Anh là ai - Meogiahoacao (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Đôi lời người gửi muốn :
      1/ Truyện này phải Ngôn tình TQ đây là truyện Việt Nam.
      2/ Truyện này mình biết nguồn vì nó nằm trong folder nhà mình lâu rồi, mình có lên mạng để tìm nguồn nhưng mà thấy rất nhiều trang đăng truyện này nên mình biết đâu mới là trang chính, nên mình mạn phép để nguồn.
      3/ Mình tìm mạng truyện này tác giả là Meogiahoacao nên mình để tên tác giả vậy luôn. Nếu bạn nào biết để mình sửa nhé :).​

      [​IMG]

      Tác phẩm: là ai​
      Tác giả: Meogiahoacao
      Nguồn: biết
      Thể loại: đại, HE
      Số chương: 14c​
      Avehil thích bài này.

    2. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 1: Tương Tư.

      ngồi bên cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn về phía căn nhà đối diện. ấy vẫn chưa ngủ, vẫn đứng lặng thinh bên ô cửa, đôi mắt hướng nhìn về phía nhà . Từ 1 tuần nay, Nguyên phát ra bí mật thú vị,tối nào cũng vậy, vào tầm giờ này, kì lạ ấy bước vào căn phòng trống, đứng lặng lẽ bên cửa sổ và nhìn thẳng về phía nhà .

      Lúc đầu Nguyên chỉ thấy hơi kì kì, rồi dần dần bị cuốn hút hay. ở tầng 6, ấy luôn đứng ở căn phòng tầng 5, biết khó mà phát mình bị nhìn ở góc độ đấy,nhất là khi mỗi khi thấy xuất , lại tắt đèn và ..ngắm trộm.

      ấy có đôi mắt to, làn da trắng mịn như sữa, mái tóc đen dài chấm lưng, hay mặc chiếc váy trắng, trông đầy vẻ mong manh và hư ảo, đôi khi cảm thấy mình lạc vào câu chuyện liêu trai của Bồ Tùng Linh, vẻ bí của khiến mấy lần Nguyên định sang bên đó, nhưng rồi lại thôi. Có lần lân la dò hỏi thấy mẹ bảo phòng đó lạ lắm,từ lúc dọn đến bây giờ chẳng mấy khi mẹ gặp họ ra ngoài, và cũng chưa biết chủ nhân mới của nó là ai.Nguyên lại càng thêm hiếu kì. kéo rèm,quay lưng và tắt đèn, Nguyên nhìn theo nuối tiếc, gương mặt ấy, hình bóng ấy theo vào cả trong giấc mơ, lắm lúc tự hỏi, chẳng lẽ mình tương tư?

      Nhi kéo chăn lên cao cho đỡ lạnh, khẽ nhắm mắt mơ màng, đêm nào cũng thức khuya bên bàn làm việc, và đêm nào cũng đứng lặng lẽ nhìn cho đến khi tắt đèn, nhưng hề ngước lên nhìn , dù chỉ lần. biết mình , lần gặp gỡ ấy như tiếng sét, quên,còn nhớ mãi, nhớ đến mức mua căn nhà này chỉ để được thấy mỗi ngày. Tiếng điện thoại vang lên làm tỉnh ngủ.

      -Con nghe đây mẹ

      -Hà Nội lạnh con? ngủ chưa?

      -Dạ lạnh,con nằm chơi thôi chưa ngủ được

      -Mẹ liên hệ với chỗ con muốn làm rồi, thứ. này đến gặp người ta nhé,mà người ta cứ thắc mắc là tại sao con chỉ thíc vị trí đấy trong khi con có thể làm việc ở nhiều vị trí tốt hơn.Mẹ cũng hiểu nổi con.

      -Lúc nào đó con chuyện với mẹ,giờ con chưa được.

      -Uh,mà mẹ cũng muốn tò mò,chỉ cần con cảm thấy vui là được, mà con thấy chân ổn chưa ?

      -Dạ ổn rồi mà mẹ,bác sĩ chứng nhận chứng nhận lại với mẹ rồi mà,

      -Uh,mà con ăn uống có đầy đủ ? Lần tới mẹ sang mà thấy gầy mẹ lôi sang đó.

      Nhi bật cười. con biết rồi, chăm sóc cho bản thân tốt, năm nay con 26 rồi chứ bộ.

      -Nhưng con mới chập chững ra xã hội, mẹ lo lắm, hay con sang với mẹ .

      -Mẹ, con có cuộc sống riêng của con, dù sao con....Nhi ngập ngừng, muốn hết câu khiến mẹ đau lòng, biết bà muốn bù đắp cho , nhưng với thế này là quá đủ.

      -Được rồi, thôi,mẹ nhớ con quá nên vậy thôi,muộn rôi,con ngủ .

      -Vâng, con chào mẹ,

      Nhi cúp máy, rúc đầu vào chăn thầm nhớ lại, buổi tối hôm ấy đẹp như giấc mơ, trong giấc mơ ấy, gặp chàng hoàng tử cho riêng mình.

    3. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 2: Hồi Ức

      Nhi đứng mình trong góc phòng, đưa mắt ngóng mẹ, lần đầu tiên Nhi dự tiệc cùng mẹ như thế này, lần đầu tiên Nhi đến chỗ đông người như thế. Nhi dám cũng vì đây là bữa tiệc hóa trang, và vì muốn chiều lòng mẹ.

      -Nhảy bé?

      -Dạ? -Nhi giật mình quay sang, mải ngóng để ý có chàng đứng cạnh mình từ bao giờ.

      -Bé ngóng ai hả? trong lúc chờ nhảy với bản cho đỡ buồn.

      -Nhưng....em biết nhảy-Nhi lúng túng,

      - sao, bé giày bệt mà.

      -Giày bệt sao? Nhi thắc mắc, giày bệt liên quan gì.

      - có thể dẫm lên chân chứ sao - rồi chàng kéo thẳng ra giữa sàn

      Nhi hoảng hốt, nếu ta biết rằng mới chập chững tập tuần nay liệu ta có dám lôi xềnh xệch như thế .

      Lần đầu tiên trong vòng tay người con trai, Nhi thấy lạ lẫm, ngước mặt lên nhìn , chiếc mặt lạ che nửa gương mặt, đủ để thấy nụ cười của , nụ cười chết người.

      - rất sợ những nàng giầy cao gót -Vừa dìu theo bước chân vừa

      -Tại sao?

      -Vì khi các nàng tức giận, nó trở thành vũ khí rất là lợi hại.

      -Đấy là lý do mời em nhảy hả? vì muốn nhảy mà lại sợ bị dẫm vào chân đúng ?

      bật cười. đâu có nhát vậy,tại thấy bé đứng mình thấy tội thôi,bé với ai vậy?

      -Với mẹ

      Nhạc đổi sang bản nhộn hơn, Nhi buông tay ra và lùi lại, dáo dác nhìn quanh,

      -Sao thế bé?

      -Em mỏi chân quá, có chỗ nào ngồi ?

      -Có chỗ, đẹp tuyệt, bé muốn ngắm sao ?

      Nhi chỉ vừa kịp gật đầu khi kéo tay về phía hành lang cuối phòng.

      Nhi chưa từng biết bầu trời lại có lúc đẹp đến thế, ngồi lên chiếc ghế dài bên cạnh , duỗi chân thẳng cho đỡ mỏi, khi theo đâu biết mình phải leo thêm ba tầng lầu.

      -Chỗ này đẹp , sao biết chỗ này hay vậy?

      - làm thêm ở khách sạn này mà bé

      -Làm thêm?

      -Uh, là du học sinh, phải người Mỹ đâu. Chắc bé cũng vậy hả, giọng bé chuẩn lắm., giống sống ở đây từ .

      -Em sang chữa bệnh.

      -Bệnh gì?

      -Em bị liệt chân.

      -What? hả? mà xin lỗi, chuyện đấy sao bé có thể đùa được.

      - sao đâu, thấy đấy, em khỏi rồi mà.

      Bất chợt, bỏ mặt nạ ra,chìa tay về phía

      - tên Huy, rất vui được làm quen với bé, bé cũng nên cho biết tên chứ nhỉ

      Nhi nhìn sững vào gương mặt , chưa bao giờ Nhi thấy gương mặt đẹp đến thế, lúng túng quay mặt .

      -Có lẽ, biết mặt em rồi, chẳng dám ngồi đây chuyện với em nữa.

      -Đối với , chuyện đó quan trọng khi coi bé là bạn.

      -.......

      -Nếu bé muốn thôi, mai về Việt Nam rồi, nếu có duyên và bé có lúc gặp lại

      - tin vào duyên số à?

      -Tin chứ,mà duyên số đôi khi là do con người tạo ra, bé đưa tay đây

      -Dạ?

      cầm lấy bàn tay Nhi,rút ra trong túi chiếc bút và hí hoáy viết vào đó.

      -Nếu có lúc nào đó bé về Việt Nam, muốn gặp lại tìm đến đây nhé..

      Nhi nín lặng, chẳnng bao giờ dám tìm đến cả, sau vụ tai nạn ấy, ngoài mẹ, Nhi để ai thấy gương mặt của mình, sợ phải nhìn thấy hoảng hốt, hay thương hại trong đôi mắt họ. Có lẽ biết, là người đàn ông đầu tiên tiếp xúc sau. năm.

      -Giờ xuống thôi, có khi mẹ bé tìm loạn lên ấy chứ...

      Nhi sực nhớ, vội đứng lên, líu ríu bước sau , trong lòng cứ vương vấn mãi, biết buổi tối tuyệt diệu này khiến nhớ mãi quên.

      Sau buổi tối hôm ấy, Nhi đồng ý với mẹ phẫu thuật lại gương mặt, lần đầu tiên sau. năm, Nhi muốn làm lại cuộc đời.

      Khi Nhi. tuổi, bố và mẹ ly hôn, Nhi ở với bố và mẹ sang Mỹ. Trong kí ức,Nhi chỉ có bố. Bố sống mình nuôi Nhi, cuộc sống quá dư dả, nhưng lúc nào Nhi cũng thấy hạnh phúc, vì Nhi biết tình thương của bố với Nhi là vô bờ bến.

      Năm ấy Nhi 16, vụ tai nạn kinh hoàng khiến Nhi mất người quý nhất đời này, lúc đó Nhi chỉ muốn chết, nhưng rồi Mẹ xuất .

      Khi ấy Nhi mới biết trong từng ấy năm, mẹ hề quên , chỉ là bà dám gặp . Lỗi lầm cả đời của mẹ là quá sâu nặng người đàn ông, đến mức dù lấy chồng ,sinh con nhưng khi người đàn ông ấy trở về, bà bỏ lại chồng con, theo người ấy.

      Mẹ biện hộ nhiều cho tình cảm của mình, nhưng giờ Nhi hiểu cảm giác người, và muốn sống với người đó trọn đời. Đó là phần lý do Nhi trở lại Hà Nội. Phần còn lại chính là mẹ cuộc sống riêng,và Nhi muốn là gánh nặng cho cuộc sống hạnh phúc ấy.Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, Nhi xin mẹ. điều, căn nhà và công việc ở Việt Nam.

    4. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 3: Gặp lạị

      nhìn chớp mắt, nhưng có vẻ nhớ gì cả, cũng phải thôi, chỉ nhìn thấy đôi mắt làm sao nhớ ra được, mà so với ngày đó, cũng thay đổi tất cả, chỉ còn lại đôi mắt.

      -Ta từng gặp nhau rồi hả ?

      -Dạ? Nhi giật mình, nhớ ra mình rồi sao

      -Nếu sao nhìn tôi ghê vậy? Bản kế hoạch để bàn, đem ra xem dần .

      -Vâng!

      Nhi thầm thở hắt, hóa ra là câu đùa, Nhi muốn với , nhưng thái độ của xa lạ quá, có lẽ quên, bởi ngay cái tên, cũng chưa biết. Nhi ngồi vào bàn của mình, nghĩ vẩn vơ lúc rồi cúi xuống tập trung vào đống tài liệu, muốn tạo ấn tượng với về khả năng của mình, trước tiên là như vậy .

      Nguyên ngồi tư lự bên bàn làm việc. tuần nay, "người ấy" còn ra cửa sổ đứng ,còn ngóng "người ấy"đến bần thần, chẳng làm được việc gì ra hồn, ấy đâu? Hay ấy ốm? lo lắng rồi lại mắng thầm mình nghĩ vớ nghĩ vẩn. Tự dưng nổi máu liều, tối nay,nếu ấy xuất , chắc có lẽ chạy qua khu bên đó quá.Trái tim dường như có vấn đề rồi. Bóng tối bao trùm căn phòng tự bao giờ ,Nguyên lững thững xách cặp táp vào bước vào thang máy, tuần nay quả là những đêm quá dài, thấy mệt mỏi vì ngóng trông và ..mất ngủ.

      Trời đổ cơn mưa, Nhi đứng nép mình vào hàng hiên, bóng Huy lướt qua, Nhi cất tiếng chào, nụ cười đáp lại.Nhi hụt hẫng, những ngày qua , vẫn xa cách như thế, dù có cố gắng tiến gần đến như thế nào, có vẻ như Huy còn là chàng thân thiện và cới mở của đêm hôm ấy nữa. Thời gian làm thay đổi nhiều thứ quá.Tự nhiên nổi máu khùng,muốn dầm mưa.

      đứng ngay bên cạnh , nhưng chẳng nhận ra , mà cũng đúng, có biết là ai đâu mà nhận. cứ thầm nghĩ,chắc trời thương , nên mới xui khiến vào đây trú mưa, đúng lúc chuẩn bị về. định mở lời thấy thất thần ra giữa trời,vội nắm lấy tay kéo giật lại.

      -Em sao thế?

      -Sao là sao? Nhi giật mình rút mạnh tay ra

      -Trời mưa

      -Mưa sao?

      Nguyên bật cười ,trông mặt hiền mà ăn ngang như cua.

      - ướt chứ sao,chờ chút có lẽ sắp tạnh rồi.

      -Kệ tôi, phải chuyện của -Nhi lườm chàng cái rồi quay mặt bước tiếp

      Nguyên tức mình kéo mạnh tay , Nhi lỡ trớn đổ ập vào người .Chợt môi chạm môi,hai đôi mắt mở to, Nhi sợ đến thất thần. Chưa bao giờ nghĩ nụ hôn đầu, nụ hôn quý giá mà muốn dành trọn cho Huy lại bị kẻ khác cướp mất trong hoàn cảnh như thế này.

      BỐP! Nguyên lãnh trọn cái tát.

      -Bỉ ổi, tránh xa tôi ra.

      Nguyên sững sờ bối rối.....

      -Tôi ghét .Đồ..đồ.. biến thái!

      Nguyên thẫn thờ dựa người vào tường nhìn chạy trong màn mưa.Có lẽ nào chuyện tình của chưa kịp bắt đầu ... kết thúc ?

    5. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 3: Gặp lạị

      nhìn chớp mắt, nhưng có vẻ nhớ gì cả, cũng phải thôi, chỉ nhìn thấy đôi mắt làm sao nhớ ra được, mà so với ngày đó, cũng thay đổi tất cả, chỉ còn lại đôi mắt.

      -Ta từng gặp nhau rồi hả ?

      -Dạ? Nhi giật mình, nhớ ra mình rồi sao

      -Nếu sao nhìn tôi ghê vậy? Bản kế hoạch để bàn, đem ra xem dần .

      -Vâng!

      Nhi thầm thở hắt, hóa ra là câu đùa, Nhi muốn với , nhưng thái độ của xa lạ quá, có lẽ quên, bởi ngay cái tên, cũng chưa biết. Nhi ngồi vào bàn của mình, nghĩ vẩn vơ lúc rồi cúi xuống tập trung vào đống tài liệu, muốn tạo ấn tượng với về khả năng của mình, trước tiên là như vậy .

      Nguyên ngồi tư lự bên bàn làm việc. tuần nay, "người ấy" còn ra cửa sổ đứng ,còn ngóng "người ấy"đến bần thần, chẳng làm được việc gì ra hồn, ấy đâu? Hay ấy ốm? lo lắng rồi lại mắng thầm mình nghĩ vớ nghĩ vẩn. Tự dưng nổi máu liều, tối nay,nếu ấy xuất , chắc có lẽ chạy qua khu bên đó quá.Trái tim dường như có vấn đề rồi. Bóng tối bao trùm căn phòng tự bao giờ ,Nguyên lững thững xách cặp táp vào bước vào thang máy, tuần nay quả là những đêm quá dài, thấy mệt mỏi vì ngóng trông và ..mất ngủ.

      Trời đổ cơn mưa, Nhi đứng nép mình vào hàng hiên, bóng Huy lướt qua, Nhi cất tiếng chào, nụ cười đáp lại.Nhi hụt hẫng, những ngày qua , vẫn xa cách như thế, dù có cố gắng tiến gần đến như thế nào, có vẻ như Huy còn là chàng thân thiện và cới mở của đêm hôm ấy nữa. Thời gian làm thay đổi nhiều thứ quá.Tự nhiên nổi máu khùng,muốn dầm mưa.

      đứng ngay bên cạnh , nhưng chẳng nhận ra , mà cũng đúng, có biết là ai đâu mà nhận. cứ thầm nghĩ,chắc trời thương , nên mới xui khiến vào đây trú mưa, đúng lúc chuẩn bị về. định mở lời thấy thất thần ra giữa trời,vội nắm lấy tay kéo giật lại.

      -Em sao thế?

      -Sao là sao? Nhi giật mình rút mạnh tay ra

      -Trời mưa

      -Mưa sao?

      Nguyên bật cười ,trông mặt hiền mà ăn ngang như cua.

      - ướt chứ sao,chờ chút có lẽ sắp tạnh rồi.

      -Kệ tôi, phải chuyện của -Nhi lườm chàng cái rồi quay mặt bước tiếp

      Nguyên tức mình kéo mạnh tay , Nhi lỡ trớn đổ ập vào người .Chợt môi chạm môi,hai đôi mắt mở to, Nhi sợ đến thất thần. Chưa bao giờ nghĩ nụ hôn đầu, nụ hôn quý giá mà muốn dành trọn cho Huy lại bị kẻ khác cướp mất trong hoàn cảnh như thế này.

      BỐP! Nguyên lãnh trọn cái tát.

      -Bỉ ổi, tránh xa tôi ra.

      Nguyên sững sờ bối rối.....

      -Tôi ghét .Đồ..đồ.. biến thái!

      Nguyên thẫn thờ dựa người vào tường nhìn chạy trong màn mưa.Có lẽ nào chuyện tình của chưa kịp bắt đầu ... kết thúc ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :