Ai nói chúng tôi không mờ ám - Hồng Cửu (9 chương)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Last edited: 26/5/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286

      1.

      Mỗi lần tên họ Viên gọi điện cho tôi, tôi lúc đó nhất định là ở trong nhà vệ sinh rồi, hơn nữa mỗi lần vào trong đó là vào rất lâu.

      Tôi cảm thấy rất buồn, thằng nhãi ranh này chẳng biết tính toán thời gian như tôi gì cả, bản thân tôi đây chu kỳ nghỉ lễ đều tính chuẩn cả. Thử mở mắt mà nhìn toàn bộ đơn vị này xem có ai vào toilet mà còn phải lao lực mang theo di động ? Số tôi chẳng tốt đẹp gì cả.

      Hôm nay lại quên mang theo rồi, kiểu gì lúc tôi vắng mặt tên họ Viên kia cũng phải gọi ít nhất lần. Thằng nhãi này mà gọi điện thoại quá năm tiếng người tiếp nhất định ngắt đứt điện thoại di động sau đó vô pháp vô thiên mà gọi thẳng vào số văn phòng của tôi, tiếp đến nhân viên trong văn phòng tôi chỉ còn duy nhất cách chính là mang di động của tôi để quên ra đến tận toilet để đưa cho tôi nhận - thằng nhãi này công phu khá lớn, tất cả các đồng trong phòng ban của tôi đều nghe lời nó hết - sau khi đưa điện thoại đến toilet được cho tôi thi nhau kêu mắc bệnh nan y muốn nhanh chóng cùng tôi cáo biệt trước lúc lâm chung.

      Tôi nghe những lời quen thuộc như lời kịch diễn diễn lại cùng tiếng bước chân chạy vội mà khỏi thở dài bất đắc dĩ, tôi đây làm sao lại biết, có diễn cũng nên đổi lời thoại mới chứ.

      Chờ tôi nhận điện thoại trong tay uy uy kêu chừng mười tiếng mà tên chết tiệt đầu bên kia cũng phát ra thanh gì.

      Sau đó tôi kiên nhẫn điên cuồng hét lên: "Có rắm mau phóng ra nếu phóng được lão nương đây tắt điện thoại!"

      Lúc này mới khoan thai phun ra câu: "Trời tôi thấy quá khổ tâm a! biết những người trong văn phòng cho đến bây giờ có lẽ tất cả đều biết đại tiện có bao nhiêu thúi!"

      Tôi đây tức giận rồi a! Nếu phải chính mình ngồi tôi có thể đem bức tường nơi đây đá cho bay rồi!

      Tôi : "Họ Viên kia, thân của heo! Đại gia thối nhà , chờ đó cho tôi!"

      Bên kia cũng yếu thế, dùng thanh cực kỳ ác độc kêu gào về phía tôi: "Triệu Đình được đấy, nghĩ đến nhân dân đến bản thân là nhà giáo a! Làm sao lại dám như thế với tôi, biết ở nhà tôi ba tôi chính là lão đại, đại gia của tôi chính là cha tôi, mà cha tôi chính là đại gia của tôi, còn dám chửi đại gia với tôi, mới là người chờ đấy!"

      Tôi lại : " mở mắt ra , tôi chửi mình , chẳng lẽ thừa sức lực mang theo cả nhà cho tôi chửi à, đúng là cái đồ óc heo!"

      liền tàn ngoan độc : "Tôi khi nào mang theo cả nhà tôi cho chửi, có mang theo cũng chỉ mang theo mình cha tôi thôi, được đấy, tại cũng mắng chửi cả nhà tôi rồi! Tôi tại cho cha tôi biết chửi ông ấy! cho mẹ tôi biết, cũng mắng chửi bà ấy! Còn cho cha mẹ biết, chửi cả nhà chúng tôi!"

      Tôi : ", mách lẻo , chạy nhanh , tại liền luôn ! tôi dựa vào cái gì để sống đến bây giờ hả, chết đâu rồi, người khác từ khi còn ai mà chẳng chơi ngựa tre, tựa như những vật vô tư vô lo âu, như thế nào đến tôi đây liền biến thành giống như ngồi chuyện với đồ con heo đâu! Giúp heo giảng đạo nghĩa làm người, chắc chắn có ý định muốn bức tử mỹ nữ như tôi !"

      ở bên kia điện thoại cũng theo lời trữ tình của tôi mà “A A” rít gào: "Họ triệu nhà , được đấy! rất được a! còn biết xấu hổ tự nhận mình là mỹ nữ! Bội phục a, bội phục a!"

      Xem , câu thiếu “A” thể hoàn câu được? Tôi giận đến thể chịu đựng được nữa, cơ hồ giống như mắc bệnh tâm thần mà hướng rống: "Họ Viên nhà hết hay chưa, lão nương đây chân tê rần rồi!" Sau đó mạnh mẽ cắt điện thoại.

      2.

      Chờ đến khi kéo quần đứng dậy, tôi nhìn thầy Tử Tuyền cái miệng mở to hóa đá đứng ở cửa lớn đối diện với tôi, biểu tình si ngốc đến mức làm cho người ta hoài nghi giờ phút này số tuổi của nàng chỉ dưới mười tuổi. Trong lòng tôi khỏi thở dài, chịu được lại thầm tức giận mắng tên khốn khiếp kia thêm chút. Bi ai a, hình tượng thục nữ mà tôi luôn gắn bó giờ đây cứ như vậy mà bị đập phá.

      Tôi ra vẻ trấn định hướng tiểu Tuyền : " làm gì mà cứ há mồm ra thế, thấy thối a."

      Tiểu Tuyền lúc này mới hồi hồn, bên che miệng vừa : "Đình Đình có phải là nam giả nữ trang a, làm sao có thể dữ dội như thế. Vậy khi bình thường sao lại có thể ra vẻ thục nữ như vậy a, lại còn dạy bảo tôi, tôi thập phần khát vọng có thể trở thành người dối trá như nha!"

      Tôi hung hăng hít vào hơi, dùng sức dùng ý chí để chế bản thân muốn liều mạng tạo phản rút gân đối phương. Mỉm cười, nhất định phải bảo trì mỉm cười.

      Tôi : "Tôi như thế nào lại nam mặc nữ trang a, tôi lúc nào chẳng giống nhau, mới vừa rồi là tình huống đặc biệt."

      Tiểu Tuyền giống như nghe thấy lời tôi , chỉ lo nhíu nhíu đôi mày lại.

      Tôi : "Nghĩ gì mà thất thần vậy, thôi đừng suy nghĩ nữa, chúng ta quay lại văn phòng ."

      Tiểu Tuyền lại dùng ngữ khí rất chân với tôi:” Đình Đình, thiếu nữ như sao lại có thể thối như vậy a, vừa rồi nhìn thấy hình dáng Dạ Xoa của tôi giật mình quên ngậm miệng. tại cảm thấy ghê tởm.”

      Trời ạ, tôi tại trừ bỏ muốn té xỉu việc tôi muốn làm nhất bây giờ chính là đem cái tên họ Viên kia ra giết sống! Sau đó cho vào ngâm muối! Sau đó tưới nước sôi! Sau đó là rắc hạt tiêu! Sau đó là lấy roi dùng sức đánh! Sau đó… Tôi còn giống như biểu tình của tiểu Tuyền khi nãy mà vặn vẹo khuôn mặt dữ tợn dọa ta, bên thét chói tai “Tôi cái gì cũng , cái gì cũng biết” thử hỏi xem còn làm người bên ngoài sợ đến chạy tán loạn sao.

      Tôi cũng thể nhịn được phẫn nộ ngập đầu, chỉ vào đèn đỉnh đầu nghiến răng nghiến lợi : "Họ Viên, chờ đó cho tôi! Tôi Triệu Đình xin thề với cái bóng đèn, tuyệt đối khiến cho muốn sống thể sống mà muốn chết thể chết, thống khổ vạn phần!"
      Last edited: 26/5/15
      asuna1999 thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286

      3.

      Cùng với tên họ Viên lớn lên, ta luôn chê tôi là người biết gì cả, còn tôi lại rất muốn đối với người khác : Thằng nhãi này chính là hồn bất tán, tên cực kỳ khốn khiếp. Nhà hai chúng tôi ở gần nhau, thường xuyên đến nhà nhau chơi, cũng có giao tình hàng xóm đến hơn hai mươi năm, giao tình này khiến tôi phải bội phục mà nước mắt nước mũi giàn dụa. Bắt đầu từ khi nhà trẻ cho đến bây giờ cùng tên họ Viên kia đều là những ngày sống bằng chết của tôi, biết từ kiếp trước tôi thiếu ta bao nhiêu tiền.

      Cả ngày ở trong văn phòng khí quỷ dị, tiểu Tuyền chết tiệt nhất định là cùng tất cả mọi người bát quái chuyện của tôi, hơn nữa ta có khi còn thêm ít mắm dặm ít muối, bằng vì sao mọi người mỗi khi nhìn tôi trong ánh mắt đều có ý cười sáng tối ám muội . Vừa nghĩ tới hình tượng bao năm tôi gìn giữ chỉ trong nháy mắt liền bị tên họ Viên kia phá hư dập nát, tôi lúc này rất rất tức giận. tại tôi chỉ mong ngóng nhanh nhanh tan tầm, tôi muốn đánh ta cho tới khi bán thân bất toại đến mười ngày nằm giường tôi cùng họ với ta!

      Tôi thể bội phục cho tinh thần đánh chết được con gián của tiểu Tuyền, ta rốt cuộc nhẫn nại được mà tới trước mặt tôi. Vẻ mặt khiến người khác rất muốn đánh, hỏi tôi: "Đình Đình, điện thoại hôm nay gọi đến cho có phải là của người rất thân mật ? Khi ấy nhờ vả tôi đưa điện thoại cho hai người là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ khi vẫn còn rất . A, thực lãng mạn nha!"

      Tôi nhịn được liếc mắt, trong lòng thầm than tiếng háo sắc.

      Tôi : "Làm sao lại như vậy, có phải nhà giáo vậy a. Như thế nào gọi là thân mật? Muốn kêu cũng nên kêu là đối tượng, người , bạn trai . Đừng tôi cùng ta quan hệ thân mật, đời này để tôi gặp được ta chính là sống bằng chết! Cái này là oan gia, kiếp trước tôi đúng là tích đức bị ông trời đem ta đến chơi tôi với tôi đây."

      Tiểu Đình ( thành viên trong hội bà tám <bát quái>) còn khinh thường theo tôi kêu “cắt” tiếng: " thể như vậy,tương lai ai biết trước được."

      Tôi nhịn được kêu rên. Tôi muốn biết con nhóc con trong hội bát quái này có phải hay xem quá nhiều ngôn tình tiểu thuyết, như thế nào lại có tư tưởng cùng suy nghĩ về tương lai màu sắc rực rỡ vậy.

      vất vả mới chờ đến giờ tan tầm, mới vừa bước ra khỏi cổng lớn của trường học nhìn thấy bộ mặt đáng đánh đòn cộng thêm cái biểu tình muốn cười mà cười kia nữa.

      Tôi đem túi sách nặng trong tay hướng đến thân thể cao to đối diện mà ra sức đập, mắng to: "Viên Tử Thanh đúng là chán sống mà! Buổi sáng gây ra việc ghê tởm như vậy bây giờ còn dám xuất trước mặt tôi, cảm thấy mình là người rất phiền phức a!"

      Viên Tử Thanh bên giơ tay lên đoạt được túi sách của tôi, miệng cũng nhàn rỗi kêu to: "Tôi Triệu Đình, có phải nữ nhân hay a? Hoóc môn giống đực của hình như phân bố quá cao! Buổi sáng mắng cả nhà tôi, buổi tối còn thăng cấp tới trình độ vũ lực, giỏi a, đừng ép đây phải sửa chữa ! Mỗi người cũng có giới hạn nhất định!"

      Tôi nhịn được làm bộ dáng nôn khan, hết nôn rồi đến nhảy qua lấy tay dùng sức chùy , tôi : "Cút ngay! còn muốn cho tôi đường sống nữa hay , nhanh, đừng đứng đây chắn đường tôi, tôi rảnh như , có việc , còn có việc biến ngay, đừng có ngày được nghe mắng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc."

      Viên Tử Thanh bên nhéo hai tay tôi chùy ta bên kêu to: "Tôi thể tay chút a, hãy lưu lại cái mạng sống cho tôi có được hay , mỗi lần đều ra chiêu chết người, có ai lại náo loạn với mình như thế sao. Tôi đứng đây là để thay mẹ cho biết, bà ấy với cha vụng trộm cùng theo cha mẹ tôi tổ chức thành đoàn thể để cắm trại vui chơi, hai tuần sau mới trở về. Trước khi cho tôi biết buổi sáng ra khỏi nhà mang theo chìa khóa, nên bảo tôi buổi tối cùng về nhà. phải mỗi ngày đều tôi đây là óc heo, vậy mà có cái chìa khóa cũng còn nhớ!"

      Tôi cảm thấy trong đầu có đám ngọn lửa “Xoẹt” qua từ bụng chui lên ót! Được đấy! Bốn vị cha mẹ của chúng tôi đây phải tháng trước mới Đôn Hoàng ư, như thế nào bây giờ lại vụng trộm tổ chức thành đoàn dã ngoại rồi! Cha mẹ vĩ đại của con a, làm sao có thể được, ngay cả cái chìa khóa cũng đưa cho con mà lại đưa cho cái tên khốn nạn kia! Nghĩ nghĩ lại tôi liền cảm thấy cực kỳ bi ai vạn phần.

      Tôi nhịn được thương tâm hỏi Viên Tử Thanh: " thử lòng xem, tôi có giống cha mẹ tôi ? Như thế nào tôi cảm thấy tôi giống như được hai người bọn họ nhặt về vậy. Điều này quá đả thương người rồi, dựa vào cái gì mà đến cái chìa khóa cũng đưa cho trực tiếp đưa cho tôi a!"

      Viên Tử Thanh lấy ánh mắt vô cùng hèn mọn liếc xéo tôi : "Thực xin lỗi, tôi đúng là đồ con heo, óc cũng chỉ là óc heo nên chỉ số thông minh thể tưởng được. kỳ chính là sinh vật đơn bào. được lượm về nuôi cũng ngạc nhiên, nhất định cha mẹ thân sinh của khi sinh được ra liền nhìn ra được rất xấu xí, chỉ số thông minh lại cao, cho nên mới cho nuôi . là bọn họ vụng trộm chơi rồi, nếu đến đưa chìa khóa cho , cho họ chắc? thể cứ xảy ra việc gì là liền nằm mặt đất khóc lóc om sòm a."

      Tôi nhịn được xuất thủ cước, trực tiếp lưu tình chút nào mà đá thẳng vào cái bụng của ta. Nghe được tiếng kêu rên oai oái của ta, tâm tình của tôi nhất thời tốt lên rất nhiều.

      Tôi : " giọng chút cho tôi! đường cái kêu lớn tiếng như vậy là muốn làm gì a. Đại lão gia tôi mới đánh chút đến mức kêu to thành như vậy !"

      Tôi cùng Viên Tử Thanh vừa cãi lộn vừa nhấc chân định về nhà, nghe thấy phía sau có người thở ra hơi kêu tên của tôi: "Triệu Đình, chờ chút!" Tôi vừa quay đầu lại, ra là thành viên trong Bát Quái. Tiểu Tuyền thở hổn hển chạy tới trước mặt tôi, duỗi tay ra, điện thoại di động của tôi im lặng nằm trong lòng bàn tay của ta. Choáng váng, tôi lại quên mang theo rồi.

      Tiểu Tuyền : "Tôi Đình Đình a, làm sao mỗi ngày vào toilet xong đều quên mang di động theo vậy, hại tôi đây mỗi ngày đều phải hai lần chạy đuổi theo ."

      mặt tôi vừa mỉm cười chút liền ngưng kết, Viên Tử Thanh ở bên cất tiếng cười to, ta : " ấy a, chính là óc heo. Nguyên lai hồi sáng là giúp tôi đưa điện thoại, cảm ơn mỹ nữ a!"

      Tôi liền dùng sức chụp chiếc túi ta đeo sau lưng, cực lực kéo đồng thời hướng ta gầm lên: "Làm càn! Họ Viên nhà chán sống à! Đem nụ cười mắc nghẹn của về cho lão nương!"

      Tiểu Tuyền nhìn tôi thô lỗ kinh người như vậy hoảng sợ, bất quá trải qua tình huống buổi sáng rất nhanh liền khôi phục hình dáng lịch lãm, quay đầu hướng Diêm Tử Cao cười : "Là gọi điện thoại a, soái ca! Nguyên lai chính là thanh mai trúc mã của Đình Đình nha. Hắc, Đình Đình tốt số nga, được trưởng thành trong hoàn cảnh tốt như vậy!"

      Tôi nghe bên mỹ nữ bên soái ca, là ma thắng ma. Nhìn lại Viên Tử Thanh còn bày ra hình dáng vẻ mặt đắc ý muốn ăn đòn, trong lòng đặc biệt thoải mái, tôi : "Tiểu Tuyền, ánh mắt tốt, chạy về nhà nhanh , làm vài món gan gà gan dê mà ăn để bồi bổ ánh mắt."

      Viên Tử Thanh cùng tiểu Tuyền căm giận liếc nhìn tôi.

      Tiểu Tuyền : "Nếu phải mình với ấy có thù hằn sâu sắc, tôi còn thực cảm thấy hai người có mờ ám a." xong bĩu môi cái.

      Viên Tử Thanh híp híp mắt, tôi nhìn cái vẻ mặt xấu xa kia, chỉ biết gây chuyện tốt lành gì kia. Diêm Tử Cao đem cánh tay đáp qua bờ vai của tôi hình thành tư thế chữ Lâu" (长), sau đó khóe miệng còn giương ra bộ dáng đào hoa: "Ai chúng tôi mờ ám? Hai chúng tôi là trước sau như !"

      mặt tiểu Tuyền còn ra bộ biểu tình " xem a, còn thừa nhận cái gì nha", sau đó cũng thèm quan tâm tới tôi, câu “Bye bye soái ca” liền rồi.

      Tôi choáng váng a! Tôi bị bức điên rồi a! Thiên Lôi mau mau đánh chết tôi ! Tức giận quay đầu, tôi hung ác : "Họ Viên ăn gan hùm mật gấu à, dám hủy danh dự của lão nương như vậy!"

      Viên Tử Thanh cũng chưng ra vẻ mặt nghiêm túc quát lên: "Triệu Đình, tôi cứ như vậy đấy như thế nào, tôi quen nhìn đem tôi đá cái sạch lưu lại chút hình dáng. đây hôm nay liền hủy danh dự của thế nào chứ."

      Tôi nhìn mặt của ta đột nhiên cảm thấy đặc biệt phiền chán, vẫy vẫy tay giống như đuổi ruồi dường như đem để vào mắt: "Biến nhanh biến nhanh, mỹ nhân tỷ tại tâm tình tốt, ra mát mẻ, đừng ở chỗ này chọc tôi thoải mái!"

      Lúc này Viên Tử Thanh cư nhiên lại biết an phận thủ thường mà theo tôi chêm chọc thêm vài câu, liền cứ lẳng lặng phía sau tôi đường hướng nhà mà về.
      Last edited: 26/5/15
      asuna1999 thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      4.

      Thanh mai trúc mã rồi chuyển thành ân ái bầu bạn, chuyện lãng mạn như vậy tôi đây dám nghĩ tới. Tôi cùng Viên Tử Thanh từ chơi với nhau, trải qua thời kỳ ngây thơ đến khi trưởng thành, khát khao mộng mơ cùng người khác phái, tôi phải là có đối với ta sinh ra quá ý tưởng.

      Chính là, chính là, năm ấy khi còn học cấp ba có ngày tan học tôi đem tâm tình thanh thuần nhảy loạn đến lớp học của ta rồi cùng nhau về nhà, cư nhiên thấy ta theo chân nha đầu rất xinh đẹp cùng khối ôm nhau ở góc hành lang hắc ám!

      Qua màn cả kinh này tôi đem toàn bộ khởi niệm trong đầu ném sạch xuống dòng sông chảy siết cuốn trôi rồi! Trong lòng cũng có thêm loại cảm xúc ủy khuất kỳ quái, khiến cho tôi từ đó về sau đối với ta chuyện đều thay đổi giọng, phải trêu chọc chính là quát lớn cùng rống giận.

      Kỳ , cũng chỉ có mình tôi biết, cảm xúc chua sót thời kỳ trưởng thành, chỉ có thể dựa vào phương thức biểu đạt xuẩn ngốc như vậy để che dấu tâm tư nảy mầm thời thiếu nữ.

      Sau đợt đó, Viên Tử Thanh cũng trở thành bộ dáng chịu để cho tôi ép buộc bắt nạt, tôi muốn ta làm gì nếu ta đáp ứng tôi liền lôi việc kia ra với ta, tôi "hai ta quan hệ còn kém mật thiết trưởng thành, về phần cậu ư, tìm được hồng nhan tri kỷ liền đối với chị mình như vậy".

      Vì thế ta dám lên tiếng nữa, mặc tôi nô dịch. Sau lại biết ta cùng bé kia đợi được đến khi thi vào trường đại học liền chia tay. bé kia còn chuyên môn tìm đến phòng học của chúng tôi đem cửa đá văng, đại khái là muốn cho tôi biết cái gì mà chen chân a, chiếm được liền phá hư, rồi còn gặp được người tốt lành gì. Việc này khiến tôi cực tức giận, lúc ấy liền thề : "Tôi thề, cứ chờ xem tôi mà theo họ Viên nhà ta tôi thi đậu, rớt đại học!"

      Sau đó khi điền vào bảng nguyện vọng thi vào trường đại học, tôi ràng cùng Viên Tử Thanh điền chung trường, nhưng lại bí mật đổi thành trường sư phạm khác. Kết quả thời điểm bóc thư thông báo đại nhân hai nhà đều gì, chính là cao hứng, dù sao cũng là thành phố gần nhà đều có thể chiếu cố được. Còn riêng Viên Tử Thanh suốt hai tháng lại trưng cho tôi sắc mặt khó chịu, mỗi ngày cái mặt đều đen cũng thèm chuyện với tôi.

      Tôi xem bộ dáng của ta, trong lòng ngược lại đặc biệt thoải mái. Tôi lâm thời vụng trộm sửa bảng nguyện vọng chính là muốn nhìn thấy ta thoải mái, ta càng thoải mái tôi càng thấy vui vẻ. Kỳ tôi biết, từ sau khi ta có bạn thái độ của tôi đối với ta liền thay đổi, cũng biết ta cùng bé kia chia tay nhất định là bởi vì tôi, dù sao ở phương diện tình cảm nữ hài tử đều rất mẫn cảm, nhưng thể vì sao, trong lòng tôi thủy chung là oán hận, thời điểm tôi phát mình thích ta thế nhưng lại phát tên đáng chết đó ôm khác! Điều này làm tôi cảm thấy mình bị phản bội, cảm thấy rất ủy khuất cùng nhục nhã. Cho nên tôi hung tợn thề cùng ta dính dáng đến chút chuyện giữa nam và nữ.

      Cứ như vậy, tốt nghiệp đại học, về nhà công tác, mỗi ngày cãi nhau với hi ha làm hòa, ai cũng đều tỏ tâm tư của mình, ta vẫn mỗi ngày dây dưa với tôi, tôi cũng vẫn mỗi ngày đối với ta quát lớn giống giận. Nhưng là nghĩ tới, câu hôm nay của ta, có thể đem tâm tư của tôi quấy đến lộn xộn đoàn. ta : "Ai chúng tôi mờ ám?"

      Tôi, đến tột cùng hi vọng chúng tôi là mờ ám, hay vẫn là mờ ám?

      Ai, rối loạn….

      5.

      Về nhà, ăn qua cơm tối, tôi cùng Viên Tử Thanh tựa hồ quên màn xấu hổ buổi chiều, tôi bên vắt chân ngang sô pha cầm điều khiển từ xa bật chương trình mình thích xem bên sai khiến ta rửa hoa quả lấy đồ ăn vặt pha cà phê. ta đối với nhà tôi khả năng so với nhà mình còn biết hơn, vì vậy tôi rất yên tâm sai bảo. Tuy ôm bụng bực tức nhưng ta vẫn nhất nhất thỏa mãn tôi. Sau khi thực hết các cầu của tôi ta liền đặt mông ngồi ngay bên cạnh tôi hung tợn : "Nếu có tôi đồ heo mẹ như chắc chống đỡ được qua ngày mà chết !"

      Tôi dùng chân đá ta, : "Chị đây mà chết vì chống đỡ được qua ngày, cậu chừng khóc thành cái dạng gì rồi, có khi gào kêu ầm ỹ muốn theo chị đâu."

      ta phát bắt được chân tôi đá ta, vẻ mặt thành nhìn tôi : " đúng rồi."

      Tôi cảm thấy khí có điểm quái, dùng sức rút chân ra. "Biến nhanh , có việc gì đừng đem lão nương ra làm trò tiêu khiển, chọc tôi thoải mái tôi tiêu diệt ! Tuyệt đối nương tay!"


      Viên Tử Thanh lấy tay chải chải tóc, giống như muốn cái gì, cuối cùng nhịn xuống câu nào nữa, cùng tôi ngồi xem ti vi.

      Tôi cả người được tự nhiên, cảm giác càng quái. Vì thế phải tìm đề tài gì để thảo luận. Tôi : "Ở đơn vị chúng tôi mới có thầy giáo đến, dạy Ngữ, nhìn qua có vẻ được, đợi tôi dùng ít công sức, chừng ngày nào đó cậu có thêm rể a."

      Viên Tử Thanh bỗng vọt đứng lên, làm tôi sợ nhảy dựng. ta đột nhiên biến thành đặc biệt chán nản, kéo tôi suýt ngã từ sô pha xuống, tôi cả kinh rống giận: "Viên Tử Thanh nổi điên cái gì! Sao lại có người như , ăn nhiều quá nên kiếm chuyện a!"

      Viên Tử Thanh cũng rống giận lại tôi: "Triệu Đình đừng có giả vờ với tôi nữa! Tôi tin nghĩ gì đến tôi! rốt cuộc muốn làm sao! Tôi có bạn mất hứng, tốt lắm! Tôi có nữa là được chứ gì! Tôi đây liền mình ở bên cạnh ! Còn , chuyện đó qua vài năm rồi mà vẫn đối xử với tôi được tự nhiên như vậy ư, suốt ngày cứ dương quái khí muốn chọc giận tôi tức chết hay sao!"

      Đây là lần đầu tiên cả hai chúng tôi đều đem những chuyện tình khúc mắc trong tim từ trước đến nay mà phơi bày ra bên ngoài hết cả, tôi giống như bị người ta giẫm vào cái đuôi của mình nhảy dựng lên kích động bừa: "Viên Tử Thanh, đừng có đem mình ra ủy khuất vô tội như vậy! dựa vào cái gì tôi được tự nhiên, tôi kỳ quái! nha, ai bỏ ai liên quan gì đến tôi! Làm sao lại có thể tự tin cho rằng tôi vẫn còn để ý đến , là bản thân đa tình mà thôi!"

      Viên Tử Thanh tức giận giơ cao ngón tay run run chỉ vào cái mũi của tôi, dùng loại ngữ khí nghe đặc biệt thương tâm với tôi: "Triệu Đình, khá lắm! khá lắm a! Tôi tự mình đa tình! Tôi con mẹ nó đúng là lợn! Tôi chờ nhiều năm, nhưng cuối cùng lại chờ được câu như vậy! ! Tôi đúng là có mắt nhìn, mất mặt, tôi tự làm mình đa tình!" xong lao ra cửa trở về ngôi nhà đối diện của ta.

      Tôi phẫn hận ném điều khiển ti vi mặt đất, ngồi xổm xuống, khóc rống lên.

      Hai chúng tôi đây rốt cuộc là làm cái gì.
      Last edited: 26/5/15
      asuna1999 thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      6.

      Những ngày tiếp theo giống như ngày tháng thiên đường mà tôi mong chờ trước kia, Viên Tử Thanh còn gọi điện thoại cho tôi trong thời điểm tôi ở trong toilet nữa, tôi thực coi thường chính bản thân mình mỗi lần đều cố ý để di động lại ở văn phòng có mang theo, hy vọng ta có thể đùa dai giống như trước khiến cho người khác mang đến cho tôi. Nhưng là ta cư nhiên lần cũng có gọi đến đây.

      Bên tai trở nên yên tĩnh, vốn nên là chuyện để cho tôi cảm thấy vui mừng vạn phần, nhưng là thực tế, tôi lại giống như người mất hồn làm việc luôn phạm lỗi. Ngay cả tiểu Tuyền cũng nhìn được mà hỏi tôi: "Có phải với thanh mai trúc mã có chút mờ ám giận dỗi hay ?"

      Tôi ngẩng đầu liếc mắt cái, lại nghĩ rằng làm vậy cư nhiên khiến cho nước mắt chảy ra. Tiểu Tuyền choáng váng chút rồi ồn ào : "Xong rồi xong rồi, phải để cho cái mồm quạ đen của tôi trúng rồi ."

      Tôi bên dùng sức lau nước mắt bên hổn hển : "Cái rắm! Đừng có đoán mò lung tung. bao nhiêu lần rồi, tôi cùng ta có quan hệ! Tôi khóc … là bởi vì tôi nhớ tới cha mẹ của tôi!" Đổ mồ hôi! ©¸®! Tôi vì lý do sức sẹo của mình mà cảm thấy xấu hổ, chứ đừng đến vẻ mặt tin nổi của tiểu Tuyền.

      Ban ngày ở đơn vị u ám xong, về nhà lại tiếp tục ám u. Từ sau ngày hôm đó tôi nhìn thấy Viên Tử Thanh đâu nữa. Trong hành lang phòng lầu vừa xuất tiếng bước chân từ phía xa truyền đến tôi liền bay nhanh vọt tới trước cửa nhà cố sức nhìn xuyên thấu qua lớp cửa kính, nhưng là có nhìn thế nào người đó cũng phải tên họ Viên kia. Càng ngày càng phiền chán, nếu cứ như vậy tôi nhất định phát điên mất, nhưng tôi lại biết phải làm gì để thay đổi tình trạng giờ giữa chúng tôi.

      Sau năm ngày chúng tôi cãi nhau, bốn vị cha mẹ của chúng tôi cư nhiên lại về trước thời gian định. Tôi vừa nhìn thấy mẹ mình, cũng biết trong lòng cảm giác là gì, nhào vào trong ngực bà gào khóc đến trời lung nở đất. Mẹ tôi bên gọi loạn lên hết tâm can rồi đến bảo bối còn bên ra sức dỗ tôi. Tôi vừa nghe bà dỗ càng cảm thấy ủy khuất, ra sức khóc giống như nỗi oan của Đậu Nga được hóa giải, cho đến khi chỉ còn tiếng nấc. Đợi đến lúc tôi vất vả lắm mới dừng khóc, mẹ tôi cẩn thận hỏi tôi: "Cùng với Tử Thanh giận dỗi?"

      Tôi nghe xong hất đầu trở về phòng ngủ của mình, sau đó quay lại ôm chặt cứng khiến cho mẹ tôi thể nhúc nhích được. Tôi : "Mẹ, con rất khổ sở."

      Mẹ tôi : "Con a, mẹ vừa xuống máy bay, so với con vừa mệt vừa đói hơn. Con nhanh chút, con với Tử Thanh rốt cuộc sao lại thế này, chúng ta chơi vui vẻ lại bị đứa này gọi cuộc điện thoại kêu trở về ngay, hỏi cái gì cũng , sống chết cũng bắt chúng ta phải mau trở về. Đến dì Viên của con gọi hỏi nó cũng . Con xem hai đứa các con cũng đều lớn hết cả rồi, sao lại thể để cho người già chúng ta sống thoải mái chút chẳng lẽ mỗi ngày đều phải theo quan tâm coi chừng hai đứa như vậy a!"

      Tôi vừa nghe cảm thấy ủy khuất vểnh cái miệng lên muốn khóc. Mẹ tôi chạy nhanh : "Tổ tông của tôi a, được rồi được rồi a, con đình chỉ nước mắt ngay, mẹ cái gì cũng hỏi nữa! Người khác sinh ra khuê nữ đều được tận hưởng niềm vui được quan tâm săn sóc, tôi đây sinh ra khuê nữ chính là đến để trị tôi a. Mẹ với cha con ra ngoài ăn cơm, con ở đây nằm ngủ , đừng khóc nữa được ." Tôi đây mới mân miệng lên đem nước mắt cấp nén trở về.

      Thời điểm tôi cảm thấy sợ hãi muốn "Mẹ, mẹ ăn xong nhanh chút trở về" mẹ của Viên Tử Thanh ở nhà đối diện tới. Bà nhàng ngồi xuống bên cạnh ôm tôi gọi “Đình Đình”, tiếng này vừa kêu lên tôi cảm thấy mình như bị oan có chỗ dựa vững chắc vậy, liền tiến lên chui vào trong ngực bà khóc lớn. Tôi bên thương tâm khóc bên còn cảm thấy rất vui vẻ : "Dì Viên, Viên Tử Thanh khi dễ con!"

      Dì Viên đưa tay vỗ vỗ lưng tôi giống như bao phủ hết cả tâm tình của tôi, : "Con của Dì, Dì sinh ra nên dì hiểu rất , bảo nó nghĩ cách chọc Dì cùng cha nó tức giận, nó cũng mang theo chút đắn đo mà đem hết cả bộ não ra suy nghĩ đến vài trăm cái biện pháp; nhưng muốn bảo nó tìm cách khi dễ con, có cho nó trăm vạn nó cũng dám làm, nó là sợ Đình Đình của chúng ta chịu ủy khuất. Con xem dì và cha mẹ con vì sao tự nhiên có việc gì lại dã ngoại? phải vì cha mẹ con thương quan tâm con, mà là do oan gia kia của con muốn cho bốn người già chúng ta để tạo cơ hội cho hai đứa. Con trai của dì a, cũng vô dụng, đều dùng thời gian dài như vậy rồi cũng làm cho con dâu dì hiểu được lòng mình. Khiến cho việc đến bước này quay ra thỉnh cầu chúng ta nhanh nhanh trở về. Ai, đáng thương cho người già chúng ta còn phải trở về giải quyết hậu quả tốt của nó gây ra."

      Tôi nghe xong liền choáng váng, ngay cả khóc đều quên, tôi giọng : "Dì Viên, hai chúng con giống như mọi người nghĩ đâu, chúng con chút mờ ám cũng có…"

      xong lời cuối cùng chính mình còn cảm thấy đủ. Dì Viên cùng mẹ tôi nhịn được mà cười rộ lên, mẹ tôi : "Con xem con khóc đến như vậy còn có quan hệ ư? Đình Đình a, con cái gì cũng tốt, chính là tại sao lại để ý những chuyện vụn vặt như vậy."

      Tôi gì, tôi hốt hoảng, tôi tại sao lại có thể như vậy!
      Last edited: 26/5/15
      asuna1999 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :