằm chằm mình, nàng hơi bất ngờ liền hỏi

      “Có chuyện gì sao?”

      “Ách, ta thấy ngươi ăn là ngon, nhưng ta nếm thử các món ăn rồi, chẳng ngon chút nào”

      “Tiểu tử chỉ cần bị bỏ đói 15 năm liền cái gì cũng cảm thấy ngon nha…” – nàng gõ gõ đũa nhìn .

      Chưa kịp thêm Bách Xuân thấy vị mỹ nam khác hùng hổ tiến đến hét vào nàng

      “Vô lễ, ngươi gọi ai là tiểu tử”

      Nàng nhìn hai người, người áo trắng, người áo xanh, liền thèm để ý nữa, buột miệng

      “Phiền phức, tránh chỗ cho ta ăn”

      “Hỗn láo!” – áo trắng rút kiếm chỉ vào người nàng

      “Toàn đừng vô lễ” – Áo xanh lên tiếng

      Nàng hiểu, ăn uống mà cũng hai kẻ điên khùng kiếm chuyện là sao. Nàng bỏ đũa xuống lần nữa, nhìn ra người áo xanh này ràng có phân lượng hơn. Nàng chỉ tay vào áo xanh.

      “Ngươi, có chuyện gì mau , còn có gì mang tên này khuất mắt ta”

      “Ta chỉ là thấy hứng thú khi thấy ngươi ăn uống ngon miệng, thấy lạ nên mới tò mò chút thôi, có ác ý gì, là người của ta có chút lỗ mãn. Để bày tỏ lòng thành, mong ngươi cùng ta kết giao bạn bè. Tất cả chỗ này của ngươi ta đều trả hết”

      Nhìn người khác ăn cũng thấy hứng thú là sao. Nhưng bất quá tự động muốn bao nàng ăn nàng cũng từ chối. Nàng liếc mắt đến cái bàn bên kia. thấy vậy liền bảo tiểu nhị, mang qua hết cho nàng.

      Bách Xuân ăn no đến cái bụng đều muốn phình ra, vẫn còn dư đồ ăn nàng cho ngươi gói lại. Sau đó đứng lên định rời thấy hai tên kia vẫn bộ dạng muốn theo

      “Bữa cơm này là ngươi tự nguyện, ta thiếu gì ngươi đâu nhé. Tạm biệt”

      Áo xanh và áo trắng quả nhiên lại lẽo đẽo theo nàng. được đoạn, nàng lấy mấy gói đồ ăn cho mấy đứa trẻ ăn xin. Đứa nào cũng tranh nhau, nàng nghiêm mặt dặn, “tất cả chia đều ra tranh giành là ta tịch thu lại hết”. Bọn trẻ ngoan ngoãn phân chia rồi nhanh chóng chạy vì sợ nàng lấy đồ ăn lại. Bách Xuân nghe hai nam tử phía sau mình thầm, mặc dù rất nhưng vì có nội công nên chữ cũng đều nghe ràng

      “Thấy chưa, thấy chưa, ta chọn người sai”

      “Nhưng thưa công tử, chuyện đó cũng chứng minh được gì, người có chắc chúng ta tìm đúng người”

      “Chắc mà, phải trong sách đều viết hùng ngoài giang hồ đều là thân phóng khoáng, thích hành hiệp trự nghĩa hay sao. Nhìn bộ dạng cũng biết nha”
      Bách Xuân lúc này lại đứng ngay phía sau lưng nghe hai người chuyện. Nàng liền chen vào.

      “Biết cái gì?”

      Hai nam tử giật mình, vì biết người này đứng sau lưng mình khi nào. Bách Xuân thấy thái độ hai người mập mờ, giấu giấu diếm diếm khó chịu. Nàng ngoắc tay bảo hai người theo nàng vào quán trà. Nàng ngồi khoanh tay đối diện với hai nam tử,nhìn chằm chằm lần lượt người này, đến người kia. Người trong quán trà đều tò mò nhìn, biết hai vị công tử tuấn tú kia đắc tội gì mà bộ dạng lúng túng còn kẻ kia nhàn nhã nhưng ánh mắt lộ uy hiếp.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :