Bá Y Thiên Hạ - Độc Cô Lãnh Giả (458C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bá Y Thiên Hạ

      [​IMG]

      Độc Lãnh Giả

      Dịch: HoaThieuGia

      Số chương: 458C

      Thể loại: huyền ảo, tiên hiệp

      Nguồn: tangthuvien.vn

      Giới thiệu:

      Đoạn Vân là chàng "sinh viên trường thuốc" theo kiểu trung-tây y kết hợp. chàng này bị đưa đến thế giới khác, nơi có vô số những quốc gia cổ xưa với ma pháp, thú nhân, linh tinh, thiên sứ v.v.. Ở đây tỏ ra là người có năng lực vượt trội nhờ những hiểu biết về y dược ở trái đất, cộng với những thủ đoạn mua bán của gian thương, kết hợp với những mớ kiến thức tạp nhạp về chính trị ở Trung Quốc, trở thành đệ nhất cường giả của toàn đại lục. xây dựng quân chủng hỗn hợp gồm bộ binh (xem đoạn trích dưới đây), kỵ binh + quân (ở đây là cưỡi rồng đó), pháo binh (hic, dã man tới mức giết kẻ thù lấy tinh hạch chế tạo đạn pháo) ... đánh đâu thắng đó.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 : Bạo vũ cuồng bôn chiêu lôi phách

      - Tại sao ? Đoạn Vân sao giải thích nổi, Kỳ Kỳ tại sao lại đòi chia tay với mình ?


      - tại sao cả, bởi vỉ ta đối với ngươi còn cảm giác nữa - Nữ hữu Kỳ Kỳ dáng vẻ kiên quyết trả lời.


      Tim Đoạn Vân cơ hồ vỡ nát, ngẹn ngào, rất là thống khổ nhưng cũng ráng hết sức kiên trì :


      - Chẳng lẽ còn nửa điểm có thể vãn hồi ư, ta có thiếu sót gì thể sửa chữa ?


      - còn gì cả, ngươi rất tốt, là ta tốt. Vân, ngươi hãy quên ta ⬝ - Kỳ Kỳ vẫn kiên quyết như cũ.


      - , ta quên, nàng ràng là còn ta, ta tin!


      Đoạn Vân cơ hồ muốn phát cuồng, trong lòng niềm đau xót như thuỷ triều dâng lên. Sáu năm rồi, bao nhiêu kiện qua, hai người trải qua biết bao sóng gió mới có ngày hôm nay, như thế nào có thể muốn chia tay là chia tay ?


      Đoạn Vân vốn là nhi, khi bốn tuổi mẫu thân qua đời vì bệnh tim, sáu tuổi cha cũng qua khỏi vì căn bệnh ung thư não. Cho nên Đoạn Vân từ hoài bão to lớn là - trở thành thầy thuốc, cứu tử phù thương, giúp đỡ mọi người. Cũng vì như thế, từ tập trung vào học y thuật. Để học y thuật, bái lão trung y (thầy lang - bốc thuốc dân tộc) làm thầy, thậm chí còn tìm đến vị thú ý nổi danh trong thôn để hỏi y lý. Đoạn Vân từ thông minh, y thuật học đâu hiểu đó, thành tích học tập hàng năm cũng rất tốt . Mỗi năm đều ⬜ba hảo⬝ (đạo đức, văn hóa, sức khoẻ ). Sau lại được chính phủ và số người hảo tâm giúp đỡ, Đoạn Vân cuối cùng thuận lợi học xong cao trung (PTHH) lại đạt loại ưu trong kỳ thi tuyển vào Đại Học Y Khoa.


      Cũng tại thời điểm này, Đoạn Vân gặp Kỳ Kỳ. Ngời thanh niên tuấn tú, nghị lực Đoạn Vân sớm khiến Kỳ Kỳ có hảo cảm. Mà tiểu thư xinh đẹp, hoạt bát Kỳ Kỳ cũng làm cho Đoạn Vân chú ý. Rồi hai người lại học chung khối. Kỳ Kỳ có thể là phú gia tiểu thư, cha nàng là kinh lý trong công ty của gia tộc, gia đình rất giàu có. Mà Đoạn Vân bấy giờ là nhi, gia sản chẳng có gì. Cho nên, Đoạn Vân luôn phải chịu ít lời đồn đãi vô căn cứ, trong làng vì thế cũng có ít tự ti. May có Kỳ Kỳ thường xuyên an ủi, trợ giúp Đoạn Vân, lại khuyên đừng nên để ý đến những lời đồn đại vô căn cứ kia.


      có thể làm như vậy đủ để chứng tỏ, Kỳ Kỳ quả là thiếu nữ chân tình hiếm có. Hai người cứ như vậy bên nhau sáu năm, ngay cả khi thi cử đều cùng khu nhà trong trường học. Cho nên, đối với Đoạn Vân mà , Kỳ Kỳ cơ hồ là tất cả đối với .


      Đoạn Vân nắm lấy tay Kỳ Kỳ, nóng nảy : ⬜Tại sao ?⬝


      Thân hình Kỳ Kỳ ràng run lên chút, rồi như quyết định điều gì đó, chậm rãi quay đầu sang bên, giọng có chút cứng rắn :


      - Hừ! Đoạn Vân, ngươi nghĩ ràng ta thích ngươi sao ? Đừng nằm mộng nữa, ngươi chỉ là kẻ mặt trắng tiền bạc, địa vị. Ai mà chân chính đem tình giao phó cho ngươi, thôi ! Ta chính là thiên kim đại tiểu thư, còn ngươi . . . hừ! ngươi tự nghĩ mình có bao nhiêu điểmt ốt a? buồn cười chết được!


      Nghe Kỳ Kỳ , trong đầu Đoạn Vân bỗng ⬜Oanh⬝ tiếng, cảm giác như vỡ ra, nước mắt cứ thế tuôn trào. Thời khắc đó, Đoạn Vân cảm giác được nỗi đau trong lòng như khắc cốt ghi tâm. Đoạn Vân im lặng, rất bình tĩnh, lặng lẽ xoay người từng bước, từng bước . . bước . Vô thanh vô tức, cứ như vậy bước .


      Song khi xoay người, Đoạn Vân có phát ra từ trong mắt Kỳ Kỳ, nước mắt từng hàng tuôn ra ràn rụa. Khi Đoạn Vân xa, Kỳ Kỳ rút cục cũng còn khống chế được bi thương vô tận trong lòng mình, khóc rống lên thân hình lảo đảo ngã xuống.


      o0o


      Tâm tình Đoạn Vân cực kỳ ổn, chưa bao giờ uống rượu mà cuối cùng uống say. ra của Kỳ Kỳ khiến chịu nổi, hồi tưởng lại lời của nàng. Đoạn Vân lại cảm thấy thương tâm, những giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi lại chảy ra. Cõi lòng tan nát ! Đêm sâu tĩnh lặng, ánh đèn đường ngày thường rất sáng, hiểu sao hôm nay lại trở rất nên lờ mờ. Đêm khuya, Đoạn Vân mình tập tễnh đường trở về ký túc xá. Đột nhiên, tia chớp sáng ngời xẹt qua, tiếng nổ lớn khiến Đoạn Vân say rượu cũng giật mình. Trong chốc lát, bầu trời quang đãng bổng nổi nên trận mưa to. Đoạn Vân vội tìm chỗ để trú mưa.


      Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Đoạn Vân bỗng vang nên, Đoạn Vân cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên bạn cùng phòng của Kỳ Kỳ là Mẫn Mẫn, liền dập máy, có nghe tiếp. Nhưng lại hồi chuông điện thoại nữa vang lên, lúc này Đoạn Vân có chút nóng nảy, cầm điện thoại liền nghe, muốn phát tiết, lúc này thanh Mẫn Mẫn truyền tới :


      - Đoạn Vân, mau tới trung tâm bệnh viện, Kỳ Kỳ đường đột nhiên ngã, bác sĩ chẩn đoán là bị bệnh bạch huyết giai đoạn cuối, có thể chữa được.


      Đoạn Vân bỗng ngây dại, tất thảy đều ràng ! Nguyên lai, Kỳ Kỳ sớm biết bệnh tình của mình, mà nàng vốn thuần khiết thiện lương nên muốn chứng kiến bộ dạng thương tâm của , cho nên mới ra những lời cay nghiệt đó, nghĩ vâỵ, Đoạn Vân vội nhắm hướng bệnh viện chạy tới. Lúc này, bầu trời vô cùng quỷ dị, mưa rất lớn, gió cũng rất to, hơn nữa bầu trời thỉnh thoảng lại nổi lên những tia chớp sáng loà. Đoạn Vân trong trận cuồng phong bạo vũ, chạy như điên dại, chính là chạy như điên. Lúc này trong lòng Đoạn Vân chỉ có hai chữ : Kỳ Kỳ.


      Mưa gió ngày càng lớn, Đoạn Vân cũng để tâm, ngã xuống rồi lại đứng lên tiếp tục chạy. Có thể là lão Thiên nhìn cũng nhịn nổi nữa, tia chớp xẹt vòng qua, bỗng quay trở lại đánh trúng vào vị trí của Đoạn Vân. Mà tại nơi Đoạn Vân đứng, gian cũng trở nên quỷ dị. Đoạn Vân trong khắc bỗng mất ý thức, vẫn tiếp tục tư thế chạy như điên, bỗng cả người bỗng loé sáng rồi sau đó biến mất.


      ⬜Ai ui !⬝ Đoạn Vân sau khi khôi phục được ý thức, đột nhiên cảm giác được chân mình dường như đặt mặt đất, loại cảm giác mất trọng lượng khiến cho tự giác được bị quăng xuống, bất hạnh biết tại địa phương nào lăn xuống. Vạn hạn là chỗ đó toàn bùn đất nên rất mềm, Đoạn Vân quát to, lăn người . Cảm giác người chút đau đớn, cố hết sức đứng dậy, định tiếp tục chạy .


      Đây là nơi nào ? Ta phải đường sao? ⬓ mọi thứ xung quanh hết thảy đều làm cho Đoạn Vân cảm thấy rất là nghi hoặc. Đoạn vân cố nén đau đớn toàn thân cùng mơ hồ do say rượu, cẩn thận quan sát xung quanh. Ánh trăng nhà nhạt khiến cho gian xung quanh phủ màu bàng bạc. Trong sơn cốc xa xa, truyền đến thanh tiếng kêu có ít động vật, thanh rất tán loạn, Đoạn Vân khẳng định loại thanh này chưa từng nghe qua. Chung quanh rất trống trải, dường như là chốn rừng núi. Dưới ánh trăng, Đoạn Vân vẫn có thể nhìn thấy ít cây đại thụ, có bộ dạng rất kỳ quái.


      Hống ⬓ sơn cốc xa xa đột nhiên truyền đến tiếng rống rung trời, thanh khiến Đoạn Vân vừ say rượu tỉnh lại chút ít : ⬜Ta phải là chạy đến chốn rừng rậm đất chứ ? lúc đó phải là trời mưa rất to sao? phải là lại giống trong tiểu thuyết, được tia chớp đưa qua gian khác!⬝


      Vừa nghĩ đến tia chớp, Đoạn Vân kiềm được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Thiên nột (trời ạ!)! Chỉ thấy hai mặt trăng, đông tây hơn nữa cách nhau xa ở bầu trời. Đoạn Vân lúc này, đầu óc rất loạn, tửu khí lúc này lên đầu, trong trạng thái mơ hồ quên chuyện vừa chia tay Kỳ Kỳ, rồi chuyện Kỳ Kỳ ở trong bệnh viện, mà dường như cả Kỳ Kỳ là ai cũng quên mất.Tình huống này của Đoạn Vân trong y học thường gọi là ⬜Quên có lựa chọn⬝. Nghĩa là, khi có việc hoặc người khiến cho người ta quá sợ hãi, hoặc là những nguời này khiến người ta khắc cốt ghi tâm mà lại muốn suy nghĩ đến do người đó sảy ra hoặc làm chuyện gì đó như ý. Người này đem chuyện đó thay đổi hoặc là tạm thời, vĩnh viễn quên chuyện đó


      Đoạn Vân chóang váng, cười cười : ⬜ta nhất định là nằm mơ⬝ - Chủ nghĩa duy vật biện chứng của Karl Mark khiến cho Đoạn Vân tin tưởng rằng mình nằm mộng. Ngủ ! Ngủ ! để cho ý nghĩ đáng sợ trong ký ức rời , Đoạn Vân tự thôi miên chính mình.


      số nghiên cứu của chúng ta cho thấy rằng, những giấc mơ cũng dựa vào những thanh chúng ta nghe được trong khi ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, Đoạn Vân bị đánh thức bởi tiếng đánh nhau, nhưng nhìn thấy hai cự thú đánh nhau lại tự cười : ta nhất định là chơi games quá độ rồi, như thế nào mà ngay cả trong mơ cũng nhìn thấy ma thú, ta nằm mộng thấy cả thiên sứ đấy chứ? Ai, nhân phẩm tốt. Ngẫm nghĩ chút rồi Đoạn Vân lại tiến vào giấc mộng.


      Vừa rồi, chúng ta nhắc đến lưỡng cự thú! đây là hai quái thú, lớn . Con lớn rất giống con trâu, chỉ là đầu có ba cái sừng, khoé miệng nhô ra hai chiếc răng nanh sắc bén, lại thêm đôi cánh tay rất kỳ quái. Còn con kia là bạch lang khá lớn so với đồng loại, mà nhìn kỹ nó so với bạch lang thông thường càng thêm kinh khủng, uy vũ hơn rất nhiều. Bạch Lang cao chừng năm thước, song vẫn quá so với Ngưu hình quái thú,nó cao đến tám thước. Nếu có dân bản xứ ở đây, hẳn họ nhận ra ⬓ là bảy cấp Phong Lang Vương cùng bảy cấp Cuồng Bạo Hoả Ngưu. Hai quái thú lao vào nhau ngừng công kích, cắn xé, khi phát ra phong nhận (đao gió) hoặc hoả cầu. Sức phá hoại lớn, bọn chúng phát ra Đoạn Vân, nhìn với ánh mắt coi thường, vô luận như thế nào cũng đánh thức khỏi mộng đẹp. Đoạn Vân của chúng ta hoàn toàn biết đến những biến cố sảy ra xung quanh , lúc này chính là ngủ rất say, trong mơ dường như thấy thiên sứ muội muội.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2 : Lưỡng giới tương cách sầu đoạn trường

      Sáng sớm, khí vô cùng trong lành, bầu trời còn có vài đám mây màu vàng bay lượn dáng vẻ vô cùng đẹp mắt, chung quang sương sớm từ từ tản mát ra xung quanh, mà Đoạn đại lương nhân (người may mắn) của chúng ta cũng bối rối tỉnh lại từ trong giấc mộng. Cố gượng lại cái đầu nhức buốt, ráng đứng lên, lắc đầu Đoạn Vân dần dần nhớ lại mọi tình, cuối cùng nhớ đến việc Kỳ Kỳ còn ở trong bệnh viện.


      Đoạn Vân vừa định cất bước, bỗng khung cảnh xung quanh khiến trở nên ngốc nghếch. Trời ạ ! vẫn ở trong khu rừng đó, cây đại thụ kia vẫn còn đứng nguyên ở đó, mà cách đó xa là mặt đất bị tàn phá cùng cây cỏ héo rũ, đủ để Đoạn Vân đóan đợc tối hôm qua lưỡng quái thú phá huỷ như thế nào rồi. Hết thảy đều là , chính mình vừa từ quỷ môn quan trở về, nếu bọn chúng tới gần thêm chút nữa . . . . .


      Đoạn Vân lúc này lại nhớ tới Kỳ Kỳ tính mạng bị đe doạ, khuôn mặt xinh đẹp thiện lương vẫn in sâu trong trí nhớ của . Cõi lòng tan nát, Đoạn Vân xướng lên khúc ca :


      Phiên Hán Việt


      đáo tối hậu chung vu hoàn thị yếu ly khai


      bất yếu khốc tha thuyết ngã môn bất yếu khốc


      điểm liễu nhất bôi già phê phóng hạ nhất cá tiểu tiểu đích chung


      ước định liễu gian bất yếu thuyết tái kiến nhiên hậu ngã môn các tây đông


      đáo kim thiên hồi đáo tương ước đích địa điểm


      tài phát thân thượng đái trứ na cá chung


      điểm liễu nhất bôi già phê gia liễu nhất điểm nhất điểm tâm toái


      tưởng khởi na nhất thiên hữu thuyết tái kiến nhẫn bất trụ hữu điểm tâm toan


      vong liễu tha yếu ngã chẩm ma vong liễu tha


      phóng liễu ba tựu tượng phóng khai thủ trung sa


      như quả a như thử thâm ái hoàn thị hư giả


      ngã tương vĩnh viễn mê thất tại vô biên đích hải dương


      vong liễu tha yếu ngã chẩm ma vong liễu tha


      phóng liễu ba nhất thiết đô thị thủy trung hoa


      thị tha ba bàng phật khán kiến tha đích trường phát


      tòng tối thục tất tẩu đáo tối mạch sanh đích tranh trát


      Dịch thơ


      Cuối cùng vẫn phải chia tay


      Xin thôi khóc oán tình này đậm sâu


      Ly cà phê đắng chen sầu


      Thôi ta ước hẹn nơi đâu sum vầy


      Hôm nay ta gặp lại đây


      Chén xưa người vẫn vui vầy trong tay


      Nhấp từng giọt, lệ đắng cay


      Nhớ lời xưa nào hay đau lòng!


      Muốn quên em, hết nhớ mong?


      Buông tay cho xong ân tình


      Tình kia lừa dối chúng mình


      Biển sâu chìm lấp bóng hình của ai


      Quên em? Mộng mị đêm dài


      Buông xuôi, hư ảo còn hai đứa mình


      Mơ màng mái tóc ai xinh


      Như quen như lạ dáng hình vấn vương...


      ( Thơ của Binh-hoi)


      Trải qua nửa ngày ngừng than thân trách phận chửi trời chửi đất, Đoạn Vân rốt cục cũng phải chấp nhận tàn khốc - mình bị xuyên việt* rồi, hơn nữa xuyên việt cách giải thích được. Còn nơi này tuyệt đối phải là địa cầu, mình cùng Kì Kì cũng cuối cùng hoàn toàn chia lìa rồi. Mặc dù Đoạn Vân từng nhiều lần có ảo tưởng mình cũng được như những người xuyên việt trong các quyển tiểu thuyết, nhưng mà chuyện mơ mộng ai mà chẳng có. hơn nữa có quỷ mới biết nơi này người hay .


      Mặc dù rất cam tâm, nhưng Đoạn Vân có thể làm được gì đây ? Chấp nhận ư! Mặc dù cuộc sống có rất nhiều lắm việc như ý, nhưng chúng ta luôn luôn muốn tiếp tục sống cơ mà. Còn Kì Kì ư! Cha nàng là giám đốc hẳn có thể tìm được thuốc trị căn bệnh ung thư bạch huyết di thực vào xương.


      Thôi hướng về tương lai thôi. Đoạn Vân bắt đầu tự kiểm tra trang bị của mình: điện thoại di động Nokia muốn sạc phải mất hơn hai ngày ; trong túi quần có cái bật lửa mới mua do ngày hôm qua mới bắt đầu học hút thuốc, còn còn thấy mẩu thuốc lá nào. có lẽ ngày hôm qua bỏ lại trong tửu điếm rồi. Hừm, mặc kệ , hút thuốc có hại cho sức khỏe; Túi bên trong áo khoác ngoài có thể là " vũ khí " duy nhất người - Kim châm cứu chuyên dụng và cây dao mổ bằng inox, đây đều những vật do Kì Kì tốn rất nhiều tiền mua tặng Đoạn Vân nhân dịp sinh nhật . Y phục khá hoàn hảo cùng với tồn tại của cái bật lửa làm cho trong lòng Đoạn Vân thư thái ít. Dù sao cần phải như những người xuyên việt phải sử dụng công cụ nguyên thủy làm cả công trình để kéo gỗ lấy lửa, hoặc xé vỏ cây để che thân cách nghệ thuật.


      Thấy dao phẫu thuật và ngân châm, Đoạn Vân lần nữa lại cảm thấy rất đau lòng : Kì Kì, vĩnh biệt ! Ta vĩnh viễn giữ nàng trong nơi sâu kín nhất của tâm linh ta


      Thấy cách đó xa vừa lúc có dòng suối , Đoạn Vân bụng rỗng , hơn nữa còn đói đến cả người phát run, bao tử sôi ùng ục, chạy vội tới. Rửa mặt rửa mũi xong, Đoạn Vân dọc theo hạ lưu của con suối cẩn thận liếc nhìn bốn phía, hy vọng tìm được cái gì đó có thể bỏ vào bụng. Dã quả này biết có độc hay ? Mặc kệ, bị độc chết so với đói chết cũng thế thôi. Tìm nửa ngày, Đoạn Vân rốt cục tìm được vài thứ quả gì đó rất giống táo. muốn mở miệng đớp ngay, đột nhiên, ở bụi cỏ cách đó hai thước truyền đến vài tiếng động loạt xoạt, những thanh rất . Chắc phải là rắn chứ? Ực, ực món súp rắn. lâu rồi có ăn món này rồi.


      Nghĩ vậy, Đoạn Vân cẩn thận đưa tay vén bụi cỏ, chỉ thấy " con chó " trắng như tuyết khoanh chân nằm thảm cỏ. nó là chó cũng đúng, vì so với những con chó ở địa cầu có bất đồng rất lớn. Con chó này toàn thân trắng muốt, toàn thân thuần túy màu trắng, hơn nữa cái đầu nhắn xinh xắn, còn hơn cả chó bắc kinh nhiều. Thấy con chó kia trông rất bắt mắt, nhưng ở chân trước lại có vết thương loang lổ. Đoạn Vân liên tưởng có lẽ nó bị rắn độc cắn phải. Chà, tiếc quá, sao lại là rắn độc chứ. Súp rắn có, thịt chó cũng thể ăn. Trời, quả là ta xấu số quá!


      muốn xoay người rời , Đoạn Vân đột nhiên bị cử động của con chó làm cho ngây cả người. Nó đứng lên run rẩy, bàn chân trước cố hết sức múa lên, hơn nữa Đoạn Vân lại hiểu được ý của nó. Nó nhờ Đoạn Vân tìm cái gì nhọn nhọn đâm vào vào ngực nó hoặc là cầm lấy hòn đá đập vỡ đầu nó. Nó muốn dùng cái chết để chấm dứt thống khổ. Nhìn kỹ lại, Đoạn Vân sững cả người. nhìn thấy gì trong mắt tiểu bạch cẩu? Nơi đó chỉ có nước mắt, mà còn ngừng toát ra vẻ cương quyết và lưu luyến đối với thế giới này. Loại ánh mắt này lại làm cho Đoạn Vân nhớ tới Kì Kì, lại còn thần thái đau thương của tiểu bạch cẩu kia làm sao Đoạn Vân bỏ cho đành.


      hồi lâu Đoạn Vân mới lấy lại tinh thần, lúc này đột nhiên nhớ tới mình vốn là thầy thuốc ! Mặc dù lưu lạc tha hương, nhưng mình sao lại thấy chết mà cứu được ? có nhân tính a! Mặc dù sinh vật trước mắt vì sao lại có nhân tính như thế, nhưng thầy thuốc, Đoạn Vân quyết định phải cứu nó.


      Xà độc kỳ rất phiền toái, hơn nữa để càng lâu càng khó trị liệu. Hiển nhiên vết cắn này chắc là khoảng vài giờ rồi, Đoạn Vân thấy nó còn sống đến bây giờ kỳ tích. Nhưng đối với Đoạn Vân vốn học cả trung-tây y mà việc này cũng khó. Dùng ngân châm khai huyệt, làm cho số lượng lớn máu độc chảy ra. Rửa sạch cẩn thận vết thương xong, Đoạn Vân tìm xung quanh hái tạm vài lá thảo dược băng lại cho nó. Làm xong việc này, Đoạn Vân lại dùng thuật châm cứu trung y kích thích các bộ vị của con chó, làm cho bộ phận huýêt độc còn lại chảy ra từ lỗ kim. Pháp môn này là nhờ có lương y già trước kia dạy cho , cũng phải hy sinh khá nhiều động vật nho mới tìm đúng được huyệt đạo, hiểu được phương pháp trị liệu. Đối với việc này, Đoạn thú y của chúng ta có nghiên cứu rất sâu sau vô số những ca thất bại làm con vật xấu số bị chết oan. Ngoài ra, còn có thể dưới những thời kỳ bình thường, dùng dược vật làm cho gia súc động cỡn, hơn nữa làm cho xác suất thụ tinh cực kỳ cao. Đương nhiên chỉ áp dụng được cho động vật có vú, đối với gà vịt gia cầm phương pháp của Đoạn Vân tự nhiên cũng có hiệu quả cho lắm.


      thầy thuốc thú y, Đoạn Vân hiển nhiên là rất vĩ đại. Trong quá trình trị liệu, Đoạn Vân rất chăm chú nên hoàn toàn phát thấy ánh mắt đầy nghi hoặc lẫn vẻ mặt khó tin của con tiểu bạch cẩu kia.


      Rốt cục hoàn thành rồi. Đoạn Vân vặn vặn người, xoay đôi chân hơi tê dại, rồi đứng lên. Còn tiểu bạch cẩu được Đoạn Vân châm cứu ngủ rồi. Đoạn Vân đến bên bờ con suối lúc nãy, hái lấy vài quả hoang, rửa sơ rồi cạp lia lịa. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Đoạn Vân quyết định mang theo con chó mà có nhân tính theo bên mình để có bạn, người đơn quá thống khổ.


      Đoạn Vân vốn còn muốn truyền máu cho con chó nữa, nhưng vừa nghĩ tới lại nuốt vào bụng ngay. Bộ tưởng máu người và máu thú có thể giống nhau sao? Mà cho cùng, cho dù hai loại máu có thể dung hợp, nhưng ở nơi hoang giao dã ngoại này làm gì có công cụ chứ!


      Ăn no xong, ôm lấy tiểu cẩu cẩu, Đoạn Vân tiếp tục dọc theo bờ suối xuống phía dưới. Dựa theo Đoạn Vân tính toán, xuống hạ lưu ï¼Ơlời tác giả: cần giải thích, sai rồi đó ï¼0 mới có thể gặp loài người văn minh.


      * xuyên việt: xuyên qua mặt phẳng khác, hay gian khác (lưu ý phải cái thứ hành trình ⬜xuyên Việt⬝ của chúng ta đâu)

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương Ba Thần Tiên Hoa Viên Bả Dược Thải

      Trong khi trị thương cho con chó , Đoạn Vân phát nơi này có vô số loại thảo dược Trung Quốc, hơn nữa đều là cực phẩm. dọc theo con suối , Đoạn Vân có cảm xúc muốn giết người. Xem kìa, thạch nham kia là cái gì ? Linh chi, lớn vậy sao, sợ ít nhất cũng phải mấy ngàn năm rồi ; lại nhìn tảng lớn mặt đất phía trước kia là cái gì ? Mẹ ơi! Ai mà trồng nhân sâm hảo hạng như vậy ở đây thế này? Bất quá nếu là người trồng tại sao lại có những năm tuổi khác nhau chứ? Hơn nữa lại có rất nhiều loại hơn ngàn tuổi như vậy ; mau nhìn , lại khoảng đất kia là cái gì kìa ⬦. ?


      Tim Đoạn Vân sớm bị kích thích đập thình thịch như muốn lọt cả ra người.. mặc kệ, cứ thu hoạch trước rồi tính sau. Cái gì ? có đồ để đựng hả? Cởi quần ra, mặc cái quần lót là được, hái sạch mấy củ nhân sâm ngàn năm nhồi vào đó cái . Cái gì nữa dây? Linh chi bị đè dẹp hả. Đúng đó! Bất quá thể làm khó được người tài hoa hoành dật, thượng thông thiên văn hạ hiểu địa lý như Đoạn Vân, Đoạn đại tài tử. Dùng nhánh cây và dây leo đan cái giỏ, chứa những cực phẩm linh chi vào đó, những cây nào chưa đủ năm ngàn năm có tiêu chuẩn vào được cái giỏ này. Ngoài ra còn tùy tiện hái các loại thảo dược khác bỏ vào giỏ.! Rốt cục mới thấy được nhân phẩm tham lam của bộc phát ra !


      Chẳng lẽ nơi này là hậu hoa viên của bác thần tiên đại nhân nào đó sao?


      Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao bây giờ Đoạn Vân hình tượng mới. Chỉ thấy , chân xỏ giày da cá sấu, mang vớ trắng, bất quá vớ trắng của thành màu cứt ngựa; có quần, chỉ có tam giác màu đen bó sát người che chắn bộ phận cần che. Trong khi thỉnh thoảng lại , hở hở hang hang như các người mẫu sàn diễn, làm cho người ta rất thẹn thùng khi phải chào hỏi. Bất quá nơi này vốn có ai ; Áo hoàn hảo, lưng có giỏ đầy dược thảo và linh chi, lại còn có tiểu bạch cẩu kỳ quái ngủ say ; Đoạn Vân đầu tóc bờm xờm, tay trái kéo cái ⬜túi⬝ trước kia vốn là quần của bây giờ chứa đầy nhân sâm, tay trái cầm cây gậy gỗ quơ quơ về phía trước tới. Nhìn kia vẻ mặt cười cười ngớ ngẩn của , ai hoài nghi tùy thời với bất kỳ người nào mình gặp phải " Tiên sinh, cho xin vài xu !".


      giữa trưa rồi, Đoạn Vân buông tất cả hành lý người xuống nghỉ ngơi. Lúc này tiểu bạch cẩu tỉnh lại, vừa tỉnh lại nó liếc mắt đánh giá thân thể rất kỳ quái bên cạnh mình, rồi khựng lại ấp úng nhìn Đoạn Vân. Khi nó phát Đoạn Vân mặc quần lót vào giờ tý, mà lại mặc giữa trưa gò má của nó nhất thời đỏ hây hây.


      Nghe tiếng động phát ra từ giỏ thuốc, Đoạn Vân biết nhất định là con chó tỉnh rồi. ôm con chó lên, cũng hề chú ý tới biểu ngượng ngùng mặt của nó, cứ thế nửa ngày về chuyện dược thảo cách hưng phấn với tiểu bạch cẩu. Giảng nửa ngày xong mới phát tiểu bạch cẩu vẻ mặt rất nghi hoặc, Đoạn Vân biết ngay nó căn bản nghe hiểu gì cả. khỏi thở khịt ra : " Tính ra nữa. Vết thương của ngươi hẳn là sao nữa đâu. Được rồi, ngươi sau này cứ theo ta. Cam đoan ăn gió uống sương. Được rồi, a a! Ta việc này làm gì chứ, ngươi đâu có hiểu đâu. Lúc nãy thấy cử động của ngươi có vẻ rất nhân tính, ta còn tưởng rằng có thể tìm kiếm bạn để chuyện nữa! Ai! Tính ra, nghỉ ngơi chút rồi chúng ta tiếp tục thôi !"


      Còn con chó lúc này càng thêm nghi hoặc, muốn múa tay cái gì, nhưng vừa thấy vẻ mặt đau thương của Đoạn Vân vội dừng lại, lém lỉnh dựa vào ngực Đoạn Vân rúc , như an ủi . Đoạn Vân cười với tiểu bạch cẩu rồi : " nghĩ tới ngươi còn biết nịnh nọt nữa, tốt lắm, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Bạch. Chúng ta nghỉ ngơi hồi rồi tìm đường , chỉ mong có thể tìm được loài người sớm chút. Ngươi đói bụng hả ? Lấy củ nhân sâm này ăn , thân thể ngươi rất suy nhược, cần ăn đại bổ. Cái gì ? Sợ đắng hả, đắng mấy cũng phải ăn, đây là nhân sâm ngàn năm đó! Đừng tưởng xấu xí. Sợ nhiễm trùng hả, ta giúp ngươi sát trùng. Muốn rửa hả? Ngươi là con chó như vậy mà lắm thứ vệ sinh thế?"


      Đoạn Vân dụ dỗ nửa ngày mới cưỡng chế Tiểu Bạch ăn được củ nhân sâm ngàn năm kia. Mấy ngày nay sau, bọn Đoạn Vân đói ăn dã quả, khát cũng ăn dã quả. Còn mỗi ngày Đoạn Vân đều bắt Tiểu Bạch ăn gốc nhân sâm và chút dược thảo phối trí. Đương nhiên Đoạn Vân cũng nhân đó lấy vài nhánh nhân sâm hoặc linh chi làm lương thực. Trong lòng Đoạn Vân thầm hô xa xỉ, cảm thấy mình quả là lãng phí. Vào ngày thứ ba, vì quá nặng, Đoạn Vân thể vứt bỏ cái quần nhân sâm, chỉ lựa ra vài nhánh nhân sâm quí nhất bỏ vào giỏ linh chi. có cảm giác tựa như vứt nắm nhân dân tệ, à , là đô la mỹ. Những nhánh nhân sâm đó đều là trân bảo, còn quí hơn tiền nhiều lắm! Lấy ra mấy nhánh cực phẩm nhân sâm bỏ vào giỏ sau lưng, Đoạn Vân rốt cục lại xỏ quần vào như trước.


      bảy ngày rồi, Đoạn Vân cũng vẫn tìm được người nào. Tiểu Bạch được Đoạn Vân cẩn thận liệu lý sớm có thể tự do hoạt động rồi, nó cả ngày hoạt bát chạy tới chạy lui quanh quẩn bên chân của Đoạn Vân tựa như tiểu thiên sứ. Hơn nữa cách trao đổi giữa bọn họ cũng có điều biến thái: Đoạn Vân lúc này có khả năng giải thích các ngôn ngữ cơ thể của Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch nhưng lại thể hiểu Đoạn Vân cả ngày những gì.


      Hôm nay người thú nghỉ ngơi. Tiểu Bạch thấy Đoạn Vân lại hướng về phía nó xổ ra tràng ngôn ngữ thể giải thích được, ánh mắt chớp chớp nghi hoặc, con ngươi trong veo như thủy tinh cứ xoay chuyển vòng vòng, dường như có quyết định gì đó. "Tiểu Bạch, tới đây nào. Tiểu Bạch! Tiểu Bạch, ngươi có nghe ." Mặc dù hiểu tiếng Hán, nhưng Tiểu Bạch thông minh có thể hiểu được Đoạn Vân khi gọi "Tiểu Bạch" Là chỉ mình, hơn nữa cũng tiếp nhận cái tên mới này. Bình thường chỉ cần Đoạn Vân gọi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức nhảy tưng tưng lên chạy về phía Đoạn Vân. Khả Đoạn Vân rất kỳ quái là hôm nay hình như Tiểu Bạch có phản ứng gì cả?


      Tiểu Bạch bị Đoạn Vân lớn tiếng gọi sực tỉnh lại. Con ngươi lần nữa xoay tròn, đứng dậy nhảy đến trước mặt Đoạn Vân. Nhìn Đoạn Vân rồi nhếch miệng, đưa chân trước lên nắm chặt lấy tay của Đoạn Vân. Đoạn Vân vừa thấy tức hiểu ngay là nó muốn gọi . Mặc dù nó muốn làm gì. Đầu của Tiểu Bạch rụt lại, lúc này Tiểu Bạch bắt đầu nhảy múa những vũ điệu kỳ quái, hồi quay vòng vòng, hồi sau lại dùng mũi chân sau trụ xuống đất, giơ cả hai chân trước cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa trong miệng phát ra những thanh kỳ quái rất có tiết tấu.


      ⬜Tiểu Bạch làm gì nhỉ? Chẳng lẽ nó muốn nhảy múa cho ta xem ? Nó phải hiểu ta gì sao? Bất quá này vũ đạo này cũng rất hấp dẫn ! Ha ha !" lúc Đoạn Vân nghi hoặc, người Tiểu Bạch bỗng nổi lên trận trận bạch quang, đến lúc này cho dù Đoạn Vân là thằng ngu cũng hiểu được tình đơn giản rồi, nụ cười mặt nhất thời tắt lịm. Nhưng trước giờ do luôn luôn tín nhiệm Tiểu Bạch nên Đoạn Vân cũng cũng lui lại. Đột nhiên, đạo bạch quang từ mi tâm của Tiểu Bạch chợt bắn ra, hơn nữa lại bắn thẳng vào mi tâm của Đoạn Vân. Khoảng cách quá gần, Đoạn Vân còn chưa có phản ứng xem xảy ra chuyện gì, cảm giác đầu mình như bị cái gì đập trúng, sau đó là trống rỗng, rồi ngây ngốc.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 : Nhân tích sơ lưỡng câu thương

      ⬜Tiểu Bạch đáng chết, dám đánh lén ta ! Ủa mà có chuyện gì thế? Làm sao trong đầu mình dường như lại ra thứ ký tự gì thế nhỉ?"


      Đại khái phải hơn mười phút sau, Đoạn Vân mới dần dần tỉnh lại. Khi tỉnh lại việc đầu tiên chính là muốn tìm Tiểu Bạch tính sổ. Trong quá trình hôn mê, cảm giác thấy đầu mình dường như bị cái gì rất lớn xoáy vào làm xóc óc rất khó chịu, trong ý thức thỉnh thoảng có những nét chữ kỳ quái lên. Hơn nữa sau khi khôi phục lại ý thức, cảm giác mình nắm bắt được cái đó. Đúng rồi, là ngôn ngữ ! Trải qua cơn chấn động do Tiểu Bạch gây ra, Đoạn Vân trong nháy mắt thành thạo được thứ ngôn ngữ mới.


      " Quá thần kỳ, nhớ hồi trước ở trường đại học mà được vậy đỡ quá, Ngữ cấp bốn cần phải thi lại rồi. Cứ như vậy vài lần mình chẳng phải trở thành siêu nhân rồi sao? Ha ha ! Tiểu Bạch, ngươi thấy có gì mắc cười hả ? Sao làm vậy thêm vài lần , như vậy ta có thể trở thành bác học đó. Đây là ngôn ngữ gì, sao mà kỳ quái như vậy! phải là ngôn ngữ thú vật chứ?"


      Đoạn Vân khúc trước chỉ dùng tiếng Hán để , còn vài câu khúc sau Đoạn Vân lại thử dùng tân ngữ mới học được để với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hiển nhiên nghe hiểu được, trừng mắt nhìn có vẻ rất tức giận. Thấy Tiểu Bạch dường như chuẩn bị đại chiến với mình, với vẻ mặt cực kì mất hứng, Đoạn Vân xoa dịu : " Thôi thôi, đừng có hẹp hòi như vậy, hai câu đâu có chết ai đâu.."


      Từ việc Tiểu Bạch nghe được khúc sau, biết Tiểu Bạch hiểu những gì . Do đó Đoạn Vân cứ thế cả ngày đè Tiểu Bạch ra mà hỏi đông hỏi tây. Hơn nữa thường xuyên hỏi vài vấn đề rất ngu ngốc. Việc này làm Tiểu Bạch cực kì buồn bực, lòng chán ngán lên biết bao nhiêu lần. suy nghĩ biết có nên tiếp tục hỏi vài câu nữa , để chính thức trở thành ngu ngốc, Đoạn Vân bỗng . " Nghe coi, phía trước có tiếng đánh nhau, hơn nữa là tiếng binh khí va chạm, tốt quá. Rốt cục cũng gặp được người rồi !" Đoạn Vân nhanh chóng ôm lấy Tiểu Bạch, cực kỳ cẩn thận bước nhè về phía trước nơi có đám đánh nhau.


      Trong chốc lát, bọn họ chỉ còn cách nơi có tiếng đánh nhau rất gần. Khi xuyên qua đám bụi cây hỗn loạn và vùng cỏ rậm rạp mọc thấp, Đoạn Vân thấy được vài thân ảnh. Những người đó giằng co nhau trong căn nhà. Cẩn thận nhìn khắp căn mao thảo hình bát giác, cảnh tượng mặt đất làm Đoạn Vân cũng có thể có vài suy đoán nhất định.


      Chỉ thấy sáu gã Hắc y nhân cầm trường kiếm đứng quây tròn bao vây ông già mặc trường bào, còn có ba gã Hắc y nhân nằm dưới đất, hiển nhiên chết. Ông già tay cầm cây pháp trượng, người lộ vẻ rất mệt nhọc, tiếng thở hào hển nặng nề thỉnh thoảng lại đứt quãng.


      Lúc này Hắc y nhân tiến từng bước về phía ông già quát tháo, những gì làm cho Đoạn Vân rất kích động. Những lời đó hiển nhiên là ngôn ngữ mà Tiểu Bạch truyền cho . Nhìn Tiểu Bạch cảm kích xong, Đoạn Vân tiếp tục quay sang chú ý đến tình huống bên dưới.


      "Phổ Hi Kim, ngươi nên đầu hàng ! Ngươi trốn thoát đâu. Chỉ cần ngươi giao Hiệp nghị thư giữa Thiên Long Đế Quốc và Long Tộc ra, ta cho ngươi ." Hắc y nhân hiển nhiên là đầu lĩnh của đám Hắc y, thuyết phục để ông già tự nguyện khuất phục. Bất quá khi nhắc tới Long Tộc làm cho Đoạn Vân rất cảm thấy hứng thú, thế giới này lại có rồng à!


      ⬜Ha ha ! Phong chi Kiếm thánh Bỉ Đặc, ngươi cũng quá coi thường Phổ Hi Kim ta rồi. Ta là Thánh ma pháp sư, chẳng lẽ đầu hàng đám sát thủ các ngươi sao? Buồn cười quá, nếu ngươi là ta ngươi có đầu hàng ? Đến đây ! Đừng có nhiều lời nữa !" Ông già rất kiên cường.


      ⬜Ta kính nể khí tiết của ngươi, bất quá, ta phải xin lỗi rồi. Ta chỉ là sát thủ ! Lên, giết chết rồi tính sau !" Vẻ mặt Hắc y đầu lĩnh có chút tiếc nuối. Tay Hắc y thủ lĩnh bỗng vung lên hạ lệnh cho thuộc hạ. Năm tên kiếm sĩ còn lại thực lực cũng rất khá, lập tức vọt lên, bắt đầu phát động tiến công mãnh liệt. Chỉ thấy màn kiếm khí màu vàng kim công kích thẳng tới ông già. Ông già ngừng di chuyển tìm mọi biện pháp để nới rộng khoảng cách, người thỉnh thoảng lên chút bạch quang chống cự với kiếm khí, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn phát ra vài luồng khí kình mạnh mẽ cuốn lấy xung quanh các Hắc y nhân khiến cho các vết thương cũ của bọn chúng vỡ ra, máu tươi tóe ra rải rác.


      Kiếm khí hoa lệ cùng ma pháp tinh kì tỏa ra bốn phía, chỉ đứng bên nhìn lén mà Đoạn Vân phải trợn mắt há mồm. Quang cảnh cuộc chiến quả thực quá huy hoàng, quá chấn động. Nếu có cái camera quay lại cảnh này nhỉ. Chắc chắn còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn cả phim HồngKông ấy chứ. Cái gì, ngươi gì cơ? Hơi bạo lực hả? đùa ⬦ thầy thuốc như ta còn ngại gì chuyện máu me, mà dạo này TV chiếu mấy cảnh phim còn đậm đặc máu tanh hơn cả vạn dặm ấy chứ!


      Thấy năm tên thủ hạ lần lượt ngã xuống gần hết, Hắc y nhân thủ lĩnh rốt cục cũng phải ra tay. Cao thủ đúng là cao thủ có khác, chỉ thấy vừa nhảy lên liền có màn kiếm khí màu trắng vung ra, đánh thẳng vào người ông già, còn ông già mải đối phó với mấy tên thủ hạ du đấu, vì để ý, nên bạch quang hộ thể người bị kiếm khí bạch sắc chém rách. Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc vừa xuất kiếm, kiếm khí chém xuống lưng Phổ Hi Kim gây nên vết thương rất sâu. Tấm áo ma pháp của ông già bị phá vỡ, phía sau lưng hoàn toàn lộ ra, lưng lưu lại vết thương rất ràng, chỉ chốc lát, máu đỏ tươi phún trào ra. lúc Đoạn Vân cho rằng ông già này coi như tiêu đời, ông già gầm lên tiếng, lẩm bẩm phóng xuất vài câu chú ngữ. Đột nhiên, đạo sóng công kích mà mắt thường có thể thấy được từ ông già này hình thành vòng tròn khuếch tán ra chung quanh. Nhất thời bốn phía bụi đất bốc lên mù mịt, tất cả đám Hắc y nhân vội vã dừng lại. Ông già bỗng ngã gục xuống, nằm dài mặt đất cách vô lực, hiển nhiên diên trì được nữa rồi. Chuyện kế tiếp mới làm cho năng lực chịu đựng trong lòng Đoạn Vân lại lần nữa bị khiêu khích. Chỉ thấy vây quanh chỗ ông già nằm là xác năm tên Hắc y nhân đều bị chém thẳng vào eo, thân thể chia làm hai đoạn, kinh khiếp hơn nữa còn có vài người cũng chưa hoàn toàn chết, bọn họ trong miệng liên tiếp hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng thống khổ, nửa thân thể còn lấy tay cào loạn ra phía trước. Còn Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc cũng thể hoàn toàn ngăn cản và né tránh lần công kích này. Kết quả là hai chân của muốn nhảy lên tránh né vẫn bị trúng thương nặng, cả hai chân đều bị chém nát mất quá nửa, ngay cả xương đùi cũng lộ ra.


      " , hổ là Thánh ma đạo sư sắp trở thành Pháp thần, bị kiếm thánh của ta đánh cho kích trí mạng mà vẫn có khả năng liều mạng việt giai (vượt qua năng lực của mình) xuất ra thần kỹ - Cuồng Phong Công Kích Ba (sóng cuồng phong công kích). Mặc dù ngươi phế đôi chân của ta, nhưng ngươi cũng sống nổi nữa,... ục!."


      xong, Bỉ Đặc ói ra búng máu, vì hai chân gần đứt lìa khúc dưới nên gục xuống, nằm mặt đất lăn lộn rất khổ sở. Còn ông già cũng nhắm mắt lại mặt lộ vẻ thống khổ bi thương...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :