Văn án
Nữ nhân này quả thực là hiểu ra làm sao cả! Mới nàng vài câu, sờ nàng vài cái ,nàng khóc sướt mướt.
Chính là về chuyện viên phòng , động khẩu, động thủ, động cước với nàng khó khăn vô cùng, nhưng sau khi khẩu đến, thủ đến, cước đến , cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành, chính là tính dục vừa được thỏa mãn ,ngay sau đó đầu óc lập tức thanh tỉnh.
Đêm qua nàng trái câu “nàng phải” , phải câu “ hiểu lầm” hơn nữa lại còn nghiêm túc “giải thích, báo ân, giải thích”. đường đường là bảo chủ mà lại thú nha hoàn về làm nương tử.
Tốt lắm! hết lòng tuân thủ ,thực lời hứa hôn ba năm trước đây.Đối phương lại tặng cho nàng nha hoàn thanh thuần gầy yếu tư sắc thuộc hàng trung đẳng, hành vi lừa gạt này chỉ ác liệt mà còn quá mức coi thường .
Hừ! Muốn báo ân phải ? cho nàng báo hoàn toàn, hoàn toàn báo, làm tì làm nô, làm kĩ làm biểu đều tùy theo mức cao hứng lên xuống của !
~~~
Tiết tử:
Đường xá Thành Tô châu phồn hoa náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập, ồn ào đông đúc, ánh nắng cuối xuân chiếu rọi từng khuôn mặt.
Thời điển gần giữa trưa, đám người càng thêm ồn ào, đường lớn, xuất ba người trẻ tuổi cao to, cưỡi ba con tuấn mã chầm chậm rảo bước, diện mạo cùng phục sức người đều là của dị tộc, liếc mắt đều có thể biết được ba người này từ vùng đất bên ngoài đến, hơn nữa, người dẫn đầu, ngũ quan tuấn giống như được chạm khắc mà thành, đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy cuồng ngạo, cả người tản mát ra loại khí chất tự phụ , vương giả, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mà hai người theo phía sau , diện mạo như hộ pháp, mày rậm, mắt to, dáng người cao lớn, cường tráng, dựa theo trang phục có thể đoán họ chính là tùy tùng của người đầu kia.
Chủ tớ ba người chút bận tâm đến ánh mắt soi mói, tò mò của những người đường, ngược lại tùy hứng dừng lại ven các cửa hiệu buôn bán hai bên đường, quan sát tỷ mỹ.
Ngay khi ba người mới bước ra khỏi cửa hàng buôn bán ngọc khí, muốn chuyển sang cửa hàng bán ngọc khí kế cạnh, người đầu kia, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, đột nhiên dừng lại cước bộ, ánh mắt bắn thẳng đến hướng vị nương vừa mới bước xuống xe ngựa.
nương khoảng 13, 14 tuổi, dáng người thướt tha linh lung, khuôn mặt xinh đẹp non nớt cơ hồ biểu lộ chút mị đãng, phong tình.
Cho đến khi tiểu mỹ nhân kia để nữ tỳ dìu vào cửa hàng tơ lụa, người trẻ tuổi mới thu hồi ánh mắt, lên tiếng:
「 Ba Ngạn, thăm dò xem nương kia là thiên kim nhà nào, ta cùng Tây Triết ở tửu lâu bên kia dùng bữa chờ ngươi.」
「 Vâng, thiếu chủ.」tùy tùng bên trái người trẻ tuổi kính cẩn đáp ứng tiếng, sau lập tức rời .
Sau, chủ tớ hai người dến tử lâu nổi tiếng nhất thành, đặt sương phòng ở lầu hai, bàn ăn cũng nhanh chóng được dọn lên đủ loại điểm tâm, mỹ tửu đặc sàn của thành Tô Châu.
「 Thiếu chủ……」 nhịn lâu, Tây Triết rốt cục nhịn được mở miệng.
Người trẻ tuổi bình thản đem điểm tâm cho vào miệng thưởng thức, nuốt vào rồi, mới :
「 Ngươi là muốn hỏi ta, vì sao lại muốn Ba Ngạn thăm dò nương kia là ai?」
「 Đúng vậy, thiếu chủ, chúng ta đến thành Tô châu lần này là vì thay bảo chủ thiết lập chi nhánh tiền trang (ngân hàng) ở đây, thuộc hạ vì sao thiếu chủ đột nhiên lại đối với vị nữ tử xa lạ có hứng thú như vậy?」
Người trẻ tuổi tà nghễ, liếc mắt cái,
「 Tây Triết, ngươi còn nhớ, cách đây hai năm, cha và nương ta vẫn hay thúc giục việc ta cưới vợ !」
Đợi Tây Triết gật gật đầu, lại tiếp tục :
「 Nếu sớm hay muộn cũng phải thú người để “báo cáo kết quả công tác”, sao tìm người hợp mắt ta, cũng miễn cho cha và nương kiếm về cho ta người vừa mắt, ngươi phải ?」
「 Ý của thiếu chủ là……」 Tây Triết tỉnh ngộ .
「 Đúng vậy, giả như gia đình vị kia nương coi như trong sạch, ta đem nàng thú vào cửa, “báo cáo kết quả công tác” là xong việc, về sau, cha mẹ lại đến phiền ta .」 ánh mắt thâm trầm của người trẻ tuổi thoáng lên tia giảo hoạt.
「 Thiếu chủ……」 Tây Triết muốn mở miệng người bị phái tra xét, Ba Ngạn nhanh nhẹn bước vào sương phòng.
Người trẻ tuổi nhướng mày nhìn Ba Ngạn, chờ trả lời.
「 Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ tra ra vị nương kia là con của thương nhân Mã Lương Nhân, thành Tô Châu, năm trước đến tuổi cập kê, chưa hôn phối.」
「 Mới đến tuổi cập kê a……」 người trẻ tuổi trầm ngâm , đột nhiên nâng tấm mắt, nhìn hai người trước mặt , phân phó :
「 Ngày mai, các ngươi mang theo sính lễ đến Mã gia, cho Mã gia biết, khi nàng tròn mười sáu tuổi, ta liền tới đón dâu, thú nàng vào cửa, cho phép bọn họ có ý kiến phản đối.」khẩu khí của bá đạo lại ngang ngược, biểu đạt ràng, cho phép người khác có quyền từ chối hay phản bác
「 Vâng, thiếu chủ,」 hai người bất đắc dĩ nhìn nhau liếc mắt cái, hưởng ứng .
năm rưỡi sau
đường lớn, ngoại trừ những hàng quán lâu năm hai bên đường vẫn có gì đổi khác, bên đường xuất thêm thân ảnh gầy , mái tóc đen buông xõa, cài đóa hoa cúc trắng, thân thể của nàng cũng trùm khối bạch bố, còn viết bốn chữ to “bán mình chôn cha”.
buổi sáng trôi qua, người hiếu kì, tò mò dừng lại xem xét, phần lớn đều vì nhìn thấy dáng người bé, tong teo của nàng mà “đánh trống lui quân”, số còn lại dở trò càn rỡ, nàng chỉ liên tiếp lắc đầu, xin buông tha cho, sau thấy ai đến hỏi nữa.
Buổi trưa, chiếc xe ngựa chậm rãi qua, đột nhiên dừng lại ở trước mặt , tỳ nữ xuống xe ngựa, về phía gầy vài câu, bé, gầy yếu hưởng ứng gật gật đầu, đứng lên, theo theo tỳ nữ lên xe ngựa.
Người qua đường nhận ra xe ngựa này là xe ngựa của Mã gia trang, còn là xe ngựa chuyên dụng của Mã gia đại tiểu thư, khỏi lắc đầu thở dài.