1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em - Kiều Nhất ( 18 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]
      Tác giả : Kiều Nhất

      Dịch : Green land

      Ebook : 520

      Thể loại : Hài, he

      Tình trạng : hoàn thành

      Độ dài : 18 chương + 1 ngoại truyện

      Nguồn : http://91baby.mama.cn/thread-1143387-1-1.html


      Giới thiệu

      Thời khắc đẹp nhất của tình là tại nơi tình bắt đầu.

      Đêm trước ngày đăng ký kết hôn, tôi hỏi lão:

      - bắt đầu thích em từ khi nào vậy?

      Lão trả lời:

      - Chẳng nhớ nữa.

      - Nhưng tại sao lại là em chứ?

      - Tại sao lại phải là em?

      - Em hẹp hòi, lại hay ghen bóng ghen gió.

      - cũng thế mà.

      - Em sợ mình xứng đáng được .

      - cũng thế.

      - Em biết là như thế nào, biết tình là gì.

      - cũng biết vậy.

      Rồi lão dịu dàng nắm tay tôi:

      - Nhưng biết điều, cứ nghĩ đến việc có thể ở bên cạnh em suốt quãng đời còn lại, lại cảm thấy hy vọng tràn trề với những ngày tháng sau này.

      16 tuổi, chúng tôi ngồi cùng bàn, giữa hai cánh tay chỉ cách nhau 10cm, trong mắt tôi chỉ có lão.

      26 tuổi, tôi mở mắt thức dậy, quay sang thấy ánh nắng chiếu lên mặt lão, tôi chỉ muốn cứ thế già cùng lão.

      Có lẽ đây chính là tình chăng?
      Đôi lời : Truyện ngắn, mô tip gây hài nhàng, hơi giống All in love. Mục đích xả xì trét là chính, mọi người hãy thư giãn nào .....
      Last edited: 31/7/16
      Phong Vũ Yên, Chris, Hale2053 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1: con trai cung Ma Kết đại khái là như vậy



      01

      Năm ngoái F kun công tác Nhật Bản, tôi lên mạng thấy chủ đề “Bình thường các chị em thường gửi tin nhắn trêu chọc bạn trai thế nào”, phì cười khi đọc đủ kiểu trả lời.

      Đúng hôm đó tôi vừa đổi số điện thoại di động, tiện tay gửi cho tin nhắn nặc danh: “Ông chủ, có cần dịch vụ đặc thù ?”

      quan tâm.

      Tôi lại gửi tin nhắn nữa: “Mèo hoang đơn, nhiệt tình như lửa, giao hàng tận nhà, đảm bảo hài lòng”.

      hồi lâu sau gọi điện thoại lại, câu đầu tiên đốp thẳng: “Em ở nhà rảnh việc quá hả?”

      Tôi khiếp sợ: “Tại sao biết là em?”

      “Chỉ có em mới rỗi hơi như vậy”. suy nghĩ lát rồi tiếp: “Ngày kia về”.

      “Sớm thế? Tưởng bảo tuần sau cơ mà?”

      “Có thay đổi đột xuất”.

      lâu sau đó đồng nghiệp của đến nhà ăn cơm. Trò chuyện về chuyến công tác Nhật Bản lần này, đồng nghiệp : “Ngay cả tiệc mừng công mà F cũng tham gia, làm xong việc ra sân bay luôn, dừng lại giây đồng hồ nào, ở nhà có ai, phải về chăm sóc mèo”.

      ta đưa mắt nhìn khắp nơi, tò mò hỏi: “Mèo nhà em đâu?”

      Mặt tôi lập tức đỏ lên. F gắp cho tôi miếng cá kho, mặt đổi sắc: “Nó nhát gan, sợ người lạ”.

      Tôi chỉ mong có thể vùi mặt vào trong bát.

      02

      Trước mặt người ngoài, F kun luôn hết sức nghiêm túc, lạnh lùng và kiêu ngạo, mọi người tặng cho ngoại hiệu Ice Man. Còn tôi hoàn toàn ngược lại, bệnh thần kinh thâm niên, rất thích diễn trò. thường xuyên mắng tôi làm diễn viên là đáng tiếc.

      Lúc ra ngoài ăn cơm, tôi đột nhiên dừng lại với : “ rể, chúng ta làm như vậy có phải là có lỗi với chị em ?”

      Mới đầu còn lộ ra vẻ mặt bị sét đánh giống như nhân viên phục vụ, lâu rồi cũng quen dần, hôm qua còn rất bình tĩnh trả lời câu: “Chị em dưới suối vàng chúc phúc cho chúng ta”.

      lần tôi tâm huyết dâng trào, với : “Em đóng vai nam phụ si tình”.

      Sau đó nhanh chóng vào vai, gào lên với : “Tôi mới là người thương Kiều Nhất nhiều nhất! Tôi nhường ấy cho !”

      ngồi bên cạnh giá sách, vừa thờ ơ lật sách vừa thoải mái trả lời: “ cứ mang ấy ”.

      Tôi ngẩn ra, kịch bản nên phát triển như vậy chứ.

      Tôi : “Tối nay tôi mang ấy , vĩnh viễn rời xa !”

      gập sách lại cái rụp, lạnh lùng : “ thử xem. Nếu ấy dám bỏ nhà theo trai, tôi đánh gãy chân ấy”.

      Này! Ai cho đổi kịch bản lung tung thế?

      03

      Nhà tầng sửa nhà, suốt ngày ầm ĩ ngừng. Tôi dứt khoát thuê phòng khách sạn, yên tâm viết sách.

      Buổi tối F kun đến đưa cơm cho tôi. Hai mắt sáng lên, tôi hỏi : “Hai chúng ta thế này có giống vụng trộm ?”

      hùng hổ trợn mắt nhìn tôi.

      Ai ngờ gã này vừa vào phòng vội vã cởi quần áo. Tôi hỏi làm gì?

      đáp, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhanh chút, bà xã năm giờ làm về”.

      04

      công tác về, đến sân bay nhận được điện thoại của bạn thân, thất tình khóc bù lu bù loa. Tôi kéo va li uống rượu với nó.

      Động viên nó gãy lưỡi, tình là thứ đặc biệt của nhân gian, là bánh thịt từ trời rơi xuống, chúng ta thể ảo tưởng tình cũng giống như cơm hộp, đến giờ ăn mỗi người hộp được.

      Về đến nhà tôi rất thương cảm, ôm F kun : “Vận may của em luôn luôn tốt, chuyện may mắn nhất của em trong đời có lẽ chính là gặp , cho nên em đặc biệt, đặc biệt trân trọng. Từ đến giờ, chuyện duy nhất em có thể kiên định chính là ”.

      : “Ờ. Em nghĩ như vậy rất cảm động”.

      Dừng lại lát lại tiếp: “Nhưng em đừng tưởng vì thế tha thứ cho việc ba giờ sáng em mới về đến nhà”.

      Sau đó hùng hổ trợn mắt nhìn tôi, đứng dậy vào bếp pha nước mật ong cho tôi giải rượu.

      05

      Tôi rất lắm lời, thường xuyên líu ríu ngừng bên tai . Có hôm tôi đột nhiên hỏi : “ có cảm thấy em rất lắm chuyện ?”

      Khi đó lái xe, mắt nhìn đường phía trước, mặt biểu cảm: “Đúng, rất lắm chuyện”.

      Tôi có chút vui. ra vẫn cảm thấy tôi phiền hà.

      đột nhiên cười, : “Dù sao cũng phải nghe em lải nhải cả đời, quen rồi tốt”.

      06

      Tôi và là bạn học cùng cấp ba. Thời học cũng như bây giờ, ngoài miệng nể nang ai nhưng lòng dạ rất tốt, vẫn rất quan tâm đến tôi. Sau đó xảy ra vài chuyện, khi đó chúng tôi đều chưa chín chắn, vì chút chuyện đoạn tuyệt giao tình.

      sang du học, rất nhiều năm chúng tôi liên lạc nữa. họp lớp nhắc tới , có người vô tình gọi nhầm số, gọi số điện thoại di động của trước kia, ngờ vẫn liên lạc được, thế mới biết mấy năm nay F vẫn giữ lại số cũ.

      “Ra nước ngoài giữ số trong nước chẳng phải rất bất tiện sao?”

      Mọi người đều rất khó hiểu, cuối cùng thống nhất kết luận, tư duy của đại thần phải người thường như chúng ta có thể hiểu được.

      Chẳng bao lâu sau đến sinh nhật . Tôi lấy dũng khí nhắn cho tin nhắn, ôm điện thoại di động cả đêm, trả lời. Đến tận buổi chiều hôm sau mới nhắn lại, hai chữ rất xa cách, rất khách sáo: “Cảm ơn”.

      Sau đó về nước, tôi đơn thương độc mã đến Bắc Kinh tìm . Chúng tôi làm lành, quyết định quay lại với nhau. Có hôm tôi thấy chiếc Nokia N97 dùng trước kia trong tủ sách, mở ra xem. Lịch sử cuộc gọi và tin nhắn đều xóa sạch , chỉ có mục bản nháp tin nhắn còn có tin. Tôi mở ra xem, trong đó có mấy chục bản nháp.

      Hôm nay gặp nữ sinh rất giống em ở Asda.

      Paul ra album mới, lúc nghe có cảm giác như em ngồi bên cạnh . (ND: có lẽ là Paul McCartney, cựu thành viên The Beatles)

      Trường Sa lạnh rồi, em nhớ mặc thêm quần áo. (ND: thành phố Trường Sa thuộc tỉnh Hồ Nam TQ)

      tha thứ cho em rồi. Gọi điện cho được ?

      ...

      Tin nhắn nháp cuối cùng là: rất nhớ em.

      Thời gian là sinh nhật .

      07

      Năm ngoái có hoạt động tại vùng núi rất hẻo lánh. Trong đám đông, tôi bị xô ngã, chân đập vào tảng đá, đau đến trợn mắt há mồm. Đồng nghiệp đến đỡ tôi dậy, hỏi có sao . Tôi bò dậy phủi tay sao, dán hai miếng dán tiếp tục công việc.

      Lúc về mới phát cả ống quần đầy máu, khập khiễng đến phòng y tế. Bác sĩ phải khâu hai mũi, nhưng phòng y tế có thuốc tê. Bởi vì hôm sau còn có việc phải làm, thể bỏ lỡ được, tôi nghiến răng, khâu, tôi cố chịu đựng.

      Chịu đựng kêu tiếng nào. Đồng nghiệp bên cạnh nhìn, đàn ông vùng đông bắc cao mét tám mấy mà mắt lại đỏ lên. ta tình bội phục em.

      Tôi rất xấu hổ, : “Thế này là gì. Khi còn bé em phẫu thuật, đau gấp thế này trăm lần mà vẫn chịu được”.

      Về Bắc Kinh F kun đón tôi, tôi vừa lên xe gục đầu ngủ. đường tỉnh dậy nghe thấy đồng nghiệp chuyện với , tôi sinh ra sớm vài chục năm chắc chắn cũng là Lưu Hồ Lan. (ND: nữ hùng liệt sĩ TQ, 1932-1947)

      ấy ở nhà cũng mạnh mẽ như vậy à?”

      F đáp: “, ở nhà rất thích làm nũng, thường xuyên xem phim khóc nước mắt nước mũi tèm lem. Tôi phải dỗ dành như trẻ con ấy”.

      Đồng nghiệp rất nghi hoặc: “Vì sao?”

      “Bởi vì chỉ có trước mặt tôi, cố ấy mới có thể cần kiên cường”.

      Tôi im lặng nghe, đột nhiên sống mũi cay cay.

      Trước kia tôi đọc được câu trong sách, ấn tượng rất sâu, trong cuộc đời người, tình phải là hiếm, gặp người hiểu mình mới là hiếm.

      Tôi nghĩ đây chính là hiểu.

      08

      Công ty cần làm cuộc thăm dò về hoài niệm thanh xuân.

      Tôi nhắn tin cho nhóm bạn: “Người bạn thích thời học sinh bây giờ thế nào rồi?”

      Nhận được đủ loại đáp án.

      “Thành bố của con người khác rồi”.

      “Kết hôn rồi, sinh con rồi, buổi tối hôm qua mơ thấy , vẫn khinh thường tôi như trước. Dường như bất kể tôi cố gắng bao nhiêu đều đuổi kịp bước chân của . Trong mơ rất khó chịu, bởi vì làm sai gì cả, chỉ là tôi”.

      “Thời học sinh chỉ mỗi bộ đề luyện thi”.

      Chậm rãi xem tiếp, phát sơ ý gửi cả cho F kun. Tôi cũng hi vọng gì, cơ bản trả lời loại tin nhắn gửi hàng loạt này. Đợi hồi lâu, quả nhiên trả lời.

      Dạo đó công việc của chúng tôi đều rất bận, tôi về nhà là hơn mười giờ đêm, về còn muộn hơn tôi. Buổi tối ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy rón rén lên giường, đắp lại chăn cho tôi.

      Hôm sau thức dậy rồi. Tôi đến công ty mới phát trong điện thoại có tin nhắn chưa đọc, mở ra nhìn thấy câu trả lời của .

      “Trở thành vợ tôi, ngủ bên cạnh tôi”.

      Thời gian: 2 giờ 45 phút sáng.

      09

      Lúc vừa F kun, tôi quá tin tưởng vào lâu dài của mối tình này. lại là người rất cố chấp, mỗi lần cãi nhau đều là tôi chủ động nhận sai làm lành.

      lần chúng tôi cãi nhau, làm mặt lạnh với tôi tuần, tôi dày mặt cười làm lành nhưng vẫn phớt lờ tôi. Hôm đó vừa lúc xe mở bài “Bảo bối” của Trương Huyền, bài hát có đoạn: “Tiểu quỷ tiểu quỷ của tôi, đùa chơi đùa chơi cho em vui, làm cho em thích thế giới này”.

      Tôi : “ xem lời bài hát này chẳng phải là viết cho sao? Như đứa trẻ con, dường như cả thế giới đều là của ”.

      Tôi lẩm bẩm hồi lâu, giọng càng ngày càng , càng ngày càng nghẹn ngào, trong lòng tủi thân gần chết, thầm nghĩ phớt lờ phớt lờ , cùng lắm là chia tay.

      đường ai gì. Xe dừng lại trước tòa nhà công ty tôi. Tôi chuẩn bị mở cửa, ở phía sau đột nhiên giữ tôi lại, cúi đầu : “Nhưng mà... thích thế giới này, chỉ thích em”.

      Nước mắt tôi lập tức trào ra.

      10

      Bà ngoại tôi nhiều tuổi rồi, đầu óc hơi thiếu minh mẫn, cả nhà chỉ có F kun có thể tâm với bà, chúng tôi đều cảm thấy đặc biệt thần kì. Có năm về quê ăn tết, tôi giúp mẹ nấu cơm, F chuyện với bà ngoại ngoài sân. Tôi nghe thấy dạy bà ngoại tiếng .

      “I love you, nghĩa là em ”.

      “Cháu chậm chút, ai cái gì?”

      F rất kiên nhẫn: “Ai - la - vơ - iu”.

      Bà ngoại gật đầu đầy tự tin: “Nhớ rồi!”

      Buổi tối ăn cơm tôi cố ý hỏi bà ngoại: “Nghe bà biết tiếng rồi à?”

      Bà ngoại rất vui vẻ: “Thằng F dạy bà đấy”.

      F nghiêng đầu hỏi bà: “Em thế nào?”

      “Ai... ai... ai...” Bà nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra: “Ai lao vào !”

      Mọi người ngồi quanh bàn đều cười òa.

      Ban đêm tôi ra rót nước, nhìn thấy đèn trong phòng bà ngoại còn sáng, cho rằng bà lại quên tắt đèn. tới trước cửa phòng bà, tôi nhìn thấy bà ngồi mình ghế, cầm di ảnh của ông ngoại, giọng : “Ông ơi! Ai lao vào ”.

      Đêm đó ngủ, F ôm tôi : “Bà ngoại rất đơn. Chúng ta phải về thăm bà nhiều hơn”.

      Đột nhiên tôi rất muốn khóc.

      Người thân với F kun đều cho rằng rất lạnh lùng, ít , kiệm lời như tảng đá.

      Chỉ có tôi biết phải vậy.

      rất dịu dàng, là người đàn ông dịu dàng nhất tôi từng gặp.

      11

      Đêm trước hôm đăng ký, tôi hỏi : “ bắt đầu thích em từ bao giờ?”

      đáp: “ nhớ”.

      “Nhưng vì sao là em?”

      “Vì sao phải em?”

      “Em rất hẹp hòi, lại hay ghen”.

      cũng thế”.

      “Em sợ mình đáng được thích”.

      cũng thế”.

      “Em chưa bao giờ, biết tình là gì”.

      cũng biết”. dịu dàng nắm tay tôi: “Nhưng biết, chỉ cần nghĩ có thể cùng em sống phần đời còn lại, tràn ngập chờ mong vào tương lai”.

      16 tuổi, chúng tôi ngồi cùng bàn học, cánh tay và cánh tay cách nhau quá mười xen ti mét, trong tầm mắt tôi chỉ có .

      26 tuổi, sáng sớm tôi thức giấc, quay sang nhìn thấy ánh nắng chiếu lên gương mặt , muốn ở bên như vậy đến già.

      Có lẽ đây chính là tình .
      HoanHoan, Phong Vũ Yên, Chris3 others thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2: Người bạn cùng bàn


      01

      Thời học, bạn học F là truyền kì của trường chúng tôi, có gương mặt chính khí lẫm liệt của cảnh sát chống khủng bố TVB, thành tích tốt đến mức nghịch thiên, còn biết thổi saxophone, được rất nhiều thiếu nữ hoài xuân nhung nhớ cả khi thức lẫn khi ngủ.

      rất khó tính, đối với ai cũng lạnh lẽo thờ ơ. Khi đó trong mắt tôi chỉ là chiếc tủ lạnh tĩnh thích làm bộ làm tịch. Tình nhân trong mộng của tôi là Trần Hạo Nam, khát vọng trở thành người phụ nữ của đại ca, theo đại ca chém giết từ vịnh Đồng La đến Tiêm Sa Thư, tự do, phóng túng ngang ngược đời. (Trần Hạo Nam: đại ca xã hội đen trong phim Hồng Kông)

      Trường chúng tôi học là trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, tất cả căn cứ vào thành tích. Trường có quy định, chỗ ngồi phải xếp theo thành tích. Chủ nhiệm lớp tôi lại tương đối chú trọng nghi thức (chắc chắn là cung Cự Giải). Cho nên sau cuộc thi giữa kì và cuối kì, chúng tôi đều phải xếp hàng hành lang, chủ nhiệm lớp cầm bảng xếp hạng đọc từ xuống dưới, ai được gọi đến tên mới có thể vào lớp chọn chỗ ngồi.

      Quy định này quá tốt, tôi cho rằng đây là phát minh vô nhân đạo nhất của loài người từ xưa đến nay. Bạn học F vĩnh viễn là người đầu tiên vào, nhưng ngồi bàn đầu, bởi vì thích. thích chỗ ngồi gần cửa sổ ở bàn thứ tư, tầm nhìn rộng, tiện lơ đãng.

      Khi đó lớp tôi có bạn nam rất lười gội đầu, tính tình văn nghệ sĩ thích tôi, hết sức nhiệt tình viết thơ tình cho tôi, đại loại như là “Máu nóng của thấm đẫm mộ phần em” gì đó. Lần thi nọ tôi xếp hạng ngay sau gã, điều này có nghĩa chúng tôi phải ngồi cùng bàn. Vừa nghĩ đến cảnh phần mộ của mình thấm đầy máu nóng của gã, tôi nổi hết da gà.

      Khi đó cả lớp chỉ có bên cạnh bạn học F có chỗ trống, vẫn ngồi mình. Tại ngoi trường điểm biến thành đó của chúng tôi, thành tích tốt được hưởng tất cả mọi đặc quyền.

      Đó quả thực là giây phút hùng dũng quả cảm nhất trong đời tôi, tôi cầm cặp sách lên chạy tới bên cạnh bạn học F, rằng ngồi xuống.

      quay lại thoáng nhìn tôi. Tôi còn nhớ khi đó đeo tai nghe nghe nhạc. Tôi cười với hết sức lúng túng. cứ thế nhìn tôi, mặt biểu cảm, gì, đến tận lúc nghe hết đĩa nhạc.

      “Châu Kiệt Luân à?” Tôi bắt chuyện với . Khi đó Chu Kiệt Luân nổi, khắp phố lớn ngõ đều mở bài hát của Châu Kiệt Luân. Bạn học F mở máy nghe nhạc, thay đĩa CD rồi lần nữa đeo tai nghe lên, lạnh lùng : “The Beatles”.

      Chúng tôi trở thành bạn cùng bàn như thế.

      số năm sau, nhớ lại chuyện này, tôi hỏi: “ thể thân mật với người bạn cùng bàn mới của mình hơn chút sao?”

      “Xin lỗi”. hết sức áy náy: “Dù sao khi đó ai biết được người vừa ngồi xuống đó chính là bà xã của ”.

      02

      Bạn học F chuyện quả thực tiếc chữ như vàng, có thể dùng từ đơn tiết tuyệt đối dùng song tiết, có thể dùng từ ngữ tuyệt đối dùng cả câu, có thể dùng câu diễn đạt ràng tuyệt đối dùng hai câu, tóm lại chuyện với quả thực rất dễ bị tức chết.

      Khi còn bé học saxophone thời gian, chính là bởi vì tính tình độc, mẹ chồng tôi có dạo nghi ngờ mắc bệnh tự kỷ. Nhân tiện có quen biết giáo viên saxophone rất nổi tiếng nên mẹ chồng tôi cho F theo học, chủ yếu là hi vọng có thể có nhiều bạn bè hơn.

      Chưa học được bao lâu, giáo viên phản ánh lại, hòa đồng.

      Mẹ chồng tôi quyết định chuyện với .

      “Con này, ở lớp có bao nhiêu bạn cùng học với con?”

      “Bốn năm”.

      “Các bạn ấy thế nào?”

      “Tạm được”.

      “Có chơi thân với bạn nào ?”

      ”.

      “Con phải chủ động chuyện với các bạn, giao lưu với các bạn nhiều hơn. Cũng có thể mời các bạn đến nhà mình chơi”.

      được”.

      Gã lầm lì này nghiêm túc lắc đầu.

      Mẹ chồng tôi sụp đổ: “Vì sao?”

      Gã lầm lì đáp chính khí lẫm liệt: “Thổi saxophone, miệng rảnh”.

      Sau đó mẹ chồng kể với tôi chuyện này, tôi cười lăn lộn sofa, mẹ nên cho ấy học ba lê, học cái đó rảnh miệng.

      Người nào đó cầm cốc nước qua lườm tôi cái dài.

      03

      Thời cấp hai tôi trải qua lần phẫu thuật rất lớn, vì thế thần kinh tổn thương, mấy năm liền cả lưng tôi có cảm giác gì. Tôi rất ít nhắc tới chuyện này, gần như ai biết.

      Có hôm tự học, mọi người đều rất buồn chán, bạn nữ ngồi bàn sau tôi nổi hứng chơi trò đoán chữ lưng với bạn cùng bàn.

      Nó chơi được mấy lượt, đột nhiên kêu tôi ngồi thẳng lên, bừng bừng hào hứng dùng ngón tay viết lên lưng tôi. Tôi lập tức ngẩn ra, bởi vì tôi chút cảm giác nào.

      Tôi lắc đầu biết, nó lại viết chữ khác, tôi vẫn lắc đầu.

      tin, bạn giả vờ à, đơn giản như vậy làm sao lại đoán ra được?

      Khi đó tôi hết sức khó xử, giải thích cũng khó mà giải thích lại rất phiền phức, chân tay tôi trở nên luống cuống.

      Lúc này bạn học F rất ít khi tham gia câu chuyện của chúng tôi đột nhiên câu: “Để tớ”.

      Khi đó tôi và còn chưa thân lắm, mặc dù ngồi cùng bàn nhưng chúng tôi rất ít chuyện với nhau. là núi băng vạn năm mà. Khi đó vừa xong, tất cả mọi người đều khiếp sợ, thiên tài hôm nay tự nhiên hạ mình chơi với người phàm hay sao?

      cũng bất chấp tôi có đồng ý hay , đưa tay viết chữ lưng tôi. Tôi đương nhiên biết, nhưng bởi vì có tham gia của F nên mọi người đều rất hưng phấn, đồng loạt nhìn tôi chằm chằm, tôi mà vẫn biết tỏ ra rất mất mặt. Thế là tôi bừa chữ, là họ của .

      Ai ngờ lại đúng rồi.

      Tôi rất khiếp sợ. Đoán mò mà cũng trúng à?

      Sau đó lại viết chữ nữa. Tôi thuận miệng đoán họ của tôi.

      Hình như cười lát, giọng hơi : “Ừ, đúng rồi”.

      Bạn nữ ngồi bàn sau thắc mắc: “Sao tớ thấy giống”.

      Nhưng có ai tiếp tục truy cứu, mọi người chuyện tiếp, tôi cũng qua được cửa này.

      Đến giờ tôi vẫn biết khi đó F viết chữ gì. Sau đó mới hay ra biết tôi làm phẫu thuật, trước đó nhà trường tổ chức khám sức khỏe, hôm trả kết quả tôi xin phép nghỉ học, kết quả để bàn. xem lướt qua, lặng lẽ nhớ.

      04

      Nếu như F là tiên sinh “nhìn lần là nhớ” tôi chính là tiểu thư “nhìn bao nhiêu lần cũng nhớ được”.

      Tôi học toán rất kém, học toán rất giỏi. Lúc thi làm bài tốc độ siêu nhanh, cơ bản nửa tiếng là xong, sau đó chống cằm ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhân cơ hội lén lút chép bài của .

      Tôi vừa coi cóp vừa an ủi chính mình, kinh thánh người cho có phúc hơn người nhận được, phải tôi gian lận mà là tôi giúp bạn học F tích cóp vốn liếng hạnh phúc.

      Thông thường quá trình là thế này:

      Tôi liếc trộm cái, ACBCD, BCAAD, được, nhớ rồi.

      Cắm đầu viết, ACBCD, BC... Phía sau là gì nhỉ? Quên rồi!

      Lại liếc trộm cái nữa, à à, BCAAD...

      Cắm đầu viết, đợi chút, cuối cùng là B hay là D? thấy lắm.

      Lại nhìn trộm lần nữa, phát người nào đó gấp giấy thi lại.

      Ngẩng đầu lên, câu nào, nhìn tôi đầy khinh thường.

      Tôi gượng cười mấy tiếng, quay mặt lại, cố gắng nhớ xem rốt cuộc là B hay là D, nhưng sống chết nghĩ ra được.

      Sau đó nghe thấy lạnh lùng: “D”.

      ***

      cằn nhằn: “Chép cũng nổi, ngốc chết được”.

      Tôi chịu nhục làm bộ nghe thấy.

      ***

      Bạn học F là đại diện giờ toán. Lúc còn chưa ngồi cùng bàn, tôi và cơ bản có bất cứ qua lại gì, nhưng có việc để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi.

      lần trả bài thi toán, giáo viên chia bài thi thành hai phần, phần là đạt cầu, giao cho F phát, phần còn lại là đạt cầu, giáo viên tự mình phát. Tôi đương nhiên thuộc nhóm đạt cầu.

      Lúc trả bài cho tôi, giáo viên đầy chán ghét: “Đề trắc nghiệm dễ như vậy mà chỉ đúng có bốn câu, tôi có dạy con lợn nó cũng học được”.

      F cầm tập bài thi vừa lúc tới bên cạnh tôi, liếc cái, hết sức trượng nghĩa phản bác giúp tôi: “Bạn ấy đúng năm câu”.

      Giáo viên hơi ngượng, cả lớp ồ tiếng rất mập mờ.

      Từ đó tôi có thêm biệt danh, gọi là Ngũ Đạo (năm câu). Sau đó tôi đến Bắc Kinh làm việc, công ty lại trùng hợp ở Ngũ Đạo Khẩu, quả thực như lời nguyền rủa.

      chuyện này, bạn học F chút ấn tượng nào, hoàn toàn biết biệt danh này của tôi là được ban tặng.

      Có điều bạn học F chỉ được làm đại diện giờ toán mấy tháng rồi mất chức, nguyên nhân là gã này nhớ được tên bạn cùng lớp, trả bài thi toàn trả nhầm người.

      05

      Tôi rất thích Châu Kiệt Luân. Có năm Châu Kiệt Luân đến thành phố tôi giao lưu với người hâm mộ. Ban tổ chức phát vé mời từ năm giờ chiều, mười hai giờ trưa các fan bắt đầu xếp hàng, từ rất xa có thể nhìn thấy đám người đông nghịt ôm biểu ngữ đứng túm tụm như tụ tập bất hợp pháp.

      Tôi định trốn học kiếm vé, nhờ F giúp đỡ, đồng ý.

      Bất kể có đồng ý hay , tôi vẫn phải , nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm lớp, tôi đau bụng sinh lí xin phép về nhà.

      Ai biết hôm đó trai tôi đột nhiên tốt bụng, chủ động đến xin phép giúp tôi, tôi ngã bị thương ở chân phải đến bệnh viện. Riêng món này tôi chuyên nghiệp hơn trai tôi phải hai mươi năm.

      Bạn học F ngoài miệng giúp, khi chuyện tới trước mắt lại đành lòng đứng nhìn, lon ton chạy đến với chủ nhiệm lớp tôi bị sốt về nhà rồi. Chủ nhiệm lớp lập tức nổi giận đập bàn: “Chính nó gửi tin nhắn cho tôi đau bụng sinh lí phải về nhà. trai nó với tôi nó ngã bị thương ở chân phải viện. Bây giờ cậu lại nó bị sốt. Rốt cuộc là nó đâu rồi?”

      Nghe những người chứng kiến kể lại, khi đó F ngẩn ra giây, chỉ có giây, sau đó trả lời, mặt đổi sắc: “Bạn ấy đến kỳ sinh lí sốt cao đỡ, trong giờ thể dục ngã từ xà đơn xuống, mẹ bạn ấy đưa bạn ấy viện rồi”.

      Toàn bộ quá trình lưu loát như mây trôi nước chảy, mặt cũng đỏ chút nào, quả thực làm người ta nhìn mà ngưỡng mộ. Sau đó tôi nghe kể lại chuyện này, vỗ vai đáng tiếc nhóc con nhà ngươi sinh ra ở Trung Quốc, nếu ngươi sinh ra ở Tam Giác Vàng tuyệt đối là trùm băng đảng tội phạm dí súng vào trán vẫn đổi sắc mặt.

      Còn có lần chúng tôi thi hóa học, lớp khác thi trước, tôi khôn lỏi kiếm được đáp án.

      Bạn học F cầu tôi ôn thi đàng hoàng, tôi đương nhiên ngoan như vậy, lời vào tai này ra tai kia, sách ném sang bên cạnh, chỉ chăm chú học thuộc đáp án. Vì thế còn giận, cả ngày chuyện với tôi.

      Đến hôm thi tôi tràn ngập tự tin, kết quả vừa nhận đề thi há hốc mồm, đề bài hoàn toàn giống đề tôi kiếm được.

      mặt F ràng viết “đáng đời quân gian ác”, chậm rãi làm bài thi, hoàn toàn đếm xỉa đến tôi.

      Tôi hoàn toàn choáng váng, cuống đến mức nước mắt đảo quanh. Giáo viên nhắc nhở còn mười phút nữa hết giờ, bài thi của tôi cơ bản vẫn để trống. Bạn học F bên cạnh đột nhiên hỏi tôi: “Biết lỗi chưa?”

      Tôi gật gật đầu, nước mắt lưng tròng.

      đẩy bài làm cho tôi: “ có lần sau”.

      06

      Giọng F đặc biệt dễ nghe, phát ràng, hiếm thấy đối với người ở phía nam. Mỗi lần thi tháng, giáo viên đều nhờ giúp làm đề thi nghe. Tôi bắt đầu nảy ra mưu.

      “Đọc đến đáp án chính xác bạn hơi chậm lại chút được ?”

      được”.

      ai phát đâu, bạn cần câu nào cũng làm hiệu, chỉ cần mấy câu khó thôi”.

      được”.

      “Lần tới tớ nhất định ôn thi nghiêm túc, lần này bạn giúp tớ mà”.

      được”.

      Bạn nhẫn tâm thấy chết mà cứu sao?”

      “Tớ giúp bạn gian lận”.

      Tôi rất tủi thân: “Nhưng mẹ tớ lần này còn thi tốt là bị nhốt ở nhà cho đâu”.

      Tôi hẹn barbecue ở vùng ngoại ô.

      tiếp tục cúi đầu lật sách, dường như nghe thấy.

      Nào ngờ đến hôm thi, gã này trịnh trọng đọc trong băng ghi : “C. Show - her - the - way - to - the - hostpital”.

      lần cảm cúm rất lâu khỏi, tôi rất thương, muốn mang thuốc cho nhưng lại xấu hổ. Tôi rất ngây thơ nghĩ ra cách rất vòng vo: Về nhà dùng nước lạnh gội đầu, thành công làm chính mình cũng cảm cúm.

      Hôm sau đeo khẩu trang đến lớp, tôi chia thuốc cảm cúm cho , cố ý nhấn mạnh là “nhân tiện” mang cho .

      hỏi: “Sao bạn cũng bị cúm? Bị lây tớ à?”

      Tôi lắc đầu, dám , sợ bị cười nhạo đến chết.

      Ai biết gã này cảm cúm hôm sau khỏi rồi, còn tôi ngược lại ngày ngày hắt xì, chóng mặt váng đầu tháng.

      Bây giờ nghĩ lại, đúng là phát khóc vì dở hơi của mình.

      07

      Học kì mới xếp lại chỗ ngồi lần nữa, tôi và bạn học F còn ngồi cùng bàn. Hôm bị tách ra tôi rất buồn, vì thế còn khóc thầm trận, cảm thấy trời sắp sập xuống rồi. Khi đó tôi e thẹn ngượng ngùng, tùy tiện như bây giờ, còn càng chủ động liên lạc với ai, cho nên sau khi còn ngồi cùng bàn chúng tôi rất ít chuyện với nhau.

      Cứ cách hai tuần là lớp tôi lại đến phòng thí nghiệm học hóa học. Chỗ ngồi trong phòng thí nghiệm vẫn sắp xếp như khi vừa khai giảng, cũng có nghĩa chỉ có ở phòng thí nghiệm tôi mới có thể ngồi cùng .

      Cho nên mỗi lần nhìn thấy thời khóa biểu có giờ “Thí nghiệm hóa học” là tâm tình tôi rất tốt, từ tối hôm trước lấy bộ quần áo đẹp nhất ra đặt ở đầu giường, rất chờ mong đến giờ học.

      Có lần nhà trường phát phiếu điều tra, chúng tôi giấu tên, điền giáo viên thích nhất, môn học thích nhất vào đó. Người khác đều viết toán, văn, địa lí, riêng tôi lại viết “Thí nghiệm hóa học”.

      Giờ ra chơi tôi đến văn phòng, lớp trưởng thống kê kết quả điều tra, môn tiếng là nhiều nhất, đại khái bởi vì chủ nhiệm lớp là giáo viên tiếng .

      ngờ lại có hai bạn viết là thí nghiệm hóa học”. Gã .

      “Hai?” Tôi thất thanh hỏi.

      Gã gật đầu: “Đúng vậy, hai”.

      Tôi nhớ tâm tình khi đó như trong lòng có quả pháo hoa, bùm tiếng, nổ tung.

      08

      Lớp 11 phân ban toán văn, trước khi chia lớp mọi người đều bận rộn viết lưu bút. Viết lưu bút thực ra là chuyện cực kì mập mờ, những gì thể bằng lời đều có thể viết ra, lớp tôi có mấy người thành đôi thành cặp sau khi ngỏ lời với nhau trong lưu bút.

      Tôi cũng mua sổ lưu bút cho cả lớp viết vào, cuối cùng mới đặt xuống trước mặt bạn học F.

      Mới đầu còn vui, việc này chán ngắt. Tôi nằng nặc cầu mới chịu đồng ý, : “Cứ để ở đây, lúc nào rảnh rỗi tớ viết”.

      Nhưng vĩnh viễn rảnh, đến tận gần cuối lớp 11 mới trả lại sổ lưu bút cho tôi. Tôi mở ra đầy chờ mong, gã này lại chỉ có tám chữ to: Học hành chăm chỉ, được lười biếng.

      Tôi suýt nữa bị làm tức chết.

      Sau đó tôi mới biết gã này quá mưu mô. Sổ lưu bút của tôi để ở chỗ , tôi thể thường xuyên chủ động đến tìm . Còn chậm rãi đọc hết lưu bút của các bạn nam trong sổ của tôi, sau khi xác định có gian tình mới yên tâm, cuối cùng vung bút viết bừa mấy chữ cho có rồi trả lại.

      09

      Sau khi phân ban tôi học văn, bạn học F học toán, cùng lớp với trai tôi.

      Để tiết kiệm thời gian, mẹ của F tìm thuê nhà cho ở gần trường. Sau đó trai tôi cũng chuyển đến ở cùng, hai người bắt đầu sống chung, thỉnh thoảng tôi lại đến mang quần áo cho trai tôi.

      lần tôi mang quần áo đến cho trai tôi như thường lệ, lớp toán là lớp trọng điểm phải tự học đến chín giờ cho nên trong nhà có người.

      Lúc tan học mưa rất to, tôi có thói quen mang ô, bị ướt như chim sẻ mưa. Nghĩ đằng nào trong nhà cũng có người nên tắm cái, tiện thể mặc luôn chiếc áo phông của trai tôi treo trong phòng tắm.

      Sau đó tôi vào phòng trai tôi đọc sách, định chờ ngớt mưa rồi về. lát sau tôi cầm cốc ra ngoài, khom lưng lấy nước cửa nhà vệ sinh phía sau két tiếng mở ra.

      Tôi vừa quay đầu lại nhìn thấy F.

      vừa tắm xong, tóc ướt sũng, vấn đề là chỉ mặc quần, cởi trần ra ngoài.

      Tôi trơ mắt nhìn nước từ tóc rơi xuống tong tong, chảy xuống ngoằn ngoèo người , lập tức cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

      Còn bạn học F bình tĩnh đối mặt với tôi hồi lâu. Lúc này người bình thường hỏi câu “Tại sao bạn lại ở đây” hay “Bạn đến từ bao giờ” để hai người bớt khó xử đúng ? khác, dường như quên mất mặc áo, rất thản nhiên tới trước mặt tôi, bỏ khăn mặt vắt vai xuống trùm lên đầu tôi, hỏi: “Bạn tắm rồi à?”

      Tôi ngơ ngác gật đầu: “Ờ”.

      cầm lấy chiếc cốc trong tay tôi, xoay người lấy đầy cốc nước cho tôi, : “ trai bạn về muộn chút, lát nữa tớ đưa bạn về nhà”.

      Tôi tiếp tục ngơ ngác: “Ờ”.

      Sau đó tôi như người mộng du, cầm cốc nước, đầu đội chiếc khăn mặt của , hai chân nhũn ra về nhà.

      Rất lâu sau, khi nhớ lại chuyện này, tôi mắng : “Khi đó cố ý giở trò lưu manh đúng ?”

      lườm tôi cái: “Trách cái gì? Chiếc áo em mặc người đó là áo của ”.

      Tôi: ...

      10

      Trường mở đại hội thể thao, tôi bị bắt tham gia chạy tiếp sức. Lúc khởi động gặp F, tôi căng thẳng cực kì, đồng ý cổ vũ cho tôi. Tôi chỉ lên khán đài bên cạnh với : “Lát nữa bạn và trai tớ đứng ở kia nhé”.

      gật đầu.

      Trước lúc chạy tôi đến xếp hàng, đứng đường chạy quay đầu sang tìm bọn họ, lại thấy hai người đâu. Hỏi người bên cạnh được biết giáo viên gọi họ tham gia nhảy cao rồi.

      Tiếng súng vang lên, xung quanh ầm ĩ tiếng cổ vũ. Đầu óc tôi rối bời như mớ bòng bong, căng thẳng đến mức đau bụng. Tôi chạy thứ hai, thấy người chạy đầu sắp cầm gậy chạy đến nơi, tôi lại quay sang tìm kiếm theo thói quen và tưởng mình hoa mắt. biết quay lại khán đài từ bao giờ, đứng ở đúng chỗ tôi vừa chỉ cho .

      Ánh mắt gặp nhau, tôi lập tức yên tâm.

      trong giờ khắc quan trọng đó tôi lại phân tâm nhảy dựng lên vẫy tay với , nhưng tôi nhớ gì cả, chỉ nhớ nhìn thấy đứng ở đó trong lòng cực kì, cực kì vui vẻ. Kể cũng lạ, khi còn bé tôi dám mở lòng đón nhận hạnh phúc như bây giờ, bởi vì sợ thất vọng cho nên đối với bất cứ chuyện gì cũng dám hi vọng. Nhưng tôi lại vẫn tín nhiệm , đặc biệt tín nhiệm, chưa từng có người nào có thể mang đến cảm giác an toàn cho tôi như .

      Sau đó tôi được biết nhảy cao nấc đầu tiên qua, hỏi có phải cố ý , tôi nghĩ nhiều quá rồi.

      11

      Lần đầu tiên xem múa ba lê trong đời là theo bạn học F. Người dẫn đầu đội múa là mẹ của F. Hôm đó sau khi kết thúc ra sau cánh gà tìm mẹ , tôi cũng theo. Bạn học F chỉ tôi giới thiệu: “Mẹ, đây là Kiều Nhất, bạn cùng bàn con”.

      Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ , hết sức căng thẳng (mặc dù khi đó chúng tôi còn chỉ là bạn cùng bàn đơn thuần). Khi đó tôi muốn chào , chúc mừng biểu diễn thành công, kết quả đầu óc thế nào mà mở miệng ra lại biến thành: “Mẹ, chúc mừng mẹ biểu diễn thành công”.

      Sau khi xong mọi người đều ngẩn ra, sau đó cười òa. Tôi chỉ muốn tìm được khe nứt nào chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.

      Hôm sau tôi lén hỏi F mẹ tôi thế nào, F nhịn cười, : “Mẹ bạn bạn rất đáng ”.

      Tôi lại lần nữa muốn tìm khi nứt chui xuống.

      Khi đó ai cũng ngờ rằng số năm sau tôi phải gọi là mẹ.
      HoanHoan, Phong Vũ Yên, Chris4 others thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3: Cuộc sống hàng ngày của hai em dở hơi



      01

      Tôi có trai tên là Quan Triều, lớn hơn tôi tuổi, mặc dù cùng cha mẹ sinh ra nhưng em tôi lại giống nhau chút nào. Từ bé gã thông minh hơn tôi. Khi còn bé đồ chơi của tôi là xếp hình, đồ chơi của gã là biến trở và Ampe kế. Tôi còn học bảng cửu chương, gã bắt đầu học thuộc bảng tuần hoàn nguyên tố. Gã cùng giáo viên thảo luận điện tích sinh ra từ trường khi vận động có vi phạm định luật bảo toàn năng lượng hay , tôi đứng bên cạnh ngay cả dấu chấm câu cũng nghe hiểu.

      Tôi chỉ lần nghi ngờ gã có hai bộ não, cướp mất cả bộ não của tôi.

      Khi còn bé tôi rất hâm mộ các bạn con . Quan Triều và tôi đánh nhau cãi nhau từ bé đến lớn. Năm ngoái chị họ tôi sinh con thứ hai, cậu con lớn rầu rĩ vui. Hôm đến ăn đầy tháng, Quan Triều mặt mày hớn hở với thằng lớn, chúc mừng cháu, sau này làm sai chuyện gì có thể đổ oan cho nó. Có thể thấy khi còn bé tôi sống bi thảm thế nào.

      02

      Khi còn bé Quan Triều luôn bắt nạt tôi, chơi với tôi, còn giành đồ ăn vặt của tôi. Khi đó tôi béo hơn gã nhiều, khi đánh nhau luôn có ưu thế áp đảo, cướp lại được là tôi đánh. Nhưng gã này là chúa ăn vạ, tôi còn chưa giơ nắm đấm lên, gã nhìn thấy mẹ tới lập tức ngã xuống đất, ôm đầu nằm bò dưới đất đau khổ kêu rên, cả quá trình liền mạch như mây trôi nước chảy.

      Thế là tôi bị mẹ đánh trận.

      Đương nhiên tôi cũng có lúc thông minh. Mẹ dạy hai em viết chữ, tôi chưa học được viết tên mình nhưng lại học được viết tên gã, viết “Quan Triều chi mộ” lên que kem sau khi ăn xong, sau đó cắm ngay ngắn giữa chậu hoa trong nhà.

      Thế là lại bị đánh trận.

      em có rất nhiều kiểu, kiểu tương thân tương ái, kiểu tình như thủ túc, kiểu nhìn nhau là ghét, còn tôi và Quan Triều thuộc về kiểu đánh nhau từ đến lớn.

      Độc mồm độc miệng là kĩ năng bẩm sinh của Quan Triều, có từ khi nằm trong bụng mẹ. Khi đó tôi là con bé mập mạp hàng giá , mùa đông mẹ sợ lạnh nên mặc cho chúng tôi rất nhiều quần áo. Quan Triều mặc bao nhiêu cũng thấy béo, còn tôi lại biến thành quả bóng tròn xoe.

      Quan Triều lo lắng : “Sau này mày lấy chồng làm thế nào? dâu khác mặc váy cưới vào thành công chúa, mày thành cái bánh bao...”

      Vì vậy tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Tuxedo mặt nạ lấy tôi, chúng tôi tuyên thệ trong nhà thờ. Cha đạo bây giờ chú rể có thể hôn dâu. Tuxedo mặt nạ chậm rãi vén mạng che mặt tôi lên, phát bên trong là chiếc bánh bao nhân thịt...

      Từ khi học tôi bỗng dưng gầy , đến bây giờ vẫn gầy như vậy. Tôi hết sức đắc ý gửi ảnh cho gã: “Xem này, đến 45 cân...”

      Gã đáp: “Cân nặng dưới 50, lùn cũng hai lưng. Mày lại được cả hai...”

      03

      Tôi học sớm năm, cấp và cấp hai đều học cùng lớp Quan Triều. Quan Triều rất thông minh, nghe giảng cũng có thể thi đứng đầu lớp. Tôi vẫn cho rằng trai tôi là vô địch, đến tận khi lên cấp ba gặp F.

      Hai người này như số mệnh tương khắc, mỗi lần thi kết quả của F đều có thể cao hơn Quan Triều chút. Quan Triều bề ngoài để ý, kì thực vẫn luôn canh cánh trong lòng.

      Lần đầu tiên hai người này giao phong lần tan học, tôi đến sân bóng chờ Quan Triều chơi bóng rổ xong cùng về nhà. F đến tìm tôi, hình như là bởi vì tôi cầm nhầm sách của .

      biết xuất phát từ nguyên nhân nào, Quan Triều đánh bóng lại chạy tới xen vào. Tôi đứng bên cạnh lục cặp sách, nghe thấy hai người bọn họ đối thoại như sau:

      “Phải về à?” ( ràng có gì khác để hỏi)

      F trả lời, vẻ mặt “ngươi là ai”.

      “Tôi là Quan Triều lớp A9”. (tự giới thiệu, đầy tự tin)

      “Ai?”

      “Cậu biết tôi?” (rất kinh ngạc)

      F lắc đầu, mặt biểu cảm.

      “Chúng ta từng cùng học lớp ôn thi Olympic môn toán, tôi là lớp trưởng, cậu nhớ à?”

      F vẫn có biểu cảm gì.

      “Cậu nhớ? Mỗi lần thi tôi đều ngồi phía sau cậu (lúc thi chúng tôi ngồi theo thứ tự thành tích). Lần đầu tiên thi tháng tôi kém cậu 5 điểm, lần thứ hai kém 8 điểm, lần trước suýt nữa tôi vượt được, chỉ kém điểm”. (thang điểm 100)

      F tiếp tục vô tội nhìn gã. Tôi đoán chắc chắn là muốn gì đó cho đỡ khó xử, nhưng nhiệm vụ này đối với là quá khó khăn, nghĩ hồi lâu mới bật ra được câu.

      “Vậy cậu phải tiếp tục cố gắng”.

      Sau đó cầm quyển sách tôi trả, phất tay áo ung dung mất, để lại Quan Triều trợn mắt há mồm.

      04

      Khi còn bé có phóng viên đến nhà phỏng vấn, hình như là vì Quan Triều được giải gì đó.

      Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ phóng viên đó, rất thích làm bộ làm tịch, đầu tiên là cầu Quan Triều đấm lưng cho mẹ, sau đó lại bắt Quan Triều kèm tôi làm bài tập, còn phóng viên bên cạnh chụp ảnh tanh tách.

      đùa à, Quan Triều hoàn toàn bao giờ dạy tôi làm bài, bài tập của gã đều là tôi làm cho gã, biết ?

      Sau đó phóng viên cần chụp giấy khen của Quan Triều, có thể ta nghĩ trong nhà học sinh ba tốt đều dán đầy giấy khen tường. Nhưng nhà tôi có, Quan Triều nhận được giấy khen hay cúp gì đó đều tiện tay ném mất.

      Chuyện đặc sắc nhất hôm đó là lúc sắp kết thúc phóng viên hỏi: “Có thể chia sẻ cho mọi người kinh nghiệm học tập của cháu ?”

      Quan Triều nghĩ hồi lâu, : “ có”.

      “Thế vì sao lần nào cháu cũng đứng đầu?”

      Gã đáp thẳng luôn: “Bởi vì mọi người ngốc quá mà”.

      05

      Quan Triều cực kì tự bản thân, cả ngày đắm chìm trong suy nghĩ “Mình đẹp trai nhất”. Các bạn nữ nhìn gã cái là gã cho rằng người ta thích gã. Đối với gã, ai nhìn gã đều là thích gã, nhìn gã là tính tình nhút nhát dám nhìn gã.

      Từ bé gã thích phụ nữ già dặn. Trước kia gã thầm thích bà chị, bà chị này là thiếu nữ hư hỏng xinh đẹp, chưa học hết cấp ba nghỉ học, trong lúc bạn bè cùng tuổi còn vất vả học hành chị ta biết trang điểm đến quán bar. Quan Triều bị chị ta làm cho mê mẩn thất điên bát đảo. Gã chỉ lần với tôi: “Ngực to mới xứng gọi là phụ nữ, còn mày?”

      Gã nhìn tôi từ đầu đến chân đầy ghét bỏ: “Cùng lắm chỉ có thể xem như giống cái”.

      Tôi bị làm tức giận đến hộc máu.

      06

      F kun rất ít dùng weixin, hầu như cả năm đăng gì lên. lần hiếm hoi đăng ảnh, nội dung là: Làm thêm giờ, bận.

      Phía dưới nhanh chóng có người bình luận.

      Đồng nghiệp A: F vẫn làm à? Chị dâu nhìn thấy thương lắm.

      Trả lời đồng nghiệp A: ấy ngủ rồi.

      Đồng nghiệp B: Cậu hôm nay đăng ảnh cơ à?

      Trả lời đồng nghiệp B: Ờ.

      Bạn học C: Cậu định dùng tuổi trẻ đánh đổi tương lai đấy à?

      Trả lời bạn học C: .

      Bạn học D: Lớp mình có bạn là triển vọng nhất, hi vọng bạn làm rạng rỡ cho lớp.

      Trả lời bạn học D: dám.

      Quan Triều: công tác à?

      Trả lời Quan Triều: Ờ.

      Quan Triều: Em đâu?

      Trả lời Quan Triều: Ở Chiang Mai.

      Quan Triều: Chú yên tâm để mình nó chơi à? Cẩn thận bà xã bị người ta cướp mất.

      Trả lời Quan Triều: có việc gì.

      Quan Triều: Chú chiều nó quá, nó được đằng chân lân đằng đầu.

      Trả lời Quan Triều: đâu.

      Quan Triều: Này, chú có thể trả lời dài hơn chút ?

      Trả lời Quan Triều: thể.

      Quan Triều: Thôi được rồi. Tháng sau đến Bắc Kinh, chú sáp xếp thời gian uống rượu với .

      Trả lời Quan Triều: Được.

      Kiều Nhất trả lời Quan Triều: Tốt quá tốt quá, em đón . Uống rượu nhớ gọi em theo!

      Trả lời Kiều Nhất: Sao em còn chưa ngủ?

      Kiều Nhất: ngủ được. Em nằm giường hai tiếng rồi, muốn mua thuốc ngủ mà biết đâu có hiệu thuốc.

      Trả lời Kiều Nhất: được uống thuốc, tìm room service gọi cốc sữa nóng, uống rồi ngủ. Tắt nguồn điện thoại , hai mươi phút sau gọi điện kiểm tra.

      Quan Triều: Oh shit! Chú phân biệt đối xử quá đáng rồi đấy!

      07

      Tôi với Quan Triều tôi cảm thấy F thay đổi rồi.

      “Làm sao?”

      “Khi còn bé ấy tốt với em lắm, chép bài cho em, mang bánh ngọt cho em, em lên lớp ngủ ấy trông chừng cho em, nếu ai dám bắt nạt em ấy đứng ra đầu tiên. Nhưng bây giờ ấy cả ngày tìm cách bắt nạt em, trêu chọc em, dùng IQ đè chết em. Em thông minh như ấy, cãi lại được ấy, cũng kiếm được nhiều tiền bằng ấy, ấy mà dẫn đứa nào trẻ trung xinh đẹp về nhà em cũng đấu lại người ta, chỉ có thể cuốn gói về nhà mẹ đẻ”.

      Quan Triều vội vàng ngắt lời tôi: “Chuyện đó thể xảy ra được”.

      đừng an ủi em, tình hình bây giờ rất nghiêm trọng”.

      “Ý là nhà mẹ đẻ tuyệt đối thu nhận em”.

      Tôi tức giận tố cáo với mẹ, hỏi Quan Triều có phải ruột tôi , tôi phải mẹ xin về nuôi chứ?

      Mẹ tôi nghiêm túc suy nghĩ lát, : “ phải xin, mà nhặt được”.

      08

      Tôi giận dỗi F kun, cụ thể vì nguyên nhân gì quên rồi. Tôi kể khổ với Quan Triều.

      Bên kia điện thoại, gã cười nỗi đau của tôi: “ bảo mày đừng lấy chồng sớm mà mày nghe. Trước khi cưới có chia tay mày vẫn là thiếu nữ thất tình đáng , bây giờ chia tay mày chỉ có thể là phụ nữ li hôn thôi”.

      Tôi sợ quá lập tức về nhà làm lành với F kun.

      Quan Triều còn rất đắc ý, mình có kĩ xảo hòa giải đặc biệt.

      09

      Hồi chúng tôi học tiểu học rất thịnh hành sưu tầm hình các hùng Thủy Hử trong các gói bim bim, gần như người nào cũng sưu tầm. Khi đó tôi và Quan Triều đều có bao nhiêu tiền tiêu vặt. Nhưng trí nhớ của Quan Triều cực tốt, xem qua là quên được. Gã đọc truyện Thủy Hử lượt, hôm sau đến trường kể chuyện cho các bạn, kể truyện đổi hình, cuối cùng sưu tầm đủ 108 hùng.

      Mãi sau này tôi tình cờ lục thấy bộ hình này trong hộc giường, gọi điện thoại cho Quan Triều, Quan Triều tặc tặc cảm khái về chuyện thời đó.

      Quan Triều: “Mày biết khi đó vì sao lại làm như vậy ?”

      Tôi: “Chẳng lẽ phải vì muốn khoe khoang trí nhớ kinh người của mình à?”

      phải. Mày có nhớ khi đó mày thích Lâm Xung ? Trong lớp chỉ có Trình Giai Giai có hình Lâm Xung, mày bảo nó cho mày xem mà nó cho, bảo mày tự mà mua. rất tức giận, nhưng lại có tiền nên chỉ có thể làm như vậy”.

      Tôi rất cảm động, lập tức đồng ý mua cho chiếc bàn phím cơ mà ao ước lâu.

      Buổi tối tôi nước mắt lưng tròng kể chuyện này cho F nghe, kể đột nhiên vỗ đùi: “Thôi chết! Bị lừa rồi!”

      F ngẩng đầu hỏi làm sao. Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Em vừa nhớ ra, Trình Giai Giai năm thứ hai chuyển trường rồi!”

      Hình hùng Thủy Hử lớp bốn mới thịnh hành!

      10

      Gã cùng tôi dạo phố. Tôi thích chiếc cốc, ba mươi lăm tệ chiếc. Tôi trả giá: “Ông chủ bớt chút , tám mươi tệ hai chiếc”.

      Ông chủ cười: “ nương còn tăng giá giúp tôi cơ à?”

      Tôi bàng hoàng tỉnh ngộ: “Ơ ơ, tính nhầm rồi”.

      Quan Triều bên cạnh : “Xin lỗi, em tôi mười tuổi phẫu thuật ruột thừa”.

      Ông chủ hỏi có quan hệ gì với chuyện này.

      “Bác sĩ cẩn thận lấy ra cả não nó luôn”. Gã đáp nhanh chậm.

      Buổi tối về mách F, tôi : “Hoàng thượng phải lấy lại công bằng cho thần thiếp”.

      : “Được, Trẫm bắt nạt giúp khanh”.

      Hai người đóng cửa chiến Xbox trong phòng sách cả đêm.

      Hôm sau Quan Triều hai mắt đỏ ngầu với tôi: “Chồng mày hành hạ cả đêm”.

      cũng sai, nhưng sao nghe có vẻ có gì đó ổn?

      11

      Ba mươi tết ra sân bay đón gã.

      năm gặp, Quan Triều đại gia phong thái như cũ, đeo kính đen bước dài về phía trước, tôi đẩy xe hành lí chạy theo sau.

      Lên xe, tôi : “ ôm em cái à? Em phải dậy từ sáu giờ để đón đấy”.

      Gã: “Có gì hay mà ôm? Trừ khi mày trả tiền vé cho ”.

      Tôi: “Biến!”

      Về đến nhà gã nằm khểnh ghế, gân cổ gọi: “Mẹ, con đói rồi”.

      Tôi đập phát vào đầu gã: “Muốn ăn lăn vào bếp”.

      Mẹ ở trong bếp cơm trưa sắp xong rồi. Tôi cũng gân cổ kêu: “Mẹ là bất công, từ bé mẹ vẫn chiều ấy”.

      “Có giỏi mày đừng ăn xem”.

      “Hừ, người ba mươi tết mới về nhà có tư cách lời này”.

      “Người tháng gọi điện thoại về nhà có tư cách chắc?”

      Vừa rồi công việc của tôi quá bận, quên gọi điện thoại cho mẹ, gã này tin tức nhạy bén.

      Mẹ bưng mâm ra cười : “Con đừng bắt nạt em ”.

      Tôi lập tức tố cáo: “ ấy độc mồm độc miệng lắm”.

      Gã lồm cồm bò dậy, nghiêm túc: “Mẹ, mẹ có thể khoan dung cho mình có đứa con bất hiếu, lại thể khoan dung chính mình có thằng con trai độc mồm độc miệng sao?”

      Mẹ: Sao vận mệnh bi thảm thế này?

      12

      mua vòng tay cho mẹ và mẹ chồng tôi, chọn hai chiếc đều rẻ. Lúc tiền trả đột nhiên nhớ ra cháu của F cũng sắp đầy trăm ngày, thế là lại mua dây xích tay trường mệnh.

      Chợt thấy ví mỏng ít, tôi hết sức đáng thương với Quan Triều: “ này, vòng của mẹ em mình năm mươi năm mươi được ?”

      “Mày còn chưa tỉnh ngủ à?”

      “Rốt cuộc có phải ruột em ?”

      phải, mày là nhặt được, sợ mày tự ti nên mới với mày”. Gã nghiêm mặt bịa chuyện.

      “Hừ, là hàng tiếp thị miễn phí”.

      “Mày là giải chót xổ số cào”.

      là đồ tặng kèm khi mua bàn chải đánh răng”.

      Nhân viên bán hàng phì cười: “Tình cảm của hai em tốt ”.

      “Ai thèm tốt với nó/ chứ?”

      Cả hai đồng thanh.

      13

      Năm lớp sáu tôi mắc bệnh rất lạ, gọi là cột sống cong sang bên. Người bình thường nhìn thẳng cột sống thẳng tắp, cột sống của tôi bất hạnh biến thành hình chữ S. Là bệnh cấp tính, đến nay vẫn tra ra nguyên nhân bệnh, chắc thuộc về thiên tai nhân họa.

      Mặc dù bây giờ tôi có thể cười ra những lời này, nhưng khi đó rất tuyệt vọng. Bởi vì mắc bệnh, cơ thể tôi biến dạng nghiêm trọng, tâm phế bị đè ép, nếu tiếp tục chuyển biến xấu còn có thể liệt.

      Mà phẫu thuật cần khoản tiền rất lớn, gia đình lo liệu được.

      Kí ức sâu sắc nhất về thời gian đó là đêm nào tôi cũng trốn trong chăn khóc, lại dám phát ra thanh. Khóc xong hôm sau dậy tiếp tục làm bộ vui vẻ, làm bộ coi thường, bởi vì sợ mẹ đau lòng. Mẹ tự trách mình lắm rồi.

      Đêm nào tôi cũng mất ngủ, nằm nghĩ xem tự tử kiểu gì. Có buổi tối Quan Triều đột nhiên trèo lên giường tôi, với tôi rất nghiêm túc: “Mày biết , nhảy lầu trừ khi đập đúng đầu xuống đất, óc bắn ra mới chết ngay. Rất nhiều người đều ngã gãy xương, ngã dập nội tạng, nằm mặt đất vùng vẫy rất lâu, trơ mắt nhìn máu mình chảy hết mới chết được”.

      Gã thao thao bất tuyệt buổi tối, về nhảy sông, cắt cổ tay, treo cổ...

      Thân thể và tâm lí đều phải chịu áp lực cực lớn, tôi tiếp tục gắng gượng hai năm, mẹ vay mượn khắp nơi gom đủ tiền, cuối cùng tôi lên bàn phẫu thuật.

      Tôi thở phào nhõm, lại biết lần phẫu thuật này mạo hiểm rất lớn. Bác sĩ loại trừ khả năng chết trong khi phẫu thuật, mẹ vừa khóc vừa kí thỏa thuận.

      Sau khi phẫu thuật tôi nằm trong phòng hồi sức đặc biệt 8 tiếng. Quan Triều đó là 8 tiếng giày vò nhất của gã trong đời này. Gã khi đó gã đứng hành lang bệnh viện, nghĩ rất nghiêm túc, nếu tôi qua khỏi gã đổi tên thành tên tôi, thay tôi tiếp tục sống đời này.

      May mà phẫu thuật rất thành công, bây giờ tôi có thể chạy có thể nhảy.

      chi tiết tôi nhớ rất . Để dẫn lưu máu sau phẫu thuật, bác sĩ cấy ống dẫn lưu dài hơn 30 phân bên cạnh cột sống tôi, mười ngày sau khi phẫu thuật phải rút ra.

      Tôi là người chịu đau rất giỏi, lúc rút ra vẫn cắn răng chịu đựng, cảm nhận rất chiếc ống đó cọ vào xương rút ra từng tấc từng tấc , đau đến mức cả người run lên. Quan Triều vẫn đứng bên cạnh nắm tay tôi. Đại khái mất mười phút, cuối cùng rút được chiếc ống ra, Quan Triều vẫn còn nắm tay tôi. Tôi kêu gã buông tay ra, gã có phản ứng. Tôi ngẩng đầu lên, ý nghĩ đầu tiên là cho rằng mình nhìn nhầm.

      ngờ gã lại khóc.

      Gã cúi đầu nghẹn ngào, vai rung lên từng hồi, tay còn nắm tay tôi chịu buông.

      Sau đó tôi luôn trêu gã vì chuyện này, tôi là mất mặt, đàn ông con trai mà khóc rưng rức trước mặt bao nhiêu người.

      Tôi cho rằng gã độc mồm độc miệng phản kích như bình thường, ai ngờ gã : “Đúng vậy, em quá kiên cường, trai giúp được gì, chỉ có thể khóc giúp nó”.

      Bất kể đau đến mức nào tôi cũng có thể chịu được, tại sao gã chỉ câu mà mũi tôi lại cay sè?
      HoanHoan, Phong Vũ Yên, Chris6 others thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4: Người trước mặt là người trong lòng



      Mùa hè sau khi thi đại học là mùa hè gian nan nhất của tôi. Khi đó F sang , hai chúng tôi bắt đầu thời gian chiến tranh lạnh dài đến bốn năm. Nguyên nhân chiến tranh lạnh ra cũng buồn cười: tỏ tình với tôi, mà tôi từ chối . Thực ra cũng được tính là tỏ tình, F kun vừa lầm lì vừa kiêu ngạo, ngay cả tỏ tình cũng rất vòng vo.

      Liên hoan chia tay lớp, hôm đó tâm tình tôi rất kém, bởi vì vừa được biết F du học , mà tôi lại được biết từ miệng người khác, trước đó với tôi câu nào. Mấy bạn nam chuyện đầu tiên khi vào đại học chính là tìm bạn , trước khi hết năm nhất phải có mối tình. Chúng tôi vui đùa cần thành lập đội giải quyết vấn đề mối tình đầu, F cũng được kết nạp làm đội viên.

      Kết quả là F rất bình tĩnh: “Tớ có mối tình đầu rồi”.

      Lúc lời này, mắt nhìn tôi. Đầu tiên mọi người ồn ào, sau đó nhìn theo ánh mắt và thấy tôi ngây như phỗng liền lập tức yên tĩnh lại.

      Khi đó tôi cảm thấy rất tức giận. Cậu sắp rồi, bây giờ lời này là có ý gì? Trêu tôi cho vui à? Tôi lạnh mặt trả lời : phải, tình đầu là chuyện của hai người.

      Có lẽ đây là câu khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời.

      và tôi đối mặt vài giây rồi cúi đầu gì nữa. Sau đó có người chuyển đề tài, mọi người cũng nhắc lại chuyện này. Cuối cùng giải tán, từng người về nhà, biết tại sao chỉ còn lại hai người tôi và . đưa tôi ra ven đường bắt xe, tôi có thể cảm nhận được tức giận. Lúc xe đến, tôi ra vẻ thoải mái với : “Sang bên kia nhớ giữ liên lạc nhé!”

      lạnh lùng: “ liên lạc nữa”.

      đúng là là làm. 4 năm sau đó chủ động tìm tôi nữa. Tôi nhắn tin cho , cũng trả lời lần nào.

      Tôi biết rất nhiều người thể hiểu được vì sao tôi lại từ chối . Tôi suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, mới đầu cho rằng vì mình giận dỗi, giận xa mà với tôi trước.

      Nhưng giả sử , ở lại, tôi có nhận lời ?

      Hình như cũng .

      Gặp người mình thích lại e dè dám tới gần người ta hơn. Tôi quá hiểu tại sao mình lại như vậy. Sau đó tôi xem bộ phim, nam nhân vật chính hỏi giáo viên: “Vì sao chúng ta luôn những người để ý đến chúng ta?”

      Giáo viên trả lời: “Bởi vì chúng ta luôn cảm thấy mình xứng nhận được tình tốt hơn”.

      Tôi bàng hoàng tỉnh ngộ. Đúng vậy, tôi cảm thấy mình xứng nhận được tình của .

      Trong tính cách của tôi có loại tự ti thâm căn cố đế. Khi còn bé người lớn luôn so sánh tôi với trai. Quan Triều rất thông minh, tôi thua kém gã về mọi mặt. Khi lớn hơn chút, tôi lại đột nhiên bị bệnh, luôn cảm thấy mình là gánh nặng của gia đình, trông chờ hề gì vào tương lai. Đến tuổi thanh xuân biết nghĩ, tôi phát gia đình mình giống người ta, gia đình có cha khiến tôi trở nên hèn nhát và nhạy cảm.

      lần đến nhà F chơi, tôi triệt để hiểu được thế nào là tự ti mặc cảm.

      phải điều kiện kinh tế nhà quá tốt, mà là cảm giác hâm mộ bầu khí trong nhà. Cởi mở, hài hòa, cha mẹ nhau. Tôi nhớ phòng khách nhà cửa sổ rất lớn, rất sáng sủa. Khi đó tôi nghĩ, đứa trẻ lớn lên trong ngôi nhà này nhất định quang minh chính đại.

      Đại khái đó là lần đầu tiên dẫn bạn nữ về nhà, mẹ tỏ ra rất thân mật, ngồi bên bàn ăn hỏi thăm tình hình nhà tôi, hỏi cha mẹ tôi làm gì. chỉ là câu hỏi vô tình lại khiến tôi cảm nhận được quẫn bách trước đó chưa từng có.

      Tôi nhớ khi đó mình trả lời thế nào, có lẽ là luống cuống dối, sơ hở chồng chất.

      Lúc sắp về, mẹ cho tôi hộp bánh quy tự làm, dịu dàng lần sau lại đến chơi.

      Tôi cũng cười, gật đầu đồng ý, nhưng tôi biết tôi quay lại.

      Tôi rất thích nhà , thích cái cửa sổ đó, cũng thích mẹ , nhưng tôi quay lại, bởi vì tôi ngẩng đầu lên được, tôi nhục nhã.

      Đúng vậy, thứ khó chịu nhất đời là lòng tự trọng.

      Tuổi trẻ của tôi chính là như vậy, tự ti, vặn vẹo, mẫn cảm.

      thời gian rất dài, tôi vì sao lại thích người như tôi.

      Chúng tôi vẫn liên lạc, sau đó tôi tốt nghiệp đại học làm việc tại Trường Sa. Trường học cũ kỉ niệm sáu mươi năm thành lập, tôi về quê chuyến, gặp các bạn học cấp ba mới biết F cũng về rồi.

      Lớp trưởng gọi điện thoại cho , : “Mọi người ở quán karaoke X, cậu có đến ?”

      Tôi có dự cảm đến. Quả nhiên chẳng bao lâu sau lớp trưởng ra ngoài đón .

      Tôi cực kì căng thẳng, đứng ngồi yên, cuối cùng nhát chết trốn vào nhà vệ sinh.

      Tôi ở trong nhà vệ sinh hơn mười phút, tự mình động viên, chuẩn bị tâm lý, sau đó chỉnh lại tóc, hít sâu hơi, mở cửa vào.

      Trong đám người, tôi nhìn cái thấy .

      Rất lạ, chúng tôi bốn năm gặp, trong phòng đèn rất tối, người rất đông, cũng ngồi ở chính giữa, nhưng tôi vừa vào cửa nhìn thấy .

      cắt tóc ngắn, mặc chiếc áo len màu đen tôi chưa từng thấy trong trí nhớ, gầy hơn rất nhiều, cũng già dặn hơn rất nhiều.

      ngẩng đầu lên, đối mặt với tôi vài giây, sau đó hờ hững di chuyển ánh mắt, hoàn toàn có ý định chào hỏi tôi.

      Bởi vì có ghế trống tôi đành phải hậm hực ngồi xuống trước màn hình chọn bài, cúi đầu chọn bài làm bộ mình rất bận. F ngồi cách tôi hai người.

      Từ lúc xuất , tôi cảm thấy tay chân thừa thãi, trong lòng hỗn loạn. Tôi phải kiếm việc cho mình làm, làm bộ mình hề quan tâm đến tồn tại của . Vừa lúc bàn có lon nước ngọt, tôi cầm lên như nhìn thấy cứu tinh, giật hai cái giật ra được, đành phải khó xử đặt lại chỗ cũ.

      Ai ngờ tôi vừa đặt xuống, lon nước ngọt đó bị người cầm lên, giật cái bật nắp.

      Là F.

      vừa mở lon nước ngọt rất tự nhiên rồi đặt xuống trước mặt tôi vừa nghiêng đầu chuyện với người bên cạnh, cả quá trình thậm chí nhìn tôi cái nào.

      Tôi bỗng dưng rất muốn khóc.

      Sau lần đó quan hệ giữa chúng tôi dịu hơn chút, bắt đầu nối lại liên lạc. Kể ra rất thú vị, tôi và lúc cắt đứt quan hệ hề cãi nhau, lúc làm hòa hề khóc lóc, lúc nhau hề tỏ tình, sau đó kết hôn cũng cầu hôn tử tế, đều xảy ra rất tự nhiên... Dường như chúng tôi đều biết nó xảy ra, chỉ là giờ khắc đó đến mà thôi.

      đến Bắc Kinh làm việc, tôi ở lại Trường Sa. Có lần đến công tác, tôi hẹn ăn cơm.

      Hôm đó tôi từ công ty ra, xa xa nhìn thấy mặc chiếc áo gió màu đen, đứng mình hút thuốc lá dưới đèn đường. Gió thu xao xác, cau mày, nặng nề tâm . Sau lưng là ánh đèn nê ông muôn màu muôn vẻ khiến bóng dáng càng tỏ ra lẻ loi.

      Sau đó tôi mới biết thời gian đó là điểm đáy cuộc đời , có lẽ là thời khắc tuyệt vọng nhất. Chịu oan thay cấp , mất việc lại nợ rất nhiều. thường mất ngủ cả đêm, liều mạng làm việc cho chính mình tê liệt, rất nhiều đau khổ chỉ có thể kìm nén trong lòng, có người để thổ lộ, cũng muốn thổ lộ.

      Trong nháy mắt đó tôi rất thương , cảm giác vai có gánh nặng đè xuống. Tôi lại chưa hề chia sẻ gì cho , thậm chí tôi cũng biết hút thuốc lá từ bao giờ.

      Tôi ra phía sau vỗ cái. nhìn thấy tôi, lông mày lập tức giãn ra, dường như rất vui vẻ, tiện tay dập điếu thuốc.

      Hôm đó chúng tôi chuyện rất nhiều, phần lớn là kỷ niệm và công việc, tránh chuyện tình cảm.

      “Tớ còn trẻ, tớ phải mở mang trời đất rộng lớn hơn”.

      “Phét lác”. mắng tôi.

      Tôi đành phải : “Thời học có bạn nam rất tốt thích tớ, tớ cảm thấy mình thể quá ích kỉ, bạn ấy chín mươi chín bước vì tớ, tớ cũng nên bước còn lại vì bạn ấy”.

      hỏi hề khách khí: “ có bạn nam đó bạn chết à?”

      “Chết chưa đến mức, nhưng chắc chắn tiếc nuối. Lần đầu tiên trong đời tớ cảm thấy có người đáng để tớ ra sức trân trọng, tớ muốn để mất bạn ấy lần nữa”.

      nữa, im lặng hút thuốc. Tôi nhớ vẫy tay với tôi trong phòng khói trắng lượn lờ, : “ thôi, hối hận lại về”.

      Thế là tôi mang hành lý đến Bắc Kinh, đến giờ hối hận.

      Mấy năm nay tôi thay đổi rất nhiều, dần trở nên cởi mở, tự tin, thú vị. Thời học sinh tôi phải như vậy, khi đó tôi là nữ sinh rất nổi bật, luôn mặc đồng phục dài rộng, đeo kính dày, ngày nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, xõa tóc hay giơ tay phát biểu đều cần có dũng khí rất lớn.

      Sau đó tôi rời khỏi nhà mình bên ngoài học đại học, làm quen đám bạn bè, đều là những người rất thú vị. Khi làm tiếp xúc với vô vàn kiểu người, vứt bỏ tự ti trẻ con, bước vào xã hội người lớn, từ nhân viên quèn dần trở thành người đảm đương góc trời. Rất nhiều người trưởng thành là tàn khốc, tôi hoàn toàn ngược lại, cảm thấy trưởng thành là chuyện tuyệt vời nhất thế giới này, vĩnh viễn có hi vọng, vĩnh viễn sợ thua, rất nhiều phong cảnh rực rỡ chỉ có lớn lên mới có thể thấy được.

      Trong thời gian F ở bên cạnh tôi, tôi hiểu việc.

      Vấn đề phải vì sao tôi, mà là tôi rốt cuộc có đáng được ?

      Tôi rất đồng ý với quan điểm của Lâm Tịch, thích người cũng như thích núi Phú Sĩ, bạn có thể nhìn thấy nó, nhưng thể mang nó . Chuyện duy nhất bạn có thể làm chính là tự mình tới, đến với người mình .

      Lí lẽ này tôi mất rất nhiều năm mới hiểu được. May mà người tôi cho rằng cả đời tha thứ cho tôi đó vẫn đứng ở chỗ cũ chờ tôi.

      Cho nên tôi , gặp F là chuyện may mắn nhất trong đời tôi.

      Lúc tôi hiểu chuyện từng với , , tìm được người tốt hơn.

      trả lời câu đến giờ vẫn khiến tôi chấn động, : “ chưa bao giờ cần người nào tốt hơn, chỉ cần người trước mắt, rốt cuộc bao giờ em mới hiểu?”

      Đúng vậy, bây giờ tôi hiểu. Cảm ơn vẫn bỏ lại tôi, cảm ơn có đủ kiên nhẫn để chờ bé từ từ lớn lên.

      Trăng dưới biển là trăng trời, người trước mặt là người trong lòng.
      HoanHoan, Phong Vũ Yên, Chris4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :