1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

All in love - Ngập tràn tình yêu - Cố Tây Tước (29c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      [​IMG]

      Tác giả: Cố Tây Tước

      Chuyển ngữ: Bánhbaochiên

      Chỉnh sửa: Bi*chy

      Bìa: HappyOneday

      Nguồn: http://banhbaochien.wordpress.com/all-in-love/

      Giới thiệu nội dung
      Từ Vi Vũ tính hơi hơi ưa sạch, da mặt cũng hơi hơi dày, ngoài ra còn hơi hơi bỉ ổi, nhưng trước mặt mọi người luôn luôn là Từ Vi Vũ trăng thanh gió mát, tách biệt xa lạ, trong kiêu ngạo có lạnh lùng, trong lạnh lùng có xa cách, trong xa cách có cao sang.

      Nhưng cứ về đến nhà là nhập vào trạng thái “cuồng cởi”:

      “Tắm, tắm, tắm. Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp ?”

      Thanh Khê nghĩ, liệu còn có thể bỉ ổi hơn được nữa ?

      Hoặc là: “Vợ ơi, nấu cơm cho , là cầu hợp pháp đấy!”

      “Tình , mua quần áo cho , hết quần áo mặc rồi, cầu hợp pháp!”

      “Vợ, tối nay xem phim nhé, cầu hợp pháp đấy!”

      “Thanh Khê này, hát tình ca cho , cầu hợp pháp, cầu hợp pháp nhé!”

      Những lúc như vậy, “bạn ” Thanh Khê phải cố gắng lắm mới có hành vi “xử lý” phạm pháp với .

      Hạnh phúc là gì, hạnh phúc là mười ba năm trước, tan trường, có cậu bé trước mặt bạn theo hình chữ S, mười ba năm sau, vẫn là cậu bé đó ôm bạn vào lòng, mặt dày : “Cố Thanh Khê, cả tuổi xuân của đều dành trọn cho em, vậy nên em phải chịu trách nhiệm với đấy!”
      tart_trungNgọc Hương thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Lời tựa: Cuộc đời như thế
      biết nên bắt đầu từ đâu, , tôi hơi lúng túng, tự vỗ ngực rằng đời này làm ít “chuyện lớn” nhưng viết lời tựa lại là lần đầu tiên. Có hơi hồi hộp, hồi hộp vì cuối cùng cũng có lần được tác giả đại nhân để ý, hồi hộp vì biết phải viết lời tựa như thế nào. Vốn tôi phải thanh niên văn nghệ, nào biết mấy cái văn văn vẻ vẻ là gì. Nhưng bỏ qua cơ hội này nỡ, nên đành mặc kệ, viết hay mong độc giả thứ lỗi.

      Vì sao tôi lại đặt tiêu đề là “Cuộc đời như thế”? Bởi đây là tên tập tản văn của nữ sĩ Tam Mao, và Tiểu Tây cực kỳ thích Tam Mao nên tôi mới mượn tạm. Tiểu Tây thích Tam Mao đến nỗi trong nhà nhiều sách của Tam Mao nhất, có khi còn mua cả mấy bản in khác nhau. Thực ra ấy đọc “tạp” lắm, gần như chỉ cần cầm lên được là đọc luôn, có lần tôi thấy ấy say sưa đọc quyển sách về cừu, thậm chí còn tích cực giới thiệu cho tôi. Nhưng với tôi đọc kiểu sách như thế còn buồn ngủ hơn cả nằm đếm cừu ấy chứ.

      Có điều khi đọc “All In Love” tôi rất “tỉnh”, “Từ Vi Vũ” là tên nhân vật của tôi? Nghe đâu có rất nhiều người điêu đứng vì “Từ Vi Vũ” còn cầu tung ảnh “Từ Vi Vũ” lên. Cảm ơn mến của mọi người nhưng ràng hành động “tung ảnh” hợp với tác phong “thủ thân như ngọc” của tôi chút nào.

      Hơn nữa, tác giả đại nhân nhấn mạnh “All In Love” là cuộc sống hoàn hảo hơn nó vốn có, lời ấy sai, ví dụ, tôi ưu tú như “Từ Vi Vũ”, hừ. Và em trai Thanh Khê cũng hề ngoan ngoãn như vậy! Nhắc đến Tử Hạo, hình như nó cũng rất nổi tiếng, khó hiểu, chẳng lẽ vì lớn lên xinh xắn động lòng người? (Buột miệng ra? Xinh xắn động lòng người?)

      Nhưng tôi thể thừa nhận, quan hệ của Tiểu Tây với em trai rất tuyệt vời. Đó là tình cảm ruột thịt mà người ngoài thể lung tung, chị bao dung em, em kính chị – thứ tình cảm tôi vẫn luôn ao ước. Được rồi, còn có cả ghen tị.

      Trước kia, ham muốn chiếm hữu của người như tôi lớn lắm, bây giờ đỡ nhiều rồi. Khi ấy chơi với bạn, tôi chỉ hỏi mỗi đâu-với ai-làm gì-mấy giờ về thôi. Tình là thứ tình cảm vô cùng kỳ diệu, có thể ấy rất xuất sắc (Câu này có vẻ hơi đại nghịch bất đạo?) nhưng bạn luôn cảm thấy ấy là tuyệt vời nhất, cuốn hút nhất, ngừng hấp dẫn bạn, làm cho bạn chẳng khác gì thằng ngố trước mặt người ta. Nhưng biết phải làm sao khi ấy chiếm trọn trái tim tôi rồi, nên, tôi nguyện quỳ gối xưng thần. (Tiểu Tây: Có phải vì em duyệt lời tựa này trước nên mới viết mùi mẫn như vậy ?)

      Tiểu Tây sống rất hờ hững, ấy em thế nào, nhớ bao nhiêu, nhưng ấy khi về già chúng mình như thế như thế. Tôi rất cảm động, vì ấy muốn bên tôi đến tóc bạc răng long.

      Chắc mọi người thích “All In Love” đến thế vì nó chỉ là câu chuyện tình của riêng “Cố Thanh Khê” với “Từ Vi Vũ” mà còn là biểu tượng tình trong lòng nhiều người phải ? Nó giải thích ràng cái đích mà tình hướng tới – đời kiếp đôi mình, đơn giản mà đẹp đẽ.
      tart_trungBilly Nguyễn thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 1: Em phản đối hai người kết hôn!
      #1

      Chuyến này , khi về còn vác theo “cục nợ” to đùng.

      Em trai ở hơn tám năm, xuất ngoại từ lúc mười tuổi nên chất uyên bác cao thâm của dân tộc Trung Hoa được giữ gìn cẩn thận bị vấy bẩn.

      Trưa nay tưới hoa, tôi nghe thấy nó chuyện điện thoại với bạn, còn thấp thoáng câu “son of a bitch”, tôi nhíu mày, cầm gối ôm sofa quăng về phía nó.

      Em trai giật mình, trợn mắt nhìn tôi, có lẽ người ở đầu giây bên kia hỏi có chuyện gì, nó uất ức trả lời: “My dear sister…” ngồi nghĩ hơn nửa ngày, “chị ấy đánh tao!”

      Tôi cười lạc cả giọng.

      #2

      Ăn trưa xong Từ Vi Vũ gọi điện đến, hỏi tôi có rảnh ? Tôi ở cùng em trai. Vi Vũ hỏi: “Em trai bao nhiêu tuổi?” Biết thừa rồi còn hỏi.

      Tôi trả lời: “Mười tám.”

      Vi Vũ đáp: “Đủ tuổi làm người lớn rồi, thả nó , chẳng sao đâu.”

      Em trai ngồi cạnh nhìn tôi chuyện điện thoại, đến khi ngắt máy mới thong thả buông câu: “Em phản đối hai người kết hôn!”

      #3

      Nhớ Tết năm ngoái tôi ra sân bay đón nó, đợi nửa tiếng mới thấy em trai quý mặc áo khoác liền mũ, đeo kính râm, tay kéo vali ra từ cửa chính, trông rất show off[1].

      ( [1] Nguyên văn zhuangbility = khoe khoang, show off. )

      Chàng ta chuẩn bị vuốt tóc đón gió tôi bấm còi, vừa thấy xe chị , em lập tức rụt lại cách đáng khinh, chạy đến nịnh nọt: “Chị, chị đến rồi!”

      Tôi càu nhàu: “Mới tí tuổi đầu mà bày đặt đeo kính râm làm gì? tay còn đeo hai nhẫn? Tóc tai lượt thà lượt thượt che hết cả mắt, nhìn xấu chết được!”

      Em trai bị mắng cho cụp đuôi, cam chịu nhìn ai đó ngồi bên ghế lái phụ cúi đầu nhịn cười.

      Yên vị xe, nó dám cãi lại tôi, đành nổi bão với Từ thiếu dám to gan cười nhạo mình: “ cười tôi cái gì? Cẩn thận tôi để chị tôi gả cho nữa đấy!”

      Vi Vũ “Ồ” tiếng, trước nay rất để ý đến chủ đề này, ai có thái độ – giết tha, kể cả em ruột cũng ngoại lệ, tôi hơi lo lắng nhìn cái, chẳng ngờ đến câu trả lời của : “Vậy gả cho chị em là được.”

      Chậc…

      #4

      Lần này tôi qua chỗ em trai du lịch, còn ở lại chơi những tuần, vậy nên tối đó Từ Vi Vũ đến đón tôi ăn cơm, ăn xong lên xe, hỏi: “My heart, when we… sex?” Vi Vũ ở Đức sáu năm, tiếng Đức chỉ bình thường nhưng tiếng lại rất tốt.

      Tôi dịu dàng trả lời: “ ở Đức lâu như thế mà học được chút ưu điểm nào của họ sao?”

      Vi Vũ tủi thân hỏi: “Ưu điểm gì cơ?”

      “Nghiêm túc, cẩn thận, biết tự kiềm chế.”

      “…”

      #5

      Nghĩ kĩ từ tôi và quen nhau, Vi Vũ phải tuýp người khéo mồm khéo miệng, sau khi Đức càng… , nhưng lại có niềm say mê đặc biệt với tôi.

      Vẫn nhớ có lần, thấy tâm trạng tôi có vẻ tốt liền to gan hỏi: “Dear Tiểu Khê, em biết , từ khi học tiểu học có tình cảm với em rồi.”

      Tôi ngạc nhiên: “Tình cảm của dậy sớm .”

      Từ Vi Vũ bị tổn thương, nhưng chắc lại cảm thấy lần đau là đau, hai lần đau vẫn là đau, vậy nên “ liều ba bảy cũng liều”, hỏi: “Vậy em để ý đến từ lúc nào? !”

      Tôi đau khổ nghĩ ngợi hồi, “Có lẽ là từ tiểu học, cứ tan trường lại chạy đến trước mặt em theo hình chữ S.”

      “…”

      #6

      Lại nhắc đến tiểu học, có lần về thăm trường cũ, tôi thấy cây ngô đồng trước kia hay tựa vào trò chuyện cùng bạn bè có hai dòng chữ khắc bằng dao:

      Cố Thanh Khê

      Từ Vi Vũ

      cảm động là dối, vì… ôi, mới lãng mạn làm sao!

      Nhưng có điều, ngô đồng quê là cây của thành phố, nghe đâu còn được bảo vệ. Thiếu gia họ Từ, sau này có khắc phiền để tên em bên dưới được , em thấy an toàn chút nào.

      #7

      Nhưng so với tôi, dường như Từ Vi Vũ mới chính là người thiếu cảm giác an toàn, mỗi khi ra ngoài phải hỏi hỏi lại: “Thanh Khê, mang chìa khoá chưa? Thanh Khê, gọi điện thoại cho , xem cầm điện thoại chưa?”

      Mỗi lần như vậy tôi đều bị đánh thức khi say giấc nồng, nhận điện thoại của mình, nỗ lực vượt khó gọi cho Vi Vũ, sau đó nhìn vừa rút điện thoại trong túi áo vừa ra ngoài.

      Miệng còn lải nhải: “Ồ, mới sáng ra nhớ rồi sao.”

      Hình như phải Từ Vi Vũ thiếu cảm giác an toàn… mà là thiếu đòn phải?

      #8

      Từ Vi Vũ tính hơi hơi ưa sạch, da mặt cũng hơi hơi dày, ngoài ra còn hơi hơi bỉ ổi, nhưng trước mặt mọi người luôn luôn là Từ Vi Vũ trăng thanh gió mát, tách biệt xa lạ, trong kiêu ngạo có lạnh lùng, trong lạnh lùng có xa cách, trong xa cách có cao sang. Nhưng vấn đề là ở Từ Vi Vũ khi về nhà, vừa bước qua cửa, liền bắt đầu điệp khúc “tắm tắm tắm tắm”, mấy phút sau, trong phòng tắm vọng ra tiếng hỏi “Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp ?”

      Tôi nghĩ, liệu người này có thể bỉ ổi hơn được nữa ?

      #9

      Nhưng mỗi khi ấn tượng của trong tôi down đến vô cùng, lại xuất và làm cho người ta cảm thấy xúc động theo cách nào đó. Nhớ ngày còn ở Đức, lần gọi điện cho tôi, : “Thanh Khê, muốn về nhà.” Sau đó lặp lại bằng tiếng Đức “ nhớ em”.

      Tôi trả lời: “Em có hiểu đâu.”

      cười đáp: “ biết.”

      Dù như vậy vừa khác người lại vừa dễ mềm lòng nhưng mỗi khi nhớ đến tôi lại hơi phảng phất buồn.

      #10

      Có lần tôi chủ động thổ lộ với Từ Vi Vũ: “Thực ra chúng ta cũng đẹp đôi đấy chứ, thích mua sách em thích đọc, thích hát em thích nghe, thích ngắm hoa em thích trồng, muốn cưới em sẵn lòng gả, trời sinh đôi.”

      Vi Vũ liếc tôi cái, đáp: “Thế mà trước kia em còn trái ý trời lâu.”

      Chính vì vậy, cuối cùng chúng tôi cũng thuận theo ý trời và chuẩn bị kết hôn.
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 2: Nhớ khi còn bé
      #11

      Hồi cấp ba, Vi Vũ thuộc loại thư sinh nho nhã yếu ớt nhưng học siêu giỏi – huyền thoại cơ mà. Vấn đề duy nhất của là môn thể dục, nếu nó xuất đời hẳn thành học sinh xuất sắc toàn diện. Vì thế nên chẳng ai ngờ người như Từ Vi Vũ lại “thích” bon chen chơi bóng với những cậu bạn cao to vạm vỡ. Dù có hơi lệch nhịp.

      Có người hỏi: “Vi Vũ, thích bóng rổ, mỗi lần chơi được tí còn mệt bở hơi tai, tội gì phải khổ? Thôi, về học đàn violin , em cười mày đâu.”

      Nghe lúc ấy câu trả lời của Từ thiếu là tiếng hừ lạnh, “Ai bảo Cố Thanh Khê thích con trai giỏi thể thao?”

      #12

      Từ lớp mười , trường chia làm hai ban tự nhiên và xã hội, trước khi chia lớp, tôi nhận được bức thư, nội dung vỏn vẹn: Học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên!

      Tôi nghĩ đó chỉ là thư nguyền.

      Nên, tin vào những lời quỷ quái ấy.

      Cứ thế, tôi và Vi Vũ rẽ ngang, mỗi người ngả con đường “tự nhiên – xã hội”.

      Nhưng chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè thuần khiết…

      #13

      Năm lớp mười , có lần xe đạp hỏng, Vi Vũ đưa tôi về. Hôm đó tôi phải về nhà cũ, mà đường hề gần.

      Giữa trời tháng mười , Vi Vũ cật lực đạp xe đường. Thực ra nhìn tóc nơi cổ áo mướt mồ hôi tôi cũng xót lắm, nhưng vào năm tháng ấy, thời điểm ấy, mọi tư tưởng, suy nghĩ vẫn còn rất ngây thơ, tôi và Vi Vũ là bạn học nam nữ đàng hoàng, chở nhau chiếc xe là quá lắm rồi. Vậy nên cả đường tôi đành bấm bụng trong xót xa và lo lắng: về càng gần đến nhà càng dễ gặp người quen, nếu chẳng may có gặp biết giải thích sao đây?

      Đúng như “mong đợi”, tôi gặp hàng xóm mải mê cày cấy trong cánh đồng cải dầu, chưa đến gần, chào tôi to: “Thanh Khê, mới tan học à!”

      Khi ấy tôi còn mải tụng kinh trong lòng: “Chúng cháu chỉ là bạn học, chúng cháu chỉ là bạn học…”

      Vậy nên vừa nghe thấy tiếng gọi, tôi tuôn tràng theo phản xạ: “, cháu với cậu ấy chỉ là bạn học nam nữ bình thường thôi ạ, xe cháu hỏng nên cậu ấy đưa cháu về ấy mà.” Sau đó, tôi còn tự tin rằng mình rất thông minh, đánh trống lảng, “ trồng cải dầu ạ.”

      ấy “à” tiếng đầy ý, biết tiếng “à” này là dành cho hoa cải hay là “à” cho bạn học.

      Lát sau, qua đó đoạn, người phía trước quay lại hỏi tôi: “ ấy chỉ bảo cậu tan học à, sao cậu nhiều chuyện ‘ liên quan’ thế?” Bây giờ nhớ lại chợt thấy từ “ liên quan” trong câu có vẻ đặc biệt sâu xa.

      “…” Đó là lần đầu tiên tôi xấu hổ.

      Sau đó, Vi Vũ còn thầm bỏ thêm câu: “Trồng cải dầu? Ừ cậu cũng thông minh[1] đấy.”

      ( [1] Nguyên ở đây là “cải dầu”. Từ Vi Vũ dùng từ ‘có tài’, ‘thông minh’ /yǒucái/ đồng với ‘cải dầu’ /yóucài/ )

      “…”

      #14

      Tôi thấy có lúc Vi Vũ chuyện rất thẳng thắn, nhưng đôi khi lại kín đáo quá nhiều.

      Tôi từng lập hộp thư từ lâu lắm lắm rồi, khoảng cấp ba phải.

      Tốt nghiệp xong chẳng mấy khi dùng nên dần bị chìm vào quên lãng.

      Mãi về sau, qua bao nhiêu năm, khi đăng ký nhận đồ bằng mail, cả hai hộp thư thường dùng nhận hết, tôi xoắn xuýt mãi mới nhớ ra hộp thư “già cỗi” bị bỏ bê bao lâu này.

      Vừa đăng nhập, hộp thư đến báo có gần trăm thư chưa đọc, đều được gửi từ nước ngoài.

      Ấy thế mà chưa bao giờ thấy Từ Vi Vũ hỏi han hay nhắc nhở gì về nó cả.

      Tôi mất nguyên ngày để đọc trọn vẹn gần trăm bức thư, sau đó lại ngồi lưu cẩn thận từng cái .

      đúng là ai đó rối loạn[2]đến mức độ nhất định rồi.

      ( [2] Từ ngữ lưu hành trong giới trẻ, dùng để chỉ những người thể ràng tình cảm cá nhân, nhìn có vẻ lạnh lùng, ít nhưng thực ra bên trong suy nghĩ rất nhiều)

      #15

      Giờ nhớ lại những tháng ngày xanh mượt ấy, tuy ngắn ngủi nhưng cảm động biết bao.

      Nhớ khi còn bé, thích chuyện tôi thích cười, từng sóng vai ngồi dưới gốc cây đào nghe gió thổi đầu rừng, chim vang tiếng gọi, biết ngủ quên từ lúc nào.

      Nhớ khi còn bé, chưa hiểu tình, chưa biết , dưới hàng cây ngô đồng, lặng nghe mưa rơi tí tách tán lá, nhìn nhau cười ngô nghê.

      Nhớ khi còn bé, hiểu thế nào là chia ly, thế nào là gặp lại, cũng biết có khoảng cách tên “xa xôi cách trở”, gió chỗ thổi đến nơi tôi, chỉ biết rằng lại năm xuân thu đến[3].

      ( [3] Trích “Hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu” (梦里花落知多少) – Tam Mao)
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 3: Tình của cậu bé
      #16

      Hai ngày trước, khi tâm với bạn về chuyện tình cảm, nó thừa nhận rằng bản thân thuộc kiểu “tình mì ăn liền”, nhìn vừa mắt, hợp nhau giường, thế là OK. Còn tôi khác, tôi cần có thấu hiểu, đủ thấu hiểu để nhận ra rằng tình cảm của người đó là chân thành và đủ để người đó biết rằng tôi cũng quan tâm đến . Tôi phải suy nghĩ xem tình này có thể bắt đầu được , hợp lý chưa, phải suy nghĩ về gia đình, về cuộc hôn nhân tương lai cần cả hai vun đắp thế nào mới được dài lâu và bền vững.

      Bạn tôi nghe xong lắc đầu cảm thán: “Cậu thực tế quá.”

      Đúng, tôi sống rất thực tế, chính vì vậy người theo chủ nghĩa lãng mạn của tôi thường than phiền rằng bạn mình là người phụ nữ lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình biết bao và năm xưa tôi làm tan vỡ trái tim “thiếu nam” của như thế nào.

      Tôi… nghĩ lại, ừm cũng phải.

      Tôi quên ấn tượng đầu tiên khi gặp Từ Vi Vũ, chỉ nhớ là chúng tôi có quen nhau. Bắt đầu từ tiểu học, ngay cả năm nào cùng lớp, năm nào khác tôi cũng chẳng có ấn tượng gì.

      Lên cấp 3, sau khi tôi chọn ban xã hội, gọi tôi ra ngoài, kéo mạch về phía sau dãy nhà học rồi qua lại, càu nhàu nửa ngày, “Sao cậu lại chọn thế, sao cậu lại chọn như thế…”

      giỏi các môn xã hội. Tôi lại thích ban tự nhiên.

      , theo ý tôi chọn tự nhiên, tôi, tránh nguyền rủa – chọn xã hội, đúng là sai sót ngẫu nhiên.

      Tôi : “Vi Vũ, tớ chọn rồi.”

      càng giận, trợn mắt nhìn tôi, đó cũng là lần đầu tiên với tôi bằng giọng điệu lạnh lùng như thế: “Cố Thanh Khê, cậu có nhất thiết phải hờ hững đến vậy ?”

      Tôi nhìn bỏ , biết nên làm gì, chỉ tự cảm thấy rất tội lỗi.

      Lãng mạn như vậy, sao tôi lại nhận ra tình cảm của , nhưng khi đó cả hai còn , đâu có sắt son bền vững gì nhiều, cùng lắm là hơi hơi xúc động, hơi hơi mơ hồ, nhưng dẫu có thế nào tình cảm vẫn còn chưa đủ chín. Tình của tuổi trẻ là thứ tình cảm cho dù có tự nếm trải hay để vụt mất sau này, khi nhớ lại, tất cả những gì bạn dành cho nó chỉ là nụ cười, có thể là nụ cười dịu dàng mà cũng có thể là cười nhạt nhẽo cho qua.

      Lớp mười , trường tổ chức du xuân ở Vụ Nguyên, Giang Tây, coi như món quà cho học sinh cấp ba cực khổ cày cấy trong quãng thời gian “nước sôi lửa bỏng”. biết phải ngồi xe buýt bao lâu, khi xuống xe, tôi hơi choáng váng, bạn cùng bàn chạy lại đỡ tôi hỏi han: “Thanh Khê, trông cậu nhợt nhạt lắm, tớ lấy cho cậu chai nước nhé?”

      Tôi mình đứng hóng gió chút ổn thôi.

      Bạn cùng bàn của tôi là dịu dàng, ít , có phần giống tôi nên cả hai rất hợp nhau. Chúng tôi tụt lại sau cùng trong đoàn học sinh, dù đám nam sinh phía trước có ồn ào thế nào cảm giác con đường ở miền quê này vẫn có gì đó rất nhàng, thanh thản. lát, phía sau có người vỗ vai tôi, quay lại thấy Từ Vi Vũ, tôi quên mất hôm nay ban cũng cùng, ban xã hội trước ban tự nhiên sau. đưa bình nước cho tôi, mặt cảm xúc, “Uống nước .”

      Tôi nghệt ra lúc mới phản ứng lại: Tớ khát. Nhưng thực ra là uống được, trong ngực vẫn còn cảm giác buồn nôn.

      nhíu mày, : “Mặt cậu trắng bệch như ma ấy!”

      Tôi…

      Bạn cùng bàn của tôi thấy là lạ, lo lắng giọng hỏi: “Thanh Khê, chúng mình có cần nhanh lên ?”

      Tôi còn phân vân vài nam sinh ban tự nhiên chạy đến, ồn ào, “Vi Vũ, thảo nào nhanh thế, hoá ra là tìm người !”

      “Bạn ơi, Từ thiếu lòng dạ với bạn đấy, cả đường nó chỉ chăm chăm nhìn đồng hồ thôi, ha ha, ha ha!”

      Vũ, thể ràng quá! Thầy giáo đến bây giờ đấy, vừa vừa thôi nhé!”

      Từ Vi Vũ thấy tôi lạnh nhạt liền cản bạn lại, “Thôi được rồi!”

      Thấy vậy, họ ầm ĩ nữa, cười cười chạy trước.

      Từ Vi Vũ nhìn tôi, hơi do dự: “ cùng nhé?”

      Bạn cùng bàn của tôi tinh ý, bỏ lại câu vô tình “Tớ tìm XX đây” rồi chạy biến.

      Từ Vi Vũ tới đỡ tay tôi, tôi từ chối, mình có thể tự được.

      nghiến răng: “Cậu cứ chịu mình .”

      Này! Dù khó chịu nhưng nhìn ầm ĩ như vậy tôi cũng chẳng thoải mái hơn, thấy phía sau có rất nhiều bạn học ban tự nhiên chầm chậm đến, tôi vội vàng: “ thôi.”

      giữa đám đông làm tôi rất mất tự nhiên, Từ Vi Vũ từng : tôi lo giữ thể diện còn nhiều hơn cả . Thực ra tôi chỉ thích bị người khác chú ý, thích nổi bật hay trở thành tiêu điểm của bất cứ thứ gì. Tính cách hình thành từ , được vun đắp quanh năm suốt tháng, phải bảo câu “thay đổi ” là đơn giản có thể thay đổi được. Hôm ấy, khi bắt kịp nhóm bạn cùng lớp, tôi vừa định chào tạm biệt bị kéo lại, : “Thanh Khê, sang năm tớ rồi.”

      Tình cảm Từ Vi Vũ dành cho mối quan hệ này chắc chắn là nhiều hơn tôi, từ trước tới giờ vẫn vậy. Và hẳn là cũng hiểu chuyện sớm hơn tôi rất nhiều. trong những câu được Vi Vũ lặp lại nhiều nhất là: Em bắt chờ lâu dã dã man, suýt chút nữa còn tưởng phải đợi đến khi tóc bạc răng long em mới hiểu được! Kiếp sau đừng để gặp lại em!

      Lớp mười hai là năm học đau đớn nhất trong đời học sinh, tôi bao giờ quên những ngày buồn ngủ chết mê chết mệt, hàng đống đề chồng chất làm mãi chưa xong, đầu óc lúc nào cũng quay mòng mòng, chuông reo còn phân biệt được đâu là chuông vào lớp, đâu là chuông hết giờ. Nhưng khoảng thời gian đó cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức vào ngày nào đó giữa tháng sáu, tôi chợt nhận ra rằng cuộc đời học sinh cấp 3 của mình đặt dấu chấm hết từ lúc nào.

      Hè năm ấy, em trai sang nước ngoài với bố, tôi và mẹ tiễn hai người qua bên ấy. Đó là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, cảm nhận gói gọn chỉ trong mấy từ “xa lạ” và “ hợp”. Vậy mà em trai tôi mới mười tuổi, mười tuổi, chắc nó phải thấy sợ hãi và lạc lõng hơn tôi nhiều. Nhưng khi đó, nó lại kéo tay tôi cười ríu rít: “Chị, em nước ngoài này, he he, sau này em về mua cho chị nhiều quần áo đẹp nhé!”

      Tôi chỉ biết ừ.

      Về nước, bác hàng xóm gọi tôi, hỏi: “Thanh Khê, gần đây cháu với mẹ ở nhà à?”

      Tôi đáp vâng, có việc xa ạ.

      Bác kể: “Hai tuần trước, có cậu bé ngày nào cũng đến đây chờ cháu. Bác thấy nó đợi suốt từ sáng đến chiều nên ra bảo có lẽ cháu xa, cả hè về nhà. Chậc, giờ cháu về rồi xem thế nào gọi cho nó , biết là ai chưa?”

      Tôi dạ dạ vâng vâng.

      Từ Vi Vũ cũng du học, ở thời đại này, nước ngoài chỉ đơn giản như ra quán ăn bữa KFC vậy.

      Lên đại học, tôi chơi với nhóm bạn rất thân, đứa cá tính hoặc hoà đồng, đứa khéo mồm khéo miệng, đứa lại ”mặt dày như tường thành”. Có người đại học là thánh điện của tình , chính vì vậy mà chưa qua kỳ hai năm nhất, bạn bè quanh tôi nhanh chóng ”có nơi có chốn” hết, chỉ còn lại mình tôi sống đơn trong những bài dạy dỗ và khinh thường của chúng nó. Cho đến ngày, trưởng phòng ngủ ký túc xá thần thần bí bí đưa điện thoại cho tôi, bảo: “Khê tử, có người tìm này, là con trai đấy nhé.”

      Tôi nhận điện thoại trong nghi ngờ, “a lô” tiếng.

      Người ở đầu dây bên kia lặng rất lâu mới thốt lên hai chữ: “Tớ đây.”

      Và sau đó, tôi có “bạn trai tin đồn”. Mọi chuyện bắt nguồn từ cuộc gọi thứ hai của Từ Vi Vũ, trưởng phòng hỏi: “Khai mau, cậu là gì của Thanh Khê nhà tôi? được khoan hồng, kháng cự nghiêm trị!”

      trả lời: “Cậu ấy tôi là ai tôi là người đó.”

      Phòng trưởng bật cười: “Vật sở hữu hả! Ha ha, rồi, biết rồi, là vật sở hữu[1]của Thanh Khê!”

      ( [1] Ở đây trưởng phòng ngủ cố tình lái từ ‘ai ’ /shuíjiù/ trong câu của Vi Vũ thành từ ‘sở hữu’ /suǒyǒu/)

      : “Thanh Khê, lên đại học rồi, giờ cậu được chưa?”

      Tôi phải nổi bật, đến ưu điểm, chắc là yên tĩnh, có bổ sung thêm may ra được cái tính tình hiền lành tốt bụng.

      Làm bất cứ chuyện gì tôi cũng để ý đến rất nhiều thứ, kể cả tình , vậy nên khi Từ Vi Vũ thích tôi, ban đầu phải nếm ít cay đắng. Thực ra, đầu tiên tôi nghĩ rằng tình cảm của Vi Vũ chỉ là hứng thú nhất thời, khi còn bé tý thích khoe khoang trước mặt tôi, biết đâu khi cảm giác mới mẻ trôi thương cũng phai nhạt. Mà tôi lại là người chậm nóng và đặc biệt cẩn thận trong tình cảm.

      Tôi hỏi Vi Vũ, vì sao thích em?

      : biết, khó lắm, chỉ cần em là em thôi.

      Tôi hỏi lại: Vậy biết cảm nhận của em ?

      trả lời: biết, nhưng em .

      Tôi nở nụ cười, thấy cả hai ngốc chẳng kém nhau.

      #17

      Bốn năm đại học, các cùng phòng cho tôi trải nghiệm bao tình cảm khó quên mà xưa nay vẫn được mệnh danh là tình bạn. Tôi học được cách ngủ nướng, cách chơi game vài lần tuần và đặc biệt là cách đọc sách “vững vàng gió thổi bay” khi các thiếu nữ còn lại trong phòng tru như sói. Trong bốn năm ấy có hai người theo đuổi tôi và cả hai đều bị từ chối, tuy nhiên, so với đám ong ong bướm bướm của mọi người tôi chẳng khác gì “vườn hoang đất vắng” cả.

      Có đôi ba lần, Từ Vi Vũ đến trường tìm tôi. Vẫn nhớ lần đầu tiên gặp lại giữa khoảng cách nghìn dặm xa xôi ấy, mặc áo thể thao màu sáng tôn lên dáng người cao ráo, tóc ngắn tủn, đứng dưới nắng mặt trời nhìn rất sạch .

      Ngó thấy tôi đến, cười hì hì, hiểu sao, lúc đó tôi thấy mũi mình cay cay.

      chạy đến, chần chừ, tay vừa nâng lên lại buông xuống.

      Tôi hỏi làm sao?

      , muốn ôm, nhưng sợ bị mắng.

      Cái ôm đầu tiên là do tôi chủ động. Lúc buông tay mới thấy hốc mắt hồng hồng, tôi hỏi làm sao thế?

      trả lời: Xúc động quá.

      Chúng tôi bên nhau ít mà xa cách nhiều, tôi từng thử nghĩ về mối quan hệ này kể từ khi bắt đầu và chợt nhận ra rằng, nó chẳng khác gì cuốn album nhạt nhẽo và dài dòng.

      Từ Vi Vũ bật lại tanh tách: “Nhạt nhẽo cái gì! Cuộc đời còn chưa đủ chua xót sao!” sau đó tiếp tục, “nhưng dài dòng đúng , cả tuổi thanh xuân của đều dành trọn cho em, vậy nên em phải chịu trách nhiệm!”

      Tôi hỏi lại: “ học lời thoại trong phim nào thế?”

      #18

      Năm về, tôi còn học trong trường. Vì hề nhắc đến chuyện về nước nên hôm ấy, vừa qua cổng ký túc xá, thấy đứng dưới lầu chờ tôi, chân tôi hoàn toàn bất động.

      bước đến ôm tôi, thầm: “Thanh Khê, tớ về rồi.”

      Sáu năm trước, ở Vụ Nguyên, kéo tay áo tôi đường quê hẹp, : “Thanh Khê, năm sau tớ .”

      Sáu năm, dài dài bảo ngắn cũng chẳng ngắn.

      Mặc dù tình của chúng tôi gặp nhiều trắc trở nhưng cũng đâu phải dễ dàng. Xa cách bao năm có thể nắm tay tiếp con đường này, phần nhiều là nhờ kiên nhẫn của , và tôi vẫn luôn muốn với rằng: Vi Vũ, cảm ơn luôn kiên trì.
      tart_trungPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :