1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh chàng ngọt ngào - Quyết Minh (12/12) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      chàng ngọt ngào
      [​IMG]

      Tác giả: Quyết Minh

      Converter: Ngocquynh520 aka Quỳnh Súc Vật

      Editor: Mandy Cá Ngừ
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu


      Trong mắt người khác, vận khí khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

      cần phải hao tốn bất kỳ tâm tư sức lực nào mà đoạt được trái tim của người đàn ông độc thân hoàng kim Điền Hân Viêm.

      Nhưng ra cảm giác của đối với rất phức tạp. Với điều kiện ưu việt của hoàn toàn có thể cưới được vợ xinh đẹp tài giỏi hơn gấp nhiều lần.

      Tuy rằng gia thế của tệ, nhưng so với lại thua xa.

      Thế mà lại chỉ đích danh chọn , còn rất trực tiếp mà bỏ qua gia đoạn nhau thẳng tiến đến cấp độ làm vợ chồng!

      Thậm chí giai đoạn kết bạn cũng chẳng có mà tiến đến mức độ thân mật như thế rồi. Chẳng lẽ đối với là vừa gặp ?

      ! thể là thứ chuyện buồn cười này được!

      Thế nên, động cơ mà cưới làm vợ trở thành dấu chấm hỏi lớn khảm sâu vào lòng

      Tuy rằng lúc vừa mới bắt đầu đối với chỉ như người lạ quen biết, nhưng dần dần trở nên có trọng lượng hơn trong lòng .

      Thế nhưng ngay lúc mọi hành động cử chỉ của đều ảnh hưởng đển tâm trạng của lại phát từng sâu đậm người phụ nữ khác, và còn là hơn hai mươi năm nay rồi.

      còn thừa nhận cưới là do xúc động nhất thời mà thôi!

      Có lẽ xúc động nhất thời đó là đến từ thanh mai trúc mã có duyên phận đó của chăng?

      Nhưng… hề muốn trở thành vật thay thế trong lúc nhất thời của tí nào cả…


      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 11/1/16
      langthangktthuyt thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1.1

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Thiết kế chủ yếu là màu gỗ nguyên sơ đơn điệu thể được phẩm chất xa hoa nhưng lại khiêm tốn của chủ nhân, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp hề có vẻ lộn xộn.

      Những đường vân gỗ nhàn nhạt lại là thứ nổi bật nhất của căn nhà này, hoa văn tự nhiên được nhà thiết kế tài hoa tận dụng những đường vân đậm nhạt của riêng nó để tạo ra phong cách nội thất có hai thế giới.

      Phía sau mỗi bức tường gỗ đều là chiếc tủ tường rộng rãi, tò mò mở chiếc tủ ra, bên trong là những bộ Âu phục được ủi kỹ càng và treo thẳng tắp ngay ngắn chẳng khác gì những chiếc tủ trưng bày ngoài cửa hàng bán quần áo cao cấp. đóng tủ lại, xoay người mở cánh cửa gỗ khác, bên trong là những ô vuông để cà vạt, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp theo màu sắc kiểu dáng, rất dễ dàng cho chủ nhân của nó chọn lựa chiếc thích hợp, phía góc bên phải đặt những phụ kiện kèm, được xếp vuông vức có góc có ngọn, bản lĩnh gấp quần áo này chuyên nghiệp đến mức phải cảm thán!

      Chủ nhân của căn nhà này nhất định là dạng người cực kỳ có kỷ luật! Chẳng hề giống , đồ đạc chỉ cần dùng xong liền quăng khắp nơi…. Vì thức ăn đóng hộp tiện lợi dễ sử dụng nên đồ ăn vặt đóng hợp chỉ có mặt bàn, sàn nhà mà thậm chí giường cũng có! Còn sách báo để tiện cho việc ‘vơ lấy’ để xem chỗ này quyển chỗ kia cuốn! Về phương diện ăn mặt để cho tiện lợi đem áo khoát móc lên ghế sofa , khi cần ra cửa nhà chỉ cần vơ lấy mặc vào là được.

      So sánh với chủ nhân căn nhà có vẻ… quá tùy hứng? bắt đầu cảm thấy lo lắng yên rồi! Chủ nhân căn nhà này có vẻ như thể chịu được chút lộn xôn bê bối nào cả, mà lại thuộc dạng người chuyên ‘chế tạo’ môi trường lộn xộn!

      quả có thể bình an mà sống qua ngày ở nơi này đây!

      vốn định quay về giường ngồi xuống, nhưng mông vừa chạm giường liền nhảy cẫn lên, giường có mọc gai, mà còn rất mềm mại thư thái, nhưng…

      như đứa bé phạm lỗi lần vậy, hốt ha hốt hoảng vuốt phẳng lại những nếp nhăn mà mình vừa gây ra.

      Trước khi bước vào đây chiếc giường lớn này cũng như vật trưng bày ngoài cửa hàng vậy, phẳng lì tươm tất.

      “Giường là dùng để ngủ, bay lên đó nhúng hai cái, nhảy ba cái mới là kính trọng lớn nhất giành cho nó, ngay ngắn tươm tất đến mức này… áp lực lớn mà.” lẩm bẩm.

      Chiếc mền ngủ của lúc nào cũng trong trạng thái ‘ nùi’, lúc ngủ cuộn nó thành kiểu gì giữa nguyên trạng thái đó cho đến lần đắp mền tiếp theo.

      Ghế sofa cũng dám ngồi, bên có phủ miếng đệm tơ tằm! Thế chỉ còn sàn nhà bằng gỗ nguyên chất rồi… trông có vẻ sợ bị dơ!

      Điền Hân Viêm vừa mở cửa phòng liền thấy dâu với bộ dáng ngu ngốc cố gắng đấu trang với chiếc váy cưới xa hoa để được ngồi xuống nền nhà!

      Tầm mắt hai người giao nhau, lộ vẻ quẫn bách, gò má ửng đỏ, tồi tệ là thể thuận lợi mà đứng lên, váy cưới quá lớn quá nặng quấn chặt lấy rồi!

      “Ách… Xin chào!” vẫn nhớ cần phải lời xin chào cơ đấy!

      Rất có phép tắt, nhưng dưới tình huống giữa hai người lúc này lại có vẻ hơi kỳ cục! Dù sao nữa hôm nay… là ngày cưới của họ, dâu và chú rể quả nên tỏ vẻ quen thuộc như thế chứ!

      Được thôi, họ quả được quen thuộc cho lắm! Mức độ quen biết chỉ dừng lại ở hạn mức biết tên họ và gia thế của nhau mà thôi, muốn nhiều hơn nữa cũng có. Ngay cả số lần gặp mặt cũng chỉ cần dùng bay là quá dư để mà đếm rồi!

      Điền Hân Viêm từ đầu đến cuối vẫn chưa hề rời mắt khỏi ‘ vợ mới cưới’ của mình. Mặc dù vẫn mặc áo cưới trắng tinh và được trang điểm kỹ càng để che dáng vẻ con nít, nhưng trông vẫn cực kỳ tự nhiên và thuần khiết.

      Chiếc váy cưới trắng tinh xòe rộng sàn gỗ như đóa hoa nở rộ vậy. Còn như tiểu tinh linh bướng bỉnh trong nhụy hoa.

      “Sao lại ngồi dưới sàn? Trong phòng có sofa, cho dù em mặc áo cưới vẫn nhét vừa mà.”

      Giọng của cảm thấy xa lạ mấy, có nghe qua vài lần trong điện thoại, nhanh chậm, trầm trầm như điệu của đàn violon, cảm giác trầm ổn nghiêm túc!

      Ngược lại , dáng vẻ của mỗi lần gặp là lại phải tìm cách thích ứng!

      cẩn thận chuyển đến kênh tin tức tài chính, thấy dáng vẻ màn hình tivi của cảm thấy muốn ngất, nhưng nếu xem chương trình “ đấu tranh giữa các người nổi tiếng” chỉ dừng lại ba giây liền phải chuyển kênh, ấn tượng đối với chỉ có: Người mà ba , là ấy sao?

      Dáng vẻ trông rất lạnh lùng, đứng đắn, trang nghiêm, thế mà ba lại ngớt lời khen dành cho ta….

      Tối hôm đó ba thế này: “ có thói hư tật xấu, làm việc có đầu óc có trách nhiệm, bề ngoài lại tuấn tú lịch , ba hoa phong lưu càn rỡ bên ngoài, loại đàn ông tốt này rất xứng làm con rể của ta.”

      Nghe là da ta chủ động xin ba cho cưới cơ đấy!

      Ba vừa nghe liền như đại thần thời Thanh nịnh chân chó cho vua để được vua ban lộc, hận thể đem con dâng lên ngay trong đêm vậy…

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1.2

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Tối hôm đó ba thế này: “ có thói hư tật xấu, làm việc có đầu óc có trách nhiệm, bề ngoài lại tuấn tú lịch , ba hoa phong lưu càn rỡ bên ngoài, loại đàn ông tốt này rất xứng làm con rể của ta.”

      Nghe là do ta chủ động xin ba cho cưới cơ đấy!

      Ba vừa nghe liền như đại thần thời Thanh nịnh chân chó cho vua để được vua ban lộc, hận thể đem con dâng lên ngay trong đêm vậy…

      “Con có gặp qua cậu ta ở đâu sao? Chẳng lẽ… sau khi đỡ bà nội của cậu ra qua đường xong mới phát bà lão đó bà nội của cậu ấy?” Ba thử thăm dò.

      cũng chẳng có đỡ bà lão qua đường cả, việc thiện gần đây làm chỉ đếm đầu ngón tay.

      Lần thứ hai gặp là vào buổi sáng bị bắt chụp hình cưới.

      Quá nhanh rồi sao?

      Ừm, ra vốn có ba lần hẹn hò. Là VỐN CÓ, chỉ tiếc rằng cả ba lần đều thấy mặt mũi của mà thôi. Đúng vậy, bị ta cho leo cây!

      Lần hẹn đầu tiên là ở nhà hàng Pháp với ánh sáng mờ ảo lãng mạn. ‘phụng mệnh’ lão gia nhà mình, tỉ mỉ trang điểm diện trang phục phù hợp đến buổi hẹn, nhưng chỉ dùng cuộc gọi đơn giản để “hẹn hò” với , báo cho biết đến được.

      “Em có thể vào nhà hàng ăn cơm, tính tiền.” trong điện thoại như là ra lệnh vậy.

      cũng ngoan ngoãn làm theo, bởi vì đợi đến mức đói meo rồi.

      Dù bị cho leo cây, đợi lâu đến nỗi bụng réo ngừng cũng muốn bạc đãi bản thân tí nào. gọi phần ăn cao cấp trị giá 1680 tệ để mà hưởng thụ.

      Có lẽ do thức ăn quá ngon, ngon đến mức cảm động nên nỗi tức giận vì bị cho leo cây cũng theo đó mà tan biến chừa giọt.

      Trước khi ăn sạch sành sanh còn chụp hình lại từ món khai vị, canh, bánh mì, xà lách, bánh ngọt cho đến thức uống cũng chụp hết gửi qua điện thoại cho , rồi kèm theo câu nhắn ngắn gọn: “Các món ăn đều rất ngon, cám ơn mời khách!”

      rất có thành ý mà gửi vài tấm hình cộng thêm vài con chữ và cái mặt cười qua để mà cám ơn người thanh toán đồng thời cũng là oan gia của .

      nghĩ chắc còn lần sau nữa rồi chứ!

      “Ngon là được.” gửi lại cho vài con chữ và kết thúc!

      Hai ngày sau, lại hẹn lần nữa, và tiếp tục nhận lời hẹn này… bởi vì thể chịu nổi những lời dụ dỗ khuyên can của lão gia trong nhà nữa.

      Thế nhưng đại lão gia là đây lại lần nữa cho leo cây bằng lý do công việc quá bận rộn, đến được!

      Lần này ăn bữa ăn kiểu Thái, cay đến nỗi nước mắt chảy ròng nhưng vẫn xử sạch sành sanh cả bàn thức ăn.

      Những tấm hình chụp mà gửi cho lần này còn kèm theo câu chọc ghẹo xấu xa: “Hừ hừ, tiếc là được ăn!”

      Người đàn ông bình thường cảm thấy có chút áy náy bởi hành động thất hẹn với người khác. Thường còn mặt mũi nào mà hẹn lần thứ ba, còn vào lần hẹn thứ ba bất chấp tất cả mà sắp xếp công việc để đến buổi hẹn…. Nhưng vị Điền tiên sinh lại thuộc bất kỳ dạng nào trong hai dạng cả.

      hẹn xong rồi lại tiến hành lần cho leo cây thứ ba: “ xin lỗi, công ty có việc đột xuất, thể đến được.” Và đổi lại bữa ăn phong cách Nhật đầy tươi ngon cho .

      Lần thứ tư trực tiếp đưa ra lời đề nghị cưới làm vợ với ba luôn rồi.

      hoài nghi lỗ tai mình có phải bị hư rồi hay , ta là… não bị vô nước rồi sao!

      Có lẽ ấy cảm thấy trái đào mềm biết tức giận, rất thích hợp cưới về nhà làm vợ chăng?

      Thế nên… ba lần cho leo cây đó là bài test?

      Biết vậy nên kiếm cơ hội nào đó để mà giả bộ tức giận rồi rống vào mặt : “ tưởng tôi rất rãnh rỗi, rất có ‘giá thị trường’ sao?”

      chừng được xóa tên khỏi danh sách thích hợp làm vợ lắm đó!

      Nhưng tiếc rằng vàng bạc châu báu cũng chẳng thể đổi được vé quay ngược thời gian, còn cơ hội đó nữa rồi.

      Đối với người đàn ông ngừng thất hẹn với mình mà vẫn gật đầu đồng ý gả cho quả là rất khó tin mà. phần là vì ngừng bị ba tẩy não.

      Bữa sáng ba : “Tình cảm có thể từ từ xây dựng, sau khi chụp hình cưới chẳng phải hai con cũng được ăn chung bữa cơm rồi sao? Cũng hẹn hò rồi, ấn tượng ban đầu với cậu ta cũng tồi chứ!”

      Đó được tính là hẹn hò sao? Sao chỉ cảm thấy như hai người qua đường vì đủ bàn ghế mà miễn cưỡng ghép bàn ngồi chung với nhau vậy? Quả là cũng có ấn tượng xấu gì đối với ấy, chỉ cảm thấy thích cười, lời cũng rất ít mà thôi.

      Bữa trưa : “Điền Hân Viêm ba có gặp qua rồi, điều kiện đủ tuyệt để chọn làm con rể, những thằng con trai cùi bắp ngoài kia đều bì nổi với cậu ấy, nếu ba mà là phụ nữ, ba ngần ngại mà gả ngay cho cậu ta đấy.”

      đó? Ngay cả ba cũng động tâm à? Người đàn ông này… có ba đầu sáu tay sao?

      Đến bữa tối rì rầm bên tai tiếp: “Ba và mẹ cũng là do người khác làm mai cho đấy, sau khi xem hai lần phim liền quyết định tiến tới hôn nhân, con xem, càng già tình cảm càng khắn khít, còn hẹn ước tiếp tục là vợ chồng vào kiếp sau đấy, người trẻ tuổi nên bài xích kiểu hôn nhân cũ này chứ, hôn nhân như thế tỷ lệ ly hôn mới cao.”

      Còn những lời rỉ tay vào bữa ăn khuya là thế này: “Ba nhìn nhằm người đâu, con xem chị cả của con này, lúc trước chịu nghe lời ba, mực đòi cưới nhau với thằng nhóc đáng ghét đó, giờ những ly hôn mà còn ôm đống nợ nần nữa, nếu năm đó chị con chịu nghe lời ba thử qua lại với con trai lớn nhà họ Lưu phải đến nước này rồi, con xem con trai lớn nhà họ Lưu người ta, bây giờ kết hôn sinh con, đối xử với gia đình nhà vợ lại tốt, quan tâm chăm sóc quá chừng!”

      Chị cả của gả nhằm người trở thành vết cắt trong lòng ba . Con ngọc mà mình nâng niu trong tay gả đến nhà người khác làm trâu làm ngựa thôi cũng chịu. Nhưng ngoài làm trâu làm ngựa ra còn phải làm lụng kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi chồng. Nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được câu: “Sống chung với , tôi chẳng có chút tôn nghiêm nào cả.”

      Hôn nhân mấy năm tan thành mây khói, rồi lại còn bị đổ oan khắp người, mọi lỗi lầm đều đẩy lên người chị cả.

      Chương 1.3

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Chị cả của gả nhằm người trở thành vết cắt trong lòng ba . Con ngọc mà mình nâng niu trong tay gả đến nhà người khác làm trâu làm ngựa thôi cũng chịu. Nhưng ngoài là trâu làm ngựa ra còn phải làm lụng kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi chồng. Nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được câu: “Sống chung với , tôi chẳng có chút tôn nghiêm nào cả.”

      Hôn nhân mấy năm tan thành mây khói, rồi lại còn bị đổ oan khắp người, mọi lỗi lầm đều đẩy lên người chị cả.

      Ngoài ra, khi thẻ ‘Đế Vương’ handmade xuất Phó Quan Nhã chỉ có nước ngậm miệng.

      Đó là vào ngày của cha, vì muốn thể lòng hiếu thảo của mình mà tự tay làm xấp thẻ ‘Đế Vương’, rồi còn mạnh dạn vỗ ngực đảm bảo với phụ thân đại rằng chỉ cần thẻ này xuất , ba ba thân lập tức trở thành Đế Vương! Bất kể là con cũng nghe theo ba hết, tuyệt đối phản bác lại mà hết sức phối hợp, mở miệng chống đối, cò kè mặc cả… ra vốn rất chắc chắn rằng cha mẹ chỉ đưa ra những cầu nhặt như khao bữa cơm, chạy vặt hay đấm lưng mà thôi!

      Nhưng ai ngờ… ba lại ‘thỉnh’ thẻ Đế Vương ra và mong suy nghĩ kỹ càng về cuộc hôn nhân này chứ!

      quả nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng rồi. Thẻ ‘Đế Vương’ phải là lý do chủ yếu khiến gật đầu, mà lý do là do ba trong tình trạng ung thư ruột giai đoạn ba, muốn ba mình phải bận tâm bởi những việc nhặt này, thà nghe theo mong muốn của ba, để ba được vui vẻ.

      Đương nhiên, đối với Điền Hân Viêm vẫn cảm thấy rất tò mò, người đàn ông có thể khiến ba dứt lời khen ngợi là vị thần thánh phương nào đây?

      Nhưng mà… đồng ý là ‘suy nghĩ ‘ lại diễn biến thành ‘kết hôn’ chỉ sau khoảng thời gian ngắn là việc mà ngờ tới… chẳng qua chỉ là đồng ý ‘thử qua lại’ thôi mà, sao tiến độ của hai người đàn ông lại thành cử hành hôn lễ thế này!

      Haizz, định nghĩa ‘thử qua lại’ của nam và nữ khác xa đến mức này sao?

      Tầm nhìn của Phó Quan Nhã quay về người đàn ông thuộc loại hình hoàn toàn khác xa với ba . Câu “Tình cảm có thể từ từ xây dựng”, “Như mẹ con với ta, thương nhau quá trời.” của ba trở nên xa vời vợi.

      Điền Hân Viêm giống loại đàn ông có hứng thú “Từ từ xây dựng tình cảm” với người khác tí nào. lúc nào cũng mang vẻ nghiêm khắc lạnh lùng trưng lên khuôn mặt sắc xảo có góc cạnh ràng hết trơn! Vừa nhìn liền biết thuộc dạng người có tính tình cổ quái khó sống chung rồi…

      thuộc dạng đàn ông có vẻ đẹp tuyệt vời, cũng phải dạng đàn ông dũng mãnh, mà người loại khí chất đặt biệt cao ngạo của những người thủ lĩnh.

      Cặp mắt bình tĩnh của như tia X-quang chiếu thẳng lên người khiến có cảm giác như mình bị nhìn xuyên thấu mọi thứ vậy. Qua hồi lâu mới chợt nhớ mình cần phải trả lời : “Giường và ghế sofa đều quá ngăn nắp…”

      suy nghĩ nên đứng lên hay tiếp tục ngồi dưới đất đây? Nếu đứng lên cần đến giúp tay, nhưng trông có vẻ như là có ý đến chìa tay giúp đỡ cả. tự mình đến bên ghế sofa ngồi xuống, vừa bắt chéo chân vừa cởi khuy tay áo ra.

      Lúc này trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ai có ý định phá vỡ gian trầm tĩnh này cả. mang vẻ mặt biểu tình đưa tay lấy chai Whisky từ trong tủ kính ra rót vào ly rồi nhâm nhi thưởng thức, ánh mắt nhìn về phía như là đánh giá thứ đồ vật nào đó.

      “Tôi muốn cởi áo cưới ra …” muốn lấy đại lý do nào đó để chạy trốn vào nhà vệ sinh. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền phát hình như có gì đó đúng. Lời mà ra nghe có vẻ như muốn đem mình lột sạch để cho có thể quan sát kỹ lương hơn vậy!

      Trời ạ! có phải cho nghiệm hàng đâu!

      Phó Quan Nhã liền nhanh chóng bổ sung thêm: “Ách… ý tôi là cho tôi thay bộ quần áo nhàng hơn, tắm rửa tẩy trang tí… có được … Điền… tiên sinh.” Hai chữ ‘tiên sinh’ đó ngập ngừng rất lâu rồi mới buột miệng mà ra.

      biết nên xưng hô thế nào với cả, kêu ‘ông xã’ với có tình cảm đến mức đó đâu, kêu ‘Hân Viêm’ cũng thấy nổi da gà, kêu được!

      Hai chữ ‘tiên sinh’ đó khiến khẽ nhướng mày, nhưng hồi sau vẫn chậm rãi gật đầu.

      “Đồ đạc mà mấy hôm trước tôi xếp vào vali cho tài xế đưa qua…” Vài vật dụng quần áo hằng ngày của đề ở bên trong hết rồi. Lúc đó soạn hành lý quá gấp nên cũng chỉ vơ đại vài thứ nhét vô, phần lớn vẫn còn nằm ở nhà mẹ .

      Ngày kết hôn là do chọn, cũng biết tại sao lại chọn gấp gáp như thế nữa!

      chỉ về hướng chiếc tủ tường kế bên tivi, liền vụng về đứng dậy qua đó, kéo cửa tủ ra, mọi ‘tài sản riêng’ của quả nhiên đều nằm trong đây hết rồi. vơ đại bộ quần áo rồi chạy thẳng vào phòng tắm để thay chiếc váy cưới nặng chình ình đó ra.

      Cho đến khi tầm nhìn bị cánh cửa cản lại ánh mắt Điền Hân Viêm mới quay về với ly rượu trong tay, ánh mắt khẽ lóe, “Phó Quan Nhã…” khẽ thầm tên , mỗi chữ được phát ra khóe môi lại nâng cao thêm chút.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1.4

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Cho đến khi tầm nhìn bị cánh cửa cản lại ánh mắt Điền Hân Viêm mới quay về với ly rượu trong tay, “Phó Quan Nhã…” khẽ thầm tên , mỗi chữ được phát ra khóe môi lại nâng cao thêm chút.

      trông có vẻ con hơn tưởng, đôi mắt to long lanh ánh nước lúc nào cũng cong cong như cười, nhìn cứ như búp bê vậy. Mỗi lần nhìn tâm trạng liền rất thần kỳ mà vui hẳn lên. Giọng của rất ngọt ngào, chậm rãi, ấm áp xen lẫn chút cảm giác mềm mại. Lúc nào cũng qua điện thoại: “À, sao đâu, cứ bận , công việc quan trọng mà.” “Ừm, Điền, hẹn gặp lại.” Chẳng có chút giọng điệu bực bội nào cả.

      còn tưởng rằng với có bối cảnh gia đình ưu việt như tránh khỏi có chút tính tiểu thư, vả lại người sai là , hoàn toàn có đủ tư cách để mà mắng vài câu chứ phải là gửi những tấm hình có thức ăn ngon đến cảm ơn mời ăn bữa.

      Lúc trước, khi nhìn tấm tấm hình gia đình bàn làm việc của ba trong đó nhắn xinh đẹp như hoa nở nụ cười sáng lạn với khuôn mặt mộc son phấn, gò má hồng hồng tự nhiên mà ôm lấy ba của để máy ảnh chụp lấy khoảnh khắc xinh đẹp đó nhịn được làm ra vài hành động bất thường. Nhìn vẻ mặt há mồm kinh ngạc của thư ký cũng đủ biết mình vừa làm chuyện kinh thiên động địa rồi, trong lúc bàn bạc chuyện công việc thế mà lại đưa ra câu hỏi liên quan: “Bác Phó, trong hình là…. Con của bác?”

      Tuy trong hình có rất nhiều khuôn mặt, nhưng ngón tay thon dài của rất chính xác mà đặt lên khuôn mặt trong hình của , còn về việc những người xung quanh là ai có hứng thú biết, liếc cũng chẳng thèm liếc.

      “Hả.” Phó Quỳnh Sâm sững người đầy bất ngờ, ông ngờ Điền Hân Viêm lại đặt câu hỏi về con ông, hồi lâu sau ông mới sực tỉnh: “À, đúng vậy, con của tôi, tên Quan Nhã, vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, thực tập ngay trong công ty tôi, bắt đầu làm từ chức trợ lý trước… mà giờ con bé chạy ngân hàng rồi, có ở đây.”

      “Có bạn trai chưa?”

      có nghe nó nhắc đến, chắc là chưa, ngày nào cũng chỉ rúc ở nhà làm mấy chuyện lặt vặt, giống như có người theo đuổi.” Người con tối ngày chạy ra ngoài, dấu được ai cả, còn con ông suốt ngày rảnh rỗi ngồi ù lì ở nhà liền biết chưa có bạn trai rồi.

      Ý cười khuôn mặt lại càng sâu thêm, ngón tay thon dài vẫn nhàng vuốt ve lên khuôn mặt có lúm đồng tiền xinh tươi ảnh.

      “Nếu con theo đuổi ấy, bác Phó chắc phản đối chứ.”

      “Hả?!” Phó Quỳnh Sâm và thư ký của ông cùng phát ra tiếng hô ngạc nhiên.

      Phó Quỳnh Sâm là ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, câu trả lời của ông hiển nhiên là: “ phản đối, tôi đương nhiện tuyệt đối là phản đối rồi.”

      Sau đó thư ký của lo lắng hỏi thăm: “Sếp à, ngài có phải vì dạo gần đây áp lực công việc quá lớn, cảm thấy mệt mỏi rồi ? Có cần tôi giúp ngài sắp xếp lại hành trình để nghỉ ngơi vài ngày ?”

      Thư ký hoàn toàn thể tin nổi trong cơ thể sếp của mình lại tồn tại nguyên tố lãng mạn là ‘Vừa gặp ’ ở đây, thế nên thể lo lắng cho sếp vì công việc quá áp lực nên thần kinh có vấn đề ảnh hưởng đến ‘chén cơm manh áo’ của mình mất!

      “Tôi cũng nên kết hôn rồi.”

      Ý của Điền Hân Viêm có vẻ như là với thư ký hãy đem việc này sắp xếp vào lịch trình của . Lần này chàng thư ký tài năng của Điền Hân Viêm như bị thiểu năng vậy, trợn mắt há mồm mà nhìn sếp của mình.

      Lại mơ màng mất tập trung lâu như vậy rồi, thế mà vừa rồi lấy lý do thay quần áo để mà trốn vào nhà vệ sinh vẫn chưa ra nữa! Chẳng lẽ có ý muốn làm con rùa rụt đầu trốn trong phòng tắm cả buổi tối để trốn tránh đêm tân hôn này chứ!

      Điền Hân Viêm vốn hề có ý định uổng phí buổi tối tân hôn này. hiển nhiên cùng lên giường làm tình rồi, đây là quyền lợi của chú rể, có lý do gì để mà bỏ phí cả.

      Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chỉ nghe thôi mà khiến toàn thân nóng rực, tưởng tượng dáng vẻ xà phòng trét đầy cơ thể … Lửa nóng ngừng trào dâng trong bụng dưới, giọt rượu được rót vào cổ họng chạy vào cơ thể lại càng tăng thêm lửa nóng…

      Ngay cả bản thân cũng phải bất ngờ, ngờ mình lại có phản ứng như những thằng nhóc mới lớn.

      Còn Phó Quan Nhã trốn trong phòng tắm đây cũng suy nghĩ cùng chuyện với , nhưng phải là mong mỏi chờ đợi mà là lo lắng thôi.

      Mặc dù có đem theo đồng hồ đeo tay, thế nhưng vẫn biết mình trốn trong đây rất lâu rất lâu rồi.

      mở nửa bồn nước, đưa hai chân vào vẩy vẩy để tạo tiếng nước, giả bộ như mình rất cố gắng tắm rửa vậy.

      “Thế nào nữa cũng chẳng thể trốn trong đây cả đêm được… hy vọng ấy đợi đến mức bực mình buồn chán rồi tự ngủ trước….” đem hy vọng nhoi của mình lẩm bẩm trong miệng.

      hiểu rất hôn nhân đại biểu cho những quyền lợi và nghĩa vụ gì giữa hai con người. cũng chẳng phải những tiểu thư thời cổ đại hoàn toàn biết gì hết về vấn đề tình dục và phải xem Xuân Cung Đồ (*) để học tập….

      (*) Những bức vẽ dạy cho người xưa về tình dục

      Mấy thứ cấm 18 tuổi cũng xem đâu có ít, truyện tranh, tiểu thuyết, phim, cái gì cũng có.

      Kết hôn với cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi, làm cặp vợ chồng ‘hữu danh vô thực’ là chuyện thể nào. Nhưng… dù sao hai người vẫn quen thuộc nhau lắm, nên đâu cần phải gấp gáp, kéo khoảng hai tuần gì đó rồi hãy… ách, làm chuyện mà vợ chồng người ta thích làm.

      “Nếu ấy vẫn chưa ngủ, thử thương lượng với vậy, tuy rằng dáng vẻ của … có vẻ dễ sống chung cho lắm, nhưng dù sao vẫn là đàn ông nên chắc tôn trọng ý mình chứ…”

      Ngay cả như thế nào với cũng suy nghĩ sẵn rồi: Chúng ta trước hết hãy thử làm quen để hiểu nhau nhièu hơn , đợi khi tình cảm sâu nặng hơn, có nhân thức chung về hôn nhân tương rồi hãy tiến đến bước kết hợp thể xác và tinh thần, được ?

      “Cứ quyết định vậy !” Ngâm đến mức ngón chân nhăn nheo trắng bệch rồi, cũng đến lúc cần phải ra ngoài thôi.









      Chương 1.5

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Ngay cả như thế nào với cũng suy nghĩ sẵn rồi: Chúng ta trước hết hãy thử làm quen để hiểu nhau nhiều hơn , đợi khi tình cảm sâu nặng hơn, có nhận thức chung về hôn nhân tương lai rồi hãy tiến đến bước kết hợp thể xác và tinh thần, được ?

      “Cứ quyết định vậy !” Ngâm đến mức ngón chân nhăn nheo trắng bệch rồi, cũng đến lúc cần phải ra ngoài thôi.

      Vào lúc Phó Quan Nhã chuẩn bị đứng lên cửa ohòng tắm truyền đến hai tiếng gõ cửa mạnh mẽ dứt khoát khiến bị hết hồn.

      Tuy rằng cách cánh cửa nhưng vẫn khó để nhận ra giọng lành lạnh trầm trầm như với cấp dưới của : “Nếu em lo lắng chuyện động phòng tối nay …”

      Phó Quan Nhã nuốt nước miếng, cũng dừng lúc, cho chút hy vọng, cũng mong chờ câu tiếp theo của là: Đừng lo lắng, tôi cho em thời gian để thích ứng, nỗi lo sợ của em tôi hiểu, cần gấp, em cần trốn trong phòng tắm như thế, bị cảm lạnh…

      “Có lo cũng vậy thôi, nó nhất định xảy ra, thay vì ở trong đó lo lắng bất an bằng dũng cảm chút mà ra đây đối mặt với nó!” Giọng trầm ổn nghiêm túc.

      Người đàn ông này quả biết cái gì gọi là ‘uyển chuyển’ sao! trước giờ chuyện đều thẳng thắn như vậy cơ à, ngay cả chút ý muốn dỗ dành người ta cũng có? thế mà rất trực tiếp thẳng với luôn…

      Sợ gì chứ, cái gì đến nó cũng đến thôi, chết sớm chết muộn gì cũng phải chết! bằng ngoan ngoãn mà cam chịu số phận , đừng có ở đó mà tốn thời gian mong muốn thuyết phục được tôi hay là trốn tránh.

      Mọi lo lắng bất an, xấu hổ của Phó Quan Nhã đều theo tiếng hừ của mà tiêu tán hết. Nếu việc định có lo cũng vậy. Lo lắng bất an có thể đổi được đêm đồng tình mà tha cho sao?

      Phó Quan Nhã suy nghĩ thông suốt rồi, chấp nhận số phận thôi. Theo như lời chị cả xem nó như mát-xa, cắn răng chịu đựng hồi rồi qua thôi!

      mang theo mái tóc sắp khô với khuôn mặt mộc vừa tẩy trang sạch , mặc bộ đồ ngủ phong cách thể thao vào rồi rất hùng dũng khí thế mà bước ra khỏi phòng tắm.

      Khóe môi Điền Hân Viêm khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, nhưng chỉ trong chốc lát liền biến mất, đứng bên ngoài khoanh tạy lại nhìn .

      Mất lớp phấn trang điểm trông càng trẻ con hơn nữa. Phó Quan Nhã cũng hề chịu thua mà trừng mắt lại nhìn . Nếu khuôn mặt đỏ lựng lên càng tán thưởng nhiều hơn nữa.

      Thứ càng làm cho khí thế của yếu chính là vài tiếng ‘cột rột’ được phát ra từ bụng vào lúc ánh mắt của hai người “chiến đấu” với nhau, tiếng kêu lớn đến mức cảm thấy cần phải đào cái hố để mà chui xuống cho rồi.

      “Xuống phòng bếp kiếm chút gì ăn , tối hôm nay hai ta vẫn chưa ăn được gì, làm thêm phần cho nữa, cũng đói rồi.” Điền Hân Viêm rất tự nhiên mà sai nấu đồ ăn khuya, còn tắm.

      Câu ‘ cũng đói rồi’ cùng với ánh mắt của khiến nhịn được rùng mình cái.

      chính là cần phải đút cho no cái bao tử của rồi lại cống hiến thân mình cho dục vọng của sao?

      Bụng lại phát ra vài tiếng kháng nghị, Phó Quan Nhã cảm thấy may là vào phòng tắm rồi nên nghe thấy.

      Phó Quan Nhã chạy ra khỏi phòng ngủ để kiếm phòng bếp, nhưng cũng phải tốn hết vài phút mới kiếm được.

      ra nhà của , bây giờ là nhà của ‘chúng ta’…. gồm có ba tầng, lầu ba là phòng ngủ chính, lầu hai chủ yếu là phòng sách, phòng tập gym và phòng giải trí, nhằm phòng sách, bên trong cực kỳ rộng rãi, rộng đến mức khiến đờ người, nhưng sau đó ánh mắt liền sáng bừng lên!

      Các bức tường chính được khảm đầy giá sách, bên ngoài còn có thêm cửa kính là ước mơ xa hoa của . Nếu có thể đem bộ sưu tập sách của rinh vào nằm mơ cũng có thể cười được đấy!

      Cột rột cột rột…

      Tủ sách xa hoa thể no bụng được, bao tử vẫn cứ tiếp tục phát ra những tiếng kêu kháng nghị, vẫn là nên ưu tiên cho việc kiếm nhà bếp hơn.

      Ở lầu , kiếm được rồi!

      Lầu cực kỳ rộng lớn, chia gian ra như lầu hai lầu ba. Xuống cầu thang quẹo sang phía bên phải liền thấy sảnh lớn với tông màu trắng chủ đạo, bên trái là bàn ăn, thế phòng bếp chắc chắn xa đâu đây lắm rồi.

      Quá… quá điều hiêu rồi!

      Tủ lạnh của chẳng bằng góc của nhà mẹ đẻ , lúc nào cũng được nhét đầy, nào là nồi thịt kho, mì xào, phá lấu… lúc nào thèm liền có thể ăn, cần phải lo chuyện bị bỏ đói. Ngược lại, nhìn tủ lạnh ở nhà … ngoài vài lon nước uống ra trống , nhìn quen.

      nhớ tủ lạnh nhà mình quá … nếu nồi thịt kho của mẹ mà nằm ở đây tốt biết mấy…”

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1.6

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      Quá… quá điều hiêu rồi!

      Tủ lạnh của chẳng bằng góc bên nhà mẹ đẻ , lúc nào cũng được nhét đầy, nào là nồi thịt kho, mì xào, phá lấu… lúc nào thèm liền có thể ăn, cần phải lo chuyện bị bỏ đói. Ngược lại, nhìn tủ lạnh ở nhà … ngoài vài lon nước uống ra trống , nhìn quen.

      nhớ tủ lạnh nhà mình quá … nếu nồi thịt kho của mẹ mà nằm ở đây tốt biết mấy…”

      Miễn cưỡng lắm mới kiếm được loại cơm hộp bỏ lò vi sóng, ăn tạm vậy.

      Phó Quan Nhã lấy hai hộp ra trút lên dĩa rồi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.

      dùng vẻ mặt đầy ai oán nhìn chằm chằm vào chiếc dĩa thủy tinh quay vòng vòng trong lò vi sóng. “Thức ăn còn dư sau bữa tiệc buffet lúc nãy có đóng gói đem về quyết định sai lầm mà, salad trộn tôm hùm, bít tết mini, bào ngư hấp…. lấy đại món thôi cũng đủ…”

      “Xong chưa?” Bỗng nhiên tiếng của Điền Hân Viêm vang lên từ phía sau làm giật nảy mình.

      “… tắm nhanh !” Hay là tại ngây người quá lâu?

      có lý do để trốn trối chết trong phòng tắm chịu ra!”

      tuy mặt cười nhưng lại lời trêu ghẹo người khác, mắc cười tí nào!

      Đúng rồi, đâu có giống tôi, hận thể đem mình dìm xuống bồn tắm cho chết chìm luôn để cần phải ra cơ chứ…

      đem cơm chiên hâm nóng ra chia làm hai phần, lớn , phần nhiều cho , phần ít hơn cho . Cũng chẳng phải vì dịu dàng đảm bếp núc chăm sóc cho chồng, mà vì thuộc dạng người ăn ít nhưng chia ra làm nhiều bữa, bữa ăn ăn nhiều nhưng lại ăn chậm nhai kỹ.

      “Trong tủ lạnh chẳng có gì để ăn cả, ngoài món này ra!” Món cơm chiên bỏ hộp điều hiu!

      xuống bếp, ba bữa đều giải quyết bên ngoài.” E rằng cơm chiên đóng họp này cũng do người dọn vệ sinh theo giờ để quên cơ đấy!

      “Mẹ em thích sáng tạo phát minh món mới, nên nhà em ba bữa đều nóng hổi cả.”

      “Có nghĩa là sau này cũng được ăn ba bữa nóng hổi sao.” kéo ghế ra ngồi xuống.

      “Nhà có người mẹ đảm tỷ lệ có con vô dụng là 80%?” nhún vai trả lời.

      Trường hợp của rất may mà đúng với nguyên tắc đó chứ chẳng phải nằm trong số 20% còn lại, xin hãy nén bi thương!

      Ai kêu trước khi kết hôn điều tra cho kỹ, chẳng hiểu tôi tí nào cả. cười thằm hì hì trong lòng.

      muốn với biết nấu cơm, nhưng thèm nấu cho ăn.

      Thế nhưng Điền Hân Viêm lại tỏ vẻ thất vọng gì mấy, bắt đầu ăn cơm.

      cần bà xã biết nấu ăn giỏi, cơ hội ở nhà ăn cơm của rất ít, sau này nếu em muốn tự nấu cũng được, nếu muốn xuống bếp gọi điện đặt cơm hoặc ra nhà hàng ăn.”

      “Ờm.” trả lời qua loa.

      và từng muỗn cơm vào miệng, hai mắt nhìn chằm chằm với vẻ đánh giá.

      “Tại sao… lại muốn kết hôn với em.” nghe thấy câu hỏi đè nén trong lòng bấy lâu nay được thốt ra từ miệng . Với điều kiện ưu việt của hoàn toàn có thể cưới vợ xin đẹp có gia thế tương xứng, tuy rằng gia đình cũng tệ, nhưng đẳng cấp… thua xa với .

      “Thế tại sao em lại dám gả cho ?” ngước mắt nhìn .

      cắn cắn chiếc muỗng trong tay, có gì đó: “Vì ba em rất thích .”

      “Có con ‘hiếu thảo’ như em sao, ba em kêu gả em liền gả, hiếm hoi mà.” vừa vừa mỉm môi cười, nụ cười đẹp đến mức khiến ngạc nhiên.

      Chứ nếu tưởng bây giờ tôi ngồi ở đây là vì mê mẩn , sớm tối chỉ ngồi trông mong được gả cho làm bà Điền à! Làm gì mà có loại chuyện này chứ!

      “Thế nên đưa ra lời đề nghị lấy em với ba em là để chờ bị từ chối sao?”

      , cho rằng nhà em chắc chắn đồng ý.”

      Cũng tự tin quá . Ý ám chỉ người đàn ông độc thân hoàng kim như ai muốn được trèo cao ư?

      “Ba em cảm thấy điều kiện của tệ, có những tin đồn phong lưu bên ngoài nên ông ấy mới bênh vực , chứ nếu , cho dù có là Hạ Phồn Mộc giàu sang nhưng phẩm hạnh lại bất lương ba em tuyệt đối cho phép!

      Người đàn ông có thể khiến ba ra câu nếu bản thân là phụ nữ cũng muốn gả cho quả chuyện hiếm đấy!

      chàng nhà họ Lưu mà năm đó giới thiệu cho chị cũng chưa được vinh hạnh đặt biệt này đấy.

      cần phải thanh minh giùm cho ông bố nhà mình mới được, ba tuyệt đối phải loại người tham lam muốn kiếm người quyền lực giàu có để mà trèo cao, nhưng là người làm cha làm mẹ có ai muốn con mình gả được cho người tốt cơ chứ. Điều kiện kinh tế đương nhiên cần thiết, nếu con rể chỉ có nhân phẩm tốt nhưng lại nợ nần chồng chất sao người làm cha làm mẹ có thể yên tâm được! Tấm lòng của người làm cha mẹ tuyệt thể phán là đúng hay sai được!

      Vả lại, ba rất ít khi khen ngợi người như thế. Nếu chỉ xem xét về mặt tiền tài gia thế, hoàn toàn nhòm ngó gì đến vấn đề nhân phẩm với điều kiện của Hạ Phồn Mộc tuyệt đối hơn Điền Hân Viêm gấp nhiều lần, nhưng ba vẫn là đem điều kiện ‘nhân phẩm’ xếp lên điều kiện thứ hai….

      “Hạ Phồn Mộc có ý muốn theo đuổi em?”

      Mandy: Truyện có hay ko các bạn? Nếu cảm thấy hay nhấn thanks để mình biết và ủng hộ mình nhé. Nếu có chỗ nào sai sót các bạn cứ việc cm hoặc inbox cho mình nha, mình cố gắng cải thiện.

      Chương 1.7

      Editor: Mandy Cá Ngừ

      cần phải thanh minh giùm cho ông bố nhà mình mới được, ba tuyệt đối phải loại người tham lam muốn kiếm người quyền lực giàu có để mà trèo cao, nhưng là người làm cha làm mẹ có ai muốn con mình gả được cho người tốt cơ chứ. Điều kiện kinh tế đương nhiên cần thiết, nếu con rể chỉ có nhân phẩm tốt nhưng lại nợ nần chồng chất sao người làm cha làm mẹ có thể yên tâm được! Tấm lòng của người làm cha mẹ tuyệt thể phán là đúng hay sai được!

      Vả lại, ba rất ít khi khen ngợi người như thế. Nếu chỉ xem xét về mặt tiền tài gia thế, hoàn toàn nhòm ngó gì đến vấn đề nhân phẩm với điều kiện của Hạ Phồn Mộc tuyệt đối hơn cả Điền Hân Viêm gấp nhiều lần, nhưng ba vẫn là đem điều kiện ‘nhân phẩm’ xếp lên điều kiện thứ hai….

      “Hạ Phồn Mộc có ý muốn theo đuổi em?”

      Điền Hân Viêm ngừng động tác ăn lại, ánh mắt bén nhọn, khi nhắc đến ba chữ ‘Hạ Phồn Mộc’ thanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

      Hạ Phồn Mộc, công tử đào hoa có tiếng, ỷ vào mình có bề ngoài cao ráo bảnh bao mà ngừng đổi bạn , sau càng xinh đẹp diễm lệ hơn trước?

      Thân là con trai độc nhất của gia đình giàu sang, vừa sinh ra sỡ hữu hai căn hộ câp cấp rộng cả trăm nhìn mét vuông với những tài sản kinh người khác, đủ để cậu ta ăn chơi cả đời mà cần âu lo.

      Cũng bởi vì ngậm thìa vàng ra đời mà bên người bao giờ ngớt những khuôn mặt nịnh nọt, thành ra cậu ta lúc nào cũng mang bộ mặt cao ngạo mà nhìn người khác.

      Phó Quan Nhã lắc đầu: “Cũng tính là vậy, chẳng qua chỉ là từng gặp mặt trong buổi tiệc của các trưởng bối và có tám chuyện vài câu mà thôi….”


      Sao đó Hạ Phồn Mộc xin số điện thoại của , hai người có chuyện điện thoại vài lần, cùng uống ca phề lần. Nhưng sau khi ba biết liền lập tức ngỏ ý phản đối rồi. Lý do là vì Hạ Phồn Mộc có đời sống cá nhân quá bê bối, phải chàng rể tốt! Tất cả các ông bố thiên hạ đều lo lắng cậu ta tiếp xúc quá gần với con của mình…

      “Ấn tượng của em với cậu ta tệ?”

      Dáng vẻ nhướn mày của Điền Hân Viêm thối đến mức như vừa nghe cấp dưới của mình báo cáo công ty lỗ năm tỷ vậy.

      ấy rất khôi hài, rất biết cách kiếm đề tài để mà chuyện, hề để khí lâm vào tình trạng bế tắc…” với Hạ Phồn Mộc, cần phải lo lắng đế vấn đề khí, chỉ cần ngồi cười là được.

      “Chiêu thức lừa gạt phụ nữ cũng chẳng hề ít nhỉ.” Điền Hân Viêm hừ lạnh tiếng.

      Phó Quan Nhã nhìn bĩu môi, trong lòng nghĩ chắc vì và Hạ Phồn Mộc có khúc mắt gì đó vấn đề làm ăn nên khi nhắc đến ta mới mang vẻ mặt bí xị như vậy.

      lại cho rằng Hạ Phồn Mộc là người xấu. Có lẽ Hạ Phồn Mộc là dạng đàn ông hoa tâm, chuyên khiến phụ nữ đau lòng, nhưng nếu chỉ xem như bạn bè bình thường ấy tuyệt đối là đối tượng tốt để mà tám chuyện chứ hề cao ngất ngưởng như lời đồn bên ngoài, ấy cũng hề có thái độ kiêu ngạo chê bai người khác như tạp chí lá cải , mà ngược lại là người rất hài hước.

      “Mọi việc xảy ra trước khi em kết hôn, bận tâm, nhưng giờ kết hôn rồi, em hãy tự đắn đo làm việc đúng mực, hy vọng về sau có những lời đồn thêm mắm dậm muối truyền đến tai .” Điền Hân Viêm với vẻ tàn tàn, nhưng lại mang hàm ý cảnh cáo.

      Những chuyện cũng cần phải lôi ra để mà nữa, bất kể cùng với Hạ Phồn Mộc hay bất kỳ người đàn ông nào khác có tình cảm với nhau đều phải chấm dứt từ hôm nay. hoàn toàn có quyền cầu vợ của phải trung trinh sau khi kết hôn.

      Hàm ý của , Phó Quan Nhã đương nhiên nghe hiểu… tưởng đời sống cá nhân của bê bối đến vậy sao. Người mà cho tôi leo cây ba lần liên tiếp để rồi trực tiếp nhảy vào giai đoạn hôn nhân chỉ có thôi được !

      cưới , nhưng hề điều tra tám đời dòng họ với thói quen sinh hoạt, tình trạng quan hệ xã hội gì đó của hết cả.

      cũng chẳng giải thích gì cho bản thân, bởi vì cảm thấy cần thiết, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong cơm để mà kết thúc bầu khí ngại ngùng khi phải cùng bàn với mà thôi.

      Ăn đến khi chỉ còn vài ngụm lại bỗng chợt nhớ đến vấn đề khác. Sau khi ăn xong đúng là thoát khỏi bầu khí kỳ lạ bàn ăn này, nhưng tình trạng vẫn có chuyển biến tốt gì cả, mà bầu khí ngại ngùng này chuyển từ bàn ăn sang phòng ngủ, từ cảnh ăn cơm chuyển thành cảnh ‘ăn’ mất…

      Ừm, ăn chậm chút vậy, kéo dài thêm được hai ba phút cũng tốt, tuy là cũng thay đổi được gì hết…

      Thế là mỗi muỗn hạt cơm mà ăn, tưởng rằng để ý. Nhưng quỷ kế nhặt này sao có thể chạy thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Điền Hân Viêm cơ chứ.

      hạt cơm thôi mà nhai rất lâu rất lâu, dáng vẻ cẩn thận của khiến cảm thấy buồn cười. Hai cánh môi của khẽ động đậy trề ra như bĩu môi, ánh mắt cứ ngừng lén lút nhìn về phía , thử dò xét xem trong chén của còn bao nhiêu cơm nữa, mỗi hành động cử chỉ của quả rất con nít.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :