Âm thân - Thảo bản tinh hoa( Đam mỹ, Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Thông Tin




      Tác phẩm: thân - 阴亲


      Tác giả: Thảo bản tinh hoa - 草本精华


      Thể loại: Đam mỹ, huyền bí, kinh dị, văn học phương đông


      Chuyển ngữ: Xích. – Tặng Mizure


      Edit ebook: Kayako Saeki


      Nguồn: mizure.wordpress.com


      Đăng: dtv-ebook.com






      Giới Thiệu




      Thứ gọi là thân, chính là người nam chưa lập gia đình bị chết yểu, người còn sống sợ tại tào địa phủ lẻ loi, phải tìm cho người nữ cũng chưa lập gia đình bị chết yểu mà hợp táng, gọi là đắp mộ, dưới đất cùng làm bạn cũng tốt.




      Tô Đạo Linh trở lại quê tham gia thân của em trai, rốt cuộc gặp phải...





    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Hồi hương.




      Mẹ phát điện báo, muốn tôi nhanh nhanh chuyển cho bà bốn trăm đồng bạc, nhưng cũng chẳng đưa nhiều vậy để làm chi. Khó khăn lắm mới lên trấn gọi điện thọai được, mới nghe cậu trong điện thoại mẹ muốn lấy tiền giúp em trai tôi cưới vợ. Tôi lấy làm kỳ quái, em tôi đầu xuân này mất, hạ táng được hai tháng rồi, mẹ phải là thương tâm quá nên hồ đồ rồi?




      Tôi vừa đúng lúc từ chức, lại lo lắng cho mẹ, liền thu thập hành lý, bước lên xe lửa về quê. Tôi làm việc tại phương bắc, trở lại thôn trấn phía nam phải mất tám ngày xe lửa. Đứng ở sân ga, tôi trút hơi thuốc, cúi đầu nhìn khói lởn vởn. Tuyết buổi sớm ngừng rơi, được quét sạch gom thành đống, mặt đất chỉ còn tầng hơi nước mỏng lành lạnh, chân bước phát ra tiếng lộp cộp, trong miệng phả ra từng đợt sương trắng dần biến mất trong khí. Đột nhiên phía sau truyền tới thanh ồn ào nhao nhao chuyện, tôi quay đầu sang, liền thấy cạnh mình là đứa quần áo lam lũ, bị chộp lại bởi người phụ nữ to béo mặc áo lông chồn, vừa kéo vừa kêu: " Ăn trộm! Bắt ăn trộm!" Những người đợi xe đều nhìn theo, nhưng động đậy chút cũng có, chỉ đưa mắt nhìn, so với con cá chết cũng khác mấy. Rất nhanh sau đó, hai người trước sau rượt đuổi vào trong biển người.




      Tình hình như vậy, có lẽ chẳng ai muốn rước lấy tai vạ. Tôi nghĩ thế. Rít hơi thuốc cuối, đem đầu thuốc lá ném mặt đất, giẫm lên chà nát nó. Lúc này, xe lửa đến. Tôi kéo chặt áo khóac, nhấc hành lý, theo dòng người bước lên xe lửa. Thiên tân vạn khổ mới leo lên được, vào toa xe có giường nằm, bên trong có hai người nam nữ tuổi còn trẻ ngồi đối nhau, nam mặc áo khóac bông, nữ mặc sườn xám thuần trắng, ở cổ quàng chiếc khăn ca rô, hợp với nước da trắng. bàn cạnh cửa sổ là chiếc máy hát, phát ra điệu nhạc dân gian. Hai người thấy tôi vào, hai tay vốn nắm đột nhiên tách ra. Tôi cởi nón, hướng bọn họ gật đầu, xem như chào hỏi. Người nam cũng vội vàng gật đầu với tôi, người nữ lại cúi đầu vái chào, rồi dựa vào người nam phía sau.




      Tôi ngủ giường dưới, đem va li quăng bên giường, cởi áo khóac nhiễm lạnh, tôi nằm xuống liền nhắm mắt, là quá mệt mỏi rồi. Ngoài cửa sổ xe chen chúc người đưa tiễn, có người mũi nhiễm hồng, có kẻ mặt rơi lệ, có tên ra sức ngoắc tay. Trong khoang xe rốt cuộc có chút ấm áp, khi tôi mơ mơ màng màng, xe lửa chạy, hướng về cố hương xa xôi của tôi.




      Vừa tỉnh ngủ tôi liền cảm thấy thần thanh khí sảng, mở mắt ra, thấy thân ảnh ngồi bên cửa sổ, cả người được bao bọc trong làn ánh sáng màu quýt ấm áp, vách tường vàng nhạt trong khoang xe dường như phản chiếu ánh sáng. Tôi chăm chú nhìn kỹ, đó là gã có thân hình cao gầy, tóc được chải vào nếp gọn ghẽ, mũi thẳng tắp, mang đôi kính mắt gọng vàng. Gã ngồi ngay vị trí trùng hợp chắn ngang mặt trời đầu đông khó gặp, thế nên mới tỏa sáng. đùi gã đặt quyển sách bìa da, gã cúi đầu đọc. Dường như cảm giác được tôi tỉnh, gã quay đầu về phía tôi, khẽ cười : "Xin chào." Tôi nhìn mắt gã chăm chú, có cảm giác như từng quen biết, rất quen mặt. Tính tình tôi luôn luôn nhạt nhẽo, quá thích thú cùng người khác lôi kéo làm quen, nhưng nghĩ vẫn là nên cùng gã bắt chuyện cũng được.




      chuyện hồi, mới biết gã và tôi là đồng hương, cùng họ Tô, cũng sớm xa quê, chưa lần nào về. Hỏi gã vì sao quay về, gã nhìn chằm chằm sách, tôi cho rằng gã muốn , đưa gã điếu thuốc, bản thân cũng ngậm điếu, gã cảm ơn rồi cầm lấy, giúp tôi châm lửa, rồi châm cho mình. Gã nhả ra làn khói tròn, nhìn nó chậm rãi tan vào khí, : "Cũng phải tôi muốn trở lại, chỉ là..." Đôi mắt phượng của gã giấu sau kính mắt mơ hồ lộ ra chút ác ý, khí tức mang theo chút máu tanh thô bạo. Khi tôi chớp mắt cái, cảm giác đó biến mất, gã vẫn ngồi đấy tao nhã.




      "Vậy sao?" Gã hỏi. Tôi kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, : "Cũng có lý do gì, ở cách xa quá, muốn quay trở lại." Gã nghe xong, cười cười, nữa mà cúi đầu tiếp tục đọc sách. Tôi vứt bỏ điếu thuốc, nhìn những cây bạch dương ngòai cửa sổ thụt lùi nhanh về phía sau, trong lòng hiểu sao có cảm giác lành. Lúc này, đôi nam nữ kia trở về, sắc mặt người nam rất khó xem, khuôn mặt người nữ tái xanh. Thấy chúng tôi, ta miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, kéo ta ngồi phía bên kia máy hát. nhạc du dương mà sầu muộn khôn kể tràn ngập trong khoang xe hẹp.




      Khi hành trình được phân nửa, hai nam nữ cùng khoang xe cùng nhau ra, hồi lâu cũng thấy trở về. Gọi người tìm, thế nhưng phát hai người bọn họ chết trong phòng vệ sinh. Động mạch chủ của người nam bị cắt, máu chảy đầy đất, tay cầm con dao ăn. Nữ treo cổ bằng chiếc khăn ca rô bên cạnh người nam, đầu lưỡi duỗi ra. Khí trời lạnh, thi thể bọn họ cũng sớm lạnh rồi, nhìn qua trường, hẳn là tự sát.




      Bọn họ mang theo bất kì hành lý nào, lục sóat vé xe người họ, vừa nhìn, điểm đến chính là trấn kia. Gã họ Tô nhìn qua địa chỉ vé, trong mắt lại lên vẻ lạnh lùng, có chút gì chết chóc. Tôi nhìn sang tuyết ngoài cửa sổ, cảm giác lành trong lòng càng thêm mãnh liệt.




      Dọc theo đường , còn xảy ra chuyện gì nữa. Tôi cùng gã ngày càng thân thuộc, biết gã tên đầy đủ là Tô Nguyên Hạo, con thứ năm, " có thể gọi tôi Tô Ngũ." Gã như vậy. Có qua có lại, tôi cũng tên đầy đủ cho gã, gã nghe xong, bảo: " ra là Tô Đạo Linh." Tôi hỏi: " có nghe qua tôi à?" Gã mỉm cười: " bị người ta báo công kích thành như vậy, thế nhưng thèm thanh minh, chỉ viết mỗi hai chữ kia, quả có cá tính nha." Tôi hơi méo miệng, đáp: " cười nhạo tôi đó hả?" Gã vội vàng xua tay bảo: " phải phải, đừng hiểu lầm, tôi mà. Suy cho cùng, dù mang tiếng là làm thuê cho cách mạng, nhưng điều hành tốt trường ấy vẫn bị cằn nhằn như thường, gì mà đồi phong bại tục, trả lại hai chữ "Thối lắm" mặc dù tục, nhưng cũng phù hợp với hình tượng họ thôi, hơn nữa tên họ, bọn họ cũng thể làm quá."




      Tôi nghe xong, cũng muốn nhớ lại, đáp trả lại họ cũng có tác dụng gì, mấy hôm trước thể nghiệm hết rồi. Thời cuộc rối ren như vậy, ngay cả giảng bài mấy câu cũng lo sợ bị người ta nắm tóc, tôi cũng phiền đủ rồi, từ chức công việc quản lý ở trường nữ, coi như là loại giải thoát.




      Tô Nguyên Hạo thấy tôi ngậm miệng im lặng, liền đánh sang chủ đề khác: " Tô..." Tôi nghe thế liền cắt ngang: "Tôi với đều họ Tô, cứ gọi tôi Tô Tam là được, tôi trong nhà đứng thứ ba." Gã cười cười, : "Ừ, Tô Tam, có nghe về thân chưa?" Tôi nghe xong, lòng chấn động, hỏi: " thân là cái gì?" Tô Ngũ bảo: "Thứ gọi là thân, chính là người nam chưa lập gia đình bị chết yểu, người còn sống sợ tại tào địa phủ lẻ loi, phải tìm cho người nữ cũng chưa lập gia đình bị chết yểu mà hợp táng, gọi là đắp mộ, dưới đất cùng làm bạn cũng tốt."




      Tôi nghe xong, sau ót tự nhiên có chút tê ngứa, trong xe dường như lạnh , làm tôi chợt rùng mình. Tôi từ trong túi áo lấy ra điếu thuốc, châm lửa, hút mấy hơi. Tô Ngũ tự mình lấy ra cái tẩu bằng ngà màu vàng nhạt, châm lửa, mỉm cười nhìn tôi, tiếp tục giảng giải: "Rất thể tưởng tượng nổi nhỉ? Tôi lần đầu tiên nghe , phản ứng cũng hệt như vậy. Ở trấn , hình như đều vẫn còn phong tục thế này." Gã gõ cái tẩu lách tách, : "Tôi lần này quay về, chính là muốn xem thân diễn ra thế nào."




      Tôi buồn bực ném điếu thuốc, câu cũng buồn .





      Chương 2: Trường minh đăng.




      Lúc đến trấn nửa đêm, tôi xuống xe lửa, Tô Ngũ lúc xuống liền tách ra. Tôi đứng sân ga, thấy nhân viên công tác xe dùng cáng cứu thương khiêng xuống hai người che vải trắng, nhìn qua phía gần bên mình, tôi thấy cái cáng có cánh tay buông thõng, móng tay bị nhét thứ gì màu đỏ sậm. cái cáng có để chiếc máy hát, nhìn giống chiếc máy ở khoang xe của tôi như đúc. Nhìn chiếc cáng được đặt vào trong chiếc xe đại màu đen, tôi thu hồi tầm mắt. Cầm hành lý, gọi chiếc xe kéo tay, trấn cũ dần ra. Đêm đen kịt, vì sao cũng có, ánh trăng cũng chả thấy đâu. Tuy so với phương bắc ấm hơn, nhưng gió thổi lên mặt thế này lại cứ khiến đau rát như dao cắt. Tôi nhìn đốm lửa tàn thuốc, cúi đầu nắm tay áo cho đỡ lạnh.




      " Quý khách, ngài đây là thăm người thân hay làm khách ạ?" Người kéo xe mở miệng hỏi, nghe thanh này, cứ như dây thanh quản bị người ta cắt ngang, nghe run rẩy. Tôi thanh giọng đáp "Coi như là thăm người thân, cũng coi như làm khách." Ông ta cười : "Ngài thú vị, nhìn trang phục của ngài, nhất định là từ thành phố tới." Tôi đáp "Ừ", tiếp tục buồn bực hút thuốc. Tay kéo xe thế nhưng lại cố tiếp, tôi mệt mỏi muốn trả lời, ông ta vậy mà mình ở đây .




      Ông ta : "Ngài tới đúng lúc, có thể được chứng kiến thân khó gặp. đến người làm thân lần này, chính là con út nhà họ Tô, nghe người con lớn nhất trong thành phố rất có tiền. Ai, có tiền tốt, ngay cả khi chết còn có thể lấy vợ, giống tôi, ba mươi hơn vẫn còn chưa có ai."




      Chân tôi giống như chết cứng ngắc ở xe, động cũng muốn động. Thực nên trở về mà, ngày trước rời thôn trấn để ra nước ngoài học, mẹ phản đối kịch liệt, bảo tôi uổng công đọc sách vở thánh hiền, đem cấp bậc lễ nghĩa mấy đời tổ tông ra dạy. qua nhiều năm, tuy từ lâu biết bà bảo thủ, nhưng tôi nghĩ bà lại hoang đường đến vậy. Tôi thầm thở dài, nghe người kéo xe : "Quý khách, tới rồi."




      Tôi ngẩng đầu, nhìn phương hướng xa xôi đen kịt trước mặt, phía chân trời đọng lại chút ánh sáng màu da cam tỏa ra từ ngọn đèn cao cao. " Cái ly đèn này còn chưa tắt sao?" Tôi lẩm bẩm. Người đánh xe rất thính tai, nghe được tôi liền đáp: "Quý khách, ngài như vậy là đúng, ly đèn này là ký hiệu của thôn, phù hộ thôn trấn bình an. Nếu như tắt, nguy mất."




      Tôi giữ yên lặng, lười chuyện.




      Tại cửa trấn tôi cho ông ta đỗ xe, cho tiền xe, tôi hướng thôn trấn mà . có gì cải biến, thực điểm cũng có. Tôi đứng mình nơi phố phường lạnh lẽo, nghe được vài tiếng chó sủa truyền đến mơ hồ, qua hồi, ngay cả tiếng chó cũng thấy, chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù. Tôi giật giật ngón tay cứng ngắc, theo hướng khu phố thẳng, tới dưới tháp trường minh đăng, hướng bên trái rẽ khúc, vào trong con hẻm . căn nhà gạch xanh đen xưa cũ, tấm biển mục nát xiêu vẹo, quả có thứ gì thay đổi. Trường minh đăng chiếu ánh sáng lờ mờ lên tường gạch, lên tượng sư tử bằng đồng canh cửa, lên những mảng rêu xanh u ám.




      Tôi gõ cửa, hồi sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân, từ khe cửa lộ ra ánh sáng của đèn đốt. Lúc này vang lên tiếng thanh thúy: "Ai đấy?" Rất quen tai. Tôi thanh giọng, đáp: "Là tôi, Tô Đạo Linh, tôi về." Cửa két tiếng liền mở, ở cửa là người con tay cầm đèn lồng, búi tóc vấn lên khéo léo, người mặc áo mỏng kiểu tà lớn màu vàng. Từ khuôn mặt, có thể nhìn ra được những đường nét lúc , chiếc cằm hơi nhọn tinh tế, lông mày nhạt như khói, mắt đen sáng, khuôn mặt tái nhợt có huyết sắc. ra ấy còn ở lại đây.




      Thấy tôi, khuôn mặt nhợt nhạt của lên vệt đỏ ửng, ánh sáng cam của ngọn đèn tăng thêm vẻ mềm mại dịu dàng. ", về..." Tôi thầm thở dài, nhìn người đứng run run trong gió lạnh, : " vào trong , bên ngoài lạnh." thuận theo gật đầu, cho tôi vào cửa rồi ở phía sau đóng lại. Chút gió từ ngoài cửa len vào, nhàng thổi làn váy , lộ ra chân bó trong hài thêu hoa bên dưới. xoay người lại, thấy tôi nhìn chân mình, mặt đỏ hồng, vội : "Vào thôi." xong, từ từ đến, giúp tôi mang hành lý. Tôi thấy được là khó khăn rồi, liền tiến lên đỡ khửu tay , : "Để tôi làm cho." Mặt càng đỏ hơn, nhờ tôi dìu vào phòng.




      Nhìn chân bó cứng ngắc máng áo khóac cho tôi, cũng vì tôi mà pha trà nóng, trong thâm tâm càng cảm thấy có lỗi với . A Nhược là con dâu nuôi từ bé mẹ tôi mua về cho tôi, so với tôi hơn ba tuổi. Ngày xưa kiên quyết rời nhà, có phần nguyên nhân do ấy. A Nhược là tốt, đáng tiếc là tôi định trước là phải phụ .




      Nhấp ngụm trà, đầu tóc tôi cũng thanh tỉnh hơn, nhìn xung quanh gian nhà chỗ mình ngồi chút, đem so sánh với ký ức, trở nên cũ nát rồi, nhưng mùi nấm mốc nơi gỗ cũ kỹ hề biến mất, giờ vẫn thế.




      " Mẹ thế nào rồi?" Tôi hỏi. A Nhược thắp nến, nghe tôi hỏi, tay ngừng việc, đáp: "Bà gần đây thân thể quá nhanh nhẹn, sớm ngủ."




      Tôi châm thuốc, : "Thằng phải hạ táng mấy tháng nay rồi? Làm sao lại nghĩ đến chuyện giúp nó cưới vợ?"




      A Nhược : "Chú ấy đầu xuân mất, bà bị bệnh hồi, ở nhà, em cũng biết chuyện làm đám thế nào cho tốt. Sau khi hạ táng, qua nửa tháng, chú từ nhà riêng về bảo con sông rộng thêm rồi, phần rìa mộ dần ngập trong nước, sợ là bao lâu sau cả mộ đều rơi vào lòng sông. Bà biết, liền cho rằng chú ở dưới tịch mịch nên nhắc nhở chúng ta."




      Tôi bảo: "Đừng nghe bà lung tung, dời mộ là được."




      A Nhược : "Bà từ đầu xuân đến giờ bệnh vẫn thế, thân thể tốt, bác sĩ , mọi việc nên nghe theo bà, đừng để bà nổi giận, nếu ..."




      Tôi nhả ra ngụm khói, hỏi: "Phía bên kia là ai?"




      A Nhược nhìn tôi cái, : "Là bà con xa tách ra riêng, cùng chú tuổi tương đương, cũng ngay đầu xuân này mất, là thân thể suy yếu."




      Lòng tôi nặng nề như có khối đá đè, khói chịu hỏi: "Tên gì?"




      A Nhược : "Gọi Tô Nguyên Đình, ở trấn tây, còn có ba cả và hai người chị, chẳng qua phần lớn đều chết trẻ, chỉ còn kế lại là cậu năm nhất. Cậu năm cũng ra ngòai kiếm sống, nghe chú , ta hình như quay về để tham gia thân của em ."




      Tay của tôi run lên, thiếu chút nữa đem điếu thuốc kẹp giữa ngón tay rơi xuống đất.




      " Cậu năm bên đó gọi là gì?" Hồi lâu, tôi hỏi.




      A Nhược : "Tô Nguyên Hạo."




      Ngẩng đầu, xuyên qua song cửa sổ khắc hoa cũ kỹ, tôi nhìn về phía trường minh đăng, treo cao nơi chân trời, lạnh lùng tỏa ra ánh sáng màu da cam, trong lòng ngày càng lạnh.




      Chương 3: Mẹ.




      Mẹ ngủ rất sâu, tôi ngồi bên giường bà nhìn dung nhan ngày càng già nua, trong lòng chua sót khổ sở khó thành lời. Khi cha và mẹ ly hôn, em trai còn chưa sinh ra, tôi cũng chỉ được vài ba tuổi. Nghe các thím trấn chuyện với nhau, cha vứt bỏ vợ con, vì nước ngòai du học, cưới người phụ nữ ngoại quốc. Tên của cha, khi được nhắc đến ở trấn như danh từ riêng tượng trưng cho chuyện thay lòng đổi dạ. Khi còn bé, dưới ánh đèn mập mờ, mỗi lần tôi ngủ giật mình tỉnh giấc, luôn thấy mẹ ngồi bên cửa sổ, thấp giọng mắng chửi, mỗi chữ mỗi câu, đều mắng chửi cha tại phương xa từ bỏ bà.




      Bà trở mình, mặt hướng vào trong, chăn xốc lên, lộ ra tay. Tôi chỉnh lại góc chăn cho bà, vừa định đứng dậy ra ngoài, nhưng lại phát móng tay sắc nhọn của bà ở khe có gì đó đỏ sậm. Trong lòng tôi chấn động, trong đầu lên hình ảnh đôi nam nữ xe lửa, còn có cáng cứu thương trùm vải trắng. Tôi muốn nhìn cho kỹ càng, bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng mỏ điểm canh, làm tôi cả kinh nhảy giật. Đến khi tôi cúi xuống nhìn kỹ lại, ngón tay của mẹ vẫn sạch , chút bẩn cũng có.




      Quả nhiên là do đường mệt mỏi quá, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được. Tôi cẩn thận đóng cửa phòng của mẹ, thấy A Nhược đừng ngoài cửa hành lang, cầm trong tay chiếc áo khóac. thấy tôi ra, liền giơ áo trước mặt tôi, : "Gió lớn, mặc vào ." Tôi nhìn da có vẻ nhiễm lạnh, thầm thở dài, tiếp nhận áo, mở ra thấy xếp nếp cẩn thận, : "Trở về phòng , hành lang rất lạnh." mặt biến đỏ, gật đầu thuận theo. Thấy như vậy, lòng tôi thực thấy tội lỗi vô cùng.




      Nằm trong phòng trước đây, nghe gió thổi bên ngoài vù vù, bên trong cũng có vài thanh tương tự, nghe giống có khóc có cười. Tôi lắng tai nghe, giờ chỉ còn mỗi tiếng gió. Tôi đắp kĩ chăn, chìm vào giấc ngủ. Ngủ khoảng chừng mấy canh giờ, tôi bị thanh chuyện ngoài cửa phòng đánh thức. Dù đè thấp giọng, nhưng tôi là người ngủ sâu, vẫn bị tỉnh giấc.




      Lắng nghe kỹ càng, trong đó có người là A Nhược, người là mẹ, so sánh với lúc tôi rời nhà, giọng cũng thay đổi lắm, vẫn lạnh lùng như vậy, như có cảm tình nào.




      Mẹ: " như vậy, Đạo Linh nhận được điện báo của ta liền lập tức trở về."




      A Nhược: "Đúng vậy, thầy rất có tâm, tự mình quay về tham gia hôn lễ của chú."




      Mẹ: "Cũng còn được, uổng công ta cực khổ nuôi nó khôn lớn, cuối cùng còn có lương tâm. Ta còn tưởng nó giàu có rồi, sớm quên mẹ nó."




      A Nhược: "Thầy như thế nào lại vậy, ấy chỉ là công việc bận rộn, ra rất hiếu thuận với bà."




      Mẹ: "Đạo Linh có thể lấy được , là phúc khí của nó, ta chỉ mong hai đứa nhanh nhanh chút khai chi tán diệp."




      A Nhược: "Dạ... Như vậy, thời gian hôn lễ..."




      Mẹ: "Trưởng tộc giúp chọn ngày, thể chậm trễ, hối bọn họ nhanh nhanh chuẩn bị ."




      A Nhược: "Vâng."




      Mẹ: "Đạo Linh chắc còn ngủ, đừng đánh thức nó, để nó ngủ lâu chút. Chờ nó tỉnh, gọi nó tới gặp ta."




      A Nhược: "Vâng."




      Tiếng bước chân của hai người dần xa. Tôi rời giường đứng lên, cảm giác lạnh lẽo từng chút lan khắp toàn thân. Tôi cầm áo khóac phủ thêm, thanh giọng, tìm thuốc lá để bàn, châm lửa. Tôi ngậm điếu thuốc, đẩy cửa ra, bên ngòai trời sáng choang, mặt trời ngày đông lạnh lẽo treo cao, chút ấm áp cũng chịu bố thí.




      Đến phòng của mẹ, tôi mở cửa ra, bà nằm tháp hút thuốc phiện, trong phòng tràn ngập khói. Tôi đứng ở ngoài cửa, gõ gõ cửa, rồi tiến vào. Bà thấy tôi, mặt lập tức nghiêm khắc, híp cặp mắt dài.




      " về rồi." Bà mở miệng trước tiên, thanh lạnh lùng.




      " Vâng."




      Xỏang tiếng, chén trà xẹt qua mặt tôi, đập vào cửa, rơi xuống đất. Mặt tôi có chút ran rát, đưa tay quẹt ngang, mu bàn tay thấy có vết máu, màu đỏ gai mắt.




      " Đủ lông đủ cánh rồi, bay rồi cần mẹ nữa chứ gì?" Bà cắn răng , ngồi xếp bằng.




      Tôi rít điếu thuốc, hít sâu mấy hơi, : "Là con phải, làm mẹ tức giận, cho con xin lỗi, mẹ tha cho con."




      Bà nhả ra ngụm khói, ho khan vài tiếng, bảo: " Thôi được rồi, lần này trở về, cũng coi như còn biết phải, mở nắp linh cửu của Đồng , cả , theo lý đây là việc của ."




      Tôi phiền muộn vứt điếu thuốc, bà nghe tôi trả lời, lại hỏi: "Nghe đấy? Qua mùng mười liền cử hành rồi, mau mau chuẩn bị !"




      Tôi thấy sắc mặt bà bắt đầu xấu , liền vội vàng đáp ứng.




      Sau đó, có mấy người thân thích bên những nhà ra riêng tới chơi thăm hỏi tôi, tôi bên lo xã giao, bên đành gắng gượng thuê nhân công khai quật mộ.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Minh hôn.




      Khi thuê công nhân bốc mộ, tâm tình tôi lại kỳ lạ trở nên tốt hơn, có thể bởi vì sắp gặp mặt em trai, có thể nhìn thấy di cốt của đứa em tính cách hợp nhau từ đến lớn. Nghĩ như vậy, tôi cũng bằng lòng quật mộ phần. Tới mồ, nước sông chỉ là xấp xấp ngoài rìa mộ, chưa chạm đến mộ chút gì, gò đất phía có màu nâu hồng, đất còn mới, trong đất lộ ra vài đóa hoa trắng nho , gió thổi cũng lay động.




      Tôi nhìn nấm mồ, trong lòng run rẩy. Tôi mặt đổi, chỉ vào nó, với công nhân: " Đào ." thanh vang lên nghe quái dị, tôi nghe thấy, cứ như là móng tay cào thủy tinh vậy, thể chịu đựng nổi. Nhưng đám công nhân này giống như tập mãi thành thói quen, khi tôi ra lệnh bắt đầu động thổ.




      Mộ sau khi được đào ra lổ hổng, tôi thăm dò nhìn, bên trong là chiếc quan tài gỗ đen, là kiểu dáng quan tài phổ thông, khi đem ra cũng như bao quan tài khác. Quan tài được đào lên, đặt tại bờ sông. Lúc này, xa xa có vài người tới, dẫn đầu chính là Tô Nguyên Hạo. Gã mặc âu phục màu xám đậm, tóc chải thẳng thớm, mũi là kính mắt gọng vàng, che giấu ánh mắt gã. Gã vừa cùng những người xung quanh chuyện, vừa cười, xem chừng rất thân thiết.




      Gã ngẩng đầu, từ xa cùng tôi nhìn lại. Mắt kính gã hơi phản chiếu ánh sáng, gã cười. Trong lòng tôi chợt thấy lạnh, cho đến khi gã đứng trước mặt tôi, tôi mới hồi phục tinh thần lại: "Sau này, lúc về nhà, mới nghe tới Linh." Tô Ngũ vừa cười vừa . Cùng tôi bắt tay. Tôi nghe trong giọng điệu gã có chút bỡn cợt, cũng giận gì, trả lời: "Tôi cũng vậy, Nguyên Hạo." Cùng với gã là mấy người trấn , sau đầu đều có thắt bím, có người mặc kiểu áo vạt to.




      Tôi hắng giọng, hỏi: "Đây là?" Tô Ngũ cười chỉ tay vào người đó : "Vị này là trưởng trấn mới, còn đây đều là trưởng các nhánh nhà họ Tô." Tôi cùng bọn họ bắt tay chuyện: "Thứ lỗi cho tôi tiếp đón được, bởi vì còn lo chuyện em trai." rồi, tôi liền cho người khiêng quan tài về nhà. được mấy bước, Tô Ngũ đuổi theo, thấp giọng : "Ngày ấy xe gặp nhau, đừng cho người khác biết." rồi đưa cho tôi chiếc hộp. Tôi vừa xoay người, gã chạy lại chỗ đám người kia, tôi cúi đầu nhìn, là hộp thuốc lá.




      Đem quan tài đặt ở phòng của em tôi ngày trước, mẹ và A Nhược đều là nữ quyến, thể nhìn xem thi thể nam, nên tôi phải lo việc xác. Tôi cẩn thận mở nắp quan tài, : "Đạo Đồng, giúp em thay hỉ phục."




      mùi hôi thối khó chịu nổi của thi thể tốc vào mặt tôi, tôi cố ghìm lại dịch vàng trong dạ dày trào lên, từ từ, mở ra lớp vải trắng che thi thể. Trước tiên thấy đầu, tôi chắc mình có thể nhận ra gương mặt của Đồng, trong trí nhớ tôi là gương mặt thanh tú tinh tế nay còn, thay vào đó là gương mặt bị phù thũng, mắt vẫn mở, nhãn cầu lòi ra, môi dày lên trề ra, đầu lưỡi trượt ra ngòai, lỗ mũi và miệng dường như còn có dịch thể đỏ như máu.




      Tôi tiếp tục mở xuống phía dưới, lộ ra thân thể nó. Nó mặc áo khóac màu đen dài rộng, nhưng vẫn có thể thấy phần bụng trướng lên nhô cao, hạ thể cũng căng lớn. Phần áo ngoài giữa hai chân dính thứ gì vàng vàng, tôi ngửi được, là nước tiểu và phân. Da nó trắng bệch, mạch máu nổi lên xanh tím, có chỗ hóa đen. Thân thể nó bị phù thũng rất nhiều.




      Tôi cởi khuy áo nó, định thay hỉ phục cho nó, cẩn thận đụng trúng mụt nước màu xanh nhạt ngực nó, mụt bị vỡ, chảy ra dịch thể màu xanh tanh tưởi. Tôi cầm lên miếng vải bông, cẩn thận lau nó . Khi cởi ra phần của nó, miệng mũi Đạo Đồng liền chảy ra bọt nước như máu loãng, dính cả vào đồ tôi mặc, tôi nhìn vết máu, mắt tự nhiên thấy cay cay. Em trai rốt cuộc cũng mất rồi, cùng hai chị của tôi y như nhau, đều là chết trẻ.




      Rốt cuộc cũng thay xong hỉ phục cho nó, trước ngực thắt hoa cầu đỏ thẫm, tôi để lại nó vào hòm. Tôi ngồi bên cạnh quan tài, : "Đạo Đồng nè, cả hút điếu thuốc, em chắc ngại nhỉ? Em lời nào coi như đồng ý đấy." Yên lặng hồi, tôi châm lửa hút thuốc, bên cạnh quan tài, nghe tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, còn ở gian nhà nghe tiếng bước chân tới lui bận bịu chuẩn bị đón dâu của công nhân. Tôi thầm thở dài, đứng dậy, nhìn Đồng : " cả phải rồi, xuống dưới phải bảo trọng." xong, tôi tự giễu cười. Từ khi nào bản thân mình trở nên phong kiến như vậy? Đẩy cửa ra, tôi kiếm A Nhược tìm người giúp nó trang điểm.




      Hôn lễ được làm rất long trọng, ồn ào rộn rã, phô trương y hệt như đám của người sống. Bốn trăm đồng bạc của tôi và tiền biếu của mấy người chủ nhà trấn cũng đủ dùng. Mẹ ngồi ở vị trí cao, đầu tóc được chải bới bóng loáng, người mặc bộ áo vạt to đỏ thẫm viền vàng, hài của bà là từ tổ tiên truyền lại, có người là của Từ Hi. Đến dự lễ đều là những nhân vật lớn, ngồi nghiêm chỉnh ghế, lời, mặc áo khóac tối màu ngòai áo dài, cực kì giống các vai hài kịch sân khấu.




      Kèn đồng, kèn suona, sáo và trống vang lên rất náo nhiệt. Kiệu hoa đỏ thẫm vào cửa, người phụ nữ khỏe mạnh ôm thi thể họ Tô ra vào chính sảnh. Tôi đứng phía sau màn cửa, thấy Tô Ngũ tự mình đến, nhìn tôi cười là lạ, liền ho khan vài tiếng. Gã nghe thấy, nhìn tôi cười cười, cầm trong tay bài vị.




      Thi thể Đạo Đồng và Tô Nguyên Đình được ổn định ở đầu dưới, dùng giá gỗ chống đứng ở đầu đệm hỉ. Khuôn mặt Tô Nguyên Đình phù thũng nhiều lắm, hơn nữa được trang điểm, màu da có chút hồng hào. chung là lớn lên nhìn cũng tệ lắm, chỉ là tròng mắt ta hơi lòi ra, thọat nhìn hơi đáng sợ. Mũ phượng đỏ đầu, cùng người sống có gì khác biệt. Tô Ngũ nhìn thi thể em gã, ánh mắt sau kính hơi lạnh.




      Hôn lễ bắt đầu, tôi cầm bài vị của Đạo Đồng, Tô Ngũ cầm bài vị của tân nương, đứng ở hai bên trái phải hai thi thể thảm đỏ, lạy thiên địa và cha mẹ, lúc chỉ còn mỗi phu thê giao bái, Tô Ngũ thế nhưng lặng yên, mắt phượng hẹp dài lóe lên lạnh lùng khát máu, gắt gao nhìn chằm chằm em gã. Tôi theo ánh mắt gã nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Tô Nguyên Đình, chảy xuống hai hàng lệ máu đỏ tươi, phản chiếu sắc đỏ hỉ phục của ta nhìn quỷ dị cực điểm.






      Chương 5: Ôn chuyện.




      Thi thể họ Tô kia, mắt chảy lệ máu, dễ dàng thấy có chuyện rồi. Các nhân vật lớn ở đây vẻ mặt kinh hãi, có mấy người mặt hoàn toàn tái xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.




      Tôi nhìn khuôn mặt ra chiều suy nghĩ của Tô Ngũ, cúi đầu, nhìn trong tay mình cầm bài vị của Đạo Đồng. Mặt ở trung tâm viết: Tô môn Đạo Đồng chi linh vị, phía bên trái viết: Mất năm Tân Dậu mùng mười tháng . Tay của tôi khỏi nắm chặt khối bài vị bằng gỗ, ngực mơ hồ có cảm giác lạnh.




      Hôn lễ nặng nề kết thúc trong tiếng hỉ nhạc, thi thể tân lang tân nương được đặt lại vào quan tài, đóng lại kỹ càng, chuẩn bị ngày thứ hai cử hành lễ tang. Tôi cùng Tô Ngũ ôm bài vị, tới từ đường họ Tô, đặt bài vị vào chỗ. Lúc ra, Tô Ngũ vỗ vai tôi, : "Tô Tam, theo tôi uống ly ?" Tôi nhìn sắc trời, gật đầu.




      Theo gã lên trấn tới Thạch đầu cư mới mở, vào căn phòng trang nhã lầu hai. lầu ngoại trừ chúng tôi, chỉ có người khách khác, Tô Ngũ kêu nửa cân Hoa điêu, với vài món đồ nhắm. Gã tự rót chén, : "Thực nghĩ tới được, chúng ta bây giờ thành thông gia." Tôi tự giễu cười : "Thông gia thế này, cũng ngờ đúng !" Tô Ngũ nhìn thẳng tôi, ánh mắt sau kính có chút mông lung, gã hỏi: " thực nghĩ như vậy?" Tôi vừa đáp lời gã, vừa châm rượu uống. Gã bảo, hai chúng tôi mỗi người thay phiên uống chén, rất nhanh, nửa cân Hoa điêu chỉ còn thấy đáy. Làn da Tô Ngũ đỏ ửng, bỏ kính mắt xuống, trong mắt mất vài phần sắc bén như đao mà trở nên nhu hòa hơn. Tôi nhìn chằm chằm theo mắt gã.




      "Sao vậy?" Gã hỏi, nấc tiếng . Tôi híp mắt dựa sát vào gã, hỏi: "Chúng ta, trước đây có phải từng gặp nhau?" Gã mở to đôi mắt phượng, như đứa nhìn tôi, dần dần trong mắt gã lên ánh nhìn thô bạo khát máu như trước, nhìn chằm chằm tôi. Tôi nhìn chằm chằm gã, như bị điều gì đó mê hoặc vậy, sau rồi tôi đánh móc sau gáy, đem gã đè xuống bệ cửa sổ phía sau, mặt tiến gần lại gã. " làm gì?!" Gã la hỏi, tay định đánh đẩy đầu tôi ra. Tôi quay đầu tránh thóat, hai tay chế trụ tay gã, lại đè gã xuống bệ cửa.




      "..." Tô Nguyên Hạo trợn to mắt nhìn tôi, trong ánh mắt tàn khốc, chỉ có màu đen thâm thúy, phản chiếu rất hình ảnh khuôn mặt tôi đến gần. Mặt tôi kề rất gần, thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của gã, cảm nhận được chút run rẩy rất của gã. Tôi vùi đầu vào cần cổ gã, hít hơi, cắn xuống cái. Gã "ai da" tiếng, kêu to giãy giụa đứng dậy. Tôi liều chết đè gã lại, tiếp tục hết sức cắn, cắn đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tươi. Gã khom đầu gối, nhắm vào dạ dày tôi mà thúc, tôi nhanh tay lẹ mắt tránh thoát được, chộp được cổ tay gã, cổ tay rất , chỉ dùng tay là nắm trọn.




      " rốt cuộc muốn làm gì?" Gã lạnh mặt, trừng mắt nhìn tôi. Qua hồi vật lộn, đầu tóc chải vuốt gọn gàng của gã bị bung ra, tóc mai mất trật tự rơi mặt, khiến gã thọat nhìn qua trẻ con hơn đôi chút. "Chúng ta trước đây chắc chắn gặp mặt!" Tôi cắn cổ gã, gã lại né tránh, sườn mặt đối diện tôi. Tôi cắn trúng gáy gã, bỗng nhiên dừng lại. Gã thừa cơ tránh ra, chạy sang bên, mắt trừng tôi.




      " Ha ha ha, quả nhiên là , tôi rồi, chúng ta gặp qua!" Tôi hộc mùi rượu, như tên ngu ngốc cười cũng khác mấy. Tô Ngũ sắc mặt thay đổi, vuốt vuốt cần cổ. Tôi bảo: " hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra, phải sao? gáy còn có dấu răng lúc trước của tôi đó." Tô Ngũ nghe xong, đột nhiên cười ha hả, cười đến mức đứng nổi, tôi nhìn thấy hơi nhột muốn gã dừng lại cho rồi. Gã cười : "Tô Tam à Tô Tam, ngờ tời đường đường là hiệu trưởng trường đạo của nữ lại say khướt ở quán rượu như vậy! Chuyện này truyền ra ngoài, biết mặt mũi của để đâu?" Tôi mất hứng bảo: "Cựu hiệu trưởng. Hơn nữa, tên tuổi tôi cũng muốn vứt luôn cho rồi, còn cần sĩ diện làm gì!" Gã : "Xưng hô cũng so đo! nhớ kỹ tôi, vậy , tôi là ai?"




      Tôi chuyện, vừa cười gian vừa theo dõi gã, thấy gã chân tay ngày càng luống cuống.




      Tác giả: Về chuyện thân, tôi chưa gặp qua bao giờ, chỉ là nghe bà nội mất kể lại, đó là phong tục ở quê của bà, hôn lễ chỉ có những nhân vật lớn trong tộc tham gia, kiệu hoa vừa vào cửa, lập tức cửa lớn phải đóng, cho người khác thấy. Ở trong phòng bái đường, ngày thứ hai làm lễ tang, sau đó đem hai người hợp táng, mời người đến rãi rượu uế, sau đó mới bày tiệc rượu.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Đứa .




      Tô Ngũ giận, ánh mắt bắt đầu bốc hỏa, nhưng vẫn cố gắng giữ vững hình tượng, gã hắng giọng, dùng ngón trỏ tay phải nâng sửa lại kính mắt. Nhìn theo vai gã run lên nhè , có thể thấy gã cố giữ bình tĩnh lắm rồi. Hai tay gã chống bàn, mu bàn tay tái nhợt nổi lên gân xanh trông khá . Gã lần nữa ngồi xuống.




      Lúc này cửa sổ mở rộng, gió lạnh thấu xương mang theo bông tuyết thổi vào, gặp lạnh đầu óc tôi thanh tỉnh vài phần, bắt đầu cảm thấy ổn rồi. " Chuyện này..." Tôi do dự vừa muốn mở miệng, Tô Ngũ liếc mắt nhìn tôi, con mắt giấu sau kính, nhìn nghĩ điều gì. Gã : "Quên , chuyện vừa rồi, chúng ta cứ coi như chưa có gì xảy ra." Tôi định cùng gã câu, bị gã hung hăng trừng mắt, lập tức dám nữa.




      "Đừng... đề cập đến chuyện trước đây nữa, mọi người đều lớn rồi, đừng như đứa ." Tô Ngũ gấp miếng thịt bò chấm tương, vừa ăn vừa . Tôi cũng thèm lại, ngồi đối diện gã giả chết, giả chết đầu hàng vốn là sở trường của tôi rồi. Gã ăn rất chậm, rốt cuộc cũng ăn xong, liền gọi thêm mấy món nữa. Hầu bàn bưng mấy món lên, lầu khói tỏa ra từ món gà luộc nóng hổi, giờ đây bắt đầu có khách khứa vào náo nhiệt, gã lại bắt đầu chậm rãi ăn, tôi nhìn sang gã, quay đầu nhìn về phía ngòai cửa sổ, tuyết bay lả tả trong bóng tối.




      Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sàn sạt, tuyết rất nhanh được quét thành đống. Tuyết tích chạc cây như đè ép chạc cây non nớt, sau đó chậm rãi rớt xuống đất; bầu trời màu tối như than chì, nghe chừng có tiếng gió thổi, nhưng xa xa có vẻ có tiếng la ó. Tôi nghiêng tai nghe hồi, nhưng còn nghe thấy nữa.




      Bữa cơm này ăn đến trời về đêm, Tô Ngũ có lấy câu , tôi cũng thế. Khách đến quán ngày đông, Tô Ngũ cũng ăn xong rồi, lúc tính tiền, tôi nghĩ muốn trả tiền, gã liếc tôi, con mắt giấu sau kính, nhìn suy nghĩ. Gã : "Để tôi trả cho."




      Để gã trả gã trả vậy, tôi bị gọi về đây, bao nhiêu tiền xài hết, làm đám cho em trai, xác thực là khánh kiệt rồi.




      Ra khỏi quán rượu, Tô Ngũ vươn tay phải, : "Hẹn gặp lại." Tôi cầm tay gã, bị cảm xúc lạnh lẽo làm cho hoảng sợ. Tôi cúi đầu nhìn tay gã, màu da trắng đến tưởng chừng có thể phát sáng, bên dưới là những mạch tơ máu, như có mạch đập, lên sắc đen. Móng tay được cắt gọn gàng bóng lóang, nhưng tại khe móng như có gì màu đỏ sậm, tôi giật mình cái, lúc chăm chú nhìn kỹ lại cái gì cũng có, vẫn sạch .




      Tô Ngũ rút tay ra, hướng bên trái Thạch đầu cư mà . Tôi cúi đầu, nhìn tay phải của mình, chợt lấy tay vỗ cái, cười tự giễu lẩm bẩm: "Quả nhiên là quá mệt mỏi rồi." Móc ra điếu thuốc, châm lửa, hướng bên phải mà .




      Chậm rãi thong thả bước về nhà, mẹ chưa ngủ, lúc tôi vào thăm hỏi bà, bà hút thuốc phiện, vừa hút vừa ho.




      "Mẹ, đừng hút nữa." Tôi ngồi bên tháp, khuyên.




      Mẹ hai mắt trợn lên, trừng tôi cái, để tấu thuốc phiện lên bàn, hỏi: "Hôm nay cùng thông gia đâu vậy?"




      Tôi giúp bà lau sạch tẩu thuốc, trả lời: "Cũng đâu, chỉ là đến quán uống rượu thôi."




      Mẹ đem chân bó quấn vào chăn, : "Đừng cùng cậu năm tiếp xúc nhiều, đứa đó rất kỳ quái!"




      Tôi hỏi: "Sao vậy?"




      Mẹ liếc mắt, : "Cũng đúng, chuyện lâu như vậy rồi, làm sao nhớ ."




      Tôi : "Tô Ngũ làm sao?"




      Mẹ bảo: " quên rồi? Khi còn bé hai đứa chơi rất tốt, sau lại chẳng biết sao trở mặt thành thù đấy, gặp mặt cũng coi như thấy, cho đến khi rời trấn, cũng tới lui nữa. Ta cảm thấy người cậu ta có quỷ khí."




      Tôi suy nghĩ chốc, hình như đúng là có chuyện này, nhưng cũng ràng lắm.




      Mẹ : "Được rồi, ta cũng mệt mỏi, ra ngòai . Ngày mai còn muốn cho cả hai hợp táng, nên rời giường sớm."




      Tôi tuân theo, muốn ra ngoài, mẹ lại : "A Nhược đấy, tự mà lo , ta muốn có cháu bồng."




      xong nghe đáp lại, bà hơi to tiếng: " nghe thấy à!" Tiếp theo là vài tiếng ho khan.




      Tôi ậm ờ: "Con biết rồi."




      Giúp bà đóng cửa lại, đứng hành lang, tôi châm điếu thuốc, chậm rãi hút, khói mờ tràn ngập, nhìn bên ngoài tuyết bay tán lọan, thời gian nữa, tôi nghĩ về những chuyện xưa chôn vùi trong tầng bụi.




      Nơi tôi ở khi còn bé, phải ở trấn này, mà là bên nhà ngọai, mãi đến khi lên năm mới dọn về đây.




      Nhà bên ngọai tọa lạc giữa thôn phía sau, cách thôn trấn rất xa, do ông cố dựng nên. Đó là căn nhà rất lớn với tường gạch xanh phủ đầy rêu, còn có tòa tháp cao, nghe từ thời xa xưa lưu lại. Nhà có hai tầng lầu, ở đó là em họ của tôi. Bà ngọai lúc đó còn khỏe mạnh, luôn luôn lúc buổi tối đem nhốt chúng tôi ở trong phòng, chỉ điểm mỗi cái ly đèn yếu ớt, chụm lại ngồi kể chuyện ma quỷ.




      Sau nhà là trái núi, núi có rất nhiều mộ, đến tối có ánh sáng xanh phát ra lập lòe nhấp nháy, hơi giống sinh vật phù du. Bà ngọai bảo đó là người trong mộ ra hít thở, đem bắt những đứa trẻ ngu ngốc chui vào mộ.




      Lúc chuyện này, tóc bạc của bà ngoại bay bay, những nếp nhăn mặt bị ngọn đèn mập mờ chiếu, méo mó đến quái dị, mắt linh họat, móng tay dài như móng vuốt quỷ, dọa người ta sợ. Chúng tôi nghe xong, sợ đến chết khiếp, dám tùy tiện chạy chơi. Cho đến bây giờ, tôi cũng thể khẳng định những gì bà có đúng hay , bất quá, có chuyện, đến bây giờ vẫn còn nhớ , đó chính là ánh sáng xanh biết có phải là người trong mộ chui ra hít thở ? Có buổi tối nọ, tôi mơ mơ màng màng ra ngoài, trong lúc vô tình đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy có mấy cái bóng đen, như những cây gậy trúc từ mộ ra, đứng lung lay vừa vừa ngã.




      Sau đó, tôi nghe tiếng cửa mở, nhìn kỹ lại, có bóng dáng nho từ nhà chạy ra, hướng phía sau núi mà . Tôi dụi mắt, trở lại ngủ.




      Bà ngọai rất mất hứng chuyện tôi vẫn gọi bà là bà ngọai, bởi vì cha tôi ở rể, tôi theo họ mẹ. Lúc bà nghe được cách tôi gọi, liền lạnh mặt trừng mắt. Thế nhưng tôi lúc rất cố chấp, cũng chịu đổi cách gọi.




      Lúc rời chỗ đó, cùng sống với mẹ, đó là vì tôi súyt chết, thiếu chút nữa bị giết.




      lần, mấy đứa chúng tôi trèo lên tháp cao cũ kỹ chơi trò đánh đu, tôi phía sau cùng, mà trước tôi là Tô Nguyên Hạo, khi đó, cậu là thân thích bên nội đến đây chơi. Khi đến bậc thang thứ hai, cậu ta đột nhiên xoay người lại, đẩy tôi cái. Tôi trượt khỏi thang, ngã nhào mặt đất. Lúc ngã xuống, mắt tôi vẫn mở lớn, vẫn nhìn theo khuôn mặt có biểu cảm gì của Tô Nguyên Hạo, càng ngày càng mơ hồ.




      Mạng của tôi cũng lớn, chết, nhưng cái ót lõm chỗ, chỗ đó sờ vào mềm nhẽo, ngay cả máu chảy qua cũng cảm nhận được.




      Những người lớn đều là con nít chơi đùa, cẩn thận ngã, trách cứ vài câu cũng nghĩ hơn. Tôi cũng chưa bao giờ cái gì, chỉ là từ đó cùng Tô Nguyên Hạo giữ khỏang cách. Khi đó mẹ và cha làm thủ tục ly hôn, nghe tin, sốt ruột gấp rút trở về, lúc đầu là mắng chửi, mắng tôi phiền toái, rồi cùng bà ngoại làm ầm ĩ, suốt đêm thu thập hành lý trở về thôn trấn.




      Tôi hồi tưởng lại, bất chợt bị tàn thuốc nóng làm giật mình. Tay chân luống cuống phủi tàn thuốc xuống, tôi vừa lau tay vừa hướng căn phòng lạnh lẽo bên cạnh vào, ngày mai còn phải dậy sớm.






      Chương 7: Lễ tang




      Đêm hôm đó, tôi ngủ lại rất an ổn, nghe được thanh nào kỳ quái.




      Ngày thứ hai, tôi bị tiếng thét chói tai của A Nhược đánh thức. Khi tôi theo thanh vọt tới gian phòng của mẹ, cửa phòng mở rộng, A Nhược cứng người ngã ngay cửa, ngón tay run rẩy chỉ vào bên trong, bên chân hộp đồ ăn bị lật úp. nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, giọng run run : "Thầy..."




      Tôi nhìn vào trong phòng, rèm cửa sổ kéo rất chặt, phòng rất tối, cửa đối diện với đầu giường, mẹ nằm ngửa, tóc chải bóng loáng, búi tóc cài cây trâm chim trả, người mặc áo kiểu vạt to đỏ thẫm viền chỉ vàng, chính là bộ đồ hôm hôn lễ em tôi. Hài của bà là từ tổ tiên truyền lại, có người là của Từ Hi, nó vẫn còn bên chân bà. Màu máu đỏ, phối hợp với quần áo khiến người ta có cảm giác càng thêm đẹp, mà vết máu khô cạn này trào ra từ vết dao đâm trước ngực bà.




      Tay chân tôi lạnh ngắt, vững tiến vào phòng, đứng ngay giường mẹ. mặt mẹ trang điểm trang nhã, vẽ mày trát phấn, son má hồng, thọat nhìn y đúc như khi tuổi còn trẻ, đặc biệt bên miệng bà lại lộ ra nụ cười. Chỉ là cặp mắt nghiêm khắc kia, từ nay... bao giờ mở nữa, mí mắt nhão, cứ nhứ tròng mắt nằm bên dưới... có.




      Tôi ngồi xổm xuống đất, đem đầu vùi vào hai bàn tay, nước mắt hề báo động chảy dài. Cho đến chết, mẹ vẫn thể quên được cha, cây trầm đầu bà, chính là tín vật cha đưa, nghe là của tổ tiên truyền lại. Khi bọn họ ly hôn, tôi nhớ mẹ đem trả tận tay cha rồi mà, sao bây giờ lại có ở đây?




      Tay mẹ nắm chặt chuôi dao, nhìn trường này, hẳn là tự sát, tôi thể nào tin nổi, người phụ nữ như mẹ lại tự sát. Tôi ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn vào tay mẹ, mu bàn tay trắng bệch, đầu khớp xương ràng, trong móng tay có nhét thứ gì màu đỏ sậm. Lòng tôi run lên, nhìn lần nữa cho , quả thực có vết bẩn màu đỏ sậm, y hệt như thấy xe lửa.




      Tôi gần như bị dọa sợ mà nhảy dựng, A Nhược nay vào phòng, quỳ gối trước giường khóc, bị động tác sợ hãi của tôi khiến nên lời, kinh hỏang nhìn tôi, trong ánh mắt tối tăm phản chiếu nét khuôn mặt tôi. "Mẹ...bà ấy..." Tôi mở miệng, lại biết phải thế nào mới tốt. A Nhược nức nở : "Em định hôm nay gọi bà dậy sớm chút, lúc đến cửa ..." Suy nghĩ tôi hỗn loạn, hình như từ khi tôi về nhà chẳng có chuyện gì tốt xảy ra, giờ lại đến chuyện mẹ tôi. Tôi sờ túi, lấy ra điếu thuốc, đem châm bên ngọn đèn phòng mẹ, hút liền mấy hơi.




      Tiếng khóc của A Nhược quanh quẩn nơi phòng ốc vắng vẻ, tôi càng nghe càng rối, tôi căng thẳng bảo: "Đừng khóc nữa." vẫn còn khóc thút thít, tôi nhịn được, hét lớn: "Phiền chết, bảo là đừng khóc nữa!" A Nhược to mắt nhìn tôi, khụt khịt mũi, giọt nước mắt còn đọng lại gương mặt tái nhợt, mang vẻ yếu đuối.




      Tôi chửi thề trong bụng, tay vỗ vỗ đầu , : "Xin lỗi, tôi...tôi chẳng qua là..." Tôi biết sao mới tốt, ngực rối rắm, A Nhược quệt nước mắt, miễn cưỡng : " sao, em rất hiểu tâm tình bây giờ, bởi vì..." thêm gì nữa, từ lần lượt mất cha mẹ, ấy tất nhiên hiểu tâm tình của tôi.




      Tôi ngồi xổm kế bên , phiền muộn hút thuốc, A Nhược vươn tay, đặt lên vai tôi, vỗ : " có chuyện gì đâu, có chuyện gì cả." lẩm bẩm , nghe như thôi miên. Cảm giác ngón tay lạnh lẽo chạm vào, xuyên thấu qua quần áo vải nhung, truyền đến da tôi làm tôi khỏi rùng mình cái. Nhưng mà cảm nhận được lạnh lẽo này, tâm tình của tôi cũng dần khá hơn.




      "Thầy, hạ táng chú , coi như hoàn thành tâm nguyện của bà." lúc lâu, A Nhược . Tôi hít vào ngụm khói, ho khan vài tiếng, tắt điếu thuốc, đứng lên, phủi quần áo dính bụi, với A Nhược: "Nhớ kỹ, mẹ là vì bệnh nên mất, trấn nhiều người lắm miệng, nếu như biết , chẳng sợ truyền cái gì khó nghe đâu." A Nhược gật đầu, nhìn tôi, trong mắt lóe ra ánh sáng tối tăm, trong lòng tôi có chút sợ hãi.




      Tôi nhìn sang ngoài cửa sổ, trong sân là những cành cây khô trơ trọi, còn đọng chút tuyết. Tâm nguyện của mẹ, ngọai trừ hôn của em trai, là muốn ôm cháu, thế nhưng... Tôi muốn nghĩ tới, chuyện trước mắt phải làm, là cử hành lễ tang cho em trai, sau đó an táng cho mẹ.




      Bởi vì thi thể của mẹ phải giả trang lại, tôi ngồi ngốc ở trong phòng, bỏ lại A Nhược và hai người thím, tôi liền lê bước ra bên ngòai. Chính sảnh hôm qua làm linh đường cử hành hôn lễ, màu đỏ tươi vui giờ thay bằng màn che trắng toát, tôi đứng ở cửa, nhìn những công nhân bận rộn. Tôi cúi đầu, buồn bực lại hút điếu thuốc.




      Tôi người mặc bộ âu phục ngày hôm qua, cúi đầu nghĩ chuyện, có người tới trước mặt, đưa tôi đồ tang. Cầm áo quần trong tay, tôi chậm rãi đến ngoài cửa, đến chỗ trường minh đăng, trước mặt thấy Tô Nguyên Hạo. Gã nhìn tôi, mắt kính lóe lên tia sáng, gã hỏi: "Sao thế? Sắc mặt tốt." Tôi khóat tay, nhưng gì cả, là chẳng muốn mở miệng. Tô Ngũ cũng hỏi tới cùng, : "Đến giờ rồi, mau vào thôi." Rồi lôi kéo tôi vào nhà.




      Lễ tang của Đạo Đồng và Tô Nguyên Đình cử hành đúng giờ, phô trương cũng chẳng kém hôn lễ trước đó là bao. Khu đất mới mua hơn mười đồng bạc, rời xa bờ sông, ở đầu hướng nam, là đất phong thủy tốt. Đây là cậu tôi .




      Người chủ trì hôn lễ cũng phải chủ trì lễ tang, chỗ ngồi của mẹ trống , những người tham gia lễ tang bắt đầu nghị luận. Tôi ghét nhất cái kiểu này, cả ngày có việc gì làm mà cứ huyên thuyên, mẹ nó! Tôi thầm cắn răng, vừa muốn phát tác, vai có bàn tay đặt lên, người đó : "Bình tĩnh, làm sao vậy, dễ nổi giận như vậy?" Tôi nghe ra là Tô Nguyên Hạo, hít sâu mấy hơi, tâm tình cũng ổn lại chút, : "Tôi sao, thể để lễ tang của vợ chồng em tôi hỏng được."




      Kèn đồng kèn suona sáo và trống, nến hương, cũng vẫn những thứ đó, tất cả mọi người vô cùng náo nhiệt mà hạ quan tài xuống đất, những người đưa ma vung vàng mã đầy trời, theo gió bay lượn, ven đường vàng mã rơi lả tả, lẫn với tuyết, người xem cũng tâm gì. Những đứa rượt đuổi nhau đùa giỡn, nhặt lên giấy tiền vàng bạc, bị người lớn la mắng dạy dỗ. Tôi ôm bài vị của Đạo Đồng, mặt có chút biểu cảm. Tô Ngũ kế bên nhìn tôi, rồi cúi đầu im lặng .




      Huyệt đào xong từ sớm, đem hạ song song hai chiếc quan tài, tôi cùng với Tô Ngũ xúc thảy vào miếng đất, rồi công nhân bắt đầu lấp đất lại, đợi đến khi thành gò cao là giữa trưa.




      Tiệc rượu giải uế cũng với tiệc rượu đám cưới căn bản có gì khác nhau, mọi người ăn thịt cá đến quên trời đất. Vừa mới uống hai chén, Tô Ngũ kéo tôi , bảo là có việc cần cùng tôi . A Nhược ngồi bên cạnh khó xử nhìn tôi, tôi : "Tôi rồi về, đừng lo." A Nhược nhìn Tô Ngũ, trong mắt ngờ lại lên ánh sáng bất minh.




      Hai chúng tôi lặng lẽ rời khỏi, hướng chỗ nghĩa địa mà . Nghĩa địa có ai, tất cả mọi người đều ăn uống, tôi hỏi: " muốn cái gì?" Tô Nguyên Hạo : " có nhớ hai người kia xe lửa ?" Tôi gật đầu, gã sửa lại mắt kính, tiếp tục : "Người nữ kia, mấy năm cùng người nam kia bỏ trốn, bây giờ vị hôn phu ta có hôn ước với chết, người trong nhà liền bắt ta trở về, muốn ta với người chết kia kết hôn, ta nhất thời luẩn quẩn, cùng bạn trai tự tử." Tôi hỏi: " nghe ở đâu đấy?" Gã châm điếu, : "Ở trấn để ý chút là có thể biết, thích hợp ở đây đâu, rời ."




      Tôi cúi đầu, nhìn vàng mã đầy đất, cười : "Có thể hỏi vấn đề ?" Gã đồng ý: " ." Tôi hỏi: "Khi đó, vì sao đẩy tôi?" Gã đẩy kính mắt che giấu chút vẻ tàn bạo, chậm rãi : "Tính đúng là chẳng thay đổi, chấp nhất, tính tình đúng nóng nảy, thế này nên tôi mới cứ phải lo lắng cho ." Tôi còn chưa phục hồi tinh thần, môi chạm phải cái gì lạnh lẽo, tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt, tôi mở to mắt, gương mặt tinh tế của Tô Ngũ ngay trước mắt, gã mang kính mắt, lần đầu tiên tôi thấy mắt gã, hệt như vực sâu, chỉ cần nhìn vào là bị hấp dẫn, thể tránh khỏi, khó trách tại sao gã lại luôn đeo kính. Phía lông mày trái, có nốt ruồi màu nâu, rất , nhìn để ý thấy. Vết ấy có vẻ như càng lúc càng gần, trong mắt tôi chỉ còn lấp đầy nó.




      Tay của tôi tự chủ vòng quanh thắt lưng gã, như muốn gã phải ôm chặt tôi như tôi ôm gã. Tôi lợi dụng chiều cao đè lên gã, gã ngẩng đầu lên, chiếc cổ cong thành độ cung ưu nhã. Sau nụ hôn sâu đó, tôi thở hổn hển buông gã ra, gã vẫn giữ khuôn mặt văn nhã lạnh lùng ấy, có chút đỏ ửng, gã đẩy tôi ra, : "Nếu đẩy xuống chết quách rồi còn đâu, khi đó tôi chỉ đùa với thôi." Tôi hỏi: "Đây là vật gì vậy?" Gã mở miệng nhưng , móc ra cây trâm từ túi trước ngực, là cây trâm chim trả của mẹ.




      "Tại sao lại ở đây? Lẽ nào..." Tôi trân trân nhìn trâm cái tóc, hỏi. Tô Ngũ cười khổ, : "Tô Minh Liêm quả tự sát, chỉ có như vậy mới gọi cha về được." Tôi : " có khả năng, mẹ tôi tính tình quật cường, làm sao có thể, huống chi, nếu bà muốn tìm cha, sớm..." Tôi còn muốn gì đó, gã lại càng cười khổ, gã bảo: "Bởi vì yên lòng thôi, cho nên đợi đến khi khôn lớn rồi mới . Bà rất , chỉ tiếc, bị vài thứ mê hoặc, nên mới kéo về đây." Tay gã chạm lên mặt tôi, : " tại, mấy thứ kia lại muốn làm phiền rồi, đến giờ này rồi, còn chưa nhận ra sao? Ở đây chỉ có chuyện vui thôi, sau này đừng về nữa."




      Tôi kịp phản ứng gì, cả người chìm vào hắc ám, tôi nghe thanh của Tô Nguyên Hạo theo thinh truyền đến đầy lo lắng: "Mấy năm nay, tôi vẫn đều để ý chuyện của . Tôi..." Sau đó gì cũng nghe được nữa.






      Chương 8: thân.




      Tôi bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chung quanh, nơi tôi đứng chính là sân ga, tôi đợi xe. Tôi rụt cổ, cúi đầu hút thuốc. Tuyết buổi sớm ngừng rơi, mặt đất được quét dọn chỉ còn lại chút hơi nước mỏng, chân giẫm mặt đất nghe lộp cộp, trong miệng thở ra sương trắng dần tan biến vào khí.




      Như tất cả từng quen biết, tôi ngậm thuốc lá, hai tay day day huyệt thái dương, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao giống như tôi trải qua chuyện gì lâu lắm? Tôi suy nghĩ, bỗng nhiên đằng sau truyền đến tiếng la ó ồn ào, tôi vừa quay đầu lại, thấy bên cạnh mình là đứa quần áo lam lũ, bị người phụ nữ to béo túm lại, bà ta mặc áo khóac lông chồn, vừa rượt vừa la: "Ăn trộm! Bắt ăn trộm!" Những người chờ xe đều nhìn lại, nhưng ai nhúc nhích, chỉ dùng mắt nhìn, hệt như cá chết. Rất nhanh sau đó, cả hai biến mất trong biển người.




      Vẫn y như thế! Trong lòng tôi tự dưng có nỗi sợ hãi thể , đến sân ga mua báo, tiêu đề ngay đầu trang in: trường nữ sinh Thánh Tâm sáng nay tuyên bố chính thức giải tán. Thời gian mười tám tháng ba năm tân dậu. Tôi thở ra hơi, như là bỏ vật gì vậy, cả người dễ chịu hơn nhiều. Nhưng trong lòng vẫn như có cảm thấy bất an.




      Theo đòan người vào khoang xe có giường nằm, trong đầu tôi luôn có giọng ngăn cản tôi lên xe, thế nhưng, chân tôi vẫn cứ vào. Bên trong có đôi nam nữ ngồi, nam mặc áo khóac bông, nữ mặc sườn xám thuần trắng, cổ quàng chiếc khăn ca rô, dường như cũng có gì khác lạ, giống như tôi từng thấy qua. Bàn bên cửa sổ đặt chiếc máy hát, mở điệu dân gian. Hai người thấy tôi vào, hai tay nắm đột nhiên rời ra.




      Tôi nhíu mày, nhìn kỹ hình dáng bọn họ, ràng phải từ mộ chui ra rồi. Tôi cởi mũ, gật đầu với họ, xem như chào hỏi. Người nam cũng vội vàng gật đầu lại, người nữ cúi đầu vái chào tôi, rồi nấp sau lưng người nam. Tôi ngồi giường, chờ gã xuất . Tôi quên hỏi gã chuyện, nhất định phải gặp lại gã lần nữa, chính miệng hỏi gã.




      Dần dần sau đó, tôi thấy mí mắt bắt đầu nặng trĩu, rốt cuộc ngủ luôn. Đợi đến lúc tôi mở mắt ra, vậy mà hình bóng kia chẳng thấy đâu, cái bóng dáng ngồi bên cửa sổ, cả người ngập trong ánh sáng màu quýt ấm áp ấy, bóng dáng nổi bật giữa khoang xe với vách tường nhiễm nắng vàng. Tôi hỏi đôi nam nữ: "Xin cho hỏi chỗ này có người nằm ?" Người nam đáp: "Chắc là , nếu có phải đến rồi."




      Chuyện gì xảy ra? Con người gọi Tô Nguyên Hạo ấy đâu rồi? Lòng tôi rối bời, nằm ở giường.




      Chuyện xảy ra kế tiếp, giống hệt như tôi từng gặp, kia vì trốn minh hôn, cùng bạn trai tự sát. Tôi nhìn máu chảy ra đỏ tươi, lòng cảm giác gì cả.




      Lúc trở lại thôn trấn, cũng là nửa đêm, thuê xe kéo tay, người kéo xe nhìn rất quen mặt, miệng khép khép mở mở liên tục, chuyện gì cũng được. Tôi ngồi xe, nhìn phía xa xa, trong bóng đêm đen kịt, tìm ngọn trường minh đăng treo cao phía chân trời, nhưng mãi chẳng thấy đâu. "Xin cho hỏi" Tôi , "Đèn kia tắt lúc nào vậy?" Giọng của người kéo xe nghe như gió thổi, giống như dây thanh quản bị cắt đứt, giọng run rẩy, ông ta hỏi: "Đèn gì?" Tôi : "Trường minh đăng." Người kéo xe cười to : "Quý khách đừng đùa, tôi kéo xe ở đây hai mươi năm, có thấy trường minh đăng nào." Lòng tôi run run, lại hỏi: "Vậy ông có biết người nào tên Tô Nguyên Hạo ?" Người kéo xe suy nghĩ chút, đáp: "Nếu là cậu năm họ Tô ở trấn , tôi có nghe qua, hình như năm kia chết rồi mà, nghe là bị tuyết lở chôn vùi."




      Lòng tôi lại lạnh thêm, như vậy, Tô Ngũ chết rồi sao, vậy Tô Ngũ lúc trước rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là quỷ hồn quấy phá? Trong đầu tôi chợt lên ánh mắt A Nhược, rùng mình cái, hỏi: "Vậy còn con dâu nuôi từ bé của nhà họ Tô, A Nhược?" Thanh chói tai của người kéo xe vang lên: " A Nhược à, sớm mất rồi, năm kia ói ra máu, hình như bị ai đó làm buồn phiền mà chết."




      Tôi lên tiếng, ông ta tiếp tục kể: "Người trấn đều , là bị mẹ chồng làm buồn bực mà chết, hình như là ghét bỏ xuất thân A Nhược, định cưới cho cậu chủ người vợ chính môn đăng hộ đối, chuyện này làm rất dữ, mấy trấn xung quanh đều biết." Tôi chán nản : "Đừng nữa, ông quay lại trạm xe lửa ." Người đánh xe giống như nghe tôi , tiếp tục về phía trước. Tôi lập tức đứng lên, muốn nhảy khỏi xe, lúc này, nghe được ông ta bảo: "Quý khách, đến rồi." Xe dừng lại, tôi đứng vững, nghiêng ngả hồi. Đợi đến khi xuống được, tôi ngẩng đầu, trước mặt là mảnh tối mịt mờ, cái gì cũng thấy, tôi quay đầu lại phía ông ta : "..." Trước mặt đâu còn bóng dáng ông ta?




      Tôi kinh ngạc đứng ở cửa thôn trấn, nghĩ muốn chạy , vậy mà chân theo, cứ dính chặt vào đất. Tôi đứng ở khu phố lạnh lẽo, loáng thóang nghe được tiếng chó sủa, qua hồi, chẳng còn tiếng chó nữa, chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù. Tôi nghiêng tai lắng nghe, dường như ngòai tiếng gió thổi còn truyền tới tiếng khóc rất , của nữ, của nam, của trẻ , trầm thấp và nức nở, nghe như sắp đứt hơi đến nơi. Cơ thể tôi cứng ngắc, nhúch nhích nổi. Tô Nguyên Hạo, rốt cuộc ở đâu hả? Tôi thầm gọi trong lòng.




      Từ xa, có đốm sáng màu xanh le lói lên, từ từ nét, từ thôn trấn mà ra hướng tôi đến, tôi còn nghĩ gì được nữa, mắt mở lớn nhìn chăm chăm đốm sáng ấy tiến lại gần.




      Đến gần rồi, tôi mới nhìn , ra đúng là Tô Nguyên Hạo, ánh sáng xanh kia nhàng lay động quanh thân gã, lập lòe lập lòe. Ánh sáng xanh đó hắt lên mặt gã như khối cẩm thạch, lan tỏa ánh sáng nhạt lạnh băng. Tôi muốn chạm tay vào gã, gã vẫy tay, né ra. Gã quay đầu, nhìn chỗ ngày xưa là trường minh đăng.




      "Đạo Linh..." Giọng của gã như từ hư vô truyền đến, có chút gì mang hơi thở của người, " rốt cuộc lại về đây, về cái trấn chết chóc này. Tôi ràng trước đó dặn đừng về." Tay tôi bị gã cầm, nhưng cảm thấy lạnh, mà cùng chung nhiệt độ. Tôi thở dài, : "Tô Ngũ, làm sao vậy, chuyện kỳ lạ quá."




      Gã đột nhiên nở nụ cười, là cười khổ, bên má đọng lệ, gã nhàng kể: "Mùa xuân năm kia núi lở, thôn trấn chúng ta bị chôn vùi, tòan bộ trấn thành trấn ma, tại quay về nơi đây, đều là người chết. Mẹ chấp niệm sâu, khiến cha cũng sắp tới rồi." Gã vuốt ve mặt tôi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, đau khổ cực kỳ, rồi lại như có chút gì vui mừng, gã lại tiếp tục : "Tôi bảo xa nơi này, tại sao lại quay về? Tới đây, còn người sống..."




      Tay của tôi run lên, lập tức nắm chặt tay gã, hỏi: "Tại sao lại vậy? và tôi cũng như nhau, nhiệt độ cũng..." Tôi đột nhiên im lặng, bởi vì được nữa. Tô Nguyên Hạo vẻ mặt đau khổ, rồi lại mang theo nét cười ôn nhu, gã : " hiểu chưa, cũng chết rồi, chuyển xe lửa ấy lật ray rớt xuống núi, toàn bộ người xe, có ai may mắn thoát khỏi."




      - Hết -




      Tác giả: Câu cuối: Đây chẳng qua chỉ là câu chuyện xưa về quỷ thôi, có chút đam mỹ. Mẹ của Tô Đạo Linh và A Nhược đều si tình, chết rồi nhưng vẫn muốn buông tha cho người mình thương, mà khác bọn họ, Tô Nguyên Hạo lại tốt hơn, nghĩ là cứu được mạng của Tô Đạo Linh, có điều, thấy Tô Đạo Linh biến thành quỷ về nhà, ta cũng có phần vui. Dù sao , biểu tình cũng có hơi cực đọan chút, HE cũng rất được rồi mà, đúng nhỉ? Tôi chắc chắn là bọn họ ở cùng chỗ mà. Đừng đánh tôi, muốn đánh cũng đừng đánh vào mặt.




      ---


      .


      Xích: Đối với cái truyện ngắn Xích thấy kết cục như vậy cũng khá ổn rồi. Truyện hù dọa người, giọng văn cũng bình thản thôi, thọat nghe chỉ là kể về câu chuyện xưa cũ chẳng hại ai. Các bạn có chú ý lần thứ hai ở sân ga, Tô Đạo Linh mua tờ báo , ngày ghi là 18, ở phần trước, ngày làm thân là ngày 10, tức là Tô Đạo Linh trước đó bị mẹ mình và A Nhược gọi về. Nếu ở lâu cũng chết. Nhưng Tô Nguyên Hạo lại mang trở lại sân ga để , rốt cuộc vẫn quay về, và chuyến lần ấy xe lửa bị lật.




      Vì đây là truyện ngắn nên yếu tố đam mỹ tính ra cũng nhiều, chuyện của hai người kể nhiều lắm nhưng người đọc vẫn cảm nhận được. hiểu sao khi edit mình lại ghét con bé A Nhược kia ( :)) ).




      truyện là Nhân trụ, dài 4 phần, có thể xem là phiên ngọai của thân về Tô Đạo Đồng và Mẫn Giai Lâm ( aka cha của Đạo Đồng và Đạo Linh =”:). Vì nó mang hơi hướm phụ tử nên Xích làm.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :