1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Tước - Cố Dao

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Bá Tước



      Tác giả: Cố Dao

      Editor: Nguyệt Ngạn (linhlunglinh) (LQĐ)

      Nguồn: Tàng Thư Viện


      Giới thiệu:

      Thời bị đảo lưu, bỗng nhiên ngày bạn phát mình xuất thế giới tồn tại ma cà rồng, bạn làm cái gì?

      chuyện ngoài ý muốn mà Tô Lị trở về thế kỷ thứ chín của Quốc. Chuyện đầu tiên mà cần làm là bảo vệ tốt cổ của mình; chuyện thứ hai, vẫn là bảo vệ cổ; chuyện thứ ba, đó là giải mã bí của bức tranh kia để trở về nhà.

      Bá tước cao quý, huyết tộc thần bí cho đến bức tranh quỷ dị. Ở nơi này, tất cả đều là đám sói đội lốt cừu.

      ......

      Luôn có người, cho dù có đưa cho ngươi viên độc dược, ngươi cũng do dự mà nuốt vào.

      Luôn có người, cho dù phía trước là tường thành vạn trượng, cũng do dự hủy , và tiếp tục hướng về phía người con đó.

      ......

      Đây là câu chuyện của nhân loại với hỗn huyết ma cà rồng cao quý.

      ......

      Nữ chính là người rất sợ chết

      Nam chính là ma cà rồng cao quý có nhân tính

      .....

      Lời của tác giả:

      ※ Ai muốn nhảy hố xin thận trọng, bên trong có nhiều chi tiết bạo lực, máu tanh đột ngột xuất .

      ※ Đây là thời có trong lịch sử.​
      ly sắcbornthisway011091 thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ----Lời dẫn----


      Thời đại Victoria.

      thời đại trung cổ rất lâu trước kia, có truyền thuyết được các thế hệ truyền lại từ rất lâu. Khi màn đêm buông xuống, khi thời điểm cả thế giới chìm vào mảnh yên tĩnh, có những sinh vật an phận bắt đầu hoạt động dưới màn đêm tĩnh lặng.

      Dưới ánh trăng, những sinh vật này bắt đầu thức tỉnh.

      Bọn chúng già, chết...

      Bọn chúng chỉ tồn tại trong đêm tối...

      Bọn chúng sinh tồn nhờ vào máu người...

      Bọn chúng, chính là sinh vật huyền bí, mang tên Ma Cà Rồng.

      Chương 1


      Ban đêm, bốn phía chỉ là mảnh yên tĩnh, ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua từng tán cây trụi lủi, phân tán ra mặt đất, rất hiếm khi có người dám lại ở đây vào thời điểm này. Thế nhưng, đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân “Sàn sạt”.

      bước ra, tay cầm cái đèn pin, tay còn lại cố kéo vạt áo khoác lại gần nhau hơn. tại vào thời điểm cuối thu, từng đợt gió lạnh thổi qua, làm cho bầu khí ám trầm xung quanh càng thêm khủng bố.

      Xuyên qua rừng cây, tòa thành trải qua bao tháng năm lịch sử lên trước mắt . Tòa thành sừng sững nhưng cũng đầy vẻ hoang phế do thời gian này chính là Tòa thành Gothic.

      Tòa thành này đáng lẽ phải lên vẻ nguy nga, tráng lệ , nhưng tại chỉ còn lại phế tích cũ kỹ . tường thành màu đen quấn đầy những dây mây xanh thẫm, thỉnh thoảng điểm đó là vài bông hoa tường vi màu trắng. Bên thi thoảng còn xuất vài con dơi bay ra từ phía trong tòa thành, lao thẳng ra mảnh rừng rậm bao quanh bốn phía bên ngoài.

      Đột nhiên có trận gió lạnh thổi qua, nhất thời bốn phía đều tràn ngập khí vô cùng quỷ dị.

      Tô Lị khỏi nuốt nước miếng, mặc dù từ đến giờ, đối với những chuyện thần kỳ hay ma quỷ, cũng chẳng có ham mê gì lớn. Nhưng là vào ban đêm bóng người, nữ sinh vì lòng hiếu kỳ, mà chạy đến tòa thành hoang vắng để tầm bảo, nếu như sợ chính là gạt người.

      Tháng chín vừa qua, Tô Lị vừa mới thi đậu vào trường đại học, nhưng là đột nhiên trường học lại gởi cho thiệp mời về những kiện kỳ quái. Trong đó, cái kỳ quái nhất là cách trường học xa có tòa thành cổ, mà trong đây nghe đồn lại có rất nhiều báu vật.

      có ai biết tòa thành này là của ai? Cũng ai biết nó được xây dựng từ khi nào? Và cũng có ai biết được vì sao lại xây dựng ở nơi này? Chỉ nghe , trước kia có rất nhiều quý tộc sống ở trong này, và họ cũng để lại ở đây số lượng báu vật lớn. Vì vậy có rất nhiều người vì lòng hiếu kỳ, mà đến nơi đây thám hiểm. Nhưng mà nghe , những người đó sau khi ra khỏi tòa thành này, phải đột nhiên sinh bệnh nặng, cũng đột ngột tử vong. Nhưng, tất cả cũng chỉ là nghe mà thôi...

      Trong lúc đó, những lời đồn nhất thời làm cho nhân tâm con người trở nên hoảng sợ, mọi người đều đây là tòa thành bị nguyền rủa, cho nên liền phong tỏa lối vào xung quanh tòa thành này. Từ đó, ai dám tiến đến gần tòa thành này nữa.

      Nhưng Tô Lị là người luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ, sau khi xem xong thiệp mời kia, trong tâm liền ngứa ngáy khó chịu. Vì vậy, nhân lúc mọi người trong ký túc xã ngủ hết, dứt khoát quyết định đêm nay mình đến tòa thành đó mình.

      Tô Lị dùng hết sức đẩy ra cánh cửa nặng trĩu ở bên ngoài. Cánh cửa này làm bằng gỗ, được điêu khắc tinh xảo, hoa lệ, nhưng vì có niên đại lớn, cho nên phát ra những tiếng vang nặng nề.

      Cửa vừa mở ra, đàn dơi ồ ạt bay ra từ bên trong, Tô Lị đưa tay ôm lấy đầu mình, cố gắng rẽ bụi bẩn tung bay vào bên trong.

      Trong căn phòng, khắp nơi đều phủ lớp tro bụi dày. trần nhà, góc tường, đều bị những mạng nhện giăng kín mít. chùm đèn cổ điển treo trần nhà lung lay như sắp rơi xuống, bên cạnh tường có lò sưởi cũ kỹ chịu nổi.

      là hoang tàn nha!” Tô Lị che miệng thầm, lại tiếp tục hướng lầu lên.

      Tòa thành này mang theo phong cách Châu Âu, chắc chắn những vách tường cầu thang phải treo đầy những bức tranh Châu Âu. Nhưng điều làm Tô Lị ngạc nhiên, đó là cả câu thang dài như vậy, chỉ có duy nhất bức tranh mà thôi.

      Tô Lị cầm đèn pin dí sát vào bức tranh đó để nhìn hơn, thấy được trong đó có ngồi ở ghế dựa, quay lưng về phía cửa sổ, mà đằng sau cửa sổ lại là mảnh rừng rậm u. Vì trải qua rất nhiều năm tháng cho nên bức tranh chỉ còn màu xám, càng khắc họa nên làn da tái nhợt của kia, khiến cho cả bức tranh càng thêm quỷ dị.

      trong tranh có mái tóc dài đến ngang eo, có phần thả xuống trước mặt, che mất bên mắt. Nhưng ánh mắt bên kia hình như có màu đỏ của huyết, tản ra hơi thở dã.

      Đôi môi của cố đó cũng mang màu đỏ tươi y như đôi mắt vậy, còn lộ ra vẻ mỉm cười quỷ dị. tay của đặt cuốn sách để bàn, tay còn lại đặt ở trước ngực.

      Mà tô Lị nhìn kỹ, lại phát được mu bàn tay đặt ở trước ngực của , có ấn ký giống như số bảy, tựa hồ như bị vật gì đó khắc vào.

      Số bảy? chữ số quỷ dị, trong bức tranh quỷ dị, nhưng lại càng khắc họa lên có dung nhan đẹp gì sánh nổi.

      Ma xui quỷ khiến, Tô Lị bỗng dưng đưa tay chạm vào mu bàn tay để lên trước ngực của , nơi có cái ấn ký kì lạ.

      lát sau, Tô Lị khẽ cười cái, còn tưởng rằng khi mình chạm vào, bất ngờ bò ra từ bức họa này chứ!

      Trong lúc Tô Lị xoay người người thu tay lại, bên trong bức họa, chính xác là ở chỗ ấn ký kia bỗng nhiên xuất đạo bạch quang, càng ngày càng lớn. Theo bản năng, Tô Lị dùng ta che đôi mắt, nhưng cho dù dùng sức như thế nào cũng thể thu tay về.

      Mà cái ấn ký kia càng ngày càng giống như cái hắc động, đem cả người hút vào trong đó.

      “A...a...a!”


      Chương 2

      Dọc theo bờ sông Thames nằm trong trung tâm Luân Đôn của nước , bỗng nhiên mơ hồ truyền đến thanh báo giờ của tháp đồng hồ Big Ben.

      Tiếng chuông chậm rãi vang lên mười hai tiếng, giống như hướng mọi người nhắc nhở điều gì đó.

      phụ nữ mặc bộ đồ quý tộc thời kỳ Victoria, đầu là mái tóc màu vàng kim, làn da trắng nõn, thả chậm bước chân con đường xám ngắt.

      Người phụ nữ này đường về nhà, bất ngờ thấy được có mái tóc quăn màu đen, nằm bậc thềm của cửa nhà mình. Đưa tay nâng đó dậy, phát này có gương mặt xinh xắn trắng nõn, tuy phải tinh xảo, nhưng lại cực kỳ thuận mắt.

      Người phụ nữ đột nhiên giương khóe miệng lên, thấp giọng : “Coi như gặp may mắn, xinh đẹp à!”

      Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, vẫn dìu đó vào trong nhà, lại kiểm tra thân thể cho hồi.

      Hôm sau.

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe cửa, lọt qua rèm cửa sổ chiếu vào giường, Tô Lị giật giật mí mắt, khẽ mở mắt ra, giơ tay che những tia nắng mặt trời chiếu vào mặt.

      Sau khi đầu óc Tô Lị trống rỗng khoảng 1 phút, trong đầu đột nhiên lên nghi vấn.

      Đây là nơi nào a?

      Tô Lị đứng dậy, nhìn xung quanh với vẻ mặt nghi hoặc. Xung quanh chiếc giường nằm lúc nãy được phủ bởi màn ren mềm mại, căn phòng được trang trí theo phong cách của Châu Âu, mà cạnh góc tường đằng kia còn có lò sưởi lên những ngọn lửa lập lòe yếu ớt.

      Ngay lập tức, Tô Lị ý thức được, đây phải căn phòng trong kí túc xá của .

      Tiếp tục hướng dưới lầu xuống, trong phòng khách mang theo phong cách kiến trúc đậm chất Phương Tây nhưng lại vô cùng vắng vẻ, yên tĩnh đến dọa người.

      Tô Lị lại chung quanh, nhưng lại phát có người nào, liền xoay người trở lại lầu. Trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh tối qua, lúc đó, còn nhớ chính mình bị hút vào cái hắc động đó, theo như tình hình tại, chắc chắn có chuyện gì khác thường xảy ra với rồi.

      Trong lúc trở lại căn phòng lúc nãy, Tô Lị lại thoáng nhìn thấy còn căn phòng ở tận cùng hành lang. Mang theo nghi hoặc trong lòng tới, do dự đứng trước cánh cửa đỏ sẫm lúc, rồi mới đưa tay đẩy cửa ra.

      Cửa có khóa. Tô Lị đẩy mạnh cánh cửa bước vào, trong phòng chỉ có ánh sáng u chiếu vào, rèm cửa màu đen buông xuống che phủ kín mít cửa sổ, để ngăn những tia nắng chiếu vào, giá sách được sắp xếp gọn gàng.

      Ở bên cạnh, là chiếc giường có khắc hoa văn xinh đẹp ở đầu giường, và người phụ nữ nằm giữa giường. Tô Lị rón rén tiến lại gần, đây là người phụ nữ ngoại quốc, cả người nằm thẳng, còn hai tay đặt chéo để bụng. Bộ dáng ngủ rất bình thản. Nhưng là người này có làn da trắng bạch, làm cho Tô Lị khỏi có cảm giác người này là khối tử thi.

      Tô Lị vươn tay, định xem người này còn hơi thở hay , người phụ nữ đột nhiên mở đôi mắt ra.

      “A!” Người phụ nữ đột nhiên mở mắt, làm cho Tô Lị hoảng sợ, té ngã ngồi mặt đất.

      Người phụ nữ đứng dậy cách tao nhã, ánh mắt nhìn thẳng về ngồi mặt đất, mặt còn mang theo vẻ mặt kinh hoảng.

      “A! tỉnh rồi sao?” Người phụ nữ phương tây đó bước xuống giường, nâng Tô Lị từ dưới đất lên, mỉm cười : “Tự tiện vào phòng của người khác mà xin phép, phải là hành vi lễ phép a!”

      Tô Lị được người phụ nữ nâng dậy, cảm giác lạnh lẽo truyền từ tay người phụ nữ làm cho cả người Tô Lị run lên. Bất giác, đưa hai tay đến chỗ tiếp xúc da thịt lúc nãy để làm ấm người lại.

      Tựa hồ chú ý đến hành động này của Tô Lị, người phụ nữ mỉm cười giải thích: “Thời tiết dần chuyển sang mùa đông, nên hai tay của ta cũng trở nên lạnh hơn bình thường, đừng để ý.”

      Lúc này Tô Lị mới ý thức được, từ đầu đến giờ người phụ nữ này đều bằng tiếng , nhưng mà thế nhưng nàng nghe lại hiểu hết ý tứ trong lời đó! Tuy rằng với trình độ của bản thân mình, miễn cưỡng lắm mới có thể cùng giao tiếp với người ngoại quốc. Nhưng khi nghe hiểu được lời gặp bất cứ trở ngại gì, đây là lần đầu tiên.

      “Xin hỏi, đây là chỗ nào? Tôi sao có thể ở trong này?” Lời từ trong miệng Tô Lị vừa thốt ra, liền lập tức đem chính bản thân mình dọa cho hoảng sợ. chỉ có thể nghe hiểu lời của người phụ nữ Phương tây này, mà chính mình còn có thể ra lưu loát những lời bằng tiếng !

      “Đây là phòng ngủ của tôi, nếu như ý của muốn hỏi đây là địa phương nào, đây là Luân Đôn. Ngày hôm qua là té xỉu ngay trước cửa nhà tôi.”

      Luân Đôn? Luân Đôn của Quốc? Sao trong nháy mắt mà mình có thể từ Trung Quốc mà tới Quốc? Chẳng lẽ bức tranh kia có thể làm người dịch chuyển tức thời sao?

      tại đương kim Nữ hoàng có phải là Elizabeth II ?”

      , đương nhiên là phải! Là nữ hoàng Victoria, tại nữ hoàng tại vị được 51 năm rồi!”

      Tô Lị càng nghe lại càng giật mình, nếu ở thời đại của nàng, tại phải là nữ hoàng Elizabeth tại vị mới đúng. Nếu như đúng theo lời người phụ nữ này , tại là nữ hoàng Victoria, vậy nàng ở thế kỷ 19 sao?

      nhớ tới đề tài mà mấy ngày hôm trước lão sư của bắt đám sinh viên bọn phải làm, đó là viết về lịch sử của các quốc gia khác, nhằm mục đích làm cho sinh viên biết được lịch sử phát triển của các quốc gia hùng mạnh. Mà quốc gia mà Tô Lị viết lại chính là Vương Quốc , tuy lúc đó cái đề tài này làm cho vô cùng đau đầu, còn có suy nghĩ mình nên copy bài của các đồng học khác. Nhưng là dù sao ở trong mắt các lão sư sinh viên chăm ngoan, cho nên đành phải an phận mà mất mấy đêm ngủ, lên mạng tìm hiểu về lịch sử của Quốc.



      Chương 3


      tại trong hoàn cảnh này, Tô Lị phải cảm tạ đại ân của vị lão sư đó khi bắt nàng phải tìm hiểu về những lịch sử của Quốc này.

      Nữ hoàng Victoria bắt đầu chấp chính từ năm 1837, mà tại nữ hoàng tại vị được 51 năm, vậy có nghĩa tại là năm 1888 ở Quốc.

      cách đơn giản hơn, chính là xuyên ...

      “Có thể là lúc tôi ngất xỉu, ảnh hưởng đến não bộ, cho nên mới nhớ lầm!” Tô Lị xong còn giả bộ day day lên hai huyệt thái dương.

      thể nào, tối hôm qua tôi giúp kiểm tra kỹ, tôi cũng có phát có ngoại thương gì hết!”

      ... là đem mình bỏ vào trước họng súng a!

      xin lỗi phu nhân! Điều vừa rồi tôi chính là lừa gạt phu nhân. ra tôi chỉ là nhi bị người Thanh Quốc bắt trộm tới đây. Hôm qua tôi trốn ra ngoài, có thể là trong lúc chạy trốn kiệt sức cho nên mới ngất xỉu ở trước cửa nhà phu nhân!”

      Nếu như nhớ lầm vào thời kỳ Victoria, Trung Quốc do triều đình nhà Thanh đứng đầu. Mà khi đó Trung Quốc cũng chưa có cái tên gọi này.

      “A! ra là vậy, đứa trẻ đáng thương, cầu mong thượng đế bảo vệ cho ! Vậy bắt đầu từ bây giờ cứ ở lại chỗ của ta !” Người phụ nữ quốc tỏ vẻ thương tiếc cho số phận của , lúc xong còn in xuống trán nụ hôn.

      “Vậy tốt quá, Tôi xin cảm ơn phu nhân!”

      Tô Lị chút do dự nào mà đồng ý ngay, tại đối với , có được chỗ ở là vô cùng trọng yếu.

      “Tôi gọi là Mia Bergen – Carat Luân Tư, trước kia làm thầy thuốc. Tôi vẫn còn chưa được biết tên của , tiểu thư xinh đẹp?”

      “Tôi tên là Lily”

      Mia Bergen sau khi nghe tên của Tô Lị liền có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười như cũ: “Trước kia tôi cũng có con , cũng gọi là Lily!”

      Trước kia...?

      Lời của Mia Bergen làm cho Tô Lị có chút khó hiểu: “Con của phu nhân Mia Bergen...”

      “Con tôi mất rồi, nó gọi là Emily, là rất đáng !”

      Ánh mắt của Mia Bergen mang theo chút thương cảm nhìn về phía xa, nhưng khóe miệng lại mỉm cười có chút ảm đạm. Tô Lị cũng ý thức được lời vừa rồi của mình đúng, cho nên lập tức xin lỗi: “ là có lỗi, phu nhân Mia Bergen!”

      cần phải xin lỗi. Đêm nay ta muốn đến dự tiệc tối của Bá Tước Louis đại nhân, Lily hãy với ta !”

      Nghe lời mời của Mia Bergen, Tô Lị thiếu chút nữa gật đầu đáp ứng. Tiệc tối của Bá Tước Quốc, cần phải cũng đủ biết bữa tiệc đó xa hoa sang trọng cỡ nào.

      Nhưng kịp thời suy nghĩ đến vấn đề, ở thời điểm này, quan hệ của Quốc với Trung Quốc cũng phải tốt lắm. Trung Quốc, lại đến dự dạ tiệc của quý tộc Quốc, biết có phải đưa mình vào học súng của địch mà bị bắn chết hay ?

      Mia Bergen thấy biểu cảm của Tô Lị do dự, liền đoán được suy nghĩ trong đầu của : “Đừng lo lắng, tuy rằng chúng tôi có xâm lược quốc gia của hai lần, nhưng chúng tôi cũng là người Trung Quốc mà lại có hành vi vô lễ đối với đâu!”

      Quả nhiên, Thân sĩ của Quốc nổi tiếng là có tính tình lễ độ, điểm này cũng phải gật đầu thừa nhận. Nhưng còn điểm nữa, có thể tham gia tiệc tối của Bá Tước quốc, vị phu nhân Mia Bergen tự hồ cũng có thân phận đơn giản như vậy!

      “Vậy vô cùng cảm tạ phu nhân!”

      , là tôi nên cảm ơn nguyện ý cùng tôi đến bữa tiệc mới đúng. Lúc trước, những lúc chồng của tôi bận việc, đều là do Emily dự tiệc với tôi!”

      Mia Bergen còn ôn như vuốt ve đầu của Tô Lị, : “Nhưng mà Lily, quần áo của có chút kỳ quái. Trước đây tôi cũng gặp qua người Thanh quốc, tuy rằng bọn họ cũng giống như , đều có tóc đen mắt đen. Nhưng là quần áo cùng với kiểu tóc của bọn họ cũng có giống với !”

      Tô Lị cúi đầu nhìn quần áo mặc người, vẫn là bộ quần áo mặc ngày hôm qua, có chút xấu hổ gãi gãi mái tóc xoăn đầu, cười ngượng : “Đây là đồ ngủ mà Thanh quốc chúng tôi mặc khi ngủ!”

      Tô Lị phát , mình cũng có thiên phú về khả năng dối nha, cần suy nghĩ mà có thể bịa đại lý do vô cùng thuyết phục như vậy.

      “Vậy tôi giúp chuẩn bị quần áo cho buổi tiệc tối nay, tôi rất mong trở thành tiêu điểm của bữa tiệc nha!” Khóe miệng Mia Bergen có chút giương lên, lộ ra nụ cười thâm trường với Tô Lị.

      *****


      Xe ngựa chạy chậm đường cái, tại đường cũng có nhiều người, chỉ là thỉnh thoảng xuất kẻ say rượu làm cho Tô Lị hoảng sợ.

      Đàn ông quốc xem ra phải người nào cũng là thân sĩ a!

      Tô Lị quay đầu nhìn vị phu nhân Mia Bergen ngồi chợp mắt bên cạnh, cẩn thận giơ chiếc lắc tay bằng bạc đeo cổ tay mình ra cẩn thận nhìn lần nữa.

      Đây là trang sức bằng bạc, bên còn có điểm nhấn bằng mấy bông hoa tường vi, ở giữa còn có cây thánh giá, mặc dù đơn giản nhưng cũng mất vẻ tao nhã.

      Nhưng điều làm Tô Lị cảm thấy tò mò phải vì ngoại hình của chiếc vòng tay, mà bởi vì trước khi đeo cho , phu nhân Mie Bergen còn nhắc nhắc lại, cho dù gặp phải chuyện gì, tuyệt đối thể tháo vòng tay này ra!

      Khi Tô Lị cân nhắc ý tứ lời kia của phu nhân Mia Bergen, cùng với nguyên nhân vì sao phải đưa cho nàng cái lắc tay này, trong lúc vô ý, Tô Lị lại cúi xuống nhìn bộ trang phục mặc người mình – là chiếc đầm Lolita màu hồng nhạt!

      Tuy rằng tại Tô Lị cũng là thiếu nữ mười tám tuổi. Nhưng là sớm trải qua giai đoạn ngây thơ đáng này rồi. tại phải mặc chiếc đầm Lolita làm cho cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Nhưng bởi vì phu nhân Mia Bergen kiên quyết phải mặc chiếc váy này. Tô Lị cũng thể cự tuyệt được, nên đành phải chấp nhận mặc lên người. Cuối cùng, người Tô Lị mặc chiếc váy Lolita màu hồng nhạt, đầu còn đội mũ ren màu trắng lệch sang bên. Hình ảnh quý tộc nước thường xuất tivi, giờ lại xuất ngay ở người .

      Xe ngựa từ từ dừng lại trước cửa tòa thành hoa lệ. Mia Bergen cầm lấy tay Tô Lị, đỡ xuống xe ngựa, rồi đưa cho phu xe vài đồng xu.

      Mia Bergen kéo tay Tô Lị vào bên trong tòa thành, xung quanh nổi lên những giai điệu tuyệt đẹp, bốn phía là ánh đèn sáng trưng. trần nhà còn có chùm đèn thủy tinh khổng lổ xa hoa.

      Tô Lị bỗng nhiên cảm thấy may mắn mình chỉ xuyên đến thế kỷ XIX mà thôi, tại là thời đại công nghiệp, cho nên phải chịu cảnh dùng đèn đầu hay là nến gì đó.
      ly sắc, 139Trâu thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 4


      Trong đại sảnh là những chàng trai mặc người bộ âu phục Tây âu, hoặc là kiểu áo bành tô, bộ dáng cực kỳ thân sĩ. Còn những hay quý bà đều mặc lễ phục dạ hội cao quý. tay mỗi người đều cầm chiếc cốc chân dài hoặc là cây quạt , đứng thành từng tốp trò chuyện với nhau.

      “A! lâu thấy. Xin chào phu nhân Carat Luân Tư.”

      người phụ nữ quý tộc vui mừng đến bắt chuyện với bọn họ. Mia Bergen cũng tiến lên ôm lấy người phụ nữ đó, rồi lại còn trao cho nhau nụ hôn vào má đối phương.

      lâu thấy, thân thể của phu nhân Hầu tước Á Lợi Tư vẫn khỏe chứ?”

      “Cảm tạ thượng đế, tất cả đều khỏe mạnh!” Phu nhân Hầu Tước Á Lợi Tư còn muốn thêm, đột nhiên phát đằng sau Mia Bergen còn có , hơi ngạc nhiên hỏi: “Vị tiểu thư này là?”

      Mia Bergen mỉm cười, kéo tay Tô Lị tiến lên phía : “Đây là người Thanh Quốc mà ta mới nhận làm con nuôi, cũng gọi là Lily.”

      Tô Lị vừa nghe thấy lời của Mia Bergen, bỗng nhiên có chút ngây ngốc, khẽ quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ về mình.

      là quá tốt !. Xem ra ngươi cũng vượt qua nỗi bi thương khi mất con . Ta cảm thấy cao hứng thay cho ngươi a!”

      “Cám ơn!”

      Phu nhân Hầu Tước Á Lợi Tư khẽ nâng váy của mình lên nhìn nàng cười : “ vui khi được quen biết tiểu thư Lily.”

      “Tôi mới là người phải cảm thấy vinh hạnh, Phu nhân Hầu Tước Á Lợi Tư.” Tô Lị cũng học theo bộ dáng của vị phu nhân, khẽ nhấc làn váy của mình lên cúi đầu chào hỏi.

      Phu nhân Hầu Tước Á Lợi Tư còn lấy tay nhàng vén lên vài sợi tóc quăn rủ xuống tai của Tô Lị, khẽ cười : “Tóc của Tiểu thư Lily xinh đẹp, hơn nữa màu tóc cũng giống như màu tóc của Bá Tước Troy Trask, là làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn a!”

      Tô Lị bỗng nhiên biết phải làm sao, mặc dù cũng thực vừa lòng với bộ tóc quăn của mình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà nhận được lời khen về mái tóc này như vậy: “Tôi đến từ quốc gia phía đông, vị bá tước đại nhân mà phu nhân cũng là người phương đông sao?”

      Tô Lị vừa nghĩ rằng mình gặp được người giống như , có lẽ giúp tìm hiểu được những chuyện kỳ lạ xảy ra người . Nhưng là câu kế tiếp của Phu nhân Hầu Tước Á Lợi Tư lại làm cho hy vọng chuẩn bị nảy mầm của Tô Lị ngay lập tức bị bóp chết.

      “Đương nhiên phải! Bá Tước Troy Trask đại nhân là người Luân Đôn, ngài còn có được huyết thống quý tộc thuần khiết nhất, cũng chính là nam tử đẹp nhất Quốc của chúng tôi.”

      “Quả Bá Tước Troy Trask đại nhân rất đẹp, nhưng lại là thân sĩ vô cùng nguy hiểm, phải sao? xin lỗi Phu nhân Hầu Tước Á Lợi Tư, hai chúng tôi thể cùng phu nhân chuyện được. Xin phép!”

      Mia Bergen vẫn duy trì nụ cười tao nhã. Vừa xong liền khẽ nhấc váy lên cúi đầu, rồi kéo tay Tô Lị đến chỗ khác.

      Dùng từ “đẹp” để miêu tả nam tử, mà người Quốc chính gốc lại có cùng màu tóc giống . Cho nên nhất thời , Tô Lị lại càng sinh ra hứng thú với người gọi là Bá Tước Troy Trask kia.

      Tiếng nhạc nhàng vang lên, rất nhiều thân sĩ dắt tay của vị nữ sĩ ra chính giữa, trong giai điệu nhàng mà có uy luật nhanh chóng khiêu vũ với nhau.

      Cùng lúc đó Mia Bergen cũng được người mời , mà lúc này cũng có vị thân sĩ vô cùng điển trai đến lời Tô Lị ra khiêu vũ.

      biết tôi có vinh dự được mời tiểu thư xinh đẹp này ra nhảy bản hay ?”

      Nam nhân khẽ khom người, tay chắp sau lưng, còn tay để tới trước mặt Tô Lị, mái tóc màu vàng quăn ngang vai, ngũ quan trắng nõn tinh xảo, xinh đẹp làm cho Tô Lị phải cảm thấy mặc cảm.

      xin lỗi, tôi biết khiêu vũ.”

      “Đừng lo lắng, tôi có thể chỉ cho , tiểu thư xinh đẹp.” mặt nam tử tràn đầy ý cười, ngón tay trắng trẻo thon dài chủ động kéo tay của Tô Lị, nhưng khi nhìn đến chiếc vòng tay đeo tay của , vẻ tươi cười mặt lại có chút biến hóa.

      Giây tiếp theo, nam tử liền buông tay của Tô Lị ra, rồi lại để tay lên trước ngực trái của mình, hơi khom người : “ có lỗi với tiểu thư, xem ra lần này tôi thể chỉ tiểu thư khiêu vũ được rồi. Hy vọng lần sau gặp mặt ta có thể cùng tiểu thư khiêu vũ bản. Tôi xin phép.”

      Nam tử tóc vàng vừa xong, liền quay người mời khác. quý tộc kia được nam tử tóc vàng mời, liền lập tức mừng rỡ đồng ý như điên.

      Tô Lị khẽ thở dài, tốt xấu gì ta cũng là vị soái ca siêu cấp đẹp trai, thế nhưng cứ như vậy mà bị bỏ qua bên.

      biết là do quá hiểu biết về con người Quốc, hay là do nam tử kia là người lỗ mãng. Nhưng theo những gì biết từ phim hay Internet, Thân sĩ Quốc bình thường bao giờ cầm tay nữ sĩ mà được cho phép của nữ sĩ đó. Bất quá, nếu như đó là nam tử đẹp trai đến bắt chuyện, cho dù là lễ tiết hay lễ tiết, nữ sinh tinh mắt cũng vui vẻ nhận lời. Mà cũng ngoại lệ. Nhưng là vị thân sĩ tóc vàng kia cũng chạy quá nhanh , với còn chưa kịp bồi dưỡng tí tình cảm nào, buồn a!

      Nhưng điều làm Tô Lị cảm thấy nghi hoặc là, bọn họ thân là quý tộc Quốc, thích người có mái tóc màu đen mới đúng. Mặc dù từ đầu bữa tiệc đến giờ có ít người nghị luận về màu tóc của , nhưng phần lớn biểu cảm của bọn họ là kinh ngạc giống như Phu nhân Hầu Tước Á Lợi Tư, bọn họ cũng hề bày ra bộ dáng chán ghét. Chính là có người nào đến mời khiêu vũ mà thôi.

      Tô Lị nhàm chán về hướng có người đến, tựa vào tường xem đám người bọn họ khiêu vũ.

      Đột nhiên trong góc tường truyền đến thanh nho . Theo bản năng, Tô Lị trốn sang bên, hí mắt len lén nhìn xem phát sinh chuyện gì.

      thấy thôi, nhưng vừa thấy làm cho Tô Lị nhất thời bị thất kinh...


      Chương 5


      Ở trong góc tường, Tô Lị nhìn thấy nam nhân tóc vàng chôn đầu mình xuống chỗ cổ của , với tư thế như vậy biết làm cho người khác mơ tưởng tới bao nhiêu chuyện hão huyền. Nhưng dưới góc độ của Tô Lị, có thể ràng thấy được khóe miệng của nam tử kia lộ ra cái răng nanh nhọn hoắt. Mà nơi giao nhau giữa răng nanh của nam nhân tóc vàng với cổ của đó còn chảy ra tia máu đỏ tươi.

      Tô Lị kinh ngạc trừng mắt, mang theo hưng phấn dị thường, hai tay che miệng mình lại.

      Cái gì... là Ma cà rồng a!

      Nam nhân tóc vàng vừa mới mời khiêu vũ, lại chính là ma cà rồng trong truyền thuyết a!

      Nếu như lúc nãy đáp ứng lời mời khiêu vũ của tên tóc vàng đó, vậy người mà ta hút máu, phải chính là sao?

      Tô Lị khẽ vỗ lên trái tim của mình, cũng bản thân quá mức hưng phấn hay là quá mức kinh ngạc. bất ngờ xuyên đến thế kỷ XIX, thế nhưng lại còn có thể chứng kiến Ma cà rồng chỉ có thể ở phim hay truyện tranh!

      Tuy rằng cảm thấy việc này làm cho mình cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng là bản thân cũng muốn hiến dâng máu của mình cho ma cà rồng chút nào, cũng muốn mình biến thành ma cà rồng vĩnh viễn thể thấy được ánh mặt trời, cho dù đó là chàng ma cà rồng vô cùng điển trai.

      Nên Tô Lị đành phải trở thành con người có nhân nghĩa, bỏ mặc bị hút máu, sau khi xem đủ nhanh chóng xoay người trở lại đại sảnh náo nhiệt, mà đúng lúc này nhạc cũng dừng lại.

      Tô Lị làm bộ lạnh nhạt, giống như có chuyện gì xảy ra, đến bên cạnh bàn lấy ly rượu đế cao, đưa lên môi nhấp ngụm rượu đỏ như máu. Thuận tiện đưa mắt nhìn bốn phía để tìm vị trí của phu nhân Mia Bergen.

      “Shere, sao đến muộn vậy? Ta còn tưởng ngươi đến chứ!”

      “Bữa tiệc xa hoa như vậy, ta làm sao có thể vắng mặt được chứ.”

      Cách chỗ Tô Lị xa, đột nhiên truyền đến hai thanh dễ nghe, những người bên cạnh đều quanh lại nhìn về phía nơi phát ra thanh ấy. Tô Lị cũng hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của mọi người. Đó là ba vị nam sĩ đứng cách cửa ra vào xa.

      vị nam sĩ có mái tóc màu nâu, giơ tay vỗ lên vai của nam sĩ đối diện . Răng nanh trắng bóc hơi lộ ra ngoài, hai con mắt thâm thúy giống như người phương tây, cùng với khuôn mặt xinh đẹp mà có chút đáng hòa quyện vào nhau. Nhìn qua chắc cũng cùng tuổi với , đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi.

      Nhưng làm cho người khác kinh diễm, phải đến vị nam sĩ đứng đối diện với . Vị nam sĩ này có đầu tóc đen nhánh giống như tóc của vậy. Ngũ quan lập thể, nhưng lồi lõm giống như những người phương tây bình thường, hai tròng mắt tím nhạt như thạch tím trong suốt mà sáng ngời, làm cho Tô Lị cảm thấy có vài phần mờ mịt. Nếu muốn Tô Lị đứng góc độ khoa học mà hình dung vị nam sĩ này, chỉ có thể thốt lên rằng: Phu bạch mạo mỹ. (Đại loại là rất đẹp, ta biết dùng từ nào thay thế, ai có từ nào hay thay dùng ta với )

      Cử chỉ tao nhã, thanh trầm ổn, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ còn lên ý cười như có như . Làm cho những nữ nhân chứng kiến màn này hết sức kinh diễm.

      Mà đứng đằng sau nam tử tóc đen tuấn mỹ còn có nam tử mặt chút biểu cảm. Tuy rằng ta thể đem đến cho mọi người kinh diễn như hai nam tử kia, nhưng thần thái của so với những người bình thường ở đây thể nào hòa hợp được.

      “Người đó chính là Bá Tước Troy Trask đại nhân. Shere . Ander . Clark . Troy . Trask.”

      “Ôi!”

      Thanh của Mia Bergen đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng Tô Lị, làm cho kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

      “Nhìn thấy vị thân sĩ có tóc màu đen đằng kia ? Người đó chính là người mà lúc nãy phu nhân hầu tước Á Lợi Tư vừa nhắc đến, là nam tử đẹp nhất Quốc – Bá tước Troy Trask. Nghe Bá tước đại nhân đời trước qua đời quá sớm, cho nên lúc mười lăm tuổi kế thừa tước vị Bá Tước nhà Troy Trask, trở thành Bá tước đại nhân trẻ tuổi đầy triển vọng nhất. Mà bên cạnh chính là Bá Tước Josie Germany Louis đại nhân. Lily, con cách xa bọn họ chút, hiểu chứ? Nếu rất nguy hiểm a!”

      Hai câu cuối cùng của Mia Bergen dường như mang hàm ý khác. Mie Bergen khẽ vỗ lên vai tiếp: “Mẹ gặp vài người bạn nữa. Lily, con nên chạy loạn nha!”

      Tô Lị khẽ gật đầu, tuy cũng hiểu hết ý tứ lời của Mia Bergen, nhưng vẫn quyết định nên nghe lời. Bởi vì buổi yến hội này làm cho cảm giác như đây là bữa tiệc bình thường của Ma cà rồng.

      “Shere, ngươi tới quá muộn rồi. Nhìn xem, khiêu vũ cũng xong hết! Ryan Lane, ngươi đừng có trưng mãi bộ mặt lạnh lùng như vậy có được ?”

      “Còn phải do Alar quấn lấy sao? Clever đâu?”

      “Cleves sớm kiếm ăn rồi. Ngươi biết chứ, những con mồi thơm ngon tối nay đều bị đoạt hết rồi!”

      “A...” Shere cười khẽ. Bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt gặp cặp mắt trong suốt của Tô Lị lẫn trong đám người, vẫn nhìn chằm chằm vào .

      Tô Lị giật mình, nhanh chóng quay đầu , giả bộ như có việc gì, cầm ly rượu đỏ tay nhấp miếng.

      Những vị tiểu thư khác để ý thấy ánh mắt khác thường của Shere, cho nên cũng rất nhanh chóng xác định được tầm mắt của . Vì thế, ngay lập tức, Tô Lị trở thành tiêu điểm dò xét của mọi người.

      uống, Tô Lị lại cảm giác được rất nhiều ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mình. Mia Bergen sai, quả nhiên trở thành tiêu điểm của bữa tiệc rồi a!

      trong lúc Tô Lị biết nên giải quyết trường hợp xấu hổ này như thế nào, Shere lại khẽ cười tiếng rồi : “Ryan Lane, thôi!”

      Shere đột nhiên rời khỏi, vì vậy ánh mắt của mọi người lại lần nữa chuyển từ người Tô Lị lên người Shere. Tô Lị thầm hô tiếng, vội vàng đặt cốc rượu xuống bàn, lặng lẽ trốn ra ngoài.

      Shere dừng bước chân lại, quay đầu chăm chú nhìn về phương hướng mà Tô Lị vừa mới ly khai. Ryan Lane thấy thế khỏi nghi hoặc: “Có chuyện gì sao, đại nhân?”

      có gì, chỉ là nhìn thấy nhân loại có chút quen thuộc mà thôi. thôi!” Shere quay đầu, tiếp tục về phía trước.
      ly sắc, 139Trâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6


      Tô Lị ra bên ngoài, cả người dựa vào cái cột, tay đặt lan can, thở dài hơi. Quả nhiên đối với người từng trải qua cuộc sống nghèo khổ như thể nào thích hợp với cuộc sống quý tộc ở Quốc a!

      Ngẩng đầu nhìn vầng trăng phát ra ánh sáng nhu hòa lên người, nhưng điều làm cho Tô Lị kinh ngạc, chính là tại nơi đây chắc hẳn cũng bị chịu ô nhiễm do cách mạng công nghiệp, thế nhưng lại có thể ngắm nhìn ánh trăng đẹp mắt như vậy. Mà xung quanh vầng trăng lại còn có quang mang hồng nhạt. Đây cũng chính là cảnh tượng mà Tô Lị chưa từng được chứng kiến qua khi còn ở Trung Quốc.

      Tô Lị khẽ mỉm cười, đầu dựa cánh tay, nhưng lại ngờ, bất giác chìm vào trong giấc ngủ.

      Khi Tô Lị tỉnh lại, bởi vì cái mũi của mình có chút ngứa, mà cánh tay cũng truyền đến cảm giác tê dại. Đưa tay lên đuổi thứ làm mũi của mình ngứa, hai mắt cũng mơ mơ hồ hồ mở ra, nhìn thứ nằm trong tay.

      sợi màu bạc, , nếu như chính xác, chính là sợi tóc trắng bạc a!

      Tóc màu Bạc? Hẳn là người có sợi tóc này rất già . Nhưng là, vì sao sợi tóc này lại dài như vậy?

      Tô Lị bĩu môi, tùy tay ném sợi tóc qua bên, xoa lên hai má. cũng hông biết mình ngủ bao lâu, nếu như phu nhân Mia Bergen tìm thấy mình chắc chắn rất lo lắng a! Tô Lị đứng dậy xoa cánh tay tê dại, vòng ra đằng sau cột, nhưng khi thấy cảnh tượng phía sau, ngay lập tức làm cho Tô Lị hoàn toàn tỉnh táo.

      Khi thấy người mà đầu tóc người đó bạc trắng, dưới ánh trăng còn phản chiếu ra quang mang nhàn nhạt, làm cho người ta kinh ngạc sao? ! Bởi vì thế giới này vô cùng to lớn, luôn tồn tại những điều mới lạ, cho nên rất có khả năng là người đó vì ăn uống thiếu chất dinh dưỡng nên mới như vậy nha!

      Khi nhìn thấy ma cà rồng hút máu, làm cho người ta kinh ngạc sao? ! Bởi vì lúc nãy chính mắt cũng chứng kiến qua.

      Nhưng điều làm cho kinh ngạc, chính là nhìn thấy ma cà rồng có đầu tóc dài bạc trắng, vài sợi tóc tung bay dưới ánh trăng, hưởng thụ hút máu người, và lại nhìn chằm chằm vào a...

      Trong lòng Tô Lị cười khổ, năm nay làm sai điều gì rồi sao?

      “Hình như tôi quấy rầy ngài dùng bữa a?”

      Tô Lị khẽ nghiêng người, nở nụ cười ngượng ngạo .

      ngại, ta cũng vừa mới dùng bữa xong!” Nam tử tóc bạc thả trong tay ra, ngón tay thon dài của điểm lên cái trán trơn bóng của , bạch quang từ chỗ đó nhàn nhạt nổi lên. Sau đó thu tay của mình lại, từ từ xoay người nhìn về phía Tô Lị.

      Làn da trắng bóc, tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, đầu tóc bạc dài, ngũ quan giống như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ. Khuôn mặt này làm cho Tô Lị cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng thể nhớ nổi mình gặp qua người này ở đâu.

      “Nếu có việc gì, vậy tôi xin trước!”

      Tay Tô Lị khẽ nhấc váy lên, cúi đầu, dùng tốc độ nhanh nhất để qua người , nhưng ngờ lại bị kéo trở lại.

      ta ôm sát người , đưa đầu đến gần cổ ngửi ngửi: “Hương vị của ngươi cũng rất ngon a!”

      Thân mình Tô Lị cương cứng lên, dám động đậy. Lão ngàn năm này muốn hút máu !

      “Vậy tôi xin cảm tạ lời khen ngợi của ngài rồi. Nhưng là ngài tựa hồ quên rằng ngài vừa mới dùng xong bữa rồi sao?”

      “Ngươi cũng đúng. Nhưng ta ngại mang ngươi thành bữa khuya của ta đâu!”
      Tô Lị hít phải ngụm khí lạnh, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ trở thành bữa tối của sao?

      Nếu như bình thường được gần gũi cùng với đại soái ca siêu cấp đẹp trai như vậy, hẳn là đỏ mặt, tim đập như con nai nhảy loạn. Nhưng lúc này, Tô Lị hoàn toàn có tâm trạng thưởng thức gương mặt hoàn mỹ tỳ vết này.

      tại, thầm nghĩ mình có nên bất chợt đánh mạnh vào đầu , nhân lúc choáng váng, mình tìm cách thoát thân. Nhưng vấn đề là, mềm mại tay tấc sắt như , có thể đánh thắng được cái lại tên ngàn năm này sao?

      Nhắm mắt, hít hơi sâu, Tô Lị giơ tay đẩy qua bên. “Nhưng tôi rất để ý a!”

      Nam tử ý thức được phản kích, cho nên sớm lui về sau hai bước, nhưng khi nhìn đến chiếc vòng tay cổ tay Tô Lị, khẽ cười “Sắc vi chữ thập cũng phải đồ có thể tùy tiện lấy ra chơi đùa nha!”

      Giơ cánh tay của mình lên, Tô Lị ngẩng đầu nhìn chiếc lắc tay bằng bạc mà phu nhân Mia Bergen đưa.

      A, đúng rồi, Vòng tay bằng bạc! phải Ma cà rồng sợ nhất là những đồ bằng bạc sao? chẳng lẽ lão này sợ chiếc lắc tay cổ tay của sao?

      Ha ha, vậy là biết được nhược điểm của lão này rồi nha! Nhất thời Tô Lị còn cảm thấy lo lắng nữa.

      “Ngươi sợ thứ này sao?” Tô Lị giơ cánh tay có đem chiếc lắc bạc ra, quơ quơ trước mặt .

      Khi nghe thấy Tô Lị những lời này, nam tử lập tức buồn cười: “ phương đông thú vị a!”

      Nam tử tóc bạc lại bất ngờ bước đến gần Tô Lị, đưa tay nắm chặt cánh tay của , tay còn lại lại bắt được cằm của Tô Lị: “ nhân loại thú vị như vậy, nếu giết chết có chút thú vị nào. Nữ nhân, ta có thể cho ngươi sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng với điều kiện là, ngươi phải luôn ở bên ta.”

      Tay Tô Lị bị cầm, nhìn bề ngoài dùng bao nhiêu lực, nhưng lại làm cho Tô Lị hoàn toàn thể động đậy được. Tại sao chiếc lắc tay bằng bạc này lại hề có tác dụng gì với lão quái này? Quả nhiên là do truyện tranh cùng ti vi độc hại rồi a!

      có lỗi, tôi đối với hai cái răng nanh dài, mỗi ngày lại phải ở trong bóng tối hút máu người, có hứng thú!”

      “Con người chúng tôi quả hi vọng mình có thể đạt được sinh mệnh vĩnh hằng. Nhưng là nếu muốn tôi vì sinh mệnh vĩnh hằng mà từ bỏ ánh nắng mặt trời, tôi tình nguyện chịu chết chứ bao giờ chấp nhận!”





      Chương 7

      Tô Lị những lời như vậy, vốn là chỉ muốn hù dọa , cũng thuận tiện muốn nhìn xem vẻ mặt đẹp trai của nam tử này có biến hóa gì khi những lời như vậy. cũng ngờ mình chỉ thuận miệng , nhưng lại ra những lời lẽ đầy quyết đoán như vậy. Trong nháy mắt Tô Lị vùng ra khỏi vòng tay của nam tử tóc bạc, đợt tê dại từ cánh tay truyền đến khỏi làm cho lui về phía sau bước.

      Tô Lị thấy mình được tự do, thừa dịp chú ý, liền nhanh chân chạy thoát. Khi chạy ngang qua, nam tử khẽ mấp máy miệng, sau đó là khóe miệng khẽ nhếch lên, cố tình để chạy thoát.

      “Đại nhân, ngài sao chứ?” nam tử khác bỗng nhiên ra từ chỗ tối gần đó, cung kính nhìn về phía chủ nhân của mình.

      sao. Ngươi biết Ryan Lane, kia cũng có đơn giản a!”

      “Sắc vi chữ thập tay ta, có phải là Huyết săn ?”

      , bộ dáng của đó chắc chắn phải Huyết săn, ngay cả chút chiêu thức đơn giản cũng hề biết. Nhưng này cũng phải là nhân loại bình thường!”

      Nam tử tóc trắng giơ bên cánh tay của mình ra, nhìn vết thương ở tay, khóe miệng lại lần nữa cong lên.

      “Đại nhân, tay của ngài...”

      “Chỉ là vết thương mà thôi. Ta dù sao cũng là Thân vương Ventrue, sắc vi chữ thập nho như vậy có thể làm khó dễ ta sao?”

      Nam nhân tóc trắng lại ngẩng đầu nhìn theo phương hướng mà Tô Lị vừa mới chạy trốn, trong lòng khẽ thầm: , ta rất hy vọng sớm được gặp lại nha!

      Khi Tô Lị trở lại đại sảnh, mọi người cũng về hơn phân nửa. Lúc này đồng hồ treo tường cũng chậm rãi vang lên mười hai tiếng.

      Tô Lị len lén quay đầu nhìn về phía sau, thấy nam nhân ma cà rồng kia đuổi theo, trong lòng thầm thở phào nhõm.

      “A! Mới vừa rồi con đâu? Làm hại cho ta lo lắng gần chết?” Đột nhiên phu nhân Mia Bergen từ xa tới, ôm lấy cổ của , mặt cũng hề che dấu vẻ mặt lo lắng cùng sốt ruột.

      Ý thức được người đến là phu nhân Mia Bergen, thần kinh bị buộc chặt của Tô Lị rốt cuộc cũng được thả lỏng: “ xin lỗi phu nhân Mia Bergen, tôi cũng chỉ ra ngoài hóng gió chút mà thôi. Xin đừng quá lo lắng.”

      “Thân ái, con cần phải xin lỗi, có việc gì là tốt rồi! Cũng đến lúc chúng ta phải rời !”

      Khi Tô Lị nghe được những lời này của phu nhân Mia Bergen, lập tức gật đầu như giã tỏi. cũng rất muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này!

      Tô Lị cùng phu nhân Mia Bergen định rời , như bao giờ thuận theo ý của . Chân trước còn chưa có rời khỏi, bóng người xuất trước mặt hai người.

      “Hầu tước phu nhân – Carat Luân Tư, lâu thấy.” Người chắn trước mắt hai người là vị nam tử, lấy tay cầm chiếc mũ dạ đội ở đầu xuống, đặt ở trước ngực của mình, lại hướng phu nhân Mia Bergen hơi khom người.

      Phu nhân Mia Bergen cũng cầm khẽ làn váy của mình lên, hướng nam nhân hành lễ: “Cũng lâu thấy, Bá tước Louis đại nhân, rất cảm tạ hôm nay ngài mời ta đến bữa tiệc tối này.”

      “Đó cũng là chuyện ta nên làm thôi!”

      Trước mắt hai người chính là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay – Bá tước Josie Germany Louis. giờ cũng có để ý đến cuộc chuyện của bọn họ, mà là đem suy nghĩ của mình đặt xưng hô mà khi vị bá tước đại nhân kia với phu nhân Mia Bergen.

      Nếu như thính lực của có vấn đề gì, quả vừa nghe thấy nam tử này gọi Mie Bergen là Hầu tước phu nhân.

      Quý tộc của quốc được phân làm năm cấp bậc, từ thượng đến hạ gồm: Công tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước, mà phu nhân Mia Bergen là hầu tước phu nhân. cách khác, Cấp bậc của Mia Bergen còn cao hơn cấp bậc so với vị Bá tước đại nhân trước mặt.

      Thế nhưng lại có thể được trở thành nữ nhi thân sinh của Hầu tước phu nhân, đây là phúc khí mà nàng phải ăn chay niệm phật mấy đời đây a?

      Chờ cho Tô Lị khôi phục lại tinh thần của mình, thấy trước mắt mình đột nhiên xuất khóm hoa tường vi đỏ thắm.

      Louis bá tước mỉm cười nhìn : “Xin chào, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ta là Josie Germany Louis, cứ kêu là Louis là được rồi, tiểu thư gọi là Lily phải ? Đây là bằng hữu Shere của ta đưa cho tiểu thư, nếu tiểu thư để ý ta hy vọng tiểu thư có thể nhận bông hoa này.”

      Nhìn chùm hoa tường vi đỏ như máu trước mắt, Tô Lị hơi giật mình, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh xem có nam nhân tên Shere hay .

      “Shere trở về trước, đây là muốn ta thay tặng cho tiểu thư, mong tiểu thư nhận lấy!”

      “Vậy lại phải phiền ngài thay tôi lời cảm ơn rồi!” Tô Lị mỉm cười, muốn giơ tay nhận lấy bông hoa tường vi kia, đột nhiên Mia Bergen lại bắt lấy tay của .

      Mia Bergen nhìn đến biểu cảm kinh ngạc của hai Tô Lị, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Bá Tước Louis : “Tựa hồ lại đại nhân quên hoa Tường vi cũng có gai nhọn rồi. Ta cũng muốn ngón tay xinh đẹp của Lily bị gai đâm, hoa này Lily thể nhận! Xin đại nhân thay chúng ta lời cảm tạ với Bá tước Shere. giờ cũng còn sớm, chúng ta cũng cần phải trở về rồi!”

      “Vậy cũng được. Dù sao ta cũng rất cao hứng khi Phu nhân Carat Luân Tư cùng tiểu thư Lily đến tham gia tiệc tối của ta. Mong là lần sau chúng ta lại gặp lại!” Câu cuối cùng của nam nhân trước mặt, làm cho Tô Lị hơi giật mình.

      Bá tước Louis để đóa hoa tường vi ra phía sau lưng, xoay người, vươn tay cầm lấy bàn tay của Tô Lị, lại đặt lên mu bàn tay của nụ hôn. Vẻ tươi cười của nam nhân này làm cho Tô Lị sinh ra cảm giác thể lý giải được, giống như là bọn họ nhất định lại gặp nhau vậy!

      Điều làm cho cảm thấy nghi hoặc chính là, vị bá tước kia vì sao lại đưa cho đóa hoa tường vi? Chỉ là đơn thuần muốn tặng hoa cho , hay là còn có ý tứ khác? Những chuyện này phát sinh làm cho cảm thấy có chút giống , dường như phải tình cờ, mà là có người cố ý sắp đặt hết thảy.

      Nếu phải những chuyện này xảy ra quá đột ngột, cũng rất muốn nghiên cứu thêm về cuộc sống của ma cà rồng bọn họ. Tuy lá gan của cũng vô cùng lớn, nhưng là vẫn thể thay đổi bản chất sợ chết của nha!

      Cùng với vài người lời tạm biệt, Tô Lị nhìn bốn phía xung quanh, mang theo chút bất an trong lòng theo Mia Bergen phu nhân ly khai khỏi tòa thành.
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      ly sắcTrâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8


      Đến Quốc cũng được mấy ngày, bên Tô Lị nghiên cứu làm thế nào để có thể trở về thế giới cũ của mình, bên học tập những lễ nghi cơ bản ở nơi này. Vì vậy phần lớn thời gian cùng tinh lực của đều ở tiêu phí ở trong thư phòng.

      Trong thư phòng của phu nhân Mia Bergen có rất nhiều ma pháp thư*, làm cho khỏi cảm khái quốc gia này quả nhiên là có rất nhiều những điều thần bí. Mà đáng buồn là, thế nhưng còn tưởng tượng muốn trải qua những điều kỳ bí giống như trong sách viết.

      (“Ma pháp thư” là loại sách viết về những điều kỳ bí, bí , phải là sách viết về những phép thuật gì gì đó...)

      Trong lúc vô tình, lại nhìn thấy cuốn sách viết về Huyết tộc, lòng hiếu kỳ của trỗi dậy cách mãnh liệt, thôi thúc mở nó ra xem.

      Trong cuốn sách này có ghi lại, thời điểm con người được ra đời, cũng chính là lúc Thượng đế tạo ra Adam cùng Eva, nhưng lúc đó thế gian này còn có nữ nhân khác tồn tại, người đó tên là Lilith.

      Lilith có tình tình cao ngạo, muốn khuất phục trước người khác. Khi còn ở nhân thế, vì sa đọa cho nên trở thành ma nữ của bóng đêm, cũng chính là thủy tổ của Huyết tộc.

      Huyết tộc được chia làm ba phái: ma đảng, mật đảng, cùng với trung lập đảng. Mỗi đảng phái đều có người đứng đầu gọi là Chúa Vương, cùng những người phụ tá cùng với các trưởng lão, dưới các đảng phái bị chia thành các thị tộc bất đồng, mà mỗi thị tộc đều có Thân Vương, cấp bậc cũng được phân chia ràng.

      Tô Lị nhớ tới những Ma Cà Rồng mà mình gặp mấy hôm trước, biết bọn họ là thị tộc trong đảng phái nào a?

      nhớ ngày đó chạy trốn khỏi nam nhân ma cà rồng tóc bạc kia, giờ câu của vẫn còn phảng phất bên tai của .

      ---Ta tới tìm , bất kể ở nơi đâu.---

      (Là lúc mà “Khi chạy ngang qua, nam tử khẽ mấp máy miệng, sau đó là khóe miệng khẽ nhếch lên, cố tình để chạy thoát.” Mình có sửa lại chỗ này tí cho hợp với câu truyện hơn.)

      Đúng vậy, ta tìm được , sau đó cắn nát cổ của ! làm cho trở thành thành viên của Huyết tộc, hoặc là... biến trở thành đồ ăn khuya của a!

      Bởi vì phòng ngừa ngày mà điều đó xảy ra, cho nên Tô Lị cũng tìm hiểu tất cả những thứ mà làm cho Ma Cà Rồng sợ hãi, sau đó lúc nào cũng mang theo.

      “Lily, hai ngày nay con đều ở trong thư phòng sao?”

      “Vâng, phu nhân Mia Bergen, là vì tôi thích đọc sách mà thôi!” Sống ở đây mấy ngày nay, Mia Bergen luôn đối đãi với như con của mình, nhưng từ Tô Lị là nhi, cho nên có thói quen từ “mẹ” ra khỏi miệng. Cũng may mà Mia Bergen cũng để ý đến xưng hô của .

      “Con tới Luân Đôn mấy ngày, nhưng cũng chưa có dạo xung quanh a! Nhưng mà là có lỗi, ta cũng có thói quen xuất môn vào buổi sáng, hay là ta bảo Ada dẫn con ra ngoài dạo chút?”

      Tô Lị nhàng mỉm cười: “ cần đâu, tôi ở trong thư phòng đọc sách là được rồi!”

      So với ra bên ngoài, vẫn cảm thấy ở nhà an toàn hơn rất nhiều. Huống hồ đối với chuyện làm cách nào mới có thể trở về thế giới của mình, chút manh mối cũng có.

      Ada chính là người hầu duy nhất trong nhà Mia Bergen, cũng chỉ lớn hơn Tô Lị vài tuổi, nhưng là xuất của Ada trong căn nhà này có cũng như .

      “Nhưng là con cứ mãi ở trong nhà cũng tốt, ta cũng vừa mới dặn dò Ada ra ngoài giúp ta mua vài thứ, con hãy theo Ada ra ngoài ! Ada, tới đây.”

      Ada mặc bộ váy chỉ có hai màu trắng đen của người hầu, khi nghe thấy phu nhân Mia Bergen gọi từ từ tới. Sau khi Mia Bergen dặn dò vài chuyện, liền dẫn Tô Lị ra ngoài.

      Cứ như vậy, bởi vì phu nhân Mia Bergen cứ cố chấp để ra ngoài, mà Tô Lị còn chưa kịp mở miệng từ chối, bị Mia Bergen đuổi ra khỏi cửa nhà.

      Tô Lị ngẩng đầu nhìn bầu trời u tia nắng mặt trời, xem ra là sắp có mưa, quả là thời tiết làm người khác chán ghét!

      Loại thời tiết quỷ quái này ở Quốc thế nhưng lại rất thích hợp cho việc sinh tồn của ma cà rồng nha!

      ....

      “Hắc, ngươi có biết ? Ta nghe người cháu làm việc ở Scotland Yand , tối hôm qua có kỹ nữ bị giết chết, mà lần này hình là bị giết ở ngay quảng trường giáo chủ. Mà nghe tình trạng rất là dọa người, cháu của ta thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Nghe ruột của kia đều bị moi ra bên ngoài, thận cũng bị cắt mất , là quá khủng bố!”

      vậy sao? Cái này tin tức xấu, ngờ “Jack the Ripper” lại xuất trở lại. như vậy ta thà cả buổi tối ở nhà ngồi dệt áo lông, chứ nhất quyết chịu ra khỏi nhà! Đây cũng là người thứ tư bị ta giết rồi phải ?”

      “Đúng vậy! Ta nghe ta còn gửi bức thư lên Scotland Yard, đúng là tên hung thủ có lá gan lớn!”

      “Vậy tại sao lâu như vậy mà còn bị bắt?”

      chính là bắt được! “Jack the Ripper” rất giảo hoạt, ta còn nghe ta căn bản phải là người, mà là... mà là linh hồn mang theo oán hận trở về tìm người báo thù!”

      Câu cuối cùng bị người phụ nữ kia đè xuống mức thấp nhất, ghé vào tai nhau giọng .

      Người phụ nữ còn lại nghe vậy, cũng vô cùng hoảng sợ che miệng : “Vậy đúng là dọa người!”

      ....

      Sau khi mua xong những thứ mà phu nhân Mia Bergen dặn dò, Tô Lị dẫn Ada đến quán cà phê gần đó ngồi xuống, lại ngẫu nhiên nghe được câu chuyện của hai người phụ nữ gần đó, mà nội dung câu chuyện của bọn họ cũng thành công thu hút chú ý của Tô Lị.

      Tô Lị che miệng lại, hướng Ada : “Ada, ngươi có biết hai người bọn họ chuyện gì ?”

      “Biết, đó là kiện giết người liên hoàn.”

      Nhất thời đầu To Lị đầy hắc tuyến, cái đó là tất nhiên, theo như lời của hai người phụ nữa kia người hôm qua bị giết chính là nam nhân thứ tư, cần suy nghĩ cũng đoán được đây là vụ giết người liên hoàn a!

      “Ta cũng biết đây là vụ giết người liên hoàn. Nhưng thứ ta muốn biết là xảy ra kiện gì, cùng với nội dung như thế nào?”

      Chương 9


      Ada nghe Tô Lị hỏi vậy, cũng nhanh chậm đáp:

      “Nghe đây là vụ án được gọi là “Huyết án liên hoàn của Bạch Giáo Đường”, đến giờ có vài người phụ nữ bị hung thủ sát hại.”

      “Jack? Ngươi hung thủ giết người chính là “Jack the Ripper”, có phải giết liên tiếp năm người phụ nữ, mà sau đó lại biến mất chút tăm hơi?”

      phải, nếu như theo lời hai vị thân sĩ kia vừa , “Jack the Ripper” mới chỉ giết tổng cộng bốn người, hơn nữa ta phải biến mất chút tăm hơi, mà chỉ là hành tung có chút xuất quỷ nhập thần mà thôi.”

      Tô Lị nghe vậy, lập tức ngậm miệng, bây giờ mới ý thức được những điều mình chỉ là do Internet ghi lại tiểu sử về “Jack the Ripper”, mà vào thời điểm tại ta còn chưa có giết nạn nhân thứ năm.

      “Vậy... có phải còn được gọi là “Jack mổ bụng” đúng ?”

      “Đúng vậy, nghe bức thư mà ta gửi lên Scotland Yard có ký tên là “Jack mổ bụng”, hơn nữa cũng chính thừa nhận là giết những người phụ nữ đó.”

      Cái này... Tô Lị phải là bản thân mình cũng quá may mắn, bởi vì lúc trước, khi viết luận văn, lại vừa vặn viết về “Jack the Ripper”. Đây là kiện khiến cho toàn bộ Quốc chấn kinh cùng lâm vào khủng hoảng cực độ, bởi vì thủ pháp giết người của “Jack the Ripper” cực kỳ tàn nhẫn. Mà đây cũng chính là nỗi nhục lớn nhất của Cơ quan cảnh sát Scotland Yard.

      Nhưng chính điều này cũng làm cho Tô Lị ý thức được mình vừa vặn xuyên trở về năm 1888 ở Quốc, mà đây cũng chính là thời kỳ yên ổn chút nào ở đây.

      Ngoại trừ vụ án “Huyết án liên hoàn của Bạch Giáo Đường”, còn có rất nhiều những vụ án lớn khác nhau, mà trong đó có rất nhiều vụ án có chút đầu mối nào cũng chuẩn bị xảy ra. Những vụ án khác, Tô Lị cũng biết ràng, nhưng duy nhất vụ án liên quan đến tên sát nhân hàng loạt “Jack the Ripper” này, biết vô cùng ràng, lúc trước khi viết luận văn về đề tài này, cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư cùng thời gian để lên mạng tra xét những tích về .

      Nạn nhân thứ tư chết vào lúc rạng sáng, mà hôm nay lại rất vừa vặn là ngày cuối cùng của tháng chín, nạn nhân cuối cùng chết vào ngày 9/11, tức là còn hơn tháng nữa, và sau khi “Jack the Ripper” giết hại nam người phụ nữ, cũng mai danh tích.

      Cho đến thời đại của , vụ “Huyết án liên hoàn của Bạch Giáo Đường” vẫn có lời giải, mà cũng hề có ai biết được thân phận của “Jack the Ripper” là nam hay là nữ.

      Nhưng là mọi người đều cho rằng “Jack the Ripper” là nam, và đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Tô Lị.

      Từng có khoảng thời gian, Tô Lị còn đem trở thành thần tượng của mình mà sùng bái. chỉ bởi vì ta có chỉ số thông minh cực kỳ cao, cùng với thủ đoạn giết người tàn nhẫn, mà ta còn là người có gan làm loạn vô cùng lớn

      những viết thư khiêu khích cơ quan cảnh sát Scotland Yard, mà còn cực kỳ kiêu ngạo khi đem gửi dấu vân tay của mình cho Hãng thông tấn trung ương. Nhưng vẫn là có ai có thể bắt được . Cho đến tận thế kỷ XXI, “Jack the Ripper” trong lòng mọi người vẫn là cái mê cung lối thoát. Chỉ bằng vào những điểm này, đủ để cho Tô Lị đối với tên sát nhân này sùng bái dứt như nước sông chảy cuồn cuộn ra biển khơi.

      “Đúng rồi, tiểu thư Lily, hồi nãy phu nhân cũng căn dặn tôi, là tiểu thư được ra ngoài mình vào buổi tối.”

      “Yên tâm, trong khoảng thời gian sắp tới, “Jack the Ripper” có xuất giết người nữa đâu. Mỗi lần giết người xong, cũng phải có thời gian rất lâu sau mới lại xuất để phạm tội.”

      “Nhưng đây là phân phó của phu nhân. Tiểu thư Lily cứ nghe theo lời phu nhân là được rồi.”

      Tô Lị nhún nhún vai, dù sao cũng hề muốn ra ngoài, “Được, ta biết rồi.”

      Hai người đứng dậy về, nhưng chuẩn bị ra đường cái, tiếng bánh xe lăn nền đất hòa cùng với tiếng vó ngựa đột nhiên truyền đến, sau đó là tiếng la hét của mã phu:

      “Tránh ra... tránh ra!!!”

      Tô Lị ngẩng mặt nhìn thấy chiếc xe ngựa hướng về phía chỗ đứng. Nhưng chờ cho Tô Lị phục hồi tinh thần, xe ngựa vọt ngang qua trước mặt .

      Tô Lị vội vàng né vào trong, tuy rằng tránh thoát bị ngựa tông phải, nhưng là vẫn bị thân xe phía sau quệt phải cánh tay, làm cho cả người Tô Lị ngã xuống đất.

      Mà tên mã phu kia tựa hồ cũng có ý định dừng lại, vẫn như cũ vội vã đánh ngựa chạy thẳng về phía trước.

      Xem ra người ngồi xe ngựa kia, phải quan to hay quý tộc, cũng chính là Vương hầu Công tước. Làm cho Tô Lị mắng thầm trong lòng: Đúng là chủ nghĩa tư bản đại gian ác!

      Tô Lị dùng hết sức để ngồi dậy, sau đó ôm lấy cánh tay trái của mình. Ada thấy vậy, vội vã chạy lại đỡ dậy, áy náy hỏi: “Tiểu thư sao chứ?”

      “Hình như cánh tay bị trật khớp. Nhưng là có việc gì!” Tô Lị mỉm cười , giống như an ủi Ada.

      “Nếu như tiểu thư có việc gì, chắc phu nhân giết tôi mất! Nhanh, chúng ta nhanh chóng trở về, để phu nhân xem vết thương cho tiểu thư.”

      “Được rồi!” Tô Lị khẽ gật đầu, cau mày .

      Mà ở phía bên kia đường, Shere cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ việc.

      Shere khẽ chau cặp lông mày lại, bên cạnh tiểu hài tử tóc quăn vàng, tay cầm báo, mặt mày hớn hở : “! mau nhìn đám cảnh sát sứt đầu mẻ trán này! là rất buồn cười. Nếu như bọn họ đem vụ án đó giao cho chúng ta, vậy cũng rơi vào tình cảnh này! Đám cảnh sát kia đúng là quá vô dụng.”

      Shere: “...”

      Người bên cạnh vẫn tiếp tục trầm mặc, Alar thấy vậy cũng để ý chút nào, trái lại vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

      Cuối cùng, vẫn là Shere cau mày, cúi đầu nhìn về phía Alar : “Thời gian hôm nay cho ngươi ra ngoài chơi kết thúc!”

      Alar vừa nghe xong, liền bày ra bộ mặt như ăn phải mướp đắng: “A... Chờ chút... ...”

      Shere vẫn mặc kệ Alar, đứng dậy thẳng.

      ***

      Sau khi về nhà, Ada liền nhanh chóng đến phòng ngủ của phu nhân Mia Bergen, bởi vì lúc này đúng là thời điểm phu nhân ngủ.

      Mia Bergen nghe Ada mọi chuyện xong, nhanh chóng chạy xuống dưới nhà xem vết thương cánh tay cho Tô Lị.

      Sau khi giúp Tô Lị nắn lại khớp tay và băng bó xong, Mia Bergen cũng dặn dò trong thời gian tới nên đụng vào nước.Mia Bergen cau mày, đưa tay khẽ vuốt lên tóc Tô Lị, sau đó đưa Tô Lị về phòng nghỉ ngơi.

      Sau khi Tô Lị trở về phòng của mình, liền nhanh chóng vùi mình vào ổ chăn ấm áp. Nghiêng người nằm để tránh đụng phải cánh tay bị thương, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
      Last edited: 19/10/15
      ly sắc, 139Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :