1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai ôm một cái - Tam Đao Gia Môn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tên truyện: hai ôm cái
      Tên tác giả: Tạm Đao Gia Môn
      Editor: Tinhvặn
      Email: [email protected]
      Thể loại: đam mỹ, ngọt ngào, em niên thượng
      Tình trạng: bản edit hoàn
      Giới thiệu: Đứa em trai bốc đồng làm nũng quậy, trai đau đầu mắng chửi nhưng cuối cùng luôn là thỏa hiệp, việc nhà.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ nhất: Tống Tiểu Bắc bị mẫn cảm




      “Tống Tiểu Bắc! Tui ông biết nhé! Tui thể cứ sa đọa như vậy!”

      “Bà nội nó mình ông sa đọa được rồi! Đừng kéo theo tui!” Tống Tiểu Bắc hung dữ xốc Dương Lê say mèm, tay ấn trán , quát. “Tôi , sao ông nặng dữ vậy? Đây là trọng lượng của con sao?”

      Dương Lê đầu lắc lư, đột nhiên hả họng gào to.

      “Tổ cha nó tui dễ dàng lắm sao!? Cha nó, tui vì ấy làm nhiều chuyện như vậy đổi lấy câu xin lỗi! Giỡn với tui chắc!?” mắng chửi, đột nhiên bật khóc.

      May là đêm hôm khuya khoắt có ai, nếu nhìn khóc như vậy, Tống Tiểu Bắc có giải thích mình làm gì cũng ai tin.

      Dương Lê làm rộn lát, đột nhiên nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, ai oán nhìn Tống Tiểu Bắc, khàn giọng hỏi.

      “Đồng tính luyến có tội sao? Tui ấy là lỗi sao?”

      Tống Tiểu Bắc nhíu mày vỗ mặt Dương Lê.

      cơ bản, đồng tính ở mỗi khu vực, mỗi quốc gia, mỗi thành thị, mỗi huyện , mỗi hương, mỗi thôn đều là tội nghiêm trọng đến trị được. Vậy nên về mặt pháp luật cái này sai. Ông ấy càng sai. Vấn đề là người ta khoái ông, rút chân lại . Biết chưa? Ếch ba chân khó tìm chứ con hai chân có đầy đường.”

      Dương Lê choáng váng nhìn chằm chằm Tống Tiểu Bắc, dây thần kinh thô to bị Tống Tiểu Bắc phun ra ‘mỗi cái’, ‘mỗi cái’ kêu két tiếng, đứt cái bựt.

      Thấy Dương Lê yên tĩnh, Tống Tiểu Bắc nâng tay nhìn đồng hồ, mặt bỗng biến xanh mét. Cậu vỗ cái vào ót Dương Lê.

      “Tổ cha ông, hại chết cha tui rồi! Bà nội nó lần sau tui còn chùi đít cho ông nữa là cháu ông!”

      ………

      , đừng làm vậy mà…”

      “Em bảo đảm, bảo đảm sao này tuyệt đối về nhà muộn như vậy, mở cửa mà…”

      …” Tống Tiểu Bắc dán cửa song sắt tru lên thảm thiết.

      Bên trong ra người đàn ông mặc đồ ngủ, lạnh lùng nhìn Tống Tiểu Bắc.

      “Lá gan lớn nhỉ, hơn nửa đêm chuồn ra, đừng về luôn .”

      , mở cửa , hai em mình có gì từ từ , vào nhà rồi , bên ngoài lạnh quá hà, hai…” Tống Tiểu Bắc nhăn mặt sắp khóc.

      Tống Tả Thịnh rốt cuộc trước ánh mắt đáng thương của Tống Tiểu Bắc, mở cửa ra.

      Tống Tiểu Bắc vô nhà phản ứng đầu tiên là nhào vào ngực Tống Tả Thịnh.

      hai, em dám nữa! Em bảo đảm, nếu còn có lần sau em , em …”

      “Em ? cái gì?” Tống Tả Thịnh nhướng mày, lạnh lùng nhìn em trai nên thân của mình, đè nén xúc động đánh chết cho rồi.

      Tống Tiểu Bắc thấy thế vội ôm trai làm nũng.

      ~ Nhà mình cha mẹ chết sớm, em chỉ có là người thân, nhưng mỗi ngày sớm về trễ, em…” Tống Tiểu Bắc đột nhiên nghẹn ngào, như là nhớ tới quá khứ bi thương, lắc đầu nguầy nguậy. “Em rất đơn, em bị ám ảnh tâm lý.”

      Tống Tả Thịnh mặt biểu tình đẩy cái đầu cứ dụi ngực mình, cười nhạt.

      “Rồi sao? Đây là lý do em về nhà trễ? Tống Tiểu Bắc, bà nội nó đừng lăn ra khỏi bụng mẹ!”

      Tống Tiểu Bắc thân thể cứng ngắc, sau đó vô sỉ ôm cổ Tống Tả Thịnh.

      , em dám mà, đừng giận mà.”

      Tống Tả Thịnh kéo tay cậu ra, vào nhà trong. Tống Tiểu Bắc vội theo sau, liếc trộm sắc mặt trai, rồi cẩn thận vươn móng vuốt nắm bàn tay hai. Thấy mình bỏ qua, cậu liền được tấc tiến thước, nửa người quấn lên trai.

      , người em nổi sởi, ngứa quá, hôm nay em muốn ngủ với , gãi cho em nha?”

      Mặt Tống Tả Thịnh lập tức trầm xuống, nâng tay túm cổ áo Tống Tiểu Bắc, thấy cổ cậu có mấy dấu đỏ.

      “Có phải em lại uống rượu!?”

      “Đâu có đâu! Từ lần trước cảnh cáo em dám uống miếng nào nữa! Cái này là ăn cua bị mẫn cảm! Là cua! Cua!” Tống Tiểu Bắc la hét.

      Sắc mặt Tống Tả Thịnh dễ xem hơn chút, sau đó lạnh như băng nhìn Tống Tiểu Bắc.

      “Em ăn cua làm gì? Sao ăn chết luôn ?”

      Tống Tiểu Bắc lập tức đổi bộ dáng đáng thương .

      , ba từng em ta phải tương thân tương ái, sao có thể em như vậy.”

      “Hừ!” Tống Tả Thịnh hừ lạnh, thèm để ý cậu, leo lên giường mình ngủ.

      Tống Tiểu Bắc vội cởi hết chỉ mặc quần lót chui vào chăn trai, lăn lăn lăn đến bên cạnh Tống Tả Thịnh, vươn móng vuốt quấn lên.

      , gãi gãi, gãi gãi.”

      Tống Tả Thịnh chộp móng vuốt lộn xộn, .

      “Tự tìm thuốc bôi.”

      Tống Tiểu Bắc thấy mình bộ dạng lạnh băng, nổi giận, mặc kệ luôn! Tay ôm eo hai *vèo* tiếng buông ra, xoay người đưa lưng về trai, co ro bên giận dỗi.

      Tống Tả Thịnh tức đến nở nụ cười, vừa định túm thằng nhóc lên răn dạy, nhưng kéo chăn ra lưng Tống Tiểu Bắc ở dưới ánh đèn sáng tỏ thấy mà ghê, rậm rạp đầy sởi đỏ. Lửa giận bốc lên não, Tống tay nhấc lên nhóc con.

      “Bà nó sớm muộn gì em cũng hại chết mình! Mặc đồ vào, bệnh viện!”

      Tống Tiểu Bắc nghe đến bệnh viện càng mất vui, cậu dùng sức ôm chặt trai, quấn chặt lấy.

      “Em ! Em ! Bôi thuốc cơ!”

      “Tống Tiểu Bắc! Đừng nghĩ cho chút mặt mũi lên mặt! Dậy, bệnh viện!”

      Tống Tả Thịnh tay đập lưng gầy của Tống Tiểu Bắc, túm cậu xuống giường.

      Tống Tiểu Bắc đột nhiên giãy dụa kịch liệt, giọng nghẹn ngào .

      “Em bệnh viện. , bệnh viện được , em đâu.”

      Cứ luôn như vậy, mỗi lần nhắc đến bệnh viện là Tống Tiểu Bắc thế, chết sống chịu . Tống Tả Thịnh thấy cậu như vậy cũng bó tay, thả Tống Tiểu Bắc ra, ra bên ngoài tìm chút thuốc, phòng tắm mở nước.

      “Lại đây, ngâm nước thuốc.” Tống Tả Thịnh ngẩng đầu nhìn Tống Tiểu Bắc co ro giường.

      Tống Tiểu Bắc mấp máy vài cái rồi bò dậy, *bình bịch* chạy hướng phòng tắm, cởi quần lót nhảy vào bồn, vui vẻ hụp lặn vài cái, ngoái đầu thấy mình còn đứng đó, da mặt dày làm nũng .

      , xoa cho em .”

      Tống Tả Thịnh sắc mặt trầm nhưng vẫn vào trong, ngồi xổm xuống chà cho Tống Tiểu Bắc. Tống Tiểu Bắc rất là hài lòng, híp mắt nằm ở bồn tắm hưởng thụ đối xử đặc biệt, mong ước ngày nào cũng mẫn cảm, ngày nào cũng ngâm nước thuốc, ngày nào cũng được trai chăm sóc như vậy. Cậu suy nghĩ đôi tay trai chà tới đùi. Tống Tiểu Bắc cảm thấy có khí nóng ùa xuống dưới người, mặt đỏ bừng. *Xào* tiếng, thân thể trần truồng đứng bật dậy, tức giận nhìn mình, ‘bé Bắc’ nhếch lên lắc lư.

      Tống Tả Thịnh thấy tình hình này mặt vẫn trầm, lấy khăn tăm phủ lên đầu Tống Tiểu Bắc, .

      “Tự mình lau sạch.”

      Sau đó xoay người ra ngoài.

      Tống Tiểu Bắc hầm hừ chộp khăn tăm mạnh chà nước người, mắt nhìn ‘bé Bắc’, tức giận .

      “Tại mày đó! Lúc nào tốt lại nhảy vào lúc này!?”

      Cậu nâng tay định vỗ ‘bé Bắc’ cái nhưng nghĩ đây là nhược điểm liên quan tính mạng, tay vung đến nửa đường ngừng lại.

      thèm so đo với mày, mày còn …”

      Tống Tả Thịnh nằm giường hơi buồn ngủ bên người hõm xuống, sau đó có người xốc chăn lên chui vào trong. Người kia chui chui rồi quấn người .

      “Tống Tiểu Bắc, yên tĩnh được hả!”

      Tống Tiểu Bắc uốn éo người túm cánh tay Tống Tả Thịnh, điều chỉnh vị trí thoải mái, cậu .

      , ngày mai nghỉ đừng công ty được ?”

      Tống Tả Thịnh .

      , mang em chơi .” Tống Tiểu Bắc gối đầu lên ngực Tống Tả Thịnh, giọng quá ràng, khàn đục như giọng mũi.

      “Ừm.” Tống Tả Thịnh ma xui quỷ khiến đồng ý.

      Đầu người kia lại dụi lên , tay ôm eo Tống Tả Thịnh siết chặt hơn, thanh sôi nổi .

      , em của em tên Dương Lê muốn gặp , là muốn thấy mọi người công nhận tổng giám đốc xí nghiệp trẻ tuổi có tài đẹp trai nhất cả nước có bộ dạng gì. Ngày mai em mang đến cho tên đó gặp nha? Để tự ti chết luôn.”

      Giọng Tống Tả Thịnh lạnh lẽo truyền từ đỉnh đầu Tống Tiểu Bắc.

      “Nếu muốn ngày mai được cứ tiếp.”
      UkeloveSemelinhdiep17 thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ hai: Hình xăm




      Tống Tiểu Bắc sớm tỉnh lại lúc năm giờ mấy, trời còn chưa sáng. Tống Tiểu Bắc hưng phấn vặn vẹo người trai.

      , , mau rời giường, mau lên, chúng ta phải ra ngoài kìa!”

      Tống Tả Thịnh nhíu mày kéo sinh vật quấn người mình xuống, nghiêng sang bên ngủ tiếp. Tống Tiểu Bắc sức sống dư thừa, bị đẩy ra lại bò lên, lại đẩy, lại bò. Rốt cuộc chọc giận Tống Tả Thịnh, nhắm mắt lại vung cánh tay qua, *bốp* tiếng, thanh da thịt chạm nhau vang dội, thế giới rốt cuộc yên tĩnh. Tống Tả Thịnh trang nhã nghiêng người thiếp ngủ. Tống Tiểu Bắc oán hận trừng mắt, bụm mặt. Cú tát mạnh, đau cơ mặt Tống Tiểu Bắc co rút.

      Đợi Tống Tả Thịnh tỉnh dậy là bảy giờ sáng, bên cạnh trống rỗng ai. đứng dậy buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi tủ áo thay đồ.

      tới phòng khách, bảo mẫu làm xong bữa sáng, bày bát đũa. Tống Tiểu Bắc trùm thảm lộ ra cẳng chân trơn bóng, tay cầm điện thoại tức ói máu gào.

      “Tổ cha ông, quên hôm qua giày xéo tui như thế nào hả!? Bà nội ông hại tui bị hai nhốt bên ngoài thời gian dài. cần gì hết, hôm nay ra ngoài. Ông còn muốn gặp tui? Kiếp sau !”

      Tống Tiểu Bắc giận dữ cúp điện thoại, sờ mặt sưng phù. Dương Lê gọi điện thoại hôm nay dẫn đám người chơi, mặt cậu có dấu tay sáng thế này để thấy mất mặt chết. Tìm gốc rễ toàn là lỗi của Tống Tả Thịnh. Tống Tiểu Bắc thấy Tống Tả Thịnh giống như có việc gì ngồi bên cạnh mình húp cháo, lửa giận càng bốc càng cháy. Cậu đứng bật dậy, giận dỗi chạy về phòng mình.

      Bảo mẫu múc đầy chén cháo đặt bàn cho Tống Tiểu Bắc, .

      “Thằng bé này sáng sớm nổi cáu, biết ai chọc nữa. Chắc là đánh lộn với người? Mặt có dấu tay, ra tay cũng nặng .”

      Tống Tả Thịnh lên tiếng, nhớ đến sáng sớm mơ màng vung tay, thầm hiểu có chuyện gì.

      Tống Tả Thịnh ăn xong ngồi sofa đọc báo, có ý định nhìn Tống Tiểu Bắc. lâu sau thấy Tống Tiểu Bắc giận dỗi thình thịch chạy đến, người vẫn trùm tấm thảm, lời nào ngồi phịch xuống cạnh Tống Tả Thịnh.

      Tống Tả Thịnh cau mày nhìn thảm người cậu.

      muốn bệnh viện mặc quần áo vào.”

      mặc! Chết cũng liên quan !” Tống Tiểu Bắc trừng mình.

      Tống Tả Thịnh chậm rãi nhấp ngụm cà phê.

      “Ừ, em chết đỡ phiền.”

      Tống Tiểu Bắc nghe lời này vui, chộp lấy tờ báo của mình, chỉ vào dấu đỏ mặt, .

      thấy hả!? Dấu tay mặt em là đánh! còn giả bộ có việc gì, cho rằng đau phải là chắc?”

      Tống Tả Thịnh thong dong hai chân giao nhau đặt bàn trà, .

      “Đúng là đau.”

      Tống Tiểu Bắc tức đến nghẹn lời, phồng má trừng Tống Tả Thịnh.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ ba: Tức giận






      “Tống Tiểu Bắc, đón lấy!”

      Tống Tiểu Bắc quay đầu thấy có vật bay lạ xông hướng mình, giơ tay đón lấy, trợn mắt với Dương Lê.

      “Bà nội sao cứ mang thứ này? Trừng gà tui ăn là muốn ói ra, ông biết à?’

      Rồi cậu tiện tay ném vào thùng rác.

      Dương Lê mái tóc ngắn, bộ dạng lưu manh cho là đúng lắc lư trứng gà trong tay.

      “Gần đây mỗi sáng tui nhận được hai cái, này chắc là ham ăn, còn tặng trứng gà, tầm thường.”

      Tống Tiểu Bắc ngoáy lỗ tai, thèm để ý đến . Dương Lê tới quàng vai Tống Tiểu Bắc, còn cao hơn cậu chút, con cao mét bảy tám rất hiếm thấy, quan trọng là có dáng vẻ con , nhìn qua như là đẹp trai, có thể khiến con mê đến choáng váng.

      Dương Lê vỗ vai Tống Tiểu Bắc, .

      “Ông xem, mỗi ngày tặng tui trứng gà ở kia kìa.”

      Tống Tiểu Bắc theo ngón tay Dương Lê nhìn qua. xem biết, nhìn liền giật mình. Bà nội! Đấy chẳng phải là hoa hậu học đường Lưu Thiến ư?

      “Ở đâu cua được vậy?”

      “Ê, cái gì mà cua? Người ta ngay mặt theo đuổi tui nha! Hiểu chưa?”

      “Xì!” Tống Tiểu Bắc nhún vai.

      “Tui biết ông phục, biết ông ghen tỵ, ghen rành rành!” Dương Lê hất tóc mái, cười đến răng trắng sáng loáng làm đau mắt Tống Tiểu Bắc.

      “Ố, ra khỏi thất tình rồi?”

      Quả nhiên nhắc tới việc đó là Dương Lê trầm mặt xuống.

      “Ông đừng nhắc tới chuyện đó, tui bực à.”

      “Rồi rồi, mấy chuyện vớ vẩn của ông tui cũng thèm . Tui phòng học ngủ giấc đây, buồn ngủ chết được, hôm qua mất ngủ.” Tống Tiểu Bắc phẩy tay, kiên nhẫn đuổi Dương Lê.

      Dương Lê nghe thế nổi lên hào hứng, vội hỏi.

      “Chuyện gì? Thất tình? Hay là thầm mến ai?”

      Tống Tiểu Bắc dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dương Lê.

      “Tui làm mộng xuân cả đêm, muốn mà được, sao, ông phục vụ hả?”

      xong xoay người bước nhanh .

      Dương Lê khó hiểu nhìn Tống Tiểu Bắc lát rồi rống hỏi.

      “Tống Tiểu Bắc! Đối tượng ông mộng xuân là ai!?” Giọng lớn như là ống loa phát thanh.

      Tống Tiểu Bắc ngủ tới hai tiết khóa, đến hết khóa tỉnh lại. Dương Lê ở bên cạnh vuốt tóc mái soi gương đặt bàn học. Thấy Tống Tiểu Bắc tỉnh lại, ngẩng đầu lên, .

      “Lát nữa giúp đỡ việc nha, tui trước.”

      xong sờ mặt, soi gương rồi nhét nó vào bàn học, nhanh như chớp chạy thấy bóng dáng. Thông thường vào lúc này Tống Tiểu Bắc liền biết phải chuyện tốt.

      Quả nhiên ngoài cửa xôn xao, có người gào lên.

      “Ủa, hoa khôi đến đây làm cái gì?”

      Tống Tiểu Bắc lòng dấy ngọn lửa, đốt đến đau bụng. Cậu hận thể giơ đao bằm súc sinh kia thành trăm mảnh!

      “Tống Tiểu Bắc, cậu biết Dương Lê ở đâu ?” Lưu Thiến mắt đẫm lệ tới nhìn Tống Tiểu Bắc.

      Tống Tiểu Bắc bất đắc dĩ nhất là thấy con khóc, cậu cảm giác đầu đau quá, cứng ngắc nhếch khóe môi.

      ấy hả, chắc là nhà vệ sinh.”

      “Tại sao ấy từ chối tôi chứ? Tôi có chỗ nào tốt? Hay là tôi làm sai cái gì?” Lưu Thiến rồi rớt nước mắt.

      Tống Tiểu Bắc vội lắc đầu, .

      tốt lắm, thiệt đó! Toàn lỗi của tên súc sinh kia mù mắt, đừng để trong lòng…”

      “Cậu mới là súc sinh!” Lưu Thiến đột nhiên ngẩng đầu mắng to rồi che mặt bỏ chạy.

      Tống Tiểu Bắc ngồi ghế ngây ra, yên lành sao tự dưng cậu bị chửi thành súc sinh?

      Người trong phòng học tò mò nhìn Tống Tiểu Bắc, ai nấy phỏng đoán là trông cậu cũng có khuông có dạng, thế mà tàn phá tâm linh thuần khiết của hoa khôi.

      “Nhìn cái gì!?” Tống Tiểu Bắc giương mắt mười vạn volt điện quét đám người, đúng là giận chó đánh mèo.

      Sau khi tan học, Tống Tiểu Bắc ở trong tiệm trò chơi bắt được Dương Lê, tên kia vẻ mặt hưng phấn đánh trò chơi, hay biết Tống Tiểu Bắc đứng sau lưng lâu.

      Tống Tiểu Bắc trầm giơ tay vỗ ót .

      “Chơi sướng nhỉ, cha nó, ông biến !”

      Dương Lê vui vẻ bỗng dưng bị người đánh, định nổi giận, quay đầu thấy là Tống Tiểu Bắc lập tức đổi mặt cười nịnh.

      “A, là ông hả. Ai dà, lúc này còn sớm, để em mời ông ăn cơm!” xong còn đẩy vai Tống Tiểu Bắc ra ngoài.

      Tống Tiểu Bắc hất tay Dương Lê ra.

      “Còn em? Dương Lê à Dương Lê, ông làm việc là con người làm sao!?”

      “Đừng giận mà, việc này ông làm cũng nhiều lần rồi, thói quen thành tự nhiên. Hai em ta là ai với ai chứ? Việc của ông là của tui, việc của tui là của ông!”

      “Cút! Tui em thiếu đạo đức như ông!” Tống Tiểu Bắc vẻ mặt khó chịu đá cẳng chân Dương Lê. “Tổ cha ông biết , ngày hôm qua tui vì ông bị phòng giáo dục là tui sớm! Còn gọi điện cho tui!”

      Dương Lê sờ mũi, cười cười .

      “Vậy giờ làm sao?”

      “Làm sao hả?” Tống Tiểu Bắc tức đến bật cười. “Tui phải tuyệt giao với tên khốn ông!”

      Cả buổi chiều Tống Tiểu Bắc học, bị Dương Lê kéo xin lỗi. là xin lỗi Tống Tiểu Bắc nhưng có thấy ai mang người quán bar rồi bỏ lại người ta mình chạy tìm việc vui ? Cái này gọi là gì? Quen lầm bạn xấu! Bạn xấu! Còn là đồng tính luyến! Chuyện gì bất bình thường đều bị Tống Tiểu Bắc gặp trúng!

      Đến chạng vạng Tống Tiểu Bắc mới trở về, lúc về nhà cậu còn chưa về. Tống Tiểu Bắc ở trong tủ lạnh lấy ra bình sữa to ùng ục uống, lau miệng, nhìn đồng hồ, nhanh chóng chạy lên lầu tắm rửa, chui vào chăn trai.

      Tống Tiểu Bắc mơ màng ngủ, ngủ đến nửa đêm mắc tiểu tỉnh dậy, bật đèn nhìn, bên cạnh có ai! Cậu chạy ra bên ngoài xem, tối đen như mực, kêu tiếng, ai đáp. Tống Tiểu Bắc sốt ruột, cho dù công ty có bận đến trễ cỡ nào cậu tới mức về nhà. Cậu bò đến đầu giường gọi điện thoại, di động trai bắt máy.

      “A lô, xin chào?” Bên kia vang giọng phụ nữ.

      Tống Tiểu Bắc nhìn dãy số điện thoại, đúng là của cậu.

      “Này, chủ điện thoại đâu?”

      “A, ta ngủ, để tôi đánh thức, cậu đợi chút. Tả Thịnh, Tả Thịnh, điện thoại của này.” Giọng phụ nữ đầu dây bên kia khiến Tống Tiểu Bắc như gặp sét đánh.

      Cái quái quỷ gì đây, thằng ngu cũng biết khuya vậy làm gì!

      *Bộp* tiếng cúp điện thoại, Tống Tiểu Bắc bỗng dưng tức giận, trừ giận ra cậu tưởng tượng cảnh đó là cổ họng muốn nôn, khắp người khó chịu. Chuyện này khiến cậu mất hết buồn ngủ, chỉ còn lại lửa giận hừng hực. Tống Tiểu Bắc nhảy xuống giường mạnh đạp ván giường vài cái. Chưa hết giận, cậu túm lấy điện thoại ở đầu giường đập xuống đất! Cậu càng lúc càng giận, xen lẫn trong đó khủng hoảng. Việc nhiều năm qua cậu sợ hãi rốt cuộc sắp xảy ra. Cậu thấy người như muốn nổ tung. Cậu đột nhiên sợ loại cảm xúc mặt trái này! Cậu cảm thấy mình thích hợp, quá thích hợp.

      Tống Tiểu Bắc rối rắm hồi, cảm thấy ở lại đây được nữa. Cậu ngủ được, ngừng tưởng tượng những việc luôn muốn đối mặt. Cậu hít sâu hơi, cầm bộ đồ tròng vào người, vội vàng chạy xuống lầu.

      Cậu cực kỳ sợ hãi, cậu cảm giác trái tim đập nhanh, có gì đó kích thích tuyến lệ. Tống Tiểu Bắc đột nhiên nhớ đến cha mẹ. Khi cậu ra đời mẹ chết, mấy năm sau cha cũng . Cậu thấy sắp nghẹt thở! Lảo đảo chạy xuống lầu, cậu mở cửa lao ra ngoài.

      “Tống Tiểu Bắc!”

      Tống Tiểu Bắc dừng bước, ngực phập phồng lên xuống. Cậu dám ngẩng đầu, thân thể run run.

      “Nửa đêm chạy đâu?” Tống Tả Thịnh từ xe bước xuống, túm Tống Tiểu Bắc lôi vào nhà.

      Tống Tiểu Bắc ngẩng đầu lên, mắt đỏ rực.

      , có phải là cần em nữa?”

      Giọng điệu như trò đùa lại cười mếu khó xem.

      Tống Tả Thịnh nhíu mày, ngửa đầu nới lỏng cà vạt.

      “Ai ?”

      “Cái người phụ nữ đó ngủ chung với kìa! Còn phải!?” Tống Tiểu Bắc hung dữ trừng Tống Tả Thịnh, giống như con thú hoang .

      Tống Tả Thịnh im lặng nhìn Tống Tiểu Bắc, nhìn lâu sau lời, cởi áo ngoài kéo cậu lên lầu.

      Tống Tiểu Bắc giãy dụa vài cái tránh thoát, la làng.

      thả ra! Thả tôi ra! Tôi phải ra ngoài! Bây giờ tôi muốn gặp !”

      Tống Tả Thịnh mặt trầm quăng cậu lên giường, nhìn trong phòng hỗn loạn liền biết thằng nhóc này vừa quậy trận.

      “Sao? Em còn muốn ra ngoài? Ra ngoài làm gì? quán bar? quậy? Làm vậy có ích gì? Tống Tiểu Bắc, em biết, đừng hở chút là lôi tính tình thiếu gia ra, mọi người đều phải vây quanh em sao? Em coi mình là vua chắc?”
      linhdiep17 thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương thứ bốn: Thị sát






      Tống Tiểu Bắc tức giận lời, từ giường bò dậy co chân đá vào người Tống Tả Thịnh, dùng cả tay chân, có kết cấu, đánh rất dùng sức. Tống Tả Thịnh thân cao thịt dày mà cũng bị đánh đau. Tống Tả Thịnh giận, hai tay kẹp cậu đẩy ngã lên giường, dùng thân thể đè cậu, vung tay đánh vào người Tống Tiểu Bắc vài cái, nặng tay nhưng tiếng đánh khá vang.

      Tống Tiểu Bắc giãy dụa, nằm ngay đơ dưới thân trai khóc, tiếng khóc thê sờ thảm ruột gan đứt khúc.

      Tống Tả Thịnh hơn nửa đêm bị lăn qua lộn lại mệt mỏi, thằng nhóc còn khóc, khiến tâm tình cực kỳ nóng nảy. giật áo khoác của cậu ra, kéo lên , đắp chăn cho cậu. Thấy cậu có ý nín khóc, Tống Tả Thịnh thèm an ủi, nằm xuống thiếp ngủ.

      Qua lát Tống Tiểu Bắc khóc nửa, thút tha thút thít, nâng tay che mắt, cuối cùng ra tiếng.

      Tống Tả Thịnh nhắm mắt nhìn thấy cảm xúc, giọng mệt mỏi .

      “Tống Tiểu Bắc, đừng quậy nữa, ngủ .”

      Dường như Tống Tiểu Bắc ngủ rồi lên tiếng, lâu sau mới từ từ vươn tay ôm Tống Tả Thịnh. Tống Tả Thịnh cảm giác được đôi tay kia nhè run.

      Tống Tiểu Bắc ôm trai, giọng khàn khàn .

      cho giận em.”

      Giọng nghẹt mũi, là biểu khi nào Tống Tiểu Bắc rất khó chịu.

      Tống Tiểu Bắc phát sốt, hôn mê nằm giường. Tống Tả Thịnh xin phép trường học cho cậu nghỉ, công ty. Dù Tống Tiểu Bắc tới tình trạng này vẫn nhất quyết bệnh viện.

      Tống Tả Thịnh chỉ có thể kêu bác sĩ đến nhà chích thuốc cho Tống Tiểu Bắc, cho thuốc uống.

      Di động của Tống Tiểu Bắc vang, Tống Tả Thịnh cầm lên xem, màn hình ra ‘Dương súc sinh’. ấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây truyền đến giọng sôi nổi.

      “Ê, Tống Tiểu Bắc, bà nội nó nghe ông bị bệnh hả? Ha ha, mắc cười quá, có phải ông đâu chơi bời mang theo tui? Tống Tiểu Bắc, đây là lỗi của ông, ngày hôm qua tui xin lỗi ông rồi thôi, chuyện cỏn con như vậy cũng để bụng? Ông xem có hẹp hòi !?”

      Tống Tả Thịnh nghe huyên thuyên đống từ ngữ thô tục, khỏi nghĩ cũng biết là đám bạn lêu lổng của thằng nhãi Tống Tiểu Bắc. Mặt trầm tiếp lời.

      Bên kia nghe ai đáp vẫn liên tục.

      “Ê, sao gì hết? Tống Tiểu Bắc, lẽ ông chết ? Cho biết địa chỉ nhà ông coi, tui thăm. Tui còn có đống lời chưa với ông đâu, định nhân cơ hội thổ lộ lòng tui với ông…”

      Tống Tả Thịnh nghe càng lúc càng thấy lạ, lạnh giọng cắt ngang.

      “Tôi là của nó.”

      Đầu dây bên kia ngừng bặt, qua chốc lát mới cười hì hì .

      “A, là của cậu ta à. Chào chào ! Tôi là em của Tống Tiểu Bắc, tên Dương Lê, kính lâu, Tống…”

      đợi đối phương hết lời, Tống Tả Thịnh trực tiếp cúp máy. Nghe giọng trong điện thoại nam nam, nữ nữ, Tống Tả Thịnh nhíu chặt mày, đặc biệt câu kia, thổ lộ? Nam hay nữ? Nếu là nữ thằng nhóc Tống Tiểu Bắc giỏi , chơi trò sớm. Còn là nam? Mấy năm nay Tống Tả Thịnh nhìn thấy ít gay, nghĩ vậy sắc mặt biến đổi. Nếu là nam

      Tống Tả Thịnh trầm mặt, tới đầu giường Tống Tiểu Bắc, hỏi.

      “Dương Lê là nam hay nữ?”

      Tống Tiểu Bắc mơ màng nghe vậy nghĩ gì hết .

      “Nam.”

      đùa, có thấy con còn đẹp trai và đàn ông hơn đàn ông ? Dương Lê chính là người đó. Vậy nên trong lòng Tống Tiểu Bắc chưa từng xem Dương Lê là nữ.

      “Hai đứa có quan hệ gì?”

      Tống Tiểu Bắc bỗng thấy đau đầu, kiềm được rên rỉ.

      “Đầu đau quá…”

      Thấy Tống Tiểu Bắc như vậy, Tống Tả Thịnh gì nữa, mặt đen giúp cậu xoa đầu.

      Đến giữa trưa Tống Tiểu Bắc tỉnh táo chút, trừ cả người mềm nhũn ra có gì đáng lo.

      Ngồi giường nghĩ đến chuyện đêm qua, Tống Tiểu Bắc vẻ mặt vui. Vừa lúc cậu bưng cháo vào.

      “Thấy đỡ hơn chưa? Nhúc nhích được húp cháo .”

      Tống Tiểu Bắc cúi đầu dựa vào gối.

      muốn uống cháo.”

      Tống Tiểu Bắc là động vật ăn thịt.

      Tống Tả Thịnh đặt cháo lên tủ đầu giường, .

      uống cũng phải uống.”

      ăn!” Tống Tiểu Bắc thấy bực mình, xốc chăn lên định chui vào.

      Tống Tả Thịnh nổi sùng, kiềm chế tính tình lôi cậu ra.

      “Uống cháo , đợi hết bệnh rồi tùy em ăn cái gì.”

      ăn, em đói được chưa!”

      Tống Tiểu Bắc đẩy cái chén, trai thèm để ý cậu vô lý gây chuyện, mặt biểu tình múc thìa chào đưa đến bên miệng.

      “Nuốt.”

      Rốt cuộc Tống Tiểu Bắc chịu thua trước uy quyền mình, nhăn mặt như nuốt thuốc độc ăn hết chén cháo.

      Tới chiều Tống Tiểu Bắc thấy trai muốn bất mãn.

      đâu đó?”

      công ty, có chút chuyện.” Tống Tả Thịnh ngẩng đầu mặc áo khoác.

      Tống Tiểu Bắc nằm giường nhìn chằm chằm trai, mắt tràn ngập mong chờ.

      “Hay là…dẫn em với?”

      cậu chuyện, ánh mắt sắc bén bắn tới. Tống Tiểu Bắc sợ, tiếp tục ai oán nửa nằm giường, .

      “Mang em …mang em …”

      Tống Tả Thịnh liếc xéo cậu, .

      “Ngoan ngoãn ở trong nhà, hôm nay em dám ra ngoài là đánh gãy chân!”

      Tống Tiểu Bắc thất vọng cúi đầu, lát sau bật dậy, lục bộ đồ trong tủ quần áo ra trùm lên người, chạy vội xuống lầu túm trai.

      cậu lên xe, thằng nhóc vọt vào ghế phụ.

      Tống Tả Thịnh mặt đen quát.

      “Đừng quậy! xuống!”

      chịu! Nếu công ty mang em với, sao hả, dám chứ gì?” Tống Tiểu Bắc kiên quyết lắc đầu, nhanh chóng thắt dây an toàn, hai tay ôm chặt lưng ghế.

      “Em biết, hôm nay em phải , nếu giết em !”

      Tống Tả Thịnh trán nổi gân xanh, giọng càng lạnh băng.

      “Tống Tiểu Bắc, cho em phút đồng hồ, xuống!”

      Tống Tiểu Bắc mắt đong đầy lệ, bộ dạng muốn khóc mà khóc, như cố gắng kiềm nén cái gì, cắn chặt môi, sau đó ủ rũ cởi dây an toàn.

      “Có thể , nhưng cho phép quậy phá trong công ty.”

      Tống Tiểu Bắc lập tức đổi bộ dạng ai oán, vui sướng la lên.

      hai tốt nhất!”

      xong còn ngọt ngào *bẹp* lên mặt trai, cắn ra dấu răng.

      “Tống Tiểu Bắc! Ông cứ õng ẹo ! Tui nhìn thấu ông rồi, bám trai!”

      Trong điện thoại Dương Lê rít gào, chắc là dùng hết sức lực khiến Tống Tiểu Bắc cảm thấy màng tai bị thủng.

      Tống Tả Thịnh liếc mắt qua.

      “Tống Tiểu Bắc, cúp máy.”

      Tống Tiểu Bắc ngoáy lỗ tai.

      “Cúp đây, mai gặp.”

      theo trai tới công ty, Tống Tiểu Bắc xoe tròn mắt to. Quầy phục vụ, người đẹp. Hành lang, người đẹp. Thang máy, người đẹp. Công tác, người đẹp. Phòng làm việc, người đẹp…người đẹp?

      Mắt Tống Tiểu Bắc trợn to, phòng làm việc của trai sao lại có nữ!?

      là ai!?” Tống Tiểu Bắc hai tay bỏ vào túi, mặt lạnh liếc .

      luống cuống, đâu bao giờ thấy giám đốc mang người đến chỗ làm, nhìn tuổi chắc là em trai của giám đốc.

      “Tôi, tôi là thư ký của giám đốc…”

      “Thư ký? Sao tôi biết hai có thư ký tuổi trẻ vậy?” Tống Tiểu Bắc ánh mắt như dao bay vèo vèo đâm người .
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :