1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quân sủng vợ

      Thể loại: Quân nhân/ sủng/ hài/ HE

      Tác giả: Mặc Tô Lê

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Puck

      Số chương: 73 chương + 3 ngoại truyện​



      Giới thiệu

      Ôn Uyển, là quân y , sắc mặt đơn giản, áp dụng chiến thuật địch lui ta tiến, địch đuổi theo ta chạy, địch tránh né ta tấn công vu hồi *, ắt gục ngã được người đàn ông này.

      * Tấn công vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.

      Giản Dung, là đàn ông trời sinh vì quân đội, là truyền kỳ từ trường học thợ săn trở về, có tất cả các điểm chung của quân nhân, cứng nhắc nghiêm túc, cố chấp, cực kỳ cố chấp, đối mặt với vợ mạnh mẽ đột kích, vị quân nhân Trung tá này, nên lựa chọn phương án nào để tác chiến?

      Đoạn ngắn :

      Từ khi kết hôn cho tới nay, đây là lần đầu tiên Giản Dung lộ ra tính khí lớn như vậy với Ôn Uyển: “Đồng chí Ôn Uyển, là quân tẩu vinh quang, sao em có thể đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng vậy? Lại còn ra tay trước, chút tư tưởng giác ngộ cũng có!”

      “Chị ấy mắng người ta trước.” Ôn Uyển đón nhận ánh mắt Giản Dung, đúng là tức giận .

      Giản Dung hơi nhíu mày, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình cái đầu: “Chị ấy mắng em như thế nào?”

      “Chị ấy , em là đóa hoa tươi, cắm ở, cắm ở…” Ôn Uyển tức giận đỏ bừng mặt.

      Giản Dung đen mặt, hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Ông đây tìm đoàn trưởng lý luận!”

      Đoạn ngắn hai:

      “Giản Dung, được vứt mấy thứ đồ của em ra ngoài.” Ôn Uyển trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

      Giản Dung ngừng động tác trong tay, giọng bình tĩnh: “Nếu em cất vào trong hòm, vứt ra ngoài.” Muốn thấy ngựa tre bỏ kia, nằm mơ .

      “Hôm nay em xác định rồi, cùng lắm , em tay trở về.” xong, Ôn Uyển thuận tay ném hòm ra.

      Mới vừa bước ra nửa bước, cả người bay lên trời, Ôn Uyển vội vàng kêu lên: “Giản Dung, định làm gì?”

      “Chính ủy , đối mặt với mâu thuẫn phải kịp thời, hữu hiệu, có thủ đoạn, vượt qua mâu thuẫn, tuyệt đối thể để cho mâu thuẫn thăng cấp.” thanh ngắn ngủi có lực, Giản Dung ôm Ôn Uyển lên vào nhà.

      Đoạn ngắn ba:

      Nước lũ rút, tai họa rời , lúc Giản Dung biết được nhóc kia cũng tiền tuyến, trong lòng lo lắng, lúc trở về nơi trú quân, đầu tiên, trong đám thiên sứ áo trắng, lập tức tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp.

      “Ôn Uyển!” Giản Dung cao giọng gọi.

      “Đây!” thanh trong trẻo, khiến khuôn mặt mỏi mệt của Giản Dung lộ ra nụ hạnh phúc.

      Các file đính kèm:


    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.

      Editor: Puck

      Giữa tháng tám, ánh mặt trời nóng rát vào buổi trưa chiếu mặt đất, buông tha bất kỳ xó xỉnh nào, ánh sáng ràng, chỉ có thể là giữa trưa.

      Trong đại viện to lớn có bất kỳ ai, chỉ có tiếng ve cây đa trong viện, kêu dứt, giống như muốn xé vỡ cổ họng.

      “Tri, tri!” Cũng biết * cái gì, dù sao cũng khiến cho người ta thêm vài phần hanh khô vô vị, đứng bên cạnh cây đa là người đàn ông mặc quân trang, đứng theo tư thế quân đội tiêu chuẩn ở đó, vẫn nhúc nhích.

      * Trong tiếng Hoa, ‘tri’ nghĩa là biết.

      Nếu đứng ở cửa, cho là nhân viên cảnh vệ thường trực đứng gác, nhưng đứng bên cạnh cây đa, liền nghĩ đến là bị phạt quân tư (tư thế quân đội).

      Vốn mặt người đàn ông dưới mũ quân đội có chút đen thui, giờ phút này bị phơi nắng mà đỏ ửng, mặc dù đen, nhưng góc cạnh khuôn mặt rất ràng, ngũ quan phối hợp, rất đẹp mắt, điểm duy nhất được hoàn mỹ chính là vết sẹo dài nửa tấc nơi khóe mắt

      Nhưng nhìn người đàn ông này, lại thêm vài phần chính trực, phối hợp cùng quân trang màu ô-liu đứng chung chỗ, cực kỳ hài hòa, mồ hôi trán rơi xuống, người đàn ông mím chặt môi, phù hiệu có hai vạch, đúng là trung tá tiêu chuẩn.

      Đột nhiên, cửa sổ phòng bên cạnh mở ra, lộ ra cái đầu, khuôn mặt dễ nhìn, vui mừng lắm, nhìn về phía người đàn ông kêu lên: “Giản Dung, còn ly hôn với em ?”

      ly hôn.” Giọng có lực của người đàn ông đáp.

      Sắc mặt lúc này mới hòa hoãn chút, giọng thêm mềm mại: “Vậy về nhà ăn cơm .”

      Giản Dung “Ừ” tiếng, chân có chút tê dại run lẩy bẩy, nghiêm bước vào trong nhà.

      màn này, nếu là người khác nhìn thấy, chỉ chép miệng tin, Giản Dung, người đàn ông từ trường thợ săn trở về, dẫn đầu đội ngũ được coi là tàn nhẫn, đường đường là phó đoàn trưởng đoàn 731, bị phạt đứng quân tư, tin, tuyệt đối tin.

      Đừng là người ngoài tin, ngay cả Giản Dung cũng tin, nhưng chính là , bị phạt quân tư, được Ôn Uyển cho phép, được về nhà.

      --- ------Puck---- -----


      Vào phòng, Giản Dung tắm, tắm nhanh chóng trong năm phút, mặc quần màu xanh lá, thân để trần, ra phòng khách, Ôn Uyển bày xong bát đũa, cũng cần nhiều lời, Giản Dung ngồi xuống, bưng chén, bắt đầu cúi xuống bới cơm.

      Ôn Uyển ngồi đối diện với Giản Dung, nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Giản Dung: “Đói bụng lắm, cũng phơi nắng đến hỏng rồi? Cho nên, phải nhớ bộ dáng này, biết ?” cũng hiểu, có gì tốt, mà người đàn ông này nhất định phải ly hôn.

      Giản Dung nuốt miếng cơm trong miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng nhìn Ôn Uyển, nghe thấy ý tứ bên ngoài của lời Ôn Uyển : “Đàn ông quân đội, da dày thịt thô, chút ồn ào nho này, đáng .”

      đợi Ôn Uyển , Giản Dung tiếp: “Hơn nữa, ở trường học thợ săn, bị giày vò hơn cái này nhiều.”

      hề tán dóc, lúc ở trường học thợ săn, khi làm nhiệm vụ, núp nơi thảo nguyên rộng lớn hoang tàn vắng vẻ, ngây ngốc liền ba bốn ngày, uống nước bùn, ngậm rễ cỏ, tuy ngăn cách bởi quần áo, nhưng mặt trời vẫn có thể lột tầng da sau lưng.

      Nghe Giản Dung về trường học thợ săn, trong mắt Ôn Uyển thoáng qua tia đau lòng: “Trường học thợ săn, rất vất vả sao?” Kể từ khi Giản Dung trở lại cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nhắc tới chuyện khác ngoại trừ chuyện ly hôn.

      “Được thông qua, tiếp tục kiên trì, chính là vinh dự tối cao, kiên trì được, cũng có gì mất mặt.” Giản Dung xong lại cúi đầu xuống, tiếp tục bới cơm, khoảng thời gian đó, đối với , chính là khắc cốt, là khó quên, mỗi ngày nhìn người bên cạnh ngã xuống.

      Khóc rời , tượng trưng cho quốc kỳ vinh quang bị rơi xuống, ngay sau đó lại có học viên mới vào, hai năm huấn luyện, khiến cho hiểu ràng.

      Vì sao nơi đó được gọi là trường học thợ săn, bởi vì tất cả tinh của bộ đội đặc chủng, đều là đại biểu cầm thú mãnh liệt, mà bọn còn cầu mạnh hơn so với bọn họ.

      --- ------Puck---- ------


      Giản Dung nhàng bâng quơ, người khác biết, nhưng Ôn Uyển biết, xuất thân từ gia đình quân nhân, mặc dù qua trường học thợ săn, nhưng mỗi ngày phải nhận huấn luyện dành cho con người.

      Mà kỹ năng quân của Giản Dung tuyệt đối vững vàng, ngay cả cũng kiên trì được chính là vinh dự, kiên trì được cũng có gì mất mặt, có thể , trường học thợ săn khổ luyện tới mức nào.

      Ôn Uyển nhìn vết sẹo nơi khóe mắt của Giản Dung, trước đây có, sau khi từ trường học thợ săn trở lại mới có, là quân y Ôn Uyển đoán ra, đây đại khái là lúc làm nhiệm vụ, bị mảnh đạn xẹt qua, xử lý kịp thời mới để lại.

      Người khác đều Giản Dung phá tướng, nhưng theo ý , Giản Dung chút cũng xấu xí, ngược lại, càng thêm có vị đàn ông so với trước kia, là hùng của .

      qua, sau này, cái gì cũng tốt rồi.” Ôn Uyển bỗng nhiên biết mở miệng an ủi Giản Dung như thế nào, Giản Dung ừ tiếng, tiếp tục ăn cơm.

      gì nữa, Ôn Uyển đứng dậy ra ghế sa lon, ngồi xem ti vi, Giản Dung gần như ăn hết gần nửa nồi cơm, mới thỏa mãn lau miệng, đứng dậy dọn dẹp cái bàn, ra bồn rửa chén rửa sạch chén bát.

      mặt Ôn Uyển mang theo ý cười, người đàn ông bộ đội này, chính là chịu khó, cần ai phân phó, nhìn bóng lưng được tắm rửa sạch của Giản Dung, Ôn Uyển mở miệng lần nữa: “Giản Dung, được có ý định ly hôn với em, em ly hôn.”

      Chén đĩa trong tay Giản Dung run lên, để kệ bên cạnh, thuận tay cởi tạp dề, vẫn câu cũ: “ miễn cưỡng em, nhưng vẫn muốn ly hôn, nếu có lựa chọn tốt, với tiếng, ký tên.”

      tốt như vậy, gả cho , khiến Giản Dung có cảm giác mình làm trễ nải người ta, hai năm trước, nên đồng ý.

      Trong nháy mắt, khuôn mặt nhắn của Ôn Uyển nhíu lại, khinh bỉ nhìn Giản Dung: “ là Giản cọc gỗ! Đừng vọng tưởng, chính ủy rồi, xét tình huống đặc biệt của chúng ta, điều em nhập ngũ tới bệnh viện quân đội của các , làm người nhà theo quân, hôm trước phê duyệt.”

      “Hồ đồ, điều kiện bộ đội rất gian khổ, em có biết ? Theo quân đâu thoải mái chứ?” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, trong nháy mắt mặt trầm xuống, nghiêm trang giáo huấn.

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung, trái lại bình tĩnh chút: “Chính ủy rồi, cơ sở càng cần những quân y kỹ năng vững vàng như thế này.” xong để ý đến phản ứng của Giản Dung, nằm ghế sa lon, bắt đầu ngủ trưa.

      Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung bất đắc dĩ lắc đầu, người cố chấp, gặp phải người cố chấp hơn, cũng chỉ có thể thỏa hiệp vài phần.

      Buông tạp dề trong tay, Giản Dung cũng tới bên giường trải chiếu lạnh, nằm xuống bắt đầu ngủ trưa, trong mắt Ôn Uyển chính là đứa bé bốc đồng.

      lúc sau truyền đến tiếng hít thở đều đều, Ôn Uyển kéo tấm đệm lông trong tay xuống, rón rén đứng dậy, tới bên cạnh Giản Dung, ngồi xổm xuống, nhìn Giản Dung, đặt tay lên mặt Giản Dung, chẳng lẽ người đàn ông này chút ấn tượng cũng có, hay là, vốn để ý qua?

      Ôn Uyển nhìn vết sẹo mặt Giản Dung, cúi đầu, vừa định hôn lên, liền đối diện với ánh mắt trong sáng của Giản Dung, thanh nguội lạnh: “Dám đánh lén sao? May mà ngủ, nếu phạm sai lầm, đúng ?”

      Chương 2.

      Editor: Puck

      may cho , bình thường tính cảnh giác cao, phải ? Bằng , nhóc này liền hôn lên rồi, làm thế nào?

      Ôn Uyển trừng mắt nhìn Giản Dung, cứng họng: “ là cọc gỗ!” Đẩy mạnh Giản Dung xuống, Ổn Uyển đứng dậy bước nhanh rời , cửa phòng rầm tiếng đóng lại, trong nhà vang vọng tiếng cười sang sảng của Giản Dung.

      Nhóc con, có gan đánh lén , còn sợ chê cười? là con nít.

      ham ngủ nữa, Giản Dung tung người, cũng bắt đầu dọn dẹp đồ định mang đơn vị ngày mai, tốt nghiệp tại trường thợ săn, vốn tưởng rời khỏi đơn vị cũ, ngờ cuối cũng vẫn trở về, như thế cũng tốt, tối thiểu cần vất vả quen thuộc với địa phương mới.

      Sau hồi thu thập, Giản Dung bị nhân viên cảnh vệ nhà sư trưởng gọi , sau khi ăn cơm tối xong trở về, Ôn Uyển ngủ thiếp, Giản Dung trải chiếu trong phòng khách ngủ đêm.

      Sáng sớm hôm sau, cảnh vệ lái xe Jeep quân dụng tới đón Giản Dung và Ôn Uyển đơn vị, đồ nhiều lắm, phần lớn là của Ôn Uyển, Giản Dung cùng cảnh vệ Lưu nhét đồ vào cốp sau.

      Đứng ở trong sân, nhìn Ôn Uyển toàn thân quân trang, mở miệng lần nữa: “Ôn Uyển, điều kiện bộ đội rất khổ, khi , em còn cơ hội đổi ý nữa.”

      Vốn định trì hoãn nhóc này, nào ngờ, còn cố ý bộ đội theo quân, lưu lại đường sống.

      có cơ hội đổi ý, em chỉ theo quân, em còn đơn vị công tác.” Ánh mắt Ôn Uyển kiên định, xong, xoay người lên xe, vẻ mặt nhân viên cảnh vệ ở bên bát quái, chị dâu này uy vũ nha, dám trực tiếp kêu gọi phó đoàn Giản đầu hàng.

      Giản Dung trừng mắt liếc tiểu Lưu, gì thêm nữa, cũng xoay người lên xe Jeep, nếu nha đầu Ôn Uyển này nghe lời của , bây giờ cũng gả cho .

      --- ------Puck---- -----


      Tiểu Lưu sờ lỗ mũi, xoay người ngồi lên chỗ tay lái, nổ máy xe Jeep, chở Ôn Uyển và Giản Dung thẳng hướng đơn vị, chặng đường mấy giờ xe.

      Ôn Uyển ôm mong đợi mà tâm tình thấp thỏm, phải chỉ qua đơn vị, lần này hoàn toàn bất đồng, là người nhà theo quân, về sau có thể sinh sống cùng Giản Dung.

      Sau hai năm dài chờ đợi, rốt cuộc cũng nhịn được đến ngày này, đợi Giản Dung trở lại, cũng tin tưởng cuối cùng có ngày đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, nhất định Giản Dung tiếp nhận , Phó Sủng rồi, dục tốc bất đạt.

      Dọc theo đường , Giản Dung vẫn trầm mặc, nhìn tạp chí quân trong tay, Ôn Uyển tựa vào người Giản Dung, ngủ gật, Giản Dung điều chỉnh tư thế thoải mái cho Ôn Uyển, để cho ngủ ở chân mình.

      ghét Ôn Uyển, chỉ cảm thấy ấy giống như em mình vậy, cũng biết cuộc sống sau này thành như thế nào.

      Theo quân, có ý nghĩa là, Ôn Uyển quyết tâm muốn sống cùng qua ngày.

      Dọc đường đất lắc lư, bụi đất tung bay, núi bao quanh bốn phía, vất vả, cuối cùng xe cũng tới đơn vị, Ôn Uyển đứng dậy nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe.

      Chưa đến đơn vị, cũng có thể cảm nhận được mùi vị huấn luyện, đó là hơi thở đặc trưng thuộc về quân đội, mang theo nghiêm túc cùng kinh nghiệm.

      Nhân viên cảnh vệ đứng gác ở cửa, thấy xe Giản Dung, làm tư thế chào đúng tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, cao giọng hô: “Chào phó đoàn Giản, chào chị dâu!”

      Ôn Uyển mở cửa xe, chào lại nhân viên cảnh vệ theo nghi thức quân đội, xe lái thẳng vào trong đơn vị, lúc này Giản Dung mới buông tạp chí trong tay, hai năm trở lại, tâm tình vẫn kích động, nơi này là nơi ngây người mấy năm, tình cảm nồng hậu.

      Vào đơn vị, xung quanh vang lên tiếng khẩu hiệu huấn luyện, tiếng gào, tiếng sau cao hơn tiếng trước, xe vào đơn vị, chạy trực tiếp tới khu người nhà, xuyên qua rừng cây, đến khu người nhà, tiểu Lưu dừng xe.

      Giản Dung quay đầu, nhìn Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, đây chính là khu người nhà, chúng ta đến.”

      --- ------Puck---- -----


      Vừa chuyện, Giản Dung mở cửa xe xuống xe, Ôn Uyển cũng theo xuống xe, nhìn dãy phòng ốc trước mắt, Ôn Uyển mới biết, Giản Dung điều kiện bộ đội gian khổ là có nhiều gian nan khổ cực.

      dãy phòng ốc ngói đỏ, tường xám trắng, phía đầy rêu xanh, nhìn ra diện mạo cũ, đoán chừng, đây là phòng ốc hơn nhiều năm trước kia, mái hiên lũ chim én trong tổ thỉnh thoảng ló đầu ra, líu ríu kêu ngừng.

      Cửa gỗ màu đỏ, nước sơn bong, loang lổ vết nứt, Giản Dung và tiểu Lưu mang đồ trong xe xuống, nhìn bộ dáng ngây ngô của Ôn Uyển, Giản Dung cười cách tự nhiên : “ nương, hối hận sao? muộn!”

      nhóc này, trước với , bộ đội gian khổ, khăng khăng nghe, cố chấp như vậy, sớm muộn bị thua thiệt, phải lính của , nếu , sớm dạy bảo cho biết vâng lời, xem còn giở tính con nít ra ?

      “Người nào hối hận, em chỉ nhìn cửa chút thôi, nhiều phòng giống nhau như vậy, ngộ nhỡ nhầm thế nào?” Ôn Uyển liếc Giản Dung cái, có gì đặc biệt hơn người, có thể ở, cũng có thể ở lại như thường, phải ở trong căn phòng bị hỏng? Có thể thảm hơn so với ăn ngủ đầu đường sao?

      xong Ôn Uyển kéo hòm theo tiểu Lưu vào nhà, Giản Dung bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục chuyển mấy thứ vào trong nhà, buông đồ gì đó trong tay, Giản Dung nhìn Ôn Uyển: “Ôn Uyển, trước báo cáo với đoàn trưởng chút, khi trở lại, dẫn em đội y tế báo cáo.”

      Ôn Uyển ồ tiếng, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình, Giản Dung xong, cũng xoay người chạy chậm rời , Giản Dung vừa , tiểu Lưu vốn trầm mặc liền vui vẻ trở lại, lộ ra mấy cái răng cửa trắng như tuyết, giúp đỡ Ôn Uyển thu dọn đồ đạc.

      “Chị dâu, có thể phỏng vấn chút, chị biết đoàn trưởng của chúng ta như thế nào?” Tiểu Lưu đến gần, gương mặt đen thui, ánh mắt thông minh sáng rực lên.

      Trong đoàn cũng có lời đồn đại, chị dâu nhà phó đoàn Giản đặc biệt , hôm nay cậu nhìn thấy, vốn là , dáng dấp rất đẹp, nhà phó đoàn Giản có phúc khí lớn.

      Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bát quái của tiểu Lưu, “Ha ha” cười, ngay sau đó thu lại nụ cười: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai.”

      nhìn đàn ông quân đội, ai cũng bát quái như vậy, trước kia xem bệnh ở bệnh viện của cũng thế, tò mò, vừa rồi lúc Giản Dung còn ở đây, sao cậu dám hỏi chứ?

      câu , khiến nụ cười mặt tiểu Lưu cứng lại, hỏi nhiều nữa, tiếp tục giúp Ôn Uyển thu dọn đồ đạc, chị dâu này tuy , nhưng có thể thấy dễ trêu, nhìn thái độ của ấy với phó đoàn Giản biết, ở nhà nhất định là đứng đầu.

      Bên ngoài tòa nhà này, mặc dù nhìn rất cũ nát, nhưng bên trong ngược lại đồ đạc đều có đủ, mặc dù là hơi cũ, nhưng so ra, điều kiện cũng coi như là tốt, hoàn cảnh nơi đây, tiểu Lưu còn , vẫn xếp hàng để được nhận nhà ở theo quân.

      Sửa sang xong đồ đạc, tiểu Lưu thuận tay kéo lại nón lính, nhìn Ôn Uyển: “Chị dâu, hoàn thành nhiệm vụ, em còn phải làm những việc khác, xin tạm biệt!”

      “Được, cảm ơn cậu, tiểu Lưu.” Ôn Uyển khẽ mỉm cười với tiểu Lưu, chưa kể, cậu nhóc này rất chịu khó.

      "Chị dâu khách khí, có chuyện gì, chị để ý tiếng là được, em trước.” xong tiểu Lưu xoay người rời , nhân viên cảnh vệ bận rộn, cũng là làm hết việc.

      Tiểu Lưu vừa , Ôn Uyển nhìn đồng hồ đeo tay chút, cũng còn sớm, ngồi ghế sofa xem ti vi, chờ Giản Dung trở lại, nhưng vừa xem, liền quên cả thời gian.

      Chợt, cửa sổ truyền đến tiếng “sột soạt”, ngay sau đó, “Bốp” tiếng, giống như thanh của vật nặng rơi đất. Ôn Uyển ngẩng đầu lên nhìn sang, trợn mắt thể tin nhìn về phía trước, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
      huyendo, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.

      Editor: Puck

      Đối diện cách đó xa, là con rắn lớn dài chừng thước, to bằng cổ tay, lưng màu nâu đen, từng đường vân màu đỏ, trong miệng thỉnh thoảng lè lưỡi ra, trừng mắt đối diện với Ôn Uyển.

      Ngón tay đặt lên ghế sa lon, Ôn Uyển chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, vốn giữa ngày hè, nhưng có dòng lạnh lẽo, lạnh tới chân.

      Nhìn điện thoại di động bàn cách đó xa, thiếu chút nữa Ôn Uyển khóc, tay sao lại khiếm khuyết như thế, ném điện thoại ở đó, giờ ngay cả công cụ cầu cứu cũng có.

      cẩn thận, Ôn Uyển vừa định đứng dậy, lấy điện thoại di động, con rắn lập tức lè lưỡi, đầu dò xét, Ôn Uyển thét to tiếng, ngã ngồi xuống.

      “A, rắn ah, ta động, ngươi cũng đừng động, ngươi mà động, ta liền kêu đó!” Ôn Uyển năng lộn xộn, thực nên chê cười, đổi thành người khác, nhìn thấy con rắn lớn như vậy, chừng còn ra được những lời này.

      Khoan hãy , con rắn lớn này co rúc tại chỗ, biết nghe hiểu được lời Ôn Uyển , hay là giả vờ, tóm lại, chính là động.

      Con rắn này cứ đối với Ôn Uyển như vậy, nó động, cũng gấp gáp, bất động, vẫn giằng co, cũng phải là biện pháp, Ôn Uyển run rẩy.

      Trái tim đập rất nhanh, rốt cuộc Giản Dung đâu rồi? Vẫn chưa trở lại, về nữa, bị rắn này cắn chết, làm sao bây giờ?

      lúc Ôn Uyển bất đắc dĩ, bên ngoài truyền đến tiếng tiếng chìa khóa mở cửa, Giản Dung đẩy cửa ra, bưng cơm vào, nhìn thấy cảnh trước mắt này, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống, thuận tay đặt hộp cơm lên cửa sổ.

      Bước dài mấy bước, Giản Dung tới, nhặt lấy cây lau nhà, thận trọng tiến lại, khều nâng con rắn.

      Ném ra ngoài từ cửa sổ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng “Bịch”, con rắn rơi mặt đất, chui lại vào trong rừng cây, lúc này sắc mặt Giản Dung mới trở lại bình thường, đóng cửa sổ, xoay người, chỉ thấy Ôn Uyển ngồi ghế sa lon, cả khuôn mặt trắng bệch, nhìn ra, nhóc này bị dọa sợ .

      Sải bước tới, Giản Dung ngồi chồm hổm trước mặt Ôn Uyển, trong mắt mang theo lo lắng: “ có chuyện gì chứ, nha đầu? Có rắn, sao em biết kêu người? Ở bên cạnh đều có người ở, em kêu tiếng đều có thể nghe thấy.”

      --- -----Puck---- -----


      nhóc ngốc nghếch này, chắc là bị dọa sợ ngây dại ra rồi, mắt lớn trừng mắt với con rắn kia, nó có thể nghe hiểu chuyện với người sao?

      Vẻ mặt Ôn Uyển uất ức nhìn Giản Dung, dừng vài giây, chợt nhào vào trong ngực Giản Dung, ôm cổ Giản Dung, bắt đầu giọng khóc.

      vừa khóc, Giản Dung cũng biết nên làm thế nào cho phải, lớn như vậy, còn chưa từng dụ dỗ phụ nữ, bàn tay to chỉ ngừng vuốt ve lưng Ôn Uyển: “Ngoan, đừng khóc, có chuyện gì nữa rồi.”

      , vẫn còn giận em, biết em sợ rất nhiều, ngộ nhỡ em bị cắn chết rồi, làm thế nào? Em với còn chưa tốt đâu, lại bị cắn chết rồi, em cám ơn.” Ôn Uyển nghẹn ngào , còn chưa lời thương với Giản Dung đâu, liền bị cắn chết, làm sao bây giờ?

      Xem nương này có ngu ? Trong lúc mấu chốt còn băn khoăn điều này, nhưng đó đều là lời trong lòng.

      Lúc này Giản Dung ngược lại có cười Ôn Uyển, chỉ ngừng vỗ sau lưng Ôn Uyển, trong lòng cũng nghĩ lại mà sợ.

      Quân đội ở bên tựa vào núi, khó tránh khỏi có những loại đồ chơi như thế này, trước kia mình ở, ngay cả cửa sổ phòng hộ cũng có…, là người đàn ông, núi thẳm đồng hoang đều có thể ở nửa tháng, có cái gì đáng sợ.

      Nhưng ngờ hôm nay, con rắn này lại xông vào trong nhà, Ôn Uyển vốn là nhóc kiêu căng quen rồi, chứng kiến kiện này, nhìn thấy con rắn lớn như vậy, khẳng định sợ hãi.

      May mà hôm nay con rắn này là rắn nước, phải rắn độc, ngươi động, nó cũng công kích, nếu , hậu quả khó mà tưởng tượng.

      Khóc lát, Ôn Uyển cầm trang phục ngụy trang của Giản Dung, lau mặt, ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Giản Dung: “Sao giờ mới trở về? Trời tối rồi, bị cắn chết, cũng bị chết đói.”

      Còn đưa đội y tế báo cáo chứ, Ôn Uyển chí khí lớn, dù xảy ra chuyện gì, đảo mắt còn để trong lòng.

      “Rất xin lỗi, hai năm rồi trở lại đơn vị, vừa rồi hàn huyên chút chuyện cùng đoàn trưởng bên kia, trì hoãn thời gian.” Giản Dung nén nhịn giải thích, lần này, đúng, nếu sư trưởng Ôn biết khuê nữ nhà mình xảy ra chuyện này, thậm chí để cho quay trở lại làm tân binh.

      Ôn Uyển gật đầu cái, oán giận nữa: “Được rồi, giải thích, em đói bụng.” hiểu cũng được, làm quân tẩu, lúc mình làm tốt, cũng sẵn sàng ở bên cạnh mình, hai năm đều sống được, chút này, cũng coi là gì.

      --- ------Puck---- ----


      “Đói bụng à, mang cơm trở về, em chờ, lấy.” xong Giản Dung đứng dậy, cầm cơm tới, thuận tay đặt cái bàn sắt ở trước mặt Ôn Uyển, để cơm lên bàn, đưa cái muỗng cho Ôn Uyển.

      Ôn Uyển cúi đầu bắt đầu ăn, Giản Dung cứ lẳng lặng nhìn như vậy, Ôn Uyển ăn được nửa, đột nhiên ngẩng đàu lên: “Về sau, có thể đừng để em ở mình trong nhà được ?”

      xong, Ôn Uyển cũng có chút hối hận, lời này đối với bất kỳ người đàn ông nào mà , đều là chuyện dễ dàng, nhưng riêng đối với Giản Dung mà lại là chuyện khó, chính trị viên cho nghe rồi, Giản Dung là huấn luyện viên trưởng, bình thường cực kỳ bận rộn.

      Cúi đầu xuống, vừa định ăn cơm, đầu vang lên giọng của Giản Dung: “Về sau, em làm việc ở đội y tế, khi kết thúc huấn luyện sớm, đón em, cùng về nhà, nếu tới đón, em phải ra sân huấn luyện chờ .”

      Sau việc ngày hôm nay, cũng yên tâm để nhóc này ở nhà mình, ngộ nhỡ lại có thứ gì đó bò vào, hay.

      “Được.” mặt Ôn Uyển lộ ra nụ cười sáng lạn, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy, Giản Dung nhìn Ôn Uyển có chuyện gì, lúc này mới bưng cơm lên ăn, thỉnh thoảng cũng gắp thức ăn vào chén cho Ôn Uyển.

      Cơm nước xong, Giản Dung thu bàn, rửa hộp cơm, Ôn Uyển nhìn bóng lưng Giản Dung hỏi: “, hôm nay chúng ta còn đội y tế ?” Nhìn bên ngoài trời tối, , chút tâm tình cũng có.

      , để sáng mai , em tắm, nghỉ ngơi chút.” Giản Dung dọn dẹp xong hộp cơm, lên tiếng trả lời Ôn Uyển.

      Ôn Uyển cũng nhiều lời, cầm quần áo, xoay người vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra, Ôn Uyển nhìn phòng, chỉ thấy Giản Dung trải chiếu cho Ôn Uyển, điều hòa nhiệt độ cũng bật.

      “Giường chiếu thu dọn xong cho em, điều kiện bộ đội như vậy, em cũng đừng sợ, ngày mai tìm người sửa phòng, lắp cửa sổ phòng hộ, về sau có mấy thứ đồ chơi đó vào được.” Giản Dung thuận tay cởi quân trang, trấn an Ôn Uyển.

      “Được, em biết rồi.” Ôn Uyển gật đầu cái, tới bên giường lau mặt, Giản Dung cũng nhiều lời, xoay người ra khỏi phòng.

      Chương 4.

      Editor: Puck

      Vẫn ngồi cứng đờ ở trong phòng, Ôn Uyển thấy Giản Dung vào phòng ngủ, lúc đứng lên ra, chỉ thấy Giản Dung nằm mặt đất, chiếu lạnh đất, quạt máy thổi vù vù về phía , phòng khách có điều hòa, chỉ phòng ngủ mới có.

      Ôn Uyển hít sâu hơi, tới gần Giản Dung, ngồi xổm xuống, đẩy Giản Dung cái: “Giản Dung, dậy.”

      Giản Dung mở mắt ra, bỗng nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn Ôn Uyển: “Sao vậy? Lại có rắn sao?” xong nhìn bốn phía xung quanh.

      có, sao vào trong phòng ngủ? Ngoài này có điều hòa, ngủ lâu nóng.” Ôn Uyển nhìn Giản Dung, vẫn là vẻ mặt cố chấp như cũ.

      Lúc này Giản Dung mới thở phào nhõm, nhìn về phía quạt máy thổi mạnh mẽ: “ có chuyện gì, ngủ đâu cũng thế, em mau ngủ .”

      Ôn Uyển dịu dàng cố chấp, nhưng người đàn ông to lớn, tuyệt đối thể để nha đầu này chịu uất ức, nếu có ngày Ôn Uyển muốn rời , cũng có thể hề băn khoăn gì mà rời .

      “Được, nếu ngủ ở đây, em cũng ngủ ở đây.” xong, Ôn Uyển nằm xuống bên cạnh Giản Dung, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, lúc này cũng biết gì, thở dài cái: “Tiểu Uyển, em nhất định phải như vậy sao?”

      , mình chính là vì muốn tốt cho nha đầu này, sao hiểu cho nỗi lòng của chứ? là người thô lỗ, xứng với , rời , về sau Ôn Uyển có thể gặp được người tốt hơn, với điều kiện của , muốn tìm người như thế nào, cũng có thể tìm được.

      “Em sợ, mình em dám ngủ.” Ôn Uyển đưa lưng về phía Giản Dung, thanh hờ hững thốt ra.

      câu khiến cho Giản Dung trầm mặc hồi lâu, mạnh mẽ vươn tay, bế ngang Ôn Uyển lên, đứng dậy vào phòng phía trong, đặt Ôn Uyển lên giường, Giản Dung cũng nằm giường, gần bên mép giường, chỉ xê dịch chút là có thể ngã xuống.

      “Ngủ sớm , ở đây, em phải sợ.” Giản Dung nhắm mắt lại, gì thêm nữa.

      --- ------Puck---- -----

      Trở mình chút, Ôn Uyển xoay người, ôm hông của Giản Dung, ôm chặt hết mức, Giản Dung nhắm hai mắt, yết hầu hơi di động, vẫn nhúc nhích, mặc kệ Ôn Uyển ôm mình.

      Ôn Uyển mở to mắt, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, ràng ở chung chỗ, lại cách xa như vậy, bởi vì lòng của Giản Dung ở bên người .

      Buổi tối hôm kết thúc buổi thi vào trường cao đẳng, đối với bất kỳ học sinh tham gia vào kỳ thi vào trường cao đẳng mà , là thời khắc hạnh phúc nhất, so với giấy báo vào trường đại học trọng điểm cũng rất hạnh phúc.

      Có ý nghĩa, ngươi có thể xé sách, có thể thoải mái khóc, có thể thoải mái cười, có thể thoải mái cảm thụ thế giới này, rốt cuộc cần thức đêm đến rạng sáng để học bài, muốn , cũng có thể bắt đầu .

      Trời đêm rất đẹp, cho dù ở trong thành phố, cũng thấy sao đầy trời, là hiếm thấy, có thể khiến cho lũ học sinh này vui mừng.

      Tối hôm nay, so với mọi khi, phố Tứ Phong náo nhiệt hơn, nơi này hôm nay phần lớn là học sinh vừa tham gia xong kỳ thi vào trường cao đẳng, uống đến nát bét, có cả giọng hát vang: “Thoải mái ! Thoải mái đau thương! Thoải mái cảm thụ!”

      Ôn Uyển mặc chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, cười rạng rỡ, đứng ở bên lề đường, đối diện là Diệp Khả mặc chiếc váy trắng, đơn giản mà phóng khoáng, trong mắt có chút thất vọng nhìn Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, cậu cùng tớ tới quán Tự à?”

      , tính ba tớ cậu cũng phải biết, gọi điện thúc giục mấy lần rồi.” Ôn Uyển cười trả lời, “Các cậu chơi , tớ về nhà trước.”

      “Vậy để cho tiểu Vũ đưa cậu về .” Diệp Khả nhìn Ôn Uyển, khẽ nhếch lông mày, là , vẫn yên lòng.

      Ôn Uyển lắc đầu cái, nhìn Thẩm Nhược Vũ bên cạnh Diệp Khả: “ cần, từ nơi này đến đại viện, cũng chỉ có mười phút đường, tớ về được.”

      Phố Tứ Phong cách đại viện xa, xuyên qua hai ngõ , chưa tới mấy bước là có thể đến, yếu ớt đến mức có quãng đường như vậy mà cũng phải khiến người đưa về.

      Huống chi, khi đó Thẩm Nhược Vũ thích Diệp Khả, say mê đến mức đổ nhào rồi, để cho cậu ta đưa trở về, người ta còn mất hứng đó.

      phải…” Diệp Khả còn định cái gì nữa, Ôn Uyển tiếp lời: “Được rồi, sao nhiều chuyện vậy, nhanh chơi , tớ trước.” xong, Ôn Uyển kéo dây ba lô vai.

      Bước giày cao gót, xoay người rời , Diệp Khả và Thẩm Nhược Vũ cũng nhiều lời, xoay người, lái xe thẳng.

      Ôn Uyển trong ngõ hẻm, lúc này còn sớm, đường có ai, ánh đèn lờ mờ chiếu mặt đất, kéo bóng dáng dài lê thê.

      Ở trong góc, Ôn Uyển qua, chỉ thấy đối diện là vài người trẻ tuổi, ăn mặc lòe loẹt, dùng lời người bề , vừa nhìn phải là người tốt.

      Đột nhiên, Ôn Uyển xoay người ngược lại, đụng phải những người này, ngươi phải trốn xa, trốn rất xa, nhất thiết được đối mặt tiếp cận…

      --- ------Puck---- -----

      Vài người trẻ tuổi, vừa thấy Ôn Uyển, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt có phong cách, nhất thời có cảm giác như tiên nữ xuống trần, hướng về phía Ôn Uyển định rời hô: “Này, bé định đâu? Cùng chơi đùa chút?”

      Ôn Uyển vừa nghe, lập tức bước nhanh hơn, ai ngờ còn chưa được hai bước, người trẻ tuổi cầm đầu vọt tới, ngăn trước mặt Ôn Uyển.

      Gương mặt bỉ ổi, tinh tế nhìn Ôn Uyển: “Ơ, xinh đẹp, nào, cùng , dẫn em chơi đùa tốt.” xong đưa tay sờ lên mặt Ôn Uyển, Ôn Uyển vừa lui về phía sau muốn tránh né.

      , tôi biết .” Ôn Uyển quay mặt , xoay người định rời , ai ngờ bị đám người trẻ tuổi bao bọc vây quanh, trong lòng Ôn Uyển có chút sợ hãi, nhìn đám người này, lạnh lùng : “Các tránh ra, nếu , tôi kêu người.”

      đám người liền cười rộ lên, người trẻ tuổi cầm đầu nhìn Ôn Uyển, lưu manh vô lại mở miệng: “Trong ngõ hẻm này, em định gọi ai? Ngoan chút, mấy thương em, đừng tự tìm đường chết.”

      xong người đàn ông này đưa tay định tóm lấy Ôn Uyển, Ôn Uyển rất nóng nảy, nhắm chặt hai mắt: “Các đừng tới đây, tôi đánh chết các .” Vừa , Ôn Uyển thuận tay cầm ba lô trong tay vung lên, vừa vặn đánh vào mặt người trẻ tuổi cầm đầu.

      Người trẻ tuổi hô tiếng, bụm mặt mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, rượu mời muốn mà muốn uống rượu phạt hả? Muốn chúng tao cho mày chết thảm đúng , mày tự cầu nguyện .”

      xong, người trẻ tuổi này bước mấy bước tới, tiện tay lôi, mạnh mẽ đẩy Ôn Uyển ngã về phía sau vài bước, người trẻ tuổi liền để Ôn Uyển dựa tường, Ôn Uyển há mồm định cắn người đàn ông này.

      Dùng hết sức lực giằng co, lúc này Ôn Uyển rất sợ hãi, sớm biết quãng đường ngắn như vậy cũng xảy ra chuyện, nên để tiểu Vũ đưa về.

      “Nha đầu chết tiệt, đừng lãng phí hơi sức, hôm nay, chấm mày, nghe cũng phải nghe, ngoan ngoãn nghe lời, ít bị đau da thịt.” Người trẻ tuổi này kiên nhẫn cọ xát Ôn Uyển, hơn nữa vừa rồi bị Ôn Uyển đánh, vào lúc này lại muốn tiếp tục giày vò rồi.

      “Mày dám đụng tao, mày nhất định hối hận.” Trong mắt Ôn Uyển thoáng qua tia hung dữ, muốn đám người này nhất định phải hối hận.

      Nhóm người trẻ tuổi này, thường lộn xộn ở khu vực này cũng quen, dù sao làm bậy xong liền bỏ chạy, cũng dễ dàng bị tóm, nhìn tư thế này của Ôn Uyển, người đàn ông có chút sợ hãi, ngay sau đó nhìn Ôn Uyển, cười lạnh: “Vậy mày để cho tao hối hận thử xem.” xong cúi đầu định hôn.

      “Mày cút ngay, cút ngay!” Ôn Uyển liều mạng đẩy người đàn ông trước mặt, nhắm mắt kêu, nếu tối hôm nay xảy ra chuyện, thà rằng tự sát .

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5

      Editor: Puck

      Ngay lúc Ôn Uyển giãy giụa, truyền đến tiếng quát: “Thằng nhóc này, mấy đứa làm cái gì?”

      Nhóm người trẻ tuổi nghe thấy thanh gào lên này, cùng nhau quay đầu, chỉ thấy hai người đàn ông mặc quần áo thoải mái qua bên này, người trẻ tuổi cầm đầu kéo Ôn Uyển, hơi híp mắt lại, quát: “Ở đây có chuyện gì của chúng mày, muốn chết, nhanh tránh ra.”

      Rất hiển nhiên, cậu ta cậy vào mình nhiều người, coi hai người đàn ông này trong mắt.

      Đường Dật quay đầu nhìn Giản Dung cái, lập tức nở nụ cười: “Tiểu Dung, nghe cháu trai này gì chưa?” Đường Dật giống như nghe được chuyện cười, đám nhóc này có mắt nhìn người, quá vô pháp vô thiên * rồi.

      (*) vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung, ngang ngược nhất đời (kẻ làm càn kiêng nể gì)

      “Phí lời làm gì, huấn luyện nó!” Trời sinh tinh thần trọng nghĩa, cộng thêm nghề nghiệp đặc biệt, Giản Dung ưa nhất là những chuyện như thế này, Giản Dung thích nhất câu trong bộ đội, phục tôi liền huấn luyện!

      Đường Dật hất cằm lên với Giản Dung, chỉ thấy Giản Dung tiện tay ném áo khoác trong tay xuống đất, bước nhanh mấy bước, tới tiếp cận cậu nhóc giữ chặt Ôn Uyển.

      Thuận tay kéo cậu nhóc kia, vừa kéo mạnh vừa ném qua vai, người trẻ tuổi cầm đầu này ngã ầm mắt đất, Ôn Uyển lập tức né qua bên, ngồi chồm hổm mặt đất.

      Người trẻ tuổi nằm mặt đất, rên tiếng, bị ném , cậu ta ngờ hai người này luyện võ, che cánh tay, hô to với những người khác: “Các em, đánh cho tôi, đánh cho đến chết, xảy ra chuyện, tôi chịu trách nhiệm.”

      Cậu ta lăn lộn ở đây lâu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên mất mặt như thế, có thể tức điên sao?

      Tiếng vừa dứt, vốn mấy người trẻ tuổi đứng quanh chỗ khác, lập tức vây Giản Dung lại, Đường Dật thấy vậy, cũng xông vào theo.

      Trong lúc nhất thời, hai bên đánh nhau, nhóm người này vốn biết gì, hai người phía trước là bộ đội dã chiến vô địch tán thủ *, người là nhân vật hung ác của đoàn 731.

      (*) Tán thủ: là môn võ chiến đấu tay tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi thành thạo các kỹ năng võ thuật Trung Hoa (còn gọi là Kungfu). Bản thân môn tán thủ được phân chia thành 3 loại: tán thủ thể thao, tán thủ dân , tán thủ quân . Tại Việt Nam lưu hành 2 dòng là tán thủ dân và tán thủ thể thao. (Nguồn: Wikipedia)

      Trong lúc này, hai bên đỏ mắt, nhóm người trẻ tuổi ỷ vào đông người, cũng chịu thua, người trực tiếp nhặt lấy vũ khí, đập về phía Giản Dung.

      Ôn Uyển ngồi chồm hổm mặt đất, nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy giống như đóng phim, nhưng mỗi hình ảnh lại chân như vậy, rốt cuộc đám người này đánh lại Giản Dung và Đường Dật, trong chốc lát, liền chạy trối chết.

      Giản Dung nhìn đám người trẻ tuổi chạy trốn, mặt đen bình tĩnh: “ tiện nghi cho bọn chúng rồi.” Lần sau mà thấy được, phải đưa toàn bộ bọn chúng về đồn cảnh sát.

      Đường Dật vỗ vỗ bả vai Giản Dung, vẫn bộ mặt đào hoa như trước nở nụ cười: “Được rồi, coi như bọn chúng chạy nhanh.” Đám người này chính là như vậy, để cho nhân tài Từ Sính qua đây nằm vùng, bắt lấy đám người tác oai tác quái này là được.

      --- ------Puck---- -----

      Giản Dung thu hồi ánh mắt, nhặt áo dưới đất lên, tới bên cạnh ngồi, mượn ánh đèn vừa nhìn, trừng mắt, thể tin lạnh nhạt hỏi: “Ôn Uyển, tại sao lại là em?”

      Ngõ ánh đèn mờ mịt, vừa rồi ra sức đánh mấy đứa bé hỗn hào, ngược lại nhìn bé này là Ôn Uyển.

      Ôn Uyển cúi đầu, nắm lấy gấu váy bị xé hư, dám nhìn thẳng ánh mắt của Giản Dung, chưa đến trong lòng rụt rè hơn, Đường Dật nghe tên Ôn Uyển, cũng qua bên này, nhìn thấy Ôn Uyển, rất kinh hãi.

      nhóc này sao bây giờ còn chưa trở về? Nếu phải tụi gặp phải, có thể xảy ra chuyện.” Đường Dật khẽ nhíu mày hỏi Ôn Uyển, là em họ của tiểu Thành, chung đại viện, khó tránh khỏi nhận biết.

      Ôn Uyển cúi đầu, chân như vẫn còn nhũn ra, mắt bắt đầu đỏ lên, vẫn chuyện, Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, mặt đen trầm lại: “Có biết , tốt phải trở về nhà trước khi trời tối, nhỡ xảy ra chuyện, xem em làm sao bây giờ?”

      Trong lòng cũng nghĩ lại mà sợ, may mà hôm nay Đường Dật tới tìm , ngủ được, muốn ra ngoài uống chén, bằng , có thể Ôn Uyển xảy ra chuyện.

      “Thôi, cậu cũng đừng trách em nó nữa, gặp phải chuyện như vậy, ai mà ngờ được, dọa sợ , hay là trước cứ đưa về nhà .”

      Đường Dật đưa tay kéo Giản Dung, lúc này sắc mặt Giản Dung mới hòa hoãn chút, nhìn Ôn Uyển, mở miệng với Đường Dật: “Cậu tìm bọn tiểu Hoa trước , tớ đưa nha đầu này về nhà.”

      “Vậy được rồi, tớ trước, chờ cậu ở phố Tứ Phong.” Đường Dật cũng nhiều lời, xoay người rời trước.

      Đường Dật vừa , Giản Dung thuận tay khoác áo khoác trong tay cho Ôn Uyển, ngồi xồm trước mặt Ôn Uyển, trầm giọng : “Lên , cõng em về nhà.” thanh ra lệnh trước sau như , giống như chuyện với lính của vậy, trong lòng cũng tức giận.

      Ôn Uyển nằm người Giản Dung, Giản Dung đứng dậy, cõng Ôn Uyển, tới đại viện, dọc theo đường , hai người cũng chuyện, Ôn Uyển nằm lưng của Giản Dung.

      Lúc này có cảm giác giống như người rơi xuống nước bắt được cây cỏ cứu mạng, bắt được liền định buông tay, giờ phút này cảm giác của Ôn Uyển chính là như thế, ổn định, an toàn.

      Giản Dung cõng Ôn Uyển rất nhanh, trong bộ đội, với sức nặng bốn mươi lăm ký, cũng có thể làm trang bị vượt dã, đối với Giản Dung mà , phải là việc khó khăn gì.

      Trở về đại viện, đến cửa nhà Ôn Uyển, Giản Dung để Ôn Uyển xuống, ánh mắt trong veo nhìn Ôn Uyển, nghiêm túc : “Chuyện tối nay đừng cho ba em biết, với tính khí của ông ấy, khẳng định…”

      Tính tình ba Ôn Uyển, cực kỳ cưng chiều con , nhưng cũng quản lý rập khuôn, tốt, liền giam giữ cấm đoán nha đầu này.

      Nhà Giản Dung ở phía sau nhà Ôn Uyển, mặc dù hai người kém nhau bảy tám tuổi, chơi chung nhóm, nhưng khi còn bé cũng thường gặp, đối với chuyện nhà Ôn Uyển, cũng biết chút, ở trong mắt Giản Dung, đây chính là em .

      Giản Dung vừa định , Ôn Uyển kéo Giản Dung lại, Giản Dung kêu tiếng, Ôn Uyển lập tức buông tay, hoảng sợ hô: “, bị thương.” ngờ Giản Dung bị thương, vừa rồi cũng chú ý đến điều này.

      Nhìn vết thương cánh tay rách miệng, mặt Giản Dung ngược lại có biểu tình quá lớn: “ có gì đáng ngại, trở về băng bó chút là được, em sớm trở về nhà .”

      xong, chút lưu luyến, Giản Dung xoay người bước nhanh rời , Ôn Uyển nhìn theo bóng lưng Giản Dung, từ ngưỡng mộ người đàn ông này, hôm nay lại thấy mặt xuất sắc của Giản Dung như vậy, cho dù là ai cũng động lòng, đây là hùng của .

      Thu hồi cảm xúc, Ôn Uyển xoay người trở về nhà, vào cửa thấy ba ngồi trong nhà đợi , vừa thấy Ôn Uyển trở lại, giọng sư trưởng Ôn tốt lắm: “Sao giờ mới trở về? Thúc giục mấy lần?”

      Đứa trẻ đại viện đều ngang bướng, mặc kệ liền ngất trời, cho nên ba Ôn Uyển cầu rất nghiêm khắc.

      Ôn Uyển cúi đầu, gì, biết ba vì muốn tốt cho mình, ba Ôn nhìn đồ rằn ri Ôn Uyển mặc, mở miệng lần nữa: “Vừa rồi người đưa con về là Giản Dung hả?” phải chơi cùng lũ trẻ ngang bướng là tốt rồi.

      “Vâng, là Giản đại ca.” Ôn Uyển khéo léo đáp tiếng, cười ngọt ngào.

      Ba Ôn gật đầu cái, giống như lẩm bẩm: “Ôi, đứa bé kia cũng lớn thành chàng trai trưởng thành rồi, mới có mấy năm.” Giọng kia giống như cảm thán năm tháng tha bất kỳ ai.

      Ôn Uyển nghe khẩu khí của ba, dò hỏi: “Ba, ba cảm thấy Giản Dung, ấy như thế nào?”

      “Tốt vô cùng, nghe cha cậu ta ở bộ đội rất có tiền đồ, tăng thể diện cho ông ấy.” Ba Ôn thuận miệng tiếp lời, ngược lại hỏi: “Sao vậy, sao đột nhiên hỏi cái này?”

      có gì, tùy tiện hỏi chút, con tắm rửa rồi ngủ.” xong, Ôn Uyển chạy lên tầng .

      Chương 6

      Editor: Puck

      Kể từ sau chuyện đó, trong lòng Ôn Uyển cũng chỉ có Giản Dung, theo ý nguyện ngày đó, liền đăng ký khoa quân y.

      Ba Ôn tỏ vẻ rất vui mừng, dù sao ông cũng là quân nhân, dĩ nhiên hy vọng khuê nữ có thể kế thừa nghiệp, trong lòng Ôn Uyển, cảm thấy nghề nghiệp này giống với Giản Dung, mới có thể gần Giản Dung hơn.

      Lúc có chuyện gì, cũng thường tới nhà Giản Dung, chỉ hy vọng có thể thỉnh thoảng chạm mặt Giản Dung, nhưng Giản Dung rất ít khi về nhà, lúc trở về liền ngây ngốc mấy ngày liền, ngược lại Ôn Uyển cùng mẹ Giản Dung ngày càng thân thiết hơn.

      Sau khi tốt nghiệp, Ôn Uyển hạ xuống quyết định thứ nhất, chính là gả cho Giản Dung, lời vừa ra, gây chấn động cả nhà họ Ôn, cũng kinh động cả ông ngoại Ôn Uyển, ông cụ Hác, cậu mợ Ôn Uyển, họ, lần lượt tới khuyên Ôn Uyển.

      “Biết Giản Dung lớn hơn con bao nhiêu ? Tạm thời điều này, con là bé được nuông chiều mà lớn lên, theo Giản Dung, con có thể chịu khổ sao?” Người khác cũng khuyên như vậy, nhưng Ôn Uyển chỉ tới tới lui lui câu: “Con muốn gả cho Giản Dung.”

      khóc cũng nháo, nhiều hơn chữ cũng có, tính khí cố chấp, tình tình trẻ con, khuyên vài ngày cũng có tác dụng gì, nhà họ Ôn cũng đành phải thôi.

      Ba Ôn cùng mẹ Ôn sang nhà Giản Dung, tình huống, mẹ Giản rất cao hứng, vốn thích Ôn Uyển, nha đầu này muốn gả cho đứa con ngốc của mình, có thể vui vẻ sao?

      Lúc Giản Dung bị gọi từ doanh trại trở về, biết chuyện như vậy, chút suy nghĩ lập tức từ chối, lớn hơn Ôn Uyển bảy tám tuổi, đó chính là em .

      Người đàn ông quanh năm ở doanh trại, chỉ có suy nghĩ, cưới vợ , kết hôn với người ổn định, có thể chịu đựng tịch mịch, có thể chờ đợi.

      Ôn Uyển vẫn còn con nít, Giản Dung chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy, mọi người lại bắt đầu khuyên Giản Dung, hễ là có quan hệ đều tới đây khuyên, mục đích khuyên bảo giống nhau.

      Lời tuy là hoàn toàn bất đồng, đại khái là lời vòng vo, nhưng Giản Dung cảm giác ba mình tổng kết rất đúng chỗ.

      “Giản Dung này, con , con như vậy, là người thô kệch, cái gì cũng có, Ôn Uyển người ta điều kiện tốt như vậy, gả cho con, con chính là thằng nhóc đào được ngọc ở quán bên đường, con nhặt được tiện nghi lớn, đừng biết phân biệt phải trái.”

      Cũng chính bởi vì mọi người đều như vậy, trong lòng Giản Dung có ý thức vô cùng chính xác, Ôn Uyển vừa ý , đó chính là có mắt tròng, dù sao Giản Dung cũng ràng, nếu cưới Ôn Uyển, đó chính là Thập ác bất xá *, được, liền cưới

      (*) Thập ác bất xá: nghĩa đen ‘Mười tội thể tha thứ’. Tùy theo tôn giáo, thời kỳ mà chia thành các tội khác nhau.

      --- ------Puck---- -----

      Hai người đánh báo cáo, lĩnh giấy chứng nhận, dù xong thủ tục kết hôn, lúc Ôn Uyển còn chưa kịp cao hứng, Giản Dung nhận được thông báo trúng tuyển vào trường học thợ săn.

      có thời gian làm hôn lễ, ngày đó cõng lưng ba lô quân đội xanh biếc, Giản Dung chuẩn bị xuất phát, sứ mạng của người lính, cho có cơ hội do dự.

      Lúc ở trường học thợ săn ngây người hai năm, Ôn Uyển ở nhà đợi hai năm, làm ở bệnh viện quân khu chỗ Giản Dung ở, mẹ Ôn dưới lần gọi Ôn Uyển về ở nhà.

      Ôn Uyển đồng ý chỉ ở nhà chờ đợi Giản Dung trở về, làm quân tẩu, có thói quen chờ đợi.

      Thời gian hai năm, đối với Giản Dung mà , là dài lâu mà đau khổ, ở nơi đó, là rồng cũng phải co, là hổ cũng phải nằm, lợi hại hơn nữa, ở đó cũng phải thành thành khổ luyện.

      Tốt nghiệp từ trường học thợ săn, có nghi thức vui vẻ đưa tiễn, giống như lúc tới, có nghi thức hoan nghênh, Giản Dung ra khỏi trường học, chưa từng nghĩ tới bầu trời bên ngoài có thể đẹp như vậy, giống như cảm giác giữa thiên đường và địa ngục, ngồi máy bay trở lại.

      Giản Dung đến đại viện ở quân khu, đó là buổi sáng, xuống xe, Giản Dung chỉ thấy đứng ở cửa, mặc váy màu xanh, nha đầu này trưởng thành, cũng ngày càng đẹp, đứng dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ, ngờ Ôn Uyển ở đây chờ hai năm.

      , trở lại!” Ôn Uyển cười tới, ngược lại Giản Dung mất tự nhiên xoay mặt, “Ừ” tiếng, lúc này Ôn Uyển mới chú ý, nơi khóe mắt Giản Dung có vết sẹo, đoán là bị thương.

      Đợi hai năm, trường học thợ săn quản rất nghiêm, có bất kỳ liên lạc gì, Ôn Uyển giống như đợi chiến sĩ nơi biên cương cả đêm, có bất kỳ tin tức gì, chỉ có thể dựa vào nghị lực mà chống đỡ, mỗi lần nằm mơ đều hy vọng Giản Dung có thể đột nhiên trở lại.

      có quá nhiều lời , hai người trở về nhà, từ trường học thợ săn trở về, là vinh quang, ít người vào nhà nhìn Giản Dung, hàn huyên mấy câu rồi rời , mọi người đều .

      Ôn Uyển cho là có cơ hội có thể chuyện cùng Giản Dung, ngờ lời mở miệng của Giản Dung chính là: “Ôn Uyển, chúng ta ly hôn thôi.”

      xứng với Ôn Uyển, hai năm suy nghĩ, khiến cho hiểu rất sâu, nên làm trễ nải nha đầu này.

      Ôn Uyển thể tin nhìn Giản Dung, mấp máy môi: “Vì cái gì?”

      vì cái gì cả, chỉ muốn tốt cho em.”

      xong, Giản Dung xoay người trở về nhà, Ôn Uyển nghe thanh cửa khép lại, trong lòng lạnh cả người, ông cụ Hác dạy dỗ cháu ngoại, gặp phải chuyện khóc cũng nháo, khóc rống phải là biện pháp giải quyết vấn đề, có khó khăn ta tìm chính ủy, phải sao?

      Ôn Uyển nhà chính ủy, tình huống vừa rồi với chính ủy sư đoàn, xong, chính ủy sư đoàn nghe chuyện như vậy, cũng tức giận như Ôn Uyển, theo Ôn Uyển về nhà, vừa mở cửa vừa quát: “Giản…”

      Giản Dung đầu óc mơ hồ ra ngoài, chỉ thấy chính ủy cầm cây chổi quét sân, đuổi theo Giản Dung đánh hai cái, mắng: “Thằng nhóc này, từ trường học thợ săn trở lại là giỏi lắm rồi hả? Có bản lĩnh rồi hả? Lại còn muốn ly hôn với vợ, cậu muốn tìm đường chết à?”

      Chính ủy sư đoàn giáo dục Giản Dung hồi, biết hai năm nay Ôn Uyển dễ dàng, Giản Dung phá tướng *, bé này muốn ly hôn, Giản Dung nên vụng trộm mà mừng rồi, hừ, tiểu từ này còn chủ động muốn ly hôn, đầu óc bị trường học thợ săn luyện cho hỏng rồi?

      (*) phá tướng: nguyên gốc 破了相, phá = phá hủy, tướng = tướng mạo, phá tướng nghĩa là tướng mạo bị phá hủy, ở đây đến vết sẹo của Giản Dung.

      Giáo dục cho Giản Dung xong, chính ủy để cho Giản Dung đứng quân tư ở trong sân, được Ôn Uyển cho phép được về nhà, chính vì thế mà có màn kia, phó đoàn Giản bị vợ của mình phạt quân tư.

      Nằm bên cạnh Giản Dung, Ôn Uyển bất tri bất giác ngủ thiếp , ngược lại Giản Dung mở to mắt, cả đêm chợp mắt, đối với Ôn Uyển chút biện pháp cũng có, đưa tay điều chỉnh tư thế cho Ôn Uyển, chỉ nghe thấy thanh giống như Ôn Uyển mê sảng: “Giản Dung, em muốn ly hôn.”

      câu kia, khiến cho Giản Dung hơi ngừng lại, rời, theo , Ôn Uyển, sớm muộn gì em cũng hối hận.

      Thời gian quân đội eo hẹp, trời vừa sáng, tiếng còi rời giường liền vang lên, Giản Dung lập tức đứng dậy mặc quần áo, Giản Dung vừa động, Ôn Uyển liền tỉnh, xoa đôi mắt mông lung: “Giản Dung, mấy giờ rồi?” Nhìn bên ngoài trời còn tờ mờ sáng, bộ đội quả vất vả.

      “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm lát , thể dục buổi sáng, đợt lát nữa trở lại dẫn em đội y tế báo cáo.” Giản Dung nhanh chóng trả lời, ngay sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa, thẳng đường chạy chậm rời đến sân huấn luyện.

      Hôm nay là công việc của sau hai năm, lần đầu tiên huấn luyện, thể qua loa đại khái được.

      Giản Dung vừa , Ôn Uyển cũng ham ngủ nữa, đứng dậy mặc quần áo rửa mặt chút, mở cửa, đứng ở cửa, chỉ thấy người phụ nữ mặc quần áo cho đứa bé, đứng bên cạnh nhân viên cảnh vệ, người phụ nữ vừa thấy Ôn Uyển liền cười : “ , là vợ nhà phó đoàn Giản à?”

      Phương thức chào hỏi này, Ôn Uyển thành quen, cười đáp lại: “Vâng, chị dâu, tên em là Ôn Uyển.” Ở trong quân đội, hễ là vợ quân nhân đều gọi là chị dâu, đây là quy củ, mặc kệ tuổi tác.
      huyendo, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7.

      Editor: Puck

      “Ôn Uyển à?” Người phụ nữ cười sang sảng, “Chị là người nhà chính ủy trung đoàn, có chuyện gì tới đây chơi.”

      Trong bộ đội quân tẩu đặc biệt thành chất phác, đối với chị dâu này, Ôn Uyển vẫn rất kính trọng.

      Giản Dung từng , trong bộ đội lắm việc, chính ủy phải lo lắng cũng nhiều, mà cho tới bây giờ tính tình chị dâu rất dễ chịu, nổi giận với người khác, chiến sĩ trong quân đều rất thích ấy, dĩ nhiên, đây là chuyện sau này.

      “Được, chị dâu.” Ôn Uyển cười ngọt ngào, nhìn ánh mặt trời phía xa rơi sân, nông thôn chính là nông thôn, nhưng so với thành phố ít ồn ào, thêm yên tĩnh.

      Chị dâu chính ủy bên kia cười cười, ngược lại với con trai mình: “Được rồi, tiểu Thiên, theo chú học .”

      xong nhân viên cảnh vệ đưa tiểu Thiên rời , tiểu Thiên mang cặp sách, xoay người chạy ra, lúc qua bên cạnh Ôn Uyển la lớn: “Chị xinh đẹp, hẹn gặp lại chị!”

      câu chọc vui mọi người, ngược lại tiểu Thiên có chút ngượng ngùng, chạy nhanh.

      “Vai vế xưng hô đâu rồi, cẩn thận kẻo con bị chú Giản giam giữ!” Chị dâu chính ủy hô to với tiểu Thiên.

      Ôn Uyển cười nhìn bóng lưng đứa bé rời , xoay người trở về nhà, bao lâu, Giản Dung từ sân huấn luyện trở lại, mở cửa vào phòng, cầm bữa ăn sáng trong tay.

      “Tiểu Uyển, về.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển ngồi ghế sa lon nghịch nghịch điện thoại di động, bưng cơm trong tay qua.

      Ôn Uyển nhìn Giản Dung trở lại, mặt cũng lộ ra nụ cười, “Oh” tiếng, Giản Dung kêu Ôn Uyển ăn cơm, cháo trắng rau dưa, bữa ăn sáng rất nhạt nhẽo, quả đây là món ăn sáng duy nhất của quân đội.

      Cơm nước xong, rửa chén, Ôn Uyển vào phòng thay đồ rằn ri ra ngoài, đưa tay chỉnh lại nón lính, tới trước mặt Giản Dung: “Bây giờ chúng ta đội y tế báo cáo sao?” , vẫn còn rất mong đợi, đội y tế cùng bệnh viện hoàn toàn là hai khái niệm.

      Giản Dung ừ tiếng, nhìn Ôn Uyển, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Tiểu Uyển, tại nơi công tác, em là chị dâu, lại công tác trong quân khu tổng viện, trình độ học vấn tốt, kinh nghiệm thực chiến phong phú, kỹ năng vững vàng, nhưng hy vọng em có thể chỉ dạy cho mọi người, mọi người học tập lẫn nhau, đừng làm bộ, hiểu chưa?”

      Đội y tế đều là vài đứa con nít, vừa tốt nghiệp liền được phân phối đến đây công tác, trước kia có người từ bệnh viện lớn tới, làm ra vẻ tài trí hơn người, làm cho người ta rất thoải mái.

      Chuyện này dù sao cũng huyên náo rất thoải mái, về sau hòa giải thành công, kia vẫn dời , khác là chủ yếu ghét bỏ điều kiện bộ đội gian khổ, uất ức ta…

      “Dạ, phó đoàn Giản.” Ôn Uyển làm thế chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, biết Giản Dung có ý gì khác, chính là vì lính của mình mà suy nghĩ, cũng là chức trách bổn phận.

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển, gương mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười: “ biết em là nha đầu lương thiện.” Điểm này, Giản Dung ràng, như vậy cũng chỉ là gõ chuông báo động mà thôi.

      xong, Giản Dung rời trước, Ôn Uyển vội vàng theo, tiến tới bên cạnh Giản Dung: “Vậy vừa mới em là chị dâu, có phải thừa nhận em là vợ rồi hả?” Gương mặt mong đợi nhìn Giản Dung, trong ánh mắt trong veo lộ ra tia ranh mãnh.

      “Đừng quấy rối, đây là bên ngoài, để cho người ta nghe thấy lại thành chuyện cười.” Gương mặt Giản Dung bình tĩnh, giọng cảnh cáo, nha đầu này, đúng là nắm vào trọng điểm.

      Ôn Uyển sưng mặt lên, liếc Giản Dung cái, lên nắm lấy cánh tay Giản Dung: “Vậy cũng là thừa nhận, còn thừa nhận sao?” Có gì đặc biệt hơn người, thừa nhận chút, có thể chết sao?

      “Thừa nhận cái gì? gì sao? nhớ vừa rồi cái gì.” Nhìn con đường phía trước, khóe miệng Giản Dung giấu được nụ cười, vết sẹo nơi khóe mắt kia hơi phai nhạt chút, là điệu bộ chết cũng thừa nhận.

      Kiêu binh kiêu binh *, nhìn Giản Dung là người nghiêm túc, cũng tránh khỏi việc này.

      (*) Kiêu binh: Binh sĩ ngang ngạnh, tự phụ về những thành tích của mình mà làm càn, bất chấp kỷ luật.

      Ôn Uyển buông cánh tay Giản Dung ra, đẩy Giản Dung cái, tức giận dứt: “Thừa nhận em là vợ , mới vừa rồi chính , em là chị dâu.”

      dính vào liền như vậy, xong cũng quên, trí nhớ quá kém ? Căn bản là cố ý.

      câu khiến các chị dâu phơi quần áo bên kia đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó, tiếng cười truyền đến.

      Ôn Uyển quay đầu mới phát trong sân, mấy chị dâu bận rộn công việc, vừa rồi chỉ lo thảo luận chuyện vừa rồi cùng Giản Dung, ngược lại chú ý đến mấy chị dâu này, mất mặt quá, nhất thời, đỏ mặt dứt.

      “Phó đoàn Giản, vợ cậu nhưng xinh đẹp.” chị dâu hô lớn với Giản Dung, trong đội vẫn truyền miệng đến phó đoàn Giản muốn ly hôn với vợ mình, bây giờ lời đồn đại truyền miệng này tự phá vỡ rồi.

      Giản Dung vẫn giữ bộ mặt trăm năm đổi như cũ: “Chị dâu, về sau mong các chị dâu chiếu cố tiểu Uyển.”

      Ôn Uyển vẫn còn con nít, thể lo lắng cho mỗi việc, trong sinh hoạt có rất nhiều chuyện, cần các chị dâu hỗ trợ nhiều lắm.

      “Yên tâm , đều là người nhà, cần khách khí.” Chị dâu vắt bớt nước quần áo sợi dây phơi, cười lăn cười bò với mấy người quân tẩu khác, lúc nào nhìn thấy phó đoàn Giản là người đàn ông tư tưởng lớn vậy, cẩn thận như vậy?

      --- ------Puck---- -----

      Ngược lại Giản Dung để ý, nhìn các chị dâu cười cười: “Vậy được, chúng em trước, hẹn gặp lại chị dâu.”

      xong, Giản Dung dẫn Ôn Uyển , ngược lại mặt Ôn Uyển nóng lên, lúc này thành trò cười trong quân đội, thể giấu được.

      Hai người đến đội y tế, Ôn Uyển nhìn nhà cửa trước mắt, đội y tế có mấy căn phòng, vào trong phòng y tế, hai quân y mặc áo trắng trong phòng thấy Giản Dung lập tức đứng dậy, làm tư thế chào theo nghi thức quân đội: “Chào phó đoàn Giản.”

      Bởi vì là đội y tế của quân đội, cũng có mấy quân y, tầm hai ba người có hơn.

      “Chào hai người, hôm nay dẫn chị dâu hai người tới đây, về sau làm việc cùng nhau rồi.” Giản Dung nhìn hai quân y, ngược lại chỉ vào Ôn Uyển: “ ấy tên là Ôn Uyển, về sau làm phiền các cậu chăm sóc chút.”

      Từ trước tới nay trong quân đội, Giản Dung làm bộ, điều này được mọi người công nhận, bởi vì Giản Dung chưa bao giờ cảm thấy cùng những chiến sỹ này có điều gì bất đồng.

      Hai người vừa nghe, đây là chị dâu được phó đoàn Giản tự mình đưa đến, còn dặn chăm sóc, có thể quan tâm.

      “Vâng!” Hai quân y đồng thanh đáp, ngược lại nhìn Ôn Uyển: “Xin chào chị dâu!” Trước khi Ôn Uyển đến, chính ủy với bọn họ, vồn còn nghĩ từ bệnh viện lớn tới, vừa nhìn điều kiện ở đây nhất định thoải mái, nào ngờ chị dâu còn rất vui mừng.

      “Xin chào hai người, gọi tôi Ôn Uyển là được.” Ôn Uyển nhìn hai quân y, hai chàng trai to con, tuổi xấp xỉ bằng mình.

      “Dạ, chị dâu!” Hai người đồng thanh , hai hàm răng trắng như tuyết, khuôn mặt dưới nón lính đặc biệt chất phác nhìn Ôn Uyển, vừa nhìn thấy chị dâu này bình dị gần gũi, là người dễ sống chung

      Ôn Uyển cười ngọt ngào, được, nghe giọng điệu này, là đổi được rồi, gọi là gì cũng quan tâm.

      Ôn Uyển vẫn cho rằng quân y trong doanh trại quân đội giỏi lắm là tốt nghiệp khoa chính quy được phân đến cơ sở.

      Khiến cho Ôn Uyển tuyệt đối thể tưởng tượng được hai đứa này, là nghiên cứu sinh, bác sỹ, cũng chỉ từ khoa chính quy mà thôi.

      Hai đứa này với , trong quân đội trình độ học vấn cao nhiều lắm, giống như rau cải trắng vậy, đáng tiền, phần lớn là rèn luyện tại cơ sở, chức vị khác nhau, họ có niềm vui của họ, dĩ nhiên đây là sau.

      “Được rồi, mọi người làm việc , tôi ra sân huấn luyện.” Giản Dung nhìn hai người này rất thích Ôn Uyển, cũng yên lòng, ra chỉ cần mình làm dáng, những đứa bé trong quân đội này đều rất dễ sống chung, có tư tưởng gì xấu.

      xong, Giản Dung liền rời khỏi phòng y tế, bên trong tiểu Mục lấy áo blue trắng cho Ôn Uyển, bắt đầu đưa Ôn Uyển làm quen với đội y tế.

      Chương 8

      Editor: Puck

      Ôn Uyển mặc áo blue trắng vào, cầm bút và sổ tay theo phía sau tiểu Mục, nhớ kỹ vị trí bầy đặt thuốc men, cùng với vị trí của vài đồ dùng y tế, thái độ nghiêm túc cùng cần học hỏi nhiều hơn của Ôn Uyển khiến tiểu Mục và tiểu Trạch cũng dùng ánh mắt khác mà đối đãi, cũng hễ biết , hễ hết.

      Cho tới giữa trưa, phần lớn là tiểu Mục dẫn Ôn Uyển , buổi trưa, tiểu Trạch đưa Ôn Uyển tới căn tin ăn cơm, tiểu Mục trực, lấy cơm về cho tiểu Mục.

      Giản Dung rất bận, thể lo lắng cơm ngày ba bữa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng để ý, cùng mấy đứa lớn như mình, cũng với như vậy.

      Ở trong mắt Ôn Uyển, mấy đứa này so với đám người trẻ tuổi trong bệnh viện lúc đầu hăm hở giống nhau, bọn họ giản dị, tư tưởng lớn, lương thiện, thông suốt giống như tờ giấy trắng, vào căn tin, đều bắt đầu lục tục chào hỏi Ôn Uyển: “Xin chào chị dâu!”

      Biết vợ phó đoàn Giản cũng tới bộ đội rồi.

      Điệu bộ này, Ôn Uyển thành thói quen, trong lòng cũng ngọt ngào, chị dâu là loại tán thành, là vợ của Giản Dung.

      Lấy cơm ngồi xuống, trước khi ăn cơm, tiểu Trạch liền đưa hết đồ ăn ngon trong chén mình cho Ôn Uyển.

      “Chị dâu, chị ăn nhiều chút, điều kiện bộ đội gian khổ, cũng có thức ăn ngon.” Răng tiểu Trạch chỉnh tề trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn cũng rất đáng .

      Đối với cậu ta ấn tượng của Ôn Uyển rất tốt, ở bộ đội, đều đặc biệt ưu đãi chị dâu, huống chi về sau Ôn Uyển theo chân bọn họ làm việc chung.

      Ôn Uyển có chút ngượng ngùng nhìn tiểu Trạch, cuống quýt ngăn lại: “Bản thân tôi có rồi, cậu nhanh ăn .” Là đứa bé tham gia quân ngũ, sao ngu như vậy, bọn họ ăn nhiều hơn mình, lại còn nhường cho mình, nhưng trong nội tâm lại rất cảm động.

      có chuyện gì, em đủ ăn, nếu hết còn có thể lấy thêm, huống chi phó đoàn Giản thông báo rồi, chúng em phải chấp hành mệnh lệnh.” xong, tiểu Trạch cúi đầu bắt đầu ăn cơm, Ôn Uyển khẽ mỉm cười, cũng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

      Ăn miếng, Ôn Uyển ngẩng đầu lên nhìn tiểu Trạch, hỏi: “Tiểu Trạch này, bình thường phó đoàn Giản của các cậu rất hung dữ với các cậu sao?” rất hung dữ , người đàn ông cả ngày chỉ dáng vẻ như vậy, nghiêm túc cứng nhắc, căn bản chính là cọc gỗ.

      Tiểu Trạch còn chưa kịp chuyện, người đàn ông mặc quân phục ngụy trang nhanh chóng tới đây, ngồi xuống bên cạnh tiểu Trạch, đối diện với Ôn Uyển.

      Cũng vì sao cậu ta lại tới đây, Ôn Uyển chỉ thấy cậu lính này mặt đen thui, lộ ra vẻ ngốc nghếch giống như tươi cười: “Chuyện như vậy hỏi quân y tiểu Trạch, cậu ta sao biết được? Bình thường cũng theo chúng em huấn luyện, phải hỏi em nè, chị dâu.”

      --- ------Puck---- -----

      khuôn mặt ngốc nghếch, mang theo lòng nhiệt tình.

      Tiểu Trạch quay đầu, cười : “Nhị doanh trưởng, chớ lung tung đó, cẩn thận phó đoàn Giản trừng trị .” Nhị doanh trưởng này, ta có thể khơi lên náo nhiệt, còn dám bát quái phó đoàn Giản, tìm đường chết à, phải sao?

      “Người nào lung tung, tôi đây cho chị dâu, hồi báo công việc với tổ chức!” Nhị doanh trưởng Vương Cường lườm tiểu Trạch cái, ngược lại nhìn Ôn Uyển hạ thấp giọng: “Chị dâu, em với chị nha, phải Vương Cường em hươu vượn, chị biết bình thường phó đoàn Giản đối xử với tụi em như thế nào ?”

      “Như thế nào đối với các cậu?” Ôn Uyển cũng lại gần, học Vương Cường hạ thấp giọng, lén lút nhìn chung quanh.

      Nhị doanh trưởng thấy Ôn Uyển hứng thú như vậy, nhất thời giống như nước từ đập tràn ra, cũng thể cứu vãn: “Bình thường, lúc chúng em huấn luyện, cả ngày mang bộ mặt sa sầm, giống như ai thiếu nợ ấy vậy, lãnh đạo bộ tư lệnh tới đoàn em an ủi, phải muốn gặp phó đoàn Giản của chúng em sao?”

      Ôn Uyển nhìn nhị doanh trưởng, “A” tiếng, gương mặt bát quái: “Vậy sau đó sao?” Bộ đội này là tốt nha, còn có thể biết được chút bí mật nho của Giản Dung, có thể khiến cho Ôn Uyển sung sướng đến hỏng rồi sao?

      Nhóm lính ở bên cũng cười đến nghẹn, gan nhị doanh trưởng to nha, dám quyết liệt dự đoán như vậy, có khí phách!

      “Sau đó…, lãnh đạo với đoàn trưởng của chúng ta, đưa người dáng dấp đen nhất trong đoàn các cậu tới, tôi nhớ tên, đoàn trưởng chúng ta ngẫm nghĩ mãi, người có dáng dấp đen nhất là ai nhỉ? Sau đó, khiến cho mỗi tiểu đoàn, trong thời gian nhanh nhất, đưa người có bộ dạng đen nhất tới.” Nhị doanh trưởng bới miếng cơm.

      Nhìn Ôn Uyển, hàm hồ : “Lãnh đạo vừa thấy dáng dấp đen nhất kia tới, vỗ cái bàn bốp tiếng, chửi đoàn trưởng của chúng ta hồ đồ, tự mình ra sân huấn luyện tìm người, nhìn thấy phó đoàn Giản của chúng ta, chỉ vào người phó đoàn Giản, quát đoàn trưởng, chính là ta, ta phải là người đen nhất trung đoàn các cậu sao?”

      Tiếng vừa dứt, Ôn Uyển phì tiếng liền bật cười, cả căn tin cũng cười vang, bởi vì sau chuyện đó, toàn bộ trung đoàn cũng nhận định phó đoàn Giản là đen nhất, ra phải, chủ yếu bình thường dẫn đầu đội ngũ, liền sắc mặt hòa nhã, tất cả đều do mang sắc mặt thối như vậy…

      --- ------Puck---- -----

      “Rất buồn cười nhỉ? Cường tử?” thanh truyền đến, nhị doanh trưởng từ ghế “vụt” đứng lên, phó đoàn Giản đến đây từ lúc nào? Tại sao ai thông báo tiếng? Lúc nhóc này.

      Vừa thấy Giản Dung tiến vào, trong nháy mắt toàn bộ nhóm người đứng dậy, trăm miệng lời: “Xin chào phó đoàn Giản!”

      Giản Dung tới trước mặt nhị doanh trưởng, nhìn Vương Cường trong nháy mắt cúi mặt xuống, cười như cười: “Bình thường , lúc dẫn đầu đội ngũ thấy tiểu tử cậu hăng hái như vậy, vừa đến bên đường tà đạo ra oai, tiểu tử cậu so với người khác cũng khôn khéo nha, phá hoại đoàn kết nội bộ tổ chức, to gan.”

      Hừ, Vương Cường này, gan to gớm , lén lút đùa cợt thôi , lại còn dám bịa chuyện trước mặt Ôn Uyển, bôi đen phá hư hình tượng cao lớn của .

      Tiểu Trạch cùng Ôn Uyển ở bên, nhìn dáng dấp kinh hãi của nhị doanh trưởng, cười đến nghẹn, nhìn xem, khẳng định là nhị doanh trưởng chết chắc rồi.

      “Phó đoàn Giản, có, ngài nghiêm trọng như vậy đâu?” Vương Cường vẫn giả ngu như trước nở nụ cười, tôi ở đây đùa giỡn chút, có phá hoại đoàn kết nội bộ tổ chức.

      “Còn dám mạnh miệng, đúng ?” Giọng Giản Dung lạnh vài phần, trong nháy mắt bạo phát chấn động, Ôn Uyển lập tức cúi đầu, đừng mắng chung với người ta nha, chính là tò mò, có ý gì khác.

      Nhị doanh trưởng thu hồi nụ cười, bình thường như trước, mặt nghiêm trang, đứng theo tiêu chuẩn quân tư ở đó: “Phó đoàn Giản, tôi sai rồi, nên ở sau lưng nghị luận chuyện thị phi của thủ trưởng, tôi tập chống đẩy – hít đất!”

      Tập chống đẩy – hít đất được nha, cách phó đoàn Giản chỉnh người quá nhiều, nên chủ động nhận phạt, đặc biệt chết thảm, hôm nay sao xui xẻo vậy chứ, vốn định có thể oán giận chút trước mặt chị dâu, ngày tháng về sau tốt hơn, nào ngờ bị bắt tại trận, hôm nay xem hoàng lịch.

      “Rất tốt, thái độ nhận sai tích cực nghiêm túc.” Giản Dung hơi híp mắt lại, chợt cất cao giọng: “Nhưng cậu là thằng nhóc dạy mãi sửa, đoàn trưởng vừa mới , kính thủy tinh phòng làm việc mấy ngày nay lau sạch, bây giờ, tiểu tử cậu dùng bàn chải đánh răng lau , trước cơm chiều, tôi kiểm tra, nếu có dấu vân tay, cậu cẩn thận môt chút cho tôi!”

      !” Nhị doanh trưởng làm quân lễ tiêu chuẩn, cách phó đoàn Giản chỉnh người càng lúc càng tăng, về sau nha, nhớ lâu chút.

      câu , trong nháy mắt nhóm lính nhốn nháo, Ôn Uyển cũng há hốc mồm cứng lưỡi, tốt nghiệp đại học quân y, cũng là khoa quản lý của trường quân , có thể dùng bàn chải đánh răng chùi kính, còn chuẩn được có dấu vân tay, quả độc ác, lần này khẳng định nhị doanh trưởng chết chắc rồi.

      Vốn định câu dùm nhị doanh trưởng, xem thế này, triệt để hết hy vọng, nhị doanh trưởng vẫn là tự mình bảo trọng , ngộ nhỡ kính lau sạch, lúc Giản Dung phạt nhị doanh trưởng, lại cầu tình chút.
      huyendo, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :