1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh thật xấu - Mễ Kỳ (3.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      XẤU


      Tác giả: Mễ Kỳ

      Editor: Menam

      Convert: Ngocquynh520



      Giới thiệu tóm tắt nội dung:

      tuyên truyền rằng trợ lý Doãn Tuyết Lâm dáng dấp khả ái, cá tính vừa cởi mở lại vừa thú vị,

      Vẫn là kiên quyết cố chấp đến “ mến”, từ khi học tiểu học rất thích ,

      Trước khi ra nước ngoài vì để cho nhớ đến mình, còn làm ra “Thủ đoạn xấu xa”,

      Ôi!Tuổi còn hiểu chuyện, trò xấu ấy làm phá hủy hình ảnh về trong ấn tượng của ,

      Làm hại bây giờ đuổi theo theo đuổi rất mệt, nghẹn đến mức sắp bị nội thương!

      Bảo giúp giải sầu, thẳng thắn làm vài chuyện vặt vãnh linh tinh,

      Giống như những thứ chuyện nhặt kia so với còn quan trọng hơn, căn bản là muốn làm tức chết.

      Là bởi vì thích , mới hi vọng bồi bồi nhiều, vậy mà hiểu.

      Chạm cái, lễ độ, ôm tý, say ôm nhầm người. . . . . .

      Oh! Người phụ nữ này chậm chạp nên nhìn thấu tim của , lại hoàn toàn hiểu phong tình,

      chẳng lẽ muốn ép phải trắng mọi chuyện ra sao?

      Đấng mày râu cũng xấu hổ được , là sắp bị bức cho điên rồi!

      quyết định phải cưới về nhanh chút, hai người cùng nhau cật hương hát lạt (ăn ngon uống ) vận mệnh hòa hợp trải qua cuộc sống. . . . . .


      Mình trong giai đoạn tập edit nên thể tránh khỏi sai sót, có chỗ nào mình edit phù hợp mọi người góp ý nhé, luôn sẵn sàng đón nhận góp ý từ mọi người.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: (1)

      Reng reng reng. . . . . .

      Chuông tan học vang lên, các học sinh tiểu học tan trường.

      Doãn Tuyết Lâm cùng bạn nữ thân vui vẻ cùng ra khỏi cổng trường, bàn về buổi lễ tốt nghiệp ngày mai .

      "Doãn Tuyết Lâm cái này tặng cho cậu." Cổ Tư Kiệt cùng đám nam sinh thân thiết cũng ra ngoài cổng trường, nhìn thấy Doãn Tuyết Lâm, đưa cho túi giấy.

      "Đây là cái gì?" Doãn Tuyết Lâm kinh ngạc cầm ở tay, sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng, biết nên hay nên tiếp nhận.

      "Đây là quà tốt nghiệp vương tử(*) tặng cho cậu." Cổ Tư Kiệt và đám nam sinh thân thiết vui đùa ầm ĩ .

      (*) Con vua, ở đây Cổ Tư Kiệt tự xưng mình là vương tử.

      "Oa!" theo Doãn Tuyết Lâm bạn học bên cạnh phát ra tiếng thở dài, Cổ Tư Kiệt đúng là vương tử danh gia vọng tộc trong mắt mọi người, bố cậu ta là ông chủ lớn của công ty điện ảnh, mẹ là minh tinh điện ảnh nổi tiếng Hàn , cậu đánh Piano được ca tụng bậc nhất, tất cả mọi người tương lai cậu nhất định trở thành đại minh tinh.

      Vương tử tặng quà cho Doãn Tuyết Lâm là việc vô cùng hệ trọng, mtj đám nữ sinh đều rất muốn nhìn chút bên trong là cái gì?

      "Tuyết Lâm, mở ra xem chút, chúng tớ là muốn nhìn đó!" Các nữ sinh oòn ào mà chen chúc, tò mò muốn nhìn.

      Doãn Tuyết Lâm ngượng ngùng lắc đầu, vẻ mặt thanh tú rất nhanh lộ ra ý muốn trả lại, ra trong lòng cũng rất tò mò bên trong chứa cái gì. Cổ Tư Kiệt là nam sinh mà thích ! Hôm qua mới xin cậu ấy ký tên nhắn lại sổ lưu niệm tốt nghiệp, chữ viết của cậu ấy rất ngay ngắn, cậu ấy chúc luôn xinh đẹp, cũng giúp cậu ấy ký tên sổ lưu niệm tốt nghiệp, chúc cậu tiền đồ tựa như gấm(*).

      (*) Chỉ tương lai luôn rực rỡ.

      "Mở ra xem chút !" Cổ Tư Kiệt cười cách đẹp trai, muốn mở túi giấy ra.

      "Xem , xem . . . . . ." đám nam sinh cùng nữ sinh cũng lẩm bẩm.

      Doãn Tuyết Lâm chịu được mọi người giật dây, bị động mở ra, bên trong đột nhiên nhảy ra con gì đó xanh xanh biếc nằm sấp ở mặt , còn"Quắc quắc, quắc quắc. . . . . ." gọi.

      "A. . . . . . Con ếch!" Các nữ sinh hoa dung thất sắc(*) mà kinh hãi kêu lên.

      (*) Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt, sợ hãi.

      Doãn Tuyết Lâm lại càng bị dọa cho sợ đến nỗi hai tay hướng lên mặt khua loạn xạ, con ếch nhảy xuống đất, "Ếch ộp, ếch ộp. . . . . ." Mà nhảy .

      "Ha ha ha. . . . . ." Cổ Tư Kiệt cùng các nam sinh tất cả đều ôm bụng cười lăn lộn.

      "Cổ Tư Kiệt cậu. . . . . . Tên bại hoại này!" Mặt Doãn Tuyết Lâm trắng bệch, vẻ mặt đưa đám mắng Cổ Tư Kiệt, trong lòng tình cảm rất tốt đối với cậu ta giống như loại thủy tinh trong chốc lát vỡ nát.

      "Lêu lêu lêu. . . . . ." Cổ Tư Kiệt thờ ơ làm mặt quỷ, dẫn đầu chạy , các nam sinh cũng theo cậu ta lập tức giải tán.

      Doãn Tuyết Lâm lấy khăn ra ra sức lau mặt, nhịn được khóc.

      "Tuyết Lâm đừng khóc nữa! Nam sinh xấu xa còn rất ấu trĩ, cứ thích loại trò đùa nhàm chán doạn người này." Các nữ sinh an ủi , nghĩ tới người bình thường rất tốt duyên Cổ Tư Kiệt mà lại trêu chọc người khác.

      "Ngày mai là buổi lễ tốt nghiệp, mẹ của Cổ Tư Kiệt nhất định đến , chúng ta liền mách mẹ của cậu ấy." Các nữ sinh thay nghĩ kế.

      Doãn Tuyết Lâm cúi đầu, ngấn lệ, trong lòng vừa khó chịu lại vừa sửng sốt, cùng lớp với Cổ Tư Kiệt lâu như vậy, trong lòng còn rất thích Cổ Tư Kiệt , cậu ấy cao đẹp trai lại xuất sắc, môn học cấp giỏi, đàn piano làm cho người khác kinh ngạc, cậu ấy là siêu cấp thần tượng trong lòng , ngờ trước khi tốt nghiệp cậu ấy vậy mà đem ra trêu đùa, nhìn nàng bị hoảng sợ, dường như cậu ấy rất cao hứng.

      Trò trêu đùa này ác ý, ghét nhất côn trùng và chán ghét con ếch.

      Nhất định phải tố cáo , muốn kể với mẹ của cậu ta, cậu ta là xấu xa.

      *

      Ngày hôm sau, buổi lễ tốt nghiệp náo nhiệt, mẹ Cổ Tư Kiệt đến tham gia.

      Mẹ minh tinh xinh đẹp của cậu ta mang đến rất nhiều kẹo tinh xảo cho tất cả bạn học, Doãn Tuyết Lâm cũng nhận được phần.

      cũng cs bị kẹ mua chuộc, vẫn muốn hướng về mẹ của Cổ Tư Kiệt tố cáo, nhưng mà ngày hốm qua các bạn nữ sinh muốn thay tố cáo đều vui vẻ mà ăn kẹo, dường như quên chuyện kia rồi.

      sao, mẹ của cũng đến , nhưng mà. . . . . . Mẹ đâu?

      Ngước mắt nhìn lên, vóc người mập mạp của mẹ hòa cùng phụ huynh nhà khác chen chúc thành đám, dũng chen lấn về phía trước sát mẹ minh tinh Hàn của Cổ Tư Kiệt xin ký tên, ôi!

      "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Doãn Tuyết Lâm chút suy nghĩ về phía biển người, chen tới phía trước, lần lượt lần lượt mà chen đến bên cạnh mẹ mình, muốn với mẹ Cổ Tư Kiệt có bao nhiêu xấu xa, để cho mẹ với mẹ của Cổ Tư Kiệt.

      "Đừng quấy rầy!" Bàn tay mập mạp của mẹ chụp tay kéo , vọi vàng hướng về phía mẹ Cổ Tư Kiệt xin ký tên.

      Khuôn mặt nhắn thanh tú của Doãn Tuyết Lâm xụ xuống, chán nản đứng ở bên cạnh mẹ, mà Cổ Tư Kiệt cũng đứng bên cạnh mẹ xinh đẹp của cậu ta, nhìn thấy , vẻ mặt tự nhiên, giương mày lên cười với .

      khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm cậu ta, cậu ta làm chuyện xấu lại còn cười được?

      "Tuyết Lâm đáng , Doãn phu nhân, hâm mộ chị có con dễ thương." Mẹ của Cổ Tư Kiệt phát ra Tuyết Lâm chen ở phía cùng với mẹ của Tuyết Lâm. đưa tay sơn màu xanh nhạt sờ sờ đầu Tuyết Lâm, nhàng cười mà .

      Mặc dù mấy năm nay Hàn dần dần lui về phía sau ánh đèn, nhưng phong thái vẫn như cũ, luôn luôn rất mê điện ảnh.

      "Nào có, chị quá khen rồi, con bé đó, chỗ nào so với Tư Kiệt được, ha ha, có thể xin chị ký tên ?" Mẹ Doãn Tuyết Lâm cười hề hề .

      "Có thể, có thể." Hàn nhận lấy quyển vở của để ký tên cho bà ấy.

      Doãn Tuyết Lâm bất đắc dĩ, Cổ Tư Kiệt và người nhà của cậu ta khắp người đều tràn đầy hào quang, bất kể đến nơi nào hào quang liền ở đó, nhưng mà mẹ cũng nên lấy so với cậu ta, làm cho mất mặt rồi đấy!

      Nhìn Cổ Tư Kiệt còn cười đến đắc ý như vậy, có ai vì biểu dương chính nghĩa, cũng chỉ có thể thừa nhận, cũng tót nghiệp rồi, sau khi chia tay hôm nay, bắt dầu ngày mai tất cả mọi người sắp có hành trình nhân sinh hoàn toàn mới.

      và cậu ta gặp lại nhau nữa!

      muốn học trường tư nhân, mà nghe cậu ta phải ra nước ngoài du học, khoan dung nhiều hơn chút tha thứ cho cậu ta , chớ cùng cậu ta so đo nữa.

      Doãn Tuyết Lâm bỏ qua tố cáo chuyện này, xuyên qua đám người trở lại chỗ ngồi.

      Cặp mắt tinh của Cổ Tư Kiệt thấy Doãn Tuyết Lâm để ý tới mình mà thẳng bước , kỳ trong lòng có chút lo lắng, có điều cậu ta phải nhịn xuống, trò đùa này còn chưa kết thúc, cậu cho thêm lễ vật đặc biệt hơn. cậu muốn làm cho vĩnh viễn quên người này là cậu.

      vất vả, rốt cuộc cầm cự đến giờ tan trường, giờ phút xa cách đến, mọi người phải với nhau gặp lại sau.

      Doãn Tuyết Lâm ra cổng trường chờ mẹ lái xe tới đây, mà tài xế riêng của Cổ Tư Kiệt mang đến tặng phẩm mang phong thái nhà cậu ta đến cổng trường chờ.

      Mắt Doãn Tuyết Lâm thấy mẹ Cổ Tư Kiệt ngồi vào bên trong xe, nhưng Cổ Tư Kiệt cuối cùng lại lên xe, cậu ta chạy về phía .

      đề cao cảnh giác trừng mắt về phía cậu ta.

      "Tuyết Lâm. . . . . ." Cổ Tư Kiệt đứng lại ở trước mặt , vẻ mặt đầy thành ý gọi .

      "Làm chi?" Doãn Tuyết Lâm tức giận hỏi.

      "Có thể cùng tôi bắt tay giảng hòa ?" Cậu ta hỏi.

      Muốn làm lành? Trong lòng bực bội dịu xuống rồi, nếu cậu ta nguyện ý nhận lỗi lầm của ngày hôm qua, cũng nên mọn tức giận như vậy, với lại mọi người ở trước mặt nữa, cùng cậu ta giảng hòa.

      đưa bàn tay be mềm mại ra.

      Cổ Tư Kiệt cười cười, cũng đưa tay ra cố sức mà cầm lên.

      Doãn Tuyết Lâm phát chỗ đúng lắm, giữa tay của và tay của cậu ta giống như có thứ gì đó di chuyển.

      Cậu ta buông tay ra, nàng cúi đầu nhìn xuỗng, là con. . . . . . Con gián.

      "Á. . . . . ." hất mạnh tay, thét lên tiếng kinh hãi chói tai, đến khi con gián rơi xuống đất mới phát , đó là giả.

      "Gặp lại sau, bé cưng, chúc cậu gặp nhiều may mắn." Cổ Tư Kiệt cười ha ha, chạy về phía xe, sau đó mở cửa xe ra ngồi xuống.

      "Tôi. . . . . . Cả đời này tôi cũng muốn gặp lại cậu cái người này, cậu xấu! Rất xấu!" Doãn Tuyết Lâm vừa sợ vừa tức, hướng về phía cậu ta gào to.

      Vậy mà cậu ta quay cửa kính xe xuống, dùng hết sức vẫy tay với , lộ ra nụ cười rạng rỡ, hô to ——

      "I’ll¬ be ¬back!"(Tôi trở về)

      Xe rồi, khuôn mặt tươi cười của cậu ta mơ hồ trong đôi mắt đẫm lệ của , thề vĩnh viễn bao giờ quên món quà tốt nghiệp của cậu ta tặng , cũng quên xấu xa.

      Cổ Tư Kiệt quay cửa xe lên, khuôn mặt tuấn tú vẫn ngừng được nụ cười , sau ngày hôm nay cầu sắp phải đến nước Mĩ du học, trước khi chia tay cậu còn phải khổ não như thế nào để cho Doãn Tuyết Lâm có thể vĩnh viễn nhớ nhân vật như cậu, bạn tốt A Bảo liền đưa ra cho cậu ý kiến, muốn cậu tặng con ếch cho , con gián giả kia là để cho tăng cường trí nhớ thôi.

      Nhưng mà thấy nàng khóc, ra cậu cảm thấy được tốt cho lắm.

      Chỉ mong có thể vĩnh viễn nhớ cậu mới tốt.

      "Tư Kiệt, con làm chuyện tốt gì vậy?" Mới vừa rồi Hàn cách cửa sổ xe nhìn thấy con trai và Tuyết Lâm bắt tay từ biệt, sau đó vậy mà Tuyết Lâm lại thét chói tai.

      "Con thích cậu ấy, hi vọng cậu ấy đừng quên con." Cổ Tư Kiệt hề gạt mẹ.

      "Ồ! ra là con trai trưởng thành rồi, còn thích bạn ." Hàn vỗ vỗ vai con trai, tư tưởng cởi mở bà cũng phản đối cậu thích bất kỳ nữ sinh nào, nhưng nàng cũng khuyên bảo cậu : "Biết đâu con lớn hơn chút nữa quan điểm như bây giờ nữa, hơn nữa sau khi đến nước ngoài, con thích khác."

      ", con chính là thích cậu ấy." thay đổi, thích cá tính vừa yên tĩnh vừa năng động của Doãn Tuyết Lâm, dung mạo của ngọt ngào, dịu dàng, cậu cũng là thích hình dáng.

      "Được rồi, bất kể con thích người nào, tối hôm nay vẫn phải thoải mái đánh đàn.” Hàn vòng quanh nhiều ở vấn đề này.

      "Khúc Chopin phóng túng, con biết trước mắt phải luyện tập tốt." Cổ Tư Kiệt tràn đầy tự tin , lặng lẽ nhìn về phía ngoài xe, xe xa rồi, bóng dáng của Doãn Tuyết lâm vẫn lưu lại trong sâu thẳm lòng cậu, cậu thầm hi vọng tương lai cố gắng có tài năng xuất chúng để có thể cho nhìn thấy.

      Cậu quên , chỉ mong cũng nhớ kỹ cậu.

      *

      Mười hai năm sau ——

      "Cổ Tư Kiệt em . . . . . ." Sân khấu hình tròn khổng lồ ở Đài Bắc, vạn người đung đưa cây gậy huỳnh quang, nhiệt tình gào thét, thưởng thức Thiên Vương châu Á Cổ Tư Kiệt biểu diễn.

      sân khấu bất kể là Cổ Tư Kiệt hát sôi động nhảy nóng bỏng, hoặc là biểu diễn tình ca dịu dàng tất cả mọi người rất cổ vũ, có người mê ca nhạc cảm động mà khóc, cũng có người mê ca nhạc nhiệt tình hò hét.

      "Tôi cũng tất cả các bạn, bài hát đầu tiên dưới đây là của tôi mới sáng tác, ca khúc mang tên ‘ bảo bối của tôi ’, muốn tặng cho người bạn vô cùng đặc biệt, hôm nay là sinh nhật của ấy, tôi hi vọng ấy có thể nghe được. . . . . ." Sân khấu sáng rực ánh đèn dần dần tối xuống, duy nhất chỉ có ánh sáng tỏa ra người Cổ Tư Kiệt.

      Toàn thân ánh màu đen áo da, quần da, tuấn bốt dài, ngồi ổn định trước đàn piano, mười ngón tay linh hoạt lướt qua phím đàn, trình diễn sáng tác mới nhất của , giọng hát trầm thấp đầy hấp dẫn thể ca khúc dịu dàng, dùng tình cảm nồng nàn lan truyền lên toàn bộ sân khấu, tiếng vỗ tay nổi lên từ bốn phía, có người thổi tiếng huýt sáo vang dội.

      có ai biết trong miệng bạn bè đặc biệt là ai, sôi nổi phỏng đoán, mà ngày trước loan truyền xi căng đan của và nữ ca sĩ Hà Mộ Tư?

      khúc cuối, sân khấu ánh đèn sáng lên, chiếu theo lên bóng dáng kiều mỵ, nữ ca sĩ Hà Mộ Tư lên sân khấu tặng hoa, dưới sân khấu hàng loạt tiếng hét chói tai . . . . . .

      "Hôn tặng , hôn tặng . . . . . ." thanh ồn ào nổi lên từ bốn phía, sân khấu Hà Mộ Tư hôn Cổ Tư Kiệt .

      Cũng trong lúc đó, Doãn Tuyết Lâm người ở ngay chiếc giá chụp hình sân khấu chứng kiến toàn bộ màn biểu diễn khác thường này, tận mắt thất Hà Mộ Tư tự nhiên mà hôn cái mặt Cổ Tư Kiệt.

      Cũng biết vì sao, quá muốn nhìn màn này.

      Mới vừa nãy Cổ Tư Kiệt bảo hôm nay là sinh nhật “ ấy” trái tim thoáng xao động mạnh, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của .

      Chỉ có điều đời này cùng năm sinh cùng tháng sinh cùng ngày sinh trùng hợp nhiều biết bao nhiêu, chỉ có thể nghĩ, Cổ Tư Kiệt chỉ đến có lẽ là Hà Mộ Tư, ta làm sao có thể nhớ được người bình thường Doãn Tuyết Lâm này sinh tháng nào ngày nào?

      Mặc dù sổ kỷ niệm tốt nghiệp có lưu lại sinh nhật, nhưng ta thể nào nhớ.

      Nhưng mà ngược lại vẫn luôn nhớ , biết được nam sinh xấu xa ngày xưa Cổ Tư Kiệt ấy về nước, còn biết có hai học vị nghệ thuật, là học vị nghệ thuật Piano, cái khác là học vị đạo diễn nghệ thuật, năm ngắn ngủi phong cách của cuốn hút toàn bộ châu Á, ca khúc sáng tác bán rất chạy, gần đây còn thêm đạo diễn cho phim mới, khoảng bầu trời nghệ thuật riêng của mình, có thể chính là nhân vật đẳng cấp Thiên vương.

      cũng muốn quên , nhưng công việc của ngay tại Đài truyền hình, đảm nhiệm quản lý bộ phận sản xuất thực .

      Lần này Cổ Tư Kiệt đem bản quyền phát sóng bán cho Đài truyền hình, cho nên hôm nay mới có cơ hội đứng ở chỗ có khoảng cách gần nhất nhìn .

      Nhưng khoảng cách gần nhất đối với cũng chính là khoảng cách rất xa, với thành tựu của phải người sản xuất thực nho này muốn mà có thể sánh bằng được, hơn nữa hẳn là cũng sớm nhớ họ từng là người quen biết cũ rồi!

      Nhưng lại có thể nhiều năm sau như vậy vẫn nhớ , nhớ đánh đàn rất tốt, càng nhớ lời từ biệt năm ấy, sổ lưu niêm tốt nghiệp viết —— chúc Tuyết Lâm luôn luôn xinh đẹp!

      Còn có đáng ghét, tặng cho con ếch sống sờ sờ còn thêm con gián giả dọa người, cho dù ai cũng khó quên cảm giác bị con ếch kêu bám dính ở mặt.

      là xấu, rất xấu.
      Last edited: 5/3/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1(2)

      hồi tưởng về những năm tháng ngây thơ, khóe môi phải là tức giận, mà là nhịn được cười.

      Chỉ có đứa bé làm ra loại chuyện nhàm chán đó, đến hôm nay xấu xa trước mặt , còn là tiểu soái ca như ngày xưa, là đại soái ca làm cho tất cả trái tim của nữ sinh trở nên điên cuồng, loại sát thủ đẳng cấp siêu cấp.

      "Ai!" trong lúc vô tình phát ra tiếng thở dài, ngay cả bản thân mình cũng kinh ngạc, đây là than thở cái gì? !

      và Hà Mộ Tư có mập mờ, hôn ngang nhiên dính dáng chút nào đến chuyện của .

      cứ lặng lẽ đến, sau đó lặng lẽ rời , mang áng mây, chẳng qua chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời , cuộc đời của so với phong phú vả lại đặc sắc hơn nhiều.

      Mấy năm này trải qua rất bình thường, chuyện hai lần có kết quả, công việc coi như ổn định, trong cuộc đời cũng có kỳ tích hoặc vui mừng gì.

      " trường giao cho mọi người phụ trách, nhiệm vụ chụp ảnh được làm hoàn mỹ nhất rồi, tôi trước." Doãn Tuyết Lâm dặn dò các phụ tá.

      "Lâm tỷ, biểu diễn xuất sắc như vậy chị xem xong mới à?" phụ tá hỏi .

      " xem đâu." biết tại sao Doãn Tuyết Lâm phải trả lời dứt khoát như thế, giống như Cổ Tư Kiệt cũng chỉ là thần tượng màn ảnh, với cũng chút quan hệ.

      Nhưng mà điều này cũng là thực tế, có bất kỳ quan hệ gì cũng chính là duy trì mối quan hệ tốt nhất, nếu như khắp nơi rêu ra rằng biết Cổ Tư Kiệt, vậy trái lại có vẻ là lạ.

      Nàng xuống bục cao, từ bậc thang khán đài xuống, rời .

      sân khấu Cổ Tư Kiệt tới phía sau khán đài thay quần áo, chuận bị cho bài hát hết sức sôi động, sân khấu nhạc vang lên, nháy mắt thay quần áo bình thường.

      "Kiệt, sau khi biểu diễn xong em có thể đến Lễ chúc mừng của ?" Hà Mộ Tư vừa tặng hoa vừa tặng nụ hôn, ý do vị tẫn(*) người còn chưa , quấn lấy Cổ Tư Kiệt.

      (*)Ý do vị tẫn: Ý chưa thỏa mãn.

      " có Lễ chúc mừng." Cổ Tư Kiệt để ý tới ta, thẳng vào phòng thay quần áo.

      "Nhưng ——" Hà Mộ tư bị phụ tá chặn ở cửa.

      " xin lỗi, chị Mộ Tư, Tư Kiệt luôn luôn cầu riêng tư, người ngoài thể vào trong phòng thay quần áo." Phụ tá có ý tốt khuyên giải.

      Hà Mộ Tư cong môi lên, đôi tay vòng ở trước ngực, rất hài lòng, nhưng mà vì cùng với Thiên Vương giữ hữu nghị, ta nhịn xuống, Cổ Tư Kiệt chính là người ta thích, để cho hoàn thành tốt buổi biểu diễn của , lại cùng duy trì liên lạc.

      hiểu tính cách Cổ Tư Kiệt thích bị người ta dính lấy, thông minh lại , mà là lập tức rời .

      Cổ Tư Kiệt cũng để ý tới hướng của Hàn Mộ Tư, ta là người đại diện an bài làm nhân vật gây sốt, sau đó cá nhân chút dính líu cũng có, chứ đừng là có cái gì mập mờ.

      Ở nước ngoài từng có bạn , nhưng bởi vì tính cách hợp nên rất nhanh liền thất bại, chắc chắn nguyên nhân hợp là họ đều phải là người trong lòng mong đợi.

      Trong lòng sớm hình bóng khả ái, cái tên mỹ lệ Doãn Tuyết Lâm.

      Sau khi về nước từng dựa theo địa chỉ sổ lưu niệm đến nhà tìm qua, phát sớm chuyển nhà.

      biết phải làm như thế nào mới có thể tìm được , rất muốn gặp chút, biết thay đổi ra sao?

      Có lẽ còn là dáng vẻ thích, nhưng vẫn là rất hy vọng có thể gặp mặt lần.

      "Tư Kiệt, nhanh, mười, chín, tám. . . . . ." Người ở trường đọc giây rồi, đến lượt lên sân khấu.

      Cổ Tư Kiệt nghĩ nhiều nữa, hôm nay nên làm, chính là đem những gì hoàn mỹ nhất của biểu diễn cho người hâm mộ.

      Những thứ khác, giữ lại ở trong lòng.

      thay bộ âu phục cắt may vừa vặn, chạy lên sân khấu, tiếng võ tay của người hâm mộ vang lên rung cả trời, giọng ca của lại lần nữa chinh phục mọi người.

      *

      Chuyện cách ba ngày sau ——

      "Tuyết Lâm, có chuyện như thế này phòng chụp ảnh phỏng vấn Cổ Tư Kiệt, cậu ta muốn cầu phòng thay đồ độc lập muốn bị quấy rầy, xử lý chút, lúc rảnh rỗi chuẩn bị cho cậu ta." Nữ Tổng giám đốc Đài truyền hình đích thân xuống dưới lầu, vừa lúc bắt gặp Tuyết Lâm nhàn rỗi có việc gì ở trong phòng chụp ảnh, liền đem chuyện này ném cho .

      Cổ Tư Kiệt đến sao? ! Doãn Tuyết Lâm sửng sốt.

      "Có vấn đề gì sao?" Nữ Tổng giám đốc hỏi.

      " có, tôi liền đây." Doãn Tuyết Lâm nhìn thấy những người khác của phòng sản xuất chế tác điều khiển bố trí trường, người nổi tiếng viếng thăm như lâm đại địch(*), trường đến khâu tập diễn trước, điều này có nghĩa Thiên Vương bất cứ lúc nào cũng có thể giá lâm, có thời gian do dự nữa.

      (*)Như lâm đại địch: như gặp phải kẻ địch mạnh

      Nàng trước kiểm tra, trong phòng thay đồ số ba có ai, phòng thay quần áo lớn như thế này có thể chứa khoảng mười người, Thiên Vương chính là giống với ai.

      Ở ngoài treo bảng hiệu “Xin chớ làm phiền”, chuẩn bị xong rồi, giữa đường quay trở về trường báo cáo với Tổng giám đốc.

      "Số ba ai ạ."

      Tổng giám đốc gật đầu, lập tức gọi điện thoại."Đều sắp xếp xong xuôi rồi, cám ơn Thiên Vương quản bận rộn trăm việc nhận lời đến Đài truyền hình chúng tôi phỏng vấn. . . . . . Dạ dạ. . . . . ."

      Doãn Tuyết Lâm đoán bà ấy cùng đại diện của Cổ Tư Kiệt liên lạc, vì có thể nhìn thấy được địa vị của Cổ Tư Kiệt trong giới nghệ sĩ, ngay cả lão tổng của Đài truyền hình cũng đều phải kính trọng mấy phần.

      Tổng giám đốc ngắt máy rất nhanh, dặn dò : “Thiên Vương muốn uống nước khoáng của Pháp, nhanh chuẩn bị , để ở phòng thay quần áo."

      "Của Pháp. . . . . ." Uống sang như vậy!"Được, tôi mua ngay."

      Doãn Tuyết Lâm quay đầu chuẩn bị, trong lòng lửa nóng cuồn cuộn, ngón tay khẽ run, muốn đến, biết đâu có cơ hội có thể giáp mặt gặp .

      , hay là đừng gặp !

      Công việc của thường xuyên phải chạy tới chạy lui, làm người quản lý, quản lý đạo cụ. . . . . . Bình thường vì để thuận tiện cho công việc đều là buộc tóc đuôi ngựa, người mặc cái quần jean, cái áo T-shirt, đôi giày thể thao, bộ dáng thô lỗ so sánh với những nữ minh tinh mộng ảo kia, quả là giống như đốc công.

      Nàng vò vò đầu, trong lòng có chút rối ren mà chạy đến của hàng tiện lợi bên ngoài Đài truyền hình, mua mọt chục chai nước khoáng Thiên Vương chỉ định, vội vàng trả tiền, ôm nước khoáng lại chạy về Đài truyền hình.

      Trong phòng chụp hình đàn Piano sáng bóng đưa tới, thả chậm bước chân, thầm nghĩ phải là Thiên Vương muốn ở trường thanh tú thể tài năng đánh đàn chứ?

      " trường hoàn thành." Đạo diễn điều khiển nhân viên lui ra.

      Doãn Tuyết Lâm ở lại lâu, vội vàng vào phòng thay quần áo số ba đem nước khoáng của Pháp đặt ở bàn trang điểm, còn chưa kịp lấy hơi, chợt nghe thanh của đám người đến gần, có thanh trầm thấp dễ nghe ——

      "Ta hóa trang, kiểu tóc chuẩn bị chút trực tiếp lên sân khấu."

      Là Cổ Tư Kiệt, tới rồi.

      Doãn Tuyết Lâm nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của mình trong gương, bây giờ ra của nhất định gặp phải , làm sao bây giờ?

      "Vâng, Thiên vương thế nào đều được, người điều chỉnh ánh sáng của chúng tôi hạng nhất, hoàn toàn có thể lấy được hình ảnh đẹp nhất." Tổng giám đốc trả lời, và phòng thay quần áo mở cửa ra. . . . . .

      Doãn Tuyết Lâm hoàn toàn có thời gian suy nghĩ nhiều, có lựa chọn khác, cả người chui vào trong phòng thay quần áo, khóa lại mà trốn, tính toán tới chuyện tránh gặp mặt.

      Trong lúc nhất thời, trong phòng thay đồ náo nhiệt, cả thanh máy sấy phát ra, tiếng mọi người chuyện với nhau. . . . . . Doãn Tuyết Lâm cho rằng mình trốn rất kỹ, có người phát ra , cẩn thận ngồi xuống dưới đất, chờ Cổ Tư Kiệt xử lý xong hậu trường, lặng lẽ mà rời .

      Mười phút sau, máy sấy dừng lại, Doãn Tuyết Lâm cho là mình an toàn rồi.

      "Tư Kiệt, đây là trang phục chỉ định, thay quần áo , chúng tôi ra ngoài trước." Stylist .

      "Ừ." Cổ Tư Kiệt gật đầu.

      Người đại diện của cùng toàn bộ nhân viên lui xuống, lúc này phòng thay quần áo hoàn toàn yên tĩnh.

      Cổ Tư Kiệt mở chai nước khoáng bàn uống.

      Trái tim của Doãn Tuyết Lâm sắp chịu nổi rồi, cầu nguyện thay xong trang phục nhanh lên chút.

      Cổ Tư Kiệt để nửa chai nước khoáng còn thừa xuống, theo thói quen kiểm tra tình hình xung quanh có có ai.

      có biện pháp khác, vì lý do an toàn, phòng Cẩu Tử(*) rình trộm, mở từng cái cửa trong phòng thay quần áo, phát cái cửa khóa lại.

      (*)Cẩu Tử: có thể hiểu là paparazzi, phóng viên lá cải

      có chuyện gì vì sao lại khóa lại? vào trong phòng thay đồ bên cạnh, nhảy lên cái, hai tay vịn lên , nhìn sang phía phòng thay quần áo khóa, có núp ở góc.

      Gan con chó này to! Khiến người ta giật mình, Cẩu Tử là vô khổng bất nhập(*), khó lòng phòng bị!

      (*)Vô khổng bất nhập: Chỗ nào cũng có

      "Này! muốn tự mình ra ngoài, hay là muốn tôi tóm ra ngoài?" từ tức giận phun xuống, đối với Cẩu Tử luôn luôn có tính nhẫn nại gì.

      " cần đâu!" Thảm rồi, bị phát rồi. Doãn Tuyết Lâm ngẩng khuôn mặt nhắn hoảng hốt nhìn về phía , tuyệt đối nghĩ tới như vậy, trốn ở chỗ này bị bắt gặp, rất dễ dàng bị hiểu làm thành rình trộm xằng bậy, ngộ nhỡ Tổng giám đốc biết được, vạn kiếp bất phục(*).
      (*)Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp trở lại được

      ". . . . . ." Cổ Tư Kiệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bày ra vẻ điềm tĩnh lại vô tội, tim của chấn động, bộ dáng giống như bóng dáng khả ái kia trong lòng của . . . . . . Oh! Nghĩ đâu vậy, ta là Cẩu Tử." ra ngoài cho tôi."

      "Đó." Doãn Tuyết Lâm biết vậy chẳng làm, nhắm mắt đứng dậy, mở khóa, ra ngoài.

      Cổ Tư Kiệt nhảy xuống, ra ngoài chất vấn: " là người của tòa soạn báo nào?"

      "Tôi phải, tôi là người chế tác sản xuất ở đây." Đầu cúi đầu thấp.

      "Làm trò, đâu có thể có nhà chế tác sản xuất trốn ở chỗ này?" Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đem nhìn từ đầu đến chân.

      " xin lỗi." dám ngẩng đầu.

      "Ngẩng mặt lên , nếu tôi khách khí." muốn nhận khuôn mặt của .

      "Tôi. . . . . . xin lỗi rồi." Nàng bất đắc dĩ nâng lên mắt, chống lại đôi mắt đầy giận dữ của .

      Nhìn gần mới phát , so với màn hình càng thêm ma mỵ chói mắt, cặp lông mày rậm kia nhíu chặt, ánh mắt buông tha người, gương mặt lạnh lung tàn bạo, tài hoa của quả là làm cho người ta mục huyễn thần mê(*).

      (*)Mục huyễn thần mê: hoa mắt chóng mặt

      "Tôi chưa có đồng ý." Cổ Tư Kiệt càng nhìn tiểu cẩu tử này càng cảm thấy dung mạo của giống với Doãn Tuyết Lâm, đôi mắt đẹp như sao, tướng mạo thanh linh, thấy nhìn thế nào cũng giống, mặc dù dáng vẻ có thành thục hơn, nhưng mà vẫn say mê hấp dẫn như vậy.

      "Tôi bất kể cậu có chấp nhận hay . . . . . . câu xin lỗi cậu thiếu tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng có so đo, tôi cho thêm vào nước khoáng của cậu ếch cùng gián, cậu nên cảm ơn tôi." Doãn Tuyết Lâm nghĩ thầm bất cứ giá nào, cũng bị phát , cứ thẳng !

      Trong mắt Cổ Tư Kiệt lửa giận từ từ tiêu tán, lần nữa nhìn quét từ đầu đến chân lần, trong nháy mắt kinh hỷ(kinh ngạc vui mừng) chiếm giữ trong đầu .

      ". . . . . . phải là Doãn Tuyết lâm chứ?" lớn mật hỏi.

      " phải là?" Doãn Tuyết Lâm bất đắc dĩ nhún vai.

      Môi của giương lên nụ cười vui sướng, chốc lát ánh mắt đều thể từ mặt của dời .

      quản được có phải là phải Cẩu Tử hay , đáy lòng thanh ——

      chờ chính là giờ khắc này!
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1:

      " làm việc cho toàn soạn báo nào?" Cổ Tư kiệt muốn hỏi ràng cái này.

      "Tôi rồi, tôi là nhà thực sản xuất của Đài truyền hình này, tin xem . . . . . ." cổ Doãn Tuyết Lâm đeo úp ngược thẻ công tác, thẻ công tác lại nhét vào trong túi áo, lập tức liền móc thẻ công tác trong túi cho xem, chứng minh trong sạch.

      Cổ Tư Kiệt đưa tay kéo dây đeo cổ lại, đồng thời cũng đem kéo gần lại, cúi đầu nhìn bằng chứng phân biệt công việc của , đúng là giống như .

      "Ối ối. . . . . ." Doãn Tuyết Lâm suýt nữa đứng vững mà ngã xuống người của , may là cố hết sức giữ khoảng cách, nếu hậu quả khó có thể tưởng tượng được, dựa vào gần như vậy, động tác rất tự nhiên, thực làm cho người ta luống cuống, cũng có thể cảm nhận được hô hấp của .

      Rốt cuộc cũng buông tay ra, sắc mặt đỏ rực, nhanh chóng lui người lại, đem thẻ công tác nhét trở về túi, nhịn được khẽ mắng: " có lễ độ."

      "Chẳng lẽ trốn ở bên trong có lễ phép sao? vẫn chưa trả lời tôi làm sao phải trốn? Hay là . . . . . Muốn trộm nhìn tôi?" Cổ Tư Kiệt liếc nhìn về khuôn mặt nhắn đỏ bừng của , chế nhạo .

      "Người nào. . . . . . Muốn nhìn trộm , tôi đúng là vậy . . . . . Chuyện này là bất đắc dĩ ." Doãn Tuyết Lâm giải thích.

      "Có tình thế bất đắc dĩ gì?"

      "Tôi vừa mới mua nước khoáng về, kịp ra ngoài, vào rồi."

      "Vậy cũng cần phải tránh." miễn cưỡng cười.

      ra lời, sai, là quá khẩn trương, nhất thời tính sai.

      " câu nào hay hơn !" Hai tay đút vào túi quần phía sau, nghiêng người nhìn .

      Mắt lóe lên cùng bốn mắt giao tiếp, nhịn được tâm hoảng loạn.

      "Trốn tránh là muốn gặp lại tôi sao?" Cổ Tư Kiệt thấp giọng hỏi .

      "Ừ. . . . . ." Nàng quanh co, trước mặt ra những lời quá tàn nhẫn, đầu tiên muốn gặp lại sai a!". . . . . . phải rồi, phải . . . . . cầu gian tĩnh lặng, tôi thể làm gì khác hơn là trốn ."

      " ra là phải là muốn cùng tôi quen biết nhau, vậy tốt."

      Quen biết nhau? chột dạ, đúng muốn cùng quen biết quá a!

      liếc nhìn nét mặt của , mặc dù chưa ra, nhưng cũng có thể đoán ra được mấy phần, nhận ra , nhưng cũng muốn nhận thức .

      Đáy lòng chút ít cảm giác mất mát, nhưng mà quan hệ, cuối cùng gặp được , mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, muốn bỏ lỡ cơ hội tốt, phải cho cơ hội, thử xem họ có thích hợp ở cùng chỗ hay .

      "Tôi muốn hỏi . . . . . . Làm sao còn nhớ tôi?" cũng trưởng thành, sao còn nhận được chứ?

      "Cái người này gương mặt có gì thay đổi a!" đột nhiên đứng thẳng dậy, hai tay véo véo mặt của nàng.

      "Ách! Cũng mấy tuổi rồi, còn ngây thơ như vậy, tôi phải cẩn thận giải quyết chuyện núp ở phòng thay quần áo.” thu tay về, ngón tay gõ cằm, có ý tốt mà : "Tôi phải tìm cấp của câu mới được."

      " thể nào! hay là giả, muốn với bà ấy cái quái gì?" nhìn giương mày rậm lên, bộ dạng cười đến xấu xa, nhất thời cũng phân biệt rốt cuộc là , hay là đùa.

      " trốn ở chỗ này." cười đến xấu xa, đôi mắt vô cùng cá tính sâu lường được.

      " nên đâu, hại tôi bị cách chức đấy! là Thiên Vương, tôi chỉ là chế tác ." Sao có địch nổi câu của ? Lão tổng nổi tiếng là quỷ nịnh bợ.

      "Nếu như sợ mất bát cơm. . . . . . bằng sớm đổi nghề , tôi mời làm truyền thông cho tôi." Cổ Tư Kiệt rèn sắt khi còn nóng, quyết định phải đem buộc ở bên cạnh, nắm chặt cơ hội khó được này.

      "Cái gì?" Doãn Tuyết Lâm kinh ngạc mà muốn chết, hoàn toàn có ý nghĩ đổi nghề.

      "Mau trả lời , nếu tôi đem chuyện trốn ở chỗ này ra, ông chủ của chỉ sợ cũng giữ lại ." thúc giục.

      ". . . . . ." Đầu óc trống rỗng, kịp tiếp chiêu nữa, có cách nào sâu suy xét đề nghị của .

      "Tôi rất xấu xa." thay .

      " sai." phồng má, nhìn chí đắc ý mãn(*), dùng tình thế bắt buộc hãm hại .

      (*)Chí đắc ý mãn: Chí hướng hoàn thành, ý nguyện được thỏa mãn.

      "Dù sao làm việc ở Đài truyền hình này, đối với giới nghệ thuật cũng xa lạ gì, nếu như làm tuyên truyền cho tôi chắc chắn có thể nhanh chóng hòa nhập tình hình." Giọng điệu nhàn nhạt, đáy lòng cũng rất kiên trì.

      "Chẳng lẽ còn thiếu người tài sao?" Nếu chỉ là muốn trêu chọc , vậy hơi quá đáng.

      "Đúng."

      "Cho tôi thời gian suy nghĩ." Trước tiên chuồn rồi hay , ít nhất đừng để cho lão tổng biết chuyện trốn ở chỗ này.

      " có thời gian, bây giờ phải cho tôi câu trả lời chắc chắn." cũng để cho chuồn mất.

      "Tôi. . . . . . nghĩ giúp việc cho ."

      " lý do."

      "Tôi. . . . . ." Phải gì được? còn suy nghĩ.

      " ghét tôi?" lại thay trả lời.

      "Đúng đúng đúng. . . . . . đúng rồi." gắng sức gật đầu, đồng ý , cũng lấy lý do vì cái này có thể giúp chạy thoát thân.

      Cổ Tư Kiệt nheo mắt lại, nhìn bộ dạng mạnh mẽ gật đầu của , cảm giác mất mát nghiêm trọng hơn.

      Có thể tưởng tượng, năm đó để lại cho ấn tượng rất xấu, muốn nhớ , nhưng nghĩ đến vì vậy mà ghét .

      Vậy làm sao có thể? phải nhanh dịch chuyển bức thành này chút, để cho biết tâm ý của có cái chữ “Xấu” này.

      "Được rồi, quyết định như vậy ." tự ý quyết định.

      sửng sốt."Quyết định cái gì?"

      "Ngày mai đến làm."

      "Tôi muốn ." lại đồng ý.

      Ngay vào lúc này ngoài cửa phòng thay quần áo truyền đến tiếng gõ cửa ——

      "Thiên Vương, xin hỏi thay quần áo xong chưa? Phòng chụp ảnh đều ở đây đợi lệnh rồi."

      Doãn Tuyết Lâm nghe ra bên ngoài là tiếng của Tổng giám đốc.

      ". . . . . . Mau thay quần áo ra ngoài ." thấp giọng cầu xin nhanh chút, đừng làm kéo dài thời gian làm cho cả phòng Nàng giọng cầu xin nhanh chút, chớ Hư Háo thời gian làm cho mọi người phòng chụp ảnh chờ .

      " đáp ứng, tôi thay." Cổ Tư Kiệt tự nhiên mà dựa lưng ở ghế dựa, hai tay khoanh ở trước ngực chờ .

      Cốc cốc cốc ——

      Ngoài cửa nữ Tổng giám đốc dường như nghe được trong phòng thay quần áo có tiếng chuyện với nhau, nghi ngờ hỏi: "Thiên Vương, là có người nào ở bên trong chuyện với sao?"

      Doãn Tuyết Lâm là muốn khóc, chắp tay trước ngực cầu xin , muốn ngàn vạn lần đừng ở trong này.

      "Ở đây chỉ có mình tôi, cho tôi thêm năm phút." Cổ Tư Kiệt nhịn cười, cất giọng với nữ Tổng giám đốc bên ngoài cửa.

      Doãn Tuyết Lâm vỗ ngực cái, cuối cùng còn có chút nhân tính, để lộ ra chuyện ở bên trong.

      "Này! Bảo bối, trả lời tôi nhanh chút, hoặc là bây giờ xông ra? Đây chính là con đường chết, lão tổng ở ngoài cửa, gặp phải ký giả còn thảm hại hơn, trắng cũng bị tô lên thành đen, họ và tôi mình ở trong phòng thay đồ, cái đó nhất định có mập mờ, vậy là có tắm thế nào cũng rửa sạch được." Giọng của Cổ Tư Kiệt nhàng uy hiếp .

      Doãn Tuyết Lâm sợ hãi trừng to đôi mắt, khó mà tiếp nhận gọi "Bảo bối" , sau đó ra với thực tế tàn khốc.

      Nhưng cũng sai a! tại ra ngoài đúng là chỉ còn đường chết, bây giờ có lựa chọn nào khác.

      " cái người này xấu xa, dù sao cũng nên niệm tình chúng ta là người quen biết cũ, tha cho tôi mạng." khẽ run dùng lượng nhất , hi vọng còn có thể cứu vãn gian.

      "Chính là niệm tình quan hệ của chúng ta là chỗ quen biết cũ, tôi mới cứu mạng, lại làm tuyên truyềt, tôi bảo vệ toàn vẹn trở ra." năm cằm xinh xắn của , nhàng , kiên trì mà nhượng bộ.

      Toàn thân như có điện giật mà rung mình, lời nghe như vô tình, cặp mắt nhìn mà lại hữutình, trong nháy mắt có chút mê hoặc, lòng tự chủ được rơi vào trong ánh mắt của .

      "Thế nào?" hỏi.

      "Được. . . . . . !"

      "Tự nguyện chút."

      "Được, tôi chuyển nghề làm tuyên truyền cho ." rời tay của , nghiến răng nghiến lợi .

      "Thế này mới ngoan." Cổ họng Cổ Tư Kiệt giật giật, phát ra tiếng cười thành công khe khẽ, đưa tay lên khẽ vuốt khuôn mặt nhắn cam lòng của : “Ngoan ngoãn chờ tôi.”

      tức giận lườm .

      vẫn cười, cầm quần áo vào trong phòng thay đồ.

      Tâm tư rối bời bước thong thả chờ đợi, có cách nào tưởng tượng ở nơi này trong thời gian ngắn ngủi phát sinh chuyện, bằng lòng làm tuyên truyền cho Thiên Vương Châu Á, mà giờ phút này ở trong phòng thay đồ thay quần áo.

      Giữa họ chỉ cách nhau cánh cửa, loáng thoáng có thể nghe được thanh chạm nhau khi mặc cởi quần áo, mỗi dây thần kinh của kéo căng, cuối cùng cùng gần gũi như thế. . . . . . Nếu cũng là người hâm mộ của , nhất định điên cuồng thét chói tai đấy!

      Oh! Nhưng phải, phải là người hâm mộ của , cũng phải là thành viên của hội người hâm mộ theo đuổi ngôi sao, nhưng mà tại sao cũng nghĩ muốn xúc động mà hét lên?

      cũng sùng bái hoặc là cũng ái mộ ?

      , xấu xa muốn chết, lần sau có cơ hội, nhất định phải cho thêm vào nước khoáng của con ếch.

      Bất chợt nhìn đến bàn trang điểm khuôn mặt của mình phản chiếu ở trong gương, lại có thể cười đến mức tệ hơn so với .

      thể chấp nhận được! Nhưng đồng ý phải làm việc giúp người xấu xa kia, muốn thay người xấu công việc, sau này làm sao được.

      "Nghĩ gì vậy?" Cổ Tư Kiệt thay xong quần áo ra ngoài phòng thay đồ, nhìn thấy Doãn Tuyết Lâm ngơ ngác đứng trước gương, cố ý vỗ vào vai của cái.

      "Hù dọa. . . . . . Làm tôi hoảng sợ." chột dạ xoay người đối mặt với .

      đưa đồ thay ra đưa cho , còn ném sang ánh sáng lóe lên của chìa khóa xe hơi.

      đần độn hiểu mà nhận ở tay.

      "Đem quần áo đặt vào trong túi cầm tay, chìa khóa xe của tôi phải cầm chắc, chờ lát tôi ra ngoài trước, tôi bảo tất cả mọi người bên ngoài rời ." .

      còn chưa kịp thích ứng đưa đến rồi, cầm quần áo bỏ vào túi cầm tay biết, nhưng ——

      "Cái chìa khóa xe này. . . . . . Muốn làm gì vậy?"

      "Tín vật."

      "Cái gì?"

      "Giao hẹn phải đều phải có tín vật? Bây giờ co cầm tín vật của tôi, chính là đồng ý theo tôi rồi." về phía cửa.

      đuổi theo , níu lấy cánh tay của , vẻ mặt đau khổ : "Nhưng mà. . . . . . Lát nữa tôi còn làm việc."

      "Đó là chuyện của vậy nên tôi xen vào, tóm lại tôi tiếp nhận phỏng vấn xong, đến bãi đậu xe đợi tôi...chúng ta cùng ." quay đầu lại cười với .

      buông tay ra, nhìn ra ngoài, nghe được ở bên ngoài cửa với người ta: "Trước khi tôi trở về, cần có bất kỳ người nào đến gần sử dụng phòng thay quần áo."

      "Dạ dạ, thành vấn đề." Tổng giám đốc trả lời .

      nghe rất nhiều tiếng bước chân xa, nhìn chìa khóa xe giao xe của cho , là lục thần vô chủ(*).

      (*)Lục vô thần chủ: Hoang mang lo sợ, làm chủ được tinh thần.









      Last edited: 22/4/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.2:

      Ba tháng sau ——

      "Tư Kiệt, dậy , bữa trưa mua rồi, lát nữa người đại diện muốn qua đó họp."

      Doãn Tuyết Lâm mang theo bữa trưa chỉ định Cổ Tư Kiệt phải ăn, tự ý mở cửa vào phòng riêng của , đây là tòa nhà tinh mỹ ở Đài Bắc thuộc khu vực tòa nhà cao cấp hai mươi tầng, trang trí xa hoa cùng cảm giác đại.

      gian trăm bình(*) rộng rãi chia làm hai khu, bên là khu chuyên dùng cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của riêng Thiên Vương, bên kia là phòng sáng tác, phòng ghi , còn có phòng họp, có thể là bảo địa sáng tác của Thiên Vương, tất cả các tác phẩm năm hút tiền hơn trăm triệu đều được thai nghén mà sinh ra ở đây.

      (*) 1m2 = 0,3025 bình

      Doãn Tuyết Lâm bước vào phòng khách của nhà riêng, con dương khuyển đực kiểu cổ( giống chó cảnh) tên Harry liền phe phẩy lông toàn thân xông đến phía , hưng phấn ngửi thức ăn ngon tay .

      "Chào buổi sáng Harry, đây phải là mang cho mày, của mày ở phòng bếp." sờ sờ Harry, đóng cửa lại, vào phòng bếp, lấy thức ăn cho chó rót đầy bát của Harry, Harry lập tức ăn bữa ăn sáng của nó.

      Bước chân của Doãn Tuyết Lâm dừng lại, cầm khay, dọn bữa trưa của Cổ Tư Kiệt xong, bưng khay vào trong phòng .

      Ban đêm đều luôn luôn sáng tác ở đây, cho nên rời giường rất muộn, thường thường là bữa sáng và bữa trưa ăn cùng nhau..

      bị “Cưỡng ép” làm tuyên truyền cho đến nay ba tháng, thói quen sinh hoạt của cũng lờ mờ hiểu rồi.

      Ban đầu lúc vừa mới bắt đầu, quá tình nguyện, nhưng khi cho mẹ và hai em chuyển qua làm việc cho Cổ Tư Kiệt, nhưng tất cả các nàng đều lao vào đưa ra cầu.

      “Chị, đây là T- shirt của em, chị giúp em đưa cho Cổ Tư Kiệt ký, phải nhớ kỹ đấy!" Em lớn lấy ra cái áo sam bắt phải giúp tay.

      "Chị , chị giúp em chuyển hạc giấy của em đưa cho Cổ Tư Kiệt, sau đó xin ấy ký tên giúp em chỗ này của sổ tay nhé." Em hai cũng cầm tặng phẩm muốn chuyển cho thần tượng, hơn nữa còn phải ký tên.

      Mẹ cũng chen chân vào."Tuyết Lâm à! Năm đó mẹ Cổ Tư Kiệt Hàn giúp mẹ ký tên, mẹ còn lưu lại ở quyển sổ này, con xin Tư Kiệt giúp mẹ ký chữ ở bên cạnh, vậy hết sức hoàn mỹ."

      "Mẹ, mẹ bao nhiêu tuổi rồi, còn theo người ta chơi trò minh tinh ký tên chứ!" Doãn Tuyết Lâm chịu nổi nhắc nhắc lại.

      "Ai nha, thích người giỏi giang nào có phân biệt tuổi tác các con xem có đúng nào?" Đuổi theo trào lưu mẹ hỏi hai em .

      "Đúng đấy! Lão tỷ, chị cũng đừng máy móc như vậy, có ai có thể gần Cổ Tư Kiệt hơn so với chị, giúp chúng em chút xíu việc chị cũng mất khối thịt nào." Em lớn lại câu.

      lực lượng đánh lại mẹ và mấy em , thể làm gì khác hơn là nhận lấy sổ của các nàng nhờ ký tên, nghĩ tới Cổ Tư Kiệt còn rất vui lòng giúp họ ký, còn : "Tôi khó lắm mới được mẹ Doãn nhớ , có hôm nào rảnh mời bác ấy ăn cơm."

      " , cần đâu!" Doãn Tuyết Lâm khó xử mà từ chối.

      "Ai cần? giúp tôi chuyển lời của tôi là được." Cổ Tư Kiệt khăng khăng muốn chuyển lời.

      Chẳng qua giả vờ quên, về nhà cũng với mẹ.

      Ngay sau đó triển khai công việc mới, lúc đầu bận rộn sau đó quên chuyện này.

      Mà tính cách của tùy ngộ nhi an(*), ra cũng phải thích ứng được công việc, mặc dù phạm vi "Nghiệp vụ" của rất rộng, như cuộc sống sinh hoạt cá nhân thường ngày của Cổ Tư Kiệt, ăn uống cùng với ngủ nghỉ, cộng thêm ăn uống vệ sinh của chú chó Hary, lớn như chuẩn bị toàn bộ buổi biểu diễn của Cổ Tư Kiệt, truyền bá TV. . . . . . mình xử lý trước tất cả công việc.

      (*)Tùy ngộ nhi an: Tạm hiểu là thích ứng trong mọi hoàn cảnh

      Với đầu tiên hướng tới là kinh nghiệm công việc, tất cả những thứ này đều làm khó được , ngược lại nhờ vậy quen biết được nhiều người hơn.

      Cũng bởi vì ông chủ của là Thiên vương, liên đới nhận được mấy phần đãi ngộ, tất cả mọi người gọi tiếng "Lâm tỷ", làm cho người tự chủ được mà lâng lâng.

      Hơn nữa Cổ Tư Kiệt còn là ông chủ hào phóng, trả tiền lương cũng rất khả quan, năm ba lúc còn có chút từ thiền thêm, ví dụ như. . . . . . Giống như kiểu bây giờ, bưng bữa trưa của tới, mở của phòng ra, thấy còn ngủ, hình ảnh chàng đẹp trai nửa thân trần có thể "Bổ" mắt.

      Mắt thấy tư thế ngủ của thần tượng mà bao nhiêu thiếu nữ thầm mến , các sư cũng thấy được cảnh độc nhất vô nhị này, nhìn thấy trơn toàn bộ rồi.

      Còn nữa biết thói quen của , sở thích, đến chỗ nào, cùng đến nơi đó, làm cái gì cũng có thể tham dự, đó là điều người khác làm được, đối với , rất là đặc biệt ưu đãi đấy!

      cách thẳng thắn, có lẽ còn nhớ tới "Chuyện cũ", đáy lòng vẫn còn ý nghĩ ghét , nền tảng Piano của thâm hậu, tài năng nhạc đẳng cấp vươn ra toàn bộ Châu Á có người nào địch nổi, sớm biết ngày kia nhất định trở thành siêu cấp siêu sao.

      Trừ những điều này ra, còn có phúc lợi tốt. . . . . . Chính là hợp đồng với Cổ Tư Kiệt ghi , thể chuyện .

      Đó là trước đó vài ngày từ người đại diện lấy được thông tin.

      cảm thấy an toàn vô cùng, dù sao vậy tạm thời bày tỏ thương với đối tượng nào, cũng thể ngỏ lời thương với , vì vậy co cảm thấy mình rất an toàn.

      vui với việc giữ khoảng cách với , vậy mới có thể an tâm mà lấy ra quyển sổ lưu niệm trước kia lưu lại đó có nét chữ mang mùi vị quá khứ, an tâm mà ở bên cạnh giúp tay.

      Đặt ra giới tuyến với nhau cũng là tốt, mê muội đầu óc mà , cũng tùy ý vượt qua ranh giới với .

      "Tư Kiệt, chỉ còn tiếng nữa là phải họp rồi, rời giường ." mở rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời chiếu cho tỉnh ngủ.

      "Hừ. . . . . ." Cổ Tư Kiệt gầm , lật người ôm cái gối lớn ngủ tiếp, ba tháng qua này đều dùng phương pháp vô nhân đạo này đánh thức , căm ghét ánh mặt trời ban ngày.

      Sao bình thường dịu dàng với chút? biết bao mong đợi tỉnh lại có thể thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của , giống như những người khác dùng ánh mắt vừa thơ ngây vừa sung bái nhìn . . . . . . Tiếc là, cho tới bây giờ thấy mặt những dấu tích kia.

      giống như mộ nữ tu sĩ, cẩn thận mà phải đứng xa, lạnh như băng nhìn , chờ tỉnh lại, lại giống như kiểu người máy tới, xếp màn, trải ra giường, báo cáo hành trình hôm nay, động tác rập theo khuôn khổ, hơn nữa cũng xuất sai lầm.

      Điều này giống như tưởng tượng của về .

      "Đếm ngược thời gian mười, chín, tám. . . . . ." Doãn Tuyết Lâm nhìn đồng hồ đọc giây.

      Cổ Tư Kiệt bực mình từ giường ngồi dậy, khẽ cắn môi, thầm nghĩ việc nhất định có chút chuyển biến, rất thú vị, phải thế nà để cho chuyển biến?

      Nguýt khuôn mặt nhắn vô tình của cái, cảm thấy trận buồn bực, vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. . . . . . Nghĩ đối sách.

      Doãn Tuyết Lâm nhìn vào trong phòng tắm, thầm nghĩ làm sao hề chào buổi sáng với ? Bất kể ngủ rất muộn, gọi rời giường, cũng "Chào buổi sáng" .

      có chút quen, đem bữa trưa đặt ở cái bàn tròn , lui ra ngoài, con chó cảnh cổ Harry ăn sạch thức ăn của nó, cầm lược của nó, ngồi vào phòng khách lần nữa giúp nó chải những sợi long dài, bện thành bím tóc, để cho nó thấy ràng thế giới này.

      "Ngày mai cần sắp xếp công việc, theo tôi lên núi chút được ?" Cổ Tư Kiệt ở trong phòng tắm đột nhiên có ý tưởng, nghĩ đến phương pháp để gần với nhau hơn, nhưng lời của cũng có ai trả lời, ra khỏi phòng tắm nhìn ra, có ở trong phòng nữa rồi.

      ra bên ngoài, ở phòng khách giúp Harry chải lông.

      ". . . . . ." lên tiếng lần nữa.

      "Chuyện gì?" Doãn Tuyết Lâm quay đầu lại mặt chút thay đổi.

      Cổ Tư Kiệt thấy có chút dáng vẻ nhiệt tình nào, đáy lòng đóm lửa vừa nhen nhóm cũng tiêu tan mất phân nửa.

      thở dài : "Quên , Tuyết Lâm ngốc."

      vào phòng, mở ra ăn món mỳ Ý bơ hải sản mua cho, nhìn ra được rất nghiêm túc hoàn thành công việc thuộc bổn phận, nhưng căn bản muốn phải như vậy, muốn gần gũi với , nghĩ tới ngược lại làm cho xa lánh .

      suy nghĩ rất nhiều về những việc mình làm, có thể giống như người bạn dịu dàng đối với vậy, để cho ngoài công việc ra, còn có thể cảm nhận được phần đến từ vẻ đẹp của , sinh mạng còn cs nhiều hơn tia hi vọng.

      Nhưng mà, giữa bọn họ hoa gì cũng có, tiếp tục như vậy nữa sắp điên rồi.

      Trong phòng khách, Doãn Tuyết Lâm khẩn trương đứng lên, vì sao mắng ngốc, ngốc chỗ nào? phải là mọi công việc cũng đều cố gắng làm đến mức hoàn mỹ sao? phải hỏi xem có chỗ nào nên cải thiện.

      "Tư Kiệt, cảm thấy tôi có chỗ nào làm tốt sao?" vào trong phòng hỏi .

      , dùng sức nhai sợi mì.

      tới trước mặt , ngồi xuống.

      ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ dẫu môi : " làm rất hoàn mỹ, quá hoàn mỹ rồi."

      "Nhưng mà. . . . . . Nếu như cảm thấy tôi có chỗ nào cần cải tiến, cứ việc thẳng ra, sao." rất ít khi ngồi xuống cùng mặt đối mặt chuyện, nhìn quá gần, bỗng luống cuống, nhất là khi nhìn thẳng .

      phát khuôn mặt kia của là rặng mây ửng hồng phủ lên hoàn mỹ, đôi mắt tự chủ được tập trung ở mặt , để cho bộ dáng xinh đẹp ngây ngất nhuộm ở trong tim của , biết trong lòng có rung động giống như hay , nhưng có.

      "Có lúc quá hoàn mỹ gì đó cách nào làm cho người ta cảm thấy chân , biết ?" cười nhạt tiếng.

      "Sao?" nghe hiểu, lắc đầu, sâu sắc quá.

      "Trong công việc cố gắng đạt tới hoàn mỹ là đúng, bình thường ngại gì chút hoạt bát, theo tôi uống chum trà chuyện phiếm. . . . . . Cũng được." được nữa, càng càng ngồi thẳng tắp, vẻ mặt cứng nhắc như pho tượng, có ai muốn chuyện với pho tượng, giống như ngốc nghếch vậy, giờ phút này tựa như cũng thế.

      "Bình thường phải tôi đều ngày ngày cùng quay MV, ghi , uống trà tôi cũng uống trà như thế, chuyện phiếm tôi cũng có chen chân vào mà!" Tuyết Lâm sau khi suy nghĩ chút cảm thấy, cũng phải là làm đến nơi.

      Cổ Tư Kiệt nhìn khuôn mặt nhắn nghiêm túc của , đáy lòng có chút buồn bực rồi lại nhịn được bật cười, nên kéo lại, dùng sức hôn cho tỉnh ngộ, có lẽ tương đối dễ dàng để hiểu.

      "Đừng làm cản trở tôi ăn những thứ này. . . . . . làm việc của ." Cái gì cũng làm, hạ lệnh đuổi khách.

      "Được rồi." Nàng đúng là .

      muốn tiếp tục như vậy nữa, giữa bọn họ cần tới chút mới mẻ.

      nhất định phải hiểu , phải là pho tượng, người con sống sờ sờ.

      cũng là người đàn ông sống sờ sờ, hơn nữa có dồi dào tình cảm, mong đợi ngọn lửa cháy bỏng trong đời, lúc đó đốt lên giữa .
      Last edited: 22/4/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :