1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi - U Nguyệt Như Yên (2 QUYỂN + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

      [​IMG]

      Tựa gốc: Hoàng đế bá đạo dỗ ngọt vương phi lạnh lùng – 霸皇诱冷妃
      Tác giả: U Nguyệt Như Yên – 幽月如烟
      Edit truyện: ngocquynh520
      Beta: G3m + Tiểu Nhã + blackcat_1987 + nuhongbanmai
      Thể loại: cổ đại, xuyên
      Số chương: Q1-58 chương + Q2 - 29 chương + 1PN
      Nguồn: http://***************.com

      Giới thiệu:

      điệu múa tươi đẹp làm rối lọan trái tim quân vương, đêm cưỡng đọat, lại đánh mất trái tim của giai nhân lạnh lùng…thân thể càng lại gần, trái tim lại càng xa cách, ngày đêm quấn quýt si mê, hai thân thể ấm nóng, nhưng vẫn ủ ấm được hai trái tim…

      Nàng vốn là giai nhân khuynh thành mị hoặc chúng sinh, là đế vương trẻ tuổi tuấn tú hòan hảo như vị thần, trái tim nàng lạnh lẽo vô cảm có tình , cũng bạc tình lạnh lùng tàn nhẫn … nữ lạnh lùng và nam băng lãnh, cuối cùng ai là tai ương của ai, ai bị ai hấp dẫn?

      đương cuồng nhiệt đêm, là nghiệt hay là duyên? Sống chết vẫn còn dây dưa, , là ngoài ý muốn, hận, cũng là thân bất do kỷ …

      *** Xuyên qua, hồi sinh lần nữa phải là ý muốn của nàng. Xuyên qua thành tuyệt sắc khuynh thành, cũng phải ý muốn của nàng. Xuyên qua trở thành công chúa lưu vong vì mất nước, càng phải ý muốn của nàng.

      Đêm hôm đó, như ma vương dưới phủ, như ác ma Tu La tái thế, khóe miệng cười đầy tàn nhẫn như khát máu, dã man tàn bạo cưỡng đoạt thân thể nàng … đêm hôm đó trở thành cơn ác mộng suốt đời của nàng …

      Cho dù trong lòng có oán hận sâu, nhưng vì bảo vệ đệ đệ của mình, nàng thể ủy thân hàng đêm cho thị tẩm, từ đó trở thành ‘Luyến phi’ của , thể xác và tâm hồn đều bị nhốt nơi thâm cung…

      *** Nàng, thiên kim tiểu thư vô lo vô nghĩ, được cha mẹ coi như trân châu bảo bối, bạn trai thương che chở…

      Ai ngờ được, phản bội nối tiếp phản bội làm nàng trong nháy mắt rơi từ thiên đường xuống địa ngục, đau xót thấu xương, từ đây quyết vô tâm tuyệt tình với tình ái…

      Cứ ngỡ chết là được giải thoát, lại ngờ, nàng xuyên , trở thành công chúa mất nước, giây phút này mới là cơn ác mộng của nàng… đêm quấn quít triền miên, cưỡng chiếm thân thể, hành hạ tinh thần, xăm chữ sau lưng, phong làm Luyến phi… Luyến phi… cấm luyến phi, đây là thâm cung hậu viện, là tường đỏ ngói cao, có thể giam cầm thân thể nàng nhưng có thể giữ được lòng nàng sao?

      Vận mệnh là của nàng phải do trời cao, nàng thề dùng hai bàn tay trắng ngần này khuấy đảo thiên hạ, nàng phải là hồng nhan họa quốc đấy ư? Làm nghiệt họa thủy có làm sao?

      *** , Long Ngự Tà, đế vương trẻ tuổi của Long Đằng Quốc, tuấn tú vô cùng, hoàn mỹ như vị thần, dung mạo chút khuyết điểm, nhưng lại giống như ma vương dưới địa phủ, như ác ma Tu La tái thế, lạnh lẽo tàn, tàn bạo khát máu, lấy nhục nhã hành hạ nàng là niềm vui thú lớn nhất của

      *** Liên Mặc, ôn nhu như vẻ ngoài, phiêu dật đầy khí chất của tiên nhân, si tình, tình si, ba ngàn năm độc, ba ngàn năm chờ đợi, ba ngàn năm ưu thương, ba ngàn năm mong chờ, cả đời tương tư, trọn đời thâm tình, khó khăn lắm mới trao cho nàng…

      *** Phong Thanh Dương, ôn nhu như ngọc, nhu tình như nước, quyền lực dưới người vạn người, đạm nhã xuất trần, kẻ tranh đua với đời như , lần đầu tình cờ gặp gỡ bất chợt ‘ thương nhung nhớ’ nàng, tận đáy lòng thầm rung động, trái tim từ đây còn bình yên.

      *** Hàn Kì Hiên, phong lưu tà ác, đam mê lạc thú, háo sắc khoe khoang Tiểu Hầu Gia là , tà mị điên cuồng, tứ ma giáo giáo chủ là , tàn nhẫn khát máu đệ nhất sát thủ cũng là , biến ảo bao thân phận, biến ảo bao tính cách, chân chân giả giả, hư hư … gặp gỡ nàng, cam tâm tình nguyện bị giam cầm, thầm hi vọng bảo vệ nàng cả đời…

      *** [Trích đọan 1] sít chặt nàng trong lồng ngực, lời trầm ngoan tuyệt: “Nhớ kỹ cho ta, ngươi là Luyến phi của trẫm, dù sống dù chết cũng chỉ được phép ở bên cạnh trẫm, nếu có ý trốn chạy, trẫm đích thân tống ngươi vào địa ngục. “
      Nàng cười lạnh: “Ở đâu có ngươi, nơi đó là mười tám tầng địa ngục!!!”

      [Trích đọan 2] đau thương nồng nàn ôm nàng, trong đôi mắt sắc bén tĩnh mịch kia ánh lên vẻ thâm tình mà kiên định: “Cho ta cơ hội chuộc lỗi được , từ nay về sau ta hết lòng hết dạ thương nàng, làm cho nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ!!!” Nàng lại cười lạnh: “Ngươi chính là cơn ác mộng vĩnh viễn của ta. Hạnh phúc, ở đâu ra vậy?”

      [Trích đọan 3] để tâm đến dòng máu chảy xối xả từ miệng vết thương ngực, ánh mắt nhìn nàng mang trăm ngàn cảm xúc, khẩn cầu, đau đớn, bi ai, hối hận, và cuối cùng là tấm chân tình sâu lắng: “Trái tim của nàng? Nàng rốt cuộc còn trái tim hay ? Tại sao nàng vẫn thấy được hối hận và chân tình của trẫm?” Nàng vẫn cười lạnh: “Hối hận của ngươi, muộn rồi, chân tình của ngươi, ta đủ sức gánh vác, cũng cần. Còn nữa, trái tim của ta, hóa thành sắt rồi, tuyệt tình với đương!!!” xong, rút kiếm ra khỏi ngực , khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh như băng, quay lưng rời .


      [1] Cấm luyến: cấm trong "cấm đoán, chuyên hưởng của hoàng gia", luyến chỉ "thịt". Thịt bị cấm đoán tranh giành, có thể là thịt ngon nhất, là chuyên hưởng của hoàng đế. mình đoạt lấy, chia sẻ cho ai. Tương truyền, ở Đông Tấn kinh tế nghèo nàn, nên Tấn Nguyên đế vượt sông đến Nam Kinh, có lần vị quan tùy tùng của bắt được con heo, liền cắt miếng thịt ngon nhất dưới cổ heo, đặt tên là ‘cấm luyến’ để hiếu kính Tấn Nguyên đế. Loại thịt ‘cấm luyến’ này, mỗi đầu heo chỉ có khoảng 1 lb, chẳng khác gì là 1% trong số thịt, cực kỳ trân quý khó được.

      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 1: Phản bội


      ngồi trước gương nhìn kĩ gương mặt mình rồi đến trang phục, cho đến khi xác định khuôn mặt mình tì vết, xinh đẹp, Tống Vãn Ca mới cầm chiếc bánh kem được gói rất tinh xảo, vô cùng vui vẻ ra ngoài.

      Hôm nay vốn là sinh nhật 22 tuổi của bạn trai , La Tử Kiệt, Tống Vãn Ca muốn đến nhà sớm chút, chuẩn bị bàn thức ăn thịnh soạn, tạo cho bất ngờ tuyệt vời.

      Bốn năm đại học qua, đều là La Tử Kiệt lòng che chở , chăm sóc , thương , vô cùng chiều chuộng, bao dung . Nghĩ đến La Tử Kiệt đối xử với mình tốt, Tống Vãn Ca khỏi cười đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

      tất nhiên cảm thấy cuộc sống của quá thuận lợi, gia đình yên ấm đầy đủ, lại có người hết mực thương mình, bạn trai dịu dàng. Chỉ cần hai điều này thấy cuộc đời này hạnh phúc lắm rồi!

      Đến nhà của La Lử Kiệt, Tống Vãn Ca bất ngờ phát bậc cửa ngoài đôi giày La Tử Kiệt thường mang còn có đôi giày nhắn tuyệt đẹp của phụ nữ, hơn nữa nhìn qua có chút quen thuộc.

      La Tử Kiệt sao lại về sớm như vậy rồi? phải vừa trong điện thoại hôm nay ấy phải đến trường có việc, đến tối mới về nhà sao? Mọi việc làm xong hết rồi? Người phụ nữ đó là ai? Là bạn học của ấy sao?

      Tống Vãn Ca lắc đầu, ngừng suy nghĩ miên man, lấy chìa khóa tự mở cánh cửa kính vào.

      Lướt mắt qua căn phòng vòng, thấy ai cả. Tống Vãn Ca chuẩn bị gọi tiếng lại nghe được thanh kì lạ từ trong phòng truyền ra.

      Nhíu mày, Tống Vãn Ca thu hồi ngờ vực trong lòng, hai chân bất giác bước đến phòng ngủ của La Tử Kiệt.

      Dần dần bước đến gần, thanh kì lạ nghe được lúc trước cũng từ từ rệt hơn. thanh như thế này, ràng là tiếng thở gấp của nam và tiếng rên rỉ của nữ.

      Tống Vãn Ca còn chưa kịp hoảng sợ hay ngượng ngùng, tiếng trò chuyện trong phòng lúc đó làm cho trong chốc lát như sét đánh ngang tai, ngơ ngác đứng chỗ.

      "Tử Kiệt, rốt cuộc chừng nào mới có thể chia tay cái Tống Vãn Ca kia hả? Em còn có kiên nhẫn chờ, nhưng đứa bé trong bụng được ba tháng rồi, thể chờ được nữa đâu. “ giọng kiều mị đứt quãng của phụ nữ chốc chốc lại ngân lên, giọng như xé gió truyền vào tai .

      "Tiểu tinh, em yên tâm, chờ lừa gạt hết tài sản của ta, lập tức cưới em. Đừng làm mất hứng như vậy, trước tiên cho cha của đứa bé ăn no . “

      "Đáng ghét, tử Kiệt, là hư hỏng, uh... “ Người phụ nữ giả bộ thẹn thùng,. "Tử Kiệt, cho em nghe nào, lúc ở với cái Tống Vãn Ca kia có nhiệt tình như bây giờ ?"

      "Sao thế, em ghen à?" Giọng của người đàn ông trầm thấp mà gợi cảm, còn mang theo chút đắc ý. "Em yên tâm, loại người quái dị như thế, ngay cả ăn còn muốn, gì đến ham muốn? Em đừng chỉ thấy với ta qua lại bốn năm, với ta lúc đó hoàn toàn có gì. “

      "Loại người quái dị? Cái Tống Vãn Ca kia tốt xấu gì cũng là hoa khôi của Học viện Nghệ thuật T chúng ta! lại ta là loại người quái dị, cẩn thận mấy chàng sứ giả hộ vệ của ta đánh chết !" Người phụ nữ vừa đùa giỡn vừa , sau đó cười vô cùng lẳng lơ.

      "Hoa khôi? Sao thấy vậy? Cho dù là hoa nữa, cũng là hoa đuôi chó, làm sao so được với đóa hoa mẫu đơn xin đẹp này được chứ!"

      " vừa mở miệng là làm phụ nữ vui vẻ ngay! Khó trách giai nhân cao ngạo lạnh lùng như Tống Vãn Ca cũng bị lừa gạt!" Phụ nữ vừa , vừa động tình mà rên lên.

      "Ha ha, ra, cái đó cũng dễ lừa đâu. Để có được trái tim của ta, bốn năm đại học qua, phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư. Bất quá, vì tài sản của ta, làm gì cũng được hết. với ta, hai ngày nữa thành lập công ty, ta cũng đồng ý rồi còn góp vốn cho đến vạn. Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, nghĩ cách lấy hết tài sản của ta. “ Giọng của người đàn ông tràn đầy tự tin và gian trá, dứt lời, lại lần nữa tiến sâu vào cơ thể người phụ nữ.

      Mà Tống Vãn Ca đứng ngoài cửa phòng nghe hết cuộc chuyện, cả cơ thể run rẩy từ lâu, sắc mặt cũng trắng bệch. ! Đây phải là ! Đây chắc chắn là ảo giác của , đúng vậy, nhất định là ảo giác!

      Người đàn ông đắm chìm trong tình dục kia nhất định phải bạn trai La Tử Kiệt của , còn người phụ nữ chuyện, cũng nhất định phải bạn thân Hạ Lâm của . Bọn họ làm sao có thể phản bội mình?

      Tống Vãn Ca lắc mạnh đầu, rất muốn che tai lại, tự lừa dối mình, nhưng vốn luôn đặt lí trí lên tình cảm. giọng quen thuộc như vậy, nghe đến bốn năm, khắc sâu vào tâm trí từ lâu, làm sao có thể nghe nhầm?

      Tống Vãn Ca cảm thấy thế giới đầy tình và hoàn mỹ của mình trong chốc lát sụp đổ, người bạn trai dùng cả tính mạng để tin tưởng lại lừa gạt như vậy, phản bội , ngấm ngầm mưu tính ... Ha ha, mới vừa rồi, còn cảm kích trời cao cho hạnh phúc mỹ mãn, rồi giây sao đó, ông trời lại cho từ thiên đường rơi xuống địa ngục, đảo điên hết những gì cho là mình có được...

      Tại sao? Tại sao? Tống Vãn Ca cố hết sức ép nước mắt cho rơi xuống, cho phép mình khóc lóc hèn nhát như vậy.

      Nhưng, trái tim của đau đớn, chảy máu... cảm giác mình sắp chịu được nữa, dường như gục ngã trong tích tắc.

      Nhiệt tình mạnh mẽ trong phòng vẫn còn tiếp tục, thanh tiêu hồn càng lúc càng thêm gợi cảm. Trái tim Tống Vãn Ca giờ phút này lạnh như băng, thê lương, lảo đảo, bánh kem trong tay rơi xuống mặt đất, tạo ra tiếng , rốt cục cũng làm đôi nam nữ triền miên trong phòng giật mình.

      "Chết tiệt! Ai ở ngoài cửa?" Tiếng người đàn ông gầm lên bỗng nhiên truyền đến, mang theo tức giận vì bị làm phiền và hung ác.

      Tống Vãn Ca nghe tiếng rống giận giữ càng thêm hoảng sợ, lấy lại tinh thần, thần xui quỷ khiến đẩy cánh cửa phòng khép hờ ra.

      Mùi sắc dục dày đặc xông vào mũi , đập vào mắt , quả nhiên là bạn trai La Tử Kiệt và người bạn thân Hạ Lâm của . Lúc này, thân thể hai người mảnh vải, lửa nóng dây dưa giao cùng chỗ, làm hai gò má vì xấu hổ và tức giận mà đỏ lên.

      Tống Vãn Ca hít hơi sâu,đôi mắt lạnh lẽo quay nơi khác, tầm mắt nhìn qua chiếc bàn, suy nghĩ rối loạn. Quần áo bừa bộn, nội y bị xé rách, tất cả những cái này cho biết hai người lúc đó vội vã và nóng lòng như thế nào.

      đau đớn và phẫn nộ vì bị phản bội trong nháy mắt lan khắp thân thể Tống Vãn Ca, hai chân lảo đảo, suýt nữa khiến đứng thẳng được mà té ra đất.

      "Vãn Ca, sao em lại đến đây?" La Tử Kiệt từ lúc đẩy cửa phòng vào ngẩn cả người, đợi kịp phản ứng, mới phát giác tính nghiêm trọng của việc, bị bạn tróc gian tại giường làm cho hết sức hoảng hốt.

      Ngay cả quần áo cũng kịp mặc vào, La Tử Kiệt xé ga giường vòng quanh thân dưới, bước đến trước mặt Tống Vãn Ca, kéo cánh tay của , vội vàng : "Vãn Ca, em nghe giải thích, chuyện này phải như em nghĩ đâu, ... “

      đợi xong, Tống Vãn Ca lập tức giật tay lại, cố rút cánh tay phải bị kéo ra, lạnh lùng : " cần giải thích gì cả, tôi tin tưởng vào tai của mình, cũng nghi ngờ mắt của mình. Thấy cũng thấy, nghe cũng nghe rồi, còn có thể giả vờ biết sao?"

      "Vãn Ca, em…em nghe rồi?" Giọng La Tử Kiệt hơi run run, dường như thế giới này sắp sụp đổ.

      "Đúng vậy, tôi nghe, thiếu chữ, thừa câu. “ Tống Vãn Ca lạnh lẽo nhìn , khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh trào phúng. "Trong lòng , Tống Vãn Ca là người quái dị, hay là con nhóc ngu ngốc vậy? Bốn năm đại học qua, tôi bị lừa gạt, lại tự cho mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời! A! Tôi đúng là quá ngu ngốc!"

      "Vãn Ca, nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm,em tha thứ cho lần này có được ? Là Hạ Lâm quyến rũ trước, thương ta tí nào cả, chỉ mình em thôi! Vãn Ca, em phải tin , thề với em, bao giờ sai lầm như vậy nữa. “

      La Tử Kiệt lại tiến lên nắm chặt cánh tay Tống Vãn Ca, để tha thứ cho nên lập tức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hạ Lâm. Hạ Lâm tức giận, cả người trần trụi bước đến trước mặt , giáng bạt tai lên mặt .

      " láo! Tôi quyến rũ lúc nào? ràng là mượn rượu làm bậy, cưỡng hiếp tôi, rồi sau đó lại lời ngon tiếng ngọt lừa tôi làm tình nhân của . là đồ có lương tâm, tôi mang cốt nhục của đến ba tháng, lại tôi lôi kéo ?! Bây giờ như thế này, lại bỡn cợt tôi, trút mọi việc lên đâu tôi rồi phủi mông bỏ sao?"

      Hạ Lâm vừa dứt lời, lại nghe tiếng ‘Chát’, khuôn mặt trắng nõn của lập tức có năm ngón tay đỏ hỏn.

      "!" Hạ Lâm theo bản năng ôm khuôn mặt vừa bị tát, căm hận trừng mắt nhìn Tống Vãn Ca.

      "Hạ Lâm, tình bạn của tôi và cắt đứt tại đây, sau này chỉ là người xa lạ!"

      Tống Vãn Ca lắc lắc bàn tay hơi tê, cười lạnh tiếng, quay đầu nhìn về phía La Tử Kiệt còn ngu ngơ, hờ hững khinh thường : "Qua lại với , là Tống Vãn Ca tôi có mắt tròng! Nếu còn là người đàn ông tốt nhất nên chịu trách nhiệm với Hạ Lâm !"

      Tiếng ‘Chát’ lần nữa vang lên, mặt La Tử Kiệt cũng xuất năm ngón tay đỏ.

      " bạt tai này coi như là trả lại bốn năm lừa gạt tình cảm của tôi, sau này chúng ta thiếu nợ gì nhau!"

      Dứt lời, Tống Vãn Ca xoay người dứt khoát rời , hề có chút lưu luyến. là người cầm được bỏ được, nhưng lần bị phản bội này lại làm cho tổn thương khắp người, còn tin tưởng vào tình được nữa...

      ◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎

      Rèm cửa sổ trắng, trần nhà trắng, đèn màu trắng, ga giường cũng trắng...

      Những gì đập vào mắt đều là màu trắng, màu trắng thuần khiết tì vết, thường ngày rất thích. Nhưng, giờ phút này Tống Vãn Ca lại vô cùng căm ghét, màu trắng làm mắt đau, cũng làm trái tim máu.

      "Ba, xin ba nhanh tỉnh lại , có được ? Mẹ rồi, ba cũng được bỏ Ca Nhi mình, Ca Nhi rất sợ, cảm thấy rất bất lực, rất bàng hoàng... “

      Tống Vãn Ca ngồi ngây bên mép giường, khí trầm trọng áp lực trong phòng bệnh làm thở được. biết mình phải làm gì, người nằm giường bệnh hôn mê ngày đêm vốn là người cha kính nhất! Mẹ ra vĩnh viễn, ngày hôm qua vừa biết được phản bội của bạn trai, nếu ba cũng lại ra , vậy mình phải sống thế nào đây?

      "Ông trời ơi! Con còn mẹ, cũng có bạn trai, xin ông đừng tàn nhẫn như vậy, xin ông hãy để ông ấy ở lại... “ Nhìn người giường bệnh vẫn nhúc nhích, Tống Vãn Ca kìm chế được, rơi vào bất lực và ưu thương, nước mắt liên tục chảy xuống, cõi lòng tan nát.

      "Ba, xin ba tỉnh lại, tỉnh lại , đừng để Ca Nhi độc mình... “ Tống Vãn Ca cầm bàn tay lạnh lẽo của ba áp lên mặt, thấp giọng khóc, tiếng khóc khiến lòng người thương cảm cùng sợ hãi, và bất lực...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 2: Giải thoát


      Tống Vãn Ca vẫn im lặng ngồi đến mười hai giờ khuya, mãi đến lúc còn cố gắng được nữa, mệt mỏi rã rời mấy lần suýt ngủ quên, kỳ tích cuối cùng cũng xảy ra.

      "Ba, ba tỉnh rồi ư? Vừa rồi nhất định phải là ảo giác của con phải ?" Hai mắt Tống Vãn Ca nhìn chằm chằm ba của mình, lo sợ bỏ lỡ bất cứ biểu tình gì của ông. vừa có cảm giác tay ba cử động, còn trông thấy mí mắt của ông hơi rung rung.

      "Ba! Ba! Ba tỉnh nhanh lên ba! mình Ca nhi rất sợ... “ Tống Vãn Ca kêu to, lại cảm giác được bàn tay mình nắm chặt lại giật giật, kinh ngạc, vui mừng và xúc động, nước mắt trong phút chốc chảy ướt cả hai gò má.

      Tổng giám đốc công ty Tống thị Tống Thiên Minh nằm giường bệnh, giữa lúc còn hôn mê nghe được tiếng con vừa khóc vừa kêu, mí mắt run run vài cái, rốt cuộc cũng nhọc nhằn mở to hai mắt.

      "Ba! Cuối cùng ba cũng tỉnh lại rồi!!" Tống Vãn Ca đem bàn tay của ba áp vào mặt mình, nước mắt vui sướng tràn ra từ lâu. "Con biết mà, ba để Ca nhi lại mình đời này, con biết mà... “

      "Nha đầu ngốc... “ Tống Thiên Minh mấp máy đôi môi khô ráp, khó khăn thốt ra ba chữ, trong mắt tràn đầy thương và thương tiếc.

      "Ba uống ly nước nào!" Tống Vãn Ca buông tay của ông ra, vội vàng rót cốc nước ấm, sau đó cẩn thận nâng ông dậy tựa vào giường, đưa cốc nước đến sát miệng ông.

      Uống xong cốc nước, cổ họng quả nhiên thông hơn nhiều. Tống Thiên Minh hít sâu vài hơi mới từng lời đứt quãng giống như nhắn lại di ngôn: "Ca nhi, tất cả tài sản của công ty Tống thị và ba chuyển hết sang tên con... Con tìm luật sư Phương, trước đây ba lập tờ di chúc, phân chia tài sản và chi tiết các chuyện quan trọng cần xử lý, bên trong di chúc đều ghi lại ràng... Ca nhi, luật sư Phương là người có thể tin tưởng, sau này con có chuyện gì cứ tìm ta... Khụ khụ khụ... “

      "Ba, yên lành thế này ba chuyện di chúc với Ca nhi làm gì chứ?" Tống Vãn Ca vỗ lưng ông, giúp ông dễ thở, nghe ông làm có cảm giác lo lắng thôi. "Ba, ba vừa tỉnh lại, tốt nhất nên nhiều, nghĩ ngơi tốt, Ca nhi kể chuyện cho ba nghe được ?"

      "Ca nhi, đừng ngắt lời ba, nghe ba hết ... “ Tống Thiên Minh lại ho khan mấy cái mới tiếp, "Ba tháng trước ba giúp con làm thủ tục , con muốn nước ngoài lúc nào cũng được. Còn nữa, sau này con tránh xa chú Hai chút, tốt nhất con đừng tiếp xúc với ông ta... “

      "Tại sao?" Tống Vãn Ca chớp mắt nhìn, vẻ mặt khó hiểu. Từ lúc còn rất , ông bà nội và ông bà ngoại đều lần lượt qua đời. Mẹ vốn là con , ông bà nội cũng chỉ có mình ba và chú Hai, hai người con trai. Cho nên tính tính lại, chú Hai là người thân duy nhất của gia đình , mặc dù chú Hai của thoạt nhìn có việc làm, suốt ngày chỉ thích lêu lổng với người khác.

      "Ca nhi đừng hỏi nhiều như vậy, con chỉ cần nghe ba là được rồi... Sau này con cứ ở lại , đừng trở về nữa... “ Tống Thiên Minh còn chưa hết câu lại ho mạnh, ngực phập phồng dữ dôi, hồi lâu mới hết.

      "Ba, ba đừng nữa, chờ ba khỏe lại rồi tiếp... “ Tống Vãn Ca thấy ông ho như vậy, nước mắt kìm được lại chảy ra. "Ba, ba nằm nghỉ lát, con gọi bác sĩ!"

      "Ca nhi, đừng , nghe ba hết ... “ Tống Thiên Minh kéo tay con , cho gọi bác sĩ. Ông biết mình còn chống giữ được bao lâu nữa, đối với ông bây giờ mỗi giây phút đều vô cùng quý giá.

      "Ca nhi, mặc dù trước đây ba nhiều lần qua nhưng ba vẫn muốn lặp lại lần nữa, tên La Tử Kiệt kia, dù sao ba vẫn có cảm giác tên đó giống người tốt, ba lo sau này nó lừa gạt con, làm con đau lòng... Nhưng mà nếu Ca nhi nó, ba tình chúc phúc cho con... “

      "Ba... “ Nhắc đến La Tử Kiệt, trái tim Tống Vãn Ca khỏi co rút đau đớn, cố gắng kiềm nén ý muốn khóc to, nghẹn ngào khẽ , "Ba, con và La Tử Kiệt chia tay rồi, ba đừng lo lắng cho con, sau này con nhất định cái gì cũng nghe theo ba... “

      "Chia tay là tốt rồi, chia tay là tốt rồi... “ Tống Thiên Minh vui mừng gật đầu, vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên kích động hét to, "Cái gì? Các con chia tay rồi? Tên chết tiệt đó làm con đau lòng phải ? Ca nhi, cho ba biết, ba nhất định cho người chặt chân nó! Khụ khụ khụ... “

      "Ba, ba đừng kích động, La Tử Kiệt có lỗi gì với con cả... Chỉ là Ca nhi cảm thấy con và ta hợp nhau, nên mới quyết định chia tay... Ba, ba đừng đề cập đến chuyện này nữa, chăm sóc sức khỏe tốt mới là chuyện quan trọng. “ Tống Vãn Ca muốn ba lo lắng, chỉ có thể cực lực kiềm nén đau lòng vì bị bạn trai và bạn thân phản bội, giả ngôn giả ý.

      "Vậy là được rồi... Ba tuyệt đối cho phép bất kỳ ai xúc phạm Ca nhi... “ Tống Thiên Minh cưng chiều xoa gương mặt Tống Vãn Ca, lại chợt hỏi, "Ca nhi, mẹ con đâu? Bà ấy có phải trước ba... “ đến đây, ngực Tống Thiên Minh lại phập phồng mạnh, lần này ho đến nỗi khiến người ta sợ hãi, Tống Vãn Ca trong phút chốc sợ đến chân tay đều luống cuống, chỉ có thể nước mắt.

      "Ba, Ca nhi gọi bác sĩ ngay... “ Tống Vãn Ca lập tức đứng dậy, cuống quít chạy ra phòng bệnh.

      Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi như khói hoa, kỳ tích bất quá cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

      Khi Tống Vãn Ca và bác sĩ trưởng chạy đến phòng bệnh, tống Thiên Minh im lặng rời khỏi nhân thế từ lâu, chỉ còn lại màn hình máy đo nhịp tim, đường thẳng màu đỏ…

      "Ba!!!" Tống Vãn Ca kêu tiếng đau đớn thấu tim, quỳ rạp xuống trước giường Tống Thiên Minh, sau đó vì quá đau lòng cũng ngất .

      ◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎

      Đêm nay bóng đêm rất tiêu điều, gió đêm cũng rất nhàng, tất cả đều có vẻ êm dịu mà tĩnh lặng.

      Tống Vãn Ca yên lặng nhìn hai bình tro cốt bàn thờ, trong mắt lên nét bi thương, sau đó lập tức chuyển qua hận ý thấu xương và ngoan độc.

      "Ba, mẹ, Ca Nhi báo thù cho ba mẹ ngay thôi, mong cha mẹ dưới suối vàng biết được!"

      Tống Vãn Ca giọng nỉ non, dứt lời, lần nữa nhìn sâu, xoay người đến phòng khách.

      đêm nay, cùng vẻ trong sáng cao ngạo lúc trước hoàn toàn bất đồng. Trang điểm khói kiểu thời thượng, lông mi dày, ánh mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, mái tóc dài đen nhánh xõa tự nhiên vai, tỏa ra khí tức mê người. Khi cúi lạy, nửa người cúi xuống, vì mặc váy hàng hiệu, làm những đường cong cơ thể lộ ra. là phong tình vạn chủng.

      Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ vách tường, kim vừa vặn chỉ đến bảy giờ. "Tính tang!" "Tính tang!" Tiếng chuông cửa vang lên.

      Tống Vãn Ca khóe miệng gợi lên nụ cười quyến rũ, nụ cười đó như đóa hoa Mạn đà la mị, nở rộ khuôn mặt , đẹp đến mức làm người ta phải nín thở.

      -----------------

      *Hoa mạn đà la: Cây hoa này có tên gọi là "đại hoa mạn đà la" theo cách gọi của người Trung Quốc. Tên khoa học của cây hoa là Datura suaveolens hay Brugmansia suaveolens. Người Việt thường gọi cây hoa này là "cà dược dại" hay "cà độc dược". Tôi thích cái tên "cà dược" này, và gọi cây hoa là hoa mạn đà la đại theo cách gọi của người Trung Quốc. Cái tên "mạn đà la" này mở ra cả trời tri thức và văn hóa hơn hẳn cái tên "cà dược".6c81 Quảng quần phương phổ có chép về hoa mạn đà la. Quảng quần phương phổ dẫn Kinh Pháp Hoa, khi Phật thuyết pháp: "Khi đó trời mưa hoa Mạn-đà-la, hoa Ma-ha Mạn-đà-la, hoa Mạn-thù-sa, hoa Ma-ha Mạn-thù-sa, để rải đức Phật cùng hàng đại chúng, khắp cõi Phật sáu điệu vang động". Quảng quần phương phổ còn viết thêm, theo Đạo gia, sao Bắc Đẩu có Đà La sứ giả tay cầm bông hoa như vậy, do đó đời sau gọi bông hoa đấy là Mạn đà la. Trong Tử vi có sao Đà La, cùng với Kình Dương, thuộc loại hung tinh, chính là Đà La sứ giả của Đạo gia. Hoa mạn đà la, chép trong Quảng quần phương phổ, được coi là hoa Datura stramonium, cùng chi với hoa Datura suaveolens này. Nguồn gốc cái tên "mạn đà la" chỉ có như vậy. Kinh sách Phật giáo hay đưa khái niệm "Mạn đà la" thành đa tầng, đa lớp, đa nghĩa, thành ra "Mạn đà la" hay được hiểu theo các nghĩa khác nhau.

      "Chú hai, chú đến rồi!"

      "Tiểu thư, xin hỏi là?" Tống Thiên Hạo trong chốc lát nhận ra người đẹp mở cửa cho mình là ai, còn tưởng mình nhầm nhà. Nhưng ánh mắt ông ta lại hề chớp mà nhìn chằm chằm vào người đẹp, lộ ra vẻ tham lam.

      "Chú hai, cháu là Vãn Ca, sao chú lại nhận ra cháu rồi? Cũng đúng, bốn năm đại học qua, vãn Ca vẫn chưa có thời gian thăm chú hai, khó trách chú hai nhận ra Vãn Ca. “ Tống Vãn Ca thầm cười lạnh, vừa vừa dẫn Tống Thiên Hạo vào phòng khách.

      "Cái gì? Cháu là con của hai và chị dâu, Tống Vãn Ca sao?" Tống Thiên Hạo bất ngờ, lập tức , "Đúng là con mười tám tuổi thay đổi, mới bốn năm thời gian gặp Ca nhi lại xinh đẹp thế này, chỉ sợ các ngôi sao điện ảnh và người mẫu cũng bằng Ca nhi đâu. “

      "Chú hai quá khen, cháu sao được như chú . “ Tống Vãn Ca khiển trách nhìn ông ta, sau đó cũng ngồi xuống dựa vào ghế sa lon, đôi chân thon dài trắng nõn giao vào nhau tạo nên tư thế hoàn mỹ.

      "Ca nhi, hôm nay cháu tìm chú hai đến đây là có việc gì?" Ánh mắt Tống Thiên Hạo nhìn Tống Vãn Ca từ xuống dưới, mới ngồi xuống đối diện .

      Đèn hoa lưu ly tinh xảo treo trần nhà, phát ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt, càng làm cho Tống Vãn Ca xinh đẹp quyến rũ, động lòng người. Mỹ nhân như thế khiến cho lòng Tống Thiên Hạo rung động, hận thể lập tức hóa thành dã thú, hung hăng nuốt chửng .

      "Chú hai, cháu nghe người khác , tai nạn xe của ba mẹ phải ngoài ý muốn, mà là có người giật dây. “ Tống Vãn Ca vừa , vừa nhìn chăm chú vẻ mặt Tống Thiên Hạo.

      "Cái gì? cả và chị dâu là bị người khác hại chết sao?" ánh mắt Tống Thiên Hạo lóe lên, bình tĩnh, tỏ vẻ kinh ngạc . “Ca nhi, cháu nghe ai vậy?"

      "Chú hai, ai quan trọng. Cháu hôm nay gọi chú đến, là muốn nhờ chú giúp cháu tìm ra là ai hại chết ba và mẹ, cháu muốn giết , báo thù cho ba mẹ!"

      Ánh mắt tàn nhẫn sắc bén của Tống Vãn Ca đảo quaTống Thiên Hạo, làm cho ông ta cảm thấy phát rét.

      "Có phải nó phát ?" Tống Thiên Hạo cúi đầu, thầm nghĩ ngợi. Xem ra ông nên giết sớm chút để trừ hậu họa, vốn muốn cho sống, chỉ cần giao ra di chúc là được. ngờ lại biết số chuyện nên phát , như vậy đừng trách ông tàn nhẫn, chỉ tiếc cho mỹ nhân xinh đẹp gợi cảm như vậy. Ha ha, có lẽ cứ ăn ta trước rồi cho ta xuống địa ngục cũng muộn.

      "Ca nhi, chú hai đồng ý giúp cháu việc này, vậy cháu cho chú hai ưu đãi gì nào?" Tống Thiên Hạo đứng dậy ngồi bên cạnh Tống Vãn Ca, nếu tất cả đều mưu tính, ông cũng cần phải giả bộ đứng đắn. Nghĩ như vậy, tống Thiên Hạo càng lớn mật càn rỡ, bàn tay đặt lên chiếc đùi trắng nõn bóng loáng của .

      Tống Vãn Ca cố nén cảm giác ghê tớm, giọng kiều mị phát ra: "Chỉ cần chú hai có thể giúp cháu tìm ra hung thủ, chú muốn thế nào cũng được. Nào, chú hai, uống ly rượu . “

      "Rượu vang sao bằng đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Ca nhi? Chú hai thích uống rượu vang, Ca nhi trách chú chứ!" Đôi mắt Tống Thiên Hạo lóe lên vẻ phòng bị và cảnh giác, đặt ly rượu vang Tống Vãn Ca đưa cho lên chiếc bàn bên cạnh.

      "Lão hồ ly!" Tống Vãn Ca rủa thầm, lại lập tức cười kiều mị , "Môi Ca nhi ngọt hơn cả rượu vang sao?" Vừa , như vô tình như cố ý vươn cái lưỡi thơm tho liếm vòng quanh môi, thấy vậy Tống Thiên Hạo miệng khô lưỡi đắng.

      "Chú hai, chú !" Tống Vãn Ca giọng ngọt ngào, tay xoa ngựcTống Thiên Hạo, nhàng liếc mắt đưa tình, sóng mắt như hồ nước mùa thu, loại xinh đẹp mị hoặc phong nhã lưu chuyển mi mắt . cần khiêu khích thêm nữa, tống Thiên Hạo bị trêu chọc đến khô nóng, dục hỏa đốt người.

      "Ca Nhi, cháu đúng là tinh, chú hai chịu được rồi. “ Vừa dứt lời, tống Thiên Hạo lập tức đè Tống Vãn Ca dưới thân, cúi đầu mạnh mẽ phong bế đôi môi đỏ mọng của , hai tay điên cuồng chuyển động khắp thân thể lả lướt của .

      Tống Vãn Ca cũng phản kháng, chỉ nhắm mắt lại khẽ cười lạnh, đến khi người làm loạn người dần dần còn động tĩnh gì nữa, mới đẩy mạnh ông ta ra.

      " đầu chữ sắc là con dao, ông chết coi như cũng thỏa đáng!" Đôi môi và cổ bị thoa lớp thuốc mê mùi vị, chỉ cần chạm đến miệng, lập tức ngất xỉu mới là lạ!

      ** chữ sắc 色 là chữ đao 刀**

      Khóe miệng Tống Vãn Ca cười yếu ớt lại thêm mấy phần trào phúng và lạnh lùng, con dao gọt trái cây sắc bén chút chần chờ đâm vào trái tim Tống Thiên Hạo, máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng thấm đầy bàn tay trắng mềm mại của .

      rốt cục cũng báo thù cho cha mẹ rồi!

      Khó trách ba trước khi chết còn dặn dò mình nên tiếp xúc với chú hai, ra ba sớm biết tai nạn xe vốn là chú hai thông đồng với xã hội đen tạo ra. Ba chắc chắn là sợ chú hai gây bất lợi cho , mới cho di dân sang , cũng chân tướng vụ tai nạn xe cho . Nhưng ngốc, tất cả những chuyện này suy nghĩ lại, tìm ra manh mối trong đó.

      Chú hai háo sắc thành tính đàng hoàng, chuyện này biết từ lâu. Nhưng thể nào thưởng tượng được chú hai lại vì tranh đoạt tài sản mà nhẫn tâm dựng nên tai nạn xe giết chết ba mẹ .

      Ha ha, con người vì tiền tài mà có thể làm mọi thứ, những lời này quả rất đúng!

      "Ba, mẹ, Ca nhi rất nhớ hai người, rất nhớ rất nhớ... “ Tống Vãn Ca đứng ban công tầng hai mươi, ngẩng đầu nhìn trời đêm trăng sáng, giọt nước mắt rơi xuống.

      “Ba, mẹ, hai người đứng nhanh quá, Ca nhi đến tìm ba mẹ đây... “

      Còn chưa dứt lời, Tống Vãn Ca thả người từ ban công dứt khoát nhảy xuống.

      Gió đêm mát lạnh quất qua hai gò má, gào thét bên tai, thổi loạn tóc , cũng thổi quần áo rối tung. Tống Vãn Ca giang rộng hai tay, chưa từng cảm thấy được giải thoát như thế.

      Nếu có kiếp sau, cần tình , cũng cần hữu tình. chỉ cần ba mẹ , cả đời nhà ba người cùng nhau sống hạnh phúc mĩ mãn.

      muốn mãi sống trong gian phòng ấm áp mà ba mẹ xây cho , làm những việc mà họ thích, thanh cao thuần khiết... mãi mãi...mãi mãi.. có đau thương và phản bội... chỉ có vui vẻ cùng hạnh phúc...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 3: Xuyên qua


      Mơ mơ màng màng, Tống Vãn Ca dường như ngửi thấy được hương thơm, ý nghĩ này làm nàng chấn động, rốt cục gắng mở hai mắt. Nàng nhận ra mình nằm chiếc giường gỗ mộc trạm khắc tinh xảo, nệm cũng là loại thượng đẳng, mặc áo ngủ bằng gấm, tấm màn màu phấn hồng buông xuống trước mặt, còn có con bướm bằng ngọc treo rũ xuống.

      Phía ngoài còn có thêm tầng màn màu tím thanh nhã, nàng đưa tay vén lên thấy chiếc bàn cũng được sơn màu tím, bàn có cái lò hương cửu phượng bằng đồng , hương thơm thanh mát tỏa từ trong lò, quanh quẩn trong khí, hương thơm nàng ngửi được chính là hương này. Đầu giường còn có hàng bình phong hoa văn lưu ly, thêu hình chim hỉ tước đậu cành hoa, trông rất sống động. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch, cửa sổ màu đỏ thẫm được điêu khắc tinh xảo, đàn mộc thơm mát, rèm nối tiếp rèm, cả gian phòng bài trí rất hoa lệ, nhưng thô tục, tao nhã lại rất khác biệt, tràn đầy ấm áp yên lặng, khiến người ta có cảm giác chỉ có thể dùng tươi mát thanh nhã để hình dung.

      Nơi này rốt cuộc là đâu? Sao lại có cảm giác như lạc vào hoàng cung cổ đại?

      Tống Vãn Ca còn nhớ mình từ ban công tầng hai mươi nhảy xuống, lâu sau thấy mình rơi vào lốc xoáy đen, thân thể rơi xuống rất nhanh, những chuyện sau đó còn nhớ nữa.

      Như vậy nàng chắc hẳn là bị lốc xoáy cuốn đến nơi đây, Tống Vãn Ca thầm nghĩ. Vậy nàng bây giờ rốt cuộc là sống hay chết? Ôi, đau đầu quá! Nàng hy vọng mình chết, nàng còn muốn tìm ba mẹ nàng!

      Nghĩ đến đây, Tống Vãn Ca chợt cảm thấy huyệt Thái Dương đau đớn, muốn đưa tay xoa chút, nhưng lại bất giác phát cánh tay mình bị cái gì đó giữ chặt.

      Nhíu nhíu mày, Tống Vãn Ca xoay mặt nhìn vào bên trong giường, nhìn thấy cánh tay mình bị đứa bé trai ôm chặt. Đứa bé trai có vẻ như trong mộng đẹp, ngủ say sưa, khóe miệng còn chảy nước miếng xuống, chảy cả lên cánh tay nàng.

      Trông thấy nước miếng ràn rụa, trán Tống Vãn Ca đen thui, khẽ cử động, gỡ tay ra.

      thầm thở phào nhõm, vừa mới định xuống giường xem xét nơi mình đến, đứa bé trai ngủ mơ đột nhiên tỉnh dậy.

      "Tỷ tỷ, tỷ rốt cục cũng tỉnh? tốt quá, tỷ tỷ tỉnh dậy rồi, Trần nhi phải sợ nữa. “ Đứa bé trai dụi dụi đôi mắt mơ ngủ, nhào vào lòng Tống Vãn Ca, ôm cổ nàng kêu lên vui vẻ. "Tỷ tỷ, tỷ ngủ nhiều ngày rồi vẫn tỉnh lại, Trần nhi rất sợ, vẫn luôn đến ngủ giường tỷ!" Vừa vừa cọ mạnh vào cổ nàng, đeo dính vào nàng.

      Tống Vãn Ca bị đứa bé trai đột nhiên làm thế này hoảng hốt, hồi lâu mới phản ứng, nét mặt bất giác đen thêm mấy phần, khóe miệng hơi co quắp.

      "Bạn à, em là ai? Tại sao gọi chị là tỷ tỷ?" Tống Vãn Ca đưa đứa bé trai người xuống, sau đó đặt vào trong giường, ánh mắt mang nghi hoặc nhìn từ xuống dưới nó, khỏi thầm kinh hãi.

      Đứa bé này xinh đẹp nha! So với búp bê còn đáng hơn, ngũ quan tinh xảo chút khuyết điểm, quả thực xinh đẹp đến cách nào hình dung nổi, nếu có em trai xinh xắn như thế này tốt.

      "Tỷ tỷ, đệ là Trần nhi, tỷ sao lại nhận ra đệ rồi? Hu hu hu... hu hu... “ Đứa bé trai vẻ mặt tủi thân, chớp đôi mắt lưng tròng nước, đột nhiên cái miệng nhắn đau lòng khóc lên, tựa như món đồ chơi thích bị người khác cướp .

      Tống Vãn Ca ngây ngốc nhìn nó, trong lúc nhất thời kịp phản ứng.

      "A... bạn giỏi nào, đừng khóc, đệ gọi Trần nhi đúng , tỷ tỷ nhớ kỹ, đừng khóc ha... “ Tống Vãn Ca hơi bối rối đem khuôn mặt đầy nước mắt của đứa bé trai ôm vào lòng, vỗ lưng nó, dịu dàng an ủi. Nàng chưa từng dỗ dành ai, gì đến đứa bé.

      Bất quá đứa bé trai trước mắt dễ thương đáng như vậy, làm cho nàng tự nhiên muốn thương che chở, nước mắt nó dường như có thể dễ dàng làm nàng mềm lòng.

      Có lẽ là nàng đơn, tuyệt vọng, trong lúc, tình thân, tình bạn và tình đều bỏ nàng . Nàng sợ lại bị phản bội, sợ bị lừa gạt, sợ dối trá ghê tởm, tin tưởng vào tình và tình bạn. Nhưng tâm hồn của trẻ con vốn trong sáng thuần khiết nhất, nàng tình nguyện mở lòng với đứa bé trai trước mặt, chỉ mở lòng với mình nó.

      "Tỷ tỷ, để muốn thơm!" Đứa bé trai ngẩng khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt, đột nhiên , đôi mắt loé ra mong muốn.

      Tống Vãn Ca lặng chút, lập tức cười rồi hôn lên mặt nó cái. Hôn lên khuôn mặt nhắn bầu bĩnh cảm giác tệ chút nào, khiến nàng lại hôn lên khuôn mặt nhắn kia cái nữa.

      "Hì hì, tỷ tỷ có ngủ đến ngốc, còn hiểu thơm nghĩa là gì, Trần nhi vui!" Đứa bé trai vui sướng vỗ bàn tay bé, mặt cười tươi như hoa.

      Nhưng Tống Vãn Ca nghe lời của nó dở khóc dở cười. Thế là sao đây, ngủ cũng có thể làm người ta ngu ngốc sao? Còn có, nàng biết thơm chính là hôn , chyện này liên quan gì đến nàng ngủ hay ngủ? Đứa bé trai này chuyện hiểu gì cả!

      Haiz, đừng để ý đến lời của trẻ con! Đừng để ý đến lời của trẻ con!

      "Được rồi, bạn , đệ biết nơi này là đâu ?" Tống Vãn Ca lắc đầu, chỉ muốn biết mình ở nơi nào mới quan trọng.

      "Tỷ tỷ, đệ phải bạn , đệ gọi là Trần nhi, trước kia tỷ cũng gọi đệ là Trần nhi mà. “ Đứa bé trai bĩu môi, tỏ ra đối với cách xưng hô ‘bạn ’ này rất bất mãn. “Tỷ tỷ tại sao lại gọi đệ là bạn , tỷ có phải thích Trần nhi rồi ? Hu hu hu...Tỷ tỷ thích Trần nhi rồi... “

      "Ấy, đệ sao lại khóc nữa?" Tống Vãn Ca chưa từng cảm thấy mình bất đắc dĩ như vậy, nàng bị đứa bé trai trước mắt này đánh bại rồi. “Bạn... Trần nhi, đệ đáng xinh đẹp như vậy, tỷ tỷ sao lại thích đệ được? Ngoan nào, đừng khóc nữa... “

      "Vậy sau này tỷ tỷ được gọi đệ là bạn nữa, phải gọi đệ là Trần nhi như trước đây. “ Đứa bé trai mở hai mắt to nhìn Tống Vãn Ca, đôi mắt mang theo nước mắt, biểu đáng , làm cho Tống Vãn Ca bất giác buồn cười, trong lòng càng thêm phần thích nó.

      "Được được, tỷ tỷ sau này gọi đệ là Trần nhi, tiểu tinh!" Tống Vãn Ca búng mũi nó cái, càng nhìn càng cảm giác đứa bé rất đáng .

      "Trần nhi, đệ còn chưa trả lời tỷ tỷ vấn đề vừa nãy? Đệ biết đây là đâu ?" Tống Vãn Ca sợ đứa bé này lại ngắt lời như trước, vì vậy vội dối, "Trần nhi, đệ cũng biết tỷ tỷ ngủ nhiều ngày rồi. Vừa mới tỉnh lại, cho nên, có rất nhiều việc tỷ tỷ nhất thời nhớ lắm, đệ mau cho tỷ tỷ chút . “

      "Ồ, vậy Trần nhi cho tỷ tỷ. “ Đứa bé trai chớp chớp đôi mắt to trong suốt , "Tỷ tỷ, nơi này là Hoàng cung Tuyết Lân quốc, cũng là nhà của chúng ta. Đệ là tiểu thái tử Tuyết Lân quốc, còn tỷ là công chúa Tuyết Lân quốc. Ôi chao, Trần nhi quên cho phụ hoàng và mẫu hậu rồi, bây giờ Trần nhi gọi phụ hoàng và mẫu hậu đến. “

      Đứa bé trai liến thoắng, Tống Vãn Ca còn chưa kịp phản ứng, trở mình nhảy xuống giường chạy ra ngoài điện. Vừa chạy vừa vui vẻ hô: "Phụ hoàng, mẫu hậu, tỷ tỷ tỉnh lại rồi! Tỷ tỷ tỉnh lại rồi!" Giọng thánh thoát non nớt vang vọng cả trong ngoài điện.

      Hoàng cung? Thái tử? Công chúa? Phụ hoàng? Mẫu hậu?

      Đến khi Tống Vãn Ca khó khăn tiếp nhận những lời này, phản ứng đầu tiên của nàng là: lẽ nàng xuyên rồi hồi sinh? Trời ạ, nàng phải, phải như thế chứ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.1 - Chương 4: Lời trẻ


      Đứng trước tấm kính thuỷ tinh cao hơn nửa người được mài thành gương, Tống Vãn Ca lẳng lặng nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      Tống Vãn Ca thể thừa nhận, công chúa Khuynh Thành của Tuyết Lân quốc Nguyệt Vãn Ca này là nữ tử xinh đẹp nhất nàng từ lúc chào đời tới nay từng gặp được. Nàng mặc dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng vầng trán tao nhã và dung mạo tuyệt sắc hiển lộ ràng, mị thái non trẻ, quả là động lòng người.

      Mũi nàng như ngọc, môi đào, dung mạo thanh tú, mặt sáng như trăng, đẹp tựa như hoa, tóc dài suôn mượt mềm mại, da thịt trắng như tuyết, như ngọc khắc băng mài. Dung nhan vừa xinh xắn, vừa kiều mỹ lại vừa trong sáng, vừa trẻ con lại vừa thành thục, tuy mâu thuẫn nhưng toàn thể lại rất hài hòa.

      Mỗi lần nàng giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ cao quý mà ưu nhã, nhăn mày hay cười đều phong tình vạn chúng, xa xa nhìn lại, tựa như tiên nữ rơi xuống phàm trần, giống như mộng ảo, làm cho người ta thể tin được đời này có thể có tuyệt sắc khuynh thành như vậy.

      Nhưng làm lòng người rung động nhất chính là đôi mắt đen tuyền trong suốt của nàng, long lanh sáng ngời, sóng mắt đưa, phát ra luồng sáng rực rỡ, thanh tao xinh đẹp, khiến người khác phải mơ màng, khiến người ta phải trầm luân, dường như tất cả nét quyến rũ, xinh đẹp đều tụ lại trong đôi mắt trong như nước mùa thu này.

      Vẻ đẹp của nàng có thể là tuyệt thế, thể nào tìm được từ ngữ để hình dung động lòng người của nàng. Vẻ đẹp làm người ta khó thở, mi mắt sáng ngời, tươi đẹp, thanh nhã như vậy, quả là làm tâm hồn phải giằng xé.

      Bắc phương hữu giai nhân,

      Tuyệt thế phi độc lập.

      Nhất cố khuynh nhân thành,

      Tái cố khuynh nhân quốc

      (Trích thơ – Lí Diên Niên)

      Phương Bắc có người đẹp

      Cả thiên hạ chỉ có riêng nàng

      Nhìn lần nghiêng đổ thành người

      Nhìn lần nữa ngiêng đổ nước người

      Vẻ đẹp của nàng vượt xa phong hào -- Khuynh Thành.

      "Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, từ xưa hồng nhan là cái tên bị nguyền rủa!" Tống Vãn Ca vỗ dung nhan tuyệt thế xa lạ kia, thào . Tuyệt thế như vậy, biết tương lai gặp phải vận mệnh nào đây.

      Ba ngày qua, Tống Vãn Ca có chút thể tiếp nhận mình xuyên rồi hồi sinh. Nơi này đối với nàng mà , rất xa lạ, xa lạ đến nỗi làm nàng bất lực, làm nàng bàng hoàng, cũng làm nàng cảm thấy hoảng sợ.

      Nếu có thể lựa chọn, nàng muốn hồi sinh, nếu có thể lựa chọn, nàng mong muốn mình xuyên vào nàng công chúa Khuynh Thành mười bốn tuổi.

      "Ba, mẹ, lẽ tất cả những chuyện này là ba mẹ sắp đặt sao? Ba mẹ muốn Ca nhi tái thế làm người, lần nữa có cuộc sống hoàn toàn mới phải ?"

      "Nhưng có ba mẹ ở đây, Ca nhi rất sợ... ra Ca nhi kiên cường như ba mẹ nghĩ đâu, Ca nhi chỉ muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh ba mẹ… "

      "Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc? Có phải có ai làm tỷ vui ?" Nguyệt Vãn Trần ôm chặt chân Tống Vãn Ca, thấy nàng lệ chảy đầy mặt, cũng khóc theo, nước mắt như những hạt châu, từng giọt từng giọt rơi xuống từ khuôn mặt nó.

      "Trần nhi, sao đệ lại đến đây?" Tống Vãn Ca lấy lại tinh thần, vội vàng ôm nó vào lòng, trìu mến hôn lên khuôn mặt nhắn, mềm mại của nó. Mặc dù chỉ mới ba ngày, đệ đệ có gương mặt trắng nõn như được khắc, chân mày như ngọc mới năm tuổi -- Nguyệt Vãn Trần này, chôn sâu vào lòng nàng, là người thân duy nhất của nàng ở thế giới này.

      Nàng chưa từng gặp đứa bé nào hiểu chuyện như Vãn Trần. Ba ngày qua, nó luôn kề cận nàng nhưng chưa từng làm nàng phiền lòng. Khi nàng vui, nó làm nũng, nghịch ngợm rất đáng , khi nàng buồn, nó im lặng ngồi bên, hề quấy phá.

      "Trần nhi, ngoan nào, tỷ tỷ khóc, vừa rồi là do hạt cát rơi vào mắt thôi. “ Tống Vãn Ca dịu dàng lau nước mắt ràn rụa mặt Nguyệt Vãn Trần, nơi nào đó trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, Trần nhi là vì nàng buồn mà khóc.

      Nàng thề: trước mắt tiểu đệ đệ, nàng bảo vệ thương nó cả đời.

      "Tỷ tỷ, để Trần nhi thổi giúp tỷ, hạt cát làm tỷ đau mắt nữa. “ Nguyệt Vãn Trần vừa vừa vươn hai tay ôm mặt Tống Vãn Ca, thổi vào hai mắt nàng.

      "Trần nhi, đệ đúng là Trần nhi ngoan nhất của tỷ... “ Tống Vãn Ca ôm Nguyệt Vãn Trần vào lòng, hai mắt bất giác ươn ướt. “Trần nhi, tỷ tỷ bảo vệ đệ cả đời!"

      "Tỷ tỷ, Trần nhi thích tỷ, rất thích rất thích, thích nhất!" Nguyệt Vãn Trần chợt ngẩng đầu lên, hai tay ôm chặt cổ Tống Vãn Ca, mở to đôi mắt sáng ngời vẫn còn lưng tròng nước, như ông cụ già.

      "Tỷ tỷ biết, tỷ tỷ cũng rất thích rất thích Trần nhi! Trần nhi đáng lại hiểu chuyện như thế, thích đệ mới ngốc ấy!" Đôi mắt Tống Vãn Ca chứa sủng nịch nhéo mũi nó, lại hôn lên khuôn mặt phấn của nó cái.

      "Tỷ tỷ, đệ cũng muốn hôn tỷ!" Nguyệt Vãn Trần vừa dứt lời, đầu lập tức cúi xuống hôn lên môi Tống Vãn Ca cái. "Hì hì, môi của tỷ thơm, ngọt, Trần nhi sau này mỗi ngày đều hôn!"

      Tống Vãn Ca nghe vậy lập tức cứng người, mặt đen thui.

      "Trần nhi, ai dạy đệ hôn môi vậy?" Tống Vãn Ca nhíu mày, cố ý nhăn mặt. Chỉ tiếc khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành kia biểu lộ chút tức giận, cũng có chút uy hiếp nào. "Sau này chỉ có thể hôn má tỷ tỷ, được hôn môi!"

      "Tỷ tỷ, tại sao thể hôn môi tỷ? Trần nhi lần nào cũng thấy phụ hoàng hôn mẫu hậu như vậy. “ Nguyệt Vãn Trần chu miệng, chớp hai mắt bất mãn .

      "Á?" Tống Vãn Ca lặng chút, ra là nó bị tên phụ hoàng phong lưu kia ảnh hưởng. Chuyện này được, đứa bé phải được giáo dục tốt, nếu bị người khác dạy hư sau này rất khó sửa. “Trần nhi, tỷ với đệ khác, phụ hoàng là Hoàng thượng, mẫu hậu là Hoàng hậu, hai người là vợ chồng, phụ hoàng mẫu hậu nên mới có thể hôn môi mẫu hậu, hiểu chưa?”

      "Phụ hoàng mẫu hậu nên có thể hôn môi mẫu hậu sao?" Nguyệt Vãn Trần nghiêng đầu, đôi mắt sáng trong suốt mở to tràn đầy nghi hoặc hỏi.

      "Đương nhiên rồi, chỉ hai người nhau mới có thể hôn môi, Trần nhi hiểu chưa?” Tống Vãn Ca rất nghiêm túc thuyết giáo nó, nghĩ tới mình lại với đứa bé năm tuổi những lời này bất giác lại cảm thấy buồn cười.

      "Vậy Trần nhi nên thích tỷ tỷ rồi. “ Nguyệt Vãn Trần như hiểu như đột nhiên gật đầu .

      "Tại sao?" Tống Vãn Ca thốt hỏi, tiểu đệ đệ này của nàng là dễ dàng thay đổi.

      "Tỷ tỷ phải chỉ hai người nhau mới có thể hôn môi sao? Vậy Trần nhi sau này thể thích tỷ tỷ rồi, Trần nhi quyết định từ nay về sau tỷ tỷ. “ Nguyệt Vãn Trần thề son sắt nhìn Tống Vãn Ca, khuôn mặt nhắn đầy quyết tâm, "Tỷ tỷ, Trần nhi là thái tử, mẫu hậu Trần nhi sau này là Hoàng thượng Tuyết Lân quốc chúng ta. Chờ Trần nhi làm Hoàng thượng rồi, tỷ tỷ làm hoàng hậu được ? Trần nhi là Hoàng thượng, tỷ tỷ là Hoàng hậu, Trần nhi cũng tỷ tỷ, vậy Trần nhi sau này có thể mỗi ngày hôn môi tỷ tỷ rồi. Tỷ tỷ, chờ Trần nhi trưởng thành, tỷ làm Hoàng hậu của Trần nhi được ?"

      Tống Vãn Ca nghe vậy lập tức sửng sốt, miệng hết mở lại ngậm. Tiểu Trần nhi này làm nàng hết chỗ rồi, phải nó rất thông minh, hay là nên nó rất hiểu chuyện đây?

      Lời của trẻ cần để ý, lời của trẻ cần để ý! Tống Vãn Ca thầm cảm thán trong lòng.

      "Tỷ tỷ, sao tỷ lời nào? Tỷ có phải thích Trần nhi, thích làm Hoàng hậu của Trần nhi ?" Nguyệt Vãn Trần thấy Tống Vãn Ca vẫn im lặng, khỏi sốt ruột, chu miệng, dường như chỉ lát nữa khóc lớn.

      "Trần nhi, ngoan nào, đệ còn quá , có nhiều việc đệ hiểu. Chờ đệ trưởng thành, nếu đệ còn muốn tỷ tỷ làm Hoàng hậu của đệ, vậy tỷ tỷ đến lúc đó nhất định đồng ý với đệ. “ Tống Vãn Ca vuốt đầu nó khẽ . Haiz, chờ nó lớn thêm vài tuổi, tự nhiên là có thể hiểu việc này rồi, tạm thời lừa nó trước .

      "Hì hì, chỉ có tỷ tỷ là hiểu Trần nhi nhất. “ Nguyệt Vãn Trần cười như hoa, ôm chặt cổ Tống Vãn Ca, ngừng cọ cọ đầu mình, tận đáy lòng thầm thề.

      Chờ nó trưởng thành, nó nhất định cho tỷ tỷ làm Hoàng hậu của mình! Tỷ tỷ vĩnh viễn là người của nó!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :