Âm mưu thay não - Giản Tư Hải (Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Mưu Thay Não

      Tác giả: Giản Tư Hải

      Thể loại: Trinh thám

      Ebook: Truyen368.com


      Nếu bạn là độc giả thích thể loại truyện trinh thám, thể loại truyện viết về cuộc hành trình và đến, cuộc phiêu lưu dài. Nếu từng đọc qua tác phẩm Ổ Buôn Người của tác giả Giản Tư Hải, hẳn bạn quên hình ảnh Hà Phan bất chấp nguy hiểm và gian nan để lần theo bọn bắt cóc, cứu thoát các mỹ nữ nước Nam. Những tình tiết gay cấn, những cuộc đấu trí giữa Hà Phan với cảnh sát đặc nhiệm cùng nhiều màn võ thuật hay đấu súng đẹp mắt khiến bạn khỏi thán phục.


      Và có lẽ nhiều bạn đọc băn khoăn hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan tiếp diễn ra sao? Vậy truyện Mưu Thay Não chính là câu trả lời dành cho bạn. Điều thú vị là bạn đọc gặp lại Hà Phan, giờ đây trở thành cánh tay đắc lực của Trần Phách - cựu sĩ quan đặc nhiệm trong những nhiệm vụ tối mật của cơ quan thám tử thuộc Tổng cục cảnh sát.


      Nhiệm vụ lần này được giao là tìm kiếm trong những người đứng đầu ngành Y học Việt Nam - Giáo sư Tôn Thất Sắc. Nan giải hơn là phải tìm kiếm nạn nhân trong vụ bắt cóc phải lãnh thổ Việt Nam mà là đất bạn Campuchia. Cuộc đối đầu đầy cam go, thử thách mang tầm ảnh hưởng quốc tế và mối quan hệ ngoại giao giữa Việt Nam và Campuchia khiến Hà Phan phải cẩn trọng trong từng bước .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Tóm tắt tác phẩm


      Trong vụ khủng bố táo tợn diễn ra tạiôi đền cổ ở Campuchia, chiếc xe của Viện quân y Sisowath bị phục kích. Tệ hại hơn, giáo sư Tôn Thất Sắc, bác sĩ đầu nghành về não của y học Việt Nam có mặt trong chiếc xe định mệnh đó. Sau vụ tấn công, ông ta mất tích cách bí và ngay lập tức, cuộc tầm nã ráo riết nhất trong lịch sử được huy động đồng loạt bởi Bộ Quốc phòng và Bộ nội vụ Hoàng Gia Campuchia.


      chỉ có thế, do lường trước được mưu và tai họa giáng xuống nhân dân mình, cảnh sát Việt Nam thể khoanh tay đứng ngoài cuộc. đội công tác đặc biệt gồm những cựu sĩ quan đặc công từng tham chiến tại Campuchia bí mật tức tốc lên đường với sứ mệnh vô cùng nguy hiểm. Từng được huấn luyện bài bản, thông hiểu ngôn ngữ địa phương và địa hình, những cựu sĩ quan đặc công khét tiếng này mau chóng nhận ra tung tích vị giáo sư nằm trong tay ai. hợp đồng tác chiến kĩ thuật cao giữa họ và các lực lượng đặc biệt tinh nhuệ của quân đội Hoàng Gia như: Lực lượng đặc nhiệm chống bắt cóc và khủng bố (911 Paras), Cục bảo vệ nguyên thủ (PMBU) và Cảnh sát Quốc gia Campuchia (CNP) nhanh chóng vào cuộc.


      Sau ba ngày truy lùng ráo riết và chịu nhiều tổn thất, nhóm biệt kích đột phá sào huyệt khủng bố. m mưu dần hé lộ, đằng sau ca phẫu thuật não man rợ là kế hoạch quân động trời của hậu Khơ Me đỏ.


      Xiem Reap, Cambodia 17 giờ 33 Ngày 21/6.


      Nội dung bức thư điện tử viết:


      ‘’Tin khẩn, Gửi Tôn Thất Sang!


      bị bắt cóc tại Siem Reap. Rất có thể chúng nhắm tới em, hãy hủy ngay lập tức chuyến này. nhóm người danh tính tấn công chiếc xe chở và giám đốc bệnh viện quân y Sisowath. bị giam giữ và ép buộc phải tham gia vụ phẫu thay não người, thí nghiệm ghê tởm và vô nhân đạo nhất từ trước tới nay mà ta từng biết. Hủy ngay chuyến trước khi quá muộn.


      GS-TS: Tôn Thất Sắc’’


      Bức thư được viết vội vã và gửi thành công, vị bác sỹ đinh ninh rằng kịp giữ được mạng sống cho em trai mình. Nhưng ông nhầm. Tuy lời cảnh báo của ông là chính xác và đến kịp thời nhưng trớ trêu thay, đó lại là nguyên nhân đẩy người em trai của mình sớm vào chỗ chết.


      Bức thư điện tử thứ hai được gửi ngay sau bức thứ nhất 49 giây:


      ‘’Gửi thám tử Trần Phách/ M35. Tôi bị bắt cóc và giam giữ dưới căn hầm nhiều xác chết và bị tra tấn nếu theo lệnh của chúng. Tôi địa điểm ở đâu vì sau vụ tấn công, chúng bịt mắt và đưa lên ô tô ra khỏi trường khoảng nửa giờ chạy xe. Đó là tất cả những gì tôi thấy và nhận biết. Hãy cứu tôi ra khỏi đây trước khi chúng hành quyết cả nhóm trong 48 tiếng nữa. GS-TS: Tôn Thất Sắc’’


      Khi lén lút gửi lá thư này , ông thể ngờ rằng người nhận bức thư này vốn dĩ là trinh sát đặc nhiệm của quân đội cũng bị truy sát đến tận cùng bởi lực lượng vũ trang giấu mặt xứ sở Chùa Tháp.


      Trước khi bị nhóm bắt cóc phát giác, người bác sỹ này còn kịp thời gửi lá thứ thứ 3 đến nhân vật cộm cán có tính quyết định đến mạng sống của ông. Tuy nhiên nhân vật bí này phớt lờ lời kêu cứu của ông mà hậu quả của nó là gây ra thảm họa lớn nhất trong lịch sử Campuchia đại chỉ sau nạn diệt chủng.


      Hà Nội Ngày 21/6. Đồng hồ treo tường nhích dần con số 22 giờ 25 phút.


      Trần Phách ngồi mình bên li cà phê trong văn phòng chất đầy hồ sơ vụ án. Thông thường, giờ này ông luyện võ sân thượng hoặc cùng lắm bách bộ trong công viên gần nhà, nhưng hôm nay khác. Ông nán lại giây lát trong cái ngày thiêng liêng nhất của ông. khoảng lặng hiếm hoi để ông tự vấn tự đáp về khả năng thực sựcủa chính mình.Thất bại và tội lỗi. Nhiều người bấy lâu nay phê phán và chỉ trích ông như thế, khốn thay, họ thường đúng.


      Nếu đời ông là cuốn tiểu thuyết trinh thám giờ đây ông bước vào những chương cuối, những chương gay cấn nhất dọn đường cho kết thúc luôn bất ngờ mà chưa chắc có hậu. Chẳng sao hết. Đời người phải là kết thúc như thế nào mà là từngtrải ra sao. Mồ côi mẹ. Sống độc thân. mối tình vắt vai. Đời trai trẻ của ông dành hết cho chiến trường Tây Nam và nghĩa vụ quốc tế thiêng liêng đất khách quê người. Được nguyên vẹn trở về và sống đúng nghĩa đến giờ này, chỉ ngần ấy thôi, với ông quá đủ.


      Những hồi ức bất chợt lùa về. Đúng ngày này cách đây 25 năm, trung đoàn đặc công 429 của ông đóng tại Battambang (Cambodia) tung những đòn chí mạng vào sào huyệt cuối cùng của tập đoàn diệt chủng polpot- Yeng Sary. Trong cuộc tập kích căn cứ được cho là tên trùm số ba của Khơ Me Đỏ là Son Sen náu, ông đạp phải mìn sát thương. Có lẽ đến cuối đời ông thể nào quên nổi khoảnh khắc kinh hoàng ấy. Người lính cạnh ông lê chân móc trúng dây vướng giăng trong đám cỏ. tiếng xoẹt làm ông giật mình quay sang, trái KP-2 hình trụ màu xanh lục nảy lên ngang thắt lưng ngay trước mắt ông.


      - Nằm xuống!


      Viên tiểu đội trưởng chỉ kịp hét lên nhưng muộn, tiếng nổ xé nát tất cả xung quanh. Hai đồng đội của ông tử thương ngay tại chỗ, ông bị hất ra xa bên ụ mối cùng với mảnh kim loại găm sâu vào đầu. dấu ấn kinh hoàng vĩnh viễn in chặt vào thể xác lẫn tâm thần của ông cho nửa đời người còn lại.


      Những đồng đội còn lại của ông vẫn lao lên xé toang rừng lính địch trong làn đạn tử thủ của chúng. nhóm quân y kịp dâng lên mang những thương binh và tử sĩ rút vội về phía sau. Ba ngày sau ông được chuyển về bệnh viện sư đoàn điều trị.


      Trần Phách rời chiến trường cách đau đớn như vậy. Ông tiếp tục vùi những ngày đau khổ tại bệnh viện Quân Khu 9 trong khi những đồng đội của ông vẫn tả xung hữu đột. Buồn hơn, qua tin đài ông mới biết trận phục kích hôm đó họ trả giá quá đắt: hơn nửa đặc công tinh nhuệ khét tiếng của tiểu đoàn vĩnh viễn nằm lại. Tên trùm diệt chủng Son Sen trốn thoát. Kế hoạch kết thúc sớm chiến tranh bị phá sản hoàn toàn.


      Trần Phách rời chiến trường Campuchia khi cuộc chiến dang dở, ông buồn vì phải xa rời đồng đội của mình nhưng suy nghĩ đau đáu bám theo ông cho đến tận hôm nay. Giá như hôm đó chỉ cần thêm tiểu đội đặc nhiệm nữa đánh vu hồi, tên trùm Khơ Me đỏ khét tiếng ấy sổng thoát để rồi những năm tháng sau đó điên cuồng trả thù bằng lối đánh đeo bám dai dẳng gây thiệt hại hàng ngàn nhân mạng oan uổng đáng có.


      Chiến tranh qua , chính nghĩa rồi cũng đại thắng. Hai dân tộc biết vượt lên nỗi đau riêng của mình để xây dựng tương lai giàu mạnh và gìn giữ quan hệ tốt đẹp như ngày hôm nay. Riêng Trần Phách, như thế là tạm ổn nhưng chưa đủ. Tên Son Sen chưa phải trả giá trong khi đồng bọn của kéo nhau hầu tòa vì tội ác cướp gần hai triệu con người vô tội. Son Sen vẫn biệt vô tín. Tên cựu Tổng tư lệnh diệt chủng này ở đâu? Mối đe dọa tiềm này gần đây bỗng dưng trỗi dậy gây hoang mang trong dân chúng.


      phải tự nhiên mà xảy ra nhiều vụ bắt cóc người nước ngoài tại Campuchia. Cùng lúc, các băng nhóm tàn quân đóng gần biên giới liên tục tấn công quân chính phủ. số con em của các sĩ quan Khơ Me đỏ thầm leo cao luồn sâu trong chính quyền và chờ ngày nhận lệnh của các thủ lĩnh giấu mặt. Nghiêm trọng hơn, cuộc xung đột biên giới tại Preach Vihear leo thang và quốc gia độc lập ra đời?


      Bỗng chuông điện thoại reo vang làm ông đứt ngang mạch hoang tưởng của mình. Trần Phách nhấc lấy ông nghe:


      - A lô, tôi nghe đây!


      - Hãy nối máy với Trần Phách cho tôi! – giọng đàn ông gấp gáp.


      - Trần Phách đây!


      - Ông Phách hả, tôi là trợ lí của viện trưởng viện não Trung Ương.


      - Viện não Trung Ương? Có việc gì vậy?


      - Giáo sư tiến sỹ Tôn Thất Sắc bị bắt cóc!


      Lại lời kêu cứu đêm khuya, sau vụ giải thoát thành công nhiều con tin là phụ nữ trẻ khỏi ổ buôn người tại Quảng Tây, ông trở nên nổi tiếng và là địa chỉ tin cậy khi ai đó gặp cảnh ngộ may này. Thậm chí nhiều xinh đẹp còn thuộc lòng số điện thoại của ông hơn cả số 113 và coi đó là bảo bối phòng khi gặp họa. Tuy nhiên nạn nhân là nam giới và tầm cỡ như bác sỹ lừng danh Tôn Thất Sắc làm ông sững lại vài giây.


      - ? Khi nào?


      - Người như ông tôi dám đùa. Chúng tôi vừa nhận được tin khẩn từ viện quân y Siem Reap.


      - Siem Reap? Bị bắt cóc bên…mãi tận Campuchia sao? Ông có thể xuống văn phòng M35 để thêm được ? - Trần Phách ít lần nhận được những lời trêu chọc của những kẻ say rượu kiểu như thế này. Lần gần nhất là người kêu cứu thay cho vợ mình khi bị bắt cóc mãi tận… Iraq. Lúc đội thám tử của ông tiếp cận người báo tin mới nhận ra kẻ tâm thần vừa sổng nhà.


      Bên kia đầu dây lộ sốt sắng:


      - Ông vẫn tin phải ? Nghe đây! Ngay cả khi nhận được tin này, chúng tôi cầu Bộ ngoại giao lẫn Bộ công an gửi công hàm cho các đồng cấp phía Campuchia rồi, nhưng khổ nỗi vụ bắt cóc này nằm ngoài khả năng bộ máy an ninh Khmer. Để tránh điều đáng tiếc xảy ra, tôi muốn ông hãy… ra tay trước.


      Đúng là thằng khùng. Trần Pháchxót xa nghĩ. Những kẻ thực quyền thường thích ra oai, họ chỉ có nơi lí tưởng để thể mình là bên bàn nhậu. buồn, thay vì quát lên rồi dập máy như mọi khi, lần này ông muốn khuyên :


      - Báo cáo lãnh đạo, rất tiếc chúng em đủ thẩm quyền hoạt động ngoài lãnh thổ Việt Nam. Lẽ ra phải gọi đội Delta Forces hay Vympel vào cuộc mới đúng chứ ạ?


      - Thôi ! - tiếng nện vang lên loảng xoảng trong máy. - Nghiêm trọng thế mà ông còn đùa được hả? Cái tôi cần là ông chứ phải đội này đội kia. Thôi được rồi, cấp của tôi làm việc với ông ngay bây giờ.


      Đầu dây bên kia câm bặt, Trần Phách lắc đầu mỉm cười hạ máy rồi xách cặp bước ra định về hẳn. Khi nhìn qua khung cửa sổ mở toang ông thấy chiếc xe đen nhánh trườn nhanh dưới tán cây tiến vào sân trong. Thoáng chút hoài nghi, ông bước vội ra ban công quan sát.


      M35 bao giờ sở hữu loại xe láng cóng như vậy. Những nhân vật tai to mặt lớn đến đây ngoài Bộ công an và tình báo quân đội cũng ai dùng loại xe nhập khẩu xa xỉ đến thế. Hơn nữa, bất cứ công dân đến trình báo đều được nhân viên trực ban lên lịch trước khi trình ông. Chỉ có cấp hoặc thành viên chính phủ mới được phép vào gặp ông mà cần báo trước.


      Trần Phách dõi theo chiếc Audi đời mới vừa đỗ góc sân.


      người cao gầy bước xuống từ ghế lái xe, ta mau chóng mở cửa sau rồi dìu người đàn ông đường bệ, tóc có ánh phản quang chậm rãi bước ra. Nhìn dáng tập tễnh vẻ khó nhọc của người đàn ông này, Trần Phách vội nhận ra rằng cú điện thoại vừa rồi hề đùa.


      Hai người đàn ông tiến về phía đại sảnh tòa nhà ông làm việc. Qua ánh cao áp sáng trắng, Trần Pháchnhìn mái đầu bạc và dáng gợi lên hình ảnh người cha mang di chứng bệnh bại não của mình. Tuy nhiên trước mặt ông là nhân vật hoàn toàn khác, chính khách. Ông ta thường xuất truyền hình mỗi khi Quốc hội có phiên họp. Tháng trước, trong phiên họp, ông ta có chất vấn Thủ tướng làm phẫn khích tất cả cử tọa trong đó có Trần Phách. Ông ta là tiến sĩ, viện trưởng viện não trung ương Nguyễn Khoa Học.


      người từ ngoài cổng chạy rất nhanh vượt lên trước họ lao lên phòng ông. Trần Pháchđịnh vào phòng xếp lại những tập tài liệu và công văn để lộn xộn bàn ngay lúc đó, viên bảo vệ như từ trời rơi xuống ngay trước cửa chính. Tay ta cầm máy bộ đàm, miệng lắp bắp:


      - Báo cáo thủ trưởng, có mấy sếp bên y tế, máy hỏng…tôi kịp báo.


      Lúc đó, hai vị khách mời xuất , thoắt cái đứng trước mặt ông.


      - Xin lỗi! Ông là Trần Phách phải ? – Người tóc trắng hỏi.


      - Tôi đây, nếu nhầm, ông là tiến sĩ Nguyễn Khoa Học?


      Người đàn ông gật đầu rồi vuốt mái tóc trắng.


      - Chính tôi.


      Trần Phách nhìn kĩ vài giây. Đúng là ông ta . Trán cao, tóc trắng như cước kết với khuôn mặt hồng hào như tiêu chuẩn ngoại hình mà thượng đế chỉ dành cho các bậc tài cao học rộng mà thôi. Chính vì thế mỗi khi ra đường chẳng cần phải xưng danh là ai, họ vẫn nhận được những lời chào cung kính của tất cả mọi người xung quanh. Tuy dáng khó khăn và vội vã nhưng hề lấy mất sức mạnh và vẻ đạo mạo vốn có của vị tiến sĩ thần kinh học.


      - Tôi là viện trưởng Nguyễn Khoa Học. – Ông ta khẽ quay về phía sau. - Có lẽ trợ lí của tôi thông báo cho ông lúc nãy?


      Dù sao, ngưỡng mộ ngoại hình người đồng giới đến nỗi quên mất lời mời là rất khiếm nhã.


      - Xin lỗi, mời viện trưởng vào phòng.


      Theo sau vị tiến sĩ là viên trợ lí cao gầy tay xách cặp, dáng dè dặt sau lưng sếp ngược hẳn với những lời hăm he oai vệ trong điện thoại lúc nãy.


      - Hai vị ngồi tạm lên đây. – Trần Phách chỉ bộ sa-lon gỗ kê giữa phòng. Với tác phong nhà binh rờm rà, viên thám tử đề cập ngay vấn đề.


      - Được biết ngài đến đây vì việc rất hệ trọng?


      Nguyễn Khoa Học ngồi xuống mở cặp lấy bức điện chuyển phát nhanh đặt lên bàn. Ông ta nhìn thẳng viên thám tử bằng ánh mắt sẫm đỏ.


      - nghiêm trọng tôi dám phiền ông. Họ thông báo chính thức về cơ quan chúng tôi trình bày toàn bộ việc Tôn Thất Sắc bị bắt cóc. Ngài thám tử xem đây.


      Trần Phách cầm lấy xấp giấy với đầu trang in đậm dòng chữ ‘’Thông báo khẩn cấp’’. Ông đọc lướt và dừng lại cuối trang sau, bên cạnh dấu đỏ trang trọng là dòng chữ:


      Tối mật- Lưu hành nội bộ.


      Viện quân y Sisowath.


      Ngày 20/6. Giám Đốc, Thiếu tướng: Samdech pen Niuok.


      Trần Phách ngước lên bắt gặp ánh mắt đáng sợ của đối phương vẫn nhìn mình từ rất lâu.


      - Ông thám tử! Tôi phải làm gì với bức thư này?


      Trần Phách đáp ông ta với giọng lo ngại:


      - Thưa viện trưởng, phải lễ khi phiền ông lại đến tận nơi tìm tôi thế này. Theo như đây, quả thực vụ việc nằm ngoài khả năng của chúng tôi rồi.


      Bàn tay dài đầy uy lực của ngài viện trưởng khẽ nâng lên để lộ chiếc đồng hồ quai da hiệu Catier Power như muốn cắt ngang lời Trần Phách:


      - Ông Phách! T biết sau năm 1989 ông chưa bao giờ chính thức tác chiến ngoài lãnh thổ. Trường hợp đặc biệt này hoàn toàn nằm trong khả năng của ông. Trung đoàn 429 các ông có những chiến sỹ đặc nhiệm phi thường. Chính ông cũng từng tung đặc công giải cứu nhiều tù binh chúng ta trong hang ổ địch chiến trường K. Nay bác sỹ Tôn Thất Sắc nằm trong tay nhóm bắt cóc tại Campuchia và ai biết được tính mạng ông ta ra sao. Tôi muốn biểu tượng y học Việt Nam bị sát hại cho mục đích đê hèn nào đó. Ông hiểu tôi chứ?


      - Thôi được, để cho đúng quy tắc làm việc và tuân thủ công ước quốc tế chúng ta phải báo cáo ngay cho Bộ công an hoặc văn phòng interpol phát thông báo đỏ cho phía bạn vào cuộc.


      - Rồi, tất cả thủ tục báo cáo nhà chức trách chúng tôi làm xong chiều nay và bản phô- tô nằm trong cặp tôi đây. – Nguyễn Khoa Học chỉ chiếc cặp lớn bàn. - Có tin Pnompenh tung lực lượng hùng hậu cảnh sát lẫn quân đội truy tìm con tin, nhưng tôi linh cảm rằng cái họ tìm được là những xác chết. Chẳng vòng vo làm gì, rất đơn giản, tôi đến nhờ ông mang ngài Tôn Thất Sắc về đây!


      - Tôi phải mang ông ta về ư?


      Trần Phách sửng sốt nhìn thẳng vào khuôn mặt quyết liệt của ông viện trưởng. Chắc ông này nghĩ đó là trách nhiệm của M35 hay việc này dễ như tìm trẻ lạc trong phố. Đây phải là mệnh lệnh của cấp nhưng lời ông ta có sức sai khiến mãnh liệt khác thường. Trước mặt Trần Phách lúc này chính là công thần của y học đại nước nhà. bác sĩ nổi danh với những công trình khoa học tầm cỡ như ‘’giải pháp chống căn bệnh liệt não ở trẻ em’’ và ‘’xóa sổ tai biến mạch máu não’’ được cộng đồng y khoa thế giới thừa nhận.


      Có người ví von Nguyễn Khoa Học và Tôn Thất sắc là hai con ngựa già nua ì ạch kéo cỗ xe hỏng tụt hậu của nền y học nước nhà.


      phải ngẫu nhiên mà chiếc ghế đại biểu quốc hội thuộc về ông. Trong kì họp gần đây, ông từng chất vấn Bộ trưởng y tế cách khoan nhượng khi để giá thuốc trôi nổi và điều kiện chăm sóc y tế tồi tệ trong các bệnh viện vốn quá tải. Những đề nghị của ông được toàn dân nhiệt liệt hoan nghênh và buộc vị công bộc kia phải xin sớm ra làm tròn sứ mệnh của mình. Khi ông muốn gì ông phải làm bằng được, lời và việc làm của ông chứng minh rành rành như thế.


      Cách đây chưa lâu có kiện được ghi vào y sử nước nhà. người Việt Nam nào lại có thể quên được hình ảnh ngài viện trưởng ngồi xe lăn đích thân cấp cứu cho hàng trăm nạn nhân sau vụ vỡ thủy điện Yali. bác sĩ vật lộn với căn bệnh bại não lăn xả hàng trăm nạn nhân còn kém may mắn hơn mình gây luồng cảm xúc vô bờ bến cho toàn dân tộc. Có người chức viện trưởng là bước đệm để ông ta leo lên Bộ trưởng và còn hơn thế. Sau những thành công trong khoa học, chính trị dường như là mặt trận tiếp theo của con người đa tài này.


      Trần Phách lúng túng thực , ông chưa từ chối ai khi họ cần dù việc ấy khó đến đâu, miễm sao nó phải nằm trong quyền hạn của ông.


      Như đọc được khó xử của Trần Phách, với tác phong của lãnh đạo đầy tâm huyết, ông đặt bàn tay lên vai viên thám tử:


      - Đây là ngoại lệ khó chấp nhận nhưng ông hãy hiểu cho tôi. Tính mạng của giáo sư Sắc chỉ còn đếm từng giờ. Ông ấy những là tương lai y học của nước ta mà còn là người chồng người cha của ba đứa con . Ông ấy cũng là người thầy vĩ đại nhất của tôi. Nhân danh Bộ y tế và Viện não Trung ương, tôi tha thiết cầu ông bằng mọi giá hãy cứu lấy ông ấy.


      Vị viện trưởng khổ sở đứng dậy cất bức điện vào cặp rồi kéo Trần Phách ra gần cửa sổ bất chấp viên trợ lí chăm chú nuốt từng lời của sếp mình. Với chất giọng trầm nhưng mạch lạc đến từng câu chữ, Nguyễn Khoa Học nhắc lại:


      - Ông Phách! Mặc dù cơ quan an ninh nước bạn làm hết mình nhưng tôi linh cảm rằng giáo sư đáng kính của chúng ta bao giờ trở về được quê hương mình nữa... trừ khi chính các ông đích thân giải cứu. ai hiểu rừng núi xứ Cam bằng ông. ai hiểu người Khmer bằng ông. cơ quan thực thi pháp luật nào hành động cương quyết và mau lẹ như các ông. Tôi đặt hết niềm tin vào M35. Hãy cứu lấy y học Việt nam!


      Vị viện trưởng ngoài năm mươi đặt cả hai bàn tay lên vai Trần Phách và nhìn ông bằng đôi mắt ngấn nước như van xin.


      Trần Phách thực sợ cặp mắt này. Đây là lần thứ hai ông đứng trước đề nghị xoáy động lương tâm. Lần thứ nhất là lời van xin tha chết của tên giết người cướp của để thả cho được về nuôi mẹ già trong những ngày hấp hối giường bệnh.


      Trần Phách né ánh mắt ám ảnh rồi đáp:


      - Là cơ quan đặc biệt, chúng tôi thường nhận lệnh trực tiếp từ Tổng cục. Tôi xin phép cấp để đích thân nhận trách nhiệm vụ này.


      - ! hết thời gian để xin xỏ ai đó. – Ông ta gần như thốt lên. - Tôi muốn ông ngay đêm nay nếu có thể. Chắc ông nhớ vụ viên Tổng lãnh Thụy Điển bị bắt tháng trước cũng tại Campuchia? Chỉ chậm ngày. Khi cảnh sát tìm thấy nơi giam giữ chỉ còn là cái thây phân hủy. Nếu ông Sắc có mệnh hệ gì tôi ...


      - Nhưng thưa ngài viện trưởng, nếu việc chúng tôi bí mật triển khai đặc vụ quốc gia độc lập bị phanh phui, tính hợp pháp của ta ra sao? Hệ lụy ngoại giao hai nước ai phải gánh chịu đây?


      Cặp mắt Nguyễn Khoa Học ráo hoảnh nhìn Trần Phách:


      - Vậy tôi hỏi ông, nếu Nguyễn Khoa Học này đích thân qua Pnompenh và phát ông ta bị giam giữ bất hợp pháp tôi lôi ông ta ra khỏi chỗ nguy hiểm. Như vậy tôi phạm phải luật gì? Họ lôi tôi ra tòa với tội danh cướp người của quân bắt cóc ư. Hay họ kết tội tôi giúp người hoạn nạn mà xin phép? Nếu tôi làm được như thế có thể nhiều vị mếch lòng đấy, sao? Tính mạng con người cao hơn mọi loại sĩ diện cõi đời này.


      Trần Phách nhìn cặp mắt đỏ ngầu của ngài viện trưởng. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, quan chức cao cấp xuống tận nơi ông làm việc để cầu cạnh giúp đỡ, lại là giúp đỡ phải cho cá nhân ông ta. Trần Phách cảm thấy mình quá cứng nhắc và vô cảm. Nếu vị bác sĩ từng bại não này sụp xuống ở đây có lẽ tội của ông cũng ít. Trần Phách chân thành nắm lấy bàn tay khẽ run run vì xúc động của vị viện trưởng.


      - Xin viện trưởng bình tâm. Tôi làm hết mình, nhưng ngài đừng quá lạc quan vào sứ mệnh này. ai trong nghề lại ngây thơ cho rằng giành lại con tin trong tay nhóm bắt cóc lại xảy ra đổ máu. Cứ cho tôi thành công, nhưng loạt tội nảy sinh. Rồi nhân đây Bộ ngoại giao, lãnh đạo Tổng cục và cả Đại sứ quán họ lao vào đánh hội đồng chúng tôi tới tấp. Thôi, theo tôi cứ để Bộ ngoại giao họ...


      Kiệm lời và nghe đối phương phẩm chất khiêm tốn của người đàn ông tóc bạc đứng đầu viện nghiên cứu, nhưng lúc này . Bàn tay ông dơ chếch lên trước phụ họa cho cặp lông mày nhướn cao nhìn đối phương. thói quen của ông khi chất vấn.


      - Định chuyền bóng hả? Tôi cũng hành nghề cứu người như ông đây. Có khác chăng, nạn nhân của ông là con tin của con người. Còn nạn nhân của tôi là con tin của cơn bạo bệnh, và muốn cứu sống bệnh nhân chỉ có cách xắn tay áo mà phẫu thuật. Nếu cắt bỏ khối u trong đầu ta phải khứa sọ ra đúng . Tất nhiên là có đổ máu nhưng nếu người còn sống mọi vết thương kia lành và người đời có si mê đến đâu rồi họ cũng phải hiểu. Tôi nhắc ông lần nữa. Gạt bỏ mọi rào cản rờm rà kia, hãy đặt mạng sống con người làm mục đích tối th


      để đối phương định hình lại suy nghĩ, Nguyễn Khoa Học xoay cổ tay xem đồng hồ Rolex rồi chốt lại lần cuối:


      - Trần Phách! Tôi đủ lí do và còn thời gian nữa. Tính mạng bác sỹ Tôn Thất Sắc phụ thuộc vào ông đấy! Này ông cựu sĩ quan đặc nhiệm. Tôi van ông hãy đừng để những năm tháng cuối cùng của chúng ta sống trong nỗi giày xéo lương tâm. Hẹn chờ tin vui từ ông!


      Viện trưởng Nguyễn Khoa Học quay lưng tiến thẳng ra cửa. Viên trợ lí vội vã bật dậy nhấc chiếc cặp bàn rồi hất hàm về phía Trần Phách vẻ đắc thắng.


      - Bây giờ ngài tin rồi chứ hả? – xong y cũng ra cửa.


      Chỉ còn lại Trần Phách đứng chơ vơ giữa nhà nhìn theo hai bóng người vừa mất hút.


      Cambodia, đất nước huyền bí, nơi giáo sư Tôn Thất Sắc bị bắt cóc. Vết sẹo bên thái dương Trần Phách khẽ nhói lên như mũi kim tích điện đâm xuyên qua mang tai. Bất giác, ông chợt rùng mình. Những hình ảnh quá khứ rời rạc sứt mẻ quay cuồng tới tấp ùa về: Diệt chủng. Son Sen thoát chết thần kì. Lòng hận thù. Đảo chính. Xung đột biên giới. Nạn bắt cóc... Những mảnh vỡ kí ức bao năm ngủ yên trong bộ não có sức tưởng tượng hơn người như được kích hoạt. Lập tức, hàng triệu mảnh ghép vô hình nhào lộn quằn quyện vào nhau tạo nên thần rắn Nagar bảy đầu dần lộ ra trong đám mây đen.


      Bóng ma diệt chủng tan biến ba mươi năm. Đêm nay, cơn gió mang hơi hám chiến tranh lại bất chợt lùa về. cuộc chiến tranh mới, thầm lặng và khốc liệt. Chiến tranh chống khủng bố.




      Đọc và download truyện FULL tại truyen368.com

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Trung Tm Nghiên Cứu Kompun Bannha

      Hai tầng hầm nằm sâu 8,5 mét dưới lòng đất quả là độ sâu khá khiêm tốn và phải là đối thủ của bom phá boong-ke GBU-28 nhưng lại an toàn vì vị trí khó lường và tính bảo mật tuyệt đối của nó. gian kiên cố và tiện nghi đủ sức chứa cho trăm con người cùng với hàng chục tấn máy móc thiệt bị nghiên cứu tối tân. Ngoài ra, diện tích lớn công trình phụ trợ như mạng lưới đường hầm, kho tàng, điều hòa trung tâm và nơi đặt các máy phát điện và hệ thống cấp thoát nước độc lập và khép kín.


      Trung tâm thí nghiệm tuyệt mật được người khai sinh ra nó đặt cho cái tên rất kiêu hãnh: ‘’KOMPUN BANNHA’’ tiếng Khmer có nghĩa là ‘’Đỉnh tri thức’’. trung tâm thí nghiệm tuyệt mật được bảo vệ nhiều tầng cả ẫn dưới mặt đất.


      Tea Sech, viên đại úy cảnh sát từng bị sa thải được chiêu mộ để đảm đương trọng trách chỉ huy nhóm lính gác gồm những cựu chiến binh Khơ Me đỏ dày dạn trận mạc được kiểm tra và sàng lọc lần nữa.


      Chỉ hai ngày nữa, KOMPUN BANNHA, nơi sở hữu hàng chục bác sỹ và nhà khoa học này kết thúc sứ mệnh tồn tại của mình sau khi thực ca phẫu thuật mạo hiểm nhất trong lịch sử y học thế giới - thay não. Những nỗ lực xây dựng cơ sở hạ tầng, lắp ráp máy móc, sau đó là quá trình bí mật chiêu mộ các nhà y học xuất sắc trong lĩnh vực thần kinh và cả những vật thí nghiệm người sống được ‘’bề ’’ của Tea Sech ngấm ngầm thực trong thập kỉ nay.


      Tổ chức ‘’hậu Angka’’ của Bề tạo bước ngoặt chính trị đến khó tin như y hùng hồn tuyên bố. Loài người phải thốt lên ngờ rằng, xứ sở này, con người này làm nên công trình y học kì diệu như thế. Hệt như đám du khách tây phương ngày ngày tròn mắt ngả mũ khi đứng trước kì quan Angkor wat của đế chế Khmer cổ xưa. Còn có thứ khác để các người kinh ngạc hơn thế. lâu nữa đâu.


      Ngay ngày mai, con người đầy quyền năng được ra đời ngay trong phòng thí nghiệm bí mật và thiêng liêng này, vương quốc mới cũng được khai sinh ngay sau đó vài giờ.


      Tea Sech quan tâm mình được bổ nhiệm vị trí đáng kể gì trong thể chế mới hay . Điều đó hấp dẫn con người say máu hơn say làm chính trị như . Tuy nhiên những gì diễn ra sau ngày mai đáng để kẻ thờ ơ nhất cũng phải nổi máu tò mò.


      Tea Sech trẻ trung nhưng mang vóc dáng đô vật của võ sĩ quyền hạng nặng. Những năm tháng sống trong hầm hào và phòng thí nghiệm làm cho cơ thể y phì nộn và trắng toát. Bù lại, võ nghệ bài bản cộng với sức khỏe phi thường của là chỗ dựa tinh thần cho thuộc cấp cũng như mối đe dọa chết chóc cho bất cứ kẻ thù nào.


      Tên thủ lĩnh soát lại hoạt động của phòng thí nghiệm vốn dĩ nằm ngoài chuyên môn của mình. Y nhìn những bóng áo blu lấp loáng giữa những cỗ máy sau các buồng kính trong suốt. Để có được đội ngũ bác sỹ hùng hậu , số bị chúng mua chuộc, số bị chúng bắt cóc và tra tấn đến lúc quy phục. Họ bị vắt kiệt chất xám và làm quần quật dưới sức ép của cỗ máy bóc lột. Họ là đám nô lệ hơn, những nô lệ mang học hàm tiến sỹ.


      Danh sách mới nhất là giáo sư người Việt Nam, nhà phẫu thuật não danh tiếng. mắt xích có tính quyết định đến cỗ máy thay não của chúng mặt đúng lúc. Thế nhưng, điều rắc rối lớn lại nảy sinh. mất tích của danh y ngoại quốc này vô tình đánh động đến cấp cao nhất của các lực lượng vũ trang, đối thủ đội trời chung của chúng. trớ trêu là, lúc này, mặt đất, cuộc truy nã ráo riết của quân đội và cảnh sát bắt đầu.


      Chính vì vậy mà hôm nay, ngày đầu tiên trong vòng mười năm, Tea Sech được tăng gấp đôi quyền lực và được phép bắn bỏ bất cứ ai dám đột nhập hoặc đe dọa đến sống của KOMPUN BANNHA.


      Bất chấp các họng điều hòa phun đầy hơi lạnh trong gian 1350m2, nhưng ở đây, mọi thứ nóng lên từng phút.


      Thực ra, Tea Sech chưa bao giờ để ý đến công việc của những con người mà được lệnh bảo vệ. Những kẻ vận áo trắng bịt kín mặt tay lăm lăm dao mổ mà châu âu phong là ‘’thợ thịt’’ này chính là hung thần của .


      có mối hận thù riêng thể rửa trôi với bác sĩ. Với , bác sĩ là lũ giết người đội lốt kẻ nhân đức. Cha uống nhầm thuốc giả, mọi việc chẳng có gì đáng nếu ba vỉ thuốc kháng sinh đắt đỏ kia chỉ biến ông ta thành kẻ cấm khẩu. Ngược lại điều đó làm Tea Sech hài lòng đôi chút vì cha thể chửi mắng đứa con vô dụng nữa trong khi lương hưu của ông vẫn tiêu đều.


      Mọi chỉ vượt quá sức chịu đựng khi đưa cha mình cấp cứu vì nhồi máu cơ tim. Đưa vào phòng cấp cứu lâu phải lặng lẽ mang xác người cha câm ra bờ sông Bassac lấp vội do qua khỏi vì quên mang... phong bì. Đám bác sĩ coi tiền hơn mạng sống giết cha chỉ sau ba phút đùn đẩy nhau ngay trước mặt Tea Sech. Người cha câm ra thể trăng trối với đứa con trai độc nhất lấy điều, ngàn lời than khóc


      đòi báo thù như văng vẳng bên tai suốt ba năm trời dài đằng đẵng.


      Đó là quá khứ. Quá khứ là quá khứ.


      Hôm nay khác, Tea Sech quyết định nuông chiều trí tò mò của mình để mở rộng tầm mắt và làm giàu vốn hiểu biết. Kẻ thù và trí tuệ của kẻ thù là hai thứ độc lập nhau. muốn biết chúng làm gì.


      Rời mắt khỏi dãy màn hình Philip 47 inch kết nối với sáu camera an ninh phủ kín sáu ca- bin trong tổ hợp ngầm, Tea Sech đứng thẳng người vươn đôi tay hộ pháp làm bộ vai cuồn cuộn cơ bắp đội tung lớp áo cảnh sát màu be sẫm. bước ra khỏi buồng kiểm soát rồi nhìn ra gian rộng lớn diễn ra những hoạt động chuẩn bị cho cuộc đại phẫu.ưa bao giờ Tea Sech lại thấy hồi hộp và căng thẳng đến vậy. Hàng loạt thông tin gần đây đều cho thấy bí mật bị rò rỉ ra thế giới bên ngoài. Cái mà bề gọi là ‘’Đỉnh tri thức’’ chìm dưới lòng đất này còn là pháo đài bất khả xâm phạm nữa. Chẳng biết có qua nổi 48 giờ nữa .


      Tea Sech bước đến phòng kính trong suốt có nhóm bác sỹ chụm đầu bên bàn mổ, và những gì diễn ra bên trong làm ớn lạnh người. Họ mang chiếc đầu còn tươi lên bàn mổ để khoan lấy toàn bộ phần trắng nguyên khối bên trong rồi ngâm trong dung dịch màu lam... lẽ... biết hàng trăm hộp sọ bị khoan thủng được sắp thành dãy trong nhà tù Toule Sleng, nhưng đấy là tra tấn dã man của nhúm người vô học cuồng tín trong cái chế độ quái dị qua hàng chục năm.


      tin Bề nhân đức và sáng suốt hơn nhiều. phật tử chân chính thể là tên đồ tể, dòng dõi diệt chủng Polpot- Yeng sary được sinh ra đất nước phật giáo này là nhầm lẫn địa lí đáng trách nhất của tạo hóa. lũ kinh tởm.


      Qua những gì bề tiết lộ cho , đây là cuộc phẫu thuật chưa từng xảy ra thế giới, cuộc phẫu thuật bí mật mà tính hợp pháp còn tranh cãi. Tất cả mất đầu nếu để thông tin này lọt ra ngoài.


      quay mặt rồi tần ngần tiếp theo hành lang và những gì diễn ra bên trong vách kính hút mất hồn của . Gã cựu đại úy thực quên hẳn việc tuần.


      Đó là khoang rộng, các thiết bị y tế đồ sộ và bóng loáng. Gần chục bóng áo trắng đeo khẩu trang kín mặt và im lìm như những bóng ma. Cái đập vào mắt người đàn ông vạm vỡ, mình quấn băng trắng toát từ chân đến cổ. Phần đầu tóc, lông mày và râu bị cạo sạch nhẵn. Ông ta nằm ngửa ngay ngắn nằm chiếc băng- ca inox sáng loáng và được giữ chặt bằng các đai kẹp mềm. Hàng chục vị trí dọc cơ thể được gắn chằng chịt các loại dây điện và ống truyền các kích cỡ. người mặc blu trắng đứng cạnh đầu băng ca và trước cỗ máy khổng lồ có cửa hình tròn hệt máy chụp cắt lớp. Ông ta ấn nút.


      Chiếc băng- ca rung mang theo người đàn ông trôi tụt vào miệng máy hở hoác.


      Khi toàn bộ phần đầu và ngực người đàn ông nằm khuất trong cỗ máy. Chiếc băng ca dừng hẳn, màn hình bảng điều khiển chuyển màu, sau chập nhấp nháy nó lên toàn bộ phần não phóng to chằng chịt các bó mạch máu và búi dây thần kinh. Hàng trăm bức ảnh các góc độ lập tức được quét vào máy.


      Tea Sech quan sát thấy hàng chục đồng hồ với các chức năng đo đế khác nhau nhảy liên hồi. Giống Máy quét cộng hưởng từ, chắc chẩn đoán ung thư. lẩm bẩm.


      Hai tay Tea Sech trơn tuột mồ hôi mặt kính lạnh buốt như băng. Mắt chớp nhìn vào cỗ máy.


      Vài giây trôi qua, bỗng dưng tứ chi người đàn ông băng ca co giật mạnh rồi lại bất động. Các ống chuyền đầy dung dịch rung động mạnh. Chiếc đồng hồ nhảy sang dãy số khó hiểu rồi về số 0. Màn hình vụt tắt. Người mặc blu quay lại phía sau nơi các đồng nghiệp nín thở chờ đợi rồi đưa ngón cái dơ lên báo hiệu thành công mỹ mãn. Ông quay lại ấn nút, chiếc băng ca bắt đầu lùi trở ra. Viên cựu đại úy đứng chết lặng nhìn băng-ca từ từ lăn ra ngoài và thất kinh khi nhìn lên cơ thể người đàn ông. Đầu và cổ biến mất, chỉ trơ lại phần thân dưới. chết lặng người mà tin nổi những gì diễn ra trước mắt. Đích thị quân giết người.


      - Báo cáo thủ lĩnh.. cấp báo...!


      Phải đến lần thứ hai Tea Sech mới giật mình quay phắt lại. Tên đồ tể cấp dưới hốt hoảng lao đến từ phía sau lưng. Nhìn khuôn mặt thất sắc tên đàn em báo hiệu chuyện chẳng lành. Tea Sech kìm nén hoảng hốt.


      - Chuyện gì cứ ?


      - Nguy to rồi ạ. Chúng ta bại lộ.


      - Hả? Cái gì? - Bây giờ đến lượt muốn tin vào chính đôi tai của mình. Gã cựu cảnh sát vồ cánh tay rắn chắc lên vai tên đồ tể day mạnh.


      - Lộ cái gì?


      - Đằng kia!


      Tea Sech vuốt nhoét dòng mồ hôi trán bất chấp nhiệt độ trong phòng 12 độ C rồingoái đầu về buồng kiểm soát. Có chuyện rồi.


      lao như tên bắn về căn phòng mà vừa quên khóa cửa. chột dạ nghĩ đến chiếc ‘’va li thông tin’’ nơi đựng chiếc ‘’siêu máy tính’’ nối mạng internet dây. Hai trăm đầu cảm ứng chống cháy nổ, năm trăm mắt thần chống đột nhập tại bốn cánh cửa và hàng ngàn mét hành lang đều cài đặt vào máy. Với chiếc ‘’ va li thông tin’’ này, Tea Sech có thể theo dõi và điều hành mạng lưới an ninh của minh bất chấp công du Bangkok hay nằm bãi biển tại Shihanuk Ville. Rất may, chiếc va li này nguyên vị trí bàn. Tea Sech xông vào giữa phòng quét mắt vòng lên tường và nhận ra camera ngừng hoạt động.


      - Ca bin 4! - hét lên và hai tên lính vụt chạy về phía đó


      Tea Sech cấp tập tua lại đoạn băng gửi về từ camera 4 nhưng chỉ màu tối thui.


      giận giữ quay lại quát đàn em:


      - Ai vào đây?


      - . Tôi thấy cửa mở mà có người nên báo cáo đại ca.


      Tea Sech nén cơn giận phát tiết, hiểu rằng ai có thể thoát ra khỏi pháo đài qua những cánh cửa điện khóa chặt. Các hệ thống báo động vận hành rất tốt nhưng vẫn câm lặng, chứng tỏ kẻ gian náu trong ca-bin.


      Nhưng vấn đề lại hoàn toàn khác và đáng sợ hơn nhiều, tức tốc kiểm tra lại siêu máy tính.


      Điều sợ hãi nhất là thông tin này bị lọt ra ngoài qua internet. Kẻ đột nhập phải có mục đích nào đó. Tea Sech ngồi kiểm tra lại chiếc máy tính xách tay. thuần thục mở chuỗi lệnh quá khứ để kiểm tra các thao tác vừa sử dụng. có lệnh copy hay cắt xóa nào. Nguyên vẹn. Tea Sech thở phào nhõm. Khi đóng cửa sổ màn hình, vội nhận ra thanh toolbar treo trang web chưa kịp tắt. kích chuột, môt website tỏa kín màn hình.


      ikienthuc.org


      Vậy là ai, cái gì, đều . Gã thủ lĩnh hụt người như bị ai đó ném lên trung. Chỉ vài động tác copy/past và send, hàng tỉ Mb tài liệu mật bay vèo đến văn phòng Bộ công an như bỡn. Bí mật bại lộ. Vị trí pháo đài này bị phát bằng địa chỉ IP. Tệ hơn, khi bí mật chính trị- quân này đến cơ quan tình báo nước ngoài chỉ vài phút nữa tên lửa Tomahawk viếng thăm nếu những kẻ ấn nút cho rằng cần phải thế. Sắc mặt khí phách của viên cựu đại úy tan hoang.


      Trong khi xây dựng căn cứ này, chúng chôn hàng trăm kg thuốc nổ TNT đề phòng bị phát để kích nổ phi tang. Chẳng lẽ đến nước đường cùng rồi sao.


      thể thế được, trốn lệnh truy nã để xuống đây phò tá Bề , nay còn biết đào tẩu đâu nếu phải là xuống địa ngục. Phương án đối phó duy nhất cửa lúc này là...báo cáo cấp . Ông ta có thể tính cách đối phó trong trường hợp này rồi.


      Tên lính hối hả chạy lại:


      - Thưa thủ lĩnh! Bảy người trong cabin số 4 vẫn nguyên. ai có biểu bộ bất thường.


      - Đồ vô dụng! Lôi thằng Duôn(1) kia lại đây mau


      Toán đồ tể kinh ngạc hiểu sao đại ca của lại biết đích danh tên đột nhập trong khi các thiết bị điện tử nghe nhìn bị vô hiệu hóa. Chúng im lặng xộc tới buồng thí nghiệm số 4 và lôi xềnh xệch viên bác sỹ lên phòng kiểm soát.


      Nhà khoa học người Việt bị đẩy ngã vào phòng và sập cửa. Tea Sech đứng phắt dậy nhìn người đàn ông phơ phờ nằm đuột sàn bằng cặp mắt vằn máu.


      - Mày gửi tin báo cho ai? Khai ra?


      - Gửi cho ai là việc của tao. – Người đàn ông hói trán ngồi dậy vuốt chòm râu bạc nhìn tên thủ lĩnh với vẻ mặt bình thản. Tra khảo và đánh đập đối với ông chỉ là hành động của những kẻ phàm phu bất lực. đau đớn thể xác chẳng thấm vào đâu so với đòn tra tấn điên cuồng vào lương tri và đạo đức nghề nghiệp mà ông chịu đựng năm nay. Ông biết cách chắc chắn rằng, sớm muộn chúng đưa ông vào cái hang quỷ này đây. Điều đó hề làm ông run sợ. Cái ông hãi nhất là chúng lại ép ông làm cái việc khủng khiếp ấy đến hai lần, cái điều mà chỉ lén nghĩ đến thôi mà làm ông rợn gáy.


      Tên thủ lĩnh cúi xuống nắm lấy chòm râu bạc lôi bật ông dậy rồi dí cằm vào màn hình trong chiếc ‘’ va li thông tin’’.


      - Mày gửi cái gì cho ai? – Tea Sech chỉ vào trang Web viettell lộ liễu phơi màn hình.


      Vị bác sỹ liếc khinh bỉ.


      - Mày cần biết.


      Tea Sech quắc mắt nhìn vào mảng đầu trơ bóng của vị bác sĩ, những thớ cơ bắp vai bắt đầu động đậy. Hình ảnh lão bác sĩ hói đầu trưởng khoa tim mạch tàn nhẫn từng để cha chết oan bắt đầu về. Cho đến tận bây giờ, khi thủ lĩnh, vẫn hiểu tại sao lại để cho cái e-kíp khốn nạn ấy sống sót. Nếu còn những loại bác sĩ như thế tồn tại thế gian này còn có những linh hồn oan khuất như cha Tea Sech. Sau lần đó, chế ra năm trái bom thư giấu trong năm phong bì nhưng đến khi làm thế nào để quay lại đưa cho chúng cùng mở ra Tea Sech tắc tịt.


      - Buông tao ra! – Vị bác sĩ người Việt thét lên đưa trở về thực tại.


      Tea Sech chưa kịp định thần vị bác sĩ giật mạnh đầu làm chòm râu cước tuột khỏi tay . Tea Sech xòe mười ngón tay gân gốc như con rô-bốt bắt đầu khởi động. chộp mạnh đôi vai ông ta định ném lên tường nhưng vội kịp rụt tay lại khi nhớ đến lời bề : ‘’tất cả các bác sỹ ở đây đều là tinh hoa của nhân loại, chúng ta đổ cả máu để có được họ ở đây, h bảo vệ họ như những cha già của chúng ta’’


      Cha già ư. Quai hàm Tea Sech méo xệch như kìm lời nào đó suýt bật ra.


      Biết tên thủ lĩnh khi xúc động tột độ xảy ra điều đáng tiếc, gã đồ tể đứng cạnh vội vã can ngăn:


      - Khoan. Thưa thủ lĩnh. Ta trả giá bằng máu để bắt cóc được ông ấy về đây. Nay tránh dùng vũ lực và gây ức chế tâm lí khi ông ta sắp khai dao. Hãy thả ông ta về chỗ.


      - giọng nữ sau tấm khăn cà- ma bịt mặt vang lên đầy tự tin:


      - Thưa thủ lĩnh. Muốn biết lão gửi thư cho ai khó, tôi trả lời hộ ông ta.


      Cặp mắt Tea Sech xiết lên kẻ vừa . Chớp thời cơ, thuộc hạ vội vã kéo nhà khoa học bỏ .


      - Mày sao mà biết?


      Tên giọng nữ nghé mông xuống ghế, kiểm tra kĩ công năng trang web của người Việt chuyên nhắn tin vào các số thuê bao di động được phủ sóng bởi viettell và Metfone. tiện ích liên lạc chiều miễn phí nhưng hiệu quả. Chỉ vài thao tác, thư điện tử đến người nhận chỉ sau vài giây đồng hồ. Lạch cạch hồi, tên đồ tể này tìm thấy gì hơn. Nội dung thư và các số đến trong mục send đều bị kẻ dùng trộm xóa sạch.


      Nhưng khi gõ thử số 0084 mục địa chỉ được gửi, lập tức ba số thuê bao được lưu trong bộ nhớ tự động xếp hàng ra.


      090 4811619


      098 9122510


      167 8273308


      Tên thủ lĩnh khom thân hình đồ sộ nhìn màn hình qua chỏm đầu trùm khăn thốt lên:


      - nhắn cho ba người sao?


      - Thủ lĩnh! Đúng vậy.


      khoảng lặng chết chóc bao trùm. Tea Sech mặt tái mét, chỉ đúng phút sơ suất, bí mật mà tổ chức hậu Angka dày công gây dựng và duy trì ngót mười năm nay bỗng chốc xuyên qua hàng mét bê tông trong lòng đất lan ra khắp thế giới.


      Mọi việc vượt qua thẩm quyền và sức mạnh của . Gọi cho bề ngay tức khắc.


      Tên thủ lĩnh phá tan im lặng:


      - Bề đến đây ngay bây giờ. thằng nào được hé răng tao quên khóa cửa, chưa


      - ! - Tất cả đồng thanh.


      Tea Sech tiếp:


      - Hãy đổ hết cho tên Duôn vô lại đó khống chế và tấn công.


      - Nhưng bằng cách nào ạ? – tên hỏi.


      Bằng cách thế này này.


      Tea Sech lao lên nện đấm vào bụng tên đàn em rồi dùng dây điện trói nghiến vào chân bàn. Nhìn tên đồ tể ngắc ngoải, cúi xuống nhe răng sát tai:


      - Hãy là mày ngủ gật bị tên bác sỹ kia dùng dao mổ xông vào khống chế rồi thâm nhập máy tính của tao nhắn tin ra ngoài hiểu chưa. Nếu khác, tao nhổ hết răng mày ra.


      - R...õ...thưa thủ lĩnh.


      Mỉm cười nham hiểm, nhấc chiếc điện thoại nội bộ để bàn.


      - Thưa bề , có biến lớn rồi ạ.


      .....


      - Vâng, tôi .


      Dập máy, nét căng thẳng mặt tăng lên trông . phút sau, từ chiếc thang máy ngụy trang chìm trong tường, người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ như mặt người . Hai con mắt khoét tròn như hai đầu đũa đen hun hút, trông vô hồn đần dại như manơcanh ngoài hiệu thời trang Balloon. Bề lên nhanh chóng như ảo thuật gia trước mặt bốn tên đồ tể.


      - lại xem nào. - giọng trầm đục thoát ra từ mặt nạ.


      - Báo cáo bề , tôi thị sát các toa thí nghiệm. Mack ngồi mình trong phòng bị tên bác sỹ bất ngờ tấn công.


      - Tấn công? - Chiếc mặt nạ khẽ rung lên.


      - Đúng. Lão trói Mack lại rồi lục soát. Khi tôi đến ứng cứu lão ta báo tin ra bên ngoài rồi. – Tea Sech đe mắt nhìn tên lính bị trói.


      - Lũ ăn hại. – Y rên lên như sư tử cái.


      - Thưa bề ! - giọng nữ vang lên. - Lão người Duôn báo về nước cho ba người danh tính.


      Nhìn tên trùm khăn vằn giọng nữ, người mặt nạ tỏ ra bình thản hơn.


      - Ba đứa đó là ai?


      - Ngài xem ba số này. Đây


      090 4811619


      098 9122510


      167 8273308


      Chiếc mặt nạ chúi lên màn hình nhìn dãy số hệt hệ phương trình có ba số, y bất động hồi lâu như cố giải ra nghiệm của chúng. Bỗng thụt mạnh người rồi giọng thào lại phát ra hai lỗ mắt.


      - Ngài ‘’lãnh tụ’’ cho ta biết chúng là ai. Còn chúng mày phải thực thi lệnh tao ngay tức may ra mới cứu vãn nổi.


      tên đồ tể trẻ báo cáo:


      - Thưa bề , sáng nay tôi thấy quốc lộ 67 dẫn lên Anlong Veng bị quân đội phong tỏa. Theo tay trong của chúng ta trong bộ máy cảnh sát Siem Reap cho biết họ bị gạt ra ngoài do sợ va chạm với các bí mật quân nhạy cảm. Nếu kiểm sát quân và lữ đoàn PMBU vào cuộc ta có chui xuống phủ chúng cũng moi bật lên hết. Họ thề báo chí là tìm ra con tin và dẫm nát đầu bất cứ kẻ nào đứng sau bảo hộ cho cái trò đê tiện này. Tuy nhiên cho đến nay theo cảm quan cửa tôi mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.


      Thủ lĩnh Tea Sech gạt phăng.


      - Yên tĩnh có nghĩa là an toàn. Trước khi tâm bão quét qua thường lặng gió. Chúng ta nên gấp rút tẩu thoát. Lão Duôn báo hết cho thế giới rồi.


      Tên đồ tể trẻ liếc nhìn chiếc mặt nạ rồi quay sang Tea Sech cãi:


      - Nếu lão Duôn bắn tin được ra ngoài, tôi cho rằng có mấy giá trị. Điều trớ trêu là chính lão ta cũng biết mình ở đâu. gì chỉ đường đến cứu.


      - Họ lần ra chúng ta qua địa chỉ IT chỉ trong vài phút. - phụ nữ xen vào bằng giọng quả quyết.


      Tên đồ tể trẻ quay sang đốp chát:


      - IT là cái quái gì mà các người phải khiếp hãi như thòng lọng siết đến cổ bằng. Cứ cho dò được căn hầm này lúc đó ngài Tổng tư lệnh đáng kính dang tay chống đỡ sau lưng ta rồi. Rất may là lão Duôn có số mobi của Bộ trưởng quốc phòng ta. Nếu ... - Tên này tự che miệng khi nhìn vào chiếc mặt nạ.


      Tea Sech mới thể kẻ từng trải:


      - Nhầm, nhầm to. Đừng coi thường, bọn Duôn nham hiểm lắm. Hôm nay ba người biết, nhưng ngày mai là ba trăm và nguy hiểm hơn, tin này đến tay tên Trần Phách tôi dám cá rằng chỉ ngày sằng liều này ôm bọc phá ngồi chễm chệ trong hầm chỉ huy của ta chừng. Các vị đừng quên rằng, 20 năm về trước chính thằng đặc công này tóm hụt ngài Son Sen của chúng ta trong cuộc đột kích sở trường của chúng. Bằng mọi giá được để đóm lửa này bùng lên.


      Người mặt nạ ngồi ghế chủ tọa gì để cho thuộc cấp tự do tranh luận. Đột nhiên lên tiếng:


      - Thằng kia có đối sách gì ? – Y trỏ mặt tên sát thủ to con có khuôn mặt hình tam giác ngồi dựa vào tường với vẻ tự tin đến gai mắt.


      Tên này khom người đứng dậy trong căn phòng thấp rò rò tiếng máy điều hòa rồi nhếch đôi môi thâm sì vì sốt rét nhăn hở hiến kế.


      - Đễ ợt, chúng cần tìm người sống nên mới ráo riết như vậy. Nếu ta cứ vứt xác lão Duôn ra rừng thử xem chúng có còn háo hức nữa ? Ném xác lão ta càng xa chúng ta càng tốt. Mà ném mẹ nó sang bên đất Thái cho chúng nó kinh. Tối về bật tivi lên xem hai Bộ ngoại giao khẩu chiến cho nó thú.


      Toán sát thủ rộ lên cười thích chí, bỗng gã mặt nạ đấm bốp lên bàn.


      - Cao kiến! Thằng này được, chắc chắn toán nô lệ kia chỉ sống nốt hai ngày nữa thôi. Việc có nên giết sớm tên Duôn hay còn phụ thuộc mấy lão còn lại có đảm trách được công việc lão ta hay . Ta xem xét và quyết định ngay đêm nay. Còn ngay bây giờ, tất cả hãy nghe đây.


      Người đàn ông mặt nạ lại im lặng để tăng thêm phần bí hiểm. Căn phòng rơi vào câm lặng. Khi mọi cặp mắt tập trung hết thị lực vào chiếc mặt nạ vô hồn ông ta lẳng lặng đứng dậy khoác áo lên vai rồi quay lưng về nhóm sát thủ:


      - Hãy nghe cho kĩ: bịt miệng vĩnh viễn ngay lập tức ba kẻ nhận được tin. Hết!


      hề để lộ mặt ngay cả với đám thân cận cửa mình, gã đàn ông lạnh lùng biến mất sau cánh cửa điện tách ra từ mảng tường.


      Lũ sát thủ cứng người như hóa đá. Viên cựu đại úy bật dậy mau chóng thế vào chiếc ghế chủ tọa:


      - Bề cho lệnh, dù chết cũng phải giết hết chúng để bịt đầu mối.


      - Po-vek! – Tea Sech chỉ ngay tên sát thủ to con vừa có cao kiến. - Ngay bây giờ mày cải trang rồi sang Hà Nội ngay chuyến bay 15 giờ trưa nay. Ám sát ba cái tên kia bất kể chúng là ai.


      - Tuân lệnh. – Tên này nhổm dậy, đầu khẽ chạm vào trần nhà.


      - Ba thằng còn lại, thắt chặt an ninh khu hầm và canh gác từ xa. Bắn hết mọi kẻ khả nghi thâm nhập vào vành đai ba mà cần tra xét. Tất cả giải tán!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Hà Nội 5 Giờ Sáng Ngày 22 Tháng 6

      chiếc Taxi lao với tốc độ chóng mặt cầu Chương D


      ơng về phía Hà Nội rồi rẽ vào trung tâm thành phố mờ hơi sương. Đến số 47 đường Điện Biên Phủ, chiếc xe đỗ xịch trước văn phòng thám tử M35. người vận sơ mi xanh sẫm nai nịt gọn gàng trong chiếc quần thô xám bước xuống. ta trạc 35, tầm thước, vai rộng, tóc cắt ngắn kiểu nhà binh, dáng vội vã tiến nhanh về phòng giám đốc mở toang.


      - Báo cáo sếp trưởng, tôi có mặt.


      Trần Phách nhìn đồng hồ rồi chỉ chiếc ghế đối diện:


      - Hà Phan à, rất tiếc vì phá hỏng giấc ngủ của cậu. tình chúng ta còn nhiều thời gian nữa đâu. Tôi bố trí vé máy bay cho cậu đúng 7h15 phút Hà Nội – Siem Reap sáng nay rồi.


      Người thanh niên tên Hà Phan trừng trừng đôi mắt to nhìn viên chỉ huy đội thám tử bằng ánh mắt như ngái ngủ. Tuy từng nhận hàng chục nhiêm vụ bất ngờ nhưng hề làm ngạc nhiên đến khó tin như vậy. điệp vụ ngoài lãnh thổ dường như chỉ dành cho tình báo quân đội chứ phải của cơ quan thám tử thuộc tổng Cục cảnh sát của .


      - Sếp, sao lại Siem Reap lúc này ạ?


      Người chỉ huy khẽ lắc đầu vẻ khiên cưỡng với những gì sắp ra.


      - nhiệm vụ khẩn cấp và tế nhị mà chúng ta thể khước từ, cậu hãy nghe đây.


      Trần Phách lôi từ ngăn tủ ra tấm bản đồ cũ khổ lớn trải kín mặt bàn. Chợt nhìn vào, Hà Phan nhận ra đây là tấm bản đồ Đông Dương do quân đội Mỹ sử dụng trước 1970 mà đơn vị thường dùng trong cuộc chiến biên giới Tây nam. cũng ngờ sếp lại giữ kỉ vật bên mình lâu đến như vậy.


      Ông :


      - Giáo sư Tiến sĩ Tôn Thất Sắc ngày 19/6 bị bắt cóc khi từ học viện Quân Y Sisowath ngoại ô Siem Reap thăm ngôi đền cổ Bak Anlung. xe còn có tài xế và viên giám đốc bệnh viện. Vị trí xảy ra vụ tấn công quốc lộ 67 và chỉ cách Along Veng 7 km. nhóm lạ mặt dùng trung liên bất ngờ tấn công. Lái xe tử vong, vị giám đốc bị thương và tẩu thoát. Giáo sư Sắc bị chúng bắt .


      - Nhóm nào bắt?


      - nay, đây là khu vựcô cùng phức tạp và có khá nhiều nhóm tàn quân Khơ Me đỏ náu. Chúng lấy căn cứ dọc biên giới Thái Lan để tiến hành khiêu khích và trả thù chính quyền Hoàng Gia trong thời gian gần đây.


      Ngưng lát như chờ nhập tâm, Trần Phách ngửng lên nhìn thẳng Hà Phan.


      - Cậu còn nhớ chiến trường xưa nữa ?


      - Dạ, em quên sao được ạ.


      - Thế ta vắn tắt thôi nhé.


      Ông cúi xuống vuốt góc tấm bản đồ tỉ lê 1/2000 hằn các nếp gấp rồi chỉ tay. Hà Phan uôm người chụm đầu vào mái tóc hoa râm của viên cựu đại úy trung đoàn đặc công 429 thời và nhìn theo đầu bút chì rê theo vòng cung rộng từ thị trấn biên giới Pailin rồi dừng lại chấm đỏ ghi ngôi đền tranh chấp Preah Vihear. Ông :


      - Đây là vành đai biên giới được quân đội hai phía triển khai dày đặc từ cuộc tranh chấp đền Preah Vihear năm trước. Theo mô tả của lãnh đạo viện quân y. Khi cuộc tấn công nổ ra, chiếc xe bị trượt bánh lật nghiêng và bốc cháy. Hai vị giáo sư ngắm cảnh rừng từ trong xe kinh khiếp tìm cách tháo chạy mà hiểu chuyện gì diễn ra. Sau vài phút, toán bắt cóc xuất và bắt gọn vị giáo sư người Việt Nam. Vị giáo sư nước bạn may mắn chạy thoát, do thông thạo địa hình hơn nên ông này tìm đến được phum gần đó náu. Tất cả thông tin chỉ như vậy.


      - có tung tích gì về giáo sư Sắc hay chưa?


      - có nhóm nào đứng ra nhận trách nhiệm vụ bắt cóc. nay tính mạng và nơi giam giữ ông ta vẫn là số. Ngoài cảnh sát Campuchia chưa hề chia sẻ thông tin gì với chúng ta, ai điều đó. Cậu phải trả lời nốt những điều tôi chưa biết.


      Hà Phan liếc nhìn chiếc vé may bay góc bàn. Hóa ra là như vậy.


      Vậy là vì sao ông ta gọi từ tinh mơ là vì cái vụ này đây. Nhìn tấm bản đồ chằng chịt núi non xen lẫn sông ngòi nhưng mạng nhện rừng giăng lên chờ mồi. Vốn là lính trinh sát cấp trung đoàn, từng thuộc bản đồ như lòng bàn tay khu tây bắc Campuchia, nhưng gần 17 năm trôi , biết nó khác xưa nhiều lắm.


      - Tôi xin hỏi thêm, mình nhờ cảnh sát Campuchia và đại sứ quán Việt Nam giúp đỡ khi cần chứ.


      - ! – Viên thám tử trả lời dứt khoát. Ông nhàng tiến gần rồi phủ bóng mờ lên người thanh niên trong căn phòng chưa tắt ánh đèn đêm.


      - được để tung tích cậu là ai. Hãy lùng sục các phum bản nơi xảy ra việc để lấy thông tin cũng như phải bí mật thâm nhập vào các nhóm du kích hoặc các tổ chức khác miễn là có thông tin tôi cần. Đừng dại dột mà đụng độ với cảnh sát hay quân đội bạn. Thế nhé, nhớ báo cáo tình hình với tôi hàng ngày.


      - Tôi chỉ mình hay phối hợp nhóm.


      - mình, đưa quân sang nhiều lúc này là cần thiết. Vả lại dưới trướng tôi, duy nhất chỉ có cậu từng tham chiến tại Campuchia. Ngoài cậu ai sử dụng được tiếng Khmer. có người theo hỗ trợ cho cậu lúc cần thiết nhất. Tuyệt đối được tấn công bất cứ kẻ nào trừ phi cậu bị đe dọa tính mạng nghiêm trọng. Mọi hoạt động đất bạn cậu chỉ tuân lệnh chỉ huy duy nhất và tất nhiên đó là tôi. Cậu chưa?


      - Vâng, !


      - Hỏi gì tiếp .


      - Để lần ra tung tích giáo sư Sắc là việc gần như thể ngày ngày hai. Tôi cần tiếp cận vài nhân chứng trong vụ đó, trước tiên là ngài giám đốc bệnh viên quân y. Sau đó là các nhân chứng quanh trường và các trưởng phum.


      Trần Phách dơ ngón trỏ lên trán ra vẻ thú vị.


      - Cái này giúp cậu rất đắc lực đây.


      Trần Phách rút ngăn kéo lấy ra tấm thẻ màu trắng có in hình chữa thập và lưỡi liềm màu đỏ chói. Góc thẻ là tấm ảnh 3x4 in hình khuôn mặt phẳng phiu tươi cười chính là . Hà Phan đưa bàn tay nóng ran cầm lấy tấm thẻ mà thể đoán được nó được sếp làm trong thời gian nào.


      Hà phan hiểu rằng vỏ bọc nhân viên Chữ Thập Đỏ này vừa tạo cho tư cách dân , trung tính, và mang cảm giác vô hại cho những kẻ chĩa mũi giáo về phía . Nhân viên Chữ Thập Đỏ quốc tế dễ dàng tiếp cận được các điểm xung đột đổ máu hay xảy ra thảm họa. Họ luôn được nơi sở tại đón nhận với thái độ khuyến khích và biết ơn. Bởi vì là bác sỹ biên giới, mình họ đầy ắp vô tư nhân đạo với thông điệp: ‘’Đâu khó ở đó có chúng tôi’’.


      Cái băn khoăn nhất là mọi kĩ năng của vỏ bọc cần được huấn luyện và thực tập kĩ càng trước khi tung vào trận. Nhưng lần này chuẩn bị cần thiết nào là thiệt thòi rất lớn.


      Trần Phách nhìn bằng ánh mắt đầy khích lệ.


      - Cậu từ giờ phút này là bác sỹ! Thành Hội chữ thập đỏ Quốc tế. Đừng làm gì xấu mặt đến họ đấy nhé.


      đến từ ‘’xấu mặt’’ vội liên tưởng đến vụ bắt cướp quá ư là tai tiếng trong chùa Tây Lương năm ngoái. Trong vụ đó đảm trách việc bắt tên cướp Phi Lương chuyên săn lùngphi pháp đồ cổ bị truy nã toàn Asean. Nhận được tin báo của cảnh sát Thái Lan rằng tên này nhập cảnh vào Việt Nam, Trần Phách lệnh cho bắt quả tang tên này ăn cắp cho thuyết phục. Qua theo dõi, biết mục tiêu của y lần này là bức tượng Phật bằng đồng hai ngàn năm tuổi tại chùa Tây Lương. Trước khi tên này ra tay, tối đêm trước, đóng vai nhà sư phục sẵn chùa.


      Sáng hôm sau, đôi trai đóng vai người lễ lỉnh kỉnh đầy đủ hương hoa và lễ vật thành kính dâng lên Đức Phật. Đương nhiên chúng chỉ nhăm nhăm tấm thân ngàn vàng của Ngài mà thôi.


      Trong phút chốc tên Phi Lương đóng vai nhà sư với bộ nâu sồng, cổ đeo tràng hạt to tướng len lỏi dãy bàn thờ giả vờ sắp đặt đồ đạc gì đó. Mọi hành động của chúng qua khỏi ánh mắt của Hà Phan cũng mặc áo nâu tay đếm tràng hạt, tay gõ mõ ở thềm sân sau. Đợi đúng thời điểm thuận lợi, tên này nhấc bổng đức Phật cho vào bao rồi chuồn lẹ cửa nách.


      - Đứng im! – Hà Phan vùng dậy tung vòng hạt vào cổ , ‘’sư cụ Phi Lương’’ cầm túi đồ phi thân đúng lúc Hà Phan nhảy phóc rơi xuống trước mặt . màn đấu hệt Thiếu Lâm Tự ngắn diễn ra và ‘’sư Phi Lương’’ bị đánh gục, túi đồ văng ra nhưng Hà Phan vội nhận thấy bức tượng quý theo .


      chậm trễ, liếc mắt thấy mang túi du lịch trà trộn vào đoàn khách chùa liền đuổi theo. thấy nguy cấp liền rẽ sang đường mất hút trong sườn núi rậm rạp. Hà Phan lao theo dấu chân ta rất lâu nhưng khi tìm thấy báu vật vứt lăn lóc trong rừng thấy xinh đẹp đâu nữa. hốt hoảng tìm và hãi hùng khi thấy ta nằm bất tỉnh dưới hào sâu.


      Hà Phan cuống cuồng xuống kéo ta lên rồi bế xốc lên sân chùa nhờ mọi người giúp đỡ. Mọi việc chỉ có thế và tất cả đều diễn ra như ý.


      Sáng hôm sau lên cơ quan cứ tưởng được Trần Phách tuyên dương nhưng đón ở cổng là khuôn mặt hằm hằm của sếp.


      - Đây, làm ăn như thế này hả.


      Chẳng hiểu mô tê gì sếp kéo vào phòng bật máy tính lên.


      - Xem .


      Hàng mấy tờ báo điện tử được kích lên. Hà Phan bủn rủn chân tay khi nhìn lên trang nhất báo Phụ Nữ in đậm dòng chữ: “ Sư thầy phá giới cứu mỹ nhân’’ kèm theo là bức ảnh vác hở hang rũ rượi vai.


      Cũng bức ảnh gần như thế, báo Tiền Phong viết ‘’Hòa thượng vô danh hết mình vì chị em’’


      Kết luận hồ đồ hơn là trang blog có lượng người truy cập lớn lại giật tít “Lại trò dị hợm của kẻ đội lốt nhà sư’’. Tay chủ blog này biết kiếm đâu được bức ảnh chụp đúng lúc hạ xuống sân chùa đông đúc, nhìn từ phía sau trông hệt như nhà sư đè sấp trẻ để hô hấp nhân tạo.


      Bỏ mẹ thế chứ lị. mặt đỏ lừ lùi ra trả máy cho Trần Phách.


      - Cậu lên chùa Tây Lương mà xin lỗi kìa, hàng chục sư sãi sùng sục đòi gặp cậu đấy.


      Giờ đây, khi giao tấm thẻ hội Chữ Thập Đỏ cao quý, Trần Phách giấu nổi những lo âu.


      - Lần này đừng để xảy ra Xì-căng-đan nào nữa đấy nhé!


      - Sếp yên tâm.


      Trần Phách dí tấm thẻ và kèm thêm lá thư vào tay Hà Phan, lá thư giới thiệu của Hội trưởng gửi viện quân y. Hóa ra cấp chuẩn bị xong xuôi và chu đáo cho từ trước đó mà triệu tập để bàn bạc trước. thoáng tự ái và hãnh diện đan xen.


      Trần Phách nhắc lại như đinh đóng cột:


      - Hãy nhớ cho . được để lộ tung tích của . Với tư cách nhân viên của Hội sang công tác, bằng nghiệp vụ trinh sát luồn sâu của mình, cậu hãy tìm ngay tung tích vị giáo sư đáng kính của chúng ta và báo ngay cho tôi trước khi nhận lệnh giải cứu. Chúc thành công.


      - ! Tôi ngay bây giờ.


      - Khoan, còn đây nữa...


      Trần Phách nhìn cấp dưới bằng ánh mắt đắn đo như cân nhắc thiệt hơn. thoáng lưỡng lự rồi ông đưa tay vào chiếc tủ tường rút ra chiếc điện thoại cầm tay màu đen. Hà Phan lạ gì chiếc điện thoại siêu bền Gamin có tích hợp chức năng dẫn đường GPS.


      - Máy chỉ đường, nó có ích lắm đấy.


      Hà Phan biết những đặc vụ thành công nhất của sếp mình cũng nhờ phần nhỏiết bị kĩ thuật cao này. Chia tay bảo bối bất li thân là việc bao giờ dễ dàng đối với ngài chỉ huy, nhưng hôm nay ông ta quyết định nhường lại cho cấp dưới ưu tú nhất của mình. Hà Phan nhìn thiết bị mà và tất cả nhân viên M35 chưa hề lần được sờ đến. cẩn thận nhét vào túi quần mà thể tin nổi đây là thực. Lúc này cảm nhận tầm vóc điệp vụ đè nặng vai.


      - Vậy sếp dùng máy nào để liên lạc với tôi.


      - Khỏi lo, tôi nhắn tin số mới cho cậu.


      Nắm chặt tay viên thám tử mái tóc hoa râm hồi lâu, ông chậm nhưng đầy quyết liệt.


      - tìm dấu vết ông ta trong khu vực đầy rẫy mìn và phiến quân là nhiệm vụ vô cùng gian nan và nguy hiểm, nhưng ít nhất cậu phải biết ông ta ở đâu.


      - Tôi làm hết khả năng.


      Trần Phách lại gần rồi vỗ vai .


      - Trinh sát đặc nhiệm Hà Phan! – Giọng ông ta chợt chùng xuống. – Trước khi , cậu nên viết cái gì đó...cho vợ con .


      Hà Phan thẳng thốt nhìn ông ta:


      - Sếp! Chẳng lẽ tôi phải viết cái giấy đó ư?


      Hà Phan thể nào quên được rằng vụ thảm sát đẫm máu Ba Chúc năm xưa thôi thúc viết bức huyết thư xin được tòng quân cứu nước. Còn bức thư khác viết cho thầy u mà cho đến nay chỉ có mình mới biết, đó là ‘’di chúc’’ phòng khi thể trở về. Nay lá thư đó vẫn ở đâu dó dưới đáy hòm cá nhân và muốn giữ kín như kỉ niệm khó quên trong đời. Lá thư ngắn ngủi kia chỉ chiến trường ở đâu và do vội nên chưa kịp ghi ngày tháng, khôi hài thay, nó vẫn còn nguyên giá trị và có thể ứng dụng cho lúc này.


      Hà Phan khẽ nhìn ông ta mỉm cười.


      - Bác cáo sếp, cần nữa đâu!


      Hà Phan giật mình nhìn đồng hồ rồi vơ tấm vé lao ra cửa.


      Gần 75 phút sau tại sân bay Nội Bài, chiếc Boing 737 của hãng hàng Vietnam Airline lao hết tốc lực đường băng rồi vươn rộng đôi cánh lên bầu trời. Những cú lắc giật làm những hành khách yếu bóng vía thét lên hoảng hốt. Ngồi thu mình cuối dãy nghế, Hà Phan nhìn ra ô cửa xuống mặt đất bị bao phủ bởi làn sương bạc quanh những ô nhà nhấp nhô. Hà Nội xa dần.


      Quay lại chiến trường xưa, cảm xúc thời ‘’Máu và Hoa’’ đầy oanh liệt xốn xao trong lòng người cựu chiến binh trẻ tuổi. Hơn mười lăm năm trước từng là người lính tình nguyện khi còn học dở phổ thông. Khi người lính cuối cùng rút khỏi Campuchia cũng là lúc cậu thanh niên Nguyễn Hà Phan ngây ngô nhìn biển người tràn ngập trong màu đỏ cờ hoa. Những đoàn xe chở lính nặng nề nhích từng bước qua rừng cánh tay như muốn níu chặt họ. Các trẻ bẽn lẽn giấu những giọt nước mắt sau mảnh khăn cà- ma. Những mẹ già khmer bịn rịn ôm chặt những người lính như sắp chia tay đứa con đẻ của mình xa hẹn ngày gặp lại.


      Những năm tháng bi hùng và ngắn ngủi đó đủ để cậu thanh niên vốn chỉ mê chăn trâu bắt cá cắt nghĩa được, vì sao đất nước lại có cuộc chiến xa hương và tàn khốc như vậy. Cất chiếc quân hàm trung sĩ vào tủ kính, bắt đầu cuộc sống cựu chiến binh khi vừa tròn 20 tuổi.


      lập gia đình sớm, bằng đại học, lăn ra làm đủ thứ nghề. có lúc cùng với các cảnh sát mật lao vào phá các vụ án xuyên biên giới Tây Nam rồi Tây Bắc. từng lùng sục trong các ổ buôn người đất Vân Nam rồi thoát khỏi truy nã nhầm lẫn đáng xấu hổ của đặc vụ Trung Hoa.


      Và bây giờ, sau 17 năm khi an bề gia thất cũng như có công việc chắc chắn ở phòng thám tử do Trần Phách sáng lập, lại được tập trung vào nghiệp vụ sở trường trinh sát của mình.


      bao lần vợ chồng mong vài ngày nghỉ ngắn ngủi để cả hai cùng tuần trăng mật bị hoãn để sang Angkor Wat rồi tiện thể thăm lại chiến trường xưa. kể cho người vợ thân của mình rằng dưới gốc Thốt nốt già này chết khát rồi sống lại khi được mẹ Cathy dìu về phum đổ nước dừa vào cuống họng khô cháy của .


      kể cả chuyện bên bụi Le con suối này, mấy tên lính trinh sát từng núp khi bắt gặp các mê -mai tắm suối. Rồi cũng phải thẳng cho vợ điều rằng trong cái phum có cái tên lãng mạn Th’mey này, có thôn nữ tự nguyện hiến dâng cho nhưng người lính này từ chối để trở về với giáo làng này đây.


      Gần sáng cũng là lúc ngon giấc tiếng điện thoại Trần Phách reo vang. vội vã xỏ giầy mặc áo cấp tốc lên cơ quan, thế rồi nay lại ngồi trong chuyến bay sang quốc gia có xung đột biên giới. Gạt phắt chuỗi kí ức chập chờn , nhấc li cà phê lạnh ngắt mà nhân viên áo tím vừa rót ra. Trước mắt bài toán Tôn Thất Sắc nổi lên:


      ‘’Giáo sư Tôn Thất Sắc ở đâu’’ câu đố hóc búa treo lơ l đầu. Trước đây, cũng với câu hỏi gần như tương tự ‘’Polpot ở đâu’’ mà cả hơn chục sư đoàn của ta và bạn với hàng ngàn trinh sát lùng sục hàng năm trời mà đâu bắt được tuy biết chắc nấp mấy huyện biên giới. Giờ đây, cũng bài toán ấy, mảnh đất ấy với bao cánh rừng hiểm độc ấy mà chỉ có mình lùng. Trời ơi, biết cựu chiến binh Trần Phách, người từng lĩnh mảnh sắt vào đầu liệu còn tỉnh táo nữa hay .


      Tại sao lại chỉ mình tham gia vụ này? Trần Phách bao giờ giải thích những gì gọi là mệnh lệnh. từng cộng tác với ông, hiểu tính cách ông. Tuy Hà Phan và Trần Phách cùng đơn vị và thời điểm tham gia nghĩa vụ nhưng cũng là trinh sát đặc công, ông quan niệm cái gì ông làm được cấp dưới cũng phải làm cho bằng được. Trần Phách ưa chạy đường tắt miễn nó đến đích sớm hơn kẻ khác bất chấp phải trả giá đắt. Xếp hàng để chờ đến lượt là nhục hình với ông. chuyến công cán nước ngoài dưới danh nghĩa tổ chức phải vượt qua rừng thủ tục pháp lí. Trần Phách khuyên nhân viên theo tư cách cá nhân và hành động theo đúng pháp luật nước bạn.


      Nhanh gọn và hiệu quả. gì là thể, nhất định tìm ra và luôn tin như vậy.


      Hà Phan nới đai an toàn rồi ngả lưng vào thành nghế rồi thiếp hồi lâu.


      Hai tiếng 17 phút độ cao 9 ngàn mét là thời gian quá dài cho chuyến nhưng với Hà Phan là giấc ngủ ngắn ngủi. thể quyết định là nên làm theo thứ tự nào đất nước có 13 triệu dân, bắt đầu từ hang nào, ngọn núi nào? Trong những cánh đồng và khu rừng nhiệt đới này còn hàng ngàn cơ số bom mìn chưa tháo dỡ. có thời điểm số mìn bình quân đầu người cả nước xấp xỉ hai người chia nhau trái.


      Sau bao nỗ lực của các tổ chức quốc tế, số mìn giảm xuống nhưng số người học nghề làm chân giả lại có xu hướng gia tăng. biết bao giờ mới tháo hết hàng ngàn trái mìn sót lại khắp nơi, mà biết đâu trong số đó vẫn nằm chờ .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Chương 04

      Buổi sáng cùng ngày 22/6.


      Cách trụ sở M35 xa, nằm sâu trong hẻm vắng là ngôi nhà của bác sỹ thần kinh học


      Tôn Thất Sang, em trai Tôn Thất Sắc.


      Tối qua Tôn Thất Sang dường như thức trắng đêm, sáng nay ông vừa chợp mắt giấc mơ kinh quái làm ông bừng tỉnh. người thần kinh thép như ông chưa bao giờ bị ác mộng thâm nhập đe dọa, vậy mà hôm nay, trăm tỉ nơ -ron thần kinh làm nhiệm vụ canh gác trong não ông để l con quỷ.


      Bác sĩ Tôn Thất Sang quyết định bật dậy làm việc lúc 4 gờ sáng. Pha tách trà Thái nóng đậm đặc, ông muốn cảnh cáo hệ thần kinh u mê của mình.


      Tuy nổi tiếng như trai mình nhưng tài năng và cống hiến to lớn của ông cho nền y học nước nhà là ai dám phủ nhận. chuyên sâu vào não bộ, nghiên cứu của ông tập trung vào tủy sống và vai trò của nó trong hệ vận động con người. Trong hệ thần kinh trung ương, não và tủy sống đóng vai trò cơ bản trong suy nghĩ cũng như mọi hành vi của động vật. Vì vậy mọi nghiên cứu của ông luôn bổ trợ cho công trình của người và ngược lại.


      Mặc dù được mời tham dự hội thảo tại Campuchia nhưng công việc quá tải ở bệnh viện Việt Đức buộc ông thể góp mặt. Tôn Thất Sang tiếc nuối vì phải bỏ lỡ cuộc giao lưu học thuật hiếm hoi của các nhà thần kinh học đến từ các cường quốc y khoa. cơ hội ngàn vàng năm chỉ có lần vuột mất. Tuy nhiên, ông cố vớt vát lại bằng cách ông vẫn sang Campuchia và chỉ tham gia bên lề hội nghị trong ngày cuối cùng.


      Tuy ra, mục đích chính của ông là phải gặp bằng được thần tượng của mình, đó là giáo sư Yukio Matsumoto, người khai sinh ra môn giải phẫu tủy sống. Chỉ cần được nắm tay ông ta thôi, Tôn Thất Sang như thể được bơm đầy đầy cảm hứng và năng lượng đủ cho ông làm việc trong vài năm liền.


      Trớ trêu thay, mong ước khiêm nhường của ông mãi mãi bao giờ trở thành thực.


      Hai hôm nay, báo chí nước ngoài như bbc.com, aseansec.orgloan tin vụ khủng bố và bắt cóc nhằm vào viện quân y Sisowath. Tôn Thất Sang biết trai mình có quan hệ rất tốt với Viện này từ khi ông ta còn là bác sĩ sư đoàn 778 đóng tại Siem Reap. trùng hợp kì lạ, cũng hai hôm nay ông thể liên lạc được với trai mình.


      Chưa có xác nhận chính thức của cơ quan công quyền cũng như báo chí trong nước. Tôn Thất Sang gọi điện cho Viện não TW nơi ông công tác, tuy nhiên họ cũng cố gắng để liên lạc với những nhân vật có trách nhiệm bên Campuchia.


      Tôn Thất Sang đứng ngồi yên, Campuchia cũng giải quyết được gì và ở lại cũng đành. Theo lịch trình, ông đáp máy bay Siem Reap vào sáng nay như định nhưng rốt cuộc chuyến này xảy ra. Số là, tối qua sắp ngủ nhận được thư điện tử kí tên trai gửi vào điện thoại của mình. Tôn Thất Sang vừa mừng vừa lo, mừng vì ông còn sống, lo vì biết ông bị ai bắt giữ.


      Bức thư của trai xác nhận chính mình bị bắt cóc và khuyên em mình hủy ngay chuyến tránh tổn thất về nhân mạng.


      bán tin bán nghi mấy tin báo sau khi đọc lá thư này, ông quyết định hủy ngay vé máy bay và tiếp tục ở nhà nghe ngóng.


      Sáng nay, ông lại liên lạc đến Nguyễn Khoa Học hỏi thêm tin tức chính vị viện trưởng này cũng như ngồi đống lửa. Tuy nhiên với con người đầy kinh nghiệm ngoại giao, Nguyễn Khoa Học báo với các cấp có thẩm quyền và cầu Tôn Thất Sang hạn chế ra ngoài tránh nguy hiểm. Vị viện trưởng đầy trách nhiệm này còn căn dặn ông tuyệt đối đừng để tin này đến tai mọi thành viên gia đình họ Tôn cũng như bất cứ ai khác.


      Những tin đồn vô hại nhưng đôi khi đủ sức mạnh thổi lên làn sóng bài ngoại với sức nóng thể dập tắt nổi. Hơn nữa, đây rành rành là , và dư luận trong nước phản ứng ra sao khi hàng ngàn con em họ du lịch hoặc công tác tại nước bạn. Tôn Thất Sang quyết ‘’ náu’’ tại gia và nếu phải báo cho ai đó phải là cảnh sát cấp thành phố trở lên.


      Ngày hôm nay, Tôn Thất Sang quyết định ở nhà làm việc thay vì đến viện Việt Đức như thường lệ. Nhưng bình yên đến từ ngoại cảnh mà nó đến từ trong não. Mỗi khi nhìn vào tập bệnh án, hình ảnh người lớn tuổi bị tra tấn bởi những kẻ lạ mặt lại chập chờn lên trước mắt ông.






      Chương 5: Chương 05

      Chiếc Boing hạ xuống sân bay Siem Reap mà Hà Phan vẫn chưa cho ra phương án khả dĩ nào để lần tìm vị giáo sư đáng kính. Hàng chục phương án vạch ra trong đầu rồi lại vứt bỏ vì thiếu điều kiện hoặc tốn kém thời gian. Cái cần là con đường ngắn nhất, và dù bằng cách nào cũng phải gặp ngay ngài giám đốc quân y trước, ông ta là nhân chứng số , thậm chí là nạn nhân duy nhất còn sống.


      Xứ Chùa Tháp vào mùa mưa, xa xa cánh đồng màu xanh non là những rặng Thốt Nốt vút cao xuyên thủng những đám mây mùđang giăng kéo. Làn gió mát lạnh từ biển hồ Tonle Sap thổi về se se lạnh. Trước mắt giờ đây là quốc gia khác, con người khác, ngôn ngữ khác, nền văn hóa hoàn toàn khác.


      Ra cổng chính sân bay, Hà Phan trông rạng rỡ như vị khách du lịch đứng trước lộ trình hấp dẫn. hít hơi sâu rồi nhanh chóng lẫn vào dòng người tấp nập trước cổng chờ sân bay để vẫy chiếc xe taxi.


      - về đâu?


      - Cho tôi về Viện quân y.


      Chiếc xe chạy thẳng ra đường lớn rồi lao như bay còn đường nhựa láng bóng mới khánh thành chưa lâu. Nhìn lên đồng hồ đeo tay gần 10 giờ trưa, Hà Phan q hỏi ta.


      - Về đến đó hết bao nhiêu thời gian?


      - Nếu tắc chỉ mất 40 phút.


      - Giờ này mà cũng tắc sao?


      - Bình thường , nhưng hôm qua khu viện chật ních xe công vụ. Hôm nay biết ra sao?


      tranh thủ thăm dò.


      - Sao có kiện gì vậy?


      Người lái xe quay sang nhìn vị khách có nước da trắng và mái tóc mượt cắt ngắn. phải người Khmer nhưng có thể là gốc Việt định cư nước ngoài lâu ngày về thăm quê. ta vẫn hay gặp Miên Kiều bàng quan với đất nước như thế.


      - Vậy mới về nước hả? Hôm kia xảy ra vụ bắt cóc nhóm bác sỹ quân y. Chính viên giám đốc thoát chết trở về, mấy người mất tích đấy, xem . - ta lôi tờ báo trong hộc phía trước vô lăng ném sang cho Hà Phan.


      Nhìn tờ báo ‘’Pnompenh News’’Tuy thực đọc thông viết thạo tiếng khmer nhưng Hà Phan có tài suy đoán nội dung chỉ dựa những từ khóa. Tuy nhiên khi cầm tờ báo lên phải đọc nhiều, hàng loạt bức hình được các phóng viên đăng tải gần như toàn bộ nội dung. Nhân vật được đề cập nhiều nhất là người đàn ông băng bó đầy người. Nhân vật thứ hai chiếm góc đó ảnh bác sỹ Tôn Thất Sắc.


      - Tôi biết người đàn ông này? ông ta cũng bị giết sao?


      - người Việt, hình như chưa chết.


      Hà Phan lật lật lại xem có tin gì về bọn bắt cóc và cảnh sát nước bạn triển khai như thế nào nhưng kiện mới xảy ra nên thông tin rất chừng mực và mang nặng tính đồn đoán.


      Chiếc xe chạy qua cánh đồng rồi ven theo rừng Khộp đâm chồi sau mùa khô trụi lá. Xe vào con đường hai chiều men dọc bức tường caovà đỗ lại khi ngangmột cửa cổng lớn.


      - Đây rồi. May quá hôm nay tắc.


      - Hết bao nhiêu?


      - 3500 riel, hẹn gặp lại.


      Hà Phan trả tiền rồi nhìn chiếc cổng lớn chạm hoa văn và mảng mái vuốt cong khắc tua tủa đầu rắn hung dữ như canh gác địa ngục. Liếc về hai phía tường rào bê tông cao hai mét và dây kẽm phía , cứ khoảng trăm mét lại có cảnh vệ ôm AK đứng nghiêm mặt hướng ra đường. Nơi đây khác pháo đài, cũng phải, mà đâu đâu cũng vậy. Bệnh viện 108 Hà Nội hàng năm có đến hàng trăm vị tướng tá và nguyên thủ quốc gia đến điều trị. Họ là những người bảo vệ của ngôi nhà quốc gia và trước tiên, họ cần phải được khỏe mạnh.


      Hà Phan qua cổng chính trình giấy tờ. Phải mất lúc lâu mới trình bày cách đầy đủ lí lịch và mục đích đến đây với người lính gác. Viên trực ban sau khi xem giấy giới thiệu của Hội chữ thập đỏ liền dẫn đến gặp trợ lí giám đốc.


      Dường như chưa yên tâm, thêm lính mang súng dẫn sâu vào sân trong về phía nhà khách. Người đàn ông thuộc bộ phận tiếp khách mời Hà Phan ngồi xuống bộ sa-lông gỗ rồi ta gọi điện lên phòng giám đốc. hồi lâu ta dập máy rồi quay lại lễ phép:


      - Thưa ông, giáo sư vừa ra viện và tiếp đoàn khách từ văn phòng chính phủ, mong ngài ngồi đây chờ giây lát ạ.


      sao. Vậy là ổn, có thêm thời gian ngó xung quanh cơ sở y tế tốt nhất nước và được quảng cáo là có trang thiết bị mới nhất từ các nước tiên tiến. Phải nửa giờ sau nhân viên tổng hợp lại thông báo.


      - Xin mời ông, chúng ta ạ.


      Hà Phan mừng rỡ, ruốt cuộc được họ dẫn lên tòa nhà chính phía sau. Hai người bước lên ngôi nhà ba tầng xây kiên cố theo kiến trúc kiểu Pháp, khi đến phòng đóng kín cửa, nhân viên tổng hợp ấn chuông.


      - Mời vào.


      Cánh cửa mở ra, gian ấm cúng tỏa ra từ nội thất làm bằng gỗ lát đắt tiền. Từ sàn, tường, và trần được ốp các loại gỗ có vân dài với sắc màu tự nhiên thơm mùi hương mộc. Đây là câu trả lời nét nhất vì sao rừng già đất nước này dần biến mất. người đàn ông béo trắng trong bộ quân phục xanh bên bắp tay có hình ảnh quốc huy màu lam-đỏ nổi bật ra mở cửa.


      - Thưa trợ lí, đây là vị khách của giáo sư Samdech.


      Hóa ra chưa phải Samdech. Người mặc quân phục chỉ chiếc sô -pha.


      - ngồi , sức khỏe của giáo sư rất xấu.


      Ông ta vừa dứt lời, từ cánh cửa góc phòng người đàn ông ra, dáng thấp đậm, mắt hẹp dài chạm mang tai, đầu và trán tràn ngập ánh sáng phản chiếu từ mọi cánh cửa mở toang. Tất cả lặng im nhìn về người đàn ông trạc sáu mươi dấn những bước quyết đoán ra bắt tay vị khách lạ. Mùi cồn lẫn thuốc tây nhanh chóng tỏa khắp căn phòng lớn. Viên trợ lí :


      - Giáo sư ... được khỏe!


      - Người kia là ai? – Ông ta liếc mắt sang Hà Phan.


      Nhân viên tổng hợp mau mắn đáp:


      - Báo cáo giám đốc, ta là bác sĩ thuộc Hội chữ thập đỏ quốc tế, đồng nghiệp với ngài Tôn Thất Sắc. – Nhân viên tổng hợp tỏ ra lúng túng. - Tôi rằng, việc này nên đến Pnompenh gặp Hội CTD quốc tế hơn nhưng ta...


      Giáo sư Samdech ra hiệu ta im lặng rồi hất hàm nhìn vị khách mới đến buộc Hà Phan phải lên tiếng:


      - Kính chào ngài Samdech! Tôi xin được tự giới thiệu. Tên là Nguyễn Hà Phan, đại diện hội Chữ thập đỏ muốn làm việc với ông về vụ mất tích của giáo sư viện não chúng tôi Tôn Thất sắc.


      Hà Phan rút tấm hộ chiếu cùng lô giấy tờ trình ông ta.


      Thấy vậy, người trợ lí và nhân viên tổng hợp nhận thấy xong việc liền liếc nhìn nhau đầy ý rồi tự rút lui. Chúng nhàm tai những từ thâm nho khó chịu của ông già gốc Hoa này. Mà biết đâu gã trai này lại hợp với lão sao. Hai vị này biến mất.


      Đón xem lấy lệ, Samdech nheo nheo mắt tiến sát vị khách rồi nhìn thẳng vào mắt bằng cái nhìn sắc lẹm.


      - Rốt cuộc cơ quan các ông cử đại diện sang.


      Hóa ra ông ta đợi mình. Hà Phan đáp:


      - Lẽ ra tôi đến đây sớm hơn nhưng còn chờ lệnh cấp phê duyệt.


      Giáo sư Samdech chuyển sang giọng trấn an.


      - Tôi biết các bạn rất đau buồn và lo lắng. Tôi vô cùng lấy làm tiếc vụ việc vừa xảy ra. Trong chuyện này tôi có lỗi phần. Thú thực vụ tai nạn xảy ra nếu tôi đề nghị quân đội hộ tống.


      Bỗng ông ta ngửng lên nhìn xoáy vào Hà Phan:


      - Hãy , là cảnh sát hay nhà báo đấy? Công an Việt Nam phái sang điều tra phải ?


      Hà Phan khá bất ngờ với câu hỏi kèm ánh mắt de dọa của vị tướng quân y. Nhưng với bản lĩnh dày dạn của cựu chiến binh, hề biểu lộ nao núng nào. Ngưng lại vài giây như để cho vị giáo sư nghĩ lại rồi đáp:


      - Thưa ngài Samdech! Tôi đại diện cho chính quyền. Chuyện đó bên Bộ ngoại giao thu xếp. Tôi sang đây trách nhiệm mà Hội và viện não giao cho với mục đích tận mắt xem và nghe lời giải thích từ các ông.


      Samdech nở nụ cười vẻ thông thái như muốn nhắc mình là người nắm cuộc chơi.


      - tiếng Khmer khá lắm! - Ông ta lập tức đổi đề tài. – , sáng nay tôi đuổi tay gián điệp đội lốt Bangkok Post rồi đấy. Thú tôi thích ánh mắt của hơn, trung thực đến thơ ngây. Với tôi chẳng khó khăn gì. Mà suy cho cùng, là ai chăng nữa tôi cũng chỉ có câu trả lời mà thôi. Đó là .


      - Đa tạ giáo sư. Thú thực mấy hôm nay chúng tôi vô cùng lúng túng khi trả lời gia đình nạn nhân. Bạn bè quốc tế liên tục gửi điện sang thăm hỏi. Gia đình nạn nhân mực đòi qua đây trông ngóng. Hi vọng cảnh sát Khmer đảm bảo tính mạng và giải thoát cho ông ta càng sớm càng tốt.


      Samdech đầy vẻ ăn năn:


      - Tôi rất tiếc để xảy ra cảnh bi đát này, và càng có tội khi làm được gì hơn trong tình hình nay nhưng chúng ta phải nhìn thẳng vào thực tế. Giáo sư Sắc cảnh ngộ rất xấu.


      - Nếu phiền đến ông? Chúng ta có thể xem qua trường được ?


      Samdech liền nhướn cao mày:


      - Xem trường? Nghe mùi hình quá nhỉ.


      Viên bác sỹ nhếch mép rồi lẳng lặng tiến về góc phòng mở chiếc tủ kính dài. Hà Phan nhận ra cầu của mình hơi vội vã và đủ khéo. ít lần vò đầu bứt tai vì kĩ năng ngoại giao hạn chế của mình. Cũng phải thôi, hai năm lính trinh sát chỉ quen lăn lê chui lủi, có khi cả ngày trời hé răng với ai lời. Hơn chục năm phục viên làm thường dân cũng chỉ là gã thợ hàn suốt ngày đeo mặt nạ. Từ khi quen Trần Phách cũng chỉ là tay võ biền dẹp bọn trộm cắp nghiện hút. Ngôn ngữ của là tay đấm chân đá và đối tượng giao tiếp của là đám du côn vô học chứ đâu là lớp thượng đẳng như giáo sư với tiến sỹ.


      Nay Trần Phách cắt cử sang để khai thác và đấu trí với vị tướng quân y này quả là canh bạc liều mạng nếu như muốn là tự bôi bẩn mặt mình.


      Hà Phan ngồi nín thinh ngắm nhìn vị giáo sư lục đục trong mấy ngăn tủ lần mò thuốc men, đoạn ông ta dốc đứng cái lọ thổ vào miệng rồi nuốt khan. Đứng nguyên vị trí trước chiếc tủ, ông ta quay chiếc cằm bạnh về phía sau rồi nhìn Hà Phan qua đôi vai u tròn của mình.


      - Dù sao tôi cũng rất hân hạnh khi được đón tiếp . Hãy chờ tôi giây l


      Ông ta ấn chuông. Có lẽ chờ sẵn phòng bên, viên trợ lí lập tức xuất trước cửa.


      - Báo cáo giáo sư, tôi có mặt.


      - Hãy chuẩn bị xe, lần này điều thêm xe hộ tống và bốn vệ sĩ cho chắc ăn.


      Thay vì chạy ra ngoài thi hành lệnh, y tròn mắt nhìn người bác sỹ mang đầy thương tích rồi ném ánh mắt thiếu thiện cảm về phía vị khách sa-lông.


      - Thưa giáo sư! Ngay cả Quốc Vương cũng nỡ xâm phạm đến giờ phút dưỡng bệnh của giáo sư. Vết thương của giáo sư...


      Bằng cái phẩy tay dứt khoát, ông ta làm hiệu viên trợ lí ngưng lời.


      - Tôi là bác sỹ, ai hiểu thể trạng của tôi bằng tôi, nhanh lên!


      Gã quay gót rồi biến mất sau hành lang. Bỗng dưng viên bác sỹ vội đưa tay bưng vội lấy chiếc đầu tròn nhẵn của mình như thể sắp rơi. Hà Phan bối rối đứng dậy tiến về phía ông ta.


      - Thưa bác sỹ! nhất thiết phải đâu cả. Ông cứ nghỉ cho lại sức. Tôi biết chính ông cũng bị trọng thương khi chiếc xe bị tấn công. Khi nào ông thấy khỏe, chúng ta gặp nhau sau.


      Samdech nhìn thẳng Hà Phan bằng cặp mắt vãi đom đóm của mình. Ông :


      - Người Khmer chúng tôi thích khách khí, muốn tôi đưa . Hơn thế, tôi cũng cần đến đó xem bọn cớm làm ăn đến đâu.


      Viên giám đốc buông bàn tay mập trắng để lộ sắc dasáng xanh rồi loạng choạng vào cửa sau. Hà Phan nhanh nhẹn đến đỡ lấy đôi vai ông ta chực sụm xuống.


      - Hãy để tôi giúp ông!


      - sao, cám ơn. Tôi tự được. Hôm qua là ngày đen tối nhất trong đời tôi. Dù sao cũng còn may mắn hơn Tôn Thất Sắc rất nhiều.


      - Như vậy ông báo cảnh sát ngay lúc đó chứ?


      - Tôi làm xong thủ tục khai báo cho có lệ mà thôi. Khốn khổ hơn, thay vì tìm nạn nhân họ lại cử báo chí và cảnh sát thay nhau thẩm vấn tôi như kẻ tòng phạm. thấy ngoài cổng có xe cảnh sát đấy hả.


      Quả thực khi bước chân vào đây, thấy khí căng thẳng bao trùm.


      Samdech vào cửa sau. Trong khi chờ vị bác sỹ thay quần áo, liếc khắp căn phòng trang trọng. Đến bây giờ kịp để ý hai bên bức tường cao ốp gỗ Lát là hàng loạt những huân huy chương. bức ảnh khung vàng khổ lớn chân dung Hoàng Thái hậu Norodom Moninieth Sihanouk và Samdech chụp rất trang trọng tại phòng khánh tiết Cung Điện Hoàng Gia. Bên cạnh còn nhiều bức ảnh quý về hoạt động khác của viện quân y. Đáng chú ý, bức ảnh Samdech chụp chung với bác sỹ Tôn Thất Sắc tại lễ nhận văn bằng tiến sĩ tại sảnh đường đại học Harvard.


      Cho đến giờ phút này Hà Phan phần nào mường tượng ra ở trong phòng của nhân vật có uy tín và công trạng bậc nhất Campuchia. Đó là phần lí do tại sao tước danh cao quý ‘’Samdech’’ do chính Quốc Vương phong tặng đối với rất ít các nhân vật có cống hiến to lớn cho đất nước này.


      chiếc bàn dài, loạt các tài liệu xếp đầy dường như chờ đợi vị giám đốc sau mấy ngày vắng mặt. Hà Phan cho rằng nếu trường với mình, có lẽ ông ta mất trắng ngày nữa.


      Bất chấp sức khỏe của mình, ông đích thân dẫn vào khu vực vừa xảy ra thảm cảnh. Samdech hiểu rằng đó là cách thể nhiệt thành mà trong hoàn cảnh này, bất kì động thái nào của ông cũng đến tai mắt nhân dân Việt Nam.


      Hà Phan ngồi đợi dăm phút sau viên bác sỹ xuất trở lại với bộ quân phục lấp lánh ánh sao người.


      - Ta thôi. - Vị thiếu tướng oai vệ phất tay.


      Hai lính hộ tống xuất ngay trước cửa nhanh nhẹn dìu vị giám đốc quân y rời hành lang bước xuống chiếc xe Mecedess đỗ sảnh tầng . Phía sau vài mét, chiếc xe màu xanh hiệu Chevrolet Avalanche mang trọng trách hộ tống cũng nổ máy sẵn sàng.


      - Mời lên xe cùng tôi. – Samdech chỉ chiếc Mecedess của mình.


      Nhìn chiếc Chevrolet và toán vệ sĩ bặm trợn sau lưng, Hà Phan dám chắc rằng cách đây mấy hôm, giáo sư Tôn Thất Sắc thể có được chăm sóc chu đáo đến thế này. vụ bắt cóc thể xảy ra lần nữa. Kì thực, họ đưa đâu và cái gì chờ phía trước?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :