1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bách Hoa tiên tử oai truyền - Nhất Độ Quân Hoa ( Hoàn - 27c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      BÁCH HOA TIÊN TỬ OAI TRUYỀN

      Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

      Thể loại : Huyền huyễn

      Độ dài : 27 chương

      Tình trạng : Đặt gạch

      Nguồn :http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=437931



      Giới thiệu.

      Nhất Độ Quân Hoa ấp úng : “Thần kinh, bọn họ lại mắng nam chính của ta cầm thú, có tính người.”

      Thần kinh mặt chút biểu tình: “Sau đó?”

      Quân Hoa: “Sau đó ta liền viết nam chính vạn người mê”

      Thần kinh: “Kết quả?”

      Quân Hoa gào khóc: “Kết quả bọn họ liền quay sang mắng ta……”

      Nội dung tiêu biểu: Xuân phong nhất độ, ngược luyến tình thâm

      Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Phong Phi Phi, Vũ Dương, Nguyên Quân, Lưu Hương

      Phối hợp diễn: Dương Phong, Liễu Diệp, Kim Long, Ngân Mị

      Cái khác: Nhất Độ Quân Hoa, hài hước

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Minh Bộ Lưu Hương

      Trong thế giới này, chung quy có số thứ chúng ta nhìn thấy nhưng vẫn thầm tồn tại

      Mà làm người săn bắt ma, trách nhiệm chính là tiêu diệt những tà vật tuân thủ nguyên tắc.

      Nhưng người bắt ma cũng phải ăn cơm, mà Minh bộ chính quy lại có hạn, cho nên thần giới liền thiết lập tổ chức —— hiệp hội Săn Bắt Ma.

      Khụ, được rồi, thông tục chút lại, cũng chính là thợ săn tiền thưởng.

      Ta gọi là Phong Phi Phi, là pháp sư. nay đảm nhiệm chức vụ tại hiệp hội Săn Bắt Ma. Pháp Sư đích thực là loại cận chiến chịu nổi kích, cho nên ta giống các pháp sư khác đều nuôi dưỡng 1 chiến sĩ bảo bảo.

      Bình thường là mua đến cổ thi thể, thi triển ma pháp, dùng chính máu huyết bản thân làm chất dẫn trao cho nó sinh mệnh. Như vậy bảo bảo cùng chủ nhân cùng chung sinh mệnh, nếu chủ nhân tử vong linh khí biến mất, bảo bảo cũng liền tử vong. Trong dân gian thường gọi chúng nó Tùy Hành Thi..

      Ta bộ phố ban đêm, ánh đèn đường ảm đạm đem bóng dáng của ta kéo tà tà dài, nhìn lại phía sau khuôn mặt đờ đẫn ra, hành động cứng nhắc linh hoạt của Tùy Hành Thi, thở dài sâu, ở trong lòng đem cái kia Minh Bộ Lưu Hương ác độc mắng bảy bảy bốn mươi chín lần.

      Đột nhiên, trong trời đêm thanh tay áo tung bay truyền đến, lão tử quá sợ hãi, vừa muốn xoay người lại, thanh Tiêu Hồn Kiếm phá bay xuống,Tùy Hành Thi của ta vừa mới thành hình đủ ba ngày như vậy là tong. Lưu Hương thu hồi kiếm, vẻ mặt trêu tức nhìn ta. Ta thu lại móng vuốt, ra sức nhịn xuống ý nghĩ tiến lên cào nát gương mặt xinh đẹp đầy khích động của .

      Người trước mặt cười khẽ tiếng, Lưu Hương biến mất thấy đâu. Tay ta vịn trụ đèn hoa thức màu trắng ngà, quả nhiên muốn lên tiếng khóc lớn. Lần thứ tư, năm nay đây là lần thứ tư…

      Mùa xuân năm nay, mùa phi thường bất hạnh, Tùy Hành Thi theo ta mười tám năm, lực công kích muốn đạt tới chiến sĩ cấp 28 —— tự nhiên, ở ngoại ô hoang vắng rình coi thôn nữ tắm rửa, bị Minh Bộ Lưu Hương đao cắt cổ, vì thế sau đó ta bắt đầu chuỗi ngày tháng bi thảm.

      năm nay, ta trước sau có tổng cộng bốn Tùy Hành Thi, toàn bộ bị Lưu Hương ăn. Đáng giận ta đầy bụng oán khí, nhưng vẫn phải nhịn cường quyền —— trớ trêu, Minh giới Cao cấp minh bộ nha, ta tự nhận chính mình có đủ dũng khí cùng đối nghịch . Vì thế đánh rớt răng cửa, nuốt vào bụng chính mình, hu hu ..

      Sáng sớm nhận được MSN của lão Thường, cách cái máy tính cũng có thể tưởng tượng được mi phi sắc vũ phấn khích hoan hỉ “Phi Phi, Thường ca đây có hàng mới, cực phẩm nha.”

      Ta chán nản nhìn qua, cho dù hàng tốt có lợi ích gì, ngươi cho là với bộ dạng xuất sắc có khả năng khiến Lưu Hương giết ngươi hay sao.

      Nhưng Lão Thường có phát biểu tiêu cực sa sút của ta, liền sau đó gởi qua đây mấy tấm ảnh cực nét. Về này, khi ta hồi tưởng lại tưởng, nếu có mấy tấm hình này, có lẽ sau đó xảy ra nhiều chuyện. Nhưng mà vào thời điểm lần đầu tiên mắt nhìn qua, ta ý thức được thế gian này có chút chuyện xưa, là nhất định phát sinh , tuyệt đối thể tránh khỏi.

      Người trong ảnh, tóc dài tím nhạt, mi phong xám nhạt như mưa bụi, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài đan thành 1 rèm dày nơi đôi mắt nhắm nghiền. Sóng mũi thẳng tắm tựa dao cắt, xinh đẹp tuyệt trần, môi non nớt mượt mà hồng hồng, tươi mọng . Da loại màu lúa mạch nhạt, ở trong ánh sáng nhạt lộ ra trong suốt như ngọc sáng bóng. Ta ngừng hô hấp, đứng lên cạnh bàn phím gõ ra 1 tràn chữ: “Nếu hình ảnh là , xin đợi tiền; nếu trải qua PS, chờ chết .”

      Ta như bay mà chạy đến, gần như trong chớp mắt đến chổ lão Thường, thằng nhãi này ngồi ở trong gian đại sảnh, vẻ mặt lão cười gian. Ta hung tợn bắt lấy cổ áo của , đem kéo lên: “Người đâu?”

      vươn tay trái: “Tiền đâu?” Ta khẽ cắn môi, đau lòng hướng đưa ra tài khoản năm nghìn vạn, có trời biết ta muốn sát quái vật ham tiền này bao nhiêu, lần này đại cắt cổ a.

      Nhưng mà loại đau lòng này chỉ giằng co trong ba phút lẻ hai giây, thời điểm khi ta ở Tàng bảo thất của nhìn đến cái thân thể kia, là rung động như thế nào. Mô tả cho tình hình này câu có thể hoàn toàn khái quát, lão Thường phía sau “Phi Phi, Phi Phi! Để ý nước miếng của ngươi! ! !”

      Kỳ về sau ta rất kinh ngạc, ta dĩ nhiên có chảy máu mũi, chẳng qua là lãng phí hai cân nước miếng, này có đúng hay chứng minh Phong Phi Phi ta vẫn còn tương đối thuần khiết? Hey , hey , đừng đánh, đừng đánh…

      Chương 2: Tuyệt sắc Tùy hành thi

      Ta ôm khối thân thể xinh đẹp mỏng manh này về nhà, thay đổi lớp đệm lụa trắng bên dưới quan tài pha lê, sau đó thả nằm lên. Sau khi thi thuật xong xuôi, ta đem giọt máu màu lam 1 giọt ở mi tâm của , giọt máu dần thấm xuống da thịt màu lúa mạch, ta nắm tay , ở trong lòng trịnh trọng hứa hẹn: “Năm nghìn vạn, ta nhất định bảo hộ ngươi, cho dù cùng Lưu Hương liều mạng, tuyệt đối cũng cho phép thương tổn ngươi hào ly.



      Thời điểm nhìn cái thượng lưu thủy tinh quan tài ta đột nhiên cảm thấy có gì đúng, nha… ta như thế nào lại có loại cảm giác mắc lừa a?



      Ta muốn chính là cuồng chiến Tùy Hành Thi nha! vậy mà toàn bộ cơ thể này tuy rằng là tinh xảo đặc sắc, tuyệt đại tao nhã, nhưng là có thể khiêng động chiến phủ sao? Ta ói ngụm , chết tiệt lão Thường, lừa ta…

      Khiêng động chiến phủ: Khiêng vác được, chiến đấu được


      năm nay ta có tiếp nhận nhiệm vụ mới, ai , ngẫm lại trong lòng liền nén giận.



      Hôm nay, hội trưởng Liệp Ma Nhân hiệp hội Việt Ngân Châu phát ra phong EMILL cho ta, chủ đề là: Nếu ngài khoẻ mạnh, thỉnh đọc đoạn thứ nhất; nếu ngài chết, thỉnh đọc đoạn cuối. Nội dung như sau:

      “Phong tiểu thư: Hồi lâu gặp, rất là nhung nhớ. Nàng xem, hôm nay là trời trong nắng ấm, tinh vạn lí. đàn chim nhạn ở bầu trời lượn vòng, hồi xếp thành chữ, hồi xếp thành chữ, sao mà vui mắt a.



      Lá phong ngoài Liệp Ma Nhân hiệp hội muốn đỏ như lửa tuyệt đẹp, từng phiến lá phong trong gió thu xoay tròn bay xuống, mỹ lệ như thế đấy, tịch như thế đấy. Hắc Ám sâm lâm lá xanh cũng chuyển màu vàng, rồi lại khô , bên trong ma thú hạnh phúc đón mùa thu mới, ta chợt nghĩ chúng ta quen biết hiểu nhau cũng vài năm, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ cần với ngươi . Khốn kiếp, TMD người sáng mắt tiếng lóng, mau trả ta nghìn vạn! ! ! !



      Kể từ đên tiệc tối từ biệt của Liệp Ma Nhân đến tận nay muốn gần bảy tháng, thiết nghĩ mỗi tháng ba mươi ngày, cách biệt 2100 ngày. (Nhất Độ Quân Hoa hai tay che mặt: Ách? Ta thề, ta biết người này a, tuyệt đối biết! )



      Gần nghe đồn nhà ngươi rình coi nữ tử tắm rửa và bị chính nghĩa chi sĩ đánh gục ở trước cửa nhà tắm, tình là , Ngân Châu xấu hổ nha. Thế nhưng việc qua Châu thay mặt ngươi đăng báo tạ lỗi, cố cũng an tâm tây vãng, chớ nên lo lắng…

      An tâm tây vãng: Yên tâm hướng tây – Ý chuyện gì cũng có hướng giải quyết.
      Khác: Căn cứ Liệp Ma Nhân hiệp hội bởi vì bản thân lấy tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, mỗi vị hội viên có hoàn cảnh khó khăn đều được biếu tặng bạc quan, phí dụng toàn bộ miễn, có nhu cầu vui lòng mang theo chứng minh thư cùng thẻ hội viên hiệp hội Liệp Ma Nhân vào ngày 30 tháng 8 trước 09:00 sáng có mặt trước văn phòng làm việc hiệp hội Liệp Ma Nhân ghi danh <<Đơn xin nhận bạc quan miễn phí cho hội viên khó khăn>>

      Bạc quan: Quan tài mỏng, hàng quan tài bình thường.


      Chúng tôi tiến hành xét duyệt trong tháng, sau khi xác nhận là , trong vòng trăm ngày đem quan tài gởi tới tận tay ngài .

      Gởi ngài

      Liệp Ma Nhân hiệp hội: Việt Ngân Châu ”



      Dù sao ta cũng ngồi xem hết nửa ngày, mắng 1 tiếng mẹ kiếp. cầm chén canh định hồn vào tầng hầm, giúp đỡ mỹ nhân trong quan tài nửa ngồi dậy, thế nhưng hơi hơi mở tinh mục, ánh mắt kia như xuân triều đánh trúng trái tim yếu ớt của ta.



      Ta cố gắng khống chế tay run run, bên múc 1 thìa nước canh, bên với chính mình: Phi Phi, bất quá cái này là Tùy Hành Thi, Tùy Hành Thi mà thôi. Nhìn quen phong nguyệt ngươi làm sao lại có thể bị chút điểm tư sắc mê hoặc như vậy. ngay lúc chén canh vừa hết, ta vừa lòng đứng lên, vừa muốn ra, đột nhiên phát chén canh này, giống như có chạm đến miệng nha? Đệch!



      Ta tự đấm cái ợ hơi, dùng muỗng canh múc đưa lên miệng, đưa đến bên miệng , con mắt hoàn toàn mở, xác thực như ngọc lưu ly nhạt nhạt màu ngọc bích. nhìn ta chút, mắt như hồ nước khuynh tiết. Ta hít sâu hơi, thầm nghĩ có nên mê hoặc ta a. hơi mở môi, cắn cái muỗng miệng, ta nghe thấy cả thanh mình hít khí, đây, đây, đây xác thực là khiến người phạm tội nha…



      Đây quả thực là con Tùy Hành Thi bảo bảo ngoan ngoãn nha, sau vài ngày quan sát ta phải rút ra kết luận như vậy. có thể tự mình lại, tốc độc lĩnh ngộ đích thực vượt qua dự liệu của ta. Thế nhưng, thông thường chỉ đúng 3 chữ : Được/ tốt/ đúng. Có đôi khi ta đưa tay xoa xoa trán , ah, mắc hội chứng mất ngôn ngữ chứ? chỉ biết an tĩnh nhìn ta, phi thường phi thường an tĩnh, ngoan đến độ lòng ta đều run lên.



      Mấy ngày nay ta cũng có dẫn ra ngoài, cẩn thận ngày đó mấy lần bị Lưu Hương dòm ngó ra tay giết rồi…



      Ta đến Liệp Ma Nhân hiệp hội, Việt Ngân Châu thấy ta, vẻ mặt tươi cười: “Tiền đâu?”. Ta xùy cười tiếng: “Đòi tiền có, mạng có cái”. Nàng vẻ mặt hắc tuyến, phịch tiếng vứt cho ta quyển tập, tay vừa chụp vừa nhìn, bìa trước ghi 《Minh Giới Thông Tập Lệnh》<Bản mới Minh lịch năm 367.384>, mặt lão đại cái hồng ấn. Ta nhào tới mặt nàng hôn tới tấp, nàng thất kinh, quát lớn: “Phong phi phi, ngươi điểu nhân thiếu tiền trả, còn dám chiếm tiện nghi lão nương? ! !”.



      Ta bật cười khanh khách, lật xem đệ nhất trang: Sa Na quái, đẳng cấp ba mươi tám . Sinh vật hỏa ma pháp, độc tố ma pháp vô hiệu. Tiền thưởng trăm vạn. Ta gật đầu, xác định là nó.

      Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Trụy lạc ma

      Thời điểm quay trở về, đại kinh hãi, trời ơi, trong đại sảnh nhiễm hạt bụi, sô pha quần áo bẩn hiển nhiên tất cả đều thấy, sàn đá cẩm thạch sạch bóng thấy gót giày đa tư đa sắc, soi mặt người a, ta vươn chân bước rụt trở về, ta phải nhầm nhà chứ? Cao thấp đánh giá hồi lâu, mới dám xác định.

      Ta đường vừa đánh giá vừa vào, đẩy cửa phòng ta ra, miệng thành hình chữ O, vỏ hạt dưa, vỏ kẹo, xác hạt kê cái cũng thấy, sàn nhà giống như duyên trần bất nhiễm. Chăn gấp gọn gàng, áo ngủ hàng ngày được gấp để ở đầu giường

      Ta mặt hồ nghi, mới nhớ tới trong nhà vẫn còn người, ta lao ra ngoài phòng quát to tiếng: “Năm nghìn vạn! ! !” Tại phòng bếp nhân ảnh phong hoa tuyệt đại xuất , thanh như như băng tuyết trong trẻo: “Ở đây.”



      Ta qua, ở bên hông vòng vèo, vòng vèo, vòng vèo, khụ khụ… Người này lần trước Ngân Châu vây bắt tại rơi vào tay ta mặc cái yếm màu đỏ, ta che miệng, nhịn cười nhịn đến nội thương.



      Ánh mắt tinh thuần như thanh đàm sâu thấy đáy. Ta đem cái yếm cởi xuống, cầm cái áo choàng màu xám choàng lên cho buộc ở bên hông. thái cà chua, ta cho rằng cà chua rất non, thế nhưng so với tay quả thực như là ông lão gần đất xa trời.



      Bữa cơm chiều ăn hết sức khoái trá, ta quơ đôi đũa tựa như gió cuốn mây tan, lại dạng nếm hai miếng, sau đó nhàng buông đũa xuống, ôn nhu nhìn ta : “Ta no rồi.”



      Ta hì hì cười: “Ngày mai ta cho ngươi làm cơm, ngươi mới biết chính mình có bao nhiêu hạnh phúc.” hơi mỉm cười, lông mi hơi run run, nhu thuận im lặng như vậy, chậc chậc, nhìn xem ta lại sắc tâm tuôn tràn.



      Ta dùng muỗng bạc gõ gõ cái đĩa: “Ngày mai chúng ta Hắc Ám sâm lâm săn Sa Na quái .” vừa thu dọn bát đũa bàn,vừa giọng : “Được.”



      “Ngươi ngay cả binh khí đều có… Ngươi vác được Song Nhận Phủ sao?” Lông mi của dài nhếch lên, vẻ mặt hoang mang. Ta mặt đỏ lên: “Tùy hành thi của ta trước kia đều dùng Song Nhận Phủ, cho nên chỉ có cái này…”

      Song Nhận Phủ: binh khí, loại 2 cái búa rìu to vật vả nha !


      ôm chén đũa vào phòng bếp, thanh trong trẻo: “Được”. Ta tiếng cắt ngang: “ cái gì cũng đều ‘được’, ngươi thể hai tiếng ‘ được’?”. từ trong phòng bếp ló người ra: “Ngươi gọi ta năm ngàn vạn, được”. Ta xì tiếng cười ra: “Vậy gọi ngươi là … Khả Khả nha, Khả Khả có được hay ?”. ôn nhu tinh tế : “ Được”.



      Hắc Ám sâm lâm, ta ném ra cái đóng băng ma pháp, sau đó bên chạy, bên cầm bức họa Thông tập lệnh, ân cần thăm hỏi cả mười tám đời tổ tông thằng cha Nhược Kiền Biến, NND, vẽ cái kiểu gì Na Sa Quái bức họa kia so với con rùa đen còn hơn, nhưng mà cái thứ trước mặt ta đây đầu nó lớn so với con voi khác gì nhau . Aiz, cũng có ghi cái tỷ lệ xích a…

      Tỉ lệ xích của bản đồ là tỉ số giữa khoảng cách đo bản đồ và khoảng cách ngoài thực địa. Chẳng hạn, nếu 1 cm bản đồ ứng với 1 km ngoài thực địa bản đồ đó có tỉ lệ 1:100000, vì 1 km = 100000 cm. Kí hiệu của tỉ lệ: 1:M


      Trước kia gặp phải loại tình huống như vậy, ta thường bỏ mặc Tùy Hành Thi mà chạy, nhưng là lần này ngược lại thể bỏ mặc Khả Khả. ở đằng kia, vai gầy yếu mỏng manh, lại vác hai thanh Song Nhận Phủ cực đại kia có vẻ cực kỳ cân xứng. Ta có chút xấu hổ. Băng ma pháp phát ra vài cái, Sa Na quái cũng có chút chống đỡ được, nhưng khoảng cách cũng càng ngày càng gần. Ta đủ thời gian phát ma pháp, tăng tốc chạy tới phía trước, đột nhiên đâm vào lồng ngực, dĩ nhiên là Khả Khả



      Song Nhận Phủ vung lên, Sa Na quái phía sau tiếng kêu gào thảm thiết, ta vừa quay đầu vừa nhìn, mảng máu thịt tuôn rơi. Trong lòng run sợ chút, ta vỗ vỗ vai Khả Khả: “Lực công kích tệ a”. khẽ nhíu mày, lấy tay áo che mặt: “Mùi máu tươi, rất khó ngửi”. Ta ha ha cười vài tiếng, lấy đầu Sa Na quái kia, lôi kéo ra ngoài.



      Hiệp hội Săn Bắt Ma, ta đem đầu Sa Na quái giao lên, Ngân Châu cười duyên: “Ah ha ha, tiền thưởng trăm vạn, trừ về sau ngươi còn thiếu ta chín trăm vạn”. Ta cắt tiếng, quay đầu muốn rời , nàng giữ chặt ta: “Tháng sau hiệp hội tổ chức dạ tiệc kỷ niệm 68 năm thành lập, mỗi hội viên phải mang theo Tùy Hành Thi của mình tham gia, nhớ phải đến nha”.



      Ta trợn mắt khinh thường: “ ”. Nàng lôi kéo ống tay áo ta: “Người biểu diễn đặc biệt có thưởng lớn, tuyệt đối kinh hỉ”.

      Kinh hỉ: Kinh ngạc + Vui vẻ


      Ta lập tức tới gần nàng: “Bao nhiêu tiền?” . Nàng đắc ý cười: “Cùng tiền liên quan, tuyệt đối kinh hỉ ” . Ta phụng phịu: “ có tiền, ”. Đem chân bước ra văn phòng, thanh truyền đến: “Chín trăm vạn, xóa bỏ”.



      Ta lập tức quay đầu nở ra cái cười sáng lạng: “Giết ta cũng phải , cho dù bị người đánh gãy chân,bò cũng bò đến a.”



      Ta dựa vào khung cửa, nhìn Khả Khả bận rộn trong phòng bếp: “Tháng sau hiệp hội Săn Bắt Ma có dạ tiệc, chúng ta cùng ”. nhàng gật đầu, được, vài sợi tóc tím nhạt buông trán, ta cười cười tiến tới giúp vén lên, cố định ở sau vành tai. Lông mi cong cong, nhàng rung động, ánh mắt tinh thuần tựa như khối thủy tinh tì vết.



      “Phải có tiết mục a, đợi ta dạy cho ngươi ca khúc mà ta thích nhất”. thanh mỉm cười, ôn nhu tinh tế : “Được.”



      Ta khảy đàn cổ, dạy bài 《 Tam Sinh Tam Thế 》, vô cùng im lặng





      “Kiếp trước người đào hoa đời

      Ta từng ngày chôn giấu nhớ thương.

      Giữa chốn hồng trần ta nhìn thấu

      Người từng để mắt đến ta chưa ? ?



      Kiếp sau ta đào hoa đời,

      Cũng từng điêu đứng dưới ngón tay người.

      Nghe tiếng người thở dài trong chốn hồng trần

      Hoa rơi tiều tụy nhớ dung nhan người??



      Kiếp trước người đào hoa đời

      Chốn hồng trần rải đầy tịch mịch

      Ta nhớ người lưu luyến bên bụi hoa

      Nhìn nhung nhớ điêu linh trong trăng lạnh



      Kiếp sau ta đào hoa đời,

      Viết lên cánh hoa nhân duyên đôi ta

      Người hoa nhưng sao hiểu tâm ý hoa

      Mảnh tình này vẫn cứ lắm gian nan!



      Ta lấy tam thế đổi lấy nhân duyên đời với người.

      Chỉ mong kiếp này cùng người gặp nhau, mặt đối mặt ! !

      Ta lấy tam thế đổi lấy nhân duyên đời với người.

      muốn chúng ta lại hứa hẹn kiếp sau gặp lại



      Ta lấy tam thế đổi lấy nhân duyên đời với người.

      Chỉ vì tìm kiếm người quá lâu mà đoàn tụ lại quá ngắn

      Ta lấy tam thế đổi lấy nhân duyên đời với người.

      Chỉ là muốn kiếp này lại lỡ mất từng ngày.

      Giai điệu rất thê lương, khúc chưa hết có chút xót xa trong lòng, lẳng lặng mà nhìn ta, trong đôi mắt mông lung ra tầng lệ. Ta miễn cưỡng cười cười: “ Ta rất thích bài này a”. đứng đậy: “ hay”



      Ngày hôm sau, ta lật lật bản Thông Tập Lệnh, càng đến những trang sau nhân vật đẳng cấp càng cao.



      Diệp La: dưới cấp 85, ma pháp hệ băng, ma pháp mang tính độc tố vô hiệu. Tiền thưởng: Ba trăm vạn.



      Ám Chi Huyết Ma: Cấp 138, ma pháp hệ phong , ma pháp hệ thủy vô hiệu. Tiền thưởng: nghìn vạn



      Huyết ma Vương: Cấp 160, ma pháp toàn năng , ma pháp hệ hỏa vô hiệu. Tiền thưởng: Hai nghìn vạn…



      Ta lật đến tờ cuối cùng, bên ghi: Trụy Lạc Ma. Đẳng cấp: , ma pháp toàn năng, toàn bộ hệ ma pháp vô hiệu. Đặc thù: Là ma cực đẹp cực ác. Chân dung: . Tiền thưởng: Tùy ý nhận. Người quan tâm cùng Minh vương gặp mặt chuyện. Địa chỉ liên hệ: XXXXXXX, điện thoại liên lạc: XXXXXXX, tư vấn QQ: XXXXXX, diễn đàn thảo luận: XXXXXX, QICQ: XXXXXXX, diễn đàn liên kết tương tự…



      Ta rét lạnh chút, toàn bộ hệ ma pháp vô hiệu, té xỉu
      Trâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Dạ tiệc của hiệp hội Săn bắt ma

      Đột nhiên có người từ phía sau vỗ phát vào vai ta, ta lập tức nhảy dựng lên. Khả Khả vẻ mặt ngạc nhiên, ta cười quay lại trấn an : “ có việc gì, có việc gì, thần kinh quá nhạy cảm a.”

      hơi hơi mỉm cười nhìn ta: “Ăn bữa sáng.”

      Ta giữ hình tượng mà ngốn ngấu nghiến bữa sáng, “Ăn từ từ”. Ta ngẩn đầu, có chút mờ mịt: “Khả Khả, ta tìm thấy con quái thích hợp đâu hết”. lấy bản Thông Tập Lệnh qua, lật chậm rãi, ta nhấm nháp món cháo thịt nạc, vô tình ngẩn đầu, thấy lật đến trang cuối cùng cư nhiên xuất tia cười lạnh.

      Ta xoa xoa con mắt, vẻ mặt của chính là bình tĩnh như vậy, ta nhìn lầm rồi sao? nhìn trang giấy đến xuất thần, ta cười: “Ngươi với có ý tứ với Trụy Lạc ma đó chứ? cười bình thản đẹp đến phi thường, ánh mắt như bích thủy vô ba “Huyết Ma Vương thế nào”. Ta phun phì ngụm cháo bàn, sau đó sặc thiếu chút nữa khí tuyệt bỏ mạng. Khả Khả tới vỗ vỗ lưng ta: “Ăn từ từ”

      Ta bị sặc đến mặt mũi đỏ bừng, muốn cười đều cười nổi…

      Mang theo Khả Khả xuất môn, dưới con đường đèn hoa ưa thích, ban ngày chúng nó cũng được đốt sáng. lâu có gặp phải Lưu Hương a, ta nghĩ, nhưng mà vừa quay đầu nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn hiếu kỳ của Khả Khả, ta cầu khẩn, thượng đế phù hộ a, tốt nhất về sau hẹn, chết già cũng gặp lại.

      Thu lại chiêu bổ xuống bãi đất, bình nguyên đóng băng, ta nhìn Khả Khả: “ Đến nơi đây làm gì?” vẻ mặt cười “Thích, dạo chơi”. Ta cùng xung quanh xem xét, sau đó thấy người ra, chính là ma vật cao chín trượng. thét dài tiếng, địa địa chấn thiên, trong thiên địa đều đều biến thành mảng huyết hồng, ta thất kinh, Huyết Ma Vương! tay rút ra pháp trượng, tay ngăn cản Khả Khả, ta động niệm chú ngữ, cái tia chớp kêu gọi triệu hồi. Sau tiếng nổ, Huyết Ma Vương cao chín trượng nội tạng bay tung tóe, huyết nhục vung vãi đầy đất. Ta ngốc ở chổ nào, thế nào cũng tại sao xuất loại tình huống này. Khả Khả lẳng lặng mà nhìn ta, vẫn như cũ cười đến tuyệt đẹp mà an tĩnh.

      Lúc ta đem đầu Huyết Ma Vương đem đến chổ Việt Ngân Châu, nàng ôm ta hung hăng gặm vài miếng, gặm ta thân ớn lạnh, đột nhiên phát sinh loại ý tưởng kỳ quái, nếu như thế này là Khả Khả, ta hẳn là động tâm sao? Ôi cái đệch, ta làm sao có thể có loại tư tưởng thuần khiết này…

      Dạ tiệc kỷ niệm của hiệp hội Săn bắt ma rốt cục đến.

      Hội trường đặc biệt náo nhiệt, gần như toàn bộ hội viên Săn bắt ma đều đến. Việt Ngân Châu mặc lễ phục thân màu trắng bạc bó sát, dáng người giống vẻ thanh mảnh bình thường, mọi người coi mắt như muốn lòi tròng, ta quay đầu xem chút, Khả Khả vẫn còn theo phía sau, nhìn chớp mắt “Rất có định lực nha.” Ta lúc ấy nghĩ như vậy.

      Thời điểm ta mang theo Khả Khả tới, tất cả thanh đều tĩnh lặng lại, chúng ta tìm được vị trí ngồi xuống. lâu sau, Việt Ngân Châu kinh hãi kêu tiếng “Trời ạ! ! !” . Ta vội vàng ngẩng đầu nhìn, nàng giống như trận cuồng phong hướng lại đây, phen nắm kéo ta tiến đến đứng bên cạnh Khả Khả, sau đó máu mũi tuôn ra. Khả Khả dấu vết đem ống tay áo từ trong tay nàng thoát ra, hướng đến bên người ta cọ cọ. Ta lập tức đứng lên ngăn cách nàng: “Làm gì, làm gì ?” Đột nhiên Việt Ngân Châu sắc mặc hung ác nổi dậy, ta ngẩn đầu bốn hướng, phát mọi người đều dồn hết qua đây, biểu dự định đem ta đánh đến chết.

      Ta rụt lui cổ… Ta, ta chưa hề làm cái chuyện gì thiên nộ nhân oán nha! Việt Ngân Châu phen nhéo vào áo ta, dùng thần lực trước nay ta chưa từng gặp đem ta xách lên “Tuyệt đại tao nhã như thế, giai nhân tư nhan có hai, ngươi lại có thể cho con nhà người ta khiêng phen Song Nhận Phủ! ! Phong Phi Phi, sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn! ! ! Ta hôm nay bóp chết ngươi phải hoa hạ lượng quần gia hỏa! ! !” Trong đám người trận hưởng ứng: “Người như thế, quả thực là nhân thần cộng phẫn, làm người ta giận sôi, tội lỗi chồng chất…” Ta gì.

      Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn: Chuyện gì cũng có thể nhịn chứ chuyện này tuyệt thể nhịn.
      Việt Ngân Châu tay kẹp ở cổ ta: “! Ngươi có biết tội hay ?” Ta dòm dòm đám người liên quan cực độ phẫn nộ, bi thống mà kiên quyết : “ Ta sai lầm rồi, ta ràng như thế ngược đãi cái tuyệt đại giai nhân. Hành vi của ta có tội, là phi thường đáng xấu hổ, ta thực xin lỗi nhân dân, thực xin lỗi quốc gia, thực xin lỗi chính phủ, thực xin lỗi đảng. Nhưng là ta quyết định từ nay về sau hối lỗi sửa sai, thay đổi triệt để, làm lại từ đầu …”. rồi lại , đến còn gì để . Vì thế làm thành tình trạng khóc thành tiếng.

      Mọi người tức giận có chút nguôi ngoai, Việt Ngân Châu quát: “Cụ thể biện pháp sửa chửa! !” Ta run lên chút: “Đầu tiên ta vì hành vi làm hôm nay khắc sâu kiểm điểm, diện bích ba mươi ngày hối lỗi, cùng lúc làm giấy cam kết, tuyệt tái phạm, xin mời các vị ở đây làm chứn. Mặt khác, cùng lắm đem trượng ma pháp của ta cho , ta khiêng Song Nhận Phủ được rồi…”. Việt Ngân Châu lúc này mới giảm chút phẩn nộ: “Bây giờ đến thực kiểm điểm cho ta!”

      Sau đó, nữ hài tử xinh đẹp tiến đến, sắc mặt hồng hồng: “Ca ca, ta có cái Ngọc Bích Trượng, tặng cho ngươi…”. Ta hung ác trừng mắt nhìn Khả Khả, phía sau phát sát khí, lập tức đổi thành vẻ mặt ôn nhu ý cười. Khả Khả vẫn như cũ cười đến an tĩnh mà xinh đẹp: “Ta thích Song Nhận Phủ, cám ơn.” Thanh của như trước rất , nhưng mờ ám như xác thực có lực lượng cho phép kháng cự. Mọi người hướng ta trừng mắt, ta chạy nhanh giơ hai tay lên cao biểu thị vô tội.

      Dạ tiệc cuối cùng bắt đầu, Khả Khả dựa vào ta ngồi xuống, vẻ mặt mấy hứng thú. Hai bên trái phải nữ nhân tần suất mỗi phút hai mươi lần nhìn , mỗi lần ba giây. dựa vào vai ta nhắm mắt ngủ chút. Vì vậy, ta tức nhận được mỗi phút ba cái trừng mắt của đám nữ nhân kia, mỗi lần hai mươi giây.

      Việt Ngân Châu mặt mày hớn hở, sau hồi nhảm, rốt cục bắt đầu biểu diễn, các loại hình biểu diễn, các loại soái ca mỹ nữ tiến lên sân khấu, thế nhưng ta phát ta với soái ca đẹp nhất cũng là cảm giác rất nhạt rất lạnh nhạt…

      Lúc đến phiên Khả Khả, còn ngủ, ta khẽ run vai, tỉnh lại, vẻ mặt vô tội mà nhìn ta. Ta dùng cằm ra hiệu, thầm nghĩ nghìn vạn lần đừng làm ta mắt mặt a. xảo quyệt hất hất lông mày, cái chớp mắt tựa hồ muốn “Sao?”.

      xoay người cái tuyệt đẹp liền rơi vào đài, từ dàn nhạc khí lấy cái đàn cổ, ngồi ở cầu thang sân khấu, tùy tiện tư thế lại phong tình vạn chủng. Thanh trong suốt như u tuyền vang lên, trong tiếng đàn hát mảng thâm tình lại mang theo nhàn nhạt ưu thương.




      Nét phác hoạ nền sứ Thanh Hoa, đường bút sắc sảo đậm chuyển nhạt

      Hoa mẫu đơn điểm tô thân bình như nàng điểm trang

      Mùi Đàn Hương thoáng qua song cửa …Ta chợt hiểu lòng nàng



      giấy Tuyên Thành ngòi bút đến đây bỗng đứt đoạn..

      Sắc men phủ tranh mỹ nữ đầy ý vị tàng

      Nụ cười của nàng lại như hoa xuân chớm nở

      Nét đẹp của nàng như sợi tơ mềm mại bay đến nơi ta chẳng thể đặt chân đến



      Trời còn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng

      Khói bếp lượn lờ bay ngàn vạn dặm cách trở

      Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt

      Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ



      Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng

      Ánh trăng ai vớt ? Để soi sáng mãi kết thúc đẫm lệ

      Như sứ Thanh Hoa mãi mãi nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau

      Ánh mắt nàng… cười…



      Họa cá chép thanh thanh thoát thoát dưới đáy bát

      Khi đồ theo Tống Thể lại nhớ thương về nàng

      Giấu bí mật ngàn năm trong lò gốm

      Khe khẽ như kim thêu hoa chạm đất



      Lá chuối ngoài song cửa gặp cơn mưa rào, ngoài cửa lại ngập sắc xanh của cánh đồng

      Còn ta gặp nàng khi ngang bước qua Giang Nam

      Vảy mực vào bức tranh thủy mặc

      Nàng biến mất trong sắc mực thẳm sâu



      Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng

      Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi

      Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt

      Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ

      Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng

      Ánh trăng đó , ai vớt ? Để soi sáng mãi kết thúc đẫm lệ

      Như sứ Thanh Hoa mãi mãi nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau

      Ánh mắt nàng… cười…

      gảy hết khúc nhạc sau đó đem đàn thả lại chổ cũ, tiếp đó về chổ ngồi. Ta mực lẳng lặng mà nhìn . Trong lòng bỗng nhiên tràn ngập loại cảm giác, cái gì đó gọi là tình .

      tới trước mặt ta, giống, giống, giống như con chó lẩm bẩm mang khúc xương trở về chờ chủ nhân tưởng thưởng, màn đàn hát thâm tình sâu đậm ban nãy tất cả tìm thấy. Ta chống tại hai vai , cười đến cả người run lên, lúc cười xong, ta ôm lấy cổ , hết sức trấn định tại gương mặt hạ xuống cái hôn. hơi quay đầu , gương mặt như ngọc, bay lên mạt yên hồng. .

      Xung quanh đột nhiên vang lên tràng tiếng vỗ tay cùng la ó , trời ạ, đem ta lập tức đâm chết a…
      Trâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Tuyệt thế kinh hỉ

      Náo loạn hồi, đột nhiên ta nhớ tới truyện trọng yếu. “Việt Ngân Châu!! Cái tuyệt thế kinh hỉ của ngươi đâu? !” Việt Ngân Châu ưu nhã mà làm cái thủ thế: “Ngày hôm nay, chúng ta đặc biệt may mắn thỉnh tới Săn Ma Nhân hai mươi năm qua đứng đầu bài danh bảng…” chưa xong, tiếng vỗ tay như nước thủy triều. Ta theo đoàn người nhìn lại, người, thân hắc y, áo choàng trong gió liệt liệt rung động —— Lưu Hương!

      Ta cắn chặt răng, kéo kéo Việt Ngân Châu: “Đây là kinh hỉ mà ngươi ?” Nàng vẻ mặt cao hứng bừng bừng: “Đây còn chưa đủ kinh hỉ hả? Từ trước tiệc kỷ niệm chưa từng mời được đến nha.”

      Ta nghiến chặt răng: “… Hữu kinh vô hỉ.” tay nắm lấy Khả Khả, liền hướng ra ngoài chạy thẳng. Chết tiệt, Việt Ngân Châu bên truy đuổi, bên cao giọng hô to: “Phong Phi Phi, ngươi đứng lại đó cho ta!” Ta đau khổ vô biên, chết tiệt…

      Nàng phen ngăn cản, rất sợ ta chạy mất: “Ta thỉnh cầu lâu, nhân gia chính là nghe ngươi cũng tham gia cho nên mới tới. Dù thế nào cũng thể cho ta chút thể diện đúng ?” Ta cười khổ, thống khổ lớn nhất trong cuộc sống phải là từng có đoạn tình cảm chân thành tha thiết trước mặt nhưng biết quý trọng, mà là giao hữu sai người đó các đồng chí.

      Ta nắm chặt Khả Khả, quay đầu chống lại ánh mắt Lưu Hương. từng bước tới, trước đây mặc kệ đối với tùy hành thi của ta như thế nào, trước giờ ta thấy đều là bộ dáng biểu tình trêu tức, thế nhưng lần này mặt lại là dạng lãnh khốc. Ta đem Khả Khả bảo hộ ở sau người, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

      Khả Khả như trước nụ cười vân đạm phong khinh như vậy, thanh ôn nhu tinh tế: “Thế nào rồi? Phi Phi sợ, ta đây, sợ.” Ta nhàng vén lên tóc trán , ánh mắt tinh khiết trong suốt như thế. Ta thầm mà : “Yên tâm, mặc kệ là ta bị Lưu Hương giết, có lẽ ta đem Lưu Hương giết , cũng tuyệt đối để tổn thương ngươi.” Khả Khả vẫn như cũ, an tĩnh mà nhìn ta, Phi Phi có việc gì, đừng sợ có việc gì.

      Ta triệu hồi ra Bạch Cốt trượng, Lưu Hương đứng cách ta chỉ cách khoảng bước, ánh mắt nhìn về Khả Khả ở phía sau lưng ta. Ta nắm chặt trượng, thoáng cái tiến lên, khẽ lách thân tránh được ta, ta xem nhãn thần đột nhiên lại có tia ưu thương: “Ngươi thực cùng ta liều mạng sao?”

      Trong ánh mắt như thế, ta đột nhiên khó hiểu mà có chút chột dạ: “Ngươi giết bốn con tùy hành thi của ra rồi!” Lưu Hương nhàng mà cười, ta chưa từng thấy qua cười bao giờ, cũng nghĩ tới có người có thể cười đến bi thương tịch liêu như vậy.

      “Cho nên, cũng để bụng thêm lần nữa đúng ?” Thanh vô cùng lạnh, rét tận xương tủy, ta trong đầu có tiếng làm cho ta gần nhu điên cuồng, Khả Khả phải chết, giết Khả Khả!

      qua hướng Khả Khả, ta quăng pháp trượng , cấp tốc tiến lên ôm lấy . cuống quít dời trường kiếm trong tay, trâm ngọc bích tay ta cắm sâu vào bên thắt lưng . nhìn ta sâu, trong mắt tựa như mành châu đứt dây, rơi rụng từng hạt xuống đất vỡ tan châu quang. nhàng ôm thắt lưng ta, đầu cằm tựa ở bả vai ta, ngữ thanh nghẹn ngào: “Ngày hôm nay Minh Vương tổ chức hội nghị, ta mình trốn tới đây. Bởi vì Ngân Châu , ngươi tới đây.”

      Toàn thân ta đều run rẩy, nước mắt chạy xuống bên mép tóc “Ta muốn giết huynh, xin huynh thả Khả Khả, ta cái gì cũng cần, van xin huynh thả .” cái gì cũng , chỉ là làm ra cái cấm chế, đem ta đặt vào chổ yên vị.

      Ta như người khán giả nhàn nhã, ta thấy Lưu Hương rút ra tiếp theo băng bó vết thương bằng cái đai lưng màu đen, nhìn bọn họ giao thủ, nhìn các loại ma pháp mãnh liệt đan vào nhau, nhìn Khả Khả đóng băng trong liệt hỏa ma pháp bị thiêu đốt, hỏa quang khắp bầu trời. Nước mắt ta hòa cùng từng ánh sáng hủy diệt rực rỡ phía trước đan vào thành mưa.

      Giọng hát Khả Khả hoàn toàn quanh quẩn bên tai, bên đánh đàn, bên thanh ca.

      Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng

      Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi

      Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt

      Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ

      Ta nhìn vào đống liệt hỏa hừng hực, trong lòng, điểm rồi lại điểm cũng đốt hóa thành tro. Khả Khả an tĩnh xinh đẹp như vậy, Khả Khả phong hoa tuyệt đại như vậy, Khả Khả cục cưng thông minh như vậy, cứ như vậy mà chôn vùi trong ánh lửa. Những ngày bình thản ấm áp ấy, chua chát đan xen nghẹn tại yết hầu ta. Lưu Hương mệt mỏi tới, quật cường nhếch khóe miệng, tia tiên huyết trườn xuống. tháo bỏ cấm chế, ta trong tay nắm chặt trâm ngọc bích, ta nghĩ muốn xông lên đâm cho thêm phát nữa, cho dù bị giết cũng quan trọng. Thế nhưng cuối cùng thể làm như vậy. .

      Ta ngơ ngác đứng lên, đột nhiên giữa vô hạn uể oải, ta nhìn chằm chằm con mắt Lưu Hương: “Lưu Hương, ta hận ngươi, cả đời này, vĩnh viễn rất hận ngươi.” chậm rãi thâm thúy như nước, lạnh lùng như đất : “Vậy hận ”. Sau đó xoay người sải bước rời , hội trường mảng vắng vẻ.

      Ngọn lửa nọ vẫn như cũ sáng rực, phó hội trưởng Nam Cung Phỉ thở dài, vỗ chụp vai ta. Việt Ngân Châu vẻ mặt hào khí: “Tính rồi, cái cũ , cái mới sao đến”. Vì vậy nguyên bản là màn dạ tiệc đặc biệt náo nhiệt như vậy là kết thúc.

      Ta về đến nhà, mở cửa, sau đó ngây dại. Dưới ngọn đèn thủy tinh ngân sắc, Khả Khả thân tố trang, tỉ mỉ sắp đặt bộ đồ ăn. Ta xoa xoa con mắt, xác định điều này phải là hoa mắt. thấy ta, hơi mỉm cười: “ Mau ngồi xuống , rất nhanh có cơm ăn”.

      Ta chậm rãi tới, đưa tay lên mặt nhéo nhéo, xác định đúng là . “Ngươi…” “Ta lừa gạt , có việc gì đâu Phi Phi, đừng sợ, có việc gì đâu”. Ta cố sức ra quyền, lúc đánh đến ngực lại nhàng: “ Ngươi, TMD , làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết…” Sau đó ôm khóc thành mắt gấu mèo . .

      Khả Khả cầm tay của ta, chậm rãi vòng lại quanh lưng mình, ôm ta tựa cằm vai, trong nụ cười sáng lạng lại có tia quyến rũ: “Ta dễ dàng chết như vậy sao, làm sao có thể làm nàng thất vọng với năm nghìn vạn …” Ta có điểm bất an, Khả Khả ngày hôm nay có chổ nào đó giống với trước kia nhỉ?

      Ta nằm giường, thế nào cũng ngủ được, Lưu Hương dùng chính là địa ngục hỏa, ta ngây thơ đến mức cho rằng Tùy hành thi có khả năng chịu đựng cấp độ ma pháp này. Ta gọi điện thoại cho lão Thường, báo tắt máy . .

      “Lão Thường? Lão Thường hơn nữa năm trước chết rồi a…” Việt Ngân Châu vẻ mặt hồ nghi khi ra những lời này, ta lui về phía sau bước nhanh, đưa tay chống đỡ phía bức tường: “Ba tháng trước bán con Tùy hành thi cho ta!” .

      có khả năng, là ta và Nam Cung tự mình mai táng cho .”

      “Cũng có khả năng sống lại đâu!”

      “Ta thấy ngươi có khả năng bị thần kinh rất lớn nha!”
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :