1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Anh Hùng Không Qua Ải Mỹ Nhân - Hà Vũ (1) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hùng Qua Ải Mỹ Nhân
      Tác giả: Hà Vũ

      Convert: meoconlunar

      Editor: Tâm Thường Lạc




      Tiểu nương tử của , có phần xinh đẹp, mang chút khờ khạo, bảo có thể nào ?

      Đại trượng phu của nàng, có phần ngang ngược, mang điểm bá đạo, bảo nàng như thế nào ?

      Lạc Hình Thiên, dáng người cao ngất to lớn, khí thế lạnh lùng cứng rắn cao ngạo,

      Là nam nhân có quyền thế khuynh thiên nhất vương triều Ô Thác.

      Nữ nhân hầu hạ cho nhiều như tinh đấu,

      , chưa bao giờ vì bất cứ ai mà dừng chân lưu lại, mãi cho đến khi nữ tử tên gọi Cảnh Nhan Ca kia xuất .

      Năm năm trước chỉ vội vàng nhìn lướt qua, năm năm sau gặp lại, Lạc Hình Thiên chắc chắn, Cảnh Nhan Ca đời này nhất định là nữ nhân của .

      Cho nên, cường hãn đối với Cảnh Nhan Ca quên chính mình là ai dối danh hiệu.

      là trượng phu của nàng, người của nàng, lòng của nàng phải là do độc chiếm.

      Vì vậy, giường cưỡng cầu nàng hầu hạ, ép nàng đêm lại đêm phục vụ lấy lòng ,

      Cho dù lý do giữ lấy nàng là lời dối, nhưng nàng ở giường kiều như vậy bảo muốn ngừng lại ngừng được, thân thể mềm mại xinh đẹp càng khiến tình dục khó nhịn.

      Ai biết, sau khi lời dối bị vạch trần, tiểu nương tử ôn hoà thuần hậu của lại phản kháng,

      Chẳng qua từ lâu sớm lòng hướng về nàng, Lạc Hình Thiên cũng chịu buông tay, giam giữ người nàng,

      Xin xỏ nàng niềm vui, mặc kệ Cảnh Nhan Ca nàng có muốn nam nhân này hay , đời này chỉ thừa nhận nữ nhân là nàng, bởi vì đối với nàng là tình , sớm thể tự kềm chế.

      Giới thiệu

      Nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ, trước nay chưa từng sợ hãi.

      Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh tiến đến là lúc cả tòa cung điện tối đen mảnh, ngoài cửa sổ mọi thanh đều lặng yên, chỉ nghe thấy gió đêm lạnh lẽo "vù vù" thổi mạnh, như khóc như tố, rất giống oan hồn kêu trời kêu đất khóc la.

      Cả người nàng đều co rút sợ hãi ở trong chăn đơn bạc, mở to hai mắt, bóng tối vô tận ở bốn phía bắt đầu khởi động, dường như tùy thời đều có khả năng hoàn toàn cắn nuốt sạch nàng.

      Bên cạnh tiểu muội ngủ say, khuôn mặt nhắn hồn nhiên chân chất đỏ bừng, trong lúc ngủ mơ đều cười ngọt ngào, chút nào cảm giác được yên tĩnh giống như cái chết cùng nỗi sợ hãi.

      Nàng nghĩ đến hai năm trước lúc trưởng tỷ đột tử, trước khi gặp nạn nhất định từng nếm qua tư vị của loại sợ hãi này!

      đôi bàn tay đen nhìn thấy im hơi lặng tiếng tới gần, như dây gai độc sắc nhọn có sống, từng tấc từng tấc leo lên thân thể mảnh rồi sang tứ chi bách hài, tuyệt tình tàn nhẫn lạnh như băng mà từng lần quấn lấy mỗi chỗ kinh lạc (kinh mạch và lạc mạch), rồi chậm rãi, từ từ thu lại nanh vuốt, hẳn là để lại cho nàng cơ hội nào vùng vẫy, nhe răng cười nhìn xem nàng lẳng lặng hít thở thông mà chết.

      Ai cũng nhận thấy được biến mất của nàng, hậu cung to như vậy, ba ngàn cung nữ, giết chết kẻ nho như nàng, giống như bóp chết con kiến bé đáng kể, quá dễ dàng.

      dám tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, mặc cho nước mắt thấm ướt gối đầu.

      Nếu đây là số mệnh của người sống sót của nữ nhi Cảnh gia, như vậy, nàng cũng đành chấp nhận......​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Vĩnh An năm thứ bảy, hoàng thành Li Kinh.

      Cái mõ vừa mới gõ qua canh tư, trong thành Li Kinh mảnh yên tĩnh, hai chiếc xe chứa hàng hóa tứ luân bị ngựa kéo cấp tốc chạy nhanh ra cửa cung, phát ra tiếng vó ngựa “Đát Đát đát” thanh thúy.

      Đứng ở cửa nội cung có hai người cao thấp, bị ánh trăng cùng chiếc đèn cung đình bát giác đem hai đạo bóng dáng kéo dài, nhìn theo xe ngựa dần dần khuất xa.

      Ánh sáng bên trong đèn lồng mỏng manh chiếu lên mặt dáng người cao gầy, chỉ thấy người nọ thân quan phục cung vua, tuổi gần bốn mươi, vậy mà là tóc bạc đầu đầy, đôi lông mày trắng, nổi bật lên cả khuôn mặt trắng bệch đến mức tia huyết sắc, nhưng làn môi lại to son đỏ tươi, nhìn qua giống như ác quỷ hút máu, thập phần biến hoá kỳ dị dọa người.

      "Tổng quản đại nhân." Đứng ở bên thái giám gầy mực cung kính : "Buổi sáng hôm nay Quản gia Thích phủ muốn đến lấy người, nếu như tối này có người đưa qua, biết Thích gia bên kia có thể trách tội hay ? Nô tài lo lắng có thể vì chuyện này mà cùng đại nhân sinh ra hiềm khích gì hay ."

      “Ngươi biết cái gì? Tiểu Đức Tử.” Người nọ nghe tiểu thái giám xong, khịt mũi cười, tiếng cũng the thé lại chầm chậm, nhưng cũng là hoạn quan: “Nha đầu kia là ta sáng sớm nay nhìn trúng ‘Đồ ăn hộ’, họ Thích đánh chủ ý muốn cắm chân vào nàng, nên hỏi ta có nguyện ý cho .”

      Cái gọi là "Đồ ăn hộ", tức giữa hoạn quan trong thâm cung vợ, cung nữ chồng, cả hai bên bởi vậy mà tạm thời kết thành bạn đời, điều này để an ủi trong chốn thâm cung tịch mịch.

      vất vả mới chọn được người hợp ý, dựa vào cái gì dễ dàng chắp tay cho người khác? Hơn nữa, Thích gia kia thời vì an nguy của Đồng Châu mà lo lắng, lại vẫn muốn đánh chủ ý vào tiểu nha đầu kia.

      Đồng Châu nguy nan, vô cùng cấp bách, chủ yếu nhất là uy hiếp đến từ quan ngoại “Ô Thác”.

      Ô Thác nguyên bản là bộ lạc dân tộc thiểu số ở sa mạc Bắc Bộ nhanh chóng quật khởi, thời thực lực lại hùng hậu, binh hùng tướng mạnh, nghiễm nhiên từ từ trở thành phiên quốc hùng mạnh, nó cùng quan ngoại “Ô Hoàn” phía tây Ngọc Lăng cũng xưng sa mạc song hùng, lúc nào cũng làm cho hoàng đế Trung Nguyên ngồi nằm khó yên, các triều đại đều phái trọng binh đóng giữ.

      Nhiều năm trước, binh mã Ô Thác từng tàn sát đẫm máu Đồng Châu, đồ sát hàng loạt dân trong thành phá ấp, người chết mấy vạn người, vô cùng thê thảm, về sau triều đình mặc dù phái tướng quân Phù gia thu phục Đồng Châu trở về, nhưng sau chiến tranh lưu lại đủ loại tổn thương, vẫn để lại cho tòa thành trì này những dấu vết cùng bóng ma có cách gì hoàn toàn xóa được.

      Ô Thác kia uy hiếp ở chỗ địa thế hiểm trở của nó, phạm vi thập phần xa xôi, tùy thời khả phát binh, dễ dàng có thể đánh tới, nhưng triều đình Trung Nguyên đánh qua hang ổ của nó lại rất khó, bởi vậy khiến người ta vô cùng đau đầu.

      Dưới loại tình huống này, hòa thân tựa hồ là con đường duy nhất hữu hiệu, nhưng mà người trong thiên hạ đều ràng, tổ chức Ô Thác chẳng phải vương thất, chỉ là gia tộc họ Lạc.

      Hòa thân, cùng với ai? Vương thất, vẫn là Lạc thị?

      Cái gia tộc kia, tục truyền xuống nông trường cỏ có được đếm hoài hết, đoàn ngựa thồ, khoáng sản, kim thạch cùng trang viên chúng sản nghiệp, chỉ có như vậy, lại còn quảng khai đồng quặng, tài tụ rất nhiều, nếu "Phú Khả Địch Quốc", cũng là khoe khoang khoác lác.

      Lạc gia nắm quyền Ô Thác nhiều năm, đến thế hệ này lại là đạt được đỉnh cao, thầm nắm giữ địa bàn cùng thế lực dần dần khuếch trương, thậm chí vài dân tộc thiểu số ở phía Đông Bắc cùng vài quốc gia thế lực mỏng manh đều phải nghe theo Lạc gia, vì vậy đây cũng là nguyên nhân triều đình Trung Nguyên cùng các triều đại quân vương Ô Thác đều rất lo lắng Lạc gia tạo phản.

      Gần đây Thiên Tử vừa nghe quan ngoại Đồng Châu có biến, lập tức đem củ khoai lang phỏng tay này quăng cho Thích gia xử lý.

      “Thích gia còn biết bản thân mình nhận bao nhiêu phiền toái, Lạc gia kia nay, cũng phải là hạng người tầm thường tuỳ theo tự nhiên có chí tiến thủ.”

      Giống như dự đoán được thời gian tới lâu sau Thích gia ở Đồng Châu chịu bao nhiêu khổ, lông mày trắng của người nọ cùng bên môi lộ ra chút ý cười trào phúng, “Thích gia từ trước đến nay luôn nông cạn, nhiều làm ít, chuyên thích vinh quang lợi lộc, cho rằng ta đây biết người nha đầu kia còn có cái thiên đại bí mật, hừ! Chuyện tốt ngày hôm nay, dựa vào cái gì Thích gia muốn chiếm?”

      “Phải, phải.” Tiểu Đức Tử vội vàng mang vẻ mặt cười làm lành : “Đại tổng quản rất đúng, nô tài chỉ là lo lắng nha đầu kia tính tình quật cường, lại quá thông minh, e rằng chống đối Tổng quản đại nhân.”

      “Nha đầu kia sao……” Người nọ cười lạnh hai tiếng, lại : “Kể từ năm kia tỷ tỷ của nó bị họ Thích giết chết, về sau rơi vào tâm bệnh, giả câm vờ điếc, mặt nhẫn nhịn, nhìn thấy lanh lợi, kỳ thực trong lòng có dự kiến trước. Bất quá như qua, nha đầu kia ý chí đúng là để cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ngay cả ta đây dùng châm đâm ở người nó, nó cũng có thể nhịn xuống. Ta ở trong cung chọn nhiều nữ hài tử như vậy, vô luận là bộ dáng, làn da hay là tính cách, cũng chỉ có nó là hợp tâm ý ta nhất, lại chờ cho lớn chút, nhất định phen dạy dỗ nó cho tốt, châm ít hoa thêu, lại theo Thiên Lang của ta khắp nơi.

      Tiểu Đức Tử phen nghe thấy những lời giáo huấn này mà lạnh cả sống lưng, gió đêm vừa thổi qua, chợt rùng mình cái, mới phát cả người mình chảy mồ hôi lạnh.

      Người lông mày trắng kia là ỷ vào Thái hậu nương nương cùng thánh thượng tín nhiệm ân sủng, ở trong cung rất có thế lực, Đại tổng quản Nội Vụ Phủ, Trác Đông Lai.

      Trác đại tổng quản xưa nay thích tiêu khiển nhất, đó là ở lưng người thêu hình vẽ, tất cả cung nhân trong cung đều biết, sớm phải cái gì bí mật, hoặc tranh chim và hoa hoặc mãnh thú, hoặc đình đài hoặc thơ văn, đều là những hình vẽ từ máu thịt thêu ra.

      Trong đó Trác Đông Lai từ trước đến nay đắc ý nhất, đó là hình xăm lưng của thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp trong phủ bị xưng làm “Thiên Lang”.

      Thân cao bảy thước cử chỉ nhanh nhẹn, toàn thân bị thêu đầy biệt viện Viễn Sơn, thủy tạ, cỏ cây, đủ chim muông, quả thực khiến cho thân thể nhìn thấy da, khiến người xem khi nhìn thấy mà lâm vào phát hoảng̣, trong thành Li Kinh nhóm chi sĩ phong nhã mượn cơ hội to lớn vuốt mông ngựa, danh nghĩa nào là “ thân mảnh gấm hoa cũng tựa như văn tự”, khiến cho Trác đại tổng quản hài lòng vui sướng.

      Bị Đại tổng quản nhìn trúng là tiểu cung nữ Đồng Y Cung, bao giờ cũng áo tơ trắng tóc trái đào, khí chất điềm tĩnh, ngẫu nhiên nở rộ nụ cười loáng thoáng sinh ra ấm áp hiền hoà, trong cung điện khắp nơi đều là tràn đầy mưu và tính kế lạnh như băng, càng tỏ ra có giá trị.

      Tiểu Đức Tử lặng yên thở dài, nhìn phương hướng xe ngựa chạy , trong lòng xốn xang làm sao.

      Tiểu cung nữ vô tội kia bởi vì chịu tội tru di cửu tộc mà từ phải sống trong đại viện ở thâm cung, tuổi chính trực, chỉ có đắc tội với đại thần triều đình, lại vừa đụng tới thái giám tổng quản Trác Đông Lai, cho dù chết cũng chỉ sợ biến thành người điên.

      Sợ rằng ai biết, đến tột cùng là chết ở dưới đao Thích Sùng nhưng chính là vẫn rơi vào trong tay Trác đại tổng quản, cái nào mới có thể sảng khoái hơn?

      Ánh trăng phía cuối chân trời ảm đạm, lặng lẽ sau đám mây, giống như đành lòng mắt thấy tương lai có thể được thấy trước.

      ☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

      Năm năm sau, đại mạc.

      Quan ải phương Bắc cỏ cây, tổ diều hâu đen như quỷ cương thi. Cả gian là sa mạc mênh mông, suốt ngày chỉ có gió Hồ thổi.

      Trong thư đến tình hình của đại mạc, đương nhiên cũng chút nào miêu tả sai cảnh tượng của Ba Khâu.

      Ba Khâu là hoang mạc mênh mông mịt mờ, là địa phương khi lần bản đồ cũng tìm ra, nó là vùng đất đầy bão cát, vô số hầm trú , thôn trang cùng với ruộng bậc thang khô cằn hợp thành cái trấn .

      Nhìn tận mắt, mới thấy được nửa điểm màu xanh, cát vàng cuộn trào mãnh dường như cắn nuốt sạch toàn bộ tất cả sinh mệnh ở nơi này, nhưng mà rất nhiều năm qua, nó lại vẫn lại khư khư mà tồn tại.

      Ở bên trong đổ phường khổng lồ nhất của đại mạc này, thực là nơi tồn tại giao dịch ngầm đen tối nhất cũng sai, buôn lậu, cướp bóc, đến cả trộm cướp hàng hóa, châu báu, nô lệ, gia súc, người mua đều có thể tìm đến tốt nhất ở trong này.

      Về phần người, những người trong triều đình hoặc người đến bước đường cùng trong võ lâm, những người được cứu mạng cỏ dường như coi nơi này thành chỗ sống yên phận, nhiều lần trải qua ngàn khó vạn hiểm, cửu tử nhất sinh ở bốn phương tám hướng đều có thể vọt tới nơi này.

      Đáng tiếc đến Ba Khâu: dễ dàng; Sống sót: dễ dàng.

      Vừa mới tới nơi này mọi người còn kịp thở ra, gặp phải vấn đề khó khăn là “Sống sót” như thế nào?

      Sống sót, chỉ có phải học cách sinh tồn cùng với cát vàng ngàn dặm bên trong loại thiên nhiên ác liệt này, còn phải học được cách sinh còn ở Ba Khâu trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé, nơi đây cái gì cũng thiếu, chỉ là thiếu phần tử xấu.

      Thân là kẻ xa xứ, là trong những người nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được Ba Khâu, Nhan Ca dĩ nhiên cũng ngoại lệ, chẳng qua nàng cùng tướng công tự vạn dặm ở ngoài đến Ba Khâu năm, lại như trước còn vì ba chữ “còn sống sót” mà cắn chặt răng.

      Đầu trấn phía tây có loạt nhà hầm, căn nhà ở sau cùng trong cổng sân, lác đác lưa thưa vài cọng Hồ Dương, chỗ cư trú nho này, chính là nhà nàng.

      Nhà hầm lớn, gần cửa sổ có đặt cái giường đất, chỗ giữa bày bàn bốn ghế, sát tường có cái tủ và hai rương gỗ đỏ, hơn nữa phòng bếp có bốn cái nồi niêu, bảy bảy tám tám, vô số cộng lại chính là toàn bộ gia sản của ngôi nhà này.

      Mặc dù đơn sơ, nhưng tiểu nữ chủ nhân này lại tay chân cần mẫn, đôi tay bé quen việc luôn luôn dọn dẹp trong phòng được sạch , cửa sổ còn dán giấy cắt hoa, là hình vẽ "ong bướm đùa giỡn nhụy", giường đất cũng luôn luôn cháy được ấm áp, chăn bông dày ấm áp được khâu đường may tỉ mỉ kỹ càng, đủ để chống lại khí hậu vô cùng rét lạnh vào ban đêm ở nơi đây.

      tấm rèm vải nền xanh lam hoa trắng dùng làm màn che ngăn cách phòng trong phòng ngoài, lại ngăn được mùi thuốc thoang thoảng, lò lửa trong phòng ngoài nho cháy, cái hũ sành đen tuyền đặt ở phía phải nấu thuốc mà là nấu nồi cháo nóng hổi.

      Trong sa mạc nguyên liệu nấu ăn có hạn, Ba Khâu lại là địa phương nếu có tiền nửa bước cũng khó , tuy bột đố gột nên hồ, nhưng Nhan Ca vẫn nghĩ mọi cách đem ít thịt dê phơi khô xé vụn hầm ở trong cháo, lại cho chút hành lá tự mình vừa mới hái, thêm lên muối ăn, hương thơm dậy lên làm cho người ta có mấy phần muốn ăn.

      Thu dọn xong ổn thỏa, nàng chân tay mà bước vào nhà, nhìn nam nhân giường đất ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều dưỡng nội lực.

      Nam nhân có khuôn mặt góc cạnh ràng cương nghị, dưới săn sóc cẩn thận của nàng, khí sắc dần dần tốt lên, còn là vẻ mặt trắng xanh đến tia huyết sắc đều có, cằm ít râu mọc ra mang theo vài phần chán chường, nhưng xem ra thoạt nhìn có mười phần hương vị đàn ông.

      Nam nhân này, là tướng công của nàng.

      Theo như tướng công , cùng nàng nửa đường đến Ba Khâu bị thương, trúng độc ho ra máu, coi như vết thương lớn xuất vài chỗ người, trong đó vết thương ngang bụng là nghiêm trọng nhất, lúc này đây chấn thương bên trong cộng thêm ngoại thương, thực xứng với câu “Phúc đến ít, họa đến dồn dập.”

      Nhan Ca cảm thấy tướng công cực kỳ đáng thương, bởi vì nàng chẳng qua cũng quá xui xẻo đụng trúng đầu, bất hạnh mà cụng đầu bị “Chứng mất trí nhớ”.

      Nửa năm trước, khi bản thân từ trong giấc mộng dài kỳ lạ tỉnh lại, muôn kiểu hoảng sợ khi phát mình chỉ bị thương ở đầu, đau đớn như muốn nứt ra, lại có rất nhiều chuyện còn nhớ.

      Nàng nhớ tên của mình, cũng nhớ được bản thân mình vì sao lại đến Ba Khâu, thậm chí có dung mạo trắng gầy tại thường xuyên xuất trong mộng của nàng, cũng biến thành gương mặt như được điêu khắc, ngay cả tròng mắt cũng giống với người Trung Nguyên, đôi con ngươi màu lam, ánh sáng màu lam thấp thoáng chớp động rạng rỡ thần bí, dường như là người dị tộc.

      “Nàng và ta là vợ chồng, bởi vì ở Trung Nguyên đắc tội quan gia, mới mai danh tích đến nơi đây, khéo giữa đường lại gặp gỡ cừu gia đuổi giết.” Nam nhân tự xưng là tướng công của nàng biết là bởi vì thương thế quá nặng nên có phần kiệm lời, hai ba câu liền cho là nàng ràng chân tướng mọi chuyện.

      “Tướng công……” Nàng bán tín bán nghi, thấp thỏm lo âu mà nhìn nam tử trước mắt, giọng như muỗi kêu: “Thiếp thân nhớ tên của mình.”

      “Nàng gọi……” Môi mỏng của khẽ nhúc nhích, lời ít mà ý nhiều phun ra hai chữ: “Nhan Ca.”

      Trong đầu của nàng lập tức ra câu thơ, “Hoa Nhan Tiếu Xuân Hồng, Đương Ca Cộng Hàm Bôi.”

      Nguyên lai tên của nàng là hai chữ này, lặng lẽ đem tên của mình nhẩm mấy lần, sau lúc lâu, nàng lại hỏi: “Vậy tướng công sao?”

      Lần này thời gian nam nhân do dự càng thêm lâu chút, hàng lông mày khó nén vẻ căng thẳng, lại hàm hàm hồ hồ mà câu: "Ta họ yến."

      Nhan Ca nghe xong muốn lại hỏi nhiều chút, thấy mặt mày nam nhân chợt lóe lên vẻ nghiêm nghị tàn khốc, ngay sau đó lập tức sợ tới mức đem toàn bộ lời nghi vấn chưa xuất ra khỏi miệng nuốt xuống “ừng ực” tiếng.

      Cho dù mất trí nhớ, nàng cũng nhìn ra được nam nhân này tuyệt đối phải là người bình thường, toàn thân dưới đều có khí phách sao được, khí tràng cường đại, cương nghị oai phong, coi như bị thương nặng chỉ có thể giống như người chết nằm ở giường , nàng cũng khỏi bị cái loại khí thế này làm cho khiếp sơh, dám tiếp cận .

      Thậm chí bộ ngực của , cũng có xăm hình đầu con báo xanh đen!

      Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Nhan ca khó tránh khỏi sinh nghi, bởi vì từ ngày đó về sau, nàng hàng đêm đều rơi vào giữa cõi mộng kỳ quái, có tường thành cao lớn nguy nga, cây cỏ cổ thụ dày đặc, nơi nơi là dòng nước chảy sóng biếc kéo dài, hương sen Cẩm Quỳ hồng, nội thị cùng các cung nữ như lui tới như con thoi, nhất thời lại đến chỗ phủ đệ cực lộng lẫy hoa lệ, đình đài hành lang kèm với hoa quả sum suê, tinh tế thú vị. . . . . .

      kịp ngẫm nghĩ nữa, nhất thời lại biến thành cảnh tàn sát khốc liệt, thanh giết chóc đinh tai nhức óc khắp nơi, bánh xe ầm ầm, bên trong xe ngựa có mỹ thiếu niên nho nhã yếu đuối, ngày thường thanh khiết sạch xinh đẹp tuyệt trần, mặt giờ mang vẻ bất cần, giữa lông mày lóe ra vẻ phong tình vạn chủng, ràng sớm chiều khốn đốn, lại vẫn quên trêu đùa nàng.

      “Tiểu thư, nàng đáp ứng làm nương tử của ta, về sau nên gọi ta tướng công, chúng ta từ nay về sau vĩnh viễn xa rời nhau, được ?”

      Trong mộng của nàng, mặc dù mới làm vợ người, suy cho cùng vẫn còn trẻ, da mặt lại mỏng, chỉ có thể cúi chiếc cổ trắng xuống, nghe lời mà nhàng gọi tiếng: "Tướng công."

      Người nọ lại cực kỳ vui vẻ mà cười, nhưng rồi nôn ra ngụm máu tươi......

      Nhan Ca đột nhiên mở to hai mắt, từ trong mộng bừng tỉnh, cũng nhận thấy được mặt mình đều là nước mắt.

      dám làm ầm lên, nàng lén lút khịt khịt mũi, quay đầu nhìn tướng công ngủ bên gối, chỉ thấy nhắm chặt hai mắt, chau lại mày, hiển nhiên chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, nhớ tới hôm nay dùng nội lực bức ra vài ngụm máu đen, Nhan Ca khỏi sinh lòng thương tiếc.

      Nam nhân này là rất cứng rắn, cho dù ngày đêm bị bệnh đau đớn hành hạ, thường xuyên đau đến đầu đầy mồ hôi, cũng chưa bao giờ thốt lên tiếng.

      Nàng thở dài, vươn bàn tay bé, nhàng mà thay lau mồ hôi ở thái dương, thân hình cao lớn hơi chấn động, nhưng mở mắt ra.

      Nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, Nhan Ca lại lặng lẽ hít ngụm khí, nàng cùng tướng công đều giống nhau, cũng chịu dày vò khắp nơi, ký ức mờ mịt như sương trắng thực dễ chịu, nàng nghĩ ra chính mình hàng đêm mơ thấy rốt cuộc là nơi nào, vị thiếu niên kia mạng treo lơ lửng lại là người nào?

      ai có thể cho Nhan Ca biết đáp án, ngay cả chính nàng cũng có nhiều lắm thời gian biết ràng, nàng phải có trách nhiệm chiếu cố tốt trượng phu của mình.

      Nắng sớm mai của ánh mặt trời chói chang nhuộm nhiễm đến cuối chân trời, bão cát vẫn còn càng ngừng thổi mạnh chẳng phân biệt được ngày đêm, đánh người lại tiếp người.

      Trong ngõ hẹp tại trấn, bóng dáng mảnh khảnh gian nan về phía trước đón gió, cách ăn mặc cùng nữ tử ở Ba Khâu đồng nhất, mạng che mặt màu tím khéo léo cẩn thận che lấp khuôn mặt nhắn, quần áo bố y màu xanh thập phần rộng rãi mộc mạc, nhưng lại khó có thể che giấu dáng người xinh đẹp long lanh.

      đến Ba Khâu hơn năm, tiểu nương tử hiển nhiên bị vô số ánh mắt hạ lưu thèm lộ liễu, lặng lẽ đánh chủ ý.

      “Ta này tiểu nương tử, nàng tuổi còn trẻ ai tốt gả, hết lần này tới lần khác cố tình lại cứ gả cho tên ma ốm sắp tắt thở chết, này phải làm quả phụ thôi sao.”

      "Đáng tiếc a, như thế nào lại gả cho cái tên quỷ bệnh lao nửa chết nửa sống vậy? Nghe đều nằm gần năm còn có khởi sắc, chẳng phải là cũng sắp gặp Diêm Vương rồi hả ?"

      " rất đúng, được cứu lâu!"

      “Suỵt, Trương lão tam, ngươi vui sướng khi người gặp họa như vậy có phải ước gì người ta sớm ở goá chút hay hả?”

      "Tất nhiên, sớm tái giá đưa cho lão tử, lão tử bảo đảm để cho tiểu nương tử hàng đêm khoái hoạt giống như thần tiên.”

      “Ha, chỉ bằng ngươi? Cái nam căn thối kia của ngươi còn lớn bằng lão tử!”

      “Cút mẹ ngươi ! Chỉ bằng vài phần kỹ năng của con lừa nhà ngươi, còn có nữ nhân để mắt mà ngủ với ngươi?”

      Những lời ô ngôn uế ngữ này khó có thể lọt vào tai, khiến cho đôi hài thêu xinh xắn dính đầy cát bùn di chuyển nhanh hơn, Nhan Ca xách cái giỏ bỏ nghiêm mặt xuống, giống như chim sợ cành cong rất nhanh mà hướng vào trong trấn "Bì gia y quán" chạy tới.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :