1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh yêu em - Bách Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      *Tác phẩm: EM ( đại đô thị, ôn nhu cường công, si tình thụ, có chút xíu ngược tâm)
      *Tác giả: BÁCH LINH

      *Dịch giả: QT

      *Edit: RÒM

      **Bạn làm gì khi người mà bạn thầm suốt nhiều năm đột nhiên với bạn là ta muốn kết hôn?

      Rồi đến ngày bạn quyết định rời khỏi ta ta lại bạn và nhất quyết giữ bạn lại?

      Nếu bạn chưa có câu trả lời, hãy đọc tác phẩm này để cùng chia sẻ nỗi niềm đó với bạn thụ Tô Dung của chúng ta.
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 1


      “Tôi phải kết hôn.”



      Cao Thịnh bên đem đồ ăn buông, bên đối với nam nhân trước mặt nhã nhặn xới cơm vào bát tuyên bố tin vui, nam nhân sau khi cho cơm vào bát hai người, mới im lặng ngồi xuống, đối với lộ ra mạt tươi cười.

      “Chúc mừng.”

      Cao Thịnh vui mừng mỉm cười vào phòng bếp rửa sạch tay, sau đó ra ngồi vào bên cạnh Tô Dung, “Lúc trước cho cậu biết là bởi vì còn xác định, nhưng mà sau đó ngẫm lại, cũng là nên kết hôn.”



      Tô Dung nuốt xuống ngụm đồ ăn, “Ân, là do lần trước quan hệ hữu nghị mà quen biết à?”



      “Đúng vậy.” Khuôn mặt tuấn của Cao Thịnh che giấu được vui sướng, “Gia thế tồi, bố ấy là hiệu trưởng trường học, mẹ là giáo sư quốc văn, khó trách ấy lại có khí chất như vậy, giống như . . . . . tiên nữ a.”



      thích ấy?”



      “Ân, đương nhiên, bằng tại sao phải cùng ấy kết hôn? Đúng rồi Tô Dung, tôi với cậu điều này, bố ấy muốn cho chúng tôi căn hộ, sau này nơi đây để lại cho cậu, trước kia cậu muốn mua phòng ở, tôi giúp cậu chọn được gian khác gần nơi làm việc, còn gian này cậu có thể cho thuê.”



      “Cao Thịnh, hai người kết hôn vào lúc nào?” Tô Dung buông chiếc đũa, khuôn mặt nhã nhặn xuất quyện mầu, đôi mắt có nhiều cảm xúc phập phồng, nhưng ràng đến nỗi làm cho nam nhân bên cạnh nhìn thấy.



      “Tháng năm tới.”



      “Còn có ba tháng.”



      “Ân, Tương Kì vốn muốn tháng sau liền kết hôn, ấy rất thích tôi, còn thường thường phải là tôi lấy chồng.” Cao Thịnh cười cười, “ ấy đùa cứ như , tôi cũng biết phải cái gì, may mắn bố ấy cũng thói quen con thẳng thắn như thế, mở miệng thay tôi giảng hoà, nếu tôi xấu hổ.”



      “Tốt lắm a, cũng nên tìm kết hôn, có tổ ấm gia đình, sinh mấy đứa . Nếu chờ đến lúc già rồi, cùng trẻ kém hơn nhiều tuổi, người khác còn tưởng rằng là ông nội ấy, kia mới xấu hổ.” Tô Dung nghiêng mặt nhìn , so đo với mặt , giả bộ dáng của ông lão, ho khan vài tiếng, “Khụ khụ, đây là con ta.” Rồi mới liền cười đến dị thường xán lạn.



      Cao Thịnh trừng lớn mắt, rồi mới lại lắc đầu lấy viên thuốc cho vào miệng cậu, ” Cậu đấy nha, sau khi tôi kết hôn chỉ sợ cũng thể chiếu cố cậu, tốt xấu cũng tìm người tới chiếu cố cậu . Đừng kiêng kị chính mình là người đồng tính luyến ái, rồi sợ hãi rụt rè này cũng dám, kia cũng dám, tại xã hội có cái nhìn thoáng hơn trước kia rồi, hảo hảo tìm người bạn, biết ?”



      “Biết, lắm lời, sau này bà xã cùng đứa con nghe tụng dài dài, đáng thương!” Tô Dung liếc mắt nhìn cười.



      Cao Thịnh cũng so đo lời cậu, , “Còn nữa, cậu rất đơn thuần, sau này nếu thích người nam nhân nào, nhớ cho tôi biết, tôi giúp cậu nhìn xem, đừng mơ hồ mà sa chân vào. Tôi cũng hy vọng vào con mắt nhìn người của cậu, nếu gặp phải tên xấu xa nào đó, chừng cậu bị bán mà còn biết là tại sao.”



      Tô Dung cúi đầu cười, “Với tôi có chuyện đó xảy ra.”



      “Cái gì?” Cao Thịnh trùng hợp vươn người tới trước múc bát canh, có nghe ràng.



      có gì.” Tô Dung tiếp nhận bát canh, nhíu mày, “Này. . . . . . Tôi cần.”



      Cao Thịnh hung hăng trừng mắt nhìn cậu liếc mắt cái, “Tôi hầm đến mấy tiếng, cậu dám uống?”



      phải, Cao Thịnh, biết tôi chán ghét hương vị thuốc Đông y, canh thịt bò liền là canh thịt bò, hay thịt kho tàu hầm đều hảo, tại sao phải thêm thuốc Đông y?” Tô Dung nhăn mặt khổ sở.



      “Còn phải bởi vì cậu sao.” Cao Thịnh đem bát canh đẩy trở về trước mặt cậu, “Uống hết nó, nếu tôi với cậu chấm dứt quan hệ a. Cậu nhìn sắc mặt mình xem, đến đều là tại mấy lão cấp của cậu thôi, có việc gì sao bắt phải làm thêm giờ? Cứ ba ngày có hai ngày liền tăng ca, mỗi ngày trở về đều mệt đến lả ra, xem người ta như súc sinh bằng.”



      có biện pháp, tại lúc này công việc quá nhiều.” Tô Dung quấy bát canh thịt bò, nghĩ biện pháp muốn chạy trốn phải uống, mới giương mắt bị Cao Thịnh trừng, đành phải thở dài miễn cưỡng uống ngụm, rồi mới liền ghê tởm nhăn mặt lại.



      “Cậu sớm từ chức thôi, đến công ty của tôi làm.”



      “Đến công ty của làm gì? Tôi học chính là thiết kế, với công ty của là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.”



      “Khư, đây phải là lý do sao? Nếu phải thấy cậu đối với thiết kế có lòng nhiệt tình đến thế, bằng tôi nhìn được, nhà thiết kế như cậu chẳng phải tuỳ người ta gọi đến rồi bảo sao?”



      “Mỗi nghề đều có đặc điểm riêng.” Tô Dung có chút chịu nổi khẩu khí của , nhưng mà Cao Thịnh chính mình đại khái cũng phát giác, hay là nên cũng phải ý tứ kia, là cậu suy nghĩ quá nhiều.



      Ai bảo cứ hay làm những việc khiến cho người khác phải vọng tưởng mơ mộng đến đau lòng, cậu cứ nghĩ trong lòng cậu rất trọng yếu.



      Nhưng kỳ bằng , phải kết hôn.



      “Tôi với cậu. . . . . .”



      “Ai, Cao Thịnh, tôi đau dạ dày quá, có thể đừng uống hay ?”



      Cao Thịnh nhíu mày, “Tại sao lại đau dạ dày? Giữa trưa cậu cơm à? Chết , lúc trưa tôi vội quá nên quên điện thoại cho cậu, thế là cậu liền quên ăn cơm? Cậu có biết cứ như vậy có thể chết người ? Khó trách bữa tối hôm nay cậu lại đặc biệt ăn ít như thế.” kéo tay cậu, “, tôi dẫn cậu bác sĩ khám, lúc trở về sao cũng chịu sớm?”



      cần, tôi ngủ chút là tốt rồi.”



      “Ngủ, ngủ, ngủ, mỗi lần đau dạ dày đều muốn ngủ để cho qua hả? được, xem bác sĩ xong trở về ngủ tiếp.”



      “Tôi sao mà, dù sao tới bác sĩ cũng chỉ là lấy thuốc đau dạ dày, lần trước uống vẫn còn dư kia kìa, làm chi cho lãng phí tiền bạc?” Tô Dung rút tay về, bắt đầu dọn dẹp chén đũa.



      “Tôi thu dọn là được rồi, cậu lấy áo khoác , chờ chút rồi khám bác sĩ.”



      “Cao tiên sinh, hôm nay là cuối tuần, muốn đâu xem bác sĩ?”



      đường chậm rãi tìm, phải bệnh viện.”



      thần kinh a!”



      “Nhanh lên lấy áo khoác.” Cao Thịnh đem chén bát trống thu dọn vào phòng bếp, rồi mới trở về phòng lấy ví tiền, nhìn thấy Tô Dung vẻ mặt cam tâm tình nguyện muốn , cười tiến lên vỗ vỗ cậu, “Tôi biết cậu chán ghét bị quản, nhưng mà Tô Dung à, thời gian tôi có thể quản cậu cũng chỉ có ba tháng nữa thôi.”



      Tô Dung mắt tiệp run lên, gượng cười, “Đúng vậy, tôi đây liền nhẫn nại, nhẫn nại.”



      Cao Thịnh cầm lấy hai cái áo khoác ra ngoài, “Ngẫm lại chúng ta cũng quen biết nhiều năm, sau khi tốt nghiệp cũng thuê phòng ở cùng nhau, đến khi mua nhà trọ cũng cùng nhau trụ, Tương Kì thường ấy hiểu tại sao tôi với cậu cảm tình lại tốt như thế, tôi , đối với cậu trong lòng nghĩ, ấy hiểu được cuộc “cách mạng tình cảm” của chúng ta mới là lạ.”



      “Tương Kì làm sao biết chúng ta cảm tình rất tốt?”



      “Tôi cũng hiểu được, ấy cũng chưa thấy qua cậu, có lẽ là chỉ nghe thế thôi.” Cao Thịnh nhún vai, cũng nghĩ đến nhiều.



      “Cao Thịnh, tôi hiểu, rốt cuộc cùng ấy kết giao bao lâu? Tôi nhớ hai người bất quá chỉ mới ra ngoài ăn vài lần cơm, đúng ?” Chỉ có như vậy mà muốn kết hôn sao?



      “Ân, đúng là chỉ ăn vài lần cơm mà thôi, nhưng mà cảm giác cũng tệ lắm, ấy hẳn là người vợ tốt, người mẹ hiền.”



      cùng ấy trước đó quen, sao có thể nhận định sớm như vậy? Trừ phi ấy.”



      Cao Thịnh thoáng nhíu mày rồi gật gù, “? Có lẽ thế.”



      “Nếu thương ấy, sao lại muốn cùng ấy kết hôn?”



      Cao Thịnh nhìn nhìn đồng hồ, “, vừa vừa chuyện. Cùng ấy kết hôn, chủ yếu là bởi vì tuổi tới rồi, kết hôn được, nghiên cứu báo cáo cũng , nếu chờ khi lớn tuổi mới sinh con dễ dàng ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của nó.”



      Theo Cao Thịnh tiến thang máy, rồi mới tới tầng hầm ngầm bãi đỗ xe, trước khi bước ra cửa thang máy, Tô Dung thở dài hơi, có chút lĩnh ngộ lại có chút chua xót.



      thích trẻ .”



      “Đương nhiên.” trả lời cậu kèm theo khuôn mặt tươi cười đến xán lạn.
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 2


      Tô Dung vội vàng sắp xếp lại bản đồ án, chỉ buổi sáng thôi cậu tiếp vài lần điện thoại, cấp chỉ biết thúc giục thúc giục thúc giục, hộ khách bên kia hôm nay cũng bỗng nhiên liên hợp lại làm phiền cậu, cậu bỗng nhiên nhớ tới lời của Cao Thịnh: xem người ta như súc sinh bằng.



      Ngẫm lại là có đạo lý.



      “Tô Dung, cậu làm gì mà cười đến ngoác cả miệng mồm ra như thế?”



      Tô Dung nhận lấy ly cà phê trong tay Bạch Ngô Đồng, “Đại khái là do hoàn thành xong công việc.”



      “Cậu ngày hôm qua phải còn đau dạ dày sao, uống cà phê mà vẫn chịu được à?” Bạch Ngô Đồng nhíu mày trở mình cầm lấy tư liệu, ngón tay thon dài vẫn ngừng gõ vào bàn phím.



      uống chắc tôi lăn đùng xuống đất ngủ mất, mà cho dù dạ dày xuất huyết nhập viện, tôi còn có thể lấy cái cớ mà nghỉ bệnh.” Cầm lấy ly cà phê uống hơn phân nửa, , “Uy, phải cho vào ít đá, phải cho lạnh tí chứ, cậu tính tình ôn hoà mà sao cà phê lại nóng đến thế, rất khó uống.”



      “Pha cho cậu uống còn ở đó mà kêu ca?” Bạch Ngô Đồng quét mắt liếc cậu cái, in từ máy tính ra bản thảo vừa mới vẽ xong, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra sơ đồ phác thảo có được do linh cảm ngày hôm qua.



      Tô Dung hoàn thành xong đồ án, ánh mắt di chuyển tới thân nam nhân bên cạnh, “Uy, cậu hôm nay là ăn thuốc nổ?”



      Bạch Ngô Đồng nhìn cậu liếc mắt cái, “Ăn thuốc nổ biết được là ai?”



      “Tôi cũng có biện pháp, cậu liền nhiều bao dung.”


      “Để làm chi? Cùng ta có quan hệ?” Người làm Tô Dung khống chế được, cho tới nay cũng chỉ có nam nhân kia.



      ấy phải kết hôn.”



      Bính, bính, bính! Tư liệu tay Bạch Ngô Đồng rớt hết xuống đất, khiến cho cả văn phòng dị thường im lặng ba giây đồng hồ, mọi người cười cười thả lỏng bộ mặt biểu tình, vài người ra tiếng trêu chọc mấy câu, tiếp theo lại hết sức chăm chú vào công việc. Kế tiếp là lễ tình nhân, đối với công ty thiết kế trang sức, ngày này so với ngày tận thế còn muốn trọng yếu hơn.



      “Cậu ──” Bạch Ngô Đồng trừng mắt nhìn cậu ba giây, rồi lại quay bắt đầu vẽ thiết kế.



      Tô Dung nhìn thấy bạn tốt liều mạng sửa chữa sai lầm, cũng biết tuy rằng người này rất muốn hoàn thành công tác, nhưng vẫn bị chính mình ảnh hưởng tâm tình, “Kỳ cũng kém lắm, đây là chuyện sớm muộn thôi, dù sao ấy giống với chúng ta. Hơn nữa ấy lại phi thường thích trẻ , lần trước cùng ấy cửa hàng mua đồ, ấy lại có thể cùng đứa trẻ xa lạ ngoạn nửa ngày.”



      Vô luận cậu có thay đổi như thế nào, cho dù vì biến tính, nhưng cậu chung quy phải phụ nữ, thể có tử cung mà mang đến sinh linh bé cho .



      Cho nên sau khi biết có bao nhiêu nhiệt tình thương trẻ , Tô Dung ít nhiều cũng buông tha cho hy vọng có thể bước chung đường cùng . Bất quá, mặc dù chình mình nhận tri chuyện này là , nhưng thời gian dài ăn ở cùng nhau, khó tránh khỏi luôn phập phồng hy vọng, hy vọng có ngày cũng thương cậu, hiểu được tại sao nhiều năm như thế mà cậu cũng tìm bạn.



      Bất quá, tại nên tỉnh mộng là vừa.



      phải, trọng điểm phải. . . . . .” Bạch Ngô Đồng buồn bực dừng tay, “Tôi tin ta thích cậu, có người bạn nào giống ta đối với cậu chu đáo như thế? Phạm vi mà ta quản căn bản phải là. . . . .” Nhìn thấy sắc mặt cậu bạn tối sầm lại, bĩu môi, hề thêm nữa.



      “Vậy sao chứ? ấy chính là muốn kết hôn. Đêm qua ấy còn mực khoe khoang kia có bao nhiêu hảo, lớn lên giống tiên nữ, cha là hiệu trưởng, mẹ là giáo sư quốc văn, ấy lại là nhi, đại khái cũng hiểu được chính mình trèo cao. Cho nên ngày hôm qua, ấy vừa giảng vừa lộ ra biểu tình khoái hoạt, giống như tìm được cái mà mình mong muốn từ lâu.” Tô Dung càng thanh càng .



      “Tìm được?” Bạch Ngô Đồng hừ lạnh, “ ta đó ?”



      “Biết được sao chứ?” Tô Dung thở dài, “Cho dù nhìn thế nào tôi đều cảm thấy ấy thích tôi, thế nhưng, đó chỉ là cảm giác của tôi chứ có nghĩa là ấy cũng cảm thấy như thế.”



      ta là thằng ngốc, nhưng cậu cũng gần như vậy. Tô Dung, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn ta cưới người phụ nữ khác?” Nếu đổi lại là Tô Dung, tuyệt đối phải cùng cái người hiểu tình cảm của người khác còn muốn cùng nữ nhân khác kết hôn kia thổ lộ phen, cho dù biết cơ hội như là chỉ mành treo chuông.



      “Bằng phải làm sao đây? Tôi cũng rất muốn hỏi ấy, đến tột cùng trong lòng ấy có tôi hay . Thế nhưng tôi lại đành lòng, hỏi ra nếu ấy thương tôi, tôi chịu nổi, nhưng nếu ấy là tôi, tôi càng sợ tôi xứng đáng với tình của ấy. ấy là nhi, cho nên phi thường khát vọng cảm giác gia đình, hàng năm sinh nhật đều với tôi lần về kế hoạch sau này, mấy tuổi kết hôn, sinh mấy đứa con, ấy nhất định người cha tốt, người chồng chung thuỷ, vân vân và vân vân…Cho dù ấy tôi, nhưng những thứ đó tôi có thể cho sao?” Tô Dung chua sót cười cười, cậu cũng muốn nhận được đáp án từ Cao Thịnh, cậu cũng muốn Cao Thịnh thương cậu, thế nhưng cậu cũng sợ hãi xứng đáng với tình của Cao Thịnh.



      Bạch Ngô Đồng im lặng chút, “Nếu ta phát ta cậu sau khi kết hôn, cậu cho rằng như vậy tốt hơn sao?”



      ấy , cả đời cũng phát . Chỉ cần ai với ấy, ấy cả đời cũng xem tôi như người em trai, từ khi mới bắt đầu quen biết tôi, ấy đem việc chiếu cố người em trai như tôi là trách nhiệm, cậu đây là sao? Kỳ tôi cũng sợ hãi, ấy đối tôi tốt như thế, phải chăng cũng chỉ là thân tình, ấy rất khát vọng gia đình, khát vọng đến nổi làm cho tôi sợ hãi.”



      Sợ hãi tự mình đa tình, sợ hãi người kia cho cậu thân tình mà bản thân lại nhận sai là tình .



      “Tôi tin, cho dù là trai của y cũng quản y nhiều như thế.” Bạch Ngô Đồng tới bạn trai mình.



      “Đó là bởi vì ta phải nhi.” Tô Dung dừng chút, “Chúng ta đều thể lý giải, người từ có gia đình, cảm giác sống ở nhi viện như thế nào.”



      “Điều này tôi thể phủ nhận.” Bạch Ngô Đồng đồng cảm thở dài, cho nên mới muốn ngạnh bức ra tâm của nam nhân kia, nếu chỉ đơn thuần là thân tình, vậy Tô Dung ngay cả ở bên cạnh ta cũng thể.



      “Cho nên, ta nghĩ mấy ngày nữa đệ đơn xin từ chức.”



      Bạch Ngô Đồng dừng lại công tác, “Cậu phải rời khỏi Đài Bắc?”



      “Nếu ấy kết hôn, mẹ tôi cho phép tôi tiếp tục ở lại Đài Bắc.”



      Bạch Ngô Đồng cố gắng nặn ra nụ cười khó coi, “Nếu tôi là mẹ cậu, bị hai người các cậu làm cho tức chết.”



      Tô Dung cười cười, “Mẹ tôi tôi là chưa tới phút cuối chưa thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tại cuối cùng vẫn là tới thời điểm nên buông tay rồi.”



      “Bác đơn giản, có thể lý giải tính hướng của cậu, còn có thể trơ mắt nhìn đứa con bảo bối đem thời gian lãng phí ở thân của nam nhân ngu ngốc.” Có người thân có thể thông cảm như vậy thể cầu. Nếu theo lẽ thường, người nhà tiếp thụ đứa con cùng nam nhân bên nhau, đúng là hiếm thấy người thân tiếp nhận rồi, đứa con lại có biện pháp có được tâm của nam nhân đó.



      “Tôi cũng hiểu được mẹ tôi cũng rất vui.”



      Tiếng di động vang lên đánh gảy cuộc đối thoại giữa hai người, Tô Dung cầm lấy di động, biểu tình trước là vui sướng, rồi mới lại chần chờ.



      “Là ta? Sao còn tiếp?”



      Tô Dung cảm thụ được chấn động trong tay truyền tới rất đau đớn, “Tôi nghĩ từ bỏ.”



      Bạch Ngô Đồng lạnh lạnh nhìn cậu cái, “Lần trước cậu cũng như thế, sau đó ta lại trực tiếp tìm đến công ty.”



      Tô Dung quyết định nhanh tiếp điện thoại, lần trước là rất mất mặt.



      “Uy? . . . . . . Vừa mới toilet. . . . . . Ân, a, dạ dày đau sao có thể uống cà phê.” Câu này vừa thốt ra, khiến cho người bên người cạnh cười mỉa.



      Tô Dung đỏ mặt, “Ác, tốt, buổi tối liền ăn chút gì đó. . . . . . Cái gì? , . . . . . . Quên , tôi tại xuống ngay.”



      “Xảy ra chuyện gì?”



      Tô Dung cầm lấy di động, bóp tiền, “ ấy ở dưới lầu, sớm phải hảo, còn dùng di động lâu như vậy, khó trách tháng nào tiền điện thoại di động cũng tiêu hao nhiều đến thế.”



      ta tìm cậu?”



      Tô Dung chần chờ chút, “Đưa cơm hộp.” bộ dáng『 cậu có biết 』.



      Bạch Ngô Đồng cười nhạo, “Thay em trai hai mươi mấy, cũng sắp đến ba mươi đưa cơm hộp?” trai cũng chưa đối hảo như thế.



      Tô Dung cầm di động, “Hay là tôi phải cự tuyệt? Còn tiếp tục như vậy sao dứt ra được.”



      Bạch Ngô Đồng bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề, “Tô Dung, ta cũng mang cơm hộp cho bạn ấy?”



      Tô Dung dừng chút, “Chắc là có, ngay cả tôi còn mang cho, vậy vợ tương lai sao lại thể? Hẳn là bảo bối ấy đến chết luôn ấy chứ.” Trong lời phải có ghen tuông.



      Bạch Ngô Đồng còn muốn gì đó, di động Tô Dung lại vang, khắc trước còn muốn cự tuyệt người này, giây sau liền vội vàng cùng phất tay, rời .



      người nguyện đánh, người nguyện chịu đòn.” Bạch Ngô Đồng lắc đầu.
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 3

      Tô Dung xuống lầu nhìn thấy hai tay nam nhân trống trơn có chút kinh ngạc, cậu đoán sai? Nam nhân phải muốn tới đưa cơm hộp?



      Cao Thịnh hướng Tô Dung ngoắc tay, cùng vào thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, “Hôm nay bề bộn nhiều việc?”



      Tô Dung ngồi vào trong xe, “Hoàn hảo, chúng ta muốn đâu?”



      “Ăn cơm trưa, miễn cho cậu lại quên ăn cơm.” Cao Thịnh vừa vừa nghiêng người thay cậu thắt dây an toàn, nhìn thấy cậu vừa lên xe liền quay đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, sủng nịch cười cười.



      nơi nào ăn?” Tô Dung lười mở mắt, đem di động đặt vào nơi để vật phẩm ở phía trước mặt.



      Ghế dựa bên cạnh tay lái từ trước đến nay đều là nghiêng về sau mười lăm độ, đây là góc độ Tô Dung ngồi cảm thấy thoải mái nhất, cậu đột nhiên nhớ tới vấn đề mà mở mắt ra.



      “Ăn món Nhật, như thế nào?”



      “Bạn có ngồi qua xe của ?” Tô Dung cảm thấy vấn đề này so với ăn cái gì còn trọng yếu hơn.



      có.”



      có?” Tô Dung tin nhíu mày, “ gạt tôi.”



      Cao Thịnh thừa dịp đèn xanh đèn đỏ quay đầu đối cậu cười cười, “Ngay từ đầu biết gia cảnh ấy tồi, cho nên đối với ấy có phòng bị, tôi muốn cưới phụ nữ chỉ vì mơ ước đến tài sản của tôi, cho nên tôi liền làm bộ như tôi chỉ có xe máy, chỉ ở ký túc xá dành cho công nhân.”



      “Thế ấy có biết công ty ?”



      “Đương nhiên biết.”



      Tô Dung sửng sốt, “ tại cũng biết?”



      “Còn biết.”



      “Cao Thịnh, tính vào thời điểm nào cho ấy biết?”



      “Chờ qua mấy ngày nữa .”



      căn bản từ đầu tới đuôi đều dối.”



      Cao Thịnh từ chối cho ý kiến, ” Sau khi cưới vào cửa đối ta nghi kỵ nữa, tôi tại chỉ là bảo hộ chính mình thôi. có biện pháp, xã hội này khí bất lương, kẻ lừa đảo càng ngày càng nhiều.”



      “Nhưng mà Cao Thịnh, ấy phải mang gặp qua cha mẹ rồi sao, vậy như vậy đối với ấy cũng công bằng.” Ngữ khí Tô Dung có chút kích động.



      “Thế như thế nào?” Cao Thịnh đạm cười, “Tôi chính là thể hoàn toàn tin tưởng ta, chờ ta sinh cho tôi đứa con, đến lúc ấy, tôi với ta.”



      “Cao Thịnh, ấy là vợ , phải kẻ thù của .” Tô Dung biết Cao Thịnh dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng biết lại đối với vợ tương lai cũng là loại thái độ này.



      “Đứa ngốc, cho nên tôi mới cậu rất đơn thuần, kẻ thù thường thường là người tối thân mật bên cạnh cậu, cậu chưa từng nghe qua?” Ôn nhu trong mắt Cao Thịnh nhất thời lên lãnh khốc.



      Tô Dung có chút đau đầu nhìn , rồi đột nhiên mềm lòng, “Cao Thịnh, tôi có được tính là người tối thân mật của ?”



      tính.”



      Khuôn mặt Tô Dung nhất thời có chút cương cứng, “Tôi tính?”



      “Đứa ngốc, nghĩ đâu vậy? Cậu là người thân của tôi, tính là loại người thân mật mà tôi tới.” Cao Thịnh vỗ vỗ tay cậu, “Tô Dung, cần nghĩ nhiều, đây là chuyện của tôi với ta, chỉ cần ta làm cho tôi đủ tin tưởng, tôi cũng đối với ta giống như đối với cậu. cần lo lắng ta chịu uỷ khuất, cho dù tôi hoài nghi ta, cũng hảo hảo chiếu cố ta.”



      Tô Dung nghe như thế, biết nên cảm thấy ngọt ngào hay là chua xót, “Cao Thịnh, vẫn xem tôi như em trai, phải ?”



      Cao Thịnh cần phải nghĩ ngợi điểm đầu, “Đương nhiên, nếu em ruột tôi còn sống, khẳng định so với nó, cậu còn thân hơn. Cho nên mới , tôi rất lo lắng cho cậu, loại lo lắng này khi bắt đầu, muốn buông đúng là khó. Khó trách có người trái tim cha mẹ bao la, tôi nghĩ tôi đối với cậu cũng kém hơn thế đâu, cậu luôn làm cho tôi bận tâm, khắc cũng thể thả lỏng.”



      Tô Dung sắc mặt nhất thời trắng bệch, trắng bệch, may mắn Cao Thịnh chuyển qua lái xe, nếu nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu.



      Quả nhiên là thân tình, bằng còn có thể là gì?



      “Cao Thịnh, là vừa ôn nhu, lại vừa tàn nhẫn.” Đối với cậu hay đối với kia đều thế.



      Cao Thịnh nhếch môi cười, “Đây là bản sắc thương nhân.”



      Tô Dung lại cười nổi, uống bụng cà phê lúc này bắt đầu tác quái, cậu nhíu mi quay đầu, bỗng nhiên cảm thấy lạnh, dạ dày trận lại trận co rút đau đớn. Nhưng mà vào lúc này cậu lại cảm thấy khó chịu, bởi vì nơi ngực bên trái, càng đau.



      “Xảy ra chuyện gì?” Cao Thịnh quay đầu nhìn thấy sắc mặt cậu trắng bệch, vội vàng tấp xe vào lề đường.



      có việc gì.” Tô Dung nở nụ cười miễn cưỡng.



      có việc gì? Có bao giờ cậu cho tôi biết là cậu có việc chưa?” Cao Thịnh đưa tay nhàng sờ trán cậu, “ phát sốt, dạ dày đau sao? Buổi sáng cậu có uống thuốc ?” Cao Thịnh thay cậu mở dây an toàn, tay ấn ấn dạ dày cậu, “Là nơi này đau phải ?”



      Tô Dung nhìn thấy chút nào che giấu lo lắng, nghe lòng đau xót khẽ tựa đầu vào vai , “Bị chọc giận đến đau quá.”



      Cao Thịnh thói quen chụp lưng cậu vỗ về, có lẽ là bởi vì quan hệ đến tính hướng của Tô Dung, cho nên ở cậu xuất loại làm nũng cùng yếu thế quá giống nam nhân bình thường, đối với Cao Thịnh mà , cũng cảm thấy Tô Dung kỳ quái, chỉ là cảm thấy đau lòng.



      “Hảo, là lỗi của tôi, từ từ.” Ánh mắt Cao Thịnh nghi hoặc, sắc mặt trầm kéo ra khoảng cách hai người.



      “Sao vậy?”



      Cao Thịnh tiến lên, chóp mũi cùng môi Tô Dung cơ hồ muốn chạm vào nhau, Tô Dung bị doạ đến hai gò má nhiễm mảnh đỏ, tim đập kịch liệt, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực, “Xảy ra chuyện gì?”



      Cao Thịnh phút chốc lui ra đoạn cự ly, ánh mắt phi thường xác định, mang theo lửa giận trừng mắt nhìn cậu, “Tô Dung, dạ dày cậu đau?”



      Tô Dung gật đầu, “Phải!”



      Cao Thịnh cười lạnh, “Bị tôi làm cho tức giận?”



      Tô Dung lại chút do dự gật đầu, “Phải”



      cho tôi biết, buổi sáng cậu uống hết mấy ly cà phê?”



      “Sao?” Nội dung vở kịch quanh co, Tô Dung còn kịp bình phục mặt đỏ tim đập khi cùng gần gũi, lại phải đối mặt với biểu tình lạnh lùng trầm của .



      “Nếu có uống cà phê, cậu là bị tôi chọc giận đến dạ dày đau sao?” Thanh Cao Thịnh càng ngày càng trầm thấp, “Tô Dung, cậu cho tôi là đứa trẻ ba tuổi ư? Tuỳ tiện tìm lý do ngớ ngẩn là có thể lừa gạt tôi? Cậu cũng ngẫm lại thân thể này là của chính mình, dạ dày cậu đau, chẳng lẽ tôi có thể đau thay cậu? bao nhiêu lần phải hảo hảo quý thân thể của mình, kết quả sao?”



      “Tối hôm qua tôi ngủ ngon.”



      “Cho nên buổi sáng tôi phải bảo cậu xin phép rồi sao?”



      biết tôi ngủ ngon?”



      “Cậu ngủ ngay bên cạnh tôi, cậu có động tĩnh gì tôi làm sao biết?”



      trộm chú ý tôi?”



      Cao Thịnh nhún nhún vai, “Tôi đâu phải người chết mà cảm giác.”



      là tên hỗn trướng, buổi tối hôm nay tôi ngủ ở thư phòng.” Tô Dung thẹn quá hoá giận đối với quát, rống xong lại nhăn mặt nhíu mày, cắn môi nén đau đớn.



      Chết tiệt, ngày hôm qua cậu bởi vì hôn của sao ngủ được, nhìn thấy ngay bên cạnh mình, cuối cùng kiềm chế được, trộm dựa vào lưng mà khóc.



      Ai biết được, cứ tưởng người này ngủ giống như chết cảm giác, nào ngờ đêm qua cư nhiên lại giả bộ ngủ?



      “Hảo, hảo.” Cao Thịnh kéo ra ngăn kéo trước mặt, bên trong có chai nước cùng lọ thuốc, lấy ra viên thuốc phóng tới tay cậu, rồi sau đó mở nắp chai nước đưa cho cậu.



      “Uống thuốc trước .” chút cũng chế nhạo cậu đối chính mình bày ra ỷ lại, em trong lúc đó vô luận làm cái gì đều cảm thấy ấm áp.



      Trong nhận thức của , đồng tính luyến ái tựa hồ đều đặc biệt mẫn cảm, có người thậm chí nữ tính hoá chút, cho nên đối với việc Tô Dung dựa vào chính mình khóc, cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy đau lòng.



      Tô Dung đỏ mặt nuốt vào viên thuốc, hung tợn trừng mắt nhìn , “ có gì muốn với tôi hay ?” Khẩu khí hung ác, trong lòng lại cầu nguyện cần ghét bỏ cậu.



      Cao Thịnh bị nghi vấn như thế, ước chừng sửng sốt chút, sau đó mới ôn nhu cười: “ xin lỗi.”



      “Chỉ như vậy?” Tô Dung kinh ngạc nhìn .



      “Bất quá cậu cũng đừng e lệ, chúng ta trong lúc đó có cái gì thể , thể làm? Tô Dung, tôi cao hứng khi cậu ỷ lại tôi như thế, nghĩ đến sau khi kết hôn chúng ta tách ra ở riêng, tôi liền lo lắng cho cậu.”



      “Vậy cần kết hôn a.” Tô Dung xong cảm thấy được tự nhiên quay đầu.



      Cao Thịnh ánh mắt trìu mến giống như nhìn người em trai cáu kỉnh, “Tôi kết hôn, dọn ra ngoài, cậu biện pháp tìm người bầu bạn. Tôi phải biết, trong lòng cậu luôn cố kỵ tôi, cho nên mấy năm nay đều vẫn độc thân. Kỳ tôi có thể chấp nhận cậu cùng nam nhân khác bên nhau, cậu là em trai của tôi, có bất kỳ nhân tố nào có thể làm cho tôi ghét bỏ cậu.”



      Tô Dung hơi nghẹn ở cổ họng, cuối cùng vẫn là cố gắng nuốt xuống, “Biết là tốt rồi, vậy nhanh lên kết hôn rồi cùng với vợ đến bên kia mát mẻ !”



      Cao Thịnh lắc đầu cười cười, vỗ vỗ nam nhân giận dỗi vài cái, rồi lần nữa lái xe .



      “Tô Dung, cậu làm cho tôi sao yên lòng.”



      biết là lần thứ mấy nghe những lời này. Tô Dung trong lòng trận mông lung, yên lòng vì chỉ là thân tình?



      Mà có thể. . . . . . cũng phải là tình ?

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      CHƯƠNG 4

      “Cút! Tôi kêu cậu cút ──”



      Tô Dung bận suy nghĩ, thời điểm vành mắt chuyển hướng cửa liền ngây ngẩn cả người, cậu vội vàng lau nước mắt, “ xin lỗi, học trưởng.”



      Cao Thịnh tỏ vẻ quan hệ cười lắc đầu, quay đầu lại đóng cửa, hảo tâm nhắc nhở : “Tô Dung, cái người bạn dưới lầu kia, tựa hồ còn chờ cậu.”



      phải bạn của tôi, học trưởng cần để ý tới .” Tô Dung liếc mắt nhìn qua cửa sổ, rồi ngồi vào sô pha mở TV.



      Cao Thịnh cầm tư liệu trong tay phóng tới bàn, đoán quan hệ giữa học đệ này cùng nam nhân dưới lầu kia, hẳn là tình nhân ? Học đệ này bộ dạng phi thường yểu điệu, tính tình cũng tệ lắm, nhưng nam nhân kia hoa tâm cùng cá tính cũng liền rất kém cỏi.



      Có thể là do cảm thấy nhìn hai người bọn họ khi ở cùng nơi hữu tình có hành vi quá mức thân mật mà có phản ứng gì, cho nên liền nghĩ đến đại khái cũng là người cùng loại. ít lần thừa dịp học đệ ở nhà liền tìm tới cửa, ràng ý ở trong lời, ám chỉ qua vài lần có thể vô tật mà chết, cũng có chút thức thời hề trêu chọc nữa.



      Ra mòi là hai người có vấn đề, trong mắt xem ra cũng cảm thấy có gì đáng tiếc, đây là chuyện sớm hay muộn, nam nhân kia phải người tốt gì.



      Bất quá, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng học đệ xinh đẹp này khóc, khó trách ít người đồng dạng ngầm, đều vì cậu động tâm, bộ dáng xinh đẹp kia nếu có ý tứ mọi người vì cậu mà đau lòng.



      Ngồi ở giường, Cao Thịnh do dự có nên ra ngoài hay , ra ngoài hỏi cũng đúng, hỏi cũng phải, còn giống như là ở trong phòng có điều thoả đáng chút.



      lúc nghĩ nên làm như thế, hai tiếng đập cửa ngắn gọn hữu lực đánh gảy suy nghĩ của , mở cửa chỉ thấy Tô Dung nghiêm túc nhìn , “Học trưởng, muốn uống rượu hay ?”



      Cao Thịnh nhìn cậu, nhìn nhìn lại trong phòng chuẩn bị tốt, ngày mai phải báo cáo tư liệu, do dự chút, “Hảo.”



      “Học trưởng, cần miễn cưỡng, tôi quên còn bề bộn nhiều việc, có lỗi, coi như tôi chưa qua, cứ lo việc của .” Tô Dung cúi đầu cười cười, xoay người hướng phòng khách.



      Cao Thịnh theo sau thân ảnh đơn kia, ngồi vào bên cạnh cậu, cầm lấy trong kết chai bia, “Cậu vừa mới xuống mua?”



      phải.” Khui nắp chai bia hung hăng tu ừng ực hơn phân nửa, Tô Dung ngã vào lưng ghế dựa thở dài hơi, “Lúc trở về mua, để trong tủ lạnh, vốn muốn . . . . . . Quên , dù sao mặc kệ lý do gì, chỉ là muốn uống, thế thôi.”



      “Ân, xảy ra chuyện gì?” Thử mở miệng, “Muốn cứ , hay chỉ là muốn uống rượu?”



      “Ân. . . . . . Học trưởng đều biết?” Tô Dung nhắm mắt lại, “Tôi thấy học trưởng cũng giống như chán ghét loại người như tôi, thế nhưng nguyện ý nghe sao? Nếu muốn, tôi miễn cưỡng.”



      “Nếu cậu muốn , tôi đương nhiên nguyện ý nghe.”



      “Người kia. . . . . . tốt! Vốn nghĩ rằng tốt lắm, chuyện thoạt nhìn thành khẩn, làm việc cũng rất cẩn thận, tri kỷ, thời điểm theo đuổi tôi đúng là cái gì đều nguyện ý làm, khi tới tay, ba ngày hai ngày đầu rảnh, bằng lòng gặp mặt cũng là đến nơi kỳ quái gặp bạn bè của . . . . . . . Giống như là khoe ra, ngay từ đầu vì cái gì đều có thể nhẫn, còn muốn người giống như chúng ta đại khái chính là như vậy ?”



      Tô Dung tạm dừng chút, nghĩ muốn đem đau đớn trong tim nuốt xuống, “Trước khi gặp , tôi sợ hãi loại người giống như tôi, bẩn, làm cho người khác khinh thường, chính là quái vật a. Nếu có thể đối nữ nhân có hứng thú, tôi cũng nguyện ý thích nam nhân. Thế nhưng biết làm sao bây giờ? Tôi cũng thử qua cùng nữ nhân kết giao, được chính là được, trong lòng vẫn đối nam nhân có khát vọng, kém cỏi đúng ?”



      ” Sau khi gặp được , vui vẻ, nguyên lai người giống như tôi, thế giới này còn có rất nhiều, tôi tịch mịch a. Khi đó có đặc biệt vui vẻ, muốn sau này còn có người theo giúp tôi, làm gì đều có người có thể dựa vào, đặc biệt yên tâm, đặc biệt vui vẻ. còn hiểu được rất nhiều chuyện tôi biết, chuyện nam nhân cùng nam nhân bên nhau, ở trong mắt giống như phi thường bình thường, luôn cười tôi quá cẩn thận, có can đảm. Cùng chỗ, lâu ngày cũng bắt đầu có niềm tin. Bắt đầu cảm thấy chính mình cũng đặc biệt ghê tởm, bất quá chỉ là thích nam nhân mà thôi, có cái gì đáng khinh bỉ đâu. Lại giết người phóng hoả, đúng chính là những người lấy ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi.” Cậu tựa hồ có chút tự tin xong, rồi mới hoảng loạn nhìn Cao Thịnh.



      “Học trưởng, lúc ấy biết tôi là người như thế, có cảm thấy tôi đặc biệt ghê tởm ?”



      có.”



      là người đồng loại, vừa mới bắt đầu doạ tôi nhảy dựng. phóng tôi với ở cùng với nhau, lo lắng, cho nên thường thường chạy tới tìm tôi, chính là mấy lần đến phiền trước đây.”



      “Ân.” Chính là thường thường chạy tới đối với “liếc mắt đưa tình”, quay đầu lại đối học đệ những lời đầy khách sáo.



      “Sau đó, còn lầm, tôi cũng hiểu được có khả năng. Học trưởng vĩ đại như thế, sao có thể là loại người giống như tôi?”



      “Cậu ghê tởm.” Cao Thịnh đối với cậu cười cười, “ kỳ đúng chút, cậu cần phải … vì nguyên nhân này, liền mặc cảm mà xa lánh mọi người. Cậu ghê tởm, cậu vĩ đại.”



      Cho dù phải người cùng hệ, nhưng những lời đồn về cậu cũng thường xuyên nghe thấy, bởi vì cậu từng thiết kế giải thưởng cho mấy trận đấu lớn của các nhân vật phong vân. Bất quá tự cao vì năng lực chính mình, mà kiêu ngạo khoe khoang xem thường mọi người, ở trong trường học cũng phải bí mật. Hơn nữa những nữ sinh hề vì cậu như vậy mà đối với cậu mê muội, càng khiến cho nam sinh như cậu bất mãn, tuy xuất từ loại tâm lý đố kị, nhưng thái độ lạnh lùng của Tô Dung cũng là trong những nguyên nhân.



      Bất quá ở trong mắt , có lẽ là quá phận tự ti bức bách cậu mang mặt nạ lạnh lùng.



      “Phải ? Đó là do học trưởng cảm thấy như thế thôi, nếu biết tôi. . . . . . sau lưng biết có bao nhiêu người xì xầm những lời khó nghe.” Tô Dung tự giễu cười cười.



      Cao Thịnh từ chối cho ý kiến.



      Tô Dung trầm mặc chút, “Học trưởng, tôi có thể hỏi vấn đề ?”



      “Cậu cứ hỏi.”



      thích nam nhân sao?”



      Cao Thịnh thoạt nhìn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tự hỏi chút, “Quá khứ có, trước mắt có, tương lai tôi cũng biết.”



      Tô Dung cười cười, “Học trưởng uyển chuyển, chính là , đúng ?”



      biết.”



      “Nếu tôi thích được người như học trưởng hảo biết bao. Vừa thông minh, lại vừa có trách nhiệm, học trưởng hẳn là chuyên tình ?”



      “Tôi chưa từng chuyện tình .”



      có?” Tô Dung rất là kinh ngạc nhìn .



      “Ân.”



      “Học trưởng tại sao chuyện tình ?”



      “Bận.”



      Tô Dung rất có đồng cảm, vài lần hẹn ăn cơm đều bận có thời gian, “Học trưởng bề bộn nhiều việc, vừa phải hỗ trợ giáo thụ nghiên cứu, chính mình cũng phải viết luận văn, rồi khi học đệ, học muội có vấn đề gì, học trưởng cũng phải hỗ trợ thu phục. Trong ban của tôi có người bạn cùng lớp , chúng tôi có gì, giải quyết được cứ đến tìm , nhất định có biện pháp, học trưởng, chẳng lẽ cảm thấy mệt sao?”



      “Có thể giúp được mọi người là tốt rồi.”



      Tô Dung nghiêng mặt nhìn lúc lâu, “Học trưởng, là rất giỏi. Nếu là tôi, nhìn thấy người kia ràng chỉ muốn lợi dụng tôi, tôi có biện pháp đối bọn họ hoà nhã.”



      “Làm chính mình cũng tốt lắm.”



      “Học trưởng, đối với rốt cuộc có cái gì là tốt?”



      Cao Thịnh trầm mặc.



      Tô Dung chợt thấy tự mình sai, “ xin lỗi, học trưởng, tôi nên thất lễ như thế.”



      Cao Thịnh lắc đầu, “Tô Dung, đối với tôi mà , nếu có cách nào đạt thành mục đích mới là tốt, mặt khác quá trình này đối với tôi mà đều có chỗ nào xấu cả.”



      “Học trưởng?” Tô Dung phi thường kinh ngạc nhìn .



      kinh ngạc?” Cao Thịnh cười cười, “Kỳ tôi cũng hiểu được vì sao lại với cậu như thế.”



      nhìn ra. . . . . . nhìn ra là học trưởng lại những lời ba phải thế này.” Những lời này, cùng với câu『 vì đạt được mục đích, từ thủ đoạn 』 có gì khác nhau.



      “Ánh mắt có thể nhìn đến hữu hạn gì đó.” Cao Thịnh khui nắp, rồi mới cầm bia trong tay đưa cho Tô Dung, “ phải nam nhân tốt, với điều kiện của cậu tuyệt đối có thể tìm được người tốt hơn. Buông , đúng rồi, có chìa khoá nơi này, đúng ?”



      “Phải” Tô Dung nhìn , cảm thấy tốt, cúi đầu, “Chuyện này tôi vẫn chưa cùng học trưởng , là bởi vì tôi cảm thấy có lỗi. Khi đó cư nhiên hỏi qua , liền đem chìa khoá cho , tôi cũng sợ học trưởng hỏi tôi vì sao đưa chìa khoá cho , cho nên. . . . . . xin lỗi.”



      quan hệ, ngày mai cậu học đến mấy giờ?”



      Tô Dung sửng sốt chút, “Năm giờ.”



      “Vừa vặn tôi cũng xong giờ ấy, ngày mai tôi cùng chủ cho thuê nhà , rồi mới tìm người đem ổ khoá thay đổi, tôi thấy chắc hẳn là đến quấy rầy cậu trận rồi đây.”



      . . . . . .” Tô Dung chua xót cười cười, “ thể tin được là tôi cư nhiên bỏ rơi , phi thường cam lòng.”



      Cao Thịnh phi thường ôn nhu đối với cậu cười, “Tôi có ý gì khác, chính là bắt đầu từ ngày mai, cậu cứ tận lực theo tôi ra cửa, rồi cùng nhau về nhà. Cái loại người này làm ra chuyện như thế nào, có đôi khi người ta có nghĩ cũng sao nghĩ đến.”



      cần, học trưởng. Sao có thể biết xấu hổ làm phiền đến , tôi gây ra phiền toái, tôi tự mình giải quyết.”



      “Tôi là nhi.”



      Tô Dung im lặng nhìn .



      “Năm tôi tám tuổi, bởi vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn, ngoại trừ tôi ở nhà nghỉ ngơi ra, cha mẹ cùng người em trai ba tuổi của tôi đều mất vào ngày định mệnh đó.”



      “Học trưởng. . . . . .” Tô Dung có chút sửng sốt, biết nên cái gì mới tốt.



      “Đều là quá khứ, tôi ra phải muốn cậu an ủi tôi hay là thương hại tôi. Chẳng qua khi tôi biết cậu kém tôi ba tuổi, tôi liền cảm thấy nếu em trai mình còn sống, sai biệt lắm chính là cùng tuổi với cậu, có thể cũng thông minh giống như cậu.” Cao Thịnh cúi đầu cười cười, “Tôi đại khái là đem cậu trở thành em trai, nếu em trai vướng phải loại việc phức tạp này, tôi nhất định hảo hảo bảo hộ nó.” Cao Thịnh lắc đầu, “ có lỗi, tôi giống như có điểm say.”



      Tô Dung cảm thấy hốc mắt nóng lên, “Tôi trai.”



      “Ân?”



      “Nếu có người trai như học trưởng cũng tốt.” Hai gò má Tô Dung hồng toàn bộ, hiển nhiên cũng say, “Vậy , sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”



      Hai người nhìn nhau liếc mắt cái, rồi mới cùng cười.



      say.”



      “Cậu say.”



      Đối với việc hai người trăm miệng lời ăn ý, lại là trận tiếng cười.



      “Mệt mỏi quá. . . . . .” Tô Dung nghiêng thân mình, vừa mới mệt xong, liền dựa vào vai Cao Thịnh ngủ.



      Cao Thịnh nhìn thấy mấy chai bia bàn cồn độ cũng cao, lại cũng có uống nhiều lắm, hẳn là có say, còn giống như thanh tỉnh, chỉ là đầu óc có chút nóng lên. Nhưng ra người bên cạnh tửu lượng đúng là tốt, ngủ liền ngủ.



      Đem bia dư uống hơi cạn sạch, Cao Thịnh tuy rằng đầu óc nóng lên, chính là những gì vừa cũng là trong số ít lời tình.



      mình uống hết số bia còn lại, buổi tối này nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chuyện lâu nhớ tới, ngoài những hình ảnh mơ hồ, bất quá giống như bị cồn thúc giục, giống như trở nên chân chút, chân khi đành lòng nhìn cậu đơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :