1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! - Thịnh Thế Ái (13/59) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mãi Em Như Vậy!


      Tác giả: Thịnh Thế Ái

      Editor: Hoa Linh Tộc + phạm mỹ linh + Quỳnh_ỉn

      Beta: Hoa Linh Tộc

      Converter: gachuaonl

      Nguồn: tangthuvien.vn

      Thể loại: đại, thanh mai trúc mã, tình thâm, có ngược có sủng, sạch, 1vs 1

      Độ dài: 59 chương

      Tốc độ: tiếp tục​

      Giới thiệu:

      Thi thể cá voi chết trong biển sâu cần mười lăm năm để phân giải, để quên người cần mất bao lâu? Nghiêm Hi Quang.

      Nhiều năm trước, người có bằng cấp chân trái còn bị tật, làm nghề thợ may ở Ôn Châu.

      Trong trí nhớ hỗn loạn của bên cửa hàng may cùng thời niên thiếu kìm lòng được.

      Nhiều năm sau có bằng cấp mà rời trấn , và tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng.

      , lại trở thành truyền kì.

      người có bằng cấp, tiếng ý lưu loát, thích âu phục, cổ luôn đeo cà ra vát của đàn ông.

      Liệu phải làm gì để gặp lại ? Mời các bạn đón đọc.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Thời gian hôn

      Edit: Đào


      Khiến Thẩm Mộc Tinh do dự lần thứ ba, vẫn quyết định mua lại cái áo khoác hiệu PRich đó, nhưng mà khi cầm tiền đến cửa hàng, hai ngàn cái áo khoác đó bị mua hết.

      Hàng hiệu chết tiệt.

      Thẩm Mộc Tinh oán hận nghĩ.

      Từ bên trong cửa hàng ra, có cầm quyển sổ đuổi theo , giống ngư muốn điều tra gì đó.

      "Tiểu thư khỏe chứ, tôi là nhân viên của nhãn hiệu thiết kế trang phục của y&s, tôi muốn hỏi số câu, biết có làm trễ nãi thời gian của ? Có thể ạ!"

      cười tươi như ánh mặt trời, lộ ra cỗ khí thế phấn chấn của người nhân viên năng nổ tích cực, mọi phản cảm của Thẩm Mộc Tinh đều ngừng lại, nhìn về phía kia, tay đút vào túi áo: "có thể".

      "Tốt. Vừa rồi vào cửa hàng, vì sao lại ra, do hết hàng sao?
      Thẩm Mộc Tinh chỉ cười, tóc mái chẻ ra làm hai, có thể nhìn ra chút phiền muộn: " là như vậy , có khi tôi cắt tiền tiêu như cắt thịt người xuống để mua quần áo, hết hàng ."

      hỏi: "Xin hỏi, nếu tại có nhà thẩm định chuyên môn có thể làm áo khoác theo cầu của ngài, giá bằng nửa PRICH, ngài có muốn thử ?"

      Thẩm Mộc Tinh gật đầu: "Có thể thử."

      đem bút đưa cho , nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: " có thể hay cho tôi lưu họ tên cùng số điện thoại? Ông chủ của tôi kia, ấy , nếu như hôm nay tìm đủ 100 số điện thoại cùng họ tên mới chúng ta ăn cơm đó."

      chỉ về phía tầng trệt quán cà phê, Thẩm Mộc Tinh theo bản năng cũng hướng về cửa sổ sát đất kia, chỉ thấy phía sau lớp kính thủy tinh kia có người đàn ông, đưa lưng về phía , mặc trang phục hiệu gucci, có logo khoa trương, xoay người về phía làm động tác "Cố gắng lên" , bên trong nụ cười kia mang theo khôn khéo còn có chút ít tục khí, lại khiến nữ sinh này ra sức vì mình bán hàng tiêu thụ. Mà người khác. . .

      ta đúng lúc ngồi đối diện , cúi đầu, đếm xỉa tới khuấy ly cà phê, cũng uống, thỉnh thoảng gật đầu, nghe người đối diện thao thao bất tuyệt giảng về việc kinh doanh cùng tiêu thụ.

      Thẩm Mộc Tinh vốn chỉ thoáng nhìn, nhưng khỏi ngây ngẩn cả người, ánh mắt của tập trung ở mặt người kia , rốt cuộc dời được ánh mắt.

      ta. . .

      Thẩm Mộc Tinh cảm thấy, người đàn ông nào mưu cầu danh lợi như , cũng chưa thấy qua người nào, có thể đem âu phục nâng niu như bình hoa, nhìn trông có vẻ rất hoàn mỹ.

      Lúc này là cuối mùa thu, mặc bộ âu phục màu xanh đậm kiểu Ý có móc gài, bên ngoài mặc chiếc ái khoác len ca-sơ-mia hình hoa lan , rất có cảm giác của người thiết kế. Tóc của được tạo hình, nhưng mà kiểu tóc này kết hợp chung với bộ âu phục đó, lại tạo nên phong cách quyến rũ, chững chạc, thêm vài phần thành đạt.

      Nghiêm Hi Quang. . .

      Nếu phải ta là người vô cùng quen thuộc, Thẩm Mộc Tinh nhận thức được từ lâu. Tất cả kí ức của , đều dừng lại ở bên trong cửa hàng may mười mấy mét vuông kia.

      Đoạn kí ức kia ố vàng , giống như màu sắc của tóc dần đổi.

      Bàn tay của cây thước vẽ ra đường. . .

      Bên trong cửa hàng máy may vang vọng theo quy luật. . .

      kệ bay ra mùi thuốc nhuộm vải. . .

      "Đây là len ca-sơ-mia sao? Trời ạ, trơn mịn nha! Giống như da mông em bé vậy (=.:). . . Nghiêm Hi Quang, loại vải này có phải đắt lắm ?"

      chút kiêng kị gọi ra tên , lúc nào cũng có thói quen gọi cha là "Đại tài", gọi là "Tiểu tài", chỉ có ở trong huyện Thẩm Mộc Tinh mới gọi , hơn nữa cảm thấy tên này rất êm tai, Nghiêm Hi Quang, Hi Quang, Hi Quang từ cửa ánh sáng tỏa ra, dịu dàng tắm mát.

      Hi Quang, tiền đồ xán lạn.

      cho tới bây giờ cũng trực tiếp trả lời vấn đề của , lúc nào cũng có thói quen dùng bộ mặt oán trách sao đó lại giáo dục "Đại học mầm non" làm Thẩm Mộc Tinh nghẹn họng nhìn trân trối.

      : "Cao nguyên Tây Tạng con dê, năm chỉ cho nhung 100 phút, tấm len ca-sơ-mia để làm áo khoác cần 30 con dê đầu đàn."

      "A? Xa xỉ như vậy?Hạng người giàu cỡ nào mới mua được nó a?"

      thèm nhìn , cúi đầu, đem áo khoác len ca-sơ-mia khoác lên móc treo, tỉ mỉ treo lên.

      "Phải là ông chủ giàu có." quay đầu lại .


      ☆, Chương 2 Bão Hải Đường

      Thẩm Mộc Tinh quê ở thị trấn Thủy Đầu huyện Ôn Châu, cái chỗ này, đến nỗi chỉ đến khi bị nước lũ lớn vây quanh, mới có thể bị đưa lên đài phát thanh đến lần.

      năm kia, bão Hải Đường đem toàn bộ trấn Thủy Đầu bao phủ ở trong trận mưa lớn như trút nước.

      Huyện Bình Dương cửu chú đại khê* hợp lại thành gây lũ bất ngờ, dòng nước giống như con rồng to lớn mãnh liệt, khí thế hung hăng lao thẳng đến khu vực hạ lưu là trấn Thủy Đầu.

      *Cửu chú đại khê: đại khái là ý chín con suối chảy về hợp lại thành dòng sông lớn.

      Hơn tám trăm người dân ở trong trấn bị vây trong dòng nước lũ, chờ đợi quân đội tới cứu viện.

      Mưa dần , nhưng dòng nước lũ ở dưới lầu vẫn còn chảy mạnh, dường như tất cả các nhà lầu gác trấn đều trôi nổi trong nước, làm mọi người nhìn vào đầu váng mắt hoa. May mà số người bị kẹt lại khá nhiều, thuyền của đội cảnh sát chống bão cũng sắp đến rồi, mọi người đều có vì tai nạn trước mặt sợ hãi buông xuôi, mà là cố gắng vận chuyển đồ đạc, đem tổn thất giảm xuống đến mức thấp nhất.

      Gia đình nào có điều kiện khá hơn chút, đều mang đồ đạc lên lầu ba hay lầu bốn, nhà Thẩm Mộc Tinh năm nay mới xây lên tầng bốn, vật dụng trong nhà còn chưa kịp đặt mua.

      Cha là người đàn ông cực kỳ am hiểu tự an ủi chính mình, bên khuân đồ bên cười ha hả lẩm bẩm may mắn có mua vật dụng gì, bằng mua về cũng bị ngâm trong nước, mẹ vĩnh viễn là người đứng ở vị trí đối lập với cha, ngừng quyệt miệng mắng ông là "Tặc đầu" .

      Cũng có vài nhà điều kiện kém chút , nhà cũ chỉ có hai tầng, nhìn mực nước lũ trước mặt càng ngày càng dâng cao, thể đem đồ dùng chuyển hết lên nóc nhà.

      Thẩm Mộc Tinh xuyên qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy lão thợ may cùng đứa con trai bị buộc phải bò lên nóc nhà, hai cha con khoác áo mưa màu đen, ở mái nhà bận rộn, lấy bao ni-lon che vải vóc cùng máy may lại.

      Bọn họ mới từ Thương nam chuyển đến nơi đây, mua quán cũ hai lầu, mặc dù có vật dụng gì, nhưng dù sao cũng là mở cửa hàng may, vải vóc, nút áo, quần áo may sẵn …vân…vân đều là vật sợ bị ngấm nước.

      Thẩm Mộc Tinh chỉ ngoài cửa sổ, thích hợp qua mẫu thân Xà Kim Phượng : "Mẹ, thế nước này càng ngày càng cao, bọn họ có bị ngập đến hay a?"

      Kể từ sau khi thi rớt kỳ thi đại học, mẹ tức giận chuyện cũng còn dễ nghe, xách chậu nước lên lầu, : “Chuyện của người ta con làm gì mà quản rộng như vậy? Mau đưa bàn trang điểm của mẹ dời đến lầu bốn !"

      "Oh." Thẩm Mộc Tinh đáp lại tiếng, nhúc nhích.

      Mẹ rồi, cha Thẩm Nam Bình cũng ngang qua, theo ánh mắt lo lắng của nhìn xuống, sau đó lầu cầm mấy miếng nilon to , mở cửa sổ ra nhằm hướng cha con nhà thợ may dưới lầu hô lên:

      "Lão Tài! Nhà ông có đủ túi nilon ? Nhà chúng tôi dùng hết, ném xuống cho ông này!"

      "A, cám ơn a!" Lão thợ may mở miệng tiếng mang đậm khẩu (tiếng mang giọng địa phương).

      Thẩm Mộc Tinh đứng ở bên cạnh cha mình, lẳng lặng kéo tay áo của ông, câu gì đó, Thẩm Nam Bình cười nhìn lão thợ may hô: "Ông chờ đó chút! Con của tôi bảo tôi đem miếng nilon này cuộn chặt buộc lại, cột vào cục đá rồi ném qua cho ông! Nếu bị gió lớn thôi bay mất!"

      Trong cơn mưa phùn lão thợ may miễn cưỡng mở mắt, lộ ra nụ cười hiền hòa, ngửa đầu : "Cám ơn nha! hổ là người học giỏi nhất nổi tiếng xa gần! Mọi chuyện đều suy tính chu toàn như vậy!"

      Thẩm Mộc Tinh nghe thấy lão thợ may ở khen nàng, liền thò đầu ra ngoài cửa sổ cười, tỏ vẻ lễ phép, đột nhiên lại đụng phải đôi mắt thâm thúy.

      Nghiêm Hi Quang ngừng làm việc, xoay người lại, ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ nhà , áo mưa màu đen của nước mưa xuôi theo đó chảy xuống ngừng, hai mắt bởi vì mưa bụi tạt vào mà khẽ nheo lại thành cái đường cong tự bảo vệ mình, nghe và người mẹ đến từ phương bắc của giống nhau vô cùng, ngũ quan lập thể, cằm so với đàn ông phía nam, càng thêm thon gầy lanh lảnh, nửa gương mặt đều bị che ở trong áo mưa, có loại thần bí ra được, song Thẩm Mộc Tinh rất nhanh phát , ta nhìn mình.

      chút e dè nhìn .

      biết tại sao, nơi nào đó trong người bỗng nhiên xuất chút cảm giác khác thường, cứ như là bị người ta dùng chày tinh xảo nhàng gõ lên cái, biết là khuôn mặt, còn là nơi cổ họng, lại hoặc là, là vị trí trái tim.

      Tiếng cười lạnh của mẹ từ sau lưng vang lên: "Hừ, mầm non tốt nhất còn phải cũng như cũ có trúng tuyển trường trọng điểm, còn phải học lại năm?"

      Cha trách cứ: "Em bớt vài câu , con bé đủ buồn bực rồi. Ngày hôm qua còn thấy tin tức có nữ sinh vì thi rớt đại học mà nhảy lầu kia kìa."

      Giọng của mẹ tức khắc trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: " được mò! Nhảy lầu cái gì! Mộc Mộc của chúng ta chính là mạng của mẹ!"

      Thẩm Mộc Tinh mất hứng cúi đầu xuống, cuối cùng nhìn thoáng qua tiểu thợ may kia, quay đầu rời khỏi, trước khi còn để lại câu cho mẹ:

      "Con có nhảy lầu cũng phải chờ tới khi nước lũ rút mới nhảy, bằng liền thành nhảy xuống biển rồi!"

      Thẩm Mộc Tinh mười chín tuổi, biết vì sao mọi người lúc nào cũng lấy ra tên dễ nghe như vậy đặt cho những cơn bão đáng giận này - - bão Hải Đường.

      Hạ Thành : "Cậu cũng rất khó ưa, tên phải là cũng dễ nghe như vậy sao?"

      Hạ Thành là thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp (gốc: thanh tú. Linh: Trai mà thanh tú xinh đệp, nghi án gay), mắt to hai mí, là chàng trai điển hình ở phía nam. Khi đó mới mét bảy, còn có say mê World of Warcraft (gốc: thế giới ma thú, là game sao ???), càng biết AOI (gốc:Thương Tỉnh , có lẽ cũng là 1 thể loại game ở TQ, tớ k biết a k có mạng k tra ra được).

      Thẩm Mộc Tinh và Hạ Thành cùng nhau lớn lên, có thể xem như thanh mai trúc mã, quan hệ thân thiết như tay chân này làm cho Thẩm Mộc Tinh luôn luôn tự cho mình là học sinh ba tốt, tới lui cùng Hạ Thành lúc nào cũng như bạn thân, nhất là khi vừa mới thi rớt đại học, lúc này tâm tình kém nhất, thường lấy Hạ Thành làm chỗ trút giận.

      "Cút , cậu mới là kẻ khó ưa! có việc gì đừng có ở trước mặt tớ lượn lờ! Tôi sống gần hai mươi năm, có lấy ngày nhìn thấy cậu! Tôi làm sao lại xui xẻo như vậy a!"

      Hạ Thành bị mắng lúc nào cũng cười hắc hắc, giống như là nhặt được gì vậy.

      "Tớ đây học đại học, Hàng Châu chính là thiên đường của nhân gian, nghe a, con Hàng Châu cứ như là Thủy Linh từ trong Tây hồ lên, thông minh xinh đẹp, dịu dàng đưa tình. . . Cậu cứ lưu lại cái địa phương này tiếp tục học lại vật lý hóa học của mình ! Đến lúc đó, muốn gặp mặt tớ lần phải đợi đến nghỉ đông và nghỉ hè , cậu cũng đừng nhớ tớ nhớ đến đọc thư vào, cả ngày khóc nhè."

      Vừa nhắc tới học lại năm, khuôn mặt Thẩm Mộc Tinh lại tiu nghỉu xuống rồi, vỗ vào miệng cái, nghiến răng nghiến lợi.

      "Từ trong Tây hồ vét lên đến đó là thủy quỷ! Thi vào cái trường hạng hai vênh váo cái gì! Đợi đến năm sau Thẩm Mộc Tinh tớ phượng hoàng niết bàn! Cậu tới Thanh Hoa của tớ còn phải mua vé vào cửa nữa!"

      Vài ngày nay mưa lớn thể ra cửa, quả thực làm Hạ Thành nín hỏng, mặc dù nhà Thẩm Mộc Tinh ở đối diện, nhưng cũng ghiền bằng ở trước mặt mà đấu võ mồm.

      Thẩm Mộc Tinh giúp đỡ cha mẹ đem đồ dùng sợ bị ngập nước trong nhà chuyển lên lầu bốn, thở hổn hển đặt bàn trang điểm của mẹ xuống, dựa vào bên giường nghỉ trong chốc lát, cửa sổ đối diện lầu bốn bị đẩy ra, Hạ Thành im lặng hướng ngoắc ngoắc, Thẩm Mộc Tinh lại nhìn thấy.

      Bởi vì trời mưa, trong phòng vừa ẩm ướt lại khó chịu, Thẩm Mộc Tinh yếu ớt thành quen, chỗ nào làm qua công việc dùng nhiều thể lực như vậy, áo T-shirt giờ phút này là ướt đẫm mồ hôi.

      lầu là kho hàng, có ai, hai tay Thẩm Mộc Tinh đan chéo cầm vạt áo T-shirt, kéo lên qua đầu, cởi ra, người chỉ còn áo ngực màu trắng, lập tức, mồ hôi bốc hơi, cả người mát mẻ hơn nhiều.

      Động tác cố gắng lôi kéo chú ý Thẩm Mộc Tinh của Hạ Thành đột nhiên cứng lại rồi.

      ở đối diện nhìn thấy ràng tường tận, kinh ngạc trợn to hai mắt.

      Trong con người trong suốt của chiếu ra thân hình của .

      Bờ vai mượt mà, cánh tay giống hệt ngó sen, cùng động tác lúc giũ áo T-shirt theo đó mà toát ra , đường cong bộ ngực có thể so sánh với người phụ nữ thành thục, cũng làm cho trái tim Hạ Thành trong nháy mắt biến thành cái khinh khí cầu rót đầy nhiệt độ, giống như nhàng đâm cái tự nhiên nổ bung.

      Thẩm Mộc Tinh vừa ngẩng đầu, nhìn nước lũ tàn sát bừa bãi ở phía ngoài cửa sổ.

      Da đầu Hạ Thành căng thẳng! Kinh hãi thoáng cái ngồi xuống mặt đất! Trong nháy mắt, tiếng động "rầm rầm" vang vọng ở trong căn phòng lầu bốn, hộp giấy Saint Seiya tay cùng mô hình Transformers toàn bộ bị đụng vào đổ mặt đất, dựa lưng vào vách tường hít vào thở ra từng ngụm, ngay cả cánh tay của Đại Hoàng Phong bị rớt số linh kiện đều để ý.

      Đêm hôm đó, Hạ Thành mơ thấy Thẩm Mộc Tinh.

      Ngày hôm sau dậy sớm, mẹ Hạ Thành phát con trai sáng sớm tự giam mình ở trong phòng rửa tay tắm rửa súc miệng, gõ cửa cái.

      "Hạ Thành a, ga giường con cần giặt, để mẹ giặt cho con là tốt rồi."

      Giọng Hạ Thành có chút ít bối rối: " cần . . . Mẹ. . . Con sắp lên đại học, dù sao cũng phải học được giặt quần áo của mình."

      Mẹ Hạ Thành vui mừng : "Con trai mẹ trưởng thành."

      Cont ...
      PhongVy thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆,Chương 2: Bão Hải Đường (tt)


      Thẩm Mộc Tinh nghĩ tới, lần thứ hai gặp mặt Nghiêm Hi Quang, là sáu năm sau, vẫn như cũ là ở trong ngày mưa, so với cái địa phương như thị trấn Thủy Đầu, thành phố Thẩm Quyến này, giống với thị trấn nhà , là thành phố lớn đến ngay cả nhiệt độ trong khí cao thấp thế nào đều được đưa lên tin tức dự báo phát thanh trước đó.

      Những người ở nơi này thường xuyên tràn trề khí thế giang hồ " Bắc Thượng Quảng* chúng ta tin nước mắt", mỗi khi đến thời điểm này, Thẩm Mộc Tinh cũng tự hào đem quê hương của mình khoác lác "Giang Chiết Hỗ** chúng tôi tin phí vận chuyển" .
      *Bắc Thượng Quảng: ở đây ý chỉ thành phố Quảng Châu thuộc phía bắc tỉnh Quảng Đông – TQ
      ** Giang Chiết Hỗ: hai tỉnh Giang Tô, Chiết Giang và thành phố Thượng Hải.

      Từ trong trung tâm mua sắm ra, tinh thần Thẩm Mộc Tinh có chút hoảng hốt, ngẩn ngơ đến độ mưa phùn rơi đầu cũng có phát , đầu óc giống như máy chiếu phim bị mất khống chế, ngừng chiếu lại những chuyện phủ đầy bụi trong dĩ vãng sớm bị cất giấu .

      Đèn giao thông chuyển màu đỏ, mua bịch táo chua, đưa vào trong miệng viên mà nhai, mới cảm thấy lên tinh thần rất nhiều, đèn xanh bật sáng, muốn cất bước, nghe bên cạnh có tiếng cãi nhau.

      "Buông tôi ra! Buông tôi ra!" người phụ nữ quần áo mất trật tự bị người đàn ông ăn mặc mộc mạc lôi kéo, thoát ra được.

      "Đồ đàn bà chó chết! Lại dám chạy đến Thẩm Quyến! Vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng tôi! Còn dám chạy trốn! Nhanh chóng về nhà với tôi!"

      " về! Về nhà ông đánh chết tôi!" người phụ nữ ngang ngược ngồi xuống đất, quan tâm đến ánh mắt của người đường, gì cũng chịu .

      Chung quanh đây phần lớn đều là thành phần tri thức, khó được có rảnh rỗi nghỉ trưa ra ăn bữa cơm, phần lớn mọi người bước vội vã ai muốn xen vào việc của người khác, Thẩm Mộc Tinh cũng hết giờ nghỉ trưa phải quay về đánh thẻ rồi, có ý nghĩ xem náo nhiệt.

      Huống chi, chuyện chồng đánh vợ này cũng nhiều, chỉ cần đứng tham gia chính là xen vào việc của người khác.

      Đèn xanh sáng lên, Thẩm Mộc Tinh muốn cất bước, lại nghe tiếng khóc thét của người phụ nữ, tiếng hét bén nhọn làm thể quay đầu lại.

      Hóa ra là người đàn ông kéo mà nhúc nhích, sau đó tức giận đạp ta cái!

      "Mẹ nó ! mang cái thai hoang trong bụng, còn dám khóc lóc om sòm! Hôm nay tôi đánh chết tôi phải là đàn ông!"

      Thẩm Mộc Tinh nhìn được chuyện này, bỏ suy nghĩ qua đường cái trong đầu, lên tiếng bảo người đàn ông dừng tay lại!

      "Này! Ông làm gì vậy!"

      Người đàn ông vô cùng ngang ngược : "Dạy dỗ vợ mình thấy sao? mù à?"

      Thẩm Mộc Tinh nhìn ông ta lại phát bực, vung túi đánh vào người ông ta!

      "Ông mắng ai mù hả! Mắng ai đó!"

      "Ông còn là đàn ông sao! Vợ mình mang thai lại còn mẹ nó đánh đập! Khó trách người ta sẩy thai (gốc: trật đường ray. Ta k biết để sao a)! Người như ông chẳng khác nào súc sinh!"

      "Ông còn trừng tôi!"

      Người đàn ông bị dùng túi PU đánh cho lùi lại liên tục!

      Người phụ nữ mang thai kia vừa thấy ông ta bị kiềm chế, đứng dậy bỏ chạy!

      " được chạy! theo tôi về nhà!" Ông ta nóng nảy, đẩy Thẩm Mộc Tinh ra, hai người cứ như vậy chạy xa.

      Thẩm Mộc Tinh nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của họ, tức thở nổi, đem túi trong tay vung qua muốn sãi bước , đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng giày da tiến gần.

      " , đồ của bị rơi."

      Vốn tưởng rằng đây là người qua đường chứng kiến trận khôi hài này, Thẩm Mộc Tinh quay đầu lại, nhưng nghĩ thoáng cái chạm phải đôi mắt quen thuộc.

      Người đàn ông đối diện cũng ngây ngẩn cả người, túi xách của trong tay cẩn thận rơi ra bức thư, thất thần chu môi, lông mi khẽ run giật mình, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn như bão lớn qua.

      Thẩm Mộc Tinh trố mắt lát, khóe miệng chợt giật giật, hé ra nụ cười tươi tắn: "Nghiêm Hi Quang. . . Tôi ban nãy ở trong trung tâm mua sắm nhìn thấy người kia làm sao lại giống như vậy! Tôi còn tưởng rằng nhìn lầm rồi chứ! về nước khi nào a!"

      So với việc giả vờ làm ra vẻ thoải mái, Nghiêm Hi Quang lại có kỹ năng như vậy, vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt , như thể nghe được những gì .

      Thẩm Mộc Tinh đến trước mặt , đem "Thư từ chức" trong tay rút ra, ôn hòa mỉm cười : " nghĩ tới có thể gặp được ở Thẩm Quyến nha!"

      Nghiêm Hi Quang lúc này mới phản ứng lại, gợn sóng ban nãy trong mắt bị hòa tan thành nước, cúi đầu nhìn .

      "Tôi biết ở chỗ này gặp được , chỉ nghĩ tới lại nhanh như vậy."

      " sao. . . Ha ha. . ." Thẩm Mộc Tinh xoa xoa tay, bỗng chốc biết nên gì với , có chút lúng túng: "Cái kia. . . Tôi còn phải trở về công ty đánh thẻ, buổi chiều phải làm, . . . để lại số liên lạc , về sau có thể liên lạc thường xuyên, đồng hương mà. . . Đúng . . ."

      Nghiêm Hi Quang hai lời, trực tiếp lấy cây bút từ trong túi ra, sau đó lấy phong thư từ chức ở trong tay , viết xuống dãy số ở phía sau.

      "Số điện thoại riêng của tôi."

      Thẩm Mộc Tinh cười cười, như kẻ trộm nhìn : "Ông chủ lớn đều có số điện thoại cá nhân! Vậy tôi trước nha, đồng hương!"

      Nghiêm Hi Quang mấp máy môi, nhìn gật gật đầu.

      Thẩm Mộc Tinh vẫy vẫy tay, xoay người qua đường.

      Thời đại học từng vì thích Trần Khôn mà đem toàn bộ các bộ phim của xem lần, chỉ có bộ phim điện ảnh tên《 vân thủy dao 》là dám xem, bởi vì mở đầu bộ phim đặt ra câu hỏi khó , nội dung câu kia đại khái là như vầy - -

      Tôi muốn biết, thế giới này, là cái gì ngăn cách kẻ sống cùng người chết, tách những người nhau, và những gì. . .
      PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Cửa sổ

      Editor: Xẩm Xẩm

      Trong kí ức của về cửa hàng may, ánh mắt của Nghiêm Hi Quang luôn rất phức tạp.

      Thẩm Mộc Tinh đến cừa hàng tạp hóa để mua nước tương cho mẹ, thế nào lúc ngang qua nơi này, liền bị hấp dẫn.

      tò mò ngó vào trong xem xét, trong cửa hàng vỏn vẹn 20 mét vuông chỉ có chiếc bàn gỗ, đó bày đủ loại thước, kéo, phấn màu, bản vẽ tạp chí và mấy đầu vải vụn.

      tường treo vài bộ quấn áo may sẵn, thanh hoạt động của máy khâu cùng với tiếng vắt sổ xen lẫn như dàn hợp xướng chân thực thu hút người xem, mà trước máy may có thiếu niên cúi đầu, mình điều khiển dàn hợp xướng.

      mặc chiếc quần bình thường màu vàng nhạt, người là chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo để hở hai cúc , làm lộ ra xương quai xanh gợi cảm. cổ đeo chiếc dây da rám nắng, có hai viên hoa tai bằng vàng được khéo léo đính vào đằng trước, nếu như chủ nhân của nó cố chấp đeo, chắc người ta bao giờ gọi nó là dây chuyền.

      Lúc này đúng là hoàng hôn, trời chiều kéo bóng dáng của Thẩm Mộc Tinh kéo dài vào trong cửa hàng, đúng lúc để lại bàn máy may.

      Người thợ may ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại mặt chừng hai giây, sau đó rơi xuống váy của .

      Thẩm Mộc Tinh vốn nghĩ đến tò mò của mình lại khiến chú ý, càng nghĩ tới gần có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy, nhất là lúc ánh nắng chiều phả vào, lại trong suốt như hổ phách, vô cùng xinh đẹp.

      Có ý nghĩa hơn chính là, hôm nay mặc chiếc váy mà bác họ gửi từ Italia về, có hoa li ti màu trắng, tầng bên ngoài phủ lớp lụa mỏng, chất vải xa hoa được cắt may hoàn mỹ, có thể là ở trấn này khó mà tìm được người nào có chiếc váy như của .

      Người thợ may giống như bị chiếc váy của hấp dẫn, nên dừng lại công việc trong tay, e dè nhìn .

      Bởi vì lúc có bão, nhà từng mượn nhà mấy chiếc túi nilon, cho nên cũng coi là hàng xóm, vì vậy rất thoải mái với cảm giác bị nhìn chăm chú này, điều chỉnh lại hô hấp, vừa thân thiết vừa lễ phép : “Nhà mới mở lại sao?”

      Tay của khoác lên máy may vải, nhanh chóng trả lời: "Ừ."

      Thẩm Mộc Tinh động đậy đứng ở cửa, rất tự nhiên quan sát vòng.

      Người thợ may vẫn như cũ nhìn chằm chằm váy của .

      "Váy của hơi rộng, muốn sửa lại sao?"

      "Đúng là hơi rộng, sửa mất bao nhiêu tiền?"

      "Mười đồng."

      "Vậy tôi phải hỏi mẹ tôi ."

      "Bên ngoài váy của là lụa mỏng sao?" hỏi.

      Thẩm Mộc Tinh làm sao biết được.

      "Tôi biết. . ."

      "Lát nữa mang váy đến đây, tôi sửa cho ." .

      "Tôi phải hỏi mẹ tôi."

      " cần tiền."

      Thẩm Mộc Tinh mồ hôi đầm đìa chạy về nhà đưa nước tương cho mẹ, lại chạy thay váy, đai đeo màu trắng trượt theo hai bên cánh tay của , đưa tay lấy xuống, ánh trời chiều bao phủ từng đường cong bộ ngực của , tôn lên nét uyển chuyển của người con mới lớn.

      tùy tiện mặc chiếc áp ba lỗ màu trắng, quần short jean, sau đó cầm chiếc váy bảo bối ra khỏi phòng.

      Mẹ ở dưới lầu bày bát đũa, đám người vây quanh bác họ của nghe kể chuyện bên nước ngoài, trong nhà náo nhiệt như đón năm mới đến.

      "Làm gì mà chạy nhanh như cháy nhà vậy, ăn cơm !"

      "A! Con lập tức trở về!"

      Bà ngoại cũng ngồi bàn cơm nhắc theo: "Con nít được chạy tới chạy lui, được ăn tùy tiện, bác họ của con dễ dàng gì mới về nước chuyến, cũng phải ngồi vài lời chứ."

      " chuyện chuyện! Bà ngoại, con rồi về ngay!"

      chạy xuống lầu, vừa vừa tuột bím tóc hình bươm bướm ra.

      Hôm nay bác họ về nước, bà ngoại rất coi trọng, sáng sớm dụ dỗ phải tết bím tóc, gì mà truyền thống, bà cứ coi như đứa trẻ, còn cài cho cặp tóc bươm bướm, mặc cùng với chiếc váy của bác họ mua, rất phù hợp.

      Bím tóc mới tuột ra được nửa, nhìn vào trong cửa kính, thấy đầu tóc hoàn toàn biến thành gợn sóng, Thẩm Mộc Tinh ảo não: "Chao ôi" tiếng, lại kẹp tóc lại như cũ.

      "Dừng lại."

      "A. . ."

      Người thợ may rút thước dây ra, đứng trước mặt .

      Thước dây trong tay cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng di chuyển thân thể của .

      Lúc thước dây đặt xương quai xanh của , sau đó lại ngang qua trước ngực , lại tiếp tục xuống dưới, suy nghĩ của cũng theo đó mà nhấp nhô.

      Hạ Thành là người khác phái duy nhất tiếp xúc gần với như vậy, trước đây còn từng mặc quần cộc áo ba lỗ tắm chung với , phân biệt nam nữ, cũng thấy căng thẳng như thế này.

      Thẩm Mộc Tinh ngừng thở, cúi đầu nhìn chiếc thước, tận lực khiến mình tỏ ra tự nhiên chút, nhưng là lúc từ phía sau vòng thước dây ra đằng trước rồi siết lại, Thẩm Mộc Tinh nhìn được giật mình, đỏ mặt.

      Cánh tay của lại từ phía sau đưa vào bên cạnh eo của , thước dây làm thành đường cong, lại rất mau dời ra, dùng móng tay ấn định con số, tất cả số đo cơ thể , giống như lưu vào trong đầu .

      xoay người trở lại chiếc bàn gỗ, viết xuống loạt những con số, hề dừng lại khắc nào, sau đó đặt bút xuống, đầu bút ngã vào quyển sổ dày phát ra tiếng vang rầu rĩ.

      "Xong rồi?"

      "Xong."

      "Vậy lúc nào mới lấy được?"

      "Ba ngày sau."

      xong, lại cúi người tập trung phán đoán nhìn những con số.

      Thẩm Mộc Tinh cảm thấy chung đụng cùng cũng tốt lắm, mà đột ngột rời lại rất lúng túng, vì vậy vòng quanh cửa hàng, chắp tay sau lưng quan sát đủ loại vải vóc, nhìn khá ngăn nắp, tất cả vải vóc đều được xếp theo màu sắc, nhìn cực kỳ thoải mái, nhịn được đưa tay sờ xấp vải, là vải bạt, cảm giác rất thô ráp.

      Trấn có ai là biết Thẩm Mộc Tinh, càng có người quen biết.

      " từng học qua sắc thái học à?" hỏi.

      "Tôi chưa từng học." trả lời qua loa.

      " học cao trung sao?"

      " có."

      "Sơ trung sao?"

      "Năm lớp sáu thôi học, sau đó học nghề của cha tôi."

      "Ừ. . ."

      Thẩm Mộc Tinh quay đầu nhìn lại , nhận ra đứng trước bàn gỗ, tay nâng con chỉ, tay còn lại xoa xoa cằm nhìn chiếc váy của , ánh mắt giống như lúc học, gặp phải đề bài toán học cực kỳ phức tạp.

      "Vậy tôi quấy rầy ." Thẩm Mộc Tinh tới cửa, : "Cám ơn miễn phí tiền sửa váy cho tôi, tôi ghi nhớ."

      thấy phải , lúc này mới ngẩng đầu lên, về phía trước bước, chỉ như tiễn chân vị khách, : " thong thả."

      Trời chiều xuống núi, ra khỏi cửa hàng may, khuôn mặt bởi vì lâu ngày phơi nắng mà trắng nõn rất hòa hợp với màu sắc của vải vóc trong cửa hàng.

      Thẩm Mộc Tinh quay đầu rời .

      Mấy nữa khai trường phải học, Thẩm Mộc Tinh thể triền miên treo đèn bàn học, vì sắp phải tiến vào cuộc sống chiến tranh ngục tù.

      Tuy chỉ còn cách hai tháng ngắn ngủi, cũng hối hận vì phóng thích bản thân mình suốt thời gian qua, nhưng lúc xem lại những công thức kia, tâm trí muốn trở lại nữa rồi.

      loạt những hàng chữ như toa tàu lửa gào thét chạy qua trước mắt .

      Nhà Hạ Thành ở đối diện tắt đèn, người này may mắn vì ba mẹ bắt phải thi vào trường đại học trọng điểm, có thể thoải mái vào mấy trường hạng hai ở Hàng Châu, biến thành gã vào học ngủ, tan học tiểu. Mà từ mang danh là thần đồng trong mắt già trẻ ở trấn , vì thi tốt nghiệp tốt nên cũng bỏ lỡ mất cơ hội vào được trường trọng điểm, lại phí năm đối diện với hình phạt làm kẻ đáng thương.

      Thẩm Mộc Tinh thở dài tiếng, đặt bút viết xuống, tay tì lên bàn, chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ.

      Nửa đêm buông xuống, mọi người sớm tắt đèn chìm vào giấc ngủ, Thẩm Mộc Tinh lại phát , lầu hai nhà của người thợ may vẫn còn sáng đèn.

      " phải là chưa từng học sao? Lại đọc sách, muộn như vậy còn làm gì?"

      Thẩm Mộc Tinh nhìn màu vàng ấm áp của nhà kia, ánh đèn tỏa ra ngoài cửa sổ như màu của loại cam đường đường ngọt mát, như vào cõi thần tiên, từ từ, từ từ ngủ thiếp . . .

      Ba ngày sau đó, Thẩm Mộc Tinh ra cửa hàng may lấy váy, trong cửa hàng có hai chọn váy, đứng vây quanh giá hàng líu ríu cười.

      Thẩm Mộc Tinh phát bọn họ cầm lấy hai chiếc váy có kiểu dáng giống hệt của .

      Người thợ may dùng loại vải cũng có hoa li ti khác làm thành váy, ở vạt dưới cũng đắp tầng lụa mỏng, khi đó còn chưa thịnh hành kiểu dáng như vậy, sau này mọi người thường gọi là váy chiffon.

      "Váy của ở đây." Người thợ may lấy từ phòng trong ra cái hộp trong suốt, chiếc váy của được bao bọc tỉ mỉ trong đó, đưa tới tay .

      Hai vui vẻ đến chỗ ở trả tiền, như nhặt được báu vật.

      "Cám ơn." Thẩm Mộc Tinh lần đầu tiên nhìn thấy hình thức làm giả hàng cao cấp này.

      " lầu có ai, có thể ." để tiền vào trong ngăn kéo, cúi đầu tiếp tục cắt, nhàn nhạt .

      "Được." Thẩm Mộc Tinh ôm váy, lên lầu.

      đây chắc là phòng của , có chiếc giường cho người ngủ, ga giường màu tráng sạch , còn có cửa sổ , chính là buổi tối nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ đây, ngoài ra, những chỉ có vài thứ vật dụng trong nhà và quần áo.

      Thẩm Mộc Tinh đóng kín cửa sau đó khóa trái, rồi thay váy.

      đẩy cửa ra, vải bạt cũ kỹ bậc thang phát ra két... rất vang.

      "Gương ở đâu?"

      Thẩm Mộc Tinh đứng trước mặt , có chút ít ngượng ngùng nhàng xoay người.

      bận rộn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua người , vốn chỉ định lướt ngang qua, lại đột nhiên dừng lại.

      Giống như lần đầu tiên ngang qua .

      xem xét váy của , từ xuống dưới, cuối cùng đặt mặt của .

      Thẩm Mộc Tinh đột nhiên cảm thấy mình thở gấp, vội quay qua chỗ khác tìm gương.

      "Ở đây có gương sao?"

      Sau lưng , lẳng lặng mở miệng.

      " cần soi, đẹp mắt."

      Về đến nhà, mọi người vây quanh bác họ rất chú ý đến , nên biết, thành tích học tập ưu tú giống như ở đỉnh cao của vương miện, Thẩm Mộc Tinh ở trong nhà rất có địa vị, bác họ đối với xinh đẹo này cũng rất thích, càng ngừng cho biết cuộc sống ở nước ngoài tươi đẹp thế nào.

      Thẩm Mộc Tinh khéo léo đối đáp lại, khiến bác ngày càng hưng phấn, cuối cùng mở túi du lịch ra, đưa cho loạt những đồ trang điểm của các nhãn hiệu nổi tiếng.

      Buổi tối, Thẩm Mộc Tinh mang theo túi to ra cửa, xa xa trông thấy cửa hàng may chỉ còn lại nửa ánh sáng, ánh sáng bị hàng rào che khuất, sau cùng chỉ còn lại chút của bên hắt xuống.

      Thẩm Mộc Tinh mau bước qua, đứng ở đó nhìn qua khe hở của hàng rào.

      Hai cánh tay của nâng lên, muốn tiếp tục đặt hàng rào, lúc nhìn ra ngoài lại hơi kinh ngạc.

      "Đóng cửa?" Thẩm Mộc Tinh cong đuôi mắt cười cười.

      "Ừ, có việc?"

      Tay của ngừng ở giữa trung.

      "Cho cái này, tôi rồi, ân tình của tôi trả!"

      Thẩm Mộc Tinh đem túi to nhét vào tay , nhận lấy.

      "Đây đều là váy tôi mượn ở chỗ bác tôi, bác là người giàu có ở nước ngoài về, có rất nhiều váy hàng hiệu, xem có thích ?”

      lấy món từ trong túi ra, đôi mắt liền sáng lấp lóe.

      "Khi nào phải trả lại?" hỏi.

      "Mỗi ngày trả món , bác tôi ở đây mỗi ngày đều có bạn cũ đến thăm, cho nên ngày nào cũng phải mặc đồ mởi.”

      Thẩm Mộc Tinh thấy trầm mặc nhìn , giống như muốn cảm tạ, nhưng có lẽ giỏi biểu đạt.

      Thẩm Mộc Tinh dứt khoát chủ động mở miệng: " chỉ được gọi là thợ may sao? có tên sao?"

      "Có, Nghiêm Hi Quang."

      "Hi viết thế nào?"

      dừng chút, đột nhiên lấy ra viên phấn màu, viết ba chữ hàng rào.

      ván gỗ phát ra thanh nhàng viết phấn.

      Chữ của viết được cũng được xem là đẹp, nhưng viết rất nắn nót.

      "Nghiêm. . . Vui vẻ. . . Ánh sáng. . . nghe rất hay! Tôi là Thẩm Mộc Tinh, ba của tôi đặt tên cho tôi, ông ấy là thầy giáo dạy vật lý, hắc hắc."

      Nghiêm Hi Quang nghe như vậy, cũng muốn giải thích ý nghĩa tên của mình, nhưng được nửa, liền có chút do dự.

      "Mẹ tôi. . ."

      "Tôi nhận lấy."

      Từ nhà thợ may, Thẩm Mộc Tinh rất cao hứng chạy về nhà mình, mở đèn học bàn, lấy bài vở và máy tính xách tay ra, quả nhiên, lâu sau, phòng của cũng sáng đèn.

      Giống như, thế giới bỗng nhiên còn lạnh lẽo nữa.

      Thẩm Mộc Tinh ngáp cái.

      "Ngày mai nhất định phải mua cân cam đường ăn, thèm quá.”

      cúi đầu xuống, tờ giấy trắng xé xuống góc, dùng đầu lưỡi liếm liếm, sau đó nâng mí mắt ngâm nga đoạn tiếng :

      "Life is not easy for all of us. . ."
      PhongVy thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Nhà trọ

      Editor: sammie

      Hạ Thành muốn Hàng Châu trình diện, kéo hành lí ở ga tàu lửa, chuẩn bị qua kiểm tra an ninh.

      bỏ giấy thông báo trúng tuyển vào trong sách, sau đó đưa cái còn lại cho Thẩm Mộc Tinh, chỉ vào số điện thoại : “Sau này tìm tớ gọi số này, 24 giờ tiếp chuyện.”

      Thẩm Mộc Tinh ghen tị muốn chết, cúi đầu tạm biệt: “Tớ muốn thi đỗ Thanh Hoa, làm gì có thời gian gọi điện cho cậu!”

      Bỗng nhiên Hạ Thành nghiêm túc cúi đầu nhìn , đôi mắt mở to dịu dàng giống hệt :

      “Đừng cãi tớ, cậu mà gọi tớ chết mất.”

      “Vậy cậu chết được rồi.” Thẩm Mộc Tinh theo thói quen huyên thuyên cùng , buột miệng .

      Hạ Thành giật mình.

      Thẩm Mộc Tinh lập tức hối hận, ngừng vỗ vào miệng “bạch bạch”.

      “Hừ hừ hừ! Tớ rút lại! Tớ rút lại! Tớ muốn cậu lên đường bình an.”

      Bỗng nhiên mắt Hạ Thành trở nên thắm thiết, bắt lấy tay .

      Chỗ kiểm tra an ninh người đến người , tiếng bánh xe của vali khiến Thẩm Mộc Tinh cảm thấy hoảng loạn trong lòng, lần đầu ánh mắt lên vẻ bối rối nhìn .

      Bỗng nhiên Hạ Thành kề sát mặt lại, Thầm Mộc Tinh hơi nghiêng về phía sau trốn tránh, động tác của liền dừng lại.

      Nhưng vẫn nắm lấy cổ tay nhìn như cũ, ánh mắt trong suốt, hình ảnh dường như chiếu vào trong nước suối.

      Thẩm Mộc Tinh lập tức ôm lấy , vô cùng xúc động : “Đến ôm cái , cậu tình cảm như vậy tớ quen.”

      Thân thể Hạ Thành cứng đờ, buông lỏng tay ra.

      Thẩm Mộc Tinh thấy nét mặt của , chỉ thấy dường như muốn điều gì, nhưng hi vọng đừng gì cả, ít nhất lần rời khỏi quê hương này, cần gì.

      Hạ Thành rất thông minh, mỗi ánh mắt, mỗi động tác của Thẩm Mộc Tinh trong mắt , cùng lời của , đều hiểu.

      rồi, ngày ngày cố gắng học tập tiến về phía trước.” Hạ Thành buông ra, khẽ mím môi, sau đó quay đầu lại quăng hành lí tới chỗ kiểm tra an ninh, rồi qua cửa kiểm tra.

      Thẩm Mộc Tinh đành lòng thấy rời , quay người lại, liền thấy em trai Thẩm Minh thở hổn hển chạy vào đại sảnh đợi xe.

      Thẩm Minh gọi to: “Lão Hạ!”

      Hạ Thành quay đầu, vẻ mặt lập tức trở thành vui mừng: “ ngờ em lại đến đây!”

      Thẩm Minh lướt qua Thẩm Mộc Tinh, chạy thẳng đến chỗ kiểm tra an ninh, hai người con trai cách hàng rào bảo vệ cầm tay nhau.

      Thẩm Minh và Hạ Thành cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa hai người Thẩm Mộc Tinh thể so sánh.

      Hạ Thành mím môi, nắm chặt tay Thẩm Minh rồi ôm như những người đàn ông trưởng thành, sau đó nhanh nhẹn tách ra, “Thẩm Minh, chăm sóc cho chị của cậu tốt.”

      “Việc đó còn để ! Đấy là chị của em!”

      Hạ Thành cố gắng kìm nén cảm xúc, cố làm ra vẻ kiên cường mỉm cười, giọng hỏi: “ em giúp để ý, đừng cho người con trai khác lại gần, theo dõi cho …”

      “Em biết rồi!”

      Thẩm minh lau nước mắt nơi khóe mắt, cười đấm quyền.

      Cách con trai thể tình hữu nghị luôn luôn đơn giản và thô bạo.

      Hạ Thành tới đại sảnh đợi tàu, hòa vào dòng người vào bên trong, Thẩm Mộc Tinh chỉ liếc mắt nhìn cái, bề ngoài giả vờ nhìn vào trong nhà ga, nhưng trong mắt như dòng suối ngừng tuôn ra nước mắt ướt át, ngừng đảo mắt, cuối cùng mới thu hồi nước mắt xuống xoang mũi, nuốt xuống tất cả cảm xúc.

      Khi cảm xúc của Thẩm Mộc Tinh được phục hồi, liền thấy em trai Thẩm Minh vẫn đứng chỗ cũ, khuỷu tay chống rào chắn, cúi đầu lau nước mắt.

      Thẩm Mộc Tinh cười xấu xa tới, ôm chầm lấy bờ vai Thẩm Minh.

      “Chao ôi ô ô, khóc sao?” Bộ dạng của như xem trò vui, sờ sờ Thẩm Minh, bỗng nhiên thấy rơi xuống hai hàng nước mắt, Thẩm Mộc Tinh như phát thế giới mới, gào to: “Ấy ấy, để chị nhìn xem.”

      “Tránh ra!” Thẩm Minh gỡ tay .

      tránh! Chị nhìn xem người từng phá nhiều vụ án, nhìn xem Tiểu Minh bắt được vô số kẻ bắt cóc hung ác, bây giờ lại rơi nước mắt a!”

      Bỗng nhiên Thẩm Minh lau nước mắt, trong dòng người đông đúc trong nhà ra, ôm chầm lấy Thẩm Mộc Tinh.

      Đầu của để vai , hai tay buông thõng, tư thế giống như trước đây.

      Thẩm Mộc Tinh hoảng sợ, vội vàng vòng tay sau lưng như dỗ trẻ , “Ôi làm sao vậy?”

      “Người em của em rồi, em khó chịu.” Khi Thẩm Minh làm nũng chẳng cần phân biệt địa điểm hay thời gian.

      “Được được được, chị biết em khó chịu, nhưng nhiều người nhìn chúng ta như vậy, về nhà rồi hãy khó chịu được ?”

      “Em mặc kệ, em muốn ôm chị.”

      Thẩm Mộc Tinh bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, vuốt đầu tóc đen cứng của .

      Nếu lúc này Thẩm Minh mà bị kẻ trộm bắt được nhìn thấy, nhất định hộc máu mà chết.

      Thẩm Minh nổi danh “Dính lấy chị điêng cuồng”, bởi vậy bạn Kaka của thường xuyên bị ăn dấm chua của Thầm Mộc Tinh.

      Nhưng mỗi lần Kaka muốn chứng minh rằng địa vị của mình với đều giống nhau, khẽ lắc lắc chiếc bông tai khoa trương tai , :

      ấy với em cũng như vậy, bề ngoài là hình dáng của người lớn, kẻ trộm nhìn thấy đều sợ hãi, nhưng ra vẫn là đứa , cực kỳ làm nũng!”

      Kaka vừa cầm kéo điện cắt tóc cho khách vừa .

      Thầm Mộc Tinh mang bao tay cao su, giúp gỡ những ống lô đầu khách, cười cười: “ Chị cũng có cách nào.”

      Vị khách có lẽ cũng quen với Kaka, nhìn tấm gương : “Người của là cảnh sát?”

      Kaka : “Cảnh sát gì chứ, ở đội Hình làm hiệp cảnh, phải công việc tốt gì.”

      “Hiệp cảnh ảnh? tệ…”

      tệ ở chỗ nào? Nơi nguy hiểm nhất bọn họ phải xông lên đầu tiên, tiền lương cũng bằng nửa của cảnh sát.”

      Vị khách : “Chúng ta ở nơi , có trường hợp nghiêm trọng nào đâu, việc bắt kẻ trộm cũng còn nữa.”

      Kaka buông kéo điện, nhanh nhẹn dùng cọ bông quét cổ khách, mở miếng choàng người khách ra, hơi run : “Dù sao sau này tôi mà có tiền, bảo ta từ chức!”

      Thẩm Mộc Tinh cười.

      Đây là tiệm uốn tóc lý tưởng của em .

      So với việc thi đậu Thanh Hoa khó khăn hơn.

      Trong khi các học sinh ở thời điểm phơi nắng điện thoại mới, laptop mới, Thẩm Mộc Tinh mang theo bao sách cũ ngồi xe đò học lại.

      vẫn là luôn an phận nghe lời, lúc học ở nhà trẻ học thuộc ba trăm bài thơ Đường, học tập đối với nhiệm vụ bẩm sinh.

      Khi còn trẻ thành tích của nhất định đều đạt vương miện, khiến ở trong mắt bạn bè trong trường đều vô cùng tỏa sáng.

      Nhưng hôm nay, mỗi thanh niên rời thị trấn lên đường học đại học, đầu đều có chiếc vương niệm , mà cái đầu dường như hề sáng lên.

      Nhưng sao, chỉ cần cố gắng năm, có thể lần nữa thắp sáng vươn miệng của mình.

      Xe buýt chậm rãi khởi động, Thẩm Mộc Tinh đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm động viên bản thân, trong lúc vô tình lại nhìn thấy hình ảnh quen thuộc.

      Xe dừng lại chờ đợi, tiểu thợ may lên cửa xe, theo thân xe bắt đầu chuyển động mà cẩn thận vào.

      Mắt Thẩm Mộc Tinh sáng lên, nhiệt tình vẫy vẫy tay về phía , tiểu thợ may thấy, biểu tình gì nhiều, lập tức về hướng .

      lấy hàng à?” Thẩm Mộc Tinh hiểu tại sao vô cùng vui vẻ, hai người độc chung đường hẳn là buồn tẻ.

      ngồi xuống bên trái , sờ cổ cổ tay áo sơ mi theo thói quen, sau đó quay đầu nhìn cái, rồi thu hồi ánh mắt, khẽ mím môi, nhìn : “Ừ, phụ kiện của máy hỏng rồi, ở trấn có bán.”

      Đôi khi Thẩm Mộc Tinh cảm thấy chống lại ánh mắt của tiểu thợ may là chuyện rất khó khăn.

      luôn nhìn người khác với ánh mắt vô cùng khuôn phép, sau đó nhìn chỗ khác, cho dù có chuyện với người ta, cũng hề nhìn vào mắt họ.

      sao? Đến trường à?” dùng tay sờ vào vải dệt chỗ tựa lưng, hỏi .

      “Đúng rồi a!”

      “Hôm nay là thứ Bảy.”

      “Đầu tiên là đến kí túc xá báo danh thôi! muốn bị trễ học nên tôi ở kí túc, đây là lần đầu tiên ở bên ngoài ký túc, bỗng nhiên cảm giác thi đậu vào trường cao đẳng bị đuổi ra khỏi nhà!” tháo tai nghe xuống, cười ngu ngơ.

      Tiểu thợ may ngại ngùng câu môi : “ đâu.”

      an ủi ngắn gọn, khiến Thẩm Mộc Tinh biết gì.

      may là ngồi gần cửa sổ, có thể quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh.

      Bởi vậy cũng ngắm phong cảnh, chỉ là ánh mắt của xem ra, cảm thấy, cảm thấy ta giống như nhìn .

      cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Thẩm Mộc Tinh bất ngờ quay đầu nhìn , quả nhiên người ta ngắm phong cảnh.

      thấy quay đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài liền thu lại, nhìn mắt , tập trung, chân mày khẽ động.

      “Muốn nghe nhạc ?” Thẩm Mộc Tinh giơ tai nghe trong tay lên.

      “Ừ.” thể từ chối, vươn hai đầu ngón tay sạch cầm tai nghe, bỏ vào bên tai gần .

      “Bài “Phiêu diêu” của Châu Tấn.” Thẩm Mộc Tinh lẩm nhẩm tìm bài, mang tai nghe rồi nhìn ngoài cửa sổ.

      đột nhiên xuất trong đời

      Nhiễu loạn nhịp bước yên ả của em

      Sợ tự chuốc phiền não

      Sợ thao thức ngày đêm…

      Trời dần tối, cửa sổ thủy tinh biến thành msetj kính phản quang, chiếu đến bộ dáng của .

      Thẩm Mộc Tinh luôn luôn suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ điều gì?

      Đôi môi cong vẻ khinh bạc, trầm mặc ít , đôi bàn tay đẹp, đối với , có thể chết người.

      Nghĩ nghĩ lại thấy mi mắt muốn rũ xuống.

      Lúc buồn ngủ, Thẩm Mộc Tinh bị người con trai bên cạnh nhàng huých vào khuỷu tay, ở trong sương mù dần tỉnh lại.

      “A… đến?”

      phải, đường cao tốc xảy ra tai nạn, xe bị chặn lại.”

      Thẩm Mộc Tinh nhìn ra bên ngoài, trời tối rồi, xe bị chặn lại nối nhau dài, thể động đậy.

      xui xẻo!” Thẩm Mộ Tinh thảm thiết kêu lên tiếng.

      mới có tin nhắn.” nhắc nhở.

      Thẩm Mộc Tinh mở điện thoại ra liền thấy cái ** gửi tin nhắn, là tin nhắn của trường cao đẳng bổ túc, báo cho mọi người lúc báo danh chuẩn bị theo đồ đạc.

      Thẩm Mộc Tinh nhíu mày nhìn điện thoại, miệng mở to như cá bị thiếu oxi, thể tin được vào mắt mình, quay người hỏi người con trai bên cạnh: “Hôm nay phải ngày 27 sao?”

      “Ngày 26.” trả lời.

      “Trời ạ! Tôi lại có thể nhớ nhầm ngày báo danh! Sáng mai mới báo!”

      Hai người xuống xe cũng 9 giờ tối, Nghiêm Hi Quang đương nhiên giúp mang hành lí đến trường bổ túc, trường ở gần nhà ga, là khu nhà phát thanh truyền hình, học viện thuê tầng . Bảo vệ cửa ngày mai mới có giáo viên đến để phân kí túc xá, hôm nay tiếp.

      “Đón xe trở về thôi.” Nghiêm Hi .

      “Trễ như vậy mà đón xe ngược về, giết chết tôi mất, ngày mai tôi còn muốn ngồi xe quay về nhà, quên , tôi nữa, tôi tìm phòng trọ nào đó gần trường học ngủ đêm! Còn sao?”

      “Tôi cũng ở phòng trọ.”

      “Cũng chỉ có thể như vậy.”

      Dường như hai người hết cả con phố cũng chưa tìm được phòng. Quang cảnh nhà ga vào Chủ nhật, lúc 9 giờ tối, tìm chỗ ngủ phải là chuyện dễ dàng, đừng là hai căn phòng.

      “Hay là phòng như vậy, cửa sổ, nhà vệ sinh, có máy tính, có được ?”

      “Chúng tôi xem lại, cảm ơn.” Nghiêm Hi Quang lại nhấc hành lí lên muốn rời .

      Quả hai chân Thẩm Mộc Tinh muốn đứt ra rồi, lúc này liền lười biếng thỏa hiệp : “Ôi mẹ ơi… tôi được nữa! Ở phòng này !”

      Nghiêm Hi Quang nhìn như người ngoài hành tinh.

      mang hành lí của tôi vài con phố rồi” áy náy “Đừng nữa, chúng ta nghỉ ở đây đêm .”

      Thẩm Mộc Tinh xong cúi đầu tìm giấy chứng minh thư.

      Nghiêm Hi xấu hổ đến mặt ửng đỏ, gì nữa, lấy ví rút tiền ra, đặt tiền và với chứng minh của cùng nhau, giao cho người chủ.

      Vừa gọi mẹ, mẹ liền điện thoại tới. Đầu óc Thẩm Mộc Tinh kêu ù ù tiếng.

      “Ký túc xá thế nào hả?”

      “A…” Thẩm Mộc Tinh chột dạ nhìn Nghiêm Hi Quang, ôm điện thoại đến chỗ yên tĩnh, bày ra vẻ bình thường : “Rất tốt. Con nhận giường rồi, chết rồi, chuyện với mẹ nữa a…”

      Cắt đứt cuộc gọi với mẹ, Nghiêm Hi Quang lấy được chìa khóa cùng số phòng.

      giơ tay lên về phía , cầm hành lí của lên lầu, Thẩm Mộc Tinh theo sau.

      Phòng trọ trang hoàng màu sắc rực rỡ, ngọn đèn có vẻ u, vì tiếc kiệm chi phí, cầu thang biết làm từ vật liệu gì, được che bằng màu đỏ thẫm, khi giẫm lên vang lên tiếng vang trống rỗng.

      Thẩm Mộc Tinh lần đầu tiên ở nhà trọ, ở gần nhà ga nên tốt xấu lẫn lộn, loại phòng trọ giá rẻ này hạng người nào cũng có, đặc biệt chú ý, từng bước giống như gần giẫm phải mìn, cứ nơm nớp lo sợ, so với hoàn cảnh xa lạ này, bên cạnh cũng phải là hàng xóm thân thuộc, nhưng khiến nàng có cảm giác an toàn.

      “Nghiêm Hi Quang, trước kia có tới nơi này rồi sao?”

      có.”

      “Tôi cũng có, hành lang u ám như vậy, như trong bức hình ma quỷ của Hồng Kông vậy…”

      nghe thấy Nghiêm Hi Quang khẽ hít hơi, giống như xấu hổ cực kỳ, cuối cùng nhịn được :

      “Tôi đưa lên phòng, tôi có mang theo màng ngủ, sáng mai tới đón .”

      được, thể !”
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :