1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Asisu siêu cấp xuyên không

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Asisu siêu cấp xuyên


      Tác giả: Lăng Lam Ca



      Thể loại: xuyên về Ai Cập cổ đại,**** lộn có, đánh nhau có, lườm nguýt nhau có, sok nhau có… túm lại cái gì cũng có…



      Rating: mới bắt đầu viết, chắc số chương…



      Tình trạng: chưa hoàn thành nhưng theo tiếng , sử dụng tương lai hoàn thành có thể xong!



      Cảnh báo: có nhiều lắm, nhưng mà cảnh báo cũng ai thèm nghe nên thôi đành khỏi vậy!



      [Avatar] Hình động đẹp trang trí bài viết ^^~ Up đều :X



      [Avatar - Animation] Tổng hợp hình động trang trí bài viếtGIỚI THIỆU[Avatar - Animation] Tổng hợp hình động trang trí bài viết



      Nhân vật: đầu tiên là Tô Tiểu Thiên, nhóc thế kỉ 21 bị quăng về quá khứ, phải về làm cung phi mĩ nữ ở Trung Quốc giống trong truyện tiểu thuyết xuyên mà lại nhập hồn vào xác của nữ hoàng Asisư _ nhân vật hư cấu 100% trong truyện Nữ hoàng Ai Cập. Ông trời a, ông trêu nàng đấy à? Ai Cập Ai Cập, nàng tấp luôn…



      Hoàng tử Izumin của vương quốc Hitaito, hoàng tử đẹp trai tài giỏi kinh khủng nhưng cũng kém phần lạnh lùng độc đoán ( em có cảm giác trong truyện ấy nham hiểm lắm ), lòng Hoàng phi Carol, thề chỉ cưới Carol làm vợ nhưng sau này ấy phải cúng mớ trái cây, thắp mấy nén nhang mà tạ tội với thần linh :” thần linh phù hộ, năm xưa con có thề thốt gì cả a…”



      … Còn có Hoàng đế Menfuisư, Carol, Garashu… binh đoàn trong truyện đều có mặt đầy đủ, thậm chí còn có số nhân vật mới em tự chế!!!



      Ở thế kỉ 21 nàng còn gì để mà vương vấn ở Ai Cập cổ đại này, nàng làm lại cuộc đời… còn việc ảnh hưởng gì tới lịch sử hay tính chân của câu chuyện nàng ứ thèm quan tâm!!! làm gì nhau nào? ha hả.​

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      CHƯƠNG 1:


      Trời dần ngã về chiều, mọi người đường dù tấp nập hay bận rộn tới đâu cũng đều quay đầu lại nhìn 1 mặc bộ váy xanh nước biển, tuy phải là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sở hữu gương mặt tròn trĩng đáng , mắt long lanh đen láy… tuy nhiên chỉ có hình ảnh phản cảm là ta ra sức thồn cái bánh bao vào miệng, tay còn lại cũng xách lủng củng nào là bánh, kẹo, bánh trán trộn, bánh tráng nướng… đúng là cho nhân dân mở rộng tầm mắt.

      Tiiit…. Tiiit….

      Khi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, nàng ta mới dừng động tác, tranh thủ ăn nhanh chút nữa để rảnh tay nghe điện thoại…
      - Tiểu thư, ở đâu vậy? lão gia kiếm tiểu thư đó, mau về

      ấy gì, chỉ lẳng lặng gập điện thoại lại, đội mắt nhìn về hướng xa xôi, buồn nhìn đến đống thức ăn dở. Bóng dáng mảnh mai đó rất đơn, chỉ im lặng tiến về phía trước trong trạng thái vô thức, cứ như chỉ mình nàng tồn tại thế gian này…


      - Tiểu Thiên, con của cha

      Người đàn ông ngồi ghế đứng dậy, tươi cười đến chỗ của Tiểu Thiên đưa tay định ôm vào lòng. cúi gằm mặt, né tránh khỏi người đàn ông gọi là con đó…
      - Ông gọi tôi đến đây có chuyện gì?
      - Kìa con , con có cần sử dụng thái độ đó với người nuôi dưỡng con ?
      - Đúng, ông nuôi tôi lớn nhưng bằng tiền của tài sản của mẹ tôi…

      CHÁT!!!!
      Năm ngón tay hằn mặt Tiểu Thiên. phản bác gì, ngồi cười haha, chợt có phụ nữ trung niên chạy tới, ôm cánh tay của Tô Bá lại…
      - Lão gia, con bé còn chưa hiểu chuyện…
      - Hắc hắc, 2 ông bà diễn kịch cũng hay lắm! này, này, làm ơn , đừng cho tôi đóng cái vai ác thế chứ! Sao trông tôi giống đứa con bất hiếu ngang ngược, biết điều biết chuyện gì cả vậy?
      - Con… - người đàn bà mắt ngấn nước, sau đó khóc như mưa, cứ tưởng như sắp xỉu đến nơi rồi
      - Tại sao mày lại lì lợm như vậy hả? Mẹ mày thương mày như thế…
      - Câm ngay, ông bảo bà ta là mẹ tôi ư? Bà ta có tư cách… Ông cũng xứng đáng làm cha của tôi nữa
      - Cha mẹ muốn gì với ta , vòng vo mệt lỗ tai… _ đứa con đầu tóc quăn queo, xanh xanh đỏ đỏ nằm dài ghế Sofa khó chịu lên tiếng. Tô phu nhân vội lên tiếng can ngăn đứa con
      - Tiểu Bạch…
      - Hừm, tao cũng muốn nhiều, chuẩn bị làm dâu nhà họ Lí – Tô lại gia hậm hực…
      - Lạ nhỉ? Nhà họ Lí giàu như vậy mà ông bà lại nhường cho tôi mà cho đứa con qu‎ý của qu‎ý vị à? Hay là bày mưu tính kế gì nữa?
      - Tại Tiểu Bạch còn tuổi quá nên mẹ mới…
      - Xin bà đừng trơ trẽn như vậy, tôi và bà có quan hệ gì với nhau, mà hay , nếu tôi nhớ lầm chính là tôi hơn Tiểu Bạch chỉ có nửa tuổi thôi, lí do hay…

      Ánh mắt Tiểu Thiên lạnh lùng quét nhìn từng người trong phòng khiến bọn họ lạnh buốt cả xương óc, ánh mắt dừng lại người Tiểu Bạch. ả lạnh xương sống, òa lên khóc nức nở, đòi tự tử lên xuống. Tiểu Thiên thán phục khả năng diễn kịch cần đạo diễn của 2 mẹ con nhà này… mẹ của nàng qua đời lúc sinh nàng, liền sau đó tên nàng gọi là cha này liền cưới về người vợ, chẳng bao lâu sau ả ta cũng sinh ra đứa con
      - A, hay là tài sản mẹ tôi để lại đủ cho các người ăn xài phung phí nên giờ muốn tôi đến nhà họ Lí móc tiền về nuôi các người a? _ Tiểu Thiên trào phúng nhìn bọn họ, ai sợ ai? Tô Bá tức điên lên, định giáng thêm cho nàng cái bạt tai nữa, Tô phu nhân cũng thả tay ra, phối hợp rất ăn ‎y’‎‎ … sao vậy? muốn can ngăn để bảo vệ tôi nữa à. Tiếc là chưa kịp động thủ bàn tay bị chụp lại…
      - Khi nãy tôi cho ông tát coi như cám ơn vì hiến vài kí tinh trùng để có mặt Tô Tiểu Thiên tôi hôm nay, sau cái tát đó tôi với ông chấm dứt tình cha con. Mẹ tôi là tiểu thư nhà quyền qu‎ý ‎ bị ông ngon ngọt dụ dỗ, cưới nhau chưa được bao lâu ông cùng người đàn bà này rắp tâm hãm hại mẹ tôi để chiếm đoạt tài sản. Các người nghĩ rằng tôi tin mẹ tôi qua đời vì sinh tôi sao? Nực cười! Tôi nhẫn nhịn sống trong cái nhà này là để kiếm đủ bằng chứng mà thôi! Giờ tôi có đủ rồi, chuẩn bị nắm tay nhau vào nhà đá

      Tay phất phất xấp tài liệu cùng hồ sơ rút trong túi ra, Tiểu Thiên ung dung bước ra ngoài xe trước con mắt trợn ngược của ông bà Tô gia… ràng năm xưa giải quyết kĩ lắm mà, làm sao còn bằng chứng? , thể nào để con nhãi ranh ấy sống thêm khắc nào nữa…
      Nàng nhấn hết ga mà chạy sau khi thấy đám sát thù dí theo nàng sát nút. Tiểu Thiên nhoẻn miệng cười, chưa chi mà thủ tiêu nàng rồi sao? Pha rượt đuổi diễn ra cực kì gay cấn đường, hệt như trong phim hành động vậy… mà khoan, hình như bọn chúng có ‎ý sát thương Tiểu Thiên mà như chỉ muốn dồn nàng vào góc thôi…
      Trong lúc đó…
      - Cha, mẹ… chưa chi xanh mặt, tin con , đám sát thủ của cha mẹ giết ta ta cũng gặp mẹ ta mà thôi…
      - Tiểu Bạch, con làm gì vậy?
      - Haha...
      Khuôn mặt đầy tự tin chống nạnh cười…vĩnh biệt ngươi, Tô Tiểu Thiên…

      Bà nội các ngươi, có thấy phía trước là bờ sông hay ? Các ngươi đui mù à? Muốn chết kệ các ngươi, lôi nàng vào làm gì ? Thắng, thắng gấp... oh lala... thắng ăn. Các ngươi được lắm... Tô Tiểu Bạch, là ngươi chứ ai hết...
      TUMMM....
      Chiếc xe lao thẳng xuống sông…

      *****************

      - Ư... – Tiểu Thiên khó chịu nhăn nhó lên tiếng, đầu của nàng đau quá. Mệt mỏi mở mắt lên nhìn xung quanh, nàng có chút ngỡ ngàng... phải là nàng lao xe xuống sông sao ? Sao giờ còn ở đây ? mà đây là ở đâu ? phải ở nhà, càng phải là bệnh viện... Nơi này rất kì quái, rèm cửa mỏng tanh lất phất treo khắp phòng, tường đá xù xì, rong rêu, có chút uy nghiêm huyền bí, trần nhà cao chót vót, đuốc được cắm sáng rực cả căn phòng... thoang thoảng đâu đó mùi hương rất dễ chịu. Dùng hết sức ngồi dậy. Tiểu Thiên đánh giá căn phòng kì cục này chút, xem ra toàn là đồ cổ khó kiếm đây, mà làm thế nào nàng vào đây được nhỉ ? ngồi tự kỉ có tiếng động...
      - Nữ hoàng, người tỉnh ?
      - Nữ hoàng ? Đâu ? - Ta quay tới quay lui kiếm xem nữ hoàng gì đó đâu phát ra xung quanh chẳng có ai cả, chẳng lẽ kia ta sao ?
      - Người... người đừng làm em sợ...

      Tiểu Thiên ngạc nhiên nhìn vừa bê chén thuốc vào cố kìm nén nước mắt... này ăn mặc rất giống cung nữ trong Nữ Hoàng Ai Cập, cách trùm đầu cũng y hệt... lẽ nàng rớt xuống phim trường dưới sông sao ?
      - ... gọi ta à ?
      - Vâng, chứ người nghĩ em gọi ai ?
      - Cái gì nữ hoàng? Chúng ta đóng phim gì vậy ?
      - Phim? Nữ hoàng gì vậy? Người có ổn ? hay là để nô tì gọi thái y...
      - Ngưng, ta ở đâu đây ?
      - Nữ hoàng, người nhớ gì sao ? người ở Babylon, hôm nay là đám cưới của người...
      - Đám cưới? Cái gì? Này, đừng đùa ta nữa, đủ rồi nhá, cho ta gặp đạo diễn, nhanh...
      - Nữ hoàng, người đừng hù dọa nô tì...
      - Vẫn muốn đùa à ? hừ...

      Tiểu Thiên bực bội leo xuống giường, phát ra mình mặc đống sa y rườm rà mỏng mảnh, đầu tóc rối bù xù... nàng quan tâm nữa, nhất định phải làm cho ra lẽ. Vừa mới chạm chân xuống đất cơ thể của nàng té nhào ra sàn đá lạnh buốt, chân bủn rủn đứng vững... cơ thể của nàng làm sao lại thành dạng yếu ớt này ? Trong lúc té xuống, Tiểu Thiên nhanh tay chụp được cái bàn ngay bên cạnh, cẩn thận nên làm cái gương bàn rơi xuống vỡ vụn ra. Trong lúc lui cui đứng dậy nàng nhìn thấy trong mảnh gương vỡ thứ rất kinh khủng... gương mặt tinh tế, nhan sắc chim sa cá lặn, từ ngữ nào miêu tả được, mắt to tròn, mội đỏ mọng, da trắng hồng, tuy có chút xanh xao nhưng thể che dấu nổi tư chất của mĩ nhân ! Điều kinh khủng nhất chính là nàng từng nhìn thấy khuôn mặt này rồi, và nếu nàng nhớ lầm đây chính là...
      - Nữ hoàng, người chưa khỏe hẳn mà, đừng tự hành hạ mình như vậy nữa. Tất cả là do em sai, em nên nghe lời của nữ hoàng... Em hận mình bảo vệ được người
      - ... tên Ari đúng ?
      - A, nữ hoàng nhận ra em rồi ? Ôi, người mau đứng dậy , cẩn thận mấy mảnh gương vỡ, để em cho người dọn...
      - Ta... ta là nữ hoàng...
      - Người là nữ hoàng Ai Cập Asisư... người ngồi nghỉ tí xíu , sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, để em chuẩn bị... _ vừa mới đứng dậy, Ari liền nắm chặt tay của nàng : “Nữ hoàng, xin người đừng nghĩ quẩn nữa, em nhất định bảo vệ người...”

      Tiểu Thiên ngồi thẩn thờ giường, ánh ắt nhìn về nơi nào đó rất xa xôi... Hay , thoát khỏi cái thế giới đầy mưu bẩn thỉu kia, giờ lại rơi vào cái thế giới Ai Cập cổ đại. phải nàng ghét Ai Cập, nàng rất thích là đằng khác ấy chứ, nhưng vấn đề chính là tại sao linh hồn của nàng lại nhập vào xác của Asisư mà phải Carol? Hix... ai chẳng biết Asisư là bà hoàng độc ác chứ. Nhưng mà kể ra cũng tội, Tiểu Thiên nàng dù có gia đình nhưng ít ra cũng nhận được ít quan tâm từ những người khác, còn Asisư này có lẽ có ai ngoài Ari, ngay cả Menfuisư là người nàng nhất cũng có ác cảm, đành lòng gả nàng đến đây... Mà lạ, theo như nàng biết Asisư ắt hẳn phải chết rồi nên nàng mới nhập hồn vào được, chẳng lẽ Asisư chết ? thể nào... Phải hỏi Ari mới được... Tiểu Thiên bấu vào thành giường đứng dậy, tại cơ thể này rất yếu, thể nào vận động được. Chợt, nàng nhìn thấy cái lọ gốm sứ màu trắng nằm lăn lóc trong góc giường. Nàng cố gắng với tay lấy nó xem phát ít bột màu trắng bên trong.

      Mặt nàng biến sắc, đây là chất độc, cực độc, là thứ có thể giết người như chơi. lẽ Asisư gọi Ari mua cái này sao? Đối với sinh viên học trường y dược như nàng thể nào nhầm lẫn được... Asisư uống thuốc độc tự vẫn và chết, đó là chuyện có . Sao thấy chi tiết này trong truyện nhỉ? Mà thôi, ông trời thương nàng, cho nàng thêm cơ hội làm lại cuộc đời ở thế giới này nàng xin nhận nó vậy. Tiểu Thiên phụ lòng của ông trời đâu, Asisư, cũng an tâm ,ta giúp sống nốt phần đời còn lại, về phần Tô Tiểu Thiên, nó chết rồi, từ lúc cha nó cho sát thủ giết nó nó chết rồi, đời còn Tiểu Thiên nữa, chỉ còn Asisư mà thôi. Vấn để đáng lo ngại tại là cái đám cưới mắc dịch này đây...
      Chương 2:

      Sao lại rớt vào đúng lúc nàng ta sắp đám cưới, mà lại là cưới tên đê tiện Garashu cơ chứ? May là nàng rớt vào lúc này, chứ mà rớt vào lúc đám cưới rồi biết làm thế nào nữa...
      - Ari, em ta sắp cưới Ragashu?
      - Vâng, đúng vậy ạ, trang phục cũng chuẩn bị xong, người mau thay ... chỉ cần kết hôn cùng Ragashu con bé Carol đáng ghét, kẻ thù cướp ngôi vị hoàng phi của người bị thủ tiêu, tới lúc đó người có thể an tâm vui vẻ mà sống rồi...
      - Ta... ta giao kèo như vậy với Ragashu à? Chết tiệt...
      - Lệnh bà? Người sao lại vậy?
      - Ari à, ta có em cũng hiểu đâu. Bây giờ ta đâu còn là Asisư của lúc trước... Thôi, em chuẩn bị cho ta

      Ari vâng dạ rối rít, sau đó quay ra ngoài hô hào gì đó. Tiểu Thiên, chính xác hơn là Asisư ngồi trầm ngâm suy nghĩ cách giải quyết, có lẽ là phải gặp được Carol. Khoảng vài phút sau, Ari cùng đoàn thị nữ vào, kéo Asisư ra bàn trang điểm, thoa son tô phấn gì đó...
      - Xin hoàng phi ngồi im cho bọn nô tì vấn tóc ạ
      - A, ta xin lỗi...

      Ari từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, lẽ chỉ trong đêm mà nữ hoàng lại thay đổi như vậy? Từ bao giờ người biết xin lỗi?

      Chu choa... nàng ngồi tự kỉ trước gương, tại sao lại có thể xinh đẹp được như vậy? Nhìn sơ trong truyện biết là mĩ nhân, nhìn gần như thế này càng thêm xinh đẹp... bản thân nàng còn phải ngẩn người vì nhan sắc của Asisư người khác như thế nào a? Haha, xuyên , vậy còn được làm nữ hoàng Ai Cập với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, đến nỗi tệ!
      - Lệnh bà, chút nữa người chỉ việc làm theo lời của quan tư tế, nếu thấy mệt hay khó chịu gì gọi em ngay để đưa người nghỉ ngơi...

      Asisư im lặng cúi đầu nhìn Ari tỉ mỉ sửa quần áo lại cho nàng. Trước đây khi đọc truyện lòng mà , nàng cực ghét chủ tớ Asisư, nhưng bây giờ bỗng thấy cảm động... các nàng phải là người xấu, chỉ nhìn nhận vấn đề cách sai lệch mà thôi, hừ, điển hình là cái đám cưới mắc dịch mà nàng sắp dự đây. Asisư à, đăng kí kết hôn rồi đến hôn lễ chơi trò tạm trú tạm vắng để Tiểu Thiên ta lãnh thế này sao?

      Sau khi trang phục chỉnh chu, Asisư ngạc nhiên nhìn con mắt sắp lọt ra ngoài của mọi người. Làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt long lanh to tròn, mí mắt dài, lông mi đen láy, tóc được bới gọn hết vào bên trong vương miện lộ ra cái gáy thon trắng. Mỗi cử động của nàng làm làn váy rung rinh, tràn đầy sức sống... Vẻ đẹp này, uy nghiêm có, hút hồn cũng có... Mấy thị nữ nhìn Asisư xúng xính trong bộ lễ phục mà thầm hâm mộ; ngờ đời lại có người xinh đẹp như vậy, cứ ngỡ đám phi tần của bệ hạ xinh đẹp rồi, nào ngờ chỉ bằng góc của Asisư
      - Xin mời lệnh bà di giá đến thần điện, mọi người chờ...
      - Được, ta ngay...
      Bỗng nhiên hai mắt tối sầm, đầu quay mòng mòng làm nàng mất thăng bằng, loạng choạng xém ngã, may là Ari chụp lại kịp, đỡ nàng lên giường ngồi. Trong cơ thể của nàng vẫn còn độc tố, muốn tạo thuốc giải cũng khó nhưng nàng có thời gian. Đôi mắt Ari lại long lanh muốn khóc làm nàng thở dài, khác hẳn so với trong truyện! Asisư cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể để Ari an tâm hơn, sau đó đến thần điện... Sắp có kịch hay rồi đây.

      Ari đau lòng nhìn nữ hoàng nàng theo hầu từ bé. Bề ngoài luôn lạnh lùng độc đoán, hề có ai làm bạn, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên cạnh hoàng đế Menfuisư cho đến khi Carol xuất , cướp hết mọi thứ từ tay người. Người ngày càng đa sầu đa cảm, bắt đầu hành động mù quáng, tự hành hạ bản thâm mình nhiều hơn nữa, cả ngày chỉ nằm khóc, bỏ ăn bỏ ngủ... Ban nãy khi nhìn thấy bộ dạng của nữ hoàng, hệt như đứa trẻ con, khuôn mặt ngời hạnh phúc khi tự ngắm mình trong gương, sau đó lại thoáng nét buồn, Ari chỉ biết quay đầu lau nước mắt. Nữ hoàng sắp kết hôn cùng người mà nàng hề ...

      Asisư cũng gì nhiều với Ari, 2 chủ tớ im lặng tiến đến đại điện nơi sắp diễn ra hôn lễ. Asisư liên tục ngó tới ngó lui để tìm ra lối thoát, chút nữa có gì tùy cơ ứng biến. Hoàng cung Babylonia cũng khá là hoành tráng, tường và cột cũng khắc họa khá là nhiều hoa văn nhưng tinh tế và sinh động như của Ai Cập. Cái gì? Nàng có thể hiểu tường ghi cái gì sao? Nàng chưa bao giờ học cả mà? lẽ là kí ức của thân xác này?
      - dâu đến rồi...
      - Oa, nàng xinh đẹp quá...
      - Hoàng phi tương lai kìa...

      Mọi người cứ nhốn nháo cả lên, trầm trồ trước Asisư. Khi nãy hoàng phi Ai Cập vào mọi người kinh ngạc rồi, giờ lại càng ngạc nhiên hơn. ngờ Ai Cập lại tập trung nhiều mĩ nhân như vậy... Trông thấy Carol, nàng có chút hưng phấn nhưng xem ra khó mà chuyện với nhau được. Carol mỉm cười tiến tới cầm tay Asisư, vui vẻ nở nụ cười... nàng cướp Menfuisư của chị Asisư nên thấy rất áy náy canh cánh trong lòng, giờ chị Asisư có nơi nương thân còn gì bằng! Ari bên cạnh liếc xéo Carol, ngay cà chào cũng thèm chào tiếng...
      - Chị Asisư, em chúc chị hạnh phúc...
      À há, xin lỗi cho nàng rút lại, chuyện với nhau cách cực dễ dàng. Chỉ chờ có vậy, Asisư ôm Carol lại, Carol cũng khá bất ngờ vì trước đây 2 chị em chưa bao giờ thân thiết với nhau cả...
      - Carol, dù lát nữa có chuyện gì cũng hãy tin ta... – Asisư vào tai Carol chỉ đủ cho 2 nàng nghe, Carol nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, rất muốn hỏi nhưng lại dám. Asisư cũng quay sang Ari mà dặn dò : “ Ari, em ra chuồng ngựa thả hết ngựa của binh lính Babylon , sau đó chuẩn bị đàn ngựa khỏe cho ta...” . Cũng như Carol, Ari chả hiểu cái mô tê chi hết nhưng cứ làm theo. Lúc này Ragashu bước đến nắm lấy tay Asisư:
      - Asisư xinh đẹp của ta, ta mong giây phút này lâu lắm rồi!
      - Vậy à? Ahaha...a...

      Kinh tởm, chỉ có thể miêu tả bằng 2 chữ đó. Chân thành xin lỗi ngươi, ta đây biết bộ mặt của ngươi từ lâu rồi, ngu hay sao mà còn cưới với chả hỏi? Lợi dụng ai chứ lợi dụng bà nội ngươi đây là sai lầm lớn nhất đời của ngươi đấy...
      - Quan tư tế, chúng ta mau bắt đầu ...
      - Vâng ạ, xin mời hoàng thượng và hoàng phi chuẩn bị, mời vị chủ trì hôn lễ là hoàng phi Carol... – để cho thằng cha tư tế xấu trai đó dài dòng, Asisư vội vàng la lên...: “ AA....aaa....a....a....”
      - Có chuyện gì vậy?
      - Chân của ta... khi nãy bị thương rồi
      - Sao lại bị thương?
      - cẩn thận nên té ngã... bệ hạ có thể nào chờ cho đại thái y vào khám cho ta ? Do lúc nãy ta sợ mọi người chờ nên nhanh chóng di chuyển đến đây, nào ngờ bây giờ nó lại đau như thế này... thể đứng dậy được...

      Ragashu thoáng nét suy nghĩ... chờ hai phút cũng làm đình trệ hay ảnh hưởng gì đến kế hoạch của nên cũng sao! Ari, em mau lên, ta câu giờ đó...
      - Bệ hạ...
      - Ngươi mau khám cho nàng xem...
      - được, vị này trẻ quá, kinh nghiệm có là bao nhiêu, ta sợ biết chữa...
      - Cũng đúng, vậy cho gọi người khác...
      - Lão thần kính chào bệ hạ...
      - Á á... càng được, vị này già cả quá, ta sợ mắt kém nhìn ...

      Asisư cứ như vậy mà diễn trước con mắt tò mò của mọi người đến dự lễ cưới hôm nay. Nữ hoàng Ai Cập bị sao vậy? Nhìn Ragashu có lẽ cũng khó chịu cực độ trước thái độ chê bai ỏng eo của Asisư làm nàng thầm đổ mồ hôi lạnh, chợt thấy bóng dáng của Ari phía sau bức tượng đá. Có lẽ chuẩn bị xong rồi...
      - A, bỗng dưng nó hết đau rồi, thầy thuốc của Babylon quả nhiên tay nghề rất cao! Đa ta bệ hạ a...

      Ragushu đen mặt, có tên thầy thuốc nào chạm được vào nàng đâu, nhưng mặt vẫn vui vẻ :
      - Tốt, vậy chúng ta tiếp tục cử hành hôn lễ...
      - Khoan, hôm nay ta có chuyện muốn với ngài...
      - Asisư, lại có chuyện gì nữa vậy?

      Asisư rút tay ra khỏi tay Ragashu, nghiêm túc nhìn . Nếu nàng đoán lầm cây quạt này của nàng là con dao…
      - Hoàng đế Ragashu, chúng ta tốt nhất chỉ nên là bạn bè, giữa chúng ta hề có thứ gọi là tình , thể kết hôn, xin lỗi…
      - Ha ha, chắc nàng đùa? nhận lời cầu hôn của ta lúc ở Ai Cập rồi, bây giờ từ hôn ư?
      - Khi đó ta chưa biết mưu của ngài, bây giờ biết hết rồi, làm sao còn cưới được! Hoàng đế đừng lo, triều đình Ai Cập chúng ta hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này, để ảnh hưởng đến thanh danh của ngài đâu.

      Mọi người bên dưới từ người Ai Cập cho đến người Babylon cũng trợn ngược nửa con mắt, tin vào tai họ nữa. Nữ hoàng Ai Cập chấp nhận hôn lễ, từ hôn ư? Sao lại có thể?
      - Chị Asisư… - tuy lo lắng nhưng Carol thầm thán phục Asisư, cuối cùng chị ấy cũng hiểu ra được hạnh phúc là gì, ban đầu nàng cũng thấy lo lo, đại đế Ragashu nổi danh gian hùng, tâm tư thâm sâu khó lường.

      Bất ngờ Ragashu cười lớn, giọng điệu cuồng vọng, nhàn nhạt mở miệng:
      - Asisư, nàng cho rằng đây là Ai Cập ư? Nàng nghĩ với lực lượng tại của binh lính Ai Cập ở Babylon có thể đem nàng về Ai Cập an toàn sao? Nàng cho rằng ta cho nàng về? Mà hình như nàng hiểu lầm ta phải? Ta nàng, mến mộ nàng , hề có mưu gì cả…

      Asisư hơi mím môi, nhìn Ragashu. Tên này miệng lưỡi quá sắc bén, muốn an toàn rút khỏi nơi đây rồi vạch trần bộ mặt của nhưng xem ra được. Theo tình hình này, nàng và Carol ở trong hang cọp rồi. Asisư từ từ lui về phía Carol, Unasu và Ruka sợ nàng làm hại Carol nên thủ thế sẵn. Nàng trông thấy cũng mặc kệ, bọn họ làm vậy cũng đúng thôi!
      - Hoàng đế Ragashu, ta làm vậy vì muốn giữ tình giao hữu giữa 2 nước nên muốn nhiều, chuyện ngài ta hay lợi dụng ta ngài biết hơn ai hết, bây giờ, xin phép ngài hãy cho chúng tôi về nước.
      - Ha ha, ngây thơ! Nàng càng ngày càng đáng đấy Asisư ạ! người là chị , người là vợ của hoàng đế Ai Cập lẫy lừng, cả hai đều nằm trong tay ta thế nào nhỉ?

      Bọn quần thần bên dưới cũng hơi sửng sốt khi hoàng thượng nhà mình bỗng nhiên luôn cái mưu ra cho người ta nghe. Quan quân Ai Cập bắt đầu hiểu được tính chất nghiêm trọng của việc, bắt đầu đứng vây thành vòng. Asisư cười khẩy nhìn Ragashu:
      - Nhà ngươi cũng coi thường Asisư ta quá! – đoạn, bất ngờ rút con dao được giấu trong cán quạt ra, đặt lên cổ Carol… Hét lên: “Mau thả bọn ta ra, nếu ta giết Carol”
      - Asisư, thả hoàng phi ra, ngươi nham hiểm, dám lợi dụng… - Unasu cùng Ruka chĩa kiếm về phía nàng, căm hận mà . Asisư cũng thèm chú ý, tập trung quan sát Ragashu. Mọi người bên dưới cũng thể ngờ hôn lễ lại trở thành như thế này.
      Ragashu cười cười tỏ vẻ thích thú, ánh mắt nhìn Asisư như muốn ăn tươi nuốt sống, hận thể giết chết nàng ngay được.
      - Ngươi cứ việc, để rồi Ai Cập xem ngươi như kẻ thù…
      - Ha ha, giết Carol xong ta tự vẫn. Ngươi nghĩ ta dám ? Ta căm thù Carol như thế nào, ngươi nhất! Giờ Menfuisư hề ta, Ai Cập cũng còn vị trí cho ta cái chết có là sá chi! Mọi người ở đây hãy nghe ta , hoàng đến Ragashu đáng kính đây cầu hôn ta cùng với lời hứa sec giết chết hoàng phi Ai Cập nhưng sau đó lật gọng, muốn dùng hoàng phi để làm áp lực cho Menfuisư, ngươi định nhốt nàng ấy vào tháp Babel… - sau đó quay sang nở nụ cười khinh thường rẻ rúng với Ragashu, gằn giọng hỏi từng chữ - “Xin hỏi quý quốc, ta có sai chữ nào ?”

      Mấy vị sứ giả lân bang bắt đầu xì xào bàn tán to , ngờ hoàng đế Ragashu lại giở thủ đoạn đê tiện như vậy, ngoài mặt kí hiệp ước hòa bình, thực chất bên trong lại ngấm ngầm rắp tâm chiếm đoạt Ai Cập. Unasu rủa thầm trong miệng, cũng biết phải quay kiếm chĩa về hướng ai. Asisư hít hơi lại tiếp tục :
      - Đó là chưa kể, nếu ta và Carol cùng nhau bỏ mạng đất Babylon này, tất cả đều do mưu của ngươi ngươi nghĩ xem, liệu thằng em nhu mì hiền hòa của ta có bỏ qua cho ngươi ? Đừng quên lực lượng quân đội Ai Cập. Mời hoàng đế suy nghĩ cho kĩ.

      Ragashu bắt đầu cảm thấy ổn, kế hoạch nung nấu bao lâu nay lại bị nàng kể ra vanh vách trước mặt sứ thần các nước thế này… Bể kế hoạch rồi. Cứ nghĩ Asisư chỉ là con đàn bà ghen tuông mù quáng, xinh đẹp nhưng ngu ngốc, ngờ nàng ta lại giảo hoạt thế này…

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      chương 3



      - Mở cổng thành ra, cho bọn họ

      Asisư nở nụ cười mê hồn, như vậy là tốt đó, còn chứng minh cho người ta biết được ngươi còn có não! Mặt Carol vẫn xám ngoét nhưng nàng hiểu vì sao Asisư lại làm như vậy nên cũng cố gắng chưng ra bộ mặt sợ hãi cực độ, hiểu sao Carol có cảm giác Asisư làm hại nàng…

      Còn về Asisư, vừa tiến ra cổng thành, tay vừa đặt con dao lên cổ Carol trong khi đó suy nghĩ lung tung bậy bạ. Carol, phải ta háo sắc nhưng vòng 1 của em xem ra cũng khá là đầy đặn…

      Người dân đứng bên ngoài đông nghẹt cũng tản ra chừa lối đủ cho quân Ai Cập , chỉ cần ra khỏi đây có đàn ngựa Ari chuẩn bị. Lúc này cơ thể của nàng lại bắt đầu choáng váng, mắt có chút hoa lên nhưng vẫn cố giữ nét mặt lạnh lùng vì bây giờ mà sơ suất mất mạng như chơi. Khi nãy Asisư nhìn thấy 1 tên lính lén lút chạy ra phía sau lúc mọi người để ‎ý, cộng thêm nụ cười gian xảo của Ragashu, ắt hẳn cho quân chặn ở biên giới…
      - Ra ngoài lên ngựa chạy kiếm tướng Honsu nhanh nhanh chóng về nước, Ruka cùng Unasu lo bảo vệ Carol, tốp chia ra đánh lạc hướng.. nhanh…
      - Chị Asisư, còn chị sao?
      - Ta tự lo được, các người muốn bảo vệ ta, ta cũng ép…

      Binh lính Ai Cập hơi cúi đầu xấu hổ, nữ hoàng hi sinh bản thân, tự hủy hôn cùng Ragashu để bảo vệ mọi người, vậy mà họ còn có ý nghĩ xấu về nữ hoàng… Trong lòng ai cũng rất ngạc nhiên về phân phó của Asisư, trước đây người rất ít khi tham gia những việc này, hình như là có hứng, lúc nào cũng chỉ coi ý kiến của bệ hạ Menfuisư là đúng mà suy nghĩ, bây giờ lại đứng ra chỉ huy khá thành thạo.
      - Bệ hạ, nguy rồi…
      - Có chuyện gì vậy? Việc ta dặn xong chưa mà còn về đây? – Ragashu gắt gỏng bực mình lên tiếng, có dự cảm lành. Tên lính khi nãy hớt hãi đứng vuốt ngực ra hơi : “ ngựa, tất cả ngựa của chúng ta đều bị thả chạy mất cả rồi, bây giờ mà muốn chúng ta chỉ còn cách bộ thôi…”
      - Cái gì? Là ai thả ngựa?
      - Thần... thần biết...
      - Asisư, cũng khá lắm... – Ragashu đứng cười như mấy bé tự kỉ trong bệnh viện tâm thần, lẽ ra phải đoán được ta dám giết Carol chứ... “ mau, bắt nàng ta lại cho ta”
      - Chạy bộ ạ?
      - Ta cần biết, bằng mọi giá bắt nàng ta lại, mau

      ****************

      - Các người, mau đứng lại...
      - Sặc, áhahaha...
      - Chị Asisư... – Carol kìm nén run rẩy của nàng, lẽ làm mất hình tượng ngay đây chứ. Nhìn Asisư, Carol cũng chịu nổi nữa. Quân lính Babylon cưỡi lừa để đuổi theo các nàng a!!!
      - Chết mất, chết mất! trời ơi chết mất! Carol, tướng Honsu đóng quân ở đâu vậy?
      - Ở ngay phía bìa rừng, sắp tới rồi...
      - Ừ... – Xem nào, Asisư nàng sắp sống cuộc sống của nữ hoàng nha, muốn làm gì làm! Lại được ăn ngon mặc đẹp mà cần phải động tay động chân gì hết! Xem ra cái ghế nữ hoàng này rất hợp với kẻ lười biếng như nàng. trầm tư suy nghĩ chợt nghe tiếng Carol gọi...
      - Cái gì kia?... – Carol nheo mắt nhìn đám bụi phía xa kia, hình như là có đoàn người khá đông tiến về hướng này nhưng là của ai, có thể là quân lính Ai Cập chăng?

      ‎Ý nghĩ đó bị dập tắt ngay sau khi nhìn kẻ trùm khăn kín mít dẫn đầu. Điềm xấu, hay rồi, linh tính mách bảo rằng các nàng phải tránh xa bọn họ ra...
      - Unasu, Ruka, mau trốn nhanh lên, chúng ta tuyệt đối nên chạm mặt bọn người kia... – Hình như sau khi nàng quá muộn, đám bụi ấy càng lúc càng tiến lại gần phía này hơn, Carol ngu ngơ chưa hiểu ra chuyện gì, còn Asisư mồm há to như cái dĩa... IZUMIN, nàng nghĩ có thể gặp ở đây. Quân lính Ai Cập từ từ bị bao vây lại, lát sau, sau khi nhận thấy ánh mắt mấy thiện cảm của bọn lạ mặt, bọn họ cũng bắt đầu tấn công. Carol ôm chặt lấy nàng, vẻ mặt lo lắng, nếu đây phải là người của Ragashu là ai? Asisư chăm chú quan sát tên che mặt đó, ta có đôi mắt rất đẹp, vả lại kiếm pháp cũng khá lợi hại. Hờ, hình như tên đó thúc ngựa phi lại chỗ của nàng cùng Carol, Ruka mới đứng ở đây để bảo vệ các nàng mà, giờ đâu mất rồi? Nhà ngươi rất tốt Ruka ạ... chưa kịp định hình Izumin chạy tới, nhanh như cắt chụp lấy Carol ngồi ngựa, ôm Carol vào lòng mà khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Carol, ngờ ta lại có thể gặp nàng ở đây, là do số phận sắp đặt mà, là ông trời muốn nàng là của ta...

      Tốt, chuyện Izumin Carol, Asisư dư sức biết, biết rất là đằng khác ấy chứ, 5 lần 7 lượt tổ chức bắt có Carol nhưng toàn hụt... có điều, ta muốn bắt, muốn ôm, muốn hôn Carol gì đó kệ , tại sao lại phải đá mạnh vào con ngựa của nàng làm nó đau quá, chồm hai chân trước lên. Hệ quả chính là Asisư nàng bị hất tung xuống đất, tay truyền lên cơn đau nhói...
      - ****, đồ thái giám Izumin... mắt nhà ngươi mù hả?
      - Hoàng tử Izumin... – Quân lính Ai Cập ngạc nhiên, lại là ta.

      Sau khi nghe Asisư lớn tiếng chửi rủa Izumin, tất cả mọi người đều dừng động tác. Thái giám? Izumin ngạc nhiên nhìn người đứng dưới đất đầu tóc bù xù, tay chân lấm lem kia, hình như là nữ hoàng Asisư. phải nàng ta tổ chức hôn lễ cùng Ragashu hay sao mà giờ lại ở đây? Nhớ lại trước đây nàng từng bắt Izumin, uy hiếp phải cho nàng mượn quân đánh chiếm Ai Cập nên ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ chán ghét, cứ như muốn đặt người kia vào trong mắt...
      - Đồ chết bầm chết giập, ngươi làm ta ngã ngựa sau đó dùng ánh mắt đó với nhau à?
      - Chị Asisư, chị có sao ? Izumin, sao ông lại ở đây?
      - Carol, ta để mất nàng nữa đâu...
      - Ta hỏi tại sao ông lại ở đây?
      - Là ông trời muốn nàng là của ta...
      - Tại sao cứ nhất định phải bắt ta ?
      - Ta bảo vệ cho nàng...

      Mặt Carol đen ngòm, Izumin lảm nhảm cái gì vậy? Còn Asisư phát ra điều cực hay ho, hoàng tử Izumin của Hitaito hiểu tiếng người, tội nghiệp , quá nên hóa thế này đây, sau này nàng tuyệt đối dám liều mạng vì đâu, hình như càng người ta càng tỏ ra là mình giống chó điên...
      - Nữ hoàng, Ragashu đuổi kịp chúng ta rồi
      - Cái gì? – Carol thất sắc nhìn ra phía sau lưng, Izumin nheo mày lại: “Sao Ragashu lại đuổi theo nàng ?”
      - ta muốn ta làm con tin, làm ơn thả ta ra...
      - Hoàng tử, chúng ta đánh lại quân đội của Ragashu đâu

      Izumin thoáng chút suy nghĩ, sau đó thả Carol xuống đất. Carol mau chóng chạy đến ngựa của Unasu, lớn tiếng gọi Asisư lui cui đứng như trời trồng đằng kia. Nếu đụng phải Izumin nàng phải thê thảm như thế này. Vừa quay lưng định rời trời đất tối sầm lại, cơ thể bủn rủn, đủ sức bước nữa làm nàng ngã phịch mặt đất...
      - Nữ hoàng... – Ari thất thanh hét lên, định lao tới chỗ của nàng nhưng bị chặn lại...
      - Các người mau , đừng để bị bắt lại...
      - được... _ Carol, ôi đúng là chỉ em hiểu ta, huhu, cảm động quá... Carol lên tiếng cản lại định bụng chạy đến cứu Asisư nhưng bị Unasu đánh ngất xỉu.

      Khuôn mặt bọn họ có chút áy náy, sau đó phi ngựa chạy mất mặc cho Ari ra sức gào thét. Ê này, ngoài miệng nàng lịch bảo thế thôi chứ mà bỏ nàng lại à ? ê... các người... Nhìn khuôn mặt đực ra của Asisư, Izumin có chút buồn cười... Vừa lúc đó...
      - Ô, ra là hoàng tử Izumin, qu‎ý‎ hóa quá, nếu hôm nay chúng ta qua đây hoàng tử bị bọn Ai Cập giết chết rồi! – Xong quay sang Asisư mà nở nụ cười chết chóc : “ ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, ta nhớ nàng quá”
      ...
      Asisư khinh bỉ nhìn , đóng kịch...
      - Tiếc quá, ta lại làm kế hoạch của ngươi thất bại nữa rồi...
      - Nàng vừa cái gì ?
      - Haha...

      Asisư cười, khóe môi dòng máu tươi chảy ra... Sau đó nàng hay biết gì nữa...

      chương 4 =D



      Asisư cảm nhận được hơi nước mát lạnh hắt vào mặt mình, càng tiến vào sâu trong cung điện u lạnh lẽo ấy, nàng càng có cảm giác quen thuộc như thể đây là nhà của nàng chứ phải xa lạ… Trước mặt nàng từ tử ra hồ sen, mặt nước trong vắt nhìn được tận đáy, bên được phủ bằng những bông sen tinh khiết, hồng phấn, hương thơm nhè rất dễ chịu. Asisư ngồi xuống đưa tay ngắt bông sen lúc đó mặt nước xuất gương mặt làm nàng giật mình, tí nữa là ngã nhào xuống nước…

      - là ai?

      mặc trang phục màu đen, đầu đội vương miện hình rắn Ai Cập, khuôn mặt xinh đẹp kinh hồn nhưng phảng phất nỗi buồn. Nàng ta buồn trả lời, ngồi xuống nhặt cành hoa khi nãy Asisư vừa ngắt, đôi mắt nhìn về phía xa xa nơi ánh mặt trời từ từ ló dạng…

      - A… Asisư – Nàng lắp bắp lên tiếng, tuy nhiên chỉ lúc sau bình tĩnh trở lại. Có gì đâu mà phải sợ, Asisư chắc chắn làm hại nàng. Asisư quay sang nhìn Tiểu Thiên, bất chợt nở nụ cười… Tiểu Thiên thoáng giật mình, nụ cười đó hề giả tạo, chỉ có hồn nhiên của mới lớn…
      - Tại sao lại ngu ngốc mà từ bỏ mạng sống của mình? Vì Menfuisư?

      Asisư vẫn tiếp tục trả lời, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống…
      - Có lẽ vậy… ngươi biết ? Sau nghe tin Ragashu có mưu xấu với Ai Cập, trong đầu Menfuisư chỉ lo lắng cho Carol, miệng chỉ toàn nhắc tên Carol, thậm chí còn nghi ngờ ta nữa…
      - Làm sao biết?
      - Ta giờ chỉ là linh hồn nên có thể đến nơi nào mình muốn… Linh hồn lắm, còn phải mang theo cái thể xác nữa mà! Với lại ta cũng chẳng cần cái thể xác, cuộc sống này nữa… ta tìm cho mình cuộc sống mới…
      - đầu thai?

      Bất chợt Asisư cười lớn! “ Cũng có thể nhưng ta vẫn có thể nhập vào thân xác khác giống ngươi mà!”… Tiểu Thiên à lên tiếng, sau đó cũng ngồi xuống…

      Asisư phải thứ độc ác dã man như trong truyện đề cập tới, nàng ta cũng khá đáng , mỗi tội cách chuyện giống bà nội người ta thôi! Asisư lên tiếng phá vỡ khí yên tĩnh: “ Ngươi sống có tốt ?”
      - Tốt, chỉ mỗi tội phải cải tạo cái đám cưới để lại cho ta và vật vã uống thuốc giải thứ độc để lại trước khi , còn lại đều rất tốt… - Khóe môi Asisư giật giật mấy cái, sau đó ôm bụng cười ngặt ngẽo. Thấy nàng Asisư loạng chạng sắp ngã xuống hồ, Tiểu Thiên vội có lòng tốt chụp lại, kết quả là cả hai cùng té ùm xuống hồ, sau đó lồm cồm bò lên bờ… Tuyệt, ra trong giấc mơ con người ta vẫn có thể bị ướt…
      - Giờ ta phải làm gì đây Asisư?
      - Mọi chuyện đều do ngươi quyết định, ta hết nhiệm vụ với thân xác này rồi!...
      - Hãy nhớ, ngươi là ngươi, ngươi hoàn toàn có thể làm chủ cuộc sống của mình, đừng quan tâm đó là tương lai hay quá khứ gì hết mà ngươi sống cho tại…
      - Chúng ta còn gặp lại nhau ?
      - Đương nhiên!
      ………………………..



      - A, nàng ta tỉnh rồi, tên này xem mặt non chẹt như vậy mà tay nghề lại khá cao!
      - dám, chỉ là thảo dân có chút tài mọn…
      - Mau mau, báo cho hoàng thượng là nữ hoàng Asisư tỉnh rồi…

      Asisư nheo mắt đón nhận thứ ánh sáng mặt trời lâu ngày gặp. Chói quá… Cơ thể tuy vẫn còn đau nhức nhưng xem ra khá lên nhiều… ngồi dậy thử xem nào…
      - Nữ hoàng, người nên nằm nghỉ tiếp
      - Người là… - Asisư chưa kịp hết câu bị nhảy vào họng… - “ Thần là Hasan, được hoàng phi Carol sai đến để giải độc cho người”… hừ, ai mà chẳng biết ngươi là Hasan? Tại ta chưa hết câu ấy chứ… Tuy nhiên Asisư cũng muốn cãi lại, nàng thấy buồn ngủ…
      - Là Ari kể cho các ngươi việc ta uống thuốc độc?
      - Vâng, sau khi nghe xong về đến Ai Cập, hoàng phi Carol ra sức giáo huấn hoàng đế Menfuisư hơn ngày đó ạ. Lệnh bà Carol còn soạn sớ dài về lời xin lỗi của bệ hạ Menfuisư dành cho người…

      Nhìn vẻ mặt kìm được xúc động của Hasan, Asisư thầm vui vẻ… ta cho ngươi nghi ngờ ta, ta cho ngươi đem ta gả sang Babylon, ta cho ngươi bỏ rơi ta này Menfuisư… Tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi, nếu gặp Asisư ta cũng dám chắc Ai Cập có còn vua hay
      - Hasan, ta ngủ bao lâu rồi?
      - Gần 5 ngày rồi ạ?
      - Gì cơ? 5 ngày á? Thảo nào cơ thể cứng đơ như thế này…

      Lúc này chỉ nghe bên ngoài rất ồn ào. Ragashu chuẩn bị đến đây…
      - Asisư, nàng thấy như thế nào rồi?
      - dám để ngươi lo lắng, ngươi cũng đừng thấy ta chưa chết mà mừng…
      - Sau khi tỉnh lại vẫn thay đổi, nhưng nàng đừng lo, chờ khi nàng khỏe hẳn chúng ta tiếp tục hôn lễ… Còn bây giờ mau chuẩn bị, tối nay ta đưa nàng ra mắt các sứ thần... – Asisư khinh khỉnh nhìn , sau đó gì, nằm xuống nhắm hờ mắt lại : “ Hôm ta đình đám phá banh kế hoạch của ngươi, ai mà chẳng biết mặt ta? Cần gì mà giới thiệu? chẳng qua ngươi muốn các sứ giả lân bang thấy được ngươi giữ Asisư ta trong tay nên thắng Ai Cập là chuyện hoàn toàn có thể, định lôi kéo đồng minh chứ gì? Trò trẻ con…”

      Sau khi Ragashu , liền có cung nữ tiến vào, tay bê chén thuốc nghi ngút khói…
      - Nữ hoàng, xin người uống thuốc ạ…
      - Ừ, ta biết rồi, ngươi để đó
      - Cái này, nhiệm vụ của thần là chờ nữ hoàng uống hết mới được ạ…
      Asisư miễn cưỡng ngồi dậy, tay bưng chén thuốc chuẩn bị đưa vào miệng chợt khựng lại, quay sang nhìn vẻ cái lắc đầu của Hasan ‎ bảo nàng đừng uống. Nhưng lỡ diễn trò rồi… tì nữ sao khi thấy Asisư uống, dù nhiều nhưng có còn hơn liền ra ngoài, mội nở nụ cười lạnh…

      PHÈOOOO….oooo…OOO…
      ỌCCCC…..cccc….CCC…

      Sau khi phun hết đống thuốc trong mồm ra, nàng cấp tốc súc miệng bằng nước. Chết tiệt, Ragashu dám giết nàng, có nghĩa là đám hậu cung xinh đẹp của dám. Hừ, ta đụng các ngươi nhưng các ngươi đụng vào ta… hẳn là các ngươi đụng ta nhưng tì nữ của các ngươi đụng vào ta… à , thế nào nhì? Tì nữ của các ngươi đụng vào ta, mà đụng vào gói thuốc mang tính chất hủy hoại gương mặt ta, sau đó cho vào chén thuốc của ta, mà ta chạm vào chén thuốc… nên theo mộc cách suy luận Logic nào đó các ngươi vẫn đụng chạm vào ta. vậy ta cũng phải có qua có lại…

      - Hasan, ngươi có thuốc xổ ?
      - Dạ, thần có, nữ hoàng… người bị đầy bụng ạ?
      Mặt Asisư đen thui, Carol, em cần dạy dỗ lại đám người hầu của em
      - Tiếc quá, trong 5 ngày ăn uống, muốn xổ cũng xổ được…
      - À, mà sao nữ hoàng biết trong thuốc có độc?
      - Đó là chuyện của ta, lắm mồm… mang thuốc xổ trà trộn vào hậu cung của Ragashu, còn có thứ thuốc nào nữa đưa vào dùng luôn
      - Vâng...

      Hasan dám gì, liền thực ngay. có cảm giác nếu , người ngồi nhai gói thuốc xổ . lòng mà , trước đây mấy lần gặp nữ hoàng Asisư rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có ấn tượng về nàng. Lúc bị hoàng phi sai , mấy vui vẻ nhưng nhìn vẻ mặt cún con của Carol, cùng với ánh mắt bốc lửa của Ari, cũng chết mà cũng chết…

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----

      - Bệ hạ, hoàng phi đâu ạ? Thần thiếp là muốn gặp quá, nghe đồn hoàng phi Asisư rất xinh đẹp…
      - Đúng đó, chúng thần thiếp cũng muốn gặp…
      - Nhưng mà… ai da.. đây là tiệc dành cho hoàng phi Asisư mà sao nàng ta lại đến trễ như thế? biết điều gì cả…

      Izumin ngồi bên mà nghe, sau đó cười lạnh… Nữ nhân đúng là nữ nhân, đều mực chứng tỏ cho người ta thấy cái ngu của mình…
      - Xin lỗi, ta đến trễ…

      Asisư nhàng nâng tà áo mà bước vào, hôm nay nàng cố trang điểm cho lộng lẫy xinh đẹp gấp bội lần bình thường. Các ngươi nghĩ bà đây dễ chơi à? môi nở nụ cười như thiên thần khiến Ragashu ngẩn người, mọi người xung quanh cũng dám rời mắt khỏi mĩ nhân xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ nhất dòng sông Nile đó, trong số đó có hoàng tử Izumin xứ Hitaito, tuy nhiên chỉ chốc sau là tiếp tục nâng ly rược lên mà uống, cũng buồn mắt nhìn đến lần thứ hai... Đám phi tần ánh mắt trợn ngược lên kinh ngạc, đều đồng loạt quay sang nhìn ả tì nữ ban sáng có nhiệm vụ đưa thuốc cho Asisư, lí nào uống xong lại xinh đẹp động lòng người như thế?

      - Bệ hạ...
      - Ây, nàng mới hết bệnh, cơ thể cũng chưa khỏe hẳn nên cần phải hành lễ, mau lên đây ngồi ...

      Asisư ngoan ngoãn đứng dậy rồi để Ragashu dẫn đến chỗ ngồi. Thoạt nhìn có vẻ rất nhu mì hiền dịu nhưng chỉ riêng Izumin nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt nàng. Chỉ có tên Ragashu ngu ngốc tưởng nàng suy nghĩ lại và quyết định theo mà thôi. Riêng Izumin thầm nở nụ cười, muốn xem nữ hoàng này lại sắp làm đình đám gì nữa đây... Vừa lúc đó Asisư cũng quay sang, bắt gặp ánh mắt Izumin nhìn nàng.... Izumin, ta và ngươi thù hận cao ngút trời, đừng tưởng ta nhớ...

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      chương 5:



      Asisư nàng đây dự yến tiệc cổ đại, vâng, chính xác là như vậy. Nhàm chán, chỉ có thể miêu tả bằng 2 chữ nhàm chán, ngoài việc ngồi ăn ra nàng chẳng thấy có gì thú vị. À , cũng may là có đám phi tần của Ragashu, ai ai cũng xinh đẹp bốc lửa, da thịt hông hào, tròn trịa đầy đặn… hờ, mĩ nhân, ngồi ngắm chùa tốn tiền mà còn có thể mở mang trí óc… Bên dưới đám vũ nữ nhảy múa những điệu cũng kém phần cháy bỏng, quần áo mỏng mảnh chẳng che được bao nhiêu, động tác quá ư là kì quặc.

      Tất cả quần thần quan lại, kể cả Ragashu cũng rời mắt khỏi thân hình uốn éo đó, Asisư cũng vậy, nàng ung dung thò tay vớ lấy trái táo dĩa mà mắt ngưng nhìn về hướng vũ nữ xinh đẹp. phải nàng biến thái hay đồng tính gì, mà chỉ cần đẹp hay dễ nhìn, nàng đều chấm tuốt, chèm chẹp, cỡ như này đưa về làm tì nữ cũng đến nỗi nào… Ánh mắt đó cứ hướng về phía của Izumin, trong con mắt ánh lên ngại ngùng, hai gò má hây hây hồng, đúng là hình ảnh điển hình cho con thời cổ đại, ghê chết được “ Eo…”

      Asisư thoáng rùng mình, tí nữa sặc miếng táo mà chết, kia dẻo ghê , cứ như động vật xương sống. nàng này cố tình nhảy múa xung quanh Izumin gây chú ‎nhưng kết quả là ta vẫn tiếp tục nhắm mắt mà nhâm nhi li rượu trong tay mình. Ragashu cũng khá hứng thú muốn xem hoàng tử Izumin nổi tiếng sắt đá, chỉ si tình cùng sông Nin phản ứng như thế nào, chẳng lẽ hề động tâm vào nữ sắc sao? Còn Asisư tức hộc máu, ngươi xem ta thua tên đó chỗ nào mà tiến lại hướng ta? Trong khi tên xấu tính đó có cái gì mà ngươi lại sáp vào? Hừ…

      ta ngồi xuống bên cạnh Izumin, nhón tay lấy trái nho, cho vào cái miệng chúm chím xinh, sau đó trườn trườn bò bò xung quanh ta… Izumin sắc mặt vẫn đổi. Ọe…

      - Asisư, nàng có sao ?
      - sao…

      Izumin tới giây phút này mới chịu mở mắt ra nhìn về phía phát ra thanh đó. Nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, lúc tái mét của Asisư, có chút khó hiểu, nàng ta có vấn đề gì sao? … “ Izumin, ra ta liên tưởng tới những thứ trong sáng thôi, nhìn nàng ta tại rất giống vũ nữ thoát y, còn nhà ngươi như cây cột… MÚA CỘT…”; tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu chứ đập chết Asisư nàng cũng dám ra, nhìn Izumin rất lạnh lùng, tí thân thiện cũng có. Bất chợt nàng nhìn thấy ánh mắt của Izumin nhìn nàng, gì? Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, ngươi tưởng bà đây dám chơi à? Lầm to… thế là mặc kệ cho Ragashu cùng kia quấy phá, Izumin và Asisư ánh mắt vẫn hề rời khỏi nhau, thậm chí còn có phần cháy bỏng hơn bình thường…

      - Cút ra ngoài – Izumin lạnh lùng phun ra câu ngắn ngủn nhưng đầy xúc tích, nàng kia cũng minh cho lắm, biết là ta mình mà càng ra sức mê hoặc quyến rũ. Izumin cũng gì nhiều, tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Mặt ả lúc này xanh lè, tay chân bủn rủn, ngã sóng soài nền nhà; để cho ta thêm câu chữ hay bất kì hành động dư thừa nào nữa, chỉ nghe phập tiếng, cơ thể nóng bỏng đó trở thành cái xác đầu, tứ chi còn co giật vài cái… sau màn dã man đó, Izumin tiếp tục ngồi xuống lơ đãng nhìn ra bên ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Asisư tay chân đổ mồ hôi lạnh, tuy phải kẻ nhát gan nhưng nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh người vừa mới đứng sờ sờ trước mặt mình trở thành cái xác, máu cũng kịp chảy ra, vết chém tuyệt đẹp, cực kì hoàn hảo; vẻ mặt Asisư có chút khó coi, dám nhìn Izumin nữa mà cụp mắt xuống, tay run run nắm chặt tà áo. Izumin là kẻ nên đụng vào, ta khác gì ác ma, sau khi giết người vẫn có thể chưng ra cái vẻ mặt bất cần đời đó…

      Đám phi tần của Ragashu cũng sợ sệt kém nhưng lát sau lại cười xởi lởi… Ragashu cũng dám nhiều, liền cho thị vệ vào dọn dẹp…
      - xin lỗi các vị, đây là tình huống ngoài ‎ muốn, chúng ta đừng để mà cứ tiếp tục

      Tiếp tục nữa ư? Nhìn , nhìn , người vừa mới đứt đầu đấy. Nhân cơ hội này…
      - Bệ hạ, hôm nay thần thiếp xin được dâng lên điệu múa mà thiếp vừa mới học được, hi vọng quý‎ vị dưới đây phiền…
      - hề, xin lệnh bà cứ trình diễn…

      Nhìn mĩ nhân người như ngọc này, đám đàn ông bên dưới thiếu điều nước miếng chảy thành sông rồi, Asisư sau khi lấy lại bình tĩnh dè môi khinh bỉ, ta khinh ta khinh… Nhạc bắt đầu nổi lên, nàng ta vung tay, chân nhè giơ lên trong khí, động tác vô cùng thành thạo, hệt như tiên nữ giáng trần. Nó được xem là hay nếu có màn cuối cùng, mà người đóng góp màn cuối lại ai khác chính là Asisư nhà chúng ta…
      - Bủm…
      - thanh gì vậy?

      say sưa coi nhảy múa mọi người bị đánh thức bởi thanh kì lạ; ngơ ngác ngó nhìn xung quanh lại chẳng phát được gì nên tiếp tục quay về hướng chính điện. Lúc này nàng phi tần kia động tác là vụng về lóng ngóng, còn thành thạo như cũ, khuôn mặt rất khó coi, hình như là đau đớn lắm…
      - PHẸTTT…..!!!
      - …
      - Ôi, thối quá…

      Mọi người đưa tay bịt mũi lại, mùi khó ngửi đó phát ra từ người của cung phi kia. Nàng ta cũng dừng động tác nhảy múa, nhìn Ragashu với ánh mắt van nài…
      - Thần thiếp xin cáo lui, thần thiếp… - Chưa kịp hết câu, do nãy giờ phải chịu đựng quá lâu, mà trong thời gian đó còn phải nhảy múa nữa nên chịu nổi, thế là thành quả của nào rượu, nào thịt đều được phơi bày hết sàn.

      Rầm…!!! nàng ta ngất xỉu.

      HAIZ… xỉu là khôn đấy, chứ có đứng cũng chẳng biết nhìn mặt ai, định hôm nay chơi nổi gây chú ‎ của Ragashu, nào ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Hasan, xem ra ngươi cũng được việc lắm, thuốc xổ khá là công hiệu…

      Ragashu đen mặt, hôm nay toàn xảy ra những chuyện làm mất mặt, định bụng cho đám sứ giả kia mở tầm mắt nhìn thấy giàu có thịnh vượng của Babylonia, nào ngờ chỉ làm trò cười cho thiên hạ. lúc tức giận chỗ xả tên lính hớt ha hớt hải chạy vào, vào tai Ragashu gì đó, vẻ mặt xem ra rất căng thẳng… “ Bệ hạ, có người tung tin rằng chúng ta dám bắt cóc nữ hoàng Ai Cập, có mưu xấu với con nữ thần sông Nin nên chúng ta bị thần linh trừng phạt, có nguyệt thực xảy ra, tiếp theo đó là lụn bại của vương quốc, ngay cả bệ hạ cũng sống qua đêm nay, tháp Babel vĩ đại của chúng ta trở thành ngọn đuốc khổng lồ… Đám mọi rợ trong tháp nhất quyết chịu làm việc, bỏ chạy hết ra ngoài, tình rất hoảng loạn…” – đại loại là như vậy

      - Các vị, ta có việc cần phải , xin các vị hãy về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì mai hãy tính… - sau đó gấp gáp rời , bỏ quên luôn Asisư ngồi cười khẽ. Carol, sao em cho người phóng đại việc lên vậy?

      lát sau, các sứ giả của các nước cũng nghe được chuyện xảy ra ở Babylon, xám mặt vội vã dọn dẹp đồ đạc về nước, bảo vệ mình toàn mạng trước rồi tính. Tình hình nơi đây rất hoảng loạn, Asisư cũng vội choàng cái áo choàng mà Hasan đưa, nhanh chóng lẩn vào đám thị nữ nhao nhao lên. Dân chúng Babylon tụ tập rất đông ngoài đường, đèn đuốc thắp sáng rực, tất cả đồng loạt cung kính cầu nguyện thần linh giúp cho tai qua nạn khỏi, hình ảnh đẹp như trong Xi-nê, lại thập phần sống động, miệng bọn họ cứ rầm rì rầm rì cầu khấn, quỳ rạp xuống đất cùng lúc, rất đều, rất đẹp nha… Chưa kịp bước chân ra khỏi cửa cung

      - Nữ hoàng Asisư, phải chúng ta rất có duyên cùng nhau sao?
      - Iz…Izumin, ngài, sao ngài lại ở đây?
      - Ta tìm sông Nin nhưng biết nàng ở đâu, biết nữ hoàng có thể chỉ cho ta ?

      Asisư cảnh giác lui lại vài bước, Ruka là gián điệp của Izumin làm gì mà biết Carol ở đâu? Bày đặt… Trong đầu nàng bất chợt lên hình ảnh man rợ của Izumin khi nãy, cơ thể bất giác run lên, sau đó càng lùi về sau. Izumin đương nhiên biết Carol ở đâu, càng dư sức biết kế hoạch của các nàng. khá bất ngờ khi nghe kế hoạch của nàng ta, nếu Asisư chịu hợp tác cùng việc bắt cóc Carol là dễ như trở bàn tay. Hasan cũng xanh mặt khi thấy hoàng tử Hitaito, vội lẩn vào đám đông trốn . Lúc này mà rơi vào tay Izumin rất phiền phức… Izumin cũng để nàng quyết định, liền che mặt lại, nhân cảnh “ đông vui nhộn nhịp” mà nhấc bổng Asisư lên… Asisư sợ sững người, cả la cũng dám. Bây giờ mà la lên khác nào làm cho bọn lính Babylon chú ý, nhưng cũng thể để Izumin đưa nàng được, Hitaito cũng có ai đàng hoàng tốt bụng gì cho cam.

      Nhưng bị Izumin bắt vẫn hơn là nằm trong tay Ragashu.

      Thứ nhất, Izumin đẹp trai hơn Ragashu, thứ 2, Izumin có thể đem nàng khỏi nơi chán ngấy này; thứ 3, Izumin hoàn toàn có thể giúp nàng gặp Carol cách nhanh chóng và thuận tiện nhất. OK, quyết định vậy , tự nhiên có người rinh mình giùm, đỡ mất công tốn sức vận động. Nhưng nghĩ thử xem, chẳng lẽ để tên đẹp trai như rinh có bất cứ hành động gì hết mất mặt nữ nhân thế kỉ 21, mà hình như Asisư nàng cùng Izumin có mối thù cả đời này trả cũng hết. Nếu lúc đó ta nổi hứng chặn đường bắt Carol giờ này nàng nhàn nhạ ở Ai Cập, nằm lăn lộn cái ghế nữ hoàng rồi; tất cả đều do mà ra, kể cả việc nàng bị Ragashu bắt lại…

      - Phập..
      - A,đau, làm cái quái gì vậy?
      - ………
      - Nhả ra…
      - ………
      - Ta bảo nhả ra….

      Ta nhả đấy, làm gì được nhau ? Tuy sợ ra tay giết mình nhưng Asisư tự tính toán được giá trị của mình lúc này nên gan dạ cùng mình, cắn Izumin cái xong ngậm luôn, nhất quyết chịu buông. Da thịt ta mịn màng, thơm tho hệt như da con vậy, tên mày mà giả được liệt vô hàng mĩ nhân đây ! Izumin trừng mắt nhìn nữ nhân kì quặc này, bắt nàng ta, nàng ta la hét, im lặng để cho đem , xong lại trở mặt cắn cái đau, nhất quyết chịu buông ra...
      - Thả ra, nếu đừng trách ta...
      - Thách ngươi giết ta, đó, giết ... – đến lúc này Asisư mới chịu nhả ra, còn cố ý trây trét cho nước miếng vương vãi áo , hai mắt nhắm lại, hai tay bất lực buông xuôi xuống. Bọn cận vệ của Izumin nuốt nước miếng, vẻ mặt của hoàng tử tại rất kinh dị...
      - Hừ, giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta...

      Kaka, ta biết tay ngươi bẩn chưa, nhưng áo ngươi bị ta làm bẩn rồi đấy Izumin à! Công nhận trêu ghẹo trai đẹp vui , đây là lẽ sống của nàng mà! Mà công nhận tên Izumin này khỏe , chỉ cần tay là có thể bế nàng như . Khi ra tới bên ngoài, Asisư lấy tấm khăn choàn che mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt tinh ranh lanh lẹ... Cả đòan người lợi dụng bóng tối mà ra ngoài, né tránh thị vệ cùng đám dân chúng tụ tập ngoài kia
      - Carol ở tháp Babel...
      - Ngươi định dùng thứ gì để cho nổ cái pháo đài quân khổng lồ ấy ?
      - Dầu mỏ, đó là thứ rất dễ gây cháy nổ, mà mắc gì ta phải với ngươi nhỉ? Ơ, tại hoàng tử biết, đây đều là do Carol nghĩ ra cả! Hoàng phi Carol của Ai Cập nổi tiếng thông minh tài trí, chẳng lẽ hoàng tử biết ư?
      - Ngươi ngạc nhiên khi ta biết chuyện này?
      - Là Ruka , có gì phải ngạc nhiên?

      Izumin líu lưỡi lại, Ruka giấu mình rất tốt, làm sao mà Asisư có thể nhận ra được? Nữ hoàng Asisư xem ra sau thời gian thay đổi rất nhiều...

      - Ngươi cần cho người điều tra xem ta là ai hay gì gì đâu...

      Chỉ câu của Asisư càng làm cho Izumin sửng sốt, lẽ nàng ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác sao ?

      - Ặc, phải ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác mà ta đoán thôi! – Izumin được thêm phen choáng... nàng ta đùa mà

      *****************

      - Như thế nào rồi ?
      - Bẩm bệ hạ, theo như các nhà chiêm tinh của chúng ta hôm nay thể nào có nguyệt thực được ạ, là có người cố ý phá chúng ta... –

      Quan đại thần Simrim bên cạnh cung kính bẩm báo với Ragashu, khuôn mặt đầy vẻ kiên định chắc chắn khiến Ragashu an tâm phần nào. Vừa định đến tháp Babel ĐÙNG... tiếng động lớn nổ ra làm rung chuyển cả mặt đất, lửa càng lúc càng lớn, cháy lan sang cả cánh rừng bên cạnh, đất đá từ trời bay tới tấp, nhiều người bị đá rơi vào đầu mà bị thương nằm bất động... Riêng Ragashu rỗi đâu mà để ý những chuyện đó, tháp Babel hùng vĩ có thể nào lại bị phá hoại? Khuôn mặt ngơ ngác chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ biết trơ mắt nhìn ngọn lửa càng to lớn nuốt chửng cả tòa tháp, ánh sáng chói mắt, sức nóng tỏa ra tí nào. Chưa kịp định thần lại ...

      - Bệ hạ, xin người mau nấp vào trong, nguyệt thực, nguyệt thực xảy ra rồi...
      - Cái gì ?

      Bây giờ đầu của Ragashu suy nghĩ được gì nữa, trống rỗng...
      - Mau về cung đưa Asisư đến đây... – Nếu là do thần linh Ai Cập nổi giận , ta lấy Asisư ra làm bia đỡ đạn
      - Bệ hạ, hoàng cung loạn thành bầy, thấy nữ hoàng Ai Cập đâu cả...

      Chỉ trong đêm tối ngắn ngủi, Ragashu mất hết tất cả, ngay cả lí do cũng biết...


      Chương 6


      Vừa Asisư vừa rủa Hasan, ngươi được lắm, bỏ ta ở đây mình rồi chạy mất…
      - Izumin này, ngươi định làm gì ta vậy?
      - Thông minh như chắc tự đoán được…
      - À… ta nghĩ ngươi đem ta để đổi Carol nhưng ta khuyên ngươi nên phí sức, ai thèm đổi hoàng phi thông minh xinh đẹp tài giỏi Carol với bà hoàng độc ác Asisư ta đâu, hoặc là ngươi dùng ta để chiếm Hạ Ai Cập, ít ra ở đó ta cũng mất giá…
      - Còn gì nữa ? ra ta xem…
      - Hả? Còn nữa à? lẽ ngươi… định đem ta bán làm nô lệ?

      Mặt Asisư tái mét, ngoài nó ra, nàng chưa nghĩ được thứ gì khả quan hơn nữa. Asisư trước đây có thù với Izumin, đây là chuyện ai cũng biết. Izumin nhìn nàng bằng ánh mắt xem thường nhưng vẫn gì, tiếp tục im lặng, nhân cơ hội đó Asisư tiếp lời : “Xin hoàng tử hãy nghe tiểu nữ trình bày, ngươi nhìn ta , có bán cũng ai mua đâu, vả lại ta cũng có xinh đẹp gì cho cam, lại rất độc ác nữa, nuôi tốn cơm, lại rất vô tích , chỉ thích ăn cùng ngủ. Hay là ta giúp ngươi bắt Carol, sau đó ngươi cho ta về Hạ Ai Cập, ta đền bù cho ngươi thêm mớ châu báu nữa… sao? Có được hay ?” … Vẫn là ánh mắt khinh thường…
      nhiều…” – lạnh lùng nhân đạo phun ra hai chữ.

      Trời ạ, là tạo điều kiện cho nàng , xong lại phán cho nàng 2 chữ nhiều. Vậy ta phán nhà ngươi là tên ki bo tiết kiệm, ngay cả mở miệng cũng làm biếng nhé! Tất nhiên, những thứ đó vẫn là suy nghĩ… Asisư bất bình “ Hoàng tử Hitaito mà nghèo như vậy a? Phải đem con nhà người ta đem bán…” – Mặt kẻ nào đó đen thui…
      - Asisư, ngươi rốt cục là ai?
      - Hả? – Asisư có đổ tí mồ hôi hột, nhưng lẽ chỉ vì câu hỏi như vậy mà run rẩy sợ hãi đâu phải là nàng đâu!
      - Ngươi biết rồi còn phí sức hỏi chi cho tốn nước bọt vậy? Đương nhiên là Asisư rồi
      - phải, Asisư chưa từng như thế này?
      - Chu choa, vậy là trước đây hoàng tử để ‎ý ta như thế a! Ta lại biết nha!
      - Ngươi…
      - Thôi, ta là ai quan trọng, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ngươi

      Đúng vậy, nàng và chẳng liên quan gì với nhau cả… khí tiếp tục im ắng như cũ, tuy nhiên binh lính Hitaito môi người nào cũng nhếch lên nhưng dám cười thành tiếng… Hoàng tử cãi lộn bằng nhóc nữ hoàng này, cư nhiên để bị thua…

      TRONG LÚC ĐÓ…

      - Ngươi sao Hasan? Hoàng tử Izumin ở đây? bắt cóc chị Asisư? – Hasan miễn cưỡng trả lời. Sau khi chuồn khỏi nơi đó thẳng tới chỗ Carol. Theo như kế hoạch, sau khi phá tháp Babel xong, Carol cùng Asisư nhanh chóng quay về nước nhưng ngờ lại tiếp tục chạm mặt Izumin. Carol phân vân, biết làm sao để cứu Asisư lúc này, toán lính thám thính tình hình quay lại…
      - Lệnh bà, chúng ta mau ra khỏi nơi đây, hoàng đế Ragashu cho người đến nơi này dò xét, ở đây an toàn… - Unasu bên cạnh cũng xót ruột, mở miệng thúc giục Carol…

      - Đúng đó lệnh bà, nữ hoàng Asisư thông minh tài trí hơn người nhất định tự lo được, nếu bây giờ mà bị hoàng tử Izumin bắt lại chúng thần biết ăn sao với hoàng đế Menfuisư. Hitaito lại có hiềm khích với Ai Cập…

      Sau hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Carol quyết định rời , thông minh như chị Asisư ắt hẳn tự có thể quay về Ai Cập, hoặc nếu cũng tìm cách liên lạc với nàng. Nhưng tại sao hoàng tử Izumin lại bắt Asisư?
      - Lệnh bà, hay rồi…
      - Có chuyện gì vậy?

      Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Unasu, Carol có chút khó hiểu. Đằng xa hình như có bụi cuốn mù mịt, xem ra là đội quân khá hoành tráng, và nếu mắt của Carol nàng bị hư người đó rất ư là quen thuộc, hoàng đế Ragashu…
      - Chúng ta mau chạy , bọn chúng ngựa, rất nhanh đuổi kịp chúng ta...
      - Nhưng phía trước là sa mạc tử thần… - Hasan lo ngại lên tiếng, rơi vào sa mạc đó chỉ có con đường chết. Carol cáu gắt lên tiếng…
      - Chỉ còn cách chạy vào đó thôi, phía sau bị quân Babylon chặn lại rồi. Ta thà bỏ mạng trong sa mạc tử thần chứ nhất quyết rơi vào tay bọn cầm thú đó… - cần suy nghĩ, Carol như lướt vào cái nắng gay gắt của mặt trời trước con mắt ngạc nhiên và ngỡ ngàng của mọi người. rằng, binh lính Ai Cập cũng lao theo hoàng phi dũng cảm bỏ mặc cho Ragashu cố gắng đuổi theo…

      ******************************

      - Chúng ta mau chuẩn bị ngựa…
      - đâu vậy ?
      - Ruka vừa báo tin Carol chạy vào sa mạc tử thần để trốn Ragashu, ta cũng mau đến đó...
      - Umh... – Ra là thế, nguyên văn Carol vẫn lủi vào cái lò nướng đó như trong truyện
      - Hừ, nghe tin Carol gặp nạn ắt hẳn ngươi vui mừng trong bụng chứ gì?
      - Ừ, sao? Chết ai trong dòng họ nhà ngươi à? Nhảm, ta nghĩ gì mặc ta, ngươi thôi cái vẻ lúc nào cũng tỏ vẻ biết chuyện , ngươi biết cái gì chứ ?
      - ... .....

      Asisư hừ lạnh, nàng biết lí do vì sao có ác cảm với nàng, thứ nhất là do trước đây nàng từng bắt nhốt , thứ 2 là Asisư trước đây luôn tìm mọi cách để hãm hại Carol, mà Carol là người của . Từ ta có từ đó suy ra Izumin ghét Asisư nàng đến tận xương tủy nhưng đâu cần thiết lúc nào cũng sốc nàng như vậy? Nàng ghét những người như thế quá, cứ như tiểu nhân đê tiện... Tốt nhất là mau tìm ra Carol cho nàng quay về Ai Cập , nàng muốn chung với tên hoàng tử này giờ phút nào nữa.

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 7



      Do biết cưỡi ngựa nên Asisư đương nhiên cùng… tì nữ thân cận của Izumin – Therru. Đấy, vậy mà trong mấy câu chuyện tiểu thuyết xuyên , khi nữ chính biết cưỡi ngựa được mấy đẹp trai trong truyện cho nhờ, rồi sau đó vô ‎ xảy ra viễn cảnh “ ta vô tình ngã vào vòng tay chàng”…

      Ông trời, ông có công bằng ? Có điều cùng Therru cũng đến nỗi nào, này thân hình nở nang đầy đặn, cũng có thể được xem là người đẹp a… Haiz, sao nàng càng lúc càng biến thái thế này? Mà tên Izumin này cũng hết thuốc chữa rồi, giữa sa mạc thênh thang mênh mang rộng lớn này, ngươi định đâu tìm Carol?
      - Izumin à…

      Izumin trả lời, chỉ quay lại nhìn Asisư bằng cặp mắt khó chịu
      - Chúng ta có thể nghỉ ngơi ?
      - Muốn nghỉ hay , đến lượt ngươi lên tiếng
      - Thế chứ ta có cái miệng làm gì?
      - Hừ…
      - Thôi, cho ta xin, ta biết ngươi có sức mạnh của tình nên ngươi hung hăng bọ xít, dư sức khỏe mà băng băng qua cái sa mạc này cả ngày trời cần nghỉ… Nhưng ta có cái tình đó cho Carol nên ta đủ sức a. Mệt chết ta được. – ngưng nuốt ngụm nước miếng cho bớt khô cổ, nàng tiếp tục…
      “ Vả lại người của ngươi họ đâu có quen với khí hậu ở Sa mạc đâu, ngươi có phải con người vậy? biết suy nghĩ gì tới những người xung quanh à?”

      Izumin đăm chiêu suy nghĩ những gì Asisư vừa … Kể cũng đúng, nhìn vẻ mặt mọi người xem ra cũng mệt phờ phạc rồi, là do nôn nóng bắt Carol quá. Cuối cùng mọi người cũng được thở phào khi nghe lệnh dừng ngựa nghỉ ngơi của hoàng tử, đồng thời cũng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Asisư, nếu nàng lên tiếng chắc cũng chẳng ai dám dùng lí lẽ mà chuyện cùng hoàng tử cả…

      - A, mệt quá, ngồi ngựa nguyên ngày sưng cả mông… - Vừa Asisư vừa lấy hai tay xoa xoa cái bàn tọa dấu của nàng, sau đó quay sang nhìn Izumin với ánh mắt ai oán… Izumin cuối cùng cũng nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở…
      - Có cần nhìn kĩ như vậy ?
      - Ọe, về nhà soi kiếng lại bố, làm như mình đẹp trai lắm vậy? – Tuy miệng rủa như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ… “ Ngươi rất rất rất đẹp trai Izumin à…”
      - Vậy sao lại nhìn ta?
      - Hừ, chẳng qua là nhớ tới thù xưa hận cũ thôi… Lần thứ nhất nếu phải bị ngươi chặn đường lại ta bị bắt mà có thể quay về Ai Cập an nhàn làm nữ hoàng rồi; lần thứ 2 nếu phải ngươi bất thình lình xuất ở đó hù tên Hasan chết dịch kia sợ run cẳng mà bỏ ta lại mình có khi giờ này ta ung dung ngồi ngắm trai đẹp đó
      - Ngươi làm như trước đến giờ ngươi chưa từng ngồi lên cái ghế nữ hoàng vậy
      - Đúng, ta ngồi lên nó gần cả năm rồi, nhưng lúc đó ta bận rộn bày tỏ tình cảm dành cho Menfuisư và phá Carol nên chưa tận hưởng được cái chi hết, giờ hối hận, rất hối hận… được chưa?
      - Bây giờ phá hoại Carol cùng Menfuisư nữa?
      - Đương nhiên là rồi… a, hay là hoàng tử muốn mượn tay ta để phá chúng nó? Cũng được, nằm trong khả năng của ta… xem nào, dù sao cũng là người quen, ta tính giá hữu nghị thôi, 5 rương châu báu… biết ‎ hoàng tử như thế nào!
      - 1 rương
      - Này, ngươi học ai mà trả giá ki bo bủn xỉn quá vậy? , nhất định 5 rương, bớt…
      - 2 rương chắc giá
      - Xì, 2 rương ngươi tự làm luôn
      - Ừ, cũng đúng, 2 rương phí quá, thôi để ta tự lo vậy…
      - A, đúng rồi, khi về tới Ai Cập ta rêu rao chuyện Ruka là người của Hitaito, lúc đó còn ai làm mật thám, ta xem ngươi bắt Carol như thế nào. Trong khi bây giờ, chỉ cần bỏ ra 5 rương châu báu là ngươi có thể giữ kín bí mật về Ruka, vậy còn bắt cóc Carol trót lọt nữa…
      - Ngươi dám sao?
      - Làm gì dám?
      - 3 rương – Sau hồi suy nghĩ, nàng nhận thấy 3 rương cũng khá là hời…
      - Được, nhưng ngươi phải bồi thường thêm tiền nãy giờ ta ngồi trả giá cùng ngươi đau cả cổ họng, lại thêm thuốc thang mỗi lần ngươi sốc làm ta tăng huyết áp… Như vậy , ta ghi sổ nợ, sau này gửi sang Hitaito để lấy về…
      - Được…

      Asisư hí hửng tự khen mình thông minh, khi lại có 3 rương châu báu a nhưng lại phát được tia gian xảo trong mắt Izumin. Đám hạ nhân bên ngoài áp sát tai vào vách lều trại mà nghe lén vì chưa bao giờ họ nghe hoàng tử nhiều với ai như vậy cả, mà người đó lại là nữ nhân; điều sốc hơn nữa, hoàng tử còn biết trả giá…
      - Hoàng tử, nữ hoàng, xin mời người lại ăn tối… - Ông đội trưởng cười híp cả mắt, tay bưng dĩa trái cây vào, híp mắt quan sát Asisư.
      - Oa, ông già, cám ơn ông, ta đói sắp chết rồi… mà mọi người bên ngoài ăn cái gì vậy?
      - À, chúng thần đều có thức ăn, nữ hoàng cần lo lắng…
      - Trời ạ, cứ gọi ta là Asisư thôi, đừng gọi nữ hoàng, khó nghe lắm…
      Ông già đội trưởng cứ cười cười nhìn sang Izumin chợt biến sắc…
      - Hoàng tử, có phải vết thương quái ác kia lại hành hạ người?
      - Vết thương?
      - Vâng, là do nữ hoàng biết, vết thương này chúng tôi chạy chữa biết bao nhiêu danh y nhưng vẫn có tiến triển gì, thậm chí càng ngày càng tệ hơn…
      - Ra ngoài… - Khuôn mặt Izumin trắng bệch nhưng giọng vẫn khô khan lạnh lùng như cũ mà nạt ông đội trưởng. Asisư e dè mà nhào lại, đè Izumin xuống giường, sau đó lột áo ra. Izumin bị hành động của Asisư dọa cho sợ xanh mặt, khuôn mặt có chút ửng hồng nhưng sau đó khôi phục nguyên vẹn băng cục…
      - làm cái gì vậy?
      - Đừng suy nghĩ bậy bạ, cho ta xem vết thương của ngươi
      - Ngươi… ngươi có thể chữa sao?
      - Coi thường nhau thế? Đương nhiên là có thể, ta là sinh viên... – Biết mình mém xíu nữa bị hố hàng nên nàng vội thu miệng lại... “ ... ta là nữ hoàng Ai Cập... Ngươi cần đề phòng ta như vậy, ta lợi dụng cơ hội mà giết ngươi trả thù đâu, ít nhất cũng phải chờ ngươi đưa ta đến chỗ Carol rồi động thủ…”

      Izumin im lặng, mệt mỏi nằm xuống, hôm nay là do quá sức, tay phải kìm dây cương ngựa suốt cả ngày nên vết thương mới tái phát. Sau khi quan sát vết thương hồi, Asisư ngạc nhiên nhìn Iuzmin mà hỏi :
      - Vết thương này do súng đạn ở thời đại gây ra, thời này làm gì có súng mà ngươi chơi nguyên viên đạn thế này?
      - Súng? Đạn? Rốt cục ta bị cái gì? biết thứ gì làm ta bị thương ư?
      - Đương nhiên là biết, nãy giờ ngươi cho rằng ta chém gió à?
      - Có thể chữa được ?
      - Có thể nhưng hơi nguy hiểm, viên đạn còn nằm trong cơ thể nên mới gây đau nhức, lâu lâu lại bốc mùi hôi thối
      - Ta có thể tin ?
      - Tùy ngươi, ta hứng thú cho lắm, muốn cứ ôm vết thương này làm kỉ niệm ...
      - Ta bị thương trong lúc bắt cóc Carol khi nàng đường dự lễ cưới của ...
      - Này này, ăn cho cẩn thận nhé, làm gì có đám cưới nào? Ngươi đừng nhắc lại làm ta đau lòng, đống của cải hồi môn ta phải bỏ lại hết ở trong cung điện Babylon rồi... Uhuhu oaoa... mà khoan, có phải người bắn ngươi là người đàn ông ăn mặc rất kì lạ ?
      - Đúng vậy, ta còn có thể đứng trong đống lửa...
      - rồi, Raian, trai của Carol...
      - trai ? sao ta chưa từng nghe qua là Carol có trai ?
      - Lạc hậu quê mùa như ngươi biết cái gì? người ta kiểu gì vậy ?
      - Ta chỉ biết Carol là con nữ thần sông Nin thôi...
      - Hờ, coi như cũng tốt rồi, chứ nếu điều cơ bản đó cũng biết về nhà ôm gối tự kỉ kuôn . Thôi nhiều nữa, mau mau nằm xuống, để ta gọi người chuẩn bị...
      - Mắt ngươi bị gì vậy ? thấy rằng ta nằm sao ?
      - Ax... vậy... ngươi... lột áo ra...
      - Ha, ngờ nữ hoàng Asisư cũng có lúc đỏ mặt mắc cỡ...
      - Hừ, ta vì giữ trong sáng cho ngươi nên thèm thôi... Nếu muốn ta đây sẵn sàng giúp ngươi lột sạch...
      Izumin nên lời, nàng giữ gìn trong sáng cho ai chứ ? Mà lột sạch cái gì cơ?...

      Asisư phải công nhận, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng nhìn thấy người gan lì như vậy, dù đau đớn như thế nào cũng rên la nửa lời, mồ hôi rịn ra lớp dày đặc trán. Sau khi thấy viên đạn, Asisư thận trọng gắp viên đạn ra, mau lẹ may miệng vết thương lại tránh nhiễm trùng. Mọi ngưởi bên ngoài cứ thấp thỏm lo sợ lỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra nhưng bọn họ nhận lệnh của Izumin, cấm tiệt được vào nên chỉ biết lại lại bên ngoài lều... Asisư có chút ngây ngốc nhìn bộ dạng đẹp trai mê người của Izumin, mái tóc ánh kim, khuôn mặt như tranh vẽ chút tì vết, thảo nào mà đám con trong truyện cứ nhao lên mỗi khi xuất , ngay cả nàng tại cũng ứa nước miếng !!! nhàng vắt cái khăn cho ráo nước, sau đó đặt lên trán Izumin, Asisư thầm nghĩ nếu hốt được tên này hời quá, vừa đẹp trai, vừa giàu có... Hay là cứ giả ngây ngô mà dụ nhỉ? Nhưng chiến thuật này xưa rồi, chưng ra vẻ mặt lạnh lùng cũng hay lắm. Hay làm cho thích nàng rồi bỏ để ngồi ôm hình bóng của mĩ nhân nhỉ? Ay da, mà thôi, người ta si tình Carol mà, nàng cũng là!
      - Mọi người mau vào xem , có lẽ sao rồi
      - Hoàng tử...
      - Chúng ta rất đa tạ người...
      - cần, dù sao Izumin cũng hứa giúp đỡ ta cho nên ta giúp lại!
      - Nữ hoàng, để bọn nô tì đưa người thay quần áo, bộ này bẩn rồi
      - A, cám ơn !
      Bọn thị nữ đỏ mặt khi thấy nụ cười xinh đẹp tươi rói như thiên thần của Asisư, sao đời này lại có người xinh đẹp như thế ?

      ********************************************************

      Izumin mệt mỏi mở mắt ra nhìn xung quanh, là lều trại của . Cánh tay tuy còn đau nhưng hình như hơn, còn nhức thấu xương tủy như trước nữa... Vừa định mở miệng gọi người hầu vào cục “ bông gòn” tròn trịa, mũm mỉm nằm trong góc khiến chú ý. Đó chẳng phải là Asisư sao? Izumin thoáng chút ngỡ ngàng sau đó ngồi thẳng dậy ánh mắt lảng tránh khỏi Asisư, nhìn nàng lúc này rất khó mà kìm lòng được, lông mi cong vút, môi đỏ mọng chúm chím, da trắng hồng... Bộ quần áo của Hitaito mà nàng mặc người trông cũng rất hợp. Izumin, mày suy nghĩ cái gì thế này? Tuy tự thức tỉnh mình nhưng tay Izumin vẫn vô thức chạm vào má của Asisư làm nàng nghe nhồn nhột, giật mình mở mắt...
      - Izumin, ngươi tỉnh rồi à? vết thương như thế nào rồi ?
      - Hình như khá hơn nhiều rồi...
      - Sao sao ! thấy tay nghề của ta sao hả ?

      Izumin thầm lắng đầu với cái vẻ mặt tự kỉ của nàng... Trong lòng thầm hi vọng hành động điên khùng của khi nãy bị ai nhìn thấy
      - Izumin, ngươi điếc à? làm gì mà ta gọi nãy giờ nghe?
      - Ngươi gọi ta có chuyện gì ?
      - A, là có đề nghị mới !
      - ...
      - Eo ôi, đừng làm quan trọng hóa vấn đề như thế chứ! Ta chỉ muốn ngươi muốn hay qua làm... ừ, cận vệ cho ta... đẹp trai như ngươi mà bỏ phí quá...
      - Ngươi cái gì? – nét mặt Izumin tràn ngập khủng bố, muốn làm cận vệ? Hừ, cuối cùng nàng ta vẫn lộ ra cái bộ mặt ... Cứ tưởng nàng ta khác với những đứa con tiếp cận vì ngôi vị hoàng tử này, nào ngờ cũng cùng giuộc...
      - Thôi thôi, coi như ta chưa ... – để cho Asisư hết câu, Izumin lạnh lùng phun ra mấy chữ... ‘‘ nghĩ tới chuyện nữ hoàng Ai Cập đáng kính đây cố tình để cho ta bắt sau đó giở thói lẳng lơ ra mồi chài ta... Ta cho biết Asisư, cả đời này ta chỉ có thể và cưới Carol mà thôi, ngoài nàng ra ta cưới ai hết...”
      - Gì chứ? Ngươi đừng lo a, ta đối xử tệ bạc với ngươi đâu! – Izumin, hình như ngươi quá lời với ta đấy, nãy giờ ta chỉ muốn đùa cho vui thôi, nhưng ngươi chạm vào lòng tự trọng của nàng hơi bị nặng rồi...
      - Ngươi có biết liêm sỉ vậy? Nữ nhân mà lại dám như thế, ngươi bằng góc Carol... Carol nhân hậu thánh thiện, ngươi rắn hổ mang đội lớp người, năm lần bảy lượt hãm hại Carol, vậy còn đam mê quyền lực, làm hoàng phi Ai Cập được chuyển qua Babylon, nào ngờ bất thành, giờ lại dụ dỗ mê hoặc ta... chẳng phải ngươi Menfuisư lắm sao người phụ nữ gian xảo kia?...

      Từng lời của Izumin lần lượt chui tọt vào lỗ tai nàng, tất cả rất chói tai, rất khó nghe nha... Cho dù Asisư có như vậy cũng cần ta lên tiếng nhận xét cách cay độc như vậy... Cứ làm như Asisư muốn như vậy lắm... Đây là thân thể của nàng, và nàng để nó chịu thiệt thòi đâu...
      - A, ta biết ấy chứ! Đâu cần hoàng tử ngươi nhắc nhở... ta biết ngươi Carol nhưng ngươi cần đem nàng so sánh với ta từng chút như vậy. Ngươi có biết cảm giác của người sinh ra được mọi người sắp đặt là sau này làm hàong phi Ai Cập, làm vợ Menfuisư ; luôn bị nhồi nhét cái tư tưởng phải đem lòng thương em trai, phải phục vụ Ai Cập. 18 năm, 18 năm ta sống trong cái cuộc sống đó, mọi thứ là của ta, ai cũng công nhận nó là của ta, vậy mà đùng cái ta mất hết tất cả bởi con nhóc tóc vàng... Tình 18 năm của to lớn như thế nào ngươi có biết ? Ngươi cho rằng ta chấp nhận sao? Nếu là ngươi ngươi như thế nào, ngươi có ngồi im nhìn người ta cướp người mà ngươi nhất cuộc đời ? Ta hành động như vậy là có lí do, người Ai Cập có hoàng phi rồi nên họ cần bà hoàng độc ác ta, ép gả ta sang Babylon. Ta muốn cưới Ragashu đại đế gian xảo, ta càng thể Menfuisư, người đem tặng ta đến Babylon... Ngươi xem, như thế đủ chưa? Có đủ chưa với mà ngươi còn miệt thị như thế? – Asisư gào lên , nàng cố gắng bảo vệ Asisư, bảo vệ thân thể này của nàng, Asisư bị coi thường quá nhiều rồi. Nước mắt rơi lã chã bàn tay trắng nõn, nàng cúi gằm mặt, tránh nhìn Izumin. Izumin có chút bối rối khi thấy nàng khóc, nghĩ nàng phải chịu đựng nhiều như vậy... Vừa đưa tay định chạm vào nàng Asisư đột nhiên đứng dậy, quăng cho cái nhìn lạnh lùng rồi ra ngoài mặc cho Izumin ngơ ngác khó xử...
      - Therru, cho ta nước, khát chết ta... lâu lâu lên hứng nhiều ghê ! – mà cũng tại tên Izumin kia nhiều trước... Izumin sau khi nghe nàng xả tràng teo lại rồi... Hắc hắc, nước mắt luôn có hiệu quả!


      Chương 8:


      Izumin ngồi trầm ngâm suy nghĩ về chuyện của Asisư… chỉ mới gặp và đem lòng Carol chưa đầy năm mà cảm thấy thể quên được rồi, vậy mà Asisư đủ can đảm cùng dũng khí mà gạt phăng tình cảm 18 năm trời của nàng; điều này khiến Izumin cảm phục Asisư, nhìn tới nhìn lui vẫn là yếu đuối bé, ngờ… Mà kể ra cũng lạ, Asisư xem ra thay đổi rất nhiều, cứ như là biến thành người khác. Ánh mắt của Asisư trước đây rất vô cảm, lạnh lùng, hình như chỉ khi thấy Menfuisư nàng ta mới nở nụ cười, còn bây giờ lúc nào cũng thấy nàng ta cười tít mắt. Nữ nhân quả nhiên rất khó hiểu…
      - Nữ hoàng, hoàng tử phải cố ý, là do người dành nhiều tình cảm cho sông Nin quá chứ chúng em thấy ta bằng góc người…
      - Đúng, đúng, Therru đúng đó nữ hoàng, người bình tĩnh, chúng ta ở sa mạc…
      - Em cho người nghe, người rất dễ thương, vui nhộn, hoạt bát, lanh lẹ, lại hề kiêu ngạo…
      - Các

      Asisư trân trối nên lời nhìn mấy nhóc thị nữ Hitaito chặn đường, giằng lấy gói đồ từ trong tay nàng. Tức chết nàng mất, bây giờ ngay cả quyền bỏ hay ở lại nàng cũng được quyền nắm giữ sao? Lúc đầu còn có tí hảo cảm với tên hoàng tử điển trai đó, bây giờ bị mất sạch mà nhân phẩm cũng bị xúc phạm nặng nề, người có lòng tự trọng cao như nàng thể nào chấp nhận được…
      - Mau tránh ra cho ta, ta muốn cùng tên đó tí nào nữa…
      - Nhưng ở đây là sa mạc, thân con yếu ớt như người biết đâu?
      - Hừ, ta thà làm con heo nướng ngoài kia còn hơn là ngồi đây cho nhục mạ, đem ta ra so với người trong mộng kiều diễm của
      - được, vết thương của hoàng tử chưa lành, người mà chúng ta biết làm sao?
      - Kệ cha , chết cho ta cảm tạ thần linh… - Asisư hét lên, khuôn mặt đỏ ửng, tức hộc máu được. Hóa ra bọn họ cho nàng là để bóc lột sức lao động, muốn nàng trị khỏi hẳn vết thương cho Izumin. Nàng hung hăng giựt cánh tay bị 2 nhóc thị nữ giữ chặt lại, hùng hổ bước ra ngoài, thèm đem theo gói đồ. Ông đội trưởng cũng đổ mồ hôi hột, hoàng tử chọc giận trúng tổ ong vò vẻ rồi…
      - Nữ hoàng, người đừng nóng vội, nếu người bỏ hoàng tử của chúng ta vào lúc này đâu phải thầy thuốc, người thầy thuốc lúc nào cũng thương người bệnh như con…

      Asisư thoáng suy nghĩ, sau đó quay sang nhìn ông đội trưởng gìa, nở nụ cười quỷ dị…
      - Ta mang tiếng xấu cũng quen rồi, giờ gắn thêm cái mác vô tâm lạnh lùng có trái tim cũng sao!
      - Ây được đâu, ảnh hưởng tới thanh danh của người nhiều lắm…
      - Ông nghĩ ta có thanh danh à?

      Đoạn, nàng tiếp tục sấn sổ ra ngoài, mấy thị vệ cũng khổ sở nhìn nàng, có lệnh của hoàng tử làm sao dám thả nàng , vả lại ở đây rất nguy hiểm, nhưng nàng ấy hung hăng quá, dễ sợ...
      - Các người có tránh ra hay ?
      - Phải có lệnh của hoàng tử...

      Thế là loạn thành bầy bên ngoài, y đám chụm lại thành cục, nhất quyết cho Asisư bỏ , lúc hỗn loạn ...
      - Có chuyện gì mà ồn ào vậy ?
      - Hoàng tử, người bị thương mà sao lại ra đây ?

      Asisư dè môi khinh bỉ, sau đó hai tay chắp trước ngực, quay lưng về hướng Izumin. Tốt nhất ta đừng kiếm nàng mà gây . Nếu đừng trách nàng. Nhìn thấy thái độ dữ dội của Asisư, Izumin cũng có chút sợ hãi nuốt nước miếng, tuy nhiên lại hề để lộ ra ngoài... Nàng tiếp tục hướng phía sa mạc phía trước mà tới, chưa kịp ...
      - Đứng lại
      - Hừ... – Asisư hừ lạnh, thèm nghe mà tiếp
      - Asisư, ta nàng…

      Asisư đừng lại nhưng hề quay lưng lại, giọng điệu lạnh lùng tức giận hay bình thản : “ biết hoàng tử tôn quý‎ của Hitaito có gì căn dặn?”... để Izumin mở miệng, Asisư vội vàng nhảy vô họng tiếp, ta cho ngươi tức chết nè Izumin... “A, ta biết rồi, khi gặp Carol ta nhất định nhắn với nàng là ngươi dành rất nhiều tình cảm cho nàng nha, ta cũng bố cáo thiên hạ rằng hoàng tử nhà ngươi rất thích cướp vợ của người khác nha, nha!?”

      ... Mặt mày Izumin đen thui...

      - Bắt trói nàng ta lại rồi đem vào lều cho ta
      - Tuân lệnh....
      - Tên kia, ngươi lấy tư cách gì mà bắt trói ta? Ta là nữ hoàng Ai Cập...
      - Hoàng phi Ai Cập là vợ của hoàng đế Menfuisư ta còn dám, ngươi ta kiêng cử gì?
      - Ta phài tù nhân của ngươi
      - Ở trong tay ta là tù nhân của ta
      - Ngươi ăn cơm hay ăn cám mà chuyện nghe vô lí như thế? Ừ, trói ta lại , giữ ta lại , ha há, ta đỡ ra ngoài lăn lộn, tự nhiên ngồi mà cũng có cơm ăn, cám ơn ngươi nhiều lắm a... bắt ta , trói ta ...

      Asisư vứt gói đồ sang bên, nằm phịch xuống đất, hai tay hai chân nằm hình chữ đại =.=

      Thần linh ơi, lần đầu tiên trong cuộc đời binh sĩ cùng tì nữ Hiatito mới gặp người con như nàng... luôn chưng ra những hình ảnh khiến người ta muốn cười được mà muốn khóc cũng xong. Khóe môi Izumin cũng giựt giựt mấy cái, nàng ta muốn cái gì nữa đây? Nhưng chẳng mấy chốc lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng...
      - Vết thương của ta chỉ có nàng mới trị được, khi nào ta lành hẳn nàng hãy suy nghĩ tới chuyện rời khỏi đây
      - Cũng tốt, ta tính rẻ cho ngươi, mỗi ngày ở đây ta tính... – Thế là nàng tiếp tục kể lể giá thành cùng Izumin, mọi người xung quanh được thêm phen choáng. Nếu nàng phải là nữ hoàng có lẽ trở thành thương nhân giàu có nhất nhì rồi...

      Asisư dùng ánh mắt lạnh lùng nhất để nhìn Izumin... Nàng đồng ý bỏ , chờ đến khi nào vết thương của lành hẳn mới , vậy mà tên đạo đức này nhất định phải trói nàng lại để đề phòng nàng bỏ trốn...
      - Nàng bỏ cái ánh mắt đáng ghét đó
      - Ta học nó từ ngươi đó, đồ biến thái...
      - Ta làm gì có ánh mắt kinh khủng đó?
      - Lấy gương ra mà soi hộ ta...
      - Biến thái nghĩa là gì ?
      - Oa, ngươi ngây thơ thế ư? Để xem nào, ngươi có biết cái thứ đàn ông ra đàn ông, đàn bà ra đàn bà ?
      - Chưa thấy qua nhưng có thể hình dung được...
      - Tốt, thông minh, ta miêu tả ngươi đó...
      - Nàng...
      - Ngưng, đừng có gọi ta bằng nàng, ta nôn... Thà nhà ngươi lấy kiếm chém ta nhát chết chứ đừng lấy kẹo ra mà dỗ ngọt ta, ta tự hỏi ngươi là đàn ông hay đàn bà mà lắm thái độ quá vậy? Thay đổi nhanh như chong chóng…
      - Nàng... giận chuyện khi nãy?
      - Hờ, ta làm gì có tư cách để bụng...
      - Ta... ta xin lỗi... – Izumin thoáng đỏ mặt, líu ríu trong cổ họng.

      Đùng... Rầm... chỉ nghe tiếng té xỉu đùi đụi của mọi người bên ngoài, rình nghe lén chợt nhiên nghe được câu chưa từng có trong lịch sử Hitaito, hoàng tử Izumin hào hoa phong nhã cư nhiên mở miệng xin lỗi nữ nhân. Nếu hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu mà biết chắc cũng ngã bệnh vài ngày... Asisư cũng có chút tin, nhăn mặt, lát sau bắt đầu sợ sệt. Nếu nàng cho hoàng tử uống thuốc bậy bạ, lỡ bị điên… vậy cả đất nước Hitaito truy sát nàng đúng ? @@
      - Izumin, phải tại ta... ta chỉ giúp ngươi trị vết thương thôi, ta thề ta bỏ thuốc gì bậy bạ cho ngươi uống để ngươi biến thành cái dạng này...

      Izumin câm nín nên lời. Asisư, chọc điên ta chịu nổi phải ?... khí bên trong căng thằng cực độ ...

      Ọcccc.... Rộttttt...

      Izumin nhìn Asisư bằng vẻ mặt kì quái, lúc này mặt nàng cũng ửng hồg...
      - Ta đói, từ trưa tới giờ ta chưa ăn gì...
      - Hahahaha.....

      Izumin cười như chưa từng được cười, chỉ giơ tay phất phất ý bảo bọn thị nữ dọn thức ăn vào. Nữ hoàng Ai Cập bị bỏ đói, ngay cả bản thân nàng ta cũng nhớ là mình chưa ăn gì cả... khi xúc động quá hình như con người ta ai cũng quên cả ăn! Bọn thị nữ đem thức ăn vào mà tay chân run rẩy, hoàng tử cười, bọn họ rất hoảng sợ cực độ nhưng do được rèn luyện tinh thần thép nên còn có thể chịu nổi. Trước giờ ngài chỉ cười khi bắt được sông Nin thôi, bây giờ xem ra có thể có hi vọng là ngài sớm quên sông Nin...
      - Ăn ...
      - Hay nhờ? Cái tay... làm sao mà ăn?
      - A....

      Sau khi ngồi xoa cánh tay đau nhức của mình, Asisư nhào vô đống thức ăn rất khí thế, hề mang tính chất thục nữ, Izumin cũng lấy làm lạ, từng chứng kiến nàng ta ăn lúc trước rồi, điềm đạm ngồi uống rượu...
      - Vết thương thấy thế nào rồi?
      - Có lẽ sao rồi, còn nghe nhức nhối nữa
      - Vậy tốt...
      - Ưm, ngươi có cần ta thay băng giúp ?

      Izumin thản nhiên đưa li rượu cho thị nữ, sau đó nhắm mắt lại, ý bảo Asisư làm . Nàng quay sang thị nữ dặn dò vài thứ, lười biếng di chuyển tới chỗ Izumin ngồi... Nàng nhè tháo băng ra, lấy khăn nhúng nước ấm lau sạch vết thương... chèm chẹp, BODY của Izumin đẹp , khỏi chê,mấy tên trong giới Showbiz bây giờ mà nhìn thấy chỉ có nước ghen tị chết thôi, sao mà đẹp thế này hả trời? Phật a, con vô tội, trước giờ con chưa hại đời tên con trai nào nhưng giờ dê tên này chút chắc cũng sao đâu nhỉ? Sau khi cẩn thận lau xong, Asisư vòng tay ra phía trước để quấn cuộn vải lại, đối với nàng chì là hành động đơn giản nhưng Izumin khác, hơi khó chịu bứt rứt ngồi im cho nàng băng bó. Dù sao cũng là đàn ông, làm sao để ý chuyện này được chứ?

      Haiz... cuộc đời đầy đau khổ, lúc mổ lấy viên đạn cho là khâu khó nhất, nàng làm trót lọt, vậy mà bây giờ băng bó có mấy vòng mà tay chân vụng về lóng ngóng xong. Bảo nàng tập trung thế nào khi Izumin cứ nhìn nàng chằm chằm, cơ thể tuyệt, khuôn mặt còn tuyệt hơn nữa, bảo nàng làm sao cho phải đạo đây? Giờ đây nàng mới hiểu tại sao Carol bị FAN của tên này hại thừa chết thiếu sống. Có điều... càng đẹp trai càng thâm độc, nhất là ánh mắt của Izumin, làm nàng sợ teo ruột già lẫn ruột non... Mùi hương nhè của Asisư cứ lởn vởn trong khí, Asisư cúi gằm mặt, cặm cụi băng bó, Izumin ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn nàng rất phức tạp. khí cực kì quỷ dị....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :