1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai Nói Tôi Kết Hôn - Thương Tố Hoa (54 chương + 1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      AI TÔI KẾT HÔN

      [​IMG]

      Tác giả: Thương Tố Hoa
      Thể loại: H, sủng
      Độ dài: 54 chương + 1PN
      Editor: ngotau11 + Su Boice (chương 1 + giới thiệu)
      Nguồn: http://***************.com

      Giới thiệu:

      Tả Tư Ninh rất rối rắm, khi lại muốn kết hôn, đến khi có thể kết hôn lại bắt đầu do dự.
      Đối phương còn đưa ra các điều kiện rất tốt, nhưng những điều kiện này đều là bom đạn chôn dưới bãi mìn. cưỡng lại được cám dỗ, khi ra ba chữ kia, bãi mìn liền bắt đầu rục rịch…


      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Người đàn ông đeo nhẫn

      Nghe thấy giọng … rất quen thuộc. Tả Tư Ninh ngớ ra. Hóa ra là phụ tá Tiểu Mỹ. thở phào nhõm, lườm Tiểu Mỹ cái rồi mới : “Phấn thoa quá nhiều, mắt tô quá đậm. Mau rửa mặt rồi trang điểm lại .”

      Tiểu Mỹ lấy gương ra soi, đột nhiên nhảy dựng lên, đưa tay vuốt vuốt bộ ngực của mình. bị chính mình dọa sợ.

      Tả Tư Ninh nhếch miệng cười: “Đừng vuốt nữa, mới vuốt mà ngực hơn rồi.”

      Cúi đầu nhìn thoáng qua bộ ngực danh xứng với thực của mình, Tiểu Mỹ oán giận khẽ than: “Mặc kệ ngực người khác lớn như thế nào. Có thể săn chắc được như của em sao? Có thể sao?” Đồng thời nhìn chăm chú bộ ngực của Tả Tư Ninh. Hoàn toàn đối lập khiến vừa hâm mộ vừa ghen tị. được làm tổn thương người phụ nữ có ngực nha!

      Chơi đùa xong, quay lại vấn đề chính. Tiểu Mỹ tới đây để nhắc nhở Tư Ninh, buổi sáng phải đến gặp mấy người của công ty quảng cáo chút. Nhưng phải trở về công ty đại diện trước, cần phải đổi trang phục.

      Tư Ninh soi gương, vòng quanh Tiểu Mỹ, hỏi: “Bộ quần áo này của chị tốt sao?”

      Lúc này, mặc chiếc áo cao bồi dài tay màu xanh dương nhạt, phối với chiếc quần màu bút chì, còn có đôi giày đế bằng màu trắng. Nhìn rất giản dị, và cũng dễ nhận thấy, nó thích hợp để gặp khách hàng.

      Tiểu Mỹ cân nhắc lời : “Chị Tư Ninh… bởi vì mấy vị ở công ty quảng cáo thích nhìn người đẹp. Cho nên người đại diện chuẩn bị giúp chị bộ đồ hợp khẩu vị của bọn họ. Chị mà mặc như vậy chuyện hợp tác nhất định suôn sẻ.”

      Người đẹp? Tư Ninh cười cười, đại khái bọn họ chỉ thích nhìn phụ nữ trần truồng thôi. soi gương nhìn ngực của mình, rồi nhìn xuống bắp đùi. nghĩ thầm: người đại diện chuẩn bị trang phục cho lộ bộ phận nào, hay là nơi lộ ra chỉ có hai nơi này?

      Tưởng tượng tìm được kết quả, tới công ty đại diện kiểm nghiệm xem.

      Người đại diện là phụ nữ đồng hương hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị. Nhưng thực tế lại rất nhạy cảm với trào lưu, cứ nhìn bộ quần áo người đại diện chọn cho Tư Ninh biết. Đó là cái váy đầm màu đen gần như trong suốt. Về cơ bản tất cả đều như như chỉ trừ ba vị trí đó có thêm lớp vải.

      Mặc chiếc váy này ngồi ở trong quán cà phê, Tư Ninh liếc mắt nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện. Dùng cách lịch , giản lược để miêu tả người hơi mập, mặt hơi tròn, mắt hơi . lịch mức độ tăng lên chút: vô cùng mập mạp. Gương mặt tròn như cái bánh bao khổng lồ, chỉ cần hơi cười cái là nhìn thấy mắt đâu. Người thứ hai hoàn toàn ngược lại. Hai người này đúng là tuyệt phối. Từ góc độ béo bở mà , người mập là ông chủ, người gầy là nhân viên, làm việc vặt.

      Giờ phút này, ánh mắt của hai người đều dính người Tư Ninh. Chính xác mà là ba điểm đường thẳng. Bộ trang phục này quả nhiên để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, chuyện cũng chú tâm. Người đại diện về vấn đề lịch trình, phúc lợi… cái gì bọn họ cũng đồng ý vô cùng sảng khoái.

      Có điều đến lúc cuối cùng, khi đặt bút ký hợp đồng ông chủ béo lại thận trọng. Chớp chớp mắt liếc qua, mặt lộ vẻ bất mãn: “ cầu nhiều như vậy, tôi sắp xếp cũng dễ đâu. Tả tiểu thư, cũng biết công ty chúng tôi phải là nhà từ thiện.”

      Tư Ninh nhìn miệng ông ta khẽ đóng khẽ mở, câu rất dài. Trông giống như chăm chú lắng nghe, nhưng thực ra lực chú ý của lại rơi cái bàn gần cửa sổ ở phía sau lưng ông chủ béo. quan sát cái bàn đó lâu rồi. Ly cà phê bàn từ khi được bưng ra chưa được động tới. Bàn tay kia chỉ khẽ quay tròn theo miệng ly. Chiếc nhẫn màu bạc tay lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, xem ra vẫn chưa kết hôn. Mặt của bị che bởi vài người ngồi giữa bọn họ cho nên nhìn thấy được.

      Nhưng nhìn vào hình dạng của ngón tay và vào chiếc áo sơ mi đen mà người đó mặc đó là người đàn ông có gia thế phẩm vị cũng tệ.

      chợt cảm thấy lạnh lạnh ở đùi. biết ông chủ béo ngồi vào vị trí bên cạnh Tư Ninh từ lúc nào. Ngón tay áp út đeo nhẫn vàng của cọ cọ chân . chữ - lạnh! Ông chủ béo cười, đôi tay vuốt ngược lên đến gần bắp đùi. Nhìn theo xu hướng này ý tứ quấy rối rất ràng.

      Tư Ninh nhìn người đại diện. ấy lúng túng liếc mình cái, trong mắt có tia cầu xin. Có lẽ là ấy cầu xin mình đừng phát tiết cơn giận vào lúc này, nhịn chút, chờ ký hợp đồng xong tốt rồi.

      Váy bị vén lên rất cao rồi, Tư Ninh mặt biến sắc, hai chân vắt chéo vào với nhau. Đồng thời nhích người ngồi vào trong centimet, vừa đúng khiến cho cái tay béo múp kia rơi xuống đệm ghế.

      Mặt ông chủ béo lập tức lộ vẻ vui, bàn tay béo múp vỗ mạnh lên bàn: “Tả Tư Ninh, là quá đáng! Công ty tôi cho những điều kiện ưu đãi nhất rồi, còn muốn thêm cái này cái khác. tưởng ngôi sao lớn chắc? Tôi cho biết…”

      Tư Ninh nghe tiếng rít gào của ông ta. vẫn tiếp tục quan sát người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ kia. Chén cà phê vẫn còn nguyên, chỉ tiếc thấy người kia đâu nữa.

      Người đại diện ngừng xin lỗi, hi vọng ông chủ cho bọn họ thêm cơ hội nữa. Đầu người đại diện cúi rất thấp, kết quả vẫn bị mắng xối xả, người thân họ hàng trong vòng ba đời cũng thoát khỏi miệng lưỡi ông ta.

      lúc sứt đầu bể trán tiếng chuông điện thoại lại vang lên, người đại diện lấy tay che điện thoại khẽ “alo” tiếng, sau đó đưa mắt nhìn ra cửa, nhìn hai người đàn ông trước mặt lát. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng khạc ra câu: “Rất xin lỗi, nếu như mọi người thể đồng ý vậy mời quý công ty tìm người đẹp khác , Tả tiểu thư còn có cuộc hẹn khác nên phải trước. Xin lỗi!”

      xong liền do dự kéo Tả Tư Ninh . Ra gần đến cửa chính mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ông chủ béo hùng hùng hổ hổ nguyền rủa: “Con điếm!”, “Giả bộ thuần khiết cái gì!”…

      Tả Tư Ninh tò mò hỏi người đại diện bây giờ phải đâu nhưng ngờ người đại diện cũng biết. Bởi vì vừa rồi trong điện thoại, người kia chỉ hủy hợp đồng tại rồi đưa Tư Ninh ra cửa, ở đó có người đến đón.

      Tư Ninh hỏi tiếp người vừa gọi đến là ai, người đại diện lại im lặng chịu . Nhìn dáng vẻ tựa như cố làm ra vẻ thần bí.

      nghĩ: lẽ nào vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào đầm rồng hang hổ, nguy hiểm tăng lên gấp bội?
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Có tiền chính là đại gia

      Bên trong xe, mặt người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, đeo kính râm có chút lạnh. Màn vừa rồi trong quán cà phê làm phiền não. phải chính nhân quân tử, nhưng trong người tránh khỏi có chút khí phách hùng. Ví dụ như khi thấy kẻ mặt người dạ thú muốn dùng đến nắm đấm. Lúc còn trẻ, cũng từng động thủ. Nhưng về sau thấy rằng động thủ giải quyết được vấn đề, ngược lại còn rước thêm phiền toái. Chính vì vậy, về sau dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề nữa mà dùng phương pháp vu hồi, tỉ như lúc vừa rồi vậy.

      lát sau, cửa xe được mở ra. Lái xe mở cửa cho Tả Tư Ninh ngồi vào. Đôi mắt sau chiếc kính râm quét vòng người Tư Ninh, ánh mắt tối dần. Vừa rồi ngồi ở xa thấy , tại ở khoảng cách gần mới hóa ra ăn mặc lộ liễu đến như vậy. Khó trách tại sao tên đàn ông kia lại thò tay ra. Mặc loại quần áo như khỏa thân thế này có khác gì với đàn ông rằng: “Mặc cho người thu xếp.”

      Nghĩ tới đây, vui, cho lái xe lập tức lái xe rời .

      Tả Tư Ninh nhìn xuống cánh tay , chiếc nhẫn bạc kia vẫn cực kì chói mắt. mở nụ cười, nguyên lai là . Tại giờ khắc đó, tâm tình rốt cục có thể thả lỏng, tựa ra sau, nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

      xe rất yên tĩnh, mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa khách sạn. đợi hồi, phát Tả Tư Ninh có dấu tỉnh ngủ. giơ tay, gọi Tả Tư Ninh mà mở cửa xe ra ngoài. Lúc qua chỗ tay lái, dặn dò lái xe: “Chờ đến khi ấy thức dậy, ấy đến phòng lần trước tìm tôi. ấy có chìa khóa.” xong, lại nhìn lướt qua Tả Tư Ninh. Lúc nhìn đến bộ váy lộ liễu kinh người của bèn bất đắc dĩ đem áo khoác của mình khoác lên người . Ước chừng lại bởi vì cái gọi là khí phách hùng.

      lâu sau khi rời , lái xe thấy tỉnh dậy, bèn : “Tả tiểu thư, Hàn tổng ...”

      Câu còn chưa xong bị Tả Tư Ninh cắt ngang: “Tôi biết!” xong lấy điện thoại cầm tay ngồi trong xe bắt đầu chơi trò chơi. Tiếng trò chơi vang lên ầm ĩ.

      Lái xe vui, nhưng biểu lên mặt. Chỉ nhắc nhở rằng Hàn tổng bề bộn nhiều việc, Hàn Tổng thích chờ đợi, Hàn tổng...

      Tư Ninh ngẩng lên, tò mò nhìn chăm chăm vào lái xe hồi, đột ngột hỏi: “Hàn tổng đính hôn sao?”

      Lái xe màng đến câu hỏi đột ngột của , ngồi ngay ngắn ghế lái năng gì.

      ta thành !” Tư Ninh thầm khen tiếng từ đáy lòng, bởi vì người lái xe đem hai chữ im lặng biểu vô cùng nhuần nhuyễn. cũng bởi vì vậy mà bị lung lay trong chốc lát. Đến lúc cúi đầu xuống, khỏi buột miệng tục vì di dộng lên dòng chữ “game over.”

      Lái xe có chút hoài nghi, Hàn tổng coi trọng người phụ nữ này sao?

      Người đàn ông đó có phòng chuyên dụng trong khách sạn. Tuy thường xuyên tới nhưng cũng thuê nhiều năm rồi.

      Đứng trước cửa phòng của , Tư Ninh bỗng nhiên nở nụ cười: đàn ông có tiền, tốt. sờ đến chìa khóa trong túi. Trong lúc móc ra, bỗng nhiên thay đổi chủ ý. đem chìa khóa bỏ lại vào trong túi, sau đó bấm chuông. muốn biết sau bao nhiêu lâu ra mở cửa.

      Ba lần, bốn lần, năm lần... Bình thường khi trong phòng có người, cho dù là người đó tắm, lúc này cũng hẳn sớm ra mở cửa rồi. Bất quá cửa vẫn mãi mở. Loại tình huống này chỉ có giải thích. Nghĩ như vậy, Tư Ninh phát cáu, tiếp tục bấm chuông, hơn nữa lại còn bấm nhanh hơn, như thể đem cái chuông cửa làm bao cát mà nhấn.

      Có người phục vụ qua, chần chờ chút rồi tiến lên hỏi: “Tiểu thư, có cần phục vụ gì ạ?”

      Bất quá trong ánh mắt kia giấu được tia hoài nghi.

      Tư Ninh nhìn chăm chú vào người phục vụ lúc, sau đó trực tiếp lấy chìa khóa phòng từ trong túi ra. Trước khi vào phòng liếc mắt khiêu khích nhân viên phục vụ cái, đại ý là: “Nhìn gì mà nhìn, đây là phòng của tôi.”

      Sau khi vào cửa liền có thể nhìn thấy người đàn ông nằm ở giường. Bên cạnh ta là cái giá vẽ.

      Tư Ninh ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng ngắm dung nhan lúc ngủ của . Chiếc kính che mất ánh mắt của , bất quá trực giác của Tư Ninh cho biết, ánh mắt vẫn xinh đẹp như trước đây. Mày kiếm tuấn, lông mi dày, con ngươi đen nhánh ..v..v.. Ánh mắt cực kì sắc bén, loại lãnh khốc này cùng dạng với con người của .

      Bỗng nhiên người đàn ông tưởng như ngủ bắt lấy tay của , thanh trầm thấp : “Em muốn làm gì?” Giờ phút này tay Tư Ninh kính đeo mắt của , tư thế tựa hồ như muốn tháo kính xuống.

      Tư Ninh rút tay về, chu miệng: “ mọn vậy!”

      Người đàn ông được gọi là Hàn tổng đứng dậy, đầu cũng ngẩng, mở miệng: “Quy củ cũ, cởi ra !”

      Tư Ninh do dự hồi, phải là cởi, chỉ là cởi ở đâu, nằm giường hay là đứng lên cởi trước mặt ? cân nhắc hai phương án chút. Vẫn là nên lựa chọn cái trước hơn. Cái sau hiệu quả cũng tương đương như cái trước, nhưng lại quyến rũ quá mức, có khi lại phản tác dụng.

      Trong lúc cởi quần áo, Tư Ninh hỏi vài vấn đề.

      “Vì sao lại muốn phá hư hợp đồng của em?” có hồi đáp.

      “Vì sao lại khoác áo vest cho em?” Vẫn có tiếng động.

      “Được rồi, vấn đề sau cùng, vì sao mở cửa?” Vẫn là trầm mặc.

      Lúc Tư Ninh cho rằng mở miệng. bỗng nhiên lại lên tiếng, dọa nhảy dựng: “ đưa cho em chìa khóa, em có thể đến ngay cả lúc có ở đây.”

      Câu trả lời lạnh lùng, bất quá làm cho người thích, Tư Ninh suy nghĩ. Lúc này, cởi xong quần áo, lấy tư thế mỹ nhân ngủ nằm lên giường.

      Hai chân khẽ khép lại, vừa vặn che giấu vùng rừng rậm. Tuy nhiên hai đóa đỉnh sóng trước ngực lại cách nào che giấu. Tư Ninh là ca sĩ, cũng ăn mặc khá lộ liễu nhưng số lần trần truồng như vậy trước mặt người khác chỉ đếm đầu ngón tay, mà khán giả của những cảnh hiếm có này đều chỉ là người.

      Hàn tổng xoay người lại, quan sát hồi. Sau đó thối lui ba bước, ngồi xuống chiếc ghế phía sau, đồng thời kéo giá vẽ sang. cầm lấy cọ, trầm tư, sau đó lại hạ xuống, : “Em quá khẩn trương, buông lỏng bả vai .”

      người đàn ông bình thường mà lại có điểm cảm giác nào đối với thân thể thành thục nữ tính? Cho dù ngụy trang tốt, Tư Ninh luôn tin. cong miệng lên: “Em thả lỏng, bằng tới sờ bắp thịt ở bả vai em , xem xem nó có căng thẳng hay ?” tự nhận mình phải người lẳng lơ nhưng hành động quyến rũ trực tiếp như vậy vẫn làm quen tay. Chụp quảng cáo còn cần kịch bản gốc, cần NG, mà làm những thứ này cứ như là có thiên tính. cười cười tự giễu: xem ra mình cũng khá lả lơi.

      Mặt Hàn Duệ chút thay đổi: “Đây chính là thái độ công tác của em sao? cực kì hoài nghi rằng em có thể đúng hẹn trả hết nợ sau ba năm nữa.”

      Tư Ninh tiếp tục cười nhưng vẫn chỉnh lại động tác dựa theo cầu của . Sau đó liền nhúc nhích, hoàn toàn bất động – thực coi mình như phi sinh vật. Hàn Duệ nhắc nhở việc, mắc nợ, mà may rằng, Hàn Duệ chính là chủ nợ lớn nhất của . Bởi vì cái gọi là có tiền chính là đại gia, cho nên là đại gia. Tư Ninh lặp lại câu đó lần nữa ở trong lòng, nở nụ cười: là đại gia!

      Hồi tưởng lại, Tả Tư Ninh cùng vị đại gia này có bắt nguồn rất sâu. Cùng học ba năm trung học, cùng học đại học hai năm. Năm năm, trong thời gian đó số lần gặp mặt thể đếm xuể. Ấn tượng của trong Tả Tư Ninh cũng tồi, chỉ là đối phương đại khái thèm ngó tới mình mà thôi. Bởi vì Tả Tư Ninh cũng chỉ là trong số những người từng ái mộ . Thế nhưng ngờ rằng, cách biệt vài năm, đến lúc gặp lại, liền mở miệng vay tiền.

      Lúc ấy Tả Tư Ninh trải qua nhiều biến cố, lưng đeo ít nợ nần, tìm người để vay mượn ở chung quanh đều có kết quả. chỉ có thể lựa chọn tiếp thu đề nghị của người bạn – bồi rượu. Theo người bạn này , ca sĩ mới ra mắt lâu như , muốn nhanh chóng nổi tiếng cách nhanh nhất là bồi ông chủ ăn cơm uống rượu. Chỉ là bồi rượu ăn cơm, phải bán mình.

      Đầu óc tỉnh táo, sáng suốt. đáp ứng.

      Cho nên cái buổi tối gió lớn kia, Tư Ninh trang điểm xinh đẹp, xuất tại gian sương phòng bố cục xa hoa. Người muốn bồi rượu là ông chủ mỏ than , dộ dáng xấp xỉ cũng như mỏ than. Ngồi cùng bàn với họ còn có ít ông chủ, liếc mắt cái trông qua, cấp độ phẩm chất cũng đồng đều. Đương suy nghĩ, ánh mắt Tư Ninh rơi vào người người đàn ông. cảm khái từ đáy lòng, người đàn ông này có địa vị vượt trội trong nhóm cặn bã này. Trong lúc tâm trạng đan xen, nghe được bọn họ hô to tên của người đàn ông kia: Hàn Duệ!

      Lộp bộp, lộp bộp. Giống như là mặt hồ đóng băng đột nhiên bị kích mạnh, đục ra cái lỗ. Từ khe hở đó bắt đầu phát sinh phản ứng liên hoàn, ngừng lan tràn khuếch tán. Sau cùng, mặt băng vỡ thành vô số mảnh , rơi vào trong nước. Ý nghĩ đầu tiên của Tư Ninh là: hỏng rồi!

      Có người thiếu nữ nào chưa từng mơ mộng chuyện tình cảm? Có người phụ nữ nào chưa từng niên thiếu?

      Trong lòng có cảm giác sụp đổ, tan vỡ khi mình lấy thân phận “giai nhân bồi rượu” xuất trước người thiếu niên mà mình từng thầm mến. Tình cảm ôm ấp của thiếu nữ gợn lên, lồng ngực tràn ngập sầu não. Bị ảnh hưởng bởi tâm tình rối loạn, phòng bị, bị người rót vài ly rượu... Khi uống nhiều, đảm lược của cũng lên cao, say khướt kéo Hàn Duệ ra ngoài, lại ở bên rống to: “ tới đây để làm chi a...”

      Có lẽ lời khi say rượu của quá mức mập mờ, ông chủ mỏ than lầm tưởng tiểu ca sĩ này cùng với Hàn tổng có quan hệ sâu xa. Bởi vì vậy, mặc dù trong lòng chửi má nó, nhưng mặt lại giả bộ đại khí mà “đưa” cho Hàn tổng.

      Đêm hôm đó cũng chính là lần đầu tiên Hàn Duệ mang tới phòng khách sạn này. Cũng là lần đầu tiên cởi sạch quần áo, dũng quyết định hiến thân. Lúc đó vừa muốn tạo hình tượng trinh tiết liệt nữ, lại vừa muốn được đền bù tâm nguyện nhiều năm. Những ý nghĩ đó hành hạ . Tuy nhiên ngoài dự liệu của , phương thức mà Hàn Duệ “sử dụng” thân thể của có phần độc đáo.

      , thân thể của có giàn khung tệ, thích hợp làm người mẫu cho , yên tâm, tiền thù lao khẳng định cao hơn là bồi rượu.

      Phẩm chất doanh nhân cùng tiền bạc hóa của làm cho Tư Ninh mất tâm trạng nhận lại bạn học cũ, đương nhiên là cũng chuyện từng động tâm thời niên thiếu. Tình cảm ôm ấp của thiếu nữ thối lui, người phụ nữ trẻ thực tế quay trở về, dứt khoát thèm đếm xỉa đến chuyện cũ. dùng công phu sư tử ngoạm, ngoạm của số tiền dự chi lớn. Đồng thời đáp ứng làm người mẫu cho trong ba năm để kiếm tiền trả nợ.

      Cho nên trong ba năm này, – Tả Tư Ninh nhất định thờ cúng Hàn Duệ như ông lớn, ngày ngày thắp hương, mong tổ tông hiển linh, để ba năm sau cho thành cháu trai, bị bà đây dạy bảo!
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Người ba này có chút khốc

      “Ngậm miệng lại!” Họa sĩ nghiệp dư Hàn Duệ hoàn thành được nửa bức tranh lên tiếng. Bình thường lúc vẽ tranh đều cực kì yên tĩnh. ai tới quấy rầy , cũng thích người khác quấy rầy. Hiển nhiên là giờ phút này xuất quấy nhiễu rồi.

      Tả Tư Ninh nằm ở giường cuối cùng phục hồi lại tinh thần. cười cười nịnh nọt: “Em vừa rồi có chuyện sao?”

      Hàn Duệ khoác tay lên giá vẽ, ngẩng đầu, liếc cái: “Muốn cười cũng được, nhưng đừng có toét miệng cười gian như vậy, rất khó nhìn.”

      Khóe miệng Tư Ninh run rẩy, lần này cười càng khó nhìn. cười vì cảm thấy tình cảnh trước mắt khó có thể tưởng tượng – khách sạn, nam nữ độc thân, khỏa thân... Những yếu tố này kết hợp lại mà sao lại có thể thành ra tình huống trong sáng này được? Quá thuần khiết đến mức chịu nổi.

      tiếng chuông đánh vỡ khí an tĩnh trong phòng. Giường cũng khe khẽ chấn động vì tiếng rung của chuông. thanh phát ra từ trong chiếc túi xách được đặt ở giường của Tư Ninh.

      Nếu cố lấy tinh thần chuyên nghiệp mà cái này cũng miễn cưỡng được gọi là công tác nghiệp vụ. Nhưng tình huống đột nhiên phát sinh con người thực thể khống chế. Dựa theo góc độ chuyên nghiệp Tư Ninh nên tắt điện thoại ngay lập tức, sau đó tập trung vào vào công việc thuần khiết này, nhưng mà... nhạc chuông này được mặc định đặc biệt cho số điện thoại duy nhất: nhà.

      Đúng vậy, điện thoại nhà gọi đến. Chỉ cần nhận thức điều này, suy nghĩ chuyên nghiệp của Tư Ninh bị quẳng ngay sang bên.

      Nhanh chóng mặc lại y phục bị vứt tản mát bên giường. Khi ngón tay chạm đến chiếc áo vest, do dự chút, rồi kiên trì : “Chiếc áo này cho em mượn chút. Hôm nay em có việc gấp, phải kết thúc công việc trước thời gian. Phí tổn lần này chỉ bằng nửa giá mọi lần. khấu trừ từ trương mục em nợ ...”

      như chạy về phía cửa, chuyện cũng bắn như súng liên thanh, cho Hàn Duệ cơ hội để bất cứ điều gì.

      Trong phòng, giá vẽ phác họa ra người phụ nữ tư thế lười biếng ngủ, chân tay duỗi thẳng thoải mái tự nhiên. Chỉ tiếc là khuôn mặt còn ràng. Nếu có thể vẽ ra ngũ quan của , vẻ mặt, có lẽ là vẫn lười biếng nhưng lại mang chút giảo hoạt?

      Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng sột soạt của chiếc bút chì 2B mặt giấy. Tuy người mẫu , nhưng họa sĩ tốt xấu gì cũng quan sát vài tiếng đồng hồ, nên thân thể cùng dung mạo đặc thù của cũng được khắc sâu vào trong đầu rồi.

      Người phụ nữ nằm ở giường nở nụ cười mang theo ý giận, ánh mắt câu hồn nhiếp phách như muốn hỏi tại sao còn tìm ...

      Nghĩ tới đây, tim Hàn Duệ nhất thời đập mạnh và loạn nhịp. lâu sau mới cầm lấy điện thoại, khởi động máy. đó xuất hơn mười cuộc gọi lỡ, hơn nữa lại đến từ cùng số điện thoại – Hàn Trữ. Hàn Trữ chính là của Hàn Duệ – ruột, cùng ba cùng mẹ. Hàn Trữ có người vợ mạnh mẽ – Lâm Tĩnh. Hàn Duệ cau mày, gọi điện : “Hàn Trữ, Lâm Tĩnh và lại làm sao rồi?”

      ......................

      Ra khỏi khách sạn, Tư Ninh gọi điện thoại về nhà, giọng của rất khẩn trương: “Chị Phương, xảy ra chuyện gì?”

      Có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở đầu điện thoại bên kia, còn có thanh chị Phương vỗ về đứa bé. Tâm Tư Ninh bị kéo cái, chẳng lẽ là Hữu Hữu xảy ra chuyện?

      “Tiểu thư, Hữu Hữu hình như bị sốt rồi. Nó chịu để tôi đưa bệnh viện, cứ nằng nặc la hét muốn tìm mẹ...” Chị Phương ở đầu bên kia điện thoại hỏi: “ có thể qua đây thăm đứa ?”

      Trong lúc hỏi câu này, Tả Tư Ninh được quấn trong chiếc áo vest sớm ngồi lên xe taxi. bảo lái xe tới khu chung cư Garden. Lúc phụ tá Tiểu Mỹ gọi điện tới, nhận, nhưng khi người đại diện gọi điện, thể nhận điện thoại. Dù sao người đại diện an bài các hợp đồng, nếu làm tốt quan hệ với ấy, việc kiếm tiền về sau nhất định bị ảnh hưởng.

      thanh của người đại diện có phần đè thấp: “Tả Tư Ninh, tại có rảnh ?”

      biết người đại diện muốn cái gì, Tư Ninh nở nụ cười đồng thời cũng hạ giọng, giả bộ là bề bộn nhiều việc: “Bây giờ thuận tiện cho lắm, có chuyện gì sao?”

      Người đại diện lên tiếng có việc gì, Tư Ninh thở ra nhõm, thấy rằng lá chắn Hàn Duệ này rất có tác dụng. nghĩ tới trước khi cúp điện thoại, người đại diện vội vã lên tiếng: “Chậm nhất là mười hai giờ trưa ngày mai, phải giải thích ràng cho tôi quan hệ của ta. Còn chuyện mấy ngày trước khách sạn bị phóng viên chụp ảnh. phải giải thích ràng cả hai chuyện cho tôi. Tôi muốn làm người đại diện mà cái gì cũng biết sau cùng!”

      Lúc cúp điện thoại, Tư Ninh nghĩ nếu bị tung scandal cùng Hàn Duệ có phải hay ho hay ? đem cái lựa chọn này lưu vào trong đầu, chừng lúc đó cứ như vậy mà làm.

      Khu Garden, lô B, phòng 16, tầng năm, Tư Ninh nhìn xung quanh, xác định có ai mới lấy ra chìa khóa, nhanh chóng mở cửa.

      Vừa mới mở cửa ra, bóng người vọt ra, cùng với tiếng kêu vẫn chưa thông thạo tiếng phổ thông: “Mẹ -”

      Có thể thấy được người nhào vào người chính là cậu bé bốn, năm tuổi. Cậu bé cọ cọ người , nụ cười bừng sáng khuôn mặt nhắn.

      Chị Phương bảo mẫu đứng ở bên vui mừng nở nụ cười: “Tiểu thư, cuối cùng cũng tới rồi.” Chị Phương ba mươi mấy tuổi, là do Tư Ninh đặc biệt mời tới chiếu cố cho con trai Tả Thiên Hữu.

      Tư Ninh ôm lấy cậu bé, dùng trán của mình áp vào trán của bé. Quả là rất nóng. nhịn được nghiêm mặt: “Hữu Hữu, mẹ phải bảo con phải nghe lời dì Phương sao? Tại sao bị ốm lại chịu khám bác sĩ?”

      Hai tay cậu bé ôm chặt lấy cổ của , kéo ra. Bé quật cường bĩu môi: “Hữu Hữu mà , mẹ đến đây...”

      Nghe đến đây, tâm Tư Ninh co rút cái. Sau khi bắt đầu nghiệp ca hát, vì sợ người khác phát đứa con, vẫn rất cẩn thận: mình thuê cái nhà ở bên ngoài, đưa Hữu Hữu cho chị Phương. Thời gian ở bên cạnh Hữu Hữu càng ngày càng ít. Thậm chí khi đứa bị bệnh cũng chỉ có thể làm bộ ngang qua mà dám công khai theo bên cạnh con trai. xứng đáng là mẹ.

      Buông con trai ra, Tư Ninh giả bộ tức giận: “Nếu con bệnh viện, mẹ đây.”

      vừa xong, đùi bị cậu bé ôm lấy, bé khóc lên: “Mẹ đừng , mẹ đừng ...”

      Chị Phương kéo cậu bé lên: “Hữu Hữu ngoan, con mà bệnh viện, mẹ .”

      đường bệnh viện, Hữu Hữu vẫn ngừng hỏi: “Mẹ ?” Hai cánh tay bé của bé ôm gắt gao lấy cổ của Tư Ninh, chưa từng buông ra.

      Tư Ninh vuốt tóc con trai, mượt mà và cực kì mềm mại làm cho lòng người tan chảy. lúc này tẩy trang, mặc áo sơ mi cùng quần đen đơn giản. Mái tóc dài được buộc lên theo kiểu đuôi ngựa. Nếu nhìn kĩ làm gì có bộ dáng của người của công chúng? Có lẽ có ai nhận ra. Nếu mà thực có người phát , cắn chặt răng, đánh chết cũng chịu thừa nhận đó chính là mình.

      Đến bệnh viện, Tư Ninh lấy số thứ tự cho Hữu Hữu, chờ bác sĩ nhi khoa khám. Cùng chờ với Hữu Hữu có cậu bé tầm tầm tuổi Hữu Hữu, được đôi vợ chồng trẻ mang theo. Vì tầm tuổi bằng nhau, hai cậu bé rất nhanh liền cùng chơi chung.

      bao lâu, Hữu Hữu lôi kéo y phục của Tư Ninh, hô: “Mẹ, con có thể tiêm cùng lúc với tiểu đệ được ?”

      Tư Ninh khó hiểu: “Tiểu đệ nào?”

      Hữu Hữu chỉ ngón tay vào cậu bé bên cạnh: “Đây này! Đây là tiểu đệ vừa mới nhận của con.”

      Cậu bé bị Hữu Hữu chỉ vào muốn nhảy ra từ trong ngực của mẹ mình. Cậu bé la hét: “Mẹ, con muốn tự mình đứng. Lão đại , bé ngoan để mẹ ôm!”

      Hai đứa trẻ gần như đồng thời lên tiếng làm cho nhóm người lớn cười lên. Lão đại, tiểu đệ, bọn trẻ nghe những từ này từ chỗ nào biết.

      Sau khi chuẩn bệnh, bác sĩ chuẩn bị lấy thuốc để truyền dịch cho bọn trẻ điện thoại của Tư Ninh vang lên, vẫn là người đại diện. do dự, biết có nên nghe hay . Lúc này lại nghe thấy thanh non nớt của Hữu Hữu vang lên: “Mẹ, điện thoại kêu kìa!” đặt con trai xuống, để cho chị Phương mang cậu bé , còn mình đến khúc quanh của hành lang nghe điện thoại.

      Đến lúc truyền dịch, tâm trạng của Hữu Hữu có chút buồn phiền bởi vì vừa rồi, tiểu đệ hỏi bé vấn đề: “Bố của lão đại đâu? Tại sao lại theo lão đại?”

      Hữu Hữu rất khổ sở, bởi vì bé từ nhìn thấy ba. Mẹ và dì Phương đều là ba còn. Hữu Hữu rất cam lòng, lại hâm mộ tiểu đệ có ba ở bên cạnh. Bé nghĩ: nếu tại mà ba ở bên cạnh Hữu Hữu tốt rồi.

      Lúc suy nghĩ bé chợt thấy bóng dáng cao lớn qua. Tròng mắt xoay xoay, bé lôi kéo dì Phương: “Dì, con biết chú kia. Con có thể sang đó trò chuyện với chú ý được ? Dù sao mẹ vẫn chưa trở lại.”

      Sau nhiều lần khẩn cầu, rốt cục dì Phương cũng cho phép Hữu Hữu. đứng cách đó xa, tới gần, còn bé chạy đến trước mặt người đàn ông kia, giọng hô: “Chú, chú có thể giúp con chút được ?”

      Người đàn ông kia quay mặt lại, mắt đeo kính râm, rất giống hình tượng lão đại Hắc bang trong phim ảnh. Trang phục cả người đều màu đen, bộ dáng bình tĩnh, lãnh khốc, lạnh lẽo.

      Hữu Hữu nhìn qua cũng sửng sốt chút, nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn kĩ người đàn ông rồi : “Tiểu đệ hỏi con là ba mẹ con ở đâu, tại sao lại tự tới bệnh viện mình? Con muốn cho nó biết là con là đứa trẻ ai muốn... Ưm, nếu khinh thường con... Chú, chú có thể gặp tiểu đệ với con được ? với nó rằng chú là ba con có được hay ? Chỉ chút xíu... chút xíu thôi là được rồi.”

      Thần sắc của người đàn ông tối sầm lại. thanh hỗn tạp chói tai trong trí nhớ lại truyền đến: “Ba mẹ của mày đâu?” , “Làm sao lại có ba mẹ? Mỗi người đều có a. Chỉ là bọn họ cần mày thôi!”, “ đáng thương, nó là đứa trẻ ai muốn”.... thanh chồng chéo với hình ảnh đứa bé trước mặt, thể nào đem đứa bé xa lạ này đẩy ra, ngược lại lại để đứa bé tùy ý lôi kéo chính mình tới phòng truyền dịch.

      Tại phòng truyền dịch, Hữu Hữu lôi kéo người đàn ông đến trước mặt tiểu đệ, tự hào hô: “Đây là ba của ta!” Lúc nghe được lời khen rằng ba rất đẹp trai của tiểu đệ, Hữu Hữu cảm thấy như mình thực có ba. Bé cảm thấy vui vẻ, như lúc mẹ đút cho bé ăn vậy.

      Vừa nghiêng đầu, Hữu Hữu thấy mẹ đứng ở cửa. Bé cao hứng chạy tới, hô: “Mẹ!”

      Người đàn ông quay đầu lại cùng với người phụ nữ đứng ở cửa bị đứa trẻ giữ chặt chuyện bốn mắt nhìn nhau. kinh ngạc: là ?

      Tư Ninh giờ khắc này như bị điện giật, như bị sét đánh, như bị ngập trong nước lũ... mọi suy nghĩ đều sụp đổ. Trong đầu chỉ còn có bốn chữ: tại sao là ?

      [Tác giả ra suy nghĩ của mình: tiểu Bao Tử xuất ~~~]
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Hữu hữu chờ ba mẹ

      Giờ khắc này trong đầu Tư Ninh xuất hai lựa chọn. Thứ nhất: mang con trai chạy trốn, sau đó thà chết cũng chịu nhận. Thứ hai: lưu lại đây với con trai, cho dù bị đánh chết cũng thừa nhận. Đương nhiên là lựa chọn thứ nhất thoải mái hơn, nhưng con trai còn phải truyền dịch, nên lựa chọn thứ hai thắng cách áp đảo.

      Tư Ninh mỉm cười, sau đó gật gật đầu, để kệ con trai lôi kéo hướng tới chỗ Hàn Duệ. dùng ánh mắt khinh thường: phải chỉ là Hàn Duệ sao, phải chỉ là có tiền sao, phải chỉ là... Được rồi, hẳn là nên loạn. Nếu dám cắt công tác của mình, mình liền trả tiền. Cùng lắm lấy thịt trả nợ. Nghĩ tới đó liền ưỡn ngực lên.

      Hữu Hữu tay nắm lấy Tư Ninh, tay kia ôm lấy Hàn Duệ. khuôn mặt nhắn tràn đầy nụ cười hạnh phúc – nụ cười hạnh phúc chưa bao giờ có. Bé khoe khoang nhìn tiểu đệ đệ truyền dịch, hỏi: “Ba của Hữu Hữu đẹp trai ? Mẹ của Hữu Hữu cũng xinh đẹp đúng ? Lão đại ta có lợi hại ?”

      Tiểu đệ đệ kia mồm chữ O, nước miếng chảy lách tách. Cậu nhìn ba mẹ lão đại rồi lại nhìn về phía ba mẹ mình, bỗng nhiên ngoạc mồm khóc lên: “Ta cũng muốn có mẹ xinh đẹp như vậy, cũng muốn ba đẹp trai như vậy...”

      Hữu Hữu thấy thế có chút luống cuống. Bé suy nghĩ lúc rồi kéo tay của Tư Ninh, dán vào tai xì xào hồi lâu. biết bé gì đó mà Tư Ninh liên tiếp gật đầu cười vui, rồi tay làm ra dấu hiệu “OK”.

      Hàn Duệ ở bên nhìn, cái cảnh này làm đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, có thời gian làm cái gì đó ..a..a.. đúng rồi, khi đó trai mang từ nhà nọ sang nhà kia cầu xin được thu nhận và giúp đỡ. nhớ lần, có người ném cho con chó vàng cái bánh bao. trai đánh gãy chân con chó, cướp lấy cái bánh bao. Sau đó bị nhà người kia đuổi theo tới hơn nửa ngày. Người kia có câu mà hai em cả đời đều nhớ : “Hai đứa súc sinh bọn bay còn bằng cẩu tạp chủng.” Tối hôm đó, hai em vừa gặm chiếc bánh bao lăn lông lốc vào bùn đất vài vòng vừa chảy nước mắt nghĩ: nếu như ba mẹ còn sống tốt biết bao nhiêu.

      Hàn Duệ thu hồi suy nghĩ, thầm nghĩ sao mình lại nghĩ tới chuyện quá khứ rồi, chắc là vì cậu bé trước mắt. Khi đem tầm mắt nhìn tới người Hữu Hữu lần nữa phát lôi kéo tay Tư Ninh, mà Tư Ninh vừa giúp bé giữ cái túi truyền dịch, vừa cùng Hữu Hữu đến chỗ cậu bé bên cạnh.

      Hàn Duệ có chút ngạc nhiên: đứa này muốn làm cái gì?

      Rất nhanh liền nhận được đáp án.

      Chỉ thấy Hữu Hữu đứng ở trước mặt cậu bé kia, đưa tay sờ sờ đầu cậu bé, : “Tiểu đệ ngoan, khóc. Hữu Hữu để cho mẹ xinh đẹp của Hữu Hữu hôn ngươi, được ?”

      Cậu bé kia dừng khóc, ngẩng đầu lên: “ ?” Cậu lau khóe mắt, nhìn lão đại, lại nhìn người mẹ xinh đẹp của lão đại. Sau đó liền bổ nhào vào mẹ xinh đẹp...

      Hữu Hữu thấy thế vội vàng vươn tay che ở trước người mẹ, ngăn trở tiểu đệ, gào lên: “ phải như thế, chờ chút.”

      Cậu bé kia dẩu miệng lên: “Lão đại, phải ngươi cho ta hôn sao?”

      Hữu Hữu khinh thường nhìn nó cái: “ cho ngươi hôn a!” Sau đó bé vẫy tay với mẹ, để cho mẹ cúi xuống.

      Tư Ninh hiểu ý Hữu Hữu, ngồi xổm xuống, đem mặt mình tới gần. Chỉ thấy Hữu Hữu hài lòng, hôn lên miệng chút, sau đó màn ngoài dự tính xuất : bé quay đầu, cầm mặt của tiểu đệ đệ lên, hôn lên cái miệng nhắn của nó cái. Hôn xong bé ngọt ngào cười: “Làm như vậy mới đúng.”

      Hàn Duệ nhịn được bật cười lên: đứa này là khôn ranh.

      Cậu bé kia ngây cả người, quên cả khóc, mà ba mẹ của cậu bé cũng cười đến nghiêng ngả. Tất cả những người khác trong phòng bệnh cũng đều như vậy.

      Còn có bé hủ nữ nào đó hai mắt tỏa sáng: là đáng a, là nền tảng tốt a, chịu nổi rồi...

      Mà cậu bé Hữu Hữu đương bình tĩnh trở lại vị trí của mình, sau đó len lén với Tư Ninh: “Mẹ thể cho người khác hôn đâu! Tiểu đệ đệ cũng được. Ba! Ba có đúng ?” Câu sau cùng bé rất tự nhiên, ánh mắt hướng về phía Hàn Duệ có chút chờ mong.

      Hàn Duệ nhìn cậu bé trai cùng Tư Ninh, ngực trái khẽ chấn động. cảm thấy mình thể phụ chờ mong của cậu bé, tính mở miệng vài câu khen ngợi.

      Chỉ là Tư Ninh sờ sờ đầu cậu bé, thầm trừng mắt, giọng mang theo uy hiếp mà chỉ có hai mẹ con mới hiểu: “Hữu Hữu, ba mẹ còn phải làm việc, chờ chúng ta làm việc xong trở lại thăm con có được hay ?”

      Hữu Hữu chu mỏ, tay bé lay động hai cái. Cuối cùng sợ hãi ánh mắt của mẹ, buông tay, lưu luyến vung cánh tay, hô: “Ba mẹ làm việc xong nhớ đến xem Hữu Hữu, Hữu Hữu chờ ba mẹ... Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ.”

      Hàn Duệ hiểu đây là Tả Tư Ninh cho bậc thang xuống. có thể vì nhất thời mềm lòng mà đáp ứng giả trang thành ba đứa này, nhưng thể nào giả trang lâu dài. Vì vậy đứng dậy, theo Tả Tư Ninh ra cửa. Thời điểm đến cửa phòng truyền dịch, nhịn được mà quay đầu nhìn lại, chẳng qua là cảm thấy cậu bé trai đáng . Quả nhiên, cậu bé lại rướn cổ lên nhìn bọn . Vừa thấy quay đầu liền ra sức vẫy tay, vẻ mặt vô cùng thân thiết.

      Tình cảnh này làm cho Hàn Duệ bắt đầu suy nghĩ vấn đề: nếu đứa này là của mình, mình đối đãi với nó như thế nào?

      Nhưng mà cũng ngẫm nghĩ lại, nếu đột nhiên có ngày, đứa bé xuất trước mặt và nhận là con của , chắc điều đầu tiên làm xét nghiệm DNA. Sau đó cho dù là ba con nhận thức lẫn nhau, cũng thể cùng con trai thương lẫn nhau. Có lẽ cảm giác thân thiết còn bằng đối với đứa trước mặt này.

      Tả Tư Ninh suy nghĩ làm thế nào để xóa tan nghi ngờ của Hàn Duệ, ngăn chặn miệng , để cho tin tưởng hoàn toàn, có tâm tưởng khác.

      Hai người đều đăm chiêu, mỗi người suy nghĩ riêng cùng tới cửa bệnh viện. Lúc tới bậc thang, Tả Tư Ninh còn hao tâm tổn sức suy tư, bước tới, liền nhận ra rằng mình bước hụt, bị ngã bể đầu chảy máu.

      Lúc thân thể của , có cảm giác sợ, ca sĩ cũng là minh tinh, cũng phải dựa vào gương mặt. Nếu thân thể có chút cố, tổn thất biết bao nhiêu.

      Nhưng khi bị ôm lấy, có thêm cảm giác hạnh phúc. Cảm ơn người vươn tay giúp đỡ kia, bởi vì người đó bảo toàn nghiệp cùng tài lộ của Tư Ninh.

      Tựa vào trong ngực người đàn ông, ngửi thấy mùi thuốc lá người , Tư Ninh đột nhiên cảm thấy rất dễ chịu. Khoan khoái nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo của người đó... nhưng có bệnh hay quên rất lớn, quên rằng vừa mới sóng vai bước cùng với người nào, quên mất là ai có thể ở thời điểm bước hụt mà kéo lại...

      Bây giờ Hàn Duệ lại càng hiểu thêm về người đàn bà này. ta chỉ lẳng lơ, mà là cực kì lẳng lơ. Chỉ cần bắt được cơ hội để nhào vào lòng đàn ông liền dễ dàng buông tay. Mới vừa rồi ở trong phòng truyền dịch còn thấy ta có điểm tốt giờ liền ầm ầm sụp đổ. lạnh nhạt mở miệng: “Đây là cửa bệnh viện, chẳng lẽ cứ dựa vào người tôi như vậy, ngại đúng nơi đúng chỗ sao?”

      Khoảnh khắc nghe được thanh kia, đại não Tư Ninh bắt đầu phát huy tác dụng, rốt cục cũng nghĩ thông suốt là tại mình ở trong lòng Hàn Duệ. Bởi vậy quýnh lại càng thêm quýnh. Điều duy nhất có thể vãn hồi chính là chậm rãi buông hai tay ra, hỏi câu: “Vậy chúng ta đổi đến chỗ thích hợp ?”

      Mặt Hàn Duệ tối sầm, chỉ có điều bởi vì đeo kính râm lại mặc áo đen, cho nên mặt đen hay đen cũng sai biệt lắm. Tuy vậy từ giọng điệu của có thể phát ràng là vui vẻ. đánh giá thân thể Tư Ninh từ xuống dưới: “ ra cái mà gọi là có việc, chính là tới nơi này. Chẳng lẽ là thân thể có bệnh tật gì àh?”

      Tư Ninh sửng sốt, giận quá hóa cười: “Ha ha, đúng vậy a! Bệnh phụ khoa. Như thế nào, đến thăm con trai sao?” Nguyên nhân vui vẻ rất đơn giản, chỉ là vì Hàn Duệ có vẻ phát Hữu Hữu là con trai của mình. Muốn xác định cho ràng nên mới hỏi như vậy.

      Hàn Duệ liếc cái, giọng lạnh nhạt như cũ: “Cũng giống , cũng bị kéo đến làm ba mẹ.” nhớ cậu bé kia có qua rằng nó có người nhà. Mà đứa bé kia tầm bốn, năm tuổi, nếu là con của Tả Tư Ninh, hẳn lúc đó mới dưới hai mươi tuổi. Điều đó tuyệt đối có khả năng, vì khi đó còn học đại học, nên phương án này rất nhanh bị Hàn Duệ phủ định. Chính vì vậy nhận định Tả Tư Ninh cùng mình giống nhau, là bị kéo tới tạm thời giữ chức mẹ.

      Tả Tư Ninh cười đến run rẩy cả người. cười thầm: người đàn ông này thực đơn thuần, đơn thuần làm cho người cực kì thích nha. miễn cưỡng dừng tươi cười, thòng tới câu: “Vừa rồi giả bộ dáng người ba tốt, rất hoàn hảo. ra cũng có tấm lòng giúp đỡ người như vậy...”

      Người đàn bà này điên rồi, bắt được nhược điểm là có thể phóng đại vô hạn, quả thực thể lý. Hàn Duệ xoay người rời , để ý đến người phụ nữ càng ngày cười càng khó coi.

      vừa bước được vài bước điện thoại vang lên. thanh của Hàn Trữ mang theo vài phần lo lắng: “Cậu làm cái gì vậy? Bác sĩ bảo cậu lấy thuốc thôi mà sao cậu lâu vậy? trai cậu ở đây đau chết mất...ôi...”

      Hàn Duệ khóe miệng khẽ giật: “Đừng có hướng em kêu rên. Có bản lãnh tìm Lâm Tĩnh . Lúc Lâm Tĩnh đánh sao thốt lên tiếng?”

      thanh oán giận của Hàn Trữ cũng ổn định hơn: “Cậu cho rằng nguyện ý sao? Đáng tiếc Lâm cố chấp a. Nếu có Lâm gia, biết giờ này mình lưu lạc ở nơi nào. Cho dù Lâm Tĩnh muốn làm trâu làm ngựa cũng có gì để ...”

      Màn đêm buông xuống, tầng mây đỉnh đầu Hàn Duệ bị chuyển sang đen, áp suất có chút thấp, ép tới mức cảm thấy hô hấp thông. cởi nút áo cổ, nới lỏng cà vạt ra sau đó chậm rãi hút điếu thuốc. Mùi thuốc lá cay nồng khẽ quấn lại trong miệng rồi sau đó chui vào cổ họng.

      Hàn Duệ nâng tay trái lên, liếc nhìn chiếc nhẫn bạc ngón giữa, bỗng nhiên có ý nghĩ điên cuồng.

      [Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm nay bão ~ ở bên này gió to. Người thân ái bên đó có khỏe ?]
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :