1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh luôn ở bên em - Cố Tây Tước ( 31 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]

      luôn ở bên em

      Tác giả: Cố Tây Tước

      Thể loại : nhàng, sủng, he

      Độ dài : 31 chương

      Nguồn : Douban

      Giới thiệu :


      "Trái tim lỗ hổng, lấy nghìn năm đợi em để lấp đầy."


      Thế giới này như hệ thống hình ảnh ngừng thay đổi, mà đứng ở bên ngoài, biết mình ở đâu, vào ngày nào tháng nào. chỉ biết, có người đời này nhất định phải gặp.


      Phó Bắc Thần trong mắt mọi người quả thực rất xứng với cái danh quân tử khiêm tốn, ấm áp như ngọc. Dù là gia thế hay con người đều có thể gọi là hoàn hảo. Chỉ có mình biết rằng, linh hồn hề hoàn chỉnh.


      Những cảnh trong mơ rời rạc mà kéo dài đó làm biết, giấc mơ là những ký ức kiếp trước của , ký ức muốn quên . Trong mơ có khắc sâu trong tâm trí, vào tận xương tủy.


      Cho tới khi Trình Viên Viên xuất , chỉ cần liếc nhìn cái, trái tim dậy sóng.


      bằng lòng, trong những năm còn sống, đánh cược tính mạng, nhận hết tai họa thay .


      lấy dịu dàng dệt nên tấm lưới vô hình, lẳng lặng phủ lấy cuộc sống của .


      " chưa từng hôn ai khác."


      "Cũng chưa từng nghĩ đến ai khác."


      "Chỉ có em, là muốn ở bên trọn đời."


      Dù là kiếp trước, hay là kiếp này, đều muốn luôn luôn ở bên em.
      Trúc Khảithư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1: Gặp nhau như quen



      Ga tàu hỏa vào dịp lễ tết khiến người ta cảm nhận được vấn đề dân số ở Trung Quốc ràng nhất. Nhất là ở thành phố du lịch nối tiếng như thành phố Thanh Hải này, dịp lễ luôn luôn có số lượng lớn người qua lại như con thoi.

      Trình Viên Viên mồ hôi nhễ nhại kéo va li, dây túi da quàng qua cổ, rẽ đường qua biển người chen chúc ở nhà ga đến mức gió cũng chẳng lọt qua được, như Moses rẽ biển đông,* trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng, lúc hít vào được khí trong lành trong chiếc túi da liền vang lên tiếng chuông điện thoại.

      Vừa thấy là Trình Thắng Hoa, Trình Viên Viên liền nhanh chóng nghe máy, khỏi to hơn giữa những tiếng ồn ã từ dòng người: "A lô? A lô? Chú à?"

      "Viên Viên, cháu tới rồi hả?"

      "Vâng, cháu vừa tới."

      "Ừ, chú đỗ xe ở cổng KFC quảng trường phía đông. Cháu ở đâu để chú qua đón?"

      " cần đâu chú ạ. Chú cần qua, chỗ cháu đông lắm, để cháu qua tìm chú ."

      Tiếp đó Trình Thắng Hoa có thêm câu gì đó, nhưng do tiếng ồn đề xi ben lớn chung quanh quá nhiều nên Trình Viên Viên nghe được. Dù gì qua con đường trước mặt chính là KFC rồi, vậy là vội vàng câu "cháu đến ngay đây" sau đó cúp máy. Cất điện thoại, Viên Viên liền hướng thẳng tới KFC.

      Lúc này, chiếc xe việt dã màu trắng chầm chậm dừng lại ngay trước bên phải do tắc đường. Trình Viên Viên vừa hay nghiêng đầu nhìn qua, thấy trong xe có đóa hoa sen bằng đá to bằng lòng bàn tay đặt cạnh kính chắn gió, mà người trong xe, chỉ nhìn thấy bên mặt:người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cầm điện thoại gọi điện, ngón tay trắng trẻo và thon dài, đẹp đẽ như ngọc. Đây quả là bàn tay đẹp nhất mà từng thấy trong đời! Ánh mắt Viên Viên dừng ở bàn tay đó rất lâu, tới tận khi chiếc xe qua tầm mắt .

      "Làn gió mát vờn cành trúc, chia ly hắt bóng trăng, hồng trần si dại, khổ tương tư..." biết là bài hát cửa hàng nào bật. Tiếng hát nhàng, khe khẽ, quả là đối lập hoàn toàn với tình cảnh nhốn nháo tai. Viên Viên nhịn được mà bật cười khúc khích, kéo va li tiếp tục .

      Mà vào khoảnh khắc đó, người đàn ông trong chiếc xe trắng cũng nhìn thấy bóng lưng qua chiếc kính chiếu hậu. hơi ngẩn ra, lông mày khẽ nhíu lại, như mây tụ đỉnh núi.

      "Bíp bíp!!" Xe đằng trước chạy xa đoạn rồi mới nhấn ga trước tiếng còi giục của xe phía sau.

      Viên Viên đứng trước giao lộ, thấy KFC ở đối diện, định sải bước chuẩn bị qua đường trong đám người đứng cạnh bỗng có cánh tay vươn sang nắm lấy cánh tay . giật mình, quay đầu sang nhìn lại càng giật mình hơn, người trước mặt chính là người muốn gặp nhất:con trai duy nhất của chú Thắng Hoa: Trình Bạch.

      Trình Bạch lớn hơn hai tuổi, ngũ quan ràng, cao ráo tuấn tú. Viên Viên vẫn nhớ lúc mình mới đến thành phố này học, ở nhờ nhà , từng miêu tả trong bài văn: Tiểu Bạch giống như bức tranh phong cảnh bằng màu nước, khi đứng trong đám người, khác gì báu vật lẫn giữa dãy hàng hóa vỉa hè.

      Chỉ có thể năm đó tuổi còn , chưa gặp nhiều chuyện nên mới có thể bị vẻ ngoài đánh lừa.

      "Học bốn năm đại học xong thèm nhìn đèn giao thông nữa hả?" Giọng Trình Bạch lớn, nhưng ngưng đọng lại, như thuật truyền của các cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, đánh thẳng vào màng nhĩ .

      Khi hết câu, cột đèn đỏ đường đối diện mới chuyển sang xanh. Lúc này, Trình Bạch buông tay, chuyển sang kéo va li cho . Khi định cầm luôn chiếc túi da đeo cổ mới hoàn hồn, lùi lại bước theo phản xạ, đồng thời buột miệng : " cần đâu." Thấy tay Trình Bạch giơ giữa trung, Viên Viên xấu hổ vội vàng cầm lấy túi da trong tay.

      Trình Bạch nhìn , năng gì, mà giây phút đó, Viên Viên lại cảm giác được rằng "sát khí" giữa đôi lông mày càng nhiều, may mà nhanh chóng qua đường. cúi đầu nhìn gót chân sau đó cũng theo, lòng ngừng lẩm nhẩm: Lần này lại phải ở nhà ta thời gian, mình chẳng muốn chút nào!! Còn nữa, ràng trước đó mẹ có trong điện thoại là ta thực tập ở bệnh viện gần đại học H rồi mà, bệnh viện đó chẳng phải ngày nào cũng kín đặc người sao? Sao còn có thời gian rảnh mà chạy qua đây đón đứa vô danh tiểu tốt như mình...

      Viên Viên nhớ lại ngày hôm qua, lễ tốt nghiệp vừa kết thúc nhận được điện thoại của mẹ, được báo là bà nội bỗng nhiên xuất huyết não, nằm viện trong thành phố. vội vội vàng vàng mua vé xe chạy đến đây. May mà phần lớn đồ đạc ở ký túc xá của được chuyền dần về nhà từ nửa năm trước.

      Hai người trước sau qua đường. Đến khi Viên Viên gặp Trình Thắng Hoa, ông vẫn ân cần hòa nhã với như lâu nay, như bọn họ là người nhà. thầm nhủ: Dù chú Thắng Hoa từng ba có ơn cứu mạng với chú khi hai người còn lính, nên chú mới coi như con ruột. Nhưng dù gì cũng phải con ruột.

      Sau khi ba người lên xe, Trình Thắng Hoa chuyện với Viên Viên, còn Trình Bạch ngồi ở ghế phụ lái, từ đầu tới cuối hề tham gia vào câu chuyện, chỉ chơi điện thoại, bày ra vẻ hề quan tâm. Viên Viên quả chẳng hiểu nổi hôm nay ta đến làm gì nữa. cố gắng nhìn , nhưng ký ức lặt vặt về những chuyện giữa mấy năm đó liền ùa về như thác nước... Người này, đúng là hề thích , lại còn suốt ngày đeo bộ mặt lạnh lùng dọa . Mà , do mẹ luôn dặn dò rằng ở nhờ nhà người ta phải ngoan, phải nghe lời, cho nên thái độ của đối với tốt đến thế nào cũng dám với người lớn, mà chỉ tự mình lẳng lặng tiêu hóa. [VD@Kites]

      Viên Viên nhớ lại những chuyện trước kia, cảm thấy cực kỳ phiền muộn, kìm được mà lẩm bẩm: "Đúng là hồi tiêu hóa nổi." Cụm "tiêu hóa nổi" bất giác được nhấn mạnh hơn.

      Trình Thắng Hoa ngồi đằng trước hỏi tiếng: "Hả? Cháu gì cơ?"

      "Dạ , ạ."

      Cuối cùng cũng tới nhà họ Trình. Trình Bạch xuống xe trước, sau đó xách hành lý ở cốp sau vào nhà. Lúc và Trình Thắng Hoa vào, liền nhìn thấy mẹ Đới Thục Phân đứng trong phòng khách. Phòng khách nhà họ rất rộng, phong cách trang trí lại giản đơn, cũng có quá nhiều màu sắc, tường màu trắng phối cùng màu nâu, đồ đạc phần lớn là bằng gỗ và bằng da.

      Đới Thục Phân ngừng cảm ơn ông: "Lại phiền rồi."

      "Em cần khách sáo với , đều là người nhà cả."

      Viên Viên tới gọi tiếng "mẹ", sau đó : "Con vào phòng xếp đồ ."

      Quen đường lên lầu, đến đứng trước căn phòng cách bốn năm gặp, va li được để cạnh cửa phòng, mà phòng bên cạnh khép hờ, qua kẽ cửa hẹp, chỉ có thể thấy phần chiếc tủ quần áo, thấy Trình Bạch, nhưng lại biết rằng ta ở bên trong... cố ý , mở cửa phòng mình ra, kéo va li vào sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

      Căn phòng khoảng 20m2, được trang trí đơn giản và ấm áp, có chiếc giường, tủ quần áo, bàn học, còn có chiếc ghế sô pha đơn, , màu kem. bệ cửa sổ có mấy chậu lục thảo trổ, có lẽ do trời quá nóng và có ai chăm nên lá cây hơi úa.

      Tất cả đều y như lúc , tuy trong bốn năm học đại học, nghỉ hè năm nào cũng theo mẹ đến nhà chào hỏi chú Thắng Hoa, nhưng căn phòng này đúng là bốn năm rồi chưa đặt chân vào.

      Viên Viên ngả mình lên giường, lẩm bẩm: "Về lại đây, chọc vào được, lại thể trốn tránh. Haizz, mình nhất định phải cố gắng làm việc kiếm tiền để giảm áp lực cho mẹ, có tiền rồi thêm phiền cho chú Thắng Hoa nữa. Còn về Trình Bạch..." Lúc này có người gõ cửa ba tiếng có nhịp điệu, lập tức xoay người hướng cửa: "Ai thế?"

      "." Giọng trẻ trung, hơi trầm, là Trình Bạch.

      Viên Viên nhất thời hoảng lên: "Có chuyện gì ạ?"

      Kết quả người ta mở luôn cửa vào, giật thót ngồi thẳng dậy: "! làm gì thế?"

      ta ném hộp thuốc trong tay lên giường, liếc nhìn: thuốc kích thích tiêu hóa XX.

      Lại nhìn tới người vừa ném, Viên Viên nghẹn họng, nếu mình với ta rằng thứ tiêu hóa nổi là ta, biết ném thứ gì cho ?

      Bữa tối sau đó, Trình Thắng Hoa bảo người làm là dì Châu nấu sáu món và món canh. bàn cơm, Trình Thắng Hoa trấn an Đới Thục Phân rất lo lắng: "Em dâu à, trong thời gian bác nằm viện em cứ yên tâm ở lại đây. Hàng ngày làm tiện đường đưa em đến bệnh viện luôn. Bên đó có y tá chăm sóc, em cũng nên lo quá."

      "Cám ơn ."

      Viên Viên liếc nhìn mẹ, cảm thấy tuy bà đến mức xấu hổ, nhưng cũng khá ngại ngùng. biết rằng mẹ mình hề muốn làm phiền tới người khác. Lần này nếu phải là bà nội thể đến nhập viện ở bệnh viện lớn trong thành phố này, cộng thêm nhà thân thích ở đây, tình hình kinh tế lại eo hẹp, bà tuyệt đối đồng ý mà ở nhà chú Thắng Hoa. Cũng như năm đó, mẹ đồng ý cho chú Thắng Hoa đón tới thành phố này học...

      Viên Viên chìm trong suy nghĩ, để ý liền hóc ngay xương cá ở cổ họng!

      "Cái đứa này! Ăn cá thể cẩn thận chút à? Mau mau ăn miếng cơm vào." Đới Thục Phân lo lắng .

      Viên Viên định cầm đũa bị Trình Bạch đứng dậy cầm lấy cổ tay: " được ăn cơm, cẩn thận lại đâm thủng thực quản!"

      Viên Viên nghe vậy mặt mày tái mét.

      Trình Thắng Hoa lo âu hỏi: "Có cần đến bệnh viện lấy ra ?"

      Dì Chu ở trong bếp dọn dẹp nghe thấy có đứa bị hóc xương bèn vội vã đổ ra bát dấm, Đới Thục Phân cầm lấy rồi đưa cho Viên Viên: "Uống bát dấm này xem sao."

      Trình Bạch định Viên Viên cầm lấy chiếc bát trong tay bà, sau đó cố gắng bịt mũi uống hết dấm. Lại sau đó, Viên Viên chỉ muốn khóc, cái xương cá vẫn ở đó.

      Trình Thắng Hoa đứng dậy: "Phải đưa nó tới viện thôi, vào gara đánh xe, em cầm thẻ bảo hiểm rồi dẫn cháu ra."

      Viên Viên lắc đầu theo phản xạ nhưng Trình Thắng Hoa mất rồi. Khi thấy mẹ cũng quay người cũng đành bất lực, ngọn nguồn khiến bất lực chính là cái xương cá và Trình Bạch, mỗi thứ nửa.

      Trình Bạch đến bên , Viên Viên ngồi nên ngẩng đầu lên, nhìn đề phòng. Khi ngón tay nhè đặt ở cằm , co rúm lại, định ngoảnh đầu .

      "Nếu thích đến bệnh viện để xem."

      Viên Viên quả là muốn phiền mọi người tới bệnh viện, nhưng mà...

      Trình Bạch nâng cằm lên: "Há miệng."

      Viên Viên há to miệng.

      Trình Bạch nheo mắt: "Có thể nhìn thấy cái xương, em chịu đựng chút." vừa vừa cầm đôi đũa rồi đưa vào miệng . Viên Viên lập tức nhắm mắt lại. Lúc này Trình Bạch ở gần ngay cạnh, mùi hương người vừa thanh khiết lại ngòn ngọt, như hương hoa dành dành sau mưa. nhớ đến căn phòng cũ ở thị trấn quê . Năm đó ba trồng đám dành dành lá . Mỗi khi đầu hạ cuối xuân, những đóa hoa trăng trắng nở ra, hương hoa tỏa khắp nơi, khi mưa rơi xuống, hương liền thấm vào lòng người.

      Bỗng nhiên cái đau làm nhăn hết mặt mày, sau đó liên cảm giác được Trình Bạch bỏ tay ra.

      "Được rồi."

      Viên Viên mở mắt, liền nhìn thấy ta đặt đũa cạnh bát ... Là đũa của ấy? là phí công học thạc sỹ, học cao như thế mà ta còn vấn đề vệ sinh? Viên Viên bụng khó chịu, đừng bật dậy chạy vào phòng vệ sinh.

      Trình Bạch xoay người, thấy Đới Thục Phân cầm túi đứng ngẩn người ở cầu thang. ngừng giây, sau đó bèn thản nhiên với bà: "Em ấy sao ạ. Cháu gọi ba vào."

      Đới Thục Phân nghe thế gật đầu: "Ừ."

      Tối đó, Viên Viên làm tổ chiếc sô pha nghịch điện thoại. Cửa ban công mở toang, gió đêm thổi vào mang đến mát mẻ.

      Trước đó đăng Wechat tin là mình bị xương cá tra tấn, kết quả mới chỉ mười phút ngắn ngủi nhận được đống bình luận khen "hay".

      Haizzz, thời buổi này quả thể chia sẻ với người khác nỗi khổ của mình! Như thế chỉ khiến người ta càng vui, mình càng buồn mà thôi!

      Viên Viên nhớ lại Trình Bạch lấy xương cá ra giúp , lại thêm hồi rối rắm: "Sau này ăn cá nữa!"

      Lúc này, dưới tầng có tiếng mèo kêu, nhà Trình Bạch nuôi mèo? tò mò chạy ra ban công nhìn quanh, thử gọi: "Cá, cá..."

      Kết quả, con mèo chẳng biết trốn trong bụi cỏ nào bỗng kêu "meo meo" tiếng. Viên Viên vui vẻ hẳn, lúc hớn hở định kêu thêm tiếng "cá" ánh mắt liếc thấy bình bóng quen thuộc đứng trước ban công bên cạnh. ngẩn người, quýnh lên líu cả lưỡi: ", vẫn chưa ngủ à?"

      Trình Bạch thản nhiên đáp câu: "Trăng sáng trêu người, tháng ngày yên ổn, em lại khiến người ta mất mặt, sao nỡ ngủ."

      Viên Viên thầm nhủ: thấy chưa, thấy chưa. Tôi biết ngay là những hành động "giúp đỡ" của trước đó đều là giả vờ giả vịt cả thôi. Từ "săn sóc" chẳng hợp với chút nào. Người như Trình Bạch, người ngoài trông tưởng ta lễ phép, khách sáo. Nhưng Viên Viên thấy rằng, ta 100% là máu lạnh vô tình, chuyện độc địa. Nhìn cái bóng quay người vào phòng đó, càng nghĩ ngợi phức tạp hơn: Vậy những ngày thấy tôi có phải đêm đêm ngủ chẳng ngon?
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2: Chiếc bình và giấc mơ



      Trích dẫn: Ngày hôm sau, Viên Viên dậy từ rất sớm vì buổi sáng chú Thắng Hoa đưa mẹ và bệnh viện. Lúc ra khỏi phòng, bất giác liếc sang căn phòng bên cạnh, cửa phòng Trình Bạch đóng chặt, nếu thói quen của vẫn chưa đổi chắc tập thể dục rồi.

      Ăn sáng xong, Trình Thắng Hoa đưa hai mẹ con tới viện, vì việc buôn bán dược liệu của ông bận rộn nên ông nán lại lâu.

      Lúc Trình Thắng Hoa , Đới Thục Phân liền tiễn ông.

      Trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi Viên Viên cùng bà nội. Bà nằm yên giường, còn vung tay vung chân hay mắng nhiếc gì nữa.

      Nhà Trình Viên Viên có thể là bất hạnh. Ông mất sớm, bà nội tay nuôi lớn ba , sau đó tiễn ba lính, nhìn ba cưới vợ, lại nhìn ba trở thành người cha, sau cùng nhìn ba biến thành cái xác lạnh lẽo, lẳng lặng nằm bên bờ sông. Bà luôn thích nổi mẹ , thái độ thường thấy nhất của bà với mẹ chính là trầm mặc. Sau khi ba qua đời, bà liền ngừng mắng nhiếc, thậm chí đánh đập mẹ , nhưng sau đó lại tiếp tục trầm mặc, mà có vẻ còn chẳng nhớ trước đó mình làm gì.

      Mỗi lần nhớ lại tình cảnh gia đình mình, đều cảm thấy buồn. Mẹ muốn lớn lên trong hoàn cảnh đó, cũng muốn ngăn trở tương lai của nên khi chú Thắng Hoa với mẹ rằng có thể giúp đưa đến thành phố này học, mẹ liền đồng ý, dù bà vốn dĩ muốn làm phiền người khác chút nào.

      Viên Viên biết mình có cảm xúc như thế nào về bà nội. Là người thân, nhưng lại thân. Muốn hận bà, nhưng nhìn thấy bà cụ già nua, cơ thể gầy yếu nằm giường bệnh, thể nào mà hận cho được.

      Lúc này Viên Viên bỗng nhìn thấy bà nội khẽ ngẩng đầu, miệng lẩm bà lẩm bẩm: "Chiếc bình... Tôi... xin lỗi..."

      Viên Viên nghe mà phiền lòng, bất giác tránh , đến ngồi chiếc sô pha xa giường bệnh nhất.

      lâu sau, Đới Thục Phân mở cửa vào. Thấy vẻ mặt Viên Viên tốt tưởng lo cho bà nội nên : "Sau khi bà bị trúng gió sức khỏe lúc tốt lúc xấu, bác sỹ lần này cấp cứu có thể gọi là kịp thời, mấy ngày nữa ra viện được. Hôm qua con ngồi tàu nhiều giờ mới về, nếu mệt về nghỉ ."

      Viên Viên lắc đầu, giơ tay túm tay mẹ, sau đó nhìn bà nội yên lặng trở lại, nằm im giường, : "Mẹ, con ở lại với mẹ."

      Hai mẹ con ngồi cạnh nhau.

      "Mẹ." Viên Viên đắn đo lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Mấy năm nay, bệnh đãng trí của bà càng ngày càng nặng, nhưng bà chưa từng quên rằng mình có cháu trai, thể giữ hương khói cho nhà họ Trình. Nếu như... Nếu con là con trai, bà đối xử với mẹ như vậy đúng ?" , trong lòng khỏi có chút tủi thân, "còn nữa, cái bình gia truyền gì gì kia, con còn chẳng biết trông nó như thế nào, vì sao nó mất là lại vì con?"

      Đới Thục Phân thở dài cái, giơ tay vỗ bờ vai gầy guộc của : "Trước đến giờ mẹ chưa từng cảm thấy tiếc nuối gì vì con là con . Còn cách nghĩ của bà nội con, tuy mẹ đồng ý, nhưng mẹ cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bà. đời này bà cũng khổ. Còn về cái bình gia truyền..." Đới Thục Phân ngừng lát: "Chẳng phải mẹ với con từ lâu rồi sao, chắc là bị trộm."

      "Nhưng..."

      Viên Viên còn định thêm, nhưng bị mẹ ngắt lời: "Viên Viên, bà nội ở đây cũng còn chuyện gì phải lo, có mẹ là được rồi, con cần ở lại nữa. làm chuyện của mình . Nghe lời!"

      Đới Thục Phân ngừng bảo , mà cũng biết chính mình có ở lại cũng giúp được gì, vì vậy bèn "vâng" tiếng, chào bà nội sau đó ra.

      hành lang dài của bệnh viện, lòng vẫn ngừng suy nghĩ về chiếc bình gia truyền mất kia. Bà lúc nào cũng rằng vì hương khói nhà họ Trình đến đời này chẳng còn nên tổ tông mới lấy lại chiếc bình. Đây là trừng phạt với bọn họ. Ở thời đại này, đối với những người được nhận giáo dục tiên tiến quả thực chuyện này quá vớ vẩn.

      "Chào buổi sáng tiểu Trình."

      "Chào bác sỹ Triệu." giọng truyền vào tai từ nơi xa phía sau.

      Cảm giác được người chủ của giọng đó càng ngày càng đến gần, cả người khẽ run, sau đó tức khắc sải bước dài, chạy thẳng về phía trước như bị đuổi, cho tới khi đến cổng của toà nhà mới dừng lại vì bên ngoài trời mưa.

      Viên Viên ngẩn ra, sáng nay ra cửa trời hãy còn đẹp nên mang ô, quên mất rằng thời tiết ngày hè thay đổi như chong chóng.

      "Chạy nhanh vậy để đầu thai hả?" Lúc này, giọng lạnh lùng vang lên ngay sau lưng, rụt cổ, xoay người lại nhìn Trình Bạch mặc áo bluse trắng.

      "Em còn định hỏi đây, theo em làm gì?" xong liền thấy tay Trình Bạch cầm chiếc ô màu đen, con ngươi khỏi nhìn nó thêm lúc. Mượn ô Trình Bạch? Viên Viên tức khắc thầm lắc đầu.

      Trình Bạch lại đưa thẳng nó cho , hoang mang nhận lấy, có giọt nước văng lên mặt. giơ tay chùi , mắt trừng .

      " cần à?"

      " cần cái gì chứ!" Viên Viên mở ô cầm trong tay, quay đầu vào làn mưa.

      Trình Bạch nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đó xa, tới khi tự cảm giác được cái nhìn đăm đăm của mình mới khẽ vỗ trán, bụng thầm than tiếng.

      Trước đó, vừa vào phòng thay quần áo nhìn thấy qua hành lang bên ngoài. Thấy bên ngoài trời mưa, nhớ lại rất nhiều năm về trước, cầm chiếc ô, tay còn lại cũng cầm ô đứng trong mưa đợi . Mà sau này, còn đợi như vậy nữa.

      Trình Viên Viên đến trạm xe bus đợi xe, cùng lúc đó, trong quán trà ở bên đường có nam nữ. Nam có cử chỉ lịch tao nhã, khuôn mặt tuấn tú, giơ tay cầm lấy chén trà bằng sứ men xanh đưa lên bên miệng, nhấp ngụm trà.

      Người phụ nữ ngồi đối diện là trợ lý của , đợi đặt cốc xuống rồi mới : "9 giờ rồi, chúng ta sắp sửa qua chứ?"

      Người đàn ông hề vội vàng, đáp hờ hững: " cần vội, hội nghị đó 10 giờ bắt đầu, từ đây sang 10 phút là đến hội trường. Đến sớm lại phải tiếp đống người, cứ ngồi đây uống trà cho tỉnh người còn hơn."

      Trợ lý nữ cười hỏi: "Có phải vì mới về nước, chưa kịp quen với chênh lệch múi giờ nên mới ngủ ngon?"

      "Tôi hay mơ, thường ngủ yên."

      vừa vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Trong màn mưa, cây cối lúc lúc , người qua đường bước chân vội vã, giống như cảnh ngừng biến đổi, mà ở bên ngoài, biết mình ở nơi nào, ngày nào tháng nào.

      chỉ biết rằng có người, đời này nhất định phải gặp được.

      "Phó..."

      Người đàn ông loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình, bèn quay đầu lại hỏi trợ lý: "Gì thế?"

      "Điện thoại kêu."

      ***

      Sau khi Viên Viên về đến nhà họ Trình, dì Chu liền đưa món cua rang mật mà thích ăn nhất, hai người giải quyết qua bữa trưa. Chiều đến, Viên Viên ngồi trong phòng ôm bụng hy vọng kiểm tra hộp thư điện tử, ngờ đâu hộp thư trống . Khoa tiếng Trung chẳng phải là hot lắm sao? Sao rải hồ sơ đống mà đều trở lại vậy? Bặt vô tín. Viên Viên gần như sắp khóc tới nơi.

      Lại kể đến khi Trình Viên Viên học đại học, xin giúp đỡ học phí, liều mạng giành học bổng, chạy việc cho giảng viên, làm gia sư... học phí rồi chi phí sinh hoạt gần như đều là tự kiếm, như siêu nhân nhí vô địch. Trình Thắng Hoa than bao nhiêu lần, đứa bé này đúng là hiểu chuyện, nhưng lại làm người lớn như ông phải bó tay.

      tại Trình Viên Viên tốt nghiệp, tất nhiên càng sốt ruột chuyện kiếm tiền hơn do còn phải chăm sóc mẹ và bà nội, phải đền ơn chú nữa. "Giúp người lòng yên, được người giúp nóng lòng", đây là câu ba từng , luôn nhớ trong lòng.

      "Thư ơi thư ơi, mau tới ! Công việc ơi công việc, mau đến đây! Cầu trời cầu trời, công việc ơi mau đến đây với tớ! Tốt nhất là việc biên tập ở tòa soạn, tớ nhất định thương cậu!"

      Viên Viên ngồi chiếc ghế trước bàn học, ghế có thể xoay được, vì thế vừa niệm "thần chú", vừa xoay ghế, hai tay còn giơ lên trần nhà, mặt mày nghiêm túc như sử dụng phép thuật. Sau đó, cũng chẳng biết là xoay mấy vòng, hình như cửa phòng có người đứng, chầm chậm xoay ghế đối diện với cửa. Lúc nhìn thấy Trình Bạch, suýt nữa ngã uỵch từ ghế xuống.

      Do dì Chu ra ngoài, dì bảo cần về nhà chuyến giải quyết chút việc, lúc về còn phải mua thức ăn nên Viên Viên cho rằng trước giờ cơm tối có ai trong nhà, vì vậy đóng cửa phòng. Ai dè Trình Bạch lại có thể xuất ngay đúng lúc này. Viên Viên đứng lên, khung cảnh trước mặt chợt xoay mòng mòng, đứng dậy bất ngờ nên bị hoa mắt chóng mặt, liền quỳ sụp gối lên chiếc thảm cuối giường.

      Viên Viên mặt đỏ bừng, nghe tiếng người đứng cửa hỏi: "Cầu hôn ?"

      bò dậy, trả lời. Trình Bạch có lẽ khá vội nên nhiều với , chỉ quăng lại câu " về lấy chút đồ, cơm tối về ăn đâu", sau đó liền vào phòng ta rồi lâu sau ra, xuống nhà.

      Lúc này Viên Viên mới than vãn câu: "Mình phải lên chùa dâng hương thôi!"

      Tối đó, Trình Bạch đúng về ăn cơm. bàn ăn, Trình Thắng Hoa lại đề cập tới chuyện việc làm của . vốn dĩ muốn làm phiền chú ấy nữa, nhưng hồ sơ rải đều mất hút, mà chính mình lại cần công việc.

      Sau hồi đấu tranh với bản thân, cuối cùng vẫn nhận việc qua cánh "cửa sau" mà Trình Thắng Hoa mở giúp , vì ông câu: chú chỉ giúp cháu mở cánh cửa, còn con đường phía sau cánh cửa đó, tự cháu phải bước .

      Công việc Trình Thắng Hoa giới thiệu cho chính là việc cực kỳ ăn khớp với mong muốn: biên tập viên tòa soạn.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3: phỏng vấn ở Phù Lương
      (Phù Lương là huyện thuộc trấn Cảnh Đức)


      Hai ngày sau, Viên Viên vào tòa nhà trung tâm của tòa soạn, đây là công việc chính thức đầu tiên của trong 23 năm. Tổng biên tập vốn là bạn cũ của tổng giám đốc Trình bớt chút thời gian để gặp , sau đó còn đích thân gọi điện cho phòng nhân dặn dò hồi.

      Phòng làm việc của phòng tin tức và biên tập rất rộng, bên trong toàn người là người, khác hẳn với tưởng tượng của về phòng biên tập thoáng đãng tươi mát. Mọi người qua lại bận rộn, thấy có người vào đa phần cũng có phản ứng gì lớn, họ tiếp tục làm việc của mình.

      Viên Viên được nhân viên phòng nhân dẫn tới ghế ở trong góc để ngồi xuống. Trước khi , người này còn chỉ căn phòng và với : "Chủ biên của là Trương Việt Nhân, kia là phòng làm việc của chú ấy. tại chú ở đây, lúc nào chú ấy về nhớ phải tới chào hỏi."

      Sau đó ta ngừng lát, do dự mới : "Chủ biên Trương là nhân vật cốt cán chỗ chúng ta. Tổng biên tập rất coi trọng chú. Nhưng cũng biết đấy, người có tài thường hơi khó tính."

      Viên Viên nhìn ta mà nghẹn cười trong lòng. Có lẽ do được tổng biên tập đích thân dẫn vào nên mới cố tình đối tốt với . Nhưng ta lại dám trực tiếp xấu Trương Việt Nhân mà chỉ có thể biểu đạt uyển chuyển, chỉ cho qua cách khác. Viên Viên cười , gật đầu: "Cám ơn , em cố gắng."

      Người phòng nhân vừa Trương Việt Nhân liền tới.

      Trương Việt Nhân trông khoảng 40 tuổi, rất cao, tầm hơn mét tám, thân hình khá gầy, tóc tai hơi rối, như vừa vội ra khỏi nhà mà kịp chỉnh trang đầu tóc. Lại thêm bộ quần áo vải đay kiểu Trung Quốc nên nhìn ông như nhà nghệ thuật nghèo túng.

      Viên Viên nhanh nhẹn vào phòng làm việc của ông để tự giới thiệu mình. Trương Việt Nhân nhìn lúc, tỏ vẻ gì, chỉ hỏi thẳng: "Biết làm gì?"

      Hồi đại học Viên Viên từng tham gia đoàn phóng viên, thế là đáp câu: "Biết phỏng vấn ạ."

      Tức liền hối hận ngay nhanh miệng của mình, vì Trương Việt Nhân nghe vậy nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, giao cho việc.

      ***

      "Ngọt ngào, em cười ngọt ngào, như hoa nở trong gió xuân..."

      Xe đường dài bật bài hát của Đặng Lệ Quân, ánh nắng mai hồng nhạt chiếu qua lớp kính xước cửa sổ xe, dừng ở ngón tay mảnh khảnh của Viên Viên. Xe hướng về trấn Cảnh Đức trong tiếng ca "Mật ngọt".

      Viên Viên nhìn qua cửa sổ, khỏi thở dài. Công việc đầu tiên của ... chưa kịp ngồi ấm chỗ bị phái ...

      Còn nhớ ba ngày trước, gặp Trương Việt Nhân lần đầu, ông giao việc: làm kỳ chuyên đề về đồ gốm sứ, địa điểm là trấn Cảnh Đức, thủ đô của đồ gốm sứ. Lúc đó khỏi hỏi khẽ câu: "Có đồng nghiệp nào cùng cháu ạ?"

      Chủ biên vứt lại câu: "Ở đây phải trường học, đến đây phải bắt tay vào việc ngay. Bên Cảnh Đức tôi cho 3 ngày, lúc về nộp bản thảo. cầu cụ thể tôi gửi đến hòm thư của . Thứ hai tuần sau , còn hai ngày nay đọc trước tài liệu liên quan." xong đưa cho tấm danh thiếp, bảo liên hệ Cao Linh tấm danh thiếp đó, rằng ông ta chịu trách nhiệm ở đấy, sắp xếp hành trình ở thị trấn cho .

      Vốn dĩ hề muốn làm mất mặt chú Thắng Hoa, nên liền dũng cảm nhận việc. Về người chủ biên Trương Việt Nhân này, ấn tượng đầu tiên của về ông là: Lời ít ý nhiều, hiệu suất cao.

      Hai ngày cuối tuần sau đó Viên Viên đều vùi đầu vào đọc tài liệu, cả hai ngày chú Thắng Hoa đều ra ngoài thu mua dược liệu nên có nhà, mà Trình Bạch cũng thấy tăm hơi. Sáng sớm nay, khi ra khỏi cửa mẹ : Trình Bạch về rồi, hơn bốn giờ sáng nay mới về.

      Lúc đó, nhìn vẻ mặt đầy lo âu của mẹ, thể : "Trình Bạch còn nữa, thỉnh thoảng ăn uống chơi bời tán , đêm về cũng bình thường." Sau đó bị mẹ mắng cho trận.

      Sau hơn bốn giờ xe, cuối cùng cũng tới được trấn Cảnh Đức.[VD@kites]

      Viên Viên xuống xe, tìm được tiểu Lý đến đón ở cổng ra. Tiểu Lý có khuôn mặt trẻ con, trông có vẻ xấp xỉ tuổi , kiệm lời và thà.

      Nơi bọn họ cần đến chính là cái thôn của ông chủ Cao Linh của tiểu Lý. Viên Viên nhớ lại hai ngày trước từng chuyện công việc với ông qua điện thoại, dù chỉ là vài câu trao đổi ngắn ngủi nhưng cũng khiến cảm thấy ông chủ Cao giọng Bắc Kinh này khá thoáng tính, hề ra vẻ ta đây gì cả.

      Cao Linh có thể coi là người rất nổi tiếng trong giới. Ông nổi tiếng, phải là vì ông có thôn làng ở lưng chừng núi ngoài trấn, cũng phải vì tài nghệ làm đồ sứ của ông cực giỏi, mà là ông sở hữu cái lò nung củi. Ban đầu Viên Viên cũng hiểu lò nung củi này là gì, hai ngày trước đọc tài liệu mới biết được rằng: sở hữu cái lò này là chuyện khủng khiếp cỡ nào! Đầu tiên, đốt lò lần cần 1000kg gỗ thông, nếu có khả năng tài chính tương đương chắc chắn đốt nổi. thẳng hơn đây khác gì đốt nhân dân tệ. Tiếp đó, lò nung củi này phải cứ có tiền là được, nếu có đội ngũ đầy kinh nghiệm, mà nhất là có cái vị phụ hàng quý hiếm này chỉ đạo đảm bảo số tiền nọ đốt liền mất tăm, đến tro còn chẳng thấy.

      Viên Viên ngồi trong chiếc xe con tiểu Lý lái, ra khỏi khu vực thành thị, dần dần qua đám nguời ồn ào, rồi lên núi. Sau khi khoảng nửa giờ đường núi, tòa kiến trúc theo phái An Huy ra trước mắt .

      Tiểu Lý lái xe đến bên cổng lớn, sau đó xuống xe. Tiểu Lý nhanh nhẹn lấy hành lý từ cốp ra, dẫn vào trong thôn. Thấy tiểu Lý có vẻ như sắp dẫn tới chỗ ở, Viên Viên thể hỏi: "Tiểu Lý, thầy Cao ở đâu? Tôi có thể gặp thầy trước ?" Ban đầu định gọi là ông chủ Cao, sau lại nghĩ, phú hào thời đại này đều thích giả bộ làm thành phần tri thức, vì vậy gọi là "thầy" nghe hay hơn.

      "Ông chủ hội nghị nghiên cứu thảo luận về đồ gốm sứ rồi, chiều mới về. Ông ấy bảo tôi với tiếng xin lỗi. Nếu cầu gì cứ với tôi."

      Viên Viên ngờ tới việc này, lại nghĩ dù gì cũng là ông chủ lớn, quý nhân bận nhiều việc.

      cười đáp: "Vâng, cảm ơn."

      Tiểu Lý gật đầu, thêm gì nữa mà chỉ dẫn tiếp về phía trước.

      vừa mới vào phòng khách điện thoại liền kêu, nhìn qua thấy là số của Trình Bạch, do dự hồi, sau đó vẫn nhận máy: "A lô?"

      Bên đó dừng hai giây: "Gọi nhầm." Giọng hơi khàn, đều đều, sau đó ta cúp máy luôn.

      Viên Viên chau mày, đùa đấy à?!

      Mà Trình Bạch quả gọi nhầm, xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay bận theo lãnh đạo bệnh viện ra ngoài thành phố, hôm nay về lại có ca mổ nặng, mệt tả nổi. Ban đầu định gọi điện cho bạn, ai dè ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi sang số .

      Nghe phỏng vấn ở trấn Cảnh Đức. Trình Bạch cứ nhìn điện thoại đến thần người, lúc sau, mới gọi tới người ban đầu muốn gọi.

      ***

      Khi Cao Linh về gần hoàng hôn. Hội nghị lần này là do viện nghiên cứu gốm sứ trấn Cảnh Đức và viện bảo tàng đồ gốm sứ thành phố Thanh Hải cùng nhau tổ chức. Ông vốn định , nhưng nghe thấy Phó Bắc Thần cũng tham gia, thế là ông liền thay đổi quyết định.

      Phó Bắc Thần là nhân vật trẻ hàng đầu giới gốm sứ trong nước mà ông vẫn luôn muốn làm quen, hôm nay cũng coi như được như ý muốn.

      Sau khi Cao Linh hỏi tiểu Lý xem Viên Viên ở chỗ nào ông liền nhanh chân tới căn phòng đồ gốm chưa nung. Cao Linh là người trọng nghĩa có tiếng với những người biết ông. Trước đó ông đồng ý ông bạn cũ Trương Việt Nhân là để ý " bạn " mới đến làm ở tòa soạn của mình, kết quả lại khiến người ta đợi hơn nửa ngày, vì vậy Cao Linh khá là áy náy.

      Phòng chứa đồ gốm chưa nung là căn phòng cấp bốn theo phong cách cổ xưa, xếp đầy đồ gốm, có hai cửa sổ, lại còn là song bằng gỗ.

      Lúc ông tới cửa hoàng hôn chiếu đầy khắp phòng, ở nơi cạnh cửa sổ, hình bóng mảnh khảnh, nữ tính đứng đó, tóc buộc cao đuôi ngựa, chăm chú nhìn người thợ gốm chầm chậm nặn lên cái chậu nông trong ánh chiều tà.

      Cao Linh ho tiếng bên cửa, người thợ gốm ngẩng đầu lên nhìn thấy ông lập tức chào: "Ông chủ Cao." Viên Viên nghe vậy liền nhìn sang, người đứng ở cửa cao to, mặc áo sơ mi kẻ caro ngắn tay, mặt mày sáng sủa.

      Viên Viên liền cười chào ông: "Chào thầy, thầy Cao."

      "Chào cháu, xin lỗi nhé, hôm nay đúng là tiếp đãi chu đáo." Giọng ông mang ý xin lỗi, "Nếu lão Trương mà biết tôi đón cháu thiếu sót như thế này chắc nhăn mặt mất."

      Viên Viên tự nhủ, lão Trương mà ông nhắc chắc là chủ biên Trương Việt Nhân? Thế là cũng cười cười theo.

      Sau đó, Cao Linh có vẻ như nhớ ra chuyện gì, mặt mày lại hớn hở hẳn: "Nhưng mà mai chắc tôi có thể đền bù cho cháu đấy!"

      Đền bù? Lẽ nào định tặng cho bộ đồ sứ nung bằng củi? Vậy cũng thất vọng đâu, vì nghe tuy chỉ là mấy cái chén nho nhưng có giá hàng mấy vạn (mấy chục triệu VND)! Ánh mắt hơi sáng lên, nhưng miệng vẫn đáp: " sao đâu ạ, thầy Cao là người bận rộn, hôm nay cháu đến cũng được các chú bác ở đây chỉ cho khá nhiều thứ, biết thêm nhiều kiến thức."

      Cao Linh tiếp lời, chỉ cười cười rồi : "Giờ còn sớm nữa, tôi đưa cháu ăn cơm tối?"

      Xem ra ông muốn ra, Viên Viên thấy ông khá thú vị nên liền gật đầu, ý là nghe theo ý ông.

      Ngày hôm sau, sau khi biết ông chủ Cao bồi thường cho thứ gì cảm giác sâu sắc được rằng mình quả là người dung tục. Cái mà Cao Linh gọi là bồi thường hoàn toàn phải là chén sứ nung củi mấy vạn gì cả, mà là đưa gặp vị "danh nhân" trong giới gốm sứ.

      "Kể ra , Phó tiên sinh cũng là người Thanh Hải chúng ta. Trước đây luôn du học ở châu Âu, mới về nước lâu. Cậu ta nghiên cứu tác dụng của gốm sứ, mà những người làm về lĩnh vực này trong nước nhiều, vậy nên vừa về liền được chú ý..."

      Nghe Cao Linh thao thao bất tuyệt về vị Phó tiên sinh, Viên Viên khỏi tự nhủ: Xem ra người này cũng phải người thường, vậy mới có thể làm ông chủ Cao nhiều tiền, có địa vị trong ngành công nghiệp gốm sứ sùng bái đến thế.

      Nhưng cũng cảm kích Cao Linh lòng, vốn dĩ ông ta mình hẹn với Phó tiên sinh, nay lại mang theo cả , là muốn để giao lưu với người ấy, nhất định thu hoạch được nhiều.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4: Gặp lại mà như lần gặp đầu tiên



      Cao Linh và vị Phó tiên sinh kia hẹn gặp vào buổi sáng ở làng Cao Lãnh, nhưng do ông chủ Cao còn phải gặp hộ đốt củi ở địa phương, vì vậy sau khi trưng cầu ý kiến của Viên Viên, hai người liền xe đến đó sớm hơn dự kiến. Viên Viên nghĩ, người ta bàn chuyện làm ăn mà ở bên cũng vướng, bèn mình loanh quanh ở gần.

      Sau khi tách khỏi Cao Linh, Viên Viên thẳng lên theo con đường cổ từ bến thuyền cạnh sông. Hai bên đường có cây cổ thụ che cả bầu trời, cành lá sum suê cản phần lớn ánh sáng. Dù trong thời tiết nóng bức thế này, con đường vẫn mang đến cảm giác mát mẻ.

      Mới bao lâu, Viên Viên liền thấy cái đình trông có vẻ cổ kính ở trước mặt, trong đình nghỉ chân đó còn dựng cái bia đá lớn.

      sải bước nhanh đến, ngẩng đầu lên nhìn tên đình: Đình Tiếp Phu (đón chồng). Hóa ra nơi đây là chỗ mà vợ của những người công nhân làm gốm thời xưa đợi chồng mình đào đất sét trắng về.

      chìm trong suy nghĩ người bất thình lình ra từ sau tấm bia đá, làm giật nảy. ra người bất ngờ xuất nọ mặt mũi hề xấu chút nào, mà ngược lại, ta rất tuấn tú=Dáng người cao lớn, mặc quần áo casual mùa hè màu xám nhạt, đeo phụ kiện gì thêm. Chỉ cần đứng thôi cũng khiến người ta nghĩ tới tám chữ: khoan thai, điềm tĩnh, phóng khoáng lại thanh nhàn. Thay vào đó, tuổi tác của ảnh khá khó đoán, trông lớn tuổi hơn là bao, nhưng chín chắn và điềm tĩnh này lại cần thời gian mới có được, đúng là làm người khác đoán được tuổi.

      Viên Viên bất giác ngẩn người nhìn hồi, hiểu sao lại có cảm giác từng biết . Suýt nữa buột miệng hỏi: "Trước đây tôi từng gặp rồi à?" May mà kiềm chế được. Câu này nghe thế nào cũng giống câu bắt chuyện vụng về.

      "Xin lỗi bé, làm em giật mình hả?" Người đó mở miệng, giọng ấm áp, nếu lắng nghe kỹ còn nghe ra chút khàn. Mà lúc , nhìn , khóe miệng như còn có ý cười nhàng. Kiểu nhìn đó khiến người ta có cảm giác kỳ diệu, nhưng hề thấy bị mạo phạm.

      Nhưng mà... ' bé'? Trình Viên Viên cúi đầu nhìn chính mình, áo phông trắng, quần yếm bò lửng, vì đội mũ chống nắng nên tết tóc hai bên, vai đeo ba lô... Hức, quả thực trông khá trẻ con.

      Lúc này Cao Linh gọi điện thoại đến, Viên Viên vội vàng nghe máy. Ông chủ Cao làm xong việc, bây giờ qua chỗ . Sau khi chuyện với ông, Viên Viên phát người đàn ông trước mặt vẫn luôn nhìn , mà sau đó, gọi tên tiếng: "Trình Viên Viên?"

      "Vâng?" Viên Viên ngơ ngẩn đáp.

      ta liền cười , chào hỏi: "Chào em, là Phó Bắc Thần. Cao Linh kể với về em."

      Phó Bắc Thần?

      Viên Viên nhìn người trước mặt, cảm thán: quả nhiên là từng gặp . Nếu nhớ nhầm là cháu trai của của ông nội Trình Bạch. So về vai vế bằng vai với Trình Thắng Hoa, mà tuổi lại chỉ hơn Trình Bạch có 5 tuổi. Nhưng vì quan hệ hai nhà Trình, Phó khá xa nên đôi bên hay qua lại. Chỉ là hồi đầu cấp ba, vừa đến thành phố này, ở trong nhà chú Thắng Hoa chưa được bao lâu Phó Bắc Thần tới nhà họ Trình lần để trả lại cuốn sách y của cụ ông nhà họ năm đó. Khi ấy dám làm phiền, chỉ đứng lầu lẳng lặng nhìn, nhìn đến tận lúc rời . Do làm có cảm giác gần gũi, cộng thêm khả năng nhớ mặt hơn người chút của mình, Viên Viên vẫn nhớ đến tận giờ dù chỉ nhìn từ xa xa lần từ ngày còn niên thiếu.

      Lòng vòng mãi, hóa ra "Phó tiên sinh" mà ông chủ Cao nhắc tới lại là "chú Phó", quả đúng như câu "cuộc đời nhiều chuyện trùng hợp".

      Viên Viên nghĩ, biết có nên nhận người quen ? Nhưng sau đó nhanh chóng lắc đầu. quen , hơn nữa, mối liên hệ giữa phải gọi là xa thể xa hơn.

      Viên Viên vội vàng cười cười, lịch giơ tay ra, trả lời theo trình tự: "Thầy Phó, nghe tiếng từ lâu, em là biên tập viên của tạp chí "Truyền Thừa", tên Trình Viên Viên ạ. giờ em làm chuyên mục kỳ về đồ gốm, hy vọng thầy Phó có thể chỉ bảo nhiều."

      Phó Bắc Thần cũng lịch giơ tay ra nắm lấy tay .

      Tay khô ráo và ấm áp, lúc này Viên Viên mới để ý thấy tay đẹp vô cùng.. Phó Bắc Thần thấy đối phương cứ nắm tay mình mà có vẻ có ý định buông tay, thấy lạ nhưng cũng thể ra, liếc nhìn cái. Viên Viên giờ mới hoàn hồn, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nhanh chóng rụt tay về, lí nhí tiếng "xin lỗi". Phó Bắc Thần để bụng, tiếp lời vừa nãy: " dám, chúng ta chuyện nhé. Tôi đọc qua tạp chí của các em, khá là hay."

      Phó Bắc Thần có thành tích học tập nghiên cứu cao, lại được nhiều người tâng bốc như vậy mà vẫn khiêm tốn, quả là hiếm thấy.

      Mà đối với phân tâm giây trước của bản thân, Viên Viên chỉ có thể tổng kết: ai đó quá đẹp...

      Sau đó, nghiêm túc : "Thầy Phó, tên thầy 'Bắc Thần' (sao Bắc đẩu) có phải được lấy từ câu 'Cầm quyền phải có đức, giống như sao Bắc đẩu ở nơi cố định cho các ngôi sao vây quanh' ?" xong lại phát ra mình tiếp tục mắc lỗi: vừa mới vứt luôn cái họ mà gọi trực tiếp là Bắc Thần.

      Khi Phó Bắc Thần nhìn trước mặt, khuôn mặt luôn hữu nụ cười : "Ừ."

      Thấy đối phương có vẻ phát ra, Viên Viên thầm thở phào hơi: "Thầy Phó —"

      ngắt lời : "Em gọi tôi Phó Bắc Thần là được."

      Viên Viên khó xử, gọi thẳng tên nghe thế nào cũng có cảm giác trèo cao, muốn làm thân với người nổi tiếng, nhưng lại nghĩ trước đây từng gặp , loại cảm giác "thân thiết" vẫn còn đó, cuối cùng Viên Viên bèn nghe lời: "Vậy được, em gọi ... gọi Phó Bắc Thần!"

      "Ừ."

      Hai người chuyện lại có người vào đình. Người đến quá năm mươi, mặt mũi khá đặc biệt, lông mày cong hẳn xuống, mắt ba góc*, mũi hếch, lại thêm chòm râu dê, còn mặc người bộ quần áo được gọi là kiểu Trung Quốc**. Vừa vào trong đình, ánh mắt ông ta liền đảo qua đảo lại giữa Phó Bắc Thần và Trình Viên Viên, lông mày hơi nhướn lên, ông ta cười : "Hai vị đều chưa kết hôn?"

      Viên Viên giật mình, nhích người về phía Phó Bắc Thần theo bản năng.

      ngờ Phó Bắc Thần nhìn sang , sau đó trả lời người nọ: "Đúng là chưa kết hôn."

      Viên Viên khỏi thầm nhủ, sao biết chắc là chưa kết hôn chứ?

      Người đàn ông kia cười khà khà, chòm râu dê rung rung: "Đường tình của hai vị gập ghềnh. Vốn là trong vòng ba năm tốt nhất kết hôn, nhưng mọi chuyện đều có cách hóa giải, chỉ cần tốn chút tiền..." Câu này khá là nghệ thuật, ông ta rằng hai người là đôi. Nếu đôi ông cũng gì sai cả, mà nếu là đôi, hai người tất nhiên tự nghĩ về phía sau.

      Viên Viên nhìn sang Phó Bắc Thần, đợi phản ứng của . Bản thân biết nên đối phó với những "thầy bói" như thế này kiểu gì. Nếu chỉ có mình để ý đến ông ta. Phó Bắc Thần lại thể suy nghĩ của .

      "Ồ?" nhướn mày.

      Người nọ thấy có hy vọng bèn tiếp tục : "Tôi có mấy tấm bùa may mắn đây, các bạn có thể mua hai cái, mang theo bên người là có thể mau chóng được 'người có tình cuối cùng cũng trở thành thân thuộc'."

      Viên Viên vừa nghe liền tự nhủ: Biết ngay mà, cái đuôi lừa đảo lộ ra rồi. định ra ý với Phó Bắc Thần, bảo , ngờ lại hỏi: "Bao nhiêu tiền cái?"

      "Thấy hai người cũng có duyên nên tôi lấy giá rẻ, trăm cái." Ông ta vuốt vuốt râu, trông mặt rất đau khổ.

      "Đắt thế?!" Cuối cùng Viên Viên thể nhẫn nhịn được nữa mà buột miệng cảm thán.

      Phó Bắc Thần thong dong lấy ví từ trong túi, rút ra hai tờ trăm, đưa cho ông ta: "Tôi mua đôi."

      Viên Viên nhìn kinh ngạc, mặt đầy khó hiểu.

      Người nọ vỗ đùi: "Được!" Sau đó lấy ra hai chiếc túi màu vàng từ trong cái túi, đưa sang, nhanh chóng cầm lấy hai tờ trăm.

      "Hai vị, tôi vẫn còn việc núi, có duyên lại gặp các bạn. Chúc hai vị có nhân duyên mỹ mãn như ý." Sau khi buôn bán có lời, ông ta hí hửng mất.

      Thấy ông sắp biến mất đường núi, Viên Viên quay đầu sang nhìn người bên cạnh, khó hiểu mà hỏi: "... Ông ta ràng là kẻ lừa đảo, sao còn bỏ tiền ra mua cái bùa của ổng?" tin đến còn thấy được là lừa đảo, vậy mà Phó Bắc Thần lại nhận ra.

      "Giả hay cần thiết phải quá để ý. Hơn nữa, có nhiều lúc em tình nguyện tin đó là , cũng có gì hay." Phó Bắc Thần trả lời hờ hững.

      Lãnh đạo trẻ quả nhiên là thiếu tiền, Viên Viên thở dài trong bụng.

      Phó Bắc Thần đưa chiếc túi thêu hoa sen tịnh đế (là hai bông hoa sen nở chung cuống) sang cho : "Dù sao cũng mua, tôi tặng em cái."

      "Dạ?" vội vàng xua tay, cười xấu hổ: "Cái này... em lấy đâu." Nhớ lại người vừa rồi cứ mở miệng ra là hai vị hai vị, suýt nữa thẳng họ là đôi luôn. Nếu còn nhận lấy cái túi có khác nào thành đôi ?

      Phó Bắc Thần cười, cũng ép , giữ luôn cả hai chiếc túi .

      Khi Cao Linh đến đình Tiếp Phu, Viên Viên và Phó Bắc Thần chuyện về những địa điểm cổ xưa ở thôn Cao Lãnh. Trước đó Viên Viên gửi tin nhắn tới ông báo rằng gặp 'Phó tiên sinh'.

      "Bắc Thần, ngại quá tôi để cậu phải đợi lâu! Nhưng thấy cậu cùng Trình tiểu thư đây chuyện vui vẻ như vậy, chắc tôi về muộn hơn nữa cũng sao."

      Thái độ của Phó Bắc Thần tiếp tục ấm áp như gió xuân, chỉ cười trước câu của Cao Linh.

      Còn Viên Viên vừa nhìn Cao Linh vừa nghĩ: thể tin nổi Cao Linh và Phó Bắc Thần mới quen nhau hôm qua. Tuy nhiên nhớ lại, và ông ấy cũng mới biết chiều qua, vậy mà giao lưu chẳng có trở ngại gì. thể thừa nhận ông chủ Cao có là người có khả năng mà giây trước mới quen bạn, giây sau khiến mọi người coi nhau như bạn lâu năm.

      Có lẽ đây chính là sức hút của ông chủ Cao, Viên Viên thầm nhủ nên để ý thấy rằng lúc Phó Bắc Thần chuyện cùng Cao Linh, ánh mắt thi thoảng lại nhìn về .

      Ngày hôm nay Viên Viên thu hoạch được rất nhiều. chỉ được nhìn thấy rất nhiều đồ được gọi bằng từ chuyên ngành trong tài liệu, mà còn được dẫn dắt bởi hai vị "hướng dẫn viên chuyên nghiệp" nên còn biết thêm tác dụng của chúng. So với việc chỉ đọc tài liệu có hiệu quả hơn cực nhiều. (VD: mỗi lần mở lò đốt củi đều cần 1 vị sư phụ chỉ đạo từ đầu tới cuối, tạm dịch là sư phụ chỉ đạo)

      Sau cùng, còn bị đưa gặp vị sư phụ chỉ đạo của trấn Cảnh Đức, Vương Gia Văn.

      Tất nhiên mấy ngày trước Viên Viên đọc tài liệu về "sư phụ chỉ đạo", nhưng cơ bản là hiểu. Ấn tượng duy nhất mà khắc sâu đó là cái vị sư phụ chỉ đạo Đồng Tân Vạn vào thời Minh, năm Vạn Lịch lấy thân tuẫn táng trong lò. Dù sau này được phong là "Phong hỏa tiên sư", còn được thờ cúng bởi những người thợ gốm hết đời này đến đời khác, nhưng Viên Viên vẫn thấy câu chuyện của ông quá bi thảm, thảm tới mức mỗi khi nhớ lại đều thấy sợ.

      tại trong trấn có khá nhiều lò củi được xây lại nên Vương Gia Văn bèn trở thành người bận rộn, khó mà thay thế. Gặp ông rất khó, vậy mà lúc này lại có thể gặp được, tất nhiên là nhờ mặt mũi của Phó Bắc Thần và ông chủ Cao. Vị sư phụ hơn bảy mươi này dường như quen biết từ lâu với Phó Bắc Thần, trong lời có thể nhận ra khen ngợi của ông đối với .

      Viên Viên phỏng vấn Vương Gia Văn lâu có xe đợi ông ở bên ngoài. hiểu rằng ông rất bận nên cũng dám hỏi nhiều mà chỉ vội vàng kết thúc buổi phỏng vấn. Sau khi ông , trời vẫn còn sớm nên ba người Viên Viên tìm quán ăn ở làng Cao Lãnh ăn tối.

      Lúc về lại chỗ Cao Linh, Viên Viên ngồi xe của Phó Bắc Thần. Vừa lên xe, liền ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, sau đó lại thấy bông hoa sen đá đặt cạnh kính chắn gió. Viên Viên kêu "a" tiếng, nhìn sang Phó Bắc Thần, tiếp tục "a" thêm tiếng.

      "Sao vậy?" Phó Bắc Thần quay đầu sang nhìn .

      Viên Viên lắc đầu: ", có gì." Chuyện trùng hợp bé cỏn con đó thôi khỏi phải ra.

      đường về, Viên Viên xem lại ghi chép của ngày hôm nay, khỏi cảm thán: "Quả nhiên đọc vạn cuốn sách bằng ngàn dặm đường. Đương nhiên là nếu đường có sư phụ dẫn dắt nữa chỉ như hổ thêm cánh."

      Phó Bắc Thần ngồi trong xe, nghe câu này nhịn được cười.

      Tới thôn của Cao Linh, hai người xuống xe, hỏi: "Mai em về Thanh Hải à?"

      "Vâng. Ai da, đêm nay phải nhanh chóng viết bản thảo nữa." Tối nay viết xong, mai về lại sửa cho hoàn thiện, bữa kia nộp lên chủ biên đợi phán quyết... Chắc tới mức chết thảm? Viên Viên cũng chắc lắm.

      "Tối nay tôi cũng ở đây. Ngày mai ."

      Viên Viên vui vẻ hỏi: "Vậy nếu em có vấn đề gì hiểu có thể hỏi đúng ?"

      "Tất nhiên rồi." Phó Bắc Thần cười đáp, ngừng trong giây lát rồi từ tốn : "Mai em cũng có thể ngồi xe tôi về."

      "Vậy quá tốt rồi!" Lần này đến trấn Cảnh Đức gặp được Phó Bắc Thần đúng là may mắn!

      Buổi tối, Cao Linh cho mượn bàn làm việc của ông, còn mình kéo Phó Bắc Thần ăn bữa khuya. Bàn ông cực tốt. Viên Viên mở máy tính, bỏ laptop và tài liệu sang bên cạnh để dễ dàng lấy đọc lúc cần.

      Đêm núi hơi lạnh, sau khi Viên Viên tắm xong mặc bộ váy liền màu đen tay, bây giờ cảm thấy vai hơi lạnh. bèn đứng dậy vận động cơ thể chút, ai ngờ lại làm nên trận gió khiến mấy trang tài liệu bàn rơi xuống. Viên Viên cúi người nhặt, lâu sau liền có người khom lưng nhặt lên trang cuối cùng.

      "Viết thế nào rồi?" Là Phó Bắc Thần.

      "Sắp xong ạ." Thấy Phó Bắc Thần Viên Viên vui vẻ hẳn, đứng dậy, ngờ cẩn thận lại để đầu đụng vào cạnh bàn.

      Ơ? Sao thấy đau? Viên Viên khó tin ngước nhìn lên, ra Phó Bắc Thần kịp thời giơ tay cản giữa đầu và cạnh bàn.

      "Xin lỗi, xin lỗi, sao chứ?" Viên Viên nhìn bàn tay bị va đập đến đỏ lên, biết nên làm thế nào.

      " sao." Phó Bắc Thần rút tay về, sau khi cười với hỏi: "Lúc viết có vấn đề gì ?"

      "Có, à , có." thấy phiền nên ngại muốn làm phiền thêm nữa.

      Ai dè Phó Bắc Thần nhanh nhẹn tới trước laptop , hỏi: "Tôi đọc được chứ?" Sau khi được Viên Viên gật đầu, ngồi xuống bắt đầu chăm chú đọc . Trong lúc đọc, Viên Viên nhìn sườn mặt chằm chằm, khỏi tự hỏi: Gia đình như thế nào mới có thể dạy nên nguời thế này?

      Gió ngoài cửa thổi tới, Viên Viên nhịn được mà co ro cả người.

      Phó Bắc Thần bỗng ngẩng đầu lên khỏi màn hình, hỏi : "Em lạnh à?"

      Nếu phải luôn để ý đến chắc chắn thể chú ý tới chi tiết này.

      Nhưng Viên Viên hề nghĩ nhiều, cười, mắt cong cong: " sao. À đúng rồi, ông chủ Cao đâu ạ?"

      "Chú ấy uống say, tôi để tiểu Lý lôi chú về phòng ngủ."

      Nghe vậy Viên Viên liền cười thành tiếng: " ở nhà của chú ấy mà lại đối xử với chú như vậy?"

      Phó Bắc Thần lắc lắc đầu: "Tửu lượng quá kém." Sau đó tiếp: "Đêm núi lạnh, em mặc thêm áo khoác . Tôi ở đây xem giúp em." ràng lời ta rất nhàng, nhưng hiểu sao Viên Viên thể phản bác lại, thế là bèn ngoan ngoãn lên tầng.

      Đến khi xuống Phó Bắc Thần dọn dẹp xong cả bàn.

      "Tôi thấy báo cáo em viết khá ổn, tôi sửa lại đôi chỗ, mai em xem lại nhé." xong tắt máy, gập máy lại.

      Viên Viên bật cười: " tắt máy rồi, em cũng chỉ có thể nghe theo thôi."

      ngẩng đầu lên nhìn , hỏi: " dạo ?"

      "Cũng được ạ." Viên Viên vui vẻ nhận lời.

      Trong sân bày đầy đồ gốm nung hỏng, đủ loại hình dạng, to có có. Ánh trăng mềm mại chiếu xuống, mấy tác phẩm đó đứng độc mà cao ngạo, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trông tách biệt nhưng độc lập.

      Phó Bắc Thần đứng lặng nhìn những tác phẩm nghệ thuật bị hỏng, vẻ mặt thể thấy dưới ánh sáng lờ mờ.

      "Sao ông chủ Cao lại giữ lại những đồ gốm hỏng, giá trị thấp này mà đập vỡ ?" Viên Viên hỏi .

      Phó Bắc Thần im lặng rất lâu, cho đến khi Viên Viên tưởng rằng nghe thấy mới chầm chậm trả lời câu: "Đồ gốm cũng như viên ngọc, thà làm ngọc vỡ chứ làm ngói lành. Có thể thấy Cao Linh rất coi trọng chúng, vì vậy thà để ở đây chứ nỡ đem xử lý."

      Trăng và sao sáng lấp lánh, bốn bề là tiếng côn trùng vang lên liên tục. nhìn đống đồ gốm phế phẩm đất, nén được mà lặp lại câu: "Thà làm ngọc vỡ chứ làm ngói lành..."

      Phó Bắc Thần quay đầu lại nhìn , dường như với chính mình: "Hình như tôi nhớ tôi cũng từng hỏi câu tương tự như thế, mà có người trả lời tôi như vậy."

      "Ai cơ?" Viên Viên buột miệng hỏi.

      Phó Bắc Thần chần chừ chút, sau đó cười cười lắc đầu: "Tôi quên rồi."

      Xem ra khả năng nhớ của vẫn cao hơn, Viên Viên thầm tự khen.

      ngẩng mặt lên nhìn lại thấy Phó Bắc Thần cũng nhìn mình, vẻ mặt khó đoán khiến bất giác thấy bối rối. đành giả bộ quay đầu nhìn về phía núi non xa xa. Sau đó, lại tiếp tục liếc trộm , nhìn sang đống đồ gốm.

      Viên Viên nghĩ có lẽ vẻ mặt vừa rồi của chắc nhìn lầm.

      ***

      Ngày hôm sau, dó Cao Linh say vẫn chưa tỉnh, mà Viên Viên và Phó Bắc Thần đều là người lễ nghĩa chu đáo, hai người ở đây phiền tới ông chủ Cao khá nhiều, lúc nhất định phải câu tạm biệt với ông ấy. May là ngày hôm nay vẫn thuộc "thời gian công tác" của Trình Viên Viên nên chỉ cần về đến Thanh Hải trong ngày là được, có muộn chút cũng sao. Phó Bắc Thần có vẻ cũng vội gì. Thế là, buổi sáng, cả hai liền đến căn phòng gốm chưa nung nhìn thợ gốm làm việc, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, đa phần đều là chủ đề liên quan tới gốm sứ, cứ như vậy thời gian trôi qua rất nhanh.

      Sắp tới trưa, ông chủ Cao cũng tạm xem như tỉnh rượu. Do cảm thấy mình tiếp khách thiếu chu đáo nên ông kiên quyết giữ hai người lại ăn trưa. Cuối cùng, lúc Phó Bắc Thần và Trình Viên Viên rời khỏi thôn của Cao Linh sắp 12 giờ. Ông chủ Cao tiễn họ, còn nhiệt tình mời lần sau lại tới.

      "Thầy Cao, thầy quá khách sáo rồi ạ. Cháu còn chưa nghĩ xem lúc nào quay lại đây này." Viên Viên vừa cười vừa .

      "Lúc nào cũng hoan nghênh!" Cao Linh vỗ vỗ ngực, sau đó chỉ Phó Bắc Thần và : "Nhưng lúc đến nhớ phải dẫn theo cả chuyên gia Phó nữa. Tôi cần nhất chỉ bảo của cậu ta."

      Phó Bắc Thần cười cười lên tiếng, Viên Viên giả vờ giận, thở dài tiếng: "Hóa ra thầy Cao chỉ lợi dụng cháu."

      "Đâu có!" Cao Linh kêu oan, ông chớp chớp mắt rồi : "Tối qua lúc ăn khuya Bắc Thần có , nếu cháu lại đến phỏng vấn cậu ta ngại..."

      Lúc này Phó Bắc Thần cuối cùng cũng lên tiếng: "Xem ra chú Cao uống rượu say vẫn chưa tỉnh hẳn, chúng cháu huyên thuyên cùng chú đâu." xong liền mở cửa xe, ra ý bảo lên. có phần bất đắc dĩ, ràng chỉ là mấy lời khách sáo bình thường, sao qua miệng Cao Linh lại mang thêm đôi ba phần khác biệt?

      Viên Viên nghĩ ngợi nhiều, nhanh nhẹn chào Cao Linh, sau đó lên xe. Khi xe chạy, Viên Viên quay cửa kính xe xuống, nghiêng đầu tận hưởng phỏng cảnh bên đường. nghĩ, đợi tới khi già rồi nhất định về quê dưỡng lão, nơi có sông có núi.

      Phó Bắc Thần nhìn làn tóc bị gió thổi bay loạn, cùng chiếc áo phông mỏng của , : "Hôm nay gió mạnh, cẩn thận lại bị lạnh."

      Viên Viên giơ tay vuốt vuốt tóc, cười đáp: "Em lạnh." Ngay sau đó, phát đôi lông mày nhíu lại của lại càng nhíu chặt hơn, bèn ngoan ngoãn kéo cửa sổ lên.

      Phó Bắc Thần lái xe rất nghiêm túc: "Em ở đâu? Tôi đưa em về thẳng nhà."

      muốn làm phiền nên : " cần đâu, tiện thả em xuống ở đâu thả, em tự mình bắt xe buýt về."

      "Em coi xe tôi là xe khách đường dài?" Phó Bắc Thần cười khẽ, "hay là tiện địa chỉ nhà cho tôi?"

      " phải mà..." Trong tình huống này, Trình Viên Viên thể ra chuyện từng gặp ở nhà Trình Bạch. Trước đó là sợ làm thấy gánh nặng, kể ngắn gọn quan hệ giữa và nhà Trình Bạch: Tuy hai nhà phải họ hàng nhưng vì ba và chú Thắng Hoa rất thân thiết nên chú ấy giúp nhà rất nhiều, thậm chí còn hơn cả người thân. tại cũng ở tạm nhà chú. Viên Viên kể cả chuyện từng thấy lần thời niên thiếu.

      Phó Bắc Thần nghe xong mỉm cười: "Hóa ra là thế, xem ra chúng ta đúng là có duyên ."

      "Đúng vậy!"

      Trong xe liền trở nên yên ắng.

      Phó Bắc Thần liếc nhìn người ngồi bên cạnh, thở dài cái vừa vừa buồn, mặc cho trái tim bị hàng ngàn tơ cảm xúc quấn trọn, đó là nỗi nhớ mỏng manh nhưng dường như thấm sâu vào tận xương tủy.
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :