1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, em sai rồi - Hoàng Hôn Tứ Hợp (52C + 2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]

      Nguồn: http://windgoddess.wordpress.com
      Tác giả: Hoàng Hôn Tứ Hợp
      Editor: Nhóm Cửu Tứ: Kim – Linh Trưởng – I’m SO2 – Hidari – Tiểu Mót – Vitamin B2
      Thể loại: Ngôn tình đại, oan gia, hài hước, HE
      Số chương: 52C + 2NT
      Giới thiệu:

      Tô Tiểu Lai: , em sai rồi.

      Trình Thiếu Phàm: Sai thế nào?

      Tô Tiểu Lai: Em nên học muộn, nên thường xuyên trốn học.

      Trình Thiếu Phàm: Chỉ có vậy?

      Tô Tiểu Lai: Thỉnh thoảng đêm về ký túc xá.

      Trình Thiếu Phàm: Là thỉnh thoảng sao?

      Tô Tiểu Lai: Em thề với ánh trăng, tuyệt đối chỉ thỉnh thoảng.

      Trình Thiếu Phàm: 3 năm đại học có 81 đêm về ký túc xá, chỉ là thỉnh thoảng?

      Tô Tiểu Lai: Ách… , em sai rồi.

      Trình Thiếu Phàm: Sai thế nào?

      Tô Tiểu Lai: Thế nào cũng đều sai rồi …
      Last edited: 24/8/14
      tart_trungdunggg thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 1: Ma quỷ trở về

      Edit: Kim

      Lâm Vi Vi bước vào cửa ký túc xá nhìn ghé vào thấy Tô Tiểu Lai nằm hấp hối bàn, Lâm Vi Vi cảm thấy đúng tí nào, hình ảnh Tô Tiểu Lai lúc này, giống như vừa bị ngộ độc thức ăn, chưa bao giờ thấy qua, biết Tô Tiểu Lai là thanh niên tràn đầy sức sống tươi trẻ năng động, là người gặp chuyện bất bình kêu la, là kẻ đến người giết người quỷ giết quỷ cũng sợ trời sợ đất, là người ngày ăn năm bát cơm sau đến nửa đêm còn như bị ma đói quấn thân đứng dậy tìm đồ ăn bỏ vào bụng, là học sinh nổi tiếng trốn học toàn bộ các môn lại còn biết xấu hổ to : cần sủng bái chị, chị đây chính là huyền thoại, là người mặc bộ đồ 13 ngày đổi hóa màu xám cũng chỉ là chuyện vặt ……. Lâm Vi Vi thể nhìn vào người chị em tốt cùng ăn cùng ngủ ba năm nay mà bày tỏ an ủi, kỳ chủ yếu chính mình cũng muốn tám chuyện chút, ngẫm lại phòng 308 bao lâu rồi được nghe tin tức nào mới mẻ, cho nên Lâm Vi Vi liếc mắt cái nhận ra Tô Tiểu Lai hôm nay là bị chuyện cũ hành hạ. Kết quả phải bắt đầu cuộc đối thoại.

      “Tiểu Lai, sao hôm nay giống như quả bóng bị xì hơi thế, bình thường phải đều chuẩn bị thời điểm để nổ mạnh sao? Này, có việc gì khó khăn với chị đây, để chị đây giúp em chia sẻ lo lắng, giải quyết khó khăn?”. Mặt Lâm Vi Vi mang vẻ u buồn .

      “Ra chỗ nào mát mẻ , tớ đây suy nghĩ triết học chủ nghĩa Mác” . Tô Tiểu Lai khó khăn từng từ.

      “Tớ nhổ vào, môn Triết cả học kỳ này cậu chưa từng đến học buổi nào phải ?”. Lâm Vi Vi dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Tô Tiểu Lai, rồi dùng ngón tay ấn vào trán nàng :”Cậu mau thành khai báo ? Gặp vấn đề về tình cảm, à, đúng, tình cảm của cậu vẫn còn trống mà …”.

      “Được rồi, Vi đại tiên, cậu đừng đoán mò nữa, tớ và cậu thành chia sẻ , lần này tớ chỉ sợ lành ít dữ nhiều, tớ sợ là ngày mai thể nhìn thấy mặt trời cùng cậu nữa rồi… “. Vẻ mặt Tô Tiểu Lai ưu sầu đau khổ đến chuyện cũ, giữa chừng bị Vi Vi Xã Hội Đen cướp lời.

      “Tiểu Lai, sao thế? Rốt cuộc em bị bệnh gì, sao bộ dạng nghiêm trọng như vậy, ra để chị đây còn chuẩn bị nha! Ôi trời đất, em yên tâm, sau này chị bao giờ ăn tranh đồ ăn ngon với em nữa, để cho em ăn no rồi tạm biệt. Sau này chị gặp cực phẩm nam việc đầu tiên là dâng hiến cho em dùng, dành những ngày cuối cùng của cuộc đời để em được cảm thụ xã hội hài hòa cùng mùa xuân ấm áp…”. Lâm Vi Vi xong rồi nặn ra giọt nước mắt đau thương, tùy tay cầm chiếc khăn mùi xoa lau lau rồi đứng lên.

      “Vi tử, đừng náo loạn nữa, tớ gặp phiền phức rồi, hơn nữa là chuyện vô cùng khó giải quyết, khắc tinh xúi quẩy của tớ sắp trở về rồi đây”. Vẻ mặt Tô Tiểu Lai xanh xao, khiến những lời trêu đùa vô tình của Lâm Vi Vi cũng xuống.

      “Cậu là người trai nuôi khiến cậu phải chịu đựng ngàn đao sắp quay về sao? Trời ạ, đúng là ma quỷ trong truyền thuyết, thực khủng bố như vậy sao?”. Lâm Vi Vi cảm thấy đây đúng là chuyện phiền phức, suốt ba năm nay Tô Tiêu Lai dưới vạn lần nhắc đến cái người gọi trai nuôi kia, nào là độc ác thế nào, nàng bị tra tấn dã man thế nào, bị tàn phá thế nào, cuối cùng vất vả khổ tận cam lai, ai ngờ tháng ngày tốt đẹp sắp kết thúc, a a.

      “Tuyệt đối có, tớ với cậu, phải khủng bố, mà là trùm khủng bố, lần này thực chết chắc rồi”. Nghĩ đến Tô Tiểu Lai khỏi rùng mình, lúc này mới là mùa hè, sao người lại cứ run cầm cập vậy, Tô Tiểu Lai cố giữ bình tĩnh, tiếp, “Tớ còn nhớ trước khi ta dặn dò : được phép đương, phải học tập tốt, các môn học phải đạt từ 80 đến 90 điểm trở lên, tớ nhớ , còn nhiều thứ nữa. Lúc ấy tớ chỉ thấy vui vẻ, coi chuyện này quan trọng, nhưng chỉ là niềm vui nhất thời mà thôi”.

      “Thôi cậu đừng than thở nữa, chừng ta quên, hơn nữa ở trường học cậu cũng phạm sai lầm gì, chẳng qua chỉ hay học muộn, hay trốn học, mấy môn học cũng tệ, ít nhất cũng xuống quá đèn đỏ, cậu thấy đúng ?”. Lâm Vi Vi an ủi .

      “Đúng vậy đó, tớ sợ cái gì, tớ có phạm sai lầm, Vi Tử à, nghĩ đến những thời điểm quan trọng đầu óc cậu lại minh mẫn đến vậy, ha ha”. Tô Tiểu Lai nghĩ đến thế người cũng thả lỏng hơn, TMD ( câu chửi) có quỳ lạy, lão nương tôi đây cũng sợ , oa ha ha.

      “Tiểu Lai à Tiểu Lai, giờ điều quan trọng cậu phải biết, chị đây cho em, đừng cái tên trai ma quỷ kia đến, chứ nếu ta mà đến đây chị đây là người đầu tiên đứng ra bảo vệ em, theo chị là hoàn toàn đúng đắn”. Lâm Vi Vi đắc ý .

      hả, đây là lời cậu đấy nhé, từ nay lão nương ta theo cậu lăn lộn”. Tô Tiểu Lai đầu tiên làm vẻ mặt ngưỡng mộ, sau đó thay đổi trở nên quỷ quái, cười hì hì : “Chị Vi Vi, đưa máy tính cho em mượn chơi trò chơi, chị biết đấy, máy tính của em phải cài đặt lại hệ thống”.

      “Tớ biết phải chuyện tốt mà, Tô Tiểu Lai, miếng thế này nhưng tớ thừa hiểu cậu muốn cái quái gì rồi, còn có buổi tọa đàm, có thời gian chơi trò chơi, buổi tối , vừa nãy Tố Tố gửi tin nhắn cho tớ, chúng ta bị chiếm chỗ rồi”. Lâm Vi Vi biết Tô Tiểu Lai phải thục nữ hiền lành gì, dù sao sống cùng nhau ba năm rồi, ba năm dài cũng phải dài, ngắn cũng chẳng phải ngắn, nhưng cũng đủ để cho người hiểu người.

      “Lại có cái tọa đàm gì nữa, tớ , các cậu đại diện được rồi”. Tô Tiểu Lai lơ đễnh .

      “Tọa đàm lần này phải , có điểm danh mà, còn nghe chủ trì tọa đàm lần này là chàng trai độc thân tuấn, nên lần này chúng ta nhất định phải ”. Lâm Vi Vi biết Tô Tiểu Lai rất giống mình ở chỗ ham sắc, cho nên nhất định .

      hay giả đấy, tớ muốn nhìn thấy vị lớn tuổi đâu”. Tô Tiểu Lai tỏ vẻ tin.

      “Lần này thiên chân vạn xác (ngàn phần đúng, vạn phần chính xác), poster đều đăng đầy kìa, cái người tuấn đó gọi là gì nhỉ, hình như tên là Jason, nghe là giám đốc công ty, lần nay đến trường chúng ta thông báo tuyển dụng, còn nghe thiên hạ đồn thổi công ty này rất nổi tiếng, nhà trường mời mãi ta mới đến đấy”. Lâm Vi Vi vừa ánh mắt vừa mơ màng.

      “Được rồi, đừng say mê thế, tớ phải nhìn xem cái tên ngoại quốc kia như thế nào”. Tô Tiểu Lai dường như quên chuyện vừa rồi làm buồn rầu.

      Khi hai người trước người sau đến đại sảnh tọa đàm, khỏi kinh sợ vì trận địa phía trước, gần như sinh viên cả trường đều đến đây, ngay cả đường đều chật cứng, nhìn thế này chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ biển người mờ mịt, Tô Tiểu Lai cuối cùng phản ứng lại : “Cứ như người người thi ấy, Vi tử, cậu đừng hai ta có đường vào đấy”.

      Còn chưa chờ Lâm Vi Vi trả lời, nghe đằng sau có tiếng gọi ầm ĩ của Từ Tố và Lý Ly, người đông như vậy dù tai có thính cỡ nào nữa cũng chỉ nghe thấy mấy tiếng gọi tên mơ hồ của các nàng, còn đâu họ hoàn toàn nghe , nhưng theo tiếng la hét của Từ Tố và Lý Ly hai lờ mờ thấy được lối vào, đến trước cửa, Lâm Vi Vi và Tô Tiểu Lai bị dòng người ép vào, may mắn là có người phía trước cho nên có thể thông suốt vào, hai liếc mắt cái nhận ra hai tên đáng khinh Từ Tố và Lý Ly kia, hai người này vẫy tay gọi các qua đấy ngồi, vị trí này đúng là phong cách cao sang, thứ nhất sắp xếp , lại còn ở chính giữa, Tô Tiểu Lai nhịn được kêu :”Hai các cậu dã man, chiếm được chỗ vip nữa chứ, haha”.

      “Lại à, chỗ dễ nhìn nhất đấy, may mà tới sớm”. Từ Tố Và Lý Ly đồng thanh , hai người này hổ suốt ngày dính lấy nhau, rất ăn ý.

      Bốn chuyện phiếm vài câu, sau đó thấy toàn bộ đại sảnh đột nhiên im lặng đứng lên, đợi các phản ứng kịp thấy chàng trai trẻ đẹp trai đến giết người đứng khán đài, nhìn ta ít nhất cũng phải 1m87 trở lên, mặc bộ quần áo đen bó sát làm nổi bật cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt trắng trẻo trơn bóng khắc họa những đường nét lãnh tuấn góc cạnh ; đôi mắt sâu thẳm đen láy, tia nhìn sáng lấp lánh làm người khác mê muội ; lông mày dày đậm, mũi thẳng cao, đôi môi tuyệt mĩ, tìm ra được điểm nào cao quý và tao nhã con người ấy.

      Tô Tiểu Lai ngẩng đầu vừa lúc người đàn ông trẻ tuổi kia cầm chiếc microphone chuẩn bị giới thiệu bản thân, người kia tặng cho nụ cười mê người. Ách tôi thèm vào, như gặp ma ấy, mà sao hình dáng người này giống ai đó nhỉ, Tổ Tiểu Lai tự hỏi, chợt nghe giọng trầm ấm truyền đến, “Chào các bạn sinh viên, chúc mọi người có buổi chiều tốt lành, tôi tên là Trình Thiếu Phàm, vinh dự hôm nay có thể …. bla bla bla”. Lúc Tô Tiểu Lai nghe được cái tên Trình Thiếu Phàm, hoàn toàn bừng tỉnh, rồi sau đó như có trận mưa bão sấm chớp khiến toàn thân run rẩy, trời ơi, có phải người nhắc nhở con hay ?.
      tart_trungdunggg thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2: Lần đầu tiên giao phong

      Edit: Kim

      Tô Tiểu Lai còn trong tình trạng co giật khiến cả người run rẩy, đột nhiên tay bị ham sắc đáng khinh bên cạnh siết chặt, “Trời đất ơi, sao lại có người đàn ông tuyệt hảo như vậy chứ, Tiểu Lai à, tọa đàm này đến quả uổng phí”. Lâm Vi Vi phấn khích gào lên.

      Cả người Tô Tiểu Lai xui lơ chúi xuống dưới, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh, để thoát khỏi kiếp khổ nạn này, quay đầu hỏi Lý Ly ngồi bên trái , “Ly tử này, tọa đàm này diễn ra trong bao lâu?”.

      Hai mắt Lý Ly rời khán đài trả lời, “Khoảng hai tiếng, à mà còn có câu hỏi giao lưu nữa ấy”.

      NND ( câu chửi)!!! hai tiếng rồi mà còn bày đặt câu hỏi gì gì chứ, Tô Tiểu Lai đành ngồi yên lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng người có vấn đề gì là tốt rồi, hai giờ đối với - Tô Tiểu Lai mà tựa như thời gian năm, đến chữ cũng nghe vào tai, cuối cùng cũng có tràng pháo tay nhiệt liệt đủ để Tô Tiểu Lai biết tọa đàm này kết thúc.

      Tô Tiểu Lai chật vật thở ra, ngay sau đó là câu hỏi giao lưu, chết tiệt, đúng là có người giơ tay hỏi, có nữ sinh mạnh dạn đứng lên hỏi vấn đề liên quan đến chuyên ngành của ấy, sau đó lại mỹ nữ xinh đẹp nữa đứng lên hỏi vấn đề liên quan đến việc cần tài năng thế nào mới được phát triển vào công tay của ma quỷ kia, ngay sau đó lại người nữa, người tiếp người, Tô Tiểu Lai vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên cảm thấy người nào đó bên cạnh hùng hổ đứng lên.

      Lâm Vi Vi cầm microphone hỏi vấn đề mà tất cả nữ sinh ngồi đây đều muốn biết, đương nhiên số nữ sinh đó bao gồm Tô Tiểu Lai, “Trình tiên sinh, tôi muốn hỏi việc, thích như thế nào?”. Cả hội trường như sôi trào sùng sục, Tô Tiểu Lai muốn giơ chân đá phát vào cái người con ngu ngốc đứng cạnh lúc này.

      “Vấn đề này rất đơn giản, tôi thích những ngốc”. Trình Thiếu Phàm suy nghĩ trả lời thẳng thắn.

      câu trả lời như vậy làm mọi người khỏi thở dài, Lâm Vi Vi cảm thấy mình mới hỏi vấn đề, hỏi thêm hay ho, liếc mắt nhìn Tô Tiểu Lai chăm chăm xem đồng hồ bên cạnh, nghĩ nên cho kẻ ngốc ngếch Tiểu Lai này lấy lại bình tĩnh, chị đây cho em cơ hội thể , Lâm Vi Vi cầm lấy microphone to, “Bên cạnh tôi có xinh đẹp cũng có vấn đề muốn hỏi Trình tiên sinh”. xong liền đưa microphone vào tay Tô Tiểu Lai.

      Tô Tiểu Lai hóa đá tại chỗ, Lâm Vi Vi ngừng nháy mắt ra hiệu với Tô Tiểu Lai ý bảo phải nắm tấy cơ hội tốt này, Tô Tiểu Lai ngơ ngác đứng lên, hỏi câu đầu đuôi, “ trở về lúc nào vậy?”.

      Trình Thiếu Phàm nhìn vào vẻ mặt chưa tỉnh táo hẳn của người con đứng đó, khóe miệng khỏi nhếch lên , « Chiều nay tôi mới về ». Giơ tay xem đồng hồ, tiếp, “Cũng may có bạn sinh viên này nhắc nhở, còn sớm rồi, các bạn sinh viên, tọa đàm hôm nay chính thức kết thúc, hy vọng lần sau lại có cơ hội đến chuyện với các bạn, cảm ơn tất cả mọi người”.

      Toàn trường đầu tiên nhiệt liệt vỗ tay, sau đó chờ khi Trình Thiếu Phàm rời khán đài, loạt thanh chỉ trích từ nhiều phía vang dội vào Tô Tiểu Lai, Tô Tiểu Lai cúi đầu ôm chặt tai, muốn nghe mấy vị Tam tỷ muội ở ký túc kia vô tình quở trách, đầu tiên là Lâm Vi Vi tức giận , “Tô Tiểu Lai ơi là Tô Tiểu Lai, tớ khó khăn lắm mới dành cho cậu cơ hội, cậu lại đạp đổ nó, cậu hỏi vấn đề quái quỷ gì thế, trời ạ, sớm biết vậy tớ trực tiếp đưa mic cho Ly tử rồi”.

      Tiếp theo là tiếc Lý Ly gào thét, “Tô Tiểu Lai ơi là Tô Tiểu Lai, tớ còn chờ cậu hỏi xong rồi đưa microphone cho tớ, cậu lại chịu thua kém ai, trời ơi, kiểu người đàn ông tuyệt hảo như vậy biết kiếp này Lý Ly ta đấy có được nhìn thấy nữa”. Chết tiệt, phải quá khoa trương chứ, Tô Tiểu Lai thầm nghĩ : Ma quỷ ơi ma quỷ, đúng là dùng gương mặt mê hồn ngây thơ vô tội đó để quyến rũ đám con hám sắc mà, ngày nào đó tôi thay trời hành đạo, vạch trần bộ mặt độc ác thực của .

      Tô Tiểu Lai còn thầm oán hận trong lòng, bị Từ Tố giáng tiếng chấn động như sấm chớp kéo về tại : “Tô Tiểu Lai ơi là Tô Tiểu Lai, cậu đúng là nhanh biến thành kẻ địch, tớ hối hận hôm nay dành chỗ cho cậu, nếu cậu tới tốt biết bao, tối nay ăn cơm đừng tìm chúng tớ ăn ké thịt đấy”. Đúng vậy, Tô TIểu Lai cũng nghĩ như vậy, nếu đến tốt, Tô Tiểu Lai nhìn ba người trước mắt này, nghĩ đtối nay biết ai được ăn thịt hay đâu.

      Bốn người chán cuối cùng cũng ngồi vào căn tin gọi đồ ăn nóng hổi, Tô Tiểu Lai bị cái ngày khủng khiếp này làm kinh sợ nên cố ép bản thân được để đói bụng, cầm lấy bát bắt đầu ăn ngấu nghiến toàn bộ đồ ăn phong phú bàn, “Này, canh khoai tây thịt ngon lắm, mùi vị thơm, sao các cậu ăn, hợp khẩu vị sao?”.

      “Tiểu Lai, cậu vẫn còn nuốt trôi à, ăn gì mà khiếp thế”. Lý Ly đặt bát đũa trong tay hung hăng .

      Lúc Tô Tiểu Lai chuẩn bị ăn canh tiếng di động trong túi quen thuộc vang lên, có cách nào khác, Tô Tiểu Lai đành phải đặt bát canh khoai trong tay xuống, dãy số lạ, bực mình , kẻ nào to gan dám làm phiền lão nương đây ăn cơm, “Alô, xin chào!”.

      “Alô, có phải là Tô Tiểu Lai ?”. Di động truyền đến tiếng của người đàn ông, ách, giọng này nghe qua ở nơi nào đó rồi.

      “Tôi … “.

      “Tôi là giáo sư Chu, gần đây có phải em vi phạm nội quy nhà trường ?”. ra là thầy giáo, Tô Tiểu Lai nghĩ gần đây mình rất an phận thủ thường, chỉ là trốn vài buổi học, buổi tối thỉnh thoảng về ký túc, nhưng cũng có người khác cùng mà, sao lại chỉ nhớ mình , công bằng a !!!

      có đâu, giáo sư Chu, em rất tuân thủ quy định nhà trường, bao giờ có chuyện đó đâu a, em là học sinh chăm chỉ kết quả học tập lại tốt như vậy”. Tô Tiểu Lai bình tĩnh . Ba người ngồi cạnh đều yên lặng lắng nghe nhưng trong lòng thầm khinh thường Tô Tiểu Lai kia, đúng là tự sướng.

      “Có đúng ? Vậy sao hiệu trưởng lại gọi điện cho tôi thông báo em đến nhà hàng Đinh Hương tầng ba tìm ông ấy, em chuẩn bị , nhớ kĩ nhá, ở tầng ba phòng ‘Đoàn tụ các’”. Thầy Chu truyền đạt lời nhắn của trưởng.

      “Dạ, em đến ngay”. Tô Tiểu Lai cảm thấy kì lạ, đồng chí Hiệu Trường này từ lúc vào đại học cũng chỉ liếc nhìn xa xa trong vài buổi lễ long trọng thôi, sao hôm nay tự dưng muốn gặp , trời ơi, phải ma quỷ muốn gặp chứ.

      “Tiểu Lai, sao vậy?”. Lâm Vi Vi cầm miếng đùi gà hỏi.

      “Thầy Chu vừa gọi điện muốn tớ đến nhà hàng Đinh Hương gặp hiệu trưởng, lúc về tớ với các cậu, trước đây”. Tô Tiểu Lai cầm lấy túi xách cấp tốc ra căn tin, hướng thẳng đến nhà hàng Đinh Hương. Để lại ba người khó hiểu nhìn nhau, nhà hàng Đinh Hương là nơi trường học dùng để tiếp khách quý, nghĩ sao tên nhãi nhép Tô Tiểu Lai kia lại được đến đó ăn uống?!
      tart_trungdunggg thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3: Kết thù với Triệu Linh San

      Edit: Linh Trưởng

      5 phút sau, Tô Tiểu Lai đến trước cửa phòng “Đoàn tụ các” của nhà hàng Đinh Hương, chú ý sửa sang lại quần áo, hồi hộp gõ cửa “ Cốc! Cốc! Cốc!” . Từ trong có tiếng vọng ra : “Vào !”

      Tô Tiểu Lai nơm nớp lo sợ bước vào phòng, “thứ” đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt cười tươi như hoa của thầy hiệu trưởng cùng các giáo viên khác. Phía bên phải thầy hiệu trưởng là nàng Triệu Linh San thẹn thùng e lệ. Ủa? Triệu Linh San sao ở đây thế này? Ờ, tí quên, cháu của hiệu trưởng mà, trường hợp quan trọng như vậy đưa nàng là đúng rồi. Tiểu Lai nhanh nhẹn đưa mắt quét khắp phòng, rồi dừng lại như hóa đá tại người con trai thay đổi ngồi tại góc phòng. Trời ơi là trời! Hôm nay đúng là vận đen, là đến hạn chết của mà T____T

      “ Tô Tiểu Lai, sao còn đứng sững sờ ở đó vậy, tất cả chờ em kìa. Bên cạnh Thiếu Phàm còn chỗ trống, mau ngồi thôi” Hiệu trưởng lấy tay chỉ chỉ cái chỗ ngồi trống kia. Vị Hiệu trưởng đại nhân đáng kính hạ chỉ làm sao dám chống lại chứ. Vừa đặt cái mông ngồi xuống ghế hiệu trưởng đại nhân lại lên tiếng : “ Tiểu Lai cùng với San San nhà ta là bạn học phải nhỉ?”

      Bạn Tiểu Lai của chúng ta mờ mịt, hiểu đây là chuyện gì, sao có vẻ giống cái bẫy giăng ra sẵn để nhảy vào quá!

      “ Vâng ạ!” Tiểu Lai lễ phép trả lời.

      “ Ờ, hèn gì San San lại biết em như thế. Nó em tửu lượng rất khá cho nên hôm nay thầy mời riêng em đến để bồi rượu đây. Đừng làm mất mặt trường chúng ta nha!” Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, Tô Tiểu Lai như bị sét đánh trúng, đờ ra~~~~~

      Hừ hừ, chắc chắn là Triệu Linh San cố tình chơi khăm mình đây mà. Con này đúng là đồ khó ưa. Bình thường Tiểu Lai chả ưa gì cái con Triêu Linh San kênh kiệu, vênh váo suốt ngày hất hàm sai bảo người khác rồi. Hôm trước cùng với này tranh giành đồ ăn ở căn tin nên giờ trả thù đây mà. Hừ hừ. Tiểu Lai trong lòng nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, thăm viếng tất cả họ hàng tổ tông trong bán kính 18 đời = =

      “ Hiệu trưởng à, thực em biết uống rượu đâu ạ…..” Tô Tiểu Lai đáng thương đáp lời.

      “ Tiểu Lai à, bạn cũng đừng khiêm tốn quá, mấy lần bạn uống với mình đều là uống tới bến mà ~~~~ là lên đến high luôn đó ~~~” Lần này là con Linh San . Cái mặt nó đúng là chê cười Tiểu Lai đây mà.

      Tiểu Lai chuẩn bị gân cổ cãi lại bị người con trai bên cạnh chặn ngang.

      “ Nếu như vậy việc gì phải nhiều lời, chúng ta cứ thử xem, bạn học Tô có thể uống rượu hay biết liền!” Trình Thiếu Phàm mặt cười cười nhìn Tô Tiểu Lai . Nụ cười kia khiến cho Tô Tiểu Lai bủn rủn hết cả người.

      “ Ừ, đúng đúng! Mà mọi người ăn cơm , nào, nâng chén nâng chén!!!” Hiệu trưởng tiếp lời.

      Hiệu trưởng vừa xong liền bưng chén rượu, hướng về phía Trình Thiếu Phàm : “ Thiếu Phàm, mấy năm nay đều nhờ em trường học mới có thể tốt như thế này, phát triển rất nhanh. chén này là thầy thay mặt trường học cảm ơn em.”

      Trình Thiếu Phàm cũng cầm lấy chén rượu đứng lên : “Đây là điều phải làm. Thầy Triệu, thầy quên em từng tốt nghiệp ở trường này sao? Giúp đỡ trường của chính mình trong khả năng của em cũng chính là niềm vinh hạnh mà.” xong, 2 người đồng thời hướng nhau uống rượu.

      Tô Tiểu Lai vẫn im lặng ngồi bên cạnh người con trai đầy uy lực kia, ngồi im dám nhúc nhích chút nào. Bỗng bên tai có tiếng giáo viên : “Tiểu Lai, thầy hiệu trưởng kính Trình tiên sinh ly rồi. Em là học sinh cũng nên kính ly chứ nhỉ?”

      Này này này, đâu ra cái quan điểm thúi hoắc đó vậy hả, có vụ này nữa sao T____T Trời ơi, đúng là thảm của thảm mà. Ông nỡ đối xử với Tiểu Lai như vậy sao???

      Xung quanh bàn ăn là những tiếng khích, phụ họa của các giáo viên, chỉ có mỗi bạn Tiểu Lai của chúng ta là đờ người ra mà thôi.

      Trình Thiếu Phàm cầm lấy chén rượu, đứng lên với Tiểu Lai vẫn còn ngớ người : “Bạn học Tô có vẻ tình nguyện lắm phải …..”

      Tô Tiểu Lai thông minh lập tức phản ứng lại ngay. bưng chén rượu trong tay, đứng lên, trưng ra bộ mặt hiền lành với nụ cười rất dễ thương “ Sao lại thế được. Em vui mừng còn kịp nữa là… Em vừa rồi rất kích động cho nên mới sơ suất vô ý như vậy. Em kính ly.”

      xong nuốt ực cả chén rượu. Trình Thiếu Phàm nhìn Tiểu Lai uống rượu thành thục như vậy liền khỏi nhíu mày, hừ, đúng là em nghe lời rồi, có lẽ thời điểm cần giáo huấn nghiêm khắc nên bắt đầu rồi.

      Nhìn thức ăn rực rỡ sắc màu bàn Tô Tiểu Lai thể nào nuốt nổi dù chưa ăn gì. Thứ nhất là có tâm trạng, thứ hai là uống rượu rồi lại cảm thấy ngang bụng, muốn ăn.

      Kim đồng hồ chỉ 8g40p, bữa ăn kết thúc.

      Tô Tiểu Lai nhìn thấy Hiệu trưởng với Trình Thiếu Phàm ngồi hàn huyên say sưa liền đứng dậy len lén trốn về ký túc xá.

      Về đến ký túc xá liền thấy ba chị em thân thiết ngồi nghiêm chỉnh, Tô Tiểu Lai rót cho mình ly nước rồi ngồi xuống giường, dựa vào cái cửa sổ , hỏi ngay : “Các chị em có gì thắc mắc cần hỏi hỏi ngay

      “Ăn uống no say mà biết mang cái gì về cho chị em à?” Mở miệng đầu tiên là Lâm Vi Vi.

      “Bạn Vi à, bạn có biết tớ vừa mới sống sót trở về trong hoàn cảnh nguy hiểm nước sôi lửa bỏng hả? Thiếu chút nữa là chết rồi. thế lại còn kết thù mang oán với con Triệu Linh San nữa.” Tiểu Lai tức giận .

      “Tình huống sao? Như thế nào? nghe coi”. Bạn Từ Tố giở giọng lãnh đạo ra hỏi.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4: Khủng hoảng tài chính

      Edit: I’m SO2

      Tô Tiểu Lai rành mạch kể mọi chuyện, hề sót chuyện gì, kể cả chuyện người Trình Thiếu Phàm kia.

      “Trời ơi, Trình Thiếu Phàm là của cậu ư, ôi mẹ ơi, đó mà là ma quỷ sao? Người đó ràng là thiên sứ mà, Tiểu Lai, ngờ lại có người bạn vu khống người khác như cậu.” Vẻ mặt mê trai ngây ngốc của Lâm Vi Vi khinh thường.

      ngờ nha, Tiểu Lai, khi nào mới giới thiệu cậu cho chúng tớ quen biết đây?” Lý Ly vẻ mặt mong chờ.

      “Tiểu Lai à, cậu có bạn chưa vậy? Cậu nghĩ thử xem tớ có phải là mẫu người của ấy ?” Con nhóc Từ Tố mặt dày .

      Tô Tiểu Lai buồn bực, người ma quỷ của làm sao mà có thời gian dành cho những bà mê trai này được cơ chứ, thể để họ nhảy vào hố lửa, phải gột rửa mấy cái đầu heo này mới được, “Tớ khinh nhá, cậu biết xấu hổ à? Tớ cho cậu biết, ấy hợp với cậu đâu, đừng tự làm mình đau khổ, tớ phải là loại người mà người bình thường có thể đối phó đâu.”

      “Vậy cậu xem, cậu thích mẫu người như thế nào?” Từ Tố chưa từ bỏ ý định hỏi.

      “Tố Tố, phải cậu mới chia tay Lí Hạo sao? Đáng lẽ phải trong thời kì đau khổ vật vã chứ?” Tô Tiểu Lai nghi hoặc hỏi.

      “Tiểu Lai, bởi vì đau khổ nên người ta mới phải tìm tình nồng thắm mới để quên đấy…” Tố Tố làm ra vẻ đáng điềm đạm .

      “Quên , tùy các cậu, dù sao tớ cũng nghĩ là gặp lại ấy, các cậu đương chẳng ra sao cả.” Tô Tiểu Lai nhàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu nguyện, trai ma quỷ đừng tới tìm mình.

      Buổi sáng thứ N, ánh mặt trời bao phủ cả sân trường đầy nhân tài, Tô Tiểu Lai hạnh phúc xếp hàng chờ đợi trước cửa Ngân hàng kiến thiết Trung Quốc, vẫn là bộ mặt nhập nhèm đôi mắt buồn ngủ, rút cuộc cũng lên đến hàng đầu, ngờ là có nhiều người đến vậy, NND trường học nhiều thế mà chỉ có vài cái ngân hàng, biết tiền đâu hết rồi. Rốt cục đến phiên đối diện với cái chết khủng, Tô Tiểu Lai đút thẻ vào máy ATM, nhập mã số, thích nhất là rút tiền trước, rồi mới xem số dư, sau đó lại quyết định xem rút bao nhiêu, nàng còn nghĩ đến tháng trước chưa rút tiền, ha ha, biết vị trai ma quỷ kỳ này vui hay buồn, nếu vui trả cho 1000, nếu buồn chỉ trả cho 300, khiến tháng kia phải chạy vạy mượn tiền khắp nơi, còn phải dựa vào tiền bán hàng mạng mà sống.

      Vì sao sinh hoạt phí của Tô Tiểu Lai phải ba mẹ quản mà là Trình Thiếu Phàm, đó là bởi vì từ khi bước vào đại học, ông bà Tô giao cho Trình Thiếu Phàm quản, là hai vị đại nhân tin tưởng Trình Thiếu Phàm, quan trọng nhất là Trình Thiếu Phàm ở gia đình họ ba năm, từ sớm bọn họ coi Trình Thiếu Phàm là con mình, cho nên Tô Tiểu Lai mới bị mẹ ra uy bắt nhận Trình Thiếu Phàm làm nuôi; Hai là hai ông bà muốn hưởng hạnh phúc, lúc này thanh nhàn có thể du lịch giải sầu, giao Tô Tiểu Lai cho Trình Thiếu Phàm cũng làm họ giảm bớt lo lắng. Cứ như vậy, Tô Tiểu Lai bị lão ba lão mẹ vô tình bán , hơn nữa quan trọng nhất là bán N năm a. còn cách nào, Tô Tiểu Lai chỉ có thể tự đánh chết mình rồi nuốt giận vào bụng, ai bảo chính bản thân mình có khả năng kiếm tiền ra tiền.

      Trình Thiệu Đông, ông nội của Trình Thiếu Phàm và Tô Danh Trí, ông nội của Tô Tiểu Lai chính là bạn thân, cũng là chiến hữu. Cùng chí hướng kháng chiến chống Mĩ, gặp nhau tại chiến trường, ở thời đại ấy, có thể là bạn bè cùng chung hoạn nạn. Nhưng sau này Trình Thiệu Đông cùng gia đình di cư sang Mĩ, tuy vậy hai gia đình vẫn giữ liên lạc với nhau, năm 1999 Trình Thiệu Đông còn mang cháu trai Trình Thiếu Phàm về thành phố N thăm hỏi Tô Danh Trí, sau đó còn đợi cháu trai Trình Thiếu Phàm học xong sơ trung ở Mĩ đưa về Trung Quốc học trung học và đại học, ở nước Mĩ nhiều năm như vậy nhưng Trình Thiệu Đông vẫn thích cháu mình Trình Thiếu Phàm quay lại học hỏi nền văn hóa thâm sâu của Trung Quốc. Tô Danh Trí lần đầu tiên nhìn thấy Trình Thiếu Phàm rất thích, vừa lúc con thứ hai Tô Á Lâm của ông dạy trường tiểu học tốt nhất ở thành phố N, hơn nữa còn biết được cha mẹ Trình Thiếu Phàm ở Mĩ còn bận rộn nghiệp riêng của mình, có thời gian chăm sóc nên gửi về đây, lại thêm đứa cháu Tô Tiểu Lai đáng là con , suốt ngày ghen tị người khác có trai, việc này chỉ giúp Tô Tiểu Lai nhận Trình Thiếu Phàm làm trai mà còn giúp giao tình của hai nhà ngày càng bền chặt. Cứ như vậy, Tô Danh Trí quyết định Trình Thiếu Phàm học xong sơ trung liền đến ở nhà Tô Tiểu Lai.

      Người bạn học đứng phía sau thành loạt hành động của Tô Tiểu Lai, kiên nhẫn : “Bạn học à, bạn rút tiền xong chưa? mình bạn quẹt thẻ mất cả nửa ngày, thấy còn nhiều người chờ à?”

      Tô Tiểu Lai vốn uể oải, lại nghe được phía sau nhiều bạn học phụ họa, khí tức nổi lên, cất thẻ vào, mặt chút đổi sắc quay lại đối diện với khuôn mặt dài đầy mụn của cậu nam sinh, gắt gỏng đáp: “Cậu dữ dằn cái gì, bộ tưởng tôi đây rảnh lắm à, cho mọi người biết, cái máy ATM này bị hỏng rồi, chờ lần sau đến rút tiền ”. Mọi người ai oán than thở, Tô Tiểu Lai cũng quay đầu lại, nghênh ngang khỏi, trong bụng còn chửi thầm bọn họ: Đáng lắm, dám đụng đến bà à.
      tart_trungdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :