1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh sẽ gặp em một cách trang nhã- Tâm Doanh Cốc(c4.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ta gặp cách trang nhã



      thể loại: đô thị ngôn tình

      tình trạng:hoàn

      cover: ngocquynh520

      edit: Tiểuhàn


      Giới thiệu

      Thích người tự chủ được mà che giấu mặt tối của chính họ, giống như Triển Mạch đối với Du Tịch Tiệp.

      Chỉ tiếc quên ngay bên cạnh mình luôn tồn tại quả bom hẹn giờ. Nếu ngày mọi chuyện trong nháy mắt bại lộ, cái gọi là tình mãi mãi thay đổi thực ra cũng chỉ là truyền thuyết!



      Mối tình đầu đánh mất, tình cảm của Lăng Hàm và Du Tịch Tiệp có thể vượt qua được khoảng cách của mười lăm năm ly biệt? Huống hồ, ở giữa luôn xuất Triển Mạch dịu dàng nhưng lại đầy mưu mô…

      Cơ hội bỗng nhiên rơi xuống khiến từ nhân viên bình thường biến thành Super model, mang giày cao gót bước sân khấu. Cuối cùng, quyết định ở lại thế giới đầy hào quang đó, để tất cả ánh đèn rọi vào mình, hoa tươi, tiếng vỗ tay đầy ngưỡng mộ cuối cùng cũng trở về bên , tất cả… chỉ vì lần gặp đầy trang nhã…

      hehe truyện này hay ak nha nên mình nhảy hố luôn ak hehehe​

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 1.1

      Phần 1 – Thế giới song song.


      Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cánh cửa bằng thuỷ tinh mở dần, như dòng nước cuồn cuộn chảy vào đại sảnh, những mảnh kim tuyến lấp lánh được rắc đầy mặt đất. Từ bức tường thuỷ tinh màu lam, chiếc xe Linconln theo hướng ngược lại tới. Rồi người đàn ông lịch lãm bước ra trong ánh hào quang. mặc bộ âu phục màu đen cao cấp và sang trọng, cái cằm và dài theo thói quen hơi hướng lên, hàng lông mày đen và con ngươi cùng hướng về phía trước, khoé miệng như giấu ý cười, mùi nước hoa thanh nhã như sương mai từ cơ thể lan toả trong khí. Sau đó, bước đến trước mặt Du Tịch Tiệp và bắt tay . Đây là khu trung tâm kinh tế của Thượng Hải – tập đoàn Lục Gia, còn chỉ là công nhân viên chức bình thường của bộ phận tiếp thị. Cùng với rất nhiều đồng nghiệp khác, sáng sớm Tịch Tiệp tới tiếp đón tân tiền nhiệm chủ tịch tập đoàn. nhìn theo người đàn ông phong nhã vô song bước qua trước mắt, rồi tiến vào thang máy chuyên dụng Tử Đằng Hoa. Cửa thang máy vừa đóng lại, cơ hồ có thể nghe thấy vô số nỗi lòng của đám con trong đại sảnh “Ôi!” Chỉ có duy nhất câu đó. Giống như hình tượng bạch mã hoàng tử mà tất cả các câu chuyện đặt ra. tháng trước, từ New York trở về điều hành toàn bộ tập đoàn của gia tộc, sau khi danh môn vọng tộc của đứng thứ 17 . Và cùng vị hôn phu dung mạo tuyệt mĩ, phi phàm, xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối để mà kết duyên. Đồng nghiệp bên cạnh Tịch Tiệp là Diệp Vi trong mắt sớm lấp lánh ngàn ánh sao. Tịch Tiệp mỉm cười. Kỳ thứ khiến để ý phải là bề ngoài, phải là thân thế, mà chính là cái tên của ta… Lăng Hàm Đồng thời trong thâm tâm cũng nghĩ tới cái tên khác – Lâm Hàm. Lâm Hàm, người bạn thời thơ ấu của rốt cuộc ở đâu? Lăng Hàm và Lâm Hàm tuy rằng chỉ kém chữ, cũng hoàn toàn là hai người khác nhau. người cao quý, người bình thường; người thần bí, người lại như ánh mặt trời; người nổi tiếng với các vụ lùm xùm với các diễn viên, người mẫu, còn người kia trong đáy mắt lại trong sáng như mặt nước phẳng lặng. Diệp Vi kéo cánh tay bắt đầu cằn nhằn về tin đồn gần đây của công ty. Mấy người ở bên bộ phận kỹ thuật cùng với Quách Húc ta hối lộ cho giám đốc mới vào, có nghe thế nào cũng thấy lọt tai… “Hàm” hề quan tâm tới việc đó. Nếu như gặp lại được Lâm Hàm, nhất định phải đứng trước : “ xin lỗi” và “Cảm ơn .” Tám giờ sáng, hai người tới tầng bảy của bộ phận tiếp thị rất đúng giờ. Tịch Tiệp ngồi vào bàn làm việc được phút chuông điện thoại reo. đặt tờ hoá đơn trong tay xuống, mỉm cười nghe điện thoại: “Xin chào, tôi là Du Tịch Tiệp ở bộ phận tiếp thị.” “Xin chào, tôi là nhân viên ở tầng , phiền Du tiểu thư xuống dưới, có vị tiên sinh chờ .” “Được.” Tịch Tiệp gác điện thoại, khỏi tự hỏi xem người đó là ai. Nhưng có như thế nào cũng thể nghĩ đến, người mà nhìn thấy ở dưới đại sảnh chính là Quách Húc, hơn nữa lại là Quách Húc rất chán nản. Tịch Tiệp cùng Quách Húc ngồi trong phòng tiếp khách, trước mặt hai người là hai tách cà phê. Làn khói trắng theo hình xoắn ốc bốc lên nghi ngút, ngọn đèn sáng ngời chiếu xuống chiếc bàn trà trong suốt, ánh sáng và làn khói của cà phê như phản xạ vào nhau, khói nhưng lại thấy người ngồi trước mặt mơ hồ, ra sau thời gian dài, trái tim có chút khoảng cách, nhưng điều này cũng gây trở lại cho tình bạn trước giờ của bọn họ. “Tìm tôi có chuyện gì ?” nheo mắt mỉm cười. Quách Húc nhìn người mặc đồng phục công sở trước mặt, ngực trái còn có huy hiệu màu hoa hướng dương, mỉm cười hoà nhã với Du Tịch Tiệp : “Tôi tới đây là muốn hỏi vay tiền.” ra là như thế. “Tịch Tiệp, cũng biết tôi phải người Thượng Hải, tiền lương của tôi phần lớn đều dành để mua quần áo cho bạn , sau cùng lại bị công ty phát chuyện tiếp tay ở bên ngoài. tại chút để dành cũng có,bạn lại lời chia tay. tiền mướn phòng ở thượng hải quá đắt, tối với chủ thuê nhà là 2 tiền phòng tôi giao vào ngày hay. . . tại . . . t. . tôi muốn về với tổ tiên , ông bà mình như vậy!". thanh của run rẩy,vẻ mặt co quắp.


      tịch tiệp có mấy phần đồng cảm khi nhìn người đàn ông này, thản nhiên :

      " muốn bao nhiêu?"


      Quách Húc ngây ngẩn cả người, run rẩy nhìn :

      "5000 thôi"

      " viết mã số thẻ cho tôi, tôi chuyển tiền cho " . đưa giấy và bút cho . Quách Húc viết giấy liên tiếp mấy con số, vừa viết vừa :" cảm ơn rất nhiều"

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2


      Ở bộ phận kỹ thuật, Quách Húc thực ra rất có tiếng. tin lại từ bò dễ dàng như vậy. Nếu vì tài chính gặp chút khó khăn, vẫn có thể giúp đỡ cho được.





      Sau khi Quách Húc rời , trở lại thang máy, trước mắt là bốn cái thang máy dành cho nhân viên, cái là thang máy chuyên dụng. “Ding” tiếng, thang máy nhân viên mở ra, bước vào và chờ cho cửa thang máy tự động khép lại.



      Nhưng cũng vào lúc đó, cửa thang máy Tử Đằng Hoa cũng từ tử mở, Lăng Hàm bước ra. dõi mắt nhìn theo bươc chân .



      Hình dáng cao lớn gần trong gang tấc, khiến người ta như cảm thấy có áp lực đè nén hô hấp. Mái tóc màu đen và bộ âu phục cùng màu hài hoà sâu sắc, ánh mắt thản nhiên, mờ ảo như tràn ngập sương khói, khoé miệng dường như tồn tại ý cười.



      Cửa thang máy bằng thuỷ tinh chậm rãi đóng lại, Tịch Tiệp nhìn bóng người dần khuất xa. Trong khoảnh khắc, hiểu tại sao lại cảm thấy vị tổng giám đốc này rất gần mà cũng rất xa.







      Lần thứ ba gặp là ở hành lang tầng 53.



      Du Tịch Tiệp ôm chồng tài liệu rất dày, cúi đầu cẩn thận nhìn đường. đột nhiên hắt xì cái, tay trái theo bản năng đưa lên che miệng, chồng giấy tay lập tức rớt xuống.



      Lăng Hàm từ bên kia tới, hai tay đút trong túi quần, vẫn mang theo chút gì đó giống như là ý cười, cuối cùng dừng lại khi nhìn thấy vội vàng nhặt tài liệu.



      ngồi quỳ chân xuống, đầu gối chạm đất nhìn người con dần dần ngẩng đầu. Khuôn mặt rất thanh tú, ánh mắt rất dịu dàng, tinh tế quan sát, sau đó mỉm cười : “ là chị của Tịch Duệ?” câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại mang vẻ khẳng định. “Hình như gặp qua.” xong liền đứng dậy, liếc mắt nhìn xuống: “Lần sau gặp lại.” Sau đó lại mang theo ý cười rời .



      Tịch Tiệp nhìn theo bóng dáng màu đen đó, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, từ từ bao phủ lên người quầng sáng vàng rực. Đúng là lưu manh khoác áo thanh cao! Đột nhiên ý nghĩ này xuất trong đầu . bật cười, vừa rồi nghi hoặc cái gì chứ? Lâm Hàm, đời này chỉ có Lâm Hàm mà thôi.







      Sau khi về nhà, bàn ăn bày thức ăn nóng hổi. Hai vị bô lão ngồi bên, và em Du Tịch Duệ ngồi phía đối diện. Mùi thơm của thức ăn ngừng toả ra, cả nhà vui vẻ cùng ăn.



      “Lão bà, canh Giải Nhục Đậu Hủ này là bà làm sao?” Ông Du hoài nghi nhìn về phía bà vợ.



      “Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, ông còn tin tài nấu nướng của tôi sao?” Bà Du nhướn mày hỏi lại.



      “Chính là bởi vì chúng ta kết hôn nhiều năm, tôi mới hiểu biết tài nghệ nấu ăn của bà đó…”





      “Phì!” Nghe đến đó, Tịch Tiệp khỏi bật cười.



      Còn Tịch Duệ hôm nay lại thấy cười , cứ trầm mặc mà ăn. Hình như có tâm gì đó. Tịch Duệ ăn xong miếng cơm cuối cùng, : “Con ăn no rồi.” Sau đó lấy khăn lau miệng rồi trở về phòng ngủ, để lại ba con người chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa phòng khép lại



      Tịch Tiệp, có phải nó gặp phiền toái gì trong công việc hay ?” Bà Du có chút lo lắng hỏi.



      Tịch Tiệp suy nghĩ chút rồi đáp: “Để con xem thế nào.”



      Khi bước vào phòng thấy Tịch Duệ đứng cạnh cửa số, ánh trăng như dòng nước mềm mại chảy xuống, phủ ánh sáng bạc lên người Tịch Duệ, bóng tối ngưng tụ xung quanh, khiến cho càng trở lên thâm trầm, đơn.



      Tịch Tiệp cười : “Hôm nay vẫn chưa ngồi máy tính à?” Tịch Duệ nhìn rồi khẽ cười, ánh trăng rơi gương mặt nhợt nhạt của .



      Tịch Duệ cũng là người lãnh đạo trong tập đoàn, là bạn của Lăng Hàm khi còn học đại học New York. Sau khi trở về Thượng Hải lại tiếp tục cùng Lăng Hàm công tác, dường như mỗi ngày đều ngồi làm việc máy tính đến quên cả nghỉ ngơi, Tịch Tiệp thấy vậy khỏi xót thương.



      “Tịch Duệ, em phải chú ý đến sức khỏe của mình, cứ như vậy cơ thể chịu được đâu!” Tịch Tiệp bước tới trước mặt, khuôn mặt đoan trang dần trở lên nghiêm nghị, tiếp tục : “Công việc tuy là quan trọng, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn, đúng ? Tại sao em thử kiếm người để ?”



      “Chị!” Tịch Duệ giận dữ đẩy ra, “Chị hạnh phúc rồi tới đây để cười em phải ?”



      bậy, ta là lo lắng cho nhà ngươi gả cho cái máy tính đó. Ai, chị nhớ vài năm trước hình như có chàng người Pháp theo đuổi em mà, bây giờ thế nào rồi?” Tịch Tiệp nghiêm túc , dù sao cũng phải là người thích đùa lâu.



      ấy…” Tịch Duệ ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm phía xa xa, ánh sao bị bóng tối che phủ, thấp giọng đáp: “ sống ở nơi nào đó thế giới này.”



      Tịch Duệ gượng cười rồi sau đó nhanh chóng hướng câu chuyện sang vấn đề khác: “Chị, công ty chúng ta chuẩn bị mua hòn đảo san hô Maldives để làm khu nghỉ dưỡng. Cho nên cuối tuần này tổng giám đốc Lăng muốn đưa mấy giám đốc và giám đốc hạng mục tới đó khảo sát.”



      Tịch Tiệp chăm chú lắng nghe, sau đó đáp: “Ừ, đây là việc quan trọng, tương lai của công ty dựa cả vào em!”



      “Đó là điều đương nhiên.” Tịch Duệ chút do dự, “Em nhất định làm tất cả để công ty chúng ta trở nên vững mạnh! Tuy nhiên…” Đôi mắt của nhìn sang Tịch Tiệp, trong đôi mắt như ánh lên ngàn tia sáng, rồi quấn lấy lọn tóc quăn màu nâu của Tịch Tiệp, : “Chị cũng phải . Chị đại điện cho bộ phận giao tiếp tham gia.”



      Tại sao lại thế? chỉ là nhân viên bình thường, tại sao lại có thể thay giám đốc được?”



      “Đơn giản vì chúng tà là chị em, bất kỳ việc gì cũng phải làm cùng nhau.”



      “Chị thích à?” Tịch Duệ ghé sát lại, hai khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng khác chỗ là người luôn mang nụ cười dịu dàng, trang nhã, còn người mãi mãi mang vẻ lạnh lùng, ưu tư.



      “Chị…” cảm thấy Tịch Duệ hôm nay hình như hơi khác, “Chị đương nhiên là thích rồi! Được du lịch ở Maldives cơ mà.”



      Tịch Duệ nhìn đầy ý, cuối cùng nhắc nhở : “Đừng quên với Triển Mạch tiếng nhé.” xong lại tới trước bàn máy tính.



      “Ừm, đó là điều đương nhiên mà…” lấy di động ra, nhắn tin cho Triển Mạch. Sau đó lấy quần áo vào phòng tắm.









      Nửa tiếng sau, bước ra từ phòng tắm, tới cạnh bàn nhìn di động nhưng lại thấy có tin nhắn. thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ cách vô thức. dáng người quen thuộc đứng dựa người vào chiếc Lamborghini, người đàn ông đó mặc chiếc áo sơ mi sáng màu hiệu gucci đầy tao nhã đứng độc cạnh cửa xe, ngẩng đầu nhìn trời đêm. Rồi dường như cảm nhận được có người nhìn mình, nhìn về phía tầng hai. Triển Mạch mỉm cười khi nhìn thấy , ánh sao trời vì nụ cười ấy mà trở nên nhạt nhòa.



      Tịch Tiệp chạy nhanh xuống dưới, ngay cả dép lê cũng chưa kịp thay, mái tóc ướt thả trước ngực, làm ướt mảng áo của .



      “Hello kitty sao?” Triển Mạch nhìn bộ quần áo ngủ màu hồng của .



      Khuôn mặt Tịch Tiệp đỏ lên. Tuy bình thường ở ngoài đều ăn mặc rất có thẩm mỹ, nhưng ở nhà lại luốn ăn mặc tùy ý. Vì vậy nên đành quanh: “Em mua bừa….” Hình như càng lại càng lộ.



      “Ừ, con mèo này đẹp mà, cũng mua bộ Snoopy để chúng ta thành đôi.”



      “Hello kitty và Snoopy phải là đôi!” như đứa trẻ, quay sang lý với .



      Nhưng lại để ý, chỉ cười đáp: “ chúng là đôi chúng chính là đôi!”



      …” thở dài, quyết định tranh luận chuyện này nữa, vội đổi sang chủ đề khác: “ đến lúc nào thế?”



      Triển Mạch thôi cợt nhả, nhìn nghiêm túc đáp: “Nhận được tin nhắn của vợ là liền tới đây ngay.”



      cười cười, nét thẹn thùng lên khuôn mặt, “ chẳng lúc nào nghiêm túc cả. Thứ bảy này em Maldives, bảy ngày sau về.”



      vẫn như trước, nhìn : “Bảy ngày, là em đấy, được về muộn.”



      “Được rồi.” chu môi lên .



      “Vậy Tich Tiệp nghỉ sớm . cũng phải về đây.”



      “Vâng, chào .” Khi định xoay người, đằng sau chợt vang lên tiếng gọi lớn, gió đêm lạnh lẽo thổi qua lưng, khiến cho phải rùng mình.



      “Tịch Tiệp, hình như em quên cái gì đó phải!”



      Tịch Tiệp quay lại nhìn Triển Mạch, ánh mắt của như làn nước trong veo, khiến cho chỉ muốn chìm đắm vào đó.



      nhìn bằng ánh mắt hết sức ngây thơ, đôi mắt liền chớp chớp.



      bước đến trước mặt , khuôn mặt tuấn tú cúi đến gần gương mặt của . chớp mắt vội : “Nhất định phải hôn sao?”



      Triển Mạch ai oán nhìn , ánh mắt ấy khiến cho phải buông khí giới mà đầu hàng!



      Ánh trăng bạc phủ lên bóng của hai người, Tịch Tiệp hơi kiễng chân lên, sau đó nhắm mắt lại, áp đôi môi của mình lên môi . Đột nhiên, đặt tay lên lưng , tay còn lại đặt lên gáy, khiến cho nụ hôn thêm nồng nàn, sâu sắc và triền miêng.



      Cuối cùng, Du Tịch Tiệp vội đẩy ra rồi giận dỗi nhìn . Còn lại dùng nụ cười phóng túng để đáp lại .



      “Đáng ghét, lại bắt nạt em!” Tuy ngoài miệng mắng nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào. Khi xoay người bước vào trong nhà, thấy mình cười đầy thẹn thùng. Ai bảo có cách nào thoát khỏi Triển Mạch chứ!



      Triển Mạch nhìn theo dáng người mặc bộ đồ ngủ hello kitty khuất xa dần,trong lòng chợt nghĩ, Tịch Tiệp mỗi lần thương đều thẹn thùng như vậy, từ khi biết đến bây giờ, đó là loại cảm xúc đầy ngọt ngào. cũng gặp qua Tịch Duệ, đó lại là con người điềm tĩnh và lý trí, hào phóng và rộng rãi. Hai chị em nhà họ thực là đôi thú vị.



      Đêm hôm đó, trời có rất nhiều ánh sao lấp lánh, khí vương vất mùi thơm ngào ngạt.



      Tuy là yên bình như thế, nhưng ai biết, tất cả mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.3

      Nghe mùi vị ẩm ướt, mặn mà của gió biển, Du Tịch Tiệp chậm rãi mở mắt. Những lọn tóc quăn màu nắng trải dài nền ga trải giường như tảo biển. Tịch Tiệp ngồi dậy, nhìn sơ qua các đồ vật trong phòng ngủ, rồi dụi mắt và bước chân xuống giường tới gần cửa sổ, ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu vào phòng.

      Bầu trời trong và cao vời vợi, đánh rơi chút ánh nắng vàng xuống mặt biển xanh. Sóng biển như tuyết trắng đánh xô bờ cát rồi rút xuống, màu xanh nhạt, màu xanh tinh khiết, rồi từ xa lại dần dần thay đổi thành màu lam sẫm. Dưới làn nước xanh ấy là bóng cây dừa bị đảo ngược, cây rồi lại cây nữa…cứ lan rộng ra tạo thành khung cảnh đẹp. Hải âu cúi đầu kêu lớn, rồi sau đó kiêu hãnh giương cánh bay lượn. Gió mát mang theo hơi nước phả vào da thịt. hiểu sao, khi những thứ ấy chạm vào da thịt lại cảm thấy được háo hức và hạnh phúc đan xen.

      Đây là buổi sáng đầu tiên của Tịch Tiệp tại Maldives.


      Ăn xong bữa sáng, tất cả mọi người mặc quần áo thoái mái dành cho mùa hè, rồi xuống nơi đậu của tàu Nepal, rời Mộng Ảo đảo để tới các hòn đảo san hô chưa được khai thác. Nơi đó hoang vắng, người ở. Ánh mặt trời chiếu xuống mấy mỏm đá san hô nhô lên mặt nước, đằng xa thưa thớt vài cây dừa rạp mình xuống biển.

      Lần này, tổng giám đốc Lăng mang nửa những người nòng cốt của công ty đến Maldives. Giám đốc phòng nhân – Du Tịch Duệ, ánh mắt nhìn Tịch Tiệp là giám đốc phòng tài chính – La Uý Lương, phó giám đốc phòng vật tư – Du Mạn, và giám đốc phòng tài vụ – Trầm Khải Đông. Cùng với họ, số ít người tham gia hạng mục lần này có Tịch Tiệp – công nhân viên chức bình thường, cùng với người cũng rất đặc biệt khác – Chu Thiên Nhiên!

      Tịch Tiệp từng có lần gặp qua Chu Thiên Nhiên. Lúc đó đầu tóc ấy rối bời, khuy cài ở tay áo còn chưa đóng, huy hiệu ở ngực còn cài ngược. Lúc đó Tịch Tiệp có lòng tốt nhắc nhở ấy. Chu Thiên Nhiên cảm ơn rồi cho biết tên.

      Lúc đó Tịch Tiệp nghĩ nhất định này là nhân viên mới, và càng phải là quan chức trong công ty. Ai ngờ, Chu Thiên Nhiên lại là người từng được nhận học bổng toàn phần trong 4 năm ở New York, có rất nhiều giải thưởng về quốc tế. ấy là thiên tài! Sau khi tốt nghiệp, Chu Thiên Nhiên khước từ rất nhiều hợp đồng của các công ty nổi tiếng bên ngoài, bởi vì muốn về nước và giúp ích cho nước nhà…

      Mọi người tốn ba giờ đồng hồ, lòng vòng quanh đây mấy lần, nghe người phụ trách hạng mục giới thiệu và phân tích chi tiết thành phần đá, thị trường và việc thiết kế khách sạn, khiến cho Du Tịch Tiệp cảm thấy chán ngán và vô vị.
      Nhưng điều này cũng ảnh hưởng nhiều lắm đến tâm tình của . Mặt biển Maldives rất trong và xanh, trời cao là hải âu bay lượn, gió biển mặn mà thổi nhè quanh Tịch Tiệp, khiến có thể tưởng tượng được nếu như từ cao nhìn xuống, nhìn thấy được cả mặt biển vô tận và vô hạn này, những tiểu đảo chi chít xuất mặt biển khơi tựa như sao bầu trời, mặt trời xa xa tựa như khối thúy ngọc rớt xuống.

      “Tịch Tiệp, về thôi!” Nghe tiếng gọi của Tịch Duệ, Tịch Tiệp mới phát ra tất cả mọi người bến đỗ tàu Nepal từ bao giờ. Chỉ còn lại mải suy nghĩ mà tụt lại phía sau…

      Khi mọi người trở lại Mộng Ảo đảo giờ chiều, thời điểm này là lúc mặt trời hoạt động mạnh nhất. Rất nhiều du khách tới bờ biển, các màu da vàng, da trắng, da đen khác nhau, ngay cả ngôn ngữ cũng thể phân biệt.

      Lăng Hàm nhìn bộ dạng nóng bức của mọi người liền hiểu , cười : “Mọi người cũng xuống chơi
      Thế là tất cả mọi người cùng vui mừng rồi quay về khách sạn lấy đồ. đến Maldives sao có thể tắm biển cơ chứ? Trong khi mọi người thay xong trang phục và xuống tắm, Tịch Tiệp lại ngồi mình dưới ánh nắng mặt trời.

      “Tịch Tiệp sao chuẩn bị ?” Đôi mắt của La Úy Lương ngừng nhìn về phía Tịch Tiệp và hỏi.

      được, tôi biết bơi…”

      “Chúng tôi dạy bơi” cười rạng rỡ.

      “Chị tôi mắc bệnh sợ nước. thôi” Tịch Duệ xong, mọi người cũng khuyên thêm nữa. Tất cả mọi người đều chìm vào mặt biển dịu mát, Tịch Tiệp ngưỡng mộ nhìn bọn họ, rồi ôm lấy đầu gối mình, vô tình để mình ngủ thiếp
      “Tịch Tiệp, dậy thanh ôn hòa, thanh nhã rơi xuống bên tai Tịch Tiệp, ngỡ ngàng mở mắt nhìn rặng mây đỏ của hoàng hôn lờ lững bầu trời. Bên cạnh, Lăng Hàm nhìn với nụ cười sáng rỡ, trong đôi mắt của tồn tại quyến rũ còn hơn cả ánh nắng. Tịch Tiệp để ý, Lăng Hàm chỉ mặc chiếc quần bơi, tay cầm bộ quần áo đưa cho : “Thay vào”.

      , cần…”

      “Tôi nghĩ muốn”.

      “Nhưng…”



      “Tôi dạy lặn, cần sợ hãi.” nở nụ cười đầy ý, rất phong lưu, phóng khoáng. Tịch Tiệp dường bị nụ cười này quyến rũ, nhất thời quên tình cảnh cấp cấp dưới giữa bọn họ.

      “…vậy, cám ơn tổng giám đốc Lăng!” ngượng ngùng. Maldives là mĩ lệ, hoàng hôn rất phong tình và lãng mạn. nghĩ giá như có thể nhảy vào trong làn nước kia để hóa thân thành nàng tiên cá. Vừa rồi nhiều người như vậy, quả thực cũng thể thoái mái, tự do. Lúc này, hầu hết mọi người rời . Tịch Tiệp kìm được liền chạy ngay thay quân áo rồi đến trước mặt Lăng Hàm.

      Lăng Hàm giúp đeo chì ở đằng sau lưng, mang bình dưỡng khí lên rồi chỉnh giúp . Sau đó mỉm cười giảng giải: “Khi mang bình dưỡng khí thể chuyện. Để ngón tay cái hướng về phía trước, nghĩa là chúng ta lên bờ. Nếu cảm thấy thoải mái hướng ngón tay cái xuống dưới” Tịch Tiệp gật đầu hiểu ý. Lăng Hàm tiếp “Khi lặn, áp lực của nước tác động vào hai lỗ tai, khiến cho cảm thấy đau. Lúc ấy hay nuốc nước miếng để giảm sức ép.” Lăng Hàm giảng cho chút kĩ thuật xong, cuối cùng : “Tôi luôn nắm tay , cần lo lắng.” Sau đó hai người cùng lặn xuống tầm ba mươi thước chỗ nước nông.

      Dưới nước, các loài phù du cùng các loài cá bay quanh những cây rong biển giống như hoan nghênh bọn họ đến. Tịch Tiệp cảm thấy hứng thú. Đột nhiên Lăng Hàm từ phía sau ôm lấy bả vai , Tịch Tiệp có thể cảm nhận được bờ ngực rộng lớn của . nhìn Lăng Hàm cách khó hiểu, rồi lại nhìn theo ánh mắt . ra là đoàn cá cảnh nhiệt đới bơi qua.

      Lăng Hàm vươn tay kia, làm cử chỉ đong đưa. Làn nước xanh lạnh lấp đầy mu bàn tay , ngón tay thon dài. Thấy thế Tịch Tiệp cũng vươn tay. Bàn tay bị nắm, cũng cùng nhau đong đưa. Trông giống như hai con cá nhàng, chầm chậm bơi vậy.

      Tịch Tiệp bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện. Ngày xưa, có nàng tiên cá nhìn thấy chàng trai khôi ngố, tuấn tú trong làn nước lạnh. Nàng dùng ma pháp biến mình thành để làm bạn với thiếu niên đó. Chàng thiếu niên đó là họa sĩ thất bại, cố gắng tập luyện để được giải cao trong cuộc thi. Vì thế chàng vẽ bức tranh về biển. Về sau bọn họ dần dần nhau. Nhưng nàng là tiên cá, lại lâu ngày ở cạn cho nên càng ngày cuộc sống càng khổ sở, đau đớn. Rồi đến ngày nàng tan biến, đó cũng là ngày mà chàng họa sĩ kia giật được vị trí rất cao trong cuộc thi. Khi chàng lĩnh thưởng phát bức tranh “phiến băng lam” (tạm dịch là: Băng xanh) trôi ra giữa biển. Rồi có con cá sắc đỏ nhảy lên mặt nước, mang theo những giọt lệ màu xanh lam.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.4


      Lăng Hàm nắm tay tiếp tục bơi về phía trước, nhìn thấy hai đàn cá khác màu vui mừng bơi lượn, rồi lại hòa vào nhau tựa như khiêu vũ. xoay người nhìn về phía trước, đôi mắt cười phóng đãng. đỡ thắt lưng nhảy từng bước, hai người cơ hồ đứng vuông góc, dáng người thẳng đổi chỗ cho nhau trong nước, sau đó lại hơi hơi cúi người xuống, vươn tay phải ra.

      mời khiêu vũ?! Tịch Tiệp mở to mắt nhìn Lăng Hàm, sau đó thoải mái nở nụ cười, tuy nhiên phát ra chút thanh nào. hào phóng đưa tay ra phía trước, rồi hai người cùng khiêu vũ, đó là điệu Waltz. Mỗi bước chân hướng về phía trước đều bị dòng nước đẩy lại, là thú vị. Cuối cùng Tịch Tiệp xoay vòng trong làn nước trong xanh rồi vừng vàng cùng uyển chuyển rơi xuống cánh tay của Lăng Hàm.

      Tịcch Tiệp nhìn vào đôi mắt sâu lắng và đen thăm thẳm, đôi mắtt ấy cũng nhìn về phía . Trong nháy mắt, dường như cảm nhận thấy thứ oán tình còn sâu hơn cả biển này. Điều này khiến cho mỗi hơi thở của càng trở lên áp lực. Trái tim như lệch nhịp. Trong làn nước lạnh này, tuy thể nghe được thanh, cũng chẳng thể được. Nhưng cảm giác lại rất ràng, rối bời, khó hiểu.

      Tịch Tiệp tự nâng người mình rồi bơi về phía trước, Lăng Hàm đuổi sát phía sau. Tiếp tục nắm tay phải của , có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay truyền lại. Lòng yên bình dịu xuống, hai người cùng bơi qua làn nước xanh lạnh lẽo, bơi xa hơn…Cảm xúc vừa rồi…, có lẽ là Maldives quá đẹp và diễm lệ, khiến cho Tịch Tiệp cảm thấy mê ly và cuốn hút đó thôi.

      Tịch Tiệp lại tiếp tục công việc tìm cảnh đẹp trong đại đương. Đằng xa, nếu lầm đó là tảng đá san hô màu hồng nhạt, hoặc có thể là tảng đá màu trắng tinh khôi nhu mị nhưng lại có đôi phần lạnh lẽo nở rộ. Mà hình như, màu trắng đó chính là màu trắng của tuyết, còn sắc hồng nhạt như hoa chính là của đá san hô. Trước cảnh sắc này, Tịch Tiệp có hơi rung động. cảm thấy dường như mình là người lịch , quấy nhiễu nơi đây.

      Cuối cùng ánh mắt Tịch Tiệp bị thu hút bởi màu vàng chói loà. Chỗ phát ra ánh sáng vàng lấp lánh ấy tựa như khu vườn hoa hướng dương dưới mặt biển khơi. Tịch Tiệp quay về phía Lăng Hàm rồi chỉ hướng đám san hô đó. nhìn theo hướng chỉ của rồi liền kéo tay bơi . “khóm hoa hướng dương” trong làn biển xanh. Dưới những làn nước lưu chuyển này có thể thấy các chuyển động nhè cùng màu vàng sáng chói của chúng. Đại dương xinh đẹp, mĩ lệ, mê hoặc đôi mắt và ánh nhìn của con người. Tịch Tiệp vươn đôi tay khẽ vuốt ve lá cùng nhuỵ hoa của chúng…

      “A!” Tịch Tiệp kêu lên, thân thể run rẩy ngã xuống. Lăng Hàm hướng ngón cái lên , sau đó kéo bơi lên. Sóng biển dạt hai người lên bờ, nhanh chóng tháo bình dưỡng khí cho cả hai, đặt xuống. Sau đó cầm lấy bàn tay xem xét, quả nhiên là có vết châm. Lăng Hàm dìu rời khỏi bờ biển, vừa bước vừa “San hô có thể làm tổn thương người, vừa rồi sơ suất nên theo sát ”.

      có gì, là do tôi cần thận, vết thương thôi mà…” Du Tịch Tiệp nghẹn ngào đứt quãng. Lăng Hàm hình như nghe thấy câu này của , vội vàng đặt ngón trỏ Tịch Tiệp vào trong miệng mình và dùng nước bọt để cầm máu.

      “Tôi sao!” biết có phải là do ráng chiều buông thả, mà khuôn mặt Du Tịch Tiệp bỗng dưng đỏ lựng lên. cảm thấy đầu ngón tay bị Lăng Hàm ngậm lấy như có lửa đốt, rất nóng bỏng, liền vội vàng rút ra.

      “Tịch Tiệp, nên cử động.” Lăng Hàm nhàng ngăn lại. tiếp tục khẽ liếm miệng vết thương. Đầu lưỡi lướt qua ngón tay như luồng điện xẹt qua trái tim Tịch Tiệp. Mặt trời nóng bỏng xuyên qua bức tường quá khứ thuở nào, bức tường ấy rất cao…

      Tịch Tiệp nhớ trong buổi chiều của 15 năm trước, và Lâm Hàm cùng mặc đồng phục: Áo sơ mi trắng noãn và tinh khôi. mặc váy còn mặc quần, màu xanh lam. Phù hiệu áo sáng ngời. lưng là chiếc cặp sách, vai đeo khăn quàng đỏ thắm, hai người chạy con đường về nhà. Ngày hôm đó, ánh nắng mặt trời cũng rực rỡ đến gay gắt như thế này. Trong ánh nắng chói lọi ấy hình như chỉ tồn tại nụ cười thuần khiết, sáng trong của họ. Nụ cười của họ tưởng như chiếu sáng cả tương lai sau này.

      “A!” Tịch Tiệp bị vướng chân và ngã sứt cả đầu gối. Vài giọt máu tươi trào ra ngoài. Lâm Hàm lấy khăn tay vừa lau miệng vết thương cho vừa : “Còn đoạn ngắn nữa, để cõng em về nhà!”

      cần!” Tịch Tiệp vội vàng , làn da trắng mịn như có làn gió xuân vờn qua khiến nó đỏ hồng lên.

      “Nhưng em cần phải bôi thuốc ngay”. Lâm Hàm sốt ruột còn thi lại luôn ngăn cản “ cần, em cần cõng.”

      “Vậy em ngồi đây đợi , nhất định phải chờ . quay về ngay” Lâm Hàm đứng lên, thả cặp sách xuống, nhìn Tịch Tiệp gật đầu. Sau đó rất nhanh liền chạy vụt .

      Thời gian chờ đợi, mỗi giây mỗi phút trôi qua gian nan. Miệng vết thương càng đau nhức, trong lòng Tịch Tiệp lại càng cảm thấy bất an. nhìn dòng người qua lại đường, trong nháy mắt, người kích động chạy đến…

      Hình dáng quen thuộc của ai kia trở về, há miệng thở dốc. Sau đó quỳ chân xuống, mở hộp thuốc đỏ và bông băng trong túi ra cách nhàng. Tịch Tiệp nhìn những giọt mồ hồi trán Lâm Hàm, từng giọt, từng giọt chảy xuống thấm ướt lấy nơi mà nó tiếp.

      “A!” Nước thuốc dính vào miệng vết thương khiến đầu gối run rẩy. Đau đến nỗi tưởng như da thịt bị xé rách vậy.

      “Tịch Tiệp, đừng cử động….đừng cử động…” Lâm Hàm lặp lặp lại câu . Giọt mồ hôi từ trán rơi xuống, chảy đến vòm họng. Nhưng lại để ý, cẩn thẩn từng chút bôi thuốc cho Tịch Tiệp, rồi lại nhàng thổi vào miệng vết thương. Tịch Tiệp cũng dám kêu đau nữa, chỉ cắn răng chịu đựng chờ bôi xong thuốc.

      “Tốt lắm, xong rồi”, Lâm Hàm . ngẩng đầu nhìn Tịch Tiệp mỉm cười, đôi mắt trong veo như dập dềnh sóng nước.

      Tịch Tiệp đưa tay lau những giọt mồ hôi trán , cúi đầu “Cảm ơn , Lâm Hàm!”

      Lâm Hàm lúc nào cũng vậy, dịu dàng mà chân thành.

      Lâm Hàm dìu Tịch Tiệp về nhà, ánh mắt trời rực rỡ chiếu nghiêng nghiêng xuống nhân gian, khẽ khàng buông thả những hạt bụi nắng xuống mái tóc họ. chùm ánh sáng bảy màu rực rỡ và lấp lánh nhảy múa đâu đây.

      “Lâm Hàm…” Tịch Tiệp nhìn cẩn thận và dịu dàng giúp . “Hả?” đáp bâng quơ. Nhưng Tịch Tiệp lại có cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn, nhịp thở cũng khó khăn. “Lâm, Hàm”

      Muốn nắm lấy bàn tay ai nhưng lại thể đủ sức, muốn quay về nhưng lại phát ra chính mình cũng thể nữa rồi.

      “Hả…Lăng là sau mũi, nhưng ở Thượng Hải lại phân biệt trước hay sao mũi”. Trong phút xao lòng, hình như Tịch Tiệp gọi tên Lâm Hàn khiến Lăng Hàm nhầm tưởng.

      Lăng Hàm buông ngón tay của Tịch Tiệp ra, gió biển hất túc những sợi tóc đen của . Càng làm nổi bật vẻ tuấn, quyến rũ của Lăng Hàm. khuôn mặt hoàn mĩ thể tìm ra được lỗi .

      Tịch Tiệp thu ánh mắt về, vẻ mặt chút thay đổi nhìn những con sóng dâng lên ngoài biển khơi. Ráng chiều lặng lẽ buông thả xuống dòng nước. Nhuộm đỏ cả cảnh sắc nơi đây, nước biển xanh lam, ráng chiều đọng lại. Đâu đó, chút ánh sáng vàng còn sót lại vẩy lên vùng trời xa xăm. Là ai ánh nắng mặt trời có thể giữ chân nụ cười ở lại, chiếu sáng tương lai sau này? Nếu như vậy, tại sao lại mãi mãi thể tìm thấy Lâm Hàm của ngày xưa…

      Chỉ là, rất lâu, rất lâu rồi. Lâu đến nỗi Tịch Tiệp cảm thấy nửa cuộc đời qua , lâu đến nỗi chẳng nhớ nổi mùi vị của hạnh phúc và vui vẻ…Cho đến giờ mới chợt phát , mình cũng chỉ giống như loài cá cảnh nhiệt đời dưới đại dương bao la và sâu thắm mà thôi.

      Chương 1.5


      Bãi biển vào buổi tối, các đoàn du khách hầu hết đều tổ chức ăn đồ nướng tại đây, tiếng cười hoà cùng tiếng sóng biển nối tiếp nhau. Xa xa sân khấu, vũ nữ biểu diễn những bước nhảy uyển chuyển mà đặc sắc. Dưới đài là tiếng vỗ tai, hò reo của mọi người.



      Đoàn của Du Tịch Tiệp tập trung tinh thần vào bàn rượu cách say sưa. Trong bữa tiệc, Lăng Hàm rất ít , nhưng khi những lời của rất hóm hỉnh và khiến người khác cười liên tục. Song, Du Tịch Duệ lại có chút khác thường, đột nhiên đứng dậy và về phía đoàn người ngoại quốc, nhiệt tình vui cười, phóng khoáng quên mình. Hình như rất phấn khích.


      Mọi người tuy ngạc nhiên nhưng cũng quá để ý, tiếp tục vào bữa ăn và những cuộc chuyện phiếm của mình. La Uý Lương ân cần gắp cho Tịch Tiệp miếng thịt bò nướng, vội từ chối: “ cứ để tôi tự lấy cũng được….”



      Phó giám đốc phòng vật tư Du Mạn, tinh tế : “Em Tịch Tiệp à, mau nhận . Người ta để ý em như vậy mà em cứ để mặc người ta như thế là được đâu nha. Hầy, em là dễ thương, ai nhìn cũng phải thích.”



      Nghe xong câu này, Tịch Tiệp càng dám nhận thịt bò của người kia.



      Lăng Hàm đưa mắt nhìn khuôn mặt đỏ lựng lên của Du Tịch Tiệp, môi gợi lên ý cười. Nhưng cũng gì mà chỉ đưa ly rượu Whiskey lên uống.



      “Ai da, xem như chị lỡ miệng, em đừng để ý” Du Mạn năm nay hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt hoà ai, dễ gần nhìn về phía Tịch Tiệp : “Là chị nhìn em như vậy, nhịn được nên đùa vui vẻ thế thôi”.



      Tịch Tiệp xấu hổ cúi mặt xuống cười.



      “Ha ha ha!!!” Tiếng cười của Du Tịch Duệ từ đằng kia cất lên, cốc bia lớn uống cạn, tuý luý đứng vứng bèn dựa vào lưng chàng ngoại quốc. Lăng Hàm nhíu mày, đặt ly rượu xuống. Mọi người sợ hãi nhìn Lăng Hàm tới bàn rượu kia mà kéo Tịch Duệ về.



      “Tịch Duệ, say rồi. Tôi đỡ về phòng, ngoan”. Lăng Hàm bằng chất giọng ấm áp, hơi thở theo đó mà nhàng phả vào khuôn mặt Tịch Duệ. Tịch Duệ mở mắt nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt có hơi rượu phảng phất, mê ly, say đắm. Rồi nở nụ cười tươi, si ngốc nhìn



      Lăng Hàm, có biết ? Càng những lúc đau khổ càng phải cười, cười nhiều, cười đến cuồng dại…



      bế rời khỏi bãi biển, trở về khách sạn.





      đối xử với Du Tịch Duệ rất dịu dàng! Khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc, họ nhìn dò xét, mỗi ánh mắt cơ hồ “Bọn họ quả nhiên là có tình cảm sâu đậm, ra lời đồn kia là !” Duy chỉ có ánh mắt, trước ngọn lửa màu cam, sáng tối ràng.





      Tịch Duệ gối đầu lên vai , nụ cười nhợt nhạt nở môi.





      Năm năm trước, vào học tại New York. Mỗi ngày đều phải đọc rất nhiều sách vở, có khi vừa đọc sách lại vừa phải xoa huyệt thái dương đau nhức. Lúc nào khuôn mặt cũng lạnh nhạt, nụ cười. Từ trung học cho đến đại học, tổng cộng là ba cấp. Nghiên cứu và học tập trở thành cuộc sống của . Bởi vậy mà khi nghe tin khoa Kinh tế và thương mại trong học viện có học sinh nữ được học bổng toàn phần, lại nghe đồn rất lạnh lùng, thờ ơ và vô tâm với người khác. Với những lời đồn ấy, Tịch Duệ chẳng thèm để vào tai nữa là lưu tâm.



      Vào ngày nắng đẹp của chiều thu, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cành liễu rủ xuống cạnh đó, Tịch Duệ bước nhanh đến học viện tài chính tìm vị giáo sư để cùng bàn bạc. Rồi chàng trai theo bóng liễu rủ xuống xuất , ánh nắng thu vàng rộm buông thả xuống nhuộm lấy nụ cười cùng khuôn mặt hoàn mĩ của người đó. Thực rất giống, đúng vậy, rất giống! Có chăng chỉ khác là, người này cao to, rắn chắc và nam tính, mái tóc đen như mực dưới ánh nắng dường như sáng chói lên…Ngay lúc đó, nước mắt Tịch Duệ bỗng dưng chen chúc nhau mà rơi xuống, cứ khóc cách tự nhiên như vậy. Và đây là lần thứ hai mà khóc. Vì ư? buông sách vở xuống rồi chạy đến trước mặt .





      “Hàm…Hàm…” run rẩy .



      “Hả?” Thiếu niên đó vui cười hỏi, “ vừa gọi tôi phải ?”



      “Em…Em là Du tịch Duệ đây! là Lâm Hàm đúng ?” Trả lời ! Trả lời ! Nhất định là rồi! bao giờ nhận lầm . Nhưng ánh mắt người con trai trước mặt lại nhìn khó hiểu, khiến cho Tịch Duệ trong lòng càng như có lửa đốt. sốt ruột : “Lầm Hàm, em là Tịch Duệ em của Tịch Tiệp đây mà! Em chính là người mà hồi lúc nào cũng thích bắt nạt , còn …tóm lại là những chuyện trước kia, em thực xin lỗi !”
      Last edited: 30/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :