1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu Yêu (Full 85c+3NT) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BÀ XÃ XINH ĐẸP VÀ CON TRAI THIÊN TÀI

      [​IMG]


      Tác giả: Tứ Nguyệt

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Rea

      Thể loại: đại, hắc bang

      Độ dài: 85 chương+3 ngoại truyện

      Bìa: _NamY_

      Giới thiệu:

      , là thiên tài có chỉ số thông minh tới 200, là người điên làm thí nghiệm khoa học đến quên ăn quên ngủ, trong não đều là ý tưởng thể tưởng tượng nổi.

      Tất cả đàn ông trong thiên hạ đều là động vật thể dựa vào được, nên chỉ muốn đứa con chứ muốn đàn ông.

      Nhưng bị người to gan xếp đặt, trò khôi hài vớ vẩn, làm cho nhầm phòng, quỷ thần xui khiến ở chung với người đàn ông kia.

      cho là gặp lại, vậy mà năm năm sau gặp lại ta lại bá đạo vào cuộc sống của .

      Cuộc sống xui xẻo của bắt đầu từ đó, chẳng biết tại sao lại đối chọi nhau, lại cực kì vô tội trúng độc, đàn ông quả nhiên đều là chúa gây rắc rối. phải về phòng thí nghiệm của .

      , là trong hai vua giao dịch ngầm nay, Nặc thiếu chủ, từ có niềm tin kiên định muốn dùng cách thức của mình để bảo vệ địa bàn của mẹ .

      Muốn cả đời này hận, lại chẳng biết từ đâu có đứa con trai, mà người phụ nữ trời sinh chậm chạp kia lại từ từ hấp dẫn chú ý của , như vậy chỉ có thể đem ăn sạch sành sanh giữ ở bên người.

      *Đoạn trích khôi hài củaTrình Trình cùng Trình Vũ:

      "Trình Trình em xác định ba của con trai em là người ?" Bối Mễ nhiều lần nhìn đứa trẻ hết sức đáng giường, là đáng , nhưng vì sao dáng vẻ này hoàn toàn nhìn giống con lai.

      "Gia tộc của ta đều là người chính gốc." Trình Trình cắn quả táo cái, rất ngọt.

      "Nhưng tại sao con của em lại là bộ dáng này?"

      Trình Trình nhún nhún vai: "Con em giống em có cái gì tốt."

      Cũng đúng, mặc dù dáng dấp của Trình Trình tệ, chỉ là đứa trẻ này xinh đẹp quá mức.

      Trình Trình nhìn nhóc Trình Vũ bất đắc dĩ ra cửa, kéo lại cổ áo phía sau cậu: “Trình Vũ con đem máy vi tính trong túi xách ra đây.”

      Trình Vũ bất đắc dĩ mở túi xách ra: "Trình Trình, hôm qua có 1 ông chú ở MSN với con là con chú xảy ra chuyện, cần gấp 500 nghìn, còn đem số thẻ ngân hàng cho con.”

      "Mẹ chẳng phải với con rằng vô luận ở mạng hay là thực tế cũng cần quan tâm đến người lạ sao?"

      "Con chỉ cho ông ta biết, ông ta đợi lát, người ta có rảnh rỗi đốt cho á." Hơn nữa còn cẩn thận hack máy vi tính của ông ta.

      Trình Vũ và thầy giáo gặp mặt lần đầu tiên.

      Thầy giáo: Ở chỗ thầy có kẹo em muốn ăn ?

      Trình Vũ: Mẹ thể ăn lung tung đồ của người lạ.

      Thầy giáo: Cũng đúng.

      Trình Vũ: Nhưng mà chúng ta vừa rồi có giới thiệu lẫn nhau, tất cả mọi người biết nhau coi là người lạ rồi, hơn nữa thấy thầy có thành ý như vậy, mẹ để bạn bè thất vọng là đúng, cho nên con cố gắng mà ăn viên.

      Thầy giáo:……………….

      Lần đầu gặp mặt của Trình Vũ cùng Nguyệt Độc Nhất

      Trình Vũ: Ba làm nghề gì vậy?

      Nguyệt Độc Nhất: Buôn bán súng ống đạn dược.

      Trình Vũ: Woa! Xã hội đen, ba mạnh hơn ba của Tiểu Cường nhiều, ba dạy con dùng súng chứ?

      Nguyệt Độc Nhất: Chờ con đủ mười tám tuổi .

      Trình Vũ: Ba chờ con tan học rồi dẫn con ăn MacDonald chứ? Tuy rằng cậu ăn MacDonald.

      Nguyệt Độc Nhất: Được.

      Trình Vũ: Ba, ba biết đánh mông mẹ ?

      Nguyệt Độc Nhất: Cái này phải tính lại.

      Chào mọi người, mình là lính mới của diễn đàn và mới tập edit truyện, đây là bộ truyện đầu tiên của mình.Hy vọng mọi người ủng hộ mình ^0^

      P/s: Em xin cảm ơn chị Quỳnh giúp đỡ em rất nhiều ạ khi em edit bộ này ạ! ^^Caoviyen_73, Makjyoko và Kate Dk

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 26/5/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Cậu bé Trình Vũ

      Sáng sớm khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuyên qua rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng trong phòng, da thịt màu cổ đồng hoàn mỹ,bắp thịt rắn rỏi dưới lớp da của nhấp nhô vì hô hấp,mái tóc hỗn độn che nửa khuôn mặt của , lại lộ ra nửa khuôn mặt khác hoàn mỹ làm người cảm thán, cái mũi thẳng tắp, đôi môi khêu gợi kia làm cho nhiều đều điên cuồng, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, u ám, ánh mắt đó thâm thúy mê người giống như biển rộng, mặc dù là chết đuối tại hố sâu kia, cũng khiến người ta cam tâm tình nguyện.

      Nguyệt Độc Nhất nguyền rủa tiếng rồi ngồi dậy, grap giường che dấu nửa người của chảy xuống, bới bới lại tóc đủ toán loạn mặt, nhặt điện thoại di động ở mặt đất giọng lãnh lẽo như trời đông băng tuyết giá rét: "Thanh Á, ba ngày sau tôi muốn ở Đông Nam Á này còn nghe được cái tên Vạn gia." Con mẹ nó dám bỏ thuốc . "Mặt khác, cho người phụ nữ hôm qua ít tiền."

      Điện thoại "Cạch" tiếng bị cắt đứt, Thanh Á có chút vui sướng khi người gặp họa,thiếu chủ tức giận, nhưng mà Vạn gia cũng có gan lớn , dám gài bẫy thiếu chủ, cho rằng con mình leo lên giường thiếu chủ lần là có thể suốt đời nhàn nhã, buồn cười quá: "Ngụy Tề, Thiếu chủ giao phó cho người phu nữ hôm qua ít tiền."

      "Người phụ nữ hôm qua đường đến khách sạn gặp tai nạn xe cộ chết." cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức.

      " sao?" Thanh Á cảm thấy kì quái mặc dù đây cũng là chuyện , cũng nên truy cứu làm gì.Thấy bóng dáng thiếu chủ từ trong khách sạn ra, Thanh Á liền xuống xe mở cửa.

      Chiếc xe nghênh ngang rời .

      Đêm hôm trước.

      Đây là đêm nhàm chán, màn đêm màu đen buông xuống cám dỗ mọi người, bên trong quầy rượu là thứ nhạc chó sủa cùng với những bóng người lay động theo nhạc, dội vào màng nhĩ, có nơi nào là ồn ào trong gian đều là mùi mập mờ.

      Trong tình huống như vậy, 2 đột ngột tiến vào quán bar, vừa giọng trao đổi, vừa thẳng về phía trước.

      "Trình Trình, em quyết định phải làm như vậy sao?" Bối Mễ vẫn cảm thấy ổn, lôi kéo quần áo của gọi là Trình Trình.

      "Bối, em quyết định." Trường Trình Trình có gương mặt quả táo, ánh mắt trong suốt, chiếc mũi xinh đẹp, tóc ngắn ngang tai sạch gọn gàng, dáng người 1m65, hai ống quần jean bao vây hai chân thon dài hấp dẫn chú ý của rất nhiều đàn ông.

      "Được rồi, được rồi, đừng nữa, mau tìm ." Trình Trình kéo Bối Mễ về phía trước.

      Trước mặt hai người, người đàn ông mặc tây trang màu đen hướng về người đàn ông khá cao : "Thiếu chủ, Vạn gia ở phòng phía trước."

      Người đàn ông mặc áo sơmi đen lạnh lùng im lặng gật đầu, khuôn mặt xuất sắc khiến cho rất nhiều xinh đẹp can đảm ném ra lời mời, thế nhưng cũng để ý, nhanh chóng về phía căn phòng mà người kia chỉ.

      Trong nháy mắt, vận mệnh trog giờ phút này xuất , xếp đặt, sau đó gặp thoáng qua.

      "Trình Trình em muốn có con có rất nhiều phương pháp, nhất thiết phải sử dụng phương pháp này." Bối Mễ ngừng cố gắng khuyên nhủ.

      "Bối—" Trình Trình chăm chú nhìn , "Đàn ông đều là động vật đáng tin, giây trước thề non hẹn biển, giây tiếp theo có thể vứt bỏ vợ và con, cùng chạy với người đàn bà khác, em chỉ muốn đứa con, muốn đàn ông. Yên tâm, em quan sát rồi, người đàn ông quốc kia ở phòng 1006 lầu, tài liệu của ta em tra qua, thân thế rất đơn giản, người cũng tệ, chính xác, ở tháng trở về, có tai họa về sau, sau khi tan tầm thích đến quầy rượu dưới khách sạn này uống rượu, em mua được người giúp em bỏ thuốc."

      "Em bỏ-" Bối Mễ thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng, bị Trình Trình bịt miệng lại.

      "Chị cần kêu lớn tiếng như vậy!" Trình Trình nhìn khắp nơi, xác định khiến cho người khác chú ý, "Đừng lớn tiếng như vậy, yên tâm , em đây chị về trước."

      Trình Trình hít sâu hơi, ra trong lòng có chút khẩn trương, tùy ý liếc nhìn số phòng, liền cúi đầu lặp lại động tác hít sâu, lấy ra chìa khóa vạn năng, cắm vào mắt chìa khóa, xoay tròn, két tiếng, cửa mở ra, rồi đóng lại, số "6" cửa xoay tròn trái phải, mà "1006" ở xéo đối diện.

      cẩn thận vào khoảng tối đen của phòng, mới nghĩ xem xét tình huống bốn phía, người bị cỗ sức mạnh bá đạo ép cửa, kịp đợi phản ứng, môi đối phương ép tới đây.

      " muốn làm gì!" Mặc dù có ý tưởng to gan, nhưng Trình Trình dù sao cũng là chưa hiểu chuyện, tình huống bất ngờ làm cho phản ứng kịp, đấm đá tới tấp, nhưng là đối phương mạnh hơn nhiều nên mảy may lay động. Đột nhiên nghĩ tới mục đích của mình lần này, liền ngừng lại động tác giãy dụa của mình, bắt đầu mặc cho đối phương chà xát vân vê.

      phút đồng hồ trôi qua ---

      "Ôi! Đau chết tôi rồi, sao ai cho tôi biết đau như vậy!"

      Nửa giờ trôi qua---

      " thoải mái, tiếp tục."

      giờ trôi qua----

      "Tôi còn hơi sức nữa rồi, tùy ý ."

      Đàn ông bị hạ thuốc đều mạnh như vậy sao? Lần sau đánh chết cũng hạ thuốc nữa.



      Nửa đêm, khi cơn mê man qua , Trình Trình đột nhiên từ giường đứng dậy, trận đau lưng ập đến, giọng rên tiếng, xem thời gian lúc này, đáng chết, như thế nào lại ngủ lâu như chết vậy, nhanh chóng mặc xong quần áo, chạy trốn ra khỏi khách sạn.

      Mười tháng sau, ở trong phòng bệnh


      "Trình Trình em xác định ba của con trai em là người ?" Bối Mễ nhìn đứa trẻ hết sức đáng giường nhiều lần, đáng là đáng , nhưng vì sao dáng vẻ này hoàn toàn nhìn ra là con lai.

      "Gia tộc của ta đều là người chính gốc." Trình Trình cắn quả táo cái, rất ngọt.

      “Nhưng tại sao con của em lại là hình dạng này." Tối thiểu tóc phải màu vàng mắt cũng phải màu xanh .

      Trình Trình nhún nhún vai: "Con em giống em có cái gì tốt."

      Cũng đúng, mặc dù dáng dấp của Trình Trình tệ, chỉ là đứa trẻ này xinh đẹp quá mức.

      Năm năm sau ---

      Ánh mặt trời sáng sớm ôn hòa khác thường, gió dịu dàng, mang theo nhiều lo lắng,chim sẻ ở cây ríu rít kêu, tại khu nhà xa hoa, tại cửa căn phòng thứ nhất, đứa bé trai xinh đẹp đứng, cậu đeo cặp sách , vẻ mặt bất đất dĩ kêu lên: “Trình Trình, con rồi, con muốn mẫu giáo.”

      Trình Trình thấy con trai bảo bối làm khó mình , ăn mặc chỉnh tề xong, liền tới cửa: "Gọi mẹ, con có lớn gì hết."

      “Haiz!Mẹ, con nhất định phải nhà trẻ sao?“Trình vũ nhìn Trình Trình gật đầu, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, được rồi.” Tuy rằng trẻ con ở nhà trẻ ngây thơ, tuy rằng giáo ở nhà trẻ cũng thông minh cho lắm, cả ngày có việc gì làm lại làm việc ngu ngốc là bóp nắn mặt cậu, tuy rằng cậu khiêm tốn cho người khác biết đó là do dáng người cậu đặc biệt đáng , nhưng mà cậu gặp qua Bob ở lớp kế bên, tuy rằng mẹ nó là người Trung Quốc, cha là người Mỹ, cho nên nó có tóc vàng và mắt đen, cậu cũng chưa biết xấu hổkhông muốn cho người khác biết cậu là con lai, cha của cậu là người , bất quá có lẽ huyết thống hoàn toàn, cho nên nửa điểm cũng thấy.

      Mẹ cậu cho tới bây giờ cũng dấu diếm thân thế của cậu, thậm chí khi cậu biết nhận thức cho bé biết, cậu được sinh ra từ trứng và tinh trùng gặp nhau, mà cậu cũng biết tên cha người của mình cũng như tình huống sinh ra mình. Cậu sao cả, mặc dù có khi có chút hâm mộ nho với Tiểu Cường cùng lớp, ba nó mỗi ngày đều đến nhà trẻ để đón nó ăn MacDonald, bất quá cậu còn có bà ngoại, còn có Trình Trình.

      Trình Trình nhìn Trình Tiểu Vũ bất đắc dĩ ra cửa, kéo cổ áo cậu lại:

      “Trình Vũ con đem máy vi tính trong túi xách ra đây.”

      Trình Vũ bất đắc dĩ mở túi xách ra: “Trình Trình, hôm qua có 1 ông chú ở MSN với con là con ông ta xảy ra chuyện, cần gấp 500 nghìn, còn đem số thẻ ngân hàng cho con.”

      “Mẹ chẳng phải với con rằng vô luận ở mạng hay thực tế cũng cần quan tâm đến người lạ sao?”

      “Con chỉ cho ông ta biết, ông ta đợi lát, người ta có rảnh rỗi đốt cho .” Hơn nữa cậu cũng hack máy tính của ông ta rồi.

      “Được rồi, xe trường học của con tới rồi.” Trình Trình nhìn thoáng qua dồng hồ, “A! kịp rồi, mẹ với dì Bối của con hẹn 8 giờ, con đến trường cẩn thận đó.”

      “Chào dì giúp con.” Trình Vũ lắc đầu, nhìn mẹ mình luống cuống tay chân cầm chìa khóa xe chạy tới gara, đây chính là mẹ cậu, là thiên tài có chỉ số thông minh 200, nếu có dì cậu giúp đỡ, cậu cũng hoài nghi mẹ mình sống như thế nào đến lớn. Cậu chậm rãi lên xe mẫu giáo, giáo lại ngoài suy đoán lại nhéo mặt của cậu lần nữa, câu lại bất đắc dĩ than thở, ở nhà trẻ chẳng thú vị chút nào.

      Xe nhà trẻ lái qua kiến trúc xa hoa, ánh mắt Trình Vũ lóe ra hào quang, sau khi tan học, Trình Vũ lại ôm máy tính loại của cậu chạy như điên đến bên tường ngoài của kiến trúc xa hoa, có chính sách dưới có đối sách, Trình Trình có biện pháp tịch thu máy tính của cậu, ngón trỏ mập mạp gõ máy tính, lần này nhất định phải xâm nhập thành công hệ thống an toàn của nơi này, khuôn mặt nho của cậu
      có chút cố chấp.

      Các con số nhảy rất nhanh màn hình máy tính, cuối cùng dừng lại, hệ thống báo mật mã chính xác: “YES”. Cậu rất nhanh gõ vài cái, Trình Vũ khép máy tính, ngẩng đầu nhìn tường rào cao hơn bé rất nhiều, lại nhìn ông chú có vẻ mặt nghiêm nghị canh gác.

      “í e í e……” thanh của chuông báo động vang lên. Rốt cục cậu cũng bò đến ngọn cây, chuẩn bị xoay mông nhảy xuống, bịch, mông bị thương.

      “Cậu bé, nhóc đương nhiên đau rồi, có thể từ lưng tôi xuống chưa?”

      Trình Vũ rất nhanh xuống: “Chào chú, con là học sinh lớp chồi Trình Vũ rất vui được gặp chú.” Mẹ trẻ em phải có lễ phép.

      “Chào em, tôi là thầy giáo, rất hân hạnh được biết em.” Thầy giáo đưa tay cầm lấy bàn tay bé, trước mặt là đứa trẻ nhìn rất đáng , đứa bé này làm cho ta nhớ dáng vẻ của Độc Nhất khi còn bé, haiz, vật đổi sao dời, nhớ lại Độc Nhất khi còn bé, rất đáng . Nhưng Độc Nhất tại, từ làm bực bội, đều là do Louis nuông chiều, “Chỗ tôi có kẹo, em muốn ăn ?”

      “Mẹ thể ăn lung tung đồ ăn của người lạ.”

      “Cũng đúng.” ta vừa định lấy kẹo lại

      “Nhưng mà chúng ta vừa rồi có giới thiệu lẫn nhau, tất cả mọi người biết nhau vậy là người lạ rồi, hơn nữa thầy có thành ý như vậy, mẹ khiến bạn bè thất vọng là đúng, cho nên con cố gắng ăn viên.” Vẻ mặt Trình Vũ cực kỳ khó xử lấy tay cho viên vào miệng, ăn ngon.

      “Tiểu Trình Vũ em vào đây bằng cách nào?” tường đều có hàng rào hồng ngoại bảo vệ , thể vào cách dễ dàng.

      “Con cho thầy biết, thầy thể cho người khác biết nha. Ở tường có hệ thống bảo vệ rất khó, con phải bỏ ra tháng liền để giải quyết.” ra đối với hệ thống an toàn, lần này cậu tiêu tốn thời gian lâu nhất, để cho cậu làm, tạm thời cậu thể khai phá hệ thống an toàn hoàn mỹ như vậy, nhưng tại có khả năng có nghĩa là về sau có khả năng, cậu là thiên tài vô địch siêu cấp vũ trụ, làm sao có thể thừa nhận người khác giỏi hơn mình. biết Lãnh Nha của chúng ta biết mình biết cháu mình đánh giá bà như vậy có suy nghĩ gì đây. “Thầy ơi, con muốn về, bằng mẹ tìm con.Đây là bí mật của chúng ta nha, thầy được cho người khác biết.Nghéo tay.”

      Tròng mắt màu đen của thầy giáo nhìn Trình Vũ bò khỏi tường rời :

      “Cesar.”

      “Ở đây.”

      điều tra đứa trẻ này.”

      “Vâng.”
      Friendangel2727A fang thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: xem mắt

      Bên trong nhà hàng cao cấp có khung cảnh đẹp đẽ và xa hoa là tiếng đàn piano chậm rãi mà êm ái, đến mức làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt mà hưởng thụ, tại chỗ ngồi trong góc, có khuôn mặt quả táo nhìn xung quanh bên ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy người tới tươi cười giọng gọi: “Bối, ở đây này!”

      mặc quần đùi nhìn rất sexy, làm nổi bật lên vóc người xinh đẹp của , tóc dài màu nâu gợn sóng được buộc cao, nhìn trẻ trung nhưng làm mất vẻ thanh lịch, mắt kính màu trà che đôi mắt linh động của , vừa vào hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, nhưng lại thèm để ý chút nào, thẳng về phía của có khuôn mặt quả táo, lấy mắt kiếng xuống, Bối Mễ nhịn được nhạo báng: “Ái chà, Trình Trình, em phải là người theo chủ nghĩa ăn cơm sao, thay vì lãng phí thời gian để suy nghĩ ăn cái gì, có thể đầy bụng là tốt rồi, khi nào tới nơi nổi tiếng này ăn cơm vậy.”

      “Muốn ăn cơm ở đây phải là ý của em, là chủ nhiệm Tưởng hẹn em.” Đổi lại là mới muốn tới đây ăn, phải trả nổi tiền, chẳng qua là cảm thấy lãng phí thời gian.

      “Thành Thiên muốn làm quen với em?” Bối Mễ hơi uống hết ly nước lạnh, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      “Bối, đừng chủ nhiệm Tưởng như vậy.”

      “Phải rồi.” Bối Mễ cảm thấy kì lạ, “chủ nhiệm Tưởng hẹn em ăn cơm, em kêu chị đến làm gì.”

      phải lần trước chị hận em mời chị ăn trưa sao, em đúng lúc có cái thí nghiệm, có lẽ mười ngày nửa tháng rảnh, đúng dịp rãnh rỗi cùng nhau ăn .”

      “Trình Trình, ra là em tiết kiệm thời gian để lấp liếm cho qua coi như xong?” Bối Mễ cố làm ra vẻ tức giận, cũng phải giận Trình Trình , là bạn bè với Trình Trình nhiều năm như vậy rồi, còn hiểu thí nghiệm của làm sao, đơn giản là làm đến quên mất tính người, may là Trình Vũ là đứa trẻ thông minh, biết tự chăm sóc mình từ sớm, mỗi lần người mẹ vô lương tâm kia vì làm thí nghiệm mà quên giờ nấu cơm, nhóc cũng gọi điện thoại cho mẹ nuôi là cầu cứu.

      Trình Trình vừa định hai câu có ích liền có người đàn ông mặc âu phục ngồi xuống phía đối diện, dáng dấp tệ, ta cẩn thận chải tóc lại, sóng mũi có mang cặp kính gọng vàng, giọng điệu ngạo mạn của ta vừa mở miệng liền làm cho người ta thoải mái: “Xin hỏi là tiểu thư Trình Trình sao?”

      Trình Trình gật đầu cái, Bối Mễ bên cạnh đụng tay , giọng hòi: “Em biết ta?”

      biết.”

      Người đàn ông ngồi dựa vào thành ghế, nhấp ngụm cà phê: “Xin chào, tôi là Reynold.”

      Bối Mễ lim dim mắt, có ấn tượng tốt đối với loại người tên mình ra người ta phải biết mình là ai, mặt Trình Trình đờ đẫn, xác định biết người đàn ông trước mặt, chỉ theo lễ nghĩa, ra tên mình: “Xin chào, tôi là Trình Trình.”

      Người đàn ông cau mày: “ biết tôi là ai?”

      “Xin hỏi vị tên sinh này tại sao chúng tôi cần phải biết là ai?” Bối Mễ nhìn sang, cảm thấy người đàn ông này tự đại đến mức hết thuốc chữa.

      Đối với thái độ của Bối Mễ người đàn ông cũng giận, sửa lại vạt áo chút, cười cười phóng khoáng: “Chào các , tôi là tổng giám đốc của công ty Lôi Thị, đồng thời cũng là đối tượng xem mắt lần này của Trình Trình tiểu thư.”

      “Xem mắt!”

      “Xem mắt!”

      Ánh mắt sắc bén của Bối Mễ quét qua bộ mặt vô tội của Trình Trình, giả bộ vô tội cái gì, em tốt nhất cho chị!

      Trình Trình lắc đầu vô tội, em thực biết.

      Bối Mễ vỗ trán có chút nhức đầu, giọng hỏi Trình Trình: “Lúc chủ nhiệm Tưởng hẹn em ăn cơm, em làm cái gì?”

      “Làm thí nghiệm, em mới phát vi khuẩn.” về thành quả thí nghiệm của , Trình Trình có hài lòng nho , bị Bối Mễ liếc cái liền cúi đầu lời nào.

      Cho nên, Trình đại tiểu thư nghiên cứu vi khuẩn đáng của ấy, hoàn toàn bỏ quên lời của chủ nhiệm Tưởng, cuối cùng chỉ nghe được câu, buổi trưa tới khách sạn Kylie ăn cơm.

      “Làm sao bây giờ?” Trình Trình giọng hỏi Bối Mễ.

      Bối Mễ bất đắc dĩ : “Ăn cơm , vừa nhìn cũng biết chính là người có tiền, gọi đồ ăn đắt tiền vào!”

      bữa cơm, Bối Mễ phải chịu đựng quá đủ tự cao tự đại của người đối diện, Trình Trình giống như có mắt, cố gắng ăn cơm, đối với người ở đối diện chỉ lo khoác loác mình lợi hại thế nào, công ty mình lợi hại ra sao, còn về tài sản của ta, qua năm 2012 còn chưa đủ mua vé tàu.

      Buổi cơm trưa kết thúc, Trình Trình và Bối Mễ cùng thở phào nhõm, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị khỏi, nhưng trong nhà hàng bỗng có chút xôn xao , Trình Trình quay đầu nhìn lại, có ba người đàn ông từ hành lang khách sạn vào phòng ăn, người đàn ông dẫn đầu gì đó với người bên cạnh, người bên cạnh có dung mạo hoàn mỹ vô cùng, cần biểu ra ngoài cũng tạo nên khí thế cao ngạo, vừa xuất , trở thành tiêu điểm của mọi người.Trình Trình nhìn cái rồi trở lại thu dọn túi xách của mình, buổi chiều còn phải trả dụng cụ về sở nghiên cứu, đúng lúc này bị trượt tay, dụng cụ thủy tinh trong suốt bên trong có chứa những điểm màu xanh lá trượt ra khỏi tay , bay hai vòng trung. hét lên: “A!Vi khuẩn của tôi!”

      Nguyệt Độc Nhất vốn giao dịch với đối tác Thái Lan, đột nhiên nghe tiếng hét thảm thiết,ngay sau đó có dụng cụ thủy tinh trong suốt bay ngang qua mặt của , đồng thời có đột nhiên nhào tới , theo phản xạ có điều kiện, tay giữ được sắp ngã xuống đất, tay bắt được rất nhanh vật rơi xuống rất nhanh, hoàn thành động tác rất hoàn mỹ, bộ dáng đẹp trai làm cho người ta nhịn được phải hét chói tai.

      Nâng dậy, đem dụng cụ trả lại cho , sau đó Nguyệt Độc Nhất tiếp tục về phía trước, Trình Trình sững sờ nhìn lúc, sau đó cẩn thận bỏ dụng cụ vào túi đeo lưng.

      Nhưng mà người đàn ông đối diện tỏ ra vui, ta chắc là mất hứng, bởi vì bị động tác đẹp trai kia làm tổn thất, động tác của Nguyệt Độc Nhất quá mạnh, làm đổ ly nước ở bàn vào ta, tất cả văng vào đôi giày da hạng sang.Đừng lòng ghen tỵ của phụ nữ làm người sợ, đàn ông ghen tỵ càng làm người khác thể tưởng tượng nổi, huống chi ta là người tự cao, vậy mà người đàn ông khác đột nhiên xuất , lấy nổi bật của ta, thế nào cũng nuốt trôi cơn giận này, ta đuổi theo hai ba bước đến cửa thấy Nguyệt Độc Nhất chờ xe, nhưng còn chưa đến gần (Nguyệt Độc Nhất) bị hai ba thủ hạ ngăn lại.

      Từ hướng của Trình Trình nhìn ra ngoài, người đàn ông tên Reynold kia hình như rất tức giận và cái gì đó, còn hai người đàn ông kia cũng cố ngăn cản, ta muốn đến gần người đàn ông cho hai tay vào túi quần kia, người cho dù là đứng tùy ý cũng đẹp trai làm ta giận sôi gan.Hiển nhiên là ta quá thành công, Reynold hình như cố ý muốn người đàn ông kia nhận lỗi, nhưng sau đó ão não trở lại,người khác nhìn thấy, từ góc độ của Trình Trình đúng lúc nhìn thấy, lúc Reynold cố ngăn cản người đàn ông kia lại, từ quần áo của hai người thủ hạ lộ ra khẩu súng, sau đó bọn họ lên chiếc xe Lincoln rồi mất.

      “Trình Trình, người đàn ông kia có lai lịch như thế nào?”

      “Em làm sao biết được.”

      cũng đúng, Bối Mễ nhìn xong khung cảnh náo nhiệt thuận miệng hỏi câu: “Con nuôi chị đâu rồi?”

      ra được nửa đường, Trình Trình đột nhiên dừng lại, sau đó hét ầm lên: “Nguy rồi, em quên nhà trẻ đón Trình Vũ rồi.”
      Rea: Cảm ơn tất cả mọi người ủng hộ mình ^^
      Friendangel2727, A fanghonglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3 Là bạn trai của tôi

      Khi Trình Trình và Bối Mễ vội vàng chạy tới nhà trẻ, nhìn thấy bóng dáng của Trình Vũ đâu cả, Trình Trình suốt ruột khóc: “Bối, em lại bỏ quên Trình Vũ rồi, làm sao bây giờ?”

      “Đừng khóc, Tiểu Vũ thông minh như vậy, nhất định là tự mình về nhà rồi, em đừng có gấp.”

      Trình Trình nghe điện thoại, Trình Trình nghe điện thoại……. Giọng nam đáng , mang theo bất đắc dĩ, từ di động của Trình Trình truyền tới, đó là tiếng chuông mà Trình Vũ ghi lại cho , cũng bởi vì luôn nghe điện thoại.

      Trình Trình vừa nhìn thấy dãy số nhà gọi đến, lập tức bắt máy: “Tiểu Vũ?”

      “Mẹ!” Trong điện thoại là giọng nam đáng mang theo bất đắc dĩ, đầu điện thoại bên kia chợt cắt đứt, Trình Vũ nhìn điện thoại, cúp máy.

      ngoài dự đoán của cậu, mười phút sau mẹ cậu trở về nhà, lúc đá văng cánh cửa, Trình Vũ vừa mới giải xong chương trình báo động, vừa làm xong, cậu quay đầu nhìn, còn chưa thấy cái gì, bị Trình Trình ôm vào trong lòng, Trình Vũ thấy mẹ nuôi Bối Mễ dựa vào cửa kịch liệt nôn mửa, từ nhà trẻ về nhà ít nhất cũng nửa giờ, mẹ cậu mười phút về đến nhà, nhất định là chạy xe hết tốc độ về, cậu đồng cảm nhìn mẹ nuôi, thở dài: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

      có! Người ta nào có!” Đánh chết cũng thừa nhận, thể mất thể diện trước mặt Trình Vũ được.

      “Con biết ngay là mẹ quên đón con, nhưng con muốn ở nhà trẻ nhàm chán đó chờ mẹ, nên tự mình về nhà.”

      “Mẹ đảm bảo lần sau quên nữa.”

      Lần nào mà mẹ bảo đảm. Trình Vũ liếc mắt coi thường, biết mẹ cậu còn muốn ôm cậu bao lâu, chương trình của cậu chỉ còn viết chút nữa là xong rồi.

      Trình Trình lau sạch nước mắt, ánh mắt nhìn máy tính mở của Trình Vũ để bàn lúc lâu: “Trình Vũ, phương trình con viết sai rồi, cuối cùng phải là phương trình tương đương lớn hơn.”

      sao?” Trình Vũ tránh khỏi lồng ngực Trình Trình, ngón tay mập mạp lại bắt đầu gõ bàn phím, thể nào, cậu kiểm tra ba lần rồi.

      Tìm được Trình Vũ, Trình Trình yên tâm vào phòng thí nghiệm của mình, Trình Vũ chăm chú kiểm tra chỗ sai của mình, về điểm này cậu hề nghi ngờ trí thông minh của mẹ, cho nên có ai để ý tới Bối Mễ-người dựa vào cửa ói đến u ám trời đất.

      Bối Mễ ói đến mệt lả, rồi ngửa mặt lên trời mắng to, Bối Mễ tôi còn quản chuyện xấu của mẹ con hai người nữa, tên Bối Mễ!

      Mắng cứ mắng , thế nào chứ như vậy phải là mắng.

      Ở trong phòng thí nghiệm tháng, trừ ăn cơm ngủ rửa mặt ra Trình Trình bước ra khỏi phòng thí nghiệm bước, tâm tình của Trình Trình giờ phút này cực kỳ tốt, chỉ vì nguyên nhân, hiệu suất của Trình Trình chưa từng chậm như vậy, tại sao? Cũng bởi vì điện thoại chết tiệt kia, Trình Vũ chịu nổi quấy rầy chuyển nó đến phòng thí nghiệm của , vì Trình Vũ thích yên tĩnh, khiến có tâm tư tiếp tục thí nghiệm, năm ba phút chuông điện thoại vang lên lần, chịu được phải nhận điện thoại: “Reynold tiên sinh, rốt cuộc muốn thế nào!”

      “Ha ha.” Hình như đối phương nhận ra Trình Trình tức giận, “Tôi chỉ muốn mời hôm nay ăn cơm tối.”

      “Có phải chỉ cần tôi đồng ý, gọi tới nữa?”

      “Có lẽ vậy.”

      “Được, thời gian và địa điểm?”

      “Tiểu Vũ, buổi tối con đến nhà dì Tiếu ăn, mẹ có chuyện phải ra ngoài.”

      “Vẫn là chú ấy gọi tới? Chú ấy muốn làm ba con sao?”

      Trình Trình rửa mặt, mặc quần jean và áo T shirt rồi tới cửa đổi giày: “Dĩ nhiên là .”

      “Nếu lần sau chú ấy gọi cầu hôn vào lúc mẹ làm thí nghiệm, có lẽ mẹ thỏa hiệp. Trình Trình con hy vọng mẹ kiên trì lập trường của mình.”

      “Dĩ nhiên.”

      Cửa đóng lại, Trình Vũ vui vẻ cầm điện thoại lên: “Chào thầy, mẹ con có ở nhà, thầy cho xe đến đón con , vâng, được ạ.”

      Trình Trình chạy tới nhà hàng Lan Kim theo lời Reynold , vừa bước chân vào cửa, nữ tiếp tân ra tiếp đón: “Tiểu thư, xin vui lòng cho xem thẻ thành viên của .”

      Lúc này Trình Trình mới phát người ra vào ở đây đều mang giày tây, đều là giới thượng lưu, nhìn lại mình mặc quần jean bạc màu chỗ đầu gối còn rách hai lỗ, nhìn thế nào cũng giống người có tiền. Khó trách bị người ta ngăn lại.

      “Ôi! Trình Trình.”

      Nghe được thanh quen thuộc, Trình Trình xoay người lại, nhìn thấy Reynold, ăn mặc giống hệt lần trước, thoạt nhìn giống như mặc cả bộ nhân dân tệ vào người, Reynold nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trình Trình: “Làm sao mà lại ăn mặc như vậy tới đây?”

      muốn tôi mặc thế nào nữa.” cảm thấy như vậy rất tốt, thoải mái là tốt rồi.

      “Nơi này là nhà hàng cao cấp nhất thành phố G, thấp nhất là 500 vạn mới có thể trờ thành khách VIP , người ra vào đều là giới thượng lưu, mặc như vậy làm sao có thể vào được.” Reynold tán thành nhìn Trình Trình.

      Trình Trình bĩu môi, ăn cơm đối với lãng phí thời gian rồi, còn tốn thời gian chọn trang phục làm chi, quá phiền phức: “Vậy chúng ta nơi khác ăn cơm.”

      “A, đương nhiên được, tôi đặt được chỗ ngồi tốt rồi.Tôi dẫn mua quần áo.”

      cần!”

      cho Trình Trình cơ hội phản đối, Reynold kéo Trình Trình vào shop quần áo hàng hiệu ở đối diện, Reynold chọn rất nhiều quần áo, bởi vì lần trước gặp Trình Trình cũng mặc loại đồ bình dân này, làm người phụ nữ của ta dĩ nhiên thể mộc mạc vậy được, nữ nhân viên phục vụ nhìn Trình Trình có chút khinh thường, phần lớn đều là ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, Trình Trình cũng để ý, lúc Reynold lấy ra thẻ tín dụng để trả tiền liền bị Trình Trình từ chối: “Tôi tự trả tiền được.”

      Lấy lại thẻ mà nhân viên bán hàng đưa, chồng quần áo giá ít nhất cũng phải mười mấy vạn, ta trả nổi sao, ta chờ xem kịch vui. đợi Reynold ngăn cản liền lấy thẻ của mình ra tính tiền.Lúc trở lại nữ nhân viên kia có chút dám tin, vẻ mặt hết sức kì quái: “Tiểu thư, mời kí tên.Đây là thẻ của .”

      Gói cẩn thận quần áo mới mua lại, Trình Trình viết địa chỉ: “Giup tôi đưa quần áo đến địa chỉ này, cảm ơn.”

      Mặc bộ lễ phục màu đen bước ra khỏi cửa tiệm cả người Trình Trình cảm thấy kì cục, nhưng thể thừa nhận ánh mắt của Reynold rất tốt, lễ phục màu đen dài đến đầu gối bó eo làm nổi bật dáng người mỹ lệ của , tóc dài được thả xuống sau lưng, nếu trước đây Trình Trình trẻ trung xinh đẹp, giờ đây lại dịu dàng đến động lòng người.

      Vào nhà hàng, gọi món ăn xong, Trình Trình nhịn được mở miệng: “Reynold tiên sinh, tôi hiểu vì sao lại muốn mời tôi ăn cơm.”

      “Trình Trình, tôi cảm thấy tôi bày tỏ rất ràng rồi, tôi theo đuổi em.”

      “Tại sao?”

      “Lại , dáng người em tồi, còn thông minh, từng đạt được rất nhiều giải thưởng khoa học lớn, cùng ra ngoài tôi cũng có mặt mũi, điểm quan trọng là em rất ngoan cường, cự tuyệt tôi nhiều lần.” Những kia đều tự lao vào ta, ta cảm thấy thú vị, trước mặt này, làm cho ta có hứng thú chinh phục.

      ra là vậy. “Reynold tiên sinh, rất xin lỗi, tôi muốn cự tuyệt , nếu biết sớm là thế này, lần đầu tiên gọi đến tôi nên tới ngay để ăn bữa cơm này, có lẽ tôi đỡ phiền toái hơn nhiều.” cảm thấy rối rắm.

      “Ha ha, bọn họ đều em có chút khó chịu, nhưng tôi cảm thấy em rất thú vị, đây phải chứng tỏ tôi bắt đầu thích em rồi sao?”

      “Reynold tiên sinh, xin lỗi tôi thể tiếp nhận ý tốt của .”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì tôi có bạn trai.” Thượng Đế tha cho tội dối, bởi vì cũng tha thứ cho Thượng đế tìm người đàn ông như vậy tới ép buộc .

      thể nào, tôi điều tra rồi, bên cạnh em hoàn toàn có đàn ông.” Reynold rất tự tin.

      đau đầu. Trình Trình nhìn thấy người đàn ông ở đối diện có chút quen mặt, đột nhiên nảy ra ý tưởng, khi người đàn ông đó ngang qua bàn của bọn họ, bèn đứng lên: “ , sao lại ở đây.”

      cười ngọt ngào nhìn về phía Reynold sững sờ: “Vừa đúng lúc giới thiệu cho , đây là bạn trai tôi, , đây là Renold.”

      Nguyệt Độc Nhất nhíu mày đẹp, tìm kiếm trong trí nhớ ấn tượng về người phụ nữ này, Thủy Bách Thiên cùng Thanh Á đứng phía sau biết nên xử lý thế nào, Thiếu chủ mở miệng chuyện,vẫn tạm thời động thủ tốt hơn.

      Nguyệt Độc Nhất cảm thấy bàn tay bắt tay đổ mồ hôi, còn gương mặt cười duyên dáng này có chút mất tự nhiên, sau đó mắt nhìn Reynold, tay ôm Trình Trình, Reynold nhìn động tác của nghĩ là chấp nhận, nên ta muốn làm mất phong độ của mình: “Xin chào, tôi là Reynold, tổng giám đốc của Lôi thị.”

      Nguyệt Độc Nhất nhìn ta đưa tay ra, tỏ ra muốn nắm lấy, ôm Trình Trình ra ngoài, Thủy Bách Thiên và Thanh Á đều rất kinh ngạc,khi thấy Thiếu chủ ôm kia , vội vã đuổi theo.

      Reynold thu cánh tay cứng ngắc về, khóe miệng kiềm chế được mà run rẩy, nhìn thấy Trình Trình bị người đàn ông kia mang lên xe, ta uống xong ly nước đá, mới đè xuống được cơn tức, kéo bừa người phục vụ: “Người đàn ông vừa kia là ai?”

      Người phục vụ cúi người lễ phép: “Xin lỗi tiên sinh, đối với tư liệu của khách VIP chúng tôi phải giữ bí mật.”

      Khách VIP, nhà hàng Lan Kim chỉ phát tổng cộng hai thẻ thành viên VIP, người đàn ông kia lại là trong số đó, rốt cuộc là có lai lịch gì!
      Friendangel2727, A fanghonglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4 Người đàn ông bá đạo

      “Lão Trần, đến Đông Cảng.” Sau khi lên xe, Thanh Á dặn dò.

      Mặc dù chiếc xe này có gian lớn hơn xe bình thường, nhưng dù sao cũng là gian kín, hai người đàn ông ngồi ở đối diện dùng ánh mắt dò xét nhìn làm cảm thấy khó xử, người đàn ông bên cạnh từ khi lên xe đến giờ câu cũng , làm cho Trình Trình có chút xấu hổ: “Việc này…… Tôi tên là Trình Trình, xin lỗi, khi nãy tôi còn cách nào khác nên mới làm như vậy….”

      Thủy Bách Thiên và Thanh Á im lặng, người đàn ông bên cạnh hình như cũng để ý tới lời , điều này làm cho Trình Trình càng cảm thấy tự nhiên, muốn ở chung với người đàn ông này thực cần có dũng khí: “Cho tôi xuống ở phía trước là được rồi, tôi tự đón xe về, cảm ơn .”

      Nguyệt Độc Nhất vẫn nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt: “Tôi có để rồi sao?”
      Cứ như vậy, ánh mắt thâm thúy nhìn Trình Trình chằm chằm, lập tức bị hút vào ánh mắt đó, tim tự chủ được mà đập nhanh hơn, né tránh theo bản năng, mông tự chủ dịch đến bên cạnh Thanh Á, muốn tránh xa người đàn ông nguy hiểm này: “Vậy muốn thế nào, giam giữ người trái phép là hành vi phạm pháp!”

      “Ha ha.” Thanh Á và Thủy Bách Thiên nhịn được cười ra tiếng. này đáng , có thể phạm pháp với Thiếu chủ.

      Trình Trình quay đầu chu miệng: “Có gì đáng cười.”

      “Lại đây.” Đối với hành động của khi rời khỏi mình lại tới ngồi gần Thanh Á, Nguyệt Độc Nhất cảm thấy vui.

      cần.”

      ấy dám cãi lại Thiếu chủ, Thanh Á và Thủy Bách Thiên thở dốc vì kinh ngạc, lần trước có dịp thấy người dám cãi lại Thiếu chủ là lúc nào, bọn họ đều mơ hồ người đó biến mất như thê nào.

      Ánh mắt của Nguyệt Độc Nhất bỗng trở nên trầm khó đoán, thanh phát ra lại thấp hơn mấy phần: “Tới đây.”

      Trình Trình có chút tình nguyện: “Tới tới, hung dữ như vậy làm gì.”

      “Tôi cần người bạn .” coi như đây là lời giải thích.

      “Vậy có liên quan gì đến tôi đâu.” Vẻ mặt Trình Trình thay đổi.

      tôi là bạn trai .” Nguyệt Độc Nhất rất nghiêm túc.

      “Đó là vì….. Đó là vì còn cách nào khác, hơn nữa tôi cũng cảm ơn rồi mà.” ta thể vô lý như vậy được.

      “Ý của lợi dụng tôi.” Nguyệt Độc Nhất rất chậm, hô hấp của Trình Trình trở nên nặng nề: “ có, hoàn toàn có.”

      “Được rồi.” Nguyệt Độc Nhất gật đầu, sau đó gối đầu đùi Trình trình rồi ngủ, Trình Trình có chút bối rối, được rồi là ý gì? Hơn nữa đây là đùi của tôi, sao lại gối đầu lên đây.

      “Này!”

      “Đừng nhúc nhích!” Nguyệt Độc Nhất cau mày.

      “Tiểu thư Trình Trình, Thiếu chủ của chúng tôi ba ngày ba đêm được ngủ rồi, để ấy nghỉ ngơi chút, được ?” Thủy Bách Thiên nâng gọng mắt kính, phía sau là ánh mắt dịu dàng, làm cho người ta đành lòng từ chối.

      Được rồi, ba ngày ba đêm ngủ nghe qua cảm thấy rất đáng thương, nhưng liên quan gì đến !

      Trình Trình cảm thấy nhàm chán nên nhìn ra cửa sổ, cảm thấy chân tê rần, đại khái là muốn cử động cái, nhưng theo bản năng lai muốn quấy rầy người nghỉ ngơi đùi mình, ta ngủ rất say, vài sợi tóc rũ xuống mặt, làm cho đường cong khuôn mặt cương nghị của nhu hòa rất nhiều, bộ dạng lúc ngủ giống hệt đứa trẻ, tự chủ vén lọn tóc vén ra phía sau tai của , đợi khi ý thức được mình làm gì, phát ra xe sớm dừng lại, Thủy Bách Thiên và Thanh Á nhìn mỉm cười, mặt nổi lên những rặng đỏ khả nghi, nhất thời biết nên gì.

      “Đến rồi sao? Sao đánh thức tôi dậy.” Nguyệt Độc Nhất đứng lên, mặc dù chỉ ngủ chút nhưng tinh thần tốt hơn rất nhiều.

      “Mới tới thôi.” Thủy Bách Thiên phân tích, “Để những người đó chờ lát cũng sao!”

      Thanh Á dĩ nhiên biết Thủy Bách Thiên là loại người bên ngoài ôn hòa lịch nhưng bên trong lại là người đen tối, dù sao ta thích bọn người Đông Nam Á này từ lâu rồi.

      Nguyệt Độc Nhất sửa lại quần áo, làm cách thong thả chậm rãi, Trình Trình nhìn vừa mắt, liền thay cài lại nút áo sơmi, vừa quay người thấy ba người đàn ông chăm chú nhìn : “Tôi thấy ta làm quá chậm….Tôi muốn làm xong sớm, về nhà sớm.”

      Cửa xe được mở ra, Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình vẫn còn tự trách mình nhiều chuyện vào Đông Cảng, Đông Cảng là khách sạn xa hoa nằm ở ngoại ô, lúc này khách sạn được bao hết, vừa bước vào sân bọn họ liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Trình Trình cảm thán bên cạnh đúng là vật phát sáng khổng lồ, Nguyệt Độc Nhất vài câu với Trình Trình, dặn tìm cái gì ăn, đừng chạỵ lung tung, ta vừa mới , Trình Trình liền buồn bực, dù sao mình cũng tới đây để đảm nhận vai trò bình hoa, vậy phải an phận làm bình hoa cho tốt, lấy vài món, đêm ăn quả có chút đói bụng, Trình Trình quan sát chung quanh rốt cuộc cũng nhận thấy những người phụ nữ xung quanh mình quá thân thiện, mấy trăm đôi mắt như sói như hổ nhìn chằm chằm vào , Trình Trình ăn có khẩu vị, vội vàng để đĩa xuống, xoay người vào toilet.

      rửa mặt sơ qua, cột mái tóc dài lại, trong lòng nguyền rủa người đàn ông bá đạo đó mười bảy mười tám lần, rốt cuộc thoải mái hơn rất nhiều, bước ra khỏi toilet, muốn quay lại phòng ăn đó nữa, nên tùy ý ra ngoài lát, cố ý muốn nghe lén, chỉ là ngờ lại nghe được.

      “Nguyệt thiếu, giữ đống hàng kia của tôi, lại cho tôi và các em đường sống sao, nhớ năm đó ở Đông Nam Á, ai cũng nể mặt tôi, cho dù là giáo sư cũng phải cho Toàn Đông tôi vài phần làm ăn.” Người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn mở to hai mắt nhìn .

      Thủy Bách Thiên nhíu mày, khóe miệng mang theo nụ cười: “Đông gia, giáo sư để ý tới đời từ lâu rồi, tại mọi chuyện đều do Nguyệt thiếu chủ quản lý.”

      Ý tứ của Thủy Bách Thiên rất ràng, gọi ông tiếng Đông gia coi như nể mặt ông lắm rồi, đừng hếch mũi lên mặt.

      Nguyệt Độc Nhất ngồi ở ngay phía trước, bắt chéo hai chân có chút để ý: “Tôi rồi, người nào mua hàng của Tạ Tư Lệ, chính là gây khó dễ cho Nguyệt Độc Nhất tôi, có bao nhiêu tôi trả lại ông bấy nhiêu.”

      “Số hàng kia ít nhất cũng vài triệu, tôi làm sao biết mượn danh nghĩa đó nuốt hàng của chúng tôi!”

      im lặng làm cho Trình Trình dám thở mạnh, sau đó thấy Nguyệt Độc Nhất chậm rãi đứng dậy,còn kia là nét mặt lạnh nhạt: “Nếu Đông gia nghĩ vậy, xem như Tháng Độc Nhất tôi nuốt hàng của ông.”

      Sau đó hai mươi mấy họng súng nhắm thẳng vào Nguyệt Độc Nhất, trong tình cảnh này Trình Trình phải dùng tay che miệng mới kêu ra tiếng. Toàn Đông cầm tay cái điều khiển TV: “Tao nhấn cái, căn phòng kia là phòng kín ai biết hôm nay xảy ra chuyện gì.Nếu mày kiên trì giao hàng ra, cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây.”

      Tiếng vừa dứt, cửa điện tử trước mặt Trình Trình liền đóng lại, nghe được thanh gì bên trong, muốn rời khỏi đây, nhưng người ta giúp , thể cứ thế mà được, cánh cửa kia hết sức chắc chắn, có mật mã thể mở ra được, gấp gáp mở máy tính trong túi xách ra, nhanh chóng tìm cách giải mật mã cửa, nghe được tình huống bên trong, cảm thấy rất lo lắng, sợ trễ giây có người gặp nguy hiểm, con số màn hình nhảy liên tục, ngón trỏ thon dài ngừng gõ bàn phím, chỉ ba mươi giây sau nghe “Đin” tiếng, Trình Trình biết giải mật mã này như thế nào, suy nghĩ tình huống trước mắt chút, mình chống lại đông người như vậy, cứ như vậy mà chạy vào, nhất định bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ, chợt nhìn thấy trong túi xách có ống thủy tinh chứa vi khuẩn thí nghiệm thất bại, hạ quyết tâm, vừa vào tới cửa liền đem ống thủy tinh ném vào bên trong.

      “Xoảng!”, sau đó khói trắng bốc lên rất nhiều, thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy làm cho tất cả mọi người luống cuống tay chân, Nguyệt Độc Nhất liền nhân cơ hội đó đánh rớt súng của Toàn Đông, sau đó nhặt súng lên bắn liền hai phát, Thủy Bách Thiên và Thanh Á cũng thua kém, lấy ra hai khẩu súng giấu trong người, yểm trợ cho Nguyệt Độc nhất và cùng chạy về phía cửa, lúc bọn người kia còn ngập trong màn sương khói màu trắng Nguyệt Độc Nhất ôm Trình Trình rớt lại phía sau ra ngoài, che lại mắt và tai của , che chở cho rời khỏi Đông Cảng, lão Trần chờ ở ngoài xe từ sớm, vừa lên xe, sắc mặt của Nguyệt Độc Nhất hết sức khó coi: “Thông báo cho Huyền Dịch xử lý , được để chừa mống!”

      “Dạ!” Thanh Á hả hê .

      Giờ Nguyệt Độc Nhất mới rảnh rỗi để quan tâm đến trong ngực: “Dọa sợ sao?”

      Trình Trình nuốt nước miếng, sợ là gạt người: “ chút.”

      Nguyệt Độc Nhất gật đầu, sau đó liền quay đầu , nhìn Trình Trình nữa, Trình Trình liếc , cũng an ủi người ta nữa, cứu mạng ta mà câu cảm ơn của ta cũng có, bèn xoay người nhìn bên ngoài cửa sổ: “Phô mai Nhất Phẩm Duyên, nhưng nhiều người xếp hàng quá.” sờ sờ cái bụng kêu vang của mình, vẫn là về nhà ăn mì ăn liền thôi.

      “Đói bụng sao? thích ăn phô mai à?”

      “Đương nhiên, nhưng lâu lắm rồi tôi chưa có dịp ăn.” Mục đích ra ngoài của ràng là ăn cơm tối, lãng phí của nhiều thời gian như vậy, nhưng chút cũng chưa được ăn.

      Nguyệt Độc Nhất nhìn Thanh Á, Thanh Á ngầm hiểu liền xuống xe: “Cho tôi hộp phô mai.”

      “Cái người này sao lại chen ngang!” Người xếp hàng đều chỉ trích ta, có số , vừa nhìn thấy trai đẹp, nên cũng thông cảm cho ta, đàn ông lại như thế, phần lớn là mua cho bạn hoặc cho con của họ, vì xếp hàng nên hơi khó chịu, còn gặp phải người chen ngang.

      Thanh Á để ý nhiều lắm, lấy ra xấp tiền: “Nhiêu đây đủ cho các người buôn bán mấy ngày rồi, tôi chỉ muốn hộp phô mai.”

      Ông chủ Nhất Phẩm Duyên vừa nhìn thấy xấp tiền dày như vậy, cái gì mà nguyên tắc với nguyên tắc, nguyên tắc chính là tiền ở trước mặt mà lấy là thằng ngu, cười hì hì nhận tiền , đưa hộp phô mai ra bằng hai tay.

      Nhận lấy phô mai, Trình Trình bắt đầu cảm thấy người đàn ông này cũng tồi, về đến nhà, liền xuống xe, vẫy tay, hẹn gặp lại.

      Trình Trình thở hơi, đẩy cửa ra, thấy Trình Vũ ngoan ngoãn ngủ rồi, hôn lên trán cậu cái, bước vào phòng thí nghiệm, vẫn là phòng thí nghiệm của mình là tốt nhất, nhớ lại chuyện ngày hôm nay, nghĩ tới người đàn ông đó, giống như giấc mơ vậy. Vậy mà đây chỉ là khởi đầu.
      Rea: Trong quá trình edit mình nhầm lẫn ở chương 1. Mọi người còn nhớ nhân vật "thầy giáo" . Lúc đầu mình đọc hiểu là "Gíao sư" là thầy giáo ở trường Trình Vũ nên mới để là "". Tiếp tục đọc mới biết là "Giaó sư" là người ở trong khu kiến trúc xa hoa đó(đoạn cuối chương 1) và khoảng bốn mươi mấy tuổi.Vì mình vừa đọc vừa làm nên mới có sơ sót.Rất xin lỗi các bạn T.T
      Friendangel2727, A fanghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :