1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá nữ khiêm quân - Nhâm Thủy Yên Vân (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Tác Giả : Nhâm Thủy Yên Vân
      [​IMG]
      Thể loại: Thanh mai trúc mã, Thanh xuân vườn trường, Ngược nam chính

      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Tình trạng edit: Lết xác với tốc độ của Rùa

      Nguồn cv: Tàng thư viện

      Editor: Vanila — Vy Vy [​IMG] Sakuraky [​IMG] Phong Vũ [​IMG] Tia …

      Số chương: hơn 70 chương


      Cảm nghĩ của Vani về truyện: Dễ thương dễ thương lắm, như nút F5 cho cuộc sống toan tính stressful. Vani làm truyện này để tưởng nhớ Vị hôn phu bất đắc dĩ. ^^ ( này đào hố và bỏ của chạy lấy người hiu hiu)

      Văn Án

      Dám theo tôi? Tôi dùng mắt trừng chết cậu.

      Vẫn còn theo tôi? Tôi dùng nước miếng dìm chết cậu giờ.

      Còn theo tôi nữa tôi đánh vỡ đầu cậu.

      Vì sao trừng, nhổ nước miếng, đánh rồi mà cậu vẫn ko chịu hả? ~~~~(>_<[​IMG]~~~~

      Đuổi ko đúng ? Được, vậy mắt tôi coi như ko thấy, nhìn, nhìn, nhìn.

      Sao? Tình có thể nảy mầm từ trong máu mè đầm đìa hả?

      Xem tôi làm thế nào nhét cái tên quỷ đáng ghét trừng ko sợ, nhổ ngã, đánh lùi suốt ngày theo đuôi như cậu vào túi nhé.

      Tiết tử

      Trần Hiểu Quân vừa mới ra đời, cha của ở ngoài phòng sinh bệnh viện lo lắng bồi hồi lâu, sau khi nghe được tiếng khóc nỉ non đầu tiên lúc mới ra đời của , ông có cảm giác đây nhất định là tiểu tử mập mạp, cho nên, khi bác sĩ ôm Trần Hiểu Quân vừa mới sinh hạ ra ngoài, ông liền kích động chạy lên trước ngăn cản người hộ lý hỏi: “Vợ cùng con của tôi sức khoẻ như thế nào?”

      Người hộ lý nhìn ông cách quái dị, thế nhưng tình huống như thế này thấy nhiều cũng lấy gì làm lạ: “Vợ ông sinh khó mất máu quá nhiều, nhưng có gì nguy hiểm, thân thể của bà tại rất suy yếu, nhất định phải bồi dưỡng tốt, tuyệt đối để mắc phải loại bệnh gì cả. Con của ông rất khỏe mạnh.” Hộ sĩ “tránh nặng tìm ” chỉ dùng câu khái quát về đứa con của ông ta.

      Ba Trần nghe thấy từ “con ” liền chuyển sang trạng thái thộn ra, hộ lý lắc đầu, xem ra tâm tình ông ta muốn có con rồi, liền trực tiếp ôm Trần Hiểu Quân đến phòng cho trẻ mới sinh.

      Thất vọng là điều thể tránh khỏi, nhưng cho dù là con cũng là con của mình mà, quan niệm của ba Trần cũng cổ hủ phong kiến đến mức kỳ thị con vì mấy chuyện vặt đó. Cho nên trong lúc Trần Hiểu Quân sau khi sinh cùng mẫu thân nằm viện, ba Trần vẫn là ngày ba lần tới bệnh viện đều đặn chăm sóc thân thể suy yếu của vợ hiền, vừa chăm lo cho bé nặng 8 cân mới ra đời. (1 cân của Trung Quốc = 0.5 kg)

      Dĩ nhiên, sở dĩ ông biết con mình nặng như vậy hoàn toàn là vì lần đầu tiên bế Trần Hiểu Quân, Ba Trần phải mệt nhọc vô cùng, cho nên khi ở trước mặt hộ lý cẩn thận oán trách câu “Nặng như vậy sao là con được chứ?” Kết quả có thể dễ dàng đoán ra, người hộ lý liếc nhìn ông, vẻ mặt khách khí : “Con của ông vừa mới sinh được tám cân, ông chắc hẳn phải rất tự hào về vợ con của mình.”

      Ba Trần oán trách câu nào trước mặt vợ hiền, từ đó cũng bao giờ oán trách có con nữa. Nhưng vì muốn đền bù thất vọng trong lòng, ông định đặt tên cho con mình bằng đúng cái tên chuẩn bị từ trước – Trần Ngạn Quân, nhưng lại lo lắng vợ mình suy nghĩ nhiều nên đành biến đổi cái tên này chút, giống như tên của con nhưng được nam hoá – “Trần Hiểu Quân” .

      tháng sau Trần Hiểu Quân cùng mẹ xuất viện, lúc này mười hai cân rồi, quả thực là em bé bụ bẫm, mập mạp trắng trắng mềm mềm, càng lớn lên nụ cười ha hả kia càng thêm phần đáng : kể lúc trưởng thành sau này, đồng nghiệp thân thích của vẫn rất hâm mộ nụ cười ấy. Cũng chính điều đó giúp giữ được thăng bằng trong lòng Ba Trần, con có sao, con ngoan này tồi.

      Nhưng mấy năm sau, Ba Trần rất cực khổ, những phải chăm sóc vợ mà còn phải nuôi dưỡng cưu mang bé Trần Hiểu Quân. Nhưng thực bất hạnh thay, mẹ của Trần Hiểu Quân cũng vì Ba Trần cực khổ chăm sóc mà khôi phục sức khỏe. Trần mẹ là người phụ nữ dịu dàng hào phóng, mặc dù bà rất thích Trần Hiểu Quân, nhưng lòng lại luôn áy náy đối với Ba Trần vì sinh được đứa con trai theo ý ông. Ba Trần là cán bộ nhà nước, chỉ được cho phép sinh đứa bé, mặc dù như vậy, dù khó khăn lắm mới giữ được bào thai đầu tiên, nhưng bà vẫn rất muốn thực nguyện vọng của Ba Trần. Nhưng thân thể Trần mẹ sau khi sinh vẫn rất suy yếu, bà từng len lén hỏi bác sĩ, nhưng bác sĩ lại rằng thể trạng của bà quá suy yếu thích hợp để mang thai. Biết được kết quả này xong tâm tình Trần mẫu bắt đầu uất ức, cộng thêm khi Trần Hiểu Quân mới ra đời lại rất khó sinh, cho dù Ba Trần có chăm sóc tỉ mỉ nhưng thân thể của bà vẫn thấy khá hơn, ngược lại càng ngày càng kém, cuối cùng năm Mãn Di, bà qua đời khi Trần Hiểu Quân mới 5 tuổi.

      Đối với cái chết của Trần mẫu, Ba Trần vô cùng khổ sở, hai người lưỡng tình tương duyệt1 kết hôn cùng nhau(1toàn tâm toàn ý), gần nhau cũng chỉ được mấy năm ngắn ngủn, ông rất hối hận tại sao mình giành nhiều thời gian, sức lực và tâm tư quan tâm chăm sóc thân thể bệnh yếu của thê tử hơn, vì vậy khoảng thời gian dài sau khi Trần mẫu chết, Ba Trần ngày nào cũng mượn rượu tiêu sầu.

      Trần Hiểu Quân 5 tuổi lúc ấy còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết là mẹ bị bệnh, ốm yếu, ba lúc nào cũng chăm sóc, ở bên mẹ, vốn hề quản xem đâu làm cái gì. Từ năm Trần Hiểu Quân 3 tuổi nhà trẻ, ba mẹ ít khi ở nhà, vì thiếu thốn tình cảm gia đình cho nên sau khi mẹ mất, tình cảm Trần Hiểu Quân cũng khắc sâu thêm cái gì, vẫn vui chơi cười đùa với các bạn thân ở nhà trẻ như thường, mãi đến khi mẹ mất được tháng, mới dần dần phát có cái gì đó giống với lúc trước.

      Trước khi mẹ qua đời, mặc dù cha mẹ thế nào lo lắng cho , nhưng về đến nhà là có thể luôn thấy bọn họ, vậy mà trong khoảng thời gian gần đây, qua chừng mấy ngày nhưng cũng chưa gặp được ba và mẹ, ngược lại chỉ có người xa lạ đến, tự nhận là người giúp việc – sau này Trần Hiểu Quân gọi ấy là dì. Sau này Trần Hiểu Quân mới biết rằng mẹ mình trở về được nữa, ba cũng thường phải công tác xa nên ít khi ở nhà. Hiểu được điểm này, Trần Hiểu Quân có thay đổi gì lớn, chẳng qua là khi ở trường học ngày càng thêm hoạt bát, luôn lôi kéo bạn bè, có khi còn cậy mình cao lớn, rủ những lứa bạn lớn tuổi hơn trêu chọc những bạn bé . Ở nhà lại nhiều lắm, việc làm nhiều nhất là vây bắt dì, dì đến đâu là theo ra chỗ đó. Nếu như dì có ở đây lại có thời gian rảnh rỗi, nhàm chán bắt chước dì học quét nhà, rửa chén, lau bàn, quét sân, giặt quần áo, nấu cơm, những chuyện này Trần Hiểu Quân chưa đầy năm học xong. Sở dĩ học xong được cũng bởi vì Ba Trần vừa trở về nhà thấy con cặm cụi nấu cơm, mới phát ra tầm tháng ông chưa chuyện với Trần Hiểu Quân…

      Ba Trần tâm tình phức tạp tiến đến ôm lấy con . Trần Hiểu Quân bất ngờ ngước lên, cười với ông: “Ba à, mình con vẫn có thể làm tốt.”

      Ba Trần định ngừng động tác, bế Trần Hiểu Quân ra phòng khách để nấu cơm nữa. Ông yên lặng làm cơm tối, nhìn phòng bếp sạch … Nhìn con mình ở phòng khách, khoảng cách khổng lồ ấy mơ hồ làm lên ý áy náy trong đôi mắt ông. Ba Trần cảm thấy ông chẳng nhưng có lỗi với vợ mình, còn bỏ rơi con đáng thương.

      Sau này Ba Trần giống như trước lúc nào cũng chỉ biết làm việc nữa, ông trở nên giống với cha mẹ những đứa trẻ khác, mỗi ngày đều đưa đón Trần Hiểu Quân học và tan học, trong nhà hề thay đổi, vẫn chỉ có hai cha con bọn họ, Ba Trần cương quyết lấy vợ hai.

      lâu sau, Trần Hiểu Quân dần dần thân thiết với Ba Trần hơn, thường xuyên kể lại những chuyện ở nhà trẻ cho ông nghe, thí dụ như hôm nay thầy giáo phê bình những người nào, người nào cao hơn , người nào cao bằng , người nào đánh nhau với người nào, người nào đái dầm lúc ngủ trưa, người nào chọc cho tức giận, chơi cùng với ai và chơi cái gì… Ùn ùn, thỉnh thoảng chỉ cần nhớ ra được gì là lại hướng Ba Trần “hồi báo”. Ba Trần dĩ nhiên hiểu được vì sao con mình mỗi ngày đều có nhiều kinh nghiệm sống như vậy, chỉ cần giống ông, cuộc sống mỗi ngày trôi qua vui vẻ có phiền não là được rồi. Có khi Ba Trần nghe được điều gì thú vị, liền khen ngợi hai ba câu.

      Ba Trần cứ như vậy sủng ái Trần Hiểu Quân cách vô hình, để tự do trưởng thành, cho đến khi lần Ba Trần nhà trẻ đón Trần Hiểu Quân, ngoài ý muốn gặp đánh nhau với bé trai lớn hơn là mấy, ông mới biết được từ thầy giáo và bạn bè của Trần Hiểu Quân rằng: tính cách của có thể dùng chữ để khái quát – “Hoả”. Mặc dù Ba Trần cũng cảm thấy khó hiểu vì sao con mình lại nóng tính như vậy, nhưng nếu thầy giáo học hành tốt hay gây hoạ gì, ông cũng để ý. ra trong lòng Ba Trần vẫn rất thích Trần Hiểu Quân như vậy, mặc dù là con , nhưng lớn lên trừ vẻ ngoài phong cách cư xử đều giống y hệt con trai, như vậy cũng tốt, vì Hiểu Quân mất mẹ từ nên nếu có thể kiên cường mạnh mẽ như con trai càng tốt.

      giờ Ba Trần rất vui mừng vì con của mình có thể lớn lên cố kỵ chút nào như vậy, thế nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, sau này còn có thể tiếp tục vui vẻ như vậy được nữa hay , điều này ai có thể đoán trước được.


    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      PHẦN 1 - CHƯƠNG THỨ NHẤT: MÀY TRÁNH RA .

      * * *

      Trần Hiểu Quân được ba Trần sủng ái, cứ thế trưởng thành cách “tuỳ hứng”. Năm nay Trần Hiểu Quân cũng lên bảy tuổi, học năm thứ hai tiểu học rồi, nhưng vóc dáng và tính tình của chút cũng giống những đứa trẻ nghe lời năm hai khác. Hai năm qua thân người cao lên, tính tình cũng phát triển, đến cách chuyện cũng giống như vị Tiểu đại nhân vậy. giống như Tiểu đại nhân phải Trần Hiểu Quân trí thức thành thục mà ý cách của vượt qua vẻ yếu đuối, nhu mì của trẻ con, giọng có thể so sánh với cái loa, động thủ thể so sánh với “Người” bình thường được.

      Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, Trần Hiểu Quân ở nhà cảm thấy quá nhàm chán, quyết định tìm bạn tốt của – Xà đến công viên gần nhà chơi. Nhà Trần Hiểu Quân cách nhà bạn ấy xa, chưa đến năm phút đồng hồ là có thể tới nơi. Nhưng hôm nay thời gian lại dài hơn mọi ngày cách ngoài ý muốn, bởi vì đường tới nhà Xà nhìn thấy màn khiến rất khó chịu.

      Tâm tình Trần Hiểu Quân vốn rất tốt, bỗng thấy trong ngõ ở góc đường vang lên tiếng bọn du đãng rât sôi nổi, vốn cũng có lòng hiếu kì, nhưng đứa trẻ này lại quá vô dụng. Trần Hiểu Quân nhìn thẳng vào hai mẹ con phía trước.

      Tần Uyển Linh cố hết sức nắm chặt tay con trai, tay còn mang theo túi hành lý lớn. cứ được lúc là lại nghỉ, tới chỗ cách Trần Hiểu Quân tới mười thước: rốt cục cũng hé ra nụ cười nhàn nhạt.

      xinh đẹp! Lúc Trần Hiểu Quân bảy tuổi, tiêu chuẩn xinh đẹp trong lòng phải là vẻ đẹp quốc sắc thiên hương mà là dịu dàng giống như người mẹ vậy. Nhưng đứa trẻ kia xảy ra chuyện gì vậy, dì xinh đẹp còn lực để kéo cái rương, tại sao cậu ta lớn như vậy mà tự bước được, lại còn bắt dì nắm tay dắt , thế lại còn vẫn bị ngã xuống đất, mới được vài bước, lại ngã hai cái, hại dì xinh đẹp cười nổi. Hừ, Trần Hiểu Quân hừ lạnh trong lòng, cái gì chứ, kiêu ngạo cho rằng cậu bé còn tuổi hơn mình. Cho nên, Trần Hiểu Quân trong mắt Tần Uyển Linh vừa trẻ con lại vừa làm cho người ta có thể thoải mái cử động.

      tức giận tới, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đứa bé ngã xuống đất kia. Đứa bé bị nhìn chậm hiểu có chú ý tới cách mình hai thước truyền đến thứ cảm giác quái dị. Đứa bé với trợ giúp của mẹ có thể đứng vững vàng bằng hai chân, ngẩng đầu nhìn phương hướng khiến cho cậu được tự nhiên, thấy thân hình cao lớn, vẻ mặt hung ác của đại tỷ tỷ trước mắt làm cậu chỉ muốn ói, nhưng cậu vẫn đứng trân trân ở đó, cho tới khi Trần Hiểu Quân tới trước mặt cậu.

      “Mày, nhanh chóng biến !” Mặc dù lúc Trần Hiểu Quân những lời này cũng phải rống lên, nhưng người nhát gan như đứa bé này lại sợ đến mức chui thẳng vào trong lòng mẹ, nhưng vẫn kiên trì mở to mắt hoảng sợ nhìn vị đại tỷ tỷ ưa mình này.

      Tần Uyển Linh mới đầu gặp cá tính thẳng thắn của bé này nhất thời kịp phản ứng, nhưng rất nhanh cười vỗ đầu Trần Hiểu Quân : “Người bạn , nên bắt nạt đứa em hơn so với mình, như vậy được làm lớp trưởng đâu.”

      cần, cháu học lớp cao nhất rồi.” Trẻ con chẳng qua vẫn chỉ là trẻ con, trong lòng nghĩ cái gì cái đó, “Dì xinh đẹp, nhất định là do nó bắt nạt dì cho nên hình dáng nó mới thấp như vậy, và còn tự bước được nữa.”

      “Bắt nạt dì?” Tần Uyển Linh hiểu được ý của Trần Hiểu Quân.

      Trần Hiểu Quân gật đầu giải thích: “Đúng vậy, nó hại dì toát nhiều mồ hôi thế, bắt dì dắt nó khổ cực như vậy, còn ngừng ngã xuống đất, phải là bắt nạt dì sao?” Sau đó nhìn đứa trẻ vẫn cúi gằm mặt xuống đất cau mày, “Tại mày bắt nạt dì nên sau này mày cao, bước cũng dài ra được đâu.”

      “Em có…” Đứa bé nắm chặt tay mẹ giọng .

      Tần Uyển Linh khỏi bật cười nhéo hai má Trần Hiểu Quân: “Trẻ con nên dữ dằn như vậy, nếu sau này có ai thèm chuyện cùng cháu đâu.” coi như hiểu chút về suy nghĩ của bé này, hình như nó thích con trai mình, cho nên đành lấy độc trị độc.

      Trần Hiểu Quân muốn phản bác nhưng lại biết nên gì, ánh mắt loé lên buồn bã nhìn dì xinh đẹp, giải thích được nên lại quay sang nhìn đứa bé núp phía sau dì, đứa bé tuổi này thoạt nhìn dữ dằn chút nào. Cuối cùng Trần Hiểu Quân tìm được lời nào phản bác, đáng thương kêu “Dì xinh đẹp…”

      Tần Uyển Linh cả người mỏi mệt được chuyện với Trần Hiểu Quân như vậy, vơi phân nửa, bé đáng , ra là nó trách con trai làm liên lụy mình: “Em ấy có bắt nạt dì, em ấy là đứa con quý giá nhất của dì, cho nên dì rất vui vẻ khi có thể nắm tay em ấy, ngàn vạn được hiểu lầm em ấy nha, nếu như cháu hiểu lầm dì rất buồn.”

      Suy nghĩ của Trần Hiểu Quân rất đơn giản, dì xinh đẹp thể cảm thấy thương tâm, thương tâm ngã bệnh giống như mẹ sau đó trở lại nữa, muốn làm dì xinh đẹp ngã bệnh rồi rời , nhưng vừa rất thích đứa bé chịu bước này, trải qua cân nhắc lâu mới cười ngọt ngào gật đầu đồng ý với lý lẽ của dì xinh đẹp.

      Tần Uyển Linh mệt mỏi vuốt mái tóc mềm mại của Trần Hiểu Quân: “Tốt lắm, người bạn , chúng ta còn có việc phải , cháu cũng nên về nhà sớm chút, nên chạy loạn khắp nơi.”

      Trần Hiểu Quân cũng ra chuyện mình tìm người chơi cùng, vẻ mặt rất biết điều ngoan ngoãn đáp: “Vâng, cháu biết rồi dì xinh đẹp ạ.”

      “Ngoan lắm, người bạn , gặp lại sau nha.” Tần Uyển Linh kéo con trai đến phía trước, vẫy tay hẹn Trần Hiểu Quân gặp lại sau.

      Trần Hiểu Quân phất tay thôi: “Dì, gặp lại sau.” Vừa xoay người lại nhìn thấy đứa bé mở mắt to nhìn mình, lập tức quên lời hứa với dì xinh đẹp, cau mày quát đứa bé: “Mày, tránh ra !” xong biết mình vừa phạm sai lầm, cho nên nhìn trộm dì xinh đẹp mọt chút, dì xinh đẹp cười, dì tức giận, liền mặc kệ sương mù trong mắt đứa bé, rất cao hứng ngâm nga côi hát tìm Xà .

      Tần Uyển Linh thấy Trần Hiểu Quân xa, ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi: “Hiểu Quân, tại sao con lại cúi đầu lời nào?”

      Đứa bé được gọi là Hiểu Quân chỉ lắc đầu lời nào.

      Tần Uyển Linh chưa từng thấy bộ dạng bi thương của con trai như vậy nên hỏi thử: “Con thích chị lúc nãy sao, có phải chị ấy làm Hiểu Quân của chúng ta sợ rồi ?”

      Cậu bé lại lần nữa lắc đầu thay cho câu trả lời.

      thể cho mẹ à, nếu như Hiểu Quân vui mẹ cũng rất khổ sở.” Tần Uyển Linh cất kĩ túi hành lý rồi an ủi đứa con trai tâm tình tốt.

      Nghe mẹ mình cảm thấy khổ sở, đứa bé ủ rũ ngẩng đầu lên, trong mắt còn tràn ngập nước, lôi kéo tay mẹ giọng : “Đây là lần cuói cùng con bị ngã, mẹ nên tức giận, nên thương tâm, con chăm chỉ học bước , con cũng lớn lên cao, bước nhanh giống như chị vừa rồi.”

      Tần Uyển Linh nghĩ rằng con trai lại trả lời như vậy, cảm nhận được tự trách cùng sợ hãi trong lòng con, đau lòng ôm con, nội tâm trăm vị phức tạp, nhưng biết nhất định phải kiên cường: “Mẹ tức giận, chỉ cần có bảo bối ở bên, mẹ thương tâm. Con trai bảo bối của mẹ là giỏi nhất, nhất định học nhanh, cần mẹ nắm tay cũng ngã nhào, hơn nữa sau này cao hơn, nhanh hơn chị kia.” lúc sau Tần Uyển Linh buông con ra, thêm lần nữa tay nắm tay con, tay kia lôi kéo túi hành lý: “Bảo bối, chúng tôi phải lập tức đến nhà mới thôi, con muốn vào xem qua chút sao?”

      “Muốn!” mặt đứa bé trong nháy mắt lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

      “Tốt!” Tần Uyển Linh nắm tay con tới nhà mới…

      【 nhật ký ngày 】 Hâm mộ

      Lúc tôi từ bụng mẹ chui ra sức khỏe rất tốt, bác sĩ với mẹ rằng tôi có bệnh gì cả, nhưng thể chất rất kém cỏi, vận đọng quá nhiều rất khó chịu, còn nếu như muốn cải thiện cần thời gian rất dài điều trị bồi dưỡng. Nhưng từ sau khi cha gặp tôii nạn xe cộ qua đời, mẹ thể chăm sóc tôi tỉ mỉ giống như khi còn bé. Cha xa, mẹ vừa chăm sóc tôi vừa làm công việc ở bệnh viện, khiến cho sức khỏe mẹ cũng càng ngày càng suy yếu…

      Tôi năm nay sáu tuổi rồi, nhưng thân thể hai năm qua cũng khỏe lên, hơn nữa còn giống như hai năm trước bước cần chống đỡ mới có thể lâu chút. Tôi biết rất nhiều đứa bé bằng tuổi tôi cao hơn lại khỏe mạnh hơn, nhưng tôi tại ngay cả đường cũng tốt… Mẹ cầu tôi phải giống với những người bạn khác, mẹ luôn mỉm cười với tôi rồi cùng nhau đứng lên, tôi rất vui vẻ vì mẹ có chán tôi nên cuối cùng theo chân mẹ. Tôi rất thích có mẹ ở bên cạnh tôi, nhưng đôi khi tôi cũng tưởng tượng rằng có thể giống những người bạn khác tự do lại đường, nhưng đối với tôi đó vẫn là điều thể. Hôm nay tôi gặp được bé rất cao lớn, tôi chỉ cao đến bả vai ấy, hơn nữa ấy tốt và chạy nhanh rât dễ dàng, hâm mộ ấy được tung bay như vậy!

      Lúc nào tôi mới có thể giống như ấy đây!

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG THỨ HAI: MÀY CÚT NGAY

      * * *

      Cùng Xà chơi đùa cho đến khi mệt phờ Trần Hiểu Quân thỏa mãn rồi về nhà, mới có sáu giờ chắc hẳn ba vẫn chưa về, cần vội vàng, đợi ở nhà mình cũng chẳng có người chuyện. Trần Hiểu Quân chậm rãi bước đến cửa nhà, bởi vì tập trung nhìn đường nên thiếu chút nữa va phải mấy thùng đồ đặt ở chỗ rẽ cầu thang, suýt nữa cả người tiếp xúc thân mật với đất mẹ. bé may mắn vì bị ngã cộng thêm phấn khích khi phát ra dì xinh đẹp đứng ở phía trước, khỏi vui mừng gọi lớn: “Dì xinh đẹp!” tiếng gọi “Dễ nghe” vang lên khiến tất cả mọi người mải khuân đồ đều nghe thấy rồi quay đầu lại. Trần Hiểu Quân vui mừng khôn xiết, nhanh như vậy có thể gặp lại dì xinh đẹp, nhưng tâm tình vui vẻ khi thấy dì chẳng được bao lâu liếc thấy tên chán quỷ1 (1Chán quỷ: Tiểu quỷ chán ghét, “nickname” Quân Quân đặt cho Hiểu Quân vì bé ghét cậu) đáng ghét đứng cạnh dì.

      Cậu bé vừa định bưng chiếc hộp lên, nghe thấy giọng quen thuộc từ phía sau theo phản xạ xoay người lại quay đầu nhìn về phía giọng truyền đến. ấy! Trong nháy mắt mặt cậu bé phơi phới nụ cười, nhưng niềm vui của cậu cũng chẳng duy trì bao lâu, ngay lập tức biến mất từ đáy mắt. ấy cau mày, cậu lại lần nữa biết rằng thích mình, thậm chí là chán ghét mình, mặc dù cố gắng làm cho ấy tức giận…

      Hừ, nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của tên đó kìa, gây phiền phức cho dì xinh đẹp là tốt lắm rồi, còn bày đặt khuân đồ nữa. Quả nhiên, Trần Hiểu Quân đoán rằng tên đó dám nhìn , coi như mày biết điều, tốt nhất đừng để cho tao gặp lại mày luôn. Nhưng mà, nó… ?

      “A…” Cậu bé muốn xoay người tránh ánh mắt chán ghét kia nhưng lại cẩn thận đụng phải thùng đồ phía sau, “Mẹ…, đau quá…”

      Tần Uyển Linh nghe tiếng con trai kêu đau quên mất cả việc chào hỏi Hiểu Quân lập tức lo lắng ngồi xổm xuống nhìn con trai gục mặt đất: “Sao vậy, con đau ở chỗ nào?”

      Cậu bé khóe mắt đỏ hồng nhìn đầu gối mình sưng đỏ: “Đau chân…”

      “Được rồi, được rồi mẹ giúp con thổi chút, lập tức hết đau. ’’ Tần Uyển Linh xót xa ôm lấy cậu con trai vào lòng thổi thổi cái đầu gối sắp rướm máu.

      Trần Hiểu Quân cười toét miệng nhìn cậu bé chực khóc, vừa mới “Khen” cậu ta an phận xong tiếp tục quấy rối rồi, khiến người ta chán ghét mà. Trần Hiểu Quân mạnh mẽ bước tới đoạt lấy chiếc hộp trong tay cậu: “Dì xinh đẹp, cháu giúp dì khuân đồ.”

      Tần Uyển Linh ôm con trai ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng hăng hái của người bạn : “Cảm ơn cháu, nhưng mà có các chú giúp dì đem rồi. Nhà cháu cũng ở chỗ này sao, hay là cháu về nhà sớm chút , nếu ba mẹ lo lắng đấy.”

      Trần Hiểu Quân thấy dì xinh đẹp nhắc đến ba mẹ trong lòng thoáng có cảm giác khó chịu khác thường, nhưng là bé còn chưa kịp hiểu ràng tại sao lại khó chịu như vậy thấy tên quỷ đáng ghét “Núp” trong lòng dì xinh đẹp nắm chặt lấy ống tay áo dì, đôi mắt Trần Hiểu Quân bắt đầu bốc lửa giận: “Cháu có thể giúp dì chuyển đồ xong rồi mới về nhà.” Nhà ngươi dám lôi kéo dì xinh đẹp, nhà ngươi tha cho dì xinh đẹp, hừ… Trần Hiểu Quân nghe lời dì xinh đẹp…, lần đầu tiên đứng trước mặt dì xinh đẹp phản đối lời của , lập tức xoay người lại hỏi chú khuân vác thùng đồ nên để ở chỗ nào.

      Tần Uyển Linh bất đắc dĩ thở dài, cùng là trẻ con làm sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ.

      “Mẹ!” Cậu bé trong lòng Tần Uyển Linh kéo ống tay áo của , “mẹ đừng tức giận nữa, con hết đau rồi.”

      Tần Uyển Linh thở dài lần nữa, trẻ con vẫn là trẻ con thôi, cũng làm thấy rất bất đắc dĩ: “ đau sao?” Thấy con trai gật đầu liên tục cũng an tâm, “Bảo bối của mẹ, con ở đây nghỉ ngơi chút, mẹ thu dọn nốt mấy cái hòm này là xong .”

      “Con cũng giúp mẹ mang đồ!” Cậu bé muốn đứng lên, muốn lúc nào cũng chỉ nép trong lòng mẹ thể giúp chuyện gì.

      Tần Uyển Linh ngăn lại động tác của cậu, đặt cậu dựa vào bức tường cầu thang: “Đừng lộn xộn nữa, nếu con lộn xộn chân khỏi, sau này muốn giúp mẹ cũng giúp được đâu. Bảo bối, con muốn như vậy phải ?”

      Cậu bé do dự, sau này cũng thể giúp mẹ? được! được! Cậu bé lắc đầu liên tục.

      Tần Uyển Linh hài lòng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của con trai: “Tốt lắm, mẹ thu dọn đồ đạc, con ngồi ở chỗ này nên cử động biết chưa?”

      Mặc dù có chút cam lòng, nhưng cậu bé vẫn gật đầu ngoan ngoãn ngồi im chỗ nhúc nhích.

      Tần Uyển Linh đến gần nhà mới để ý đến Trần Hiểu Quân, đứa trẻ này quả có khả năng bê được cái thùng lớn đến như vậy, nhưng vẫn yên tâm, vội vàng tới đón lấy chiếc thùng trong tay Trần Hiểu Quân: “Cháu ngồi chờ cùng em trai , cái này để dì mang cho.”

      “Nhưng cháu mang được mà, dì xinh đẹp cứ để cháu mang cho!” Trần Hiểu Quân đồng ý, muốn giống như cái tên quỷ đáng ghét kia, đường được, đồ cũng đem được chỉ bất động chỗ.

      “Được rồi, được rồi.” Tần Uyển Linh để chiếc thùng xuống dịu dàng vuốt lại mái tóc có chút hỗn độn của Hiểu Quân: “Dì biết cháu có thể bê được, hơn nữa dì cũng biết cháu rất có khả năng, nhưng vừa rồi em trai bị thương bây giờ có ai chăm sóc, nếu để cho mấy chú kia trông nom bọn họ nhất định lười biếng, cháu bằng lòng giúp dì trông nom em ấy tốt được ?” Tần Uyển Linh dùng phép khích tướng, biện pháp như vậy rất hữu hiệu đối với con trai , chắc ccậu đối với đứa trẻ hiếu thắng hơn này cũng có tác dụng.

      ngoài dự đoán của Tần Uyển Linh, Trần Hiểu Quân thoạt nhìn rất tình nguyện sau lát suy nghĩ đáp ứng đề nghị của : “Dì xinh đẹp, cháu đồng ý giúp dì trông nom em.”

      “Ngoan quá! Nhưng mà…” Tần Uyển Linh cười tiếc lời khen Trần Hiểu Quân.

      Trần Hiểu Quân khó hiểu nhìn dì xinh đẹp tràn đầy nụ cười ấm áp: “Cái gì ạ?”

      “Sau này nên gọi là dì xinh đẹp, gọi dì là được rồi, nhớ chưa?” Tần Uyển Linh cười , cho mình có thể được xưng tụng là xinh đẹp, nếu như bé vẫn gọi như vậy hai người bị chê cười mất.

      “Tại sao thể gọi dì xinh đẹp?” Dì đẹp như vậy nên gọi là dì xinh đẹp mà.

      Chuyện này phải giải thích thế nào đây, Tần Uyển Linh suy nghĩ chút mới nghĩ đến phương án xử lí: “Dì xinh đẹp kêu lên rất phiền toái, gọi là dì thôi nhanh biết cháu gọi ta.” Aiz, chỉ có thể dùng chiêu này dỗ dành bé.

      Trần Hiểu Quân nghiêng đầu nhìn dì xinh đẹp, vừa rồi gọi dì xinh đẹp thấy dì trả lời mình, chẳng lẽ là do vậy? A… , Trần Hiểu Quân ở trong lòng tiếc hận, dì xinh đẹp nghe hay mà! Thế nhưng, điều này cũng thể so sánh với việc dì xinh đẹp để ý tới mình, bé cũng muốn mỗi lần gọi dì xinh đẹp ai để ý, “Được rồi, sau này gọi là dì thôi.”

      Tần Uyển Linh gật đầu cười : “Đừng quên nhé! Bây giờ cháu thay dì chăm sóc em trai, đợi lát nữa dì tới tìm hai đứa.”

      Trần Hiểu Quân ngoan ngoãn nghe lời ra ngoài giúp dì chiếu cố “Em trai”. Nàng chậm chạp hướng vị trí “Đệ đệ” tới, nhìn kẻ ngồi ở bên cạnh hành lang. Có như vậy mà cũng kêu đau, phải là chỉ ngã cái thôi ư, đúng là con búp bê phiền toái. Trần Hiểu Quân tới đá cái chân cản trở lối sang bên, cũng thèm để ý đá như vậy người ta có đau hay đặt mông ngồi xuống.

      Chân cậu bé vốn đau, lại bị Trần Hiểu Quân đá cái như vậy khẽ động vào vết thương, đau nhưng cậu chỉ cắn răng thở . Cậu bé khi bị bắt nạt cũng dám câu nào sợ bị càng chán ghét thêm, cho nên vẫn chịu đựng dám gì, lúc bé ngồi xuống còn dịch thân thể sát vào góc tường, cố gắng tạo ra khoảng cách lớn hơn.

      Trần Hiểu Quân nén giận bĩu môi nhìn cậu, đáng đời mày, thấy tao là cúi đầu, tao cũng có phải là ác quỷ ăn thịt mày đầu, cứ thấy tao là làm như nhìn thấy quỷ bằng, mày có đau chết tao cũng gọi dì tới giúp mày thổi đâu. thèm để ý tới cậu bé coi như vô hình, cũng chuyện với cậu. lâu sau Trần Hiểu Quân bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ngồi cạnh tên vô hình trầm mặc phải rất tẻ nhạt sao? Trần Hiểu Quân là người chịu nổi nhàm chán, để giải sầu, quyết định len lén sau lưng dì làm chút chuyện.

      “Chú ơi, cháu giúp chú bê mấy cái thùng này nhé.” Trần Hiểu Quân bắt được công nhân mang vác năm sáu cái hộp lướt qua đề nghị.

      Công nhân bận rộn khuân đồ cũng nhàn rỗi quản đứa bé, cho nên chỉ tùy tiện : “Khuân đồ có thể, nhưng được làm rối loạn đồ vật.” ràng tin tưởng, nhưng Trần Hiểu Quân cũng ngần ngại, chỉ cần có thể hàn huyên, sao cả. Bỏ lại cậu bé tội nghiệp nhìn mình, Trần Hiểu Quân vui vẻ đến giúp công nhân bốc vác chuyển thùng lớn thùng .

      Cậu bé vẫn ngồi yên lặng như vậy nhìn Trần Hiểu Quân giúp công nhân bốc vác, suy nghĩ trong đôi mắt phập phồng biến hóa. Cậu dĩ nhiên biết làm cái gì, chính bởi vì biết nên cậu mới càng dám trực tiếp nhìn . ràng mình là bé trai, ràng những cái thùng kia cậu có thể bê được, vậy mà tại lại để bé phải bê giúp, còn bê nhàng như vậy, vui mừng bê nhanh như vậy… Cậu cúi đầu xuống nhìn nữa, nhìn nữa chỉ khiến cậu cảm thấy mình cái gì cũng kém mà thôi.

      Sau nửa giờ, đồ đạc bên ngoài căn bản được đưa vào xong hết, Trần Hiểu Quân cũng phản ứng gì nhiều lắm, mặc dù có ý đồ muốn bê đồ giúp dì, nhưng lại thể để dì phát mình trông coi “em trai” mà mình thích. Lần này, thông minh hơn, khi thấy dì muốn ra liền lập tức chạy về phía cậu bé, ngồi xuống rồi cảnh báo: “Nếu mày dám mách dì để dì đánh tao tao càng khinh thường mày hơn.”

      Cậu bé bị Trần Hiểu Quân uy hiếp sợ đến run người, đợi nghe được ý của tâm trạng càng thêm khó chịu. Từ đầu bị xem thường giờ còn muốn xem thường hơn nữa, cậu muốn, muốn bị xem thường: “Tớ cho mẹ đâu.” Cậu giọng bảo đảm.

      “Nếu mày thất hứa, chuyện này ra ngoài, tao nhất định tha cho mày.” Trần Hiểu Quân thể tin cậu, dùng cùi chỏ thúc cậu cái. Hừ, chuyện gì cũng làm được, cũng khó có thể tin tưởng, phải cho cậu ta biết tố cáo mình hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

      “Tớ nhất định …” Cậu bé lần nữa đảm bảo, giọng của cậu lần này chắc chắn và lớn hơn nhiều so với tiếng lúc nãy.

      Lần này Trần Hiểu Quân hừ tiếng lạnh nhạt rồi khó chịu nữa, chuyện với cậu. lúc sau, Tần Uyển Linh ra, thấy hai đưa trẻ ngồi cùng chỗ, tới hỏi: “Hai đứa trở thành bạn bè rồi sao?”

      Trần Hiểu Quân thấy cậu bé quay đầu lại đáp lời: “…”, cũng biết trả lời như thế nào cho phải. ra trong lòng Trân Hiểu Quân cũng muốn và em trai thành bạn bè, mặc kệ điều này có phải là hay , chỉ muốn dì thích mình giống như thích cái tên chán quỷ này, thậm chí là thích hơn. Nhưng cậu ta nhất định muốn dì thích nên mới cúi đầu chịu gì, cũng biết nên làm sao nữa. Trần Hiểu Quân tự nhủ với mình, sau này bắt buộc phải cưỡng chế đuổi cậu ta , để cậu thể làm ai chán ngán nữa. Tính toán như vậy trong lòng, Trần Hiểu Quân cũng còn muốn trả lời dì nữa.

      Tần Uyển Linh thấy hai đứa trẻ trả lời cũng cảm thấy kì lạ, con trai nhiều biết , cũng nhìn ra rằng Trần Hiểu Quân thể thích con trai của mình. Đặc biệt là tính cách nhút nhát của đứa con, thời gian ngắn như vậy đủ, cần nhiều hơn, : “Bảo bối, bé này là chị con, biết chưa?” nhàng sờ đầu gối bị thương của con, sau đó đưa mắt nhìn song song với Trần Hiểu Quân: “Cảm ơn cháu thay dì trông coi em, cháu là chị, sau này có xảy ra chuyện gì nhất định phải chăm sóc em trai nhé.”

      Trần Hiểu Quân vừa nhìn cậu lại quay sang nhìn dì, cuối cùng gật đầu. Chăm sóc? nghĩ, mày chán như vậy nhất định sau này tao “chăm sóc” mày.

      tối rồi, thôi để dì đưa cháu…” Tần Uyển Linh định mở lời đưa Trần Hiểu Quân về nhà nghe tiếng Trần Hiểu Quân đứng lên gọi to “Ba ơi”, đứng dậy, chạy ra phía sau, gật đầu như chào hỏi.

      Trần Hiểu Quân chạy đến chỗ ba Trần, kéo tay ông chỉ về phía Tần Uyển Linh, : “Ba ơi, đây là người con mới quen hôm nay.”

      Ba Trần bị Trần Hiểu Quân kéo tới trước mặt Tần Uyển Linh, theo kinh nghiệm xưa nay cùng tình huống bây giờ đại khái ông cũng đoán ra con mình vừa gây ra phiền toái cho người khác: “Chào , con của tôi rất nghịch ngợm, hi vọng nó làm gì phiền hà.

      có.” Tần Uyển Linh khoát tay “Con của rất tốt bụng, giúp tôi ít việc”

      “Đúng vậy đó ba, con giúp dì bê rất nhiều đồ…” Trần Hiểu Quân phấn khởi , khi biết mình lỡ lời liền lập tức nhìn Tần Uyển Linh: “Dì…”

      Ba Trần ngắt lời Trần Hiểu Quân, cười : “Con của tôi chỉ gây phiền toái cho thôi.” Ba Trần nhìn về căn phòng phía sau Tần Uyển Linh: “ mới chuyển đến đây à, chúng tôi ở tầng , sau này hai nhà là hàng xóm rồi, có gì gây phiền toái xin thứ lỗi cho.”

      Tân Uyển Linh cười : “ ra hai người sống ở tầng à, vừa nãy tôi còn định đưa bé về nhà, xem ra sau này cần lo xem nên làm thế nào để đưa bé về nhà rồi.”

      Ba Trần vẫn tiếp tục chuyện với Tần Uyển Linh, bên, Trần Hiểu Quân liếc cậu bé ngồi, là kín như hũ nút, sau này coi cậu ta là em trai chắc chắn cũng chắng có gì vui. đúng đúng, cũng khá muốn có em trai, em trai thú vị chút còn hơn là có. Làm sao bây giờ, cái tên chán quỷ là con dì, sau này lại là hàng xóm, phải ngày nào cũng phải gặp cậu ta sao? Vừa nãy tâm trạng cậu ta tốt, chờ lúc khác cậu có ở đây tìm dì. Hắc hắc hắc, Trần Hiểu Quân trong lòng nghĩ như vậy nhưng còn nghĩ lúc nào tốt nên tìm dì bụng bắt đầu kêu ngừng, tiếng kêu vang xa, Ba Trần, Tần Uyển Linh còn cả cậu bé đều nghe rất .

      là! Trần Hiểu Quân tay ôm bụng, tay lôi ba Trần: “Ba ơi, con đói bụng rồi.”

      Ba Trần nhìn thời gian, đúng là muộn: “ may, trời tối, chúng tôi về nhà , nếu con tôi dựng cờ cách mạng mất. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ lên tầng tìm chúng tôi.”

      “Là tôi tốt mới đúng, con hôm nay giúp tôi ít, bây giờ hai nhà là hàng xóm rồi, sau này ổn định nhà cửa rồi, tôi đích thân đến thăm , xin làm phiền.” Tần Uyển Linh nghĩ tới việc đến nơi này có nhiều chuyện biết, quả cần người giúp đỡ.

      thành vấn đề, chúng tôi rất hoan nghênh tới.” Ba Trần hoàn toàn phản đối hàng xóm đến chơi “Thôi, tôi đưa con về nhà đây” xong ông nắm tay Trần Hiểu Quân lên tầng.

      chưa được hai bước, hai người đói rã rời, Trần Hiểu Quân hướng về phía cậu bé ngồi, quát: “Mày, cút ngay !” Rồi đợi ba Trần cất tiếng dạy dỗ, phóng thẳng về nhà.

      Ba Trần ngồi xuống chỗ cậu bé xin lỗi, lại quay sang Tần Uyển Linh : “Con tôi…xin lỗi, con bé khi đói bụng thường rất hay nổi giận.”

      ra vừa nãy dựng cờ cách mạng là thế này sao? Tần Uyển Linh cười cười: “ có gì, con trai tôi để ý chuyện này đâu, con hình như thể thích ứng được, dù sao cũng bình thường, trẻ con mà. mau về xem bé thế nào rồi .”

      Ba Trần gật đầu rời , bụng con khoẻ hay là quan trọng nhất.

      Tần Uyển Linh ôm con: “Bảo bối, bị chị ấy làm mất hứng sao?”

      Cậu bé lắc đầu.

      Đôi khi đến Tần Uyển Linh cũng hiểu con trai mình nghĩ gì trong lòng: “Bảo bối, con muốn chị ấy làm chị con sao?”

      Trầm mặc hồi, cậu bé lên tiếng: “Chị ấy thích con.”

      “Sao thế được?” Tần Uyển Linh ôm con hướng vào nhà “ có ai thích bảo bối hết, chị ấy chỉ mới quen nhà ta, sau này cả hai qua lại lâu dài, nhất định chị ấy thích con thôi.”

      “Có ạ?” Cậu bé ngờ vực hỏi mẹ, nhưng Tần Uyển Linh nghe thấy, an ủi con, đảm bảo: “Sau này chị nhất định thích con.”

      Có lẽ là

      (Nhật kí ngày…) Cảm ơn.

      Hôm nay chúng tôi chính thức chuyển đến nhà mới, mẹ mời mấy công nhân giúp đỡ khuân nhà rồi cũng nhất quyết đứng bên cạnh hỗ trợ. Mẹ để tôi ngồi nghỉ ngơi trong góc, nhưng nhìn mẹ chạy tới chạy lui cực khổ bê đồ, tôi muốn giúp mẹ tay làm chút chuyện cho mẹ lòng. Tôi đợi lúc mẹ nhìn thấy bèn lén bê cái hộp, nó rất nặng, dùng hết sức lực mới có thể vác đến cửa, kém chút nữa là đụng phải mấy chú công nhân. Nhưng lập tức bị mẹ phát , mẹ trách tôi nghe lời, có thể mẹ biết tôi rất thích giúp mẹ, cho nên mới cho tôi bê những đồ , tôi vui khi mẹ để cho mình giúp, việc này chứng tỏ tôi trưởng thành sao.

      Tôi cảm thấy tôi khuân đồ rất lâu, so với mẹ và các chú công nhân, tôi cảm thấy mình chẳng giúp đỡ được gì cho họ, bởi những đồ này các chú chỉ cần lần giải quyết xong. được, tôi phải đứa trẻ con! Vì thế, tôi quyết định bê cái hộp lớn hơn, mới bê được chút bỗng nghe thấy thanh quen thuộc …là ấy?

      ấy, tôi vui vì có thể gặp lại ấy lần nữa, nhưng từ bộ dạng của ấy, tôi biết ấy thích tôi. Càng đau lòng hơn khi ngay trước mặt ấy, tôi té rầm, chân cũng sưng lên. Tôi dám nhìn ấy, làm gì được hơn ngoài núp trong mẹ, hi vọng ấy chán ghét tôi thêm. Sau đó, mẹ và ấy cùng vào nhà dọn, mình tôi ngồi bên ngoài, biết làm thế nào ấy mới ghét tôi nữa.

      lát sau, ấy mình ra ngồi bên cạnh tôi, lời nào. Chắc hẳn ấy cảm thấy tôi rất nhàm chán, rất chán nên mới để ý gì tới tôi…Đại khái là ấy cảm thấy nhàm chán khi chỉ có mình mình giúp các chú công nhân.

      Sức lực của ấy ghê gớm, mới vừa nãy tôi còn dồn hết sức mà cũng di chuyển được cái hộp, ngay lập tức khiêng được nó lên. Mẹ nhất định thấy ấy mệt nên mới để ra ngoài nghỉ ngơi… ấy chỉ ngồi cạnh tôi khi có mẹ ở gần, muốn mẹ tôi mệt, vừa nãy ấy lại khuân đồ, tôi chuyện này ra kể cả khi mẹ hỏi. Tôi bây giờ thể giúp gì cho mẹ, vì vậy rất cảm ơn ấy có thể giúp đỡ mẹ, cảm ơn ấy giúp tôi làm chuyện mà tôi thể làm.

      ngày, tôi nhất định giống như ấy “Sức mạnh vô địch”…

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG THỨ BA: MÀY ĐÁNG GHÉT.
      \

      * * *

      Sáng sớm thứ hai Trần Hiểu Quân hấp tấp chạy đến trường học, vẫn cảm thấy tới trường chơi thích hơn chút, ngày nào cũng có bao nhiêu bạn bè ở bên cạnh để cùng chơi, náo nhiệt hơn ở nhà nhiều. vốn tưởng rằng có thể giống như trước đây khởi đầu tuần mới bằng vui vẻ, nhưng lần này hề cao hứng chút nào, vừa lên lớp bắt đầu mất hứng.

      Tiếng chuông báo tiết học đầu tiên vừa vang lên thầy giáo vào trong lớp, trong tay còn dắt theo người rất muốn gặp.

      “Những người bạn tốt à, hôm nay lớp chúng ta đón bạn học mới, chúng ta cùng nhau vổ tay hoan nghênh bạn ấy nào!” Thầy giáo trẻ tuổi dịu dàng , các học sinh nghe vậy cũng bắt đầu vổ tay. Bọn họ sớm thấy được nam sinh thoạt nhìn bé kia rất đáng .

      “Trình Hiểu Quân, con…” Thầy còn chưa dứt lời thấy Trần Hiểu Quân đứng lên đáp “Có ạ!”

      Thầy giáo sửng sốt giây nhìn Trần Hiểu Quân rồi lại nhìn sang Trình Hiểu Quân bên cạnh chút, hiểu bèn cười : “Trần Hiểu Quân, thầy gọi con, thầy biết con chuyện riêng trong giờ học, nhưng cũng cần nhanh nhẩu nhận lầm như vậy đâu! Còn nữa, thầy gọi đúng họ ‘Trình’ chứ phải là ‘Trần’, con cứ ngồi xuống trước .” Thầy giáo dẫn Trình Hiểu Quân lên đến bục giảng rồi dặn dò cậu bé: “Trình Hiểu Quân, bắt đầu từ hôm nay con chính thức trở thành thành viên trong lớp chúng ta, con hãy tự giới thiệu về mình cho các bạn .”

      Trình Hiểu Quân ngẩng đầu lên quét mắt nhìn cả lớp lượt, thấy được người muốn nhìn thấy mình nhất lườm mình chằm chằm, ngón tay của cậu co quắp lại quấn lấy sau lưng, rồi cúi đầu giọng : “Tớ tên là Trình Hiểu Quân…” Sau đó mãi mà vẫn chưa có thêm tiếng nào.

      Thấy giáo thấy vậy cũng miễn cưỡng cậu nữa: “Bạn Trình Hiểu Quân kém các con tuổi, nếu như bạn ấy có điều gì biết các con nhất định phải giúp đỡ bạn ấy, biết chưa?”

      Tất cả các bạn sau khi nghe đều đáp to “Vâng!” Chỉ có Trần Hiểu Quân quyết ngậm miệng giống như muốn đá bay Trình Hiểu Quân : dường như nhìn thấu Trình Hiểu Quân.

      “Tại sao trông cậu vui vẻ chút nào vậy?” Bạn cùng bàn kiêm bạn thân nhất của Trần Hiểu Quân Xà tò mò hỏi, cảm giác được mất hứng của Trần Hiểu Quân, có vẻ do người bạn học mới vào, nhưng bạn học mới tới rất đáng mà, chẳng lẽ bởi vì cậu ta trùng tên với ấy, có phải nhỉ.

      “Làm sao vui vẻ được, tên chán quỷ kia trùng tên với tớ, sau này lại còn là bạn cùng lớp của tớ, tớ ghét cậu ta.”

      “Chán quỷ?” Xà ghé sát vào người Trần Hiểu Quân, “Các cậu biết nhau sao?”

      Trần Hiểu Quân rất tình nguyện : “Ngày hôm qua mới ra mắt chúng tớ, ở tầng dưới nhà tớ.”

      “Gì cơ, có ?” Ánh mắt Xà lộ vẻ vui sướng, “Vậy sau này chúng ta có thể cùng cậu ấy về nhà rồi rủ cậu ấy chơi mỗi ngày nhỉ, tốt quá.”

      Trần Hiểu Quân dùng sức đập mạnh quyển sách xuống bàn, bất mãn nhìn chằm chằm Xà : “ , muốn tìm cậu tự mà tìm, tớ chơi chung với cái tên chán quỷ kia đâu.”

      Tính nóng của Quân Quân! Xà biết độ nóng tính của Quân Quân rất lớn, hậu quả rất nghiêm trọng. Lúc ở nhà trẻ từng được chứng kiến lần, bao giờ muốn thử lại nữa. Mặc dù khi hai người trở thành bạn thân sau này, Quân Quân chưa từng tức giận hoặc phát tiết lên , nhưng cũng hề muốn chọc Quân Quân tức giận để thành bom thối, cũng hề muốn thêm về đề tài này nữa, biết điều học chút vậy.

      Ghê tởm! Sao có thể như vậy, tên chán quỷ này lại trùng tên với mình, cho dù có chữ giống cũng được! Trần Hiểu Quân mất nguyên ngày suy nghĩ suy nghĩ lại mới có thể vượt qua vấn đề này…

      Giờ tan học xế chiều Trần Hiểu Quân chuẩn bị cùng Xà về nhà, nhưng lại ngoài ý muốn thấy ba tới đón mình.. Còn có dì nữa!

      “Ba!” Trần Hiểu Quân bỏ lại Xà chạy tới chỗ ba Trần, “Con muốn tên là Trần Hiểu Quân nữa, con muốn đổi tên.”

      Ba Trần bị cầu đột ngột của con khiến lông mày nhăn lại: “Tại sao lại muốn đổi tên, cái tên này tốt sao?”

      cần biết được hay , tốt chút nào.” Trần Hiểu Quân đáp lại rất vô lý, nháo nhào khua tay.

      Tần Uyển Linh đứng cạnh kinh ngạc nhìn ba Trần rồi lại nhìn nhìn con trai mình ở cách đó xa: “Ngày hôm qua tôi quên hỏi, con của tên là Trần Hiểu Quân?” Nếu như đúng theo lời Trần Hiểu Quân mà …, “Chẳng lẽ là bởi vì…”

      Ba Trần lại càng hiểu nổi: “ biết?”

      Tần Uyển Linh dẫn đứa bé bên cạnh tới trước gót chân Trần Hiểu Quân hỏi: “Bởi vì em tên là Trình Hiểu Quân nên con mới muốn đổi tên đúng ?”

      Trần Hiểu Quân nghe thế liền đồng ý, chỉ thẳng vào mặt Trình Hiểu Quân chút khách khí vô lại : “Con nên trùng tên với cậu ta, ba à, con nhất định phải đổi tên.”

      Quả nhiên là như vậy, Tần Uyển Linh mỉm cười: “Dì rất thích cái tên này, nếu như người trong lòng dì cũng mang tên này dì rất vui vẻ đó.”

      Ba Trần hiểu tình huống xong bỗng cảm thấy con mình càng ngày càng kỳ cục rồi, khỏi nghiêm nghị : “Nếu như con đổi tên bây giờ sau này con có tên đâu.”

      “Chúng ta nên…” Câu tiếp theo trong miệng Tần Uyển Linh chưa kịp thốt ra bị ba Trần cưỡng ép cho dần dần biến mất. Trần Hiểu Quân biết chắc chắn là cha mình biết cách đổi tên rồi, tất cả đều do tên chán quỷ này, đều do cậu ta. Trần Hiểu Quân hậm hực nhìn chằm chằm tên chán quỷ lời đứng bên cạnh dì xinh đẹp.

      Con thích Trình Hiểu Quân, ba Trần nhìn hai đứa trẻ rồi cho ra cái kết luận này.

      “Con tên là Trần Hiểu Quân, con trai tôi lại tên là Trình Hiểu Quân, sau này chúng ta là hàng xóm phải mọi người thường xuyên gọi nhầm sao?” Tần Uyển Linh hơi buồn rầu vỗ về đầu hai đứa trẻ.

      Mắt Trần Hiểu Quân giận đến mức cháy thành ngọn lửa rồi, Trình Hiểu Quân bị lườm tự chủ nhích về phía sau lại gần mẹ hơn.

      “Quân Quân!” Xà chạy nhanh tới chỗ Trần Hiểu Quân vẫy tay hô to: “Ba tớ tới đón tớ rồi, tớ về cùng ba nhé, gặp lại sau!”

      “Gặp lại sau!” Trần Hiểu Quân cũng gật đầu hô lớn đáp lại Xà .

      Trần Hiểu Quân tạm biệt Xà , sau đó ba Trần kéo con đến đứng đối diện với Tần Uyển Linh: “Mọi người đều gọi con tôi là Quân Quân, còn con sao?”

      “Có lúc tôi gọi con trai mình là Hiểu Quân, như vậy trùng lặp gì.” Tần Uyển Linh ôm con trai, quay sang Trần Hiểu Quân : “ Quân Quân, cháu có đồng ý ?”

      Trần Hiểu Quân nghe dì gọi tên mình vô cùng thích thú, nhưng nhìn dì ôm cái tên chán quỷ kia trong ngực liền nghiêm mặt . Hừ, chán quỷ…

      “Tốt lắm, về nhà.” Ba Trần ngăn ánh mắt thiện cảm của con. “Vừa lúc thuận đường, hai mẹ con cùng chúng tôi về nhà luôn .”

      Trùng tên như vậy cứ cãi nhau cũng giải quyết được gì.

      Bốn người lên xe của ba Trần, hai đứa trẻ ngồi phía sau, Tần Uyển Linh bất đắc dĩ ngồi xen giữa, ngồi như vậy gian có hạn, cảm giác cách xa nhau khá xa nên con trai còn cách nào khác, muốn hai đứa trẻ trở thành bạn tốt còn cần khoảng thời gian dài nữa.

      “Đúng rồi, tôi vừa mới đến nên biết xưng hô với thế nào cho phải đây?” Tần Uyển Linh mặc kệ hai đứa trẻ được tự nhiên, hỏi ba Trần ngồi phía trước.

      “Tôi tên là Trần Hoằng Đào, vốn làm việc thuộc khoa học kỹ thuật, gọi Trần là được rồi, còn ?” Ba Trần thông qua kính chiếu hậu nhìn rất ba người phía sau.

      “Tôi tên là Tần Uyển Linh, làm hộ lí ở bệnh viện trung tâm.”

      Ba Trần gật đầu: “Vậy sau này tôi gọi là Tần vậy.” Liếc nhìn phía sau, con bĩu môi có chút khó chịu, ông thỉnh cầu : “ Tần, tôi có chuyện cần giúp.”

      “Chuyện gì?” Tần Uyển Linh mới chuyển tới đây, tình hình cũng chưa quen thuộc nên nghĩ mình có thể giúp được gì cho ông.

      “Là về chuyện của hai đứa .” Ba Trần mặc dù bận rộn nhưng vẫn tương đối lo về con . “Đôi khi tôi vì công việc nên thể kịp tới trường đón Quân Quân giờ tan học, dù con bé có thể tự về nhà nhưng tôi vẫn yên lòng, tôi muốn nhờ , nếu sau này tôi thể tới, hi vọng có thể giúp tôi đón con bé giùm.”

      ra là chuyện này à. “ thành vấn đề, thực ra ngày nào tôi cũng muốn đến đón Quân Quân.” Tần Uyển Linh ngần ngại gì với đứa trẻ, như vậy con trai cũng sợ đơn nữa rồi. “Quân Quân, cháu có đồng ý cùng dì về nhà ?”

      “Dĩ nhiên đồng ý!” Trần Hiểu Quân ném chuyện mình ghét tên chán quỷ đến…chín tầng mây, nếu ngày nào dì cũng đón , phải ngày nào cũng có thể gặp dì sao, tốt quá!

      “Ha ha!” Tần Uyển Linh cũng bị lây hưng phấn của Trần Hiểu Quân. “Quân Quân, sau này nhất định phải nghe lời dì, còn phải giúp em trai nữa, nếu dì chỉ đón em thôi còn cháu phải tự về nhà mình đó.”

      Tâm trạng cao hứng tiêu tan mất nửa, mắt Trần Hiểu Quân liếc người ngồi bên cạnh, cúi đầu lời nào với tên chán quỷ, mặc dù rất thích nhưng cũng rất ghét cái tên chán quỷ này, làm sao bây giờ?

      “Dì…” Có thể phải quan tâm đến cái tên chán quỷ này , Trần Hiểu Quân tự an ủi, trong lòng thiên nhân giao chiến.

      Ba Trần và Tần Uyển nhìn nhau cười tiếng, hai đứa trẻ này đúng là do tạo hoá trêu chọc, đứa hung hăng nóng nảy, đứa hiền lành trầm lặng…

      Chỉ chốc lát sau họ về tới nhà, Trần Hiểu Quân là người ra khỏi xe cuối cùng. Ờ! Khi dì ra khỏi xe rồi, Trần Hiểu Quân mới với Trình Hiểu Quân đứng phía sau, giọng oán giận: “Mày, đáng ghét!”

      (Nhật Kí Ngày….) Cao hứng.

      Hôm nay tôi được đến trường mới, thầy với mẹ tôi rất thông minh, để tôi học năm thứ hai, mẹ nghe thế liền rất vui lòng, tôi cũng nhìn mẹ cười như thế. Học năm mấy, hẳn là tôi quá để ý, chỉ cần mẹ vui lòng tôi cũng vui vẻ theo. Mẹ sau thầy đưa tôi đến trước cửa lớp học, nơi này có người nào, có cái gì tôi quen biết, tôi có chút sợ lại giống như những người bạn ở nhà trẻ, người nào muốn chơi chung với tôi. Nhưng khi thầy giáo gọi tên tôi, tôi bỗng nghe được thanh quen thuộc, là ấy! ra ấy tên là Trần Hiểu Quân, coi như là tôi và ấy, trùng tên,…! Tôi rất cao hứng hướng ánh mắt nhìn về phía ấy, nhưng mà…

      ấy thích tôi, tôi bước vững, khí lực lớn, vậy nên ấy mới chán ghét tôi đến như vậy!? Tôi cảm thấy khó xử, dám nhìn ấy nữa, hình như mỗi lần ấy để ý đến tôi là tâm trạng lại tốt, tốt nhất là nên chọc cho ấy tức giận nữa.

      Tan học, mẹ và chú tới trường đón chúng tôi. Nhưng ấy vừa thấy ba muốn đổi tên, tại sao nhất định phải như thế? Nghĩa là muốn chung tên với tôi ư, nhưng tôi, lại rất thích…

      Chú đồng ý cầu của ấy, tôi biết tôi lại làn nữa lại làm ấy mất hứng, tôi nép vào sau mẹ, muốn cho biết rằng tôi rất vui. Cuối cùng chú nghiêm túc cự tuyệt mong muốn của ấy. Trùng tên đây…Mẹ và chú quyết định sau này gọi tôi là Hiểu Quân còn gọi ấy là Quân Quân. Quân Quân, nghe cũng rất êm tai!

      đường trở về nhà, chú sau này muốn nhờ mẹ tôi giúp đón ấy, ấy nghe thấy bèn rất cao hứng đồng ý, tôi cũng rất vui, như vậy cả hai chỉ học chung, ở trường có thể gặp ấy, về nhà cũng có thể cùng nhau. Tôi nghĩ là ấy cao hứng như vậy chắc bớt ghét tôi chút rồi, nhưng ấy lại nhanh chóng mất hứng trừng mắt nhìn tôi, hay là ấy muốn ở cùng chỗ với tôi… càn gấp gáp, sau này cả hai cùng học chung, cùng tan học, chắc chắn ngày ấy ghét tôi nữa.

      Giờ đây, ấy và tôi có cùng cái tên, tôi tiến gần ấy thêm bước…

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG THỨ TƯ: NÀY, CHẠY MAU .

      * * *

      Nháy mắt, hai năm trôi qua, Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân bây giờ cần cha mẹ đưa đón nữa, nhưng thỉnh thoảng Tần Uyển Linh tan việc sớm vẫn đến đón hai đứa trẻ. Trong hai năm này hai Hiểu Quân dường như chỉ dùng ánh mắt để trao đổi, dĩ nhiên quyền chủ động trao đổi về cơ bản cũng bị Trần Thị Hiểu Quân chiếm đoạt. Tóm lại, chỉ cần mất hứng, mặc kệ nguyên nhân có phải do Trình Hiểu Quân hay , chỉ cần nhìn thấy cậu xuất trước mắt là trút giận lên người cậu, Trần Hiểu Quân quyết liệt nhìn chằm chằm vào cậu, ai kêu cậu xuất vào lúc vui làm chi ?

      Trình Hiểu Quân dĩ nhiên còn oan uổng hơn so với Đậu Nga, hai năm qua trừ giờ tan học ra, hai người căn bản có cơ hội gì để “trao đổi” cả, cậu cố gắng chọc đến Quân Quân, cũng làm những chuyện mà chán ghét rồi, nhưng cho dù tâm trạng tốt đến mấy, Quân Quân nhìn thấy cậu vẫn cứ trừng mắt. Trình Hiểu Quân biết Quân Quân thích cậu, ghét cậu, muốn thấy mặt cậu, nhưng cậu chỉ dám thừa nhận trong yên lặng, lời nào cũng trừng mắt trở lại, chỉ là tan học rồi lặng lẽ theo sau , chờ mẹ hoặc chú đến đón.

      Buổi trưa trước khi Tần Uyển Linh đưa hai đứa trẻ đến trường, dặn dò buổi chiều thể tới đón hai đứa, muốn hai người bọn họ sau khi tan học nhất định phải cùng nhau về nhà. Trải qua hai năm nay, Trần Hiểu Quân xem Tần Uyển Linh như ngôi nhà thứ hai, cho dù rất ghét cũng như muốn nhìn tên quỷ kia, nhưng vẫn học cách biến cậu thành khí, để ý đến cậu. Trần Hiểu Quân và Tần Uyển Linh ngày càng gần gũi tự nhiên, tình cảm dĩ nhiên cũng càng lúc càng nồng đậm, Trước mặt Tần Uyển Linh, Trần Hiểu Quân còn là bé vì muốn tình hình xấu mà ấm ức chịu mở miệng như lúc ban đầu nữa. Vậy nên Trần Hiểu Quân dứt khoát đồng ý với cầu của Tần Uyển Linh, cho dù có về cùng nhau hay , dì cũng biết, cái tên chán quỷ kia, nhất định tố cáo trước mặt dì.

      Hôm nay đến phiên Trần Hiểu Quân trực nhật, cho nên đây là lần đầu tiên Trần Hiểu Quân chủ động tìm Trình Hiểu Quân.

      “Này, chán quỷ, hôm nay tôi phải trực nhật, hết giờ học cậu về nhà mình, đừng chờ tôi.” Trần Hiểu Quân tới chỗ Trình Hiểu Quân làm bài tập tuyên bố. Trần Hiểu Quân nhớ từ khi nào, gán cái biệt danh “Chán quỷ” cho Trình Hiểu Quân, có gọi cậu là Trình Hiểu Quân cũng gọi cậu là Hiểu Quân, nhưng ngu ngốc gọi cậu như vậy trước mặt dì.

      Trình Hiểu Quân chăm chú làm bài tập, nghe thấy Quân Quân lần đầu tiên chuyện với mình, trong lòng thầm vui mừng, rốt cuộc Quân Quân cũng chịu chuyện với cậu, nhưng tâm trạng vui vẻ còn chưa giữ được giây, câu kế tiếp của Quân Quân giúp cậu hiểu được, Quân Quân vì muốn về cùng cậu nên mới bảo cậu về trước.Trình Hiểu Quân nắm chặt chiếc bút trong tay, cậu muốn về nhà mình, cũng muốn để Quân Quân phải mình về nhà.

      “Này, chuyện với cậu đấy?” Giọng của Trần Hiểu Quân tăng thêm lượng.

      “Quân Quân…” Tớ chờ cậu về nhà cùng. Trình Hiểu Quân muốn như vậy, nhưng cậu còn chưa hết bị cắt ngang.

      “Đừng nữa, dù sao tan học rồi tôi cũng về nhà với cậu.” Thấy tên chán quỷ này cúi đầu xuống, Trần Hiểu Quân biết cậu chịu đồng ý, bộ não này đến bao giờ mới hết làm phiền người ta, “Còn nữa, được gọi tôi là Quân Quân!” nghiến răng nghiến lợi ra mấy câu này, xong quay đầu lại nghênh ngang bước .

      Trình Hiểu Quân cảm thấy được những ánh mắt nhìn dồn dập vào mình, cậu chấp nhận với cầu này của Trần Hiểu Quân, .

      Tan học,Trần Hiểu Quân cùng Xà làm vệ sinh lớp xong, cùng xách cặp rời khỏi trường.

      “Quân Quân, tại sao Hiểu Quân về cùng cậu, phải hai người luôn về cùng nhau sao?” Xà thường xuyên về nhà cùng Trần Hiểu Quân , dĩ nhiên thường xuyên thấy Trình Hiểu Quân, rất quen thuộc với cậu. Có khi ba người cùng nhau về nhà, nhưng chỉ có Xà và Trình Hiểu Quân là chuyện nhiều, còn Trình Hiểu Quân lại tựa như người ngoài cuộc, hề quan tâm đến những chuyện này.

      Trần Hiểu Quân hung hăng đá bay cục đá dưới chân: “Hiểu Quân? , rốt cuộc cậu có phải bạn thân của tớ vậy?”

      “Dĩ nhiên là phải!” Xà nghi ngờ chút nào trả lời.

      “Vậy tại sao cậu cứ đến tên quỷ đó chứ? Chẳng lẽ cậu biết tớ ghét cậu ta vô cùng sao?” Trần Hiểu Quân bắt đầu trừng bạn tốt của mình.

      gật đầu, biểu của cậu ràng như vậy biết mới là lạ: “Nhưng Hiểu Quân cũng là bạn của tớ mà. Tại sao cậu lại thích Hiểu Quân chứ, cậu ấy ràng rất ngoan ngoãn rất đáng còn rất thông minh mà.”

      Ngoan ư ? Cái gì? Còn đáng ? Cũng có thể là vậy, hai năm sau cũng khác gì hai năm trước; thông minh? Thông minh sao còn vững? (Sa : IQ liên quan quái gì đến chân nhỉ)

      “Nó có chỗ nào đáng thông minh đâu, là tên quỷ ngu ngốc siêu chán mới đúng!” Trần Hiểu Quân cố ý lớn giọng phản bác.

      “Chỉ có cậu nghĩ vậy thôi, lớp chúng ta cũng chỉ có mình cậu là thích Hiểu Quân.” Xà giọng rất , muốn tranh luận với Hiểu Quân về vấn đề này, họ tranh luận cùng nhau rất nhiều lần cũng có kết quả. Mà Quân Quân thích Hiểu Quân có liên quan gì đến ?

      “Hiểu Quân, Hiểu Quân, Hiểu Quân… Tớ cho cậu thích tên quỷ đó.” Trần Hiểu Quân bắt đầu bá đạo hét lớn, thích bạn tốt thích người mà ghét cay ghét đắng, “Cậu thích cậu ta , tớ chơi với cậu nữa.”

      “Quân Quân, cậu…” Lời của Xà bị hình ảnh trước mắt làm chuyển sang điệu kinh hãi, lo lắng nắm tay Trần Hiểu Quân “Quân… Quân, Quân Quân! Hiểu Quân cậu ấy, cậu ấy ở đằng kia… ?”

      “Sao cứ lát Hiểu Quân, lát Quân Quân vậy?” Trần Hiểu Quân mất hứng phủi tay Xà , “Sao cậu cứ kéo tớ vậy?” Ngay sau đó, hình ảnh trước mắt giúp hiểu nguyên nhân Xà cứ kéo lấy tay mình.

      Tan học rồi, Trình Hiểu Quân nghe lời của Trần Hiểu Quân, mình về nhà mà đứng ở nơi này chờ Trần Hiểu Quân, chỉ cần đợi được chắc chắn gặp được Trần Hiểu Quân. Trình Hiểu Quân đợi gần nửa tiếng đồng hồ, đợi mãi cũng thấy bóng dáng ai, nhưng Quân Quân vẫn chưa ra, cho nên cậu quyết định ngồi cạnh vườn hoa ôn bài lại lát, nhưng cậu chưa ngồi được bao lâu đám trai xa lạ đến giật mất quyển sách tay cậu.

      Trình Hiểu Quân theo phản xạ : “Trả lại sách cho tôi!”

      “Trả lại cho cậu?” người cao nhất trong số đó mở quyển sách ra rồi khép lại, “Trả cho cậu, được thôi, nộp hết tiền trong người cậu ra đây!”

      “Tôi có tiền.” Trình Hiểu Quân nhíu cậu, chẳng lẽ bọn họ là đám cướp giật mà thầy giáo hay nhắc đến?

      có tiền?” Tên cao nhất tỏ vẻ tin, thằng này nhìn qua biết là con cái nhà giàu, làm sao mà có tiền được, “ có tiền? Vậy lục soát!”

      Hai người bên cạnh lập tức lên, định lục soát xem Trình Hiểu Quân có giấu tiền hay .

      “Tên chán quỷ này, cậu dám làm chuyện bất lương với đám lưu manh này hả, hừ hừ, tôi mách với thầy Hướng, để xem còn có ai thích cậu .” Trần Hiểu Quân mình bước tới, chống nạnh quát. nửa nửa giả, rất trẻ con nhưng người nghe lại cho rằng như vậy, đặc biệt là ba tên cướp này, ba tên sững sờ, dùng ánh mắt để trao đổi với nhau.

      “Tớ có làm chuyện xấu!” Trình Hiểu Quân lo lắng Quân Quân hiểu lầm lai càng ghét cậu hơn, ngay lập tức giải thích: “Là bọn họ tìm tớ đòi tiền.”

      “Tôi tin cậu, cậu chịu nghe lời, bây giờ còn chưa chịu về nhà, nhất định là làm chuyện xấu.” Trần Hiểu Quân vô cùng tức giận, tên này dám nghe lời , về nhà trước, trong lời mang theo tức giận, “Tôi kêu gọi thầy giáo đến rồi, cậu cứ chờ bị phê bình .”

      “Tớ mà!” Trình Hiểu Quân biết Quân Quân thấy cậu chịu về nhà rất tức giận, cho nên hoàn toàn nghĩ đến chuyện Quân Quân tức giận hay như vậy, cậu muốn Quân Quân hiểu lầm cậu nên giải thích lại lần nữa.

      Trần Hiểu Quân để ý đến lời giải thích của cậu, quay mặt sang ba tên còn cao hơn cả , : “Mấy người đừng có học nó, nó là tên chán quỷ, ai cũng ghét nó, ai thích nó cả, thầy giáo đến đây nhất định mắng nó, mấy người mau , nếu bị tên này liên lụy đấy.” Trần Hiểu Quân giống như phê bình trách móc cậu, kể lể với ba người kia.

      Trần Hiểu Quân xong, Xà lập tức thở hỗn hển chạy tới, đứt quãng : “Thầy .. Thầy giáo, tớ … Méc với thầy giáo rồi, thầy… Lập tức tới ngay.”

      Trần Hiểu Quân kéo Xà mệt phờ người chạy , nhìn Trình Hiểu Quân, lại nhìn ba tên cao lớn kia, biết bọn họ thương lượng điều gì. lập tức kéo tay Trình Hiểu Quân, tay kia kéo Xà liều mạng ra sức chạy vào trường học.

      Trình Hiểu Quân phản ứng kịp với hành động bất ngờ này của Trần Hiểu Quân, vừa chạy theo Quân Quân vừa chậm chạp “Sách của tớ!”

      Trần Hiểu Quân cảm giác bản thân bị tên quỷ này làm tức điên lên, đáng đời lắm, bị người ta bắt nạt, nhưng muốn bị người khác khi dễ, mà tên quỷ này bị người khác bắt nạt, dì biết nhất định rất đau lòng, lại muốn để dì đau lòng. Cho nên mới tranh thủ quay đầu lại liếc Trình Hiểu Quân: “Sách cái đầu của cậu, cậu mau chạy chứ!”

      Trình Hiểu Quân bị Quân Quân liếc dám lên tiếng, cậu luôn luôn rất “Nghe” lời Quân Quân mà…, thế nên làm cho Quân Quân thấy vui

      Ba tên cướp hồ đồ chưa kịp phản ứng bọn Trần Hiểu Quân chạy được quãng khá xa rồi, hơn nữa lại cách trường học rất gần, ba tên đó buồn đuổi theo nữa, bỏ lại quyển sách tay ngay lập tức biến mất ở cửa trường học .

      Vừa chạy vào trường học xong Trần Hiểu Quân hổn hển, buông lỏng tay hai người, gấp gáp chưa kịp thở ra hơi, bỗng nghe thấy tiếng “Bùm”, rồi thấy Xà nhanh chóng chạy tới vừa chạy vừa gọi to “Hiểu Quân!”

      Trần Hiểu Quân dùng vẻ mặt đau khổ nhìn chán quỷ sợ hết hồn đến mức vấp ngã, gục xuống mặt đất, chuyện gì xảy ra vậy, ràng mình là người lôi cậu ta chạy trốn, mệt gần chết cũng còn chưa ngã xuống, vậy mà cậu ta gục hẳn rồi? Trần Hiểu Quân nhìn sắc mặt hơi tái nhợt, khó chịu khom người xuống dùng lửa giận của mình nắm lấy bọc sách của Trình Hiểu Quân: “Này, cậu bị làm sao vậy?”

      Trình Hiểu Quân cố hết sức chống hai tay lên mặt đất, nhưng cậu vẫn còn đủ sức lực để ngẩng đầu lên giải thích với Quân Quân: “Tớ cùng bọn họ làm chuyện xấu, là bọn họ muốn…”

      Lần này Trần Hiểu Quân nhịn nổi nữa, lập tức thể chịu được tên chán quỷ này, bây giờ mà còn những chuyện ai cũng biết sao, cậu ta coi là người mù chắc? Tính nóng: tức giận hất mạnh bọc sách của cậu , tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân rống to: “Cậu nghĩ tôi ngu ngốc lắm sao? Đúng là ngu ngốc mới kéo cậu chạy khỏi chỗ mấy người đó! Tôi chưa từng thấy người nào đần độn hơn cậu!”

      Trần Hiểu Quân cuối cùng cũng ngừng rống, chỉ mặc kệ Trình Hiểu Quân suýt chút nữa đụng đầu vào mặt đất, còn làm Xà thấy sợ hãi. Xà vừa quát mắng, trách cứ Trần Hiểu Quân mau ngừng lại, vừa chạy tới đỡ Trình Hiểu Quân dậy nhìn xem người cậu có chỗ nào bị thương : “Hiểu Quân, cậu có bị ném trúng ?”

      Mười mấy giây sau Trình Hiểu Quân mới chậm rãi thở ra, trả lời: “, ném trúng.”

      thở phào, quay ngược lại nhìn Trần Hiểu Quân hài lòng : “Quân Quân, tại sao cậu có thể như vậy, quá đáng, nếu như Hiểu Quân bị thương chúng ta biết làm sao bây giờ?”

      Trần Hiểu Quân chột dạ biết mình đúng, quả thực nên dùng sức “Ném” đồ về phía chán quỷ như vậy, nhưng vẫn phục: “Tớ đâu có quá đáng, là do cậu ta quá đần quá đáng ghét!”

      ra Trình Hiểu Quân cũng trách Quân Quân hại cậu ngã đau ban nãy, bởi vì lúc này cậu mới hiểu được, Quân Quân biết cậu làm chuyện xấu mà là bị người ta cướp giật, chẳng qua vừa rồi cậu lòng muốn khiến Quân Quân hiểu lầm nên mới quên mất nghĩ đến chuyện Quân Quân cứu cậu: “ xin lỗi Quân Quân, là do tớ quá ngu ngốc, cậu nên tức giận, chúng ta về nhà thôi!”

      Trần Hiểu Quân rất tức giận, lúc này chán quỷ cứ như vừa chết sống lại, khép nép xin lỗi của cậu ta chính là cách chỉ trích, cho rằng cố tình gây . Ghê tởm, nếu phải bây giờ gió thoáng qua cũng đủ thổi ngã cậu, tôi nhất định đá cậu mấy đá : “Người nào muốn cùng cậu về nhà chứ, phải về cậu tự động trở về mình , tôi cần về cùng nhau, hứ!” xong cũng đáp lại Xà , chỉ chạy về mình.

      “Quân Quân…” Trình Hiểu Quân nghĩ muốn Quân Quân chờ mình cùng nhau về, hiển nhiên Quân Quân đáp ứng.

      nên chấp Quân Quân, hôm nay do cậu ấy đúng, cậu cần để ý, để ấy tự mình mình, tớ và cậu cùng nhau về.” Xà giữ cho Trình Hiểu Quân đứng vững, cẩn thận vịn tay cậu lên vai mình, tránh muốn cậu bị ngã

      “Xà , cám ơn cậu, cậu cũng cần trách Quân Quân, hơn nữa hôm nay Quân Quân cứu tớ.” Trình Hiểu Quân chỉ mới đến đây mà cảm thấy cả người hết đau.

      “Quân Quân đối xử với cậu như vậy mà cậu còn giúp cậu ấy? Cậu nên lúc nào cũng để ấy bắt nạt và tuyệt giao như thế chứ.” Xà bất mãn lại.

      “Là do tớ quá đần độn luôn chọc vào tính nóng của Quân Quân: tức giận, Quân Quân…” Trình Hiểu Quân còn chưa hết Xà đầu hàng.

      “Tốt lắm, tốt lắm, tớ biết rồi, hôm nay Quân Quân là hùng, thông minh cứu cậu, tớ giận cậu ấy.” Xà hiểu Hiểu Quân nghĩ gì trong đầu, nhưng hôm nay đúng là Quân Quân nghĩ ra kế lừa gạt tài tình này để cứu Hiểu Quân khỏi những người đó. Quên , mình quản được Hiểu Quân là kẻ địch của Quân Quân, cũng thể khiến Hiểu Quân chán ghét Quân Quân, ở trung gian của hai người bọn họ rất khó chịu, muốn làm kẻ đứng giữa nữa, bọn họ muốn thế nào được cái đó…

      【 nhật ký ngày 】 Theo đuổi

      Hai năm rồi, Quân Quân luôn rất ghét tôi, hơn nữa ấy chưa bao giờ gọi tên tôi, luôn gọi tôi là chán quỷ… Tôi muốn làm Quân Quân ghét tôi, cũng muốn Quân Quân gọi tôi là chán quỷ, nhưng nếu như đó là ý muốn của Quân Quân, tôi theo ấy. Hai năm qua gần như ngày nào chúng tôi cũng ở cạnh nhau, mẹ Quân Quân tiếp xúc nhiều với tôi, hiểu tôi rồi nhất định thích tôi, nhưng hai năm vẫn chưa đủ sao? Đến bây giờ Quân Quân nhìn thấy tôi vẫn mất hứng, tôi biết tại sao Quân Quân lại ghét tôi, cũng biết nên làm như thế nào mới có thể khiến Quân Quân ghét tôi, tôi chỉ có thể nghĩ ít ra lúc này hãy tận lực ít chuyện trước mặt Quân Quân để tránh cho ấy càng ghét tôi hơn.

      Nay bác Thiên có việc, mẹ tôi cũng làm thêm giờ nên đều thể tới đón chúng tôi, mẹ để tôi và Quân Quân cùng nhau về nhà, tôi rất sung sướng khi có thể cùng nhau về nhà với Quân Quân, nhưng tôi cũng biết Quân Quân muốn về chung với tôi, quả nhiên trước giờ tan giờ học Quân Quân để mình tôi về trước, tôi muốn nghe lời mẹ dặn, muốn về nhà mình, càng muốn thể cùng về chung với Quân Quân, cho nên giờ tan giờ tôi liền lập tức đứng ở cửa trường học chờ Quân Quân ra ngoài, như vậy chúng tôi có thể cùng nhau về nhà rồi… Tôi nghĩ ấy và Xà cùng ra, chắc đến nỗi đuổi thẳng tôi chứ.

      Đợi gần nửa giờ, tôi trăm triệu cũng nghĩ là gặp phỉa bọn thiếu niên bất lương chuyên trấn lột, tôi biết tại sao lại kêu cứu theo lời thấy giáo dạy, chỉ muốn bảo vệ bọc sách của mình. Nhưng những người đó tin tôi có tiền nên muốn soát người, đúng lúc này Quân Quân đột nhiên xuất .

      Quân Quân lừa bọn họ tôi là con nít hư chuyên làm chuyện xấu rồi bảo Xà gọi thấy giáo tới bắt tôi. Lúc ấy đầu óc tôi như ở trong mộng, tôi sợ Quân Quân cho rằng tôi làm chuyện xấu, sau này bao giờ để ý đến tôi nữa, còn chưa kịp nghĩ xem lời Quân Quân rốt cuộc là hay giả liên tiếp khẳng định tôi làm chuyện gì xấu. Những người đó trúng mưu kế của Quân Quân, Quân Quân thừa cơ kéo cả tôi lẫn Xà chạy về phía trường học mới xác định đảm bảo an toàn.

      Bình thường tôi cũng khá thông minh, thầy giáo giảng gì tôi chỉ cần nghe lần là hiểu, nhưng lần này tôi hoàn toàn nghĩ ra Quân Quân vì muốn lừa gạt những thứ thiếu niên bất lương kia nên mới dối. Vì tôi giải thích mình làm chuyện xấu nên tôi chọc cho Quân Quân giận dỗi, chọc vào tính nóng của Quân Quân: tức giận đến đẩy ngã mức tôi, mặc dù thân thể của tôi rất kém cỏi lại còn thể lực, nhưng tôi cũng bị thương, tôi cũng biết là Quân Quân, ấy cứu tôi.

      Tính nóng của Quân Quân: tức giận tự về mình rồi, ấy gọi Xà về cùng mà để Xà lại… Quân Quân rất tốt bụng, ấy đối xử với tôi cũng rất tốt, rất quan tâm tôi, chưa từng để người khác bắt nạt tôi. Cuối cùng Quân Quân hề về nhà chung với tôi, nhưng tôi khiến tính nóng của ấy phát tác, cũng làm ấy phát tác tính nóng ấy nữa.

      Hôm nay ấy cứu tôi, sau này tôi về nhà mình nữa, tôi vẫn theo Quân Quân, ngày nào cũng cùng ấy về nhà…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :