1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bà xã triệu đô, mua 1 tặng 1 - An Tri Hiểu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]


      BÀ XÃ TRIỆU ĐÔ, MUA 1 TẶNG 1

      Tác giả: An Tri Hiểu (Thái Nha Nhi)

      Dịch giả: Hoàng Minh

      Nhà xuất bản Văn Học NewstarVN

      Typer: Chuongnhobe

      Giới thiệu:

      Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Sâm. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cảm. Trong lần tình cờ, Diệp Sâm biết được Ninh Ninh chính là con trai của mình. Lúc này, hai nhà Diệp – Dương xảy ra tranh chấp lớn. Vì con trai, Diệp Sâm đưa ra đề nghị kết hôn thử với Trình An Nhã, bắt đầu cuộc sống chung giữa hai người. ngờ đến khi Diệp Sâm và Trình An Nhã nhau sâu đậm phát ra hai người là em họ. Louis đến thành phố A, tình cờ phát ra Trình Nhã An giống hệt người vợ quá cố của mình. ta xen vào cuộc tranh chấp giữa hai nhà Diệp – Dương. Nhưng đến khi thấy Trình An Nhã bị thương trước mặt mình, Louis bỗng chốc tỉnh ngộ. Trong đại hội cổ đông của tập đoàn quốc tế MBS ta bất ngờ quay mũi giáo về phía nhà họ Diệp, Diệp lão gia thất thế, MBS đổi tên thành tập đoàn quốc tế An Ninh…. đường thử áo cưới, Diệp Sâm nhớ lại câu truyện của bảy năm về trước, hóa ra khi đóa từ cái nhìn đầu tiên.​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1: - BỊ CON TRAI BÁN ĐỨNG

      phần 1.1

      Tại sân bay thành phố A.

      cặp mẹ con thu hút mọi ánh nhìn của người qua kẻ lại.

      Người mẹ trẻ có vẻ đẹp thanh khiết, đôi mắt sáng lấp lánh quyến rũ, khi nhìn, thoáng lướt qua ánh kiều diễm, vẻ đẹp làm lay động lòng người. dắt theo bé trai trắng trẻo khôi ngô, có nụ cười rất ư tao nhã. Hai mẹ con trở thành bức họa rực rỡ nổi bật ở sân bay.

      “Con , cảm giác về quê hương thế nào?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi con trai.

      “Ánh nắng rạng rỡ.” Cậu bé trả lời.

      quen với bầu trời Luân Đôn ảm đạm sương mù, ai cũng cảm thấy thành phố A chan hòa ánh nắng. Khi máy bay sắp hạ cánh, còn có thể nhìn thấy những tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ.

      Lý Vân đứng chờ ở lối ra, nhìn thấy hai mẹ con Trình An Nhã liền vui mừng vẫy tay tới tấp, chạy đến ôm chầm lấy Ninh Ninh thơm lấy thơm để, miệng ngớt gọi “Cục cưng”.

      Lý Vân là bạn chí thân của Trình An Nhã, khi còn ở hai người học cùng trường phổ thông, cùng trường đại học nên tình cảm vô cùng khăng khít, Ninh Ninh từ lúc sinh ra đến giờ đều do hai người họ chăm sóc, nuôi nấng.

      “An Nhã này, mới hai tháng gặp, cậu chăm sóc thế nào mà cục cưng của tớ gầy tong teo thế này?” Lý Vân véo má Ninh Ninh, xót xa tố cáo.

      Trình Nhã An băn khoăn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của con trai, bối rối. cảm thấy cậu bé mập ra nhiều. Con này gu thẩm mỹ gì biết?

      “Vậy cậu mời cơm , liệu mà chăm lo cho cục cưng của chúng ta béo tốt trở lại!”

      “Tất nhiên rồi!” Lý Vân hào phóng vỗ ngực : “Đồ hám tài nhà cậu, hôm nay tớ
      mời mẹ con cậu đến Cúc Phong Các.”

      “Có thế chứ!” Trình Nhã An nhoẻn cười.

      “Dì Vân, dì lại bị Mami gạt rồi.”

      “Dì quen rồi, cũng tại kết bạn thiếu thận trọng đây mà.” Lý Vân bất lực thở dài, véo vào má Ninh Ninh: “Nể mặt con, dì đành chấp nhận vậy.”

      Ninh Ninh cũng nhoẻn cười.

      Nụ cười của hai mẹ con như đúc từ khuôn.

      Ở góc khác của sân bay, ông lão nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ, như có điều gì nghĩ ngợi.

      “Lão gia, ngài nhìn gì thế?” Trần Đức, quản gia nhà họ Diệp hỏi.

      “Đứa bé vừa nãy, có nhìn thấy ?” Giọng Diệp lão gia khẽ run, Trần Đức nhìn theo ánh mắt của Diệp lão gia, chỉ thấy bóng dáng bé của Ninh Ninh.

      “Có vấn đề gì ạ?” Trần Đức băn khoăn hỏi.

      Dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng đứa bé đó rất giống Diệp Sâm…

      Khuôn mặt đó, dù còn rất non nớt, nhưng giống nhau vô cùng, Diệp lão như nhìn thấy lại dáng vẻ của Diệp Sâm năm nào khi lần đầu gặp .

      Sắc mặt Diệp lão rất đau khổ, ông lắc đầu : “ sao, chắc ta nhìn nhầm, thôi!”

      “Vâng!”

      Trình An Nhã đẩy xe hành lý cùng Lý Vân cười rộn rã rời khỏi sân bay, đôi lúc xen lẫn vào là giọng trong trẻo của Ninh Ninh. người đàn ông lướt qua họ.
      ai phát ra.

      Nếu có ai đó để ý nhận ra người đàn ông đó và Ninh Ninh có khuôn mặt giống nhau đến 80%.



      Trình An Nhã về nước được hai tuần, mọi việc đều rất thuận lợi.
      Lý Vân thuê cho hai mẹ con căn hộ ngay cạnh trường học của Ninh Ninh, bộ mười phút là tới. Khu vực này giao thông thuận tiện, cơ sở vật chất đầy đủ, gian lại yên tĩnh, Trình An Nhã rất hài lòng.

      Sau khi sắp xếp chỗ ở xong, Trình An Nhã dẫn Ninh Ninh đến gặp ông Trình.
      Trình Nhã An mồ côi mẹ từ , hai ba con dựa vào nhau mà sống, sau này ông Trình bước nữa với mẹ kế Cao Mỹ, bà ta còn có cả con riêng, Trình An Nhã và hai mẹ con mẹ kế cũng được hòa hợp cho lắm.

      Trình An Nhã bề ngoài xinh đẹp thanh khiết, nhưng lòng dạ cực kỳ đen tối, vậy nên tất nhiên là có chuyện dì ghẻ độc ác ngược đãi con chồng xảy ra.

      rất hiếu thuận, biết ba mình ngày ngày bận rộn làm ăn nên những việc ở nhà muốn ba phải bận tâm, chuyện to hóa , chuyện hóa , ngày tháng cũng trôi qua bình yên.

      Bảy năm trước, Trình An Nhã theo dì út Cố Mỹ Linh sang du học. Cũng đúng năm đó dì út làm ăn sa sút, phải tuyên bố phá sản, Trình An Nhã lại phát mình có thai. Những năm tháng đó, vừa bận rộn với việc học hành vừa phải làm thêm kiếm tiền nuôi nấng Ninh Ninh, bận tối tăm mặt mũi, có thời gian về nước, chỉ đều đặn gọi điện về trò chuyện cùng ông Trình.

      Cuộc sống ở đất nước tư bản dễ dàng gì.

      Lâm Lệ, con riêng của mẹ kế xuất giá, nghe đâu lấy được chồng giàu sang, Cao Mỹ trong lòng hoan hỉ, khi nhìn thấy Trình An Nhã dẫn Ninh Ninh về, bà ta châm chọc chế
      giễu mấy câu rồi ngoảy mông tìm người đánh mạt chược.

      Trình An Nhã nghĩ thầm, đúng là ô nhiễm tạp , sao sớm hơn , hại mình mất đến mười phút nghe những lời chẳng đâu vào đâu.

      “An Nhã, con đừng để bụng lời của bà ấy.” Ông Trình tính tình ôn hòa, Trình An Nhã từ đến lớn chưa từng thấy ba nổi giận bao giờ, đúng là người cha mẫu mực.

      Ninh Ninh lần đầu được gặp ông ngoại, cậu bé vô cùng lễ phép. Hai mẹ con bình thường thế nào cũng sao nhưng trước mặt người khác, Ninh Ninh chính là quyển sách lễ nghi quốc tế biết .

      Ông Trình gặp cháu vui mừng rạng rỡ, Trình An Nhã đứng bên cạnh trò chuyện với ba.

      Tranh thủ lúc Ninh Ninh vệ sinh, ông Trình kéo tay Trình An Nhã hỏi: “ Nhã, ba của Ninh Ninh là ai? Nó cũng được bảy tuổi rồi, con cũng nên cho ba biết chứ!”

      “Ba… thực ra ba của Ninh Ninh…” Trình An Nhã ngập ngừng muốn nhưng lại thôi, khả năng người này xuất chỉ là phù du: “Ba đừng lo, con nuôi dạy Ninh Ninh tốt.”

      “Nhưng mà…” ông Trình còn muốn gì nữa nhưng Ninh Ninh quay lại nên ông đành thôi, “con ấy à…”

      Trình An Nhã cười cho qua chuyện.

      đưa con trai chơi quanh thành phố suốt tuần rồi mới bắt đầu tìm việc, vừa hay Dương Triết Khôn, người bạn học khóa cần tìm thư ký, hứa với ta suy nghĩ thêm mấy ngày.

      Chưa đợi suy nghĩ kỹ, Lý Vân ném thẳng cho quả bom.

      “Thư ký chính tập đoàn quốc tế MBS?” ngây người ra mất lúc rồi mới hồi tỉnh lại, nổi đóa lên đập bàn quát: “Cậu trúng gió rồi à, sao lại nộp hồ sơ của tớ vào MBS, aaaaa, tớ phải giết cậu…”

      “Này cậu, khó khăn lắm tớ mới năn nỉ Lợi Lợi đỡ cho cậu, cậu còn vừa ý hả, lương tháng đến bảy vạn tệ kìa, nếu được tớ ứng tuyển rồi, còn đến lượt cậu sao? Vả lại, cục cưng Ninh Ninh cậu đồng ý rồi, tớ mới chuyển hồ sơ của cậu cho Lợi Lợi chứ, thội tớ kệ đấy, tóm lại là mọi việc xong xuôi rồi, thứ hai cậu đến thẳng căn phòng chủ tịch tập đoàn MBS ở tầng 32 nhận việc, nghe chưa? Tớ bận rồi, cúp máy đây, tối tiếp.”

      Bảy vạn tệ?

      bên mắt của Trình An Nhã lóe lên màu hồng phấn

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Phần 1.2

      Nghĩ đến chuyện sau này phải làm việc chung với loại đàn ông như vậy, liền nhớ đến năm đày đọa bên trước đây, Trình An Nhã đập bàn than thở, ngày tháng này thể sống nổi rồi.

      Thứ hai.

      Ninh Ninh dậy từ rất sớm, nở nụ cười rất tao nhã, nhự nhàng gõ cửa phòng An Nhã: “Mami, dậy thôi nào, hôm nay mami phải làm đó!”

      “Biết rồi, biết rồi….” Trình An Nhã mơ màng trả lời.

      Ninh Ninh cười tươi, đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề, sau đó vào bếp, rửa nồi, bật bếp, tráng trứng, chuẩn bị hai suất ăn dinh dưỡng cách thành thạo, bánh Sandwich thơm lừng ra lò, thằng bé lại tranh thủ hâm lại sữa cho nóng.

      lúc sau, Ninh Ninh mở cửa bước vào, thân hình bé nhảy lên giường, chân đá bay Trình An Nhã xuống đất.

      Rầm…

      “Ái, đau quá…”

      Ninh Ninh ung dung nhảy xuống giường, đoái hoài đến ánh mắt ai oán của mẹ, hứng nước, bóp kem đánh răng, mỉm cười bày ra tư thế mời vào.

      “Mami, MBS rất nghiêm, mami mà đến muộn mất việc là cái chắc, lúc đó hai mẹ con ta chỉ có nước húp cháo thôi.” Trình An Nhã muốn khóc mà có nước mắt.

      “Ninh Ninh, mẹ hận con… á á á…” Trình An Nhã hét lên, vô cùng ai oán lết vào phòng tắm. Ninh Ninh giúp gấp chăn, chọn trang phục làm hôm nay, xếp gọn ghẽ giường.

      Trình An Nhã bước ra, thay quần áo, trang điểm , búi tóc gọn gàng.

      Khi ra khỏi phòng, Ninh Ninh chuẩn bị cặp sách xong, ngồi ăn sáng. “Chào buổi sáng, mami, mami mau ăn sáng , chúng ta cùng ra ngoài.”

      Trình An Nhã ai oán gặm bánh mì, thông thường mà , buổi sáng chẳng phải là mẹ phục vụ con trai hay sao? Tại sao ở đây lại đổi thành con trai phục vụ mẹ chứ?

      Con trai thiên tài, đến việc của ô sin cũng làm xuất sắc như vậy, cuộc đời có hi vọng rồi.

      “Ninh Ninh, mami có lỗi với con.”

      Ninh Ninh đĩnh đạc gật đầu, biểu thị biết rồi, hết sức tao nhã giục An Nhã ăn sáng, mami quý của cậu cái gì cũng tốt, chỉ có ham ngủ và biết làm việc nhà thôi, tội nghiệp cậu, tuổi còn tay làm việc nhà cừ khôi, nấu nướng cũng rất cừ.

      “Ninh Ninh, sau này được lấy vợ, phải nuôi mami cả đời, có biết ?”

      “Được!”

      ngoan quá . Con dâu tương lai, biến sang bên thôi, có cậu con trai cực phẩm như vậy, nuôi có dễ dàng gì? Làm sao có thể cứ thế mà cho người khác cướp mất, An Nhã bây giờ có thể hiểu cái gọi là quan hệ mẹ chồng nàng dâu vô cùng vi tế là vì sao rồi.

      Tòa nhà làm việc của MBS tọa lạc ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất, cao tận mây xanh, hùng vĩ tráng lệ, khí thế bất phàm.

      An Nhã thở hơi dài.

      Cố lên, Trình An Nhã.

      Vì tiền, fighting!

      Thế nhưng, hùng tâm đấu chí của nhanh chóng gặp đả kích lớn chưa từng có.

      “Chủ tịch, Trình đến rồi!” Thư ký chính chuẩn bị nghỉ phép cung kính thông báo.

      “Vào !” Giọng trầm thấp êm tai vọng đến, tim Trình An Nhã đập mạnh, giọng này nghe có chút quen quen, nghe nhầm rồi, nghe nhầm rồi…

      Đẩy cửa bước vào, Trình An Nhã… hóa đá rồi.

      Thế giới này, lần thứ hai huyền ảo rồi.

      Trình tiểu thư tin chắc và thành phố A thủy thổ hợp.

      “Là ?”

      Thời gian ngưng đọng rồi.

      Gương mặt tuấn của Diệp Sâm thâm trầm nhìn ra cảm xúc gì, nhìn thế nào cũng thấy rất trẻ, cùng lắm hơn hai mươi chút, nước da trắng mịn, dáng vẻ thanh tân, đôi mắt sáng ngời lấp lánh tràn ngập màu sắc.

      Để xác định năng lực của , ah đặc biệt gọi điện cho Kroos, Kroos hay tin Trình An Nhã gia nhập tập đoàn quốc tế MBS, gào khóc thảm thiết, đòi Diệp Sâm bồi thường tổn thất cho ta, bởi vì dưới huấn luyện biến của ta mới đào tạo ra được nhân tài như vậy, lại tặng cho Diệp Sâm, Kroos như đứt từng khúc ruột.

      Điều này chứng tỏ năng lực của Trình An Nhã đích thực đứng hàng đầu.

      Nha đầu này còn là nhân vật đứng đầu trong giới thư ký ở Luân Đôn, đúng là khó tin.

      Non đến mức cắn miếng cũng sợ buốt răng.

      Trình An Nhã khóc thầm trong lòng, thầm oán trách bảy năm về trước trẻ tuổi vô tri.
      Cho dù bảy năm trước, Diệp tam thiếu có sức áp bức và lạnh lùng như bây giờ, cũng nên có mắt tròng, coi ta là trai bao, lại còn ném cho ta 100 tệ tiền bán thân.



      Trình An Nhã, mi đúng là đồ ngốc.

      Diệp tam thiếu gia nếu như nhớ lại lúc đó, lại biết giấu ta sinh ra Ninh Ninh, chắc chắn thể gánh hết tội được, chết đất chôn thây.

      Bây giờ nếu nhầm phòng liệu có kịp nữa .

      Vẻ mặt

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Trình tiểu thư VD Diệp tam thiếu.

      Phần 2.1

      Sau bảy năm, Trình An Nhã tuyệt đối hề nghĩ đến gặp lại Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh.

      “An Nhã, sao em lại ở đây?” Nhìn thấy An Nhã, Vương Nhuệ ngạc nhiên rú lên, Trần Doanh Doanh bên cạnh sau phút kinh ngạc là đố kỵ, trong ánh mắt thoáng qua tia độc ác.

      “Vương thiếu gia, tôi là thư ký của chủ tịch Diệp.” Trình An Nhã mỉm cười.

      ngờ lại gặp em ở đây”, Vương Nhuệ vui sướng lao đến nắm chặt bàn tay Trình An Nhã, trong đáy mắt loang loáng các phép toán. Doanh nghiệp của Vương thị được giải cứu rồi, đây là cơ hội của ta, ta nhất định phải tóm lấy mới được.

      “Em có nhớ , sáu năm qua, nhớ em chết được, cứ thăm dò tin tức của em mãi, em đâu thế hả?”

      Trình An Nhã khẽ cúi mắt xuống, nhìn đôi tay Vương Nhuệ nắm chặt tay mình, bọn họ thân thiết đến thế sao?

      Còn nữa, vị huynh đệ này, hớ to rồi.

      Là bảy năm, phải sáu năm, ok?

      Phiền trước khi đóng kịch tập dượt chút có được , như vậy rất dễ bị bắt bài đó?

      Chết tiệt!

      ta nghĩ ta là ai? biết Vương Nhuệ hôm nay đến đây, ra, còn nhớ mặt của Vương Nhuệ nữa, vừa nãy gặp mới nhớ ra, vị huynh đệ này trong trí nhớ của , tồn tại cảm quá yếu.

      “Vương thiếu gia, chủ tịch chờ bên trong.” Trình An Nhã giữ nguyên tư thái tuyệt vời nhất của thư ký.

      “Thư ký gì chứ, e rằng là bạn giường thôi.” Trần Doanh Doanh nó như xóc óc, dù sao Diệp Sâm ở ngoài cũng nổi tiếng đào hoa rồi, thỏ ăn cỏ gần hang là chuyện bình thường. Khi còn học đại học, Trần Doanh Doanh cực kỳ thích An Nhã, vì muốn tiếp cận Vương Nhuệ mới giả vờ thân cận với , trở thành bạn thân của , chớp cơ hội cướp Vương Nhuệ, nhưng ta hề cảm thấy áy náy chút nào, nàng này chuyên dựa vào gương mặt ngây thơ vô tội đánh lừa người khác.

      “Chỉ cần phải là vợ chồng, nam nữ quan hệ trắng ra trắng, đen ra đen đều có thể gọi là bạn giường được. Trần, ngày thay mấy chiếc giường vậy?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, châm chọc á, ai mà biết chứ, bản nương chỉ mở miệng là có thể làm cho nhà cứng họng.

      “Trình An Nhã …” Trần Doanh Doanh giận tái mặt.

      “Các người làm gì vậy?” giọng lạnh lùng kèm theo luồng nộ hỏa bay đến, cả tầng lầu dường như đóng băng. Ánh mắt Diệp Sâm lướt qua tay Vương Nhuệ nắm chặt tay Trình An Nhã, khẽ nhíu lại, ánh mắt băng giá sầm xuống, An Nhã nhanh chóng giật tay ra khỏi tay của Vương Nhuệ, đứng yên lặng bên.

      Mấy thư ký run lập cập, sắc mặt của chủ tịch quả là cực kỳ đáng sợ.

      Trần Doanh Doanh vừa nhìn thấy Diệp Sâm, hai mắt phát ra tia sáng xanh, giống như sói hoang đói lâu ngày nhìn thấy miếng mồi béo bở vậy, lập tức phô ra những gì đẹp nhất của mình, ánh mắt lấp lánh như tơ.

      “Vương thiếu gia, nếu như ta đến đây để trêu ghẹo thư ký của tôi, xin mời về, còn , Trình An Nhã, trong giờ làm việc đề nghị chuyên nghiệp cho.” Diệp Sâm sầm mặt bước vào văn phòng chủ tịch.

      Trình An Nhã mỉm cười, ừ chuyên nghiệp, chuyên nghiệp, mới là người chuyên nghiệp.

      Trần Doanh Doanh liếc nhìn Trình An Nhã vừa bị mắng cách chế nhạo, vênh váo sải bước vào văn phòng của chủ tịch.

      nàng nhạt nhẽo.

      Nếu Diệp Sâm mà thích loại con này, vô cùng hoài nghi con mắt thẩm mỹ của ta.

      Sau khi pha xong ba cốc cà phê, An Nhã đưa vào văn phòng, định ra, ánh mắt
      Diệp Sâm hơi sầm lại, lạnh lùng : “ Trình, đứng đây nghe.”

      Điều 1 quy tắc của thư ký hoàn hỏa, được phép nghi ngờ mệnh lệnh của cấp .

      “Vâng.” Dù hiểu dụng ý của ta, nhưng vẫn rất yên lặng đứng sang bên, gã đàn ông này lạnh lùng vô tình, sâu xa khó đoán, với chút đạo hạnh của , cứ ngoan ngoãn nghe lời là hơn, tránh tai bay vạ gió.

      Diệp Sâm muốn Trình An Nhã ở lại làm gì?

      Vương Nhuệ nhất thời đoán ra quan hệ giữa bọn họ, Diệp Sâm sâu xa khó lường như vậy, phải ai cũng có thể nhìn thấu. An Nhã lại là người “liệt mặt”, lúc nào cũng mang chiếc mặt nạ mỉm cười ngọt ngào, ta cũng thể đoán được.

      Trần Doanh Doanh vốn dĩ liếc mắt đứa tình với Diệp Sâm, kỳ vọng Diệp Sâm chú ý đến mình, thấy Trình An Nhã bị giữ ở lại, ta vô cùng ghe ghét đố kỵ. Con chết tiệt, lúc nào cũng làm hỏng việc tốt của ta.

      Trình An Nhã vừa nhìn thấy ánh mắt ghen ghét của Trần Doanh Doanh liền biết ngay ta nghĩ gì, khẽ cười thầm, bà chị này nhanh nhanh siêu thị mua lấy cái giường, tắm rửa rồi ngủ thôi, nằm mơ còn nhanh hơn chút.

      Doanh nghiệp Vương thị là doanh nghiệp sản xuất đồ dùng hàng ngày có tên tuổi lâu đời trong thành phố A, quy mô . Năm vừa rồi, do ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, doanh nghiệp Vương thị chịu tổn thất nghiêm trọng, Vương Nhuệ thị trường cổ phiếu thua lỗ ít, tiền vốn của công ty xoay chuyển đủ, chỉ có thể cầu cứu MBS hi vọng cứu vớt vượt qua cơn bão táp.

      “Chủ tịch, chúng tôi có lượng công xưởng lớn và ổn định, cũng có những khách hàng trung thành, gian phát triển của doanh nghiệp rất lớn, Vương thị chỉ là tạm thời xoay chuyển được tiền vốn, chỉ cần chủ tịch đầu tư, tôi tin rằng, nhất định có thể đưa Vương thị vận hành bình thường trở lại, đối với , đây là chuyện vô cùng dễ dàng, cũng chẳng có tổn thất gì, đúng ?” Vương Nhuệ nịnh nọt thuyết phục Diệp Sâm.

      Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Sâm nhìn là cảm xúc gì, vừa xem thành tích trong năm và quy hoạch năm sau của Vương Thị, ngón tay mảnh và dài chậm rãi gõ phách bàn, thanh rất có quy luật gõ khiến cho quả tim của Vương Nhuệ đập thình thịch. Vương Nhuệ nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng nhìn Diệp Sâm.

      câu của ta có thể quyết định sống còn của Vương thị.

      “Chủ tịch, suy nghĩ thêm mà, Vương thị trong lĩnh vực

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Phần 2.2

      Đáng ghét, từng gặp những kẻ mặt dày mày dạn, chưa từng thấy ai mặt dày mày dạn như vậy.

      Làm người đừng có đê tiện như vậy, cẩn thận bị sét đánh tan thây!

      vừa định xông vào, Diệp tam thiếu lại bưng hộp cơm từ trong phòng chủ tịch lướt ra, tiện tay ném cho vật màu đỏ đó. Trình An Nhã bắt lấy theo phản xạ.

      hộp mỳ ăn liền thịt bò.

      Làm quảng cáo chăng?

      Diệp biến thái, giàu có như vậy, tại sao lại ăn món mỳ ăn liền rẻ tiền này chứ? Ít nhất cũng phải chuẩn bị tim gấu gan báo gì đó chứ, như vậy mới xứng tầm giá trị đại gia của mà.

      Trình, ăn mỳ .” Diệp tam thiếu đỏ mặt, thở hắt, rất điềm đạm, nghe cái giọng đó, Trình An Nhã chỉ hận thể xông lên chém ta hai nhát.

      Thần sắc đó như muốn với , hộp mỳ ăn liền này là thưởng cho vậy.

      “Chủ tịch, cướp hộp cơm của tôi.”

      thư ký đúng nghĩa là phải biết lo cho cái dạ dày của cấp .” Diệp tam thiếu rất trịnh trọng, tiếp tục tấn công chiếc cánh gà thứ hai, khiến cho Trình An Nhã thèm đến ứa nước miếng.

      cấp bình thường bao giờ cướp cơm hộp của cấp dưới.” Trình An Nhã cười rất ngọt, nhưng trong lòng lại muốn biến thành thủy thủ Popeye quật ta cái ngã lộn nhào xuống đất.

      Ý tại ngôn ngoại, bình thường.

      “Ơ, biết tôi bình thường à?” Diệp tam thiếu rất thản nhiên phản pháo, lông mày khẽ nhướn, khóe miệng nhếch nụ cười quỷ quyệt, “Tôi có lịch sử bệnh thần kinh, có cần cho xem để chứng thực ?”

      Trình An Nhã bị Diệp tam thiếu mặt dày làm cho tức nghẹn họng.

      Chết tiệt, thế nào cũng có ngày tôi giẫm chết .

      Tình thế bắt buộc, thể cúi đầu, Trình An Nhã quay người bỏ , pha mỳ pha mỳ, cũng chẳng phải là chưa ăn mỳ ăn liền bao giờ.

      Trình, xem ngày sản xuất , có lẽ chưa hết hạn đâu.”

      Bước chân Trình An Nhã hơi chững lại, chết tiệt, tên lòng dạ đen tối này chắc chắn là cố ý, cố ý đây mà.

      Nếu có ngày lỡ tay giết người, tuyệt đối là vì kẻ đó đáng chết, quan tòa nên phán tội .

      Trình An Nhã cầm hộp mỳ trong tay, cố gắng thản nhiên bước .

      Diệp Sâm hề cảm thấy áy náy, hộp cơm ăn rất ngon lành, rất no, rất hài lòng, rất lâu rồi chưa được ăn món ăn gia đình ngon như vậy.

      Bao lâu rồi nhỉ?

      Lâu đến mức còn nhớ nữa.

      Chiều nay, Diệp Sâm tâm trạng mưa nắng thất thường, ngũ quan qnh tuấn u đến mức sắp đổ mưa, nếu như Diệp Sâm bình thường tao nhã lạnh lùng, vậy hôm nay Diệp Sâm thâm trầm băng giá.

      Trình An Nhã vô duyên vô cớ bị ta mắng cho mấy trận, cả phòng thư ký, khí lạnh như đóng băng, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, bị ta gọi vào y như rằng đều bị giáo huấn cho trận.

      Tâm trạng của Diệp Sâm rất bức bối, Trình An Nhã có thể thấy .

      Sắp hết giờ, Diệp Sâm sai Trình An Nhã pha cốc cà phê, khi bưng vào, Diệp Sâm đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, thân hình cao lớn mảnh khảnh có thứ uy nghiêm gây áp lực rất lớn.

      vào hoàng hôn, ánh mặt trời rất ấm, cả văn phòng đều tràn ngập làn khí ấm áp.

      Trình An Nhã nhàng đặt cốc cà phê xuống, nhắc ta tiếng.

      Trình, rời hết lịch tối nay của tôi lại.” Diệp tam thiếu quay người, giọng hơi khàn khàn, ánh hoàng hôn trải khắp căn phòng, trong giọng lộ ra chút thương cảm trầm thấp .

      “Vâng.”

      Trình An Nhã chậm rãi bước ra khỏi phòng chủ tịch, khi đóng cửa, đành lòng, liếc nhìn cái.

      Người đàn ông này người có sức mê hoặc rất lớn, thường bất giác thu hút ánh mắt của người khác, ta tao nhã, ta lạnh lùng, ta vô tình…

      Có tất cả những điều kiện để đốn gục bất kỳ nào.

      Với , Diệp tam thiếu rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức dường như gì là thể.

      Thế nhưng Diệp tam thiếu hôm nay, người phảng phất nỗi bi thương, nỗi bi thương của nhớ nhung bị vò này, dường như ta nhớ mong ai, hoàng hôn ấm áp dường như liên quan đến , dung hợp được đến nỗi nhớ nhung và bi thương của .

      Trong lòng Trình An Nhã khẽ nhói đau, người càng mạnh mẽ, càng đem tất cả nhược điểm của mình giấu kín, thể khóc, thể tỏ ra yếu đuối, kỳ thực, người như vậy, trong lòng có nơi… yếu đuối, mong manh hơn bất cứ ai.

      Chết tiệt, ánh sáng đặc biệt như vậy, con người đặc biệt như vậy, bóng dáng đặc biệt như vậy, phù hợp cách chết giẫm với thiết kế nhân vật nam bi thương trong phim Hàn.

      Diệp tam thiếu, chuyển sang con đường bi tình rồi sao?

      Vậy là…

      Đáng mừng quá.

      Đây là khu của người giàu, bạt ngàn những căn biệt thự thời trang, có phong cách châu Âu, có phong cách England, có cả phong cách Gothic… tọa lạc ở lưng chừng núi, phóng mắt nhìn ra, xa hoa, tráng lệ.

      Chiếc Rolls Royce màu bạc dừng lại trước căn biệt thự phong cách châu Âu, Diệp Sâm mở cửa xe, tao nhã vào biệt thự, lạnh lùng hơn lúc bình thường, nhưng lại có sức áp bức lớn như lúc ở thương trường, tỏ ra nhẫn nhịn hơn nhiều.

      “Tam thiếu gia, cậu về, lão gia chờ cậu.” Trần Đức cung kính mời Diệp Sâm vào nhà.

      Biệt thự được trang trí rất sang trọng, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, sang trọng đến mức

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :