1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em - Lâm Ái Dĩnh (Cực Sủng) Full Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      BÀ XÃ, VÔ CÙNG CƯNGCHIỀU EM!


      [​IMG]

      [​IMG]

      老婆, 我狠狠宠你: 作者: 林爱颖
      Google Translate
      Editor Cát
      Độ dài: 3 Quyển (1000 trang word)
      Thể loại: Hắc bang, tổng giám đốc, HE.
      Từ nguồn : http://www.d586.com/du_6207/

      Giới thiệu

      là công chúa của xã hội thượng lưu, chỉ sau đêm lại trở thành nhi.


      Cha mẹ bỏ mình, bạn trai phản bội. Bởi vì có tiền mà vứt bỏ tình thắm thiếtnhiều năm.

      tàn ác, nhẫn tâm. Bề ngoài tuấn mỹ nhưngbên trong lại phúc hắc. Ban ngày, tổng giám đốc cao cao tại thượng, tối đến là người nắm giữ quyền sống chết nơi tăm tối.Theo dõi xem vương tử xinh đẹp kia làm thế nào để nắm giữ được trái tim của công chúa nghèo túng.




      Đoạn ngắn :

      tờ hôn ước được đặt trước mặt Hạ Tịch Nguyệt. trợn to mắt thể tin được:

      “Tại sao là tôi?”

      Chỉ thấy nghiệt đối diện nhàng nở nụ cười : “ có thể dựa vào thế lực của tôi để làm bất kì chuyện gì muốn, bao gồm báo thù,mà tôi vừa lúc lại cần người vợ, tôi với chỉ là do nhu cầu mà thôi.”

      “Được tôi đồng ý.”


      Đoạn ngắn hai:

      "Âu Dương Thụy, cái tên lường gạt này, về sau kết hôn, tôi muốn đâu đó,bây giờ tôi muốn học khiêu vũ.”



      " được, vợ à, em tháng, em nhẫn tâm để cho chồng thân của em ở trongphòng mình tháng sao?”

      "Em. . . ."

      Lời còn chưa hết, thình lình bị nụ hôn che mất, tiếp theo là thanh triền miên khiến chongười ta mặt hồng tai đỏ.


      Đoạn ngắn 3

      “Cha, cha hứa với con ngày mai hẹn KhảKhả ra ngoài, đêm nay con ngủ cùngmẹ.”

      Chỉ thấy người đàn ông cắn răng nghiến lợi “Được.”



      hổ là con của , còn biết cách uy hiếpcha của nó.


      "Vợ à, con trai tối nay theo ngủchung với chúng mình, nghĩ cái tư thế ngày hôm trước còn có thể thử chút.”


      " Âu Dương Thụy, biết xấu hổ. . . ."Lời còn chưa hết liền bị người đàn ông ôm lên giường, thanh cũng biến mất ở trong cảnh triền miên.


      Lời tựa hủy diệt:


      Hạ Tịch Nguyệt đứng lên xuống cầu thang,nhìn thấy cha ở dưới lầu nhìn . Cha điềm đạm với : "Bảo bối, xế chiều hômnay, con học khiêu vũ xong trở về sớm mộtchút, hôm nay là sinh nhật mẹ con, chúng ta đến khách sạn ăn mừng.”



      Hạ Tịch Nguyệt vui sướng nhảy xuống lầu, ômcổ của Hạ Nam Tùng vui vẻ : "Biết rồi, chaà, cha là dài dòng."

      Hạ Nam Tùng cố ý nghiêm mặt :

      "Cái đứa bé này, ai cho con với cha như vậy. đúng là có lớn chút nào.”

      “Hai người mau ra đây ăn điểm tâm!” Lúc nàybà Hạ từ phòng bếp bưng điểm tâm cười hai cha con vẫn còn mắt lớn trừng mắt .



      Hạ Tịch Nguyệt, là hòn ngọc quý tay củachủ tịch công ty Hạ thị Hạ Nam Tùng, ai cũng biết ông nổi danh cưng chiều con , từ đếnlớn đều nuông chiều , theo . Bởi vì từ nhỏđã là người được muôn vàn sủng ái cho nên có cá tính rộng rãi. tuy kiêu ngạo nhưng ngang ngược càn rỡ. Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, đôi mắt to, lông mi dài chớp chớp rất đẹp, cái miệng nhỏnhắn, đôi môi đào làm cho người ta nhịnkhông được muốn hái . Rất am hiểu và thích khiêu vũ, cần hào quang bên ngoài,bản thân vật sáng.


      "Đúng rồi, cha, con hi vọng cha mau sớm an bày chức vụ quản lí cho Hi Triết ở công ty cho Hi Triết, ấy làm nhân viên bình thường ở công ty nửa năm rồi, con muốnanh quá khổ sở.” Hạ Tịch Nguyệt vừa ăn bánh bao vừa ngọt ngào với Hạ Nam Tùng . Chỉ thấy Hạ Nam Tùng nhíu mày cái,

      Có chút vui : "Nguyệt Nguyệt, cha cảm thấy Hi Triết thích hợp con, con cònquá đơn thuần, cũng phải cha khôngmuốn, mà là cảm thấy Quan Hi Triết này tâmbất chánh, cho nên cha mới vẫn đề phòng , có trọng dụng ."

      "Cha, cha phải tin tưởng mắt của con , cha tin con lần có được !” Hạ TịchNguyệt ngọt ngào .

      Hạ Nam Tùng chịu được giọng ngọtngào của con , hồi như vậy ông đồngý. Thở dài cái, vẫn là đáp ứng cầu củacon .


      "Cám ơn, cha. Vậy con ra ngoài khiêu vũ đây. Cha mẹ hẹn gặp lại." xong, hôn lênmặt Hạ Nam Tùng cùng mẹ Hạ cái, vuimừng chạy ra ngoài.


      "Ai, thôi thôi, chỉ cần con vui vẻ, cái gì cũngkhông đáng kể." Hạ Nam Tùng thở dài .

      "Nam Tùng à, có lẽ chúng ta nên thử tin tưởngvào ánh mắt của con lần, có lẽ nhầm lẫn cũng chừng.” Bà Hạ an ủi .


      Buổi chiều sau khi luyện tập xong, Hạ TịchNguyệt vừa định gọi điện thoại cho Quan HiTriết, hi vọng cùng với dự sinh nhậtcủa mẹ. Còn chưa kịp nhận được điện thoạitừ nhà, nghĩ rằng cha muốn thúc giục mau về nhà, vui mừng nhận điện thoại.

      " Cha, con lập tức trở về."

      "A lô, tiểu thư là tôi, lão gia và phu nhân xảy ra tai nạn xe cộ, tại bệnh viện cấp cứu đâu thành phố rồi, mau tới đây thôi." Dì Lý lo lắng .

      "Pằng" điện thoại di động từ trong tay Hạ TịchNguyệt rơi xuống đất. Ngồi lên xe vội vàng chạy tới bệnh viện.

      "Tiểu thư, hãy nghe tôi , nhất định phảichịu đựng, lão gia cùng phu nhân có cấp cứu ở đây." Dì Lý khóc .

      Hạ Tịch Nguyệt thể tin vào tai của mình, vào phòng cấp cứu, vén vải trắng lên, nhìn thấy cha mẹ, trong nháy mắt như hỏng mất. mở to hai mắt, níu lấy y phục của bác sĩ mà gào thét: “ Các người vì sao cứu bọn họ, ôngkhông nhìn thấy bọn họ còn hô hấp ư, các ngườivì sao cứu họ, các người đều là người mang tội giết người.”


      "Tiểu thư, mời bình tĩnh chút." người trong đám bác sĩ an ủi .

      " ——." Hạ Tịch Nguyệt bịt lấy lỗ tai mà nức nở, thế giới của vùng tăm tối, haimắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

      Sáng ngày thứ hai, Hạ Tịch Nguyệt mở đôi mắt sưng đỏ, nhìn trần nhà mà trắng, cảm thấy chuyện xảy ra hôm qua như giấc mơ, đều phải là . thậm chí nghĩ có lẽ ngủ,nàng cảm thấy xảy ra hôm qua tất cả đều là ở nằm mơ, đều phải là . Nàng thậm chí nghĩ có lẽ ngủ xong rồi tỉnh dậy có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn thấy dì Lý ở bên cạnh nức nở, biết những thứ xảy ra đều là .

      “Dì Lý, cha mẹ của tôi sao lại xảy ra chuyện.”

      “Là lão gia đưa phu nhân muốn đến trườngđón rồi tới khách sạn, biết làm sao lạiđụng phải xe bên cạnh, nguyên nhân tai nạncảnh sát vẫn điều tra.” Dì Lý trả lời.

      “Dì Lý, Hi Triết đâu rồi, tôi vẫn chưa thấy ấy.” xong đợi dì Lý trả lời, liền kéo chăn chạy ra ngoài. Quan Hi Triết là bạn trai ba năm của , tại cha mẹ có ở đây, chính là người duy nhất để tựa vào.


      tới trước cửa nhà trọ của Hi Triết, dùng chìakhóa dự bị mở cửa vào. Chỉ nghe ở phòng ngủ truyền đến thanh quen thuộc.

      "A —— Hi Triết, dùng sức a, Hi Triết, quá tuyệt vời, ừ ——, em chết mất, ừ —— ừ —— a ——." Cái thanh này rất quen thuộc, là giọng của Hinh Nhi.
      vội vàng mở của phòng ngủ, chỉ thấy hai cỗ thân thể lõa lồ quấn quít chung chỗ, nhìn thấy vội tách ra. Hạ Tịch Nguyệt nhìnthấy bọn họ trong nháy mắt đó, tất cả đều là máu cũng đọng lại, tay chân lạnh lẽo chạy rangoài, thể nào tin nổi bạn thân tốt nhấtcủa mình lại ở chung chỗ với bạn trai ba năm của mình.


      " phải đuổi theo ấy sao?." Lâm Hinh Nhân vừa mặc y phục vừa hướng Quan Hi Triết .

      Chỉ thấy Quan Hi Triết đốt điếu thuốc lên: “Đuổi theo làm cái gì, cũng đuổi theo ba năm, em cũng biết là vì cái gì mà ở chungmột chỗ với ta, nếu phải vì Hạ thị, em cho rằng nhẫn nhịn cùng ta ba năm sao, tại cha mẹ ta cũng còn, di chúc tối hôm qua tìm người sửa đổi, từ nay về sau em cùng hưởng thụ, cần phải chịu khổ nữa.”


      "Là sao, Hi Triết. Em ." xong, như chú chim nép vào người trướcngực của Quan Hi Triết. ai nhìn thấy bên miệng ta lên nụ cười hiểm.

      Mà Hạ Tịch Nguyệt nóng nảy chạy ra ngoài, ở đường chẳng có mục đích, bị bạn traiphản bội, cha mẹ mất , khiến cho thân công chúa được vạn sủng ái biết con đường sau này như thế nào, chỗ dựa duy nhất cũng mất.


      "A ——" tiếng thắng xe khẩn cấp vang tới,Hạ Tịch Nguyệt còn chưa kịp phản ứng liền lâmvào hôn mê bất tỉnh.

      Các file đính kèm:

      Last edited: 2/11/14
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 1 Trước hôn nhân

      ***
      Chương 1 Mới gặp gỡ
      Chỉ thấy người đàn ông tuấn từ chiếc xe Lamborghini bước xuống.

      “Này, tiểu thư, sao chứ, này, tiểu thư, tỉnh lại .”

      Người đàn ông xuống xe nhìn thấy người phụ nữ nằm mặt đất, còn tưởng rặng là người giả vờ bị đụng, tới mới phát Hạ Tịch Nguyệt bất tỉnh, người đàn ông đưa tay sờ đầu , rất nóng, bị bệnh chẳng trách lại té xỉu. Vì vậy mà lần đầu tiên trong đời Âu Dương Thụy làm việc thiện đem người phụ nữ lên xe đến bệnh viện.

      Vừa lên xe, người đàn ông cầm điện thoại di động gọi cho viện trưởng bệnh viện thành phố, cũng chính là Âu Dương Thụy gọi điện thoại cho tiểu Tư Đồ Triệt.
      “Này, Triệt, mình là Thụy đây, tại đường mình gặp người phụ nữ bị té bất tỉnh, định đưa đến bệnh viện, cậu chuẩn bị chút .”

      Bên kia Tư Đồ Triệt còn chưa có thoát ra từ trong cơn chấn kinh.

      "Cái gì phụ nữ á, cậu lúc nào có phụ nữ mà mình biết, còn cậu nữa lúc nào trở về , ai, mình…”
      Tư Đồ Triệt lời còn chưa hết bên kia Âu Dương Thụy nhịn được cúp di động.
      “Cái người này vẫn vậy, chịu chút, là tức đến chết mà, đợi người ta hết lời, hừ…”

      Tư Đồ Triệt tức giận cúp điện thoại, ở cửa bệnh viện chờ tên kia đến, chỉ thấy chốc lát chiếc Lamborghini dừng ở cửa bệnh viện. Chỉ thấy người đàn ông xuống xe tới ghế phụ ở hàng ôm người phụ nữ xuống xe tới trước mặt Tư Đồ Triệt.

      “Cậu xem chút , rốt cuộc ấy như thế nào rồi?”

      Tư Đồ Triệt thể tin, trợn to mắt, người em của này cho tới bây giờ chưa bao giờ khẩn trưởng vì bất kì người phụ nữ nào, có khoảng thời gian nghĩ cậu ta là gay.

      “Khẩn trương như vậy, phải là người phụ nữ trong Kim Ốc Tàng Kiều của cậu đó chứ.”
      Âu Dương Thụy trợn mắt nhìn Tư Đồ Triệt cái, Tư Đồ Triệt thức thời ngậm miệng lời nào, nhường đường, để cho Âu Dương Thụy bế Hạ Tịch Nguyệt đến phòng bệnh. Sau loạt kiểm tra, Tư Đồ Triệt chuyên nghiệp .
      "Dinh dưỡng đầy đủ, dính vào gió rét, có việc gì đâu chỉ cần nghỉ ngơi ngày là tốt."

      Âu Dương Thụy ừ tiếng nhưng tiếp, Tư Đồ Triệt gấp gáp chịu được đến bên cạnh muốn biết cậu ta và người phụ nữ này có quan hệ như thế nào, xem mặt cậu ta phản ứng cũng thức thời ra ngoài.

      Trong phòng bệnh chỉ còn lại Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt. Âu Dương Thụy nhìn gương mặt tái nhợt của Hạ Tịch Nguyệt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà làm nhu nhược đến mức này, làm cho người ta muốn thương . cũng hiểu mình tại sao lại đối với người phụ nữ lần đầu gặp mặt này sinh ra tình thương cảm, cái cảm giác muốn bảo vệ tự chủ được liền xông ra.

      Ngủ buổi chiều, Hạ Tịch Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông xa lạ ngồi ở trước giường của mình, thề đây là lần đầu tiên trong đời gặp người đàn ông xinh đẹp như vậy, nhất thời quên mất phản ứng, lâu sau mới tìm được thanh của mình, thầm mắng mình là hoa si (háo sắc).
      là ai, đây là đâu?”
      Âu Dương Thụy vui mừng nhìn thấy có phản ứng hoa si với mình, vui vẻ : “ Đây là bệnh viện, ngất xỉu đường cho nên tôi đưa tới.”
      “A, cảm ơn !”
      có việc gì, dù sao cũng là do tôi lái đụng vào ”.
      “Tôi biết tự tôi, phải là vì xe của mới xỉu, tôi ngủ bao lâu rồi?”
      " buổi chiều."

      buổi chiều sao, đợi người đàn ông phản ứng, Hạ Tịch Nguyệt xuống gường muốn ra ngoài.

      làm gì thế?”
      làm sao lại biết đau lòng chứ.
      “Cảm ơn , tiên sinh, nhưng mà tôi có chuyện quan trọng cần phải làm.”

      xong đợi Âu Dương Thụy tiếp, mở cửa chạy ra ngoài.

      Chương 2: Tang lễ

      Hạ Tịch Nguyệt chạy về nhà mình, đưa di thể cha mẹ vào quan tài, đưa đến nhà tang lễ, sau đó đến nghĩa trang.

      “Cha mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sống tốt, con muốn điều tra đến cùng là ai hại chết cha mẹ.”

      ở nghĩa trang ngày đêm, về đến nhà nhìn thấy Quan Hi Triết và Lâm Hinh Nhân ở tron nhà chờ trở lại.
      “Các ngươi tới làm gì?”

      Chỉ thấy Lâm Hinh Nhân cười với .
      “Đây là di chúc của cha , bảo là muốn đem tất cả cổ phần của công ty giao cho Hi Triết, hi vọng ấy chăm sóc tốt cho . Cha đúng là .”

      thể nào, cha tôi căn bản có lập di chúc.”

      “Có tin hay , cần thiết, ngày mai luật sư thông báo cho , còn có ngôi nhà này, tôi hi vọng sáng sớm ngày mai nhanh chóng dọn ra ngoài, bởi vì tôi muốn cùng Hi Triết chuyển tới ở.”

      Hạ Tịch Nguyệt trả lời Lâm Hinh Nhân, mà là tới trước mặt người nãy giờ câu cũng là Quan Hi Triết, hỏi: “Tại sao?”

      Chỉ thấy Quan Hi Triết cười
      “Tại sao, tại sao, bởi vì vĩnh viễn là giống như công chúa cao cao tại thượng thể chạm, mà tôi tựa như người làm hèn mọn ở sau lưng ngẩng đầu nhìn , tôi chán ghét , chán ghét những người có tiền. Vô luận tôi làm cái gì, họ đều tôi dựa vào nhà họ Hạ, tôi là ‘tiểu bạch kiểm’ mà Hạ Tịch Nguyệt nuôi, tôi chịu nổi ánh mắt khi dễ của cha , tôi chịu đủ rồi, mà tôi và Hinh Nhi là thanh mai trúc mã, nếu phải vì tài sản nhà , tôi ở cùng .” xong lời cuối, Quan Hi Triết gầm thét.

      Sau đó dẫn Lâm Hinh Nhân ra. Lâm Hinh Nhân kéo tay Quan Hi Triết tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt .

      “Tôi rồi, ngày nào đó tôi để cho nếm thử cảm giác công chúa cao cao tại thượng trở thành bé lọ lem nghèo túng, ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha."

      "Quan Hi Triết, Hạ Tịch Nguyệt tôi là có mắt như mù mới coi trọng , lãng phí ba năm bên người , ba năm thanh xuân, chỉ là về sau cơ hội tổn thương tôi có nữa, bởi vì tôi thương , nhớ lấy, những gì thiếu nợ tôi, tôi tự tay đoạt lại.”
      Khi Quan Hi Triết nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt thương , tâm đột nhiên liền đau đớn, sau đó lôi kéo tay Lâm Hinh Nhân ra ngoài.

      Hạ Tịch Nguyệt kéo thân thể mệt mỏi lên lầu, vào phòng của cha mẹ, nhìn thấy hình cha mẹ, tiếng động mà khóc. Ôm hình cha mẹ. “Cha, cha đúng. Quan Hi Triết thích hợp với con, tại sao lúc đầu con nghe lời cha, cha mẹ yên tâm, con nhất định chăm sóc tốt cho mình, con đoạt lại tất cả những gì con bỏ lỡ. Hai người ở trời cao có linh thiêng nhất định phù hộ cho con, Hạ Tịch Nguyệt trước đây chết, Hạ Tịch Nguyệt bây giờ vì hai người mà sống, con nhất định điều tra nguyên nhân tai nạn.”

      Hạ Tịch Nguyệt ôm tấm hình cha mẹ ngồi mặt đất cả đêm. Buổi sáng đơn giản thu thập chút hành lý, cho người giúp việc trong nhà nghỉ việc. Dì Lý đồng ý rời , dì là người nhìn tiểu thư lớn lên, còn muốn tiếp tục chăm sóc tiểu thư, bất đắc dĩ Hạ Tịch Nguyệt kiên trì nhất định tự chăm sóc mình tốt, nếu có thời gian đến vùng nông thôn thăm dì Lý. Dì Lý mới lau nước mắt kéo hành lí .

      Hạ Tịch Nguyệt kéo hành lý ra biệt thự, quay đầu lại liếc mắt nhìn biệt thự :

      "Cha mẹ, con , hai người nhất định phải chăm sóc tốt nhà của chúng ta, Hạ Tịch Nguyệt con thề, con trở về.”

      Kéo hành lí đường mà có mục đích đâu, nhìn thấy nhà cho mướn phòng tương đối tiện nghi, tại chỉ có 5000 đồng, học phí kì kế biết làm sao mới tốt.

      phải ra ngoài làm việc rồi, mướn tạm cái phòng này, phòng ngủ phòng khách, tương đối sạch , tháng 500 đồng, nộp ba tháng tiền thuê, còn dư lại mua ít đồ dùng hàng ngày còn lại 2000 đồng. Dọn dẹp chút sau đó lên giường nghỉ ngơi, quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi tốt ngày mai ra ngoài tìm việc làm.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Tạm thời nghỉ học

      Sáng ngày thứ hai, Hạ Tịch Nguyệt thức dậy, sau khi rửa mặt xong, cột tóc đơn giản sau đó ra ngoài. muốn tại cần phải làm để nuôi sống mình. có dư tiền để trả học phí, cũng có dư tiền phung phí vào khiêu vũ. Vì cuộc sống tính bỏ khiêu vũ, cũng nghỉ học.
      tới trường học, vào phòng hiệu trưởng muốn tạm nghỉ học, hiệu trưởng cũng phản đối, cũng biết tình trạng nhà , cho nên có giữ lại. Hiệu trưởng là người rất thực tế, hôm nay biết cha mẹ Hạ Tịch Nguyệt có ở đây, công ty cũng đổi chủ, liền cũng có cần thiết giữ lại. Người có giá trị lợi dụng, muốn có ích lợi gì.
      Tới tạm biệt người dạy khiêu vũ, cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì cảm thấy Hạ Tịch Nguyệt là học trò giỏi nhất mà từng dạy. cảm thấy Hạ Tịch Nguyệt trời sinh có năng khiếu nhưng thực tế luôn tàn khốc, cũng thể giúp được gì cho Hạ Tịch Nguyệt về khoản phí kếch xù của môn khiêu vũ này.
      Hạ Tịch Nguyệt thu dọn đồ của mình xong sau đó đón xe về chỗ ở của mình.
      lên đại học theo học kinh tế học vì cha hi vọng sau khi tốt nghiệp có thể thừa kế công ty. muốn tìm công việc văn thư hoặc là trợ lí. điền lí lịch hồ sơ xong, gửi cho rất nhiều công ty, ở nhà chờ tin tức. đợi được tuần.
      “Chào .” Hạ Tịch Nguyệt nhận điện thoại.
      “Này, khỏe chứ, xin hỏi là Hạ Tịch Nguyệt sao?”

      "Dạ, là tôi, có chuyện gì .”
      “Tôi là trợ lí của tập đoàn Âu Dương, bởi vì đọc được lí lịch sơ lược của , cho nên muốn mời làm trợ lí của tổng giám đốc, có thể Hạ tiểu thư?”
      “Có , dĩ nhiên là có thể, xin hỏi khi nào tôi có thể làm việc.” Hạ Tịch Nguyệt vui mừng hồi đáp.
      "Ngày mai có thể tới làm sao?"

      "Ừ, có thể, cám ơn, tạm biệt.” Hạ Tịch Nguyệt nằm ở giường vui mừng cúp điện thoại.

      "Tốt lắm, tổng giám đốc, ấy ngày mai tới làm." Lãnh Hiên cúp điện thoại mặt vẻ gì với người đàn ông đối diện. ra cũng hiểu, tổng giám đốc có tự mình tuyển dụng nhân viên bao giờ, giờ lại còn phải kêu tự mình gọi, thoát khỏi cũng là rất bận rộn, biết trọng nhân tài gì cả. theo tổng giám đốc 5 năm, chưa bao giờ thấy lại khác thường như hôm nay.
      sai, tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương chính là Âu Dương Thụy, là người đàn ông nghiệt lần trước đưa Hạ Tịch Nguyệt vào bệnh viện.

      Sáng sớm hôm nay, Âu Dương Thụy tới công ty hướng đến phòng làm việc, cũng biết có phải thư ký cố ý ngã nhào hay , dù thế nào nữa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đống hồ sơ xin việc. nhặt hồ sơ dưới đất lên: “Là ấy, là nhu nhược làm cho người ta hung hăng muốn thương.” ma xui quỷ khiến lại nhặt hồ sơ đó đem đến phòng làm việc, cũng kêu hạ thủ đắc lực của là Lãnh Hiên gọi điện cho . nghĩ đây là lần đầu tiên sử dụng đặc quyền ưu tiên này, những người muốn làm việc ở tập đoàn Âu Dương đều phải qua sát hoạch nhiều lần. Bởi vì nuôi người vô dụng. Từ lần trước từ bệnh viện chạy ra ngoài, biết tại sao luôn muốn gặp lại lần nữa. Có thể do cặp mắt to kia hấp dẫn , giống như đem cả trái tim hòa tan. nghĩ có thể kia, vừa thấy , loại chuyện này thể nào xảy ra người của Âu Dương Thụy .

      nghĩ nên xây dựng kế hoạc làm cho kia ngoan ngoãn tự nhào vào ngực mình.
      Ngồi ghế, nhấc điện thoại nội bộ: “ Vào đây chút Lãnh Hiên.”

      Lãnh Hiên vào nhìn thấy tổng giám đốc vẫn còn ở nhìn lý lịch sơ lược của đó: "Tổng giám đốc, có chuyện gì?"
      điều tra tư liệu về này, tôi chỉ cho cậu thời gian ngày.”
      “Được, tổng giám đốc. có việc gì nữa tôi ra ngoài trước.” Lãnh Hiên liếc mắt nhìn lí lịch tên sau đó liền ra ngoài.

      Chương 4: Gặp nhau lần nữa

      Buổi chiều, Lãnh Hiên liền đem tài liệu đưa cho Âu Dương Thụy .

      Hạ Tịch Nguyệt, 22 tuổi, là sinh viên năm thứ ba đại học Mark Lan, tại tạm thời nghỉ học, thích và am hiểu khiêu vũ. Cha mẹ vừa qua đời, cha là Hạ Nam Tùng là chủ tịch Hạ thị, 10 ngày trước cùng bà Hạ là Tôn Phỉ xảy ra tai nạn xe cộ, bất hạnh qua đời.

      Nguyên nhân tai nạn vẫn trong vòng điều tra. Bởi vì bạn trai lui tới ba năm phản bội cùng bạn thân nhất ở chung chỗ, hơn nữa mưu đoạt công ty, đuổi Hạ Tịch Nguyệt ra khỏi biệt thự. Bởi vì cách nào trả học phí học và học phí khiêu vũ nên tạm thời nghỉ học. tại ở ngoại ô thành phố trọ trong khu nhà cũ.

      Nhìn xong tài liệu, Âu Dương Thụy cảm thấy máu toàn thân đọng lại, toàn thân tỏa ra sát khí. Bảo bối của cư nhiên bị nhiều uất ức như vậy, suy nghĩ chút, cảm thấy đau lòng, bỏ qua cho Quan Hi Triết, dám để bảo bối đau lòng rơi lệ, dùng máu của để rửa ủy khuất trong lòng . ra ngày đó là lễ tang của cha mẹ , trách được nóng nảy vội xuất viện. (cái nì, chưa gì hết kêu là bảo bối của mình rồi, chậc ,chậc)

      “Bảo bối, có việc gì, về sau do thương em, thương em, cưng chiều em.” Âu Dương Thụy yên lặng ở trong lòng.

      Ngày thứ hai, Hạ Tịch dậy sớm, bởi vì vùng này là ngoại ô cách xa thành phố nên ngồi xe bus hơn giờ, cho nên phải sớm, mới có thể đến tập đoàn Âu Dương muộn. Dù sao cũng là ngày đầu, muốn lưu lại ấn tượng tốt với cấp . Vội vã ăn sáng sau đó ra khỏi cửa.
      tới tập đoàn Âu Dương, nhìn tòa nhà cao lớn sáu bảy chục tầng. là hùng vĩ. Trước khi tới xem qua tài liệu tập đoàn Âu Dương.

      Tập đoàn Âu Dương thành lập 5 năm trước ở thành phố A, tổng bộ ở , tập đoàn Âu Dương độc chiếm vị trí buôn bán ở thành phố A. Tổng giám đốc tiếp nhận tập đoàn Âu Dương ở tuổi 20, đến nay mới có 7 năm, nghe tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương năm nay 27 tuổi, độc thân, là người đàn ông hoàng kim điển hình. Nghe ta là người có khuôn mặt nghiệt, vừa có tiền vừa đẹp trai. Nghe mỗi người phụ nữ khi vào tập đoàn Âu Dương chỉ muốn nhìn thấy dung mạo tổng giám đốc lần, hi vọng bước từ Ma Tước biến thành Phượng Hoàng.

      Nhưng lại vẫn có nghe tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương có cùng người phụ nữ nào truyền ra scandal. Mọi người nhất trí cho rằng tổng giám đốc là Gay. Tất cả các đều thất vọng, mộng đồng thoại tan vỡ, nhưng vẫn chết tâm mà hi vọng có thể thay đổi cách nhìn của tổng giám đốc với phụ nữ, tiếp tục quyến rũ tổng giám đốc.

      Hạ Tịch Nguyệt toàn thân mặc đồ đồng phục làm chuyên nghiệp, chân mang giày cao gót 3 cm tới trước đài.
      “Xin chào, tôi là Hạ Tịch Nguyệt, tôi tới để làm, ngày hôm qua trợ lí tổng giám đốc của gọi điện thoại cho tôi biết.” Hạ Tịch Nguyệt cười với người ở khu lễ tân.

      “A, tổng giám đốc thông báo, trực tiếp vào thang máy tới tầng 59 chờ tổng giám đốc ở phòng làm việc của ngài ấy.” Đại tiểu thư ở sảnh dịu dàng .

      “A, cảm ơn .” xong Hạ Tịch Nguyệt hướng đến thang máy tới.
      Vào thang máy tới tần 59, đứng trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, lễ phép gõ cửa, ước chừng 10 phút sau.

      “Xin hỏi, có người hay .” xong đợi đối phương trả lời, liền đẩy cửa vào.
      “Oa, là to, so với văn phòng làm việc của cha biết to hơn bao nhiêu lần.” Hạ Tịch Nguyệt cảm thán trong lòng. Chỉ thấy phòng làm việc trừ tông đen là chính có màu trắng, rất lớn, tổng giám đốc này chắc là người lạnh lùng, nhìn vào phòng làm việc là biết, sau này làm việc nhất định phải cẩn thận, Hạ Tịch Nguyệt trong lòng bổ sung.

      Hạ Tịch Nguyệt thăm vòng ở phòng làm việc cảm thấy mệt mỏi liền tới ngồi sofa, vì buổi sáng thức quá sớm, tối qua vì hung phấn tìm được công việc nên rất khuya mới ngủ, bất tri bất giác an vị ngủ ghế sa lon.

      Âu Dương Thụy vừa vào công ty chỉ nghe thấy tiểu thư ở đại sảnh , Hạ Tịch Nguyệt tới, bây giờ ở phòng làm việc chờ .

      vui mừng nhanh chóng vào thang máy, kể từ ngày hôm qua xác định tâm ý của mình xong, liền kịp chờ đợi muốn gặp bảo bối nhà lần, tự lần trước gặp mặt tuần lễ rồi, biết bảo bối nhà có trốn . Bất giác dưới chân tăng tốc bước nhanh.

      tới trước cửa phòng làm việc, sửa sang tây trang của mình lại chút, hi vọng mình có thể lưu lại ấn tượng tốt với , nghĩ đây là lần đầu tiên mình quan tâm hình tượng của mình như vậy, chỉ sợ hù bảo bối của mình chạy mất. Hít sâu hơi, nghĩ lúc kí hợp đồng vài tỷ cũng khẩn trương như vậy.

      Đẩy cửa ra vào, liền phát Hạ Tịch Nguyệt nằm ghế sa lon ngủ thiếp , ngoài miệng còn chảy nước miếng. Hại mình khẩn trương hồi, chỉ là, phát bảo bối nhà khi ngủ thiếp lại đáng như thế, kìm lòng đậu nhìn vào .

      Hạ Tịch Nguyệt cảm giác có người nhìn , từ từ tỉnh lại. Còn chưa kịp thấy diện mạo đối phương liền nhanh chóng : " xin lỗi tổng giám đốc, bởi vì ghế sa lon của ngài là rất thư thái, cho nên tôi mới chịu đựng được mà ngủ thiếp . Tôi cảm thấy tổng giám đốc ngài nên đổi lại ghế sa lon cứng hơn, như vậy cũng ngủ thiếp
      Bảo bối nhà đúng là đặc biệt, ngủ thiếp , còn bảo do , bởi vì ghế sa lon phòng làm việc của mềm quá, ha ha, chẳng lẽ biết, trừ ra còn có ai dám ngủ ở phòng làm việc của tổng giám đốc.

      tự chủ Âu Dương Thụy cười ra tiếng.

      Lúc này Hạ Tịch Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn đối phương: "Là ?"
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Hiểu lầm, lúng túng

      “Là .” Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy Âu Dương Thụy, kinh ngạc .

      ngờ em còn nhớ tôi.” Âu Dương Thụy vui mừng hồi đáp.

      "Gương mặt nghiệt như vậy ai gặp mặt lần quên." Hạ Tịch Nguyệt giọng .

      "Em cái gì? Tôi có nghe ." ra Âu Dương Thụy nghe gì, hai người bọn họ đứng gần như vậy, chẳng qua là nghe thích còn nhớ mình, liền nhịn được hưng phấn, cho nên mới hỏi ngược câu.

      "A, gì? Tôi là lần trước cám ơn đưa tôi bệnh viện." Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt trả lời đến.

      "A ~, vậy em tính cám ơn tôi như thế nào?" Thấy bộ dáng đỏ mặt xấu hổ, Âu Dương Thụy liền nhịn được muốn trêu chọc .

      "Tôi ~."

      "Ha ha ~."

      Nghe tiếng cười của Âu Dương Thụy mới biết là trêu chọc . khỏi thầm mắng mình có việc gì lại đỏ mặt cái gì chứ. Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng .

      “Làm sao biết ở chỗ này?” hỏi.

      "Vậy sao em cũng ở nơi đây?" Âu Dương Thụy biết còn hỏi ngược lại.

      “Tôi tới nơi này làm, làm cùng chỗ này chứ?” kinh ngạc hỏi.

      “Ừ, tôi xác thực là làm ở đây.” là tổng giám đốc cái công ty này, ngày ngày đều phải làm ở đây.

      "A, trùng hợp quá, vậy nhất định gặp qua tổng giám đốc của rồi, tổng giám đốc của là người như thế nào, nhìn thấy căn phòng làm việc này cũng cho người ta biết nhất định rất ngột ngạt nặng nề. cho tôi biết trước tổng giám đốc của các tính khí thế nào để tôi có tâm lí chuẩn bị tốt, tránh đến lúc phạm sai lầm lại bị mắng.” Hạ Tịch Nguyệt cười .

      “Tôi cảm thấy căn phòng làm việc này rất tốt, sao lại nhìn ra tổng giám đốc rất ngột ngạt đây?” Âu Dương Thụy hỏi.

      xem căn phòng làm việc này, trừ màu đen chính là màu trắng, đơn điệu như vậy tổng giám đốc của các nhất định là người nghiêm nghị lại lạnh nhạt.”

      ngờ bảo bối của còn biết xem tướng, sai, bình thường đối với cấp dưới rất nghiêm nghị, đối với bạn bè cũng rất lạnh nhạt.

      “Tổng giám đốc các có người giỏi như vậy tốt.” Hạ Tịch Nguyệt tự nhiên đến.
      “Em cảm thấy tôi rất hay ?” Bởi vì ai qua rất hay . luôn luốn kiệm lời, vĩnh viễn đều là hỏi đáp, câu thừa. Nghe được bảo bối khích lệ hay , cũng biết trong lòng bảo bối ấn tượng với tệ, kìm lòng được hỏi lại.

      “Đúng nha, đúng rồi, hàn huyên lâu như vậy, biết tên gì? Xin chào, tôi là Hạ Tịch Nguyệt.” xong liền đưa tay ra đến trước mặt Âu Dương THụy.

      Âu Dương Thụy nhàng nắm tay của cười đến: "Xin chào, tôi tên là Âu Dương Thụy ." xong buông tay xuống.

      "Âu Dương Thụy, tên nghe rất quen, nghe ở đâu rồi.” Hạ Tịch Nguyệt ở trong lòng thầm .

      A, nhớ lại rồi, người lãnh đạo của phải họ Âu Dương ư, bọn họ có quan hệ thế nào.
      và tổng giám đốc có quan hệ thế nào?” Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi. căn bản nghĩ Âu Dương Thụy là cấp của , bởi vị ngoại giới đều tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương rất lạnh lùng, hơn nữa gần nữ sắc.

      "Hình như là có quan hệ rất quen." Âu Dương Thụy cười .

      "Tổng giám đốc, cà phê của ngài." Lúc này thư kí trưởng của Âu Dương Thụy, Mặc Kỳ Thiên lắc lắc thân hình vào.

      Âu Dương Thụy mỗi sáng sớm đều muốn uống cốc cà phê, đây là thói quen của .
      Nhưng Mặc Kỳ Thiên lại xuất quấy rầy cuộc đối thoại của và bảo bối, cho nên hết sức vui, lạnh lùng : “ ra ngoài, có lệnh của tôi, cho phép vào.”

      "Dạ, tổng giám đốc." Mặc Kỳ Thiên hết sức uất ức lui ra ngoài.

      " là tổng giám đốc?" Hạ Tịch Nguyệt tức giận hỏi.

      "Ừ."

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận cầm túi xách vừa muốn ra. Cho dù ai bị coi là Hầu Tử đùa bỡn đều tức giận thôi.

      Âu Dương Thụy vội vàng bắt được tay Hạ Tịch Nguyệt, ngờ bảo bối của tính khí vẫn còn lớn.

      “Em đâu?"
      ở đây đùa bỡn tôi nửa ngày, cảm thấy tôi còn phải đợi tiếp sao?” Hạ Tịch Nguyệt tức giận .

      "Tôi hề đùa bỡn em." Âu Dương Thụy phủ nhận.

      "Vậy tại sao cho tôi biết là tổng giám đốc?"

      "Em cũng có hỏi a." Âu Dương Thụy cười trả lời.

      ..” Hạ Tịch Nguyệt tức giận mặt đỏ bừng tìm được từ ngữ để phản bác, bởi vì có hỏi.

      “Được rồi, nên tức giận, tôi giới thiệu lần nữa, tôi là cấp của em, Âu Dương Thụy, tại kêu người dẫn em làm quen với việc của em chút.”

      Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt mặt tức giận đỏ bừng khỏi đau lòng, vội vàng dụ dỗ, sợ bảo bối tức giận mà chạy, này nửa đời sau có thể đơn tới già rồi.
      Chương 6: Ăn cơm

      Tiết mục xen giữa buổi sáng cứ như vậy qua. Lãnh Hiên đưa Hạ Tịch Nguyệt làm quen với công việc. Công việc của đơn giản chỉ là pha trà rót nước, lần lượt giới thiệu tài liệu. Đúng ra là người tạp vụ, rất dễ dàng. ở chỗ này chính là ăn quịt, hoài nghi tập đoàn Âu Dương sao lại trở thành người dẫn đầu thành phố A.

      biết đó là vì Âu Dương Thụy căn bản chính là muốn mỗi ngày nhìn thấy , muốn quá mệt nhọc, hay cách khác là muốn nuôi ở đây. Bằng cho là đường đường tập đoàn như thế lại nuôi phế vật sao.

      Làm việc đến trưa, nhưng ra cũng có làm gì, chỉ là lên vi tính mà Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ). Chuyện duy nhất mà làm là đem ly cà phê cho Âu Dương Thụy.

      11 giờ rưỡi, có thể tan việc ăn cơm trưa, Hạ Tịch Nguyệt vừa định xuống lầu ăn cơm trưa, nghe thấy điện thoại nội bộ vang lên.

      "Vâng, Xin chào, phòng thư kí của tổng giám đốc xin nghe." Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng .

      "Là tôi. vào đây chút." Chỉ nghe đối phương truyền đến hồi thanh thâm trầm, liền sau đó cúp điện thoại.

      Hạ Tịch Nguyệt cúp điện thoại tới phòng làm việc tổng giám đốc.

      "Cốc" "Cốc" "Cốc"

      "Vào ."

      "Xin chào, tổng giám đốc, xin hỏi có cần gì ?" Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng hỏi.

      "Ăn cơm chưa" chỉ thấy Âu Dương Thụy trả lời mà hỏi lại đến.

      "Còn chưa."

      "Vừa đúng, tôi cũng chưa ăn, cùng nhau ăn ." xong cũng đợi Hạ Tịch Nguyệt trả lời liền dắt tay của ra khỏi phòng làm việc.

      ra Hạ Tịch Nguyệt cũng là muốn đồng ý, bởi vì căn bản cũng biết phòng ăn nhân viên ở đâu, vừa định hỏi người khác, người khác hết. Vừa đúng có dẫn đường à.

      ra Hạ Tịch Nguyệt biết, người ta là đại tổng giám đốc làm sao lại đưa ăn bữa ăn nhân viên đây.

      Chỉ thấy Âu Dương Thụy mang theo Hạ Tịch Nguyệt tới bãi đỗ xe ở tầng hầm, nhìn chiếc Lamborghini trước mặt, Hạ Tịch Nguyệt khỏi hỏi.

      " phòng ăn nhân viên còn cần lái xe sao."

      "Ai tôi muốn dẫn em phòng ăn nhân viên hả." Âu Dương Thụy cười .

      "Vậy dẫn tôi đâu?."

      "Đương nhiên là dẫn em ăn ngon ."

      Âu Dương Thụy lái xe mang theo Hạ Tịch Nguyệt tới nhà hàng Tây ưu nhã, xuống xe, liền dẫn Hạ Tịch Nguyệt tiến vào.

      Quản lí thấy Âu Dương THụy vội vàng chạy tới, cưới : Thụy, ngàPhòng ăn quản lý nhìn thấy Âu Dương Thụy vội vàng chạy tới, cười : "Thụy thiếu, ngài tới."

      "Ừ, phòng bao Nhất Hào có ai ?" Âu Dương Thụy mặt vẻ gì .

      " có. Vẫn giữ lại cho ngài đấy." Quản lý cười trả lời. Đắc tội với ai cũng dám đắc tội với vị Tài thần này, ở thành phố A chỉ cần Âu Dương Thụy giậm chân cái, cổ phiếu phải ngã, ra có rất ít người biết phòng ăn này là Âu Dương Thụy và mấy người bạn bè rỗi rãnh tới có việc gì đầu tư chơi . ngờ còn rất náo nhiệt. Cho nên cũng có thể chính là ông trong những ông chủ của nhà hàng này. Chẳng qua là ông trùm giấu mặt.

      xong, Âu Dương Thụy liền mang theo Hạ Tịch Nguyệt tiến vào phòng bao.

      “Tổng giám đốc, cũng quá xa xỉ rồi.” Hạ Tịch Nguyệt trước kia là thiên kim tiểu thư cho nên biết chỗ này đắt cỡ nào, bữa cơm mười mấy vạn, trước kia cũng chỉ ghé qua chỗ này lần, vẫn là vì cho Quan Hi Triết ăn mừng sinh nhật. Thế nòa lại nghĩ đến tên khốn kia, Hạ Tịch Nguyệt ảo não nghĩ.

      sao, coi như là vì chuyện sáng nay . Về sau trừ ở công ty, những lúc bên ngoài em có thể gọi tôi là Thụy.” Âu Dương Thụy cười . cảm thấy hôm nay là ngày cười nhiều nhất trong cuộc đời.

      “Gọi thẳng tên của , như vậy tốt lắm đâu.” Hạ Tịch Nguyệt ngượng ngùng , đối phương là tổng giám đốc của mình, cấp của mình.

      “Tôi có thể là có thể.” Âu Dương Thụy cố ý nghiêm mặt ra lệnh cho.

      "Uy, được rồi." Dù sao chỉ là tên thôi, Hạ Tịch Nguyệt ở trong lòng bổ sung.

      "Cái đó, tổng giám đốc, a, , Thụy, chúng ta chuyển sang nơi khác ăn cơm , nơi này quá mắc." Hạ Tịch Nguyệt lo lắng .

      " có việc gì, bữa cơm này tôi mời." Âu Dương Thụy vui mừng . Bởi vì cảm thấy bảo bối của biết tiết kiệm cho , lên quan tâm , điểm này làm cho vui mừng.

      ra , Hạ Tịch Nguyệt là sợ đợi ăn cơm nước xong, giao đủ tiền, nhiều như vậy rất mất mặt nha. Nếu chụp xuống rửa chén bát làm thế nào. Âu Dương Thụy mà biết trong lòng Hạ Tịch Nguyệt tại nghĩ gì chắc giận đến thổ huyết. Người nhà Âu Dương trải rộng toàn cầu, năm có vài trăm tỷ thu vào, sao lại trả nổi mấy chục vạn tiền cơm.

      Chỉ là Hạ Tịch Nguyệt rất đơn thuần cho là Âu Dương Thụy chỉ là người thay mặt cho tập đoàn Âu Dương, năm cũng chỉ mấy triệu tiền lương. Cho nên mới phải lo lắng trả nổi tiền.
      junKieuHo1990 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Đông Phương Húc

      Âu Dương Thụy vào phòng bao ngồi ở ghế sa lon, Hạ Tịch Nguyệt ngồi ở đối diện , lúc này nhân viên phục vụ cầm thực đơn vào gọi chọn món ăn.

      Âu Dương Thụy cầm thực đơn lên cách thuần thục.

      “Cho tôi hai phần thịt bò bít tết, chín bảy phần, canh Tựu La Tống, sau đó mang bánh ngọt Mộ Tư để ăn điểm tâm, ngoài ra lấy rượu Laffey 82 năm.”

      Hạ Tịch Nguyệt thấy rất kì quái sao lại biết chỉ ăn thịt bò chín bảy phần, còn thích nhất là bánh ngọt Mộ Tư, chắc chỉ là trùng hợp thôi.

      biết là Âu Dương Thụy sớm điều tra hết tất cả về .

      Mà người đàn ông ở trong phòng làm việc lầu, khi nghe thấy quản lí nhà hàng vào báo “Thụy thiếu dẫn theo bạn tới ăn cơm.”

      Liền lập tức đứng dậy xuống lầu. chính là bạn tốt nhất của Âu Dương Thụy, Đông Phương Húc, từ lớn lên cùng Âu Dương Thụy, có thể là rất thân, nhưng chịu nổi cái người có khuôn mặt băng sơn đổi kia, quan trọng là cho tới giờ thấy Âu Dương Thụy gần bất kì người phụ nữ nào.

      Làm cho tưởng Âu Dương Thụy là Gay, sợ cậu ta, nên vội vã trốn ra nước ngoài vài năm. Bởi vì tự cho mình có dung mạo rất đẹp trai, sợ Âu Dương Thụy coi trọng mình, sợ Âu Dương Thụy cường bức , cũng đánh lại Âu Dương Thụy, cho nên chỉ có chọn con đường này.

      Sau khi trở về nước mới biết người Âu Dương Thụy vốn phải là Gay, chẳng qua là có chút thích sạch , cách nào chịu được mùi nước hoa người phụ nữ. Chuyện này làm buồn bực hồi lâu.

      ra gia thế của bọn họ như vậy, muốn chơi đùa vài người là chuyện bình thường nhưng Âu Dương Thụy giữ mình trong sạch, nghĩ Âu Dương Thụy bây giờ chắc còn là xử nam.
      Bây giờ lại nghe thấy Âu Dương Thụy dẫn phụ nữ tới, đây phải là chuyện lớn à. Cho nên kịp chờ đợi chạy xuống lầu, muốn xem mặt người phụ nữ đó như thế nào mà có thể hòa tan trái tim băng sơn của vị tổng giám đốc kia.

      Đông Phương Húc tới của phòng bao, căn bản nghĩ cần gõ cửa, thẳng vào, là tâm trạng ôm nhiều chuyện, cho là có thể nhìn thấy cảnh gì đó ướt át, như vậy là no mắt rồi, đời này chưa bao giờ bêu xấu Âu Dương Thụy như vậy.

      Chỉ là khi đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh tượng bên trong, làm cho thất vọng, hai người ngồi trò chuyện cùng nhau, chẳng lẽ là đoán sai.

      Âu Dương Thụy nhìn thấy Đông Phương Húc có gõ cửa liền vào, vốn là giây trước mặt còn cười, giây kế tiếp liền thay đổi , mặt băng sơn vui lạnh giọng .

      "Sao cậu lại tới đây?"

      Đông Phương Húc nhìn mặt Âu Dương Thụy thay đổi liền vội vàng cười mà : “Mình phải là nghe quản lí cậu tới sao, cậu mới từ trở về, mình còn tình nghĩa định mời cậu ăn cơm, thế nên mình lập tức đến đây này.”

      Chỉ là trong lòng vẫn quên bổ sung, đương nhiên chủ yếu muốn nhìn người phụ nữ cậu ta mang tới chút. Nhìn thấy Âu Dương Thụy thay đổi nét mặt, dám đem lời trong lòng giao ra thôi.

      Từ Âu Dương Thụy chính là nhân vật phúc hắc, người đắc tội với cậu ta chết cũng còn nửa cái mạng thôi. Chỉ là Đông Phương Húc nhìn nét mặt Âu Dương Thụy cũng biết suy đoán của sai, bởi vì chưa thấy Âu Dương Thụy khẩn trương như vậy mà lại vì người phụ nữ.

      Âu Dương Thụy dĩ nhiên biết Đông Phương Húc là vì cái gì mà xuống, nơi này thế nào cũng là trong những người làm chủ, cậu ta mời khách sao, nhất định là nghe quản lí nhà hàng cái gì mới có thể nóng nảy mà xuống xem giả. Còn đợi Âu Dương Thụy chuyện, Đông Phương Húc liền thẳng đến chỗ Hạ Tịch Nguyệt vươn tay ra cười .

      “Chào, mỹ nữ, tôi là ông chủ của nhà hàng này, cũng là trong những người bạn tốt nhất của Thụy, Đông Phương Húc.”

      "Xin chào, tôi là Hạ Tịch Nguyệt, trợ lí của Thụy."

      Hạ Tịch Nguyệt nghe Đông Phương Húc tự giới thiệu mình sửng sốt giây, liền từ ghế sa lon đứng lên, vừa định đưa tay ra, chỉ nghe thấy Âu Dương Thụy bên cạnh nhàng ho khan tiếng, Âu Dương Thụy lông mày nhảy lên, mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Húc tiếng động mà : “Cậu thử dám nắm lấy chút .”’

      Tay của bảo bối của Âu Dương Thụy nhà phải bất luận kẻ nào cũng có thể nắm. Nhất là người khác phái.

      Đông Phương Húc nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Âu Dương Thụy, thể làm gì thu hồi tay. Nhìn thấy Đông Phương Húc thu hồi tay, Hạ Tịch Nguyệt cũng liền có đưa lên.

      " cần quan tâm tới cậu ta.”

      Âu Dương Thụy cẩu thả ý bảo Hạ Tịch Nguyệt ngồi xuống.

      Đông Phương Húc nghe lời Âu Dương Thụy cũng tính toán gì chỉ là từ đến lớn cũng quen rồi.

      Chỉ là lúc vừa rồi Hạ Tịch Nguyệt gọi Âu Dương Thụy là ‘Thụy’, cũng đủ biết quan hệ giữa hai người đơn giản, bởi vì cái tên đó ngoài những người trong nhà ra chỉ có người tài xế thân cận nhất mới gọi thôi. Ở bên ngoài mọi người chỉ gọi là Thụy thiếu, Đông Phương Húc mặt dày được mời tự ngồi xuống, dù sao là khách mời mà tới rồi, ngồi chút rồi .

      Mà Hạ Tịch Nguyệt chỉ cảm thấy kỳ quái, vừa nhìn chính là hoa đại thiếu miệng lưỡi trơn tru như vậy, là bạn tốt của Âu Dương Thụy sao? Coo khỏi ở trong lòng suy nghĩ.

      Mà Âu Dương Thụy thấy Đông Phương Húc ngồi xuống mặt lập tức đen thui rồi, bởi vì vất vả lắm mới có thời gian chung đụng cùng bảo bối để bồi dưỡng tình cảm, lại bị Đông Phương Húc phá hư hết. Vì vậy mà khí bữa ăn vì mặt đen như đít nồi của Âu Dương Thụy làm cho lạnh lẽo hơn.

      Mà Đông Phương Húc để ý tới mặt đen của Âu Dương Thụy, cùng Hạ Tịch Nguyệt chuyện với nhau vui. vất vả nhìn thấy Âu Dương Thụy kinh ngạc, làm sao dễ dàng bỏ qua cho. Cho tới bây giờ ở chung chỗ cùng Âu Dương Thụy, đều là và Tư Đồ Triệt có phần thua thiệt . nhịn lập tức gọi điện thoại, thông báo Tư Đồ Triệt hôm nay khiến Âu Dương Thụy kinh ngạc rồi.

      Còn chưa kịp hưng phấn, chỉ nghe Âu Dương Thụy định ra khỏi phòng ăn, cố ý dừng bên cạnh câu:

      “Cậu giống gạt ông cụ, lén từ Mĩ về cho nên mới trốn ở đây, biết sau khi ông cụ biết cậu ở đây làm gì cậu nữa.”

      xong đợi Đông Phương Húc phản ứng lại, liền bỏ ra ngoài. Mà sau khi Đông Phương Húc nghe thấy lời của Âu Dương Thụy đầu giống như bị tạt thùng nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.

      Ông cụ bắt phải ở Mĩ để xem mắt, cho nên mới lén chạy về nước. Chuyện cười sao, còn chưa có hưởng thụ đủ cuộc sống độc thân, làm sao lại tiến tới phần mộ hôn nhân. Nếu bị ông cụ biết, len lén về nước nhất định đem trói lại mang về Mĩ.

      Sớm biết giỡn với Âu Dương Thụy, biết Âu Dương Thụy ấy là loại người vì bạn bè có thể chen đao vào hai sườn, vì phụ nữ mà đâm dao vào bạn bè tốt. tên hung ác tàn nhẫn khi ở trước mặt tiểu bạch thỏi lại giả bộ ngoan hiền, cậu ta cũng là con sói đụng vào cậu ta sao có thể cho qua dễ dàng. căn bản quên Âu Dương Thụy từ đầu đến chân là chủ nhà phúc hắc.

      Nghĩ thông suốt tất cả, Đông Phương Húc vội vàng đuổi theo Hạ Tịch Nguyệt, đưa thẻ nhà hàng cho , cho biết về sau tới ăn cơm đều được miễn phí. hi vọng Âu Dương Thụy nở mặt Hạ Tịch Nguyệt mà bỏ qua cho . Chỉ là Âu Dương Thụy nhìn thấy Đông Phương Húc đưa đồ cho Hạ Tịch Nguyệt mặt càng đen hơn.

      Bởi vì ham muốn giữ lấy của quá mạnh mẽ, thích bảo bối nhà ngoại trừ nhận của được nhận bất kì cái gì của người khác phái. Rất dễ nhận thấy Đông Phương Húc vỗ mông ngựa ở vó ngựa rồi, nhất định là bi kịch của cậu ta rồi.
      Chương 8: Đồng nghiệp gây khó khăn

      Hạ Tịch Nguyệt lúc nhận thẻ của Đông Phương Húc đưa rất muốn cự tuyệt. Nhưng Đông Phương Húc ép cầm lấy, có cách nào chỉ là tiếp nhận thôi. Nhưng nghĩ lại Đông Phương Húc mở nhà hàng lớn như vậy, cái thẻ này bao nhiêu tiền, cầm phí phạm. Nếu là lúc trước nhất định cần chỉ là bây giờ có tư cách để kiêu ngạo nữa rồi.

      Chỉ là Hạ Tịch Nguyệt biết, Đông Phương Húc đưa thẻ này, chỉ ăn miễn phí ở nhà hàng này được ăn miễn phí mà tất cả hệ thống khác thuộc tập đoàn Đông Phương đều được áp dụng. Bởi vì đắc tội với Âu Dương Thụy nên dùng thẻ này lấy lòng Hạ Tịch Nguyệt, nhịn đau trong lòng mà đưa loại thẻ số lượng nhiều này cho Hạ Tịch Nguyệt.

      Ngồi xe Hạ Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm cái thẻ trong tay, Âu Dương Thụy nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm tấm thẻ đen mà ngẩn người, cho là thích Đông Phương Húc, vui : “Em thích cậu ta?”

      Dù sao Đông Phương Húc cũng thuộc loại tình nhân của đại chúng, so với miệng lưỡi trơn tru hơn, so với làm cho các vui hơn, lần đầu tiên có lòng tin với chính mình như vậy.

      "Người nào nha?"

      Hạ Tịch Nguyệt có kịp phản ứng hỏi.

      "Đông Phương Húc."

      Âu Dương Thụy cắn răng nghiến lợi .

      "Làm sao lại thích chứ, mới thấy mặt lần mà thôi."

      Hạ Tịch Nguyệt bàng quang .

      “Vậy ý của em là nhìn thấy nhiều lần thích?”

      Lúc nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt thích Đông Phương Húc, Âu Dương Thụy thở phào nhõm, nêu như bảo bối của thích, ngại đem cái mặt tuấn của Đông Phương Húc ra mà cạo sờn, có kêu cậu ta lại cũng dám mê hoặc bảo bối nhà .

      có ý gì chứ, vừa nhìn ấy là người thuộc dạng tình nhân của đại chúng thế kia, tôi sao có thể có hứng thú với đồ xài rồi.”

      Hạ Tịch Nguyệt mất hứng . Nghe Hạ Tịch Nguyệt như vậy, Âu Dương Thụy mới thả lòng tim mình. Mặt của Đông Phương Húc coi như là được bảo vệ. biết chính lúc này Đông Phương Húc chuẩn bị chạy trốn kia biết được số mạng của được quyết định phụ thuộc vào câu của Hạ Tịch Nguyệt như thế nào, nhất định kêu to là chọn lầm bạn tốt.

      có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi.” Âu Dương Thụy vui mừng .

      Nháy mắt tháng trôi qua, tháng này cuộc sống của Hạ Tịch Nguyệt từ nhà đến công ty, đến đồn cảnh sát, ba điểm đường thẳng. Cảnh sát vẫn chưa tìm được nguyên nhân tai nạn của cha mẹ , chỉ có thể coi là tai nạn ngoài ý muốn. Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy rất thất vọng, nhưng bỏ cuộc nhất định phải điều tra được nguyên nhân cái chết của hai người. An ủi linh hồn cha mẹ trời.

      tháng qua, ở công ty, và đồng nghiệp chung sống cũng khá lắm, bởi vì ngoại trừ đưa cà phê cho tổng giám đốc ra có việc gì khác, tất cả nữ đồng nghiệp ghen tị với , được Tổng giám đốc chỉ định đúng tên vào đưa cà phê, các thư kí trước cũng được như thế, lúc đưa cà phê cho tổng giám đốc có thể quyến rũ tổng giám đốc. tại công việc đưa cà phê của các ấy bị Hạ Tịch Nguyệt đoạt mất làm sao lại khiến họ tức giận chứ.

      Hơn nữa Hạ Tịch Nguyệt cũng có tư chất gì trong công việc, làm cho các nhất trí cho rằng, người có bộ ngực lớn mà có đầu óc chỉ như bình hoa mà thôi.
      tháng đó Âu Dương Thụy đàng hoàng từ lần ăn cơm trước đó, về sau có hẹn Hạ Tịch Nguyệt nữa, muốn ép , gấp quá làm sợ mà chạy mất. Thỉnh thoảng gọi vào đưa cà phê cũng là muốn gặp chút. cố ý kêu Lãnh Hiên giao bất kì công việc gì cho bao bối của , sợ nhìn thấy bảo bối nhà mệt. Gọi điện thoại nội bộ: “Là tôi, mang cà phê vào.” xong đợi đối phương trả lời liền cúp điện thoại.

      sai nhớ bảo bối của , tới trưa mà thấy , cho nên muốn uống cà phê. Mà Hạ Tịch Nguyệt sau khi nghe tổng giám đốc gọi nhanh chóng pha cà phê.

      Tới công ty tháng căn bản cũng biết được thói quen của Âu Dương Thụy, buổi sáng hail y cà phê, sáng , trưa ly, hơn nữa phải là cà phê Lam Sơn, đun sôi, phải pha tại chỗ mới uống.

      tới phòng giả khát lấy ly chuyên dụng của tổng giám đốc, vừa định đun nước thấy bĩu môi nhăn mặt đứng chặn ở đó.

      “Mời tránh ra chút.”

      Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng . Dù sao đều là đồng nghiệp, muốn quan hệ quá căng thẳng.

      "Ơ ~, tôi tưởng là ai chứ, ra là trợ lý tâm phúc bên cạnh tổng giám đốc của chúng ta, thế nào cũng muốn uống nước sao."

      Vương Mỹ Na dương quái khí .

      Bởi vì ở công ty trừ tổng giám đốc, cũng chỉ có Lãnh trợ lý có thể phân phó làm việc. Cho nên bọn họ đều cho rằng là do Lãnh trợ lí tiến cử. Vương Mỹ Na tới công ty hai năm, chính là vì Âu Dương Thụy mà làm việc ở đây, mỗi ngày có thể đến gần Âu Dương Thụy cũng chỉ có lúc đưa cà phê, tại bị Hạ Tịch Nguyệt cướp mất, có thể tức giận sao.

      "Mời tránh ra chút được ?"

      Hạ Tịch Nguyệt tốt bụng lặp lại lần nữa.

      “Tôi muốn tránh đấy?"

      Vương Mỹ Na khinh thường . Hạ Tịch Nguyệt ngờ ta đạo lý như thế.

      , tôi đun nước cho tổng giám đốc đó.”

      Hạ Tịch Nguyệt tổng giám đốc thôi, lại nhắc làm Vương Mỹ Na càng tức giận.
      “Ít đem tổng giám đốc ra dọa tôi, cũng chẳng qua là do bò lên giường Lãnh trợ lí nên mới có phần công việc như hôm nay thôi.”

      bậy.”

      Hạ Tịch Nguyệt tức giận phản bác. Lúc này Mạc Kỳ Thiên ở bên cạnh nhìn cảnh này, lắc lắc thân hình lẳng lơ của mình tới bên Vương Mỹ Na giả mù sa mưa : “Thôi, Mina người ta là tâm phúc bên cạnh Lãnh trợ lí, đắc tội với ấy, chết lúc nào biết đó.”

      Mạc Kỳ Thiên khuyên cái gì, nghi ngờ gì là đổ thêm dầu vào lửa, ta hi vọng hai làm cho lớn chuyện càng tốt, tốt nhất là đem tổng giám đốc vào để khai trừ hai . Như vậy ít hai tình địch, tổng giám đốc ghét nhất, đồng nghiệp trong công ty đoàn kết, gây gổ đánh nhau. Mạc Kỳ Thiên thế nào cũng theo Âu Dương Thụy 5 năm rồi, đối với tình tình của cũng hiểu tương đối.

      "Hừ, Thiên Thiên, nể mặt tôi liền tính toán với ta rồi."

      Vương Mỹ Na xong liền bưng cái ly qua bên. Mà Hạ Tịch Nguyệt cầm cái ly tới máy đun nước bên cạnh lấy nước, trong lòng uất ức vô hạn, cố nén nước mắt để cho nó rớt xuống.

      " thể khóc, cho phép mình rơi nước mắt, khóc liền đại biểu là mình chấp nhận, mình còn là công chúa cao cao tại thượng của ngày đó nữa, mình nhất định phải kiên cường.”

      Hạ Tịch Nguyệt ở trong lòng cho mình thêm động viên. Nấu nước pha xong cà phê, bưng ly cà phê vừa định ra ngoài, mà ở cửa phòng giải khát, Mina nhanh mắt đưa ra cái chân.

      "A ——."

      Hạ Tịch Nguyệt khổ sở kêu lên. sai, Mina chính là cố ý làm Hạ Tịch Nguyệt trật chân té .

      " xin lỗi, tôi phải cố ý, sao chớ."

      Vương Mỹ Na hả hê . xong cũng đợi Hạ Tịch Nguyệt chuyện liền mang theo nụ cười thắng lợi ra ngoài.

      Mà Hạ Tịch Nguyệt ngồi chồm hổm mặt đất, bởi vì là nước sôi mới vừa nấu xong , cho nên nhiệt độ tương đối cao, chỉ thấy tay Hạ Tịch Nguyệt sưng đỏ mảng, cái ly cũng bị vỡ, tay đau cộng thêm ủy khuất trong lòng, để cho nước mắt rơi xuống vội lập tức lau sạch nước mắt, Hạ Tịch Nguyệt nhất định phải kiên cường.

      để ý tay đau, lập tức lại lấy cái ly khác pha cà phê. Còn Mạc Kỳ Thiên ở bên cạnh xem trò vui nhìn thấy tay Hạ Tịch Nguyệt bị thương cười lạnh cũng ra khỏi phòng giải khát.
      junsunnysmile1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :